Nghe những lời An Lương nói, Lưu Linh như muốn ngây người.
Bà ít nhiều cũng biết một vài chuyện liên quan đến An Lương.
Chẳng hạn Lưu Linh biết Công ty đầu tư An Tâm, còn có Ngân hàng An Tâm Hạ Quốc.
Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh thực sự thiếu vốn, Công ty kiến trúc An Thịnh chắc chắn sẽ nhận được khoản vay tương ứng trực tiếp từ Ngân hàng An Tâm.
Giờ đây An Lương lại tìm bà để xin hỏi về khoản vay, điều này có nghĩa bọn họ đang muốn tạo thành tích cho bà ấy.
“Công ty kiến trúc An Thịnh cần vay bao nhiêu?”
Lưu Linh hỏi.
An Lương đáp:
“Khoảng 2 ức.
Dì à, dì xem thử Công ty kiến trúc An Thịnh cần cung cấp những tài liệu và tài sản thế chấp nào?"
Khi Công ty kiến trúc An Thịnh vay một khoản vay từ Ngân hàng Công Thương - chi nhánh Bắc Ngọc, bọn họ đã thế chấp quyền sở hữu tài sản đất đai của Trung tâm Mậu Sâm.
Lưu Linh suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời:
“Nếu Công ty đầu tư An Tâm hoặc là Ngân hàng An Tâm cung cấp dịch vụ đảm bảo, vậy thì không cần bất cứ tài sản thế chấp nào”.
“Chỉ”
2 ức mà thôi, đối với Công ty đầu tư An Tâm hoặc là Ngân hàng An Tâm mà nói, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Lưu Linh tiếp tục nói thêm:
“Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh vận hành khoản vay này một mình, chúng tôi cần một phần quyền tài sản đất đai của dự án Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống Thập Lý Loan như một cam kết.”
“Nếu là như vậy, thế thì công ty của cháu sẽ cung cấp dịch vụ đảm bảo cho Công ty kiến trúc An Thịnh”
An Lương thản nhiên đáp.
“Không thành vấn đề”
Lưu Linh đồng ý,
“Về khoản vay 2 ức, Công ty kiến trúc An Thịnh định vay trong bao lâu?”.
An Lương suy nghĩ một hồi mới trả lời:
“Dì cảm thấy khoản bao lâu thì hợp lý nhất?"
Lưu Linh giải thích:
“Vừa qua, Ngân hàng trung ương đã hạ lãi suất niêm yết trên thị trường cho vay.
Hiện lãi suất cho vay của chi nhánh chúng tôi trong vòng một năm đã giảm xuống còn 3,4%, kỳ hạn trên một năm đến dưới ba năm là 3,88% và lãi suất cho khoản vay năm năm cũng chỉ còn 3,95%.
“Công ty kiến trúc An Thịnh là khách hàng VIP của chi nhánh chúng tôi.
Xếp hạng tín dụng Công ty kiến trúc An Thịnh rất cao, vì vậy chi nhánh của chúng tôi sẵn sàng giảm thêm lãi suất khoản vay cho Công ty kiến trúc An Thịnh”
Lưu Linh nói thêm.
“Dì khuyên cháu nên vay ba năm hoặc năm năm.
Chi nhánh của chúng tôi có thể cung cấp cho Công ty kiến trúc An Thịnh lãi suất khoản vay tối thiểu là 3,0%”
Lưu Linh giải thích.
Mặc dù Ngân hàng Công Thương - chi nhánh Bắc Ngọc đã từng đưa ra mức lãi suất cho vay thấp hơn, nhưng ban đầu là vì lôi kéo Công ty kiến trúc An Thịnh, đồng thời mượn trợ giúp từ các mối quan hệ của Công ty kiến trúc An Thịnh để mở rộng thị trường.
Do đó, lãi suất cho vay của chi nhánh Bắc Ngọc đối với Công ty kiến trúc An Thịnh thậm chí còn thấp hơn cả lãi suất tiền gửi cố định trong cùng thời kỳ.
Tuy nhiên, lãi suất cho vay năm năm 3% mà Lưu Linh đưa ra cũng rất thấp, ít nhất có tới 99,9% doanh nghiệp không được vay với lãi suất thấp như vậy.
“Cảm ơn sự quan tâm của dì”
An Lương mỉm cười trả lời,
“Vì lãi suất cho vay chỉ ở mức 3%, nên Công ty kiến trúc An Thịnh quyết định vay trong năm năm"
“Được.”
Lưu Linh đồng ý.
Một khoản vay với những con số thiên văn trong mắt người thường đã được thương lượng trước khi một nồi thịt bò xé phay trộn với gân được bưng lên.
Chỉ có thể nói rằng, khoảng cách giữa người với người đôi khi còn lớn hơn giữa người và chó! Khi thịt bò và gân bò được dọn ra, An Lương và Lưu Linh cùng nhau ăn.
An Lương cắn một miếng gân bò mềm nhũn, anh thản nhiên hỏi:
“Công việc của dì dạo này tốt chứ?"
Lưu Linh gật đầu:
“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Chủ yếu là do các nhà cung cấp của Công ty kiến trúc An Thịnh hỗ trợ cho dì rất nhiều.
Hơn nữa, Tập đoàn Thành Nguyên cũng cho dì một số khách hàng, nên công việc hiện tại tương đối suôn sẻ, vị trí phó chủ tịch cũng tạm ổn"
Lưu Linh không phủ nhận hay che đậy sự thuận lợi trong công việc mà cô có được là nhờ An Lương.
“Chúc mừng dì!”
An Lương mỉm cười chúc mừng.
Lưu Linh nhìn An Lương bằng ánh mắt hơi phức tạp, cô chủ động hỏi:
“Hai người bạn học của Lý Tịch Nhan thì sao?"
An Lương giả vờ nghi ngờ:
“Hai người đó thì sao ạ?"
“Sinh viên Diệu Kỳ”
Lưu Linh trực tiếp gọi tên.
An Lương vẫn tỏ ra nghi ngờ:
“Sinh viên Diệu Kỳ thì sao vậy dì?”
“Mối quan hệ giữa cô ấy và cháu chắc không hề đơn giản, phải không?”
Lưu Linh hỏi thẳng hơn.
An Lương giải thích trước:
“Sinh viên Quách và sinh viên Diêu là bạn thân nhất của Tịch Nhan.
Bọn họ muốn qua đây để thực tập chung cùng với Lý Tịch Nhan.
Tịch Nhan đã đồng ý, cháu cũng chỉ có thể đồng ý”
“Còn mối quan hệ giữa cháu và sinh viên Diêu thực ra cũng rất đơn giản”
An Lương nói thêm,
“Sinh viên Diêu đánh giá cao về cháu, cháu cũng đánh giá cao về cô ấy, chỉ vậy thôi."
Diệu Kỳ vẫn luôn thích An Lương, nhưng An Lương vẫn không đồng ý.
Lý do tại sao An Lương không đồng ý với Diệu Kỳ không phải vì Diệu Kỳ và Lý Tịch Nhan học cùng trường đại học, cũng không phải vì Lý Tịch Nhan và Diệu Kỳ có mối quan hệ rất tốt, mà vì tính cách của Diệu Kỳ, cộng thêm việc An Lương cũng không muốn làm tổn thương Lý Tịch Nhan.
Tính cách của Diệu Kỳ rất cứng rắn.
Khi gia đình của Diệu Kỳ lâm vào cảnh điêu đứng, Diệu Kỳ không từ bỏ bản thân mà thay vào đó, cô ấy làm việc chăm chỉ, điều đó đủ cho thấy tính cách cứng rắn của Diêu Kỳ.
Với tính cách như vậy của Diệu Kỳ, nếu An Lương không cẩn thận sẽ rất dễ khiến hậu cung của mình bốc cháy.
An Lương tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra!
Chương 3938: Cơ hội phạm sai!An Lương thích một liên minh hậu cung ổn định hơn là một đấu trường Tu La với đầy đao kiếm.
Nếu ngày nào cũng phải ứng phó với đấu trường Tu La, sao có thể coi là người chiến thắng cuộc Sống được chứ? Vì tránh xảy ra tình trạng giống như đấu trường Tu La nên An Lương mới thận trọng như thế.
Trừ khi Diệu Kỳ thay đổi bản thân và cô ấy sẵn sàng hòa nhập vào liên minh hậu cung một cách hòa bình, bằng không An Lương sẽ không thể chấp nhận Diệu Kỳ.
Đối mặt với lời giải thích của An Lương, Lưu Linh cũng không bận tâm nữa..
Bởi vì Lưu Linh không có tư cách tiếp tục quấy rầy, bà thay đổi chủ đề::
“Cháu có muốn đến ăn tối trong dịp Tết Nguyên Đán không?"
An Lương hỏi đùa:
“Dì à, có phải dì hiểu lầm gì đó về tài nấu nướng của mình không.
Hay là dạo này dì đang lén học nấu ăn?"
Mặt của Lưu Linh đỏ lên:
“Dì... dì có thể gọi món mang về, bảo bên Nông Gia Yến chuẩn bị bữa ăn cho Tết Nguyên Đán"
An Lương suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Mùng hai tết cháu sẽ tới, dì thấy sao?”
Lưu Linh đồng ý:
“Được.
Ngày 30 Tết và mồng một tháng giêng, dì và Lý Tịch Nhan đều ở nhà”
Sau khi ăn xong thịt bò và gân bò, cả hai cùng nhau quay trở lại Ngân hàng Công Thương - chi nhánh Bắc Ngọc.
Trong văn phòng của Lưu Linh, bà thuận miệng hỏi:
“Cháu uống gì?"
An Lương đáp:
“Nếu có trà xanh thì uống một chén trà xanh đỡ ngán, không thì một ly nước lọc cũng được ạ”
“Đợi một chút.”
Khi Lưu Linh rời văn phòng, bà dặn dò Hầu Y Đình xử lý hợp đồng cho vay trước, sau đó đích thân pha cho An Lương một tách trà xanh.
Lưu Linh trở lại văn phòng với ly trà xanh trên tay, An Lương đang xem thông tin trên điện thoại di động.
Lưu Linh đặt trà xanh lên bàn cà phê trước mặt An Lương, bà nói:
“Bích Loa Xuân của năm ngoái”
An Lương hiển nhiên có nghe nói về Bích Loa Xuân, nhưng anh vẫn nói đùa:
“Cháu uống Bích Loa Xuân thì hơi phí.
Đối với cháu, cho dù đó là loại trà nổi tiếng như Bích Loa Xuân, hay Tú Nha ở địa phương Hằng Xuyên - Thịnh Khánh, cháu đều không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai thú?
Đối mặt với câu trả lời chân thật của An Lương, Lưu Linh thở dài trong lòng.
Bà đã tiếp xúc với rất nhiều người giàu, nhưng có rất ít người giàu có thực sự như An Lương.
Bởi vì An Lương kiểm soát tiền, An Lương là chủ nhân của tiền, không phải tiền kiểm soát An Lương, khiến An Lương trở thành nô lệ của tiền.
Sự khác biệt giữa hai chuyện rất rõ ràng.
Nếu bạn là nô lệ của tiền, bạn có thể làm bất cứ điều gì vì tiền.
Tuy nhiên, An Lương hiển nhiên sẽ không vì tiền mà làm chuyện vi phạm tới giới hạn.
“Cộc, cộc, cộc...”
Có tiếng gõ cửa.
Lưu Linh nói:
“Mời vào”
Hầu Y Đình bước vào với hợp đồng cho vay, cô ấy chủ động chào:
“Giám đốc Lưu, hợp đồng cho vay của Công ty kiến trúc An Thịnh đã được giải quyết.
Giám đốc xem trước đi.”
Bởi vì An Lương có mặt, nên Hầu Nghiêu không gọi Lưu Linh là
“chị Lưu”.
Chính vì cô rất biết chừng mực nên mới có thể trõ thành bạn tâm giao của Lưu Linh.
Lưu Linh cầm lấy hợp đồng cho vay của Công ty kiến trúc An Thịnh, bà chủ động giới thiệu với Hầu Y Đình:
“Tiểu Hầu, đây là tổng giám đốc An Lương từ Công ty kiến trúc An Thịnh; Tổng giám đốc An, cô ấy là Hầu Y Đình từ bộ phận tín dụng của chúng tôi"
Hầu Y Đình nhanh chóng xin chào:
“Tổng giám đốc An, xin chào.
Tôi là Tiểu Hầu, xin hãy chiếu cố thêm"
Trong lúc chào hỏi, Hầu Y Đình rất hiểu chuyện, cô không đưa tay ra bắt tay.
Cô biết An Lương là bạn trai của Lý Tịch Nhan nên mới không đưa tay ra để tránh nghi ngờ.
Hiển nhiên An Lương cũng không bắt tay, anh mỉm cười trả lời lại:
“Xin chào, Tiểu Hầu”
Sau khi An Lương trả lời, Hầu Y Đình rời văn phòng của Lưu Linh.
Lưu Linh đưa hợp đồng vay cho An Lương:
“Cháu xem trước hợp đồng cho vay”
Khi An Lương nhận hợp đồng cho vay, anh đánh giá tình hình của thỏa thuận thông qua năng lực
“Dự Đoán Nguy Hiểm”
của mình.
An Lương sẽ không nói những câu ngu ngốc như là
“Cháu tin dì nên cháu không cần phải coi hợp đồng”.
Chính bởi vì tin tưởng Lưu Linh, nên anh càng phải coi hợp đồng một cách cẩn thận.
Bởi vì hầu hết nguyên do chúng ta mắc sai lầm là vì chúng ta đã để nó có cơ hội sai lầm.
Nếu như không tạo cơ hội, chúng ta không thể nào mắc sai lầm.
Để tránh sau này xảy ra chuyện xấu hổ, An Lương hiển nhiên không tạo cơ hội để bản thân mình mắc sai lầm.
An Lương đọc kỹ hợp đồng cho vay.
Hợp đồng vay rất rõ ràng và rành mạch, không có bất kỳ điều khoản nào gây tranh cãi.
An Lương chỉ vào điều khoản đảm bảo trong hợp đồng cho vay:
“Dì ơi, đổi người bảo lãnh từ Công ty kiến trúc An Thịnh thành Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh"
Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh là người bảo lãnh, như vậy cần phải đến Thiên Phủ để tiến hành ký hợp đồng bên thứ ba.
Nếu người bảo lãnh được thay đổi thành Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh, tất cả các hợp đồng có thể được hoàn thành trực tiếp tại khu đô thị chính của Thịnh Khánh, và có thể hoàn thành xong trong ngày hôm nay.
Lưu Linh đương nhiên đồng ý:
“Đợi một chút, dì sẽ kêu Tiểu Hầu đi xử lý”
Không đến 10 phút, Hầu Y Đình đã xử lý lại hợp đồng cho vay.
An Lương đương nhiên đọc kỹ lại một lần nữa:
“Bên Công ty kiến trúc An Thịnh không thấy có vấn đề gì cả.
Dì ơi, bây giờ chúng ta qua bên phía Ngân hàng An Tâm nhỉ?"
Lưu Linh hỏi ngược lại:
“Cháu lái xe hay là dì lái xe?"
An Lương đột nhiên cảm thấy hơi tiếc vì đã không ngồi mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng để đến đây.
Nếu như anh ngồi mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng đến đây, vậy thì anh hoàn toàn có thể thuận tiện sử dụng mô tô bay thế hệ thứ ba đi qua đó.
Chương 3939: Đứa con ngốc nghếch bị thất lạc?“Dì lái nhé?”
An Lương bày tỏ hy vọng rằng Lưu Linh sẽ lái xe.
Trên đường đến Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh, Lưu Linh phụ trách xe, An Lương ngồi ở ghế phụ lái.
An Lương nhìn Lưu Linh từ khóe mắt của mình.
Vị phù thủy xinh đẹp này đúng thật là đáng sợ, bởi vì bà ấy như thể đã bị thời gian bỏ quên, trông bà ấy giống như chị em sinh đôi của Lý Tịch Nhan.
Khi Lưu Linh đang lái xe, bà cũng quan sát An Lương từ khóe mắt.
Tâm trạng của Lưu Linh rất phức tạp, đặc biệt là vì Lý Tịch Nhan đang ở giữa, điều này càng làm cho tình hình phức tạp hơn.
Vì vậy, Lưu Linh đã áp dụng một chiến lược xoa dịu.
Theo bà ấy, chỉ cần trì hoãn vấn đề, vấn đề có thể tiêu tan theo thời gian, phải không? Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Lưu Linh và An Lương đã lái xe đến Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh.
Trong văn phòng giám đốc của Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh, An Lương ngồi ở ghế chính, và giám đốc chi nhánh Tần Văn Thụy đang ngồi bên cạnh.
Tần Văn Thụy nhanh chóng đọc thỏa thuận bảo lãnh của Công ty kiến trúc An Thịnh.
Sau khoảng 5 phút, Tần Văn Thụy lên tiếng trước:
“Tổng giám đốc An, hợp đồng thế chấp này không có vấn đề gì”.
Tần Văn Thụy là một người thông minh, anh ta không hỏi tại sao Công ty kiến trúc An Thịnh lại cần một khoản vay và cũng không hỏi tại sao lại không tìm đến Ngân hàng An Tâm.
Mặc dù theo lý mà nói, khi Công ty kiến trúc An Thịnh cần khoản vay, đáng lẽ ra nên tìm đến Ngân hàng An Tâm mới đúng.
Dù sao nếu như Công ty kiến trúc An Thịnh muốn vay mượn từ Ngân hàng An Tâm, thông qua mối quan hệ của An Lương, khoản vay này hoàn toàn có thể trở thành khoản vay không lãi suất.
“Nếu không có vấn đề gì, chúng ta hãy ký hợp đồng”
An Lương ra lệnh.
“Được.”
Tần Văn Thụy thay mặt cho Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh, nhanh chóng ký thỏa thuận.
An Lương và Lưu Linh thay mặt Công ty kiến trúc An Thịnh và Ngân hàng Công Thương - chi nhánh Bắc Ngọc ký thỏa thuận.
Khi thỏa thuận ba bên được ký kết, An Lương cười hỏi:
“Dì à, khi nào thì Công ty kiến trúc An Thịnh nhận được tiền vào tài khoản?"
Lưu Linh trả lời:
“Ngày mai là giao thừa.
Chi nhánh của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chuyển số tiền tương ứng vào tài khoản của Công ty kiến trúc An Thịnh trong vòng ba ngày làm việc sau kỳ nghỉ Lễ hội mùa xuân”
“Vậy thì phiền dì rồi”
An Lương mỉm cười trả lời.
Tần Văn Thụy ngồi bên cạnh An Lương như thường lệ, bởi vì anh biết thân phận của Lưu Linh và sự tồn tại của Lý Tịch Nhan.
An Lương và Lưu Linh ở lại Ngân hàng An Tâm - chi nhánh Thịnh Khánh khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó cùng nhau quay trở lại và Ngân hàng Công Thương - chi nhánh Bắc Ngọc.
Hơn 3 giờ chiều, An Lương về nhà và nằm ườn trên sô pha, anh gửi một tin nhắn cho Tôn Hà.
“An Lương: Mẹ, tối nay khi nào mẹ về? Khoảng một phút sau, An Lương nhận được tin nhắn trả lời của Tôn Hà.
“Tôn Hà: Ôi trời?
“Tôn Hà: Đây không phải là con trai thất lạc của chúng ta sao?
“Tôn Hà: Cuối cùng tìm được đường về nhà rồi ư?
“Tôn Hà: Mẹ còn tưởng con sẽ không về nhà vào Tết Nguyên Đán nữa đấy! An Lương:... Cái gì mà con trai thất lạc? An Lương bất lực than thở! An Lương: Mẹ, khi nào mẹ về nấu cơm?
“Tôn Hà: Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết làm việc, con không tự làm đi?
“Tôn Hà: Mẹ bận lắm!
An Lương: Lại bận bảo vệ đất nước sao?
“Tôn Hà: [Ảnh: Báo cáo thường niên về mỏ vàng Nhai Cốc
“Tôn Hà: [Ảnh: Báo cáo thường niên mỏ vàng Linh Khúc]
“Tôn Hà: [Ảnh: Báo cáo thường niên Công ty kiến trúc An Thịnh]
“Tôn Hà: [Thông tin vị trí: Công ty kế toán chính xác Tôn Hà: Sắp tới cuối năm rồi, mẹ đang xem lại những chuyện này? Mặc dù Tôn Hà đã từ chức tại Công ty kế toán chính xác, nhưng Tôn Hà đã được thăng chức trở thành đối tác kinh doanh của Công ty kế toán chính xác.
Dù là mỏ vàng Nhai Cốc, mỏ vàng Linh Khúc hay bản soát xét báo cáo tài chính của Công ty kiến trúc An Thịnh, tất cả đều được giao cho Công ty kế toán chính xác xử lý, và Tôn Hà sẽ tiến hành đánh giá lần cuối.
Tuy nhiên, Tôn Hà chỉ chịu trách nhiệm đánh giá cuối cùng, hoàn toàn không có nhiều việc phải làm.
An Lương: Chuyện này... Mẹ, tối nay mẹ không về nhà ăn cơm sao?
“Tôn Hà: Chắc chắn phải về:
“Tôn Hà: Con muốn ăn gì thì đạt đồ ăn mang về đi?
“Tôn Hà: Ước chừng hơn 6 giờ mẹ mới về tới nhà, mệt cả ngày không muốn làm cơm đâu?
An Lương: Vậy thì mẹ muốn ăn cái gì, con sẽ thu xếp!
“Tôn Hà: ? ? ?
“Tôn Hà: Chỉ dựa vào con?
Trước câu hỏi tu từ của Tôn Hà, An Lương thầm gọi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng trong đầu, bày tỏ mong muốn hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có thể sắp xếp kỹ năng nấu nướng điêu luyện.
Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vẫn như mọi khi, ngó lơ An Lương.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là nó bị câm! An Lương: Mẹ nói rồi, con có thể gọi đồ ăn mang về mà!
“Tôn Hà: Nếu như con đã gọi món, vậy thì gọi một phần cá hấp:
“Tôn Hà: Lâu rồi mẹ không ăn cá hấp, muốn ăn cá hấp:
“Tôn Hà: Đúng rồi, con nhắc nhở với chủ nhà hàng không được dùng cá chết, bằng không mẹ sẽ đánh giá xấu!"
Tôn Hà có thể phân biệt sự khác nhau giữa cá chết và cá sống.
Thật ra, An Lương cũng có thể phân biệt được, nó không phải là chuyện gì quá khó.
An Lương: Vâng, vâng, con nhất định sẽ nhắc nhở chủ cửa hàng:
Sau khi trả lời Tôn Hà, An Lương liên lạc với trại cá Hà Nguyên và yêu cầu trại cá Hà Nguyên làm món cá luộc, sau đó nhờ Tần Thiên Tường gửi qua đây.
Mặc dù có năng lực
“Dự Đoán Nguy Hiểm”, nhưng khi An Lương đặt gọi món mang về, thông thường đều là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa giao cho.
Vì đó là biện pháp bảo vệ an ninh cơ bản nhất!
Chương 3940: Tiềm ẩn nguy hiểm? Không tồn tại!Sau khi An Lương liên lạc với trại cá Hà Nguyên, anh lại liên hệ với quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng, nhờ quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng chuẩn bị ba món đặc sản của quán.
An Lương biết An Thịnh Vũ rất thích ăn ếch, anh còn định sẽ uống vài ly cùng với An Thịnh Vũ vào tối nay.
Một lúc sau, An Lương ăn xong bữa tối.
An Lương bấm vào nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, trong nhóm có người đang tag tên của anh.
“Lâm Nghị Lực: @An Lương, nhìn này!
Lâm Nghị Lực: [Liên kết: Robot an ninh từ Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai của Hạ Quốc đã thể hiện sức mạnh của mình tại nước Mỹ!] Diệp Tường Tự: Cái quái gì vậy?
Diệp Tường Tự: Đám robot đó mạnh như vậy sao?
“Tiền Tiểu Cương: Các sinh viên đại học chuyên ngành kỹ thuật cơ khí của Đại học khoa học và công nghệ Đế Đô đã bị sốc!
“Tiền Tiểu Cương: Mặc dù trước đó tôi nhận được tin rằng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã cung cấp cho Công ty Amgen một con robot an ninh tùy chỉnh, nhưng tôi không ngờ rằng robot an ninh lại khủng khiếp như thế!
“Tiền Tiểu Cương: @An Lương, chuyện gì đây?
“Vân Hải Dương: Bán một con robot mạnh mẽ như vậy cho nước Mỹ, liệu có vấn đề gì không đấy?
Lý Tồn Viễn: Việc kinh doanh xuất khẩu của tập đoàn đều cần An Lương xem xét lại.
Nếu như con robot an ninh này được xuất khẩu sang Mỹ, vậy chắc chắn đã được An Lương xét duyệt.
Tôi nghĩ không sao đâu?
“Tiền Tiểu Cương: @Triệu Uyển Hề, chị dâu, chị có thông tin nội bộ nào không?
“Hồ Tiểu Ngư: Chị Vạn Tây, em chờ thông tin nội bộ:
“Triệu Uyển Hề: @An Lương, Tự nói đi.
An Lương xem nhanh tin nhắn cũ trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, sau đó gửi một tin nhắn.
“An Lương: @Mọi người, đừng lo lắng về robot an ninh
“An Lương: Tôi hiểu mọi người đang lo lắng điều gì.
Robot an ninh không thể được sử dụng trong lĩnh vực quân sự, và sẽ không gây ra bất kỳ sự cố rò rỉ kỹ thuật nào?
“An Lương: Trên thực tế tân đoàn của chúng ta không có công nghĩ cho robot an ninh Mặc dù tấn An Lương: Robot an ninh mà tập đoàn của chúng ta xuất khẩu cho nước Mỹ lần này thực sự là công nghệ được quân đội cung cấp miễn phí cho chúng ta An Lương: Những công nghệ này đã được kiểm chứng bởi quân đội và hoàn toàn không thể áp dụng trong lĩnh vực quân sự An Lương: Mặc dù theo video do nước Mỹ công bố, sức chiến đấu của robot an ninh rất mạnh, nhưng trong chiến trường thực tế, nó có rất nhiều điểm yếu An Lương: Ví dụ, bom điện từ EMP cấp quân sự có thể dễ dàng giải quyết chúng An Lương: Và bom than chì cũng có thể giải quyết chúng An Lương: Hãy nói là bom phốt pho trắng cũng có thể giải quyết chúng An Lương: Ngay cả khi không sử dụng những loại vũ khí này, theo dung lượng của pin tích hợp, bọn chúng chỉ có thể tồn tại tối đa hai giờ trong nhiệm vụ chiến đấu, sau đó phải sạc pin như thế nào đây? An Lương: Trong chiến trường, có nơi nào có thể bố trí thiết bị sạc pin tốc độ cao?
Robot an ninh hoạt động rất tốt trong môi trường đô thị, vì trong môi trường đô thị, thủ đoạn mà bọn tội phạm sử dụng bị hạn chế.
Bọn tội phạm không thể nào sử dụng bom điện từ EMP cấp quân sự trong môi trường đô thị, phải không? Càng không thể sử dụng bom than chì và bom phốt pho trắng trong môi trường đô thị.
Bởi vì môi trường đô thị hạn chế việc sử dụng các loại vũ khí này, và bọn tội phạm không thể lấy được các loại vũ khí này.
Cùng với môi trường sạc pin thuận tiện trong thành phố, vậy nên nếu robot an ninh ở trong thành phố, bọn chúng rất mạnh mẽ.
Sau lời giải thích của An Lương, các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh thở phào nhẹ nhõm.
An Lương tiếp tục gửi tin nhắn bổ sung.
An Lương: Giá của một robot an ninh xuất khẩu cho nước Mỹ là 260 vạn đô la Mỹ.
An Lương: Nhưng sau khi tập đoàn của chúng tôi mượn nguồn của quân đội, chi phí nguyên vật liệu và nhân công chỉ tốn 62 vạn Hạ Quốc tệ.
Nếu không tính thuế, lợi nhuận của một robot an ninh vượt quá 1,660 vạn Hạ Quốc tệ:
Hồ Tiểu Ngư: Em nhớ rằng tập đoàn của chúng ta đã nhận được chính sách thuế ưu đãi gồm ba lần miễn giảm và năm lần giảm một nửa?
Khi Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chọn định cư tại Đế Đô, quả thật nhận được các chính sách ưu đãi dành cho các doanh nghiệp công nghệ cao, bao gồm ưu đãi thuế gồm ba lần miễn giảm và năm lần giảm một nửa.
Lý Tồn Viễn: Tập đoàn của chúng ta quả thật có chính sách ưu đãi này.
Lâm Nghị Lực: Thế chẳng phải tập đoàn của chúng ta kiếm được nhiều tiền sao?
Diệp Tường Tự: Nếu tập đoàn của chúng ta kiếm được nhiều tiền, vậy tức có nghĩa chúng ta cũng kiếm được nhiều tiền?
Mặc dù các thành viên bình thường của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có một phần vốn cổ phần rất nhỏ trong Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, chỉ 0,24% cổ phần.
Nếu nhất định phải tính toán, sau khi lợi nhuận của một robot an ninh được phân phối vượt quá 0,24%, nó chỉ còn khoảng 4 vạn Hạ Quốc tệ, con số này thực sự rất nhỏ.
Nhưng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai là một con quái vật to lớn, robot an ninh chỉ là một trong những sản phẩm của nó.
Quan trọng hơn, một robot an ninh có lợi nhuận khoảng 4 vạn Hạ Quốc tệ, chỉ cần số lượng robot Guardian tăng lên, lợi nhuận sẽ tự nhiên tăng lên!
“Lý Tồn Viễn: @An Lương, có thể sử dụng robot an ninh cho dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài không? Trước câu hỏi của Lý Tồn Viễn, An Lương đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
An Lương: Đương nhiên có thể!
“An Lương: Thực ra nếu mọi người không nói, tôi cũng định đề xuất cho mọi người.
Bố trí robot Guardian ở các căn cứ trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, chủ yếu là phục vụ công tác tuần tra, an ninh của căn cứ trồng trọt
Chương 3941: Thời hạn sử dụng thiết kế?Với quy mô ngày càng lớn mạnh của các ngành công nghiệp của An Lương, càng có nhiều ngành tham gia và sự hợp tác giữa các ngành ngày càng trở nên dày đặt hơn.
Ví dụ, robot Guardian có thể tham gia dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài để cung cấp các dịch vụ an ninh tốt hơn cho dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Ví dụ khác, dự án xe năng lượng mới Titan thuộc Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có thể kết hợp với dự án vận chuyển dây chuyền lạnh.
Ngoài ra còn có các dự án mô tô bay kết hợp với các dự án dịch vụ không người lái khác nhau.
Tất cả những điều này là do sau khi quy mô của các ngành công nghiệp của An Lương ngày càng lớn hơn, hình thành hiệu ứng tích cực của liên minh công nghiệp.
Lý Tồn Viễn: Tuyệt vời!
Lý Tồn Viễn: Vấn đề lớn nhất ở các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài là an ninh Lý Tồn Viễn: Với việc bổ sung robot Guardian, việc phát triển các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn.
“Tiền Tiểu Cương: Áp lực an ninh của các cơ sở trồng trọt ở nước ngoài thực sự rất cao Tiền Tiểu Cương: Ban đầu chúng tôi dự định chế tạo máy bay không người lái tuần tra vũ trang bằng cách biến đổi mô tô bay.
Giờ chúng tôi đã có robot Guardian, đó đương nhiên là giải pháp tốt hơn.
An Lương: Nếu như đã tồn tại tình huống như vậy, tôi sẽ tiến hành thực hiện giá nội bộ của robot Guardian trong câu lạc bộ của chúng ta, tất cả chúng sẽ được bán với giá gốc là 62 vạn Hạ Quốc tệ.
Lý Tồn Viễn: Vậy thì bên chỗ chúng tôi đặt trước 1,000 con!
Vân Hải Dương: Đúng, đúng, đúng.
Chúng tôi muốn đặt trước 1,000 con!
Lâm Nghị Lực: Tôi thấy mình có thể đặt nhiều hơn chút nữa, chúng ta có thể mở rộng phạm vi của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài lớn hơn nữa.”
An Lương: Mọi người bình tĩnh một chút! An Lương: Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài đã trở thành cái gai trong mắt của bốn tập đoàn lương thực lớn
“An Lương: Ngoài ra, nước Mỹ cũng đang để mắt đến dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Chúng ta phải đối phó với những thay đổi có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Vì vậy, quy mô của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài không phải càng lớn thì càng tốt, mà chúng ta cần kiểm soát tuyệt đối các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài:
Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài là một kế hoạch rất có lợi cho Hạ Quốc, nó có thể tấn công vị trí độc quyền của bốn tập đoàn lương thực lớn trong phạm vi toàn cầu một cách nghiêm trọng.
Tuy nhiên, chính vì điều này mà bốn tập đoàn lương thực lớn đã coi dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài mới bắt đầu như một cái gai đối với bọn họ, bọn họ chỉ mong có thể lập tức nhổ cái gai này, xóa bỏ dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Ba trong bốn tập đoàn lương thực chính là các công ty của Mỹ, vì vậy An Lương mới nhắc nhở Lý Tồn Viễn và những người khác kiểm soát quy mô của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài tại Libya.
Để tránh quy mô của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài quá lớn, trong tình huống lực lượng an ninh không thể kiểm soát tuyệt đối sẽ bị các đối tượng bên ngoài tấn công.
Có nhiều cách để bốn tập đoàn lương thực chính lập kế hoạch nhắm vào các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Suy cho cùng, dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài không phải là kế hoạch nhập cư, nó chỉ là trồng cây trong các khu vực bao quanh ở nước ngoài mà thôi.
Theo sức mạnh của bốn tập đoàn lương thực chính, bọn họ hoàn toàn có thể phát tán virus cây trồng liên quan trong các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, từ đó khiến cho các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài không thu hoạch được gì.
Để tránh những rắc rối đó, An Lương yêu cầu phải kiểm soát an ninh tuyệt đối đối với các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Nếu không, chẳng phải mọi thứ trở thành công cnc hay sao? Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều bày tỏ rằng bọn họ đã hiểu, sau đó bọn họ bắt đầu đặt robot Guardian.
Chỉ mỗi các thành viên nội bộ của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, bọn họ đã đặt trước khoảng 7,000 con robot Guardian.
Phải nói rằng robot Guardian thực sự rất nổi tiếng...
“Tiền Tiểu Cương: @An Lương, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề!
An Lương: Vấn đề gì?
“Tiền Tiểu Cương: Thời hạn sử dụng thiết kế của robot Guardian là bao lâu?
An Lương nhìn câu hỏi do Tiền Tiểu Cương đưa ra, anh sững sờ một lúc, sau đó mới trả lời tin nhắn.
An Lương: Chờ một chút, vấn đề này tôi không có để ý tới.
Tôi hỏi những người phụ trách liên quan bên phía tập đoàn đã.
An Lương lập tức gọi cho Hách Chí Bằng, người đứng đầu dự án robot Guardian.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, An Lương hỏi về vấn đề thời hạn sử dụng thiết kế của robot Guardian.
Hách Chí Bằng trả lời:
“Tổng giám đốc An, về thời hạn sử dụng thiết kế của robot Guardian, chúng tôi cam kết bảo hành ba năm trong trường hợp hư hỏng không phải do yếu tố tự nhiên:
“Hơn ba năm thì sao?”
An Lương hỏi.
“Thực ra ba năm chỉ là thời gian bảo thủ mà thôi.
Giống như các nhà sản xuất ô tô, hầu hết ô tô cũng chỉ hứa hẹn trong ba năm, thậm chí bọn họ còn đặt ra giới hạn quãng đường đi được là 80,000 km hoặc là 10,000 km”
Hách Chí Bằng đưa ra một ví dụ.
“Tuy nhiên, hầu hết xe ô tô không hỏng hóc hoặc cần sửa chữa gì nhiều sau ba năm.
Điều này cũng tưởng tượng với robot Guardian của chúng ta.
Bảo hành có giới hạn ba năm chỉ dựa trên cân nhắc về chi phí, vì một số bộ phận dễ bị hư hỏng có thể có vấn đề sau ba năm.
Chẳng hạn như các sợi cơ nhân tạo, chẳng hạn như máy bơm thủy lực, chẳng hạn như bán cầu khớp của bàn chân, vv.”
Hách Chí Bằng giải thích thêm.
Chương 3942: Người phá hủy các ngành công nghiệp thâm dụng lao động!“Nếu robot Guardian được sử dụng theo hướng dẫn sử dụng, trong một môi trường làm việc hợp lý và thường xuyên thay thế các bộ phận bị hao mòn, robot Guardian của chúng ta thậm chí có thể được sử dụng trong hơn hai mươi năm”
Hách Chí Bằng nói với giọng tự hào.
“Không ngờ lại lâu như vậy?”
An Lương hơi kinh ngạc.
Hách Chí Bằng hỏi nhỏ:
“Chuyện này... Tổng giám đốc An, không phải tuổi thọ sử dụng vàng lâu thì càng tốt hay sao?”
Theo logic thông thường, tuổi thọ sử dụng của các sản phẩm công nghiệp đúng là càng lâu càng tốt.
Lấy lĩnh vực ô tô làm ví dụ, các sản phẩm của Toyota được ca ngợi rộng rãi vì độ tin cậy cao và tuổi thọ lâu, thậm chí một số mẫu xe còn giành được danh tiếng xuất sắc qua ba thế hệ.
Vì được thúc đẩy bởi danh tiếng xuất sắc này, tỷ suất lợi nhuận của Toyota trong lĩnh vực ô tô vượt xa các công ty cùng ngành.
Do đó, theo ý kiến của Hách Chí Bằng, các robot Guardian đắt tiền có tuổi thọ sử dụng lâu không phải là chuyện tốt hay sao?
“Anh có nghe nói về Phoebus Cartel của lĩnh vực chiếu sáng chưa?”
An Lương hỏi ngược lại.
* Phoebus Cartel là tổ chức độc quyền kiểm soát việc sản xuất và bán bóng đèn sợi đốt.
Hách Chí Bằng đáp lại với giọng khẳng định:
“Tôi nghe một số tin đồn về Phoebus Cartel.
Tổng giám đốc An, lẽ nào Phoebus Cartel có thật?”
“Không cần biết có thật hay không.
Dù Phoebus Cartel từng tồn tại hay không, tất cả những gì chúng ta cần biết là những bóng đèn do Công ty Shelby chế tạo đã tồn tại hơn 118 năm và vẫn vẫn chưa xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Tuy nhiên, Công ty Shelby chế tạo ra nó đã ngừng hoạt động trong 95 năm”
An Lương giải thích.
“Làm thế nào một nhà sản xuất bóng đèn có thể đảm bảo lợi nhuận của chính mình khi một bóng đèn có thể tồn tại suốt đời?”
An Lương hỏi.
Hách Chí Bằng im lặng.
An Lương nói thêm:
“Lấy vấn đề của Phoebus Cartel làm ví dụ.
Tôi không hy vọng các anh giảm linh kiện của robot Guardian, vì làm thế sẽ khiến cho chất lượng của robot Guardian kém hơn, tuổi thọ sử dụng cũng ít hơn”
Hách Chí Bằng hỏi ngược lại với giọng nghi ngờ:
“Ý của tổng giám đốc An là..”
“Vì chất lượng của robot Guardian quá tốt và tuổi thọ dài như vậy, có phải chúng ta nên tăng giá bán của nó lên một chút?”
An Lương đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Nếu Shelby thổi phồng khái niệm bóng đèn có tuổi thọ cao, quảng bá khái niệm
“một bóng đèn chiếu sáng cả đời”
và thổi phồng giá của bóng đèn, thế có phải bọn họ sẽ tránh được vận mệnh phải đóng cửa? Ngoài ra, An Lương thực sự đoán được lý do tại sao Tiền Tiểu Cương hỏi về thời hạn sử dụng thiết kế của robot Guardian.
Nếu An Lương đoán đúng, Tiền Tiểu Cương hẳn đang phân tích khả năng sử dụng robot Guardian để can thiệp vào các ngành thâm dụng lao động, đúng không?
Hách Chí Bằng nghe thấy câu trả lời của An Lương, anh ta trả lời lại:
“Về giá của robot Guardian, tổng giám đốc An quyết định là được rồi.
Tôi chỉ chịu trách nhiệm về vấn đề kỹ thuật"
An Lương bật cười, Hách Chí Bằng rất hiểu chuyện! Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương mở lại nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
An Lương: @Tiền Tiểu Cương: Thời hạn sử dụng thiết kế của robot Guardian là ba năm, nhưng tuổi thọ sử dụng thực tế có thể lên tới hai mươi năm hoặc thậm chí lâu hơn:
“Tiền Tiểu Cương: Không ngờ nó lại có tuổi thọ dài đến thế sao!
“Tiền Tiểu Cương: An Lương, chúng ta cần xem xét lại giá của robot Guardian
“Tiền Tiểu Cương: Đặc biệt là giá trong nước.
“Tiền Tiểu Cương: Nếu giá quá rẻ, tôi lo rằng robot Guardian sẽ chiếm đoạt các ngành thâm dụng lao động và một lượng lớn việc làm trong các ngành truyền thống:
An Lương nhìn tin nhắn do Tiền Tiểu Cương gửi đến, trong lòng nở một nụ cười, bởi vì suy đoán của anh hoàn toàn chính xác!
“An Lương: Nếu là Hạ Quốc, trước mắt chúng ta sẽ định giá bán của robot Guardian là 260 vạn Hạ Quốc tệ.
Tiểu Cương, cậu thấy thế nào?
“Tiên Tiểu Cương: Liệu mức giá 260 vạn Hạ Quốc tệ có hợp lý hay không, chúng ta sẽ sử dụng phép tính số liệu để phân tích
“Tiền Tiểu Cương: Chúng ta lấy Công ty sản xuất chính xác Đế Đô làm ví dụ.
Gia đình bọn họ là công ty đúc lớn nhất trong tập đoàn của chúng ta Công ty sản xuất chính xác Đế Đô thực sự là xưởng đúc lớn nhất của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Nó sản xuất mô tô bay cho Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, cho dù đó là mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, hay mô tô bay phiên bản y tế và phiên bản phòng cháy chữa cháy, toàn bộ đều do Công ty sản xuất chính xác Đế Đô chế tạo ra.
Mặt khác, Công ty sản xuất chính xác Đế Đô cũng chịu trách nhiệm về công việc dây chuyền sản xuất khử mặn nước biển.
“Tiền Tiểu Cương: Hiện tại, số lượng công nhân của Công ty sản xuất chính xác Đế Đô đã tăng lên hơn 2,200 người và mức lương trung bình của nhân viên tuyến đầu của bọn họ đã vượt quá 6,200 Hạ Quốc tệ.
“Tiền Tiểu Cương: Chúng ta lấy 2,200 nhân viên tuyến đầu để tính, dựa theo mức lương trung bình của nhân viên tuyến đầu là 6,200 Hạ Quốc tệ, thì chi phí nhân lực của Công ty sản xuất chính xác Đế Đô cao tới 13,655,04 vạn mỗi tháng
“Tiền Tiểu Cương: Chúng ta tạm thời bỏ qua sự gia tăng chi phí nhân lực trong 20 năm tới.
Hãy tính tổng chi phí nhân lực trong 20 năm tới dựa trên chi phí nhân lực hiện tại, tức là khoảng 32 ức 7,360 vạn Hạ Quốc tệ
“Tiền Tiểu Cương: Với tổng chi phí nhân lực khổng lồ như vậy, nếu dùng để mua robot Guardian, nó có thể mua được với số lượng là 259 con?
Tiền Tiểu Cương: Mọi người hãy nghĩ xem 1,259 robot Guardian có thể tạo ra bao nhiêu giá trị?
Lý Tồn Viễn: Tôi đột nhiên hiểu ý của Tiểu Cương, cảm thấy hơi đáng sợ!
Hồ Tiểu Ngư: Quả thực rất đáng sợ!
Chương 3943: Khôi phục thanh danh? Cùng nhau nâng giá!“Vân Hải Dương: Đúng là không tính thì sẽ không biết, tính một cái thì khiếp vía.
Bàng Chính Phong: Tôi không giỏi toán, mọi người có thể giúp tôi tính toán được không? An Lương: Tiểu Cương, cậu tiếp tục giải thích nguyên nhân cho mọi người! An Lương đã có sẵn trong đầu một ý tưởng sơ lược, robot Guardian thực sự là kẻ hủy diệt các ngành công nghiệp thâm dụng lao động!
Tiền Tiểu Cương tiếp tục giải thích lợi thế của robot Guardian trong các ngành công nghiệp thâm dụng lao động trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“Tiền Tiểu Cương: Từ số lượng chúng ta có thể thấy, 1,259 con robot Guardian ít hơn so với 2,200 người.
Nhưng thực tế thì không chỉ đơn giản là so sánh các con số với nhau
“Tiền Tiểu Cương: Đầu tiên, chúng ta nói về vấn đề thời gian làm việc:
“Tiền Tiểu Cương: Hãy lấy công việc lắp ráp mô tô bay làm ví dụ.
Ngay cả khi công việc lắp ráp mô tô bay là công việc cường độ cao đối với robot Guardian thì robot Guardian vẫn có thể làm liên tục không ngừng trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Tiền Tiểu Cương: Theo bộ sạc siêu nhanh của robot Guardian, thời gian sạc chỉ mất 65 giây, tương đương với robot Guardian làm việc trong hai giờ và nghỉ ngơi trong 65 giây.
“Tiền Tiểu Cương: Kể cả có cộng thêm thời gian sạc khứ hồi, chúng ta đặt thời gian sạc là 120 giây
“Tiền Tiểu Cương: Mặc dù vậy, robot Guardian có thể làm việc hơn hai mươi ba tiếng mỗi ngày.
Một tiếng đồng hồ còn lại, trong đó nửa tiếng dùng để sạc, nửa tiếng kìa dùng để kiểm tra thông thường:
“Tiền Tiểu Cương: Thời gian làm việc một mình dài gấp gần ba lần so với những người lao động bình thường
“Tiền Tiểu Cương: Bây giờ chúng ta lại nói về hiệu quả công việc:
Tiền Tiểu Cương: Tôi tin rằng mọi người đều hiểu rằng hiệu quả công việc của robot Guardian cao hơn con người?
Đây là chuyện chắc chắn rồi!
Ngay cả khi con người thực hiện lịch trình làm việc tám tiếng.
Khi thời gian làm việc trải dài được một nửa, mức tiêu hao năng lượng và sự tập trung của con người giảm sút, hiệu quả công việc chắc chắn sẽ giảm sút.
Nhưng robot là robot, và không có gì gọi là mệt mỏi.
Miễn là không có vấn đề gì với các bộ phận của robot và chương trình không bị rối loạn, nó sẽ luôn trong trạng thái tràn đầy tinh thần mọi lúc mọi nơi.
“Tiền Tiểu Cương: Ngoài hiệu quả công việc, còn có lợi thế về độ chính xác của quá trình lắp ráp
“Tiền Tiểu Cương: Hiện tại, doanh số bán xe máy bay của tập đoàn chúng ta không cao, nhưng đã có ba lần khiếu nại về chất lượng.
Kết quả điều tra cuối cùng đều là vấn đề do quá trình lắp ráp
“Tiền Tiểu Cương: Nếu sử dụng robot để lắp ráp, tôi tin rằng vấn đề của quá trình lắp ráp có thể được giải quyết:
“Tiền Tiểu Cương: Còn một điểm quan trọng nữa.
“Tiền Tiểu Cương: Robot Guardian không cần trả thêm tiền lương làm thêm giờ, cũng không cần nghỉ lễ.
Đồng thời rất tuân lệnh.
Chỉ cần có nhu cầu sản xuất, chúng sẽ tuân lệnh sản xuất để thực hiện công việc sản xuất:
“Tiền Tiểu Cương: Vì không có nhu cầu nghỉ lễ, robot Guardian sẽ làm việc nhiều giờ hơn trong năm, vượt xa nhân viên là con người:
“Tiền Tiểu Cương: Đó là còn chưa đề cập đến các vấn đề sức khỏe của nhân viên, vấn đề phục vụ ăn uống của nhân viên, chăm sóc y tế và lương hưu của nhân viên
“Tiền Tiểu Cương: Tính chung những vấn đề này, hiệu suất tổng thể của robot Guardian cao hơn ít nhất năm lần so với nhân viên là con người.
Đồng thời, chi phí trong giai đoạn sau sẽ càng thấp hơn nữa.
Do đó, giá trị của robot Guardian hoàn toàn có thể đè bẹp nhân viên là con người.
“Tiền Tiểu Cương: Ngay cả khi giá của robot Guardian cao tới 260 vạn Hạ Quốc tệ, tôi tin rằng một Số công ty sản xuất lớn sẽ nhập robot Guardian vào nhà máy của bọn họ.
“Tiền Tiểu Cương: Vấn đề duy nhất là các công ty sản xuất lớn không thể nhập robot Guardian trên quy mô lớn cùng một lúc, rồi sau đó trực tiếp sa thải nhân viên là con người:
“Tiền Tiểu Cương: An Lương, nếu không muốn phá vỡ ngành sản xuất truyền thống và những ngành thâm dụng lao động, tôi nghĩ chúng ta cần tăng giá robot Guardian.
Để không gây ra bất ổn An Lương: Khi tập đoàn của chúng ta mở rộng kinh doanh, không chỉ phải xem xét lợi ích kinh tế, nghiệp này.
An Lương: Một khi điều đó xảy ra, nó sẽ khiến hàng chục triệu người bình thường mất việc, đó không phải là điều chúng ta muốn thấy: An Lương: Chuyện về robot Guardian lần này cũng tương tự như thế.
Theo phân tích của Tiểu Cương, nếu giá của robot Guardian quá rẻ, nó sẽ gây ra một cuộc cải tổ hoàn toàn ngành công nghiệp thâm dụng lao động An Lương: Vậy nên chúng ta buộc phải tăng giá bán robot Guardian! An Lương: @Tiền Tiểu Cương, cậu nghĩ chúng ta nên tăng giá bán của robot Guardian nên bao nhiều thì mới thích hợp?
“Tiền Tiểu Cương: Theo như phân tích trước đó của tôi, robot Guardian có hiệu suất cao hơn ít nhất năm lần so với nhân viên là con người.
“Tiền Tiểu Cương: Khi thời gian làm việc được kéo dài lên hai mươi năm, đồng thời xem xét rủi ro của các chủ doanh nghiệp trong các ngành thâm dụng lao động, tôi cho rằng chúng ta nên tăng giá robot Guardian lên hơn 1,000 vạn.
Như vậy có thể ngăn chặn việc robot Guardian thay thế sức lao động của con người trên quy mô lớn trong các ngành thâm dụng lao động"
onmil:
Chương 3944: Tự mâu thuẫn? |“Tiền Tiểu Cương: An Lương, chúng ta còn có thể lợi dụng đợt tăng giá lần này để tạo ra danh tiếng tốt: An Lương: Nói thế nào?
“Tiền Tiểu Cương: Nước ngoài luôn nói rằng tập đoàn của chúng ta hay phân biệt chủng tộc và phân biệt khu vực, nhưng lần này khi tập đoàn chúng ta công bố giá bán cao ngất ngưỡng của robot Guardian ở Hạ Quốc, chắc chắn chúng ta có thể phản bác lại bọn họ, đúng không? An Lương: Chuyện đó... thực ra lần này tôi định tăng giá bán cùng lúc với khu vực nước ngoài!
“Tiền Tiểu Cương:...
“Lý Tồn Viễn:...
“Vân Hải Dương:...
“Hồ Tiểu Ngư: Không hổ danh là anh An Lương Diệp Tường Tự: Tiểu Cương à, cậu cẩu thả quá!
Lâm Nghị Lực: Tôi xin lỗi Tiểu Cương, lần này tôi ủng hộ An Lương Lâm Nghị Lực: Đừng hỏi tôi cái gì, nếu hỏi thì tôi sẽ bảo là tôi đi theo An Lương để kiếm tiền?
“Bàng Chính Phong: Tôi cũng ủng hộ An Lương!
Chu Vinh Hoa: Tôi là người ủng hộ trung thành của An Lương!
Lý Minh Phi: Tôi là fanboy nhỏ của An Lương!
Lưu Năng: Tôi cũng là fanboy nhỏ của An Lương! Đề xuất của Tiền Tiểu Cương thực sự rất tốt.
Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai quả thực có thể xóa bỏ các vấn đề về phân biệt chủng tộc và phân biệt khu vực thông qua cơ chế định giá của robot Guardian.
Tuy nhiên, An Lương có cách còn để tiện hơn nữa!
Gần 5 giờ chiều, An Lương nằm trên sô pha, mở tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai để soạn bài viết.
Vài phút sau, An Lương đã chỉnh sửa bài viết liên quan xong xuôi, sau đó đọc và kiểm tra một lần nữa, cuối cùng bấm đăng bài.
Graphene Ước Mơ Tương Lai: Tập đoàn của chúng tôi đã từng vấp phải tranh cãi, thường xuyên bị nước ngoài đánh giá là một tập đoàn phân biệt chủng tộc và phân biệt khu vực.
Trước những lời vụ không như vậy, tập đoàn của chúng tôi chưa bao giờ phản bác lại! Bởi vì chúng tôi hiểu sâu sắc rằng bác bỏ không có tác dụng, bạn không thể lý luận với đám đông.
Hôm nay, tập đoàn của chúng tôi muốn chứng minh bằng sự thật rằng tập đoàn của chúng ta không có bất kỳ sự phân biệt chủng tộc và phân biệt khu vực nào.
[Liên kết: Trường tiểu học Central Park, New York, nước Mỹ: Robot Guardian đến từ Hạ Quốc!] [Liên kết: Robot Guardian đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Cuộc tấn công khủng bố đã bị ngăn chặn!] [Video: Bản ghi video góc nhìn thứ nhất của Robot Guardian!] [Video: Robot Guardian phát huy sức mạnh của mình từ góc nhìn thứ ba!] Mọi người hãy xem các báo cáo địa phương và các bản ghi video liên quan về nước Mỹ.
Các sản phẩm của tập đoàn chúng tôi đã ngăn chặn hiệu quả vụ xả súng hàng loạt ở trường tiểu học Central Park, New York, nước Mỹ.
Nếu giả sử tập đoàn chúng tôi thực sự có sự phân biệt chủng tộc và phân biệt khu vực, vậy thì làm sao chúng tôi có thể xuất khẩu những sản phẩm tiên tiến như robot Guardian cho nước Mỹ?
Chuyện quan trọng đã nói xong, bây giờ chúng ta nói một vài chuyện vui vẻ nhé.
Gần đây có rất nhiều ý kiến đóng góp từ các khách hàng, bọn họ mong rằng tập đoàn chúng tôi sẽ ra mắt dịch vụ tùy chỉnh chuyên sâu cho robot.
Về đề nghị này, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng tập đoàn chúng tôi quyết định sẽ tiếp nhận ý kiến của khách hàng.
Tập đoàn chúng tôi dự định sẽ chính thức mở dịch vụ tùy chỉnh chuyên sâu robot Guardian sau Tết Nguyên Đán.
Trước nhu cầu nhiệt tình từ các khách hàng và cộng thêm những biểu hiện tốt của robot Guardian ở Mỹ, tập đoàn chúng tôi quyết định điều chỉnh giá liên quan đến dịch vụ tùy chỉnh sâu của robot Guardian.
Sau khi điều chỉnh, giá dịch vụ tùy chỉnh sâu của robot Guardian sẽ được nâng lên ở một mức độ nhất định.
Giá bán tại khu vực Hạ Quốc từ 260 vạn Hạ Quốc tệ lên 1,111 vạn Hạ Quốc tệ.
1,111 vạn Hạ Quốc tệ là mức giá cơ bản.
Tập đoàn chúng tôi sẽ chốt danh sách tùy chỉnh liên quan trước Tết Nguyên Đán để đưa ra mức định giá cuối cùng.
Phí dịch vụ tùy chỉnh cho các khu vực không thuộc Hạ Quốc sẽ được tăng từ 260 vạn đô la Mỹ lên 520 vạn đô la Mỹ.
Giá bán này đại diện cho việc tập đoàn chúng tôi yêu thích tất cả các khách hàng nước ngoài.
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn mọi người dùng đã ủng hộ tập đoàn chúng tôi.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ tạo ra một ngày mai tốt đẹp hơn cho mọi người.
Sau khi An Lương đăng bài viết bằng tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, lập tức đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
Tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai Vốn đã rất nổi tiếng trên Weibo, chủ yếu là do An Lương điều hành toàn khoản này với thái độ không hề nghiêm túc chút nào, điều này khiến cho cư dân mạng rất thích.
Khi tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đăng bài được khoảng mười phút, số lượng bình luận đã vượt quá 10,000 bình luận.
An Lương lượt xem các bình luận phổ biến.
Ngày Mai Phải Thế: Miệng thì nói không phân biệt chủng tộc, phân biệt khu vực, nhưng khi định giá thực tế thì thái độ rất hào hùng.
Khu Vực Hạ Quốc: Khởi đầu từ 1,111 vạn Hạ Quốc tệ.
Không Phải Khu Vực Hạ Quốc: Khởi đầu từ 520 vạn Hạ Quốc tệ.
Tham Khảo Tỷ Giá Hối Đoái Ngày Hôm Nay, Đỡ Lo Tính Toán: 520 vạn đô la Mỹ tương đương với 3,466 vạn Hạ Quốc tệ.
Mấy người bảo không phân biệt chủng tộc, phân biệt khu vực, kết quả, định giá lại thể hiện rõ như vậy?
Bình luận trên đã trở thành bình luận phổ biến được yêu thích nhất.
Mặc dù An Lương bảo robot Guardian được xuất khẩu cho nước Mỹ, điều đó chứng tỏ rằng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai không có sự phân biệt đối xử.
Tuy nhiên làm sao cư dân mạng lại tin được?
Thử Và Chết: Tôi hiểu rồi! Trong thông tin mới nhất của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, e rằng nửa đoạn trước và nửa đoạn sau không phải cùng một người viết đâu nhỉ?
Chương 3945: Không mua lập tức tiết kiệm được 100%!Nửa đoạn trước chắc là do bộ phận công chúng của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai viết, còn nửa đoạn sau chắc là do bộ phận marketing viết.
Bộ phận quan hệ công chúng chỉ nhìn thấy lợi thế công khai có được từ robot Guardian khi nó bảo vệ trường tiểu học Central Park, New York, nước Mỹ.
Bộ phận marketing chỉ nhìn thấy khả năng bảo vệ mạnh mẽ của robot Guardian, và xác định rằng robot Guardian nhất định sẽ bán chạy trong tương lai nên đã trực tiếp điều chỉnh giá bán của robot Guardian.
Khi bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận marketing bàn giao nội dung liên quan cho người biên tập trên Weibo chính thức, người biên tập cứ thế mà gộp lại và đăng lên thôi phải không? Như chúng ta đã biết, người biên tập của tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai là một người rất hay pha trò.
Mà người như thế thì hay làm ra mấy chuyện nực cười, tôi nghĩ mình có thể hiểu được!
Câu trả lời này cũng đã nhận được rất nhiều lượt thích và hiện đang được xếp hạng là bình luận phổ biến thứ hai.
An Lương nhìn bình luận phổ biến thứ hai, anh cũng phải thán phục bộ não của những cư dân mạng này.
Nếu không phải bài viết này vừa nãy do chính tay anh tự viết ra, anh thực sự sẽ tin vào phân tích của bình luận phổ biến thứ hai!
15 phút sau khi An Lương Sử dụng tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai để đăng tin tài khoản Weibo chính thức của Công ty Amgen đã tương tác.
Công ty Amgen: @Graphene Ước Mơ Tương Lai: Giá tăng? Run sợ!
Xin hỏi, công ty chúng tôi có thể nhận được một mức giá chiết khấu không?
Eric Walter, đại diện Công ty Amgen ở Hạ Quốc, đã liên lạc với An Lương qua điện thoại.
Khicuộc gọi được kết nối, Eric chào hỏi bằng tiếng Hạ Quốc quen thuộc:
“Tổng giám đốc An, năm mới vui vě."
An Lương mỉm cười trả lời lại:
“Năm mới vui vẻ, Eric"
Eric tiếp tục trò chuyện:
“Tôi thích lễ hội mùa xuân của Hạ Quốc.
Tôi cảm thấy lễ hội mùa xuân ở Hạ Quốc có không khí lễ hội hơn so với giáng sinh ở nước Mỹ An Lương trêu chọc:
“Bây giờ lễ hội mùa xuân ở các thành phố lớn đã không còn không khí lễ hội nữa rồi."
Eric mỉm cười trả lời lại:
“Tôi đang ở quê hương của bạn gái tôi, không khí lễ hội ở đây khá nồng nhiệt."
“Chắc anh đã bị quây quần đúng không?”
An Lương nói đùa,
“Con rể ngoại quốc tới cửa, tôi dám cá sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn"
Eric không phủ nhận:
“Quả thực rất thu hút nhiều ánh nhìn, mọi người đều rất nhiệt tình."
“Anh định khi nào thì kết hôn?”
An Lương thản nhiên hỏi.
Eric nghiêm túc trả lời:
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.
Khi tôi kết hôn, mong rằng tổng giám đốc An sẽ là làm người chứng hôn cho chúng tôi."
An Lương không đồng ý cũng không từ chối:
“Anh nhớ thông báo trước với tôi.
Nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ đến.”
Eric liên tục đồng ý, sau đó quay lại chủ đề chính.
“Tổng giám đốc An tôi thấy tài khoản Weibo chính thức của anh thông báo về việc tăng giá robot
“Không cần khách sáo, đó là chuyện nên làm”
An Lương đáp lại.
Eric hỏi thêm:
“Tổng giám đốc An, công ty chúng tôi có kế hoạch mua robot Guardian với quy mô lớn trong tương lai.
Xin hỏi, có ưu đãi nào không?"
An Lương mỉm cười trả lời:
“Xét thấy quan hệ hợp tác giữa chúng ta vô cùng dễ chịu, chúng tôi có thể để các anh đảm nhiệm vai trò đại lý robot Guardian ở Mỹ, đồng thời còn là đại lý duy nhất!”
“Cảm ơn tổng giám đốc An!”
Eric lập tức vui mừng.
Nếu Công ty Amgen trở thành đại lý duy nhất của robot Guardian ở nước Mỹ, vậy thì Công ty Amgen có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Cho dù bán Robot Guardian như một đại lý hoặc cung cấp dịch vụ an ninh trực tiếp cho nước Mỹ thông qua robot Guardian.
Công ty bọn họ đều có thể kiếm được bộn tiền.
Hai bên trò chuyện ngắn gọn về đại lý duy nhất, cuối cùng đồng ý thảo luận vào cuối năm, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại.
An Lương lại mở Weibo ra để kiểm tra tình hình của tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Nhìn thấy ngày càng nhiều cư dân mạng đang đùa về giá cả, An Lương quyết định tung ra một thông điệp bổ sung.
Graphene Ước Mơ Tương Lai: Về giá của robot Guardian, tập đoàn chúng tôi xin trả lời như sau.
Q1: Tại sao giá tăng? A1: Yếu tố duy nhất quyết định giá cả của hàng hóa là mối quan hệ giữa cung và cầu.
Q2: Tại sao giá robot Guardian được chia thành khu vực Hạ Quốc và khu vực không thuộc khu vực Hạ Quốc, hơn nữa khoảng cách giá bán giữa hai bên rất lớn?
A2: Có nhiều lý do cho sự khác biệt về giá cả.
Ví dụ, về vấn đề chi phí sau bán hàng.
Chi phí sửa chữa sau bán hàng ở Hạ Quốc và ở nước ngoài, nếu tổng hợp chi phí lại, hoàn toàn là hai con số khác nhau.
Thứ hai là vấn đề nâng cấp sản phẩm, robot Guardian của chúng tôi được trang bị hệ điều hành trí tuệ nhân tạo có thể nâng cấp.
Muốn nâng cấp thì độ khó ở Hạ Quốc và ở nước ngoài cũng khác nhau.
Cuối cùng, hãy xem xét quan điểm lợi nhuận.
Chúng tôi là một tập đoàn kinh doanh theo định hướng lợi nhuận, đương nhiên chúng tôi hy vọng theo đuổi lợi nhuận cao hơn trong phạm vi luật pháp quy định.
Q3: Ngồi dưới đất mà hét giá trên trời, hình như không được phong độ cho lắm?
A3: Khách hàng thân mến.
Chúng tôi đề nghị bạn đừng mua robot Guardian của tập đoàn chúng tôi nữa, bởi vì nếu bạn không mua, bạn sẽ tiết kiệm được 100%!
Chương 3946: Lại bị lừa?Đám cư dân mạng nhiệt tình, xin hỏi mấy người còn có gì muốn hỏi nữa không?
Trước câu trả lời có phần hơi pha trò của An Lương, lập tức rất đông người hóng chuyện đã nhiệt tình hưởng ứng.
Lại Xanh Rồi: Nhìn thấy câu trả lời của A3, cảm giác thân quen lại quay về, mọi thứ đã quay về.
Vẫn là vị biên tập thích làm trò kia, vẫn là mùi vị quen thuộc... Nam Thính Phong: Quả thực không mua có thể lập tức tiết kiệm được 100%! Nhưng điều chúng tôi muốn hỏi là, một người biên tập thích làm trò như bạn đây tại sao bây giờ không tạo ra trò chơi rút thăm trúng thưởng nữa? Có phải bạn đã quên truyền thống đã từng có? Trước đây, công ty của bạn từng có những chương trình rút thăm khi đăng Weibo.
Tại sao bây giờ lại không sắp xếp một chương trình rút thăm đi? Tôi cực kỳ đề xuất chương trình rút thăm!
Tôi đề nghị rút thăm trúng thưởng một robot Guardian tùy chỉnh.
Nếu như trúng rồi, lập tức tiết kiệm được 100%!
Câu trả lời này lập tức nhận được rất nhiều lượt thích.
Chỉ trong vài phút, Số lượt thích đã vượt mốc 10 vạn và vẫn đang tiếp tục tăng lên chóng mặt.
Cư dân mạng rất tinh tường.
Định giá của một con robot Guardian hơn 1,000 vạn là một mức khá cao, vậy thì miễn phí một con là được nhỉ? An Lương hiển nhiên cũng nhìn thấy suy nghĩ muốn miễn phí của cư dân mạng, anh suy nghĩ một lúc và quyết định đáp ứng mong muốn của cư dân mạng.
Dù sao thì mùa xuân cũng sắp đến rồi, vậy hãy gửi một món quà mùa xuân đến các cư dân mạng! Tuy nhiên, lần này An Lương sẽ không sử dụng Weibo để tạo chương trình chia sẻ rút thăm trúng thưởng.
Bởi vì có rất nhiều thông tin tiêu cực về việc sử dụng Weibo để tạo chương trình chia sẻ rút thăm trúng thưởng, có rất nhiều tình huống không công bằng một cách nghiêm trọng.
Một robot Guardian trị giá hơn 1,000 vạn Hạ Quốc tế, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chương trình chia sẻ rút thăm trúng thưởng bắt đầu? An Lương định sử dụng hệ thống xổ số riêng của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai!
Graphene Ước Mơ Tương Lai: Cư dân mạng mấy người muốn được miễn phí sao? Được thôi!
Sắp đến mùa xuân rồi, chúng tôi sẽ phát quà mùa xuân cho mọi người.
Hãy chia sẻ bài viết này, chúng tôi sẽ không rút thăm trúng thưởng! [Đầu chó] [Đầu chó] [Đầu chó] Hãy vào [Link: Đăng ký tài khoản Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai] để trở thành người mơ ước, và mọi người sẽ nhận được một mã dự thưởng độc nhất vô nhị.
Chúng tôi sẽ bốc thăm ngẫu nhiên một mã số quay thưởng vào lúc 8 giờ tối tại Tết Nguyên Đán để lựa chọn ra người may mắn!
Người may mắn này sẽ nhận được một vị trí tùy chỉnh đặc biệt trị giá 1,500 vạn Hạ Quốc tệ, vị trí này tương ứng với việc có thể tùy chỉnh robot Guardian của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chúng tôi.
Đặc biệt nhắc nhở: Số tiền tương ứng không được chiết khấu, không thối tiền lẻ, không thể mua các sản phẩm khác của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, mà chỉ được sử dụng cho dịch vụ tùy chỉnh của robot Guardian.
Mức độ phổ biến của bài Weibo này còn cao hơn nữa.
Ssau khi cư dân mạng bấm thích xong, bọn họ lập tức vào trang web chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai để đăng ký tài khoản.
Việc đăng ký trên trang web chính thức của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai rất đơn giản, chỉ cần có số điện thoại và tên thật là có thể hoàn tất việc đăng ký, sau đó nhận mã dự thưởng duy nhất trên trang tương ứng.
Toàn bộ quá trình không mất 2 phút.
Sunset: Cho xem mã rút thăm may mắn của tôi, nếu tôi trúng thưởng thì sao? [Mã dự thưởng: 000018883344] Nếu như trúng, tôi sẽ gửi tặng mọi người 10 bao lì xì tiền mặt 520 tệ!
Khi cư dân mạng công bố mã dự thưởng trên Weibo, ngày càng nhiều cư dân mạng cũng học theo và công khai mã dự thưởng của bọn họ ra.
Các mã dự thưởng này đã được ràng buộc với tài khoản điện thoại di động, bọn họ không quan tâm đến việc bị lộ.
Trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Hồ Tiểu Ngư đã gửi một tin nhắn @An Lương.
Hồ Tiểu Ngư: @An Lương, em có thể tham gia rút thăm may mắn trên Weibo được không?
Lâm Nghị Lực: Tiểu Ngư, em tha cho bọn họ đi! Diệp Tường Tự: ? ? ?
Diệp Tường Tự: Tiểu Ngư, em có độc!
Lý Tồn Viễn: Tôi có dự cảm rằng nếu để Tiểu Ngư tham gia, cô ấy có khả năng sẽ trúng giải
“Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng có dự cảm như vậy:
An Lương: @Hồ Tiểu Ngư, chuyện này... Tiểu Ngư à, nếu như em muốn robot Guardian, anh có thể bán em với giá thành là 62 vạn Hạ Quốc tệ.
Chuyện này không đến mức khiến em phải tham gia rút thăm trúng thưởng đâu?
Hồ Tiểu Ngư: Hày, em chỉ muốn thử vận may của mình?
An Lương: Không cần thiết:
Hồ Tiểu Ngư: Được rồi, được rồi, vậy thì em sẽ không tham gia.
Tránh lỡ như em thực sự trúng giải, cư dân mạng sẽ cho rằng chúng ta cấu kết với nhau Lâm Nghị Lực: Cầu xin lần sau nếu có trò chơi may rủi trong câu lạc bộ, chúng ta nên liên kết với nhau để loại bỏ Tiểu Ngư:
Diệp Tường Tự: Tán thành! Chu Vinh Hoa: Tán thành!
“Bàng Chính Phong: Tôi đồng ý! Dương Nghị: + 1 Lệ Phong: + 10,000!
Thái Bình: + vô cực!
Lý Minh Phi: Mặc dù thái độ ủng hộ của tôi có thể vấp phải sự nghi ngờ, nhưng tôi cũng muốn bày tỏ sự ủng hộ của mình?
Hồ Tiểu Ngư đã giết sạch mọi người trong trò chơi may rủi ở câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, bây giờ hiển nhiên vấp phải rất nhiều sự phàn nàn từ mọi người.
Ngay cả những thành viên không thường xuyên hoạt động trong nhóm cũng không nhịn được mà trồi lên bày tỏ sự ủng hộ.
Chỉ có thể nói, vận may của Hồ Tiểu Ngư quả thực rất tốt! An Lương trò chuyện một lúc trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, sau đó trò chuyện với bạn gái của mình.
Chương 3947: Bữa tối ấm áp bên gia đình, chúc mừng!Mới 6 giờ, An Thịnh Vũ về nhà trước.
Khi vừa đến phòng khách thì nhìn thấy An Lương đang nằm trên số pha, ông ấy lên tiếng trước:
“Mẹ con vẫn chưa về sao?”
“Mẹ nói sau 7 gườ mới về.
Hai ngày qua mẹ đang xử lý hai mỏ vàng và báo cáo thường niên Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng ta, nên mẹ hơi bận”
An Lương nói thêm.
An Thịnh Vũ phàn nàn:
“An Lương, con cũng lớn rồi, phải học cách phân biệt đâu là thật, đâu là giả”
“Cái quái gì thế?”
An Lương hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại,
“Mẹ đang lừa con sao?”
An Thịnh Vũ gật đầu khẳng định:
“Những chuyện mà con nói, mẹ đã xử lý xong lâu rồi.
Sao có thể kéo dài đến hôm nay mới xử lý?”
An Lương đột nhiên nhận ra ngày mai là đêm giao thừa, quả thật không có khả năng Tôn Hà sẽ trì hoãn công việc đến hôm nay.
“Vậy thì mẹ đang làm gì?”
An Lương tò mò hỏi.
An Thịnh Vũ khoanh tay trước ngực:
“Ngoài việc bảo vệ Tổ quốc ra, con nghĩ mẹ con còn có chuyện gì nữa?”
“Chuyện này... bệnh nghiện mạt chược của mẹ nghiêm trọng vậy sao?”
An Lương than thở.
“Nếu không thì?”
An Thịnh Vũ thở dài,
“Con không ở nhà nên con không biết, cả tuần này bố chưa ăn được một hạt cơm nóng nào?
“Bố thê thảm quá!”
An Lương cười trên nỗi đau của người khác.
Đối mặt với sự khinh bỉ của An Lương, An Thịnh Vũ chỉ có thể bất lực mỉm cười lắc đầu.
An Lương nói thêm:
“Bố, con đã gọi món mang về rồi.
Cá luộc ở trại cá Hà Nguyên của gia đình chú Thành Nguyên Ngô, còn có ba món ếch đặc trưng của quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng.
Con nhớ bố rất thích ăn ếch, đúng không?”
Nghe An Lương đặt món ếch mà mình yêu thích, trong lòng An Thịnh Vũ tràn đầy ấm áp.
Ông ấy trả lời với giọng khẳng định:
“Đúng vậy, bố rất thích ăn ếch.
Tuy nhiên bây giờ hình không được ăn nữa thì phải?”.
“Yên tâm đi bố, toàn bộ đều là ếch được nuôi nhân tạo, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon.
Trước đây con đã từng ăn ở đây”
An Lương nói thêm.
“Gần đây bố không chơi chung với chú Ngô nữa à, chú ấy mở cửa hàng, bố không qua đó ăn sao?"
An Lương hơi nghi ngờ hỏi.
An Thịnh Vũ và Ngô Chính Phong là bạn tốt của nhau, vì vậy Ngô Chính Phong mới trở thành thành viên chính thức duy nhất không thuộc trong giới Đế Đô của câu lạc bộ Thiên Bạch Ngọc.
An Thịnh Vũ phàn nàn:
“Chú Ngô của con gần đây rất bận! Ông ấy lại đổi bạn gái mới rồi, là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp trong năm nay, cho nên dạo này không có thời gian rảnh”ủng hộ dịch giả chính chủ ở ᴢᴀlo: 0704 730588 ,hoặc fb.com/Damphuocmanh
An Thịnh Vũ tiếp tục phàn nàn:
“Nước uống Đông Thanh Tử chỗ bố toàn bị ông ấy lấy mất!"
An Lương trêu chọc:
“Bố, giọng điệu của bố tràn đầy sự ghen tị, có phải bố ghen tị với chú Ngô?"
Đối mặt với sự giễu cợt của An Lương, An Thịnh Vũ thở dài, không khẳng định cũng không phủ nhận.
An Lương không tiếp tục nói đùa nữa, bởi vì anh ít nhiều cũng đoán được tâm tư của An Thịnh Vũ.
Chỉ có thể nói đàn ông cần rất nhiều kiên trì mới có thể lựa chọn trung thành.
Về điểm này, An Lương không bằng An Thịnh Vũ.
“Tối nay uống gì không?”
An Lương chủ động đưa ra lời đề nghị.
“Được, hôm nay hai bố con chúng ta sẽ uống đồ ngon”
An Thịnh Vũ trả lời,
“Bố đã cất giấu hai chai rượu Mao Đài ủ 40 năm, hôm nay phải khui ra thử mới được!”
“Hình như hơi lãng phí nhỉ?”
An Lương nhắc nhở,
“Con không biết gì về rượu.
Tôi không thể phân biệt được sự khác biệt giữa rượu Mao Đài 40 năm và rượu Mao Đài của năm nay.”
“Không có gì gọi là lãng phí cả.
Rượu là dùng để uống, nếu uống mà không nhận ra được sự khác biệt cũng không sao cả, chỉ cần vui vẻ là được”
An Thịnh Vũ nói một cách triết lý.
“Có lý!”
An Lương đồng ý.
An Thịnh Vũ lấy hai chai rượu Mao Đài đã cất giấu được 40 năm ra, ông ấy trịnh trọng chụp một bức ảnh, sau đó đăng lên dòng thời gian.
An Thịnh Vũ: Hôm nay quyết đấu với con trai! [Ảnh: Rượu Mao Đài 40 năm] Dòng trạng thái này nhanh chóng được bấm thích.
Chỉ trong vài phút, số lượt thích đã vượt quá 100 lượt.
Địa vị trong dòng thời gian của An Thịnh Vũ khá cao, nhận được sự yêu thích cũng là chuyện bình thường.
Còn việc người bấm thích có thực sự cảm thấy thích dòng trạng thái này hay không có quan trọng sao? Suy cho cùng, một trò đùa có hài hước hay không luôn phụ thuộc vào người đang kể chuyện cười là người như thế nào.
Mất chưa đầy 10 phút, An Thịnh Vũ lấy ra hai chai rượu Mao Đài 40 tuổi.
Lý Dương của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mang ba món đặc trưng của quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng, kèm một vài món đồ trộn cũng được đưa đến Thiên Không Cảnh.
Quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng nằm ở núi Mộc Linh, rất gần với Thiên Không Cảnh.
Ngoài ra còn có nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chuyên giao hàng, cho nên tốc độ hiển nhiên phải nhanh thôi.
“Bố ơi, bố thử món ếch rang khô của bọn họ xem.
Con cảm thấy món này là món đứng thứ nhất trong ba món đặc trưng của quán”
An Lương đề nghị.
An Thịnh Vũ nhìn ba món ăn đặc trưng, ông ấy
“ồ”
một tiếng:
“Không ngờ toàn bộ đều làm từ chân ếch, thật thú vị!”
“Dù gì 1,888 tệ nửa ký, cũng phải nên chân thành một chút, đúng không?”
An Lương đáp lại.
“Đắt vậy?”
An Thịnh Vũ ngạc nhiên,
“Trái tim của ông Ngô đúng là quá đen! Sau này bố sẽ tìm ông ấy và đòi thẻ VIP, phải là loại thẻ VIP miễn phí"
An Lương mỉm cười trả lời lại:
“Chú Ngô hào phóng thế sao?”
“Nếu ông ấy còn muốn nước uống Đông Thanh Tử, vậy thì cần phải thành thật một chút.
Bằng không, người bạn gái mà ông ấy mới tìm được... bố e rằng khó mà thành!”
An Thịnh Vũ nói đùa một cách lạnh lùng.
Cái gọi là khó mà thành hiển nhiên không phải là chia tay, cái gì cần hiểu thì cũng hiểu.
Sau khi An Thịnh Vũ nói đùa, ông ấy nếm thử một chiếc đùi ếch nướng khô.
Vị mềm và ngon ngọt bên ngoài khiến An Thịnh Vũ cảm thấy tuyệt vời.
Sau khi ăn xong, ông ấy khen ngợi:
“Món ăn của nhà hàng này quả thật rất ngon!"
Chương 3948: Gói nghiệp vụ đặc biệt: Những tiến bộ của chip dựa trên carbon!An Lương trả lời:
“Dù gì ếch của nhà hàng bọn họ đều là nuôi nhân tạo, từ khâu nuôi đến lúc lên bàn ăn, toàn bộ đều có nguồn riêng, hoàn toàn đảm bảo chất lượng”.
“Bố thử thêm hai vị còn lại”
An Thịnh Vũ trả lời.
Ông ấy nếm thử hương vị tỏi trước, sau đó mới nếm thử hương vị cay nồng.
“Không tệ đầu, ba món này đều rất ngon.
Con trai à, làm sao còn tìm được nhà hàng của chú Ngô vậy?”
An Thịnh Vũ hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, An Lương hiển nhiên không thể nào nói thẳng ra rằng bạn gái của anh đã dẫn đường và tìm được quán ăn này, như vậy chẳng phải đang công kích An Thịnh Vũ hay sao?
“Tất nhiên là do chú Ngô giới thiệu, dù sao chúng ta cũng đã từng đến trại cá Hà Nguyên của chú ấy rồi nhỉ?”
An Lương hỏi ngược lại.
An Thịnh Vũ đáp lại với giọng khẳng định:
“Tất nhiên là từng đến rồi.
Mẹ của con rất thích kỳ nhông của bọn họ."
“Con cũng đã đặt món cá luộc ở nhà hàng của bọn họ.
Bây giờ đang trên đường đến đây.
Bố hỏi mẹ xem mấy giờ mẹ về?”
An Lương nhìn An Thịnh Vũ.
An Thịnh Vũ gật đầu:
“Được, bố sẽ gửi tin nhắn cho mẹ”
Chưa đầy nửa tiếng sau, trước khi Tôn Hà bước vào cửa, món kỳ nhông luộc cay của trại cá Hà Nguyên cũng đã đến.
An Lương thưởng thức bữa tối ấm áp cùng với bố mẹ của mình.
“Ting! Chúc mừng ký chủ...”
“Ting!
Chúc mừng gia đình ký chủ gia đình hòa thuận, nhận được một gói nghiệp vụ đặc biệt!
Gói nghiệp vụ đặc biệt: Những tiến bộ của chip dựa trên carbon!
Ghi chú: Giải thưởng này được cung cấp bởi Trương Chí Hiếu, Tằng Cường và Tưởng Dũng của nhóm chíp dựa trên carbon An Lương, người đang uống rượu với An Thịnh Vũ, nhận được tin nhắn nhắc nhở từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
Một nụ cười hiện lên trong mắt anh.
Quả nhiên là gia đình hòa thuận, mọi việc đều hưng thịnh!
“Bố, con nâng ly chúc mừng bố và chúc Công ty kiến trúc An Thịnh chúng ta sẽ đạt được quy mô cao hơn trong năm nay!”
An Lương nâng ly chúc phúc.
An Thịnh Vũ nâng ly và cụng ly với An Lương, ông ấy cảm thán:
“Bố không tham lam, chỉ hy vọng rằng Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ duy trì sự phát triển ổn định trong năm nay Tôn Hà ngồi bên cạnh nhắc nhở:
“Hai người bớt uống rượu, ngày mai còn phải đi chào họ hàng đấy.
An Lương và An Thịnh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, đau khổ khôn nguôi.
Chào họ hàng là cái gì đó rất phiền phức.
Nguyên nhân chính là do họ hàng quá thân thiện, dù là An Thịnh Vũ hay An Lương thì ngày mai hai người họ đều phải mỉm cười cả ngày.
Cái này ai chịu cho nổi chứ? Gần 9 giờ tối.
An Lương ngồi trong phòng của mình và gửi tin nhắn cho Lưu Khải, một người bạn tốt từ thời trung học.
“An Lương: Khải Tử, có ở nhà không?
“Lưu Khải: Có Lưu Khải: An Lương, cậu về rồi sao?
An Lương: Ừ, uống gì đó không?
Lưu Khải: Chỉ hai chúng ta?
“An Lương: Nếu Chu Khang và Lương Siêu cũng ở đó, vậy thì gọi cả hai luôn:
“Lưu Khải: Chu Khang về quê rồi, bên chỗ hồ Trường Sinh ấy: Lưu Khải: Còn Lương Siêu thì e là không có thời gian An Lương: Chuyện gì vậy? Lưu Khải: Thằng đó đã dẫn bạn gái về nhà, cậu tin nổi không? An Lương: Thật không thể tin được! An Lương: Tôi nhớ trước đây cậu ta khá nhút nhát và thích ở một mình.
Bây giờ chỉ mới là sinh viên năm hai, thế mà đã dẫn bạn gái về nhà đón Tết rồi ư?
“Lưu Khải: Đúng vậy! Lưu Khải: Có ai ngờ được đâu? Lưu Khải: Chúng ta uống ở đâu đây?
“An Lương: Ngày mai là giao thừa, vào thời gian này thì chỗ nào mở uống chỗ đó!
“Lưu Khải: Hai ngày trước tôi tìm thấy một quán thịt heo quay ngon, nhưng vị trí hơi xa, đối diện Hồ Điệp Lĩnh.
Nếu trong trường hợp không kẹt xe, chúng ta gọi xe cũng phải tốn 20 phút An Lương: Bên đó thì qua đó đi! An Lương: Tôi sẽ qua đón cậu.
Nhiều nhất là khoảng 3 phút, cậu mau xuống đi:
“Lưu Khải: Không phải nói chúng ta đi uống rượu sao, vậy mà còn lái xe nữa à? An Lương: Đừng nói nhảm nữa! Không đến 3 phút, Lưu Khải đã đứng ở dưới lầu.
Cậu ta vừa giậm chân vừa nhìn về phía ngã từ xa xôi, chợt nghe thấy trong không khí có tiếng vo ve nhẹ.
Lưu Khải ngẩng đầu lên nhìn, bốn ánh đèn trắng bay nhanh trên bầu trời, có một ánh đèn đỏ nhấp nháy.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng hiện ra, rồi từ từ đáp xuống trước mặt Lưu Khải.
Khi tấm chắn gió được mở ra, An Lương chào và nói:
“Khải Tử, mau lên đi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?"
“Đù má!”
Lưu Khải thấp giọng kêu lên,
“Mô tô bay!"
“Đúng, đúng, đúng, đây chính là mô tô bay, nhanh lên!”
An Lương hô gào.
Lưu Khải ngồi trên ghế sau của chiếc mô tô bay, đặt tay lên vai An Lương và hỏi với giọng kích động:
“An Lương, cậu bắt đầu lái mô tô bay từ khi nào?”
Lưu Khải không biết rằng An Lương là người đứng sau Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
An Lương cũng không có ý định tiết lộ, anh mỉm cười trả lời:
“Công ty kiến trúc An Thịnh năm nay phát triển rất tốt, cho nên cậu hiểu mà!”
“Thật là đỉnh.
Tôi buồn nôn mất, lại phải ghen tị đến đỏ mắt nữa rồi!”
Lưu Khải nói nửa đùa nửa thật.
“Đừng nói nhảm nữa, quán xiên que thịt heo đó tên là gì?”
An Lương vừa cười vừa chửi.
“Quán xiên que thịt heo Lão Thủ Nghệ”
Lưu Khải nói, sau đó tò mò hỏi,
“Sau khi chúng ta uống rượu, có thể lái thứ này được không?"
“Thứ này có thể tự lái!”
An Lương đáp lại, sau đó nhập tên của quán xiên que thịt heo Lão Thủ Nghệ vào điện thoại di động, thiết lập hệ thống điều khiển bay thông minh để mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng tự bay.
“Đù má!”
Lưu Khải lại bị sốc,
“Không ngờ lại có thể lái xe tự động!"
An Lương nói đùa:
“Nghe cậu nói vậy, vừa nhìn là biết không quan tâm gì đến thông tin của mô tô bay.
Chỉ cần quan tâm một chút là biết ngay đạo luật quản lý mô tô bay hạn chế chúng ta tự lái mô tô bay trong thành phố, phải giao chuyển sang hệ thống điều khiển bay thông minh để nó lái xe tự động.
"
Chương 3949: Ai nhận thua thì người đó làm cháu! |Lưu Khải phàn nàn:
“Thực ra tôi cũng có quan tâm, nhưng khi nhìn giá bán cao tới tám con số, tôi đành không quan tâm nữa.
Tóm lại, cả đời này tôi không có liên quan gì đến nó.”
“Cậu nói rất có lý, tôi không thể phản bác lại được”
An Lương trêu chọc.
“An Lương, cậu đúng là độc ác, không ngờ lại đâm tôi một nhát như thế!”
Lưu Khải giả vờ như đang than khóc và nói,
“Lát nữa khi uống rượu, cậu sẽ biết sự lợi hại của tôi!"
“Chỉ dựa vào cậu?”
An Lương Cố ý khinh thường, với cái tửu lượng như mèo uống nước của cậu, có phải cậu đã quên hậu quả trong trận đấu rượu năm ngoái của chúng ta?"
Lưu Khải nghiến răng đáp lại:
“Người xưa nói: Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác rồi!"
“Sau một năm kiểm tra tửu lượng, tửu lượng của tôi đã tăng lên rất nhiều”
Lưu Khải nói thêm.
“Tôi chống mắt lên xem!”
An Lương cười tít mắt trả lời.
Thân là một chiến binh tài năng kép, An Lương quả thực là một thần rượu chân chính! Gần 5 phút sau, mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng hạ cánh trước cửa quán xiên que thịt heo Lão Thủ Nghệ.
Sau khi Lưu Khải bước xuống từ chiếc mô tô, cậu ta chào hỏi:
“Ông chủ Hoàng, cháu lại đến rồi đây!"
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi chào đón nồng nhiệt:
“Hóa ra là Khải Tử đây à, chào mừng cháu, mau ngồi đi"
An Lương đi theo Lưu Khải vào cửa hàng.
Anh nhìn quanh cửa hàng, tổng cộng chỉ có năm cái bàn, trong cùng là bếp nướng.
Toàn bộ cửa hàng chỉ có ông chủ, không có nhân viên phục vụ, cũng không có khách hàng.
“An Lương, cậu muốn ăn cái gì?”
Lưu Khải đưa thực đơn cho An Lương.
An Lương cầm lấy thực đơn, anh nhìn lướt qua, chủ động hỏi:
“Ông chủ, ông có đề xuất gì không?”
Ông chủ Hoàng là một người sắc sảo, đương nhiên có thể nhìn ra được giữa An Lương và Lưu Khải, An Lương là nhân vật chính.
Ông ấy giới thiệu:
“Món ăn đặc trưng của nhà chúng tôi là thịt nướng, tất cả thịt heo đều được mua mới trong ngày, hơn nữa còn do tôi tự tay thái lát và chế biến nhằm đảm bảo hương vị của thịt heo.
Nếu như chàng trai trẻ cậu đây không có kiêng gì với thịt heo, vậy thì tôi đề xuất món xiên que thịt heo”
An Lương chấp nhận đề nghị:
“Vậy thì gọi món đó trước đi.
Ông chủ, ông thấy chúng tôi nên gọi cỡ bao nhiêu thì thích hợp?”
“Món xiên que thịt heo của cửa hàng chúng tôi có kích thước vừa phải.
Tôi khuyên hai nên nên gọi bốn cây xiên để nếm thử hương vị.
Nếu như hai người thích thì đợi một lát rồi gọi thêm.
Dù sao thì làm xiên que cũng khá nhanh và sẽ không làm mất thời gian của mọi người quá nhiều”
Ông chủ Hoàng là người ân cần với khách hàng.
“Không thành vấn đề”
An Lương đáp,
“Còn gì giới thiệu nữa không?"
“Những lát thăn lưng nướng của chúng tôi cũng là món bắt buộc.
Chúng cũng là những lát thăn heo được chế biến mới mỗi ngày.
Hầu hết khách hàng đều sẽ gọi một ít”
Ông chủ Hoàng mỉm cười nói.
An Lương bật cười:
“Cháu hiểu rồi, vậy thì cho cháu bốn xiên lưng heo, sẵn cho cháu thêm một phần chân giò nướng và bốn xiên xúc xích"
Lưu Khải tiếp lời:
“Thêm một phần sườn heo nướng nữa."
An Lương thản nhiên hỏi:
“Sườn heo nướng ngon không?”
Trong ấn tượng của An Lương, sườn heo nướng không ngon! Vì trong các bữa tiệc nướng truyền thống đều có sườn heo nướng, nhưng nó tràn ngập mùi củi khô, nên An Lương không cảm thấy sườn heo nướng ngon.
Ông chủ Hoàng nói:
“Sườn heo của cửa hàng chúng tôi là phần phía trước, sườn heo ở đây khác với sườn heo truyền thống.
Sườn heo của cửa hàng chúng tôi có vị ngon hơn, thịt sườn mềm và ngon"
Lưu Khải đồng ý:
“Đúng, đúng, đúng.
Sườn heo của cửa hàng này rất ngon, ngoài giòn trong mềm, nhiều nước nữa.”
“Vậy thì thêm một phần sườn heo”
An Lương đáp lại.
“Khải Tử, hai người muốn uống gì không?”
Ông chủ Hoàng thuận miệng hỏi.
Lưu Khải trả lời:
“Bọn cháu tự lấy là được.”
“Được, vậy thì chú đi nướng thịt cho hai đứa trước”
Ông chủ Hoàng chọn nguyên liệu và đi đến phòng thịt nướng trong cùng.
Lưu Khải xách một thùng bia Wusu tới, cậu ta nói đùa:
“An Lương, chúng ta hãy dùng Wusu để quyết đấu một trận!”
An Lương mỉm cười gật đầu:
“Trí nhớ của cậu không tốt lắm, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, để cho cậu nhớ ra ai mới là bố!"
“Ai thua thì người đó làm cháu!”
Lưu Khải nói với giọng vô cùng tự tin.
“Tự tin cũng tốt!”
An Lương nói đùa,
“Đúng rồi, để tôi hỏi bạn gái tôi có thời gian không.
Nếu như cô ấy có thời gian, tôi sẽ gọi cô ấy qua để làm bà nội!”
“.”
Lưu Khải nhìn An Lương không nói nên lời, An Lương đang thừa nhận rằng An Lương thắng sao? An Lương gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.
An Lương: Bảo bối, em đã về chưa?
Đã gần 9 giờ 30 tối, theo lý mà nói thì Lý Tịch Nhan chắc cũng đã tan làm, phải không?
Lý Tịch Nhan: Chưa!
An Lương: [Thông tin địa điểm: Quán xiên que thịt heo Lão Thủ Nghệ, Số 29, Bắc Lộ, Hồ Điệp Lĩnh An Lương: Lưu Khải và anh đang dùng bữa tối ở đây, mọi người có muốn qua không?
Lý Tịch Nhan: Là Lưu Khải ở trường cấp ba đó hả?
An Lương: Ừ, là Khải Tử đó đó?
Lý Tịch Nhan: Được, bọn em sẽ dọn dẹp một chút.
Cùng lắm là 10 phút nữa bọn em xuất phát:
An Lương: Được!
Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Lý Tịch Nhan kết thúc, anh chủ động nói:
“Bạn gái tôi bảo muốn quá đây.
Khải Tử, lát nữa cậu tuyệt đối đừng nhận thua, kẻo bọn tôi quay video lại và gửi vào trong nhóm lớp đấy”
Lưu Khải hứa hẹn:
“Tôi nói lại lần nữa, ai nhận thua thì người đó làm cháu!”
“Ting!
“Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ai nhận thua thì người đó làm cháu!
Nội dung nhiệm vụ: Xin ký chủ hãy chiến thắng trong cuộc quyết đấu ông nội và cháu trai!
Chương 3950: Không thể cứu người này nữa rồi!Phần thưởng nhiệm vụ: Một gói quà xổ số ngẫu nhiên:
Nhiệm vụ này rất đơn giản, cho nên phần thưởng của nhiệm vụ này cũng rất phổ thông.
Chỉ là một gói quà bốc thăm ngẫu nhiên.
An Lương An Lương đoán chừng chắc lại rút ra được mấy cái thứ như là
“Trải nghiệm cực hạn 001”.
Bởi vì xác suất để giành được giải thưởng lớn của một gói XỔ SỐ ngẫu nhiên quá thấp, An Lương cũng không có nhiều hy vọng xa hoa.
Vả lại, phần thưởng là gì cũng không quan trọng, điều quan trọng là chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi giữa ông nội và cháu trai.
Tóm lại, An Lương không thể nào làm cháu trai! Tâm khoảng 7 đến 8 phút sau, ông chủ Hoàng đích thân đến.
Ông ấy mang theo một cái kệ nhỏ trên đó đặt một cái đĩa đá, dưới giá là hai cục than không khói đang cháy.
Thịnh Khánh vào tháng hai hơi lạnh, loại đĩa đá này được làm nóng bằng binchotan, có thể giữ ấm hiệu quả, nhưng không đến mức quá nóng, bằng không sẽ làm cho hương vị của xiên que bị kém đi.
Chi tiết nhỏ này khiến An Lương thầm gật đầu.
“An Lương, ăn thử xiên thịt heo nướng này”
Lưu Khải đề nghị.
An Lương cầm một xiên thịt heo nướng lên.
Xiên thịt heo này to bằng thẻ ngân hàng nhưng dày hơn thẻ ngân hàng, bề mặt bóng bẩy, không bị khô và giòn.
An Lương cho vào miệng, hương vị mang lại cảm giác sảng khoái, gia vị vừa miệng, không cay lắm nhưng lại khử được mùi tanh của thịt heo.
Mặc dù không đến mức khiến An Lương kinh ngạc, những hương vị quả thực rất ngon.
“Như thế nào?”
Lưu Khải hỏi với thái độ mong chờ.
An Lương cười trêu:
“Khải Tử, thái độ ân cần này của cậu khiến tôi tường cậu là tiểu nhị đấy.”
“Tiểu nhị”
là tiếng địa phương của Thịnh Khánh, có nghĩa là
“nhân viên phục vụ”.
Lưu Khải không khỏi than thở, trực tiếp nâng ly rượu lên:
“Nào, An Lương, chúng ta cạn ly!”.
An Lương và Lưu Khải cụng ly, cả hai đều uống một hớp.
Sau khi uống xong, An Lương nói thêm:
“Hương vị thực sự rất ngon.
Đề xuất lần này của cậu tốt lắm, chúng ta cũng ba ly!"
Lưu Khải đương nhiên không nhận thua, vừa rồi Lưu Khải kiêu ngạo nói ai nhận thua thì người đó làm cháu, vậy nên cậu ta không thể bị ba ly đánh bại, đúng không? Khi hai người uống liên tiếp ba ly, sắc mặt Lưu Khải hơi thay đổi.
An Lương cũng không theo đuổi chiến thắng, anh điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.
An Lương: Bảo bối, em đi chưa? An Lương: [Hình ảnh thịt heo xiên nướng An Lương: Hương vị của nhà hàng này khá ngon.
Ít nhất trong ấn tượng của anh, không có nhà hàng thịt nướng nào khác vượt qua được quán này.
Lý Tịch Nhan: Đến đây, đến đây!
“Lý Tịch Nhan: [Hình ảnh điểm đến trên màn hình điều khiển trung tâm của mô tô bay
“Lý Tịch Nhan: Vẫn còn 7 phút nữa để đến nơi An Lương: Được, vậy anh sẽ gọi vài viên cho mọi người!
Sau khi An Lương trả lời Lý Tịch Nhan, anh hô:
“Ông chủ Hoàng, thêm vài xiên”
“Được, mọi người muốn thêm gì?”
Ông chủ Hoàng đứng trong phòng nướng, lớn tiếng đáp lại.
“15 xiên thịt heo quay, 10 xiên thịt thăn quay, 10 xiên xúc xích, 2 phần chân giò và 3 phần óc heo.
Nhân tiện làm thêm món mướp xào tỏi, bí ngòi nướng, ớt xanh nướng và nấm trắng”
An Lương lớn tiếng nói.
“Nghe rồi!”
Ông chủ Hoàng trả lời lời gọi món của An Lương.
Lưu Khải hạ giọng nhắc nhở:
“An Lương, kể cả bạn gái cậu có đến, ba người chúng ta cũng không thể nào ăn hết được."
An Lương giả vờ nghi ngờ hỏi:
“Ai nói với cậu chỉ có một người qua đây?"
“Cái quái gì thế?”
Lưu Khải nghi ngờ nhìn An Lương,
“Chẳng lẽ cậu có tới vài cô bạn gái?"
An Lương mỉm cười trả lời lại:
“Khải Tử, suy nghĩ của cậu có gì đó không ổn.
Bạn thân của bạn gái tôi không được qua đây à?"
Lưu Khải đột nhiên cao hứng:
“Bạn thân của chị dâu cũng tới?"
An Lương trực tiếp công kích:
“Cậu không có cơ hội đầu, những cô gái đó yêu cầu rất cao”
“...”
Lưu Khải không nói nên lời.
An Lương không hề lừa gạt Lưu Khải.
Diệu Kỳ chắc chắn không thể chọn Lưu Khải, vì mục tiêu của Diệu Kỳ là An Lương.
Còn Quách Vũ Tình? Điểm ngoại hình của Quách Vũ Tình tới 82 điểm, thuộc vào hàng ngàn dặm có một.
Trong trường đại học là hoa khôi của khoa, trước mắt còn đang có Mã Anh Tuấn, Quách Vũ Tình chắc chắn sẽ không chọn Lưu Khải.
Có gì nói đó, lợi thế của Lưu Khải là gì?
Bề ngoài, Lưu Khải chỉ là một người bình thường, điều kiện kinh tế gia đình cũng tầm thường, sao có thể chiếm được trái tim của Quách Vũ Tình? Vì cậu ta là Khải Tử? Đó chẳng phải là chuyện nhảm nhí hay sao? 7 phút sau, mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã hạ cánh bên ngoài quán xiên que thịt heo Lão Thủ Nghệ.
Nhóm của Lý Tịch Nhan cùng nhau bước vào cửa hàng, rồi đi về phía An Lương.
Lý Tịch Nhan, Diệu Kỳ và Quách Vũ Tình đều rất đẹp.
Đặc biệt là Lý Tịch Nhan và Diệu Kỳ, cả hai đều có điểm nhan sắc là 96 điểm.
Lý Tịch Nhan thậm chí còn có thêm phần thưởng là khí chất.
Khi ba người bọn họ cùng nhau đi qua, Lưu Khải, người vừa nãy còn đang mơ mộng, đã báu các đầu ngón chân lại.
Cậu ta không phải đồ ngốc, đương nhiên cậu ta hiểu những cô gái xinh đẹp như vậy không thể nào thích cậu ta được.
Lý Tịch Nhan hùng hồn ngồi bên cạnh An Lương, cô ấy hơi nhăn mũi:
“Thật là thơm!"
An Lương cầm một xiên thịt heo quay đưa cho Lý Tịch Nhan:
“Mùi vị cũng ngon lắm"
Lý Tịch Nhan cắn một miếng nhỏ, cô ấy vừa ăn vừa gật đầu: Đúng thế, mùi vị quả thật rất ngon.”
Sau khi Lý Tịch Nhan ăn xong một xiên thịt heo quay, An Lương giới thiệu Lưu Khải, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình với nhau.
Lưu Khải hành xử hơi thận trọng, An Lương nhìn biểu hiện của Lưu Khải, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Không thể cứu được cậu ta nữa rồi!
“Khải Tử, chúng ta hãy làm một chai!”
An Lương chủ động mời Lưu Khải uống.
Chương 3951: Thư cảm ơn!Lưu Khải trả lời:
“Được! Một chai thì một chai!"
Sau khi cả hai
“ực, ực, ực”
uống hết một chai, Lý Tịch Nhan trả lời:
“Nghe nói hai người đang đấu bia với nhau, ai thua thì người đó làm cháu?”.
“...”
Lưu Khải không nói nên lời, rõ ràng cậu ta đã nói, ai nhận thua thì người đó làm cháu mà nhỉ? Sau khi nghe những lời của cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan, An Lương chỉ biết nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Điều mà bọn anh nói là ai nhận thua thì người đó mới là cháu”
Nói đến đây, An Lương lại trêu chọc Lưu Khải,
“Nếu chỉ có anh và Khải Tử, Khải Tử có khả năng sẽ nhận thua.
Nhưng bây giờ Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng có mặt, anh đoán Khải Tử dù có uống đến nôn cả ra, cậu ta cũng sẽ không nhận thua đâu!"
Lưu Khải lập tức tiếp lời:
“Trước giờ tôi chưa bao giờ nhận thua, được chứ?"
“Mọi người xem đi?”
An Lương nói đùa.
Nhóm của Lý Tịch Nhan cùng cười.
Lưu Khải lúng túng gãi đầu, cậu ta đành cầm một chai bia Wusu lên và cùng An Lương uống tiếp.
Lý Tịch Nhan nhìn An Lương và Lưu Khải đang say sưa uống bia, cô tò mò hỏi:
“Bia ngon đến vậy sao?"
An Lương trả lời với điệu cười xấu xa:
“Em thử không?”
Mặc dù hỏi vậy nhưng An Lương đã rót một ly bia cho Lý Tịch Nhan, sau đó nhìn Diệu Kỳ và Quách Vũ Tình:
“Hai người có muốn thử không?"
Diệu Kỳ mỉm cười gật đầu:
“Tôi có thể thử"
Quách Vũ Tình thì do dự trong lòng, cô tự hỏi không biết có phải Diệu Kỳ muốn giả vờ say rồi sau đó CỐ ý tiếp xúc với An Lương không? Để tránh bối rối, Quách Vũ Tình hiển nhiên cũng đồng ý:
“Tôi cũng muốn thử"
Lý Tịch Nhan cầm ly bia mà An Lương rót cho cô, cô chỉ uống một hớp, sau đó đưa ly trước mặt An Lương với vẻ chán ghét:
“Thực sự rất khó uống!”
Diệu Kỳ nhấp một ngụm, đồng ý:
“Quả thực không dễ uống, tuy nhiên tôi có thể uống cạn ly này"
Quách Vũ Tình mới là người chân thật nhất, cô ấy trực tiếp không uống!
“Nếu mọi người đều cảm thấy nó không ngon, vậy thì mình không thử nữa.”
Quách Vũ Tình mỉm cười nói.
An Lương nhấc ly rượu của Lý Tịch Nhan lên:
“Khải Tử, uống nữa không?”
Tính đến hiện tại, Lưu Khải và An Lương đã uống hết bốn chai Wusu.
Lưu Khải cảm thấy hơi chóng mặt.
Nếu chỉ có mình cậu ta và An Lương, bây giờ Lưu Khải đã tìm cách kéo dài thời gian.
Nhưng như An Lương đã nói, vì Diệu Kỳ và Quách Vũ Tình đều có mặt, nên dù biết không còn cơ hội, Lưu Khải vẫn phải thể hiện sự nam tính của mình.
Do nên cậu ta đã phải đón nhận một màn bi kịch!
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, Lưu Khải và An Lương đã uống hết mười một chai Wusu.
Hơn nữa Lưu Khai đi vào phòng vệ sinh bốn lần, đương nhiên An Lương cũng đi vào phòng vệ sinh.
Tuy nhiên An Lương đi vào phòng vệ sinh là để xả nước, còn Lưu Khải vào phòng vệ sinh để làm đài phun nước.
Nhìn thấy Lưu Khải không chịu nhận thua, An Lương cũng không tiếp tục đấu bia với cậu ta nữa.
Dù sao phần thưởng nhiệm vụ cũng chỉ là một gói quà Xổ Số ngẫu nhiên, An Lương không quan tâm lắm.
Nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng chỉ có vậy thôi.
Hoàn thành thì được phần thưởng, bỏ cuộc cũng không sao cả, hoàn toàn không có cái gọi là trừng phạt.
Suy cho cùng, sự trừng phạt lớn nhất chính là không có được phần thưởng, lẽ nào còn chưa đủ nữa sao?
“Bảo bối, anh với dì đã bàn xong rồi.
Mồng ba anh sẽ qua đó, buổi tối mọi người nhớ về sớm vào mồng ba nhé”
An Lương thuận miệng nói.
Lý Tịch Nhan đáp lại với giọng khẳng định:
“Ừ, mẹ cũng đã nói với em rồi.
Em cũng nói với giám đốc Thái rằng bọn em sẽ về sớm vào mồng ba”
An Lương nói đùa:
“Công việc ở Đài truyền hình Thịnh Khánh nhiều quá, bọn họ hoàn toàn đã xem mọi người như tỏi tây mà cứ cắt lấy cắt để!"
“Hày!”
Lý Tịch Nhan hờn dỗi,
“Bọn em có thể vào Đài truyền hình Thịnh Khánh với tư cách thực tập sinh là đã vượt hơn 99% so với các bạn cùng trang lứa rồi!"
Đây là sự thật!
Hầu hết các sinh viên chuyên ngành truyền thống gần như không thể tìm được công việc thực tập phù hợp với chuyên ngành của bọn họ.
Mà kể cả sau khi tốt nghiệp, bọn họ cũng sẽ không tham gia vào các công việc liên quan đến chuyên ngành.
Đã gần 11 giờ tối.
Lý Tịch Nhan hôn lên mặt An Lương, cô cảm thấy hơi luyến tiếc:
“Bọn em về trước đây, mẹ đã gửi mấy cái tin nhắn hỏi bọn em rồi”.
An Lương gật đầu:
“Ừ, mọi người về đi, anh đưa Khải Tử về...”
Khi Diệu Kỳ bước theo Lý Tịch Nhan lên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, lúc này Quách Vũ Tình mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô còn sợ Diệu Kỳ cũng mượn cớ say rượu mà hôn An Lượng một cái.
Thế chẳng phải là tiêu đời hay sao? Rất may điều đó đã không xảy ra! Sau khi nhóm của Lý Tịch Nhan cất cánh trên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, An Lương đã đưa Lưu Khải lên chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản sang trọng, sau đó đưa Lưu Khải về nhà.
Khi An Lương quay lại Thiên Không Cảnh thì cũng đã gần 11 giờ 30 phút.
An Thịnh Vũ, người đang ngồi xem phim, trêu chọc:
“Bố còn tưởng hôm nay con không về nữa đấy!”
“Không đến mức đó đâu.
Ngày mai là đêm ba mươi, sẽ có một đống họ hàng đến đây thăm hỏi, làm sao con có thể không hiểu chuyện vậy chứ?”
An Lương đáp lại.
An Thịnh Vũ trợn mắt:
“Đúng, đúng, đúng.
Con là đứa con lớn hiểu chuyện của bố!”
“...”
An Lương nhìn An Thịnh Vũ mà không nói nên lời, tại sao bố mình cũng hiểu được mấy thứ ngôn ngữ mạng này? Quan trọng hơn, An Lương không thể phản bác!
Mới 1 giờ rưỡi sáng.
An Lương tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
An Lương và Lưu Khải vừa đấu với nhau 11 chai bia Wusu.
Cho dù An Lương là một chiến binh tài năng kép, uống bia hay rượu đều không cảm thấy say, nhưng khi bia rượu vào bụng thì ít nhiều cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đúng không? An Lương đang cân nhắc xem liệu sau này mình có nên cố gắng không uống rượu hay không.
Chương 3952: Lại thêm một kẻ ăn chực? Nằm mơ đi!Trước khi An Lương chìm vào giấc ngủ, anh thấy có một tin nhắn từ Ngô Xuân Sinh của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai trên điện thoại di động của mình.
Ngô Xuân Sinh: Tổng giám đốc An, tập đoàn của chúng ta đã nhận được thư cảm ơn từ NYPD của nước Mỹ.
Đối phương hy vọng tập đoàn của chúng ta sẽ tài trợ một số robot Guardian cho bọn họ? Ngô Xuân Sinh: [Thư cảm ơn của NYPD] An Lương nhướng mày, NYPD gửi thư cảm ơn, sau đó còn hy vọng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai tài trợ cho bọn họ? An Lương xem thư cảm ơn của NYPD.
Bức thư cảm ơn này trước hết đánh giá cao vai trò quan trọng của robot Guardian do Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sản xuất trong sự CỐ ở trường tiểu học Central Park, đồng thời khẳng định rõ vai trò hiệu quả của robot Guardian trong an ninh..
Nhưng ngay sua đó NYPD lại bắt đầu giở trò, bày tỏ hy vọng nhận được sự tài trợ của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, mong muốn Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai gửi tặng một số robot Guardian cho NYPD.
Đổi lại, NYPD sẽ quảng bá mạnh mẽ robot Guardian của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, đồng thời sẽ ủng hộ cho robot Guardian.
Sau khi An Lương đọc xong bức thư cảm ơn của NYPDỄ anh mỉm cười.
Toàn bộ bức thư cảm ơn được viết dày đặc hai chữ
“miễn phí”.
Chỉ có thể nói, sự toan tính của NYPD quá tốt! Cư dân mạng của Hạ Quốc muốn được miễn phí, An Lương vẫn có thể đồng ý tặng một con để làm quà Tết.
Nhưng NYPD của nước Mỹ cũng muốn miễn phí, đúng là nằm mơ!
An Lương: Chú Ngô à, chú sắp xếp một chút.
Chúng ta sẽ trả lời NYPD một cách lịch sự, nói rằng chi phí nghiên cứu và phát triển của robot Guardian rất cao, và áp lực chi phí của công ty chúng ta rất lớn, vì vậy chúng ta đã trao trước quyền đại lý của robot Guardian ở nước Mỹ cho Công ty Amgen.
An Lương: Nếu NYPD muốn nhận tài trợ robot Guardian, vậy thì bảo NYPD liên hệ với Công ty Amgen.
Xem thử Công ty Amgen có tài trợ một lô robot Guardian cho NYPD không?
Chuyện này thì có liên quan gì đến An Lương?
Nếu Công ty Amgen thực sự coi tiền như rác, Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ là ngư ông đắc lợi.
Hiển nhiên NYPD sẽ kiểm chứng tác dụng tốt của robot Guardian.
Nếu Công ty Amgen từ chối yêu cầu tài trợ của NYPD, thì đó cũng do Công ty Amgen quyết định, hòan toàn không liên quan gì đến Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Ngô Xuân Sinh: Được!
Ngô Xuân Sinh: Tổng giám đốc An, chiêu này thật cao tay!
An Lương: Thôi, thôi, thôi, đừng nịnh nọt nữa.
Trễ rồi, cháu nghỉ ngơi đây, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi.
“Ngô Xuân Sinh: Được, chúc tổng giám đốc An một năm mới vui vẻ! An Lương: Năm mới vui vẻ! Sau cuộc trao đổi giữa Ngô Xuân Sinh và An Lương, Ngô Xuân Sinh đã sắp xếp trả lời cho NYPD và gửi e-mail cho Eric, đại diện của Công ty Amgen ở Hạ Quốc.
Hôm sau, ngày 30 tháng 12 âm lịch, là đêm giao thừa.
Mới 7 giờ sáng, Tôn Hà đã đánh thức An Lương.
Hôm nay hiếm có dịp Tôn Hà làm bữa sáng.
Trong lúc An Lương đang ăn sáng với bố mẹ, anh thuận miệng hỏi:
“Năm nay chúng ta đãi tiệc gia đình ở đâu vậy ạ?”
Tôn Hà đáp:
“Vốn dĩ mẹ định làm như cũ, vẫn là bữa tiệc giết heo ở Nông Gia Yến, nhưng mà bố con tạm thời đã đổi chỗ”
An Lương nhìn An Thịnh Vũ.
An Thịnh Vũ trả lời:
“Tạm thời đổi qua quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng.
Tối hôm qua bố đã liên hệ với chú Ngô, trực tiếp đổi qua đó."
“Quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng của chú Ngô cũng không tệ”
An Lương mỉm cười trả lời lại,
“Khi nào chúng ta qua đó?”.
Quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng thực sự rất ngon, không chỉ có hương vị ngon, môi trường tốt và dịch vụ cũng rất chu đáo.
“Một lát nữa qua đó.
Bố đang thông báo với họ hàng trong nhóm họ hàng của chúng ta”
An Thịnh Vũ giải thích.
An Lương đã chặn tin nhắn của nhiều nhóm họ hàng khác nhau, chủ yếu là thông tin của các nhóm họ hàng.
Hoặc là các loại tin đồn thất thiệt, hoặc các loại xu nịnh, không có tin tức gì mà An Lương thấy hứng thú.
Mới 8 giờ, An Lương đi theo An Thịnh Vũ đến quán ăn Ếch Ngồi Đáy Giếng.
Một số người thân ở khu đô thị chính đã đến sớm và đang đợi An Lương và An Thịnh Vũ.
An Lương cũng không ngạc nhiên, hầu hết những người họ hàng này đều là nhà cung cấp của Công ty kiến trúc An Thịnh, bọn họ thực sự phụ thuộc vào Công ty kiến trúc An Thịnh, cho nên bọn họ hiển nhiên sẽ rất nhiệt tình.
Đối mặt với những người họ hàng nhiệt tình, An Lương vẫn mỉm cười như mọi khi.
Sau đó vừa trốn vừa nghịch điện thoại di động, anh thuận tay gửi tin nhắn cho Triệu Uyển Hề.
An Lương: Uyển Hề, em đang làm gì vậy?
Khoảng 2 phút sau, Triệu Uyển Hề trả lời tin nhắn.
“Triệu Uyển Hề: [Ảnh: Gia đình sum họpl
“Triệu Uyển Hề: Tất nhiên là sum họp gia đình, sẵn tiện trông coi bọn trẻ.
Em bận một chút, tối rảnh trò chuyện với anh sau: An Lương lại gửi tin nhắn vào trong nhóm ba người của hai chị em họ Hạ.
An Lương: Hòa Tâm, Như Ý, hai người đang làm gì vậy?
Hạ Hòa Tâm: [Ảnh: Quê nhà] Hạ Hòa Tâm: Bọn em đang ở nhà bà ngoại.
Hạ Như Ý: Một lát nữa bọn em sẽ đến Đại Phật Tự
“Hạ Như Ý: Anh rể, anh đang làm gì vậy? An Lương: [Ảnh: Họ hàng sum họp An Lương: Có một đống họ hàng không thân không thích đang tạo dựng mối quan hệ với nhau Hạ Như Ý: Thật là nhàm chán! An Lương: Còn phải nói?
“Hạ Như Ý: Mẹ gọi bọn em rồi, bọn em đi Đại Phật Tự trước đây.
Đợi khi nào đến nơi thì sẽ gửi hình cho anh An Lương: Được! An Lương lại gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan, cô gái ngốc nghếch này không trả lời tin nhắn, hình như đang bận việc? Lý Tịch Nhan đúng là một miếng tỏi tây chăm chỉ cần cù.
Sau khi An Lương nói chuyện phiếm với Hồ Ly tinh nhỏ, anh lại gửi một tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
Chương 3953: Thành phố của anh!An Lương: Năm mới vui vẻ, Bạch Nguyệt:
Bạch Nguyệt trả lời tin nhắn gần như trong vài giây.
“Bạch Nguyệt: An Lương, năm mới vui vẻ!
“An Lương: Bạch Nguyệt, cậu đang ở nhà sao?”
“Bạch Nguyệt: [Thông tin vị trí: Làng Vân Pha]
“Bạch Nguyệt: Đúng vậy, mình đang ở quê nhà:
An Lương: Tình hình bên cậu thế nào rồi?
Tình cảm của An Lương dành cho Bạch Nguyệt có chút đặc biệt, anh đã nghĩ đến việc thêm Bạch Nguyệt vào liên minh hậu cung, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.
Cuối cùng tùy thuộc vào sự lựa chọn của chính Bạch Nguyệt..
Nhìn tin nhắn quan tâm của An Lương, ánh mắt Bạch Nguyệt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Bạch Nguyệt: Mọi chuyện đều ổn?
“Bạch Nguyệt: Tất cả các hộ gia đình bên này đã sử dụng thiết bị khí sinh học trên núi cao, và mọi người đều rất cảm kích An Lương: Khi An Lương giúp đỡ quê hương của Bạch Nguyệt, anh đã lên kế hoạch nửa bán nửa tặng thiết bị khí sinh học trên núi cao, để mọi hộ gia đình ở làng Vân Pha đều có thể sử dụng khí sinh học.
An Lương: Việc trồng khoai tây đen và nuôi gà nhà có vấn đề gì không?
“Bạch Nguyệt: Cũng không có vấn đề gì:
“Bạch Nguyệt: Làng Vân Pha bên mình chắc chắn có thể cung cấp cho Vũ Nguyệt nhiều khoai tây đen và gà nhà trong năm nay Bạch Nguyệt: Tuy nhiên có vấn đề nhỏ với việc nghiên cứu hạt táo chua An Lương: Vấn đề nhỏ gì?
“Bạch Nguyệt: Dạo này bên đó có rất nhiều nhà nghiên cứu đến: Bạch Nguyệt: Trước đây chỉ có mười hai nhà nghiên cứu, nhưng vừa qua đã tăng hơn gấp đôi.
Có vẻ như có hơn bốn mươi nhà nghiên cứu An Lương: Mình sẽ hỏi tình hình sau
“Bạch Nguyệt: An Lương, bên mình cũng có một chuyện... An Lương: Có chuyện gì vậy?
“Bạch Nguyệt: Mình định mồng 7 sẽ trời quê nhà.
Mình với chị Tử Cấm đã hẹn nhau rồi, cả hai chị em mình muốn thúc đẩy quảng bá Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân và Quỹ cứu hộ động vật Tinh Nhân đến ba thành phố lớn chủ yếu như tỉnh Nam Vân, Quế Châu, Tây Xuyên trong kỳ nghỉ đông:
“Bạch Nguyệt: Ngoài ra...
Bạch Nguyệt: Mình...
An Lương: Cứ nói thẳng đi
“Bạch Nguyệt: Ngoài ra... Thịnh Khánh cũng là thành phố nằm trong phạm vi cho kế hoạch kỳ nghỉ đông: Bạch Nguyệt: Mình dự định sẽ đến Thịnh Khánh vào năm sau: An Lương: Chào mừng Bạch Nguyệt đến Thịnh Khánh.
Khi nào cậu qua thì nói với mình một tiếng, mình sẽ đi đón cậu?
“Bạch Nguyệt: Được!
“Bạch Nguyệt: An Lương, mẹ mình kêu mình có việc, mình đi trước đây An Lương: Ừ: Thật ra, mẹ của Bạch Nguyệt không có gọi cô ấy, nhưng bản thân Bạch Nguyệt cũng cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục trò chuyện với An Lương.
Bạch Nguyệt lo lắng nếu như cô cứ tiếp tục nói chuyện với An Lương, cô sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình.
“Cuối cùng em cũng đến thành phố của anh, em muốn đi những con đường anh đã đi, muốn nhìn những phong cảnh anh đã nhìn, em còn muốn..”
Khuôn mặt đang suy nghĩ của Bạch Nguyệt rất dịu dàng.
Ngoài cửa, Bạch Linh nhìn bộ dạng của Bạch Nguyệt, bà không khỏi lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Bạch Linh biết suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
Bà rất muốn nhắc nhở Bạch Nguyệt, để Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào khoảng cách giữa Bạch Nguyệt và An Lương, nhưng Bạch Linh không biết khuyên nhủ Bạch Nguyệt thế nào.
An Lương không biết những tâm tư trong lòng của Bạch Nguyệt, anh lại gửi tin nhắn cho cô diễn viên nhỏ.
Sự tồn tại của diễn viên nhỏ rất thấp, bởi vì diễn viên nhỏ thậm chí còn không phải là thành viên chính thức của liên minh hậu cung.
Cô ấy hẳn là người ngoài lề của liên minh hậu cung, phải không? Trong ngày sinh nhật của cô diễn viên nhỏ vào đầu tháng, vì bận công việc, An Lương đã không cùng đón sinh nhật với cô diễn viên nhỏ, cũng không chuẩn bị đồ mừng sinh nhật lãng mạn nào cho cô diễn viên nhỏ, anh chỉ tặng một vài món trang sức đắt tiền.
Mặc dù An Lương cố gắng hết sức để cân bằng mọi thứ, nhưng tình yêu không phải là tiền bạc.
Tiền bạc có thể được định lượng một cách tỉ mỉ, còn tình cảm thì không có cách nào định lượng.
Sau khi An Lương và cô diễn viên nhỏ trò chuyện vài câu, anh bắt đầu phàn nàn trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
“An Lương: Tết Nguyên Đán thật chán!
Chu Thành Lễ: Đúng vậy, em cũng thấy Tết Nguyên Đán thực sự rất chán?
“Mộc Đống: Em cũng ghét Tết Nguyên Đán An Lương: Hai đứa này, sao lại có thời gian lên mạng nói chuyện vậy?
An Lương: @Tiền Tiểu Cương, cậu không sắp xếp công việc cho bọn họ à?
“Tiền Tiểu Cương: ? ? ?
“Tiền Tiểu Cương: An Lương, tôi khuyên cậu nên làm người.
Hôm nay là Tết Nguyên Đán mà!
Lý Tồn Viễn: @Mộc Đống, @Chu Thành Lễ, hai đứa đã cảm thấy áp lực của thế giới người lớn chưa?
Mộc Đống: [Lịch làm việc
“Mộc Đống: Em đã cảm nhận được từ lâu rồi!
Mộc Đống: Mọi người xem qua lịch trình làm việc này.
Từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, mọi thứ đã được lên lịch xong xuôi.
Ngoài ra, trước khi bọn em khai giảng, toàn bộ đều đã được sắp xếp đầu vào đó.
Ngoài trừ ba ngày nghỉ lễ Tết Nguyên Đán, bọn em gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Chu Thành Lễ: Trước đây em từng nghĩ việc học rất vất vả, nhưng bây giờ em muốn bắt đầu đi học sớm hơn.
An Lương: Tiểu Cương, thời khóa biểu công việc của cậu hơi tàn nhẫn!
“Tiền Tiểu Cương: Chủ yếu do Hải Dương với Tồn Viễn đã gánh những công việc nặng nhọc rồi, đành phải để hai đứa em trai này bắt đầu làm việc:
Mộc Đống: @Lý Tồn Viễn, @Vân Hải Dương, hình như hai anh hơi quá đáng?
Lý Tồn Viễn: Hai đứa còn có thời gian để nghỉ ngơi trong Tết Nguyên Đán.
Hải Dương và anh phải chú ý đến dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài trong Tết Nguyên Đán.
Bọn anh thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi!
Vân Hải Dương: Đúng vậy, bọn anh không có thời gian nghỉ ngơi?
Chu Thành Lễ:...
Hồ Tiểu Ngư: Thực ra gần đây mọi người đều không có thời gian nghỉ ngơi, dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, kế hoạch vận chuyển dây chuyền lạnh và kế hoạch trạm sạc siêu nhỏ đều cần có người xử lý: