Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 4487 - Cướp Sạch Không Còn Gì! Bị Điên Sao?

Chương 4487 - Cướp sạch không còn gì! Bị điên sao?
Chương 4487 - Cướp sạch không còn gì! Bị điên sao?

Có chiêu trò gì trong này à?

Tuy nhiên, không ai giải thích được sự bối rối cho các nhà đầu tư chứng khoán cá nhân. Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã bí mật trao đổi số cổ phiếu họ mua được.

‘Hồ Tiểu Ngư: @Vân Hải Dương, anh mua được bao nhiêu?’

‘Vân Hải Dương: Hình như chúng ta đâu có đánh cược?’

‘Hồ Tiểu Ngư: Không đánh cược cũng có thể hỏi mà?’

‘Vân Hải Dương: ...’

‘Vân Hải Dương: Vận may của anh không tốt lắm, vừa định mua thì lập tức hết sạch. Động tác của mọi người cũng nhanh quá rồi đấy?’

‘Vân Hải Dương: Tiểu Ngư, em đã mua bao nhiêu?’

‘Hồ Tiểu Ngư: [Ảnh chụp màn hình tài khoản chứng khoán: 2,000 vạn cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh.jpg]’

‘Hồ Tiểu Ngư: Thật ngại quá, vận may của em khá tốt, em trực tiếp mua 2,000 vạn cổ phiếu.’

2,000 vạn cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, dựa trên mức giá 518 tệ, cần đủ 103,6 ức Hạ Quốc tệ. Phải nói rằng Hồ Tiểu Ngư rất can đảm!

‘Lâm Nghị Lực: Tôi cũng may mắn vớt được 500 vạn cổ phiếu, vui quá!’

‘Diệp Tường Tự: Tôi buồn nôn mất!’

‘Diệp Tường Tự: Nghị Lực à, làm ơn cho chia tôi một nửa, có được không?’

‘Lâm Nghị Lực: Nếu chúng ta chia đều 500 vạn cổ phiếu, vậy chẳng phải là 250* vạn à?’

*250 đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện.

‘Diệp Tường Tự: Đây là lời từ chối thẳng thắn nhất mà tôi từng nghe!’

‘Lâm Nghị Lực: Lời từ chối thẳng thắn nhất chính là: Tôi không chia!’

‘Diệp Tường Tự: …’

‘Chu Vinh Hoa: Tôi may mắn kiếm được 1,000 vạn cổ phiếu.’

‘Bàng Chính Phong: Tốc độ của mọi người nhanh thế sao?’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi không nên tham lam. Tôi muốn mua 5,000 vạn cổ phiếu trong một lần, nhưng hệ thống báo rằng số lượng không đủ. Tôi lại muốn mua 3,000 vạn cổ phiếu, nhưng hệ thống lại báo không đủ, cuối cùng thì bán sạch hết.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tồn Viễn à, cậu thật sự rất tham lam!’

‘Vân Hải Dương: Tôi hoàn toàn không vào xem, tóm lại cũng có giành được đâu.’

‘Lý Minh Phi: May mắn quá, tôi giành được 500 vạn cổ phiếu, cảm ơn An Lương!’

‘Lệ Phong: [Ảnh chụp màn hình tài khoản chứng khoán 1,000 vạn cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh.jpg]’

‘Lệ Phong: Nhường đấy, nhường đấy!’

‘Lý Tồn Viễn: @Lệ Phong, không phải trước đó anh bả sẽ bán cổ phần của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh hay sao, bây giờ anh còn bán không?’

‘Tiền Tiểu Cương: 520 tệ mỗi cổ phiếu, thế nào?’

‘Vân Hải Dương: Chúng tôi thực sự muốn mua!’

‘Lệ Phong: …’

‘Lệ Phong: Các cậu không hề thật lòng muốn mua, các cậu chỉ muốn chơi xỏ tôi thôi, tôi cũng biết chuyện về Cục Thuế mà.’

‘Thái Bình: Tuy rằng vận may của tôi không được tốt, cũng không mua được cổ phiếu nào, nhưng tôi cũng biết chuyện về Cục Thuế.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Trong câu lạc bộ của chúng ta chắc không có ai không biết về Cục Thuế nhỉ?’

‘Chu Thành Lễ: …’

‘Chu Thành Lễ: Em không biết…’

‘Mộc Đống: Em cũng không biết.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Hai người không phải đang đi học sao? Không biết là chuyện bình thường!’

‘Mộc Đống: Nhưng em cũng mua được 1,000 vạn cổ phiếu!’

‘Chu Thành Lễ: ???’

‘Chu Thành Lễ: Cậu mua nó hồi nào?’

‘Mộc Đống: May mắn thôi, tiện tay bấm một cái, nào ngờ mua được!’

‘Chu Thành Lễ: Mộc Đống à, người anh em thân yêu của tôi, lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu, mời cậu một bữa!’

‘Mộc Đống: Từ chối, mắc quá, ăn không nổi!’

‘Lâm Vân Tư: Tôi nghe đồn rằng ngoại trừ câu lạc bộ của chúng ta, một số người trong giới Đế Đô cũng đã giành được rất nhiều cổ phần của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, trong đó nhà họ Mông đã giành được trọn vẹn 1,000 vạn cổ phần!’

‘Lý Tồn Viễn: Mông Tưởng?’

Khi An Lương mới bước vào giới Đế Đô, Mông Tưởng cũng là một trong những đối tác tiềm năng, nhưng cuối cùng cả hai lại không đi chung với nhau.

‘Lâm Vân Tư: Ừ.’

‘Lâm Vân Tư: “Đới Văn Hiên từ gia tộc họ Đới cũng giành được 1,000 vạn cổ phiếu, nghe nói là nhận được thông tin từ bộ trưởng bên đó.’

Gia đình họ Đới, gia đình của Lâm Nghị Lực và gia đình của Diệp Tường Tự đều là những gia đình có thể lực dưới tầng một nhưng trên tầng hai, tuy nhiên bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tham gia câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘Vân Hải Dương: An Lương, cậu thấy sao?’

‘An Lương: Thì dùng mắt mà thấy.’

‘An Lương: Cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh của chúng ta được bán trên thị trường mở và bất kỳ ai cũng có thể mua nó. Anh Mông Tưởng có thể mua nếu anh ta muốn. Mặc dù anh Mông Tưởng đã từng từ chối dự án đầu tư của chúng ta, nhưng chẳng qua là do triết lý đầu tư của hai bên không giống nhau mà thôi.’

‘An Lương: Chúng ta và phía anh Mông Tưởng không có xung đột gì, cũng không có mâu thuẫn gì, hiểu chưa?’

Đây là cái nhìn tổng thể của An Lương về tình hình, anh sẽ không tùy tiện thiết lập kẻ thù.

Ngoài ra, sự thật đúng như An Lương đã nói, giữa bọn họ không có mâu thuẫn và xung đột, chỉ là triết lý đầu tư của cả hai quá khác biệt.

An Lương tuân thủ theo câu nói nổi tiếng của một vĩ nhân: Bạn nhiều, thù ít.

An Lương thường không thích gây thù chuốc oán trừ khi cần thiết.

Suy cho cùng, An Lương không có kiểu: “Kể cả có phải làm kẻ thù của cả thế giới, tôi cũng sẽ ủng hộ anh!”

Đương nhiên, một kẻ mắc bệnh hoang tưởng nghĩ rằng mình bị ngược đãi như nước Mỹ luôn muốn nhắm vào An Lương, nên An Lương nhất định sẽ không khách sáo.

An Lương không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là anh sợ rắc rối.

Tất nhiên, An Lương sẽ không quan tâm đến việc đã từng không thể đạt được sự hợp tác cùng với Mông Tưởng, chứ đừng nói đến việc chủ động làm mất mặt đối phương. Nếu An Lương chủ động gây khó dễ cho đối phương, chẳng phải chỉ đang muốn chứng tỏ bản thân hẹp hòi?

Nếu phải sử dụng ngôn ngữ mạng để miêu tả, vậy sẽ là không có mẫu mực!

‘An Lương: Ngày mai chúng tôi sẽ bán một lô cổ phiếu ra ngoài công chúng, số lượng sẽ nhiều hơn. Đợt cổ phiếu này sẽ khiến các nhà đầu tư chứng khoán cá nhân đổ xô đi mua. Mọi người phải nắm chắc cơ hội.’

Bình Luận (0)
Comment