"Hả?" Quách Vũ Tình nghi ngờ nhìn Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan đã chủ động thú nhận: "Mình đã nói chuyện bài tập kỳ nghỉ đông cho An Lương nghe, anh ấy bảo khi nào đến kỷ nghỉ đông thì sẽ sắp xếp cho mình vào làm trong kênh tin tức của Đài truyền hình Thịnh Khánh. Nếu như cậu qua đây, mình sẽ nhờ anh ấy sắp xếp luôn cho cậu."
Quách Vũ Tình nhìn Lý Tịch Nhan đầy ghen tị: "An Lương nhà cậu đối xử với cậu thật tốt!"
"Thế cậu đi không?" Lý Tịch Nhan hỏi lại.
Quách Vũ Tình hơi do dự: "Như vậy không tốt lắm?"
Theo như ý của Quách Vũ Tình, việc An Lương sắp xếp cho Lý Tịch Nhan vào làm trong Đài truyền hình Thịnh Khánh bởi vì Lý Tịch Nhan chính là bạn gái của An Lương, còn bản thân Quách Vũ Tình thì lại không có quan hệ gì với An Lương.
"Ngày mai mình sẽ hỏi anh ấy, xem có được hay không. Nếu được, cậu đi không?" Lý Tịch Nhan nhìn Quách Vũ Tình.
Quách Vũ Tình gật đầu khẳng định: "Nếu như cậu ấy cảm thấy không có vấn đề gì thì mình chắc chắn không sao"
Nếu có thể vào được đài truyền hình, đó hiển nhiên là một chuyên tốt.
Mặc dù Đài truyền hình Thịnh Khánh trong miệng của An Lương không là cái đinh gì, nhưng đối với sinh viên chuyên ngành báo chí, Đài truyền hình Thịnh Khánh đã là một kênh đẳng cấp!
Một khi vào được Đài truyền hình Thịnh Khánh và thực tập trong kỳ nghỉ đông, điều này sẽ giúp cho sơ yếu lý lịch trở nên quan trọng hơn.
"Mình sẽ hỏi Kỳ Kỳ một lần nữa để xem Kỳ Kỳ có chịu qua đây không" Lý Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra và gọi cho Diêu Kỳ.
Quách Vũ Tình nghi ngờ nhìn Lý Tịch Nhan, bởi vì Lý Tịch Nhan cũng đã nói với Quách Vũ Tình rằng cô ấy cảm thấy Diêu Kỳ thích An Lương.
Quách Vũ Tình rất muốn nói Lý Tịch Nhan nên tự tin hơn một chút, cảm giác của cô ấy không hề sai.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Lý Tịch Nhan vẫn sẵn sàng mời Diêu Kỳ đến Thịnh Khánh để đi chơi? Theo lý mà nói, Quách Vũ Tình cảm thấy bản thân không thể làm được thế.
Mặt khác, trong căn biệt thự nhỏ ở Đế Đô, sau khi Lý Tịch Nhan chuồn đi, An Lương nhận được tin nhắn của Lý Tồn Viễn.
'Lý Tồn Viễn: An Lương, có đang bận không?"
"An Lương: [Tôi đang bận. JPG]"
'Lý Tồn Viễn:...
"An Lương: Có chuyện gì vậy?
'Lý Tồn Viễn: [Video cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài] 'Lý Tồn Viễn: Cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của chúng tôi ở Libya đã bắt đầu hình thành.
'An Lương: Để tôi xem.
An Lương đã nhấp vào video do Lý Tồn Viễn gửi. Video này sử dụng chế độ quay trên không. Trong video được quay trên không, việc cày đất nông nghiệp đã hoàn thành, hơn nữa còn có lời tường thuật kèm theo.
Ngoài mảnh đất đã được cày xới, có một nhà máy khử muối đã bị đóng nắp, và một nơi giống như một thị trấn nhỏ.
Có hơn ba mươi tòa nhà sáu tầng ở nơi giống như thị trấn nhỏ, ngoài ra còn xây dựng thêm một khu như chợ tập trung. Theo như lời tường thuật thì đó là một thị trường giao dịch tổng hợp.
Sau khi xem đoạn video dài gần 3 phút, An Lương nhướng mày.
Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta đang hoạt động khá nhanh ở Libyat 'An Lương: Tồn Viễn, cậu hành động nhanh thật đấy!
'An Lương: Các cậu trực tiếp xây dựng đặc khu thương mại tại căn cứ trồng trọt ở nước ngoài?"
'Lý Tồn Viễn: Đúng thế?
'Lý Tồn Viễn: Nhân tiện, chúng tôi đã xây dựng 30 tòa nhà nhỏ, chủ yếu dành cho nhân viên của Hạ Quốc và những nhân viên xuất sắc tại địa phương có nhu cầu nhà ở.
'Lý Tồn Viễn: Ngoài ra, trong thị trường thương mại tổng hợp, chúng tôi có kế hoạch trực tiếp quảng bá Hạ Quốc tệ như một loại tiền tệ thanh toán. Cậu thấy thế nào?"
An Lương suy nghĩ một chút rồi mới trả lời với giọng khẳng định.
'An Lương: Không thành vấn đề:
'An Lương: Chỉ là ứng dụng Hạ Quốc tệ có quy mô khá nhỏ, nước Mỹ sẽ không có động thái quá mạnh"
Theo tình hình hiện tại, nếu muốn lật đổ hoàn toàn sự thống trị của đồng đô la Mỹ, điều đó gần như là không thể nào.
Chỉ bằng cách từng bước giảm chênh lệch, Hạ Quốc tệ cũng có thể bước ra thị trường quốc tế và trở thành đồng tiền thay thế cho các giao dịch thương mại quốc tế. Phải như vậy thì mới có tư cách khiêu chiến với địa vị bá chủ của đồng đô la Mỹ.
Đối với việc đánh bại đồng đô la Mỹ và trở thành bá chủ mới...
điều này vẫn còn rất khó khăn.
'An Lương: Tuy nhiên, các cậu trực tiếp thúc đẩy thanh toán bằng Hạ Quốc tệ như vậy, liệu người dân địa phương có Hạ Quốc tệ hay không?"
'Lý Tồn Viễn: Tất nhiên là có!
'Lý Tồn Viễn: Lần này, chúng tôi đã thuê rất nhiều nhân lực tại địa phương:
'Lý Tồn Viễn: Khi chúng tôi thuê nguồn nhân lực tại địa phương, chúng tôi đã áp dụng phương pháp thanh toán tiền tệ hỗn hợp, một nửa bằng tiền nội địa và một nửa bằng Hạ Quốc tệ.
'Lý Tồn Viễn: Mặc dù nguồn nhân lực địa phương rẻ, nhưng trong tay bọn họ cũng có một ít Hạ Quốc tệ:
'Lý Tồn Viễn: Thực ra, người dân địa phương chấp nhận Hạ Quốc tệ hơn.
'Lý Tồn Viễn: Khi chúng tôi trả lương, nhiều người dân địa phương đã chủ động hỏi liệu chúng tôi có thể gửi toàn bộ bằng Hạ Quốc tệ không:
'An Lương: Gửi toàn bộ số tiền bằng Hạ Quốc tệ? Tình hình bên đó loạn như thế sao? !
Người dân địa phương đã chủ động chấp nhận Hạ Quốc tệ?
Điều đó có nghĩa là tình hình địa phương phải khá hỗn loạn, tỷ lệ bảo toàn của đồng nội tệ không thể đảm bảo, vì vậy người dân địa phương mới chủ động lựa chọn Hạ Quốc tệ.
'Lý Tồn Viễn: Libya thực sự rất loạn"
'Lý Tồn Viễn: Từ năm 2011, vấn đề của Libya đã rất nghiêm trọng.
Không chỉ vấn đề mâu thuẫn nội bộ, mà môi trường bên ngoài cũng rất tồi tệ. Điều tôi tệ hơn nữa là nền kinh tế trong nước tiếp tục sa sút.
'Lý Tồn Viễn: Đầu năm nay, Libya đã công bố một điều khiến mọi người không thể tin được:
'An Lương: Tôi không để ý đến Libya, bên đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
'Lý Tồn Viễn: Vào ngày 3 tháng 1, Ngân hàng trung ương Libya thông báo giảm tỷ giá hối đoái. 1,4 Libya dinar ban đầu đổi được 1 đô la Mỹ, giờ đây đã được điều chỉnh lại thành 4,48 Libya dinar đổi được 1 đô la Mỹ:
Chương 3800: Hạ Quốc tệ được chào đón!'An Lương: ? ? ? !
'An Lương: Chuyện này...
Với cách làm như thế của Ngân hàng trung ương Libya, sau đợt điều chỉnh tỷ giá, người dân Libya cảm thấy đó là hành động cưỡng bức thu hoạch lợi nhuận.
Bởi vì sự điều chỉnh này chỉnh là điều chỉnh trong nội bộ của Libya, hoàn toàn không ảnh hưởng gì với bên ngoài.
Lấy một ví dụ đơn giản, giá một tấn đường trắng loại một ở Hạ Quốc là 5,000 Hạ Quốc tệ. Nếu Libya mua một tấn đường trắng loại một từ Hạ Quốc, nó có hai phương thức thanh toán.
Thanh toán trực tiếp bằng Hạ Quốc tệ hoặc thanh toán bằng đô la Mỹ.
Xét thấy Libya không có dự trự ngoại hối Hạ Quốc tệ, Libya chỉ có thể thanh toán bằng đồng đô la Mỹ, tức là khoảng 770 đô la Mỹ theo tỷ giá hối đoái giữa Hạ Quốc tệ và đô la Mỹ.
Giả sử lượt bỏ chi phí vận chuyển và thuế quan, giá vốn của tấn đường trắng này đến Libya là 770 đô la. Nếu được tính ở mức trước khi điều chỉnh, dựa theo tỷ giá hối đoái 1,4 đinar 1 đô la Mỹ, giá thành của một tấn đường trắng là 1,078 dinar. Nhưng hiện nay sau khi điều chỉnh tỷ giá, giá thành của tấn đường trắng này cao tới 3,450 dinar.
Ngay cả sau khi bỏ qua chi phí vận chuyển và thuế quan, giá thành của nó cũng đã tăng vọt hơn ba lần. Vậy giá bán thực tế của những loại đường trắng ở Libya sẽ còn bành trướng tới mức độ nào nữa đây?
Trước khi điều chỉnh tỷ giá, giá một kilogram đường trắng có thể chỉ từ 3 đến 5 dinar, nhưng sau khi điều chỉnh tỷ giá, giá này có thể vượt quá 20 dinar.
Vì không thể bỏ qua cước phí vận chuyển và thuế quan trong quá trình giao dịch thực tế, các chi phí này vẫn bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi tỷ giá hối đoái, dẫn đến chi phí tăng vọt.
Tuy nhiên, đơn vị tiền tệ mà người bản địa Libya nắm giữ chắc chắn là đồng dinar. Cùng với đà điều chỉnh tỷ giá đối hoái, tài sản của bọn họ sẽ lập tức trở thành một phần ba so với trước đây, hoặc thậm chí ít hơn do giá cả tăng vọt.
Với tỷ lệ phá giá đồng tiền cực đoan như vậy, làm sao người dân địa phương có thể chấp nhận được? Vì vậy, người dân địa phương ở Libya đương nhiên sẵn sàng chọn Hạ Quốc tệ. Suy cho cùng, tỷ giá hối đoái giữa Hạ Quốc tệ và đô la Mỹ không thể đột ngột thay đổi từ mức 6: 1 sang tình trạng 20:.
1'Lý Tồn Viễn: Có phải cậu đã bị sốc?"
'Lý Tồn Viễn: Chúng ta luôn nói rằng Big A là một cánh đồng tỏi tây, nhưng nếu so sánh, thì Big A của chúng ta chẳng phải còn hiền lành sao?"
'An Lương: Vậy mà cũng tẩy trắng được sao?"
'An Lương: Tồn Viễn, tôi nghi ngờ cậu chính là cái liềm ở Big A Lần này, sau khi dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài được xác nhận, rất nhiều thành viên chính thức của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã được hưởng lợi từ Big A.
Lý Tồn Viễn cũng tham gia vào đó.
'Lý Tồn Viễn: Tôi không phải là một cái liềm, chúng tôi chỉ đang đi theo xu hướng dưới sự thúc đẩy của dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
'Lý Tồn Viễn: Dù sao, nếu chúng tôi không kiếm được số tiền này thì người khác cũng sẽ kiếm được:
'An Lương: Cậu nói rất đúng, lại có đạo lý, tôi thậm chí không thể phản bác được:
'An Lương: Địa phương Libya không phản đối chuyện các cậu phát Hạ Quốc tệ sao? !
'Lý Tồn Viễn: Họ phản đối làm cái gì? ' 'Lý Tồn Viễn: Yêu cầu duy nhất của bọn họ là muốn một phần thuộc về bọn họ, nhất định phải phát cho bọn họ bằng Hạ Quốc tệ, bọn họ không chấp nhận đồng tiền địa phương.
'An Lương:...
'Lý Tồn Viễn: Chúng tôi đã mở nhiều tài khoản ngân hàng cho một số người ở Libya.
'Lý Tồn Viễn: Anh Bao không báo cáo cho cậu sao?"
'An Lương: Chắc có báo cáo, nhưng tôi không xem.
Chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt mà thôi, An Lương không thể nào quản lý hết tất cả.
Dù sao thì Ngân hàng An Tâm cũng có quy định rõ ràng, một khi khách hàng của Ngân hàng An Tâm đối mặt với điều tra pháp lý, chỉ cần bên điều tra có bằng chứng rõ ràng, Ngân hàng An Tâm sẽ hợp tác với bên điều tra.
'Lý Tồn Viễn: An Lương, sau này chúng tôi định sẽ hoàn toàn phân phát đồng Hạ Quốc tệ, cậu thấy thế nào? ' 'An Lương: Tôi thấy không thành vấn đề. s 'Lý Tồn Viễn: Vậy có cần nhập An Tâm Pay không?"
An Lương hiểu rằng Lý Tồn Viễn đang muốn có qua có lại. Mặc dù An Tâm Pay chỉ là một phương tiện quảng bá Hạ Quốc tệ, nhưng An Tâm Pay cũng có những lợi ích trong đó.
'An Lương: Không sao, cảm ơn Tồn Viễn.
'Lý Tồn Viễn: Tôi phải nên cảm on An Lương, vì đã mở ra một dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài cho chúng tôi!
'Lý Tồn Viễn: Một điều nữa, thị trường thương mại tổng hợp của chúng tôi sắp mở cửa, chúng tôi đang lưỡng lự có nên mở quyền đi ra đi vào cho người dân địa phương hay không:
'An Lương: Tôi đề nghị nên để người của chúng ta kiểm soát trước.
'An Lương: Sau khi chúng ta kiểm soát ở mức độ cao rồi, chúng ta sẽ từ từ mở ra cho người dân địa phương đi vào.
'Lý Tồn Viễn: Tôi hiểu.
'Lý Tồn Viễn: An Lương, tình hình bên cậu thế nào rồi?"
So với tiến độ của nhóm Lý Tồn Viễn ở Libya, An Lương có ưu điểm và nhược điểm ở Algeria.
Về diện tích đất canh tác của các dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, việc đào tạo nhân lực, tích trữ phân bón hóa học, hỗ trợ chuỗi công nghiệp và hội nhập vào địa phương, An Lương chắc chắn phải làm tốt hơn. Nhưng về mặt quảng bá Hạ Quốc tệ, chắc hắn Lý Tồn Viễn và những người khác đã làm tốt hơn.
Không ngờ nhóm của Lý Tồn Viễn lại phát 50% tiền lương bằng tiền mặt Hạ Quốc tệ cho nhân lực địa phương. Sức quảng bá kiểu này thật là... !
An Lương không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi cho nhóm của Lý Tồn Viễn.
'An Lương: Tình hình ở đây rất tốt, tất cả các khâu chuẩn bị sơ bộ đã được hoàn thành. Dù là dự trữ phân bón, chăn nuôi hay đào tạo nhân viên, chúng tôi đều đã hoàn thành theo thứ tự:
Chương 3801: Sao chép!'An Lương: Hệ thống tưới tiêu và hệ thống phun thuốc trừ sâu ba chiều cũng đã được giải quyết xong xuôi:
'An Lương: Bên cậu có lắp đặt hệ thống tưới tiêu không?"
'Lý Tồn Viễn: Có, vẫn đang trong quá trình lắp đặt.
'Lý Tồn Viễn: Tôi, Tiểu Cương và Hải Dương, mỗi ngày ba người chúng tôi luân phiên nhau tiến hành giám sát video từ xa 24/24, chắc chắn có thể xử lý được trước khi hoàn thành nhà máy khử muối.
"An Lương: Sao các cậu lại là người giám sát?"
'An Lương: Những người khác đâu?"
'Lý Tồn Viễn: Chúng tôi có lợi ích nhiều hơn, đương nhiên chúng tôi phải bỏ công sức ra nhiều hơn.
'Lý Tồn Viễn: Những người khác cũng có công việc riêng của bọn họ.
'Lý Tôn Viễn: Chúng tôi cũng sắp xếp đào tạo nhân viên ở đây, nhưng đào tạo nhân viên ở đây hơi rắc rối.
"An Lương: Có gai sao?"
'Lý Tồn Viễn: ÙP 'Lý Tồn Viễn: Có một số trường hợp không nghe lời, chúng tôi đang xem xét cách giải quyết.
'Lý Tồn Viễn: An Lương, bên cậu chọn phương án gì?"
'An Lương: Đương nhiên sử dụng thủ đoạn nổi trận lôi đình!"
'An Lương: Mục đích cơ bản của chúng ta là lợi ích, những cái gai đó đang phá hủy lợi ích của chúng ta. Chỗ tôi là trực tiếp giải quyết sạch những cái gai đó. ' 'Lý Tồn Viễn: Nếu đối phương không bị thuyết phục thì sao?"
'An Lương: Vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
'An Lương: Bên cậu không có đội an ninh vũ trang à?"
Khi Lý Tồn Viễn nhìn tin nhắn An Lương gửi tới, cậu ta như bừng tỉnh ngộ. Phương pháp giải quyết cái gái chẳng phải rất đơn giản hay sao? Khi đã làm sạch gai, nếu gai chưa vừa ý, bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết gai bằng vũ lực!
'Lý Tồn Viễn: Được, cảm ơn An Lương đã chỉ điểm:
'Lý Tồn Viễn: Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, dù gì cũng đã khuya l rồi.
'Lý Tồn Viễn: Nếu như An Lương có thể thưởng cho người anh em của mình một ít điểm cống hiến thì tốt, người anh em tội nghiệp này chỉ muốn đổi một ít nước uống Đông Thanh Tử mà thôi.
"An Lương: Cút, cút, cút!
"An Lương: Cậu tưởng tôi không biết cậu có bao nhiêu điểm đóng góp sao?"
'Lý Tổn Viễn: Ôi! Thật vô tình?
'An Lương: Hải Dương đang đăng nhập vào tài khoản của cậu à?"
'Lý Tồn Viễn: Tôi đang học theo Hải Dương, lỡ đâu được điểm cống hiến thì sao?"
'An Lương:...
'An Lương: Tôi xin cậu học theo người khác đi!
An Lương và Lý Tồn Viễn trò chuyện thêm vài câu, sau đó mới kết thúc cuộc trao đổi. Sau đó, An Lương đã nói cho nhóm của Triệu Uyển Hề về nội dung cuộc trao đổi giữa anh và Lý Tồn Viễn nghe.
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương lắng nghe một cách hứng thú.
Mặc dù bọn họ biết được một số đạo lý nhờ sự ảnh hưởng của An Lương, nhưng bọn họ vẫn không thể nào nhìn thấu ra được tác dụng trong việc thúc đẩy Hạ Quốc tệ từ bản chất của sự việc.
Triệu Uyển Hề ngạc nhiên nói: "không ngờ bọn họ lại hành động nhanh như vậy!"
"Nguyên nhân chính là do hành động của Ngân hàng trung ương Libya quá khốn nạn!" An Lương cũng nói về hành động của Ngân hàng trung ương Libya.
Ninh Nhược Sương trả lời: "Vậy chẳng phải tương đương với việc 100 vạn tiền mặt giờ đột nhiên lại biến thành hơn 30 vạn?"
Trần Tư Vũ đang chơi piano, cô cũng nhịn không được mà dừng tay và hỏi: "Còn có thể làm rối tung đến như vậy sao?"
An Lương mỉm cười trả lời lại: "Đương nhiên có thể làm rối tung như vậy! Dù gì những quốc gia nhỏ đó hoàn toàn có thể mặc ý làm bừa!"
Sự thật thì rất nhiều quốc gia đã từng làm như vậy!
Chỉ là hầu hết người Hạ Quốc đều sống trong một môi trường ổn định, chưa từng trải qua môi trường đầy những biến động, cho nên không thể nào lý giải nổi mà thôi.
"Libya đang tự sát đấy à!" Triệu Uyển Hề thở dài.
Trong thời khắc như thế này mà chính quyền Libya lại có hành động khốn nạn, điều chỉnh tỷ giá đối hoái, điều đó có khác gì đang giúp Hạ Quốc tệ mọc rễ ở Libya đâu?
Hãy thử nghĩ xem, nếu đồng tiền dinar ở Libya ổn định và bảo toàn giá trị, làm sao người dân địa phương có thể sẵn sàng sử dụng Hạ Quốc tệ?
Chỉ có thể nói, chính quyền Libya đang biến tướng, giúp đỡ công việc quảng bá Hạ Quốc tệ.
"Chúng ta cũng có thể học mẹo này và áp dụng cho Algeria!"
Triệu Uyển Hề nói thêm.
Tình hình ở Algeria và Libya cũng tương tự, mặc dù Algeria không điều chỉnh tỷ giá đối hoái nhưng đồng tiền của Algeria đã mất giá nhanh chóng kể từ năm 2016.
Trước tình hình như vậy, thật ra Algeria có thể hoàn toàn tham khảo cách làm của nhóm Lý Tồn Viễn.
"Anh đã sắp xếp cho cấp dưới rồi. Trước tiên, thiết lập một thị trường thương mại tổng hợp ở thành phố Pallas, sau đó thúc đẩy việc phát 50% tiền lương bằng tiền mặt Hạ Quốc tệ cho nhân viên." An Lương giải thích.
"Ngoài ra, anh cũng đã sắp xếp để Ngân hàng An Tâm mở một chi nhánh ở bên đó để quảng bá An Tâm Pay." An Lương nói thêm.
Trần Tư Vũ tò mò hỏi: "Chính quyền bên đó không làm phiền chúng ta sao?"
Trước sự tò mò của Trần Tư Vũ, An Lương giải thích với giọng chiều chuộng: "Tình hình ở Algeria tương đối rối ren, cộng thêm cách bố trí của chúng ta ở Algeria rất tốt, chính quyền địa phương không thể gây khó khăn cho chúng ta."
Thực ra, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã hoàn toàn thâm nhập vào thành phố Pallas, và quan chức chính trị của thành phố Pallas đã hoàn toàn rơi vào tay Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa. Nói một cách đơn giản, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hiện đã trở thành người kiểm soát phía sau của thành phố Pallas.
"Ngoài ra, hệ thống tài chính của Algeria khá bất ổn, tỷ lệ bảo quản tiền tệ cũng rất kém. Anh đoán người dân địa phương ở thành phố Pallas đã sẵn sàng chấp nhận Hạ Quốc tệ của chúng ta hơn." An Lương nói thêm.
Trần Tư Vũ hiểu ra: "Hóa ra lại là một nơi chơi khăm người khác!"
"Chỉ có Hạ Quốc của chúng ta mới tốt!" Ninh Nhược Sương thở dài tán thành.
Đánh giá một cách công bằng, trên phạm vi toàn cầu, Hạ Quốc thực sự khá tốt về mọi mặt. Đặc biệt là về môi trường an ninh công cộng và sự ổn định kinh tế, Hạ Quốc chắc chắn ở mức hàng đầu thế giới.
Chương 3802: Lấy ổn định làm chủ: Làm sao có thể?Sau khi An Lương giải thích, Trần Tư Vũ tiếp tục tập piano, Ninh Nhược Sương và Triệu Uyển Hề hiển nhiên tiếp tục tập yoga. An Lương gửi một tin nhắn cho Phương Vĩnh Hào, người đứng đầu chi nhánh thành phố Pallas của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
'Số 0: [Kế hoạch phát triển Thành phố Pallas và Kế hoạch điều chỉnh lương của nhân viên địa phương] "Số 0: Anh xem tài liệu trước đi.
'Liệt Nhật 1: Đã nhận.
Phương Vĩnh Hào không chỉ là người đứng đầu Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chi nhánh thành phố Pallas, mà còn là thủ lĩnh của đội có mật danh [Liệt Nhật]. Sau hơn một phút, Phương Vĩnh Hào đã đọc xong thông tin do An Lương gửi đến.
'Liệt Nhật 1: BOSS, chúng tôi không có dự trữ tiền giấy Hạ Quốc tệ bên này.
'Số 0: Yên tâm đi, trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ gửi qua bên đó 1 ức tiến mặt.
Hiện tại, lực lượng của An Lương có hơn 6,500 nhân viên tại thành phố Pallas, bao gồm hơn 1,500 nhân viên trong Công ty khai thác hẻm núi Sunset và hơn 5,000 nhân viên trong dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Mặc dù tổng số nhân viên của các công ty của An Lương ở thành phố Pallas rất đông nhưng nguồn nhân lực của Algeria lại khá rẻ.
Lấy những nhân viên bình thường của Công ty khai thác hẻm núi Sunset làm ví dụ, lương hàng tháng của bọn họ sau khi hối đoái chỉ là 1,200 Hạ Quốc tệ, mức lương tối thiểu hàng tháng của nhân viên trong dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài là 1,000 Hạ Quốc tệ.
Kể cả mức lương thấp như vậy nhưng thực ra ở Algeria lại không hề thấp.
Mức lương hàng tháng của công nhân bình thường ở Algeria chỉ khoảng 1,000 Hạ Quốc tệ, tài xế xe buýt khoảng 1,200 Hạ Quốc tệ, công nhân vệ sinh khoảng 800 nhân dân tệ, và quản lý chỉ 2,000 đến 2,500 Hạ Quốc tệ.
Tuy nhiên, tỷ lệ thất nghiệp ở Algeria rất cao, và không dễ tìm được việc làm.
Do đó, dù là Công ty khai thác hẻm núi Sunset hay nhân viên nông nghiệp của cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, thực ra bọn họ đều có cơ hội việc làm như nhau tại thành phố Pallas.
Ngoài ra, tổng dân số của thành phố Pallas chỉ vào khoảng hơn ba triệu dân, quy mô kinh tế tổng thể không lớn, 1 ức Hạ Quốc tệ cũng đủ cho thành phố Pallas. Bên cạnh đó, An Lương sẽ thúc đẩy An Tâm Pay ở thành phố Pallas, điều này có thể bù đắp cho cảnh thanh toán bằng tiền mặt của Hạ Quốc tệ.
'Liệt Nhật 1: Được rồi, BOSS. Tôi muốn đưa ra thông báo điều chỉnh cơ cấu tiền lương trước để kiểm tra thái độ của nhân viên địa phương.
'Số 0: Không thành vấn đề.
An Lương biết tính cách của Phương Vĩnh Hào rất bình tĩnh, ý của anh ta là cần ổn định một chút, nên gửi thông báo để kiểm tra suy nghĩ của nhân viên trước. Nếu sự phản đối quá lớn thì hãy trì hoãn kế hoạch sử dụng Hạ Quốc tệ giải quyết tiền lương.
Cách làm này hoàn toàn không có vấn đề gì, An Lương ủng hộ phương pháp gửi thông báo trước của Phương Vĩnh Hào.
Đêm càng ngày càng tối, An Lương bắt đầu trò chơi liên minh.
Mặt khác, ở Algeria xa xôi, Phương Vĩnh Hào đang nghĩ cách giải quyết công việc do An Lương sắp xếp. Anh ta thích sự ổn định hơn là những thay đổi đột ngột và trực tiếp.
Cách thành phố Pallas hơn 10 km về phía Tây, đây từng là một khu đất hoang, nhưng nay đã được An Lương mua lại và cải tạo thành đất canh tác.
Một người phụ nữ trung niên địa phương vừa kiểm tra tình hình đất canh tác, vừa thuận miệng nói: "Mọi người đã nghe tình hình ở phía Libya bên cạnh chưa?"
"Libya bên cạnh có chuyện gì chứ?" Một người phụ nữ trung niên địa phương khác hỏi ngược lại.
"Beatrice, tôi nhớ chồng cô là người Libya phải không?" Một người phụ nữ trung niên địa phương khác hỏi.
Beatrice, người đã mở miệng ra hỏi đầu tiên, trả lời với giọng khẳng định: "Đúng vậy, chồng tôi đến từ Libya. Em họ của anh ấy gọi điện và nói rằng có những người Hạ Quốc cũng đang làm việc tại các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở Libya."
Người phụ nữ trung niên địa phương thứ hai tiếp lời: "Không chỉ có Libya bên cạnh, dường như toàn bộ Châu Phi đều đang tham gia cơ sở trồng trọt nông nghiệp."
"Rummy, nghe tôi nói trước đã" Beatrice ra hiệu đối phương đừng nói nữa.
Rummy Baogela bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Rummy nói đúng, toàn bộ Châu Phi đều tham gia vào cơ sở trồng trọt nông nghiệp, nhưng tình hình ở Libya rất đặc biệt"
Beatrice xác nhận tình báo của Rummy trước.
"Em họ của chồng tôi làm việc ở cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở Libya. Anh ta nói với chúng tôi rằng, khi đám người Hạ Quốc trả lương, không ngờ bọn họ lại đồng ý phát một nửa tiền lương bằng Hạ Quốc tệ cho bọn họ." Beatrice nói thông tin quan trọng.
"Cái gì?"
"Sao có thể như thế được?"
"Đám người Hạ Quốc đó thật sự đồng ý phát Hạ Quốc tệ ư?"
Những người phụ nữ trung niên địa phương chỉ nghe chuyện phiếm bắt đầu thắc mắc.
Như câu nói: Chỉ người dân địa phương mới hiểu tình hình địa phương.
Dù ở Algeria hay Libya, người dân địa phương đều không thích đồng tiền trong nước. Nếu được lựa chọn, bọn họ chắc chắn sẽ muốn đô la Mỹ hoặc Hạ Quốc tệ.
Vì vậy, khi Beatrice nói rằng dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài ở Libya đã phân phát Hạ Quốc tệ cho người dân địa phương, những người khác bày tỏ thái độ không tin.
"Chuyện này là sự thật!" Beatrice thề thốt: "Tôi có một đoạn video về việc bọn họ trả lương, mọi người tự xem là biết."
Nói xong, Beatrice lấy điện thoại di động ra và cho người khác xem đoạn phim tương ứng.
Rummy đã xem một cách cẩn thận. Đợi sau khi xem xong, Rummy nói với giọng ngưỡng mộ: "Tại sao bên đó lại bằng lòng phát Hạ Quốc tệ?"
Beatrice lắc đầu: "Tôi không biết. Tuy nhiên, chúng ta có thể thử đề nghị với cấp trên, hy vọng bên chúng ta cũng sẽ phát Hạ Quốc tệ"
"Chuyện này.." Rummy trả lời ngập ngừng: "Chắc không ổn đâu?"
Beatrice lắc đầu: "Không sao đâu. Em họ của chồng tôi cũng nói, đám người Hạ Quốc cũng sẵn lòng phát Hạ Quốc tệ, bọn họ hy vọng có thể quảng bá đồng Hạ Quốc tệ"
Chương 3803: Ngược lại?"Về phía Libya, người dân Hạ Quốc cũng đã thành lập thị trường hàng hóa, nhưng thị trường hàng hóa chỉ chấp nhận Hạ Quốc tệ."
Beatrice nói thêm.
"Tôi định sẽ nêu ý kiến lên cấp trên, nhưng tôi cần sự ủng hộ của mọi người, mọi người có bằng lòng ủng hộ tôi không?" Beatrice nhìn vào đám đông.
Đây mới là mục đích của Beatrice!
Beatrice hy vọng bằng cách thể hiện tài năng của mình, cô sẽ chiếm được sự ưu ái của người dân Hạ Quốc, tốt nhất là nhận được một chức quản lý. Xét cho cùng, nếu cô nhận được một vị trí quản lý, ít nhất mức lương sẽ được cải thiện rất nhiều.
Vài giờ sau, với tin đồn ngày càng lan rộng, đề xuất của Beatrice ngày càng được nhiều người ủng hộ. Mặc dù một số người thông minh đã nhìn thấu ý tưởng của Beatrice trong suốt quá trình này, nhưng những người thông minh này vẫn chọn để Beatrice là con chim đầu đàn.
6 giờ chiều theo giờ địa phương ở Algeria.
Beatrice đến tòa nhà văn phòng nông trại Pallas với một chồng chữ ký dày đặc, cô ấy hít một hơi thật sâu và bước tới, nhưng ngay sau đó đã bị chặn lại.
"Xin chào, xin hỏi có việc gì không?" Một nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hỏi.
Beatrice nhanh chóng giải thích: "Tôi muốn gặp giám đốc Phương. Tôi có chuyện cần báo cáo."
Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hỏi: "Cô muốn gặp giám đốc Phương để làm gì?"
"Chủ yếu là về kiến nghị nhu cầu của nhân viên. Nhân viên địa phương của chúng tôi có một đề xuất. Tôi hy vọng giám đốc Phương sẽ xem xét." Beatrice trả lời.
"Đợi chút." Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã sử dụng bộ đàm để liên lạc với Phương Vĩnh Hào và giải thích tình hình.
Chưa đầy hai phút, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã dẫn Beatrice vào, hai người cùng nhau đến cửa văn phòng của Phương Vĩnh Hào.
"Cộc, cộc, cộc"
"Mời vào." Giọng của Phương Vĩnh Hào truyền tới.
Nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã mở cửa văn phòng của Phương Vĩnh Hào, và ra hiệu cho Beatrice tự mình đi vào. Sau khi Beatrice bước vào, Phương Vĩnh Hào trực tiếp hỏi.
"Xin chào, có chuyện gì vậy?" Phương Vĩnh Hào lịch sự hỏi.
Đầu tiên, Beatrice tự giới thiệu bản thân, sau đó nhanh chóng giải thích và đưa cuốn sách có chữ ký trên tay. Cô ấy vừa nói rằng hy vọng có thể nhận tiền lương bằng Hạ Quốc tệ, vừa quan sát biểu cảm của Phương Vĩnh Hào.
Tuy nhiên, Phương Vĩnh Hào tỏ ra rất bình tĩnh và không có biểu hiện gì khác lạ.
Sau khi Beatrice nói xong, Phương Vĩnh Hào hỏi một cách thản nhiên: "Có bao nhiêu người trong số các cô đã ký tên"
Beatrice nhanh chóng trả lời: "Tổng cộng gần 3,000 người."
"Những người khác không đồng ý sao?" Phương Vĩnh Hào hỏi thêm.
Beatrice nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, vì đã tan ca rồi, chúng tôi vẫn chưa thống kế thêm nhiều người nữa."
Phương Vĩnh Hào nói một cách bình tĩnh: "Vậy thì cô hãy đi thông kế một lát, xem coi có bao nhiêu người đồng ý và bao nhiêu người không đồng ý"
"Bây giờ cô đang phụ trách công việc gì?" Phương Vĩnh Hào hỏi thêm.
Nhịp tim của Beatrice chậm lại, cô ấy nhanh chóng trả lời: "Bây giờ tôi là nhân viên tuần tra đất canh tác, chịu trách nhiệm chính trong việc kiểm tra tình trạng của đất canh tác."
"Nhân viên tuần tra đất canh tác... lương chắc khoảng 26,000 phải không?" Phương Vĩnh Hào hỏi.
Beatrice nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy"
"Cô hãy bỏ công việc hiện tại đi, từ mai cô chuyển qua phòng tài vụ làm công tác tài chính. Cô sẽ chịu trách nhiệm thống kê các đợt điều chỉnh lương, lương của cô sẽ được điều chỉnh lên 45,000, cô có thắc mắc gì không?" Phương Vĩnh Hào hỏi.
"Không sao, không có vấn đề gì cả, cảm ơn giám đốc Phương"
Beatrice nhanh chóng trả lời.
Trước đó, chẳng phải cô rất tích cực thống kê những thông tin này là để thể hiện tài năng của mình nhằm tóm lấy cơ hội hay sao? Bây giờ cơ hội đã đến rồi!
Làm sao Beatrice có thể để nó vụt mất?
Bên cạnh đó, riêng việc tăng lương lên 1,9 vạn dinar algérien khiến Beatrice không thể từ chối.
"Về việc điều chỉnh cơ cấu tiền lương, tôi sẽ cho cô ba ngày."
Phương Vĩnh Hào ra lệnh.
"Đã hiểu, xin giám đốc Phương yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý trong vòng ba ngày." Beatrice trả lời.
"Được rồi, cô đến phòng nhân sự trước đi, tôi sẽ gọi điện cho bên đó, cô hãy qua đó giải quyết chuyện bàn giao công việc." Phương Vĩnh Hào ra hiệu rằng Beatrice có thể rời đi.
Sau khi Beatrice rời đi, Phương Vĩnh Hào nở một nụ cười. Vốn dĩ anh vẫn đang suy nghĩ tìm cách xử lý ổn định việc điều chỉnh cơ cấu tiền lương, kết quả tình hình thực tế lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại?
Người dân địa phương càng lo lắng!
Phía bắc Libya, gần nông trại Koi.
Cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài do Lý Tồn Viễn và Hồ Tiểu Ngư hợp tác điều hành được đặt tên là nông trại Koi, với hy vọng vay mượn một chút may mắn từ cá koi của Hồ Tiểu Ngư.
Tại một ngôi làng nghèo gần nông trại Koi, một người đàn ông trẻ tuổi cõng một người phụ nữ trung niên trên lưng.
"Mẹ, gắng gượng lên, con đưa mẹ đi bệnh viện" Chàng trai trẻ tỏ vẻ lo lắng và động viên người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên trông yếu ớt đến mức không thể nói được.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ, Chàng trai trẻ cõng người phụ nữ trung niên trên lưng đi đến cổng trại cá koi, anh ta lập tức bị chặn lại.
Một người gác cổng địa phương Libya hỏi: "Anh là ai, có chuyện gì?"
Chàng trai trẻ lập tức đáp lại: "Tôi là người dân của làng Greenwood gần đây. Tên tôi là Monnier Mahat. Mẹ tôi bị ốm, tôi dẫn bà ấy đến đây khám bệnh"
Có một bệnh viện trong thị trường thương mại tổng hợp bên trong nông trại Koi, đó là một bệnh viện có điều kiện y tế khá tốt, nhưng thị trưởng thương mại tổng hợp của nông trại Koi chỉ thu phí bằng Hạ Quốc tệ.
Người gác cổng nhắc nhở: "Bệnh viện bên chúng tôi chỉ nhận Hạ Quốc tệ"
Momnier lập tức trả lời: "Tôi có, tôi thật sự có Hạ Quốc tệ"
Monnier thậm chí còn vội vàng lấy ra một ít Hạ Quốc tệ, tất cả đều là Hạ Quốc tệ với mệnh giá 100 tệ.
Chương 3804: Danh tiếng tốt!"Số tiền này đều là tôi vay mượn, xin hãy giúp đỡ cho chúng tôi, tình hình của mẹ tôi rất tệ" Monnier cầu xin nói.
Monnier cũng biết rằng nông trại Koi chỉ dành cho nhân viên, nhưng tình trạng của mẹ anh quá tệ, điều kiện y tế ở Libya thậm chí còn tồi tệ hơn, vì vậy anh chỉ có thể qua đây để thử chút vận may của mình.
Sau khi Monnier nói xong, có một người Hạ Quốc đi ra từ trong buồng bảo vệ. Đối phương là Vương Dũng, một nhân viên bảo vệ do Vân Hải Dương sắp xếp. Anh ta khẽ gật đầu và nói: "Osama, Jihad, hai người lái xe dẫn bọn họ vào trong đi"
"Được." Osama lập tức trả lời.
Jihad ở bên cạnh cũng đáp lại: "Hiểu rồi, Đội trưởng"
Osama, người ban đầu tra khảo Monnier, lập tức lái một chiếc SUV bốn chỗ chạy tới. Anh ta ra hiệu cho Monnier và mẹ anh ta lên xe, trong khi Jihad ngồi ở ghế lái phụ.
Khoảng 10 phút sau, chiếc xe SUV đã đưa Monnier và mẹ của anh ta đến bệnh viện tại thị trường thương mại tổng hợp ở trong nông trại Koi.
Sau một loạt các kiểu kiểm tra, mẹ của Monnier được chẩn đoán bị viêm dạ dày ruột cấp tính, người ta xác định vấn đề là do uống nước không sạch.
Vấn đề này đối với bệnh viện Koi mà nói, hoàn toàn không có gì khó. Xét cho cùng, bệnh viện Koi có sự hỗ trợ của Hạ Quốc, và điều kiện y tế ở đây vượt xa các bệnh viện đa khoa ở Libya.
Trong lúc chờ bác sĩ của bệnh viện Koi giải quyết vấn đề viêm dạ dày ruột cấp tính, Monnier lo lắng hỏi: "Xin hỏi cần bao nhiêu tiền?"
Lâm Vân Binh, một bác sĩ từ Hạ Quốc, mỉm cười trả lời: "Yên tâm, giá rất rẻ, chỉ cần 100 Hạ Quốc tệ."
Momnier thở phào nhẹ nhõm, lần này anh ta mang theo 600 Hạ Quốc tệ, anh ta nhanh chóng trả 100 Hạ Quốc tệ cho phí chữa bệnh.
"Cảm ơn bác sĩ" Monnier nói một cách biết ơn. Vốn dĩ anh còn tưởng rằng mẹ anh sẽ không thể nào cầm cự được nữa...
"Không có gì" Lâm Vân Binh nhận phí chữa bệnh, sau đó nói thêm: "Hai người có thể ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi hãy đi, người bệnh cũng cần được nghỉ ngơi."
Momnier lập tức cảm ơn một lần nữa.
Lâm Vân Binh nhắc nhở thêm: "Nếu như buổi tối hai người có đói, hoặc là sáng mai muốn ăn sáng, hai người có thể đến khu thị trường thương mại tổng hợp để xem. Vật giá bên đó khá rẻ."
Nói xong, Lâm Vân Binh rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lâm Vân Binh rời khỏi phòng bệnh, Monnier thở dài một hơi, anh ta nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"
Rosanna trả lời với giọng hơi yếu ớt: "Mẹ không sao. Monnier, con không nên đưa mẹ đến đây. Mẹ chỉ cần chịu đựng thêm một chút là được rồi, trước đây cũng vậy mà."
"Mẹ!" Nhìn mẹ mình yếu ớt như vậy, rồi lại nghe được những lời nói đó, anh cảm thấy rất có lỗi. Anh rất hy vọng mình có thể có được một công việc ổn định, để mẹ được sống những ngày tốt đẹp.
"Có lẽ con nên thử vận may của mình ở đây?" Trước kia, Monnier nghe tin nông trại Koi đang tuyển nhân viên, nhưng anh không muốn làm nhân viên nông trại. Tuy nhiên, lần này việc mẹ anh bị bệnh khiến Monmnier thay đổi một số suy nghĩ không thực tế trong đầu.
Ngoài ra, ở làng Greenwood của bọn họ cũng có những người đang làm việc trong nông trại Koi. Cuộc sống của bọn họ ngày càng tốt lên từng ngày, Monnier cũng nhìn thấy điều đó. Vì vậy Monnier hy vọng sẽ tìm được một công việc ổn định trong nông trại Koi.
"Mẹ, con định đi làm ở nông trại Koi." Monnier thì thào.
Roseanne mỉm cười trấn an: "Monnier, con đã lớn rồi!"
Nông trại Koi, phòng bảo vệ.
Vương Dũng nhận được cuộc gọi từ Lâm Vân Binh, Lâm Vân Binh đã giải thích ngắn gọn về tình hình của Monnier và Rosanna.
"Anh Vương, đây là chuyện tốt, anh báo cáo với cấp trên xem cấp trên định giải quyết như thế nào." Lâm Vân Binh nói với giọng cảm khái.
Vương Dũng trả lời với giọng khẳng định: "Đây thực sự là chuyện tốt, tôi sẽ báo ngay."
Bất kể Lâm Vân Binh hay Vương Dũng, cả hai đều hiểu rằng chuyện này rất dễ chiếm được danh tiếng tốt của người dân địa phương, nên hiển nhiên cần phải báo cáo với cấp trên, để cấp trên quyết định công khai chuyện này.
Ngày hôm sau, gần 8 giờ sáng tại Hạ Quốc, Đế Đô.
An Lương đã đưa Trần Tư Vũ đến Học viện âm nhạc Quốc gia, con mèo lớn Đế Đô này rất biết cách nhõng nhẽo, An Lương không có cách nào chống cự lại được, đành phải chiều theo và đưa cô đến trường.
Trong bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương vừa bước lên mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng thì nhận được cuộc gọi từ Lý Tồn Viễn. Anh đeo tai nghe Bluetooth vào trước, sau đó bấm trả lời cuộc gọi.
"Tồn Viễn, chào buổi sáng" An Lương chủ động chào hỏi.
"Chào buổi sáng, An Lương" Sau khi chào hỏi xong, Lý Tồn Viễn nói đùa: "Tôi còn tưởng An Lương không dậy nữa chứ, ha ha ha!"
An Lương phàn nàn: "Cậu tưởng tôi là cậu chắc?"
An Lương có "long thể khỏe mạnh" trời cho, được chứ?
"Khụ, khụ!" Lý Tồn Viễn ho hai lần: "An Lương, Libya bên đó đã xảy ra một chuyện."
Lý Tồn Viễn nhanh chóng giải thích cách Bệnh viện Koi đã giúp đỡ người dân địa phương và sau đó nói thêm: "Chúng tôi nên giải quyết chuyện sau đó như thế nào đây?"
An Lương thản nhiên đáp: "Hãy làm những gì mọi người nên làm.
Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của Libya hoàn toàn do mọi người điều hành, những vấn đề này cần phải do chính mọi người quyết định"
Ý của An Lương là dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài là một kế hoạch hoàn toàn tự chủ, và anh không có ý định kiểm soát tình hình chung.
Lý Tồn Viễn nghĩ ngợi một hồi, sau đó mới trả lời: "Chúng tôi sẽ công khai vấn đề này ở Libya, nhưng chúng tôi vẫn theo kế hoạch ban đầu là quảng bá Hạ Quốc tệ trong nông trại Koi của chúng tôi. Cho dù đó là mua hàng tại thị trường thương mại tổng hợp hay dịch vụ y tế tại bệnh viện Koi, chúng tôi chỉ chấp nhận Hạ Quốc tệ"
"Không thành vấn đề" An Lương mỉm cười trả lời.
"Vậy tôi đi ngủ trước đây, hôm qua ngồi giám sát cả đêm" Lý Tồn Viễn ngáp một cái.
Chương 3805: Cũng là người thông minh!An Lương cười trêu: "Mọi người làm việc quá chăm chỉ rồi, những chuyện này thật ra có thể sai cấp dưới, bảo người khác giải quyết là được"
Lý Tồn Viễn thở dài: "Chúng tôi có ? ? 7 gia đình từ khắp nơi trên cả nước tham gia. Việc phân chia quyền lợi rất phức tạp. Trong nội bộ cũng tồn tại rất nhiều đồi núi lợi ích khác nhau, vì vậy chúng tôi phải tự mình kiểm soát thị trường"
"Được thôi, cậu cứ xem rồi làm" An Lương đáp lại.
Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài quả thật liên quan đến quá nhiều lợi ích. Ngoại trừ liên minh năm phía gồm An Lương và bốn gia tộc ở tầng lớp thứ nhất trong giới Đế Đô chiếm được Algeria - vùng đất với diện tích lớn nhất ở Châu Phi ra, các thành viên nội bộ trong tập đoàn lợi ích của các địa bàn khác vô cùng nhiều, từ đó gây ra vấn đề thành lấp các nhóm lợi ích nhỏ khác trong nội bộ.
May là những chuyện này không cần An Lương phải ra mặt, bằng không An Lương sẽ phiền chết đi được!
An Lương và Lý Tồn Viễn vừa kết thúc cuộc trao đổi thì anh nhận được tin nhắn từ Lý Tịch Nhan. Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn hỏi An Lương liệu anh có thể sắp xếp thực tập kỳ nghỉ đông cho Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ trong Đài truyền hình Thịnh Khánh hay không.
An Lương nhìn tin nhắn hỏi thăm của Lý Tịch Nhan gửi đến, trong lòng anh thầm thở dài một hơi, Lý Tịch Nhan quản nhiên cũng là một người thông minh.
'An Lương: Không thành vấn đề, anh có thể thu xếp:
'An Lương: Khi nào thì mọi người nghỉ đông?"
'Lý Tịch Nhan: Vẫn chưa thi nữa mà!"
'Lý Tịch Nhan: Kỳ thi chắc sẽ diễn ra vào ngày 1 và ngày 2 tháng 2, còn kỳ nghỉ thì chắc sẽ vào ngày 3 tháng 2"
'An Lương: Trễ vậy sao?"
'An Lương: Vậy trường học của em khi nào mới khai giảng?"
'Lý Tịch Nhan: Tết Nguyên Tiêu là ngày nghỉ cuối cùng:
'Lý Tịch Nhan: Sau đó thì báo danh vào ngày 27 và ngày 28 tháng 2, ngày 1 tháng 3 khai giảng đúng giờ.
'An Lương: Trường học của em sao lại tàn nhẫn thế?"
So với Học viện kinh tế Thiên Phủ, trường Đại học Phúc Đán hoàn toàn trái ngược. Trường này có kỳ nghỉ muộn, khai giảng sớm, thời gian nghỉ đông còn chưa tới một tháng.
'An Lương: Đây là trường đại học trọng điểm đấy à? ' 'An Lương: Yêu rồi, yêu rồi 'Lý Tịch Nhan: Hừ! 'Lý Tịch Nhan: Trường học của bọn em thật sự khá tốt, ít nhất là tốt hơn nhiều so với học viện thể dục thể thao bên cạnh.
Nhắc tới Học viện thể dục thể thao Ma Đô An Lương đã từng đối phó với một kẻ bắt nạt từ Học viện thể dục thể thao Ma Đô trước đây.
'An Lương: Bọn họ thì sao?"
'Lý Tịch Nhan: Bọn họ có kỳ nghỉ vào ngày 10 tháng 2 và bắt đầu nhập học vào ngày 18 tháng 2. Em nghe nói rằng trường đại học của bọn họ còn quy định yêu cầu về cân nặng. Khoảng thời gian Tết Nguyên Đán, bọn họ được thiết lập những hạn chế tăng cân khác nhau dựa theo mức độ cân nặng khác nhau.
'An Lương: Cái quái gì vậy?"
'Lý Tịch Nhan: Thật đấy!
'Lý Tịch Nhan: Anh đợi một chút, em sẽ chụp màn hình chuyện phiếm trên dòng thời gian của trường em cho anh xem.
Trong vòng chưa đầy một phút, Lý Tịch Nhan đã gửi một ảnh chụp màn hình.
'Lý Tịch Nhan: [Hình ảnh Quy định hạn chế cân nặng trong Tết cho Học viện thể dục thể thao Ma Đô] 'Lý Tịch Nhan: Anh tự xem đi, hạn chế kiểu này thật sự quá vô lý:
An Lương mở ra xem, theo như quy định của Học viện thể dục thể thao Ma Đô, học sinh nặng từ 50 kg trở xuống không được phép tăng quá 1 kg trong Tết; Học sinh nặng từ 50 kg đến 60 kg không được phép tăng quá 1,5 kg trong Tết., v.v.
Nếu vượt quá quy định, sẽ phải tiếp nhận buổi rèn luyện thân thể nghiêm ngặt sau khi trở lại trường học.
An Lương nhìn thấy thời gian nghỉ chỉ có 7 ngày mà quy định cân nặng lại nghiêm ngặt như vậy, anh chẳng biết phải làm gì ngoài thở dài. Không hổ danh là Học viện thể dục thể thao Ma Đô nhỉ?
Dù gì mục đích cũng là thể dục thể thao, nghiêm khắc với sinh viên một chút cũng là chuyện bình thường!
Thời gian nghỉ hè của Đại học Phúc Đán so với thời gian khai giảng của Học viện thể dục thể thao Ma Đô vẫn tốt hơn nhiều, nhưng nếu so với Học viện kinh tế Thiên Phủ thì chỉ là một đứa em trai nhỏ bé.
Học viện kinh tế Thiên Phủ được nghỉ lễ vào ngày 12 tháng 1, thời gian báo danh được lùi tới 5 tháng 3 đến 7 tháng 3.
An Lương thầm khen ngợi Học viện kinh tế Thiên Phủ.
Ma Đô, Đại học Phúc Đán.
Lý Tịch Nhan nhận được câu trả lời với giọng khẳng định từ An Lương, cô cất điện thoại và nói với Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ:
"Anh ấy đồng ý rồi!"
Quách Vũ Tình lập tức trả lời với giọng vui vẻ: "Cảm ơn, Tịch Nhan"
Diêu Kỳ nhìn Lý Tịch Nhan với ánh mắt phức tạp, cô ấy chân thành cảm ơn: "Tịch Nhan, cám ơn"
Lý Tịch Nhan vẫy tay: "Hai người sau này nhớ cảm ơn An Lương, đây là do anh ấy đã sắp xếp cho hai người đó"
Quách Vũ Tình trả lời: "Cậu ta chẳng phải nể mặt cậu nên mới đồng ý hay sao."
Quách Vũ Tình ghen tị nói thêm: "Cậu ta thật sự rất chiều chuộng cậu, mình ghen tị quá đi!"
Lý Tịch Nhan nở một nụ cười mãn nguyện trên mặt, cô cũng cảm thấy An Lương rất chiều chuộng mình.
Gần 10 giờ sáng, An Lương đang xem xét các quỹ chỉ tiêu của dự án bóng tối của Công ty đầu tư An Tâm tại phòng trà Không Sơn.
Công ty đầu tư An Tâm có rất nhiều dự án bóng tối trên khắp thế giới.
Ví dụ như thành phố Pallas ở Algeria, dự án bóng tối ở đây là xâm nhập vào quan chấp chính cấp cao, để thành phố Pallas hoạt động hoàn toàn theo ý muốn của An Lương. Để đạt được mục đích như vậy, đương nhiên phải đầu tư rất nhiều tiền. Các quỹ này tất nhiên được hậu thuẫn bởi Công ty đầu tư An Tâm.
Để cho phép các khoản tiền này rời khỏi Công ty đầu tư An Tâm một cách hợp lý và hợp pháp, và chuyển nó cho quan chấp chính cấp cao của thành phố Pallas, Công ty đầu tư An Tâm đã làm rất nhiều việc đằng sau hậu trường.
Chương 3806: Học hỏi từ tổ chức độc quyền!An Lương đang xem xét lại việc chỉ tiêu của các dự án bóng tối này.
Mặc dù hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đảm bảo lòng trung thành của Phạm Bình, Lý Cương và những người khác, và An Lương cũng không nghi ngờ gì về lòng trung thành của Phạm Bình, Lý Cương và những người khác, nhưng An Lương vẫn phải xem xét tình hình chỉ tiêu của dự án bóng tối.
Điều này là do An Lương cần hiểu rõ quy mô phát triển và mức độ phát triển lực lượng của chính mình. Không thể nào ngay cả An Lương cũng không biết lực lượng mình kiểm soát là như thế nào, đúng không? Điều đó chẳng phải rất nực cười sao?
An Lương đang xem xét từng dự án bóng tối bằng một chiếc máy tính bảng được mã hóa tùy chỉnh đặc biệt. Khi nhìn thấy dự án Hàn Quốc, anh không khỏi cau mày.
Hàn Quốc không hổ danh là quốc gia bị tổ chức độc quyền kiểm soát. Một nghị viên được Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa hỗ trợ ở Hàn Quốc đã bị phát hiện, hơn nữa còn bị đi tù vì tội tham nhũng và hối lộ.
An Lương cũng đã vẽ một dấu % cho dự án bóng tối ở Hàn Quốc.
Mặc dù Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã liên tiếp gặp thất bại ở Hàn Quốc, nhưng An Lương vẫn không từ bỏ việc phát triển Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở Hàn Quốc. Bởi vì An Lương muốn học hỏi từ mô hình tổ chức độc quyền của Hàn Quốc, xem cách tổ chức độc quyền kiểm soát một quốc gia và cấy ghép kế hoạch này sang các quốc gia khác.
Chẳng hạn như Thái Lan?
Hay là Singapore?
Hiện tại Thái Lan là trụ sở chính của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có quyền kiểm soát rất mạnh đối với Thái Lan. An Lương vẫn luôn muốn học hỏi Hàn Quốc, làm thế nào để điều khiển tổ chức độc quyền kiểm soát được một quốc gia.
Khi An Lương đang kiểm tra số tiền chỉ tiêu cho dự án bóng tối, Hoàng Quốc Tường đã lái chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản chống đạn đến phòng trà Không Sơn.
Trước khi Hoàng Quốc Tường bước vào phòng, An Lương hiển nhiên đã đổi màn hình của máy tính bảng, anh thuận miệng hỏi:
"Sao anh lại đến đây?"
An Lương không hỏi tại sao Hoàng Quốc Tường lại biết anh ở đây, vì An Lương biết rất rõ rằng khi anh ở Đế Đô, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia sẽ khóa thông tin vị trí của anh mọi lúc mọi nơi.
"Ăn trưa cùng nhau không?" Hoàng Quốc Tường trả lời như không.
An Lương trêu ngược lại: "Anh và Tiểu Đào thành đôi rồi sao?"
Hoàng Quốc Tường mỉm cười và gật đầu: "Đúng vậy! Kế hoạch của cậu đã thành công. Tiểu Đào và tôi đã xác định mối quan hệ trai gái"
An Lương cố ý phì cười: "Xác định mối quan hệ trai gái? Quả nhiên là anh!"
Hoàng Quốc Tường hiểu ý của An Lương, anh hơi ngượng ngùng nói: "Không vội, không vội. Dạo này cũng không có cơ hội."
"Thứ sáu ngày mai, anh hẹn trước với Tiểu Đào, nói rằng sẽ dẫn cô ấy đi chơi." An Lương nói một cách mông lung.
Hoàng Quốc Tường hỏi lại với một chút xấu hổ: "Ra ngoài đi chơi? Cậu đề xuất một địa điểm đi"
"Ma Đô, thế nào?" An Lương đề nghị: "Vào tối thứ sáu, anh có thể đưa cô ấy đến Ma Đô để thưởng thức cảnh đêm. Ngày hôm sau đưa cô ấy đi Disneyland, buổi tối đi Bến Thượng Hải ăn tối, rồi ngày hôm sau nữa thì đi biển chơi để tận hưởng bình minh, câu cá và lặn biển"
Hoàng Quốc Tường phàn nàn: "Còn ra biển à! Tiền lương của tôi có cho phép không?"
An Lương nói đùa: "Vậy tôi giúp anh?"
"Cậu muốn cái gì?" Hoàng Quốc Tường lập tức trở nên cảnh giác.
An Lương xua tay: "Anh Hoàng, anh tính toán quá rồi. Tôi giúp anh thì buộc phải có lợi ích mới được sao?"
"Dù gì cũng là cậu!" Hoàng Quốc Tường không hề mất cảnh giác.
"Được rồi!" An Lương thở dài: "Thật ra đúng là có chút chuyện."
"Cậu nói trước là chuyện gì đi" Hoàng Quốc Tường không trực tiếp đồng ý, anh ta lo lắng rằng chuyện của An Lương quá lớn, anh ta không thể gánh nổi.
"Chuyện về liên minh vận chuyển đường biển" An Lương thản nhiên nói: "Kế hoạch cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của chúng tôi sắp hoàn thành và thị trường thương mại tổng hợp của mỗi cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài sắp mở ra, vì vậy chúng tôi cần liên minh vận chuyển để giúp vận chuyển hàng hóa"
"Sau đó thì sao?" Hoàng Quốc Tưởng hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương không trả lời, anh chỉ rót một tách trà cho Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Chính xác là cậu muốn làm gì?"
An Lương trả lời: "Khi đảo Không Tên bị phong tỏa, liên minh vận chuyển đường biển đã phải trả một cái giá lớn. Ngay cả bây giờ, bọn họ vẫn đang âm thầm trả giá, phải không?"
Hoàng Quốc Tường im lặng.
"Có một câu nói cũ rất hay: Có qua có lại mới toại lòng nhau, có qua mà không có lại thì bất lịch sự; Có lại mà không có qua thì càng bất lịch sự hơn" An Lương nói xong, anh bình thản nhấp một ngụm trà.
Trên thực tế, An Lương làm gì hiểu về lá trà?
Dù là vị ngọt của lá trà hay hương thơm thì An Lương cũng không thể nào trải ngiệm được vẻ vẻ đẹp của chúng.
Có sao nói vậy, nếu để An Lương thưởng thức loại trà 200 tệ nửa ký với loại trà 2,000 vạn nửa ký, An Lương hoàn toàn không thể nếm ra được sự khác biệt.
Chỉ là phòng trà Không Sơn sạch sẽ, An Lương thích đến đây xử lý công việc.
Hoàng Quốc Tường đã hiểu ý của An Lương, anh ta cau mày và nói: "Kế hoạch dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài là do cậu đứng sau thao túng. Tất cả các thị trường thương mại tổng hợp cũng do câu lạc bộ của cậu kiểm soát. Bất kể cậu muốn làm gì, ngay cả khi cậu độc quyền kinh doanh vận chuyển, hình như cũng không có ai có thể ngăn chặn được, đúng không?"
"Nếu anh đã nói như vậy, thế thì tốt quá!" An Lương mỉm cười trả lời.
Hoàng Quốc Tưởng bất lực: "Cậu thực sự sẽ độc quyền kinh doanh vận chuyển?"
"Nếu không thì sao?" An Lương hỏi: "Lúc đầu, liên minh vận chuyển đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Bây giờ khi có lợi ích thì giao cho liên minh vận chuyển là điều đương nhiên. Sau này khi chúng tôi cần sự giúp đỡ của liên minh vận chuyển, bọn họ sẽ sẵn lòng giúp đỡ"
Chương 3807: Giúp đỡ chế tạo!Hoàng Quốc Tưởng nghe xong, thở dài nói: "Người như cậu có thể thành công, đây là điều bắt buộc. Rõ ràng dựa theo thực lựa của cậu, dù cậu sắp xếp liên minh vận chuyện như thế nào, bọn họ cụng sẽ không phản đối"
"Tự nguyện và ép buộc, suy cho cùng cũng chỉ là hai thái độ." An Lương chỉ ra mấu chốt.
Đối với một chàng trai giỏi thao túng mọi người như An Lương, anh thích để người khác tự nguyện giúp đỡ hơn là gây áp lực cho người khác.
Dùng áp lực ép một người cũng giống như ép một cái lò xo, một cái lò xo không thể chống lại, hai cái lò xo không thể chống lại, nhưng càng ngày càng ép nhiều lò xo, thì một ngày nào đó sẽ không thể ép thêm được nữa!
"Được rồi, được rồi, cứ làm theo như cậu yêu cầu" Hoàng Quốc Tường nói một cách thỏa hiệp.
Nếu không thỏa hiệp thì sao?
Rõ ràng là An Lương đã kiểm soát được tình hình chung, nhưng An Lương vẫn sẵn sàng quan tâm đến cảm nhận của mọi người, ngay cả Hoàng Quốc Tường cũng bắt đầu cho rằng An Lương thật sự rất tốt.
"Nhân tiện, anh Hoàng, ngày mai Tân Thiên Tường của công ty chúng tôi đi công tác tại Ma Đô. Nếu như các anh cũng muốn đi Ma Đô, các anh có thể sẵn tiện ké máy bay." An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường làm sao không hiểu chiêu trò của An Lương?
Việc bảo Tần Thiên Tường sắp đi Ma Đô thật ra chỉ là cái cớ, chẳng qua là sắp xếp máy bay tư nhân đưa bọn họ đi Ma Đô mà thôi.
Nếu Hoàng Quốc Tưởng được đưa đến đó một mình bằng máy bay riêng, chắc chắn Hoàng Quốc Tường sẽ không dám nhận.
Nhưng đây là tiện đường đi, nên không có vấn đề gì cả."
"Tôi muốn hỏi Tiểu Đào trước để xem ý của Tiểu Đào." Hoàng Quốc Tường đáp lại.
An Lương phàn nàn: "Tôi nhớ anh là người gốc Đế Đô phải không?"
"Ù?" Hoàng Quốc Tường cảm thấy khó hiểu.
An Lương tiếp tục phàn nàn: "Đối với mấy chuyện kiểu này, đàn ông chúng ta nên mạnh mẽ hơn, trực tiếp sắp xếp lịch trình, sau đó nói với đối phương ra ngoài đi chơi, chứ không phải đi hỏi cô ấy, có hiểu không?"
"Vậy cũng được sao?" Hoàng Quốc Tường cảm thấy hơi lung lay.
"Cho nên anh sắp bước qua tuổi 50 mà vẫn còn ế... không đúng, anh cuối cùng đã thoát ế rồi!" An Lương nói với giọng như đâm vào tim gan.
(1.. Hoàng Quốc Tường không nói nên lời.
"Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và khách sạn Aman Winning ở Ma Đô là đối tác với nhau. Ban đầu chúng tôi đã phát triển mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, đây là yêu cầu tùy chỉnh do khách sạn Aman Winning đề xuất. Chúng tôi sẽ gọi điện báo với bọn họ một tiếng, để anh trải nghiệm mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi của khách sạn Aman Winning một chút, sẵn tiện bảo bọn họ sắp xếp cho anh một phòng nghỉ, anh sẽ đại diện cho tập đoàn của chúng tôi qua đó một chuyến." An Lương cũng giúp Hoàng Quốc Tường giải quyết vấn đề ăn ở và đi lại ở Ma Đô.
Với sự hợp tác giữa Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và khách sạn Aman Winning, An Lương có thể nhận được chỗ ở miễn phí và dịch vụ đưa đón bằng mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi trong mọi thời tiết.
"Về chuyện đi ngắm cảnh đêm của Ma Đô và cả Disneyland gì đó thì anh tự xem rồi giải quyết đi. Nếu anh muốn đi biển, tôi có một chiếc du thuyền ở bên đó, tôi có thể cho anh mượn." An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường thở dài nói: "Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa của cậu luôn ở trong tình trạng tốt"
An Lương nói đùa: "Đang nói gì mà lại nhắc đến chuyện này?"
"Nếu chúng tôi muốn làm trò với anh, đương nhiên chúng tôi sẽ ra tay với Tiểu Đào." An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường sửng sốt, anh chợt nhớ ra trước đây An Lương đã nhiệt tình lập kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, thậm chí còn sử dụng tài nguyên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa để hoàn thành kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại ân cần sắp xếp kế hoạch du lịch cho anh.
Những chuyện này dù nhìn như thế nào cũng không có liên quan gì đến An Lương, đúng không? Nhưng nếu những điều này tạo ra điểm yếu cho Hoàng Quốc Tường thì sao?
Hoàng Quốc Tường của trước kia quả thật không có bất kỳ điểm yếu gì.
Khi Đào Yến Ni trở thành bạn gái của Hoàng Quốc Tường hoặc thậm chí là vợ của Hoàng Quốc Tường, thì đó chính là điểm yếu của Hoàng Quốc Tưởng.
"Cậu..." Hoàng Quốc Tường nhìn An Lương đây hoài nghi.
Hoàng Quốc Tường thức tỉnh bởi câu nói của An Lương!
Hóa ra thứ tưởng chừng như một bộ phim truyền hình nhàm chán lại thực sự có tác dụng rất lớn.
An Lương mỉm cười nhìn Hoàng Quốc Tường, anh chủ động phá vỡ sự nghi ngờ của Hoàng Quốc Tường: "Anh Hoàng, có phải anh lại suy nghĩ nhiều không. Có phải anh đang nghi ngờ tôi làm tất cả những chuyện này chỉ để khiến anh và Tiểu Đào ở bên nhau, sau đó lại biến Tiểu Đào trở thành điểm yếu của anh?"
Hoàng Quốc Tưởng hỏi: "Lẽ nào không phải vậy?"
"Anh hỏi như thế khiến tôi quá thất vọng!" An Lương thở dài.
"Tôi vốn dĩ tưởng rằng anh hiểu tôi!" An Lương khế lắc đầu, hoàn toàn tỏ thái độ thất vọng.
Hoàng Quốc Tưởng phì cười: "Vì tôi quá hiểu cậu nên mới cảm thấy lo lắng"
"Thôi bỏ đi, tôi lười tranh cãi với anh." An Lương tỏ thái độ bị hiểu lầm, nhưng không phản bác.
Hoàng Quốc Tưởng im lặng một lúc, rồi đáp lại: "Trận này cậu thắng rồi!"
"Chúng ta là bạn bè, thắng thua cái gì chứ?" An Lương làm động tác bó tay.
"Với tư cách là bạn bè, tôi có một chuyện muốn nhờ vả anh.
Chúng tôi sẽ quảng bá Hạ Quốc tệ ở Algeria, chúng tôi cần 1 ức tiền mặt của Hạ Quốc tệ để vận chuyển đến đó. Anh có thể giải quyết được không?" An Lương đưa ra yêu cầu cần giúp đỡ.
Hoàng Quốc Tường thở dài: "Được!"
Chỉ có Hoàng Quốc Tưởng mới có thể xử lý vấn đề này. Không phải là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa không thể đảm bảo an toàn cho 1 ức tiền mặt của Hạ Quốc tệ, mà vấn đề là về tính hợp pháp.
Đúng lúc Hoàng Quốc Tường có thể giải quyết được vấn đề này!
Chương 3808: Không nên biết!Tuy rằng An Lương cũng có thể giải quyết, nhưng để cho Hoàng Quốc Tường giải quyết không phải tốt hơn sao?
"Buổi trưa ăn ở đâu?" An Lương nói xong chuyện chính, anh bắt đầu hỏi chuyện ăn cơm.
Hoàng Quốc Tưởng phàn nàn: "Cậu mời ư?"
"Đương nhiên là anh mời!" An Lương vặn lại: "Kiểu người vừa mới thoát ế như anh không thể mời được bữa cơm hay sao?"
"Tôi..." Hoàng Quốc Tường không thể phản bác.
"Chúng ta đến Nhà khách tỉnh Tây Xuyên ở Đế Đô thì sao?" An Lương chủ động đề xuất địa điểm.
"Bên đó không có chỗ đậu xe." Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.
"Không phải anh đi mô tô bay tới đây à?" An Lương ngạc nhiên nói: "Chúng ta qua đó, để mô tô bay tự tìm chỗ đậu. Chúng ta ăn xơm xong rồi lại gọi nó đền từ xa là được, làm gì cần chỗ đậu xe chứ?"
"Được rồi!" Hoàng Quốc Tường đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý, Hoàng Quốc Tưởng mới phát hiện ra vấn đề. Hoàng Quốc Tường thấy rằng anh ta bây giờ đã bị An Lương dẫn dắt. Thật ra, Hoàng Quốc Tường đã ý thức được, bây giờ anh ta đã có điểm yếu!
Vào khoảng 12 giờ 30 phút trưa, An Lương và Hoàng Quốc Tường chia nhau ra lái xe... được rồi! Cả hai đã sử dụng chức năng lái tự động của chiếc mô tô bay để đến nhà hàng trực thuộc Nhà khách tỉnh Tây Xuyên ở Đế Đô gần Cống Viện.
Đây là bên trong Nhị Đạo của Đế Đô. Mặc dù cấp độ bằng lái máy bay của Hoàng Quốc Tường là cấp LO cao nhất, nhưng nếu như không phải trong trường hợp thực hiện nhiệm vụ, Hoàng Quốc Tường cũng không thể nào sử dụng mô hình dùng tay điều khiển mô tô bay, anh phải sử dụng mô hình tự động lái.
Hai người chọn một phòng, đợi sau khi gọi món, Hoàng Quốc Tưởng thản nhiên hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra ở nước Nga?"
An Lương nhướng mày: "Cái gì mà tình hình thế nào?"
"Không phải cậu đã gửi một tình báo tới nước Nga sao?" Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
"Không ngờ anh cũng biết chuyện này!" An Lương ngạc nhiên nhìn Hoàng Quốc Tưởng.
Hoàng Quốc Tưởng bình tĩnh trả lời: "Tôi không nên biết sao?"
"Đúng!" An Lương trả lời với giọng khẳng định.
Hoàng Quốc Tưởng thực sự không nên biết về vấn đề này.
Bởi vì thông tỉnh tình báo mà Kohlberg của nước Nga gửi đến Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bị chặn bởi Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán và Vạn Lợi Thắng Ý trên Dark Web. Mới đầu, chỉ có Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán và Vạn Lợi Thắng Ý biết.
Sau đó, thông tin này được An Lương chuyển cho Dmitry thuộc Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga, toàn bộ Hạm đội Thái Bình Dương chỉ có mỗi Dmitry là người duy nhất biết.
Bước tiếp theo là chuyển tới Ivan, trợ lý của Tổng thống Putin, cũng như Tổng thống Putin và cục trưởng tình báo Vitesse Vasilievich của Kohlberg.
Ngay cả khi Vitesse mở một cuộc điều tra tại Kohlberg, đó cũng là một cuộc điều tra bí mật và không tuyên bố nguyên nhân điều tra. Trong hoàn cảnh như vậy, tại sao Hoàng Quốc Tưởng lại nhận được thông tin này?
Dmitry không thể nào phản bội An Lương, cũng không thể nào bán đứng nước Nga, ít nhất thì anh ta cũng sẽ không hợp tác hay dính líu gì đến Hoàng Quốc Tường.
Tổng thống Putin thì càng không thể nào!
Về phần trợ lý của Tổng thống Putin, An Lương cảm thấy vẫn không có khả năng.
An Lương cũng không nhận thấy sự bất thường từ Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán và Vạn Lợi Thắng Ý, bởi vì nếu như An Lương phát hiện ra bọn họ có gì bất thường, năng lực "Dự Đoán Nguy Hiểm"
của An Lương sẽ phát hiện ra vấn đề.
Vậy vấn đề cuối cùng là Kohlberg?
An Lương đoán rằng trong quá trình điều tra nội bộ của Kohlberg, những người thông minh đã đoán ra câu trả lời. Tuy không đoán được câu trả lời chính xác nhưng chắc chắn phải phân tích được một số manh mối.
Ngoài ra, Hoàng Quốc Tường có khả năng chỉ là đang thăm dò.
An Lương hỏi thăm dò: "Anh có nội gián ở Kohlberg, phải không?"
Hoàng Quốc Tưởng không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh ta vẫn hỏi lại: "Cậu đã cung cấp thông tin gì cho nước Nga mà khiến cho bên đó lại lo lắng đến vậy?"
"Anh đoán xem?" An Lương nói đùa.
Câu hỏi Hoàng Quốc Tưởng đã tiết lộ một số điều. Chẳng hạn, An Lương xác định được Hoàng Quốc Tường không biết thêm thông tin cụ thể, cũng xác nhận rằng Hoàng Quốc Tường có nội gián ở Kohlberg, nhưng cấp độ nội gián khá thấp.
"Thật sự không thể nói?" Hoàng Quốc Tường thăm dò.
An Lương từ chối: "Hiện tại không thể nói"
"Vậy thì để tôi nói cách khác, thông tin mà cậu đưa cho nước Nga, nó sẽ uy hiếp chúng ta sao?" Hoàng Quốc Tường nhìn An Lương, anh biết rằng An Lương sẽ không bao giờ phạm sai lầm trong vấn đề đúng sai.
Với câu hỏi như thế này, An Lương chắc chắn sẽ trả lời!
Trước câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương vừa cười vừa mắng: "Anh Hoàng à anh Hoàng, không hổ danh là anh, thật sự rất biết cách nắm bắt huyết mạch quan trọng"
Hoàng Quốc Tường mỉm cười khi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
"Về câu hỏi của anh, tôi chỉ có thể nói, dựa theo tình hình trước mắt, chuyện này tạm thời chỉ liên quan đến nước Nga và nước Mỹ." An Lương giải thích.
Hoàng Quốc Tường nhanh chóng phân tích câu trả lời của An Lương, sau đó đột nhiên nhận ra: "Thông tin tình báo của Kolberg bị rò rỉ?"
"Tình báo bên Mỹ của cậu phát hiện ra nước Mỹ ăn cắp thông tin tình báo của Kohlberg?" Hoàng Quốc Tường phân tích thêm.
An Lương không thừa nhận hay phủ nhận.
Mặc dù Hoàng Quốc Tường đã đoán sai quy trình, nhưng anh ta đã đoán đúng câu trả lời.
Kohlberg đã làm rò rỉ thông tin quan trọng, và thông tin tương ứng đúng là do nước Mỹ lấy được, nhưng không phải nước Mỹ đã đánh cắp thông tin từ Kohlberg, cũng không phải Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có tay trong trong Cục điều tra tình báo nước Mỹ!
Được rồi! Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa quả thật có tay trong bên trong Cục điều tra tình báo nước Mỹ!
"Tình hình hiện tại thế nào?" Hoàng Quốc Tường hỏi thêm.
An Lương phàn nàn: "Làm sao tôi biết được?"
Chương 3809: Lông cừu xuất hiện trên con chớ?"Tôi với nước Nga quả thật có mối quan hệ hợp tác, nhưng chỉ là quan hệ hợp tác. Tôi chỉ mới thông báo cho bọn họ một tiếng mà thôi, còn về tình hình sau này, bọn họ không có nghĩa vụ phải báo cáo cho tôi" An Lương tiếp tục than thở.
An Lương thực sự không biết những chuyện tiếp theo sau vụ rò rỉ thông tin tình báo của Kohlberg. Thực ra, ngay cả Dmitry của Hạm đội Thái Bình Dương cũng không biết tình hình tiếp theo nên không thể tiết lộ thông tin liên quan cho An Lương.
Hoàng Quốc Tường thở dài: "Vậy cậu cần hết sức chú ý vấn đề này."
An Lương từ chối không chút do dự: "Đó là chuyện không thể"
"Anh Hoàng, tôi có thể xác nhận rõ ràng với anh rằng chuyện này không hề dễ dàng Nếu tôi chủ động do thám chuyện này, có thể khiến nước Nga chán ghét, thậm chí hai bên sẽ trở mặt với nhau"
An Lương nhắc nhở.
Bởi vì vụ rò rỉ lần này của Kohlberg - nước Nga có liên quan đến Tổng thống Putin, mặc dù không thu được thêm thông tin, nhưng An Lương cũng đoán được vấn đề không hề dễ dàng.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Hoàng Quốc Tưởng ngạc nhiên.
An Lương gật đầu khẳng định: "Thật sự nghiêm trọng như vậy đấy!
"Anh Hoàng, đừng lo lắng, từ tình huống hiện tại, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta" An Lương nói thêm.
"Nếu vậy thì tốt rồi" Hoàng Quốc Tường thở phào nhẹ nhõm.
"Cộc, cộc, cộc" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Hoàng Quốc Tưởng hô lên.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng trực thuộc Nhà khách tỉnh Tây Xuyên ở Đế Đô bước vào cửa và phục vụ đồ ăn.
Chủ đề của An Lương và Hoàng Quốc Tường lập tức đổi thành những cuộc trò chuyện về cuộc sống. Ví dụ, An Lương giới thiệu cho Hoàng Quốc Tường một địa điểm hẹn hò ở Đế Đô và cách tạo ra một chút lãng mạn trong cuộc sống, cũng như những bất ngờ nhỏ giữa các cặp đôi, v.v.
Trong cuộc trò chuyện của bọn họ, gần như không thể nào nghe ra được những chủ đề bí mật mà trước đó bọn họ đã thảo luận.
Đợi sau khi các món ăn đã được dọn lên hết, bức tranh hai người bọn họ vẽ ra lập tức lại thay đổi.
"An Lương, tôi còn một chuyện cần cậu giúp đỡ." Hoàng Quốc Tường mở miệng.
"Anh nói trước là chuyện gì đã." An Lương không có ý định đảm nhiệm nhiều việc.
Cũng giống như Hoàng Quốc Tường lo lắng rằng chuyện của An Lương quá lớn, anh ta không thể gánh nổi, thì An Lương cũng lo lắng chuyện của Hoàng Quốc Tường quá lớn.
"Cậu còn nhớ mâu thuẫn giữa cậu và nước Úc trước đó không?"
Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.
"Cái quái gì thế?" An Lương khó hiểu.
Từ khi nào mà anh lại có mâu thuẫn với nước Úc chứ?
"Anh đang nói về chuyện giao dịch rượu à?" An Lương hỏi.
Trước khi Hoàng Quốc Tưởng trả lời, An Lương nói thêm: "Liên quan đến chuyện về rượu, anh Hoàng à, anh thử sở lương tâm xem, lẽ nào tôi không phải đang giúp anh?"
"Thế nhưng cậu đã giao phần rượu nhập khẩu cho Tây Ban Nha, lẽ nào chuyện đó còn không phải vì Công chúa Leonard?" Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
"Nước Úc lại làm chuyện gì vậy?" An Lương bỏ qua chủ đề về rượu.
Hoàng Quốc Tưởng giải thích: "Cuộc chiến năng lượng mới giữa của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và nước Úc xung quanh Công ty khai thác Terryson cuối cùng khiến cả nước Mỹ và nước Úc tổn thất rất nặng nè."
"Nước Úc đã sẵn sàng lấy lại những tổn thất của bọn họ." Hoàng Quốc Tưởng nói thêm.
"Bọn họ định lấy lại bằng cách nào?" An Lương hỏi ngược lại.
Cuộc chiến năng lượng mới đã kết thúc, tay trái của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai nắm pin Graphene lithium-ion và chiếm đóng thị trường cao cấp, còn tay phải nắm giữ công nghệ pin nhôm-ion để chiếm thị trường phổ thông trong lĩnh vực năng lượng mới, pin lithium đã mất vị trí thống trị.
Nước Úc có thể làm gì khác?
Một cuộc chiến năng lượng mới khác?
Dù là nước Úc hay là nước Mỹ, bọn họ sẽ thua cuộc. Không!
Chính xác mà nói, hoàn toàn không thể nào tạo ra một cuộc chiến năng lượng mới khác.
Trừ khi nước Mỹ bất ngờ đưa ra công nghệ pin tiên tiến hơn, vượt trội hoàn toàn pin nhôm-ion và pin Graphene lithium-ion về giá thành, tuổi thọ, tốc độ sạc,... thì mới có thể mở lại cuộc chiến năng lượng mới.
Nếu không, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã chiến thắng trong cuộc chiến năng lượng mới và trở thành kẻ thống trị hoàn toàn mới trong lĩnh vực năng lượng mới.
Bây giờ Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chỉ cần tích tiểu thành đại rồi đúc vương miện là có thể lên ngôi.
Hoàng Quốc Tường thở dài: "Có một câu nói trong lĩnh vực kinh doanh của cậu: Lông cừu xuất hiện trên con chó, cậu chắc hiểu nó có ý gì phải không?"
Như câu nói: Lông cừu xuất hiện trên thân chó.
Đây là quy tắc kinh doanh cơ bản nhất, xét cho cùng, người mua không khéo léo bằng người bán.
"Lông cừu xuất hiện trên thân chớ" là quy tắc kinh doanh cấp cao hơn một bậc, hành vi kinh doanh như vậy rất phổ biến trong xã hội hiện đại, chẳng hạn như ứng dụng bản đồ định vị.
Dưới con mắt của người bình thường, ứng dụng bản đồ dẫn định vị như không hàm chứa kỹ thuật nào, cũng có thể sử dụng một cách miễn phí, hoàn toàn không bao giờ khiến người khác phải nghiên cứu chuyên sâu vấn đề làm thế nào ứng dụng bản đồ định vị lại có thể kiếm lời.
Ngay cả khi có một số người nhận ra vấn đề bản đồ định vị mang lại lợi nhuận như thế nào, bọn họ cũng chỉ nghĩ đơn giản nguồn lợi nhuận của ứng dụng bản đồ định vị đến từ nhóm người dùng khổng lồ.
Ví dụ, các quảng cáo trong ứng dụng bản đồ định vị, bao gồm các chương trình khuyến mãi tiếp thị dịch vụ ăn uống và khách sạn khác nhau, v.v.
Tuy nhiên, so với chi phí vận hành của ứng dụng bản đồ định vị thì doanh thu từ quảng cáo này chỉ là một khoản thu nhỏ, hoàn toàn không thể bù đắp được chi phí vận hành của ứng dụng bản đồ định vị.
Thế nhưng tại sao ứng dụng bản đồ định vị vẫn sống tốt? Đây chính là cách thức "Lông cừu xuất hiện trên thân chớ" điển hình!
Chương 3810: Chắc là điên rồi?Lấy bản đồ Cao Đức làm ví dụ, từng có một thời gian bản đồ Cao Đức đã bị bản đồ Baidu đè bẹp đến mức im hơi lặng tiếng, gần như tạm thời cố gắng duy trì sự sống bằng tuyến đường chỉ dẫn dành cho ô tô.
Đó là bởi vì bản đồ Cao Đức ban đầu vẫn tuân theo khái niệm tính phí cho các dịch vụ định vị bản đồ, điều này đã làm cho bản đồ Baidu miễn phí bị mất chỗ đứng.
Sau đó, Tập đoàn Ali đã thu mua lại bản đồ Cao Đức, bày ra chiêu trò lông cừu xuất hiện trên thân chó. Sau khi biến ứng dụng bản đồ Cao Đức thành ứng dụng hoàn toàn miễn phí, nó mới bắt đầu sống lại.
Cho đến ngày nay, Tập đoàn Ahri vẫn không ngừng đổ máu vào ứng dụng bản đồ Cao Đức, để đảm bảo rằng bản đồ Cao Đức có thể tồn tại.
Thực ra, Tập đoàn Ali hoàn toàn không hy vọng bản đồ Cao Đức có lãi, Tập đoàn Ali mua bản đồ Cao Đức thực chất không phải dựa vào bản đồ Cao Đức để kiếm lợi nhuận, mà là mở rộng lãnh thổ kinh doanh của tập đoàn để đạt được hiệu quả bổ sung.
Ví dụ, sự hợp tác giữa ứng dụng bản đồ Cao Đức và dịch vụ thương mại điện tử cung cấp dịch vụ định vị cho chuyển phát nhanh thương mại điện tử, dịch vụ này cho phép Tập đoàn Ali gần như thống trị lĩnh vực chuyển phát nhanh.
Một ví dụ khác là với sự trợ giúp của các dịch vụ định vị bản đồ, ứng dụng bản đồ Cao Đức có thể tổng hợp trực tiếp nền tảng đặt xe và tổng hợp hàng chục nền tảng đặt xe lại với nhau, từ đó trở thành cổng giao thông của nền tảng đặt xe, tương đương với việc trở thành một lãnh chúa trong lĩnh vực đặt xe trực tuyến.
Chính vì các dịch vụ bổ sung của các ngành tương tự mà mặc dù bản đồ Cao Đức bị thua lỗ, nhưng các ngành khác có thể kiếm được tiền, điều này bù đắp cho sự mất mát của bản đồ Cao Đức.
Chính vì vậy mới có câu lông cừu xuất hiện trên thân chó, cuối lại phải để heo trả tiền.
"Ý của anh là nước Úc đã sẵn sàng ra tay trên phương diện khác?" An Lương hỏi.
"Đúng" Hoàng Quốc Tường nói mà không giấu giếm: "Nước Úc là đối tác quan trọng nhất của chúng ta về quặng sắt."
"Lấy năm ngoái làm ví dụ. Vào năm 2020, chúng tôi đã nhập khẩu 11/7 ức tấn quặng sắt trong cả năm, 66% trong số đó đến từ nước Úc" Hoàng Quốc Tường lấy dữ liệu để giải thích.
"Không ngờ nước Úc chiếm tỷ lệ lớn như vậy sao?" An Lương ngạc nhiên.
Tỷ lệ 66% quả thực là rất cao!
"Đó không chỉ là vấn đề về tỷ lệ cao, mà còn là vấn đề không thể thay thế" Hoàng Quốc Tường thở dài.
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: "Lấy rượu làm ví dụ, chúng ta có thể từ chối rượu của nước Úc và thay thế bằng rượu từ Tây Ban Nha, nhưng chúng ta không có cách nào từ chối quặng sắt của nước Úc. Bởi vì hiện tại trên thế giới không có quốc gia nào có thể thay thế nước Úc cung cấp quặng sắt cho chúng ta"
"Năm nay vừa mới bắt đầu, nước Úc đã âm thầm tăng giá quặng sắt và cố gắng tăng giá cao một cách đáng kể!" Hoàng Quốc Tường thở dài nói.
An Lương nhíu mày: "Tăng lên bao nhiêu?"
"Cậu đoán xem?" Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
"Hai mươi phần trăm?" An Lương tùy tiện đoán một con số tương đối cao.
Hoàng Quốc Tường bất lực mỉm cười: "Năm 2020, chúng tôi nhập khẩu khoảng 7,7? ? ức tấn quặng sắt từ nước Úc, với giá trung bình 80 đô la Mỹ / tấn trong năm"
An Lương lấy điện thoại di động ra và làm một phép tính nhanh, 7/7? ? ức tấn quặng sắt với giá 80 đô la Mỹ / tấn, tức là 617/76 ức đô la Mỹ. Nếu đổi theo tỷ giá hối đoái của đồng đô la Mỹ vào năm 2020, tương đương với hơn 4,000 ức Hạ Quốc tệ.
Nếu giá tăng thêm 20%, nước Úc lãi ròng hơn 800 ức Hạ Quốc tệ, mỗi ngày kiếm hơn 2 ức Hạ Quốc tệ!
Theo lý mà nói, lợi nhuận kiểu này hơi lố.
Tuy nhiên, An Lương có thể nghe ra được sự bất lực của Hoàng Quốc Tường, có vẻ như nước Úc đã tăng giá còn cao hơn nữa?
"Nước Úc vừa đưa ra quyết định tăng giá quặng sắt lên 160 đô la Mỹ / tấn" Hoàng Quốc Tường nói ra câu trả lời.
"Cái quái gì thế?" An Lương ngạc nhiên nhìn Hoàng Quốc Tường, "Anh chắc chắn nước Úc không đùa đấy chứ?"
"Không hẻ!" Hoàng Quốc Tường thở dài nói: "Nước Úc rõ ràng đã đưa ra ý định điều chỉnh giá. Nếu chúng ta muốn tiếp tục mua quặng sắt từ nước Úc, vậy sẽ tính với mức giá 160 đô la Mỹ ⁄ tấn:
"Nước Úc điên rồi sao?" An Lương có chút không nói nên lời.
An Lương chưa bao giờ nghĩ rằng nước Úc sẽ trực tiếp nâng giá quặng sắt lên 100%. Điều này thể hiện một sự khiêu khích trắng trợn của nước Úc, cho thấy bọn họ có thể thao túng việc định giá Platts quặng sắt.
Nếu tính theo quy mô quặng sắt mà Hạ Quốc nhập từ nước Úc năm ngoái, thì nước Úc sẽ cưỡng chế thu hoạch Hạ Quốc với giá hơn 4,000 ức Hạ Quốc tệ.
Phải nói bàn tính của nước Úc kêu thật là vang, cho thấy nước Úc kia thật to gan, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Hạ Quốc một chút nào!
"Nước Úc không điên, chỉ là bọn họ có chút tham lam mà thôi!"
Hoàng Quốc Tường trả lời câu nói phàn nàn của An Lương.
"Các anh không có cách để phản lại sao?" An Lương hỏi ngược lại.
Hoàng Quốc Tường khẽ lắc đầu, trong lĩnh vực giao dịch quặng sắt số lượng lớn, mặc dù Hạ Quốc là người mua lớn nhất thế giới, nhưng Hạ Quốc không có quyền định giá quặng sắt.
Hiện tại, trong lĩnh vực kinh doanh hàng hóa quốc tế, quặng sắt áp dụng tiêu chuẩn định giá Platts.
Có nhiều vấn đề với tiêu chuẩn định giá của Platts. Nó chỉ đề cập đến giá đóng cửa trong ngày và không đề cập đến giá trung bình của khối lượng giao dịch trong ngày. Ngoài ra, mẫu giá tham chiếu nhỏ và tính đại diện không mạnh, rất dễ bị thao túng trong âm thầm bởi các thương nhân lớn.
Ví dụ, lần này nước Úc thông báo rằng giá quặng sắt đã tăng lên 160 đô la Mỹ, thậm chí còn gửi một bức thư riêng về ý định điều chỉnh giá, đây thực chất là một hành động khiêu khích công khai, cho thấy nước Úc có thể bí mật thao túng giá của Platts.
Chương 3811: Nhãn hiệu lâu đời kỳ cựu hàng đầu!Quan trọng hơn, trong lĩnh vực giao dịch quặng sắt số lượng lớn, Hạ Quốc thật sự không thể qua mặt được nước Úc, cho nên dù biết nước Úc đang ngấm ngầm thao túng giá Platts, để giá quặng sắt tăng vọt, nhưng Hạ Quốc cũng không có cách nào tốt để đối phó.
"Chúng ta thật sự không có cách nào đánh trả!" Hoàng Quốc Tường bất lực đáp lại.
"Thực ra, ngay từ đầu năm 2017, chúng tôi đã lên kế hoạch cạnh tranh để giành quyền định giá và loại bỏ tiêu chuẩn định giá đây những hạn chế của Platts. Vào thời điểm đó, BHP Billiton, một trong ba gã khổng lồ về quặng sắt, thậm chí đã chọn ủng hộ chúng tôi, nhưng cuối cùng đã thất bại" Hoàng Quốc Tường thở dài.
"Tôi mong có thể được nghe chi tiết hơn" An Lương trả lời.
"Chúng tôi đã đưa ra chỉ số thép Mysteet vào thời điểm đó, BHP Billiton cũng tuyên bố ủng hộ chỉ số thép của chúng tôi. Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận ban đầu. Công ty Rio Tinto ở nước Úc và Công ty Valepar ở Brazit cũng không xác nhận từ chối. Suy cho cùng, chúng tôi là người mua quặng sắt lớn nhất trên thế giới." Hoàng Quốc Tường giải thích.
"Nước Úc là người bán quặng sắt lớn nhất thế giới, Brazit là người bán quặng sắt lớn thứ hai thế giới, chúng tôi là người mua quặng sắt lớn nhất thế giới, chúng tôi mua hơn 60% sản lượng quặng sắt của thế giới. Nếu chúng tôi không mua nó, không ai khác có thể đủ khả năng nuốt được nhiều quặng sắt như vậy." Hoàng Quốc Tường nói thêm.
"Dưới tình huống như vậy, chúng ta có năng lực thương lượng cũng là chuyện bình thường phải không?" Hoàng Quốc Tường hỏi.
An Lương gật đầu: "Quả thật rất bình thường. Nếu ba ông lớn đều không có xác nhận phản đối, tại sao chúng ta vẫn không có quyền định giá? Thậm chí ngay cả quyền thương lượng giá cũng không?"
"Bởi vì ba ông lớn kiểm soát tiêu chuẩn định giá quặng sắt Platts chỉ là kết quả của bề nổi, phía sau ba ông lớn đó còn có kẻ đứng sau" Hoàng Quốc Tưởng giải thích.
"Nước Mỹ?" An Lương không ngần ngại nghi ngờ rằng đó là nước Mỹ.
Hoàng Quốc Tường phủ nhận: "Mitsui Bussan của Nhật Bản"
"Chắc cậu cũng nghe nói tới Tập đoàn Mitsui." Hoàng Quốc Tưởng nói thêm.
An Lương gật đầu: "Tôi biết, đó là một trong những tập đoàn kỳ cựu lâu đời nhất, tập đoàn đó rất hùng mạnh"
"Nó quả thật rất hùng mạnh. Lấy Công ty Rio Tinto làm ví dụ, Mitsui Bussan - công ty con của Tập đoàn Mitsui, kiểm soát một số tài sản cốt lõi của Công ty Rio Tinto, chẳng hạn một phần cổ phần trong tài sản cốt lõi như quặng sắt Robe River, quặng sắt Newmiine và quặng sắt West Angelas, v.v" Hoàng Quốc Tường giải thích.
"BHP Billiton, công ty đã hỗ trợ chúng tôi trước đây, cũng bị Mitsui Bussan kiểm soát ba khu vực quặng sắt cốt lõi" Hoàng Quốc Tường nói thêm.
"Ngoài sự hợp tác giữa Mitsui Bussan và Nippon Steet - công ty thép lớn nhất ở Nhật Bản, Mitsui Bussan đã đầu tư vào 8 trong số 24 mỏ quặng sắt chính ở nước Úc, và tham gia đầu tư vào 16 mỏ còn lại, tương đương với việc liên doanh với tất cả các mỏ quặng sắt lớn ở Úc" Hoàng Quốc Tường giải thích chi tiết.
"Ngoài ra tại Brazit, Tập đoàn Mitsui đã đầu tư vào MBR, công ty quặng sắt lớn thứ hai ở Brazit ngay từ năm 1971, sau đó đầu tư vào Công ty Valepar để có được 18,2% vốn cổ phần. Công ty Valepar này là công ty mẹ của Công ty Vale S. A." Hoàng Quốc Tường nói thêm.
"Ngoài ra, Mitsui Bussan cũng đã mua lại 100% cổ phần của công ty CMM tại Brazit. Công ty này cùng với Công ty Vale S. A. chiếm 18 trong số ? ? mỏ quặng sắt chính ở Brazit, và 4 mỏ còn lại nằm trong tay MBR, Công ty MBR là công ty đầu tiên được đầu tư bởi Mitsui Bussan." Hoàng Quốc Tường giải thích.
"Thông qua việc bố trí và đầu tư trước, Mitsui Bussan đã vô tình kiểm soát được nguồn quặng sắt của Brazit, cùng với việc bố trí ở nước Úc, khiến Mitsui Bussan kiểm soát tuyệt đối quyền định giá trong các giao dịch hàng hóa toàn cầu ở lĩnh vực quặng sắt"
Hoàng Quốc Tường thở dài nói.
"Nếu không phải trước đây chúng tôi muốn có được sức mạnh định giá quặng sắt, chúng tôi đã không biết có bàn tay đen đứng sau hậu trường trong lĩnh vực quặng sắt!" Hoàng Quốc Tường thở dài.
An Lương nghe xong, anh thở dài nói: "Mitsui Bussan thật lợi hại, Mitsui Bussan quả thực là một trong những thế hệ lâu đời kỳ cựu!
Thủ đoạn của Mitsui Bussan chính là thủ đoạn mà An Lương muốn!
Mitsui Bussan đang ẩn mình sau hậu trường để kiểm soát sức mạnh định giá quặng sắt, buộc Hạ Quốc phải chấp nhận định giá.
Lực lượng như vậy thật sự rất hùng mạnh, khiến người ta phải khiếp sợ.
Mặc dù Tập đoàn Mitsui chưa thành lập tổ chức độc quyền tuyệt đối ở Nhật Bản, nhưng lực lượng mà nó kiểm soát có khác gì so với tổ chức độc quyền không?
Hoàng Quốc Tường phàn nàn: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Mitsui Bussan đó là người đứng sau hậu trường, chứ không phải bảo cậu khen đối thủ tài giỏi"
"Nhưng đối thủ thực sự rất mạnh" An Lương lại khen.
"Anh Hoàng, anh chắc không phải muốn tôi đấu với Mitsui Bussan đâu nhỉ?" An Lương than thở.
"Tôi giải thích trước, mặc dù công ty của tôi cũng rất mạnh, nhưng đối với một công ty lâu đời kỳ cựu hàng đầu như thế, tôi thật sự không có thủ đoạn nào hay" An Lương nhắc nhở.
An Lương không nói dối, Tập đoàn Mitsui quả thực rất mạnh.
Cho dù đế chế tảng băng của An Lương cũng mạnh, nhưng nếu như muốn thông qua đế chế tảng băng để nhắm vào Tập đoàn Mitsui, quả thật không có cách nào tốt.
Thời gian thành lập của đế chế tảng băng quá ngắn!
Tập đoàn Mitsui là một tập đoàn kỳ cựu đã tồn tại hơn 300 năm, rốt cuộc nó đã âm thầm kiểm soát biết bao nhiêu lực lượng?
Ví dụ, tiêu chuẩn định giá của Platts trong lĩnh vực quặng sắt rõ ràng là do ba gã khổng lồ kiểm soát, nhưng bọn họ lại chấp nhận sự thao túng của Tập đoàn Mitsui trong bóng tối.
Quan trọng hơn, Mitsui Bussan chỉ là một trong những đơn vị trực thuộc của Tập đoàn Mitsui. Trong thời kỳ còn hỗn loạn, Tập đoàn Mitsui thậm chí còn sở hữu một doanh nghiệp quân đội!
Chương 3812: Giải pháp!Điều này có nghĩa là Tập đoàn Mitsui không chỉ có tiền, mà còn kiểm soát các nguồn lực khác ngoài tiền.
Đế chế tảng băng do An Lương thành lập thiên về các tập đoàn tài chính. Mặc dù rất giàu có, nhưng đế chế tảng băng lại yếu hơn một chút về nguồn lực vật chất. An Lương vẫn luôn nghĩ cách để khiến cho tài sản của đế chế tảng băng có thể đáp đất, thay đổi thành những nguồn tài nguyên thực tại.
Chính vì thế, An Lương đã và đang tích cực thúc đẩy sự phát triển của vật chất.
Cho dù đó là Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, hay Công ty kỹ thuật Ám Tâm, hay kế hoạch cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài và kế hoạch dự án vận chuyển dây chuyền lạnh, còn có Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai và Tập đoàn khoa học đời sống An Tâm, v.v., đây là những thế mạnh giúp An Lương phát triển mạnh mẽ, để tập đoàn tài chính giống như bèo tấm không rễ đã bén rễ và biến thành một tập đoàn khổng lồ như Tập đoàn Mitsui.
Nếu đế chế tảng băng đối đầu với Tập đoàn Mitsui, kết quả tốt nhất chính là đế chế tảng băng sẽ nhắm vào Tập đoàn Mitsui trong lĩnh vực tài chính, từ đó khiến cho Tập đoàn Mitsui không kịp trở tay.
Nhưng rồi đế chế tảng băng sẽ phải đối mặt với một cuộc phản công toàn diện từ Tập đoàn Mitsui. Điều đó hoàn toàn giống như được một mất mười!
Trong lĩnh vực kinh doanh, các tổ chức độc quyền không muốn gây ra các cuộc chiến quy mô lớn, bởi vì những cuộc chiến như vậy có thể dễ dàng khiến cả hai bên đều thua cuộc.
An Lương cũng không muốn đối đầu trực diện với Tập đoàn Mitsui.
Trước câu trả lời của An Lương, Hoàng Quốc Tường phàn nàn:
"Tôi biết sức mạnh của Mitsui Bussan, tôi cũng nhận thức rõ về sức mạnh của Tập đoàn Mitsui. Tôi không có ý định yêu cầu cậu phải đối đầu với Tập đoàn Mitsui"
"Vậy thì ý anh là gì?" An Lương hỏi ngược lại.
"Thế thực ở Châu Phi của cậu rất mạnh, đúng không?" Hoàng Quốc Tường hồi.
An Lương trực tiếp phủ nhận: "Không hẳn"
"Cậu không cần phải phủ nhận." Hoàng Quốc Tường bình tĩnh nói: "Chúng tôi biết hành động của cậu ở Châu Phi. Tỷ lệ thâm nhập của cậu ở Châu Phi khá là cao. Dù gì môi trường ở Châu Phi rất phức tạp, nó quá phù hợp để cậu làm những việc ở đó."
An Lương không phủ nhận điều đó, bởi vì anh biết rằng Hoàng Quốc Tường không nói dối, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia chắc rất quan tâm đến sự phát triển của bọn họ ở Châu Phi.
"Nghe nói nước Nga cung cấp cho cậu rất nhiều trang bị?" Hoàng Quốc Tường hỏi lại.
"Không phải anh đã điều tra rõ ràng rồi sao?" An Lương hỏi ngược lại.
"Tôi cũng nghe nói rằng cậu đã mua được một số tài sản vật chất ở nước Nga, thậm chí bao gồm cả..." Hoàng Quốc Tường không nói hết câu, anh ta nhìn An Lương, chờ câu trả lời của An Lương.
An Lương im lặng một lúc rồi thở dài: "Tài sản chất lượng cao nhưng giá lại thấp, anh sẽ từ chối chứ?"
"Chính xác thì cậu muốn làm gì?" Hoàng Quốc Tường ngập ngừng hỏi.
An Lương mỉm cười trả lời lại: "Tất nhiên là để bảo vệ dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài."
"Anh Hoàng, đừng bảo anh thật sự nghĩ rằng dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài sẽ luôn thuận buồm xuôi gió đấy nhé?" An Lương hỏi ngược lại.
Hoàng Quốc Tường lắc đầu: "Cậu không sợ bên đó nghi ngờ à?"
"Tại sao phải sợ?" An Lương hỏi ngược lại.
Hoàng Quốc Tường như hiểu ra điều gì: "Cậu cũng đã lựa cho chia sẻ với bên đó?"
An Lương mỉm cười không nói lời nào. An Lương sẵn sàng chia sẻ lợi ích, anh hiển nhiên bất khả chiến bại.
"Anh Hoàng, chính xác thì anh muốn tôi làm cái gì?" An Lương quay lại chủ đề cũ nhằm bỏ qua vấn đề đầu tư vào tài sản thực ở nước Nga.
Đối mặt với sự dò hỏi của An Lương, Hoàng Quốc Tường lấy điện thoại di động ra, anh ta mở bản đồ điện tử trong điện thoại di động, sau đó đưa điện thoại di động cho An Lương.
An Lương cầm lấy điện thoại di động của Hoàng Quốc Tường, nhìn thông tin bản đồ hiển thị trên màn hình điện thoại di động.
Trong đó là Guinea thuộc Châu Phi, một đất nước cực kỳ nghèo nàn lạc hậu, môi trường an ninh công cộng kém, thậm chí hệ thống xã hội gần như bị sập.
Guinea là một quốc gia nhỏ bé với diện tích đất chỉ hơn 245,000 km vuông và dân số chỉ hơn 1,200 vạn người, là quốc gia bẩn, lộn xộn và nghèo nàn nhất trên lục địa Châu Phi.
"Quốc gia này thì làm sao?" An Lương thản nhiên hỏi.
Trước khi Hoàng Quốc Tưởng trả lời, An Lương nói thêm: "Hiện tại, Guinea vẫn chưa nằm trong dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của chúng tôi."
"Cậu đã nghe nói về quặng sắt Siman chưa?" Hoàng Quốc Tường thấp giọng hỏi.
An Lương nhìn điệu bộ của Hoàng Quốc Tường, anh suýt nữa tưởng rằng Hoàng Quốc Tường đang nói: Cậu từng nghe qua Amway chưa?
"Chưa từng nghe." An Lương phủ nhận.
"Tôi không tin!" Hoàng Quốc Tường bày tỏ thái độ không tin mà không hề do dự.
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: "Cậu chắc chắn biết về quặng sắt Siman!"
"Được rồi!" An Lương thản nhiên đáp: "Cứ coi như tôi biết về quặng sắt Siman, vậy thì sao?"
Thực ra, An Lương đã biết về quặng sắt Siman, nhưng anh chỉ nghe nói về nó, chứ anh cũng không đặc biệt quan tâm đến quặng sắt Siman.
"Quặng sắt Siman là một món đồ ngon!" Hoàng Quốc Tường nói, "Tổng trữ lượng của quặng sắt Siman hơn 100 ức tấn, trữ lượng đã được chứng minh là hơn 20 ức tấn, tất cả chúng đều ở trong môi trường khai thác lộ thiên."
"Ngoài ra, quặng sắt Siman là một loại quặng cực giàu với chất lượng quặng sắt vượt quá 65%, vượt xa chất lượng quặng sắt trung bình toàn cầu là 46%, và cũng vượt xa chất lượng quặng sắt ở nước Úc." Hoàng Quốc Tường giải thích thêm.
Quặng sắt của Hạ Quốc không phải là môi trường khai thác lộ thiên, tất cả đều được chôn sâu dưới lòng đất, chất lượng quặng sắt thấp hơn 30%, về cơ bản không có giá trị khai thác, ít nhất theo công nghệ khai thác hiện nay thì không có giá trị khai thác nào cả.
Chương 3813: Muốn có quyền hạn đặc biệt?"Một khi chúng ta có được quặng sắt Siman, chúng ta có thể lập tức phản kích nước Úc, để cho ngành khai thác quặng sắt ở nước Úc trực tiếp sụp đổ!" Hoàng Quốc Tường tiết lộ tham vọng của mình.
An Lương thản nhiên đáp: "Nếu là như vậy, tại sao anh không lấy?"
"Thực ra, vào đầu năm 2019, hai tập đoàn khai thác trong nước chúng ta, cùng với Tập đoàn Winning ở Singapore và Tập đoàn khai thác mỏ liên hợp ở Guinea đã làm việc cùng nhau, cuối cùng giành được quyền khai thác khu vực số 1 và khu vực số 2 nằm ở phía Bắc của quặng sắt Sima dưới thỏa thuận với mức giá 140 ức đô la Mỹ" Hoàng Quốc Tưởng giải thích.
Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói: "Nhưng tình hình nội bộ ở Guinea quá phức tạp, môi trường an ninh quá tồi tệ và hệ thống xã hội quá hỏng hóc, khiến cho việc phát triển quặng sắt Siman không thể nào tiến hành"
"Anh không tham gia?" An Lương khó hiểu.
Hoàng Quốc Tường im lặng một lúc, sau đó lắc đầu phủ nhận:
"Chúng tôi không thể tham gia vào. Có những lực lượng được hỗ trợ bởi Cục điều tra tình báo nước Mỹ ở Guinea, chúng tôi không thể xâm nhập vào nó."
An Lương như bừng tỉnh ngội!
Hóa ra là có nội gián của Cục điều tra tình báo nước Mỹ trong đó.
Nhưng sau khi nghĩ lại, An Lương đã hiểu. Nếu Hạ Quốc thật sự thoát khỏi sự kiềm hãm quặng sắt của nước Úc, nước Mỹ sẽ là quốc gia đầu tiên không đồng ý.
"Chúng tôi cũng đã nhận được một số thông tin nhất định rằng hệ thống xã hội ở Guinea đã đạt đến giới hạn. Một khi xảy ra chút biến động xung quanh quặng sắt Siman, tôi sợ rằng một cuộc xung đột dân sự sẽ nổ ra ở Guinea" Hoàng Quốc Tường nói thêm.
"Người được hỗ trợ bởi Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã kiểm soát tình hình ở đó?" An Lương hỏi ngược lại.
"Mặc dù không hoàn toàn kiểm soát, nhưng gần như có sức mạnh để khơi mào cho tình trạng bất ổn dân sự, cho nên chúng tôi không có cách nào đóng cọc ở bên đó." Hoàng Quốc Tường thở dài.
An Lương cũng thở dài: "Đám người này thật biết giăng thiên la địa võng, chặn hết tất cả mọi khả năng!"
"Quả thật là thiên la địa võng!" Hoàng Quốc Tưởng cũng thở dài.
"Anh định để chúng tôi vào Guinea để phá vỡ tình hình hiện tại và lấy được quặng sắt Siman, phải không?" An Lương hỏi.
Hoàng Quốc Tường không phủ nhận: "Cậu có đủ thực lực để làm như vậy!"
An Lương cũng không phủ nhận, bởi vì Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa quả nhiên có thực lực như vậy.
Đế chế tảng băng của An Lương rất hùng mạnh. Mặc dù An Lương không đồng ý chống lại một nhãn hiệu lâu đời và hùng mạnh như Tập đoàn Mitsui, nhưng nếu là một quốc gia Guinea nhỏ bé thì sao?
Dự trữ ngoại hối của Guinea chỉ hơn 3 ức đô la Mỹ mà thôi. Kiểu đất nước lạc hậu này, theo logic mà nói, An Lương thực sự có khả năng lật đổ nó, nhưng An Lương lại thích kiểm soát ở phía sau hậu trưởng hơn.
"Tôi có ích lợi gì?" An Lương trực tiếp hỏi về lợi ích.
An Lương thực sự sẵn sàng chia sẻ lợi ích, nhưng An Lương không muốn bất công.
Hoàng Quốc Tường do dự một lúc, sau đlo mới trả lời: "Cậu muốn lợi ích gì?"
An Lương nhìn Hoàng Quốc Tường mỉm cười như không, cách trả giá bằng phương thức bảo đối phương nêu ra yêu cầu này, An Lương vừa nhìn là đã thấu, được chứ?
Hoàng Quốc Tưởng hơi xấu hổ, sau đó trả lời: "Cậu có thể mở rộng và phát triển quặng sắt Siman!"
An Lương không khỏi bật cười: "Không tồi, không tồi. Tôi còn tưỡng anh muốn nói, tôi có thể tham gia vào việc phát triển quặng sắt Siman cùng với anh!"
Cách nói của An Lương và Hoàng Quốc Tưởng trông có vẻ không có sự khác biệt gì lớn. Nhưng thực ra, cách nói của Hoàng Quốc Tưởng chính là bảo An Lương tự mình phát triển và mở rộng quặng sắt Siman; Còn cách nói của An Lương thì lại là An Lương trở thành người hợp tác cùng phát triển quặng sắt Siman.
Hoàng Quốc Tường không giấu giếm: "Theo tính cách của cậu và theo tình hình ở Guinea, kể cả khi tôi có giao quặng sắt Siman cho cậu, cậu cũng sẽ chia sẻ quặng sát Siman mà thôi."
"Ôi trời đất!" An Lương trực tiếp khen ngợi Hoàng Quốc Tường, "Quả nhiên là anh!"
Thực ra, Hoàng Quốc Tường không đoán sai!
Cho dù An Lương có hoàn toàn lấy được quặng sắt Siman cũng sẽ không ăn một mình, nhất định sẽ chia quặng sắt Siman cho các nhóm lợi ích để cùng nhau hưởng lợi, cùng nhau chia sẻ rủi ro.
An Lương hiểu rất rõ lợi ích lâu dài của việc chia sẻ lợi ích với các nhóm lợi ích.
Suy cho cùng, với một củ khoai lang nóng như quặng sắt Siman, nếu An Lương muốn ăn một mình, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không phải là một kết quả tốt.
"Anh Hoàng, tôi còn có việc cần anh giúp đỡ." An Lương đưa ra các điều kiện: "Tôi cần thông tin về Guinea mà bên anh đã có được"
"Ngoài ra, tôi hy vọng một lúc nào đó, bên anh có thể nhắm mắt làm ngơ" An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tưởng đồng ý với chuyện tình báo trước: "Thông tin về Guinea sẽ được sắp xếp và gửi cho cậu sau khi tôi quay lại"
"Còn về chuyện thứ hai, cậu cần phải nói cho tôi biết trước, rốt cuộc cậu định làm cái gì?" Hoàng Quốc Tường không hấp tấp đồng ý.
Hoàng Quốc Tường lo lắng An Lương định làm những việc to lớn ở Guineat Đối mặt với sự thận trọng của Hoàng Quốc Tường, An Lương không khỏi bật cười: "Đừng lo lắng, anh Hoàng. Tôi đáng tin cậy hơn anh rất nhiều, ít nhất tôi sẽ không lừa chính mình chống lại Tập đoàn Mitsui như anh đã làm"
.. Hoàng Quốc Tưởng nhìn An Lương không nói nên lời, anh ta làm gì nghĩ tới chuyện này?
"Nếu chúng tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, cậu sẽ làm gì?"
Hoàng Quốc Tường hỏi lại.
An Lương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đại khái có thể giúp Guinea phát triển tốt và làm cho môi trường an sinh xã hội của Guinea tốt hơn!"
"Giúp thế nào đây?" Hoàng Quốc Tường hỏi ngọn ngành.
An Lương mỉm cười trả lời: "Đương nhiên là hỗ trợ tài chính rồi"
Chương 3814: Quân tử nhất ngôn?"Anh Hoàng, anh có biết sự khác biệt giữa chúng ta không?" An Lương hỏi ngược lại.
"Tôi tuận theo pháp luật, còn cậu thì không?" Hoàng Quốc Tường trả lời.
An Lương nhìn Hoàng Quốc Tường nói không nên lời, anh ta còn làm trò được nữa sao?
"Lẽ nào tôi nói sai?" Hoàng Quốc Tường nhìn An Lương đang không nói nên lời, anh hỏi một câu khác.
"À! Đúng, đúng, đúng!" An Lương chỉ có thể xác nhận ba lần liên tiếp.
"Anh Hoàng, đối với tôi mà nói, nếu muốn đạt được một mục tiêu nào đó, tôi không quá để ý tới quá trình. Chỉ cần tôi không vượt quá giới hạn cuối cùng, chỉ cần kết quả là đáp án mà tôi muốn, vậy thì không có vấn đề gì cả." An Lương giải thích.
Lần này, Hoàng Quốc Tường không chế nhạo An Lương rằng không bao giờ tồn tại chuyện giới hạn, bởi vì An Lương thật sự có giới hạn của riêng mình.
An Lương theo đuổi quy tắc làm việc: "Đàn ông có những chuyện nên làm và có những chuyện không nên làm"
Mặc dù Hoàng Quốc Tường biết An Lương đã làm một số việc vượt quy tắc, nhưng lần nào cũng là do bị động buộc phải phản công, chứ An Lương hoàn toàn không chủ động phá quy tắc của trò chơi.
"Nếu anh muốn tôi lấy quặng sắt Siman, tôi có thể hứa với anh, nhưng làm thế nào để lấy được quặng sắt Siman là việc của tôi."
An Lương nói thêm.
"Tôi làm việc không thích bị người khác chỉ bảo." An Lương nói thêm.
Hoàng Quốc Tường thở dài: "Tôi không chỉ bảo cậu phải làm việc này việc kia, mà là tôi lo lắng cho cậu. Suy cho cùng, theo điều tra của chúng tôi, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã xâm nhập vào Guinea"
"Mặc dù chính quyền Guinea hiện tại duy trì khuôn khổ cuối cùng của hệ thống xã hội, nhưng khuôn khổ này có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào. Một khi khuôn khổ của chính quyền Guinea bị phá vỡ, khoản đầu tư của cậu vào quặng sắt Siman có thể bị mất."
Hoàng Quốc Tường nói thêm.
"Thực tế, đây cũng là lý do khiến quặng sắt Siman không được phát triển. Mọi người đều lo sợ sẽ đầu tư một cách công cốc."
Hoàng Quốc Tường giải thích.
An Lương nói đùa: "Thế cục này chắc là do nước Mỹ đã đứng phía sau thúc đẩy, để ngăn chặn quặng sắt Siman phát triển, phải không?"
Hoàng Quốc Tường im lặng.
"Tôi sẽ qua đó phát triển quặng sắt Siman, nhưng tôi cần sự hỗ trợ, giống sự hỗ trợ của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài. Bao gồm hệ thống phòng thủ bờ biển và hệ thống phòng không" An Lương đưa ra đề nghị của chính mình.
Hoàng Quốc Tường không từ chối: "Chỉ cần cậu có được sự cho phép của chính quyền Guinea, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu những gì cậu muốn"
"Vậy chốt thế nhé!" An Lương đáp lại.
"Tứ mã nan truy!" Hoàng Quốc Tường tán thành.
"Tại sao anh không nói câu quân tử nhất ngôn?" An Lương than thở.
Hoàng Quốc Tường nhìn An Lương, anh ta khẽ lắc đầu, mặc dù anh ta không nói ra nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
"Anh Hoàng, anh thật là... hầy!" An Lương bật cười.
Đến gần 2 giờ chiều, An Lương và Hoàng Quốc Tường ăn trưa xong tại nhà hàng thuộc nhà khách tỉnh Tây Xuyên ở Đế Đô, hai người gọi mô tô bay đến rồi mạnh ai nấy về.
An Lương vẫn đến phòng trà Không Sơn, trong khi Hoàng Quốc Tường trực tiếp quay trở lại Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, sẵn sàng xử lý thông tin tình báo của Guinea.
Sau khi An Lương quay lại, anh đã gửi tin nhắn cho Số 1 - Người Kiểm Soát của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.
'Số 0: Chúng ta có thông tin tình báo gì của Guinea không? !
"Số 1: Có:
'Số 1: BOSS, anh muốn tình báo về phương diện nào ở Guinea?"
Số 0: Tình hình hiện tại ở Guinea như thế nào?"
'Số 1: Rất tệ!
'Số 1: Theo phân tích tổng hợp thông tin tình báo mà chúng tôi thu được, có khả năng sẽ xảy ra hoạt động lật đổ chính quyền Guinea.
'Số 1: Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và nhân lực vào Libya, chúng tôi nghi ngờ nước Mỹ đang cố gắng nắm quyền kiểm soát Guinea.
'Số 1: Hiện tại, không quá 30% quân đội Guinea ủng hộ Thủ tướng đương nhiệm.
"Số 1: Trong số 70% còn lại, 30% là người trung lập.
'Số 1: Nói một cách đơn giản, tình hình hiện tại của chính quyền Guinea đã lâm nguy, và chỉ cần một chiếc cầu chì có thể châm ngòi cho tình hình tồi tệ ở Guinea:
'Số 0: Có cách nào để làm êm dịu chuyện này không?"
"Số 1: Nếu không sức mạnh của bên ngoài, sự sụp đổ của chính quyền Guinea là điều khó tránh khỏi.
"Số 1: Ngay cả khi có sự can thiệp của các thế lực bên ngoài, các vấn đề của chính quyền Guinea vẫn rất nghiêm trọng:
'Số 0: Nếu chúng ta can thiệp thì sao?"
'Số 1: BOSS muốn giúp đỡ chính quyền Guinea vượt qua khó khăn sao? !
Số 0: Tôi có một kế hoạch.
'Số 1: [Thông tin chi tiết về Dette, Thủ tướng chính quyền Guinea] Số 1: Theo điều tra của chúng tôi, Dette - Thủ tướng Guinea, có rất nhiều vấn đề, bao hàm trong đó chuyện đút túi riêng là chuyện nhỏ nhất. Chính sách mà ông ta thúc đẩy ở Guinea đã khiến cho người dân Guinea phẫn nộ:
'Số 1: Ngoài ra, Dette đã mua rất nhiều tài sản nước ngoài ở Gallia, chắc ông ta đã chuẩn bị để có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
An Lương nhanh chóng kiểm tra thông tin do Số 1 gửi đến, sau đó đọc lời giải thích bổ sung của Số 1. Thực lòng mà nói, ngay sau khi An Lương xem xong tất cả các tài liệu, An Lương cảm thấy từ bỏ Dette là lựa chọn tốt nhất!
Sau khi xem xong tài liệu nội bộ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, An Lương cảm thấy Dette, Thủ tướng chính quyền Guinea là một người hoàn toàn bại não!
Với tư cách là Thủ tướng Guinea, không ngờ Dette lại đút túi riêng một cách quang minh chính đại như thế. Ngay cả thủ đoạn che đậy cũng làm biếng không làm, chuyện này không phải hơi lố rồi sao?
Nếu có sự lựa chọn, An Lương hoàn toàn không muốn chọn Dettet An Lương cũng chợt hiểu tại sao Cục điều tra tình báo nước Mỹ lại không chọn Dette, cho dù Dette rất dễ bị mua chuộc, nhưng danh tiếng của gã này quá tệ.
'Số 0: Có điều tra xem nước Mỹ đang hỗ trợ ai ở Guinea không?"
Chương 3815: Lời nhắc nhở quan trọng!'Số 1: Chúng tôi đã điều tra được mục tiêu tương ứng:
'Số 1: [Thông tin về Thượng tá Ocon của Lực lượng phản ứng nhanh] "Số 1: Ocon là đại tá của Lực lượng phản ứng nhanh của Lực lượng phòng vệ quốc gia Guinea, ông ta là mục tiêu của Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
'Số 1: Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã hỗ trợ rất nhiều cho Thượng tá Ocon.
"Số 1: Theo điều tra của chúng tôi, Cục điều tra tình báo nước Mỹ chắc đã cấp cho Thượng tá Ocon hơn 1 ức đô la Mỹ mỗi năm:
"Số 1: Ngoài ra, chúng tôi nhận thấy rằng Cục điều tra tình báo nước Mỹ cũng đã hỗ trợ trang thiết bị cho Thượng tá Ocon.
'Số 1: Bao gồm vũ khí và đạn dược cơ bản, thậm chí cả máy bay không người lái và tên lửa điều khiển chống tăng, "Số 0: Cái này...
"Số 0: Số lượng có nhiều không? !
"Số 1: Về súng ống, e là đủ cho cả 3,000 người.
'Số 1: Còn số lượng của tên lửa điều khiển chống tăng e là nhiều hơn 100 cái.
'Số 1: Về số lượng máy bay không người lái, chúng tôi ước tính có khoảng 50 chiếc, và tất cả chúng đều là máy bay không người lái vũ trang lớn của quân đội.
"Số 0: Quả nhiên sức hỗ trợ rất lớn!"
Sự ủng hộ như vậy khẳng định được suy đoán trước đó của An Lương, rằng nước Mỹ đang nhắm vào quặng sắt Siman. Cho nên bọn họ hy vọng sẽ kiểm soát được Guinea, từ đó giành quyền kiểm soát quặng sắt Siman.
'Số 0: Nếu như chúng ta hỗ trợ cho Dette, anh cảm thấy thế nào?"
'Số 1: BOSS, đây chắc chắn là một chủ ý tôi!
'Số 1: Mức độ được người dân ủng hộ của Dette ở Guinea rất thấp.
'Số 1: Bản thân Dette cũng đã sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
'Số 1: Hiện giờ Dette chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, chỉ cần có thể kiếm tiền, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì"
'Số 1: Nếu chúng ta ủng hộ ông ta, tôi lo rằng ông ta chỉ nhận lợi ích của chúng ta mà không làm bất cứ chuyện gì cho chúng ta:
Theo tình hình của Dette, chuyện như vậy rất có khả năng sẽ xảy Ta.
'Số 0: Nếu chúng ta can thiệp vào tình hình ở Guinea, với mục đích giành quyền kiểm soát Guinea, anh nghĩ chúng ta nên lựa chọn ai trở thành người đại diện?"
'Số 1: Nếu chúng ta giành được quyền kiểm soát Guinea...
'Số 1: BOSS, chúng ta sẽ đối đầu với Cục điều tra tình báo nước Mỹ:
Mặc dù Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa và Cục điều tra tình báo nước Mỹ cũng đã từng xảy ra tranh chấp trước đó, và lần nào Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng thắng. Tuy nhiên, đó là bởi vì Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sử dụng phương thức "vô tâm khó phòng hữu tâm", là kiểu đánh lén, cho nên mới chiến thắng được Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
Ví dụ, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã cướp được Hoàng Kỳ ngàn năm do Cục điều tra tình báo nước Mỹ tìm thấy ở Nhật Bản. Đó là do Cục điều tra tình báo nước Mỹ không hề biết rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã biết về hành động của bọn họ, nên đã rơi vào bẫy của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, và bị Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đánh bại.
Tình hình bây giờ hoàn toàn ngược lại!
Hiện tại, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bày binh bố trận ở Guinea từ vài năm trước, bọn họ có những lựa chọn tốt hơn về người đại diện, và cũng đã hỗ trợ trước về trang thiết bị. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa muốn cạnh tranh với Cục điều tra tình báo nước Mỹ, đó sẽ là một cuộc cạnh tranh trực diện!
"Ting!
'Nhiệm vụ may mắn: Bá chủ Guinea!
"Nội dung nhiệm vụ: Bộc lộ tài năng trong cuộc cạnh tranh ở Guinea, trở thành bá chủ của Guineat 'Phần thưởng nhiệm vụ: Sẽ được xác định dựa theo tình hình sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
'Nhắc nhở đặc biệt: Ký chủ chú ý, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, hãy cố gắng lên An Lương nhìn lời nhắc nhở nhiệm vụ do hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phát ra, anh nhướng mày. Không ngờ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại nhắc nhở anh rằng nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng?
Hình như các nhiệm vụ trước đây đều không có lời nhắc nhở này?
"Vậy phần thưởng chắc sẽ rất tuyệt?" An Lương thầm đoán trong lòng.
'Số 0: Nếu chúng ta đối đầu trực diện với Cục điều tra tình báo nước Mỹ, chúng ta có cơ hội chiến thắng không?"
Nếu hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nhắc nhở rằng nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, An Lương đương nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ và xem phần thưởng rốt cuộc là gì.
'Số 1: Nếu BOSS nhất định phải kiểm soát Guinea, chúng ta chắc chắn sẽ có tỷ lệ thắng:
'Số 1: Thực ra, nếu chúng ta đối đầu với Cục điều tra tình báo nước Mỹ ở Guinea, chúng ta có cơ hội chiến thắng cao hơn.
"Số 1: Cục điều tra tình báo nước Mỹ có hạn chế về ngân sách, còn chúng ta không bị ràng buộc về ngân sách.
'Số 1: Mặc dù Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã được thành lập trước ở Guinea, và cũng đã chiêu một được Thượng tá Ocon, thậm chí hỗ trợ cả vũ khí và thiết bị, nhưng chúng ta vẫn có thể huy động lực lượng của các chi nhánh khác ở Châu Phi:
'Số 1: Đối với máy bay không người lái vũ trang quân sự quy mô lớn và và tên lửa điều khiển chống tăng, chúng tôi cần sự trợ giúp của BOSS để có được vũ khí và thiết bị tương ứng:
Trước yêu cầu của Số 1, An Lương đồng ý không chút do dự.
'Số 0: Không thành vấn đề!
"Số 0: Anh hãy kế hoạch trước. Bên tôi sẽ phối hợp để lấy thông tin liên quan về Guinea từ Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
"Số 1: Đã nhận!
Trụ sở chính của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.
Trưởng bộ phận An ninh thông tin Đới Chính Bác đã đến văn phòng của Hoàng Quốc Tường, anh ta đưa một ổ đĩa flash USB được mã hóa cho Hoàng Quốc Tường.
"Tổng giám đốc Hoàng, tôi đã gửi riêng cho anh mật khẩu của ổ USB flash" Đới Chính Bác giải thích.
"Tất cả thông tin tình báo liên quan đến Guinea đều ở trong đây hết sao?" Hoàng Quốc Tường hỏi.
Đới Chính Bác trả lời với giọng khẳng định: "Đúng vậy, tất cả thông tin tình báo liên quan đến Guinea đều đã được sao chép vào trong đó."
Chương 3816: Thế cục thối nát!"Được, anh lui xuống đi" Hoàng Quốc Tưởng ra lệnh.
"Khu, khu..." Đới Chính Bác cố tình ho hai lần.
"Còn chuyện gì nữa?" Hoàng Quốc Tường nhìn Đới Chính Bác.
Đới Chính Bác ngập ngừng nói: "Tổng giám đốc Hoàng, phòng ban của chúng tôi có một gợi ý. Chúng ta có thể thiết lập một chương trình định vị trong đĩa để theo dõi vị trí ngược lại của bên kia."
Hoàng Quốc Tường suy nghĩ tầm hai đến ba giây, sau đó từ chối:
"Không cần! Được rồi, lui xuống đi!"
Đới Chính Bác không hỏi thêm nữa, anh ta quay người rời khỏi văn phòng của Hoàng Quốc Tưởng.
Sau khi Đới Chính Bác rời đi, Hoàng Quốc Tường mới thở môt hơi dài.
Hoàng Quốc Tưởng không đồng ý với đề nghị của Đới Chính Bác, không phải Hoàng Quốc Tường không muốn theo dõi vị trí của Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán 4, mà là Hoàng Quốc Tường rất biết thực lực bên phía An Lương.
Thứ hai, vấn đề ở Guinea lần này là do Hoàng Quốc Tường yêu cầu An Lương làm giúp.
Nếu chuyện theo dõi ngược lại Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán bị phát hiện, ai biết An Lương lại nhân cơ hội này đòi hỏi điều gì?
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng Quốc Tường không muốn tạo thêm rắc rối.
"Hoàng Quốc Tường: Thông tin tình báo mà cậu muốn đã được chuẩn bị xong, cậu đang ở phòng trà Không Sơn à?"
'An Lương: Nói nhằm?"
'An Lương: Anh gửi qua à?"
'An Lương: Hay là tôi sắp xếp người qua đó lấy.
'Hoàng Quốc Tưởng: Cậu có thể sắp xếp người qua đó lấy.
'An Lương: Anh Hoàng à, anh lại đang làm trò gì đây.
'An Lương: Anh muốn xem tôi sắp xếp người nào qua đó để phán đoán tình hình bên chúng tôi à:
'Hoàng Quốc Tường: Cậu chắc chắn sẽ sắp xếp những nhân viên đã bị bại lộ trong kế hoạch kéo dành tuổi thọ, tôi còn có thể phán đoán được gì nữa?"
'An Lương: Kiểm tra tôi?"
'An Lương: Mặc dù các anh quả thật đã kiểm soát được thân phận của một số nhân viên, nhưng anh có thể đánh giá thêm ai là người tôi tin tưởng và ai có thẩm quyền tin cậy cao hơn ở chỗ tôi:
"Hoàng Quốc Tường: Cậu nghĩ nhiều quát 'An Lương: Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ không nghĩ nhiều, nhưng anh thì khác.
"Hoàng Quốc Tường:...
"Hoàng Quốc Tường: Mau thu xếp người đến đây:
"Hoàng Quốc Tường: Nhân tiện, đĩa USB mà chúng tôi chuẩn bị đã được thêm mật mã.
"Hoàng Quốc Tường: [Mật mã mã hóa] 'An Lương: Đã nhận.
Sau khi An Lương và Hoàng Quốc Tưởng liên lạc xong, anh gửi một tin nhắn cho Tần Thiên Tường, yêu cầu Tần Thiên Tường qua đó lấy thông tin tình báo bí mật của Guinea, nhân tiện bảo Tần Thiên Tường thảo luận một chút về chuyện máy bay tư nhân với Hoàng Quốc Tường.
Trong phòng làm việc của Hoàng Quốc Tưởng, Hoàng Quốc Tường nhìn Tần Thiên Tường. Hoàng Quốc Tường thầm thở dài trong lòng, vừa rồi An Lương thật sự không nghĩ nhiều. Hoàng Quốc Tường quả thật rất muốn nhân cơ hội trao đổi thông tin tình báo bí mật liên quan đến Guinea này để phán đoán ai mới là người An Lương tin tưởng.
Tuy nhiên, Hoàng Quốc Tường thừa biết Tần Thiên Tường là tâm giao của An Lương. Bởi vì Tần Thiên Tưởng là tài xế kiêm bảo vệ của An Lương, nếu không phải là người tâm giao tuyệt đối thì làm sao có thể trở thành tài xế của An Lương?
Suy cho cùng, với tư cách là tài xế của An Lương, ở một mức độ nào đó, anh ta có thể đe dọa tính mạng của An Lương. Chỉ khi là tâm giao tuyệt đối mới có thể trở thành tài xế của An Lương!
"Tổng giám đốc Hoàng, ngày mai khi nào thì các anh có thời gian, bên chúng tôi sẽ sắp xếp chuyện máy bay tư nhân trước."
Sau khi Tần Thiên Tường lấy đĩa USB đã được mã hóa, anh ta đã hỏi Hoàng Quốc Tường.
Hoàng Quốc Tường suy nghĩ một hồi, sau đó mới trả lời: "8 giờ tối, cậu thấy sao?"
"Không thành vấn đề. Tổng giám đốc Hoàng, đến lúc đó thì tôi phải đón anh ở đâu đây?" Tần Thiên Tường hỏi lại.
Hoàng Quốc Tường không từ chối ý định tốt của Tần Thiên Tường, anh ta trả lời: "Hầm đậu xe SKP, được không?"
"Đương nhiên là được." Tân Thiên Tường đồng ý.
Sau khi hai bên thương lượng xong, Tần Thiên Tường rời khỏi Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia. Tuy nhiên, Tần Thiên Tường không quay lại phòng trà Không Sơn, anh ta trực tiếp kết nối đĩa U đã được mã hóa với máy tính bảng, bảo Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán truy cập từ xa vào.
Phòng trà Không Sơn, phòng số hai, An Lương nhận được tin nhắn từ Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán.
"Số 4: BOSS, chúng tôi đã kiểm tra thông tin tình báo của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia về Guinea.
"Số 0: Tình hình thế nào?"
'Số 4: Rất tệt 'Số 4: Theo thông tin tình báo của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, tình hình ở Guinea tồi tệ hơn chúng ta dự đoán trước đó:
'Số 4: Thứ nhất, phe đối lập mạnh hơn chúng ta tưởng!
'Số 4: Ö phe đối lập, ngoài Thượng tá Ocon ở bề nổi, còn có Thượng tá Korando và Adams trong vai trò hỗ trợ lực lượng:
'Số 4: Hệ thống cảnh sát địa phương ở Guinea cũng bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ thâm nhập hoàn toàn.
'Số 4: Điều tôi tệ hơn là, Thủ tướng Guinea - Dette muốn đầu hàng 'Số 4: Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia phát hiện ra Thủ tướng Dette đã cố gắng liên lạc với Cục điều tra tình báo nước Mỹ, nhưng trước mắt vẫn không biết được kết quả cuộc trao đổi của hai bên:
Số 0.
1'Số 0: Ngay cả Thủ tướng cũng muốn đầu hàng sao?"
'Số 0: Thế cục như thế này thật thối nát Vốn dĩ theo điều tra của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Thủ tướng Guinea - Dette, chỉ là muốn chạy trốn, kết quả bây giờ lại phát hiện ra ông ta còn muốn đầu hàng?
Thủ tướng của Guinea cũng đã chuẩn bị sẵn việc đầu hàng, chuyện này thật sự vô lý quá đi?
Ban đầu, An Lương dự định hỗ trợ Thủ tướng Dette nhằm chống lại Cục điều tra tình báo nước Mỹ, nhưng bây giờ anh phát hiện ra rằng Thủ tướng Dette đã sẵn sàng đầu hàng...
Khi An Lương phát hiện ra Dette là một cục bùn không thể chống đỡ được bức tường, anh đã rất thất vọng với Dette. Đến lúc biết thêm việc Dette đã sẵn sàng đầu hàng, An Lương đã vẽ sẵn một chữ thập đỏ lớn trên tên của Dette trong trái tìm của anh.