Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 913: May Mắn Gấp Chín Lần!

Chương 913: May mắn gấp chín lần!

Lương chúc phúc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã cung cấp cho An Lương một đợt tiền cứu trợ khẩn cấp, từ đó làm giảm bớt cuộc khủng hoảng tài chính của An Lương.

An Lương lệnh cho hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thanh toán lương chúc phúc.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ngay lập tức đưa ra lời nhắc nhở.

‘Thu nhập lương chúc phúc lần này sẽ được nhận từ thị trường tiền ảo bitcoin thông qua Công ty Đầu tư Nhân An ở Thái Lan. Đồng thời sẽ chuyển số tiền này đến tài khoản của ký chủ dưới hình thức chia lãi. Số tiền tương ứng sẽ đến tài khoản sau 3 phút.’

‘Thu nhập lương chúc phúc lần này, dù là phương thức lợi nhuận hay phương thức hoạt động sinh lời, đều hợp tình hợp lý và hợp pháp. Tất cả những thao tác đều có chứng cứ rõ ràng và có thể điều tra được. Xin ký chủ yên tâm sử dụng tiền thưởng tương ứng.’

3 phút sau, điện thoại di động của An Lương nhận được thông báo rằng tiền đã đến.

“Được rồi, tiền đến, Tiểu Lâm, quẹt thẻ đi!” An Lương ra lệnh.

Trần Tư Vũ, con mèo lớn Đế Đô đã khéo léo đến bên An Lương và hôn lên má trái của cậu.

“Cảm ơn An đại sư!” Trần Tư Vũ cảm ơn.

An Lương nhìn Ninh Nhược Sương, chủ động nói: “Sương Sương, còn em thì sao?”

Ninh Nhược Sương mặt đỏ bừng bước tới, hôn lên má bên phải An Lương, cô thì thầm: “Cảm ơn An đại sư.”

An Lương ôm hai người, một trái một phải, sau đó lần lượt hôn lên má hai người họ: “Không cần khách sáo!”

Cả Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều nhìn Lâm Ni, bọn họ quả thực rất xấu hổ vì sự có mặt của người ngoài, nhưng Lâm Ni cứ coi như không nhìn thấy gì cả!

Lâm Ni nhìn An Lương không rời mắt: “Anh An, xin mời anh nhập mật khẩu.”

An Lương cầm lấy máy POS di động, nhập thẳng mật khẩu và bấm xác nhận.

Cạch ~ cạch ~ cạch~

Máy POS di động phát ra âm thanh in biên lai, báo hiệu cho việc thanh toán thành công.

Lâm Ni nhanh chóng lịch sự cầm lấy máy POS di động, xé tờ biên lai đưa cho An Lương: “Anh An, xin mời ký tên.”

An Lương tùy tiện ký tên, cậu nhân tiện sử dụng “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp”.

'Tinh!'

‘Ký chủ đã sử dụng thành công Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp.’

‘Hệ số hoàn tiền mua đồ cao cấp lần này: 9 lần.’

‘Tổng số tiền hoàn lại cho lần hoàn tiền mua đồ cao cấp này là: 4500 vạn tệ.’

‘Số tiền được hoàn lần này sẽ được nhận từ thị trường tiền ảo bitcoin thông qua Công ty Đầu tư Nhân An…’

‘Lưu ý đặc biệt: Số tiền được hoàn lần này sẽ được nhận trong vòng 24 giờ, xin ký chủ hãy chú ý nhắc nhở từ hệ thống và sự thay đổi trong số dư ngân hàng.’

Lần này: “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp” đã giúp cậu trúng được lần hoàn tiền cao nhất là 9 lần?

Nhận được phần thưởng hoàn tiền tận 4.500 vạn chỉ trong một lần!

Quả là tuyệt vời!

Phần thưởng hoàn lại khoản tiền này trực tiếp xoa dịu cuộc khủng hoảng tài chính của An Lương.

Chỉ cần nghĩ đến việc mua bốn món đồ trang sức cao cấp của Van Cleef & Arpels, lại còn suýt chút nữa không thể thanh toán, quả thực có một cảm giác rất chua xót đấy, hiểu không?

Lâm Ni đưa bản sao biên lai cho An Lương để làm bằng chứng thanh toán.

“Xin vui lòng đợi một chút, anh An, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho anh.” Lâm Ni giải thích.

Một lúc sau, Lâm Ni mang một túi quà của Van Cleef & Arpels bước vào, cô lấy ra ba hộp quà, lần lượt mở ra và giới thiệu với An Lương.

“Vì sự ủng hộ của anh An dành cho Van Cleef & Arpels, chúng tôi sẽ tặng cho anh An một bộ trang sức dòng Vintage Alhambra Carnelian.” Lâm Ni giải thích.

An Lương không hứng thú lắm, mặc dù Vintage Alhambra Carnelian không phải là dòng nhập môn cấp thấp nhất của Van Cleef & Arpels, nhưng nó cũng là dòng cấp thấp.

Chiếc vòng tay Alhambra 5 bông hoa với hai màu vàng và carnelian chỉ 31.800 tệ; Mặt dây chuyền cùng loại là 21.000 tệ, khuyên tai cũng chỉ có 30.500 tệ. Tổng giá của bộ trang sức dòng Vintage Alhambra Carnelian chỉ mới 8 vạn mà thôi.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cũng không hứng thú lắm, hai người họ chỉ nhìn qua một cái sau đó không quan tâm nữa.

“Tốt thôi! Dù sao cũng là tặng miễn phí, tôi sẽ giữ nó!” An Lương trả lời lại.

Sau khi nhận lấy, An Lương đưa cho Trần Tư Vũ: “Tư Vũ, lấy không?”

Trần Tư Vũ lắc đầu: “Trông không đẹp! Em không cần!”

Ninh Nhược Sương đồng ý: “Em cũng không thích!”

“Thôi vậy, anh sẽ giữ nó cho riêng mình. Đợi khi nào anh về lại trường, anh sẽ xem trong trường có em gái nào đẹp không, nếu có thì anh tặng cho cô ấy.” An Lương trêu ghẹo nói.

Trần Tư Vũ khịt mũi: “Nếu trong trường của anh có em gái xinh đẹp, anh cũng phải đợi cho nến nửa học kỳ sau lận đấy?”

Ninh Nhược Sương mỉm cười không nói, Ninh Nhược Sương không tin có người có thể đẹp hơn cô!

“Anh…” An Lương bất lực.

An Lương nhìn Lâm Ni: “Món quà được tặng này có thể đổi ra tiền mặt được không?”

Lâm Ni trả lời lại một cách lúng túng nhưng rất lịch sự: “Tôi xin lỗi, anh An, chúng tôi không cung cấp dịch vụ như vậy trong thời điểm hiện tại.”

“Nhân tiện, cô Trần, cô Ninh, tôi đã lắp xong chiếc đồng hồ trang sức cao cấp của hai cô, mời hai cô kiểm tra.” Lâm Ni nhắc nhở.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương chia ra nhìn, Lâm Ni thì gói Cosmos Secret và Marguerite Secret vào hộp trang sức bằng nhung. Sau khi cả hai kiểm tra, bọn họ khẽ gật đầu.

Lâm Ni cũng đặt hai hộp trang sức bỏ vào túi quà.

An Lương cầm túi quà lên, cậu bảo: “Tư Vũ, Sương Sương, đi thôi, chúng ta còn phải đi qua cửa hàng kế tiếp nữa đó?”

Trần Tư Vũ thắc mắc: “Anh còn muốn mua gì nữa?”

Chương 914: Đáng lẽ phải nghĩ tới điều đó sớm hơn!

Trong phòng VIP của Van Cleef & Arpels.

Trước sự dò hỏi của Trần Tư Vũ, An Lương trả lời: “Chúng ta đi mua thêm một chiếc váy cho em.”

“Có cần hoành tráng như vậy không?” Trần Tư Vũ trả lời lại: “Em còn định mặc đại chiếc váy dài kiểu dáng mùa hè nữa cơ!”

“Đó là một ý kiến hay!” An Lương vươn tay xoa đầu Trần Tư Vũ.

Những chiếc váy dài của Louis Vuitton với kiểu dáng mùa hè thực ra cũng không phải không ổn. Tuy nhiên, nếu có lựa chọn tốt hơn vậy tại sao lại không chọn cái tốt hơn?

“Anh đã hẹn trước rồi, đi thôi, anh sẽ đưa hai em đến đó.” An Lương giải thích.

Ba người bọn họ bước ra khỏi phòng VIP và nhìn thấy Hồ Tiểu Ngư, cô đang xem trang sức của Van Cleef & Arpels.

“Tiểu Ngư!” Trần Tư Vũ chủ động chào hỏi.

Hồ Tiểu Ngư nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cô sửng sốt một hồi, sau đó lên tiếng chào hỏi: “Tư Vũ, Sương Sương, An Lương.”

Ninh Nhược Sương gật đầu chào.

An Lương thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngư định mua cái gì vậy?”

“Tôi chỉ tùy tiện xem thôi, nếu có cái tôi thích thì tôi mới mua.” Hồ Tiểu Ngư trả lời: “An Lương, mọi người qua đây… Wow!”

“Dây chuyền dòng Folie des Prés!” Hồ Tiểu Ngư nhìn thấy dây chuyền trang sức cao cấp dòng Folie des Prés trên cổ Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, cô lại nhìn vào cổ tay của hai người bọn họ, quả nhiên đã phát hiện ra chiếc vòng tay cùng kiểu dáng.

“Ghen tị thật đấy!” Hồ Tiểu Ngư ngưỡng mộ nói: “Mới mua sao?”

Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừm!”

“An Lương, anh đối xử với bọn họ hơi bị tốt luôn đó?” Hồ Tiểu Ngư ngưỡng mộ nói: “Mỗi người đều có một bộ trang sức cao cấp dòng Folie des Prés, hai bộ cộng lại ít nhất cũng 800 rồi, thật khiến người khác ghen tị!”

An Lương trêu đùa hỏi: “Lần trước làm theo kế hoạch, không phải cô cũng kiếm được hơn 2000 sao, cả bộ cũng không nhiều lắm đâu nhỉ?”

“Tiền vốn là do người nhà cung cấp, lần trước giao dịch được hơn 2000, tôi chỉ còn lại tầm 20 mấy thôi, sao mua nổi?” Hồ Tiểu Ngư thở dài.

Cuộc đối thoại giữa hai người họ đã lượt bớt đơn vị “vạn”, làm như vậy là để tránh gây ra những rắc rối nhỏ không cần thiết.

“Vân Hải Dương không thể hiện gì à?” An Lương mỉm cười nói.

Hồ Tiểu Ngư khịt mũi: “Đừng nói về anh ấy nữa, nhàm chán!”

“Được.” An Lương dập tắt lời nói đùa.

“Tư Vũ, Sương Sương, ngưỡng mộ hai người ghê!” Hồ Tiểu Ngư kéo tay Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương từ hai bên, cô ấy đã chiếm vị trí của An Lương và đang tận hưởng vòng tay của hai người họ.

Trần Tư Vũ chủ động: “Tiểu Ngư, cô có muốn thử không?”

Hồ Tiểu Ngư cảm động, nhưng từ chối: “Không đâu, nếu như thử rồi thì trong lòng sẽ sinh ra sự so sánh, về sau những loại trang sức khác sẽ khó mà lọt vào mắt, nên thôi!”

Ba chị em họ nói chuyện một lúc, An Lương đứng bên cạnh, nhắc nhở: “Tiểu Ngư, bọn tôi còn có chuyện cần giải quyết, tôi muốn dẫn Trần Tư Vũ mua một bộ lễ phục, cô xem…”

An Lương chưa nói hết, nhưng ý tứ đã được nói rõ.

Hồ Tiểu Ngư trả lời: “Tôi biết một cửa hàng bán lễ phục rất đẹp, cửa hàng tên là “STS”, nằm ở khu Đông Thành, những chiếc váy đặt may của bọn họ không chỉ có chất lượng tốt mà giá còn tương đối phải chăng.”

An Lương trả lời: “Bọn tôi đã hẹn trước với Jenny Packham ở The Peninsula rồi, lần sau có cơ hội tôi sẽ chọn STS mà cô giới thiệu!”

“...” Hồ Tiểu Ngư câm nín không nói nên lời.

“Tôi nên nghĩ ra đến điều này mới phải!” Hồ Tiểu Ngư thở dài: “An Lương anh là một lão đại, tùy tiện mua cũng là mua món trang sức cao cấp 800, cho nên anh nhất định sẽ chọn Jenny về phương diện lễ phục!

Jenny Packham là thương hiệu cao cấp hàng đầu về lễ phục. Tất cả các nữ diễn viên hạng nhất trong nước đều mặc nó. Taylor Swift ở nước ngoài, Angelina, thậm chí cả công nương Middleton. Toàn bộ đều là người hâm mộ của cửa hàng này.

Những bộ lễ phục của cửa hàng này toàn ở mức 100 vạn!

Còn việc đáng giá hay không?

Trong mắt người thường mà nói, nó chắc chắn không đáng.

Nhưng đối với buổi tiệc đặc biệt mà nói, nó thực sự rất đáng giá!

“An Lương, tôi có thể đi xem một chút với mọi người được không?” Hồ Tiểu Ngư hỏi.

An Lương nhìn Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, biểu thị nghe theo ý kiến của bọn họ.

Trần Tư Vũ đồng ý: “Không thành vấn đề, vừa hay có Tiểu Ngư giúp em xem xét.”

“Vậy đi thôi!” An Lương nói.

Cả ba cô gái đi theo An Lương đến hầm đậu xe, lần này, cuối cùng Trần Tư Vũ cũng chọn được là người ngồi ghế lái phụ.

Trên đường từ SKP đến khách sạn The Peninsula, Hồ Tiểu Ngư gửi tin nhắn cho nhóm các cô gái ở Đế Đô.

‘Hồ Tiểu Ngư: @Trần Tư Vũ @ Ninh Nhược Sương: Hai cô gái này khiến tôi ghen tị đến phát điên rồi!’

‘Miêu Tuyết Y: ?’

‘Lý Thiến: ?’

‘Hạ Thi Hàm: lặng lẽ nhìn màn hình.’

‘Trần Tư Vũ: Được rồi, được rồi, thực ra không có gì đâu!’

‘Ninh Nhược Sương: Ngơ ngác.’

‘Hồ Tiểu Ngư: An Lương đã mua cho bọn họ mỗi người một bộ trang sức cao cấp Van Cleef & Arpels dòng Folie des Prés, hiểu chút đi?

‘Lý Thiến: Dòng Folie des Prés mà một chiếc dây chuyền là hơn 200 vạn, một chiếc vòng tay là hơn 100 vạn đó á?’

‘Hồ Tiểu Ngư: Còn không phải sao?’

‘Lý Thiến: Ngưỡng mộ!’

‘Lý Thiến: Tôi cũng muốn, nhưng dạo gần đây người anh trai thất bại của tôi vừa thua lỗ 960 vạn trên thị trường vàng có sẵn trên quốc tế, tâm lý của anh ấy đang khủng hoảng!

‘Hạ Thi Hàm: An Lương đỉnh quá!’

‘Hạ Thi Hàm: Xin hỏi, tôi đi quấn quýt với anh Đại Cương, khả năng anh Đại Cương sẽ mua cho tôi là bao nhiêu?’

‘Miêu Tuyết Y: Cô thử xem?’

‘Hồ Tiểu Ngư: Nếu là anh Tiểu Cương, cho dù không mua Folie des Prés thì ít nhất cũng sẽ mua dòng Vintage Alhambra!’

‘Hồ Tiểu Ngư: Nếu là Vân Hải Dương, người keo kiệt nhất Đế Đô, xác suất e là bằng không!’

Vân Hải Dương tội nghiệp lại bị bôi nhọ!

Suy cho cùng trong thời đại này, nếu bạn keo kiệt, nhân duyên với phụ nữ cũng sẽ không tốt, hiểu không?

Chương 915: Nhẹ nhõm một cách khó hiểu?

Khi An Lương đang đi đến Jenny Packham, câu chuyện cậu mua cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương hai bộ trang sức đá quý cao cấp dòng Folie des Prés của Van Cleef & Arpels đã đến tai Tiền Tiểu Cương thông qua Hạ Thi Hàm.

Sau khi Tiền Tiểu Cương biết được tin tức, cậu ta đã ngay lập tức báo tin cho Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương.

‘Tiền Tiểu Cương: Đột nhiên thở phào nhẹ nhõm!’

‘Tiền Tiểu Cương: Mặc dù theo cách nói của An Lương, số tiền của chúng ta trên thị trường vàng có sẵn trên quốc tế đã hoàn toàn bị xóa sổ, nhưng nhìn An Lương vẫn mua mua và mua, tôi nghĩ chúng ta không cần phải lo lắng gì cả.’

‘Tiền Tiểu Cương: Thất bại lần này thì lần sau dựng lại cơ đồ!’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi chưa bao giờ lo lắng.’

‘Lý Tồn Viễn: Số tiền của chúng ta có thể đạt tới 10 con số trong vòng nửa năm, bây giờ đã bị thua lỗ hết thì cũng không sao. Tôi tin rằng An Lương có thể vực dậy lần nữa.’

‘Vân Hải Dương: Chỉ có tôi là người duy nhất nhìn thấy điểm mù sao?’

‘Tiền Tiểu Cương: ?’

‘Lý Tồn Viễn: ?’

‘Vân Hải Dương: Tiểu Cương, nếu Hạ Thi Hàm tìm cậu và đòi một món trang sức trị giá vài trăm vạn, cậu định làm gì bây giờ?’

‘Tiền Tiểu Cương: Ớn lạnh!’

‘Tiền Tiểu Cương: Cô gái này lẽ nào không tự soi gương?’

‘Tiền Tiểu Cương: Mặc dù cô ấy cũng xinh, nhưng khi so với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương thì khoảng cách là lớn lắm đấy?’

Điểm nhan sắc của Hạ Thi Hàm là 82 điểm, mặc dù cũng đạt mức “nghìn dặm có một”, tuy nhiên điểm dáng người chỉ có 80, cảm giác có hơi thảm.

‘Tiền Tiểu Cương: Có điều thường thì nếu cô ấy tự biết chính mình, cô ấy sẽ không hỏi tôi những điều như vậy!’

‘Vân Hải Dương: Vậy cậu cũng hiểu nguyên nhân tại sao tôi không chấp nhận Tiểu Ngư rồi đúng không?’

Nhan sắc của Hồ Tiểu Ngư còn thấp hơn!

Trong hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, nhan sắc của Hồ Tiểu Ngư có 68 điểm, thậm chí còn chưa đạt tới mức “trăm dặm có một”, đó chỉ là cảm giác dễ nhìn hơn giữa những người bình thường.

Điểm dáng người chỉ có 70 điểm, cũng thê thảm không sánh bằng!

Vân Hải Dương thường la cà quán bar, có quá nhiều các cô gái trong nhóm tạo bầu không khí, cậu ta cảm thấy bản thân thực sự không chấp nhận được Hồ Tiểu Ngư.

Quan trọng hơn, nếu cậu ta ở cùng với Hồ Tiểu Ngư, không biết có thể ra ngoài tiêu tiền với đi bar được không nữa.

Đây mới là vấn đề lớn nhất!

‘Tiền Tiểu Cương: ?’

‘Tiền Tiểu Cương: Không, Vân Hải Dương, cậu vứt nồi đi như vậy là có ý gì?’

‘Tiền Tiểu Cương: Hạ Thi Hàm là một người bình thường thôi, được chứ?’

‘Tiền Tiểu Cương: Gia đình của Tiểu Ngư còn mạnh hơn gia đình của nhà cậu nữa, phải không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Khi cậu ở với cô ấy, đó là mối kết hợp giữa mạnh - mạnh, tại sao lại lấy Tiểu Ngư ra so sánh với Hạ Thi Hàm?’

‘Tiền Tiểu Cương: Cặn bã thì là cặn bã, lúc nào cũng muốn tìm bạn bè à?’

‘Tiền Tiểu Cương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn và tôi là những người đàn ông tốt!’

‘Lý Tồn Viễn: Một người đàn ông tốt đã bay đi rồi!’

‘Vân Hải Dương: Tôi...’

‘Vân Hải Dương: Các cậu ít học mấy trò của An Lương đi, cậu ta là một tên cặn bã khá kỳ cựu!’

‘Tiền Tiểu Cương: Cậu đã bao giờ thấy một người đàn ông cặn bã mua trang sức đá quý cao cấp hơn 300 vạn cho bạn gái chưa?’

‘Lý Tồn Viễn: Cậu đã bao giờ thấy một người đàn ông cặn bã kỳ cựu nào mua tặng cho bạn gái một biệt thự có giá hơn 1000 vạn, còn có cả siêu xe hơn 1000 vạn chưa?’

‘Vân Hải Dương: Làm phiền rồi!’

‘Vân Hải Dương: Tôi thực sự bội phục bản thân mình, sau tất cả, tôi vẫn luôn kiên định với bản thân.’

‘Vân Hải Dương: Ba người cặn bã các cậu đang đảo ngược đúng sai và nhầm lẫn giữa trắng và đen. Quả là một tập hợp toàn những chiêu trò tà thuyết!’

Ở phía bên kia, khách sạn The Peninsula.

An Lương đi phía trước, Trần Tư Vũ và hai người kia đi sau, ba chị em họ vẫn xì xào bàn tán.

Khách sạn The Peninsula Đế Đô là cửa hàng chính hãng đầu tiên của Jenny Packham khi gia nhập vào Hạ Quốc. Sau khi bốn người họ bước vào cửa hàng, nhân viên lễ tân đã chào đón bọn họ một cách nồng nhiệt.

“Xin chào anh chị, chào mừng đến với Jenny Parkham.” Các nhân viên lễ tân chào đón bọn họ một cách lịch sự và nồng nhiệt.

An Lương trả lời: “Xin chào, tôi họ An, tôi có hẹn trước.”

“Chào anh An.” Nhân viên lễ tân chào hỏi niềm nở: “Chúng tôi đã chuẩn bị những bộ lễ phục phù hợp cho bạn gái của anh. Vui lòng di chuyển lên tầng hai để mặc thử.”

An Lương gọi điện thoại trước để đặt lịch hẹn, chủ yếu là để yêu cầu bên kia chọn trước trang phục theo chiều cao và dáng người của Trần Tư Vũ.

Tất nhiên, An Lương đã đặc biệt dặn dò loại bỏ những bộ trang phục có cổ chữ V khoét sâu hoặc hở lưng!

Xin lỗi!

An Lương hơi hống hách và ích kỷ, thật sự không thể chấp nhận được chiếc váy cổ chữ V khoét sâu. Dù gì bộ ngực to của Trần Tư Vũ cũng là cúp D. Nếu là cổ chữ V khoét sâu, vậy thì hấp dẫn biết bao người?

Nhưng chỉ có một mình An Lương được xem thôi!

Trong phòng thử đồ trên tầng hai của cửa hàng Jenny Parkham, Trần Tư Vũ đang thử bốn chiếc váy đã được chọn, tất cả đều là váy dài.

Đầu tiên là bộ trang phục phong cách tương tự với Hoa hậu Ôn Bích Hà khi bước đi trên thảm đỏ, nhưng chiếc váy quá khoa trương, rõ ràng là kiểu có xu hướng dùng khi đi trên thảm đỏ.

Mẫu thứ hai là bộ trang phục phong cách tương tự Tiết Sam Sam sử dụng tại lễ trao giải, tuy không có quá khoa trương nhưng màu sắc tổng thể tông xanh biển nhạt đã bị Trần Tư Vũ từ chối và cũng bị loại.

Mẫu thứ ba là màu đen tuyền, đã bị loại bỏ mà không cần thử qua.

Đối với trang phục mà nói, Trần Tư Vũ thích những gam màu nhẹ nhàng, cô cảm thấy màu đen không đẹp lắm. Khi mẫu cuối cùng được đưa lên, Trần Tư Vũ đã nhìn nó không chớp mắt!

Chương 916: Niềm tin bị lung lay?

Khách sạn The Peninsula, tầng hai của cửa hàng chính hãng Jenny Parkham.

Mẫu váy cuối cùng có một màu trắng tổng thể, nó được cấu tạo bởi hai lớp. Là một bộ váy dài tay lỡ ¾, với lớp ngoài in hoa xuyên thấu, lớp trong là cúp ngực. Hai lớp được kết hợp với nhau, vừa khéo dung hòa các yếu tố gợi cảm vào, tạo ra một cảm giác đơn giản nhưng không phô trương.

Nếu chỉ là một chiếc váy dài tay lỡ ¾ với lớp ngoài xuyên thấu?

Loại này chắc chắn không phải chuyên dùng trong phòng ngủ chứ?

Nếu chỉ là váy cúp ngực mà lại còn hoàn toàn lộ cả vai, tình huống như vậy, An Lương biểu thị mình không thể chấp nhận được.

Một lúc sau, Trần Tư Vũ mặc chiếc váy lụa hai lớp in hoa bước ra, cô hỏi: “An đại sư, anh xem có đẹp không?”

An Lương nhìn lướt qua chiếc váy trước, mặc dù Trần Tư Vũ cao 1m78, nhưng chiếc váy vẫn dài chạm đất.

Vì vậy, nhà thiết kế trang phục hoàn toàn chưa từng nghĩ qua các cô gái xinh đẹp sẽ mặc những bộ đồ này để bước trên đường thay vì trên thảm, phải không?

An Lương nhắc nhở: “Tư Vũ, em nhấc váy lên một chút xem?”

“Ồ!” Trần Tư Vũ dùng hai tay nhấc váy lên một chút.

Phần đáy của chiếc váy này quả thực đã bị kiềm chế, Trần Tư Vũ nâng chỉ nhấc váy lên một chút là nó đã rời khỏi mặt đất.

“Trông đẹp không?” Trần Tư Vũ quay vòng vòng hai lần.

An Lương gật đầu khẳng định: “Rất đẹp!”

Hồ Tiểu Ngư đồng ý: “Quả thực rất đẹp. Nhưng tôi muốn biết giá của nó hơn, sau đó để tôi chết tâm là được.”

Nhân viên cửa hàng của Jenny Parkham trả lời một cách lịch sự: “Lớp ngoài của chiếc váy lụa hai lớp in hoa này được làm từ vải lụa tơ tằm sống organza, mỏng và trong suốt, được tô điểm bằng các hình in hoa, tạo cảm giác nhẹ nhàng và thanh lịch.”

“Lớp bên trong được làm bằng lụa tơ tằm với phương pháp dệt dày, từ đó đảm bảo được độ thẳng đứng và chống nhăn, đồng thời độ trong suốt cũng rất thấp, giúp bảo vệ được… của phụ nữ.”

“Nói thẳng luôn giá đi!” An Lương đứng ở một bên nói.

Những chuyện này có nói anh cũng không hiểu, chỉ biết là rất ghê gớm mà thôi.

Nhân viên cửa hàng của Jenny Parkham trả lời: “Chiếc váy hai lớp in lụa này chỉ có 136 vạn. Chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ giặt giũ trong ba năm, hơn nữa còn tặng quà.”

“Quà gì?” An Lương thản nhiên hỏi.

“Chúng tôi sẽ tặng một băng keo hai mặt trong suốt không để lại dấu vết do Jenny Parkham đặc biệt sản xuất, để giúp quý khách dễ dàng đeo trang sức trâm cài áo.” Nhân viên cửa hàng nói.

Gần như người ta sẽ không trực tiếp dùng phương thức đâm thẳng kim vào khi đeo trâm cài áo lên bộ trang phục cao cấp.

Vì đeo trâm cài áo bằng cách đâm kim sẽ lưu lại vết sẹo của kim trên áo!

Hãy lấy Jenny Parkham làm ví dụ, thường thì đeo trâm cài áo bằng cách đâm kim vào, nếu bạn thuê một chiếc váy dạ hội Jenny Packham, vậy thì sau khi đâm kim cài áo xong hãy chuẩn bị tinh thần để bồi thường 100 vạn đi!

“Dịch vụ giặt giũ ba năm là chúng tôi bắt buộc phải giặt giũ ở chỗ các người, hay là chỗ khác?” An Lương nói thêm.

Nhân viên bán hàng trả lời một cách phủ định: “Không phải vậy. Nhưng thưa anh, chúng tôi khuyên anh nên gửi bộ trang phục về đây để giặt giũ. Jenny Parkham có một đội giặt giũ chuyên nghiệp và đảm bảo an toàn cho việc giặt giũ. Lỡ như do chúng tôi giặt giũ không cẩn thận dẫn đến bộ trang phục bị hư hỏng, chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường tương ứng.”

Suy cho cùng, nó là một chiếc váy xa xỉ trị giá hơn 100 vạn!

Nếu giao bộ trang phục này cho tiệm giặt là, chuyện gì sẽ xảy ra?

“Hiểu rồi.” An Lương gật đầu.

“Quẹt thẻ!” An Lương đưa thẻ ngân hàng ra hiệu cho đối phương quẹt thẻ.

Chỉ 136 vạn mà thôi!

Hồ Tiểu Ngư nhìn An Lương vui vẻ thanh toán, cô lại một lần nữa tỏ vẻ ghen tị.

“An Lương, tôi nhìn thôi cũng đau lòng, anh không đau lòng sao?” Hồ Tiểu Ngư hỏi.

“Có gì mà đau lòng?” An Lương hỏi ngược lại.

“Tư Vũ là bạn gái của tôi, cô ấy bao dung chuyện tôi và Sương Sương, đương nhiên tôi muốn đối tốt với cô ấy, cô hiểu không?” An Lương trả lời lại.

Vừa nói, An Lương vừa nhìn Ninh Nhược Sương: “Sương Sương, em xem em thích cái gì, anh cũng mua cho em một bộ.”

Ninh Nhược Sương trực tiếp từ chối: “Em múa khiêu vũ, không cần cái này.”

“Thật không?” An Lương hỏi ngược lại.

Ninh Nhược Sương gật đầu khẳng định: “Anh thấy ai múa khiêu vũ mà mặc cái này chưa?”

Dường như thực sự là vậy!

Không thể nào mà mặc lễ phục rồi đi múa điệu múa dân tộc đâu nhỉ?

“Không sao, khi nào em biết cách lái xe rồi thì anh mua cho em một chiếc.” An Lương nói.

Hồ Tiểu Ngư đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, cô đột nhiên cảm thấy An Lương có vấn đề!

Bởi vì cô ấy phát hiện ra niềm tin kiên định của bản thân hóa ra đã lung lay rồi?

Giống như An Lương nói, Trần Tư Vũ đã bao dung cho An Lương và bạn thân của cô ấy, bây giờ cả ba thậm chí còn chung sống hòa thuận với nhau trong hòa bình, An Lương có thể hưởng phúc của sự đông đúc.

Vì vậy, An Lương đối xử rất tốt với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.

Logic như vậy là có vấn đề!

Đồng thời tính lây lan của nó rất mạnh!

Hồ Tiểu Ngư thậm chí còn cảm thấy hay là cho Vân Hải Dương thêm một cơ hội?

Nhưng ngay sau đó, chính Hồ Tiểu Ngư đã lên tiếng phủ nhận!

Bởi vì Hồ Tiểu Ngư rất rõ ràng cái tính cách keo kiệt của Vân Hải Dương, đừng nói là mua đồ mấy trăm vạn, chỉ có mấy trăm tệ còn có vấn đề nữa đấy?

Cũng may là An Lương không biết lời phàn nàn của Hồ Tiểu Ngư, nếu không, An Lương có thể sẽ cười nhạo Vân Hải Dương cả đời! Chỉ có mấy trăm tệ mà Vân Hải Dương cũng keo kiệt sao?

Chỉ có thể nói rằng thật đáng đời khi cậu ta không có bạn gái!

Chương 917: Sở thích kỳ quặc?

Gần đến trưa.

An Lương, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương mời Hồ Tiểu Ngư ăn tối, Hồ Tiểu Ngư cũng không khách sáo, còn đặc biệt chọn một nhà hàng thịt nướng giá trung bình là 1000 tệ.

“Tôi là một cô gái độc thân đáng thương, chỉ có thể ăn ké bữa cơm, an ủi trái tim bị tổn thương!” Hồ Tiểu Ngư thở dài nói.

An Lương ôn lại chuyện cũ: “Kỳ thực, Vân Hải Dương khá hào phóng!”

“Hả?” Hồ Tiểu Ngư trợn to hai mắt: “Không phải chứ, An Lương, anh nói nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên là nghiêm túc!” An Lương giả bộ nghiêm túc nói.

“Tôi… thôi bỏ đi!” Hồ Tiểu Ngư bất lực nói: “Tôi chỉ nói một chuyện. Trong thế giới Đế Đô của chúng ta, biệt danh của Vân Hải Dương là keo kiệt số một ở Đế Đô!”

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương không nhịn được, để lộ ra nụ cười.

An Lương vẫn cố gắng hết sức giúp đỡ anh em: “Tiểu Ngư, tôi nghĩ giữa hai người có hiểu lầm gì đó, Vân Hải Dương thực ra khá hào phóng.”

“Khá hào phóng?” Hồ Tiểu Ngư rốt cuộc bị kích động, cô phàn nàn. “Chúng ta tạm thời gác lại chuyện hồi cấp ba anh ấy mượn tôi 100 tệ. Chúng ta nói về chuyện của năm ngoái đi.”

“Năm ngoái, chúng tôi đi chơi cùng nhau. Buổi trưa, anh ấy đưa tôi đến bữa tiệc Trình Phủ. Tôi tưởng anh ấy đãi tôi, kết quả tôi là người trả tiền. Buổi tối, đưa tôi đi phủ Sơn Ngưu, kết quả vẫn là tôi trả tiền. Anh ấy thậm chí còn gói một phần xương móng bò sốt tiêu để đem về làm bữa tối.” Hồ Tiểu Ngư nói về chuyện ăn uống của Vân Hải Dương.

Thôi bỏ đi!

Sau khi An Lương nghe xong, anh biểu thị không thể nào xóa được vết nhơ!

Nhớ lại tin nhắn trong nhóm bạn bè Đế Đô hồi trước, khi Tiền Tiểu Cương đẫn Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương đến khu trượt ván, Vân Hải Dương đã bảo bạn gái mua một chiếc ván trượt cho cậu ta.

Điều này quả thực không hợp lý!

Tên này có vấn đề à?

Nếu nghĩ lại, khi Vân Hải Dương đối mặt với việc thua lỗ tận 25 ức, tình bạn giữa cậu ta và An Lương vẫn không hề giảm xuống?

Quả nhiên đây là mức độ “Có họa cùng chia” trong hệ thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp sao?

Sau bữa trưa, Hồ Tiểu Ngư rời đi một mình.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cuối cùng cũng không thể nhịn được, cùng nhau cười phá lên, bọn họ cười rất phóng túng.

“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ cười vui vẻ: “An đại sư, em thật không ngờ, Vân Hải Dương có nhiều lịch sử đen tối như vậy!”

Ninh Nhược Sương đồng ý: “Em luôn nghĩ rằng Vân Hải Dương là người khá hào phóng.”

“Khụ khụ!” An Lương ho khan hai tiếng, sau đó đưa ra một số bằng chứng, như là nhõng nhẽo với bạn gái đòi đi mua ván trượt, cả việc ăn ké uống ké các kiểu.

Trần Tư Vũ thở dài: “Trong hoàn cảnh như vậy, Tiểu Ngư vẫn thích Vân Hải Dương, nhưng Vân Hải Dương lại không trân trọng, chỉ có thể nói rằng cô ấy đã vun đắp cho sai người!”

Ninh Nhược Sương đồng ý: “Đúng là vậy. Thực ra, chỉ cần Vân Hải Dương đối xử với Tiểu Ngư tốt hơn một chút, em tin rằng kết thúc sẽ khác, phải không?”

Tuy nhiên, Vân Hải Dương là một tên cặn bã rất đề cao tiêu chí vẻ ngoài.

Đến gần 3 giờ chiều, An Lương, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương trở về lại chung cư Quốc tế Vân Cảnh.

Trong phòng khách của phòng 8806, An Lương và Trần Tư Vũ cùng nhau đánh ca khúc “OurLove” bằng bốn bàn tay.

An Lương rất quen thuộc với ca khúc này, sự kết hợp giữa bốn bàn tay rất tinh tế, ở mức độ hoàn toàn có thể biểu diễn trên sân khấu.

Ca khúc đã kết thúc, Trần Tư Vũ đẩy đẩy An Lương: “An đại sư, em muốn luyện tập một mình, anh qua kia giày vò Sương Sương đi.”

“Hả?” Ninh Nhược Sương vội nói: “Em cũng muốn luyện khiêu vũ!”

Ninh Nhược Sương tiếp tục: “Trước đây em bị thương phải nghỉ ngơi một thời gian dài, bây giờ trường lại cho nghỉ, coi như cũng đã thư giãn được một tháng rồi. Sắp đến thời điểm khai giảng, em cần phải cố gắng luyện tập hơn, nếu không sẽ rất thê thảm khi khai giảng đến!”

Ninh Nhược Sương đau khổ nói thêm: “Dạo này em mập lên 1kg rồi, em nhất định giảm cân trước khai giảng mới được.”

“Em mập rồi à?” An Lương khó hiểu.

Trần Tư Vũ ở bên cạnh, nói đùa: “Trước kia Sương Sương rất hay ăn bánh bao hấp, phải là loại nhân thịt heo, cô ấy cũng uống trà sữa mỗi ngày. Ăn như vậy có thể không mập được sao?”

Mặt của Ninh Nhược Sương đỏ bừng.

An Lương đi tới, nói: “Lại đây, anh kiểm tra xem, em mập ở chỗ nào!”

Ninh Nhược Sương còn muốn từ chối, nhưng cô đã bị An Lương kéo vào trong lòng. Ngay khi cô định chống cự lại thì An Lương đã hôn lên môi cô.

An Lương đã sử dụng năm ngón tay để kiểm tra tình trạng của bộ ngực khổng lồ, phán đoán xem liệu nó có thật sự đã “mập” lên hay không.

“Ưm ~” Ninh Nhược Sương kêu nhẹ.

Trần Tư Vũ, người đang chơi piano, cũng bị ảnh hưởng, cô ấy nhắc nhở: “An đại sư, đồ xấu xa này, anh tự bế Sương Sương sang bên phòng đối diện đi!”

An Lương giả vờ như không nghe thấy.

Ninh Nhược Sương đã hoàn toàn bị áp chế bởi năm ngón tay, cô ấy không thể phản kháng lại.

May mắn thay, lúc này điện thoại di động của Trần Tư Vũ vang lên, cô nhắc nhở: “An đại sư, em có điện thoại.”

Được thôi!

An Lương cũng không có sở thích đặc biệt, nên tạm thời buông tha cho Ninh Nhược Sương.

Suy cho cùng , An Lương hoàn toàn không thể hiểu nổi sở thích đặc biệt vừa gọi điện thoại vừa làm mấy trò quấy nhiễu.

Đấy chắc là bệnh tâm lý kỳ quặc gì đó chăng?

Trần Tư Vũ nhìn thấy An Lương đã buông tha cho Ninh Nhược Sương, lúc này cô mới trả lời cuộc gọi.

Giọng của Tống Thiến vang lên đầu tiên: “Tư Vũ, Sương Sương, hai người có ở nhà không?”

Trần Tư Vũ trả lời lại một cách khẳng định: “Bọn mình đều ở đây, có chuyện gì vậy?”

“Tối nay mình mời hai người đi ăn tối, mình có một việc cần mọi người giúp.” Tống Thiến giải thích.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Tư Vũ hỏi ngược lại.

Chương 918: Con mèo lớn này muốn hại mình?

Trong chung cư Quốc tế Vân Cảnh, phòng 8806, Trần Tư Vũ trả lời cuộc gọi của Tống Thiến.

An Lương ôm cái eo nhỏ của Ninh Nhược Sương trên ghế sô pha, Ninh Nhược Sương nép vào trong lòng của An Lương, cô muốn thoát ra, nhưng lại bị An Lương ôm chặt cái eo, cô ấy sao có thể thoát ra đây?

Tống Thiến trả lời qua điện thoại: “Chúng ta hãy gặp mặt và nói chuyện đi!”

“Chuyện có chút phức tạp.” Tống Thiến nói thêm: “Mọi người muốn ăn gì?”

Trần Tư Vũ suy nghĩ một chút, bây giờ cô gần như chẳng có ham muốn ăn uống lắm, vì cô muốn ăn cái gì là có thể mua cái đó ăn, là kiểu ăn uống tự do không gò bó.

“Sương Sương, Thiến Thiến nói muốn mời chúng ta đi ăn tối, cậu muốn ăn gì?” Trần Tư Vũ hỏi.

Ninh Nhược Sương trả lời lại: “Mình thì sao cũng được, đằng nào mình ăn cũng rất ít, mình muốn giảm cân!”

Ninh Nhược Sương này!

Rõ ràng là không béo chút nào!

An Lương có thể thấy rõ thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, trọng lượng cơ thể của Ninh Nhược Sương đã tăng từ 52kg lên 53kg, quả thực có tăng lên 1kg.

Nhưng chiều cao của Ninh Nhược Sương là 1m72, đúng không?

Với chiều cao 1m72 và cân nặng chỉ có 53 kg, thế mà lại muốn giảm cân?

Định nghĩa về “mập” của các cô gái thực sự khủng khiếp!

“An đại sư, anh thì sao, anh có muốn ăn không?” Trần Tư Vũ hỏi An Lương.

Trước khi An Lương trả lời, Tống Thiến đã hỏi: “Bạn trai thần tiên của các cậu cũng ở đó à?”

“Ừ.” Trần Tư Vũ trả lời.

“Đoán mò chắc là cậu ta muốn ăn lẩu khô cá tạp!” Tống Thiến bắt đầu phán đoán.

Cuộc nói chuyện giữa Trần Tư Vũ và Tống Thiến là cuộc nói chuyện không có mở loa ngoài, vì thế An Lương và Ninh Nhược Sương không nghe thấy lời nói của Tống Thiến. Tống Thiến cũng chỉ là đoán mò.

“Tống Thiến bao ăn à?” An Lương hỏi ngược lại.

Trần Tư Vũ trả lời lại một cách khẳng định: “Ừm!”

Nếu là Tống Thiến bao ăn, vậy thì không thể chọn nơi quá đắt.

Mặc dù điều kiện trong gia đình của Tống Thiến có vẻ khá tốt, nhưng An Lương biểu thị cũng phải có phong thái.

“Tư Vũ, món lẩu khô cá tạp ở ngõ sau trường em có mở trong kỳ nghỉ không?” An Lương hỏi.

Trần Tư Vũ sững sờ trong giây lát, Tống Thiến đoán mò đúng rồi sao?

Tống Thiến cũng nghe thấy sự lựa chọn của An Lương, cô ấy mỉm cười.

“Tư Vũ, chúng ta chọn lẩu khô cá tạp đi?” Tống Thiến hỏi thăm dò.

Trần Tư Vũ trả lời lại: “Được rồi.”

Sau khi trả lời lại, Trần Tư Vũ nói với An Lương: “An đại sư, lẩu khô cá tạp ngõ sau trường sắp mở, Thiến Thiến vừa rồi đoán trước suy nghĩ của anh đó.”

???

An Lương trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ, con mèo lớn Đế Đô này muốn hại anh?

Trần Tư Vũ rên rỉ: “Em nói thật mà, Thiến Thiến thực sự đã đoán được anh muốn ăn món lẩu khô cá tạp.”

“Được rồi!” An Lương gật đầu: “Vẫn nên chọn món lẩu khô cá tạp, anh thực sự rất muốn ăn.”

“Được rồi, em đã hẹn với Thiến Thiến lúc 6 giờ, anh thấy được không?” Trần Tư Vũ hỏi.

An Lương nhìn thời gian hiện tại đã gần 4 giờ, từ đây đi qua đó chắc cũng khoảng nửa tiếng, cậu trả lời: “Không thành vấn đề!”

Trần Tư Vũ chuyển lời: “Thiến Thiến, anh ấy đã đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau ở con hẻm sau trường vào lúc 6 giờ nhé.”

“Được rồi.” Tống Thiến trả lời lại.

An Lương nhìn Trần Tư Vũ đặt điện thoại xuống, cậu lại muốn trấn áp Ninh Nhược Sương thêm lần nữa.

Ninh Nhược Sương nhanh chóng nói: “An đại sư, em đi tắm, em cần trang điểm và thay quần áo, anh tha cho em đi mà!”

An Lương hừ hừ, nói: “Nếu anh tha cho em, em tính báo đáp anh thế nào đây?”

Ninh Nhược Sương nhìn An Lương với vẻ đáng thương: “Hay tối rồi nói tiếp?”

Cô gái lạnh lùng này cũng đã học được cách nũng nịu với người khác rồi!

“Được rồi!” An Lương trực tiếp buông Ninh Nhược Sương ra.

Bây giờ là 5 giờ 15 phút chiều.

An Lương kiểm tra tình hình giao thông bằng hệ thống dẫn đường trên điện thoại di động trước, thấy tình hình ùn tắc khá là nghiêm trọng, ba người bọn họ quyết định xuất phát sớm để tránh bị kẹt xe quá lâu khi đi trên đường.

Chung cư Quốc tế Vân Cảnh rất gần Học viện m nhạc Quốc gia!

Nếu tình hình giao thông thoáng đãng, nhiều nhất thì khoảng 15 phút là có thể tới nơi.

Bây giờ đang là giờ cao điểm, tình hình giao thông không ổn tí nào, phải hơn nửa tiếng sau, An Lương mới điều khiển chiếc Rolls-Royce Ghost Black Badge vào được bãi đậu xe ngoài trời của Học viện m nhạc Quốc gia.

Học viện m nhạc Quốc gia vẫn chưa khai giảng, tuy nhiên đã có một số sinh viên đến sớm, khuôn viên trường cũng đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

Ở trong Học viện m nhạc Quốc gia, An Lương chủ động kiềm chế, cậu không nắm tay Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cùng một lúc.

Bởi vì nơi này là khuôn viên trường học, cậu không quan tâm đến ánh mắt của thế giới bên ngoài, nhưng cậu cần xem xét tình hình của Trần Tư Vũ, dù sao Trần Tư Vũ vẫn phải đến Học viện m nhạc Quốc gia để học.

Trước sự kiềm chế và ân cần của An Lương, dù là Trần Tư Vũ hay Ninh Nhược Sương, cả hai bọn họ đều cảm thấy rất ấm lòng.

Kỳ thực vừa rồi bọn họ cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này, nếu An Lương nắm tay bọn họ cùng một lúc và đi dạo trong trường học, bọn họ phải làm sao đây?

Bây giờ An Lương đã không hành động như vậy, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này thực sự là một vấn đề cần chú trọng trong ngành “Quan hệ con người”.

Cũng giống như đàn bà nhường thể diện cho đàn ông khi ở bên ngoài, sau khi về nhà đàn ông cũng phải nể mặt đàn bà.

Ví dụ như khi ở bên ngoài, đặc biệt là trước mặt bạn bè của đàn ông, đàn bà mà không cho đàn ông thể diện thì ước chừng mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị ảnh hưởng, đúng không?

An Lương khá là am hiểu về kiến thức liên quan đến bản chất con người, cậu rất biết chừng mực trong phương diện này!

Nếu không, làm sao cậu có thể có hai người bạn gái, hơn nữa còn khiến bọn họ sống với nhau trong hòa bình được?

Chương 919: Tôi từ chối!

Tục ngữ có câu: Nếu có thể dùng tiền để giải quyết, tuyệt đối đừng dùng tình cảm.

Nhưng mối quan hệ giữa An Lương và Trần Tư Vũ, cùng với Ninh Nhược Sương, nhiều hơn là về tình cảm.

Cho dù là Trần Tư Vũ, hay là Ninh Nhược Sương, đều không phải phụ nữ có thể dễ dàng cảm động bằng tiền bạc.

Lúc trước đó Ninh Nhược Sương nghe thấy An Lương có thể gặp phiền phức, cô ngỏ ý có thể chuyển lại căn hộ 8805 trả lại cho An Lương, phụ nữ như vậy có thể cảm động chỉ nhờ vào tiền bạc sao?

Tiền bạc chỉ là một thủ đoạn mà thôi!

Thông qua thủ đoạn tiền bạc, dễ dàng bồi dưỡng tình cảm hơn.

Nếu không thì bồi dưỡng tình cảm bằng cái gì chứ?

Bằng cục sắt?

Bằng cái mặt ư?

Bằng việc đối xử tốt với cô ấy?

Đối xử tốt với một người, cách đơn giản nhất, thẳng thắn nhất, không lẽ không phải là tiêu tiền cho đối phương sao?

Nếu không ngày nào cũng chào hỏi liên tiếp ‘Chào buổi sáng’ ‘Chào buổi trưa’ ‘Chào buổi tối’ sao?

Kéo dài liên tiếp một tháng là thật lòng đối xử tốt với đối phương?

Tỉnh lại đi!

Đấy là tự cảm động mình được chứ?

Phân tích yêu đương từ góc độ kinh tế học, bên nam chịu chi tiền cho bên nữ, điều đó có nghĩa là xem trọng đối phương, để ý đối phương, vậy nên mới chịu đầu tư nhiều vốn hơn.

Xem vấn đề dưới góc độ bên nữ, nếu bên nam đồng ý chi tiền cho bên nữ, ít ra có thẻ nói rõ bên nam có mức hài lòng cơ bản đối với bên nữ.

Dù gì nếu không có độ hài lòng cơ bản, e là sẽ không đầu tư bất kỳ tiền vốn nào nhỉ?

Chẳng hạn như chào hỏi liên tiếp ‘Chào buổi sáng’ ‘Chào buổi trưa’ ‘Chào buổi tối’?

Loại chào hỏi liên này trong kinh tế học, không lẽ không phải là séc khống sao?

Chẳng hạn như bước vào làm việc trong một công ty nào đó, từ các kiểu lời hứa không không của ông chủ, là có thể phán đoán ra đó là séc khống, vậy mà chuyển sang mối quan hệ yêu đương thì phải được cấp cho những từ ngữ tốt đẹp như ‘thật lòng’ ‘nghị lực’ sao?

Tại sao phái nữ thích chọn đàn ông chịu chi tiền cho họ nhiều hơn?

Không chỉ là ma lực của đồng tiền, mà còn vì cả một logic giá trị kinh tế sau đó.

Dù gì thì đàn ông đều rất ghét cái công ty hứa hẹn khống, vậy thì làm sao phụ nữ có thể thích những người đàn ông cũng chỉ toàn hứa suông thôi chứ?

Phân tích mối quan hệ yêu đương qua góc độ kinh tế học, có phải đột nhiên cảm thấy yêu đương đơn giản hơn nhiều rồi chứ?

Cho dù là điều kiện kinh tế của bản thân tương đối tệ, trong kinh tế học thì đây là khả năng cạnh tranh và đấu giá tương đối thấp, vậy thì phải tìm hiểu kỹ thị trường, lựa chọn đối tượng phù hợp với bản thân hơn.

Rõ ràng là điều kiện kinh tế tệ hơn, mà còn nhất định muốn chọn một cô gái xinh đẹp có nhiều người theo đuổi, hà cớ gì người ta phải lựa chọn anh chứ?

Chỉ bằng việc anh có thể hỏi thăm liên tiếp trong ba năm như ngày đầu sao??

Có thể thực hiện lời hứa suông trong suốt ba năm như ngày đầu tiên, thực ra cũng khá đáng sợ được chứ?

An Lương học tập ở học viện kinh tế, bản thân anh cũng học khá nhiều kiến thức kinh tế, anh cứ thích phân tích vấn đề từ góc độ kinh tế.

Ví dụ như bây giờ An Lương chủ động tiết chế lại, không có tay trái nắm Trần Tư Vũ, tay phải nắm Ninh Nhược Sương một cách lộ liễu, bởi vì anh cảm thấy lợi ích mà hành vị như vậy mang đến, thấp hơn nhiều so với ảnh hưởng có thể xảy ra.

Đặc biệt là ảnh hưởng đối với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.

Chính vì cách suy nghĩ thông qua kinh tế học của anh Lương, hơn nữa chịu nghĩ cho người khác, vậy nên anh Lương mới có thể gặt hái chiến thắng hết lần này đến lần khác, còn lúc nào cũng chiến thắng.

Hẻm sau của học viện m nhạc Quốc gia.

Ba người An Lương đến quán lẩu, Tống Thiến đã ở trong quán, cô gọi: “Bên đây!”

Một lần nữa về đến quán lẩu, bà chủ quán còn nhận ra An Lương cơ, bà chủ chọc ghẹo trước: “Bạn học, có phải thêm trứng cá?”

“Hụ hụ!” An Lương gật đầu khẳng định: “Vâng ạ, cảm ơn bà chủ!”

Bà chủ cười như không cười nhắc đến: “Bạn học đúng là có phước nhỉ!”

Lần này An Lương không có phản bác.

Trước đó là bà chủ hiểu nhầm, bây giờ hiểu nhầm thành sự thật, tất nhiên An Lương không phản bác nữa.

Bà chủ nhìn thấy An Lương không phản bác, bà cũng mất đi hứng thú chọc ghẹo An Lương, đi thẳng xuống bếp dặn nhà bếp thêm trứng cá cho bàn của An Lương.

Mọi người ngồi xuống.

Vẫn là vị trí chỗ ngồi như trước, An Lương ngồi một bên với Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương ngồi đối diện An Lương.

Lúc mới đầu, Ninh Nhược Sương cũng là hợp tác với Trần Tư Vũ chơi trò chơi kiểm tra bạn thân mà thôi, cố tình dùng bàn chân nhỏ lành lạnh gạ gẫm bắp chân anh vào mùa hè.

An Lương suy nghĩ có phải nên tìm thời cơ hỏi thử Ninh Nhược Sương, lúc đầu cô gạ gẫm mình, có nghĩ đến tình huống ngày hôm này không?

Kiểm tra bạn thân?

Hơ!

Nếu chơi hơi quá, ai mà biết có thể trở thành sự thật không chứ?

Trần Tư Vũ hỏi: “Thiến Thiến, cậu có chuyện gì muốn tìm bọn mình giúp đỡ?”

Tống Thiến nói thẳng thắn: “Bố mình bị bệnh! Lúc ông ấy qua Tết lại lo lắng cho việc xem mắt cho mình, mình sắp tự kỷ rồi!”

Tống Thiến tiếp tục nói: “Bố mình cho rằng mình có hội chứng sợ đàn ông, ông cảm thấy nên cho mình tiếp xúc với con trai trước, nhưng ông ấy lại giới thiệu con trai của những người bạn của ấy cho mình, cái đó mới khiến mình có hội chứng sợ đàn ông được chứ?”

“Con trai của những người bạn kia của bố mình, thằng nào thằng nấy toàn là đại diện của tra nam thời đại mới, còn lúc nào cũng nghĩ đến việc hẹn hò ngày đầu đưa mình đến rạp chiếu phim riêng, các cậu dám tin không?”

“Vậy nên mình mong là các cậu cho mình mượn bạn trai một chút, để An đại sư giả làm bạn trai mình, chỉ cần mình có bạn trai rồi, ba mình sẽ không làm chuyện tào lao nữa!” Tống Thiến nói rõ.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương còn chưa trả lời nữa, An Lương đã mở miệng trước..

“Tôi từ chối!” An Lương đáp lại.

“Tại sao?” Tống Thiến hỏi ngược lại.

Chương 920: Tôi cũng không muốn, chỉ là phần thưởng thu hút quá!

Bên trong quán lẩu, Tống Thiến đưa là kế hoạch muốn An Lương giả làm bạn trai của cô ấy với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương. Nhưng An Lương bày tỏ từ chối thẳng thừng!

Đối diện với câu hỏi của Tống Thiến, An Lương nói kiểu chọc ghẹo: “Đừng hỏi nữa, hỏi thì là từ chối vì xấu!”

Tống Thiến thực sự xấu không?

Trong Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp, thông tin đánh giá của Tống Thiến như sau:

Tống Thiến:

Tuổi tác: 20

Chiều cao: 169cm

Cân nặng: 52kg

Nhan sắc: 80

Hình thể: 85

Độ thiện cảm :79

Bản chất trong sáng: 100

Phẩm hạnh đạo đức: 91

Sức khoẻ: 95

Đánh giá nhan sắc 80 điểm, trình độ nghìn người có một!

Mức độ như vậy tệ không?

Nghìn người có một chắc là người đẹp trong cả ngành đó rồi!

Tuy là không thể đạt đến mức độ vạn người có một như Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, nhưng trong mắt người bình thường, nghìn người có một cũng là một người đẹp đúng nghĩa được chứ? Đánh giá hình thể thì đúng là hơi thiếu thốn một chút.

Chắc là lâu lâu đổi khẩu vị, nếm thử bánh bao nhỏ?

Ba thuộc tính cuối cùng đều cực kỳ xuất sắc!

Bản chất trong sáng 100 điểm là điều kiện tiên quyết, phẩm hạnh đạo đức lên đến 91 điểm, sức khoẻ cũng lên đến 95 điểm.

Tổng hợp mà nói, Tống Thiến là một người đẹp nghìn người có một, phẩm hạnh đạo đức tốt.

Tiếc là Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương mạnh quá mà thôi!

Tống Thiến lộ ra nét thất vọng.

Trần Tư Vũ ở bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy nhẹ An Lương, ngỏ ý An Lương bớt lại âm dương thuật.

“Thiến Thiến, mình và Sương Sương có chuẩn bị một phần quà cho cậu.” Trần Tư Vũ lấy từ chiếc túi bao tử đeo chéo Louis Vuiton ra bộ ba món Carnelian thuộc series Vintage Alhambra của Van Cleff & Arpels.

Bản thân Tống Thiến cũng đã từng mua đồ của Van Cleff & Arpels, cô ấy nhận ra hộp trang sức của Van Cleff & Arpels. “Các cậu… “

“Xem thử có thích không? Trần Tư Vũ ngỏ ý Tống Thiến mở hộp trang sức ra.

Tống Thiến mở ra hộp trang sức bộ ba món Carnelian, lần lượt là vòng tay năm bông hoa, mặt dây chuyền, cũng với một cặp bông tai Carnelian.

“Đây là gì đây?” Tống Thiến hỏi.

Tống Thiến cực kỳ hiểu rõ giá trị của bộ ba món Carnelian series VA này, ít nhất cũng phải 8 vạn, tại sao Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương phải tặng cho cô một bộ trang sức đắt tiền như vậy?

Không lẽ là nhắc nhở cô đừng có ý đồ gì với An Lương?

Thế nhưng phút tiếp theo Tống Thiến đã biết mình nghĩ nhiều rồi!

Trần Tư Vũ nói thật: “Sáng nay An đại sư mua cho mình với Sương Sương mỗi người một bộ trang sức, đây là món quà nhỏ của Van Cleff & Arpels, nên là tặng cậu đó!”

“Van Cleff & Arpels còn tặng quà cơ á?” Tống Thiến ngơ ngác: “Đây còn là món quà nhỏ á?”

Món quà nhỏ tám vạn mấy?

Nên nói là: Không hổ danh là Van Cleff & Arpels?

“Mình với Sương Sương mỗi người chọn một bộ dây chuyền với lắc tay của series nóng bỏng, nên tặng món quà này.” Trần Tư Vũ nói rõ.

“Ồ ồ!” Tống Thiến đáp lại kiểu hơi ngơ ngơ.

Nhưng phút tiếp theo thì cô đã nhận ra!

Cô liền tìm kiếm bộ dây chuyền với lắc tay của series nóng bỏng trên điện thoại, sau đó ngây ngẩn cả người cất điện thoại, rồi nhìn sang An Lương: “An đại sư, có phải anh hơi chiều họ quá rồi không?”

“Tôi cảm thấy khá tốt mà!” An Lương cười đáp.

Tống Thiến câm nín.

Hai bộ trang sức cao cấp series nóng bỏng của Van Cleff & Arpels, trị giá gần 800 vạn, mua một cách tuỳ tiện như vậy, cô ấy còn có thể nói gì chứ?

Có tiền đúng là muốn làm gì làm!

“Vậy thì tôi không khách sáo đâu?” Tống Thiến chỉ nhẹ bộ ba món Carnelian series VA.

“Không cần khách sáo!” An Lương trả lời: “Nếu là Tư Vũ và Sương Sương muốn tặng cho cô, thì tặng cho cô thôi!”

“Đột nhiên tôi cảm thấy, bọn họ là chính thất, còn tôi là tiểu thiếp.” Tống Thiến nói một cách đùa cợt.

An Lương bị cách nói của Tống Thiến chọc cười rồi!

'Tinh!'

‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Giả làm bạn trai của Tống Thiến, giúp Tống Thiến giải quyết vấn đề xem mắt.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Sẽ xác định căn cứ vào độ hài lòng của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và của Tống Thiến.’

‘Nhắc nhở thân thiện: Nhiệm vụ lần này cực kỳ có khả năng nhận được phần thưởng thuộc hệ Cao cấp !’

Trời đất?

Phần thưởng thuộc hệ cao cấp?

Đến nay An Lương từng nhận hai loại phần thưởng hệ cao cấp/

Loại thứ nhất là Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Cao Cấp.

Nói thật, tuy là Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Cao Cấp rất hữu ích, ví dụ như trước đó lúc An Lương mua hai bộ trang sức cao cấp của Van Cleff & Arpels cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, anh nhận ngay phần thưởng hoàn tiền 4500 vạn.

Nhưng so với phần thưởng hệ cao cấp thứ hai mà nói, Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Cao Cấp là nhóc con mà thôi!

Bởi vì phần thưởng hệ cao cấp thứ hai là Thẻ cao cấp quyết định xu hướng cổ phiếu !

Trước dó An Lương từng nhận được Thẻ cao cấp quyết định xu hướng cổ phiếu, từ đó quyết định sự thành công của cả một kế hoạch phản Honda, trong kế hoạch phản Honda, không những bản thân An Lương kiếm được hơn 20 ức, còn dẫn dắt cả một nhóm lợi ích to lớn kiếm được tổng cộng 89,1 ức.

So sánh như vậy, Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Cao Cấp có phải nhóc con không?

Nhiệm vụ lần này có khả năng nhận được phần thưởng hệ cao cấp, cho dù chỉ nhận được Thẻ Hoàn Tiền Tiêu Dùng Cao Cấp, thì đó cũng là lời đáo lời để đấy chứ?

Đối mặt với phần thưởng như vậy, An Lương cảm thấy mình bị khuất phục rồi.

Chương 921: Coi chừng bị giết cả hai!

Quán lẩu ở hẻm sau Học viện m nhạc Quốc gia, đích thân bà chủ đưa lẩu lên.

“Bạn học, thêm riêng trứng cá cho cậu, mời dùng.” Bà chú nói.

“Cảm ơn ạ!” An Lương đáp lại.

Trần Tư Vũ chủ động gắp cho An Lương một miếng trứng cá vàng ươm, Ninh Nhược Sương cũng tương tự như vậy.

Tống Thiến vừa nói giỡn vừa nói thật nói: “Hai chị à, có phải em cũng phải học hai chị gắp đồ ăn cho An đại sư không?”

Trần Tư Vũ gật đầu khẳng định: "Đương nhiên!"

Tống Thiến cũng gắp một miếng trứng cá cho An Lương, cô hiếu kỳ hỏi: “An đại sư, trứng cá thực sự ngon vậy hả?”

“Chắc chắn rồi!” An Lương đáp lại.

Thực ra là vì thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về được chứ?

Một tấm thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, chỉ cần sử dụng thành công, ít nhiều cũng là lợi ích 4000 mấy trăm vạn, An Lương tỏ ra rất thích thú!

Sau khi An Lương ăn xong ba miếng trứng cá, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cuối cùng cũng phát ra âm thanh thông báo phần thưởng.

‘Ký chú nếm được lẩu trứng cá khó quên, bổ sung một phần protein và các chất dinh dưỡng.’

‘Chúc mừng ký chủ nhận được thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về!’

Được đấy!

Lần này nhận được thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về rất thuận lợi, hiện tại anh đang dự trữ hai tấm thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, nửa học kỳ sau vừa hay đưa chúng đi ở Thiên Phú luôn?

Gần 8 giờ tối.

Bốn người đang nếm thử món tráng miệng ở quán trà sữa Tiểu Y Đậu, trà sữa của quán này tương đối rẻ, hầu hết đều là 14 tệ.

Tống Thiến nhắc lại chuyện cũ, “Tư Vũ, Sương Sương, hai cậu giúp mình đi mà!”

Trần Tư Vũ ngồi bên trái An Lương, cô được An Lương nắm tay. “An đại sư, anh giúp đỡ Thiến Thiến đi!”

Ninh Nhược Sương cũng đồng tình: “An đại sư, chuyện giúp đỡ người khác tìm niềm vui, anh không suy nghĩ lại sao?”

An Lương hừm hừm bảo: “Anh có thể đồng ý với tụi em trước, nhưng tụi em cũng phải đồng ý với anh một chuyện.”

Cho dù là Trần Tư Vũ, hay là Ninh Nhược Sương, cả hai người đều đột nhiên đỏ mặt lên.

Trần Tư Vũ từ chối: “Không được, ngày mai em có buổi diễn.”

Ninh Nhược Sương cũng từ chối: “Gần đây em đang giảm cân mà!”

Tống Thiến nhìn hai người một cách hoài nghi, hai người này đang nói chuyện mờ ám gì đây, sao cô lại nghe không hiểu?

“An đại sư, cậu giúp tôi đi mà, cùng lắm cùng lắm hmm… cậu hiểu mà, chúng ta phim giả tình thật cũng được!” Tống Thiến đề nghị.

An Lương hứ nhẹ: “Cô nghĩ hay thật đấy!”

“…” Tống Thiến câm nín nhìn An Lương nói với hai cô gái: “Tư Vũ, Sương Sương, hai cậu xem thử tên âm dương đại sư này đi!”

Lần này Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương từ chối tham chiến, bọn họ đã ý thức được nguy hiểm.

Bọn họ giúp Tống Thiến, hình như phải bị An Lương giết cả hai nhỉ?

Tuy rằng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều lần lượt quen với An Lương, nhưng nếu bọn họ đồng thời với An Lương…

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều tỏ ra không thể chấp nhận.

“Nể mặt Tư Vũ và Sương Sương, giúp cô cũng không phải là không được, nhưng cô không được có suy nghĩ vượt quá giới hạn, cô là bạn thân của Tư Vũ và Sương Sương, tôi là bạn trai của bạn thân cô, hiểu chưa?” An Lương nhắc nhở.

“???” Tống Thiến nhìn An Lương bằng nét mặt câm nín.

Người này không hổ danh đại sư âm dương!

Không phải Ninh Nhược Sương chính là bạn thân của Trần Tư Vũ sao?

Tại sao đột nhiên An Lương lại trở thành bạn trai của Ninh Nhược Sương nhỉ?

Thực ra thì Tống Thiến cũng không phải ham hố An Lương có bao nhiêu tiền, điều kiện gia đình Tống Thiến không tồi, nhà cô cũng mua cho cô Patek Philippe, bản thân cô cũng mua những thứ như Van Cleff & Arpels.

Trong mắt người bình thường, Tống Thiến chắc chắn là con nhà giàu điển hình!

Tống Thiến thích An Lương ở điểm tôn trọng phái nữ, hơn nữa anh đối xử với bạn gái của mình cực kỳ tốt, đầy mới là nguyên nhân Tống Thiến cảm thấy An Lương tốt.

Còn về tiền?

Tuy rằng tiền của bản thân Tống Thiến không thể đạt đến trình độ của An Lương, nhưng Tống Thiến cũng không tồn tại trường hợp thiếu tiền tiêu, ít ra tiêu xài hàng hiệu xa xỉ, chỉ cần Tống Thiến muốn, bản thân cô vẫn có thể chịu được.

“An đại sư, tôi phục rồi!” Tống Thiến mỉa mai.

An Lương đáp lại một cách nghiêm túc: “Lúc nào cô cần tôi giả làm bạn trai?”

Anh nói rõ bổ sung: “Nói rõ trước, sau 8 giờ tối là khoảng thời gian không được.”

“…” Tống Thiến câm nín.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cười mỉm suốt, trạng thái âm dương sư của An Lương khiến bọn họ cảm thấy rất thú vị.

“Ngày mốt đi?” Tống Thiến nói rõ.

“Được!” An Lương đồng ý. “Cũng không sớm nữa, chúng ta…”

“Không cần đưa, tôi lái xe qua đây mà.” Tống Thiến đáp lại.

Được đấy!

Vốn dĩ An Lương định nói bọn họ gọi một chiếc xe riêng cho Tống Thiến!

Bốn người cùng về bãi giữ xe ngoài trời của Học viện m nhạc Quốc gia, An Lương phát hiện Tống Thiến đổi một chiếc khác, chiếc bây giờ cô đang lái là chiếc Mini Cooper mẫu mới.

Tống Thiến nói rõ: “Mua hồi trước Tết, cũng khá rẻ, tầm 30 vạn thôi.”

“Tư Vũ, Sương Sương, các em xem thử, anh đâu có nói sai đâu, cô nàng này là đại gia đấy!” An Lương nói kiểu chọc ghẹo.

Trước đó anh đã từng nói với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, Tống Thiến chắc chắn là một đại gia nhỏ!

Chương 922: Mèo lớn Đế Đô lợi hại!

Gần 9 giờ tối.

Ba người An Lương về đến căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh, Trần Tư Vũ tỏ ra muốn mài dao trước khi chinh chiến, An Lương bị cô đầy sang phòng số 8805, Ninh Nhược Sương tất nhiên là bị Trần Tư Vũ bán đồng đội rồi.

Trong phòng ngủ của căn hộ số 8805, An Lương gọi Ninh Nhược Sương: “Sương Sương, em nói em muốn giảm cân, đúng không?”

“Vâng, sao vậy?” Ninh Nhược Sương hỏi ngược lại.

“Anh có một cách giảm cân!” An Lương nói rõ.

Ninh Nhược Sương nhìn An Lương một cách hoài nghi, sau khi cô quen với An Lương, cô càng ngày càng hiểu An Lương nhiều chiêu trò, hễ không chú ý sẽ bị dính bẫy của An Lương.

“Cách gì?” Ninh Nhược Sương hỏi một cách cẩn thận.

“Cách giảm cân chủ yếu, thực ra chính là vận động, đúng chứ?” An Lương hỏi ngược lại.

“Vâng!” Ninh Nhược Sương khẳng định.

Vận động là cách giảm cân khỏe khoắn nhất.

Còn về ăn kiêng?

Trong thời gian ngắn đúng là có hiệu quả, nhưng không tốt cho sức khỏe!

“Em có từng nghe một chuyên ngành tên là tự động hoá không?” An Lương hỏi một cách nghiêm túc.

Ninh Nhược Sương thắc mắc: “Em biết bên Đại học Thanh Hoa có chuyên ngành tự động hóa, chuyên ngành này làm sao?”

“Đây đây đây, anh dạy em chút về thực hành tổng hợp giữa chuyên ngành tự động hóa và giảm cân.” An Lương kéo Ninh Nhược Sương qua.

Trước khi làm việc, họ tắm rửa ở nhà tắm chính trước, sau đó mới bắt đầu thực hành làm sao dùng chuyên ngành tự động hoá để giảm cân.

Lần thực hành giảm cân này là thành công đấy, vì trường hợp bình thường chỉ cần hơn nửa tiếng, nhưng sau khi thực hành dùng chuyên ngành tự động hóa tiến hành giảm cân, vận động giảm cân kéo dài khoảng gần 1 tiếng.

Chắc là chuyên ngành tự động hoá của Ninh Nhược Sương chưa thuần thục, lúc nào cũng trục trặc trong phút quan trọng?

Hơn 10 giờ tối, Ninh Nhược Sương nằm trong lòng An Lương, cô hứ nhẹ: “Anh chỉ biết ăn hiếp em thôi!!”

“Không không không, anh còn biết ăn hiếp Tư Vũ.” An Lương đáp lại.

“Ngoài ra, nếu có thể cùng ăn hiếp hai em, vậy thì càng tốt!” An Lương nói rõ thêm.

“Anh nghĩ hay quá!” Ninh Nhược Sương nói kiểu hừm hừm.

An Lương cũng không phản bác, một số chuyện không cần phải gấp, chỉ là nước chảy đá mòn mà thôi.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm 6 giờ, An Lương đã tỉnh dậy từ sớm, hôm nay là ngày Trần Tư Vũ lên sân khấu biểu diễn, tiết mục biểu diễn khách mời của cô vào lúc 9 giờ sáng, ít nhất trước 8 giờ phải đến phòng trang điểm sau cánh gà của đài truyền hình quốc gia.

Hôm nay An Lương và Ninh Nhược Sương đều phải đến xem biểu diễn trực tiếp.

7 giờ rưỡi sáng.

An Lương lái xe đưa Trần Tư Vũ đến đài truyền hình quốc gia, cô giáo Tôn Mẫn Chi của Học viện m nhạc Quốc gia đã đang đợi Trần Tư Vũ, sau khi nhìn thấy Trần Tư Vũ đến, bà thở phào nhẹ nhõm.

“Mau mau mau, Trần Tư Vũ, em mau đến sau cánh gà chuẩn bị một chút, cô nói về tình hình cho em nghe.” Tôn Mẫn Chi nói rõ.

An Lương hỏi: “Cô Tôn, chúng em có thể đến sau cánh gà xem thử không ạ?”

Tôn Mẫn Chi chần chừ một chút, rồi gật đầu nói: “Không có vấn đề. Các em đi theo tôi, tôi đưa các em vào.”

An Lương và Ninh Nhược Sương đi theo vào, Tôn Mẫn Chi đưa ba người họ đến phòng trang điểm riêng của Học viện m nhạc Quốc gia, rồi rời khỏi một cách gấp gáp, cũng không biết là đi đâu rồi.

Trong phòng trang điểm, Mộc Tâm Mỹ và Lý Kha đã đến trước.

Mộc Tâm Mỹ mặc một chiếc đầm đen, cô ta đang luyện tập đàn.

Lý Kha mặc một chiếc áo đuôi tôm, trông cực kỳ có mùi vị của xã hội thượng lưu, không biết có phải anh ta mua ở JD không?

Mộc Tâm Mỹ nhìn Trần Tư Vũ nói đùa: “Trần Tư Vũ, không phải cậu tính lên sân khấu như vậy chứ?”

Trần Tư Vũ còn đang mặc áo lông vũ nữa!

Trần Tư Vũ đáp lại: “Điều hoà sau cánh gà hơi không được lắm, tôi sợ lạnh, đợi một chút gần lên sân khẩu rồi thay đồ sau.”

“Ồ!” Mộc Tâm Mỹ đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục luyện tập đàn.

Gần 10 phút sau đó, Tôn Mẫn Chi lại quay về phòng trang điểm của Học viện m nhạc Quốc gia, bà ấy hỏi: “Trần Tư Vũ, cô mới mượn cho em một bộ đầm dạ hội, em đi theo cô một chút, cô đưa em đi thay.”

Trần Tư Vũ đáp lại phủ định, “Cô Tôn, cảm ơn cô, nhưng mà em có đem đồ dạ hội ạ.”

An Lương giơ túi đựng đồ dạ hội lên.

Tôn Mẫn Chi ngây người ra chốc lát, lúc nãy bà gấp gáp quá cũng không hỏi tiếng nào, thì ra là làm trò hề à?”

“Cô còn tưởng các em quên rồi!” Tôn Mẫn Chi nói một cách ngượng ngùng.

An Lương đáp lại: “Cảm ơn cô Tôn để tâm, thực ra là Tư Vũ cảm thấy hơi lạnh, chờ trước khi lên sân khấu mới thay. Đúng rồi, Tư Vũ lên sân khấu lúc nào ạ?”

“Lý Kha là người đầu tiên lên sân khấu, Mộc Tâm Mỹ là người thứ hai, Trần Tư Vũ là người thứ ba.” Tôn Mẫn Chi trả lời.

“Biểu diễn cuối cùng?” An Lương hỏi lại.

“Ừm!” Tôn Mẫn Chi đáp lại một tiếng, bà nhìn sang Trần Tư Vũ: “Trần Tư Vũ, chờ chút em thể hiện cho tốt nha!”

“Dạ vâng, cô Tôn.” Trần Tư Vũ trả lời.

An Lương không nhịn được nhìn sang Trần Tư Vũ, mèo lớn Đế Đô này có chút lợi hại nhỉ!

Lúc trước Tết, buổi sáng anh thường đưa Trần Tư Vũ đi chơi đủ các thứ, buổi tối lại về nhà làm thịt Trần Tư Vũ, vậy mà con mèo lớn Đế Đô này còn lấy được suất biểu diễn cuối cùng?

Xem ra cô không chỉ đua xe giỏi, còn đàn piano cực giỏi! Trần Tư Vũ thấy An Lương nhìn qua, cô hất mặt: “Không ngờ tới phải không?”

“Đúng là không ngờ đến thật!” An Lương đáp lại một cách cảm thán.

Chương 923: Người khiêu chiến?

Gần 9 giờ.

An Lương và Ninh Nhược Sương đến ghế khách mời phía trước, vé người thân của Học viện m nhạc Quốc gia ở vị trí hàng thứ ba, đã tương đối là có máu mặt rồi.

Dù gì thì hàng thứ nhất là thầy cô giám khảo của cuộc thi piano violin, hàng thứ hai là đàn anh chị cao nhất của giới piano và violin.

Đúng 9 giờ.

MC của cuộc thi piano violin đọc tên tiết mục, tiết mục biểu diễn khách mời bắt đầu, ca khúc Lý Kha đàn lại là The Beginning , ca khúc này An Lương cũng quen thuộc.

Biểu diễn của Lý Kha thuộc tầm trung, không có lỗi vặt gì, cũng không có điểm đặc biệt.

An Lương cảm thấy anh lên thì anh cũng làm được?

Mộc Tâm Mỹ biểu diễn Canon kinh điển, vẫn là không có bất kỳ vấn đề và điểm sáng nào, khán giả vỗ tay khuyến khích.

Trần Tư Vũ là người lên sân khấu cuối cùng, cô vừa mới bước lên sân khấu, đã dậy lên tiếng xì xầm bàn tán.

Đầm dạ hội xa xỉ hơn trăm vạn được Trần Tư Vũ nâng nhẹ nhàng, dù gì con mèo lớn Đế Đô này có chiều cao lên đến 1m78, cô bước đến bên đàn piano với bước đi trang nhã.

Nốt nhạc đầu tiên vừa vang lên, An Lương đã xác định được ca khúc của Trần Tư Vũ, chính là Our Love / Tình yêu của chúng tôi .

Con mèo lớn Đế Đô này đưa ca khúc này lên tiết mục biểu diễn khách mời á?

Vị trí bên trái hàng số 4 sau lưng An Lương, một người đàn ông đeo kính nhìn Trần Tư Vũ một cách si mê, anh ta không nhịn được cảm thán: “Cô em đàn piano này cũng xinh quá đi chứ hả!”

“Trần Khởi, cậu có biết cô ấy là ai không?” Người đàn ông đeo kính hỏi.

Trần Khởi nhắc nhở: “Anh Trần Hy, tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ gì.”

“Ý gì đây?” Trần Hy hỏi lại.

Trần Khởi nói với nét mặt khó xử: “Cô ấy tên là Trần Tư Vũ, ngành piano của Học viên m nhạc Quốc gia, bạn trai cô ấy là nhà giàu mới nổi trong giới Đế Đô - An Lương, tôi tin rằng cậu có nghe qua tên này nhỉ?”

“Thằng làm kế hoạch phản Honda?” Trần Hy hỏi.

“Đúng vậy.” Trần Khởi gật đầu khẳng định: “Anh Trần Minh nói rồi, kêu chúng ta đừng đụng chạm An Lương, anh ta cực kỳ không dễ đụng chạm!”

“Không dễ đụng chạm cỡ nào?” Trần Hy cười khinh: “Chắc Trần Minh không nói cho cậu biết, tên An Lương kia gần đây gặp phiền phức lớn lắm đó?”

Trần Khởi ngây người ra: “Hả?”

“Tên An Lương kia dùng tiền vốn của ba nhà Lý, Vân, Tiền đánh vào thị trường vàng bạc London, nhưng lần này thị trường vàng bạc London rõ ràng là cái bẫy thu hoạch của Châu u và Anh hợp tác lập ra, tôi đoán lần này anh ta lỗ vốn nặng nề!” Trần Hy phân tích tình hình.

Trần Hy không phải là người của nhà họ Trần ở Đế Đô, mà là người của nhà họ Trần ở Nam Kinh.

Sức mạnh của nhà họ Trần ở Nam Kinh thậm chí còn vượt lên trên cả nhà họ Trần của Đế Đô!

Quan trọng hơn là, hai nhà họ hàng thân thích, tổ tiên là máu mủ huyết thống, một tộc chia làm hai nhánh.

“Thật sao?” Trần Khởi hỏi.

“Cậu tự mà hỏi lại Trần Minh đi!” Trần Hy đáp lại.

Trần Khởi ngay lập tức gửi tin nhắn trên wechat cho Trần Minh.

“Trần Khởi: Anh Trần Minh, bên em có một chút việc ngoài ý muốn.’

‘Trần Minh: ?’

‘Trần Khởi: Em và anh Trần Hy đang ở hiện trường cuộc thi piano violin, anh ấy nhắm vào Trần Tư Vũ, còn kêu em đưa anh ấy đi làm quen Tiền Tiểu Cương, anh xem chuyện này…’

‘Trần Minh: Có phải anh ta nói cho cậu nghe, bên An Lương gặp chuyện phiền phức rồi không?’

‘Trần Khởi: Thằng đó thực sự gặp chuyện phiền phức rồi á?’

‘Trước đó Trần Khởi tính bắt chuyện với Trần Tư Vũ ở Starbucks của trung tâm thương mại SKP, sau đó bị Trần Minh dạy dỗ cho một trận, lúc đầu mới biết thân phận của Trần Tư Vũ, anh ta suýt nữa sợ tè ra quần.

Câu chuyện này bị Trần Khởi giấu kín trong lòng, và xem như nỗi nhục khó quên!

Bây giờ nghe thấy An Lương gặp chuyện phiền phức, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề tiền của ba nhà họ Lý, Vân, Tiền, Trần Khởi cười trên nỗi đau của An Lương ngay, anh đang suy nghĩ nếu như An Lương rớt đài, vậy thì Trần Tư Vũ có chia tay với An Lương không?

‘Trần Minh: Từ tình hình hiện tại thì là như vậy.’

‘Trần Minh: Tình hình cụ thể thì còn chưa rõ, nếu anh Trần Hy muốn làm quen ới Trần Tư Vũ, cậu cứ sắp xếp, vừa hay thám thính xem An Lương như thế nào.’

‘Trần Minh: Công ty đầu tư An Tâm im ắng quá, có chút bất thường!’

Trần Minh lần này không có thâm nhập vào thị trường vàng bạc London, anh vẫn đang đợi động thái của công ty đầu tư An Tâm, nhưng dường như công ty đầu tư An Tâm không có tiến hành bất kỳ thao tác gì cả?

Xét đến tình hình như vậy, Trần Minh vừa hay thử sức An Lương thông qua Trần Hy.

Trần Khởi nhận được câu trả lời của Trần Minh, anh trả lời Trần Hy ngay: “Anh Trần Hy, tên An Lương kia thực sự không dễ đụng, anh Trần Minh không cổ xúy chúng ta va chạm với anh ta.”

Trần Hy không quan tâm đến Trần Khởi, anh gửi thẳng tin nhắn cho Trần Minh.

‘Trần Hy: Trần Minh, cậu có ý gì hả, Trần Khởi là cái thá gì, cậu kêu anh ta đến cản tôi?’

Trần Minh vừa nhìn tin nhắn Trần Hy gửi qua, đã biết là Trần Khởi có chiêu trò, tất nhiên anh lựa chọn phối hợp.

‘Trần Minh: Anh Hy, tôi kêu Trần Khởi cản anh, đó là muốn tốt cho anh!’

‘Trần Minh: Tên lần trước khiêu chiến với An Lương, bây giờ thành hình trắng đen treo trên tường kìa, anh suy nghĩ kỹ càng được chứ?’

‘Trần Hy: Giả Đức Văn là cái thá gì?’

‘Trần Hy: Hộ nghèo ở mấy cái vùng như Tây Sơn cũng xứng đên Đế Đô ngang bành ư?’

‘Trần Hy: Lúc nào cũng nghe các cậu nói tên An Lương này lợi hại thể nào thế nào, tôi cứ va chạm đấy, xem thử anh ta lợi hại đến mức nào!’

‘Trần Minh: Anh Hy, thực sự không cần chịu thiệt mà, gái đẹp trên đời thiếu gì, hà tất phải vậy chứ?’

‘Trần Hy: Hơ, vậy thì trùng hợp quá, tôi cứ thích mỗi một bông hoa này thôi!’

‘Trần Minh: Anh Hy, tôi không nói đùa đâu, anh đừng gây sự nữa.’

‘Trần Hy: Được rồi, không nói nữa, tôi tự biết!’

Trong văn phòng của một toà nhà nào đó tại Đế Đô, Trần Minh nhìn tin nhắn Trần Hy gửi qua, mép môi anh nhếch lên, tự biết sao?

‘Mong rằng tên này thám thính được một chút tin tức hữu dụng!’ Trong lòng Trần Minh nghĩ thầm.

Chương 924: Thả chó cắn người?

Đài truyền hình quốc gia, đại sảnh biểu diễn cuộc thi piano violin.

Lời thì thầm của Trần Hy và Trần Khởi không hề lọt vào tai An Lương, anh đang chú tâm thưởng thức biểu diễn của Trần Tư Vũ.

Con mèo Đế Đô này tặng cho anh một bất ngờ, rõ ràng ca khúc tập luyện ở nhà không phải là Our Love , nhưng lúc lên sân khấu biểu diễn, lại đàn ca khúc mà cô với An Lương quen thuộc nhất.

An Lương thậm chí nhắm mắt đàn theo nhịp.

Một ca khúc xong.

An Lương vỗ tay thật mạnh, Ninh Nhược Sương cũng vỗ tay theo, những người khác tất nhiên cũng vỗ tay một cách lịch sự.

Trần Tư Vũ quay sang hướng khán giả hơi cúi người cảm ơn rồi mới bước xuống sân khấu.

Thấy Trần Tư Vũ bước xuống sân khấu, Trần Hy đang ngồi hàng thứ tư gọi ngay: “Trần Khởi, đi đi đi, chúng đi qua phía sau cánh gà! Con nhỏ này, tôi phải có được cô ta!”

Lần này giọng của Trần Hy hơi lớn, An Lương nghe thấy tiếng của đối phương.

‘Trần Khởi?’ An Lương tự nghĩ thầm trong lòng, cái tên này có vẻ quen thuộc.

Nhìn thấy Trần Hy và Trần Khởi đi về phía sau cánh gà, An Lương cũng nắm tay Ninh Nhược Sương đi theo.

Trần Hy và Trần Khởi chạy bước nhỏ đến phía sau cánh gà, hai người đeo thẻ công tác của bên ban tổ chức, tất nhiên cũng không có người cản bọn họ.

Lúc hai người đi đến cánh gà, vừa hay gặp Trần Tư Vũ bước từ trên sân khấu xuống.

Tôn Mẫn Chi đang nói ở bên Trần Tư Vũ: “Ca khúc lúc nãy của em lựa chọn vẫn chưa được tốt lắm, nên chọn các ca khúc piano truyền thống, sẽ dễ dàng nhận được thiện cảm hơn.”

Trần Tư Vũ đáp lại: “Cô Tôn, chỉ là tiết mục biểu diễn khách mời thôi, nếu là cuộc thi chính thức, chắc chắn em sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của cuộc thi chính thức.”

“Em á!” Tôn Mẫn Chi cũng biết Our Love mà Trần Tư Vũ đàn là ca khúc kỉ niệm của cô và An Lương.

“Xin chào, người đẹp!” Trần Hy chủ động bắt chuyện.

Trần Tư Vũ nhìn Trần Hy một cách thắc mắc, cô nhìn thấy thẻ công tác bên ban tổ chức của hai người Trần Hy và Trần Khởi, đáp lại: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi tên Trần Hy, đến từ đầu tư Thiên Vận ở Nam Kinh, hiện tại đang là giám đốc dự án của đầu tư Thiên Vận, tôi muốn làm quen với cô một chút.” Trần Hy nói rõ hết thân phận.

Công ty đầu tư Thiên Vận ở Nam Kinh là công ty đầu tư danh tiếng lâu năm, quản lý tài sản nghìn tỷ trong thời gian dài, tỷ suất sinh lời đầu tư của mỗi năm đều nằm ở mức 6% đến 8%, thuộc công ty đầu tư ưu tú có phản hồi tốt.

Trần Tư Vũ nhíu mày, cô bỏ qua thẳng Trần Hy: “Khùng điên!”

Trần Tư Vũ lại nhìn thấy Trần Khởi: “Thì ra là anh! Trước đó ở Starbuck SKP, tôi từng gặp anh!”

Nét mặt của Trần Khởi hơi thay đổi.

Trần Hy hừm một tiếng: “Người đẹp, cô hơi không nể mặt nhỉ!”

“Tại sao cô ấy phải nể mặt anh?” An Lương đáp lại Trần Hy.

Trần Khởi vội rụt đầu nhẹ.

“Cậu chính là An Lương?” Trần Hy nhìn sang An Lương.

“Ồ?” An Lương ngạc nhiên, “Thú vị đấy!”

Vốn dĩ An Lương tưởng là đối phương không biết Trần Tư Vũ, càng không biết anh, nên mới có gan bắt chuyện với Trần Tư Vũ.

Nhưng bây giờ xem ra đối phương không chỉ biết Trần Tư Vũ, thậm chí còn biết anh.

Cố tình kiếm chuyện sao?

“Anh là?” An Lương chủ động hỏi.

“Thiên Vân Nam Kinh, Trần Hy!” Trần Hy nói một cách kiêu ngạo.

An Lương có công ty đầu tư An Tâm, thuộc người trong ngành tài chính, Trần Hy đoán chắc là An Lương sẽ biết đầu tư Thiên Vận Nam Kinh nhỉ?

Ấy vậy mà An Lương không biết thật!

Công ty đầu tư mà An Lương biết, tất cả đều là cấp độ khổng lồ, cấp độ khổng lồ trên toàn cầu như gì mà Citi, Morgan Stanley, JPMorgan Chase, Berkshire Hathaway vâng vâng.

Thiên Vân Nam Kinh?

Cái thứ rác rưởi gì vậy?

“Chưa nghe bao giờ!” An Lương đáp lại thẳng thừng.

Trần Tư Vũ ở bên cạnh nhắc nhở: “An Lương, em nhớ ra rồi, tên đó là em họ của Trần Minh.” Trần Tư Vũ chỉ về phía Trần Khởi.

An Lương nhìn về phía Trần Khởi.

Trần Khởi kêu khổ trong lòng.

Vốn dĩ Trần Khởi tưởng là có Trần Hy chống lưng, chắc là anh sẽ không còn sợ An Lương nữa, nhưng bây giờ khi anh ta đối mặt với An Lương mới nhận ra sai lầm, An Lương đứng trước mặt khiến anh ta như nhìn thấy hổ dữ, có một cảm giác sợ hãi theo bản năng.

“Xin chào, anh Lương.” Trần Khởi chào hỏi một cách ngượng ngùng.

An Lương nhìn Trần Khởi, “Tên ngốc kế bên cậu là ai?”

“Thằng chó mày chửi ai đó?” Trần Hy lườm An Lương.

An Lương cười khinh: “Bây giờ tôi có thể khẳng định, mối quan hệ của cậu với Trần Minh không tốt.”

Trần Hy nhìn An Lương một cách chần chừ.

Trần Khởi ở bên cạnh cứ toát mồ hôi lạnh suốt.

An Lương lại nhìn sang Trần Khởi: “Cậu tên gì?”

“Anh Lương, em tên Trần Khởi, em họ của Trần Minh.” Trần Khởi đáp lại nhanh chóng.

“Nói thử xem con chó của Trần Minh thả ra này là chuyện gì?” An Lương hỏi lại một lần nữa.

“Mẹ kiếp thằng…” Trần Hy vẫn chưa chửi xong, đã bị An Lương cắt ngang.

“Tôi khuyên anh bình tĩnh lại một chút, nếu không anh sẽ hối hận!” Giọng điệu An Lương bình tĩnh, nhưng thực sự khiến Trần Hy bình tĩnh lại, vì anh ta ý thức được sự nguy hiểm.

An Lương lại nhìn sang Trần Khởi: “Cậu có thể lựa chọn nói, cũng có thể lựa chọn không nói, nếu cậu không nói, tối đa tôi chỉ gửi một tin nhắn là có thể hỏi ra đáp án.”

“Nhưng nếu tôi hỏi ra đáp án, thì cậu không còn giá trị nữa, hiểu chưa?” An Lương nhìn Trần Khởi.

Tuy là đang mùa đông lạnh, điều hoà sau cánh gà cũng không mạnh lắm, nhưng Trần Khởi lại đổ mồ hôi như mưa.

Chương 925: Anh làm đúng quy tắc thì không được đụng anh?

Bây giờ Trần Khởi cực kỳ hối hận!

Đột nhiên anh ta cảm thấy, có phải anh ta cũng bị Trần Minh lợi dụng rồi không?

“Sương Sương, em đi thay đồ cùng với Tư Vũ trước, phía sau cánh gà hơi lạnh, đừng để cảm lạnh.” An Lương kêu.

“Dạ!” Ninh Nhược Sương gật đầu.

Tôn Mẫn Chi nhìn An Lương với ánh mắt phức tạp, bà rời khỏi cùng với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.

Sau khi bọn họ rời khỏi, An Lương nhìn sang Trần Khởi lần nữa: “Còn không nói sao?”

“Tôi nói, tôi nói, anh ta là người ở nhà họ Trần ở Nam Kinh, nhà họ Trần ở Nam Kinh là họ hàng xa của nhà họ Trần ở Đế Đô, Về thực lực phía kinh tế mà nói, nhà họ Trần ở Nam Kinh mạnh hơn một chút.” Trần Khởi nói một cách nhanh chóng.

“Trần Khởi!” Trần Hy nhìn Trần Khởi một cách lạnh lùng, “Thằng chó ăn cháo đá bát!”

“Vậy nên lần này là Trần Minh sắp xếp hả?” An Lương hỏi.

Trần Khởi chần chừ một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Chính xác mà nói, phải là Trần Hy nhắm trúng cô Trần Tư Vũ trước, tôi biết thân phận của cô Trần Tư Vũ, sau đó hỏi anh họ, anh họ mới tương kế tựu kế để cho Trần Hy thám thính anh.”

“Thú vị đấy!” An Lương cười phá lên.

Trần Hy giận dữ nhìn Trần Khởi: “Trần Khởi, cái thứ chó má này, hôm nay cút khỏi nhà họ Trần!”

“Anh Lương, em cho anh xem lịch sử trò chuyện wechat, anh xem xong sẽ hiểu!” Trần Khởi lựa chọn tự bảo vệ bản thân.

Trần Khởi lấy hẳn điện thoại ra, anh ta đã mở lịch sử trò chuyện wechat ra: “Anh Lương, chuyện lần này thực sự không liên quan đến tôi, tất cả đều là Trần Minh và Trần Hy làm ra.”

“Thú vị đấy!” An Lương cười lên: “Cậu bán đứng Trần Minh như vậy, không lẽ không sợ anh ta trả đũa sao?”

“Hơ!” Trần Khởi cười khinh: “Tôi chỉ là một con chó của nhà họ Trần!”

Trần Khởi tự đánh giá thấp mình kiểu canh cánh trong lòng, “Dù gì chỉ là một con chó thôi mà, căn bản anh họ Trần Minh không hề để tôi vào mắt, thậm chí anh ta còn đoán được tôi sẽ nói những chuyện này ra mà nhỉ?”

“Đúng rồi, anh Lương, anh kêu anh Viễn chú ý một chút, người này tên là Đường Vũ Châu, cô ta là quân cờ của Trần Minh sắp xếp!” Trần Minh lục hình của Đường Vũ Châu trên điện thoại ra.

Trong lòng An Lương cười thầm, người này đúng là sợ chết thật nhỉ!

Chỉ là uy hiếp một chút, thì khai hết ra như ống trúc đổ đậu vậy?

“Tôi chụp hình cái.” An Lương dùng điện thoại của mình chụp lịch sử trò chuyện wechat lại.

Đợi An Lương chụp hình xong xuôi, Trần Khởi hỏi một cách cẩn thận: “Anh Lương, chuyện lần này…”

“Yên tâm, con người tôi biết lý lẽ, cậu chỉ là một quân cờ thôi, cũng không đụng chạm trực tiếp tới tôi.” An Lương nói theo nghĩa rộng.

Trần Hy ở bên cười lạnh lùng: “Giả vờ giả vịt cái gì chứ!”

“An Lương, mấy cái thủ đoạn này của cậu cũng chỉ hù dọa được con chó không hiểu biết như Trần Khởi mà thôi!” Trần Hy kiêu ngạo nói.

“Trong giới của chúng ta, mọi người đều tuân thủ quy tắc!” Trần Hy nói tiếp: “Chuyện trước đó của cậu, tôi đều biết, loại hộ nghèo ở Tây Sơn như tên Giả Đức Văn, cũng chỉ là một con chó mà thôi?”

“Xử lý có mỗi một con chó, cậu cảm thấy mình rất lợi hại sao?” Trần Hy mỉa mai nói.

An Lương đồng tình nói: “Cậu nói đúng, xử lý một con chó, đúng thật là không đáng tự hào.”

“Nhưng con người tôi đó giờ không chịu ấm ức!” An Lương nói với Trần Hy: “Chó muốn cắn tôi, chắc chắn tôi sẽ không cắn lại, nhưng loại chó điên như vậy, thường tôi sẽ kiến nghị cho chết nhân đạo.”

“Ngoài ra, ai thả chó điên ra, loại chủ nhân cố tình phá hoại như vậy, tôi cảm thấy lòng dạ thật đen tối!” An Lương hừ lạnh lùng.

Trần Hy cười khinh: “Ý cậu là nhà Lão Vương?”

“Chỉ là một nhà Lão Vương thôi mà, nếu không phải ba nhà kia, cộng thêm các người từ bỏ lượng lớn lợi ích, cậu tưởng rằng cậu sẽ thành công?” Trần Hy tiếp tục cười lạnh lùng.

“Cậu giải quyết nhà Lão Vương, chẳng qua là mượn lực đàn hồi thôi, nhà Lão Vương là tự mình tìm cái chết ăn một mình, hơn nữa có điểm yếu, mới bị cậu cầm được manh mối.” Trần Hy tiếp tục nói rõ.

Sự thật cũng đúng là như thế!

Nếu bản thân nhà Lão Vương không có vấn đề, An Lương muốn giải quyết nhà Lão Vương, cũng thật sự rất phiền phức, ít ra không thể nào tập trung hỏa lực trực tiếp, khiến cho nhà Lão Vương không chịu nổi sát thương đi hết trong một lần.

“Chúng tôi khác với nhà Lão Vương!” Trần Hy kiêu ngạo nói: “Cậu tưởng chỉ có cậu biết chơi nhóm lợi ích chung sao?”

“Tôi chỉ nói cậu nghe một điểm, trong giới Đế Đô có hơn 20 nhà ủng hộ đầu tư Thiên Vận của chúng tôi, giới Nam Kinh không có ai không ủng hộ đầu tư Thiên Vận chúng tôi.” Trần Hy lộ hết quân bài cuối cùng của mình.

“Chiêu thức mà cậu biết chơi, tất cả đều là chiêu chúng tôi chơi rồi, hơn nữa còn mạnh hơn của cậu!” Trần Hy cười lạnh lùng.

“Đầu tư An Tâm của cậu cũng không thể sánh bằng đầu tư Thiên Vận của chúng tôi, dù gì đầu tư An Tâm của các cậu chỉ toàn làm những việc tà ma ngoại đạo, chắc chắn các cậu kiếm lợi sao?” Trần Hy cười nhạo nói.

Nói đến đây, Trần Hy hạ giọng xuống: “Tôi biết trong tay cậu còn một tấm bài vàng nữa, cho dù là Giả Đức Văn thám thính được bài úp của cậu, nhưng tôi chơi với cậu trong quy tắc, cậu dám dùng bài ngoài quy tắc sao?”

Cái mà Trần Hy nói tất nhiên là Công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

An Lương cười nhẹ đáp lại: “Có phải anh nghĩ là, anh giữ quy tắc thì tôi không thể đụng anh?”

Chương 926: Chuyện nhỏ xé to!

Đối mặt với sự uy hiếp của An Lương, Trần Hy ngây người ra. “Cậu…!”

An Lương cắt ngang Trần Hy, “Anh nói đúng, anh giữ quy tắc, đúng là tôi không thể dùng cách ngoài quy tắc để kiếm chuyện với anh.”

Trần Hy thở phào âm thầm.

“Nói đùa một chút để làm nóng không khí thôi mà!” An Lương cười nhẹ nhàng.

Nhưng phút tiếp theo, An Lương tát một cái lên mặt của Trần Hy không hề báo trước.

“Chát!”

Trần Hy bị đánh đến mất thăng bằng, mắt kính cũng bay mất!

“Mày…!” Trần Hy phẫn nộ nhìn về phía An Lương, nếu không phải ước chừng không đánh lại An Lương, e rằng anh ta đã bộc phát từ lâu.

“Có phải anh đang thắc mắc, sao tôi dám đánh anh?” An Lương nói ra thắc mắc của Trần Hy.

“Tôi đề nghị anh học lại một chút cái gì gọi là giữ quy tắc!” An Lương nói rõ: “Trần Tư Vũ là bạn gái của tôi, anh đến thọc gậy bánh xe gọi là giữ quy tắc?”

“Cái tát này anh ăn trắng rồi!” An Lương chọc ghẹo.

Trần Hy nghiến răng: “Mày muốn gây chiến tranh?”

“Với anh sao?” An Lương cười khinh.

“Anh đúng là tên ngốc!” An Lương than thở: “Hèn gì bị Trần Minh trêu chọc đến quay vòng vòng! Dù gì Trần Minh cũng có chút trình độ, nhóm Ảnh Tử tạo ra trong kế hoạch phản bản lời không ít.

“Còn anh á?” An Lương biểu cảm khinh miệt: “Đến quy tắc cơ bản anh cũng không biết!”

“Không phải anh thích gọi người khác là thằng chó sao?” An Lương ghẹo: “Anh lại là thằng chó gì? Công ty đầu tư An Tâm của tôi, lúc nào tôi cũng có thể điều khiển 100%, tôi rất hiếu kỳ công ty đầu tư Thiên Vận của nhà anh có phải có thể cho anh chơi thoải mái không?”

“Quy tắc của giới chúng ta là cố gắng hết sức khiến cho xung đột chỉ giới hạn ở cùng tầng lớp, nghe hiểu chưa hả, thằng ngu!” An Lương mỉa mai.

Cho dù là giới Đế Đô, hay là các giới khác, đều tồn tại tình trạng như vậy.

Lúc xảy ra xung đột, trước tiên là khống chế tầng lớp xung đột.

Xảy ra xung đột giữa các hậu bối, thì giải quyết giữa các hậu bối, các hậu bối thông báo tên nhà với nhau, đứa nên chịu nhục thì chịu nhục, đứa nên xin lỗi thì xin lỗi, thực sự là không khác nhau nhiều, còn có thể hẹn nhau giải quyết giữa các hậu bối.

Loại gì mà tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, cứ muốn xé to chuyện ra, ngoại trừ những đứa đầu óc không được thông minh cho lắm, hoặc là loại có tính ngông cuồng tự cao như Trần Hy, không hề để mắt đến An Lương, nếu không gần như không thể xuất hiện.

Trần Hy phẫn nộ nhìn An Lương: “Mày đang xem thường ai đó?”

“Hả?” An Lương nhìn Trần Hy một cách câm nín.

“Chỉ là một công ty đầu tư An Tâm mới thành lập, mày đợi đó cho tao!” Trần Hy bịt mặt, anh ta bị tát một cái, cơn thịnh nộ sớm đã đốt cháy lý trí.

“Được, tôi đợi!” An Lương cười lạnh lùng.

Trong thị trường tài chính, nhiều lúc không phải là quy mô lớn thì chắc chắn mạnh hơn.

Đặc biệt là ở trong thị trường cổ phiếu, tiền vốn quy mô quá lớn lại giống như cá voi bị nhốt trong ao, đầu tư Thiên Vận của nhà họ Trần nghe có vẻ có chút lợi hại, nhưng An Lương quyết định cho họ biết thế nào là lễ độ!

Trần Khởi và Trần Hy lần lượt rời khỏi!

Trần Hy vừa mới rời khỏi đài truyền hình quốc gia, đã gọi điện thoại cho Trần Minh, đợi sau khi Trần Minh nhấc máy, Trần Hy nói trước một bước.

“Trần Minh, thằng chó này mày chơi tao?” Trần Hy phẫn nộ nói.

“Anh Trần Hy, anh nói gì chứ?” Trần Minh giả vờ ngờ nghệch.

“Còn giả vờ gì nữa!” Trần Hy cười lạnh lùng: “Chó mày nuôi cũng đã phản bội mày, nói hết chuyện của mày ra rồi, mày còn giả vờ nữa?”

Trần Minh im lặng vài giây, mới đáp lại: "Anh Trần Hy, anh hiểu lầm rồi, tôi thực sự không có…"

“Cút!” Trần Hy cúp máy ngang luôn.

Phía bên kia, Trần Minh đặt điện thoại xuống, anh ta nhếch mép cười lạnh.

Bởi vì lúc nãy Trần Khởi đã gửi tin nhắn qua cho anh ta, nói rõ Trần Hy và An Lương đã xảy ra xung đột.

Còn về sự phản bội của Trần Khởi?

Trần Minh không hề để tâm đến!

Vốn dĩ chỉ là một chó mà thôi, lâu lâu cho một cục xương là được, tại sao phải kỳ vọng nó trung thành gì chứ?

Hơn nữa, Trần Minh hoàn toàn không nghĩ là mình có thể làm bạn với An Lương!

Lúc đầu An Lương xây dựng liên minh lợi ích, Trần Minh bỏ lỡ cơ hội, anh ta đã biết mình không thể làm bạn với An Lương nữa.

Vậy nên sau đó Trần Minh bày ra kế hoạch Ảnh Tử!

“An Lương, cậu vẫn mạnh mẽ như vậy sao?” Trần Minh tự nói tự nghe.

“Rốt cuộc là bài như thế nào đã trao cho cậu tự tin đến vậy?” Trần Minh than thở.

“Rõ ràng tài khoản của công ty đầu tư An Tâm của cậu đã không còn tiền nữa, biến động giá của thị trường vàng bạc London đủ để khiến nhiều người chết đuối, không lẽ cậu là người may mắn sống sót sao?” Trần Minh đoán mò.

Phía bên kia, đài truyền hình quốc gia.

Sau cánh gà của đại sảnh biểu diễn cuộc thi piano violin, An Lương đến phòng trang điểm của Học viện m nhạc Quốc gia.

Trần Tư Vũ hỏi trước: “Tình hình sao rồi anh?”

“Cũng được.” An Lương đáp lại “Đối phương ý thức được lỗi sai của mình, nào là cúi đầu xin lỗi, nào là đền tội nhận lỗi, anh tha thứ cho bọn họ rồi!”

“Trời ơi, An đại sư!” Trần Tư Vũ vừa nghe đã biết là giả rồi.

An Lương bước đến bên cạnh Trần Tư Vũ, anh đưa tay sờ mặt của Trần Tư Vũ, đúng là rất xinh đẹp, hèn gì khiến người khác rung động!”

Trần Tư Vũ chần chừ: “Có phải em gây chuyện phiền phức cho anh rồi không?”

“Haiz!” An Lương bóp nhẹ mặt của cô rồi nói: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Thực sự chỉ là chuyện nhỏ!”

Trên thực tế, lần này đúng là chuyện nhỏ.

Chỉ là An Lương đang tính chuyện nhỏ xé to!

Chương 927: Tuyên chiến trực tiếp!

11 giờ sáng.

Ba người về đến căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh, trong phòng khách căn số 8806, anh chủ động nói: “Tư Vũ, Sương Sương, trưa hôm nay hai em tự ăn cơm ở nhà, anh muốn hẹn nhóm anh Viễn ra nói chuyện một chút.”

“Vì chuyện của hôm nay sao?” Trần Tư Vũ hỏi lại.

An Lương ngồi trên sofa vẫy tay với Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ ngoan ngoãn bước qua e ấp trong lòng anh, con mèo trong lòng này là con mèo lớn trong lòng lớn.

“Tư Vũ, em đừng nghĩ nhiều, chuyện ngày hôm nay, nhìn có vẻ như kiếm chuyện với em, nhưng thực ra là kiếm chuyện với anh.” An Lương nói rõ.

“Hơn nữa, anh là bạn trai của em, vốn dĩ nên bảo vệ em.” An Lương bổ sung.

“Nếu em thực sự cảm thấy ngại, thì giúp anh giữ Sương Sương lại!” An Lương vừa cười đểu vừa đề nghị.

Trần Tư Vũ hừ nhẹ nói: “Anh nghĩ hay lắm!”

Ninh Nhược Sương cũng đáp lại: “Anh đúng là nhiều chiêu trò!”

“Được rồi, anh đi trước đây, buồi chiều anh về.” An Lương đáp lại.

“Ừm ừm.” Trần Tư Vũ gật đầu.

An Lương ra khỏi căn hộ số 8806 đã gọi ngay số điện thoại liên hệ của Trần Minh, tuy là mối quan hệ của hai bên xa cách rồi, nhưng cách liên lạc nên có thì vẫn có.

Tốc độ Trần Minh nhấc máy cực kỳ nhanh, chỉ mới tiếng “tu” thứ hai, bên kia đã nhấc máy rồi.

“Xin chào, anh Lương.” Trần Minh chào hỏi một cách khách sáo.

“Xin chào, anh Minh.” An Lương cũng rất khách sáo tương tự.

Cho dù là Trần Minh, hay là An Lương, hai người đều khá là khách sáo, nếu không thì phải giận dữ trong bất lực sao?

Nguyên nhân giận dữ trong bất lực chính là ngoài giận dữ trong bất lực, không có thủ đoạn nào khác, nhưng An Lương có thủ đoạn khác, tất nhiên là không giận dữ trong bất lực.

An Lương tiếp tục nói: “Anh Minh, trưa nay chúng ta hẹn ăn cơm?”

“Không vấn đề!” Trần Minh đồng ý. “Anh Lương, anh thấy ở đâu thích hợp?”

“Khu Đồng Châu, nhà hàng sinh thái Sơn Thuỷ Mộc có món cá hấp đặc sắc, anh Minh cảm thấy được không?” An Lương hỏi lại.

Trong lòng Trần Minh lặng lẽ than thở, địa điểm ăn cơm này là địa điểm ăn uống lúc lần đầu bọn họ gặp gỡ quen biết An Lương, thái độ An Lương tỏ ra đã rất rõ ràng.

Cắt đứt tình nghĩa cuối cùng ở nơi quen biết đầu tiên!

“Không có vấn đề, anh Lương, tôi xuất phát ngay!” Trần Minh đáp lại.

“Tôi cũng xuất phát ngay.” An Lương đáp lại một tiếng.

Sau khi cúp máy, An Lương nhắn tin trong nhóm bạn thân Đế Đô.

‘An Lương: @all: Anh em có ở đây không?’

‘Lý Tồn Viễn: Có.’

‘Vân Hải Dương: Có!’

‘Tiền Tiểu Cương: Có có có, có chuyện gì sao?’

‘An Lương: Tôi có hẹn với Trần Minh ăn cơm ở nhà hàng sinh thái Mộc Sơn Thuỷ, có chút ân oán phải giải quyết, các cậu đến chung vui không?’

‘Lý Tồn Viễn: Đến!’

‘Vân Hải Dương: Chắc chắn phải đi theo!’

‘Tiền Tiểu Cương: Đợi tôi với, tôi còn chưa lên xe!’

Gần 12 giờ rưỡi trưa.

Tất cả mọi người đều hiểu ý gặp với người nhà trước, rồi mới cùng đến nhà hàng sinh thái Mộc Sơn Thủy.

“Anh Lương, lâu quá không gặp!” Trần Minh chủ động chào hỏi.

An Lương đáp lại, “Lâu quá không gặp, anh Minh.”

Lần này Trần Minh đi cùng Trần Hy, cùng với Bàng Tưởng, còn có Lâm Mộc Phong, tất cả đều là người quen cũ.

Trong phòng riêng, mọi người giữ nét khách khí trên mặt, ai nấy đều nói việc phong hoa tuyết nguyệt.

Sau khi cá hấp chín rồi, An Lương giơ ly trà lên trước: “Các anh em, hôm nay mọi người đều có việc, chúng ta lấy trà thay rượu uống một ly trước.” Bao gồm cả Trần Hy, mỗi người đều nể mặt giơ ly lên.

“Lúc tôi mới đến Đế Đô, cảm ơn anh Minh, anh Bàng Tưởng, và anh Lâm đã ủng hộ và chiếu cố, chúng ta lấy trà thay rượu uống thêm một ly nữa.” An Lương lại giơ ly lên.

Ba người Trần Minh cũng cùng uống.

Sau khi uống xong ly này, An Lương chuyển chủ đề chuyện!

“Anh Minh, tôi mời anh thêm một ly nữa, ly này gửi ngày tháng đã qua của chúng ta, chúc anh Minh sau này tương lai xán lạn!” An Lương chúc phúc nói.

‘Tương lai xán lạn’ nghĩa là, sau này thực sự không liên quan gì nhau nữa!

Trần Minh giơ ly cụng với An Lương một cái đáp: “Anh Lương, tôi cũng chúc anh sau này thuận lợi, hưởng tận vinh hoa phú quý.”

Sau khi hai người uống xong ly trà này, An Lương đi vào vấn đề chính.

“Anh Minh, vị Trần Hy này là...?” An Lương biết rõ còn hỏi, anh đã điều tra công ty đầu tư Thiên Vận ở Nam Kinh, đó là một công ty đầu tư quản lý tài sản hơn nghìn ức, hơn nữa đã thành lập được hơn 20 năm.

“Tôi tưởng anh Lương biết!” Trần Minh không trả lời thẳng.

Trà đoạn giao đã uống!

Không cần phải khách sáo nữa!

“Anh Minh nói đúng, đúng là tôi biết Trần Hy là người gì, tôi cũng biết anh ta đến từ đầu tư Thiên Vận của Nam Kinh, bởi vì một số hành vi không đứng đắn của anh ta, bây giờ tôi cực kỳ không vui.”

“Cậu không vui liên quan gì đến tôi?” Trần Hy chêm lời.

An Lương không quan tâm đến Trần Hy, anh nhìn xung quanh một vòng: “Tôi nghe nói một số người đầu tư một số vốn nhất định tại đầu tư Thiên Vận, uỷ thác cho đầu tư Thiên Vận tiến hành quản lý tài sản, tôi nói trước một chuyện ở đây.”

“Tôi không kiếm chuyện với bất kỳ người bạn nào đã đầu tư vào, tôi chỉ kiếm chuyện với đầu tư Thiên Vận, công ty đầu tư An Tâm của chúng tôi sẽ tiến hành kế hoạch mang tính kiếm chuyện với đầu tư Thiên Vận vào ngày mốt, tức là ngày 11 tháng 2.” An Lương tuyên chiến thẳng thừng!

“Nói nhiều cũng không bằng đánh một trận!” An Lương nói rõ.

Chương 928: Lại có cả chuyện tốt như vậy?

Khu Đồng Châu Đế Đô, nhà hàng sinh thái Mộc Sơn Thuỷ.

An Lương tuyên chiến thẳng với đầu tư Thiên Vận.

Trần Hy cười lạnh nói: “Công ty đầu tư An Tâm của các người bây giờ đã là một cái vỏ trống, chỉ là một công ty vỏ trống thôi, tôi lại muốn xem anh kiếm chuyện với đầu tư Thiên Vận chúng tôi như thế nào!”

‘Xét đến ký chủ nhận được lời khiêu khích, xin hỏi ký chủ có đồng hợp thành [Thẻ Chỉ Định Trúng Độc] cùng với [Kinh nghiệm cấp độ hiện tại] thành [Thẻ trả thù tài chính]?’

'Thẻ trả thù tài chính: Chị định nhân vật [Lý Cương] dùng thẻ này, nhân vật chỉ định [Lý Cương] sẽ đột kích công ty đầu tư Thiên Vận thông qua công ty đầu tư An Tâm.'

'Hạn ngạch tiền vốn thấp nhất đầu tư là: 5000 vạn'

'Hạn ngạch tiền vốn đầu tư cao nhất: vô hạn'

'Hiệu quả trả thù sẽ xác định căn cứ vào hạn ngạch của tiền vốn đầu vào, khi tiền vốn đầu vào vượt quá 100 ức, sẽ dẫn đến sự sụp đổ mắt xích của công ty đầu tư Thiên Vận.

Công ty đầu tư Thiên Vận là công ty ký quỹ tư nhân, tuy nắm trong tay hơn nghìn ức tiền vốn, nhưng tiền vốn đó không phải của bản thân họ, hầu hết tiền vốn đều là của người đầu tư khác giao cho công ty đầu tư Thiên Vận tiến hành quản lý tài chính.

Vậy nên cho dù công ty đầu tư Thiên Vận nắm trong tay hơn nghìn ức tiền vốn, nhưng chỉ cần tiền vốn trên 100 ức đã có thể dẫn đến sự sụp đổ của công ty đầu tư Thiên Vận.

An Lương nhìn vào kinh nghiệm hiện tại.

Hiện tại Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng là cấp độ 7, kinh nghiệm kẹt ở mức 19.999.999/20.000.000, điểm kinh nghiệm cuối cùng sống chết cũng không lên được.

Vậy nên An Lương không hề chần chừ mà lựa chọn chấp nhận cái giá mất trắng kinh nghiệm.

‘Thẻ trả thù tài chính hợp thành hoàn thành, xin hỏi có dùng với lại người dùng chỉ định Lý Cương không.’

‘Xin chú ý: hiệu quả trả thù lần này chỉ giới hạn với [công ty đầu tư Thiên Vận].’

Tất nhiên An Lương sử dụng không hề chần chừ!

Lúc đầu An Lương còn tính đánh từ hai phía ra, thông qua lợi ích cao của công ty đầu tư An Tâm giành giật khách hàng của công ty đầu tư Thiên Vận, sau đó đợi tiền vốn của thị trường vàng bạc London trở về mới đàn áp công ty đầu tư Thiên Vận trên toàn diện.

Bây giờ có phần thưởng của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương cảm thấy mình có thể hành động sớm hơn!

Vừa hay phần thưởng hoàn tiền tiêu dùng cao cấp trị giá 4500 vạn của anh chuẩn bị đến tài khoản, tài khoản cá nhân của anh còn hơn 1300 vạn, lấy ra từ trong đó 5000 vạn vừa đủ có thể để đạt đến đến mức tiền vốn đầu tư tối thiểu khiến cho thẻ trả thù tài chính bắt đầu có hiệu quả.

“Tôi kiếm chuyện với công ty đầu tư Thiên Vận như thế nào anh không cần biết.” An Lương bình tĩnh nói.

“Tôi chỉ muốn nói với mọi người, nếu mọi người có bạn bè ủy thác quản lý tài sản ở công ty đầu tư Thiên Vận, nếu bị ngộ thương, tôi xin lỗi trước.” An Lương uy hiếp ngầm nói.

“Cậu hù doạ hay đấy chứ!” Trần Hy cười lạnh lùng.

“Anh cảm thấy tôi đang hù dọa người khác sao?” An Lương cười nhẹ nhàng. “Nhớ thời gian đấy, ngày 11 tháng 2 bắt đầu, ngày 10 tháng 2 là ngày thứ hai, tôi cho một ngày thời gian để chạy giữ mạng.”

Trần Minh thắc mắc nhìn An Lương rồi nói: “Anh Lương, tôi có một số người bạn ủy thác quản lý ở công ty đầu tư Thiên Vận, tôi có thể hỏi một chút, cụ thể anh tính làm thế nào không?”

“Tôi nghĩ là anh biết!” An Lương trả lại câu nói trước đó của Trần Minh về.

“Nhưng công ty đầu tư An Tâm của các anh không hề có đủ tiền vốn!” Trần Minh hỏi lại lần nữa.

“Nếu lần này chúng tôi chỉ kiếm chuyện với một số hạng mục đầu tư công ty đầu tư Thiên Vận thì sao?” An Lương nói đáp án ra.

“Cái này… Tại sao các anh biết một số hạng mục đầu tư của công ty đầu tư Thiên Vận đang giữ cổ phiếu gì chứ?” Trần Minh tiếp tục hỏi.

“Đó là bí mật!” An Lương không đáp lại. “Đúng rồi, anh Minh, tôi còn phải nói trước với anh một chút, anh chơi xấu sau lưng tôi, tôi cũng khá là không vui đó.”

“Lúc trước kế hoạch phản bản, hành động của các anh suýt chút nữa làm loạn hành động của chúng tôi, nếu không phải chúng tôi có kế hoạch dự trù, tất cả công tác trước đó của chúng tôi đều đã xem như tặng cho các anh rồi.” An Lương nói kiểu tính lại thù cũ.

“Kế hoạch Ảnh Tử của các anh rất thành công, tôi cũng rất khâm phục các anh, nhưng rốt cục thì các anh vẫn quá tồi, ăn tiền của đồng bào mình, thật ra không phải là chuyện tốt gì.” An Lương châm chọc nói.

Sau khi giải quyết công ty đầu tư Thiên Vận, tiền của của thị trường vàng bạc London chắc cũng sắp về rồi, anh có thể chuyên tâm đối phó với công ty Thịnh Thế Đỉnh Danh của nhà Trần Minh.

Đối mặt với sự tuyên chiến của An Lương, Trần Minh cười mỉm đáp lại: “Cảm ơn anh Lương đã nhớ đến, nếu anh Lương thực sự có cách giải quyết đầu tư Thiên Vận, vậy thì giải quyết phiền phức trước mắt đi, rồi mới chiếu cố Thịnh Thế Đỉnh Danh của nhà chúng tôi!”

“Đúng rồi, có phải anh Lương đã quên Thịnh Thế Đỉnh Danh của chúng tôi và đầu tư Thiên Vận là bạn hợp tác thân thiết, nếu anh Lương thực sự muốn đối phó với đầu tư Thiên Vận, Thịnh Thế Đỉnh Danh chúng tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên!” Trần Minh bình tĩnh đáp lại An Lương.

Cin mẹ nó?

Lại có chuyện tốt đến vậy sao?

Thẻ trả thù tài chính chỉ kiếm chuyện với công ty đầu tư Thiên Vận, nếu giải quyết xong công ty đầu tư Thiên Vận, An lương lại phải mất thời gian công sức để giải quyết Thịnh Thế Đỉnh Danh.

Vậy mà Trần Minh tỏ lòng muốn tự nhảy xuống giếng sao?

Chương 929: Khai thật rồi! Chúng ta giàu to rồi!

Bữa ăn uống tại nhà hàng sinh thái Sơn Thủy Mộc kết thúc dưới tình hình khách sáo trên bề mặt, hai đoàn người lần lượt rời khỏi.

Tại phòng trà lớn của căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh, bốn người An Lương họp lại.

Lý Tồn Viễn hỏi đầu tiên: “Lương ca, lần này có cần giúp đỡ không?”

Vân Hải Dương tiếp lời: “Bên tôi còn lấy ra được khoảng hơn 2000 vạn.”

Tiền Tiểu Cương cũng nói rõ lượng tiền vốn của bản thân: “Tôi nhiều hơn một chút, cầm luôn cả căn nhà ở Đế Đô, về cơ bản thì gom góp được 5000 vạn.”

An Lương cười đáp: “Cảm ơn anh em các cậu, thật khiến tôi hơi sợ hãi.”

“Được rồi, giao điện thoại của các cậu ra.” An Lương nhắc nhở.

Tiền Tiểu Cương kích động nói: “Đây rồi, đây rồi, tiết mục này tôi quen thuộc, chắc chắn phải có chuyện quan trọng mới có thao tác như vậy!” Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương cũng lấy điện thoại ra.

“Mọi người lần lượt kiểm tra xem trong phòng trà lớn này.” An Lương vừa nói, vừa tắt nguồn cho 4 cái điện thoại.

“Các cậu xem xét trước, tôi đưa điện thoại đến bàn tiếp tân.” An Lương bước ra khỏi phòng trà lớn.

Trong sảnh lớn vào căn hộ của chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương tìm được Thư Khiết. “Giám đốc Thư, phiền cô cắm điện cho bốn cái điện thoại chúng tôi một chút.”

“Dạ vâng.” Thư Khiết đáp lại.

An Lương lại về đến phòng trà lớn, anh thấy ba anh em còn đang kiểm tra, bản thân anh cũng tham gia vào đội ngũ kiểm tra.

Thật ra An Lương biết không có vấn đề gì cả!

Bởi vì khả năng dự báo nguy hiểm của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng không hề có nhắc nhở gì.

Mục đích anh làm như vậy, chỉ để tỏ ra thận trọng, khiến ba anh em xem trọng việc này.

Sau khi kiểm tra một lượt, bốn anh em đến vị trí giữa của phòng trà lớn, An Lương hạ giọng xuống: “Địa vị ở nhà của ba người các cậu như thế nào?”

Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đều nhìn về phía Lý Tồn Viễn.

“Địa vị của Tồn Viễn là cao nhất, cậu ấy là cháu đích tôn, người kế thừa đời thứ ba của nhà họ Lý cậu ấy chắc chắn là cậu ấy.” Vân Hải Dương nói rõ.

“Còn Hải Dương thì sao?” An Lương hỏi lại.

Vân Hải Dương than thở: “Trên tôi ngoài chị họ Vân Hi Nguyệt mà cậu quen biết ra, còn có hai người anh họ, bọn họ đều rất giỏi!”

Tiền Tiểu Cương ở bên cạnh bổ sung: “Hải Dương tệ hơn tôi một chút, hai người anh của tôi là phế vật, hai người anh của cậu ấy là thần luôn rồi.”

Tiền Tiểu Cương tiếp tục nói “Anh hai Vân Bác Văn mới 30 tuổi đã bước vào xu mật viện, nếu không có gì ngoài ý muốn, 40 tuổi là có thể bước vào chính phủ trung ương.”

“Anh ba của cậu ấy Vân Thượng Vũ, năm nay 26 tuổi, đã là đại đội trưởng của Đế Đô, đúng là dũng mãnh vô cùng.” Tiền Tiểu Cương than thở.

Tiền Tiểu Cương tiếp tục bổ sung: “Bên tôi thì hơi khó, tuy rằng hai người anh của tôi đều là thằng ngốc, nhưng địa vị ở nhà của tôi hơi thấp, quyền cổ phần lần trước của mỏ vàng Linh Khúc, nếu không phải là ông già nhà mở miệng, e rằng đều sẽ chia hết cho 2 người anh ngốc nghếch của tôi!”

Lý Tồn Viễn nói rõ: “Thực ra tôi cũng khá là khó, hai người anh ruột của tôi cũng rất giỏi.”

Vân Hải Dương ở bên cạnh mỉa mai: “Thôi, nhà họ Lý các cậu quy tắc trước giờ có sẵn quyền lớn về mặt kinh tế đều phải do cháu đích tôn nhỏ nhất kế thừa, đúng là anh hai và anh ba của cậu rất mạnh, giỏi hơn cả hai người anh họ của tôi, nhưng ngày nào cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, hơn nữa không tiếp xúc với quyền lớn kinh tế của nhà, đúng chưa?”

Lý Tồn Viễn cười trừ: “Cái này… vấn đề kế thừa của nhà chúng tôi đúng là hơi lạ. Đúng rồi, Lương ca, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Bởi vì tôi đang thử thách các cậu.” An Lương nói rõ.

“Tất cả các cậu vượt qua thử thách rồi.” An Lương tiếp tục

“Ý là sao?” Lý Tồn Viễn chần chừ.

Tiền Tiểu Cương mỉa mai: “Không phải chứ! Lương ca, anh còn không tin bọn tôi sao?”

“Đau lòng quá!” Vân Hải Dương ở bên cạnh đồng tình.

“Nếu các cậu đột nhiên có tiền vốn hơn trăm ức, các cậu có chịu nổi áp lực của gia đình không?” An Lương đưa ra một giả thuyết.

“Hả?” Tiền Tiểu Cương kinh ngạc nhìn An Lương.

Lý Tồn Viễn hình như đang nghĩ gì đó.

Vân Hải Dương chần chừ.

“Lương ca, trưa nay cậu không có uống rượu chứ?” Tiền Tiểu Cương mỉa mai.

“Tôi không nói đùa, nếu cho các cậu một cơ hội, cho các cậu nhận được tiền vốn trên trăm ức, các cậu có chịu được áp lực của gia đình không, hay là khuất phục với gia đình?” An Lương hỏi lại một lần nữa.

Trước khi ba người trả lời, An Lương nói rõ: “Tôi có thể nói cho các cậu biết rõ ràng, chúng ta kiếm được tiền lớn ở thị trường vàng bạc London, thống kê cuối cùng có thể lên đến hơn trăm ức, cho dù không có trăm ức, cộng thêm tiền vốn chúng ta bỏ vào chắc chắn sẽ hơn trăm ức!”

“Vậy nên trước đó tôi nói với các cậu, chúng ta dính bẫy trong thị trường vàng bạc London là để thử thách các cậu, nếu các cậu lựa chọn lật mặt, tiền này tôi cũng sẽ đưa cho các cậu, nhưng quan hệ anh em chắc là sẽ giống như Trần Minh rồi đó!” An Lương than thở.

“Hải Dương, cậu tát cho tôi một cái, hình như tôi đang mơ?” Tiền Tiểu Cương Nói với Vân Hải Dương.

Tất nhiên Vân Hải Dương không có tát cho Tiền Tiểu Cương một cái thật, nhưng cậu ta bóp mũi Tiền Tiểu Cương.

“Không phải là mơ!” Tiền Tiểu Cương than thở.

Vân Hải Dương đồng tình: “Cậu cũng biết không phải là mơ!”

“Vậy là chúng ta sắp trở thành tỷ phú trăm ức? Còn là tiền mặt sao? Sao tôi cứ cảm thấy như đang mơ vậy?” Tiền Tiểu Cương có cảm giác như đang trong mơ.

Chương 930: Bá chủ lớn tương lai cấp vạn ức!

Trong phòng trà lớn của chung cư quốc tế Vân Cảnh, cho dù là Tiền Tiểu Cương hay là Lý Tồn Viễn, hoặc là Vân Hải Dương, ba người đều có cảm giác như đang trong mơ.

Họ mới chỉ quen biết An Lương chưa đến một năm!

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, họ đã theo An Lương thành đại thần rồi sao?

Tỷ phú trăm ức?

Vậy họ sẽ bước vào bảng tỷ phú Forbes nhỉ?

Nếu theo xếp hạng 2019 của bảng tỷ phú Forbes, bọn họ vào thẳng top 300 luôn rồi, chính xác mà nói là trong hạng 269.

Quan trọng hơn là, thống kê của bảng tỷ phú Forbes là khái niệm tài sản, không phải là tiền mặt.

Nếu là tiền mặt thì sao?

Lấy bảng tỷ phú Forbes làm ví dụ, ít nhất thì cũng là top 100!

Chỉ là bảng tỷ phú Forbes không phải là một bảng toàn diện mà thôi, trong bảng này hầu hết đều là những người công chúng quen thuộc, nhiều đại ca thì hoàn toàn tàng hình.

Ví dụ như ông Đoàn của Tiết Tiết Cao, người này là một người cực có khả năng cạnh tranh vị trí tỷ phú giàu nhất thế giới.

Ví dụ như như ông Hứa của một thương hiệu S nào đó bị Zara đánh đến thất bại, giá trị của thương hiệu S đã hơn 1.000 tỷ, cộng thêm đơn vị chính là đô la Mỹ, đại ca như vậy không lên bảng sao?

Trên thực tế tương đối nhiều đại ca không xuất hiện trên bảng!

Sau khi tiền vốn của thị trường vàng bạc London trở về, An Lương cũng sẽ không lên bảng, anh thích lui về phía sau.

“Lương ca, sự lo lắng của cậu là bình thường, hai người anh của tôi chắc chắn sẽ kiếm chuyện.” Tiền Tiểu Cương nói rõ.

“Nếu Lương ca đồng ý phối hợp với tôi, đưa cho tôi số tiền vốn tương ứng giới hạn, vấn đề của gia đình tôi mới có thể giải quyết được, sau đó địa vị của tôi sẽ lên như diều gặp gió.” Tiền Tiểu Cương nói thẳng thắn.

Anh Lương đáp lại: “Anh em trong nhà, chắc chắn sẽ phối hợp với cậu!”

Vân Hải Dương cũng cầu xin tương tự: “Đưa tôi theo, đưa tôi theo, bên tôi cũng có độ khó, xin phối hợp.”

Lý Tồn Viễn đáp lại: “Bên tôi không có khó khăn gì, bản thân tôi quyết định, chỉ là sau đó không tránh được phải rải một ít tiền, bên đây anh chị em tôi một đống, đến lúc đó phải khiêm tốn một chút, nếu không ngày nào cũng sẽ bị bọn họ phiền chết.”

“Còn về việc của thị trường vàng bạc London hiện tại, các cậu còn cần phải bảo mật, thao tác bên chúng ta vẫn chưa hoàn thành, cần một khoảng thời gian nữa, trễ nhất là cuối tháng 2.” An Lương nhắc nhở.

“Không có vấn đề gì!” Lý Tồn Viễn đáp lại.

Tiền Tiểu Cương gãi đầu: “Lương ca, anh nên tiếp tục giấu đi, bây giờ tôi cảm thấy mình sắp bay rồi, thực sự là, bây giờ tôi đã muốn ăn mừng một cách điên cuồng rồi!”

“Vậy thì tôi khuyên cậu nên kiềm chế lại, trăm ức mà tôi nói là trăm ức chưa đến tay, trong thị trường đó các đội nhóm quốc gia hoành hành, thao tác của chúng ta cần phải đợi thời gian nhất định.” An Lương nhắc nhở.

“Nếu lộ thông tin ra ngoài, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiểu chưa?” An Lương nhắc nhở.

Vân Hải Dương cũng chán nản: “Tôi cũng cảm thấy tôi sắp bay rồi, xem ra tôi phải đi học trượt ván thôi, gần đây khi tôi lại quen một người bạn mới, đối phương nói dạy tôi chơi trượt ván.”

“Đừng nói nữa, tôi sợ cậu lại có thao tác xàm gì nữa.” An Lương mỉa mai.

“Tôi làm gì có thao tác xàm gì chứ?” Vân Hải Dương than thở.

Tiền Tiểu Cương cũng mỉa mai: “Hải Dương, thao tác xàm của cậu nhiều lắm, đừng để chúng tôi phải nói chuyện cũ của cậu ra chứ.”

Lý Tồn Viễn cũng không nhịn được than thở: “Hải Dương, coi như tôi xin cậu đừng làm những thao tác xàm thêm nữa, tôi đã đỡ đạn cho cậu quá nhiều rồi, cậu đúng là bệnh hoạn mà.”

Vân Hải Dương ho nhẹ: “Được thôi, dù gì chúng ta cũng là tỷ phú trăm ức trong tương lai, sau này tôi không làm thao tác xàm gì nữa, cứ nói thẳng luôn, tôi là tỷ phú trăm ức, được rồi chứ?”

An Lương châm chọc: “Đừng nói đùa nữa, bên đây tôi có một chuyện cần các cậu xử lý.”

Ba người Lý Tồn Viễn nhìn sang An Lương.

An Lương nói rõ: “Hiện tại tiền vốn của thị trường vàng bạc London sau khi trở về, còn có một dự án lớn đang đợi chúng ta, dự án lần này là ngành công nghệ pin Graphene thuộc loại hình tài sản kỹ thuật cao, ngoại trừ bốn nhà chúng ta, còn có một nhà sẽ trở thành thành viên trọng tâm, người này sau này giới thiệu cho các cậu làm quen.”

“Các cậu liệt kê ra những người có liên quan trong ngành nghề này thuộc hệ nhà chúng ta trong giới Đế Đô, giới Thiên Phủ và giới Thịnh Khánh ra, chỉ cần có liên quan tới ngành này đều có thể liệt kê ra.” An Lương nói rõ.

"Lần này ngành công nghệ pin Graphene là ngành khánh thành trực tiếp, không phải là kỹ thuật trong tin tức, tôi tin rằng điều này có nghĩa là gì, trong lòng các cậu ít nhiều cũng có biết." An Lương nói rõ.

Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Lương ca, cậu nói thật sao, ngành công nghệ pin Graphene khánh thành trực tiếp, vậy thì… chúng ta vô địch rồi được chứ?”

Trong ba anh em Đế Đô, Tiền Tiểu Cương là người nhìn có vẻ không đáng tin nhất, lúc nào cũng là thằng nhóc với cái đầu nhím lại là một học bá, anh ta là sinh viên của Đại học Kỹ thuật Đế Đô.

Vì vậy về công nghệ pin Graphene là gì đó, lại có tác dụng gì, anh ta là người rõ nhất.

Tiền Tiểu Cương cực kỳ hiệu rõ, nếu công nghệ pin Graphene là thật, công nghệ này sẽ đưa cả thế giới thay đổi.

Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương thắc mắc nhìn sang Tiền Tiểu Cương.

“Cương Tử, công nghệ pin Graphene rất mạnh sao?” Vân Hải Dương hỏi.

Tiền Tiểu Cương than thở: “Cậu không xem tin tức à?”

“Chủ yếu tôi chỉ xem tin tức thời sự thôi.” Vân Hải Dương hơi ngượng ngùng.

Cái này không có vấn đề!

Tin tức thời sự mới là tin tức mà họ đáng quan tâm.

“Đơn giản mà nói, công nghệ pin Graphene nếu thực sự phát triển lên, doanh nghiệp như vậy, giá trị vốn hóa thị trường của nó có thể lên đến vạn ức, hình dung như vậy hiểu chưa?” Tiền Tiểu Cương nói rõ.

Bình Luận (0)
Comment