Triệu Uyển Hề đưa điện thoại cho An Lương, rồi giải thích: “Em đang xem báo cáo do Ngô Xuân Sinh đưa. Hiện tại, việc nghiên cứu và phát triển công nghệ pin Graphene thế hệ thứ hai đã rơi vào tình trạng bế tắc.”
An Lương kiểm tra thông tin hiển thị trên điện thoại di động của Triệu Uyển Hề, Ngô Xuân Sinh thực sự đã trình bày tình huống rằng quá trình phát triển pin Graphene thế hệ thứ hai không suôn sẻ. An Lương nhớ đến phần thưởng mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lần trước cho: [Thành quả nghiên cứu phát triển không làm ăn đàng hoàng].
Vậy là Ngô Xuân Sinh vẫn đang nghiên cứu mà không lo làm ăn đàng hoàng?
An Lương đọc nhanh bản báo cáo do Ngô Xuân Sinh gửi, anh đưa điện thoại cho Triệu Uyển Hề, thản nhiên nói: “Tạm thời không có tiến triển cũng không sao, công nghệ pin Graphene của chúng ta vẫn là hàng đầu thế giới.”
“Nhân tiện, câu lạc bộ chúng ta đã giới thiệu những tài năng phù hợp để quản lý [Thắng Hành] chưa?” An Lương hỏi.
Triệu Uyển Hề trả lời câu hỏi của An Lương: “Lý Tồn Viễn giới thiệu anh họ của cậu ta, em đã yêu cầu chuẩn bị sơ yếu lý lịch. Nếu sơ yếu lý lịch đạt yêu cầu, để anh họ của cậu ta thử trước xem sao.”
An Lương khẽ gật đầu: “Được! Tồn Viễn là người của chúng ta, hơn nữa còn chiếm giữ 5% cổ phần, cậu ấy biết phân biệt nặng nhẹ.”
Triệu Uyển Hề tán thành: “Mặc dù Lý Tồn Viễn hơi trăng hoa, nhưng suy nghĩ của cậu ta rất tốt, em không nghĩ cậu ta sẽ giới thiệu một ứng cử viên tồi.”
An Lương không dám phản bác câu nói “Lý Tồn Viễn hoi trăng hoa”, chuyện này rất dễ gây ra hỏa hoạn.
An Lương vươn tay ôm lấy Triệu Uyển Hề và đặt cô lên đùi mình, sau đó ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Uyển Hề.”
“Ừm?” Triệu Uyển Hề đáp lại với khuôn mặt hơi đỏ.
An Lương nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho em rồi!”
Trong liên minh sân sau, Triệu Uyển Hề đã làm những việc khó khăn nhất, chẳng hạn như hỗ trợ quản lý Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai và Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, cũng như Công ty kỹ thuật Ám Tâm và câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
So với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đang theo đuổi ước mơ của mình và Tống Thiến đang vô tư “khởi nghiệp”, Triệu Uyển Hề có nhiều điều cần cân nhắc hơn, và tất cả đều là những việc lớn.
An Lương thực sự cần sự hỗ trợ của Triệu Uyển Hề, bởi vì Triệu Uyển Hề đại diện cho bốn gia tộc thuộc tầng lớp thứ nhất ở Đế Đô. Nếu không có sự hỗ trợ của bốn gia tộc thuộc tầng lớp thứ nhất ở Đế Đô, câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh sẽ không thể nào đi đến được ngày hôm nay.
“Không sao cả.” Triệu Uyển Hề nhẹ nhàng đáp lại.
Sau khi Triệu Uyển Hề trả lời, An Lương thấp giọng nói: “Son môi của em màu gì vậy, anh thấy rất ngon!”
Triệu Uyển Hề liếc mắt với An Lương, rồi đề nghị An Lương thử.
Một lúc sau, khi An Lương xác nhận hương vị của son môi, anh dẫn Triệu Uyển Hề vào phòng tắm để tắm và thay quần áo, có vậy mới tham gia vào trò liên minh một cách nghiêm túc.
Trận đấu này kéo dài hơn một chút, bởi vì trước đó An Lương uống rất nhiều rượu trắng, cho nên trận chiến vốn định kéo dài nửa tiếng đồng hồ đột ngột bị kéo dài đến gần một tiếng đồng hồ.
Trò chơi liên minh kết thúc, Triệu Uyển Hề không muốn di chuyển chút nào, cô nằm đè lên người và nép vào trong vòng tay của An Lương giống như Ninh Nhược Sương. An Lương cũng ôm Triệu Uyển Hề trong lòng, cả hai tận hưởng dư vị hạnh phúc. Sau khoảng 5 hoặc 6 phút, Triệu Uyển Hề đột nhiên thì thầm: “Tiêu rồi!”
“Chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.
“Em…” Triệu Uyển Hề ngượng ngùng nói, “Em đã gửi tin nhắn cho Tư Vũ và những người khác đến đây ăn tối. Bây giờ hơn 6 giờ, chắc là bọn họ đã đến từ sớm rồi phải không?”
An Lương hiểu ý của Triệu Uyển Hề trong vài giây. Nếu như nhóm của Trần Tư Vũ đã đến từ sớm, vậy tức có nghĩa vừa nãy bọn họ đã nghe thấy cuộc chiến hàng đôi đường dưới của An Lương và Triệu Uyển Hề!
An Lương mỉm cười trả lời: “Yên tâm, bọn họ cũng chạy không thoát”
Nói xong, An Lương hạ giọng: “Có phải đó là những gì em nghĩ?”
Triệu Uyển Hề đập vai An Lương, mỗi lần An Lương đoán được ý định của cô ấy, cô ấy luôn cảm thấy xấu hổ.
“Chúng ta dậy đi tắm rửa trước đi.” An Lương bế Triệu Uyển Hề và đi vào phòng tắm.
Sau khoảng 15 phút, hai người lại tắm rửa xong. An Lương đi đến phòng khách của căn biệt thự nhỏ trước, anh nhìn thấy Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến.
An Lương cố ý hỏi: “Mọi người đến đây từ khi nào thế?”
Trần Tư Vũ, con mèo lớn Đế Đô, trực tiếp lái xe lên đường cao tốc: “Bọn em đến từ sớm rồi!”
“Yo-ho!” An Lương hừ hừ vài tiếng rồi đi về phía của Trần Tư Vũ, anh bế cô lên bằng kiểu bế công chúa: “Tư Vũ, Anh thấy em hình như thiếu đòn?”
“Anh có thể sao?” Trần Tư Vũ khiêu khích.
“Em thật sự cho rằng anh không làm được?” An Lương cố tình lộ ra vẻ mặt không thể tin được, vừa nói chuyện, anh vừa ôm Trần Tư Vũ đi về phía dãy phòng.
Trần Tư Vũ vội vàng cầu xin sự thương xót: “Đại sư An, em sai rồi, em sai rồi, em vẫn chưa ăn cơm nữa, em đói lắm!”
“Đây là thái độ cầu cứu sao?” An Lương khẽ khịt mũi.
“Chồng ơi, em sai rồi, xin anh tha thứ.” Trần Tư Vũ lập tức nhẹ nhàng nói.
“Được, tạm thời bỏ qua cho em, lát nữa anh sẽ cho em xem!” An Lương đáp.
Tống Thiến không thể nhịn được cười thành tiếng, chủ yếu là do thái độ của Trần Tư Vũ thay đổi quá nhanh khiến Tống Thiến không nhịn được cười.
An Lương nhìn Tống Thiến: “Thiển Thiến, em cũng muốn được “dọn dẹp” à?”
Tống Thiến lập tức xua tay: “Không không không. Đại sư An, em sai rồi, em vẫn còn chưa khỏe!”
“Thật không?” An Lương hóa thân thành đại sư, “Anh không tin!”
Tống Thiến nhìn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cầu cứu: “Tư Vũ, Sương Sương, cứu mình!”