Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 255 - Chương 4396 - Xác Nhận Buổi Họp Thường Niên!

Chương 4396 - Xác nhận buổi họp thường niên!
Chương 4396 - Xác nhận buổi họp thường niên!

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Moon Jae In đã hoàn toàn nuốt trôi Hoàng kỳ ngàn tuổi, ông ta cảm giác được trong bụng dâng lên một cỗ ấm áp rõ ràng, sau đó truyền đến xương cốt tứ chi.

Cảm giác này kéo dài vài phút, Moon Jae In nhìn hai lọ thủy tinh kín khí còn lại, ngập ngừng hỏi: “Nghe nói thứ này có công dụng chữa bệnh vô cùng hiệu quả?”

Park Ji Ui trả lời với giọng khẳng định: “Căn cứ theo tin tức mà chúng tôi nhận được, quả nhiên là như vậy. Hơn nữa, Công ty Pfitzer của nước Mỹ cũng tiết lộ, nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhưng tác dụng này vẫn chưa có xác nhận rõ ràng.”

Moon Jae In khẽ gật đầu, ông ta đặt hai lọ acrylic nhỏ kín khí vào ngăn bàn, rồi nói thêm: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề của các anh.”

“Cảm ơn Tổng thống!” Park Ji Ui không hỏi khi nào thì mới có thể giải quyết xong.

Đối phương đã nhận quà thì nhất định sẽ làm gì đó, dù sao thì cũng không dễ nhận quà của Tập đoàn Samsung. Nếu không làm gì sau khi nhận quà, ngay cả khi đối phương là Tổng thống của Hàn Quốc cũng sẽ không thể yên được!

Park Ji Ui rời văn phòng của Moon Jae In, anh ta trực tiếp trở lại nhà tù sang trọng, sau đó báo cáo tình hình.

Lee Jae Yong không quá chú ý đến báo cáo của Park Ji Ui, chỉ cần Moon Jae In nhận quà là được, và anh ta không cần quá quan tâm đến những vấn đề tiếp theo.

Lee Jae Yong hiện đang quan tâm nhiều hơn đến Hoàng Kỳ ngàn năm. Thật đáng tiếc khi giờ đây anh ta chỉ còn lại một mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm.

Sau khi Lee Jae Yong tiễn Park Ji Ui đi, anh ta nhìn Lee Jeong Eui - Găng Tay Trắng - và hỏi: “Jeong Eui, anh nói xem, làm thế nào thì chúng ta mới có thể lấy được nhiều Hoàng Kỳ ngàn năm?”

Đối mặt với câu hỏi của Lee Jae Yong, Lee Jeong Eui do dự. Lee Jae Yong cũng không vội, anh ta đang chơi đùa với chiếc lọ kín khí acrylic.

Sau khoảng một phút, Lee Jeong Eui lên tiếng: “Chủ tịch, có hai cách để có được Hoàng Kỳ ngàn năm.”

“Đầu tiên, chúng ta tự mình đi tìm Hoàng Kỳ ngàn năm.” Lee Jeong Eui nói ra cách thứ nhất.

“Nhưng phương pháp này có nhiều nhược điểm.” Lee Jeong Eui nói thêm.

“Ví dụ như, quốc gia kia biết rất rõ Hoàng Kỳ ngàn năm, bọn họ nhất định biết tìm Hoàng Kỳ ngàn năm ở nơi nào, chúng ta chắc chắn sẽ luôn bước sau bọn họ.” Lee Jeong Eui giải thích.

“Lại một ví dụ khác, cho dù tìm được Hoàng Kỳ ngàn năm, chỉ cần tiết lộ một chút tin tức, các cơ quan tình báo và tổ chức bí mật trên toàn thế giới sẽ đổ xô đến đó.” Lee Jeong Eui giải thích thêm.

“Ví dụ như lần này, khi phát hiện ra loài cây Hoàng Kỳ ngàn năm ở dãy Himalaya của Ấn Độ, đã có rất nhiều sự cố xảy ra.” Lee Jeong Eui lấy một ví dụ.

Lee Jae Yong quan tâm hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với loài Hoàng kỳ Hoàng Kỳ ngàn năm được phát hiện ở dãy núi Himalaya?”

Lee Jeong Eui giải thích chi tiết, và cuối cùng nói với một tiếng thở dài: “Mặc dù nước Mỹ hùng mạnh đã tìm thấy gốc rễ Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng tin đồn vẫn đang lan truyền trên Dark Web và quyền phân phối cuối cùng đã bị năm quốc gia kia lấy đi. Đây đã là tình huống mà mọi người đều kiềm chế, nếu không chắc chắn sẽ có nhiều người gia nhập vào cuộc chơi nà hơn.”

“Chủ tịch, nếu như chúng ta phát hiện Hoàng Kỳ ngàn năm, nếu như bị người khác biết, chắc chắn chúng ta không thể nào độc chiếm được nó.” Lee Jeong Eui kết luận.

Lee Jae Yong hỏi: “Còn phương pháp thứ hai thì sao?”

“Chúng tôi đã cố gắng tìm cách mua Hoàng Kỳ ngàn năm.” Lee Jeong Eui giải thích, “Mặc dù giá của Hoàng Kỳ ngàn năm rất đắt, và có rất ít kênh mua hàng, nhưng nó tương đối an toàn hơn.”

Lee Jae Yong chế nhạo: “Anh cảm thấy đối phương sẽ bán cho chúng ta sao?”

“Chỉ cần có cơ hội thích hợp, đối phương nhất định sẽ bán cho chúng ta!” Lee Jeong Eui hứa hẹn.

Lee Jae Yong trầm mặc một lát: “Sau này anh hãy chú ý nhiều hơn đến tin tức trên Dark Web, đặc biệt là thông tin từ bọn họ, cố gắng giành lấy nhiều Hoàng Kỳ ngàn năm từ trong tay của bọn họ.”

“Lui xuống đi!” Lee Jae Yong xua tay.

Hạ Quốc, Đế Đô.

Trong con hẻm phía sau của Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương và bốn cô gái đã ăn xong lẩu cá tạp, mọi người khen ngợi món lẩu cá khô với món lẩu cá tạp không ngớt.

Khi An Lương đang thanh toán hóa đơn, anh nhận được một cuộc gọi từ Hoàng Quốc Tường. An Lương tiện tay bắt máy.

“Có chuyện gì vậy?” An Lương lên tiếng trước.

Hoàng Quốc Tường chỉ gọi cho anh khi Hoàng Quốc Tường có công việc nghiêm túc Nếu là chuyện có hơi bí mật, Hoàng Quốc Tường thường sẽ sử dụng ứng dụng liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia để gọi điện cho An Lương.

“Thời gian tổ chức đại hội thường niên của câu lạc bộ đã được xác định, ngày mốt, thứ bảy. Bên cậu có vấn đề gì với thời gian này không?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

“Không thành vấn đề, chúng tôi đã chuẩn bị cho buổi họp thường niên từ trước rồi, chẳngq ua tôi vẫn chưa có thòi gian mà thôi.” An Lương đáp.

Ban đầu, buổi họp thường niên đã được lên kế hoạch tổ chức từ một năm trước, nhưng vì không có thời gian nên nó đã bị hoãn lại nhiều lần. Tuy nhiên, lần này có sự tham gia của Triệu Hưng Quốc và những người khác, đương nhiên không thể trì hoãn thời gian.

“Vậy ngày mốt sẽ tổ chức, nhóm người bên chú Triệu dự kiến sẽ đến địa điểm lúc 9 giờ. Cậu cảm thấy thời gian này thế nào?” Hoàng Quốc Tường tiếp tục hỏi.

An Lương phàn nàn: “Tôi có ý kiến thì đổi được không?”

“Không thể.” Hoàng Quốc Tường trả lời.

“Vậy thì còn cần hỏi nữa sao?” An Lương hừ hừ vài tiếng, “Ngày mốt, thứ bảy, chính thức bắt đầu lúc 9 giờ, đúng không?”

“Đúng.” Hoàng Quốc Tường trả lời với giọng khẳng định, “Chúng tôi đã đặt chỗ trước tại hội trường Phương Phi Uyển của khách sạn quốc gia.”

Bình Luận (0)
Comment