An Lương và Triệu Uyển Hề cùng nhau đến QueenTea ở con hẻm phía sau, Trần Tư Vũ gọi nước cam cho An Lương như thường lệ, và lần này Triệu Uyển Hề chọn trà sữa dâu.
Khi đi về phía quán lẩu cá tạp đối diện xéo, Trần Tư Vũ phàn nàn: “Em cảm thấy món cá tạp của ngày hôm qua thực sự rất bình thường. Chị Uyển Hề, lát nữa chị nếm thử quán này rồi so sánh sẽ biết ngay.”
Khi An Lương bước vào cửa hàng tạp hóa cùng bốn người bạn gái, bà chủ chào hỏi một cách đùa giỡn: “Chàng trai, đã lâu không gặp, xem ra cuộc sống rất vui vẻ nhỉ?”
An Lương phàn nàn: “Bà chủ à, khen người khác có cuộc sống tốt không phải là ý hay đâu!”
“Rồi, rồi, rồi. Chàng trai, cậu nói đúng, hôm nay muốn ăn gì đây?” Bà chủ trả lời với thái độ thờ ơ.
“Có trứng cá không ạ?” An Lương hỏi.
Bà chủ mỉm cười đáp: “Cậu đúng là may mắn! Cửa hàng của chúng tôi hôm nay mới lên món trứng cá diếc tươi. Nếu như hôm qua cậu đến đây, e rằng toàn là hàng đông lạnh!”
“Ở đây có trứng cá diếc tươi?” An Lương hơi kinh ngạc.
“Có sẵn từ tháng 3 đến tháng 7, nhưng tháng 4 và tháng 5 là mùa cao điểm.” Bà chủ giải thích, rồi nói thêm, “Chàng trai, cậu yên tâm, lát nữa dọn món lên rồi, nếu như cậu cảm thấy trứng cá diếc không tươi ngon, tôi sẽ không lấy tiền của cậu!”
“Được! Tôi nhớ rồi đấy!” An Lương mỉm cười trả lời.
Ngõ sau, quán cá tạp.
Bà chủ nhanh chóng bưng nồi lẩu cá tạp lên, thản nhiên nói: “Món cá xào thì phải chờ một chút, phải phục vụ cho khách khác trước.”
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Vâng.”
Sau khi An Lương trả lời bà chủ, anh nhìn Triệu Uyển Hề: “Uyển Hề, em thử món lẩu cá tạp của quán này đi.”
Triệu Uyển Hề nếm thử gan cá trước, gan cá của quán này mềm như đậu phụ, không có mùi tanh, có thể nói gan cá được xử lý rất tốt.
An Lương đương nhiên chọn trứng cá diếc, anh muốn xem bà chủ có lừa mình hay không. An Lương có thể phân biệt được trứng cá đông lạnh và trứng cá tươi. Dù sao đối với một người ăn uống lâu năm như An Lương mà nói, sự khác biệt giữa hai thứ này rất lớn.
Khi gấp trứng cá diếc lên, An Lương cảm thấy trứng cá diếc còn tươi, vì trứng cá diếc tươi có màu sáng hơn, không xỉn như trứng đông lạnh.
Sau khi An Lương ăn một miếng, anh trực tiếp xác nhận đó đích thực là trứng cá diếc tươi, hương vị tươi ngon không phải đồ đông lạnh có thể bắt chước được.
Nếu quán ăn này có công nghệ làm trứng cá tươi từ trứng cá đông lạnh, vậy thì bọn họ cần phải mở quán cá tạp để làm gì? Bọn họ có thể thành lập một công ty bán trứng cá!
‘Ting!’
‘Chúc mừng ký chủ nếm được món ăn khó quên, nhận được [Gói rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên]’
An Lương vừa nếm trứng cá diếc tươi, vừa dặn hệ thống Nhân Sinh Người Thắng mở “Gói rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên”.
…
‘Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng là thẻ [Tham Vọng Của Cung Thủ]’
‘Tham vọng của cung thủ: Mỗi tay cung thủ sẽ có tham vọng khoảng nửa tiếng đồng hồ!
Khi ký chủ đảm nhận vị trí cung thủ, trò chơi liên minh chính kéo dài hơn 30 phút. Lấy tất cả chỉ số sát thương tính trên thời gian làm cơ sở, và căn cứ theo mức độ hài lòng của trọ thử để tiến hành tổng kết phần thưởng!
…
An Lương thầm kinh ngạc, phần thưởng “Tham Vọng Của Cung Thủ” chẳng phải còn đỉnh hơn nhiều so với phần thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” hay sao? Trong những trường hợp bình thường, một tay cung thủ bình thường sẽ gây ra sát thương cao nhất khoảng từ 4,000 vạn đến 10 ức.
Dữ liệu này là câu trả lời thu được sau khi nghiên cứu khoa học, chỉ có thể nói rằng khoảng cách giữa con người khá lớn? An Lương, với tư cách là một chiến bính tài năng kép, chắc sẽ là cung thủ ở cấp độ cao banh nóc nhỉ?
Phần thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” lấy 1/10 của tổng chỉ số sát thương tính trên thời gian để làm cơ sở, còn phần thưởng “Tham Vọng Của Cung Thủ” trực tiếp lấy tất cả chỉ số sát thương tính trên thời gian làm cơ sở, hai phần thưởng này chênh lệch nhau gấp 10 lần.
Vậy ra chỉ ăn một bữa lẩu cá tạp thôi mà lại nhận được phần thưởng tương đương gần như 1 ức?
Chỉ có thể nói, tuy rằng bà chủ kiếm tiền ăn cơm của An Lương, nhưng An Lương tuyệt đối không lỗ, ngược lại còn kiếm được rất nhiều tiền. Còn chuyện ai lỗ hơn?
Vậy thì đi qua chỗ đối diện với biển mà hỏi!
“Uyển Hề, em cảm thấy thế nào?” An Lương hỏi Triệu Uyển Hề.
Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định: “Mùi vị không tệ, quả nhiên còn ngon hơn so với tối hôm qua.”
Trần Tư Vũ tiếp lời: “Em cũng cảm thấy như vậy.”
Khi An Lương và các cô gái đang ăn lâu cá tạp, trong một nhà tù sang trọng ở Seoul – thủ đô của Hàn Quốc bên cạnh, Lee Jae Yong nhìn vào bốn chiếc lọ đậy kín bằng acrylic trong suốt trước mặt, mỗi chiếc lọ được đậy kín bằng acrylic đều chứa một mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm.
Những mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm này đã được chuyển đến từ 5 phút trước, Lee Jeong Eui đang đứng sang một bên, trong lòng có chút bất an.
Lee Jae Yong thở dài một hơi: “Đây là lời cảnh cáo của đối phương đấy à?”
Lee Jeong Eui không dám trả lời.
Lee Jae Yong tiếp tục nói: “Chúng ta theo dõi các hoạt động vận chuyển của đối phương, đối phương cũng trực tiếp tuyên bố rằng bọn họ cũng có lực lượng ngầm ở Hàn Quốc. Bọn họ thực sự không hề yếu kém một chút nào!”
“Jeong Ui, anh đã thông báo cho luật sư Park chưa?” Lee Jae Yong hỏi.
Lee Jeong Eui trả lời với giọng khẳng định: “Khi tôi nhận được thông báo giao hàng từ bên đó, tôi đã liên hệ trực tiếp với luật sư Park.”
Hai người vừa nói xong, luật sư Park Ji Ui thở hổn hển bước vào. Anh ta liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, vừa nảy đường hơi kẹt xe.”
Ùn tắc giao thông ở thành phố Seoul là chuyện bình thường!