‘Chu Vinh Hoa: Hải Dương, chúng ta hẹn nhau đi uống rượu, cùng nhau bàn chuyện ăn uống vui vẻ!’
‘Lâm Nghị Lực: Mặc dù quy tắc của thị trường chứng khoán là ưu tiên giá cả, nhưng tôi nghĩ Hải Dương… chỉ có thể nói Hải Dương thiếu may mắn thôi.’
‘Diệp Tường Tự: Mọi người đừng có tôm nõn tim lợn như thế, quá đáng thật!’
‘Vân Hải Dương: …’
‘Vân Hải Dương: Đám anh em giả dối này, đợi khi tôi mua được rồi, mọi người đừng có ngưỡng mộ!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi thực sự bội phục Hải Dương, trăm trận trăm bại, nhưng tinh thần vẫn bất khuất!’
‘Hồ Tiểu Ngư: @Vân Hải Dương, hay là chúng ta cá cược một ván?’
‘Vân Hải Dương: Cược cái gì?’
‘Hồ Tiểu Ngư: Hãy đặt cược xem ai mua nhiều cổ phiếu hơn từ thị trường mở.’
‘Vân Hải Dương: Tiền cược đâu?’
‘Hồ Tiểu Ngư: Nếu như anh thắng, em sẽ tặng lại những cổ phiếu em mua được trong thị trường mở cho anh; Hiển nhiên cũng có ngược lại rồi.’
‘Tiền Tiểu Cương: Chúc mừng Tiểu Ngư lại thắng!’
‘Lý Tồn Viễn: Tiểu Ngư, em đã bao giờ nghĩ đến một khả năng chưa. Đó là mặc dù em thắng, nhưng trong tay Hải Dương không giành được một lô nào, em thắng một cách đơn độc.’
Cái gọi là “một lô” là một thuật ngữ trong thị trường Big A, có nghĩa là 100 cổ phiếu.
‘Hồ Tiểu Ngư: Không sao cả.’
‘Hồ Tiểu Ngư: Em chỉ đơn thuần muốn thắng anh ấy mà thôi.’
‘Vân Hải Dương: …’
‘Lý Tồn Viễn: Anh Hải Dương, cậu chịu nổi không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tóm lại thì tôi không thể nào xem tiếp được nữa. Nếu tôi là Hải Dương, tôi thua chắc!’
‘Bàng Chính Phong: Đúng vậy, Hải Dương, tôi ủng hộ cậu!’
‘Lâm Nghị Lực: Hải Dương, cậu sẽ không bỏ cuộc đấy chứ?’
‘Diệp Tường Tự: Thua người không thua trận, Hải Dương à, suy nghĩ kỹ đi!’
Chu Vinh Hoa: Ủng hộ Hải Dương!’
Chu Thành Lễ: Anh Hải Dương, em cũng ủng hộ anh!’
‘Vân Hải Dương: @Chu Thành Lễ, cậu không đến lớn à?’
‘Chu Thành Lễ: Đang trong giờ nghỉ.’
‘Chu Thành Lễ: Anh Hải Dương, đàn ông chúng ta tuyệt đối không được nhận thua!’
‘Mộc Đống: Hải Dương, nếu như em là anh, em cũng sẽ không nhịn nổi cục tức này, em sẽ cho chị Tiểu Ngư biết sự lợi hại của anh!’
‘Chu Thành Lễ: Đúng, đúng, đúng, anh Hải Dương. Tôi ủng hộ anh dạy cho chị Tiểu Ngư một bài học.’
‘Hồ Tiểu Ngư: @Vân Hải Dương, anh có đánh cược hay không?’
‘Vân Hải Dương: Tôi không đánh cược.’
‘Vân Hải Dương: Đám an hem giả dối này chỉ thích xem trò vui mặc kệ chuyện lớn cỡ nào, như thể bọn họ sợ tôi không nhận thua vậy!’
‘Vân Hải Dương: Đám kiêu căng kia, có ai thì tín người đó. Nếu như tôi cá cược một ván với Tiểu Ngư, mọi người cũng sẽ cược theo chứ?’
‘Lâm Nghị Lực: Chuyện đó á hả, chỗ tôi cần có việc phải xử lý, đi đây.’
‘Chu Thành Lễ: Phải lên lớp rồi, chào các anh lớn.’
‘Mộc Đống: Tôi cũng phải lên lớn, nói chuyện sau nhé các anh, các chị.’
‘Chu Vinh Hoa: Có người gọi điện thoại cho tôi, tôi nghe máy đã.’
‘Bàng Chính Phong: Em gái tôi có chuyện muốn hỏi, lát nữa nói sau.’
‘Bàng Triêu Hà: ...’
An Lương nhìn thông tin trò chuyện trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh không khỏi nở một nụ cười. Đám người này thật là làm trò, cố ý chọc Vân Hải Dương sao?
Tuy nhiên, tâm lý của Vân Hải Dương rất tốt, ngay cả khi đối mặt với sự chế giễu của mọi người, cậu ta cũng không có ý tức giận.
‘An Lương: @Vân Hải Dương, để tôi nói cho cậu biết một bí mật!’
‘An Lương: Mua cổ phiếu từ thị trường mở là một công việc kỹ thuật, may mắn không quan trọng lắm, vì vậy Hải Dương chỉ cần thuê một số chuyên gia để giải quyết vấn đề.’
‘Vân Hải Dương: Đã nhận!’
‘Vân Hải Dương: Tôi sẽ thuê một chuyên gia lập tức.’
Những người khác cũng tán thành, bày tỏ rằng họ muốn thuê các chuyên gia.
Lúc đó đã gần 5 giờ 30 phút chiều.
Phòng trà Không Sơn.
Triệu Uyển Hề chủ động chào hỏi: “Đại sư An, có một tin tức tốt!”
“Ồ?” An Lương nhìn Triệu Uyển Hề, chờ đợi Triệu Uyển Hề tiếp tục giải thích tin tức tốt.
Triệu Uyển Hề mỉm cười trả lời: “Bên phía chú Các đã có kết quả. Loại thuế mới mà anh đã thảo luận trước đó đã được Cục Thuế chính quyền phê duyệt, hơn nữa còn được bộ trưởng tỉnh, ban thư ký tỉnh v.v… hợp tác phê quyệt.”
An Lương mỉm cười: “Vậy thuế mới đã được luật pháp cho phép rồi phải không?”
“Đúng!” Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định, “Thuế mới “Hệ thống lái xe thông minh cung cấp dịch vụ cho ngành vận tải” đã được viết vào trong luật, thuế suất là 10%, đó là một tin tốt có lợi rất lớn đối với chúng ta.”
Đây thực sự là một tin tốt có lợi rất lớn!
Bởi vì thuế suất chỉ có 10% mà thôi, điều này đối với Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh mà nói, thực sự khá thấp.
Suy cho cùng, thuế suất của “cho thuê tài sản lưu động hữu hình” lên tới mức cao 17%.
“Em còn nhờ chú Cát giúp một chuyện!” Triệu Uyển Hề nói thêm.
Sau khi Triệu Uyển Hề nói xong, cô ấy nhìn An Lương với vẻ mong đợi, hiển nhiên là đang đợi An Lương đoán xem cô ấy nhờ Cát Thu làm gì.
An Lương trực tiếp trả lời: “Có phải em đã bảo cục trưởng Cát trì hoãn việc thông báo chuyện thuế mới và thuế suất của “Hệ thống lái xe thông minh cung cấp dịch vụ cho ngành vận tải”, phải không?”
An Lương nói thêm: “Em dự định sẽ công bố tin tức này vào thời điểm thích hợp, sau đó tạo dư luận, sử dụng tin tức tốt này để đẩy giá cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh của chúng ta lên cao hơn nữa, anh nói đúng chứ?”
Trong mắt Triệu Uyển Hề lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì An Lương đoán không sai!
Triệu Uyển Hề rất thích An Lương như thế này, bởi vì cô ấy cũng là một người thông minh, cô ấy cũng thích những người thông minh.
“Tối nay anh muốn ăn gì?” Triệu Uyển Hề thay đổi chủ đề để xác nhận suy đoán của An Lương là đúng.
An Lương mỉm cười nhìn Triệu Uyển Hề, khuôn mặt của Triệu Uyển Hề dần dần đỏ lên khi An Lương nhìn chằm chằm vào cô.
Buổi tối gần 7 giờ, phòng khách của căn biệt thự nhỏ.
An Lương, Triệu Uyển Hề, Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến ngồi xung quanh để luộc thịt cừu.