Người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen liếc nhìn Triệu Uyển Hề trước, anh ta cười nói: “Sao cháu lại ở đây, hôm nay cháu không đi học à?”
Triệu Uyển Hề mỉm cười trả lời: “Chú Các, hôm nay cháu không có tiết.”
Thực ra Triệu Uyển Hề có tiết, chỉ là cô ấy có thể không cần phải đến lớn.
“Giới thiệu với chú, người này là An Lương.” Triệu Uyển Hề giới thiệu An Lương với Cát Thu. Sau đó cô lại giới thiệu với An Lương, “Vị này là cục trưởng Cục Thuế - Cát Thu.”
An Lương chủ động chào hỏi: “Xin chào, cục trưởng Cát!”
“Xin chào, An Thần Tài nổi tiếng!” Cát Thu trả lời với giọng điệu mang theo ý tốt trong lời đùa cợt của mình.
“Mau ngồi xuống đi chú.” An Lương làm động tác “mời”.
Khi ba người đã yên vị, một trà sư bước vào pha trà cho cả ba rồi hiểu chuyện rời đi.
An Lương thản nhiên nói: “Uyển Hề nói trà này là loại trà thượng hạng gì đó, tóm lại cháu cũng không nếm ra được, cục trưởng Các nếm thử xem?”
Cát Thu cầm tách trà lên, nhắm mắt lại ngửi hương thơm rồi thở dài: “Đây là trà Minh Tiền Long Tỉnh mới ra vào đầu tháng này! Thập Bát Long Tỉnh Hoàng Trà?”
Triệu Uyển Hề chỉ mỉm cười không nói.
“Thật lãng phí! Thật lãng phí!” Cát Thu thở dài hết lần này đến lần khác.
“Chú Các là người hiểu về trà, hiển nhiên đáng được thưởng thức trà ngon rồi.” Triệu Uyển Hề trả lời.
Mặc dù An Lương không biết nhiều về trà, nhưng anh cũng biết Thập Bát Long Tỉnh Hoàng Trà. Đúng không hổ danh là Triệu Uyển Hề! Loại trà ở cấp bậc này đã không còn nằm trong vấn đề có tiền mới có thể mua được.
Sau khi Cát Thu nhấp một ngụm trà, ông ấy khẽ thở dài và nói: “Đã mấy năm rồi chú không nếm qua, nhưng chú vẫn nhớ rất rõ mùi vị của nó.”
Triệu Uyển Hề nói đùa: “Chú Cát vẫn không thay đổi, lát khi rời đi, cháu sẽ mời Cát chú uống một hai chén trà.”
“Cảm ơn cháu rất nhiều!” Cát Thu mỉm cười đồng ý.
An Lương yên lặng nhấp mấy ngụm trà, anh vẫn luôn cảm thấy Thập Bát Long Tỉnh Hoàng Trà chẳng qua cũng vậy thôi, mùi vị có khác gì với những loại trà khác đâu chứ?
Cát Thu cũng chú ý đến hành động của An Lương, ông ấy mỉm cười nói: “An Thần Tài quả là một người giàu cảm xúc.”
An Lương đặt tách trà xuống, anh bình tĩnh nói: “Cháu thực sự không thể phân biệt được. Cục trưởng Cát cảm thấy trà này và trà bình thường có gì khác biệt?”
“Chênh lệch rất lớn!” Cát Thu trả lời, “So với trà bình thường, sự khác biệt đó giống như con đom đóm với vần trăng sáng, hai thứ này không thể nào so sánh được với nhau.”
“An Thần Tài có cảm nhận được những lá trà này chứa đựng cảm giác du hàn thời gian không?” Cát Thu hỏi lại.
An Lương bất lực trả lời: “Hay là chúng ta thảo luận về thuế của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh được không chú?”
Cát Thu thể hiện hơi lố, thưởng thức thì cứ thưởng thức thôi, nói những câu viển vông thế làm gì?
An Lương đành phải đi thẳng vào vấn đề và nêu ra chủ đề trước.
Đối mặt với thái độ đi thẳng vào vấn đề của An Lương, Cát Thu hiển nhiên cũng đáp lại với giọng khẳng định: “Được thôi, chúng ta hãy thảo luận về việc đánh thuế dự án taxi thông minh Thắng Hành - Bình An.”
Cát Thu tiếp tục nói thêm: “Mặc dù dự án taxi thông minh Thắng Hành – Bình An của cháu tự vận hành dịch vụ vận tải, nhưng bọn chú cho rằng nó phù hợp với danh mục thuế cho thuê tài sản di động hữu hình.”
“Tuy nhiên, những lời phàn nàn trước đây của cháu cũng chính đáng. Cháu đã áp dụng hệ thống lái xe thông minh thay thế người lái xe truyền thống, nhằm cung cấp dịch vụ vận chuyển, điều này quả thực cũng không thể hoàn toàn tính theo danh mục thuế cho thuê tài sản di động hữu hình.” Cát Thu nói thêm.
An Lương hiểu rằng Triệu Uyển Hề đã đóng một vai trò nào đó trong việc này, hay phải nói là mạng lưới của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã đóng một vai trò nào đó, khiến Cát Thu phải lùi lại nửa bước.
“Chú có một đề nghị.” Cát Thu nhìn An Lương.
“Cục trưởng Cát, xin hãy nói cho cháu biết.” An Lương đáp.
“Vì dự án taxi thông minh Thắng Hành - Bình An là một thứ mới lạ, nên bọn chú, những người làm thuế, đương nhiên phải bắt kịp thời đại và thiết lập các loại thuế phù hợp cho những điều mới.” Cát Thu giải thích.
“Bọn chú sẽ thiết lập loại thuế “Hệ thống lái xe thông minh cung cấp dịch vụ cho ngành vận tải”. Còn về thuế suất, chúng ta cùng lùi một bước nhé?” Cát Thu ngập ngừng hỏi.
“Lùi một bước thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.
“Sau cải cách thuế hiện tại, danh mục thuế “cho thuê tài sản di động hữu hình” là 17% và danh mục thuế “cung cấp dịch vụ ngành vận tải” là 3%, chênh lệch 14%. Chúng ta mỗi người lùi một bước, mỗi bên nhường 7%. Vậy thì thuế Hệ thống lái xe thông minh cung cấp dịch vụ cho ngành vận tải sẽ là 10%.” Cát Thu giải thích.
“Ý của cháu An thế nào?” Cát Thu hỏi An Lương.
An Lương âm thầm thở dài trong lòng, không ngờ đối phương lại suy nghĩ đến ý kiến của anh về mảng định thuế. Phải nói là câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã mang đến cho An Lương rất nhiều tài nguyên chính quyền.
Nếu không có sự tồn tại của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, và không có sự hỗ trợ của gia tộc Triệu phía sau Triệu Uyển Hề, anh sợ rằng Cục Thuế của chính quyền sẽ trực tiếp áp dụng thuế 17%.
Thậm chí có khả năng tăng mức thuế của “Hệ thống lái xe thông minh cung cấp dịch vụ cho ngành vận tải” lên một mức cao hơn nữa.
Xét cho cùng, lợi nhuận của dự án taxi thông minh Thắng Hành - Bình An thực sự rất cao. Dù cho có thiết lập mức thuế cao hơn nữa, kết quả cuối cùng cũng buộc phải chấp nhận.
Chỉ có thể nói rằng An Lương có tầm nhìn rất xa, anh đã thành lập câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh từ lâu, để giải quyết mọi vấn đề có thể xảy ra.
Nếu không, những vấn đề này sẽ khiến An Lương rất lo lắng.
Tuy rằng không hẳn là kiểu không làm được gì, nhưng ít nhất cũng khiến An Lương đau đáu trong lòng không thôi, thậm trí còn cảm thấy oan ức.