‘Chu Vinh Hoa: Gia đình chúng tôi có một số quan hệ hợp tác với Tập đoàn doanh nghiệp nước Mỹ, đối phương đã yêu cầu chúng tôi thiết lập một cây cầu bắc nối với An Lương, để tiến hành một cuộc đàn phán thương mai.’
Chu Vinh Hoa rất trung thực, trực tiếp tiết lộ những vấn đề liên quan, để tránh khó xử cho cả hai bên. Trong thế giới của người lớn, đừng hỏi mấy cái như bạn có thời gian không, chỉ cần trực tiếp nói ra đó là chuyện gì.
Nếu đối phương có thể giải quyết, hiển nhiên sẽ có thời gian. Nếu đối phương không thể giải quyết nó, vậy chỉ có thể “đã xem”.
‘An Lương: Không ngờ gia đình của anh lại có sự hợp tác với tập đoàn doanh nghiệp?’
‘Chu Vinh Hoa: Ừ.’
‘Chu Vinh Hoa: Trước đây khi gia đình chúng tôi gia nhập ngành điện ảnh và truyền hình nước Mỹ, chúng tôi bị cô lập và bất lực ở đó, sau này chúng tôi được sự giúp đỡ của tập đoàn doanh nghiệp, nhờ đó gia nhập ngành điện ảnh và truyền hình nước Mỹ.’
‘Chu Vinh Hoa: Gia đình chúng ta đã nợ ân tình của tập đoàn doanh nghiệp, cho nên lần này, chúng tôi không có cách nào từ chối lời đề nghị của đối phương.’
‘An Lương: Tại sao mới đầu đối phương lại giúp đỡ gia đình anh?’
‘Chu Vinh Hoa: Hai lý do.’
‘Chu Vinh Hoa: Đầu tiên, chúng tôi sẽ từ bỏ một phần lợi ích, tức là khoảng 25% lợi ích trong giới điện ảnh và truyền hình nước Mỹ.’
‘Chu Vinh Hoa: Thứ hai, ngay từ đầu tập đoàn doanh nghiệp cũng muốn thâm nhập thị trường Hạ Quốc, để tìm kiếm đồng minh Hạ Quốc.’
‘Chu Vinh Hoa: Dưới tiền đề đôi bên cùng có lợi, hai bên hiển nhiển sẽ ăn ý nhau thôi.’
‘An Lương: Thì ra là thế!’
‘An Lương: Nhắc mới nhớ, tôi cũng nợ anh Vinh Hoa một ân tình.’
Điều mà An Lương đang nói đương nhiên là chuyện về diễn viên trẻ.
Hiện tại Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du do diễn viên trẻ ký hợp đồng có mối liên hệ với gia đình họ Chu, và các đãi ngộ khác nhau dành cho diễn viên trẻ Lương Tuyết đều do Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du nể mặt An Lương.
Vì vậy, An Lương quả thực đã nợ Chu Vinh Hoa.
‘Chu Vinh Hoa: An Lương khách sáo quá!’
‘An Lương: Hiện tại tôi đang ở phòng trà Không Sơn, nếu như bây giờ tập đoàn doanh nghiệp đó có thời gian, anh hãy dẫn người của họ qua đây. Vào ngày 1 tháng 5, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết…’
‘Chu Vinh Hoa: Không thành vấn đề.’
‘Chu Vinh Hoa: Đội đại diện cho tập đoàn doanh nghiệp đang ở nhà của chúng tôi, tôi sẽ lập tức dẫn bọn họ qua đấy.’
‘An Lương: Được.’
‘An Lương: Tôi đợi mọi người ở vừa hoa phía sau.’
‘Chu Vinh Hoa: Hiểu rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến.’
...
Gia đình họ Chu.
Blaze Ted, phó chủ tịch cấp cao của tập đoàn doanh nghiệp, nhìn Chu Vinh Hoa đặt điện thoại xuống, ông ta mở miệng hỏi: “Anh Chu, xin hỏi tình hình thế nào?”
Blaze Ted thông thạo tiếng Hạ Quốc, ngoài tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh, ông ấy còn thông thạo tiếng Nhật Bản và tiếng Pháp, ông ấy là một nhân tài giỏi về ngôn ngữ.
Chu Vinh Hoa mỉm cười: “Đã xong! Ông Blaze, tôi đã liên lạc với người nắm giữ quyền lực thực sự của Thắng Xuân - Chuyến đi thông minh, chúng ta có thể đi qua và nói chuyện hợp tác với nhau ngay bây giờ.”
“Rất tốt!” Blaze Ted vui vẻ nói, “Cám ơn anh Chu giúp đỡ, tập đoàn doanh nghiệp của chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Chúng ta qua đó trước đi, đối phương đang đợi chúng ta, nếu như đến trễ thì thất lễ quá!” Chu Vinh Hoa nhắc nhở.
Blaze Ted vội hỏi: “Vậy chúng ta có cần chuẩn bị quà gặp mặt không? Theo nghi thức của Hạ Quốc, chúng ta nên chuẩn bị quà gặp mặt, như vậy mới lịch sự.”
Chu Vinh Hoa nghĩ nghĩ rồi đáp: “Nếu như các ông có khả năng chi trả quà gặp mặt, vậy thì cứ chuẩn bị một phần quà gặp mặt. Nếu như các ông không thể chuẩn bị được quà gặp mặt vừa ý, vậy thì có lấy quà gặp mặt ra, trái lại chỉ phản tác dụng mà thôi.”
Tặng quà cũng là một nghệ thuật!
Tặng quà tốt đương nhiên là nhận được gấp đôi kết quả với một nửa nỗ lực.
Nhưng nếu như có sự sai lệch trong việc tặng quà, vậy thì sẽ đắc tội với người khác đấy!
Blaze Ted, phó chủ tịch cấp cao của tập đoàn doanh nghiệp, muốn chuẩn bị một món quà gặp mặt cho An Lương, nhưng Chu Vinh Hoa đã nhắc nhở đối phương suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì theo địa vị của An Lương, nếu nghi thức gặp mặt do Blaize chuẩn bị không phù hợp, thì có thể bị coi là coi thường An Lương. Nếu điều đó thực sự xảy ra, thà đừng gửi quà gặp mặt còn hơn!
Blaze, phó chủ tịch cấp cao của tập đoàn doanh nghiệp, mỉm cười: “Yên tâm đi anh Chu, chúng tôi đã chuẩn bị một phần quà gặp mặt vô cùng tốt!”
“Chúng tôi đã thông qua một kênh đặc biệt để mua một phần quà gặp mặt vô cùng có giá trị, nó phù hợp với văn hóa nghi lễ của Hạ Quốc, và nó cũng có tác dụng rất tốt đối với sức khỏe.” Blaze nói thêm
Chu Vinh Hoa tò mò hỏi: “Ông đã chuẩn bị quà gì rồi?”
Blaze ra hiệu cho Ferdinand Brummer, một nhà nghiên cứu thị trường cấp cao của tập đoàn doanh nghiệp, tùy tùng của ông ấy, lấy món quà gặp mặt ra. Mấy phút sau, Ferdinand Brummer hai tay bưng một hộp đàn hương quay trở lại, sau đó trịnh trọng đem hộp đưa cho Blaze.
Blaze đặt hộp gỗ đàn hương lên bàn cà phê, rồi mở nó ra.
Bên trong hộp gỗ đàn hương là lớp nhung mềm mại, bên trong lớp nhung được đặt một chiếc lọ nhỏ trong suốt.
Chu Vinh Hoa nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Đây có phải là kẹo đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan không?”
“Anh Chu cũng biết kẹo đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan nữa sao?” Blaze ngạc nhiên hỏi.
Chu Vinh Hoa không trả lời câu hỏi của Blaze, thay vào đó anh hỏi: “Ông đã chi bao nhiêu tiền vậy?”
“Giá của mỗi chai là 188,888 tệ, vì có giới hạn mua nên tôi chỉ mua có một chai.” Blaze giải thích.
Chu Vinh Hoa trực tiếp cười: “Ông Blaze, ông có biết kẹo đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan này đến từ đâu không?”