Lựa chọn giữa giúp một lần và giúp cả đời, e rằng ngay cả kẻ ngốc cũng biết chọn lựa thế nào? Cho nên Tùy Vĩnh An đã không do dự mà trực tiếp lôi kéo An Lương!
Đối mặt với thái độ lôi kéo của Tùy Vĩnh An, An Lương bình tĩnh đáp lại: “Viện trưởng Tùy, năm nay em mới là sinh viên năm hai.”
Mặc dù kết quả thi vào đại học của An Lương tương đối trung bình, và anh chỉ vào một trường đại học hạng hai, nhưng dù là trường hạng nhất hay trường hạng hai, theo chuyên ngành tài chính và kinh tế của An Lương, thực ra đều là chương trình bốn năm.
Tùy Vĩnh An không bỏ cuộc: “Sinh viên An đã là sinh viên năm thứ hai, có thể bàn trước lộ trình học nghiên cứu sinh rồi. Chúng ta ước hẹn trước thôi, làm vậy có thể tiết kiệm cho sinh viên AN giảm bớt giai đoạn thi cử.”
“Đến lúc đó rồi chúng ta nói sau.” An Lương không thẳng thừng từ chối, cũng không sẵn sàng đồng ý.
Tùy Vĩnh An nghe ra được lời từ chối của An Lương, ông ta cũng không tiếp túc dây dưa với chủ đề này nữa, đổi sang chủ đề khác: “Em nghĩ gì về buổi từ thiện ở học viện của chúng tôi?”
“Bầu không khí khá tốt, nhưng liệu tiền quyên góp có đủ không?” An Lương trả lời theo ý của Tùy Vĩnh An. Tất nhiên anh biết ý của Tùy Vĩnh An. Trò chuyện, và nói về những điều mà đối phương thích nghe!
Đôi mắt của Tùy Vĩnh An sáng lên, ông ta nói một cách vội vàng và lịch sự: “Hơi khó ước lượng. Lần này tổng cộng có 17 đứa bé mắc bệnh, hơn nữa bệnh tình đều khá nghiêm trọng. Chúng tôi đã tính toán trước, tổng chi phí điều trị là khoảng 1,280 vạn, nhưng hiện tại chỉ mới nhận được 450 vạn.”
An Lương nói đùa: “Công ty chế tạo Tinh Mật Đế Đô gần đây kiếm được rất nhiều tiền, ông Đường đã quyên góp bao nhiêu?”
“Giám đốc Đường đã hào phóng tặng 100 vạn.” Tùy Vĩnh An không che giấu bất cứ điều gì.
An Lương nhẩm tính nhanh, tổng số tiền quyên góp hiện tại là 450 vạn, Trương Tử Câm thay mặt Quỹ từ thiện Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh quyên góp 200 vạn, và Đường Gia Tuấn từ Công ty chế tạo Tinh Mật Đế Đô quyên góp 100 vạn, vậy thì nhà cung cấp thứ hai và nhà cung cấp thứ ba hợp lực lại quyên góp được khoảng 150 vạn, cơ bản là mỗi người sẽ góp khoảng 10 vạn.
Số tiền quyên góp này phù hợp với tình trạng của bọn họ.
“Ông Đường thật là hào phóng.” An Lương nói đùa, rồi nói thêm, “Thay mặt cho Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống tại Thịnh Khánh, quyên góp 500 vạn.”
“Cảm ơn sinh viên An!” Tùy Vĩnh An vội vàng cảm ơn, trong lòng thầm thở dài. An Lương không hổ danh là Thần Tài trong giới Đế Đô, tùy tiện quyên góp hẳn 500 vạn.
Đúng là quá giàu có!
Thực ra việc quyên góp 500 vạn này đối với An Lương giống như một mũi tên trúng ba con chim vậy.
Đầu tiên, làm việc thiện là điều đương nhiên, An Lương tin tưởng Học viện kinh tế Đại học đế Đô sẽ không biển thủ quỹ từ thiện, nhất định sẽ giúp đỡ những đứa trẻ bị bệnh có liên quan.
Thứ hai là ủng hộ Triệu Uyển Hề, trường của Triệu Uyển Hề đã tổ chức một buổi từ thiện, làm sao An Lương có thể không bày tỏ? EQ và IQ của An Lương đều cao hơn mức bình thường, tất nhiên anh sẽ cân nhắc việc ủng hộ Triệu Uyển Hề.
Thứ ba là thiết lập một hình ảnh xã hội tốt hơn cho Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống An Tâm.
Danh tiếng của Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống An Tâm trong lĩnh vực chuyên môn ngày càng nổi bật, vì vậy An Lương đương nhiên muốn thiết lập một hình ảnh xã hội tốt cho Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống An Tâm, chẳng hạn như an toàn và có tinh thần trách nhiệm xã hội.
Sau khi An Lương thay mặt Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống An Tâm quyên góp 500 vạn, Tùy Vĩnh An và An Lương bắt đầu trò chuyện, chủ yếu xoay quanh Học viện kinh tế của Đại học Đế Đô, Tùy Vĩnh An này vẫn không từ bỏ việc lôi kéo.
Sau khoảng 5 phút, Tùy Vĩnh An mới rời đi, ông ta vẫn còn muốn tiếp tục lôi kéo quyên góp từ thiện.
Đợi Tùy Vĩnh An rời đi, Triệu Uyển Hề thở dài và nói: “Quả nhiên là cáo già, muốn mở cửa sổ, trước tiên tháo dỡ nóc nhà.”
Trương Tử Câm tán thành: “Viện trưởng Tùy biết cậu không thể đến Học viện kinh tế của Đại học Đế Đô để học nghiên cứu sinh, nhưng ông ta vẫn muốn nhắc tới, để mở đường cho các khoản quyên góp trong tương lai. Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Thực ra An Lương cũng nhìn thấu suy nghĩ của Tùy Vĩnh An, nhưng An Lương cũng có tính toán của riêng mình, dù sao quyên góp 500 vạn cũng chỉ là chuyện vặt đối với An Lương. Sự hiểu biết về tiền của An Lương rất rõ ràng, đối với An Lương, tiền đã trở thành một công cụ.
Cách sử dụng các công cụ để tạo ra nhiều giá trị hơn và kiểm soát nhiều tài nguyên hơn là điều mà An Lương nên cân nhắc, thay vì chỉ đơn giản là kiếm tiền vì mục đích kiếm tiền.
“An Lương, tôi đoán cậu sắp gặp rắc rồi rồi!” Trương Tử Câm nói thêm.
“Ồ?” An Lương bối rối, “Tôi thì có rắc rối gì chứ?”
An Lương có khả năng nhìn thấy trước nguy hiểm, nếu thực sự có rắc rối, anh hẳn đã cảm nhận được rồi phải không? Tuy nhiên, bây giờ anh không có linh cảm về nguy hiểm nào cả.
Trương Tử Câm mỉm cười trả lời: “Sau khi khoản quyên góp của buổi từ thiện này kết thúc, ông cáo già đó sẽ có một bài phát biểu khác, công bố người quyên góp và số tiền quyên góp.”
“Trước đó chắc mọi người đã nhìn thấy đám người vây quanh tôi phải không?” Trương Tử Câm nói thêm, “Những người đó là những người phụ trách có liên quan của một số tổ chức từ thiện và tổ chức phi lợi nhuận, bọn họ chắc chắn sẽ làm phiền cậu!”
An Lương nhướng mày, anh hiểu ý của Trương Tử Câm.
Nhưng An Lương bình tĩnh đáp lại: “Thực ra những chuyện này đối với tôi cũng không hẳn là chuyện phiền phức.”
Trương Tử Câm hơi sửng sốt, sau đó hiểu ý của An Lương, bởi vì An Lương rất giàu có!