Khi thị trường mở cửa ở mức giá này, khối lượng giao dịch chỉ là hai lô, tức là 200 cổ phiếu.
An Lương kiểm tra bảng xếp hạng đấu giá của người mua và người bán của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh. Hiện tại, giá cao nhất trong bảng xếp hạng của người mua đã 603,99 tệ, nhưng không có lệnh bán nào trong bảng xếp hạng của người bán.
Đúng vậy!
Không ai bán cổ phần của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh cả.
Tình huống này khiến An Lương có chút bối rối. Theo logic mà nói, giá cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh đã được duy trì ở mức cao hơn 600 tệ, đây thực sự là một vị trí tương đối cao. Nhưng với vị thế giá cổ phiếu cao như vậy, không ngờ lại không có ai bán cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh?
An Lương tỏ vẻ không hiểu!
Đã gần 11 giờ 30 phút sáng, khi thị trường Big A sắp đóng cửa, vẫn không có ai bán cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, chỉ có hai lô giao dịch trong cả thời gian giao dịch buổi sáng.
Nếu là các cổ phiếu khác, với khối lượng giao dịch thấp như vậy, giá cổ phiếu có thể đã giảm theo phản ứng. Bởi vì đa phần khi lượng giao dịch thấp đi, có nghĩa lòng tin của người mua không đủ.
Nhưng đối với Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh thì lại ngược lại, người mua tràn đầy tự tin và đưa ra hết lệnh mua này đến lệnh mua khác, nhưng không có người bán mà thôi.
Màn biểu hiện kỳ lạ của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh tại thị trường Big A khiến An Lương cũng cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên, An Lương không quan tâm!
Bất kể ai nắm giữ cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, bọn họ có thể nắm giữ chúng nếu họ muốn, dù sao thì họ cũng không thể đe dọa Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh.
Xét cho cùng, số lượng cổ phiếu có thể giao dịch do An Lương phát hành rất nhỏ và Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh áp dụng mô hình cổ phiếu AB. Ngay cả khi số lượng cổ phiếu có thể giao dịch vượt quá 50%, vẫn không thể có được quyền kiểm soát và quyền biểu quyết tương đối của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh.
Trong căn phòng trên tầng hai của quán phòng trà Không Sơn, An Lương gửi một tin nhắn cho Triệu Uyển Hề.
‘An Lương: Uyển Hề, trưa nay đi ăn chung không?’
‘Triệu Uyển Hề: Xin lỗi, trưa nay không được rồi, em có việc ở trường.’
‘Triệu Uyển Hề: Trường học của em sẽ tổ chức hoạt động từ thiện trong tuần này, mọi người đang thảo luận về kế hoạch cụ thể.’
‘Triệu Uyển Hề: Anh hỏi thử Tư Vũ và Thiến Thiến, hoặc Sương Sương xem.’
‘An Lương: Được!’
An Lương gửi một tin nhắn khác cho Trần Tư Vũ.
‘An Lương: Tư Vũ, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé?’
‘Trần Tư Vũ: Trưa nay bọn em sẽ đi ăn cơm cùng với cô giáo Tôn, sẵn tiện thảo luận về cuộc thi piano quốc tế, anh muốn qua đây không?’
‘An Lương: Làm phiền rồi!’
Ăn trưa với Tôn Mẫn Chi? Thôi dẹp đi!
‘An Lương: Sương Sương, trưa nay em ăn gì thế?’
‘Ninh Nhược Sương: [Ảnh chụp màn hình đơn hàng đồ ăn nhẹ.jpg]’
‘Ninh Nhược Sương: Em đã gọi đồ ăn nhẹ, đại sư An, anh muốn ăn gì?’
‘An Lương: Thôi, em tự ăn đi.’
Để duy trì vóc dáng của mình, hầu hết thời gian Ninh Nhược Sương đều ăn nhẹ vào buổi trưa, điều này không chỉ có thể cung cấp đủ dinh dưỡng mà còn giảm lượng calo hấp thụ.
An Lương lại gửi tin nhắn cho Tống Thiến, Tống Thiến không phải là học sinh ưu tú của Học viện âm nhạc Quốc gia, cô ấy chắc phải có thời gian nhỉ?
‘An Lương: Thiến Thiến, em đang ở đâu?’
‘Tống Thiến: [Thông tin địa điểm: Cửa hàng QueenTea chung cư Hoa Mậu]’
‘Tống Thiến: Đại sư An, em đang ở bên phía SKP, có chuyện gì không?’
Tống Thiến đang đi xem tình hình của kế hoạch giao hàng không người lái.
‘An Lương: Ăn trưa với nhau không?’
‘Tống Thiến: Hả?’
‘Tống Thiến: Trưa nay em đã đặt đồ ăn rồi, định sẽ ăn bên phía cửa hàng tại chung cư Hoa Mậu, anh muốn qua đây không?’
‘An Lương: Được, anh qua ngay.’
‘Tống Thiến: Được, vậy em sẽ gọi thêm.’
‘An Lương: Đừng lãng phí!’
‘Tống Thiến: Hiểu rồi.’
An Lương rời khỏi phòng trà Không Sơn và đến trung tâm mua sắm SKP bằng mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi.
Trung tâm mua sắm SKP có hai bến hàng không, một ở trên sân thượng và một ở trong nhà để xe dưới tầng hầm. An Lương chọn bến hàng không trên sân thượng, vì nó thuận tiện hơn.
Sau khi mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi được đỗ đúng cách, An Lương bước xuống, sau đó nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của một đứa trẻ tinh nghịch.
“Anh An!” An Lương nhìn về phía âm thanh, hóa ra là đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh!
An Lương và đứa trẻ này đã lâu không gặp nhau. Tết Nguyên đán An Lương có ý định đến thăm, nhưng khi An Lương đến Thịnh Khánh lúc Tết Nguyên đán, đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh lại quay về quê nhà ở Đế Đô.
“Thì ra là Hinh Hinh!” An Lương chào hỏi.
Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh chạy “bịch, bịch, bịch” và giơ hai tay lên, rõ ràng là muốn được An Lương ôm vào lòng. An Lương cũng không từ chối, anh quỳ xuống ôm lấy Vân Hinh, nâng cô bé lên.
Cách đó không xa, Vân Hi Nguyệt nhìn An Lương với ánh mắt phức tạp.
Vào Tết Nguyên đán trước, Vân Hi Nguyệt biết rằng An Lương nhất định sẽ trở lại Thịnh Khánh, nhưng Vân Hi Nguyệt đã đưa Vân Hinh trở về quê hương ở Đế Đô sớm hơn.
Trước đây, Vân Hi Nguyệt ít nhiều cũng có khao khát và ngưỡng mộ An Lương, nhưng thời gian trôi qua, Vân Hi Nguyệt phát hiện ra rằng An Lương ngày càng cao, và giờ An Lương đã trở thành một cây cao chót vót mà nhà họ Vân cần phải ngước nhìn.
Đặc biệt, An Lương và Triệu Uyển Hề còn công khai mối quan hệ tình cảm trong giới Đế Đô, điều này khiến Vân Hi Nguyệt có chút buồn bã, cô biết mình không xứng với An Lương.
Xét cho cùng, so với Triệu Uyển Hề, cô ấy không chỉ là một bà mẹ đơn thân, gia cảnh của cô ấy còn kém xa Triệu Uyển Hề. Cho dù An Lương có mù cũng biết cách nên lựa chọn thế nào, phải không?
Vì vậy, Vân Hi Nguyệt dẹp bỏ khao khát trong lòng, cố gắng tránh tiếp xúc với An Lương, để không làm tổn thương bản thân hơn nữa.