Gần 1 giờ chiều, tại phòng huấn luyện của Bộ phận hoạt động thực địa, Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
Miranda ngồi ở trên ghế văn phòng, cảm thấy có chút buồn ngủ, tình huống này không khơi dậy sự cảnh giác của Miranda, bởi vì Miranda cho rằng chính vừa mới ăn cơm trưa, nên buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lý do thực sự là Miranda bị đầu độc!
Số 3 – Hồi Chuông Báo Tử đã chết tạo ra chất độc thần kinh, sau khi trúng độc, trung tâm hô hấp bị ức chế, cơ hô hấp bị tê liệt dẫn đến suy hô hấp và cuối cùng là ngạt thở do thiếu oxy. Thật đáng tiếc khi Miranda không nhận ra điều này, cô chỉ nghĩ rằng mình chỉ buồn ngủ mà thôi.
Vài phút sau, Miranda đã nằm ngửa trên ghế văn phòng và nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng yếu ớt nhưng không ai phát hiện ra tình trạng bất thường của Miranda. Nếu được phát hiện vào lúc này, thực sự có cơ hội sống sót. Thật tiếc là không ai phát hiện ra.
Gần 2 giờ chiều, theo giờ địa phương của nước Mỹ. Rupert, giám đốc Bộ phận hoạt động thực địa, đã liên lạc với văn phòng của Miranda, nhưng Miranda đã nhắm mắt vĩnh viễn, và tất nhiên cô ấy không thể trả lời cuộc gọi của Rupert.
Văn phòng giám đốc Bộ phận hoạt động thực địa.
Rupert không liên lạc được với Miranda, trong lòng ông ta cảm thấy hồi hộp: “Mery, cô đến văn phòng của huấn luyện viên Miranda và gọi cho cô ấy. Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Mery Beatty, trợ lý giám đốc Bộ phận hoạt động thực địa, trả lời với giọng khẳng định: “Vâng, giám đốc Rupert.”
Tuy nhiên, cô thầm thắc mắc tại sao Rupert lại yêu cầu cô đến tận nơi và gọi cho Miranda?
Rõ ràng có thể gọi điện thoại để liên lạc cơ mà!
Mery bước đến cửa văn phòng của Miranda, cô ấy gõ cửa trước và nói: “Cô Miranda, giám đốc Rupert có chuyện muốn tìm cô.”
Trong văn phòng của Miranda, không có ai trả lời.
“Cốc, cốc, cốc!” Mery tăng lực gõ cửa để tạo ra tiếng gõ cửa lớn hơn, nhưng vẫn không có tiếng nào phát ra trong văn phòng của Miranda.
Tình huống bất thường như vậy, cộng với việc Rupert yêu cầu cô trực tiếp liên lạc với Miranda một cách bất thường, khiến Mery có chút bất an, cô không trực tiếp đến văn phòng của Miranda mà lựa chọn quay lại nói với Rupert.
Bởi vì Mery cũng là nhân viên ưu tú của Cục điều tra tình báo nước Mỹ, mặc dù Mery không phải là ưu tú trong lĩnh vực điều hành, nhưng cô ấy là một nhân viên ưu tú hậu cần trong văn phòng, cô ấy rất thông minh!
Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà những tình huống bất thường này chồng chất lên nhau nên Mery không thể tự mình vào văn phòng của Miranda. Mery trở lại văn phòng của Rupert, cô ấy nhanh chóng báo cáo tình hình, rồi quan sát biểu cảm của Rupert từ khóe mắt.
Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Rupert, cô biết rằng lần này mình đã xử lý rất tốt, thậm chí có thể tránh được một sự việc nguy hiểm!
Và quả thực, Merry đã tránh được một vụ ám sát gậy ông đập lưng ông.
“Cô ra ngoài trước đi!” Rupert ra lệnh.
“Vâng.” Mery không hỏi gì cả, quay người và trực tiếp rời đi.
Đây là cách sinh tồn của Mery, cô ấy không bao giờ nói nhiều, cũng không tò mò, dù sao biết thêm nhiều bí mật là điều không tốt đối với Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
Khi Merry rời văn phòng, Rupert sử dụng quyền hạn của mình để điều tra hồ sơ hệ thống kiểm soát truy cập trong hệ thống nội bộ của Cục điều tra tình báo nước Mỹ trước, sau đó phát hiện thông tin hồ sơ Miranda rời khỏi tòa trụ sở của Cục điều tra tình báo nước Mỹ vào buổi trưa.
Sau khi xác nhận tin nhắn này, ông ta đã gửi tin nhắn trong nhóm trao đổi hoạt động thả virus.
‘Rupert: @Mọi người, đã xảy ra tai nạn!’
‘Alvíss: ?’
‘Warren: Tai nạn gì?’
‘Raymond: Bên kia bắt đầu trả thù rồi à?’
Raymond, phó giám đốc Bộ phận tình báo, lo sợ cho sự an toàn của mình.
‘Ansel: Giám đốc Rupert có thể cung cấp cho thông tin chi tiết không?’
Rupert đã kiểm tra thông tin trong nhóm liên lạc, ông ta phát hiện Miranda không trả lời.
‘Rupert: @Miranda, cô ấy không nói gì, mọi người không phát hiện ra sao?’
‘Rupert: Tôi đã liên lạc với cô ấy trước đó, nhưng phát hiện mình không thể liên lạc được, sau đó yêu cầu trợ lý của tôi trực tiếp đến văn phòng của cô ấy. Trợ lý của tôi đã gõ cửa bên ngoài văn phòng của cô ấy nhưng không có phản hồi.’
‘Alvíss: Ý anh là...’
‘Warren: Lẽ nào tên đó ẩn nấp trong trụ sở của chúng ta và đã rat ay?’
‘Raymond: Không thể nào?’
‘Raymond: Chúng tôi có một hệ thống giám sát an ninh nội bộ hoàn chỉnh không có góc chết. Chúng tôi có thể tìm thấy hồ sơ về những người mà bà Miranda đã liên lạc và những người đã đến gặp Miranda.’
Ý của Raymond là trong những trường hợp như vậy, các nhân viên nằm vùng do Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa bố trí trong Cục điều tra tình báo nước Mỹ không thể mạo hiểm.
‘Rupert: Miranda có một thói quen, buổi trưa cô ấy thích ra ngoài mua cơm, tôi đã kiểm tra hồ sơ kiểm soát ra vào, buổi trưa hôm nay Miranda cũng rời đi.’
‘Rupert: [Bản ghi kiểm soát truy cập: Miranda.jpg]’
‘Rupert: Vì Miranda rời trụ sở, tôi nghi ngờ rằng cô ấy đã bị bọn họ ra tay ở bên ngoài, nhưng Miranda đã quay trở lại trụ sở và trở lại văn phòng của chính mình, tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy ngay bây giờ.’
‘Rupert: Tôi đề nghị để Bộ Nội vụ tham gia vào.’
Rupert thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Miranda, nếu như bị tấn công ở bên ngoài, lẽ nào Miranda lại không biết?
‘Alvíss: Tán thành.’
‘Warren: Đồng ý.’
‘Raymond: Ủng hộ.’
‘Ansel: Tôi cũng ủng hộ.’
‘Ansel: Ngoài ra, thực tình thì tôi cũng lo rằng khi chúng ta rời khỏi trụ sở, lieu có khi nào Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa sẽ ra tay với chúng ta?’
Khi Ansel đưa ra câu hỏi này, mọi người đều im lặng.
Đánh giá từ hồ sơ kiểm soát truy cập, Miranda mất chưa đầy nửa giờ để rời đi, nhưng cô ấy thực sự đã bị sát hại trong vòng chưa đầy nửa giờ, điều này đã thể hiện đầy đủ sức mạnh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.