Andy im lặng.
Bộ trưởng Bộ tình báo Powell cũng cảm thấy giám đốc tình báo Warren nói có lý. Nếu ngay cả cạnh tranh mà cũng không dám, vậy thì nước Mỹ bọn họ dựa vào cái gì mà xưng bá toàn thế giới?
“Vì ý kiến của mọi người không thống nhất nên chúng ta sẽ bỏ phiếu để quyết định có thực hiện [Kế hoạch V] hay không.” Bộ trưởng Bộ tình báo Powell đưa ra quyết định.
Nhưng cái gọi là bỏ phiếu này thực chất chỉ là giả vờ vậy thôi!
Trong phòng họp bí mật của Cục điều tra tình báo nước Mỹ, chỉ có năm quan chức cấp cao của Cục điều tra tình báo nước Mỹ tham gia cuộc họp.
Trong số đó, Warren - giám đốc tình báo, Alvíss - giám đốc phụ trách các vấn đề Châu Á và Rupert - giám đốc hoạt động thực địa đều đồng ý thực hiện [Kế hoạch V].
Bộ trưởng Bộ tình báo Powell cũng bị thuyết phục, tuy không bày tỏ rõ ràng ủng hộ việc thực hiện [Kế hoạch V], nhưng trong thâm tâm ông thực sự có ý định thực hiện [Kế hoạch V].
Chỉ có Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, đưa ra phản đối.
Vì vậy, trong cơ chế bỏ phiếu năm người, sự phản đối của Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Thực tế cũng chẳng khác mấy, bốn người trong nhóm bao gồm cả Bộ trưởng Bộ tình báo Powell đều đưa ra phiếu tán thành, bày tỏ sự ủng hộ của họ đối với việc khởi động [Kế hoạch V].
Khi cuộc bỏ phiếu khởi động [Kế hoạch V] được thông qua, Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, nói: “Tôi muốn thiết lập biên bản của cuộc họp này, và tôi muốn tuyên bố những điều sau đây.”
“Trước hết, tôi không biết danh tính của người thực hiện [Kế hoạch V].” Andy giải thích.
“Thứ hai, tôi không tham gia vào việc thực hiện [Kế hoạch V], điều đó có nghĩa là tôi không biết khi nào [Kế hoạch V] sẽ được thực hiện.” Andy nói thêm.
“Thứ ba, tôi bảo lưu nghi ngờ về hành động của [Kế hoạch V], vì vậy trước khi [Kế hoạch V] được thực hiện, tôi đề nghị nên bắt đầu quy trình cách ly nội bộ cho bản thân và tất cả thông tin bí mật về [Kế hoạch V] sẽ cách ly xa khỏi tôi.” Andy nói thêm.
“Thứ tư, tôi hy vọng sẽ được Bộ Nội vụ giám sát cho đến khi [Kế hoạch V] thành công hay thất bại, để đảm bảo rằng tôi hoàn toàn bị cô lập khỏi [Kế hoạch V].” Andy càng gia tăng sự cô lập của bản thân.
Giám đốc tình báo Warren khịt mũi lạnh lùng: “Ý anh là, [Kế hoạch V] của chúng ta chắc chắn sẽ thất bại?”
Mọi người đương nhiên hiểu ý của trưởng bộ phận kỹ thuật Andy. Andy không hề lạc quan về [Kế hoạch V], nên anh tự đề xuất cách ly mình trước, tránh bị nghi ngờ là nội gián.
Andy lắc đầu trong im lặng, sau đó anh nói: “Tôi muốn nhắc nhở mọi người một cách trịnh trọng, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có hệ thống trí tuệ nhân tạo rất thông minh, [Kế hoạch V] của mọi người thực sự có thể thất bại. Bởi vì nếu như nhân viên thực địa mà mọi người sắp xếp bị hệ thống trí tuệ nhân tạo nhắm vào, một khi người đó có bất kỳ hành động lạ thường nào, sẽ bị nó phá hiện ra ngay.”
Giám đốc tình báo Warren khịt mũi lạnh lùng: “Tôi cũng biết chương trình trí tuệ nhân tạo, nhưng chương trình trí tuệ nhân tạo hiện nay đều tiên tiến như vậy sao?”
Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, chỉ lắc đầu. Mọi người luôn có những ảo tưởng phi thực tế về những lĩnh vực mà bọn họ không quen thuộc, đặc biệt là lĩnh vực máy tính. Nếu không phải là nhân viên có liên quan trong lĩnh vực máy tính, làm sao có thể biết hệ thống trí tuệ nhân tạo hiện tại đang phát triển nhanh như thế nào?
“Tôi bảo lưu ý kiến của mình và cá nhân tôi sẽ thông báo cho giám đốc nội vụ, cô Pettis, để tự đặt mình vào dạng cách ly có giám sát.” Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, trả lời.
“Thưa ngài Powell, thật xin lỗi, tôi sẽ đi liên hệ với cô Pettis trước, chúc mọi người may mắn.” Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi phòng họp bí mật, nhằm bày tỏ rằng anh ta không muốn biết thêm chi tiết về [Kế hoạch V].
Bộ trưởng Bộ tình báo Powell đã làm một cử chỉ “mời”.
Khi Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, bước đến cửa, Powell hỏi vọng từ sau lưng: “Anh thực sự không lạc quan về [Kế hoạch V] sao?”
Andy, trưởng bộ phận kỹ thuật, trả lời: “Tôi hy vọng [Kế hoạch V] có thể thành công, nhưng dựa trên sự hiểu biết của tôi về Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, tôi nghĩ khả năng [Kế hoạch V] thành công rất nhỏ.”
Nói xong, trưởng bộ phận kỹ thuật Andy trực tiếp rời khỏi phòng họp bí mật.
Sau khi Andy rời đi, Bộ trưởng Bộ tình báo Powell nhìn ba người còn lại: “Mọi người nghĩ sao về tỷ lệ thành công của [Kế hoạch V]?”
Giám đốc tình báo Warren trả lời: “Bất kể tỷ lệ thành công là bao nhiêu, chúng ta phải thực hiện [Kế hoạch V], bởi vì chúng ta không có lựa chọn nào khác, phải không ngài Powell.”
Alvíss, giám đốc phụ trách các vấn đề Châu Á, tán thành: “Chúng ta thật sự không có lựa chọn nào khác, tốc độ phát triển của đối phương quá nhanh, chúng ta đã không còn áp chế được đối phương nữa.”
Giám đốc hoạt động thực địa Rupert trả lời: “Những nhân viên hoạt động thực địa của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang ngày càng trở nên mạnh mẽ ở Guinea. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu chúng ta còn không đàn áp, trừ khi chúng ta lựa chọn một cuộc chiến toàn diện, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ thua ở Guinea.”
Bộ trưởng Bộ tình báo Powell thở dài: “Nếu đã như vậy, tôi hiểu rồi, thế thì khởi động [Kế hoạch V] thôi!”
“Ba người các anh cùng nhau phụ trách vấn đề này. Alvíss sẽ phụ trách tình hình tổng thể. Dù sao đây là hoạt động ở Hạ Quốc, thuộc về bộ phận phụ trách Châu Á của anh; Warren cung cấp hỗ trợ tình báo; Rupert chịu trách nhiệm triển khai kế hoạch cụ thể.” Bộ trưởng Bộ tình báo Powell sắp xếp công việc liên quan.
Alvíss, giám đốc phụ trách các vấn đề Châu Á, trả lời một cách khẳng định: “Đã nhận! Xin hãy yên tâm, ngài Powell, chúng tôi đảm bảo sẽ thực hiện suôn sẻ [Kế hoạch V]!”