Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 34 - Chương 597: Gọi Chị Đi!

Chương 597: Gọi chị đi!

Trước tình hình mà độ thiện cảm của Vân Hi Nguyệt tăng lên thay vì giảm xuống, An Lương giả vờ như không biết.

Đúng lúc này, Dương Mậu Di và Đỗ Nhược Nam đi tới, Dương Mậu Di hô lên: “Đại vương, em đã thảo luận xong với đạo diễn Đỗ. Anh nói với cửa hàng một chút, chúng ta chuẩn bị bắt đầu quay phim tài liệu ẩm thực.”

“Được.” An Lương gật đầu đáp ứng.

“Vân Hinh, mau về thôi, chúng ta phải đi rồi!” An Lương bảo đứa trẻ nghịch ngợm đang làm hư cây cần tây.

Đứa trẻ nghịch ngợm nghe thấy tiếng gọi của An Lương, cô bé dùng sức kéo cần tây lên, sau đó nhìn chằm chằm rồi chạy lại, đưa cần tây cho An Lương.

“Anh An, nhìn này, em giỏi quá, hái được một món rồi.” Vân Hinh khoe khoang nói.

Chuyện này...

Rõ ràng là phá hoại vườn rau, đứa trẻ nghịch ngợm này lại sinh ra cảm giác “mình thật tuyệt vời”?

Được thôi!

Món cần tây này xin được đưa vào bếp để làm món gan heo xào cần tây nhé!

“Chị Vân, chị dẫn Dương Mậu Di và ê-kíp quay phim vào sau bếp đi, tôi dẫn đứa trẻ nghịch ngợm này đi rửa tay.” An Lương giải thích.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Vân Hi Nguyệt, bây giờ An Lương không sợ cô ấy sẽ “cáo trạng” nữa rồi?

Lẽ nào là muốn kiểm tra cô ấy?

Trên thực tế, Vân Hi Nguyệt bây giờ đã dập tắt suy nghĩ cẩn thận, cô đột nhiên cảm thấy hình như mọi thứ y như An Lương nói, An Lương chia tay với Trần Tư Vũ hoặc Dương Mậu Di, Trần Tư Vũ hoặc Dương Mậu Di sẽ thực sự hạnh phúc sao?

“Được.” Vân Hi Nguyệt trả lời: “Hinh Hinh, con đi rửa tay với anh An, con phải ngoan ngoãn, biết không?”

Vân Hinh ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con sẽ ngoan ngoãn, mẹ ạ.”

Không nghe lời?

Nếm thử nắm đấm sắt từ xã hội của An Lương!

An Lương dẫn Vân Hinh vào phòng vệ sinh, phòng bếp riêng của Nông Gia Yến được đặt ở vị trí cao cấp. Vào mùa đông, bệ rửa cung cấp nước nóng, bên cạnh bệ rửa còn có một chiếc ghế đẩu bằng gỗ hình vuông, hiển nhiên là chuẩn bị cho trẻ em. Điều này cho thấy nhà hàng rất chu đáo.

An Lương dời chiếc ghế gỗ qua, sau đó bế Vân Hinh lên và giúp Vân Hinh rửa tay.

Đứa trẻ nghịch ngợm này không biết mối nguy hiểm từ xã hội. Mùa hè lại ra vườn rau phá hoại, nếu mà gặp sâu bọ hay sâu tơ thì may ra mới có thể trị được đứa trẻ nghịch ngợm này.

Sau khi An Lương rửa tay cho Vân Hinh, dùng khăn giấy lau sạch vết nước, nhấc Vân Hinh khỏi chiếc ghế đẩu gỗ, trả chiếc ghế đẩu gỗ về vị trí cũ rồi nắm lấy đôi tay sạch sẽ của Vân Hinh.

“Đi thôi, chúng ta đi xem bọn họ đang làm cái gì.” An Lương dẫn đứa trẻ nghịch ngợm đi về phía phòng bếp.

Hai người vừa đi vào sân thì nhìn thấy một cô gái đang dắt một con chó Golden Retriever, ánh mắt của Vân Hinh đột nhiên sáng lên.

“Dì ơi, con có thể sờ vào con chó này không?” Vân Hinh hỏi.

An Lương cũng không ngăn cản, giống chó Golden Retriever tính tình rất tốt. Vân Hinh muốn sờ thì để con bé sờ thôi, xem ra phải rửa tay lần nữa, đứa trẻ nghịch ngợm này đúng là phiền phức mà.

“Gọi là chị!” Cô gái trẻ ra hiệu cho Vân Hinh đừng gọi dì.

An Lương đoán mò dựa theo tướng mạo của đối phương chắc là tầm 25 đến 26 tuổi, còn nhan sắc trông chắc là tầm 70 điểm.

“Dì ơi, con có thể sờ chị này không?” Vân Hinh hỏi lại.

“Khụ khụ!” An Lương suýt nữa bật cười.

Đứa trẻ nghịch ngợm này đang cố ý à?

“Xin lỗi, thật ngại quá, người đẹp. Đứa trẻ nhà tôi có hơi nghịch ngợm, thực sự rất xin lỗi.” An Lương vội vàng biểu thị xin lỗi.

Cô gái trẻ đang dắt chú chó giống Golden Retriever phớt lờ An Lương, trực tiếp dẫn Golden Retriever rời đi.

An Lương bế Vân Hinh lên, cậu dạy bảo: “Đứa trẻ nghịch ngợm này, em nên gọi dì đó là chị mới đúng!”

Cô gái trẻ vẫn chưa đi xa suýt nữa quay đầu lại kiếm An Lương để đối chất, cô ấy là dì sao?

Ánh mắt kiểu gì vậy!

Vân Hinh cười hi hi sau đó hôn lên mặt An Lương, e là đứa trẻ nghịch ngợm này thực sự đang cố ý?

An Lương bế Vân Hinh đến sau phòng bếp. Đội quay phim do Đỗ Nhược Nam dẫn đầu đã bắt đầu công việc. Kỹ sư ánh sáng Tần Tiểu Xuyên đang điều chỉnh vị trí đèn để có được hiệu ứng quay phim tốt nhất.

Ngũ Hưng Vĩ, người chịu trách nhiệm thu thập âm thanh, đang thử nghiệm một chiếc micro. Chiếc micro mà cậu ta sử dụng rất tân tiến, nó có chức năng lấy âm thanh rất rõ.

Công nghệ này có tên là OZO Audio, có hiệu quả đặc biệt đối với các phim tài liệu ẩm thực, vì thông qua công nghệ này, âm thanh của thức ăn khi nấu sẽ được thu lại một cách chính xác.

Người quay phim Liêu Tinh đã gắn camera không gương lật của Sony trên gimbal cầm tay để tránh rung lắc ở mức độ lớn nhất và chụp ảnh ổn định hơn nhiều so với điện thoại di động.

An Lương ôm Vân Hinh bước đến, cậu kể chuyện Vân Hinh vừa nãy đã gọi chú chó Golden Retriever là chị với mọi người.

Vân Hi Nguyệt lập tức dạy dỗ: “Vân Hinh, sau này con không được phép làm điều này, nghe chưa?”

Vân Hinh trả lời chiếu lệ: “Dạ.”

“Mậu Di, hôm nay em định quay món ăn nào?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di trả lời: “Món đầu tiên là thịt heo xắt sợi xào vị cá. Món này gây tranh cãi lắm. Em định sẽ đăng trên B trạm.”

Thịt heo xắt sợi xào vị cá là ẩm thực của Tây Xuyên và Thịnh Khánh, có rất nhiều người nước ngoài đã hiểu lầm về món thịt heo xắt sợi xào vị cá. Suy cho cùng món ăn có tên “thịt heo xắt sợi xào vị cá” nhưng lại không có cá?

Vì tình huống như vậy, cho nên đã gây ra một trận náo loạn và từ hiểu lầm mà dẫn đến tổn thất.

Dùng món thịt heo xắt sợi xào vị cá để quay phim là một lựa chọn không tồi!

Chương 598: Chôn sâu trong lòng?

Các nguyên liệu mà Dương Mậu Di lựa chọn, ngoài thịt heo xắt sợi xào vị cá, còn có gan heo ngâm tiêu, thịt rang cháy cạnh đặc biệt của Thịnh Khánh, sườn xào chua ngọt và sườn om đỏ.

Mỗi một nguyên liệu được lựa chọn đều rất ngon, đặc biệt là sườn xào chua ngọt, phong cách chua ngọt này phù hợp với hầu hết các khu vực ở nước ngoài và có giá trị quảng bá rộng rãi.

Trên phạm vi toàn cầu, hương vị chua ngọt là hương vị trào lưu.

Còn về mấy món ăn Tây Xuyên cứu thế giới?

Hãy từ bỏ ảo tưởng và đối mặt với thực tế đi!

Bất kể là cay hay vị dầu, đó là một hương vị thích hợp trên khắp thế giới, đặc biệt là vị dầu. Rất nhiều người nước ngoài chưa bao giờ nếm nó trong đời, được chứ?

Vị chua ngọt là vị chủ đạo tuyệt đối.

Ví dụ, món gà Tả Tông Đường nổi tiếng ở các khu vực nước ngoài có vị chua ngọt.

Còn về gà Tả Tông Đường ban đầu?

Có không gian sinh tồn của Tả Tông Đường ở Trung Quốc không?

Đùa chắc!

Quá trình quay phim tài liệu ẩm thực diễn ra rất suôn sẻ, ê-kíp quay phim do Đỗ Nhược Nam chỉ huy tuy nhỏ nhưng có năng lực. Vào khoảng 6 giờ tối, ê-kíp quay phim của Đỗ Nhược Nam đã hoàn thành phim tài liệu ẩm thực. Bọn họ livestream từ chối bữa tiệc của An Lương và nói rằng bọn họ sẽ giải quyết phần hậu kỳ của bộ phim tài liệu về ẩm thực trước.

Thái độ tận tình như vậy là yên tâm rồi!

Sau khi Đỗ Nhược Nam hẹn Dương Mậu Di sẽ ghi âm vào ngày hôm sau, cô ấy đã rời đi cùng ê-kíp quay phim.

Nhưng trước khi rời đi, An Lương đã cho bọn họ cái chân giò heo lớn của Nông Gia Yến. Lần này Đỗ Nhược Nam không từ chối. Tội nghiệp anh chàng nhiếp ảnh gia, lúc trước mang theo máy quay, nhưng bây giờ lại mang theo giò heo!

Số thịt heo còn lại của Nông Gia Yến đã được An Lương gửi đến những người hâm mộ của Dương Mậu Di ở cùng thành phố Thịnh Khánh, thông qua dịch vụ giao hàng nhanh Thuận Phong.

Sau khi tiễn ê-kíp của Đỗ Nhược Nam đi, An Lương đã tổ chức một bữa tiệc trong phòng của Nông Gia Yến.

Vân Hi Nguyệt ngồi cùng Dương Mậu Di, An Lương chịu trách nhiệm dẫn đứa trẻ nghịch ngợm đi.

“Mậu Di, buổi livestream có vui không?” Vân Hi Nguyệt nói với sự thích thú.

Dương Mậu Di phủ định trả lời: “Buổi livestream vô cùng nhàm chán. Đặc biệt là khi mới bắt đầu, đạo đức của một số người trên mạng rất thấp, phát ngôn của bọn họ không có tố chất.”

Sự thật chính là như vậy!

Tố chất của một số khán giả livestream rất đáng lo ngại.

Vân Hi Nguyệt vừa có chút hứng thú với livestream, lập tức bị đánh tan.

An Lương ở một bên nói thêm: “Bây giờ Dương Mậu Di livestream cũng ít đi rồi. Hiệu ứng livestream của cô ấy không tốt lắm nhưng hiệu ứng rút thưởng thì không tệ.”

“Rút thưởng?” Vân Hi Nguyệt khó hiểu.

Dương Mậu Di đã giải thích chi tiết cho Vân Hi Nguyệt, bao gồm làm thế nào để thiết lập mục thưởng và cả lợi nhuận cho một ván rút thưởng.

“Chị Vân, bọn em đã kiếm được hơn 9 vạn trong lần rút thưởng gần đây nhất đó!” Dương Mậu Di giải thích về lợi nhuận rút thưởng.

An Lương âm thầm thở dài, cô gái ngốc nghếch này, Vân Hi Nguyệt là một người phụ nữ giàu có!

“Vậy cũng ổn đó. Tuy nhiên, theo như sự phân tích của chị thì rất khó để trúng thưởng, đúng không?” Vân Hi Nguyệt chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

Nếu không nhờ ký hậu tín dụng của An Lương, thêm cả hai lần thu hút của An Lương, và độ nổi tiếng khá cao của cậu trên ứng dụng Răng Hổ, đồng thời giúp Dương Mậu Di phấn đấu giành được phân chia tỷ lệ.

Trung tâm rút thăm Hồ Ly may mắn của Dương Mậu Di chắc chắn sẽ không làm được!

Đến gần 9 giờ tối, Dương Mậu Di và Vân Hi Nguyệt mới kết thúc cuộc trò chuyện với nhau, bọn họ dường như đã trở thành chị em tốt của nhau?

Trên đường về nhà, An Lương đã gọi điện thoại trước cho Tôn Hà, biểu thị hôm nay cậu sẽ không về nhà.

Hôm nay cậu và Dương Mậu Di vẫn quay trở lại khu dân cư Lâm Sơn, hôm sau mới chính thức dọn vào căn biệt thự cao cấp số 3901 ở Lãm Cảnh Nguyên.

Trên ghế lái phụ của chiếc xe Lamborghini Urus, Dương Mậu Di đột nhiên nói: “Đại vương, em cảm giác chị Vân hình như có hơi thích anh đó!”

“Em nghĩ nhiều rồi!” An Lương trả lời: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là ân nhân đã cứu mạng đứa trẻ tinh nghịch đó.”

“Đại vương, em không có đùa đâu, em thực sự cảm giác được rằng chị Vân thích anh đấy.” Dương Mậu Di nói tiếp.

“Sau đó thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Hả?” Dương Mậu Di sửng sốt một chút, “Không có sau đó gì cả.”

“Em đang lo sợ không đâu đấy à!” An Lương hừ hừ nói, “Nếu chị ấy thích anh thì sao?”

“Bất kể là thân phận của chị ấy hay là lý do khác, cho dù chị ấy thích anh, chị ấy cũng chỉ có thể chôn chặt mối tình này trong lòng.” An Lương bình tĩnh nói.

An Lương tiếp tục nói thêm: “Nếu anh chỉ là một người bình thường, có lẽ anh đã đi theo cô ấy. Dù sao thì theo cô ấy thì bớt phải phấn đấu 20 năm, hầu hết mọi người đều không muốn làm việc chăm chỉ nữa, đúng không?”

“Chị Vân giàu như vậy sao?” Dương Mậu Di kinh ngạc.

“Dựa theo phán đoán tình hình mà anh biết, ít nhất là 3 ức trở lên, em nghĩ xem?” An Lương hỏi ngược lại.

Dương Mậu Di đột nhiên trở nên ngượng ngùng: “Vừa nãy em bảo với chị Vân, làm thế nào để kiếm tiền trên Youtube và B trạm, chị ấy chắc sẽ không cười vì lời nói của em chứ?”

An Lương phủ định, nói: “Không đâu, những điều em nói với chị ấy là chân thành, không phải là để khoe khoang, cho nên chị ấy sẽ không cười nhạo em đâu.”

Dương Mậu Di thở phào nhẹ nhõm, cô nói tiếp: “Đại vương, em thấy Hinh Hinh cũng rất thích anh đó!”

An Lương hừ một tiếng: “Tiểu hồ ly, chúng ta vốn đã quen nhau, nhưng em vẫn muốn vu oan cho anh, đêm nay anh sẽ không buông tha cho em đâu, hiểu không?”

“Em đợi đại vương đấy!” Hồ ly tinh khiêu khích!

Chương 599: Làm thay?

Đêm càng ngày càng tối.

Kỹ năng hàng yêu phục ma của chính đạo cự phách An đạo trưởng ngày càng tinh thâm!

Gần đến tờ mờ sáng, Hồ Ly đã bị chính đạo cự phách An đạo trưởng trấn áp 2 lần. Cô nép vào trong lòng của An Lương, thì thào nói: “Đại vương, ngày mai chúng ta dọn qua đó sao?”

“Có vấn đề gì à?” An Lương hỏi ngược lại.

Ngón trỏ tay phải của Dương Mậu Di vuốt ve lồng ngực An Lương, cảm nhận được nhịp tim của An Lương, cô nói: “Chỗ đó rộng rãi quá. Nếu đại vương không có ở đó, em hơi sợ hãi.”

Phòng 3901 trong tòa nhà số 8 Lãm Cảnh Nguyên có diện tích chứng nhận là 980 mét vuông, trên dưới tổng cộng là ba tầng.

Nếu sống một mình thì có vẻ hơi trống trải?

“Đại vương, em định mua căn phòng ở khu dân cư Mộc Lâm này. Bình thường em đều ở đây, khi nào anh đến thì chúng ta sẽ cùng nhau đi Lãm Cảnh Nguyên, được không?” Dương Mậu Di nói thêm.

“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” An Lương hỏi.

“Không đắt, em tự mua được.” Dương Mậu Di nhanh chóng trả lời lại.

Giá trung bình của khu dân cư Mộc Lâm rất rẻ, thêm nữa là căn phòng này tương đối nhỏ, là dạng căn phòng nhà ở giá rẻ có hai phòng ngủ và một phòng khách, tổng diện tích chỉ hơn 60 mét vuông!

Còn ở bên phía Lãm Cảnh Nguyên, phòng để đồ của phòng ngủ chính đã 50 mét vuông rồi!

“Anh chỉ hỏi mà thôi.” An Lương nói.

Dương Mậu Di trả lời: “Em đã kiểm tra trên mạng rồi, giá trung bình 1 mét vuông là 1 vạn 3, tổng cộng giá sẽ là khoảng hơn 80 vạn.”

“Quả thực rất rẻ.” An Lương trả lời: “Nếu vậy thì mua đi, sau khi mua xong, việc đầu tiên là thay cái khóa cửa chết tiệt bằng vân tay.”

Dương Mậu Di đáp lại với một nụ cười: “Ừm, đại vương, em nhớ rồi.”

Xin hỏi An Lương có phải là kẻ tăng thêm giá không?

Rõ ràng là chỉ muốn thay một ổ khóa cửa, cuối cùng lại mua một căn biệt thự siêu khủng trị giá gần 1 ức?

Từ một chiếc xe đạp biến thành một chiếc Rolls Royce?

Hình như là vậy đấy!

Mặc dù An Lương không tiêu tiền, nhưng chuyện tăng giá là thực, từ ổ khóa vân tay hơn 1000 tệ tăng giá thành căn biệt thự hơn 1000 vạn, cuối cùng lại biến thành căn biệt thự sang trọng có giá trị gần 1 ức.

Lúc đầu chỉ cảm thấy do không có khóa vân tay, nên việc mở cửa phiền phức quá!

“Nhân tiện, ngày mai là thứ bảy và chủ nhật, có phải em lại mở Trung tâm rút thưởng nữa không?” An Lương hỏi.

Trung tâm rút thăm Hồ Ly may mắn này cố định vào các ngày thứ bảy và chủ nhật, để thu hút nhiều người chơi rút thưởng hơn.

Dương Mậu Di trả lời: “Ngày mai thì em không chắc. Ngày mai em có hẹn đạo diễn Đỗ. Em sẽ đến studio Nam Nhược của họ để ghi hình. Lồng tiếng cho phiên bản tiếng Anh cần do đích thân em xử lý, kể cả bản tiếng Trung cũng vậy.”

“Buổi rút thăm của em là từ 8 giờ đến 10 giờ tối đúng không?” An Lương vẫn nhớ rõ thời gian.

“Đúng vậy, nhưng em không chắc liệu việc ghi hình đã kết thúc hay chưa.” Dương Mậu Di trả lời: “Đại vương, hay là anh mở Trung tâm rút thăm trúng thưởng giúp em nhé?”

“Khi rút thăm trúng thưởng, đám người đó không cần quan tâm ai là người đang livestream. Miễn là có rút thăm trúng thưởng, chỉ cần có thể đổi thưởng lập tức. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm ai là người đang livestream.” Dương Mậu Di giải thích.

Trước mắt thì Trung tâm rút thăm trúng thưởng của Dương Mậu Di khi livestream cô sẽ không lộ mặt, tiêu điểm mà đám khán giả theo dõi không phải là Dương Mậu Di, bọn họ chỉ muốn rút thăm trúng thưởng mà thôi.

‘Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân Trở Về tôn kính, xin hỏi bạn có đồng ý đảm nhiệm livestream thay hay không?’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Dựa trên mức độ nổi tiếng trong livestream rút thăm trúng thưởng. Số lượng khách VIP, số người rút thăm trúng thưởng, số tiền rút thăm trúng thưởng và khả năng sinh lời của rút thăm trúng thưởng. Tiền thưởng sẽ được tính sau khi tổng hợp.’

‘Hình phạt thất bại: Không.’

Vậy mà đã kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng?

Thành thật mà nói, nếu không có nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương vẫn cảm thấy có chút ghét bỏ vì lợi nhuận của rút thăm trúng thưởng quá thấp. Nhưng bây giờ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có nhiệm vụ rồi, còn phải nói gì nữa đây?

Làm thôi!

“Được rồi! Anh sẽ livestream giúp em. Có điều, em đi ghi âm từ buổi sáng, làm cả ngày mà vẫn không xong à?” An Lương khó hiểu.

“Em cũng không rõ nữa!” Dương Mậu Di trả lời: “Đại vương, nếu không thì ngày mai anh đi với em, nếu như em xử lý xong bên đó thì tự em livestream?”

An Lương từ chối. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã giao cho cậu nhiệm vụ. Mặc dù không có hình phạt cho việc thất bại, nhưng An Lương thực sự muốn biết phần thưởng là gì!

“Thôi bỏ đi, anh sẽ làm!” An Lương trả lời: “Cho dù em ghi âm trước và hoàn thành xong nó đi nữa, buổi livestream này vẫn sẽ do anh đảm nhiệm. Nhân tiện, em đưa điện thoại của em cho anh dùng, anh sửa tiêu đề của phòng livestream để hâm nóng một chút.”

“Hả?” Dương Mậu Di khó hiểu: “Đại vương, có rất nhiều người biết đến Trung tâm rút thăm trúng thưởng của chúng ta.”

“Anh chuẩn bị thêm phần thưởng, coi như là để chúc mừng chúng ta chuyển đến một ngôi nhà mới.” An Lương trả lời.

“Đại vương, nếu thêm phần thưởng dễ bị lỗ lắm đó!” Dương Mậu Di nhắc nhở.

“Em nghĩ xem chúng ta thêm bao nhiêu phần thưởng mới thích hợp. Anh sẽ không nói về số tiền thưởng cụ thể.” An Lương trả lời.

Dương Mậu Di đưa điện thoại cho An Lương, An Lương đã thành thạo đăng nhập vào ứng dụng Răng Hổ, cậu đổi tên phòng livestream của Dương Mậu Di trước. Ngày mai, Đế Vương Thần Thánh - Lương Nhân Trở Về sẽ tự mình chủ trì buổi rút thăm trúng thưởng, tăng mức tiền thưởng!

Sau khi An Lương sửa đổi tiêu đề phòng livestream của Dương Mậu Di, cậu đăng nhập tài khoản của mình bằng điện thoại di động của cậu, sau đó ra lệnh cho hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nạp 100 vạn xu Răng Hổ.

Lúc trước, cậu từng mở gói quà rút thưởng ngẫu nhiên và trúng được 100 vạn Răng Hổ, cậu vẫn luôn giữ phần thưởng mà vẫn chưa sử dụng.

Chưa đầy một phút, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nạp số xu Răng Hổ tương ứng vào tài khoản của cậu.

Tiếp theo, hãy xem màn trình diễn của An Lương!

Chương 600: Thần thoại Cthulhu?

‘Chúc mừng Lương Nhân Trở Về: Trung tâm rút thăm Hồ Ly may mắn nạp phí duy trì Đế Vương trong phòng stream Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa x1’

‘Chúc mừng Lương Nhân Trở Về: Trung tâm rút thăm Hồ Ly may mắn nạp phí duy trì Đế Vương trong phòng stream Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa x1’

Từng dòng tin thông báo nạp phí duy trì chạy dài khắp các phòng livestream.

Chỉ có điều biệt danh có hơi lộn xộn?

Nếu đang xem livestream trên điện thoại dạng dịch vụ khách hàng, tất cả dòng tin thông báo nạp phí duy trì đều giống như xe lửa cứ chạy thẳng một chiều, chỉ cần nhấp vào dòng tin thông báo nạp phí duy trì là có thể trực tiếp vào phòng livestream của Dương Mậu Di.

Có rất nhiều khán giả thức khuya bước vào phòng livestream, bọn họ gửi bình luận sôi nổi.

‘Đại lão Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân cuối cùng đã sống lại?’

‘Chúc mừng đại lão Đế Vương Thần Thánh thoát khỏi móng vuốt của Hồ Ly!’

‘Đừng ngớ ngẩn, hãy nhìn hậu tố của Đế Vương Thần Thánh kìa, vẫn nằm trong sự kiểm soát của Hồ Ly may mắn!’

‘Nghiêm túc mà nói, tôi không quan tâm đến việc Đế Vương Thần Thánh có về hay không, điều tôi quan tâm là việc rút thăm trúng thưởng ngày mai!’

‘Nhìn vào tiêu đề xem?’

‘Xin hỏi đại lão Đế Vương Thần Thánh, ngày mai được thưởng bao nhiêu?’

‘Câu hỏi tương tự! Ngày mai được thưởng bao nhiêu?’

‘Tôi rất quan tâm đến tình hình tiền thưởng!’

‘Tôi phát hiện ra chế độ Cthulhu đã được thêm vào phòng livestream của streamer Hồ Ly!’

‘Đừng nhìn thẳng! Streamer rút thăm trúng thưởng cũng không có lộ mặt

‘Đã lâu rồi không bị rớt mất SAN. Bạn sẽ mất đi sự tỉnh táo khi xem livestream rút thăm trúng thưởng này

‘Gia nhập vào phòng stream một cách không kiểm soát. Tôi không biết bạn có gặp phải trường hợp này không, dù sao thì một người chơi miễn phí ba năm như tôi đây đã tham gia rồi.

‘Cầu xin Hồ Ly may mắn nhận được thần thông, người chơi miễn phí như tôi đây rơi một giọt lệ của nỗi oan ức!’

‘Yên tâm, ngày mai SAN của cậu sẽ càng thấp hơn!’

‘Ngươi ngày đêm vẫn luôn ủng hộ - Đế Vương Thần Thánh - An Lương Trở Về?’

‘Ngồi đợi một giải thưởng lớn tầm 100 vạn!’

An Lương nhìn đống bình luận trong phòng livestream, cậu không có ý định trả lời, trực tiếp nạp phí duy trì “Đế Vương” 30 lần trong phòng livestream của Dương Mậu Di.

Rõ ràng trong phòng livstream không hề có nội dung livestream nào, nhưng số khách VIP bây giờ đã vượt hơn 3 vạn người!

Nhưng bạn phải biết rằng, đây là nửa đêm!

Không chỉ đang nửa đêm mà còn là thời gian mà các streamer khác đang đấu PK với nhau.

Sau khi An Lương nạp phí duy trì, cậu lại xem bình luận, sau đó trực tiếp tắt livestream.

Có rất nhiều người nhìn thấy tiêu đề trong phòng livestream của Dương Mậu Di, bọn họ đương nhiên sẽ quảng bá nó.

Còn việc công bố phần thưởng bây giờ?

Không không không!

Hiệu quả của việc công bố bây giờ sẽ không nhận được hiệu ứng tốt bằng không công bố.

Vì không được công bố nên những người này có tâm lý tò mò, cho nên ngày mai sẽ qua xem số tiền thưởng rốt cuộc là bao nhiêu.

Màn đêm chìm vào sâu hơn, An Lương và Dương Mậu Di đều đã ngủ say.

Ngày hôm sau.

Khoảng bảy giờ sáng, An Lương tỉnh dậy trước. Dương Mậu Di còn đang ngủ say, cô ấy đang nói mớ trong mơ.

“Đừng bỏ em… Đại vương, anh đừng rời bỏ em.” Dương Mậu Di nói một cách mông lung.

Cô gái ngốc nghếch này!

Làm sao An Lương có thể rời xa cô?

An Lương ôm lấy Dương Mậu Di còn đang ngủ say, cậu chọn ngủ thêm một giấc nữa.

Gần 8 giờ, Dương Mậu Di tỉnh lại, nhìn thấy An Lương còn chưa dậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì khi nãy cô đã nằm mơ, mơ thấy rằng An Lương rời xa cô.

May mắn thay, đó là một giấc mơ!

Dương Mậu Di cẩn thận nép vào vòng tay của An Lương, cô thích cảm giác ấm áp này và cảm thấy cực kỳ an toàn.

Hành động của Dương Mậu Di khiến An Lương tỉnh lại, cậu nhẹ giọng hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu.

“Vậy thì mau dậy đi, 8 giờ rồi, em không đi thu âm sao?” An Lương nhắc nhở.

Dương Mậu Di đáp lại một cách nũng nịu: “Không! Đại vương, em vẫn muốn ngủ một lát!”

y da!

Hồ Ly nhỏ này lười biếng vậy sao?

Chẳng lẽ là muốn làm hao mòn ý chí của chính đạo cự phách?

Được thôi!

Ngủ một lát thì ngủ một lát!

An Lương ôm lấy Dương Mậu Di, để cho Dương Mậu Di rúc vào trong tay mình thoải mái hơn.

Đã gần 10 giờ, lúc này An Lương và Dương Mậu Di mới dậy, chủ yếu là do hồ ly tinh bị chính đạo cự phách An đạo trưởng trấn áp một lần. Nếu Đỗ Nhược Nam không gọi điện thoại, e rằng Dương Mậu Di vẫn lười biếng trên giường.

An Lương và Dương Mậu Di vội vã ăn sáng và lái xe đến vườn ươm đối diện núi Mẫu Linh. Studio chụp ảnh Nan Ruo của Đỗ Nhược Nam nằm trong vườn ươm này.

Khi An Lương và Dương Mậu Di đến Studio chụp hình Nam Nhược, studio này thực sự rất nhỏ, diện tích văn phòng e là chưa tới 10 mét vuông?

Tuy nhiên, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng vẫn đủ.

Đỗ Nhược Nam mời An Lương và Dương Mậu Di xem các mẫu mà bọn họ đã hoàn thành ở bước đầu. Đoạn phim tài liệu quảng cáo ẩm thực do ê-kíp quay phim chuyên nghiệp quay thực sự rất khác biệt.

Lấy ví dụ về món thịt rang cháy cạnh, cận cảnh chi tiết của món thịt heo được rang cháy cạnh trên chảo rất rõ ràng. Đồng thời kết hợp với âm thanh xèo xèo được ghi lại bởi OZO Audio, đem lại cảm giác vô cùng ngon miệng.

Sau khi Dương Mậu Di xem đoạn phim xong, cô lập tức khen ngợi: “Đoạn phim mẫu này rất tốt! Đúng rồi, đạo diễn Đỗ, nếu muốn tham khảo đoạn phim mẫu này, phí bên mọi người là bao nhiêu?”

Đỗ Nhược Nam trả lời: “Rất cảm ơn các bạn đã công nhận công việc của chúng tôi! Nếu dựa theo đoạn phim mẫu như vậy, phí tiêu chuẩn của chúng tôi sẽ là 5000 tệ nửa ngày. Chúng tôi chịu trách nhiệm xử lý hậu kỳ và phụ trách ghi âm giúp các bạn.”

“Nếu các bạn đặt 10 đoạn phim trở lên trong một lần, chúng tôi có thể giảm giá 20%. Tuy nhiên các bạn chỉ có thể đặt tối đa 20 đoạn phim, hơn nữa tất cả các yêu cầu được đặt trước phải được quay và hoàn thành trong vòng 1 năm, đồng thời cũng cần hẹn trước.” Đỗ Nhược Nam giải thích.

Cô ấy rất khắt khe, đối với đơn hàng được đặt số lượng lớn, cô ấy có thể giảm giá.

Nhưng ê-kíp của cô ấy rất tự tin, vì thế đã thiết lập số lượng đặt trước và cả thời gian quay phim. Điều này cho thấy, cô ấy tin rằng ê-kíp của cô ấy sẽ có giá trị hơn trong tương lai.

Sự tự tin này là rất tốt!

An Lương hỏi: “Hồ Ly nhỏ, em có thích phong cách quay phim của bọn họ không?”

Dương Mậu Di gật đầu.

“Vậy thì đặt kế hoạch quay 20 đoạn phim đi!” An trả lời.

“Hả?” Dương Mậu Di hơi sửng sốt.

“Muốn trở nên nổi tiếng trên Youtube thì thực sự cần một ê-kíp chuyên nghiệp. Được rồi, em hãy nhanh chóng tiến hành lồng tiếng Anh. Chúng ta còn có việc phải làm vào buổi tối.” An Lương nhắc nhở.

Chương 601: Đại lão lồng tiếng

Studio Nam Nhược.

Dương Mậu Di bắt đầu làm việc, trước tiên là cô kiểm tra lại phim mẫu, sau đó dựa theo nội dung chiếu của phim mẫu viết bản thảo thuyết minh tiếng Anh để từ đó làm thuyết minh cho phim.

An Lương nói chuyện với những người khác của Studio Nam Nhược, qua cuộc nói chuyện An Lương đã nắm rõ được một số tình hình cơ bản của Studio Nam Nhược.

Ví dụ như họ mới chỉ thành lập được hai tháng, trước mắt vẫn đang trong tình trạng thua lỗ nhưng điều kiện gia đình của Đỗ Nhược Nam rất khá nên An Lương có đặt trước một lúc hai mươi mấy kế hoạch quay chụp thì cũng không lo họ chạy mất.

Sau gần một tiếng, Dương Mậu Di mới hoàn thành bản thảo thuyết minh nội dung tiếng anh thì anh trai thu âm là Ngũ Hưng Vĩ bắt đầu làm việc, anh ta phụ trách thu âm cho Dương Mậu Di và xử lý tạp âm trong âm tần.

Chủ yếu là do Studio Nhược Nam không có phòng thu chuyên biệt.

May là Đỗ Nhược Nam đã bỏ ra món tiền lớn để mua thiết bị điều chỉnh âm tần OZO Audio, nếu không thì công tác thu thập âm tần sẽ càng khó khăn hơn.

Khi Dương Mậu Di đang thu âm thì An Lương xem xét phim mẫu, đồng thời thử so sánh với bản thảo thuyết minh của Dương Mậu Di.

Một lúc sau anh lại hiện ra vấn đề, bản thảo thuyết minh của Dương Mậu Di quá khô khan, chỉ đơn giản giới thiệu những món ăn này, bao gồm những điều như nguyên liệu, cách nấu và khẩu vị.

Thuyết minh như vậy giống như là thuyết minh trong sách giáo khoa vậy, tuy là giới thiệu chính xác tình hình của những món ăn này nhưng đúng thật là có chút khô khan.

Lần này có tổng cộng là năm đoạn video, gồm có: Thịt sợi xào, gan lợn xào ớt ngâm, thịt lợn nấu chính hai lần, sườn sụn chua ngọt và sườn xào chua ngọt, mỗi một video dài từ một đến hai phút.

Dựa theo sự giới thiệu của Dương Mậu Di thì An Lương thấy chắc lượt người xem sẽ chỉ có hạn mà thôi.

An Lương mở Youtube ra xem các tác phẩm của Dương Mậu Di, Dương Mậu Di trên Youtube có tên là CSQ-Fox. Có hàm ý là hồ ly Thịnh Khánh của nước Hạ.

Cô gái này đúng là thích cái tên hồ ly thật!

Giống như là An Lương dự đoán thì lượt xem trên Youtube của Dương Mậu Di sẽ rất giới hạn, lúc trước có 40 vạn lượt xem về lẩu, bây giờ chỉ mới đạt khoảng 60 vạn lượt.

Còn về sau này? Chắc sẽ càng thảm hơn!

Trước đây có 30 vạn lượt xem, bây giờ mới có hơn 40 vạn lượt, hơn nữa, những tác phẩm càng mới thì lượt xem lại càng thấp, rõ ràng là không giữ được người xem.

An Lương đeo tai nghe không dây vào để xem tác phẩm trên Youtube của Dương Mậu Di, anh xem tác phẩm đầu tiên có liên quan đến lẩu.

Không nói đến chất lượng hình ảnh, mà thuyết minh vẫn như cũ giống sách giáo khoa, giải thích kỹ càng về nguồn gốc của lẩu, rồi tình hình món lẩu ở Thịnh Khánh, sau đó lại giới thiệu qua về các mùi vị của lẩu.

Nếu như dựa theo thang điểm một trăm, nể mặt cô là hồ ly nhỏ, An Lương có thể cho cô 60 điểm nhưng sẽ không xem những video sau này nữa, e là phần lớn người xem khác cũng như vậy.

An Lương nói nhỏ: “Đạo diễn Đỗ, lát nữa tôi muốn đích thân ra mặt, tôi muốn thu âm thuyết minh.”

Đỗ Nhược Nam không từ chối, cô ta trả lời: “Được thôi, lát nữa vẫn còn thu âm bản tiếng nước Hạ nữa.”

Người này xem thường ai vậy chứ?

Tiếng anh của An Lương là đẳng cấp chuyên nghiệp đấy!

Chưa đến nửa tiếng sau thì Dương Mậu Di thu âm xong bản thuyết minh tiếng Anh, An Lương chào hỏi: “Anh trai thu âm, chúng ta thu lại một lần nữa, lần này sẽ thu thuyết minh về sườn sụn chua ngọt.”

Anh trai thu âm Ngũ Hưng Vĩ không từ chối: “Được thôi.”

Dương Mậu Di nghi ngờ nói: “Đại vương, vừa rồi em thu âm cũng không tồi mà!”

“Lần này để anh làm!” An Lương ra hiệu để tự anh làm.

Dương Mậu Di đưa bản thảo cho An Lương nhưng An Lương từ chối và nói: “Anh không nói theo bản thảo. Anh trai thu âm à, chuẩn bị xong chưa?”

Ngũ Hưng Vĩ đưa tay làm dấu hiệu OK.

An Lương trực tiếp nói luôn: “Hi, chào mọi người, tôi là một người nước Hạ, tôi xin được đứng ở góc độ một người nước Hạ giới thiệu cho các bạn một món ăn ngon của nước Hạ.”

“Đây là “sườn sụn chua ngọt”, gần như là món “Trác Tông Đường Kê” mà các bạn biết.” Tiếng Anh của An Lương phát âm rất chuẩn.

Dù có là Dương Mậu Di hay Đỗ Nhược Nam và cả anh trai thu âm đều nhìn An Lương với vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt là Đỗ Nhược Nam.

Cô ta vốn tưởng là An Lương và Dương Mậu Di ở cùng nhau có nguyên nhân chủ yếu là do An Lương có nhiều tiền, vì dù sao nhìn anh cũng có vẻ là người nhiều tiền.

Tìm hiểu quần áo trang sức xa xỉ phẩm trên người anh đi.

Tìm hiểu Lamborghini Urus mà anh lái đi.

Đỗ Nhược Nam về cơ bản có thể nhận ra chiếc đồng hồ đeo trên tay An Lương là Patek Philippe 6002G-010, cô ta biết đó không phải là bầu trời sao đêm, mà là vua của hãng đồng hồ cao cấp Patek Philippe trị giá 1700 vạn.

Nhưng thứ tiếng anh trôi chảy trình độ cao của An Lương lúc này lại làm thay đổi nhận thức của Đỗ Nhược Nam.

“Là một người nước Hạ, tôi sẽ nói cho các bạn biết một bí mật, nước Hạ chúng tôi vốn không hề có “Trác Tông Đường Kê”, đây là một món ăn nổi tiếng giả của nước Hạ.” An Lương nói một cách đầy hồi hộp.

“Tại sao nước Hạ lại không có Trác Tông Đường Kê?” An Lương vừa tự hỏi vừa tự trả lời: “Bởi vì nước Hạ có thêm một loạt món ăn tương tự, hoàn hảo có thể che lấp mất sự tồn tại của Trác Tông Đường Kê.”

“Những món này gồm có sườn sụn chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thịt heo xào chua ngọt, thịt rán sốt chua ngọt, thịt viên xào chua ngọt..., mỗi vùng đất của nước Hạ đều có từ điển các món ăn khác nhau nhưng đều có một món có vị chua ngọt hoàn toàn có thể che lấp được sự tồn tại của Trác Tông Đường Kê.” An Lương giới thiệu.

“Là một người nước Hạ tôi sẽ đánh giá về Trác Tông Đường Kê, nó chính là một món ăn đánh lừa người khác, nếu như phải cho điểm thì món sườn sụn chua ngọt này được chín điểm, còn Trác Tông Đường Kê chỉ được ba điểm thôi.” An Lương tiến hành cho điểm.

“Hãy theo dõi tôi để tìm hiểu nhiều hơn về mĩ thực của nước Hạ, để biết được càng nhiều hơn những hiểu biết sai lầm về ẩm thực nước Hạ nhé!” An Lương nói câu kết thúc.

Sau khi An Lương nói xong, Dương Mậu Di vội khen ngợi: “Đại vương thật là lợi hại!”

An Lương trả lời một cách phủ nhận: “Thật ra cũng chỉ bình thường thôi!”

Đỗ Nhược Nam khen ngợi: “Anh An quả thật là rất lợi hại, nếu với góc độ cá nhân tôi mà nói video ẩm thực của Dương lão sư có chút vô vị nhưng bỏ thì tiếc, còn video của anh thì tôi sẽ chọn lựa tiếp tục xem nữa!”

Ở Thịnh Khánh “lão sư” là một cách xưng hô, từ đó để thay thế cho cách gọi không đúng lắm là “cô Dương”.

Đặc biệt là trong hợp tác thương nghiệp, bên A gọi bên B là bố thì phần lớn trường hợp như này đều xưng hô là “lão sư”, từ đó thể hiện sự tôn trọng và tránh giẫm phải mìn.

Anh trai thu âm Ngũ Hưng Vĩ cũng tán thành theo: “Tôi cũng thế, tôi cũng thế!”

Anh trai quay phim Liêu Tinh và anh trai ánh sáng Tần Tiểu Xuyên cũng tán thành theo.

Phần thuyết minh của An Lương rõ ràng là thú vị hơn!

Chương 602: Streamer nhỏ không xứng!

Studio Nam Nhược.

An Lương mới hơi lộ chút tài mà đã làm cho mọi người không khỏi bất ngờ.

Gần một rưỡi trưa An Lương mời toàn bộ nhân viên của Studio Nam Nhược đến trung tâm Tài Lợi ăn cơm, An Lương chọn món ăn kiểu Nhật Bản giá 298 tệ một người.

Hành động này đã có được thiện cảm của tất cả nhân viên của Studio Nam Nhược, thời gian làm việc buổi chiều cũng được tiến hành rất nhanh chóng, mỗi một video ẩm thực đều do An Lương giới thiệu một cách rất đặc biệt.

Gần bốn giờ thì tất cả các công tác thu âm thuyết minh đã được hoàn thành, An Lương sảng khoái ký hợp đồng với Đỗ Nhược Nam, nhưng khi trả tiền thì Đỗ Nhược Nam lại chủ động đề nghị chỉ cần trả trước chi phí cho năm kế hoạch quay trước thôi.

Mỗi một kế hoạch quay là năm nghìn, theo cách tính giảm giá 20% thì năm kế hoạch quay giá sẽ là hai vạn.

Đỗ Nhược Nam này đúng là thú vị!

Thế mà lại chỉ cần trả trước cho năm kế hoạch quay.

Cách thức thanh toán như vậy rõ ràng là càng tốt cho An Lương và Dương Mậu Di, nếu như trả hết một lần rồi mà lỡ như Studio của Đỗ Nhược Nam sập tiệm giữa chừng mất thì sao?

Dù cho không sập tiệm nhưng trả trước như vậy chắc cũng sẽ làm cho sự tích cực của nhân viên Studio của Đỗ Nhược Nam giảm đi!

Sau khi An Lương trả hai vạn thì Đỗ Nhược Nam đưa một phiếu thu cho Dương Mậu Di, cô ta còn nói thêm: “Dương lão sư, khi nào cô có kế hoạch quay thì cứ thông báo trước với chúng tôi, càng sớm càng tốt để chúng tôi thuận tiện giữ lịch.”

Dương Mậu Di gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng thông báo trước cho mọi người.”

Hơn bốn giờ chiều, An Lương và Dương Mậu Di lái xe về Lâm Sơn Cư, vốn định lên kế hoạch hôm nay chuyển nhà nhưng về đến nhà đã là năm giờ rồi nên kế hoạch chuyển nhà chỉ có thể gác lại sau.

“Đại vương, hai phiên bản video đều đăng lên hết sao?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Hai phiên bản của năm video đều đăng lên cùng một lúc lên Youtube và BiliBili, chúng ta đan xen so sánh hiệu quả xem thế nào, đặc biệt là sự khác nhau về lượt xem giữa phim tài liệu về ẩm thực được quay bằng đội ngũ chuyên nghiệp và phim tài liệu được quay bằng điện thoại di động.”

“Vâng, vâng!” Dương Mậu Di thao tác trên máy tính.

Mạng internet nhà Dương Mậu Di đã đặc biệt mở đường truyền dịch vụ thương nghiệp “đăng tải như nhau”.

Mạng băng thông rộng bình thường đều là “đăng tải không như nhau”.

Lấy ví dụ mạng băng thông rộng bình thường là 100 triệu, thì tốc độ tải xuống nhanh nhất là 12.5MB mỗi một giây, nhưng khi đăng lên thì nhiều nhất chỉ là hơn 1MB.

Đấy chính là điển hình của dịch vụ “đăng tải không như nhau”

Tình trạng này trên toàn thế giới đều như nhau chứ không phải là đặc điểm của trong nước, các quốc gia như Bạch Đầu Ưng, Nhật Bản, Europa... Tất cả đều có tình trạng như vậy.

“Đăng tải như nhau” là dịch vụ thương nghiệp!

Mạng băng thông rộng phổ thông 100 triệu một năm sẽ không cần đến một nghìn đồng tiền phí.

Nếu như đăng ký dịch vụ thương nghiệp “đăng tải như nhau” và cả băng thông 100 triệu thì giá cả năm sẽ đạt đến 6 vạn, mỗi tháng sẽ là 5000 tệ.

Hơn nữa còn không bao gồm dịch vụ mạng quốc tế.

Nếu như đăng ký cả dịch vụ mạng quốc tế và cả dịch vụ thương nghiệp “đăng tải như nhau” thì giá phải gấp đôi nữa.

Dịch vụ băng thông rộng “đăng tải như nhau” rất phù hợp với streamer.

Lấy nền tảng Răng Hổ làm ví dụ, nếu như là mạng băng thông rộng bình thường 100M, tình hình tốc độ đăng lên là 10M, độ nét của livestream có thể chỉ được HD, thậm chí còn rất khó để đạt được livestream HD.

Còn về Blu-Ray trực tiếp 4M, Blu-Ray trực tiếp 8M, thậm chí là Blu-Ray trực tiếp 12M hoặc 15M thì sao?

Nếu như không có dịch vụ thương nghiệp “đăng tải như nhau” thì không thể nào thực hiện được!

Đây cũng là lý do mà một số streamer nhỏ không có được hình ảnh trực tiếp đạt HD Blu-Ray, stream nhỏ không thể đỡ nổi chi phí mạng băng thông rộng cao như vậy.

Streamer nhỏ không hợp với Blu-Ray trực tiếp.

Dưới sự hỗ trợ của băng thông rộng “đăng tải như nhau”, Dương Mậu Di nhanh chóng đăng các tư liệu liên quan lên BiliBili, còn Youtube thì vẫn cần mất chút thời gian, bởi vì Dương Mậu Di không đăng ký dịch vụ mạng quốc tế nên chỉ có thể dùng một số biện pháp kĩ thuật để đăng lên.

Khoảng hơn sáu giờ, An Lương và Dương Mậu Di mới ra ngoài đi ăn món canh đuôi bò, chắc là muốn bồi bổ cho An Lương.

Khoảng bảy rưỡi An Lương và Dương Mậu Di mới về nhà.

Video đã đăng lên được Youtube, Dương Mậu Di công bố toàn bộ các video liên quan, cô hỏi: “Đại vương, chờ lát nữa rút thưởng, anh làm hay để em tự làm?”

“Tất nhiên là anh rồi!” An Lương trả lời: “Tối qua đã quảng cáo như vậy ra bên ngoài rồi, tất nhiên là để tự anh làm rồi.”

An Lương hỏi: “Đúng rồi, đến năm mới chắc em sẽ không stream rút thăm trúng thưởng nữa chứ?”

“Không đâu.” Dương Mậu Di trả lời: “Theo kế hoạch của em thì ngày 11 và 12 sẽ có hai lần rút thưởng, và ngày 18 là lần rút thưởng cuối cùng, sau đó sẽ đến sau 30 tết mới tổ chức rút thưởng tiếp.”

“Vậy thì bốc thăm ngày hôm nay chúng ta hãy chơi lớn một chút đi!” An Lương nói.

“Đại vương, bình tĩnh đi, nếu như chơi lớn thì chúng ta có khả năng sẽ lỗ vốn đấy.” Dương Mậu Di nói.

Dương Mậu Di nói thêm: “Đại vương, anh có thể bớt sắp xếp giải thưởng lớn đi, thay vào đó sắp xếp thêm nhiều giải thưởng nhỏ, như vậy mới có khả năng thu hồi vốn được.” Dương Mậu Di nói ra kinh nghiệm của mình.

An Lương tiếp thu ý kiến của Dương Mậu Di, bởi vì đây là giải thưởng của nhiệm vụ đầu tiên, sẽ ảnh hưởng đến tình hình lợi nhuận, An Lương cảm thấy lợi nhuận sẽ chiếm phần lớn sức nặng.

Chương 603: Mới vừa xem phim

Lần trước lúc An Lương rút thăm trúng thưởng với Dương Mậu Di ở phòng phát sóng trực tiếp, anh lấy ra 400 vạn để rút thăm trúng thưởng, cuối cùng lỗ vốn hơn 160 vạn.

Lúc khen thưởng nhiệm vụ, căn cứ theo nhân khí phát sóng trực tiếp buổi rút thăm trúng thưởng, nhân số khách quý, nhân số rút thăm trúng thưởng, kim ngạch rút thăm trúng thưởng, cùng với tình hình lợi nhuận rút thăm trúng thưởng, tổng hợp lại và tiến hành khen thưởng.

An Lương đoán tình hình lợi nhuận của rút thăm trúng thưởng chiếm được quyền trọng vô cùng lớn:

"Hồ ly nhỏ, em cảm thấy chúng ta nên thiết lập tiền thưởng như thế nào cho ổn đây?" An Lương hỏi.

Dương Mậu Di suy nghĩ một chút: "Giải nhất có thể thiết lập 888.888 vì nó và một trăm vạn thoạt nhìn cũng không chênh lắm, nhưng dựa theo tỉ lệ mà em chia bây giờ, chúng ta có thể giảm bớt khoảng 20 vạn áp lực dòng chảy."

Trước mắt Dương Mậu Di đang tiến hành hoạt động rút thăm trúng thưởng, cô chia làm tỉ lệ cao tới bảy phần!

Với giải thưởng 888.888 tệ, muốn thu hồi vốn thì phải đạt 158,7 vạn.

Nhưng với giải thưởng 100 vạn mà muốn thu hồi vốn thì phải đạt tới hơn 178,5 vạn một chút.

"Tiền thưởng của giải nhì, chúng ta cũng có thể giảm xuống nhiều hơn, chỉ thiết lập đưa 30 vạn tiền thưởng, hơn nữa cũng chỉ thiết lập một giải, lúc đếm ngược lần rút thăm trúng thưởng thứ hai thì để cho chương trình giải nhì áp chót, một vòng chót tất nhiên chỉ có giải nhất, không cần xếp lại giải nhì, do đó tiết kiệm được một giải nhì." Dương Mậu Di nói rõ.

Cô bổ sung thêm: "Vòng cuối cùng có giải nhất, thêm một giải nhì nữa, chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, căn bản sẽ không khiến cho nhiều người chú ý, cho nên cứ lấy thẳng xuống, chúng ta lại giảm bớt 35 vạn."

Được đấy!

Hồ ly tinh nhỏ này bây giờ hoàn toàn nhập tâm vào rút thăm trúng thưởng lớn, nghiên cứu các chi tiết vô cùng tỉ mỉ!

"Giải ba có thể thiết lập hai cái, mỗi một cái thiết lập 10 vạn, ở vòng thứ nhất rút thăm trúng thưởng và trong vòng áp chót rút thăm trúng thưởng lần hai." Dương Mậu Di nói rõ: "Sau đó mỗi một vòng thì thiết lập lại 10 phần thưởng may mắn 11.111 tệ."

"Kể từ đó, chung quy tổng chi phí của chúng ta chỉ hơn 183 vạn một chút, nhưng nhìn qua thì cũng không kém lần rút thăm trúng thưởng 400 vạn trước đó lắm." Dương Mậu Di nói rõ.

"Dù sao trước đó chúng ta rút thăm trúng thưởng một tiếng một vòng, bây giờ là nửa tiếng một vòng, nếu có người thắc mắc, chúng ta hãy dùng điểm này để phản kích. Nhưng trên thực tế, nửa tiếng và một tiếng của rút thăm trúng thưởng khác nhau rất ít, nên rút thăm trúng thưởng thì đều rút sớm rồi, sẽ không vì hơn nửa tiếng mà thêm nhiều người rút thưởng." Dương Mậu Di quả thật nghiên cứu vô cùng chu đáo.

"Dựa theo phí tổn 183 vạn, áp lực doanh thu của chúng ta chỉ có 327 vạn, hai tiếng thu lại 327 vạn, em cảm thấy vấn đề không lớn, dù sao lần này cũng do đại vương tự mình chủ trì rút thăm trúng thưởng." Dương Mậu Di nói rõ.

An Lương suy nghĩ một chút, đúng như tình huống mà Dương Mậu Di nói, rõ ràng phí tổn giảm từ 400 vạn xuống tới hơn 183 vạn một chút, giảm xuống khoảng hơn 50%, nhưng nhìn qua giống như không kém bao nhiêu so với rút thăm trúng thưởng 400 vạn vậy?

Có một lần Dương Mậu Di chia tỉ lệ là 45%, dựa theo 400 vạn phí tổn, áp lực doanh thu ước chừng có khoảng hơn 1100 vạn, cuối cùng là hoàn thành dòng chảy.

Hơn 660 vạn, dĩ nhiên là lỗ vốn rồi.

Lần áp lực doanh thu này cũng chỉ có 327 vạn, chẳng lẽ còn không kiếm được tiền?

An Lương không tin!

Chạng vạng 7 giờ 50.

An Lương dựa theo phát sóng trước tiên như thường lệ, camera vẫn chiếu ngay cuốn sách 'Bí quyết thành công', hơn nữa trước đó anh vẫn dùng cuốn ống giấy chế tạo tên bìa: 'Cách lấy lòng phú bà?'

Sau khi An Lương phát sóng, sử dụng "nhắc nhở phát sóng” gửi thông báo, anh thực hiện thao tác trên tài khoản của điện thoại mình, sử dụng tài khoản Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân khen thưởng cho Dương Mậu Di.

Ngày hôm qua anh nạp phí duy trì 30 lần Đế Vương, trong tài khoản ước chừng có khoảng 99 vạn phiếu Đậu Vàng, phiếu Đậu Vàng này có hiệu lực ba tháng, hơn nữa An Lương khen thưởng cho Dương Mậu Di được chia khoảng tám phần hoa hồng, nếu là tính luôn phí duy trì Đế Vương thì phải là 88%, xác xuất lỗ vốn cũng rất nhỏ.

' Lương Nhân Trở Về: trung tâm rút thăm trúng thưởng của Hồ Ly may mắn gửi tặng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa một tấm Tàng Bảo Đồ.'

' Lương Nhân Trở Về: trung tâm rút thăm trúng thưởng của Hồ Ly may mắn gửi tặng Không Còn Hồ Ly Tinh Nữa một tấm Tàng Bảo Đồ.'

Tàng Bảo Đồ là một vật phẩm có giá trị cao nhất trên ứng dụng Răng Hổ, mỗi một cái có giá là 5000 tệ, lúc gửi tặng Tàng Bảo Đồ thì sẽ thông báo lên toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp.

Đơn giản mà nói, Tàng Bảo Đồ là cách hay để hấp dẫn nhân khí!

An Lương xoát lại Tàng Bảo Đồ đó một lần, anh là vì hấp dẫn nhân khí, tất nhiên gửi tặng nhiều Tàng Bảo Đồ trong một lần, dựa theo tình hình tài khoản của anh, anh có thể gửi tặng 198 tấm Tàng Bảo Đồ.

Chưa tới hai phút, An Lương đã tặng hết Tàng Bảo Đồ mà mình sở hữu ra ngoài, toàn bộ thông báo trong các phòng phát sóng trực tiếp trên Răng Hổ đều là cơn mưa tặng 198 tấm Tàng Bảo Đồ bắn ra không ngừng.

Số lượng khách quý trong phòng phát sóng trực tiếp của Dương Mậu Di đã vượt qua hai mươi vạn người.

Trong phòng phát sóng trực tiếp nhận lấy cơn mưa đạn khủng khiếp!

‘Đại ca kia đã trở lại!’

‘Chúc mừng Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân thoát khỏi ma trảo của streamer Hồ Ly!’

‘Đây là phòng phát sóng trực tiếp gì vậy? Gây dựng sự nghiệp phát sóng trực tiếp sao? Vì sao khen thưởng nhiều như thế?’

‘Thế vận hội Đế Đô thành công?’

‘Tỉnh mộng triều Đường?’

‘Không ngờ thật sự có người không biết hồ ly may mắn đó?’

‘Ôi người ơi! Ở đây có một người siêu ngốc, đuổi anh ra khỏi đi!’

An Lương cũng không có xem làn đạn, anh nói vào microphone: "Chúc mọi người buổi tối tốt lành… Ommen lớn nhất. Ngại quá, vừa rồi vừa mới xem phim, trốn thôi!"

‘6666666!’

‘Phim này tôi đã từng xem qua!’

‘Tôi cũng xem qua!’

‘Tôi cũng đã xem qua!’

‘Tôi chỉ có thể nói công ty quảng cáo Ommen đúng ngốc luôn!’

‘Tán thành! Mọi người đều xem phim như vậy, vậy mà còn có tiền duy trì online Ommen cho anh sao?’

'Tự mình động thủ, để rồi rơi nước mắt oan ức!'

‘Thế mà Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân đã xem bộ phim như vậy, mọi người dĩ nhiên rất vui mừng!’

‘Tôi xem phim đó rồi, Đế Vương Thần Thánh Lương Nhân cũng xem phim đó, cho nên tôi là cấp bậc Đế Vương Thần Thánh chăng?’

An Lương vẫn không để ý tới làn đạn, anh hô to: "Mọi người chú ý, cúc cúc cúc cúc hồ ly may mắn đây, hôm nay tôi đến livestream, trước hết chúng ta nên nói về giải thưởng hôm nay!"

Chương 604: Dù sao thì Lương ca cũng có lời!

Gần tới tám giờ, trong phòng phát sóng trực tiếp của Dương Mậu Di, nhân số khách quý đột phá 40 vạn người, hơn nữa bên trong còn đang gia tăng nhanh chóng, đương nhiên là phòng phát sóng trực tiếp lớn nhất kênh Răng Hổ.

Trên thực tế cũng là như vậy!

Rất nhanh An Lương đã tuyên bố giải thưởng, sau đó bổ sung thêm: "Tuy rằng phúc lợi hôm nay đã tăng lên, nhưng quy tắc vẫn phải dựa theo nội quy trước đây của hồ ly may mắn."

"Đừng hỏi, có hỏi thì hỏi hồ ly may mắn bên cạnh tôi ấy, nếu tôi làm trái nội quy thì hồ ly sẽ cắn người mất."

An Lương trêu chọc.

Như này thì sao hồ ly may mắn có thể cắn người đây?

Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về - hiểu chứ?

‘Xoay sở không kịp đề phòng hồ ly, thiểm - eo!’

‘Minh thương dễ tránh - hồ ly khó phòng!’

‘Quả nhiên là muốn làm gì thì làm, Đế Vương Thần Thánh đại lão tùy tiện vung tay đã vứt ra hơn một trăm vạn, streamer hồ ly hạnh phúc thật!’

‘Tôi mặc kệ cái gì mà Đế Vương Thần Thánh với cả không Đế Vương Thần Thánh, cũng mặc kệ hồ ly may mắn gì đó, tôi chỉ muốn hôm nay giành giải nhất!’

‘Chẳng phải cái phòng phát sóng trực tiếp này xuyên thành chó cũng có thể mỗi tháng một trăm vạn sao?’

‘Rõ ràng là vứt một quyển sách thôi mà?’

‘Bí quyết để thành công?’

'Cách lấy lòng phú bà?'

Trước hết An Lương mở rút thăm trúng thưởng ra, sau đó nhìn thoáng qua bình luận: "Lấy lòng phú bà gì đó, hay là lựa chọn rút thăm trúng thưởng, chỉ cần một người may mắn trúng thưởng, bạn có thể có một ngày như phú gia, đi KTV chơi, một đêm không phải ca hát cái loại này nữa!"

‘Đột nhiên lái xe?’

‘Đại ca, hát bài hát đi, sờ soạng một đêm nào!’

‘Gửi bình luận làm chứng đi! Nếu tôi trúng thưởng, tôi sẽ đi hát liền!’

‘Nếu ngày nào Đế Vương Thần Thánh đại lão cũng cho chúng ta rút thăm trúng thưởng thì tốt biết bao!’

‘Tỉnh lại đi!’

‘Sao tự nhiên nói mớ vậy?’

Vòng rút thăm trúng thưởng thứ nhất có giải thưởng lớn là 10 vạn, cùng với 10 giải thưởng may mắn 11.111 tệ, tổng phí tổn là 211.110 tệ, tổng doanh thu phải đạt tầm 37,7 vạn.

Nhưng mà gần mười phút sau, tổng doanh thu quà tặng của rút thăm trúng thưởng đã vượt qua 30 vạn! Thoạt nhìn thì làm giàu không khó lắm nhỉ?

Sự thật chính là như vậy!

Lúc kết thúc vòng thứ nhất, tổng doanh thu đạt tới 64,5 vạn, dựa theo cách chia tỉ lệ của Dương Mậu Di, sau khi thu vào là 36,12 vạn, cũng lời tới 15 vạn.

Kết quả như vậy thật khiến Dương Mậu Di hài lòng!

Thống nhất đợt thứ hai và giải thưởng vòng thứ nhất, vẫn là một giải thưởng 10 vạn và 10 giải thưởng may mắn 11.111, tổng doanh thu quà tặng của lần rút thăm trúng thưởng này rất cao, cao tới 82,6 vạn.

Vòng này cũng lời hơn 25 vạn một chút.

Sau đợt rút thăm trúng thưởng thứ hai, lợi nhuận cũng đạt tới 40 vạn.

Nhìn thấy lợi nhuận như vậy, trước tiên là Dương Mậu Di tắt microphone, sau đó mừng rỡ nói: "Oa! Đại vương, chúng ta kiếm được nhiều tiền quá!"

An Lương gật đầu: " Ừ, chúng ta kiếm tiền tốt lắm, trước tiên anh phát thưởng đã."

An Lương mở ra đợt rút thăm trúng thưởng vòng thứ ba, giải thưởng vòng rút thăm trúng thưởng này trừ đi 10 vạn, giải thưởng mới tăng 30 vạn, hơn nữa vẫn giữ 10 giải thưởng may mắn 11.111 tệ.

30 vạn mới tăng lập tức trở thành một màn áp chót thú vị!

Về phần bỏ đi 10 vạn?

Ngoại trừ một nhóm người đang gửi bình luận ở bên ngoài, đại đa số còn lại không thèm để ý đến, những người này đang

nhắm vào 10 giải thưởng 11.111 tệ.

Về phần khen thưởng 30 vạn?

Tiện tay mua một phiếu!

Lỡ như trúng thì sao?

Khi An Lương gửi xong khen thưởng vòng thứ hai thì đến rút thăm trúng thưởng vòng thứ ba.

Ngược lại không bằng lợi nhuận đợt thứ hai?

Quan trọng là chi phí tăng lên 20 vạn!

Vòng rút thăm trúng thưởng cuối cùng mở ra, chi phí vòng rút thăm trúng thưởng này có hơi cao, chỉ thiếu 2 tệ nữa là đạt tới 100 vạn.

Các giải thưởng 888,888 tệ, mười giải thưởng may mắn 11,111 tệ, tổng hợp chi phí lại lên tới 999,998 tệ, doanh thu cao tới 178.57 vạn!

Dương Mậu Di có chút sốt ruột, hai tay cô lôi kéo cánh tay An Lương, sợ đợt rút thăm trúng thưởng cuối cùng này lãng phí toàn bộ lợi nhuận trước đó hết.

Lần thứ ba trước đó đã lời hơn 62.3 vạn.

Nhưng sự lo lắng của Dương Mậu Di rõ ràng là dư thừa!

Trong phòng livestream của cô, số lượng khách quý đã lặng thầm vượt qua 50 vạn, đại đa số người chơi thích rút thăm trúng thưởng tụ tập lại ở đây.

Kỳ thật ngày thường kênh Răng Hổ này rút thăm trúng thưởng cũng rất nhiều, ví dụ như nói tặng quà mở bảo rương hoặc là rút thăm, có khả năng rút ra quà có giá trị kếch xù, một vài streamer vì kích thích tiêu phí mà thiết lập rút ra phần thưởng gì đó, hoàn lại bao nhiêu khen thưởng.

Bởi vậy kênh Răng Hổ có số lượng lớn người chơi thích rút thăm trúng thưởng, bọn họ đều là người theo chủ nghĩa cơ hội!

Nhưng mà giải thưởng lớn nhất của kênh Răng Hổ chính là hoàn lại một tấm tàng bảo đồ mà thôi, tương đương với 5000 tệ, ở chỗ Dương Mậu Di, giải thưởng nhỏ nhất toàn là 11,111 tệ, thế thì làm sao người chơi rút thăm trúng thưởng không tham dự cho được?

Đặc biệt là vòng cuối cùng được đầu tư giải thưởng 888,888 tệ, lượng lớn người chơi rút thăm trúng thưởng chờ cái giải thưởng này, trước đó bọn họ đều tham gia thật sự có hạn! Sau khi vòng rút thăm trúng thưởng cuối cùng bắt đầu, lượng lớn người chơi rút thăm trúng thưởng dũng mãnh vào tham gia, với thời gian gần năm phút đã làm tổng doanh thu quà tặng rút thăm trúng thưởng vượt qua một trăm vạn.

Mười tám phút, tổng doanh thu quà tặng rút thăm trúng thưởng vượt qua doanh thu 178.57 vạn.

Hai mươi phút sau, tổng doanh thu quà tặng rút thăm trúng thưởng đột phá hai trăm vạn!

Năm phút cuối, quà tặng rút thăm trúng thưởng lại lần nữa gia tăng bùng nổ, đặc biệt là một phút cuối cùng, quà tặng rút thăm trúng thưởng gia tăng gần 50 vạn.

Tổng doanh thu quà tặng vòng rút thăm trúng thưởng lần thứ tư lên tới 294.8 vạn!

Tổng doanh thu quà tặng buổi rút thăm trúng thưởng này, dựa theo tỉ lệ quà tặng rút thăm trúng thưởng của Dương Mậu Di, thuế sau khi thu vào là 165 vạn, bỏ 100 vạn vốn, tổng lợi nhuận cao tới 65 vạn!

Hơn nữa trước đó lời hơn 62.3 vạn nữa, tổng lợi nhuận rút thăm giải thưởng lần thứ tư là hơn 127.3 vạn, lười thống kê lợi nhuận mấy trăm tệ.

Dương Mậu Di lại tắt microphone, cô thỏa mãn cười to: “Ha ha ha ha, Đại vương, chúng ta lời hơn một trăm vạn luôn đó!”

An Lương cũng rất vui vẻ, livestream hai giờ, hơn nữa trên cơ bản là không cần phải nói gì trong buổi livestream, tự nhiên kiếm lời hơn một trăm vạn, rõ ràng hơn một trăm vạn đối với An Lương mà nói thì cũng không nhiều, nhưng anh thật sự rất hài lòng.

Hoá ra chơi livestream thật sự có thể kiếm tiền sao?

“Đại vương, chi phí của anh, toàn bộ em trả lại cho anh, bao gồm cả chi phí trước đó anh đánh thưởng dẫn, em cũng trả lại toàn bộ cho anh, sau đó chúng ta chia đôi lợi nhuận, được không?” Dương Mậu Di ngồi ở trên đùi An Lương, tay cô ôm lấy cổ An Lương.

Trước đó An Lương lấy 90 vạn nạp phí bổ sung phiếu Đậu Vàng, chi phí 90 vạn này có thể quay về 63.36 vạn, nếu tính toàn bộ, lợi nhuận buổi livestream này là không chênh lệch lắm cũng đúng mức một trăm vạn.

Hai người mỗi người chia một nửa, là mỗi người 50 vạn?

An Lương từ chối: “Cho em tất!”

Vì chưa đủ 300 vạn chi phí nên An Lương để ý sao?

Nhưng Dương Mậu Di thì để ý!

Chương 605: Lời mời ăn khuya của Lưu Linh

Dương Mậu Di để ý thấy An Lương đã tham gia!

Chi phí thưởng tiền mặt của lần livestream này hết 183 vạn, thêm vào đó là 90 vạn tiền thưởng thêm.

Lợi nhuận của hoạt động rút thăm trúng thưởng là 127,3 vạn tệ, chi phí phần thưởng còn lại 63,36 vạn tệ, trừ đi chi phí thưởng thêm thì vẫn còn lại hơn một trăm vạn như trước.

“Đại Vương, em sẽ trả lại tiền vốn cho anh, còn một trăm vạn tiền lời thì cho em nhé. Đúng lúc em cần dùng để mua nhà ở Lâm Sơn Cư, rồi trang hoàng sửa sang nâng cấp nó.” Dương Mậu Di lấy lùi làm tiến nói.

Nếu An Lương không cần tiền lời, vậy cứ trả tiền vốn lại cho An Lương là được.

“Đại Vương, anh đồng ý nha!” Dương Mậu Di nũng nịu: “Nếu anh không chịu thì sau này em cũng không biết nên nhờ Đại Vương hỗ trợ thế nào.” Dương Mậu Di trần tình.

An Lương không từ chối: "Được rồi, lát nữa anh gửi số thẻ cho em, sau khi em nhận được tiền lương của nền tảng Răng Hổ thì gửi cho anh.”

"Được!” Dương Mậu Di ngoan ngoãn gật đầu.

An Lương vừa nói chuyện với Dương Mậu Di vừa phát thưởng, chưa tới 10 phút anh đã phát xong, sau đó anh mở mic lên: "Vâng các vị anh em, thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi, hồ ly may mắn sẽ quay lại vào ngày mai, tôi xin được kết thúc tại đây, tạm biệt!”

Sau khi An Lương nói xong, anh lập tức kết thúc bằng tốc độ ánh sáng.

Các khán giả đã quá quen với phong cách kết thúc bằng tốc độ ánh sáng như vậy trong livestream của Dương Mậu Di, dù gì phần thưởng cũng phát xong rồi, nên người xem cũng đã rời khỏi phòng trước.

Còn người chiến thắng thì sao?

Chắc là đi hát karaoke?

Bây giờ còn chưa tới 11 giờ, thời điểm quá phù hợp để đi hát nhỉ?

An Lương kết thúc bằng tốc độ ánh sáng xong thì tiện tay tắt luôn máy tính, Dương Mậu Di lập tức quấn lấy anh, cô nũng nịu gọi: "Đại Vương!"

Con hồ ly tinh này!

Hừ!

Sao An đạo trưởng chính trực lại có thể bị quyến rũ được?

Hồ yêu to gan, dám ăn côn pháp hàng yêu phục ma!

Bóng đêm càng lúc càng nồng.

Tới gần rạng sáng, Dương Mậu Di thiếp đi trong vòng tay của An Lương, còn An Lương thì đang lướt xem tin tức phản hồi trên hệ thống người chiến thắng cuộc sống.

'Tinh!'

'Hoàn thành nhiệm vụ livestream thay thế!’

'Đang trong quá trình kết toán khen thưởng, vui lòng đợi một lát…'

'Hệ số phổ biến của livestream: 0,42'

'Hệ số ghế khách quý của livestream: 0,57'

'Hệ số số người rút thăm trúng thưởng: 0,41'

'Hệ số hạn mức rút thăm trúng thưởng: 0,55'

'Hệ số lợi nhuận rút thăm trúng thưởng: 1,69'

'Hệ số cuối cùng: 3,64'

'Hoàn tiền lần này dựa vào tổng số quà tặng trong phần rút thăm trúng thưởng!’

'Tổng số quà tặng rút thăm trúng thưởng: 555,2 vạn tệ'

'Tổng mức hoàn tiền lần này: 2020,93 vạn tệ.'

'Ghi chú đặc biệt: Khoản tiền hoàn lại lần này sẽ sử dụng tài khoản đầu tư của kí chủ tại công ty đầu tư An Tâm lấy các khoản tiền tương ứng từ thị trường chứng khoán Mỹ. Các hoạt động tài chính đều được ghi chép rõ ràng, hoạt động thu lãi cũng hợp tình hợp lý, xin ký chủ yên tâm sử dụng.’

'Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng thay!’

'Phần thưởng thêm là "thông tin thương nghiệp bí mật cốt lõi" của Honda.’

Thế mà lại nhận được một thông tin thương nghiệp bí mật của hãng Honda?

Hơn nữa lại còn là thông tin thương nghiệp bí mật "cốt lõi"?

Khi An Lương chuẩn bị kiểm tra thử xem sao thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn Wechat, mở ra xem thì không ngờ lại là tin nhắn của Lưu Linh.

‘Lưu Linh: Bạn học An, cuối cùng dì cũng hoàn thành xong các điều kiện liên quan đến việc vay vốn của An Thịnh rồi. Bây giờ dì mới tan làm đây, đi ăn khuya chung không?’

Chuyện này…

Bây giờ sắp 0 giờ sáng rồi mà?

Đi ăn khuya giờ này sao?

An Lương nhìn Dương Mậu Di đang nằm trong lòng, thầm nghĩ mình là một người đàn ông tốt, vì vậy An Lương không thể bỏ rơi Dương Mậu Di lúc này được.

Còn nữa, bạn nhỏ An không cần nghỉ ngơi à?

Vẫn là nên để bạn nhỏ An được nghỉ ngơi thì hơn!

'An Lương: Ngại quá, dì à, bây giờ cháu không rảnh.'

An Lương nhịn đau từ chối Lưu Linh!

Dù sao anh cũng là một người đàn ông tốt mà phải không?

Song, An Lương nhanh chóng trả lời tiếp.

'An Lương: Ngày mai đi! Dì à, ngày mai chúng ta hẹn một bữa ăn khuya đi.’

Người đàn ông tốt đều hay thân thiện như vậy!

Nếu người khác đã hẹn đi ăn khuya, dù có đổi thời gian thì vẫn là hẹn đi ăn khuya mà nhỉ?

Như thế trông mới có thành ý chứ!

Nếu không, người khác hẹn đi ăn khuya mà lại trả lời hẹn đi ăn sáng?

Còn không chịu hiểu mà hẹn ăn sáng nữa à?

An Lương đề nghị nên học thuộc tập thơ của Từ tiên sinh!

Có sao nói vậy, Từ tiên sinh vẫn có vài chỗ tốt, ít nhất là trên con đường trở thành một người đàn ông tốt thì ông ấy chắc chắn là bậc tiền bối tiên phong dẫn đầu.

Bên kia tại khu chung cư Thiên Lan, nhìn thấy tin nhắn trả lời của An Lương, khóe miệng Lưu Linh cong cong.

'Lưu Linh: Ngày mai sao?'

'Lưu Linh: Nếu là ngày mai thì đi ăn tối với nhau thì sao?’

Ăn tối?

A!

An Lương từ chối không chút do dự!

'An Lương: Ngại quá dì à, tối mai cháu có hẹn với bạn rồi ạ, hay là chúng ta đổi hôm khác đi?' Trên thực tế tối mai An Lương không có hẹn.

Có điều, chẳng phải những chuyện như vậy sẽ do An Lương nắm quyền quyết định sao?

Dù có hay không cũng phải đều do An Lương quyết định!

Rồi cuối cùng Lưu Linh có đồng ý không?

Thật ra An Lương đã có đáp án cả rồi!

Chương 606: Ngày cơ hội cuối cùng!

Bây giờ đã hơn 5 giờ sáng, An Lương đặt vé máy bay cho Lý Tịch Nhan chuyến số 6 lúc hai giờ chiều, trễ nhất là 5 giờ sẽ về tới Thịnh Khánh.

Nói một cách đơn giản thì ngày này chính là một ngày cuối trước khi Lý Tịch Nhan trở về!

Cho nên đã có đáp án chưa?

'Lưu Linh: Được, ngày mai chúng ta đi ăn khuya đi, khi nào cháu rảnh?’

Ván này đạo trưởng An lại thắng!

'An Lương: 11 giờ được không ạ?’

'Lưu Linh: Được, đến giờ đó gọi nhé?’

'An Lương: Được ạ.'

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương tiện tay bấm vào nút xóa bên trái xoá hết lịch sử trò chuyện.

Đây là kỹ năng quan trọng nhất của một người đàn ông tốt, hãy ghi lại cẩn thận!

Tám giờ sáng, An Lương và Dương Mậu Di tỉnh lại, vì hôm qua phải lồng tiếng cho phim phóng sự ẩm thực khá tốn thời gian nên họ chưa dọn sang nhà mới.

Hôm nay An Lương và Dương Mậu Di chuẩn bị trang hoàng cho căn hộ số 3901 tòa nhà số 8 ở Lãm Cảnh Nguyên, chủ yếu là tiến hành nâng băng thông internet trên dưới ngang nhau, và sắp xếp cho Dương Mậu Di hai cái máy tính.

Kế hoạch ban đầu là dọn hết thiết bị ở Lâm Sơn Cư qua đây, nhưng theo phương án của Dương Mậu Di, bình thường cô sẽ ở Lâm Sơn Cư, khi An Lương trở về thì cả hai sẽ sang Lãm Cảnh Nguyên.

Cho nên phải lắp đặt lại máy tính livestream, và tăng băng thông internet, thì bọn họ mới có thể livestream ở Lãm Cảnh Nguyên được.

Bây giờ An Lương đột nhiên cảm thấy livestream rất thú vị, một lần livestream kiếm được hơn trăm vạn tiền lời, có cảm giác rất giống 'Thẻ Hoàn Tiền Ăn Uống – Sơ Cấp’. Đúng là không được nhiều tiền lắm, nhưng lại rất vui!

An Lương và Dương Mậu Di bận rộn cả ngày, lại livestream cùng nhau lần nữa, sắp xếp lại máy tính livestream, nộp đơn xin nâng băng thông internet ngang nhau, rồi mua vài thứ đồ dùng sinh hoạt khác mới làm cho Lãm Cảnh Nguyên bên này có cảm giác là một căn nhà.

“Đúng rồi, tiểu hồ ly, hôm nay anh sẽ về nhà để mai xử lý chút chuyện trong nhà.” An Lương nói một cách tự nhiên.

Ngày mai Lý Tịch Nhan sẽ về tới đây, An Lương không thể phân thân ra được.

Vừa lúc!

Lý do về nhà xử lý việc cho vay của công ty gia đình của An Lương là một lý do vô cùng hoàn hảo.

“Khi nào Đại Vương quay lại ạ?” Dương Mậu Di hỏi.

"Anh livestream rút thăm trúng thưởng với em xong, xem thử hôm nay có lời không rồi về.” An Lương nói.

Dương Mậu Di đáp lại: “Chúng ta về Lâm Sơn Cư đi, em ở đây một mình hơi sợ.”

"Được!” An Lương gật đầu.

Hai người ra ngoài ăn tối đến gần tám giờ mới về, hôm nay Dương Mậu Di tự livestream, An Lương không tham gia, chủ yếu là do không có nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nên An Lương cũng chẳng thiết tha gì.

Trong trường hợp Dương Mậu Di tự livestream, tiền thưởng giảm xuống, giải thưởng lớn nhất trị giá 10 vạn, giải nhì cấp một trị giá 48,888 tệ, một giải trị giá 18,888 tệ, hai giải trị giá 9999 tệ, và 11 giải trị giá 1111 tệ, tổng số tiền bỏ ra thiếu 5 tệ là đạt 20 vạn.

Chi phí giải thưởng thêm mới chỉ tốn 35,7 vạn mà thôi!

Hai tiếng sau, kết quả xuất hiện, tổng lưu lượng là nhiều hơn 54,2 vạn một chút, dựa theo tỉ lệ Dương Mậu Di chia, rồi trừ đi thuế thu nhập cá nhân, cuối cùng nhận được hơn 10,3 vạn.

Kết quả thu được khá tốt!

Dương Mậu Di tự livestream rút thăm trúng thưởng thu được hơn 9,2 vạn, nhiều hơn một vạn rồi phải không ta?

“Đại vương, em cũng kiếm được mười vạn tiền lời nè!” Dương Mậu Di vui vẻ nói.

Dù không kiếm được nhiều như An Lương, nhưng Dương Mậu Di vẫn rất vui.

An Lương xoa mái tóc mềm mại của Dương Mậu Di, anh đáp lại: "Ừm, kiếm được lời rồi thì anh về nhé, hai ngày nữa anh xử lý hết chuyện trong nhà xong sẽ đến tìm em.”

"Được được, Đại Vương cố lên nha!” Dương Mậu Di ngoan ngoãn nói.

“Yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” An Lương đáp.

Trên thực tế đúng là chuyện nhỏ thật!

Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Lâm Sơn Cư, An Lương gửi tin nhắn cho Lưu Linh.

'An Lương: Dì ơi, cháu xong việc rồi, dì đang ở đâu vậy ạ?'

Vừa gửi tin nhắn Wechat đi đã nhận được tin trả lời của Lưu Linh ngay, xem ra là vẫn đang chờ tin nhắn nhỉ?

'Lưu Linh: Dì đang ở nhà, bạn học An muốn ăn gì?’

An Lương hơi suy nghĩ một chút, đầu tiên phải phải loại trừ ăn khuya ở khu vực gần nhà Lưu Linh ra, vì nếu ăn gần nhà Lưu Linh, chắc là chủ quán sẽ nhận ra Lưu Linh nhỉ?

Dù sao Lưu Linh cũng đẹp như vậy chắc chắn phải để ý chứ!

'An Lương: Bây giờ cháu sẽ đến đó đón dì, chúng ta đi một quán bar trên phố, ở đó có một nhà hàng Izakaya Nhật Bản, xiên nướng của bọn họ rất ngon.'

'Lưu Linh: Được, cháu biết nhà dì ở đâu không?’

'An Lương: Biết ạ, khoảng nửa tiếng nữa cháu đến.’

'Lưu Linh: Được.'

Sao An Lương có thể không biết nhà Lưu Linh ở đâu được?

Chính Lưu Linh đã bắt gặp An Lương đưa Lý Tịch Nhan về nhà mà, lúc đó An Lương đã lái chiếc Audi A6L cũ của An Thịnh Vũ đưa Lý Tịch Nhan về nhà, Lý Tịch Nhan còn xách theo túi lớn túi nhỏ toàn nhãn hiệu cao cấp, do đó đã làm Lưu Linh hiểu lầm!

Đúng là vì lần đó Lý Tịch Nhan đưa chiếc váy tơ tằm Christine • Dior kia cho Lưu Linh mặc nên tạo nên hiểu lầm lớn sau này, thế nên vấn đề cũng càng lúc càng lớn!

Nếu lần trước Lý Tịch Nhan không đưa chiếc váy tơ tằm cho Lưu Linh mặc, An Lương cũng sẽ không nhận nhầm Lưu Linh, cũng sẽ không hiểu lầm, càng không thể đi đến một bước ngày hôm nay.

Một bước sai, ngàn bước sai?

Phải không?

Chương 607: Làm việc cống hiến vì người giàu nhất, ngồi lê đôi mách!

Buổi tối gần mười giờ rưỡi, An Lương lái xe đi đến khu dân cư Thiên Lan.

Tính tiện lợi mà Lamborghini Urus mang lại, anh chỉ là nói một câu đơn giản, đón bạn, thậm chí chưa hề tiến hành đăng ký.

Bên dưới toà nhà đơn nguyên, An Lương gửi tin nhắn cho Lưu Linh.

Chưa đầy ba phút, Lưu Linh mặc một bộ đồ công sở bước vào ghế lái phụ.

Điều hoà ấm áp bên trong xe Lamborghini Urus làm cho Lưu Linh cởi áo bành tô ra một cách tự nhiên, bà vẫn mặc áo len ôm sát người, An Lương liếc một cái, đoán mò là cúp C.

Lưu Linh vẫn giả vờ không nhận ra ánh mắt của An Lương, bà bắt đầu nói chuyện công việc.

"Bạn học An, liên quan đến thời hạn vay của An Thịnh các cháu, thông qua thảo luận nội bộ ngân hàng của tụi dì, lại kết hợp với tình hình của kế hoạch phát triển Tây Thành, tụi dì đặt ra thời gian là sáu năm." Đầu tiên Lưu Linh nói rõ tình hình thời hạn vay.

Thời hạn vay này quả thực đã tham khảo kế hoạch phát triển Tây Thành.

Chu kì của kế hoạch phát triển Tây Thành đại khái là khoảng thời gian hơn năm năm, cho dù trong tình huống không có điều bất trắc, trong vòng sáu năm, kế hoạch phát triển Tây Thành nhất định có thể hoàn thành.

Đơn giản mà nói, sau sáu năm công ty xây dựng An Thịnh cần phải có đủ khả năng trả lại khoản vay!

Đương nhiên An Lương biết tình hình của kế hoạch phát triển Tây Thành, khoảng thời gian cho vay sáu năm vô cùng hợp lý.

"Điểm này không có vấn đề!" An Lương vừa lái xe vừa trả lời Lưu Linh: "Thời gian sáu năm, kế hoạch phát triển Tây Thành trên cơ bản là hoàn thành toàn diện, đương nhiên An Thịnh bọn cháu có khả năng trả nợ."

"Bạn học An, chắc là cháu biết lãi suất cho vay thông thường của ngân hàng nhỉ?" Lưu Linh hỏi.

An Lương trả lời: "Cháu cũng thật sự không phải là quá rõ. Chủ yếu là trước đây An Thịnh bọn cháu không có khoản vay, bản thân cháu cũng chưa từng tiếp xúc khoản vay."

Lưu Linh giới thiệu với An Lương, trước mắt lãi suất cho vay tiêu chuẩn cơ bản của ngân hàng, lãi suất cho vay thời hạn một năm là 4.35%; lãi suất cho vay từ một đến năm năm là 4.75%; lãi suất cho vay trên năm năm là 4.9%.

Thật ra thì lãi suất cho vay tiêu chuẩn cơ bản của ngân hàng cũng không cao!

Lấy khoản tiền tín dụng của người giàu nhất Malaysia làm ví dụ, nếu như lấy hạn mức hoàn trả thấp nhất để tính, cho dù là 3 kì, hay là 6 kì, hoặc là 12 kì và 24 kì, lãi suất năm đều cao hơn mức 12%.

Còn khoản tiền mượn của người giàu nhất Malaysia?

Kì hạn hoàn trả dài nhất của khoản tiền mượn là 12 tháng, lãi suất ngày của khoản vay là 0.02% - 0.06%, vậy thì lãi suất năm chính là 7.3% - 21.9%.

Sau khi tính toán như vậy, bây giờ đã biết tại sao người giàu nhất Malaysia là người giàu nhất chưa?

Cảm ơn sự cống hiến làm ra người giàu nhất Malaysia.

Tuy lãi suất vay của ngân hàng rõ ràng thấp hơn, không biết sao khoản vay của ngân hàng có ngưỡng cửa hạn chế, về cơ bản người bình thường không có cách nào có được hạn mức vay lớn từ ngân hàng, khoản vay lãi suất thấp lớn nhất cả đời người chắc là khoản vay mua nhà.

Cho nên khoản vay mua nhà thật sự mang lại lợi ích!

Nếu như để công ty kiểm soát khoản vay mua nhà?

Chà!

"Ngân hàng công thương của các dì có thể cho An Thịnh bọn cháu lãi suất vay như thế nào?" An Lương hỏi thăm tình hình.

Lưu Linh không trả lời câu hỏi này, bà nói chuyện phiếm: "Bạn học An, cháu còn nhớ Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều chứ?"

"Hả?" An Lương ngờ vực.

Hai người này.

Người truyền virus giang mai?

An Lương hỏi: "Bọn họ thế nào rồi?"

"Vào thứ sáu, một đơn vị của người yêu Phó chủ tịch ngân hàng tiến hành kiểm tra sức khoẻ, sau đó người yêu của vị Phó chủ tịch ngân hàng này bị kiểm tra ra virus giang mai, sự việc này ảnh hưởng đến Phó chủ tịch ngân hàng, tiếp đến đã dính líu đến Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều, đồng thời liên quan đến giám đốc bộ phận thẩm tra kế khoản vay, giám đốc Vương Bác của bộ phận khách hàng VIP, thậm chí có hai anh bạn thực tập sinh mới đến cũng bị liên luỵ." Lưu Linh nói chuyện phiếm.

Lợi hại!

Không hổ danh là cường giả giết hai mươi bốn mạng và giết mười tám mạng!

Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều có chút lợi hại, ngay cả anh bạn thực tập sinh cũng không tha sao?

Nhưng gây tai họa cho anh bạn thực tập sinh hẳn là thỏa mãn bản thân bọn họ.

"Trước mắt Phó chủ tịch ngân hàng tạm thời bị đình chỉ công tác, Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều, cùng với Vương Bác, còn có giám đốc bộ phận thẩm kế, đều bị đuổi vì vấn đề tác phong sinh hoạt." Lưu Linh giải thích bổ sung.

An Lương cười trả lời: "Cháu vừa nhìn hai người bọn họ thì đã biết không phải là người tốt."

Lưu Linh liếc An Lương một cái, bà vừa nhìn An Lương cũng biết cậu không phải là người tốt!

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Lưu Linh lại trả lời câu hỏi trước đó: "Liên quan đến vấn đề lãi suất vay của An Thịnh bọn cháu, nội bộ ngân hàng tụi dì đã thông qua thảo luận, trước mắt cho ra hai phương án."

"Dì nói xem?" An Lương hỏi.

"Đợi chút nữa dì gửi trực tiếp trên điện thoại cho cháu." Lưu Linh đáp lại: "Cháu chú ý lái xe, bên này rất nhiều người, đặc biệt là những bợm nhậu say xỉn kia, chú ý an toàn!"

Một con đường quán bar của Thịnh Khánh tuy không phát triển như Đế Đô, nhưng không khí cuộc sống về đêm vô cùng tốt, độ phủ sóng vô cùng cao, tương đối náo nhiệt.

Lamborghini màu vàng óng đi vào một con đường quán bar thì liên tục nhận được nhiều ánh nhìn chăm chú!

Đặc biệt là một số em gái trang điểm đậm, càng dùng ánh mắt đuổi theo Lamborghini Urus màu vàng óng.

Lamborghini Urus tuy bị các thần xe bàn phím bôi nhọ, An Lương cũng xỉa xói nó đủ kiểu, nhưng Lamborghini chính là Lamborghini, giá cả của nó nằm ở đó, trong hoàn cảnh trên một con đường quán bar như vậy, nó chính là trai đẹp!

Chương 608: Phương án này Lương ca kiếm lớn?

Trên một con đường quán bar ở Thịnh Khánh.

Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ chậm rãi tiến lên phía trước theo dòng xe chạy, rõ ràng đã gần mười một giờ khuya, nhưng con đường quán bar vẫn còn kẹt xe.

An Lương lái Lamborghini Urus đến quảng trường thức ăn đêm bên cạnh quán bar Surprise, ở đây có một nhà hàng Izakaya Nhật Bản tên là Dạ Tửu.

Lamborghini Urus màu vàng óng vừa dừng ở bãi đậu xe lộ thiên, ba cô gái trẻ tuổi trang điểm lòe loẹt, quần áo hở hang đã đi đến.

An Lương rất muốn hỏi bọn họ, mùa đông mặc áo cổ chữ V sâu, lại thêm váy cực ngắn, chẳng lẽ không sợ lạnh sao?

Quả nhiên là xinh đẹp làm người ta thấy lạnh lẽo?

An Lương xuống xe trước một bước, một cô gái tóc vàng hỏi thẳng: "Anh chàng đẹp trai, đến đây chơi một mình sao?"

An Lương cũng không cần dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp đã có thể đánh giá đối phương là yêu quái trang điểm!

Điều quan trọng hơn là tóc vàng, khuyên tai to, lại thêm mùi nước hoa rẻ tiền và gắt mũi, rốt cuộc là đối phương lấy đâu ra tự tin vậy?

Nghe Dũng Khí của Lương tiểu thư nhiều rồi?

Lưu Linh ở ghế lái phụ mặc xong áo bành tô mới xuống xe, sau khi cô ấy xuống xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba cô gái trang điểm lòe loẹt một cái, tuy không nói gì, nhưng ba cô gái trang điểm lòe loẹt toàn bộ yên lặng rời đi.

Nếu như An Lương đến đây một mình, bọn họ còn có thể lấy dũng khí đến hỏi một chút.

Bây giờ Lưu Linh xuống xe rồi, sau khi bọn họ nhận ra sự thua kém với Lưu Linh, tự nhiên biết khó mà lui.

"Mời đến bên này." An Lương bắt chuyện.

Hai người sánh đôi đi về phía nhà hàng Izakaya Dạ Tửu. Chuyện làm ăn của tiệm này không tệ, hơn mười một giờ đêm vẫn có rất nhiều khách hàng.

Nhưng tính chất riêng tư của không gian dùng bữa vô cùng tốt, mỗi một vị trí dùng bữa đều là một phòng riêng nhỏ che kín một nửa.

An Lương và Lưu Linh chọn một phòng riêng nhỏ, nhân viên phục vụ đưa lên hai thực đơn, An Lương vừa dò xem, vừa đề cử nói: "Xiên nướng của tiệm bọn họ không tệ, tuy sư phụ xiên nướng không phải là người Nhật Bản, nhưng nghe nói đã đi Nhật Bản bổ túc thời gian năm năm."

Lưu Linh dò xem thực đơn, cô ấy tiện tay chọn một số xiên nướng loại thịt gà, An Lương đã bổ sung một số xiên nướng hải sản, tiện tay chọn một bình rượu Sake.

Xiên nướng sao có thể không có rượu?

Còn lái xe?

Bất kể là lái thay, hay là bỏ xe ở đây đón xe đi về, không phải là đều có thể sao?

Sau khi gọi món, Lưu Linh lấy điện thoại ra, bà gửi tin nhắn cho An Lương: "Bạn học An, dì đã gửi hai loại phương án cho cháu, cháu xem trước, có gì không hiểu hay là bất đồng ý kiến, chúng ta lại tiếp tục thảo luận."

An Lương dò xem tin nhắn mà Lưu Linh gửi qua.

Ngân hàng công thương đã cung cấp hai phương án cho lãi suất khoản vay của xây dựng An Thịnh, hơn nữa cung cấp rất nhiều tài liệu liên quan phụ thuộc.

Phương án thứ nhất, thời hạn cho vay sáu năm, lãi suất cho vay 2.5%, thời gian cho vay là cố định, nhất thiết phải đạt được sáu năm, công ty xây dựng An Thịnh không được phép hoàn trả trước thời hạn.

Cho dù công ty xây dựng An Thịnh hoàn trả trước thời hạn, vẫn hạch toán lợi tức khoản vay dựa theo thời gian vay sáu năm.

Trong tình huống thông thường, lãi suất thời gian vay sáu năm là 4.9%, bây giờ lãi suất vay ngân hàng công thương đưa ra là 2.5%, gần như là giảm xuống một nửa.

Lãi suất này vô cùng tốt!

Còn rốt cuộc tốt bao nhiêu?

Tham khảo lãi suất tiền gửi định kỳ của ngân hàng, lãi suất tiền gửi định kỳ thời hạn một năm là 1.75%, thời hạn hai năm là 2.25%, thời hạn ba năm trở lên, lãi suất tiền gửi đạt đến 2.75%.

Không sai!

Lãi suất tiền gửi định kỳ thời hạn ba năm trở lên cũng đạt đến mức 2.75%.

Nhưng lãi suất vay ngân hàng công thương cho công ty xây dựng An Thịnh chỉ có 2.5%!

Nếu như trong tình huống không có điều kiện kèm theo, công ty xây dựng An Thịnh gửi khoản vay này vào lại biên lai gửi tiền của ngân hàng, mỗi năm còn có thể kiếm lợi nhuận 0.25%.

Điều kiện ưu đãi như vậy, An Lương dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra có hạn chế.

Trên thực tế cũng là như vậy, phương án thứ nhất quả thực có hạn chế.

Ngân hàng công thương cung cấp khoản vay lợi tức cực thấp, nhưng sẽ không cung cấp khoản vay toàn bộ tiền mặt cho công ty xây dựng An Lương, ngân hàng công thương sẽ cung cấp chứng nhận tín dụng bằng nhau cho công ty xây dựng An Thịnh.

Nói ví dụ như công ty xây dựng An Thịnh cần thanh toán tiền hàng cho nhà cung ứng vật liệu thép, ngân hàng công thương cung cấp chứng nhận tín dụng tương ứng với tiền hàng cho công ty xây dựng An Thịnh.

Nếu như là năm ngàn vạn, vậy thì là chứng nhận tín dụng năm ngàn vạn.

Sau khi nhà cung ứng vật liệu thép đã lấy được chứng nhận tín dụng năm ngàn vạn của công ty xây dựng An Thịnh, thông qua chứng nhận tín dụng thì có thể tìm đến ngân hàng công thương nhận năm ngàn vạn tiền mặt.

Nhưng chứng nhận tín dụng có một kỳ hạn đổi tiền mặt, nói ví dụ như một tháng, hai tháng, ba tháng, thậm chí có một số chứng nhận tín dụng đạt đến mức sáu tháng.

Còn rốt cuộc ngân hàng công thương cung cấp cho công ty xây dựng An Thịnh chứng nhận tín dụng kỳ hạn gì, thì thuộc về hạng mục nói chuyện hợp tác sau này.

Thông qua chứng nhận tín dụng, ngân hàng công thương có thể giảm thiểu áp lực tài chính, đồng thời thu hút khách hàng của công ty xây dựng An Thịnh.

Nói ví dụ như nhà cung ứng vật liệu thép của công ty xây dựng An Thịnh, nếu như muốn chuyển năm ngàn vạn từ ngân hàng công thương ra, không chỉ cần thời gian, còn cần phí thủ tục.

Trong lúc xác định công ty xây dựng An Thịnh sử dụng chứng nhận tín dụng của ngân hàng công thương lâu dài, có phải là nhà cung ứng vật liệu thép có thể mở một tài khoản tại chi nhánh Bắc Ngọc của ngân hàng công thương không, từ đó thuận tiện nhận tiền hàng của công ty xây dựng An Thịnh?

Nếu như trong tình huống như vậy, vậy khoản tiền này thông qua hình thức chứng nhận tín dụng, từ ngân hàng công thương giao cho xây dựng An Thịnh, xây dựng An Thịnh giao cho nhà cung ứng vật liệu thép, nhà cung ứng vật liệu thép lại mở tài khoản tại ngân hàng công thương.

Kết quả cuối cùng chính là tay trái giao cho tay phải, một khoản tiền năm ngàn vạn, hoàn toàn không chảy ra từ ngân hàng công thương, còn thu hút thêm khách hàng tiềm năng mới.

Cho nên muốn làm cho ngân hàng chịu thiệt?

Đề nghị tắm một cái rồi ngủ!

Chương 609: Uống nhiều rồi sao?

Sao ngân hàng lại có thể chịu thiệt được?

Trong mỗi một hệ thống ngân hàng lớn, chẳng lẽ những chuyên gia tài chính, hay như chuyên viên định phí bảo hiểm, hoặc là chuyên viên phân tích kinh tế chuyên nghiệp lại đều chỉ để trang trí hay sao? Mỗi một mục chính sách của ngân hàng, tất cả đều phải trải qua rất nhiều lần tính toán mô phỏng và phân tích, thế mà còn để ngân hàng chịu thiệt được ư?

Đương nhiên, công ty xây dựng An Thịnh cũng chẳng chịu thiệt gì!

Trên thực tế, Ngân hàng Công Thương đã dành cho công ty xây dựng An Thịnh những điều kiện vô cùng ưu đãi, lãi suất cho vay thấp hơn lãi suất tiền gửi cố định, đây hoàn toàn chính là một món hời cám dỗ trần trụi, đưa điều kiện ưu đãi không gì sánh được ra chờ đợi công ty xây dựng An Thịnh đồng ý.

An Lương xem xét phương án thứ hai.

Thời hạn cho vay của phương án thứ hai vẫn là sáu năm, lãi suất hàng năm lên tới 3%, nhưng cho phép công ty xây dựng An Thịnh được thanh toán trước kỳ hạn, đồng thời còn dựa theo chính xác ngày thanh toán để tính lãi suất theo ngày.

Nếu như là lãi suất một năm là 2.5%, dựa theo thời gian cho vay sáu năm mà tính thì tổng lãi suất lên đến 15%. Nếu tổng số tiền cho vay là 20 ức thì lãi suất sản sinh là 300 triệu.

Sáu năm, kế hoạch phát triển Tây Thành của công ty xây dựng An Thịnh đại khái có thể thu được lợi nhuận 10 ức, Ngân hàng Công Thương sẽ hưởng lợi nhuận 3 ức.

Nếu như căn cứ theo phương án thứ hai, tuy rằng lãi suất cho vay một năm sẽ tăng lên nhưng nếu công ty xây dựng An Thịnh phát triển rất ổn định, kế hoạch phát triển Tây Thành kết toán đúng thời gian thì công ty xây dựng An Thịnh có khả năng đến năm thứ tư là không cần đến hỗ trợ vay vốn của Ngân hàng Công Thương nữa.

Phương án thứ hai là nhịp điệu một lần đánh cược!

Ví dụ như năm thứ tư tất cả đều phát triển thuận lợi, công ty xây dựng An Thịnh thanh toán khoản vay trước thời hạn, tổng lãi suất có thể kiểm soát trong tầm từ 9% đến 12%, do đó giảm tổng số tiền lãi suất lại.

Nhưng nhỡ mà kế hoạch phát triển Tây Thành kết toán muộn, dù cho chỉ là muộn nửa năm thôi thì lại có khả năng khiến chi phí thực tế của công ty xây dựng An Thịnh tăng cao hơn.

Nhưng trong phương án thứ hai, Ngân hàng Công Thương làm theo như điều khoản, giả dụ nếu công ty xây dựng An Thịnh thanh toán nợ trước kỳ hạn thì trong thời gian sáu năm cho vay công ty xây dựng An Thịnh tiếp tục sử dụng chứng từ tín dụng của Ngân hàng Công Thương, do đó nhờ Ngân hàng Công Thương để lôi kéo những khách hàng phù hợp.

An Lương xem xét lại hai phương án một lần nữa, điểm ra từng ưu thế của cả hai.

Phương án thứ nhất ổn định, điều kiện ưu đãi rất tốt!

Phương án thứ hai có không gian làm việc, nếu như tốc độ phát triển của công ty xây dựng An Thịnh đủ nhanh, thì có thể cố gắng giảm thiểu số lãi suất phải trả cho Ngân hàng Công Thương.

Dù sao lãi suất thật sự không được coi là thấp!

"Dì à, trong hai phương án, dì đề cử cái nào hơn?" An Lương hỏi.

Lưu Linh đáp lời: "Thực ra thì cả hai phương án đều rất tốt, dì có thể cam đoan với cháu, bất kỳ một ngân hàng nào khác thì ưu đãi lớn nhất cũng là mức này thôi."

"Về phần chọn lựa phương án nào thì phải căn cứ suy xét vào tình hình An Thịnh của các cháu. Nếu các cháu muốn độ rủi ro thấp, dì đề cử cháu phương án thứ nhất, nó là phương án ổn định, sau sáu năm, kế hoạch phát triển Tây Thành tất nhiên sẽ điều động hết đa số khoản vốn." Lưu Linh phân tích.

"Phương án thứ hai có thể làm giảm lãi suất phải trả, nếu như tiến độ kế hoạch phát triển Tây Thành bị chậm thì cần phải bổ sung một ít vốn bên ngoài cho phát triển của An Thịnh." Lưu Linh nhắc nhở.

Kế hoạch phát triển Tây Thành là kế hoạch phát triển Thịnh Khánh từ phía nhà nước. Tuy rằng chắc chắn sẽ được cấp vốn, nhưng thời gian cụ thể được cấp phát thì có khi sẽ bị kéo dài đến nửa năm, sẽ tạo thành áp lực rất lớn lên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh.

Được Lưu Linh phân tích nhưng An Lương cũng chưa đưa ra quyết định. Chuyện như này nhất định cần phải bàn bạc với An Thịnh Vũ, sau đó để An Thịnh Vũ đưa ra quyết định cuối cùng.

Bây giờ người nắm quyền công ty xây dựng An Thịnh là An Thịnh Vũ mà!

"Được rồi dì ạ, cháu nhớ kỹ rồi, ngày mai cháu sẽ thuật lại những thông tin này cho bố cháu." An Lương nói, anh không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Đúng lúc này thì các xiên thịt nướng Nhật Bản được đưa ra, An Lương và Lưu Linh tập trung vào chủ đề chính là ăn khuya.

"Dì uống chút nhé?"An Lương mở một chai rượu Sake.

Lưu Linh không từ chối.

An Lương rót cho Lưu Linh một cốc rượu Sake, sau đó cũng rót cho mình một cốc. Hai người cụng ly uống rượu, mỗi người đều uống non nửa cốc.

"Dì nếm thử món tủ của họ xem, kiểu nướng Nhật Bản khác hoàn toàn với kiểu của Thịnh Khánh chúng ta. Bên chúng ta thiên về vị cay, đồng thời phải ngoài cháy trong mềm, nhưng kiểu nướng Nhật Bản thì thiên về sự tươi mới mềm thơm, đồng thời chuộng khẩu vị hơi ngọt." An Lương giới thiệu.

Lưu Linh nếm thử xiên thịt nướng Nhật Bản thơm ngon, quả thật không giống kiểu cay tê lưỡi của Thịnh Khánh. Nướng kiểu Nhật Bản pha trộn giữa vị hơi ngọt cùng với mặn tươi mới cũng khá ngon.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu về mấy doanh nghiệp cung ứng cho An Thịnh, đa số đều là do Lưu Linh giới thiệu.

Hóa ra Ngân hàng Công Thương lại điều tra gần như toàn bộ mọi doanh nghiệp liên quan đến công ty xây dựng An Thịnh, dù là doanh nghiệp cung cấp phù sa, hay là doanh nghiệp cung cấp xi măng, hay cả doanh nghiệp cung cấp vật liệu thép, thậm chí đến nhỏ như doanh nghiệp cung cấp đồ dùng bảo vệ lao động, tất cả đều bị Ngân hàng Công Thương điều tra rõ ràng.

Hẳn bởi vậy nên Ngân hàng Công Thương mới đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy đi?

Dựa theo hai phương án mà Lưu Linh cung cấp, An Lương cảm thấy khoản vay vốn của công ty xây dựng An Thịnh lần này sẽ phải rơi vào tay Ngân hàng Công Thương. Về phần kết quả cuối cùng lựa chọn phương án một hay là phương án hai, thật sự trong lòng An Lương cũng không nắm chắc!

Rạng sáng gần một giờ, chai rượu Sake thứ ba đã được An Lương và Lưu Linh uống hết.

"Bạn học... An... Cũng... Muộn rồi... Chúng ta về chưa?" Dường như Lưu Linh có vẻ uống hơi nhiều.

Chương 610: Không chủ động mới ung dung!

Ngày 6 tháng 1, gần một giờ sáng.

Có lẽ Lưu Linh đã uống nhiều rồi?

An Lương quan sát Lưu Linh, mặt của đối phương đỏ bừng, ánh mắt hơi mơ màng, chẳng lẽ uống say thật à?

"Dì ơi, cần cháu đưa dì về nhà không ạ?" An Lương hỏi.

Tửu lượng của An Lương cực kỳ tốt.

Dù sao chắc chắn không phải cái kiểu mồm chém gió ngàn chén không say như Hoàng Tuấn Phong.

Lưu Linh không đáp lời An Lương, bà ấy nằm nhoài lên chiếc bàn gỗ.

Trước tiên An Lương gọi nhân viên phục đến tính tiền, giá cả thịt xiên nướng Nhật Bản có hơi đắt, phần ăn của hai người hết gần 800 tệ. Lúc An Lương trả tiền, anh nhân viên phục vụ hâm mộ nhìn An Lương.

Rõ ràng anh nhân viên phục vụ này đã hiểu lầm rồi.

Sau khi tính tiền, An Lương không đi ngay mà anh cầm điện thoại đặt một chuyến xe riêng cao cấp.

Khoảng chừng mười phút sau, xe riêng cao cấp đến nơi.

An Lương gọi: "Dì ơi, chúng ta đi thôi!"

Nhưng mà Lưu Linh vẫn nằm nhoài trên bàn, An Lương đến bên người Lưu Linh, anh đẩy Lưu Linh một cái: "Dì ơi?"

Lưu Linh vẫn không nhúc nhích.

"Haiz!" An Lương bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh đắp thêm áo khoác làm việc cho Lưu Linh, sau đó dùng phương thức ôm công chúa bế Lưu Linh đi ra khỏi nhà hàng.

Anh nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng của An Lương, trừ hâm mộ ra vẫn cứ là hâm mộ!

Bãi đỗ xe bên ngoài…

Trong bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài nhà hàng Izakaya Nhật Bản bán khuya có đỗ một chiếc xe Mercedes-Benz E300L màu đen đang đợi An Lương. Một tài xế ăn mặc chỉn chu đứng bên cạnh xe, dịch vụ xe ô tô riêng cao cấp bao gồm mở cửa xe.

Về phần giá cả của dịch vụ xe riêng cao cấp à?

Thông thường là gấp năm lần trở lên so với một chuyến xe bình thường!

"Anh tài xế ơi, đuôi số điện thoại là 6688." An Lương hô lên.

"Chào anh ạ." Tài xế của chuyến xe riêng cao cấp mở cửa xe hàng ghế sau ra, anh ta coi như không thấy cảnh An Lương ôm Lưu Linh, chuyện như này thì có gì kỳ lạ?

Về phần xen vào chuyện của người khác à?

Không tồn tại!

Dù sao anh ta cũng chẳng hề biết quan hệ giữa An Lương và Lưu Linh là thế nào, nhỡ đâu người ta là quan hệ người yêu thì sao?

Bởi vậy nên không có khả năng xen vào chuyện của người khác.

An Lương cẩn thận ôm Lưu Linh vào hàng ghế sau rồi mình cũng ngồi xuống. Lưu Linh mơ màng dựa lên bả vai anh, An Lương thậm chí còn cảm nhận được gấu trúc dưới lớp áo len bó sát.

Lúc trước ở Đế Đô, An Lương còn than vãn đủ kiểu về cái xe Mercedes E300L kia của Lý Tồn Viễn, nào là hệ thống treo cứng, khi đi qua gờ giảm tốc và nắp cống không thể loại bỏ được hết xóc nảy.

Nhưng bây giờ An Lương cảm thấy tính năng của Mercedes-Benz E300L không tệ, gờ giảm tốc và nắp cống thế mà lại không hề tạo thành ảnh hưởng quá lớn với nó?

Hẳn đây là thuyết tương đối nổi tiếng nhỉ?

Chưa tới nửa tiếng, chiếc xe Mercedes-Benz E300LW màu đen đã đưa An Lương và Lưu Linh đến dưới lầu một chung cư trong khu dân cư Thiên Lan. An Lương ôm Lưu Linh xuống xe, chiếc Mercedes-Benz E300L màu đen lặng lẽ rời đi.

May mà bây giờ đã hơn một giờ sáng, các hộ gia đình trong khu dân cư Thiên Lan về cơ bản đã ngủ cả. An Lương ôm Lưu Linh vào thang máy cũng không gặp bất kỳ ai.

Tầng mười chín.

Cửa phòng số 1903, nhà Lý Tịch Nhan không phải khóa vân tay, An Lương dò hỏi: "Dì ơi, chìa khóa đâu?"

Lưu Linh hơi mơ màng vỗ vỗ áo khoác làm việc, An Lương tìm được chìa khóa trong túi áo khoác làm việc rồi anh thuận lợi mở cửa ra, sau đó ôm Lưu Linh vào.

An Lương đã từng tới nhà Lưu Linh nên anh quen cửa quen nẻo ôm Lưu Linh vào phòng ngủ chính và đặt bà ấy lên giường. Sau đó hơi suy nghĩ một lát bèn cởi áo khoác của Lưu Linh ra.

Dù sao áo khoác của Lưu Linh cũng chỉ khoác hờ lên người.

Sau khi An Lương cởi áo khoác Lưu Linh ra, anh lại cởi giày cho Lưu Linh rồi nhét Lưu Linh vào trong chăn và đắp kín chăn cho Lưu Linh, cuối cùng bật điều hòa lên tăng độ ấm.

Nhìn Lưu Linh giống Lý Tịch Nhan như vậy, An Lương thầm thở dài một hơi. Anh ra phòng khách rót cho Lưu Linh một cốc nước đặt lên tủ đầu giường, viết lời nhắn lại cho Lưu Linh rồi rời đi luôn.

"Ken két!"

Cửa chống trộm phát ra tiếng khép lại. An Lương đứng ở ngoài cửa, thở dài thườn thượt.

An Lương là một người đàn ông tốt!

Loại chuyện thừa dịp người ta uống say, An Lương không làm được.

Bởi vì trong tình huống như vậy, đó chính là An Lương hoàn toàn chủ động!

Đàn ông tốt phải là thế nào?

Không chủ động!

Không từ chối!

Nhớ kỹ chưa?

Chủ động và bị động, hoàn toàn là hai trường hợp. Nếu như chủ động, đó chính là lỗi của An Lương. Thử đổi vị trí rồi tự hỏi, nếu như An Lương uống say, Lưu Linh chủ động, vậy thì hoàn toàn không phải là lỗi của An Lương nữa rồi đúng không?

An Lương lại lấy điện thoại ra gọi một chuyến xe riêng cao cấp để về nhà. Nhà anh có khóa vân tay nên dù không mang chìa khóa cũng sẽ không làm phiền đến An Thịnh Vũ và Tôn Hà đang nghỉ ngơi.

Nhưng mà khi cửa chống trộm khép lại, Lưu Linh vốn đã uống say ngủ mê mệt mở mắt ra, ánh mắt bà ấy hiện lên nét cười sâu, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Đột nhiên bà ấy cảm thấy vô cùng hứng thú với An Lương!

Khi trước ánh mắt của chàng trai này nhìn bà ấy tràn đầy tính xâm lược và ham muốn chiếm hữu, nhưng đến lúc thật sự có cơ hội, anh lại có thể nhịn được ư?

Vừa nãy khi Lưu Linh ở trên xe, bà ấy cũng cảm nhận được tình trạng của An Lương, bà ấy cũng không cho là An Lương không hề dao động.

Bây giờ sau khi An Lương rời đi, Lưu Linh đột nhiên có một nỗi thôi thúc, bà ấy muốn hiểu về chàng trai này!

Chương 611: Buổi tối trở về sao?

Lầu một khu dân cư Thiên Lan.

Chiếc Mercedes – Benz E300L màu đen dừng ở bên cạnh An Lương, sau khi tài xế xuống xe nhìn An Lương không nói gì, bầu không khí hết sức khó xử!

An Lương khẽ gật đầu để hóa giải bầu không khí lúng túng này, lúc này tài xế mới nhanh chóng đi vòng qua vị trí cửa sau xe mới cửa cho An Lương, đợi sau khi An Lương lên xe mới đóng cửa xe lại cho An Lương.

Ngồi ở hàng ghế sau của Mercedes – Benz E300L màu đen, đột nhiên An Lương lại cảm thấy tính năng giảm xóc của nó không tốt!

An Lương nên sớm nghĩ tới, anh tiếp tục chọn xe cao cấp dành riêng cho công việc, tất nhiên gần nhất là chiếc Mercedes – Benz E300L màu đen này.

Nhiều kiến thức cuối cùng vừa có đã mất!

Đã gần hai giờ sáng, An Lương về đến nhà, đương nhiên An Thịnh Vũ và Tôn Hà đã nghỉ ngơi từ sớm, họ đều làm việc và nghỉ ngơi theo giờ bình thường, đương nhiên không có khả năng thức đến hai giờ.

An Lương làm hai bước rửa mặt đơn giản rồi trở lại phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, anh nghĩ kỳ nghỉ đông này nên đổi một căn nhà mới, mỗi căn phòng nhất định phải bố trí một nhà vệ sinh cao cấp để tránh cho khi rửa mặt thì quấy rầy đến người nhà.

Vừa lúc An Lương có thẻ hoàn tiền tiêu dùng cao cấp, nếu như tình hình may mắn mua được một căn nhà chẳng những không tiêu tiền mà còn kiếm được không ít tiền.

Chuyện này đã đăng lên nhật báo!

Thật ra thì trước kia hai bô lão nhà họ An đã từng thảo luận chuyện này, chỉ có điều là có quá nhiều chuyện, cuối cùng đành gác lại.

Ngày hôm sau.

Lúc bảy giờ rưỡi sáng, An Lương bị Tôn Hà đánh thức.

“An đại thiếu gia, nhanh chóng thức dậy ăn cơm.” Tôn Hà vừa mở miệng đã nói năng chua ngoa.

“An đại thiếu gia của chúng ta lại có thể biết về nhà, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy?” Tôn Hà chế nhạo.

“Khụ, đây không phải là do con nhớ mẹ sao?” An Lương nịnh hót đáp lại.

“Đi đi đi, chắc mẹ tin?” Tuy rằng Tôn Hà đang cà khịa nhưng trên mặt bà ấy đã không dấu được vui vẻ, hiển nhiên thỏa mãn với đáp án của An Lương: “Được rồi, nhanh chóng đi xuống ăn cơm, hôm nay có làm món mì cà chua trứng mà con thích.”

An Lương ăn ý nói: “Đến liền.”

Lúc rời giường rửa mặt, An Lương lại phát hiện vấn đề ở căn nhà của nhà họ An, dưới tình huống chỉ có một buồng vệ sinh, một mình rửa mặt cũng không tiện, tương đối thiếu thốn.

Đặc biệt là An Lương còn trẻ trung và năng động như vậy!

Vốn là ngày hôm qua đã bị Lưu Linh kích thích một chút lại thêm hai thiên phú tồn tại, lúc rời giường vào buổi sáng, Lương Ca tỏ ý thật sự cần một không gian để…

Về phần những chàng trai trẻ không gặp vấn đề phiền não như vậy?

Yên tâm!

Lương ca chẳng những sẽ không hâm mộ họ, thậm chí cho rằng họ có thể có vấn đề, đề nghị họ nên hỏi ý kiến của cư dân mạng một chút.

Còn về chuyện tại sao lại hỏi dân mạng chứ không phải bác sĩ thì… ha ha.

Trên bàn ăn cơm, An Lương ngồi bên trái Tôn Hà, An Thịnh Vũ ngồi ở bên phía Tôn Hà, hành động theo bên trái biết chưa?

Tôn Hà là chủ, địa vị bên trái cao hơn so với bên phải!

“Bố, ngày hôm qua con đã lấy được điều kiện vay cho chúng ta từ ngân hàng công thương.” An Lương vừa ăn mì cà chua trứng vừa nhanh chóng nói phương án cho vay của ngân hàng công thương.

Tôn Hà là nhân viên kế toán có chứng chỉ CPA, sau khi An Lương nói xong, bà ấy nói ngay: “Cho vay với lãi suất thấp hơn lãi suất cố định, ngân hàng công thương này rất có thành ý!”

“Chỉ có điều kế hoạch cho vay của họ với chứng chỉ tín dụng này rất thông minh, rõ ràng chúng ta muốn vay 20 ức nhưng trải qua thao tác như vậy e rằng số tiền cần chi cuối cùng sẽ không vượt qua 2 ức.” Tôn Hà thở dài nói.

“Quả nhiên ngân hàng mới là bên có lợi nhất!” An Lương ở bên cạnh châm chọc.

An Thịnh Vũ quả quyết đáp lại: “Ngân hàng không phải là người có lợi, vậy ai mới là người có lợi?”

Tôn Hà giải thích thêm: “Năm ngoái trong năm trăm xí nghiệp lớn, ngân hàng công thương đứng thứ hai mươi sáu, năm mươi mốt ngân hàng trên thế giới nằm trong danh sách, ngân hàng công thương đứng đầu trong bảng danh sách phân loại các ngân hàng, số lượng ngân hàng trên bảng của quốc gia chúng ta cũng xếp thứ nhất, chiếm nhiều hơn cả nước Đức, dưới tình huống như vậy, ngân hàng còn chưa phải là người thắng?”

Xin lỗi!

Ngân hàng Trung Quốc chính là ngang tàng như vậy!

“Mẹ, mẹ mau xem một chút, rốt cuộc chúng ta nên lựa chọn phương án nào?” An Lương hỏi.

Lúc này Tôn Hà không nói gì, bà ấy nhìn về phía An Thịnh Vũ, tuy rằng địa vị trong nhà của Tôn Hà là thứ nhất, địa vị trong gia đình của An Thịnh Vũ là thứ ba nhưng những quyết định quan trọng thật ra đều là do An Thịnh Vũ quyết định.

Nhà họ An thật ra là việc nhỏ Tôn Hà quyết định, việc lớn An Thịnh Vũ quyết định, việc lớn và việc nhỏ có thứ tự tách biệt, cũng không thể nói là trong tiết mục ngắn không có việc lớn.

Quyết định bây giờ có liên quan đến kế hoạch phát triển xây dựng An Thịnh, đương nhiên do An Thịnh Vũ quyết định.

An Thịnh Vũ không có quyết định ngay lập tức mà nói với An Lương: “Con gửi cho bố phương án của ngân hàng công thương, bố chuẩn bị so sánh với phương án của các ngân hàng khác.”

“Vâng!” An Lương đáp lại: “Bố, hay là chúng ta khơi mào nội bộ của vài ngân hàng lớn để họ đấu tranh nội bộ, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi?”

Tôn Hà trực tiếp phủ nhận: “Không thể nào! Con có thể nghĩ tới chuyện này mà những ngân hàng ấy không nghĩ ra sao?”

Tôn Hà nói tiếp: “Hai phương án của ngân hàng công thương, trên cơ bản đã làm tới trình độ cao nhất rồi, dù sao cho vay với lãi suất thấp hơn lãi suất cố định, các ngân hàng khác phỏng chừng khó có thể làm được điều này.”

“Càng quan trọng chính là thương hiệu ngân hàng công thương đủ mạnh mẽ nên nó mới có thể thông qua phương thức như vậy đem hạ thấp một phần lãi suất tiền lời tìm về từ những phương diện khác.” Tôn Hà bổ sung.

An Thịnh Vũ nói: “Ngày hôm nay bố sẽ quay về công ty bàn bạc tình hình cụ thể, có kết quả bố báo cho con.”

“Vâng.” An Lương gật đầu: “Được rồi, trong ngày hôm nay Tịch Nhan phải về, buổi tối con không về nhà ăn.” Tôn Hà trêu chọc: “Buổi tối có về không?”

“…” An Lương không nói gì.

Chương 612: Vì thay đổi phòng trong nhà

Nhà họ An.

Đối mặt với trêu chọc của Tôn Hà, An Lương quả quyết đáp lại: “Đương nhiên phải trở về!”

“Được rồi, bố, mẹ, chúng ta thương lượng một chuyện.” An Lương giải thích.

“Con gái nhà người ta mang thai?” Tôn Hà hỏi ngược lại.

“…” An Lương không nói gì.

Lý Tịch Nhan?

Ngay cả trăm triệu con cháu không ngày trở về cô ấy còn chưa lấy được đấy?

Tiểu hồ ly và Trần Tư Vũ?

An Lương còn không biết phải làm như thế nào sao?

An Thịnh Vũ dò hỏi: “Chuyện gì?”

“Trước đây chúng ta không phải đã nói đổi một căn nhà khác sao?” An Lương giải thích: “Gần đây con kiếm được tiền lời từ thị trường tiền ảo, thừa dịp trước tết Nguyên Đán, chúng ta dứt khoát dọn nhà?”

Nhà An Lương đã ở mười lăm năm, thuộc về nơi ở của thế hệ trước, ví dụ như chỉ có một nhà vệ sinh, đây là chuyện mà An Lương ghét cay ghét đắng nhất.

“Con có mục tiêu sao?” An Thịnh Vũ hỏi.

“Đương nhiên! Skyland của núi Mộc Linh.” An Lương nói ra mục tiêu.

An Lương tiếp tục nói ra lý do: “Không khí trên núi Mộc Linh vô cùng tốt, Skyland ở trên đỉnh núi Mộc Linh, tầm nhìn cũng vô cùng tốt, càng quan trọng hơn là chúng ta đi xe mười lăm phút có thể trở lại Trung tâm Tinh Quang để hưởng thụ phồn hoa náo nhiệt.”

“Các cơ sở ăn uống phía sau núi Mộc Linh cũng cực kỳ hoàn thiện, có rất nhiều loại nhà hàng, tuy rằng núi Mộc Linh không giống như bên này của chúng ta, xuống lầu là có quán đồ nướng hoặc là mạt chược nhưng mẹ cũng biết lái xe, chúng ta cũng có thể trở về bên này đúng không?” An Lương giải thích thêm.

An Thịnh Vũ gật đầu: “Bố biết skyland ở núi Mộc Linh là chú Lưu khai thác, đợi lát nữa bố cho con wechat của chú Lưu, con nói chuyện với ông ta một chút…”

Vậy mà lại là người quen bất động sản sao?

Cái này…

Đột nhiên An Lương cảm thấy nhà anh ở mười lăm năm mà không đổi sang nơi khác, e rằng nguyên nhân lớn nhất là Tôn Hà sợ chuyển nhà không có chỗ chơi mạt chược?

Bằng không với mối quan hệ cá nhân của An Thịnh Vũ, có thể tùy ý lấy được nguyên căn nhà tốt?

“Được, bố, bố đẩy qua, con còn nhớ rõ chú Lưu kia hơi thấp đúng không?” An Lương nói.

An Thịnh Vũ trêu chọc: “Cái thằng đầu gấu này, lúc trước mặt thì ngoan ngoãn một chút!”

“Khụ, đặc trưng của chú Lưu không phải cái này sao?” An Lương lúng túng đáp lại.

An Lương suy nghĩ Lưu Đức Minh và Lữ Văn Sơn cũng cao xấp xỉ nhau?

Dù sao cao nhất cũng là một mét sáu mươi lăm!

Ăn xong bữa sáng, An Thịnh Vũ đưa Wechat của Lưu Đức Minh cho An Lương, đồng thời nói trước tình huống cho Lưu Đức Minh để tránh cho An Lương không được Lưu Đức Minh thông qua.

“Mẹ, nếu không thì ngày hôm nay mẹ xin nghỉ đi, chúng ta đi xem nhà nhé?” An Lương hỏi dò.

Hôm nay là thứ hai, Tôn Hà đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, bà ấy dùng chiếc túi đeo chéo Louis Vuitton An Lương tặng.

“Đi đi đi, mẹ mới nghỉ hai ngày, chuyện hôm nay chất một đống lớn, mẹ còn xin nghỉ đi xem nhà với con? Một mình con đi là được rồi, con thích thì mua, dù sao phần lớn thời gian, chúng ta đều ở bên này.” Tôn Hà trả lời.

“Skyland bên kia không có mấy bóng người, chơi mạt chược cũng không có người quen, mẹ muốn chơi mạt chược còn phải lái xe sang đây, rất là phiền phức!” Tôn Hà trêu chọc nói.

Cho nên đây mới là lý do?

An Thịnh Vũ và Tôn Hà ra ngoài đi làm, An Lương ngồi phịch ở trên ghế sofa thêm wechat của Lưu Đức Minh, sau đó được chấp nhận rất nhanh.

‘An Lương: Chào chú Lưu, cháu là An Lương.’

‘Lưu Đức Minh: Biết biết, thằng nhóc cháu muốn mua nhà ở Skyland?’

‘An Lương: Đúng vậy. Chú Lưu, nhà của các chú có yêu cầu đặt chỗ nào?’

‘Lưu Đức Minh: Ô ô ô, lòng tham không nhỏ nha, vừa lên đến thì yêu cầu đặt chỗ, cháu dự trù bao nhiêu?’

‘An Lương: Không có dự trù, chỉ cần thích là được.’

‘Lưu Đức Minh: Không có dự trù cũng được! Khi nào có thời gian rảnh?’

‘An Lương: Cháu vừa ăn sáng xong, đang rảnh.’

‘Lưu Đức Minh: Một giờ sau gặp nhau tại Skyland?’

‘An Lương: Vâng chú!’

An Lương đi đến đường trước quán Bar lấy xe, sau đó lái chiếc Lamborghini Urus màu vàng tươi đi đến trước phòng kinh doanh Skyland.

Khi anh tới thì phòng kinh doanh vừa mới mở cửa, hai nam nhân viên bán hàng đứng ở phòng kinh doanh hút thuốc, rõ ràng chưa bước vào trạng thái làm việc, lúc An Lương lái xe đến, họ đều nhìn về phía chiếc Lamborghini Urus màu vàng tươi.

Lúc An Lương xuống xe đi vào văn phòng kinh doanh, hai gã nhân viên bán hàng đang hút thuốc vội vàng dập tắt điếu thuốc lá, một người trong đó tiến lên chào hỏi: “Xin chào, thưa anh.”

An Lương giơ tay lên ngăn cản: “Tôi tự xem, các anh cứ tự nhiên.”

Nam nhân viên bán hàng khách khí đáp lại: “Được.”

Tuy rằng An Lương đã tỏ ý muốn tự xem nhưng nam nhân viên bán hàng vẫn đi theo An Lương, chỉ có điều là giữ một khoảng cách nhất định, một khi An Lương cần người hỗ trợ thì nam nhân viên bán hàng có thể bắt đầu ngay lập tức.

Skyland có quy mô nhỏ hơn Lãm Cảnh Nguyên, cũng chỉ có năm tòa nhà, đồng thời các khía cạnh hỗ trợ thấp hơn một bậc, An Lương không có tìm ra chủ sở hữu.

Dĩ nhiên 99.5%, giá cả cũng thấp hơn!

Giá khởi điểm thấp nhất của Lãm Cảnh Nguyên là 2,68 vạn, giá khởi điểm của Skyland thấp hơn 8 ngàn, giá thấp nhất bắt đầu từ 1,88 vạn, từ giá cả có thể xác định vị trí của Skyland thấp hơn Lãm Cảnh Nguyên.

Dù sao Lãm Cảnh Nguyên trong phạm vi hai km ở trung tâm thương mại, Skyland ở trên núi Mộc Linh, giống như Tôn Hà nói xung quanh không có bao nhiêu bóng người, giá cả có thể đắt đến đâu?

Chương 613: An Lương là vua mặc cả

Trong phòng kinh doanh Skyland, An Lương đang xem sa bàn thì có một giọng nói sảng khoái vang lên: “An Lương!”

Nếu chỉ nghe giọng thì chắc ai cũng nghĩ là Quan nhị gia lực lưỡng với bộ râu đẹp, nhưng thực tế là đôi chân ngắn với chiều cao chưa đến một mét sáu lăm.

“Chú Lưu!” An Lương quay lại thì nhìn thấy Lưu Đức Minh và một cô gái ăn mặc kiểu công sở.

An Lương đoán nhan sắc của cô gái công sở khoảng chừng tám mươi điểm và chiều cao hơn Lưu Đức Minh một chút, chắc khoảng một mét bảy, đó là thư ký của Lưu Đức Minh sao?

“Nào nào, An Lương, chú xin giới thiệu đây là Lâm Nha, cô ấy là sinh viên giỏi của Học viện ngoại ngữ Thịnh Khánh và hiện là thư ký của chú.” Lưu Đức Minh giới thiệu.

Lâm Nha chủ động bắt tay: “Chào anh An!”

An Lương không có ý định đưa tay ra, anh chỉ lạnh lùng gật đầu: “Xin chào!”

Lâm Nha tự động rút tay lại và hoàn toàn không chút bối rối.

Trong ánh mắt của Lưu Đức Minh lóe lên một nụ cười, ông ta hỏi: “An Lương! Sao cháu lại muốn đổi nhà?”

“Cháu nhớ chú Lưu từng đến nhà cháu phải không?” An Lương hỏi lại.

Lưu Đức Minh gật đầu: “Năm ngoái, năm trước, năm trước đó, những năm trước đó nữa, chú đều đến nhà thăm hỏi. Chú và bố cháu cũng thân thiết với nhau, An Thịnh của cháu cũng đã giúp đỡ không ít cho Minh Đức bên chú.”

Giá trị vốn hóa thị trường của công ty bất động sản Minh Đức khoảng 900 vạn vượt xa quy mô của An Thịnh trước đây.

“Thực ra là chú Lưu đã chiếu cố An Thịnh chúng cháu.”An Lương khách sáo nói.

“Vớ vẩn, nói những lời này làm gì, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.” Lưu Đức Minh trả lời: “Đi thôi, chú dẫn cháu đi xem nguồn nhà bên chú đang giữ. Cháu thích căn hộ lớn cỡ nào?”

“Căn hộ lớn nhất là chừng nào vậy chú?” An Lương hỏi lại.

“Căn hộ lớn nhất chắc khoảng 520 mét vuông, một con số được nhiều người yêu thích, chú dẫn cháu đi xem tòa nhà số 1 trước.” Lưu Đức Minh nói tiếp: “Chú nghĩ tòa nhà số 1 có vị trí tốt nhất, nó nằm ở phía đông. Nhìn từ xa là công viên rừng núi Mộc Linh, toàn cảnh hồ Mộc Linh được thu gọn trong tầm mắt, nhưng không nhộn nhịp bằng các nhà hàng ở phía bắc.”

“Được! Vậy cháu xem tòa nhà số 1 trước.” An Lương theo sự chỉ dẫn của Lưu Đức Minh đi đến phòng 3203 toà nhà số 1 Skyland.

Căn hộ cao nhất Skyland là ở tầng 32 .

“Nào nào An Lương, chú xin giới thiệu với cháu căn hộ này vẫn giữ được tinh hoa ban đầu, cả căn nhà sử dụng vật liệu bảo vệ môi trường để lắp đặt, hầu như không có CH2O nào còn sót lại.” Lưu Đức Minh bắt đầu giới thiệu.

“Tổng cộng có bốn phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có phòng vệ sinh và ban công riêng. Cả phòng ngủ chính và phòng ngủ thứ nhất đều có phòng thay đồ, có phòng sách cho chủ nhà và phòng tập gym. Phòng giúp việc cũng có phòng vệ sinh riêng và hai phòng vệ sinh cho khách. Phòng ăn và nhà hàng riêng biệt, còn có một phòng học riêng cho trẻ em.” Lưu Đức Minh giới thiệu.

Trong thiết kế của bất động sản cao cấp thế hệ mới nhất thì tiêu chuẩn là mỗi phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng bởi vì đi vệ sinh cũng là một vấn đề rất quan trọng.

An Lương đi xem sơ qua căn nhà, trước đây anh từng xem qua căn biệt thự cao cấp ở Lãm Cảnh Nguyên nên An Lương thấy căn hộ này cũng bình thường, thậm chí anh còn thấy hơi thất vọng.

Nhưng cũng không thể lại mua ở Lãm Cảnh Nguyên phải không?

Cũng may căn nhà này tốn rất nhiều thời gian và công sức lắp đặt, thiết bị điện trong nhà bếp sử dụng thiết bị điện Millet của Đức giống bên Lãm Cảnh Nguyên, toàn bộ đồ gia dụng trong căn hộ đều đến từ nhãn hiệu nổi tiếng.

“Giá cả thế nào vậy chú?” An Lương hỏi.

“Cháu có hài lòng không?” Lưu Đức Minh hỏi lại.

“Cũng được.” An Lương trả lời, thực sự chỉ ở một mức độ không tệ lắm.

“Nội bộ Minh Đức bên chú ước tính căn hộ đặt trước này có đơn giá là 2,2 vạn một mét vuông, diện tích xây dựng là 520 mét vuông. Giá nhà là một 1144 vạn, phí lắp đặt là 780 vạn, phí thiết kế hết 20 vạn, tổng cộng là 1944 vạn.” Lưu Đức Minh nói.

Nếu tính cả phí lắp đặt và phí thiết kế thì đơn giá hơn 3,7 vạn.

Thật lòng mà nói thì hơi đắt.

Lưu Đức Minh nói tiếp: “Nếu cháu muốn mua thì chú sẽ giảm cho cháu xuống còn 1800 vạn, ngoài ra tặng thêm cho cháu hai vị trí đỗ xe. Cháu xem hai vị trí đỗ xe giá cũng 30 vạn, chú Lưu của cháu được đó chứ?”

An Lương nói móc: “Cháu thấy thiếu chút thành ý.”

An Lương nói tiếp: “Trong nhà cháu thì cháu có xe, ba cháu có xe, mẹ cháu cũng có xe mà chỉ có hai vị trí đỗ xe có phải là còn thiếu thành ý không chú?”

Lưu Đức Minh cười phá lên: “Chiếc Panamera Sport Turismo của ba cháu đúng là không tệ. Như vậy đi, tặng cháu thêm một vị trí đỗ xe nữa là ba chiếc. Cháu thấy thế nào?”

“Chú Lưu, rộng lượng tí đi mà, chú tặng luôn cho cháu năm vị trí đỗ xe, cháu muốn toàn bộ nằm bên cạnh thang máy. Giá nhà cũng đừng là 1800 vạn nữa, mười tám gì đó không may mắn cho lắm, kiểu giống như mười tám tầng địa ngục ấy, chú dứt luôn 1500 vạn là được rồi.” An Lương há miệng mặc cả.

“Thật đúng là... Thằng nhóc này cũng ghê thật.” Lưu Đức Minh cười và mắng.

Ông ta nói tiếp: “Giá nhà 1800 vạn, tặng thêm năm vị trí đỗ xe, rồi nạp vào thẻ điện tử cho cháu 88.888 tệ để lấy may mắn. Cháu thấy có được không?”

“Ưu đãi nữa đi mà chú.” An Lương thuận miệng mặc cả. Tuy anh có thẻ hoàn tiền tiêu dùng cao cấp và có tài sản hơn 6 ức, nhưng ai quy định anh không thể mặc cả?

“Vậy chú cho cháu thêm năm thẻ đổ xăng, mỗi cái trị giá 1 vạn, chú đã đưa hết vốn liếng cho cháu rồi đó, sắp lỗ vốn rồi đây. Trưa nay chú sẽ đến An Thịnh bên cháu ăn một bữa. Hừ!” Lưu Đức Minh than thở.

“Được rồi! Cháu mua. Lát bọn cháu quẹt thẻ sau được không?” An Lương thẳng thắn nói.

Năm vạn trong thẻ đổ xăng không phải tiền à?

Chỉ với một câu nói mà An Lương đã thấy có lời.

“Cháu không bàn bạc lại với người nhà sao?” Lưu Đức Minh hỏi lại.

“Không cần, dù sao cũng chỉ là số tiền nhỏ.” An Lương cười hì hì.

“Vậy mà cháu còn mặc cả với chú?” Lưu Đức Minh nói móc.

“Đây gọi là niềm vui của mặc cả.” An Lương nghiêm túc nói.

Bình Luận (0)
Comment