Trong cửa hàng Louis Vuitton, Tống Thiến chua xót tỏ vẻ bị nghẹn vì chứng kiến người ta thể hiện tình cảm mặn nồng trước mặt.
An Lương đáp lại: “Đây đã là gì đâu chứ?”
Trần Tư Vũ tán thành nói: “Đúng vậy, chúng tớ đều không có biểu hiện thái quá nha.”
“...” Tống Thiến không biết nói gì hơn.
Trần Tư Vũ đứng trước gương soi toàn thân ngắm nghía chiếc áo khoác dáng rộng đang mặc trên người, hỏi: “Sương Sương, cậu thấy đẹp không?”
Ninh Nhược Sương nghiêm túc ngắm nhìn rồi mới gật đầu khẳng định một câu: “Rất đẹp.”
“Được, vậy lấy nó đi.” Trần Tư Vũ đáp lại.
Ninh Nhược Sương nghĩ thầm, mặc dù cô không biết cái áo khoác dạ này bao nhiêu tiền nhưng đồ trong Louis Vuitton làm gì có rẻ, thế mà Trần Tư Vũ lại quyết định mua một cách đơn giản như vậy?
Nhưng hành động tiếp theo của Trần Tư Vũ còn khiến Ninh Nhược Sương bất ngờ hơn nữa.
Trần Tư Vũ lại tiếp tục thử bộ đồ khác, cô chọn một chiếc áo khoác lông cừu màu be, chiếc áo này còn được tặng kèm một cái đai lưng phong cách cổ điển in logo thương hiệu Louis Vuitton. Một lát sau, Trần Tư Vũ mặc chiếc áo khoác lông cừu màu be bước ra từ phòng thử đồ, đi đến trước mặt An Lương dang rộng hai tay nói: “Có đẹp không?”
An Lương đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy nhìn ngắm, thậm chí anh còn sờ vào chất liệu rồi nói: “Lông cừu à, hẳn là cũng đủ giữ ấm rồi.”
“Vâng.” Trần Tư Vũ gật đầu.
“Anh thấy khá đẹp.” An Lương nhấn mạnh thêm một câu.
Trần Tư Vũ lại tiếp tục hỏi ý kiến của hai cô gái kia.
Tống Thiến cũng sờ cái áo xem chất liệu, nói: “Cùng là lông cừu nhưng chất liệu áo lông cừu của Louis Vuitton thật thoải mái.”
Cùng là lông cừu nhưng lại không hề giống nhau.
Giá thành của Louis Vuitton rất đắt, ngoài thương hiệu ra thì chất lượng cũng rất đáng tin cậy.
“Sương Sương, cậu thấy sao?” Trần Tư Vũ hỏi Ninh Nhược Sương.
Ninh Nhược Sương hỏi lại: “Tớ tò mò cái áo khoác này giá bao nhiêu hơn đó?”
Trần Tư Vũ nhìn về phía nhân viên bán hàng Ngải Lệ.
Ngải Lệ trả lời: “Chiếc áo khoác lông cừu dáng dài này là thiết kế mới nhất của chúng tôi, giá chỉ có 3 vạn 8.”
Ninh Nhược Sương không còn gì để nói, cái gì mà “giá chỉ có” cơ chứ!
Thương hiệu cao cấp đúng là không thể làm bạn với những người bình thường mà.
Trần Tư Vũ gật đầu nhẹ, tỏ vẻ giá thành này so với chất liệu là ổn, cô từng mua bốn cái váy dài của Louis Vuitton, ít nhiều cũng hiểu về giá cả của Louis Vuitton rồi.
An Lương thấy Trần Tư Vũ chọn quá chậm nên anh đi đến khu đồ nữ, nhanh chóng chọn ra vài bộ đồ.
“Thử tất cả mấy bộ này đi.” An Lương nói.
Tống Thiến phàn nàn: “Không phải chứ, An đại tiên, có ai chọn quần áo như anh chứ?”
“Có vấn đề gì sao?” An Lương nghi hoặc hỏi.
“Đối với thần tiên như anh thì hình như cũng chẳng có vấn đề gì đâu.” Tống Thiến bất lực, không còn gì để nói.
Ninh Nhược Sương cũng im lặng nhìn An Lương.
Tiếp theo là phần biểu diễn của Trần Tư Vũ, cô bắt đầu trình diễn mấy trang phục mà An Lương chọn. Cậu chọn tổng cộng bảy cái áo khoác, trong đó còn có cả một cái liền mũ kéo khóa hoa hòe hoa sói rất sặc sỡ.
Trần Tư Vũ liên tục thay đồ, An Lương cũng không ngừng gật đầu: “Không tồi, trang phục nữ thu đông năm nay của Louis Vuitton đẹp hơn hẳn, nhà thiết kế của anh bạn Dior nhất định là uống nhầm thuốc mới như vậy.”
Trong vòng hơn nửa tiếng Trần Tư Vũ đã lần lượt thử hết bảy bộ đồ đó.
“Anh thấy đều rất đẹp, em thấy sao?” An Lương hỏi.
Trần Tư Vũ cũng gật đầu: “Cũng được, đặc biệt là phần phía trong cổ áo được thiết kế rất thoải mái, khi mặc phần cổ không hề có cảm giác khó chịu.”
“Được.” An Lương gật đầu: “Ngải Lệ, cô xem xem chỗ này tổng bao nhiêu tiền?”
Ngải Lệ biểu lộ rõ vui mừng nói: “Anh An, chín cái áo khoác tổng cộng là 40 vạn 4900 tệ.”
“A, đã tính từ sớm rồi à?” An Lương trêu đùa.
Ngải Lệ cười mỉm.
“Tư Vũ, em tự phối với quần đi.” An Lương thuận miệng nói.
“Vâng.” Trần Tư Vũ chọn vài cái quần theo phong cách của áo khoác, lại mất thêm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng phối xong tổng tất cả là 52 vạn 6500 tệ.
An Lương trả tiền không chút do dự, cậu dùng thẻ hoàn tiền mua đồ trung cấp, thẻ của cậu có ba lần sử dụng, dùng lần này rồi thì vẫn còn hai lần sử dụng nữa.
‘Tinh!’
‘Chúc mừng ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền mua đồ trung cấp, nhận được hệ số hoàn tiền: gấp sáu lần.’
‘Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng hoàn tiền: 300 vạn tệ, có hoàn tiền ngay hay không?’
‘Chú ý đặc biệt: lần hoàn tiền này đến từ thị trường chứng khoán Nghê Hồng, thông qua công ty đầu tư An Tâm, tất cả thao tác đều hợp lý, nguồn gốc tài chính rõ ràng, ký chủ có thể yên tâm sử dụng.’
Đương nhiên An Lương lựa chọn hoàn tiền.
Tài sản của cậu đã sắp hết, 300 vạn này như giúp cậu hồi máu vậy.
Khi 300 vạn đã về tài khoản cá nhân, An Lương xem qua thông báo tin nhắn, trong tài khoản của cậu chỉ có hơn 308 vạn. Nếu như không có 300 vạn hoàn tiền này thì cậu chỉ còn lại 8 vạn.
Thảm quá.
Thực sự quá thê thảm.
Đường đường là đại hiệp tầng năm của lục địa thần tiên mà tài khoản cá nhân chưa tới sáu con số, bạn có dám tin không?
Chương 421: Tặng quà cho bạn thân của bạn gái thế nào?Trong cửa hàng Louis Vuitton, Tống Thiến và Ninh Nhược Sương mắt đối mắt, cả hai đều nhận ra sự ngưỡng mộ và bất lực trong mắt đối phương.
“Tư Vũ, tớ lại cảm thấy chua xót rồi, làm sao bây giờ?” Tống Thiến buồn rầu nói.
Lần này Ninh Nhược Sương cũng tán thành nói: “Mình cũng vậy, tại sao lại đi dạo phố cùng cậu cơ chứ?”
“Tại sao tôi lại đề xuất đi dạo phố?” Tống Thiến đau khổ nói: “An đại tiên nhà mấy người đúng là thần tiên, hơn 50 vạn mà nói mua là mua luôn, tôi... An đại tiên à, ngài xem tôi có còn có cơ hội không?”
Câu nói này hình như hơi dọa người rồi.
Ninh Nhược Sương liếc mắt nhìn An Lương, khóe miệng vẽ lên một đường cong rất đẹp.
“Haiz, hai người là bạn thân của Tư Vũ, nếu đã đi dạo phố cùng Tư Vũ thì cũng không thể để mọi người nhìn không được.” An Lương nói rõ ràng.
“Như này đi, tôi sẽ thay Tư Vũ tặng hai người mỗi người một món quà, mọi người tự chọn ở Louis Vuitton?” An Lương nói ra đề nghị của mình, sau đó nhìn về phía Trần Tư Vũ nói: “Tư Vũ, em thấy sao?”
Trần Tư Vũ quyến rũ liếc An Lương một cái: “Anh là ông lớn, anh nói là được.”
Tống Thiến vui mừng nói: “An đại tiên, tôi biết cậu kiếm được bao nhiêu tiền, không khách sáo nữa đâu.”
“Cứ tự nhiên!” An Lương làm động tác cúi mời.
Ninh Nhược Sương nhìn về phía Trần Tư Vũ hỏi: “Cậu không quản anh ấy à?”
“Tớ quản anh ấy làm gì?” Trần Tư Vũ thuận miệng nói: “Gần đây anh ấy kiếm được cũng khá nhiều.”
An Lương tiếp lời: “Quả thật gần đây kiếm được một chút tiền, nói chung cho Tư Vũ tiêu thì không thành vấn đề.”
Nhân viên bán hàng Ngải Lệ chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ. Bởi vì cô nghĩ thầm bản thân còn không bằng Tống Thiến nên chắc hẳn không có chút lực hấp dẫn nào đối với An Lương nhỉ?
Trần Tư Vũ tiếp tục nói: “Được rồi, Sương Sương, mọi người đi dạo phố cùng tớ, cũng không thể để hai người đi tay không về đúng không, mau chọn đồ đi.”
Ninh Nhược Sương đáp lại: “Vậy tớ cũng không khách sáo nữa, đúng lúc vừa được app gợi ý nên muốn mua một cái túi mà mãi vẫn không dám mua.”
“Được rồi được rồi, mau đi chọn đi.” Trần Tư Vũ thúc giục.
Khi Ninh Nhược Sương đi đến khu túi xách tay thời thượng Trần Tư Vũ mới nói với An Lương: “Cảm ơn anh, An Lương.”
An Lương cưng chiều xoa nhẹ mái tóc Trần Tư Vũ: “Anh đưa thẻ ngân hàng cho em thì em không cần, mặc dù họ là bạn thân của em nhưng đi dạo phố cùng nhau mà chỉ nhìn em mua khó tranh sẽ sinh ra khoảng cách, cho nên anh giúp em vì tình bạn của các em.”
Trần Tư Vũ dựa đầu vào lòng An Lương, sau đó lập tức đứng dậy: “Em đi xem họ chọn cái gì.”
An Lương gật đầu: “Em cũng chọn hai cái túi đi.”
“Vâng, được rồi.” Trần Tư Vũ trả lời.
Nhìn Trần Tư Vũ bước đến chỗ hai người bạn thân, An Lương nở một nụ cười chiến thắng, nhiệm vụ đơn giản như tặng quà cho bạn thân của bạn gái mà cũng muốn ngăn cản được cậu sao?
Chờ chút.
Hình như giới hạn của nhiệm vụ này là hơn 3 vạn tệ?
Anh chuẩn bị tự mình kiểm tra mới được.
Mặc dù đồ Louis Vuitton khá đắt nhưng nếu đa số túi xách nằm trong khoảng hơn 1 vạn đến hơn 2 vạn tệ, số lượng túi hơn 3 vạn chỉ là số ít thì anh sẽ quyết định để họ chọn các mẫu có giá trên 3 vạn tệ.
Nếu không được thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về thì phải làm sao?
Trong khu túi xách tay thời thượng, Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và cả Tống Thiến đang chọn túi xách. Cả ba đều đang xem túi courier pochettemetis phong cách cổ điển. Giá cao nhất của loạt túi này là 18700 tệ.
An Lương lập tức tuyên bố loại bỏ cái túi này, anh lắc đầu nói: “Không phải chứ, Tống Thiến, cô mà lại thích loạt túi bình dân này à, cái túi này rất dễ đụng hàng đi?”
Tống Thiến bất lực nhìn An Lương, vốn dĩ cô muốn tiết kiệm cho cậu đó.
“Vậy An đại tiên gợi ý đi?” Tống Thiến hỏi ngược lại.
“Túi Bucket Muria thì sao?” An Lương gợi ý, túi xách này là 32500 tệ, có tất cả bốn màu: xanh, xám, trắng sữa và đen.
“Vừa khéo có nhiều màu như vậy, ba người các em ba cái túi xách nhóm bạn thân luôn?” An Lương đề nghị.
Trần Tư Vũ nhìn chiếc túi Bucket màu trắng sữa, cô rất thích rồi gật đầu: “Em thấy được đó.”
Tống Thiến hừ nhẹ: “Nếu An đại tiên không thiếu tiền như vậy, vốn dĩ tôi muốn tiết kiệm cho cậu nhưng chính cậu nói phải mua cái đắt thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi thích cái màu xám kia.”
Ninh Nhược Sương chọn màu xanh, trong lúc chọn túi tay phải cô chỉ về cái túi màu xanh nhưng mắt lại liếc nhìn An Lương.
Tên này lại muốn làm gì đây?
“Tư Vũ, em chọn thêm vài cái nữa đi?” An Lương nói.
Trần Tư Vũ từ chối, nháy mắt với An Lương. An Lương hiểu ý của cô ta là lần sau thì mua tiếp, lần này có hai cô bạn thân ở đây tránh để họ có cảm giác chênh lệch.
Ba cái túi đều là 32500 tệ, tổng cộng là 97500 tệ, An Lương dùng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp, thẻ này của cậu vẫn còn hai lần nữa, sử dụng lần này thì chỉ còn một lần cuối cùng nữa thôi.
Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp có giới hạn cao nhất là 5 vạn, An Lương may mắn đạt được gấp ba, không những miễn phí có được ba cái túi mà còn kiếm được 52500 tệ về tài khoản.
Hạn mức của Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp quả thật hơi ít nhưng cảm giác mua hàng còn nhận được tiền hời thật là sảng khoái.
Chương 422: Chuẩn bị châm dầu vào lửa!Hạn mức của Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp quá nhỏ, bội số của tiền hoàn lại thì quá thấp, căn bản không cách nào kiếm được nhiều tiền, nhưng việc dùng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp lại chính là nhịp điệu của hạnh phúc. Nghĩ đến việc mua đồ không phải trả tiền, mà còn kiếm được tiền, đây là kiểu trải nghiệm tiêu dùng thần kỳ gì vậy?
Quá là đã đi mất thôi!
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, còn có Tống Thiến, ba cô gái xinh đẹp đứng trước gương soi toàn thân, ôm theo ba chiếc túi Duffel chụp ảnh cùng nhau.
An Lương đang phân phó cho Ngải Lệ đi gửi chiếc áo khoác và và quần tây mà Trần Tư Vũ vừa mua đến phòng số 8806 khu chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Sau khi Tống Thiến chụp ảnh xong, cô nói với Trần Tư Vũ: “Tư Vũ, tôi đã đăng lên trang cá nhân rồi, cảm ơn bạn trai nhà cậu, không vấn đề gì chứ?”
Tư Vũ gật đầu: “Tùy cậu, dù sao cả trường chúng ta đều biết anh ấy.”
An Lương tặng cho Học viện m nhạc Quốc tế ba mươi cây đàn piano, tổng giá trị lên đến 210 vạn tệ, học sinh ở Học viện m nhạc Quốc tế gần như ai cũng biết đến An Lương.
“Trường mình không nhiều người biết anh ấy lắm.” Ninh Nhược Sương đáp.
“Cậu cũng đăng lên trang cá nhân?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
Ninh Nhược Sương lại trả lời: “Không thể cùng nhau đăng lên sao? Cho bạn bè cùng xem túi bạn thân được không?”
Trần Tư Vũ gật đầu: “Cũng được.”
Ba cô gái xinh đẹp quyết định cùng nhau đăng lên trang cá nhân.
Tống Thiến cũng đăng lên với chế độ công khai.
‘Thiến nữ có hồn:
Cảm ơn bạn trai thần tiên của Tư Vũ đã tặng túi bạn thân!’
…
Ninh Nhược Sương cũng đăng công khai.
‘Nhược Sương có sương:
Nói về tính quan trọng của một người bạn thân!
Cảm ơn bạn trai của bạn thân đã tặng túi bạn thân!
(Đi mua sắm với bạn thân, được bạn trai bạn thân tặng túi.)’
…
Nhắc đến đây, nếu như không có phần ghi chú trong ngoặc, thì bạn có hiểu được hay không?
Lúc Trần Tư Vũ đăng lên trang cá nhân, phải chặn nhóm gia đình của cô. Cô vẫn chưa nói chuyện yêu đương với người người nhà, bởi vì cô chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói.
‘Họ Trần tôi chìm xuống đáy tim cậu:
Cảm ơn sâu sắc đến đại gia đã tặng túi bạn thân!
Yêu anh!
Bắn tim!’
…
Trang cá nhân của ba người bắt đầu trở nên xôn xao, cho dù chiếc túi Duffel không phải là một chiếc túi đẳng cấp của Louis Vuitton, nhưng lại có thể thu hút những bình luận trên trang cá nhân của các cô gái xinh đẹp.
Tống Thiến kiểm tra trang cá nhân, cô cười nói: “Tư Vũ, sau này chắc cậu sẽ trở thành người khiến bạn bè trong trường học ao ước.”
Ninh Nhược Sương cũng đùa: “Cô gái xinh đẹp của học viện múa bọn mình cũng đang hỏi, làm sao có thể trở thành bạn bè với cậu, sau đó đi mua sắm với cậu, tốt nhất là có cả bạn trai của cậu đi cùng.”
Trần Tư Vũ bất lực trả lời: “Các cậu này, chỉ biết trêu mình!”
“Là bọn mình ngưỡng mộ cậu đó!” Tống Thiến thẳng thắn trả lời.
Ninh Nhược Sương cũng phụ họa: “Bọn mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
Trần Tư Vũ thấp giọng nói: “Cậu ấm trước đây theo đuổi cậu đâu rồi, nghe nói có rất nhiều tiền, còn lái Ferrari nữa mà, cậu không động lòng sao?”
Ninh Nhược Sương khiếu nại: “Động lòng làm sao được? Người đó vừa nhìn đã biết là đàn ông cặn bã! Lần đầu gặp nói muốn theo đuổi mình, kết quả ở trước cổng trường muốn hẹn mình đến quán rượu, cậu xem không phải đàn ông tồi thì là gì?”
“Loại đàn ông tồi tệ này, đến wechat mình cũng không muốn thêm!” Ninh Nhược Sương giải thích rõ.
Tống Thiến cũng phàn nàn: “Quả nhiên là đàn ông tồi! Mình cũng gặp phải một tên tương tự, không không không, phải là một tên đàn ông tồi thậm chí cặn bã hơn, vừa gặp đã hỏi đồng hồ bao nhiêu tiền, gia đình làm gì, bộ dạng như chiếm tài sản của mình vậy.”
“Các cậu thật là xui!” Trần Tư Vũ thở dài.
“Còn cậu thì thật may!” Ninh Nhược Sương cũng thở dài: “Cậu ấy còn vì cậu mà tiêu tiền!”
“Tuy là sẵn sàng chi tiền cho cậu, cũng không nhất định yêu cậu, nhưng đã không muốn chi tiền, thì nhất định là không yêu cậu.” Tuy Tống Thiến chỉ là đang ngụy biện, nhưng trên thực tế nó lại có lý.
“Tư Vũ, bạn trai thần tiên của cậu…”
Trần Tư Vũ nhìn thấy An Lương đang đi qua đây, cô vội vàng nói: “Các cậu cố thử xem sao?”
Tống Thiến và Ninh Nhược Sương nhìn nhau, Tống Thiến cười khổ, Ninh Nhược Sương không khỏi cạn lời.
An Lương đi đến, cậu tự nhiên nắm tay bên trái của Trần Tư Vũ: “Đã xong, việc còn lại là Louis Vuitton phụ trách giao hàng, sắp mười giờ rồi, chúng ta về trước nhé?”
Trần Tư Vũ gật đầu: “Vâng vâng.”
Lúc đi về vẫn như cũ An Lương Lương là người lái xe, lần này Trần Tư Vũ ngồi ghế phụ, cô đang nghịch điện thoại, Tống Thiến và Ninh Nhược Sương ngồi ở phía sau cũng đang nghịch điện thoại, trang cá nhân của bọn họ vẫn chưa có hồi kết.
Sau khi An Lương đưa Tống Thiến và Ninh Nhược Sương quay về trường học, cậu nhanh chóng tăng tốc độ lái về chung cư quốc tế Vân Cảnh, vừa về đến nơi, Trần Tư Vũ nhận thức được bản thân sẽ bị An Lương thu thập.
Trên thực tế nó đã diễn ra như vậy!
Tờ mờ sáng, con mèo Đế Đô nép trong ngực của An Lương, cô giống như đang lẩm bẩm một mình: “An Lương, tại sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
“Hỏi câu ngốc vậy?” An Lương đáp lại.
“Trời ơi, em chỉ thấy tò mò thôi!” Trần Tư Vũ làm nũng.
“Làm gì có nhiều lý do như vậy chứ?” An Lương lẩm bẩm trả lời: “Anh thích em, cho nên sẽ muốn đối xử tốt với em, hiểu chưa?”
“Vâng vâng!” Trần Tư Vũ vui vẻ trả lời.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau.
An Lương gửi một tên nhắn đến nhóm chat bạn thân Đế Đô.
‘An Lương: @Liễu Hiểu Bằng: bắt đầu công việc!’
‘Liễu Hiểu Bằng: Bất cứ lúc nào cũng chờ đợi chỉ thị của Lương ca, bắt đầu tiến hành bộ kế hoạch thứ hai!’
Kế hoạch thứ hai chính là bọn họ sẽ đến giúp Shiseido minh oan, tuy rằng hiện nay trên mạng đã có nhiều tin tức minh oan cho Shiseido, An Lương chuẩn bị châm dầu vào lửa, từ đó thúc đấy giá cổ phiếu của Shiseido tăng cao.
Chương 423: Thì ra là âm mưuBảy giờ sáng thứ hai, ngày hai mươi sáu tháng mười một, thời gian Đế Đô.
Thời gian bên Nhật Bản là tám giờ sáng, cách biệt một giờ trước khi thị trường cổ phiếu Nghê Hồng bắt đầu mở cửa vào buổi sáng.
Nghê Hồng ở trên mạng, có tiếng trong website FC2, website 2CH, và Ameba, còn có facebook phiên bản Nhật, toàn bộ đều xuất hiện bài đăng.
‘Nước Hạ vu khống! Chai Anessa lớn màu vàng không có vấn đề!’
Xin chào mọi người!
Tôi là học sinh NHật Bản của Đế Đô nước Hạ, hôm qua nhìn thấy Anessa bị bôi nhọ trên mạng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Đối mặt với tình hình như vậy, vì chính nghĩa tôi không thể tiếp tục ngồi nhìn mà không quan tâm!
Sau đây là tám bộ kem chống nắng toàn thân Anessa lớn màu vàng và màu bạc mà tôi đã mua ngẫu nhiên ở Đế Đô nước Hạ, chúng đến từ những khu vực khác nhau trên Đế Đô nước Hạ. Mỗi một nhóm tương ứng với những phiếu nhỏ như đang hiển thị trên màn hình.
【 Ảnh 】 【 Tám nhóm chai Anessa lớn màu vàng và bạc 】
【 Ảnh 】 【 Tương đương với thông tin phiếu nhỏ 】
Xin chú ý với người dân nước Hạ, thông tin về những phiếu nhỏ này chứng minh nguồn gốc xuất xứ của chai Anessa lớn màu vàng và màu bạc, chúng tôi không hề làm giả!
Tiếp sau đây là quá trình thử nghiệm, để bảo mật thân phận, từ đó tránh cho việc bị kẻ xấu của nước Hạ tìm đến, chúng tôi sẽ không lộ mặt, hay tiết lộ vị trí của phòng thí nghiệm trong suốt quá trình.
Mong được mọi người thông cảm!
Bước đầu tiên, chúng tôi sẽ kiểm tra công thức của kem chống nắng toàn thân Anessa lớn màu vàng và màu bạc, trong danh sách thành phần được ghi trên chai, chúng tôi không hề tìm thấy thông tin của benzophenone-3.
Bước thứ hai, chúng tôi tiến hành kiểm tra nguyên liệu trên tám nhóm kem chống nắng Anessa lớn màu vàng và bạc, để xác định xem liệu benzophenone-3 có thực sự được thêm vào hay không.
【 Video 】
Chúng tôi đã trực tiếp quay video thử nghiệm, sau khi thử nghiệm tám nhóm kem chống nắng toàn thân Anessa II chai lớn màu vàng và bạc, không tìm thấy chất benzophenone-3.
Đối với kết quả như vậy, chúng tôi đã kiểm tra lại ba lần.
Mỗi lần kiểm tra đều cho kết quả tương tự, không phát hiện thấy chất benzophenone-3 trong tám nhóm kem chống nắng toàn thân Anessa, thông tin cụ thể thử nghiệm như sau.
【 Video 】
Để đảm bảo mọi người có thể xem nhanh chóng, chúng tôi chỉnh sửa để đẩy nhanh tốc độ ở một mức độ nhất định, nhưng kết quả không có sửa đổi.
Kết quả này không chỉ chúng tôi thu được, mà trường đại học Oxford ở Europa, trường đại học Đông Tân của đất nước chúng tôi, đều thu được kết quả tương tự, không hề phát hiện ra sự tồn tại của chất benzophenone-3 có trong kem chống nắng toàn thân Anessa chai lớn vàng và bạc.
Chuyện đến bước này, tôi tin rằng mọi người đã hiểu được ý đồ thâm độc của người nước Hạ, chắc chắn là bọn họ cố tình hạ thấp uy tín của Anessa, từ đó hạ thấp tiêu thụ của Anessa ở nước Hạ.
Hiện tại doanh thu của Anessa ở nước Hạ đang tăng vọt, với tình huống kiểu này, người nước Hạ có cảm thấy khó chịu hay không?
Vì vậy lần này mới xảy ra tình trạng Anessa bị mất uy tín!
Nhưng sự thật chính là sự thật!
Chân tướng chính là chân tướng!
Kem chống nắng toàn thân Anessa chai lớn màu vàng và bạc không có vấn đề chính là không có vấn đề!
Người dân nước Hạ là đồ không biết xấu hổ!
Cố lên, Anessa!
Bài đăng này nhanh chóng được lan truyền trên mạng của Nhật Bản, ngoài các diễn đàn như 2CH, FC2, trên Facebook cũng đang bùng phát trên diện rộng, một số ứng dụng video ngắn cũng xuất hiện video tương tự.
Trước khi thị trường chứng khoán Nghê Hồng mở cửa vào buổi sáng, tin tức này đã quét toàn bộ Nhật Bản, giống như nó đột ngột bùng phát vậy.
Thị trường chứng khoán vốn rất nhạy cảm, dễ dàng sinh nghi.
Tương tự như bài đăng này ‘Nước Hạ vu khống! Chai Anessa lớn màu vàng không có vấn đề!’ đột nhiên bùng nổ như vậy, người sáng suốt sẽ hiểu được vấn đề.
Nhưng vấn đề xảy ra!
Nếu như chỉ có một bài đăng này, thật sự không thể làm tăng giá cổ phiếu của Shiseido được, trừ phi Shiseido tự mình đứng ra và nói rằng kem chống nắng toàn thân Anessa không có vấn đề.
Nhưng tình hình hiện tại Shiseido vẫn án binh bất động.
Đại học Oxford và đại học Đông Tân đều đăng lên mạng video tương tự, đồng thời bọn họ đã đăng lên thông tin tương tự vào ngày hôm qua, chứng tỏ rằng chai lớn màu vàng và bạc không hề có vấn đề.
Hai ngôi trường hàng đầu này chính là khuôn mẫu trợ thủ đắc lực nhất!
Lúc bài đăng ‘Nước Hạ vu khống! Chai Anessa lớn màu vàng không có vấn đề!’ và thông tin được trường Oxford và Đông Tân kết hợp đăng lên trên mạng, đồng thời một làn sóng ngôn luận được hình thành trên mạng của Nghê Hồng.
Đó chính là âm mưu của người nước Hạ!
Người nước Hạ không hài lòng với lượng tiêu thụ của Anessa, từ đó mà có dụng ý làm giảm uy tín của Anessa.
Nhưng bình luận như vậy đã nhanh chóng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, và ngày càng có nhiều người tin vào chân tướng như vậy.
Liễu Hiểu Bằng đã tạm thời gửi thông tin liên quan vào trong nhóm công việc.
‘Liễu Hiểu Bằng: @An Lương: Anh Lương, chúng ta nên cảm ơn đến đại học Oxford và Đông Tân, nếu như không có bọn họ, thì thế lực của chúng ta không thể lớn mạnh được như bây giờ.’
‘An Lương: Quả nhiên là những ngôi trường nhiệt tình giúp đỡ!’
An Lương có được thông tin về cổ phiếu của Shiseido trong ba ngày tới, hôm nay đã là ngày thứ hai, cậu vô cùng rõ ràng cố phiếu của Shiseido trong ngày hôm nay có thể tăng cao đến mức nào.
Thì ra là có sự trợ giúp đắc lực của đại học Oxford và đại học Đông Tân!
Chương 424: Thanh lý rời thị trường!Tám giờ sáng, thời gian Đế Đô.
Thị trường chứng khoán Nghê Hồng mở cửa giao dịch vào buổi sáng, khi mở cửa, giá cổ phiếu của Shiseido tăng nhẹ lên 7430 yên.
Hôm qua, Công ty đầu tư An Tâm đã dùng 32 mục tiêu nhỏ thu mua cổ phiếu với giá trung bình là 7407 yên, bây giờ đang kiếm lời khi chúng có xu thế tăng lên.
Mười phút trước khi mở cửa giao dịch, bởi vì sự ảnh hưởng của thông tin Internet mà giá cổ phiếu của Shiseido tăng một cách ổn định, chỉ trong thời gian mười phút đã lên đến 7510 yên.
Tình hình này vẫn cứ tiếp diễn như vậy.
Một số lượng lớn được mua, số lượng bán thì lại khá ít, dẫn đến tiến thêm một bước trong việc tăng giá cổ phiếu.
Vào tám giờ rưỡi sáng, giá cổ phiếu của Shiseido đã lên đến 7599 yên.
Vào lúc này, giá cổ phiếu không dao động quá nhiều, từ 7599 yên rơi xuống 7595 yên, sau đó lại lập tức tăng lên phá vỡ mức 7600 yên.
Chín giờ rưỡi sáng.
Trong nhóm chat bạn thân Đế Đô, Tiền Tiểu Cương gửi tin nhắn vào.
‘Tiền Tiểu Cương: @all: Mọi người đã dậy chưa?’
‘An Lương: …’
‘Tiền Tiểu Cương: Khụ khụ, ý tôi nói là hai người kia.’
‘Tiền Tiểu Cương: Tồn Viễn đúng là ác thật, trước đó nói đạo lý nghe chân chính đàng hoàng lắm, kết quả sau khi tăng ca, dáng vẻ trái ôm phải ấp của cậu ta thật là đẹp trai!’
‘An Lương: …’
Đúng là đàn ông độc thân tồi tệ ra vẻ đạo mạo nghiêm trang mà!
‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca, bây giờ tình hình thế nào rồi?’
‘An Lương: 【 Hình ảnh 】 ’
An Lương gửi giá thu mua trung bình và giá cổ phiếu hiện tại của Shiseido vào nhóm.
‘Tiền Tiểu Cương: Giá thu mua trung bình 7407, chúng ta lại có lời rồi!’
‘An Lương: Đây mới đến đâu chứ?’
Mười một giờ trưa.
Thị trường cổ phiếu Nghê Hồng đóng cửa, giá đóng cửa của Shiseido rớt xuống 7688 yên, tốc độ tăng tương đối có hạn.
Tỷ lệ tăng chỉ có 3.79%, tính theo tổng số tiền của 32 mục tiêu nhỏ, thì tương đương lời 1,2 mục tiêu nhỏ.
Vào lúc gần mười hai giờ, An Lương và Trần Tư Vũ ăn cơm ở chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Đồ ăn thức uống ở chung cư quốc tế Vân Cảnh không tệ, có thể nói nếu họ không mở bán cho bên ngoài, thì họ có thể tha hồ sao chép thực đơn của các nhà hàng nổi tiếng khác.
Ví dụ như món tôm hùm xào hành lá, đây là món ăn đặc biệt của Đường Các, một nhà hàng ba sao Michelin, nếu như làm món này để bán ra bên ngoài, vậy chẳng khác nào đang đợi thư luật sư của phía bên Đường Các?
Nhưng chung cư quốc tế Vân Cảnh chủ yếu là phục vụ các chủ hộ và bạn bè mà các chủ hộ mời đến, chứ không có bán cho người ngoài.
Vì vậy, cho dù họ sao chép món tôm hùm xào hành lá thì Đường Các cũng chỉ có thể im lặng chẳng làm gì được.
Sau khi hai người ăn xong bữa trưa hải sản giàu chất đạm và ít chất béo, An Lương ngồi trên sofa, còn Trần Tư Vũ thì dựa vào trong lòng An Lương, vừa chơi điện thoại vừa trò chuyện với An Lương và thỉnh thoảng nhìn anh một cái.
An Lương gửi tin nhắn vào trong nhóm chat bạn thân Đế Đô.
‘An Lương: @all: Còn chưa ngủ dậy sao?’
‘Tiền Tiểu Cương: Hôm qua bọn họ ăn nhiều đầu vịt cay quá, tôi nghĩ chiều nay bọn họ mới lên được?’
‘Tiền Tiểu Cương: Hôm qua lúc chúng tôi tăng ca, Tồn Viễn đã ăn đầu vịt cay hai lần ở quán bar, đến tối còn mang theo hai cái đầu vịt cay, cậu cảm thấy bây giờ cậu ta có thể dậy nổi sao?’
‘Tiền Tiểu Cương: Hải Dương cũng vậy, hôm qua cậu ta ném chuyện cho tôi, nói là ở ngoài uống rượu với tôi không về nhà, thực ra là đem theo hai cái đầu vịt cay ai biết là đến khách sạn nào, tôi nghĩ là phải đến chiều cậu ta mới có thể hoàn hồn.’
‘Tiền Tiểu Cương: Nếu không phải là tinh thần của tôi tốt, vẫn nhớ đến sự nghiệp kiếm tiền to lớn của chúng ta, thì chắc chắn tôi cũng không dậy nổi rồi!’
‘An Lương: …’
‘An Lương: 【 Hình ảnh 】 ’
An Lương gửi qua một tấm hình selfile mà Trần Tư Vũ tự chụp ở trong lòng anh, từ đó tỏ rõ những tin nhắn mà Tiền Tiểu Cương gửi qua lại bị Trần Tư Vũ nhìn thấy hết rồi.
‘Tiền Tiểu Cương: Đã quen rồi, đã quen rồi, dù sao chúng tôi cũng chẳng còn hình tượng gì nữa, không cần phải giả vờ nữa!’
Được đấy!
Tự coi thường mình cũng được sao?
An Lương thu hồi lại tấm hình selfile, tiếp tục chú ý đến thị trường cổ phiếu của Nghê Hồng.
Bây giờ là gần một giờ chiều, còn hơn một tiếng nữa mới đóng cửa, giá cổ phiếu của Shiseido đã lên đến 7996 yên, sắp phá vỡ mức 8000 yên lần nữa.
‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca, tôi hồi hộp quá!’
‘Vân Hải Dương: @Tiền Tiểu Cương: Cậu đúng là nên hồi hộp! Cái tên trộm như cậu lại dám bán đứng anh em!’
‘Lý Tồn Viễn: @Tiền Tiểu Cương: Cương Tử, cậu thật ác quá, trực tiếp bán đứng chúng tôi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Bình tĩnh! Chúng ta là người như thế nào, trong lòng chị dâu rất rõ, mọi người không thấy bây giờ chị dâu không cho Lương ca đi quán bar với chúng ta nữa sao?’
‘Vân Hải Dương: ‘Lương ca thật thảm quá!’
‘Lý Tồn Viễn: Xin hãy nén bi thương!’
Nén bi thương cái đinh!
An Lương bất lực chửi.
Mấy người này có ác không?
Thôi đi!
An Lương lựa chọn làm một người đàn ông tốt, dù sao mấy tên đàn ông độc thân tồi tệ này đều không phải là đàn ông tốt, vốn dĩ không trải nghiệm được sự vui vẻ khi làm một người đàn ông tốt.
Dù sao làm đàn ông tốt còn có thể tặng quà cho bạn thân của bạn gái.
Mấy tên đàn ông độc thân tồi tệ kia có thể có được trải nghiệm vui vẻ này sao?
Gần một giờ rưỡi, An Lương và Phạm Bình trao đổi tình hình, giá cổ phiếu hiện tại của Shiseido đã lên đến 8150 yên.
An Lương hiểu rõ cái giá này vẫn chưa phải là giá cao nhất, nhưng trước giờ An Lương đều không làm những việc cực hạn, hơn nữa số tiền của bọn họ cũng hơi nhiều: “Phạm Bình, còn kịp thanh lý tất cả không?” An Lương hỏi.
“Kịp thì kịp, nhưng sẽ tổn thất một phần lợi nhuận.” Phạm Bình nói.
“Không cần sợ tổn thất lợi nhuận, trực tiếp bắt đầu thanh lý đi!” An Lương căn dặn.
Chương 425: Giá cả bị đánh thủng: Thu hoạch rau hẹ.Thị trường cổ phiếu không hề giống quy tắc đánh cờ.
Tự thân thị trường cổ phiếu không sinh ra lợi ích, có người kiếm tiền thì phải có người thua thiệt.
Phạm Bình nói là hao tổn nhưng thật sự nếu bán cổ phiếu quy mô lớn nhất định sẽ đưa tới tình huống giá cổ phiếu của Shiseido rớt xuống, từ đó tổn thương lợi ích. Giá cả thực của cổ phiếu cũng chỉ là cái giá mang tính chất tham khảo đơn thuần thôi.
Đổi chác cổ phiếu thực sự càng phức tạp.
Lấy cái giá 8150 một cổ phiếu của Shiseido hiện tại, giá này cùng lắm chỉ là một cái giá tham khảo gần, một khi giao dịch thực sự, số cổ phiểu lớn được bán ra sẽ rơi xuống một cái giá khác.
Nói ví dụ, ở tình huống bình thường, một chỗ nào đó, nếu nói giá thịt heo là 15 tệ một cân thì...
Cái giá này chỉ nói rõ trên lý thuyết rằng một người bất kỳ trong khu này có thể dùng 15 tệ mua một cân thịt heo.
Nhưng một ngày nào đó có tay buôn thịt heo mới chuyển đến, mang tới càng lúc càng nhiều thịt heo vào bán trong khu vực, từ đó tạo nên tình huống cung lớn hơn cầu, vì để bán thịt heo nên chỉ có thủ đoạn duy nhất là xuống giá.
Nếu không thì sao có thể bán thịt heo?
Đây chính là cái gọi là giá cả bị đánh thủng!
Quay lại áp vào tình huống của Shiseido, cũng từa tựa vậy, bây giờ Shiseido nhận tin tức có lợi, số lượng lớn người đầu tư chọn mua cổ phiếu của Shiseido, từ đó phát sinh tình huống cổ phiếu của Shiseido có thể bán lại ít hơn sức mua nên giá cả cao lên.
Tương đương cung ít hơn cầu.
Chính vì thế mà giá cổ phiếu cứ dần dần tăng lên.
Công ty đầu tư An Tâm giữ khoảng 32 ức tiền cổ phiếu Shiseido, đứng đầu nước Hạ, giả sử từ từ bán giữ cân bằng cung cầu đương nhiên có thể duy trì giá cả, từ đó đảm bảo lợi ích tự thân.
Nhưng An Lương muốn nhanh chóng thanh lý vậy thì đồng nghĩa với việc đột ngột ném vào một khu vực rất nhiều thịt heo, chỉ có thể dùng phương thức tiêu thụ là xuống giá, hấp dẫn khách hàng tích trữ nhiều thịt heo đông lạnh.
Nếu không xuống giá?
Thì sao phải mua cơ chứ?
Số cổ phiếu trị giá 32 ức của Shiseido nhanh chóng bị các đơn mua quét sạch, số cổ phiếu này đạt tới giá 8150 yên Nhật là bị đánh thủng ngay lập tức.
Từ 8150 yên nhanh chóng hạ xuống, chưa được một phút đã hạ xuống 8100 yên, sau đó tiếp tục hạ xuống, những lệnh mua giá rẻ này, toàn bộ đều được công ty đầu tư An Tâm tiếp nhận.
Thời gian ba phút ngắn ngủi, số cổ phiếu trị giá 32 ức của Shiseido tại nước Hạ đã được thanh lý xong hết tại thị trường chứng khoán Nhật Bản.
Giá cổ phiếu của Shiseido trong ba phút đó từ 8150 yên bị đánh thụt xuống 7980 yên, hơn nữa còn giữ mãi giá này, không tiếp tục đột phá nữa.
Sau khi kết thúc thanh lý, Phạm Bình nhắn tin wechat cho An Lương.
‘Phạm Bình: Tổng giám đốc An, chúng ta phải tiếp tục bán khống dự trữ sao?
An Lương phủ nhận, giá cổ phiếu hiện tại không cần thiết phải bán khống, cậu biết giá cổ phiếu của Shiseido ba ngày tới sẽ chạy theo hướng của tin tức, vào phiên giao dịch sáng ngày mai, giá của Shiseido sẽ còn tăng lên!
Chủ yếu là do hôm nay An Lương không chuẩn bị át chủ bài để lật mặt thành nhân vật phản diện!
‘An Lương: Ngày mai rồi nói.’
‘Phạm Bình: Được. Tin tức liên quan từ bên kế toán, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu.’
‘An Lương: Ừ.’
Khoảng chừng ba phút sau, Phạm Bình chuyển tin tức liên quan tới.
Trong lần hành động mua thấp bán cao này, giá mua vào của cổ phiếu Shiseido là 7406 yên Nhật, bán ra có giá trung bình 8030 yên, tương đương với lợi nhuận khoảng 8,41%.
Nhìn có vẻ quá ít.
Chủ yếu là lượng vốn bán ra quá lớn khiến cho giá cổ phiếu của Shiseido bị rớt thảm hại, giá thực rơi vào khoảng 8150 yên thì giá cổ phiếu bị đánh thẳng xuống rơi vào khoảng dưới 8000 yên.
Nếu như nhất định phải tính toán tổn thất, cưỡng chế tiến hành thanh lý trong thời gian ngắn đại khái sẽ tổn thất 20% lãi.
Nhưng đối với số vốn đầu tư tổng khoảng 32 mục tiêu nhỏ, An Lương có thể chấp nhận tổn thất như vậy, dù sao an toàn cũng là trên hết.
Hơn nữa, nếu ít đi 8,41% lợi nhuận thì sao?
Căn cứ vào tổng số vốn 32 mục tiêu nhỏ mà nói, 8,41% lợi nhuận chỉ là 2,69 mục tiêu nhỏ.
Ngày kiếm 2,69 mục tiêu nhỏ hay là lủng túi chỉ vì 2,69 mục tiêu nhỏ cỏn con, bên nào tốt hơn?
Càng quan trọng hơn là ngày mai còn có cơ hội nhổ lông dê.
Trước mắt, tổng số vốn từ 28 mục tiêu nhỏ, bành trướng tới 34,69 mục tiêu nhỏ.
An Lương gửi tin tức số liệu liên quan trong nhóm chat đám bạn Đế Đô.
‘An Lương: @All, hoan hô đi nào! Chúng ta đã nhổ lông dê thành công! Ngày mai còn có cơ hội nữa!
‘Lý Tồn Viễn: Lương ca trâu bò!’
‘Vân Hải Dương: Lương ca trâu bò!’
‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca trâu bò!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi đã cứng lắm rồi, hôm nay chúng ta ăn cay gấp rưỡi nhé? Đầu vịt cay hôm qua ăn ngon thật, hôm nay tới cũng muốn học Tồn Viễn, ăn hai cái ở ngay đấy, mang hai cái về!’
‘Lý Tồn Viễn: ...’
‘Lý Tồn Viễn: Chị dâu đang xem wechat à?’
‘An Lương: Đang đánh đàn!’
‘Lý Tồn Viễn: Thở phào một hơi!’
‘Vân Hải Dương: Mộ Dung Tồn Viễn?’
‘Tiền Tiểu Cương: Ha ha ha, cười tới điên mất, Mộ Dung Tồn Viễn! Phun cả hớp nước ngọt ra ngoài, may mà điện thoại chống nước!’
‘An Lương: Mộ Dung Tồn Viễn nghe cũng tạm!’
‘Lý Tồn Viễn: Đại Dương ca, sắp xếp tối nay đi, chúng ta solo!’
Chương 426: Phúc lợi?Chung cư quốc tế Vân Cảnh.
An Lương đặt điện thoại xuống, bây giờ cậu không thể tham gia hoạt động tổ chức ở quán bar của ba người Lý Tồn Viễn, chủ yếu là do ba tên chó chết cặn bã tự nổ này muốn cậu tham gia phải dẫn theo Trần Tư Vũ.
An Lương bước đến ngồi cạnh Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ dò hỏi: “Hết bận rồi sao?”
“Trên cơ bản là xong rồi, thị trường chứng khoán Nghê Hồng đóng cửa lúc hai giờ, vào lúc cuối cùng đã không có việc gì, còn những số liệu của ngày kết thúc giao dịch, công ty đầu tư cũng đã gởi tin tức cho anh.” An Lương không giấu diếm nói.
“Hôm nay vẫn có lợi nhuận sao?” Trần Tư Vũ thuận miệng hỏi một câu.
“Đương nhiên!” An Lương chắc chắn đáp lại.
Dù sao cũng có hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp những tin tức cơ mật thương nghiệp và những tin tức về cổ phiếu trong ba ngày, An Lương còn có thể lỗ vốn?
Sợ là uống nhiều rượu giả quá sao?
Không không không!
An Lương uống quá nhiều rượu giả, công ty đầu tư An Tâm cũng sẽ giúp lấy lợi nhuận trở về.
Dù công ty đầu tư An Tâm không biết xu hướng cổ phiếu của Shiseido trong ba ngày tới, nhưng dựa theo kế hoạch nhảy ngang nhiều lần của An Lương, thì bọn họ cũng có thể thu lợi một cách suôn sẻ.
“Hôm nay cũng có được khá nhiều lợi nhuận, em có muốn mua gì không?” An Lương thuận miệng hỏi.
Trần Tư Vũ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hình như không cần thứ gì cả.”
Hôm qua mới mua một đống quần áo nhãn hiệu cao cấp, còn mua một cái túi dành cho nữ, cô cảm thấy hình như không còn gì cần phải mua nữa.
“Có muốn đi dạo không?” An Lương lại hỏi.
Trần Tư Vũ cự tuyệt trước: “Không được! Em còn phải luyện đàn!”
“Đi đi, chúng ta đi dạo phố và đi SKP nào!” An Lương dụ dỗ nói.
“A! Anh phiền quá đó! Em muốn luyện đàn, em còn phải cạnh tranh để giành được hạn ngạch được mời biểu diễn ở cuộc thi violin và piano!” Trần Tư Vũ đẩy An Lương ra, tỏ ý An Lương đừng quấy rầy cô luyện đàn.
An Lương lộ ra nụ cười xấu xa, vừa mới kiếm được một số tiền lớn trên thị trường chứng khoán Nghê Hồng, ba anh em Đế Đô phóng khoáng đến chúc mừng, sao cậu có thể không chúc mừng một chút?
Chú ý!
Kế tiếp là màn biểu diễn đẳng cấp chuyên nghiệp!
Gần ba giờ, An Lương dẫn Trần Tư Vũ ra cửa.
Đã nói là muốn luyện đàn, nhưng vẫn bị An Lương nhịp nhàng lôi ra cửa đi dạo phố.
Ngày hôm qua ở SKP, bởi vì có Tống Thiến và Ninh Nhược Sương ở đây, nên Trần Tư Vũ ngại mua nhiều túi. Thật ra cô rất thích các mẫu túi khác.
“Em lái xe sao?” Ở bãi đỗ xe lối vào chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương hỏi.
Trần Tư Vũ trắng mắt liếc An Lương một cái, cô vừa mới bị An Lương giày vò một hồi, làm gì còn sức mà lái xe?
“Anh lái đi!” Trần Tư Vũ nũng nịu hừ một tiếng.
Chiếc Roll-Royce Ghost Black Blage hòa lẫn vào dòng xe cộ, Trần Tư Vũ điều chỉnh ghế ngả về sau, hơn nữa còn hạ lưng ghế xuống. Hôm nay cô mang giày thể thao Gucci, cùng với áo khoác Pike có mũ trùm đầu và khóa kéo của Louis Vuitton cùng quần thể thao mua hôm qua, chân đeo tất lông cừu giữ ấm.
Lúc An Lương lái xe thì Trần Tư Vũ cởi giày thể thao ra, nằm ngửa lên lưng ghế được hạ xuống, hơn nữa còn giơ chân đặt trên bàn điều khiển.
An Lương liếc nhìn Trần Tư Vũ một cái, rồi thuận miệng nói: “Hửm, sao lại có mùi chân thối vậy?”
Trần Tư Vũ oán giận: “Chân anh mới thối đấy!”
Thật ra chân của Trần Tư Vũ không thối, An Lương chỉ nói giỡn mà thôi.
Lúc chờ đợi đèn giao thông, An Lương cấp tốc lấy điện thoại di động ra chụp lại dáng vẻ của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ thấy hành động của An Lương, cô nghi ngờ hỏi: “Làm gì vậy?”
“Tiện tay chụp, ghi chép cuộc sống!” An Lương cười đáp lại.
“Hừ!” Trần Tư Vũ nũng nịu hừ một tiếng, rồi gửi tin nhắn trong nhóm chat những người bạn thân của mình.
‘Trần Tư Vũ: Tớ phiền quá đó, An Lương lại lôi tớ ra ngoài đi chơi, tớ muốn luyện đàn thôi!’
‘Tống Thiến: Hình như rất phiền, anh ấy có thể chơi cậu được mà.’
‘Trần Tư Vũ: …’
Người này có độc!
‘Nhược Sương: Các cậu lại đi đâu chơi vậy?’
‘Trần Tư Vũ: SKP?’
‘Tống Thiến: Nếu bạn trai cậu không ngại, thì tớ cũng muốn gia nhập một chút.’
‘Trần Tư Vũ: ?’
‘Tống Thiến: Hôm nay đi dạo phố cùng cậu, vậy bạn trai thần tiên của nhà cậu muốn được ban thưởng cái gì sao?’
‘Nhược Sương: Yêu cầu của tớ không cao, dẫn tớ đi ăn cơm là được rồi.’
‘Trần Tư Vũ: Tới đi, tới đi! Tớ ở SKP chờ các cậu!’
‘Tống Thiến: Thôi mù mắt mất, tớ ở phòng đàn thật vất vả mới chờ xếp hàng đến lượt mình. Cần thiết muốn cảm tạ bạn trai thần tiên nhà cậu nha, con Yamaha U1143 này dùng tốt thật đó!’
‘Ninh Nhược Sương: 【 ảnh 】 ’
Ninh Nhược Sương gửi đến một bức ảnh tự sướng, cô đang mặc quần áo luyện võ, đang ép chân trong phòng luyện võ.
Lúc thân hình cao một mét bảy mươi hai của Ninh Nhược Sương ép chân quả thực rất thu hút ánh nhìn!
‘Trần Tư Vũ: Đã lưu lại! Chờ một lát cho anh ấy nhận xét nha.’
‘Ninh Nhược Sương: …’
‘Nhược Sương: Xin cậu buông tha!’
‘Trần Tư Vũ: Ha ha ha, tớ dựa vào bản lĩnh lưu hình lại, dựa vào cái gì phải buông tha chứ?’
Người này nói rất có đạo lý!
Ninh Nhược Sương thế nhưng không biết làm sao phản bác.
Có điều trong lòng Ninh Nhược Lương cũng thầm có chút chờ mong, An Lương thấy hình ảnh ép chân luyện võ của cô ấy sẽ có phản ứng gì?
Hình như rất kích thích!
Hơn mười phút sau, An Lương lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của SKP, sau khi cậu dừng xe hẳn lại, Trần Tư Vũ hô lên: “Ông lớn, anh mau nhìn xem, em lấy phúc lợi cho anh nè!”
“Hửm?” An Lương nghi ngờ nhìn Trần Tư Vũ.
Phúc lợi?
Chương 427: Lương ca thiếu tiền?Trong trung tâm thương mại của SKP, An Lương và Trần Tư Vũ ngồi trong tiệm cà phê Costa, Starbucks cạnh tranh thất bại ở chỗ này, chỉ có cà phê Costa độc chiếm.
“Này, phúc lợi này như thế nào?” Trần Tư Vũ nhấn mở tấm ảnh Ninh Nhược Sương luyện chân, sau đó đưa điện thoại cho An Lương.
An Lương nhận lấy điện thoại kiểm tra.
“Sao?” An Lương vừa nhìn đã nhận ra Ninh Nhược Sương.
Ninh Nhược Sương mặc quần áo tập võ vào mùa đông cũng lộ ra dáng người xinh đẹp, đặc biệt là khi ép chân, đôi chân thẳng tắp đó, động tác có độ khó cao kia, đã hiện ra trọn vẹn sự mềm dẻo của cơ thể.
Không hổ là học múa!
Nếu như cơ thể mềm dẻo như vậy, đây chẳng phải là…
Dừng lại!
Nói thêm gì nữa chính là đàn ông tồi rồi nhỉ?
Ninh Nhược Sương là bạn thân nhất của Trần Tư Vũ, trường học của hai người chỉ cách nhau vài phút, quan hệ của hai bên vô cùng tốt, An Lương cũng không muốn trở thành Makoto Ito.
Thế giới sai rồi?
“Đẹp không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
An Lương gật đầu: “Tạm được thôi! Cô gái này rất đẹp, nhưng em biết đó!”
Trần Tư Vũ hừ nhẹ đáng yêu nói: “Em biết cái gì?”
An Lương phóng to ảnh, sau đó trả điện thoại cho Trần Tư Vũ: “Em tự mình xem đi, gấu trúc nhỏ, không chịu nổi một nắm, hà!”
Trần Tư Vũ liếc nhìn An Lương: “Em phải nói với Sương Sương!”
“Này, không phải chứ?” An Lương nhìn Trần Tư Vũ nói: “Em suy nghĩ cho kỹ, nếu như em nói, em hiểu hậu quả đó.”
“Em mới không sợ đấy!” Con mèo lớn Đế Đô này trả lời đắc ý.
An Lương nói lầm bầm: “Đây chính là em ép anh đó! Anh phải gửi hình của em vào trong nhóm chat bạn thân của chúng ta, để Tồn Viễn nhìn Rolls-Royce của cậu ấy bị nghẹt thối rồi!”
Trần Tư Vũ hờn dỗi: “Anh Viễn sẽ không để ý chứ?”
“Anh gửi thử xem.” An Lương gửi tấm ảnh Trần Tư Vũ gác chân vào trong nhóm chat bạn thân thủ đô.
'An Lương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn, chiếc xe này của cậu, e là phải rửa thật kỹ rồi, đến lúc đó gửi phí rửa xe cho tôi, tôi đến thanh toán!'
'Lý Tồn Viễn: Cái này có lẽ là một mùi chân thối!'
'Lý Tồn Viễn: Chiếc xe này, tôi thấy là không cần nữa rồi!'
'Lý Tồn Viễn: Tôi đã không có cách nào nhìn thẳng vào nó rồi, ngộ nhỡ ngày nào đó tôi đưa các chị gái xinh đẹp đi ra ngoài chơi, người ta hỏi trong xe có mùi chân thối, tôi phải trả lời thế nào?'
'Lý Tồn Viễn: Lương ca, cậu ở Đế Đô không có xe, chiếc xe này tặng cho cậu, sau này chị dâu không thể gieo hoạ lên xe khác của chúng tôi nữa nhỉ?'
'Tiền Tiểu Cương: Run lẩy bẩy, may mà không cho anh Lương mượn Aventador của tôi.'
'Vân Hải Dương: Run lẩy bẩy +1!'
'Tiền Tiểu Cương: Không phải, Hải Dương, cậu run rẩy cái gì, chiếc 911 Carrera second hand rách của cậu có cái gì để run rẩy chứ?'
'Vân Hải Dương: …'
'Lý Tồn Viễn: Sau một lần kiếm lời này, tôi chuẩn bị lấy một chiếc Cullinan. Lương ca, cậu muốn theo tôi lấy một chiếc không?'
'An Lương: Tôi hỏi Trần Tư Vũ một chút, xem cô ấy có thích Cullinan không.'
Trần Tư Vũ đang dựa vào bên cạnh An Lương đây!
Cô đã nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm, cô nhìn ra được An Lương và Lý Tồn Viễn đều đang giỡn chơi, nhưng trong lúc giỡn chơi lại tặng một chiếc Rolls-Royce sao?
Cái này…
Lẽ nào chính là thế giới của đại lão có tiền trong truyền thuyết?
“Tư Vũ, em cũng nhìn thấy rồi, em thích Rolls-Royce không, Cullinan của nhà bọn họ.” An Lương hòi.
Trần Tư Vũ phủ nhận: “Em không thích Rolls-Royce cho lắm, nhìn quá xấu xí rồi, một chút cũng không giống xe cho con gái lái.”
An Lương bật cười ha ha: “Nếu như là màu hoa anh đào thì sao?”
“Hả?” Trần Tư Vũ ngờ vực.
“Xe của Rolls-Royce, cái gì cũng có thể tuỳ chỉnh được, chỉ là nước sơn xe đã có hơn ba mươi ngàn loại để lựa chọn, chúng ta có thể chọn một màu hoa anh đào, dựa vào thực lực của Rolls-Royce, bọn họ thật sự có thể làm lại được một màu hoa anh đào hoàn hảo.” An Lương giải thích.
Đương nhiên rồi, loại nước sơn xe đặc biệt này, nói không chừng là hơn vài chục vạn.
Trên thực tế chọn nước sơn xe màu hoa anh đào ở Rolls-Royce, giá tiền là 80 vạn!
Không phải là Rolls-Royce không cho lựa chọn, chỉ là túi tiền không cho cơ hội mà thôi.
Ánh mắt Trần Tư Vũ phát sáng: “Thật sự có thể chọn màu hoa anh đào sao?”
Quả nhiên con gái đều không chịu nổi màu hồng sao?
“Đúng vậy. Không chỉ là nước sơn xe có thể chọn màu hoa anh đào, nội thất cũng có thể chọn thuộc da màu hoa anh đào, sau đó lại cho em chọn bầu trời sao, các loại máy móc cũng là màu hoa anh đào.” An Lương giải thích.
“Vậy liệu rằng có đắt quá không?” Trần Tư Vũ ngập ngừng hỏi.
An Lương bật cười ha ha: “Giá cả là vấn đề nhỏ! Được, anh nói với Tồn Viễn một chút, tiếp sau chúng ta cùng nhau đi đặt.”
“Ừm ừm!” Trần Tư Vũ khéo léo ôm lấy cánh tay của An Lương, tựa đầu lên bả vai anh, giống như một con mèo lớn dịu dàng.
Cô không phải để ý đến một chiếc Rolls-Royce Callinan, cô để ý đến An Lương đối xử tốt với cô, dựa vào trình độ chi tiền không tiếc này của An Lương, chắc là tình yêu thật sự không sai chứ?
'An Lương: @Lý Tồn Viễn: Xong! Tôi bên này cũng dự định một chiếc Callinan, Trần Tư Vũ muốn màu hoa anh đào.'
'Tiền Tiểu Cương: Wow! Lương ca rộng lượng! Màu hoa anh đào! 80 vạn! Lại lắp bầu trời sao gì đó nữa, tiết tấu 1000 vạn không bắt được! Hỏi Vân Hải Dương: Lương ca thiếu tiền?'
'Lý Tồn Viễn: Hải Dương thiếu tiền?'
'An Lương: Tôi thiếu tiền?'
Chương 428: Bạn thân nhất bị thương?Tiệm cà phê Costa.
An Lương đang nói chuyện phiếm cùng với đám bạn thân thủ đô, cậu nhận được thông tin tài vụ mà công ty đầu tư An Tâm gửi qua.
Trần Tư Vũ vừa ăn món điểm tâm ngọt, vừa trò chuyện trong nhóm bạn thân.
'Trần Tư Vũ: Mọi người nói, một người con trai chi tiền không tiếc vì một người con gái, chắc hẳn là rất yêu cô ấy chứ?'
'Tống Thiến: Đợi một lát, tớ suy nghĩ lời này của cậu là nói, bạn trai thần tiên nhà cậu lại mua mua mua cho cậu?'
'Nhược Sương: Lại mua túi xách Louis Vuitton? Hôm qua tớ thấy cậu còn muốn mua nữa?'
'Tống Thiến: Đang ngưỡng mộ!'
'Tống Thiến: Cậu lại muốn mua cái gì?'
'Trần Tư Vũ: Anh ấy chủ động nói muốn mua cho tớ một chiếc Callinan, đặt thành màu hoa anh đào.'
‘Tống Thiến: …’
'Ninh Nhược Sương: Roll Royce?'
'Trần Tư Vũ: Ừ.'
'Tống Thiến: Cậu rút khỏi nhóm đi!'
'Tống Thiến: Tớ đã ghen tỵ đến mức thăng thiên rồi!'
'Ninh Nhược Sương: Tớ chỉ muốn hỏi là bao nhiêu tiền?'
'Trần Tư Vũ: Như anh ấy và nhóm bạn của anh ấy nói, hình như phải một ngàn vạn trở lên thì phải?'
'Tống Thiến: Quấy rầy rồi!'
'Tống Thiến: Cái này thật con mẹ nó còn không phải tình yêu chân chính, anh ấy có thể như vậy?'
'Tống Thiến: Xin hỏi cậu đã hạ phép gì cho anh ấy vậy? Tớ cũng muốn học!'
'Ninh Nhược Sương: Tư Vũ, hai người thấy tớ còn có cơ hội không?'
'Tống Thiến: Tớ cũng muốn một cái cơ hội!'
'Trần Tư Vũ: Tớ không ngại, các cậu cố lên!'
'Tống Thiến: (Thở dài) Bạn trai thần tiên nhà cậu có độc, đối với cậu là thần tiên, đối với tớ là m Dương sư.'
'Ninh Nhược Sương: Cầu chị Tư Vũ trực tiếp hạ thuốc!'
'Ninh Nhược Sương: Không phải nói thích thì hạ thuốc sao, đến hạ thuốc cũng không dám, còn nói cái gì mà thích?'
'Trần Tư Vũ: ...'
'Tống Thiến: Tớ bỗng nhiên cảm thấy tớ cũng có thể giúp một chút.'
An Lương xem tin nhắn công ty đầu tư An Tâm gửi tới, thị trường cổ phiếu Nghê Hồng hiện tại, khi trên bàn tiệc trưa, giá cổ phiếu của Shiseido giống như tin tức của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng thông báo, một lần nữa vọt lên.
Giá cổ phiếu của Shiseido vốn dĩ bị công ty đầu tư An Tâm đục khoét, đã rớt xuống từ độ cao 8000 yên, tới báo cáo cuối ngày giá cổ phiếu của Shiseido cuối cùng vừa vặn là 8000 yên.
Cái giá này không phải cái giá cao nhất, An Lương đương nhiên không để cho công ty đầu tư An Tâm tham gia vào.
Ca sớm ngày mai trên thị trường chứng khoán Nghê Hồng, giá cổ phiếu của Shiseido còn có thể xông thẳng về phía trước, cho nên ca sớm thị trường chứng khoán Nghê Hồng ngày mai mới là thời gian tham gia vào tốt nhất.
An Lương rất nhanh đã đọc xong tin tức đồng thời phản hồi 'đã duyệt', cho thấy cậu đã xem tin nhắn này.
"Tư Vũ, đang nói chuyện gì vậy?" An Lương vừa hỏi vừa xem đoạn chat của Trần Tư Vũ.
Giống như Trần Tư Vũ có thể nhìn đoạn chat của cậu, An Lương cũng có thể xem đoạn chat của Trần Tư Vũ, đúng lúc thấy chuyện hạ thuốc mình.
???
"Anh nên uống thuốc rồi?" An Lương lầm bầm nói.
"Đại gia à, bọn em nói giỡn thôi!" Trần Tư Vũ đặt di động lên trên bàn trà, hai tay của cô ôm lấy cánh tay An Lương, nhẹ nhàng đong đưa.
"Được rồi, được rồi, anh biết là nói giỡn rồi." An Lương đáp lại.
Trần Tư Vũ vừa mới cầm lấy di động, di động của cô lại vang lên âm báo, trên điện thoại hiển thị là 'Ninh Nhược Sương', cô rất nhanh đã nghe máy.
"Sương Sương, sao vậy?" Trần Tư Vũ nghe cuộc gọi lập tức lên tiếng trước.
"Xuýt!" Ninh Nhược Sương đầu bên kia truyền tới âm thanh kêu đau rất nhỏ. "Tư Vũ, chân của mình bị thương rồi, cậu có thể đến đây một chuyến được không?"
Trần Tư Vũ trực tiếp đáp lời nói: "Mình lập tức tới đây."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Tư Vũ nói với An Lương, "Chân của Sương Sương bị thương, bây giờ chúng ta qua đó được không?"
"Ừ!" An Lương gật đầu đáp ứng, "Không thành vấn đề."
Tuy An Lương đã đáp ứng, nhưng trong lòng An Lương cảm thấy kỳ quái, chân của Ninh Nhược Sương bị thương, chẳng lẽ không biết gọi bạn học của học viện múa giúp đỡ sao?
Hay là cô gái này không được hoan nghênh ở trường?
Nếu không thì vì sao gặp phải tình huống như vậy lại bỏ gần cầu xa, báo Trần Tư Vũ qua đó?
Rõ ràng chỉ cần gọi bạn học của học viện múa là có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề rồi.
May mắn buổi chiều không kẹt xe, hơn nữa Rolls-Royce dễ dàng có được sự lễ phép của lái xe khác, chỉ nửa giờ sau An Lương và Trần Tư Vũ đã tới học viện múa rồi.
Trần Tư Vũ quen đường chỉ dẫn cho An Lương lái xe tiến vào bên trong học viện, lái thẳng tới bãi đỗ xe, sau đó dẫn theo An Lương đi thẳng tới phòng múa.
Mấy phút đồng hồ sau, Trần Tư Vũ dẫn theo An Lương đi tới bên trong một phòng múa loại nhỏ, Ninh Nhược Sương ngã ngồi trên mặt đất, cái trán của cô đã chảy mồ hôi lạnh vì đau đớn.
"Sương Sương!" Trần Tư Vũ chạy tới gần hỏi: "Tình huống nghiêm trọng không?"
Ninh Nhược Sương lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Vấn đề cũ, dây chằng chân trái bị thương, nhưng lần này có hơi nghiêm trọng, tớ đã không đứng được dậy rồi."
An Lương đứng một bên quan sát bên trong phòng múa nhỏ này, đây là một phòng múa rất nhỏ, có lẽ chưa đến mười mét vuông đi?
Một bên vách tường đối mặt với cửa ra vào đều là gương, cho nên khi luyện múa thuận tiện có thể nhìn thấy tư thế, động tác của chính mình.
Trên vách tường còn hàn nối ống inox ngang dùng ép chân, bức ảnh chụp trước kia mà Ninh Nhược Sương đã chụp chính là đang ép chân ở đây.
"An Lương à, anh tới giúp đi." Trần Tư Vũ gọi lại, "Chúng ta đưa Sương Sương đến bệnh viện thôi."
An Lương gật đầu, cậu tiến tới vươn tay phải ra, ý bảo Ninh Nhược Sương vịn lấy cậu, cậu kéo Ninh Nhược Sương lên.
"Ôi trời, đại gia ơi, phong độ thân sĩ một chút, dây chằng chân trái của Sương Sương bị thương, anh dự định để Sương Sương nhảy một chân à?" Trần Tư Vũ ở bên cạnh nhắc nhở.
An Lương nghi hoặc nhìn về phía Trần Tư Vũ, đây là cái quỷ gì?
Chương 429: Có lẽ nào tôi thật sự bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi?Học viện múa Quốc gia.
Bên trong căn phòng luyện nhảy loại nhỏ, Ninh Nhược Sương bị thương dây chằng bên chân trái.
Nhìn về phía An Lương đang nghi hoặc nhìn sang đây, Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn An Lương nói: “Anh bế Sương Sương lên đi!”
“Đại gia à, anh phải thành thật một chút!” Trần Tư Vũ nhắc nhở thêm.
An Lương gật đầu, cậu ta nói tiếng lóng: “Được rồi, em hiểu rồi đấy, mặc dù đều là bảo bối Quốc gia nhưng anh lại không thích gấu trúc nhỏ chút nào.”
Trần Tư Vũ nghe xong có chút nghi ngờ, cô lặng lẽ suy nghĩ lại.
Trần Tư Vũ lại trừng mắt nhìn An Lương thêm một lần nữa, thầy âm dương này hiện lên rồi!
An Lương thật thà ngồi xổm xuống, tay trái của cậu vòng qua đầu gối của Ninh Nhược Sương, tay phải vòng lên từ dưới nách, Ninh Nhược Sương cũng rất hiểu chuyện mà vòng hai tay lên ôm cổ của An Lương.
An Lương bế Ninh Nhược Sương từ dưới đất lên, hai tay của cậu rất quy củ!
Trần Tư Vũ nhìn thoáng qua một cái sau đó trả lời lại: “Sương Sương à, đồ đạc của cậu đều ở trong tủ hết sao?”
“Ừ, một cái áo khoác, một cái quần ngủ, còn có mỗi đôi dép lê giữ ấm.” Ninh Nhược Sương nói rõ ràng.
Trần Tư Vũ nói: “Cậu có cần mặc thêm áo khoác vào không?”
“Các cậu đã lái xe đến đây chưa?” Ninh Nhược Sương hỏi lại.
“Rồi, đang đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời, đi qua đó mất khoảng mấy phút.” Trần Tư Vũ nói.
“Không sao đâu, mình không sợ lạnh lắm đâu.” Trong lòng Ninh Nhược Sương có cách nghĩ riêng của chính cô ấy.
Trong lòng An Lương âm thầm phỉ nhổ, người cũng như tên?
Lúc trước vào mùa hè cậu đã cảm nhận qua chân ngọc của Ninh Nhược Sương, thật đúng là có cảm giác mát lạnh.
“Đại gia à, anh đi nhanh lên một chút.” Trần Tư Vũ nhắc nhở.
An Lương gật đầu: “Ừ.”
Trần Tư Vũ mở cửa cho An Lương, An Lương đi đến trước cửa, cậu đi rất nhanh, Trần Tư Vũ ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
Khi An Lương ôm Ninh Nhược Sương theo kiểu công chúa đi về phía bãi đỗ xe, cậu phát hiện ra hiểu biết của bản thân mình về Ninh Nhược Sương có chút sai lầm?
Bởi vì cậu ôm Ninh Nhược Sương theo kiểu công chúa, hai tay của Ninh Nhược Sương vòng qua cổ của cậu cho nên trọng tâm của Ninh Nhược Sương hướng vào bên trong.
Trọng tâm của Ninh Nhược Sương hướng vào bên trong có nghĩa là cả người của Ninh Nhược Sương sẽ nghiêng vào bên trong. Trong lúc đi đường sẽ không thể tránh khỏi xảy ra chuyện lắc lư, sau đó cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Ninh Nhược Sương không phải là gấu trúc nhỏ.
Nhìn qua người này thì gấu trúc có vẻ nhỏ nhưng trên thực tế lại có tính công kích hơn rất nhiều?
Cậu kiểm tra lại thuộc tính của Ninh Nhược Sương thêm một lần nữa, dáng người 92 điểm!
Còn dáng người của Tống Thiến chỉ có 85 điểm, cô ta mới thật sự có một chút tiết tấu nhỏ.
Mặc dù cảm nhận được tình huống thật sự của Ninh Nhược Sương, An Lương vẫn giả vờ rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, cậu vẫn bước nhanh về hướng bãi đỗ xe như lúc trước.
Đáng lẽ chặng đường này phải đi mất năm phút đồng hồ nhưng lại đi không đến ba phút.
Trần Tư Vũ đi phía sau mấy bước, cô đi qua mở cửa sau của xe, An Lương đặt Ninh Nhược Sương xuống ghế đằng sau, Trần Tư Vũ cũng đi theo lên ghế sau ngồi.
An Lương ngồi vào ghế lái rồi lái xe, cậu do dự hỏi: “Chúng ta đi bệnh viện nào?”
“Đi bệnh viện Đệ Tam gần nhất là được rồi.” Ninh Nhược Sương trả lời.
An Lương đặt chỉ dẫn đường xong thì lái xe đi về hướng bệnh viện Đệ Tam.
Bệnh viện Đệ Tam cách Học viện múa Quốc Gia không đến hai cây số, bây giờ lại không phải là giờ cao điểm tan làm, An Lương nhanh chóng lái xe đến bệnh viện Đệ Tam. Cậu dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, sau đó lại lần nữa ôm Ninh Nhược Sương lên đi về phía phòng khám bệnh của bệnh viện Đệ Tam.
Trước cửa phòng khám bệnh, An Lương đặt Ninh Nhược Sương trên ghế nghỉ ngơi, Trần Tư Vũ ở bên cạnh Ninh Nhược Sương còn An Lương bắt đầu đi đăng ký.
“Sương Sương à, đại gia nhà mình có thành thật không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
Ninh Nhược Sương trả lời một cách chắc chắn: “Có, rất thành thật. Đúng rồi, gấu trúc mà hai người nhắc tới lúc trước, thật ra đó là cái gì?”
Gương mặt Trần Tư Vũ đỏ hết lên, cô không trả lời câu hỏi này.
“Cậu có chuyện gì vậy, rõ ràng biết rằng có vết thương vũ, tại sao lại để bị thương nữa rồi?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
Ninh Nhược Sương thở dài nói: “Ài! Gần đây đang tranh giành một vai diễn, nếu như giành được sẽ có cơ hội để leo lên, nhưng với tình hình như thế này chắc có lẽ đã hết cơ hội rồi!”
Trần Tư Vũ an ủi: “Không có có hội thì không có cơ hội thôi, cơ thể là quan trọng nhất, thật ra cậu cũng đâu cần phải liều mạng đến như vậy.”
Ninh Nhược Sương trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ: “Lúc trước cậu cũng rất liều mạng đấy.”
Trần Tư Vũ có hơi sửng sốt.
“Lúc trước cậu luyện tập hơn mười mấy tiếng đồ hồ một ngày ở phòng đàn.” Ninh Nhược Sương tiếp tục nói.
Trần Tư Vũ im lặng, đúng thật là trước đây cô đã luyện đàn hơn mười mấy tiếng đồng hồ một ngày, sau đó quen biết An Lương thì đã đắm đuối trong sự dịu dàng của An Lương.
“Tư Vũ, cậu có còn nhớ ước mơ lúc trước của chúng ta không?” Ninh Nhược Sương không đợi Trần Tư Vũ trả lời mà tiếp tục nói: “Cậu từng nói rằng cậu muốn tham gia cuộc thi piano Chopin, cậu muốn giành lấy giải thưởng cao nhất, cậu muốn trở thành người đánh Piano cấp cung điện.
Trần Tư Vũ vẫn luôn im lặng.
“Mình nói những thứ này không phải là vì kích thích cậu mà là bởi vì muốn nói rằng mình rất hâm mộ cậu.” Ninh Nhược Sương thở dài nói: “Có lẽ anh ấy thật sự rất yêu cậu, bây giờ anh ấy đã rất chiều chuộng cậu rồi, cho nên mới bảo cậu hãy quên đi ước mơ của bản thân.”
“Cho dù có dừng lại ước mơ của bản thân thì cũng cam tâm tình nguyện mà chìm đắm vào trong sự dịu dàng của anh ấy sao?” Ninh Nhược Sương nhẹ giọng nói.
Trần Tư Vũ cũng không phản bác lại, An Lương thật sự rất chiều chuộng cô, nói cho cùng thì ngay cả căn chung cư giá trị ngàn vạn nói đưa là đưa, chiếc xe giá trị 300 vạn cũng nói đưa là đưa, còn có cây đàn Piano giá trị 200 vạn.
Cho dù là quần áo, túi xách, trang sức phụ kiện, những thứ này cộng lại hình như cũng gần bằng 200 vạn.
Thật sự là bởi vì An Lương chiều chuộng cô như thế mới khiến cho cô dần dần chậm lại bước chân theo đuổi ước mơ sao?
Chương 430: Hình như bị hiểu lầm?Khu đăng ký.
An Lương mô tả lại tình huống dẫn đến bị thương dây chằng của Ninh Nhược Sương.
Nghe xong, y tá trả lời: “Trường hợp này, anh hãy đến khoa Y học Vận động. Bình thường là năm tệ, bác sĩ trưởng khoa là hai mươi tệ, chuyên gia là năm mươi tệ. Anh chọn cái nào?”
An Lương như thể bị ma xui quỷ khiến, hỏi: “Cái nào có bác sĩ nữ?”
Y tá nghe An Lương nói thế, không nhịn nổi sự buồn cười: “Chuyên gia. Chuyên gia Y học Vận động của chúng tôi, Giáo sư Khúc Kiếm Anh, là một chuyên gia Y học Vận động nổi tiếng trong nước và từng là cố vấn y tế cho đội tuyển cầu lông quốc gia.”
“Được! Vậy chọn chuyên gia.” An Lương đáp.
Sau khi thanh toán và đăng ký, An Lương đưa lại phiếu số “793” cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.
Ninh Nhược Sương lên tiếng trước: “Lúc nãy tôi quên nói với anh là tôi muốn khám với giáo sư Khúc Kiếm Anh khoa Khoa Y học Vận động. An siêu phàm, làm ơn, qua nói lại giúp tôi nhé.”
“Tôi đăng ký cô ấy mà.” An Lương nói.
Ninh Nhược Sương hơi sửng sốt.
Cái này.
Xin hỏi, tâm linh tương thông với bạn trai của bạn thân thì phải làm sao bây giờ?
Trần Tư Vũ hỏi: “Sao anh biết mà chọn thế?”
“Thì hỏi!” An Lương đáp lại: “Anh đã giải thích tình huống bị thương của cô ấy. Y tá bảo đến khoa Y học Vận động, sau đó cứ chọn gói đắt nhất là được. Còn phải cân nhắc chuyện gì nữa?”
Được đó!
Cái logic này rất An Lương!
Theo phong cách làm việc của An Lương mà nói, đăng ký gói đắt nhất, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên rồi sao?
An Lương bế Ninh Nhược Sương lên, Khoa Y học Vận động ở tầng bốn. Ba người đi thang máy lên tầng bốn. Ninh Nhược Sương chỉ đường, đến hành lang bên ngoài Khoa Y học Vận động, họ ngồi nghỉ ở hàng ghế chờ.
Chỉ một lát sau là đã đến lượt họ, An Lương bế Ninh Nhược Sương vào phòng khám bệnh.
Trong phòng khám, An Lương đặt Ninh Nhược Sương lên giường.
Thoạt nhìn, Giáo sư Khúc Kiếm Anh có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi. Cô ta đã nhận ra Ninh Nhược Sương, dù sao thì với một mỹ nhân tầm cỡ như Ninh Nhược Sương, cho dù là phụ nữ cũng sẽ có ấn tượng sâu đậm với cô ấy.
“Lại là cô, tình huống lần này thế nào, vẫn là căng dây chằng sao?” Giáo sư Khúc Kiếm Anh hỏi.
Ninh Nhược Sương khẳng định lại: “Đúng vậy. Trong buổi tập hôm nay, cháu đã vô tình vận động mạnh làm căng dây chằng của chân trái. Giáo sư Khúc, cô xem thử xem có nghiêm trọng không ạ?”
Khúc Kiếm Anh kiểm tra thử ngay lập tức, một lúc sau mới thở dài, nói: “Theo phán đoán sơ bộ thì tình hình có hơi nghiêm trọng. Lần trước tôi đã nói với cô là dây chằng của cô chưa hồi phục hoàn toàn, dặn cô đừng tập cường độ cao.”
Ninh Nhược Sương bất lực, đáp: “Gần đây, cháu đang tranh giành một cơ hội. Không còn cách nào khác.”
“Cho nên bây giờ mới phát sinh vấn đề sao?” Khúc Kiếm Anh thở dài, nói: “Các cô còn trẻ, chẳng qua là không biết quý trọng thân thể của mình thôi. Được rồi, tôi sẽ sắp xếp một đợt trị liệu hồi phục cho cô. Kỳ thực, điều quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi, nhất là chân trái, đừng gắng sức.”
Nói đến đây, Khúc Kiếm Anh nhìn về phía An Lương: “Nè nhóc, sắp tới cậu phải quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều hơn, hơn nữa, các cô cậu phải kiềm chế một chút. Chân trái của cô ấy không thể chịu được bất kỳ sự động chạm nào, tốt nhất là hãy dùng nạng hoàn toàn trong một tháng tới.”
An Lương nghệch ra, chẳng lẽ vị giáo sư này đã hiểu lầm cái gì rồi sao?
Anh ta động chạm Ninh Nhược Sương?
Không khéo con mèo lớn Trần Tư Vũ sẽ cắn chết anh mất?
Mặt của Ninh Nhược Sương ửng đỏ lên, cô không giải thích, chỉ gật đầu, nói: “Vâng, giáo sư Khúc.”
“Tình huống lần này của cô là chấn thương chồng chấn thương. Nếu cô còn muốn tiếp tục nhảy trong tương lai, thì lần này cô phải hồi phục hoàn toàn mới có thể tiếp tục luyện tập và nhảy múa.” Khúc Kiếm Anh nhắc nhở.
“Theo kinh nghiệm của tôi, lần này cô phải nghỉ ngơi ít nhất là hai tháng trở lên, sau hai tháng, tốt hơn hết là nên đến đây tái khám, xem xét tình hình cụ thể rồi mới xác định sau.” Khúc Kiếm Anh tiếp tục nói.
“Nhóc, hai tháng nữa cậu nhớ đưa cô ấy đi tái khám.” Khúc Kiếm Anh lại nhắc nhở An Lương.
An Lương gật đầu: “Ồ, được.”
Lúc này, ngoài việc đồng ý ra thì còn biết phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ còn muốn giải thích từ từ với Khúc Kiếm Anh?
Cũng không cần thiết lắm!
“Tôi sẽ kê cho cô ấy một số loại thuốc xịt, xịt ba lần một ngày. Hai ngày sau, khi xịt thuốc, cô cũng có thể kết hợp xoa bóp đúng cách, nửa tháng sau thì có thể chườm nóng sao cho phù hợp.” Khúc Kiếm Anh giải thích.
“Được rồi, tôi nhớ rồi.” An Lương đáp.
Ninh Nhược Sương yên lặng liếc nhìn An Lương.
May mắn thay, Trần Tư Vũ không vào. Nếu Trần Tư Vũ mà vào, chắc giờ An Lương phải khổ sở lắm?
Lát sau, Khúc Kiếm Anh đưa một tờ hóa đơn cho An Lương: “Các cô cậu cứ đến phòng thanh toán để thanh toán, sau đó đến phòng thuốc lấy thuốc. Nhân tiện, cậu nhóc vừa làm tốt lắm, bây giờ tốt nhất không nên để chân trái của cô ấy chạm đất, ít nhất là trong vòng bốn mươi tám giờ tới, đến khi có nạng thì mới có thể tự đi được.”
“Ồ, không thành vấn đề.” An Lương lại bế Ninh Nhược Sương, hai người bước ra khỏi phòng khám bệnh.
Trần Tư Vũ đang đợi ở bên ngoài: “Tình hình thế nào rồi?”
An Lương đặt Ninh Nhược Sương ngồi xuống ghế chờ: “Hai người nói trước đi, anh đi thanh toán và lấy thuốc.”
“Vâng.” Trần Tư Vũ đáp.
Sau khi An Lương rời đi, cô mới tiếp tục dò hỏi: “Sương Sương, tình hình hiện tại như thế nào?”
Ninh Nhược Sương thở dài một hơi. Cô đưa điện thoại di động của mình cho Trần Tư Vũ, trong đó có ghi âm lại những gì Khúc Kiếm Anh vừa nói. Để Trần Tư Vũ tự nghe.
Chương 431: Em đang kiểm tra anh sao?An Lương đi thang máy xuống tầng, bây giờ cậu đi nộp lệ phí, sau đó tìm được hiệu thuốc để lấy thuốc, tất cả đều là loại thuốc dạng xịt, tổng chi phí hết 450 tệ.
Nhìn chung mà nói, chi phí tương đối phải chăng!
Ít nhất là không bị ép phải bán cây nạng đi phải không?
Ngồi chờ trên ghế nghỉ bên ngoài khoa y học thể thao trên tầng bốn, Trần Tư Vũ rất nhanh đã xem xong video, cô nhìn về phía Ninh Nhược Sương: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Ninh Nhược Sương gật đầu: “Tớ còn tưởng rằng sẽ không nghiêm trọng lắm.”
“Cậu định làm gì?” Trần Tư Vũ hỏi.
“Tớ chuẩn bị về nhà.” Ninh Nhược Sương đáp lại: “Thời gian nghỉ ngơi hơn hai tháng, chân trái không thể dùng sức, nếu như ở lại trường học, như vậy rất phiền phức.”
Chỉ cần đi lên và xuống giường thôi là cũng đủ rắc rối!
Bởi vì chân trái không thể dùng sức, chẳng lẽ chân phải nhảy một chân lên sao?
Đó không phải là một điều ngớ ngẩn à?
“Nhưng...” Trần Tư Vũ do dự một chút, mới tiếp tục nói: “Nếu như cậu trở về, ba cậu chắc hẳn rất khó xử phải không?”
Ninh Nhược Sương thở dài một hơi: “Ông ấy khó xử, tớ cũng chỉ có thể trở về.”
Tình hình gia đình Ninh Nhược Sương có chút phức tạp, ba cô tái hôn lần hai, mẹ kế có con gái riêng của mình, bất kể là mẹ kế, hay là con gái của mẹ kế đều vô cùng chán ghét Ninh Nhược Sương.
Ninh Quang Dương ba của Ninh Nhược Sương thực sự vô cùng khó xử!
Ninh Nhược Sương là con gái của ông ấy, Ninh Nhược Văn con gái do mẹ kế Kha Thư Mẫn của Ninh Nhược Sương cũng là con gái của ông ấy.
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt!
Trần Tư Vũ biết tình hình trong nhà Ninh Nhược Sương: “Cậu trở về như vậy, với tình hình của mẹ kế cậu, tớ lo lắng bà ta sẽ giở tính tình cổ quái ra, thậm chí còn cố ý kiếm chuyện với cậu đó!”
“Đặc biệt là em gái cùng cha khác mẹ của cậu, tính cách cực kỳ xấu xa, tớ cảm thấy cậu vẫn đừng trở về thì hơn!” Trần Tư Vũ khuyên nhủ.
Cô tiếp tục: “Nếu không cậu đi sang kia với tớ đi!”
Ninh Nhược Sương kinh ngạc nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ đáp lại: “Phòng làm việc ở phòng khách của tớ bên kia, thật ra cũng không có sử dụng, tớ bảo An Lương chuẩn bị lại một chút, một lần nữa biến nó thành phòng ngủ.”
“Chung cư quốc tế Vân Cảnh vô cùng tiện lợi, tớ thường chơi đàn ở bên đó, một lần là cả ngày, ăn cơm hay làm gì cũng là mua về nhà, muốn mua cái gì cũng có thể để dịch vụ quản gia xử lý.” Trần Tư Vũ nói.
“Dịch vụ như thế này rất thích hợp cho cậu nghỉ ngơi chữa lành vết thương.” Trần Tư Vũ nói thêm.
Ninh Nhược Sương nhíu mày: “Nhưng An Lương cũng ở đây, không tiện đâu?”
“Có gì mà bất tiện. Hơn nữa, anh ấy sẽ đi sớm!” Trần Tư Vũ nói rõ: “Tớ nghe anh ấy nói, thứ sáu anh ấy sẽ rời đi, cuối tuần thứ bảy quay về Thịnh Khánh, hình như là xử lý công việc nhà, gần đây nhà anh ấy có việc, dù sao thì sau khi anh ấy đi lần này, sẽ phải tập trung học tập ở trường.”
“Bên đó bắt đầu kỳ thi cuối cùng vào ngày 24/12, anh ấy phải bận rộn với các khóa học bị bỏ lỡ trước đó, ít nhất phải đạt được điểm tiêu chuẩn, cho nên trước khi thi, chắc là anh ấy sẽ không có thời gian tới đây.” Trần Tư Vũ nói rõ.
Ninh Nhược Sương chần chừ: “Sau kỳ thi thì sao?”
“Mình sẽ hỏi sau.” Trần Tư Vũ đáp lại: “Có điều tớ đoán anh ấy có không ít chuyện. Chắc anh ấy muốn đi mỏ vàng một chuyến, sau đó việc làm ăn của nhà bọn họ cũng phải xử lý, việc làm ăn của anh ấy cũng cần xử lý, hơn nữa còn chuyện tết nguyên đán, dù sao cũng phải rất bận rộn.”
“Cậu không nói với gia đình về chuyện của cậu và anh ấy sao?” Ninh Nhược Sương tò mò hỏi.
Trần Tư Vũ phủ nhận: “Nhà mình cũng là một mớ hỗn độn. Lúc trước ông ngoại qua đời, ông để lại một căn nhà, vốn là để lại cho mình nhưng chỉ là nói miệng.”
“Ông ngoại đi vội vàng, không để lại di chúc. Căn nhà cũ đó đã trở thành ngòi nổ, bác cả, bác hai, còn có bác ba, hơn nữa là cả bố mình, bọn họ tranh nhau một căn nhà này, tranh giành đến mức tình anh em cũng không để ý tới.” Trần Tư Vũ tự giễu nói.
Lúc trước cô dẫn An Lương đi ăn mì thịt dê của bà Hùng, còn cảm nhận được thời gian ở trong căn nhà cũ.
“Kết quả cuối cùng thì sao?” Ninh Nhược Sương tò mò.
“Theo quy định của pháp luật, căn nhà đó, bốn anh em bọn họ đều được thừa kế, cuối cùng bán với giá 320 vạn, bốn anh em mỗi người 80 vạn.” Trần Tư Vũ nói chuyện xấu trong nhà.
“Rẻ như vậy sao?” Ninh Nhược Sương có chút kinh ngạc.
“Thực ra không còn rẻ nữa, vốn chỉ là một căn nhà nhỏ, hơn bảy mươi mét vuông, nếu không phải xung quanh có một trường tiểu học, căn nhà cũ nát chật hẹp kia chắc chắn không được cái giá này.” Trần Tư Vũ đáp lại.
Khi An Lương đến, hai người ngừng trò chuyện, An Lương hỏi: “Nói chuyện gì thế, anh đến lại không nói gì nữa?”
“Đúng rồi, những loại thuốc này, còn có phí lấy số, tổng cộng là 500 tệ, cô nhớ chuyển tiền cho Trần Tư Vũ nhà chúng tôi.” An Lương nói thêm.
“ y da, đại gia!” Trần Tư Vũ nũng nịu.
Ninh Nhược Sương cũng nhìn An Lương với vẻ mặt kỳ quái.
Người đàn ông này có thể đưa cho họ một cái ba lô Louis Vuitton trị giá 32.500 tệ, nhưng bây giờ anh ta lại hỏi 500 đồng tiền thuốc men, như vậy…?
“Tôi đây không phải lo lắng bạn học Ninh Nhược Sương có gánh nặng tâm lý gì sao, đỡ phải ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết của các cô, cho nên thanh toán đi?” An Lương nói rõ.
Trần Tư Vũ bất đắc dĩ nhìn An Lương, sau đó nói: “Sương Sương, cậu đừng để ý tới anh ấy.”
“Đúng rồi, em có một chuyện muốn bàn bạc với anh, tình hình của Sương Sương anh cũng đã biết, cho nên em muốn cậu ấy sang kia với chúng ta, anh thấy thế nào?” Trần Tư Vũ hỏi.
???
Điều này… cô gái Đế Đô da trắng, xinh đẹp và chân dài này đang thử lòng anh phải không?
Chương 432: Ở cùng bạn thân của bạn gái là cái thử nghiệm gì chứ?Bệnh viện Đệ Tam, hành lang bên ngoài khoa y học thể thao.
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương ngồi trên ghế chờ nghỉ ngơi, Trần Tư Vũ ngỏ lời để Ninh Nhược Sương vào ở trong chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Đối mặt với sự im lặng của An Lương, Trần Tư Vũ đứng dậy, hai tay cô kéo tay phải An Lương lên, bắt đầu làm nũng.
“Được không?” Trần Tư Vũ làm nũng nói.
An Lương hạ giọng nói: “Tình huống gì đây?”
Trước khi Trần Tư Vũ trả lời, An Lương tiếp tục nói: “Cô ấy tới đây rồi, anh còn nói với em như thế nào nữa?”
Trần Tư Vũ liếc An Lương một cái: “Em đợi cho anh nói, Sương Sương thật sự rất thảm, anh cứ đồng ý đi!”
Rất thảm?
Ồ!
Còn có chuyện cũ sao?
Thật trùng hợp!
Anh Lương có rượu, chợt thích nghe lại chuyện xưa!
An Lương đau khổ nói: “Được rồi, được rồi, đồng ý trước, đợi lát nữa em phải nói cho anh biết tình hình là gì?”
Trần Tư Vũ buông cánh tay phải An Lương ra, cô xoay người dùng tay ra dấu chữ V đại diện cho thắng lợi với Ninh Nhược Sương.
“Được rồi!” Trần Tư Vũ đáp lại.
Ninh Nhược Sương nhìn về phía An Lương nói: “Cảm ơn.”
An Lương đau khổ nói: “Chúng ta có cần thu chút tiền thuê nhà hay gì đó không?”
“Này!” Trần Tư Vũ trợn mắt nhìn An Lương, con người này quả nhiên là m Dương Sư!
“Được rồi được rồi, chúng ta về trước đã, tiện thể để dịch vụ quản gia mua cho cô ấy một đôi nạng.” An Lương đưa thuốc xịt trong tay cho Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ nhận lấy.
An Lương đi tới trước mặt Ninh Nhược Sương, anh khom lưng chuẩn bị bế Ninh Nhược Sương lên.
Ninh Nhược Sương tiến đến bên tai anh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
An Lương thuận miệng đáp lại: “Không có gì, cô cảm ơn Trần Tư Vũ nhà chúng tôi là được rồi. Đúng rồi, Tư Vũ, em liên lạc với dịch vụ quản gia trên ứng dụng quản gia, nói rằng chúng ta muốn thay đổi lại phòng khách.”
“Vâng, em lập tức xử lý.” Trần Tư Vũ vừa đáp lại, vừa xử lý trên điện thoại di động.
Khi ba người ra khỏi bệnh viện, Trần Tư Vũ trả lời: “Em đã liên lạc xong rồi, chúng ta đợi lát nữa về, dịch vụ quản gia sẽ giúp giải quyết.”
“Ừm.” An Lương bế Ninh Nhược Sương đi về phía bãi đậu xe.
Trần Tư Vũ giúp bọn họ mở cửa sau.
Hai người đẹp tự nhiên ngồi ở hàng ghế sau, các cô nhỏ giọng thì thầm, An Lương phụ trách lái xe trở về chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Khi ba người An Lương trở về đại sảnh, quản lý đại sảnh Thư Khiết nghênh đón.
“Xin chào, anh An, hoan nghênh trở về, chúng tôi đã chuẩn bị xong dịch vụ quản gia, xin hỏi bây giờ có muốn làm luôn không ạ?” Thư Khiết hỏi.
“Ừm!” An Lương gật đầu.
“Được rồi, chúng tôi lập tức sắp xếp nhân sự xử lý.” Thư Khiết đáp lại.
Phòng 8806.
An Lương bế Ninh Nhược Sương đến phòng ngủ chính: “Hai người ở phòng ngủ chính trước, anh sắp xếp dịch vụ quản gia.”
Chưa đầy ba phút sau, dịch vụ quản gia tới cửa, trước sau nửa giờ, lúc đầu biến phòng ngủ thành phòng khách, lại khôi phục lại tình trạng phòng ngủ.
Lần này chi phí dịch vụ quản gia lên tới 7 vạn!
Bởi vì giường mới, nệm, và bộ ga giường, cộng với dịch vụ lắp đặt, cũng như dịch vụ dọn dẹp, tổng hợp lên đến 7 vạn.
Nếu không phải là Ninh Nhược Sương thật sự xinh đẹp…
Sai rồi!
Nếu không phải Trần Tư Vũ yêu cầu An Lương làm như vậy, An Lương nhất định không chấp nhận có người quấy rầy thế giới hai người của cậu và Trần Tư Vũ.
Sau một hồi làm đi làm lại, dịch vụ quản gia lại đưa tới một đôi nạng, An Lương cầm nạng dưới tới phòng ngủ chính, anh chào hỏi: “Nạng đến rồi, có muốn thử trước không?”
Ninh Nhược Sương đang yên lặng nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động,
Trần Tư Vũ nằm sấp bên cạnh Ninh Nhược Sương, An Lương đột nhiên cảm thấy có nên dùng một chút 【 Thẻ yêu ghét tạm thời 】 ?
Điều gì sẽ xảy ra trong trường hợp thành công?
Ý tưởng này chợt lóe lên!
Bỏ đi.
An toàn là trên hết!
Ninh Nhược Sương tự xoay người trước, sau đó cô dang hai tay ra, rõ ràng là đang đợi An Lương bế cô.
An Lương nhìn qua Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cũng nhìn An Lương, cô thúc giục: “Anh hai à, anh nhìn em làm gì, em không bế được cô ấy.”
“Cho nên ý là cô ấy rất nặng?” An Lương trêu chọc.
Trần Tư Vũ hừ nhẹ: “Tình cảm của em và Sương Sương rất tốt, anh khiêu khích ly gián như vậy cũng vô dụng.”
Đạt được điểm mù!
An Lương yên lặng ghi chép, quan hệ Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương rất tốt, ít nhất hiện tại nhìn thấy, tình cảm của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương còn hơn cả Tống Thiến.
Thông tin quan trọng được ghi lại, ngộ nhỡ sau này sẽ sử dụng thì sao?
An Lương tựa nạng vào tường, cậu bế Ninh Nhược Sương lên, sau đó nhắc nhở:
“Dùng chân phải đứng trên mặt đất, cẩn thận một chút, chân trái không nên dùng sức.”
Trần Tư Vũ cầm lấy nạng, đợi An Lương giúp Ninh Nhược Sương đứng vững mới đưa nạng cho Ninh Nhược Sương.
Ninh Nhược Sương sử dụng nạng thử một chút, mặc dù chân trái không thể dùng sức, nhưng dưới sự phối hợp của chân phải cũng thuận lợi sử dụng nạng.
“Xem ra còn có thể, có điều vẫn là nghe bác sĩ, bốn mươi tám giờ đầu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi ra phòng khách trước, hai người đẹp các cô tự mình chơi đi.” An Lương đi về phía phòng khách.
Trần Tư Vũ đỡ Ninh Nhược Sương trở lại giường, cô hạ giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi một lúc trước đi, tớ đi nói cho anh ấy biết tình hình một chút.”
Ninh Nhược Sương gật đầu: “Ừm.”
Trong phòng khách, An Lương đang cân nhắc có nên đăng một đề tài hay không.
Ở cùng bạn thân của bạn gái là cái thử nghiệm gì chứ?
Có lẽ đó là kích thích?
Chương 433: Để cửa nửa đêmChung cư quốc tế Vân Cảnh.
Lương ca nằm ngửa trên sô pha ở phòng khách xem điện thoại!
Trần Tư Vũ bước ra, cô ngồi bên cạnh An Lương nhỏ giọng nói: “Anh đang làm việc sao?”
An Lương đặt điện thoại xuống, rồi chối đáp: “Không có. Em mau lại đây nằm đi.”
Trần Tư Vũ cúi người xuống, dựa mình vào ngực An Lương, cô giống như một chú mèo nằm trong lòng anh, vô cùng thích thú và vui vẻ mà dựa sát vào An Lương.
“Đại gia à, anh không vui sao?” Trần Tư Vũ nhỏ giọng dò hỏi.
An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mèo…
Khụ!
An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Trần Tư Vũ, có cảm giác như đang vuốt ve mèo. Cậu đáp lại: “Thật ra anh có chút sững sờ, không hiểu rõ tình huống lắm.”
Trần Tư Vũ nói: “Có phải anh cảm thấy Sương Sương bị thương, thì nên liên lạc với bạn học ở học viện múa sẽ nhanh hơn không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” An Lương hỏi lại.
“Nếu tình huống bình thường, thì đúng là như vậy. Nhưng Sương Sương là học sinh giỏi nhất học viện múa, không chỉ khiêu vũ giỏi nhất còn đẹp nhất nữa. Vả lại tính cách của Sương Sương còn hơi lạnh lùng, ở trường học cô ấy bị những người khác ác ý và căm thù.” Trần Tư Vũ giải thích.
Tình huống như vậy ở trường học rất nhiều!
Ví dụ như lúc ở cấp hai và cấp ba, trong nhóm các nữ sinh sẽ căm thù nữ sinh xinh đẹp và có thành tích giỏi, dựa theo tính cách lạnh lùng của Ninh Nhược Sương, hơn nữa cô ấy còn xinh đẹp như vậy thì ở học viện múa bị căm thù cũng rất bình thường đúng không?
“Thật ra ở trường em cũng gặp tình huống như vậy, nếu không phải có Thiến Thiến người bạn này thì em cũng không có người bạn nào khác.” Trần Tư Vũ nói tiếp.
“Trước khi quen biết anh, trong trường có rất nhiều người nói em giả vờ thanh cao đứng đắn. Trước đó em làm thêm ở triển lãm bán ô tô tại Đế Đô, trong trường có âm dương sư nói em là vì quen biết kẻ có tiền.” Trần Tư Vũ nhỏ giọng kể.
Nhưng An Lương biết không phải!
Vô luận là máy quét quan hệ giao tiếp thu thập đặc thù rồi đưa ra phán đoán, hay là dựa vào hiểu biết của An Lương đối với Trần Tư Vũ, thì cậu đều biết Trần Tư Vũ không phải loại người như vậy.
Nếu Trần Tư Vũ giả vờ đứng đắn thì điểm đặc thù còn có thể cao như vậy sao?
“Cho nên các em đánh giá cao lẫn nhau, và trở thành bạn thân nhất đúng không?” An Lương hỏi lại.
Trần Tư Vũ chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy!”
“Trước những năm tháng chúng ta gặp nhau, lúc ấy em rất uể oải, lúc ấy cô ấy cũng rất uể oải vậy là chúng em trở thành bạn tốt.” Trần Tư Vũ giải thích.
“Còn Tống Thiến đâu?” An Lương tò mò hỏi.
“Tuy rằng em và Tống Thiến cũng là bạn tốt, nhưng gia đình Thiến Thiến có điều kiện khá giả, cho nên một số việc em và Thiến Thiến không có cái nhìn giống nhau.” Trần Tư Vũ đáp.
“Em và Sương Sương không chỉ có tình cảnh ở trường giống nhau, đến cả tình huống gia đình cũng rất giống.” Trần Tư Vũ bổ sung.
“Hửm?” An Lương tò mò.
An Lương không có điều tra gia đình của Trần Tư Vũ, dù sao năng lực linh cảm nguy hiểm của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ban thưởng không có phản ứng gì, An Lương cũng không nhiều chuyện.
Nếu không, điều tra bạn gái mình là có ý gì?
Trần Tư Vũ kể lại tình huống gia đình Ninh Nhược Sương, còn có một chút tình huống gia đình của mình. Tuy rằng không phải hoàn toàn giống nhau nhưng cũng là mỗi nhà có nỗi khó xử riêng.
Dựa theo lời giải thích của Trần Tư Vũ, thì tình huống hiện tại của Ninh Nhược Sương thật sự không có cách nào ở lại trường. Dù sao ở trường có giường tầng, phía dưới có bàn học, phía trên mới là giường.
Với tình trạng của trường Ninh Nhược Sương như vậy, và hiện giờ chân cô ấy bị thương lại ở tại trường thì chỉ sợ là có chút khó khăn.
Còn đến nỗi về nhà?
Mẹ kế và người em gái cùng cha khác mẹ của Ninh Nhược Sương, sợ là sẽ hóa thành đại sư âm dương điên cuồng chống đối. Dưới tình huống hai đấu một thì Ninh Nhược Sương chống nổi sao?
Lỡ như tức quá mà không màng tất cả dùng sức chân trái thì không phải càng phiền toái hơn sao?
“Đại gia à, chúng ta thu nhận Sương Sương đi!” Trần Tư Vũ làm nũng nói, cô vừa làm nũng vừa dùng đầu cọ cọ đôi tay đang vuốt ve tóc cô của An Lương.
Trình độ làm nũng của con mèo lớn trong lòng này ngày càng cao!
Làm sao Lương ca chịu nổi?
Nhưng không biết nên cho Ninh Nhược Sương ở đâu!
“Không phải chúng ta phục hồi phòng cho khách rồi sao?” An Lương cho thấy mình đã có ý thu nhận Ninh Nhược Sương.
Tuyên bố trước!
Chuyện này, hoàn toàn là vì làm chuyện tốt, Lương ca không có tâm tư bậy bạ gì. Chuyện như ở chung, chắc phải làm cái gì đó sao?
“Đại gia, em còn một việc.” Trần Tư Vũ nũng nịu nhìn An Lương.
“Ừ, em nói đi.” An Lương đáp lời.
“Tình trạng của Sương Sương là chân trái không thể dùng sức, đúng không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
An Lương khẳng định đáp: “Ừ, rồi sao?”
“Nhà vệ sinh cho khách của chúng ta là dạng ngồi xổm, mà tình trạng hiện tại của Sương Sương chắc chắn sẽ bất tiện.” Trần Tư Vũ thấp giọng nói: “Đại gia à, hôm nay anh ngủ phòng cho khách, không cần khóa cửa, nửa đêm em lại đến tìm anh.”
Nhà vệ sinh cho khách của chung cư quốc Vân Cảnh đúng là dạng ngồi xổm, bởi vì nhà vệ sinh cho khách dùng dạng ngồi xổm thì càng hợp vệ sinh.
Rốt cuộc nhà vệ sinh đó là cho khách dùng, nếu dùng bồn cầu thì có vài người có thói quen ở sạch.
An Lương bất lực châm chọc, kết quả trước đó trải chăn lâu như vậy, thì ra là để cho Ninh Nhược Sương chiếm cứ phòng ngủ chính sao?
Có điều nửa đêm không đóng cửa là sao?
Hình như có chút thú vị!
Dựa theo cách thức trang trí của chung cư quốc tế Vân Cảnh thì chắc sẽ rất cách âm chứ?
Dù sao cũng là chung cư siêu cao cấp giá đơn vị là mười vạn tệ một mét vuông, nói đến cùng thì nó cũng là chung cư siêu cao cấp kiểu khách sạn năm sao, thì còn có thể không cách âm sao? Nếu không có cách âm?
Ồ!
Hình như cũng rất kích thích?
Dù sao cũng là nửa đêm để cửa để bị đánh lén đây!
m thầm chờ mong!
Chương 434: Ảo tưởng không thực tế?Sau khi Trần Tư Vũ được An Lương đồng ý thì cô lại trở về phòng ngủ chính, chuẩn bị bàn bạc với Ninh Nhược Sương xem tối nay nên ăn cái gì.
Trên sô pha ở phòng khách, An Lương xem những tin nhắn của đám bạn ở Đế Đô gửi đến.
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: Lương ca, tối nay OT không?’
‘Lý Tồn Viễn: Hôm nay OT có chương trình biểu diễn, có đoàn Thiania, còn có Great Yanmar. Chúng ta chuẩn bị làm vẻ vang cho đất nước, Lương ca có tham dự không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi muốn đánh tám người họ!’
‘Tiền Tiểu Cương: Năm đó tám người bọn họ đánh chúng ta, hôm nay tôi muốn đánh lại tám người họ!’
‘Vân Hải Dương: Vì vinh quang!’
Những người này… Thật sự hỏng rồi!
…Mỗi người đều nói “883” thật lưu loát, suýt chút nữa An Lương đã không hiểu được tiết tấu của họ rồi.
‘An Lương: Tôi không tham gia hoạt động của các cậu đâu, Trần Tư Vũ dẫn bạn của cô ấy đến đây. Tối còn ngủ lại nữa.’
‘Tiền Tiểu Cương: ?’
‘Vân Hải Dương: ?’
‘Lý Tồn Viễn: Thật hâm mộ!’
‘Tiền Tiểu Cương: Sao chị dâu tiến bộ vậy?’
‘Vân Hải Dương: Hâm mộ!’
‘An Lương: Các cậu nghĩ cái gì vậy! Thôi, sau này gặp mặt rồi lại nói, các cậu tự mình chơi đi.’
‘Tiền Tiểu Cương: Được rồi! Xem thần công của tôi giương oai vì đất nước đây!’
‘Vân Hải Dương: Nhưng đừng ra oai là được!’
‘Lý Tồn Viễn: Các anh em đứng vững!’
An Lương cảm thấy ba anh em này rất khó đứng vững.
Dù sao cũng chỉ là một bè trúc trôi trên sông, làm sao chống lại được?
Chạng vạng hơn sáu giờ tối, Trần Tư Vũ gọi: “An Lương, mau tới đây giúp một chút đi.”
An Lương đi đến phòng ngủ chính dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bữa tối em chọn trước đã đưa đến rồi, anh bế Sương Sương ra ngoài đi!”
Trần Tư Vũ giải thích: “Dựa theo lời căn dặn của bác sĩ thì trước bốn mươi tám tiếng cố gắng hết sức đừng cho Sương Sương đụng đất.”
An Lương liếc nhìn Ninh Nhược Sương một cái, cô ta ăn mặc như...
Không đúng.
Sao người này lại mặc đồ ngủ của Trần Tư Vũ?
Trần Tư Vũ cao một mét bảy mươi tám, còn Ninh Nhược Sương cao một mét bảy mươi hai. Tuy rằng có chút chênh lệch nhưng đồ ngủ cũng xem như khá vừa người.
An Lương bước đến bế Ninh Nhược Sương lên, cô ta rất quen thuộc mà quàng hai tay ôm cổ An Lương.
Đến phòng khách, An Lương đặt Ninh Nhược Sương lên sô pha. Anh đẩy bàn trà qua.
“Tư Vũ, bữa tối em chọn cái gì vậy?” An Lương dò hỏi.
“Một con cua hoàng đế 3kg, còn có ba con tôm hùm đỏ Úc loại 1kg, tất cả đều là món hấp. Đúng rồi ông lớn, em có chọn salad hoa quả cho anh đó.” Trần Tư Vũ đáp lại.
An Lương hừ nhẹ nói: “Cứ gọi anh là ông lớn, anh chờ xem lát nữa có còn là ông lớn không!”
Cái con mèo Đế Đô lớn này, trước đó gọi anh là thầy âm dương, lúc có người ngoài thì gọi là Lương ca. Còn bây giờ thì gọi anh là ông lớn, cô có biết ông lớn là làm như thế nào không?
An Lương bế Ninh Nhược Sương lên ghế sô pha chưa tới ba phút thì phục vụ mang bữa tối đưa tới cửa.
Đã nói cho An Lương làm ông lớn đâu, kết quả là An Lương thành một cỗ máy không có cảm xúc chỉ biết bóc vỏ, vô luận là vỏ cua hoàng đế, hay là vỏ tôm hùm đỏ Úc, toàn bộ đều do An Lương bóc vỏ.
An Lương lấy chân cua hoàng đế đã bóc vỏ đưa cho Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ chấm một chút nước chấm hải sản, rồi đút chân cua hoàng đế cho An Lương. An Lương cũng không khách sáo, Trần Tư Vũ đút anh thì anh ăn ngay.
Ăn đến cuối cùng còn cố ý liếm ngón tay của Trần Tư Vũ một chút.
Trần Tư Vũ hờn dỗi: “Ông lớn à, anh làm gì vậy chứ!”
Ninh Nhược Sương im lặng thu động tác của Trần Tư Vũ và An Lương vào trong mắt, bây giờ tâm lý của cô đang rất mâu thuẫn.
…
Một mặt, Ninh Nhược Sương rất cảm kích Trần Tư Vũ đã giúp đỡ cô trong thời điểm cô gian nan nhất. Nhưng ở một mặt khác, cô phát hiện mình thật sự nảy sinh ra một vài ảo tưởng không thực tế với An Lương.
Không chỉ bởi vì An Lương rất có tiền.
Có tiền chỉ là một chút nguyên nhân trong đó!
Ninh Nhược Sương không chối bỏ nguyên nhân này.
Nhưng có tiền tuyệt đối không phải nguyên nhân duy nhất, bởi vì có tiền và chịu tiêu tiền, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có tiền thì làm sao chứ?
Nếu tiếc không muốn tiêu tiền thì sao?
Ví dụ như nói có tài sản 100 ức, nhưng chỉ tiêu sài có 10 vạn đã đau lòng, đó không phải có bệnh sao?
Mấu chốt chính là An Lương chiều chuộng Trần Tư Vũ mới là nguyên nhân khiến Ninh Nhược Sương sinh ra ảo tưởng không thực tế.
Vốn dĩ An Lương yêu chiều Trần Tư Vũ thì cô và Tống Thiến cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi. Nhưng ai biết được An Lương lại tổ hợp một bộ lại một bộ liên tiếp tới chứ. Đầu tiên là chung cư cao cấp giá trị ngàn vạn, còn có con BMW M8 phiên bản sấm sét giá trị gần 300 vạn, cùng với đàn Piano số lượng có hạn giá trị gần 200 vạn. Sau đó lại còn mua sắm các nhãn hiệu xa xỉ, thậm chí còn sắp xếp một chiếc Cullinan.
Trình độ cưng chiều này đúng là khiến người ta hâm mộ!
Rốt cuộc thì dù cho thật sự muốn làm tiền, thì chỉ sợ cũng khó tìm được một người coi tiền như rác như vậy.
Kẻ có tiền tuyệt đối không phải đồ ngốc!
Bạn không thấy một giám đốc điều hành công ty bất động sản nào đó trong miệng thì nói sẽ cho một cô gái tài sản giá trị 3000 vạn, nhưng thực tế sẽ chỉ đưa cho cô ta một cái túi chưa tới một vạn, hơn nữa còn là dưới tình huống báo cáo tài khoản chi phí chung, mà đã ngủ với con gái người ta rồi sao?
Tội nghiệp cô gái ngốc nghếch!
Những tình huống tương tự như Trần Tư Vũ như vậy, thì dù sao Ninh Nhược Sương chưa từng nghe qua.
Bởi vì trong học viện múa cũng không phải không có loại nữ sinh chuyên môn muốn kiếm tiền kiểu này, kết quả tốt nhất cũng chỉ một tháng kiếm được mấy chục vạn mà thôi.
Muốn giá trị bất động sản lên đến ngàn vạn?
Chỉ sợ hơi khó!
Chương 435: Tài xế già gặp vấn đề mới!Người xưa có câu: "Đàn ông có tiền sẽ hư, đàn bà hư sẽ có tiền."
Nhưng với thời buổi hiện nay thì câu này sai hoàn toàn!
Đàn ông không có tiền sẽ không hư?
Đàn bà hư cũng không chắc chắn là sẽ có tiền!
Học viện múa của Ninh Nhược Sương vẫn luôn là nơi hứng chịu tai hoạ nặng nề. Cứ mỗi dịp cuối tuần, lại có rất nhiều siêu xe đến đón "bạn gái" đậu trước cổng trường, nếu không thể giữ vững lí trí thì đúng là không thể chịu nổi.
Suy cho cùng, thời nay là thời đại vật chất phong phú!
Ninh Nhược Sương có thể chịu đựng được áp lực của các bạn bè xung quanh, nhưng cô lại không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của An Lương.
Trong quan hệ tình cảm, nếu đã độc thân lâu năm sẽ xuất hiện một hiện tượng đặc biệt, dù là nam hay nữ đều sẽ dễ có tình cảm với người yêu của bạn.
Lấy một chàng trai làm ví dụ, nếu bạn của chàng trai đó có một cô bạn gái tuyệt vời, thì chỉ cần hai bên tiếp xúc với nhau nhiều chút, chàng trai độc thân sẽ lập tức có 18 khả năng thích bạn gái của người bạn.
Tình trạng như vậy vô cùng phổ biến!
Điều này cũng đúng với các cô gái, thử lấy An Lương, Trần Tư Vũ, Ninh Ngược Sương làm ví dụ, An Lương là bạn trai của Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ thường xuyên dẫn An Lương tới gặp Ninh Nhược Sương, Ninh Nhược Sương lại chưa từng có bạn trai.
An Lương lại vừa lúc thoả mãn hết thảy những điều kiện của một mẫu hình bạn trai lý tưởng.
Vì thế, tâm lý Ninh Nhược Sương dần dần thay đổi một cách âm thầm.
Là vì hiện tượng tình cảm đặc biệt như vậy nên mới có câu: "Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân!"
Bởi vì bạn thân thật sự rất nguy hiểm!
Sau bữa tối, khi Trần Tư Vũ đang dọn dẹp bàn trà, cô nhắc nhở: “An Lương, anh nhớ bế Nhược Sương vào phòng đấy.”
"Ừm.” An Lương đáp.
Ninh Nhược Sương lại đáp trước: "Tư Vũ, mình muốn nghe cậu đánh đàn.”
Trần Tư Vũ nhanh chóng dọn xong bàn trà, sau khi rửa tay xong, cô ngồi xuống trước chiếc đàn piano Steinway rồi bắt đầu chơi một bản nhạc. Còn An Lương thì ngồi trên sô pha lướt điện thoại đọc tin tức.
Ba người Lý Tồn Viễn đang gửi ảnh vào nhóm chat bạn thân Đế Đô, toàn là mèo Ba Tư tóc vàng mắt xanh, một người trong số đó trông rất đặc biệt, nhìn tựa như yêu tinh, da trắng y như tuyết.
An Lương dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp của hệ thống người chiến thắng cuộc sống quét thông tin của cô gái đó.
Noah Cora:
Tuổi: 18
Chiều cao: 177cm
Cân nặng: 53kg
Điểm nhan sắc: 89
Dáng người: 96
Đặc thù: 70
Thiện cảm: 99
Đệt!
Vốn là giai nhân, sao lại làm tặc?
Noah Cora này chỉ thiếu một điểm nữa thôi là đã đặt đến trình độ “vạn người mới có một người”, dáng người cũng rất chuẩn, nhưng điểm đặc thù thì chỉ có 70.
Còn về phần thiện cảm 99 điểm, chẳng lẽ không giống bình thường sao?
“Ông lớn!” Trần Tư Vũ đi tới chỗ An Lương: "Đang xem gì đấy, gọi anh hai tiếng mà anh chẳng nghe.”
An Lương chủ động đưa điện thoại cho Trần Tư Vũ xem: “À, bọn Tồn Viễn lại đang làm màu, hôm nay còn tính đem vinh quang về cho Tổ Quốc, anh đang phê bình bọn họ đây!”
Trần Tư Vũ xem ảnh của Noah Cora, cô khen một câu: "Xinh quá!"
"Nhược Sương, cậu thấy cô bé này có xinh không?” Trần Tư Vũ cầm điện thoại của An Lương đến cho Ninh Nhược Sương xem.
Ninh Nhược Sương phát hiện ra một chi tiết, An Lương có thể dễ dàng đưa điện thoại cho Trần Tư Vũ sao?
Chuyện này…
Thật là ghen tị!
Kiếp trước Trần Tư Vũ này đã cứu cả dải Ngân Hà hả?
"Đúng là xinh thật, ai vậy?” Ninh Nhược Sương tò mò.
"Ở quán bar!” Trần Tư Vũ hừ nói: "Có phải ông lớn nhà chúng ta cũng rung động rồi không?”
An Lương phủ định ngay, “Anh không thích!”
"Hửm?” Trần Tư Vũ nghi ngờ nhìn An Lương.
“Tư Vũ à, anh cần phải phổ cập cho em một chút kiến thức khoa học về động tác trong phim tình cảm nghệ thuật Trung Tây một cách kỹ càng mới được. Còn về ba người Tồn Viễn thì… haiz! Một lời khó nói hết được!” An Lương đáp.
Tuy rằng Trần Tư Vũ chẳng hiểu An Lương nói gì, nhưng cô có cảm giác An Lương đang làm màu!
Gần 10 giờ tối, An Lương bế Ninh Nhược Sương vào phòng ngủ chính. Vừa vào cửa đã gặp ngay vấn đề nan giải.
Ninh Nhược Sương muốn đi vệ sinh!
Chuyện này…
Mặc dù nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính là dạng bồn ngồi, nhưng sao có thể để Ninh Nhược Sương tự đi vào được?
Đúng là tài xế già gặp vấn đề mới, An Lương suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi bế cô vào, rồi để Tư Vũ giúp cô nhé. Xong xuôi tôi lại bế cô ra được không?”
Ninh Nhược Sương đỏ mặt gật đầu.
An Lương bế Ninh Nhược Sương vào nhà vệ sinh theo kế hoạch, may là nhà vệ sinh cũng rộng rãi, An Lương cũng đã biểu diễn tài nghệ xoay ngang nhiều lần trong nhà vệ sinh nên anh bế Ninh Nhược Sương đi vào khá dễ dàng.
“Tư Vũ, anh để cô ấy xuống thì em đỡ cô ấy nhé.” An Lương nhắc nhở.
Ninh Nhược Sương bị thương dây chằng chân trái, chân phải bình thường, khi An Lương thả cô ta xuống, sẽ thả chân phải xuống trước.
Trần Tư Vũ đỡ Ninh Nhược Sương, cô giục: “Được rồi, được rồi, ông lớn, anh có thể ra ngoài rồi đấy, bọn em giải quyết xong sẽ gọi anh.”
"Được!” An Lương rời khỏi nhà vệ sinh, cậu ngã người nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ chính.
Nói thật, chiếc giường này rất rộng, khi đi ngủ anh nằm giữa, thêm hai bên trái phải mỗi bên một người chắc chắn cũng không vấn đề gì!
Chương 436: Đánh lén ban đêm!Trong khu chung cư quốc tế Vân Cảnh, An lương nằm trên giường trong phòng ngủ chính, gửi tin nhắn vào nhóm chat những người bạn thân ở thủ đô.
‘An Lương: Cỡ F’
‘An Lương: Người này không tệ, ở đâu?’
‘Lý Tồn Viễn: Ô Khắc Lam, nghe nói chỉ có mười tám tuổi, Lương ca rung động à?’
‘Tiền Tiểu Cương: Chúng tôi giữ lại cho Lương ca. Cậu nói cho chị dâu một tiếng, bảo chúng ta đi Triệp Chuỗi. Bọn tôi đến trước mở thẻ, chụp cái gì đó…’
‘Vân Hải Dương: Tôi đột nhiên có dự cảm không lành!’
‘An Lương: Trần Tư Vũ biết, tôi mới vừa đưa cho cô ấy xem, cô ấy cũng cảm thấy không tệ.’
‘Lý Tồn Viễn: …’
‘Tiều Tiểu Cương: …’
‘Vân Hải Dương: Quả nhiên là dự cảm không lành!’
‘An Lương: Các cậu tự chơi vui vẻ. Hôm nay tôi khổ sở lắm. Bạn thân của Trần Tư Vũ ngủ lại, tôi bị đuổi sang phòng khách nằm.’
‘Vân Hải Dương: Nén bi thương!’
‘Tiền Tiểu Cương: Nén bi thương! 【 biểu tượng cảm xúc đầu chó 】 ’
‘Lý Tồn Viễn: Đột nhiên hoài niệm Lương ca của những năm tháng ở Thập Tam Tiên Sinh với chúng tôi. Khi đó mọi người rất vui vẻ, nên vui đùa thì vui đùa, nên uống thì uống, nên trêu gái thì trêu gái.’
‘Tiền tiểu Cương: Tồn Viễn, đừng nói nữa, tôi thấy Lương ca sắp ra khỏi nhóm rồi!’
‘Vân Hải Dương: Ngậm miệng tích đức đi!’
‘Vân Hải Dương: Cho nên các ngươi sau này cũng đừng hại tôi. Tôi và Hồ Tiểu Ngư ở bên nhau thì tôi cũng thành Lương ca thứ hai!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Miêu Tuyết Y đâu!'
‘Tiền tiểu Cương: Được rồi, chúng ta đừng kích thích Lương ca nữa!’
‘An Lương: …’
Đám đàn ông cặn bã này!
Hừ!
Đám cặn bã này nào biết được niềm vui của đàn ông là gì?
Bây giờ anh có thể tùy tiện mà ôm bạn thân của Trần Tư Vũ đấy biết không?
Điểm nhan sắc của bạn thân Trần Tư Vũ là 98 điểm đấy biết không?
Đám đàn ông cặn bã tối ngày lăn lộn ở mấy cái quán bar, đừng nói cái điểm đặc thù gì vượt qua tám mươi điểm, cho dù là nhan sắc cũng không có một ai có thể coi được, bọn họ vui vẻ cái gì kia chứ?
Khoảng 15 phút sau, nhà tắm chính mới mở cửa, Trần Tư Vũ kêu gọi: “Ông lớn, hỗ trợ một chút đi!”
An Lương bò dậy từ trên giường, cậu cất điện thoại di động đi tới nhà tắm chính: “Tại sao lâu như vậy chứ?”
“Em tiện thể rửa mặt giúp Sương Sương một chút. Bọn em sắp đi ngủ rồi, đại gia anh qua phòng khách nằm nhé!” Trần Tư Vũ vừa đáp lại, vừa trừng mắt nhìn An Lương.
An Lương nhanh chóng hiểu ý Trần Tư Vũ, để cửa chờ đánh lén ban đêm chứ gì!
Hiểu!
An Lương bế Ninh Nhược Sương lên trên giường phòng ngủ chính. Cậu lấy sạc di động của mình ở trên tủ đầu giường xuống: “Được rồi, anh qua phòng khách nằm đây. Hai người nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Chờ sau khi An Lương rời đi, Ninh Nhược Sương mới mở miệng nói: “Cảm ơn cậu, Tư Vũ.”
“Đừng khách sáo, chúng ta là chị em tốt, cậu quên à?” Trần Tư Vũ đáp lại.
Ninh Nhược Sương gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, chúng ta là chị em tốt.”
Ninh Nhược Sương còn một câu chưa nói ra. Ban đầu hai người đã nói qua rằng chị em tốt có gì tốt sẽ cùng hưởng. Thế bạn trai thì có thể dùng chung hay không?
Nếu như có thể cùng chung, cô quả quyết không tranh không đoạt, không ồn ào không làm khó.
Buổi tối, gần mười một giờ rưỡi.
An Lương kiểm tra tin nhắn Liễu Hiểu Bằng gửi, lời đồn đãi về Shiseido ở Nhật Bản càng lúc càng tốt. Phía lãnh đạo Shiseido có vẻ như thực sự muốn lường gạt qua chuyện.
Không thể không nói, tâm lý may mắn thật sự có độc.
Khi An Lương đang xem tin tức trên internet của Nhật Bản thì Trần Tư Vũ lặng yên không một tiếng động đi vào phòng dành cho khách nằm xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Ông lớn, em sang rồi đây, anh đã ngủ chưa?”
An Lương giơ điện thoại lên ra hiệu cậu chưa ngủ, sau đó vẫy vẫy tay với Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ nhẹ nhàng gối đầu lên ngực An Lương.
“Cô ấy ngủ rồi?” An Lương hỏi.
Trần Tư Vũ gật đầu đáp: “Vâng, cuối cùng cô ấy cũng ngủ rồi!”
Nhưng Ninh Nhược Sương đã ngủ rồi thật sao?
Đương nhiên là không!
Ninh Nhược Sương chỉ vờ ngủ mà thôi, khi Trần Tư Vũ đứng dậy rời đi, cô lập tức mở mắt.
“Anh vừa mới tắm rồi!” An Lương cười cười nói.
Trần Tư Vũ liếc mắt hừ nhẹ.
An Lương làm sao có thể nhịn tiếp được?
Nếu như không có Ninh Nhược Sương tới đây, hôm nay Trần Tư Vũ trở về cũng sẽ bị lên đĩa thôi.
“Ừm!” Trần Tư Vũ vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì bị An Lương đánh tới một cái cấm ngôn thuật!
“Ư!” Trần Tư Vũ phát ra thanh âm rất nhỏ.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân Ninh Nhược Sương ở bên cạnh hay không mà An Lương cảm thấy hôm nay cực kỳ kích động, có một loại khoái cảm trong sự lén lén lút lút.
Trần Tư Vũ càng là không chịu nổi!
Gần nửa giờ sau, kết thúc chiến đấu.
Một trận chiến này, An đạo trưởng chiến thắng mèo tinh ở Đế Đô!
Sau đó An Lương bế Trần Tư Vũ lên, cậu định đi về phía phòng tắm lớn, nhưng đi hai bước mới ý thức được vấn đề. Ninh Nhược Sương vẫn còn đang ở trong phòng ngủ chính! Vì vậy, An Lương ôm Trần Tư Vũ đến phòng tắm phụ.
Phòng tắm phụ không có bồn tắm thoải mái, cũng không rộng rãi để có thể chiến đấu như phòng tắm chính, tổng thể mà nói thì chênh lệch quá xa so với phòng tắm chính.
Đừng nói An Lương không quen, mà đến cả Trần Tư Vũ cũng không quen.
Khi An Lương cùng Trần Tư Vũ đang tắm, Ninh Nhược Sương còn đang lăn lộn khó ngủ. Mặc dù khu căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh cách âm rất tốt, nhưng trong đên yên tĩnh, thanh âm cách một bức tường rốt cuộc vẫn truyền được tới.
Cô nghe thấy tiếng của Trần Tư Vũ, cũng nghe giọng của An Lương, dường như cô cảm thấy mình có chút thay đổi…
Chương 437: Đây tuyệt đối không phải gấu trúc!Hôm sau.
Bảy giờ sáng.
Chuông báo thức của Trần Tư Vũ cài reo lên, đánh thức An Lương cùng với Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ ngáp một cái, cô nhẹ giọng nói: “Lương ca, em đi trước đây, chẳng may Sương Sương tỉnh rồi thì lại không hay.”
An Lương ôm mèo lớn vào trong ngực, trêu chọc nói: “Lừa mình dối người!”
“Trời ạ, lừa mình dối người thì cứ lừa mình dối người đi. Ít ra thì cũng phải làm dáng một chút với Sương Sương chứ.” Trần Tư Vũ nói rõ.
“Được rồi!” An Lương thả mèo lớn trong ngực mình ra: “Chờ lát nữa cô ấy dậy, lúc cần giúp một tay thì gọi anh một tiếng.”
Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừ ừ, em qua đó trước, len lén giả bộ ngủ.”
Lúc Trần Tư Vũ đi qua, thật ra Ninh Nhược Sương đã tỉnh, cũng đang giả bộ ngủ!
Hai người không hổ là bạn thân nhỉ?
Cách nghĩ cũng y hệt nhau!
Trần Tư Vũ cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, cô nằm trên giường giả bộ ngủ.
An Lương ở cách vách cũng mở nhóm công việc tạm thời ra, gửi tin nhắn lên đó.
An Lương: “@Liễu Hiểu Bằng: Bước thứ ba trong kế hoạch tạm thời án binh bất động, chờ tôi thông báo.”
Liễu Hiểu Bằng: “@An Lương: Nhận được! Sẵn sàng đợi thông báo của anh bất cứ lúc nào!”
An Lương lại gửi tin nhắn cho Phạm Bình bên công ty đầu tư An Tâm: “Lão Phạm, chờ một lát nữa, sau khi bắt đầu phiên giao dịch thì các anh tùy thời chuẫn bị sẵn sàng, tôi nói các anh bán khống thì các anh toàn lực bán khống cho tôi.”
“Được, An tổng, toàn bộ người bên phía chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Phạm Bình đáp lại.
“Phen này làm cho tốt. Lần này sẽ cho các anh một khoản tiền thưởng lớn!” An Lương cam kết.
“Cảm ơn An tổng!” Phạm Bình phấn khởi đáp lại.
Thực chất thì hai phiên làm việc trước cũng đã có tiền thưởng rồi, mỗi một giao dịch viên là 20 vạn. Phạm Bình và Lý Tuấn mỗi người 50 vạn, bao gồm cả điểm bán bên ngoài, nhân viên hậu cần, lễ tân, mỗi người đều có tiền thưởng 1 vạn.
Lần này lãi tương đối nhiều, An Lương tính phát thêm một chút tiền thưởng nữa.
Bảy giờ hai mươi.
Ninh Nhược Sương làm bộ tỉnh lại như bình thường. Cô ấy ngáp một cái, cẩn thận trở mình ngồi dậy.
Trần Tư Vũ cũng vừa hay “tỉnh lại”.
“Chào buổi sáng Sương Sương.” Trần Tư Vũ chủ động chào hỏi.
Ninh Nhược Sương đáp lại: “Chào buổi sáng! Đúng rồi, Tư Vũ, cậu gọi An Lương một chút được không? Mình muốn vào nhà vệ sinh.” Ninh Nhược Sương nói nhanh.
Trần Tư Vũ gật đầu, sau đó lớn tiếng gào: “Đại gia, cứu mạng!”
An Lương đã rửa mặt xong ở trong nhà tắm phụ, anh đi vào trong phòng ngủ chính.
“Nè đại gia, anh hiểu rồi đó!” Trần Tư Vũ ra hiệu, nói.
Ninh Nhược Sương ở một bên đỏ mặt nói: “Tôi muốn đi vào phòng vệ sinh.”
Trần Tư Vũ rời giường trước, cô đi về phía nhà tắm chính.
An Lương đi về phía Ninh Nhược Sương, Ninh Nhược Sương đã rất có kinh nghiệm giơ hai tay lên, chuẩn bị để cho An Lương ôm lấy. Bây giờ cô ấy rất hưởng thụ kiểu ôm công chúa này của An Lương.
Nhưng Ninh Nhược Sương không phát hiện được một chuyện!
Trần Tư Vũ cao là một mét bảy mươi tám. Nhược Sương cao một mét bảy mươi hai, mặc dù chênh lệch chỉ có 6cm, nhưng cũng là có sự chênh lệch, nói thí dụ như quần áo ngủ của Trần Tư Vũ có hơi lớn một chút.
Ninh Nhược Sương nhìn thấy động tác của An Lương chậm lại, cô cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng cô ấy không thét lên, mà chỉ yên lặng kéo cổ áo lại.
An Lương cũng giả bộ như không có chuyện gì, cậu bế Ninh Nhược Sương lên.
Ninh Nhược Sương đột nhiên thấp giọng nói: “Đẹp không?”
An Lương nhíu mày, cậu không có ý trả lời, ôm Ninh Nhược Sương đến nhà tắm chính, sau đó cẩn thận đặt cô ấy xuống đất, để cho chân phải của Ninh Nhược Sương chống đỡ cho cô ấy.
Trần Tư Vũ đỡ Ninh Nhược Sương, cô dặn dò: “Được rồi, đại gia, anh có thể đi rồi. Chúng em rửa mặt trước đã, anh chọn bữa sáng đi, giống lần trước là được.”
An Lương gật đầu, cậu nhớ Trần Tư Vũ thích ăn há cảo tôm hấp, Ninh Nhược Sương chắc cũng sẽ thích chứ?
Nói qua nói lại thì, ai mà không thích há cảo tôm hấp cho được?
Người không thích có khi là dị ứng hải sản chăng?
An Lương đi về phía phòng khách, cậu cũng không lo lắng Ninh Nhược Sương nói chuyện lúc nãy ra. Nếu như muốn nói ra thì phản ứng lúc đầu đã không phải là yên lặng kéo cổ áo lên.
Hơn nữa cũng không thể hỏi An Lương rằng nhìn có đẹp không được.
Hơn nữa hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có cung cấp năng lực linh cảm nguy hiểm, An Lương không phát hiện được bất kỳ nguy hiểm nào, cậu cho rằng Ninh Nhược Sương sẽ không nói ra đâu.
Nhưng An Lương có nghĩ đến một khả năng khác hay không?
Rằng cho dù Ninh Nhược Sương nói ra, cậu cũng không rơi vào tình huống nguy hiểm nào?