“Anh đến trường trước rồi tình.” An Lương đáp.
Buổi trưa.
An Lương và Triệu Uyển Hề đang ăn trong căng tin nhỏ của Học viện kinh tế Đại học Đế Đô, hai người nhỏ giọng trao đổi.
“Chú Triệu tìm anh chắc là để hói về chuyện của chuyến bay UA1407 của hãng hàng không United Airlines phải không?” An Lương thản nhiên hỏi.
Triệu Uyển Hề gật đầu khẳng định: “Chắc là vậy. Anh đã giải quyết xong chuyện này, em đoán ông ấy muốn hỏi tình hình cụ thể, và cả ảnh hưởng sau này, nhằm tham khao phân tích.”
“Được, vậy đến lúc đó anh sẽ nói chuyện thật nghiêm túc với chú Triệu.” An Lương đáp.
Sau bữa trưa, An Lương đến phòng trà Không Sơn.
Sự cố thả virus trên chuyến bay UA1407 của hãng hàng không United Airlines đã được giải quyết, An Lương hiển nhiên lại tiếp tục đi ra ngoài.
Buổi chiều, khi thị trường Big A mở cửa, giá cổ phiếu của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh vẫn rất mạnh, không giảm cũng không tăng, duy trì vị trí 648 tệ.
Gần 5 giờ, An Lương gửi tin nhắn cho Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, nói rằng tối nay anh sẽ đến chỗ của Triệu Uyển Hề và bảo bọn họ tự giải quyết bữa tối.
Liên minh hậu cung của An Lương trong giới Đế Đô rất ổn định, ngay cả khi An Lương nói với Trần Tư Vũ và những người khác rằng anh sẽ đến nhà Triệu Uyển Hề để gặp bố mẹ cô ấy, Trần Tư Vũ và những người khác cũng không có ý ghen tị.
Điều này không chỉ bởi vì An Lương đủ tốt, mà còn bởi vì An Lương là một chiến binh tài năng kép, An Lương có thể dễ dàng đánh bại Trần Tư Vũ và những người khác, cho nên mới không có xung đột.
5 giờ 15 phút, An Lương và Triệu Uyển Hề đến tứ hợp viện của gia đình họ Triệu.
Triệu Trang Khang đang huấn luyện đàn chó trong sân, ba con chó sói được Triệu Trang Khang huấn luyện rất ngoan ngoãn.
Khi mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi hạ cánh xuống bãi đậu xe trong sân, Triệu Trang Khang ngừng huấn luyện chó. An Lương và Triệu Uyển Hề bước xuống từ trong khoang, An Lương quay người lại và lấy một cái nồi đất sét từ trong khoang hành lý xuống.
Hai mắt của Triệu Trang Khang lập tức sáng lên, bước nhanh đi tới, dán mắt vào cái nồi đất lớn, chủ động hỏi: “Tiểu An, cháu lại mang thứ gì đến vậy?”
Triệu Uyển Hề đứng bên cạnh khẽ hừ nhẹ: “Ông nội, ông biết rồi mà còn giả vờ!”
Anh Lương trả lời: “Đây là một vò rượu hoa đào, vừa mới ủ ở Thập Lý Loan. Ông nội, ông thấy hôm nay chúng ta nên uống một chút hay là tiếp tục cất vào hầm?”
Triệu Trang Khang hoan hô: “Số 2, đem vò rượu hoa đào này vào đến kho rượu và cất giữ.”
Triệu Trang Khang ra lệnh cho robot mô hình gia đình trước, sau đó nói với An Lương: “Hôm nay chúng ta sẽ không uống rượu, bớt uống mới tốt cho sức khỏe.”
Triệu Uyển Hề mỉm cười, cô đã đoán được Triệu Trang Khang đang nghĩ gì. Vì tửu lượng của An Lương vô cùng tốt, mỗi lần uống đều có thể uống rất nhiều, lần nào Triệu Trang Khang cũng bị An Lương đánh bại.
Kể cả Triệu Hưng Quốc và Triệu Đống Lương, ông – con – cháu ba người họ cùng nhau hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của An Lương, vậy nên Triệu Trang Khang không muốn tiếp chiêu nữa?
Buổi tối, 6 giờ 10 phút.
Triệu Hưng Quốc quay trở về tứ hợp viện trên chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi. Trong phòng khách, Triệu Hưng Quốc hô lên: “An Lương đến rồi.”
“Vâng, chú Triệu, chú tan làm rồi sao?” An Lương đáp.
Cuộc trò chuyện giữa hai người rất nhạt, nhưng kiểu trò chuyện này mang phép lịch sự cơ bản, giống như lời chúc mừng trong dịp Tết Nguyên đán. Chưa đầy 10 phút sau, Triệu Đống Lương cũng dẫn Khương Uyển Oánh và cả Triệu Nhân về nhà.
Triệu Nhân là người đầu tiên chào đón An Lương: “Chú An!”
Sau nhiều lần chịu đòn, cuối cùng đứa trẻ này cũng đã biết thay đổi cách xưng hô, gọi An Lương từ “anh” sang “chú”, xem ra con bé đã thấm thía sâu sắc bài học.
An Lương không nhịn được cười, xoa đầu đứa trẻ, vò rối tung mái tóc gọn gàng của cô bé, nhưng đứa trẻ không những không tức giận mà còn cười rất vui vẻ.
“Dạo này anh Đống Lương giảm cân à?” An Lương nhìn Triệu Đống Lương, nhờ hệ thống quét quan hệ giữa các cá nhân, An Lương có thể dễ dàng phát hiện Triệu Đống Lương thực sự đã giảm cân.
Triệu Uyển Hề đã tiếp lời trước: “Anh ấy gần đây rất bận rộn, sao lại không gầy được?”
Triệu Đống Lương vội vàng dùng ánh mắt xin tha, nói: “Gần đây anh bận công việc quá.”
Triệu Uyển Hề khẽ khịt mũi, sau đó chỉ tay nói: “An Lương, các thành viên của câu lạc bộ chúng ta gần đây đang phản ánh một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?” An Lương bối rối hỏi, nhất thời anh không hiểu tại sao Triệu Uyển Hề lại nói về chuyện của câu lạc bộ khi đang ở nhà.
“Câu lạc bộ mới bổ sung hệ thống đăng nhập giúp mọi người dễ dàng thu thập điểm cống hiến, nhưng điều này đã khiến cho một số lượng vật phẩm không còn đủ nữa, có phải An Lương cũng nên kiểm soát một chút không?” Triệu Uyển Hề vừa nói vừa nhìn Triệu Đống Lương.
An Lương đột nhiên hiểu ra, trước đây Triệu Đống Lương tìm An Lương để xin một ít nước uống Đông Thanh Tử, bây giờ Triệu Đống Lương đã gầy đi một ít, xem ra anh ấy hơi tham lam?
Đó là lý do tại sao Triệu Uyển Hề thầm nói rằng Triệu Đống Lương gần đây rất bận rộn.
“Được, anh sẽ lo vụ này.” An Lương đáp.
Triệu Đống Lương lộ vẻ bất lực. Khương Uyển Oánh thì lại mỉm cười.
Chỉ có Triệu Nhân, đứa trẻ vô tư không hiểu ẩn ý trong lời nói, hỏi: “Chú An ơi, đào ngon năm ngoái… năm nay bao giờ mới có ạ?”
Năm ngoái, khi đào chín, An Lương đã gửi qua cho gia đình họ Triệu.
Đào lông trong vườn đào của Thập Lý Loan rất ngon, không chỉ có mùi thơm của đào, mà vị của nó cũng rất ngọt, cắn vào lại giòn tan, còn miếng đào thì lại rất săn chắn, hơn nữa còn có tác dụng bổ phổi.
Năm ngoái, Triệu Nhân ăn rất nhiều, cô bé vẫn còn nhớ mùi vị của đào lông Thập Lý Loan, vậy nên đã trực tiếp hỏi An Lương.