Liệu chi phí hoạt động trong một ngày có thể vượt quá một mục tiêu nhỏ không?
May mắn thay, sự kiện thưởng tiền mặt chỉ giới hạn trong năm ngày nghỉ của Ngày Quốc tế Lao Động, nếu không [Người sống sót] không thể kiếm tiền cho An Lương, trái lại chỉ giống như một hoạt động từ thiện.
An Lương tiết lộ dữ liệu liên quan, Tiền Tiểu Cương lập tức hô lên: “Lưu Năng, chúng ta lập đội, xông lên xử An Lương đi!” Tiền Tiểu Cương nói đùa.
Lưu Năng ngay lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề. Anh Tiểu Cương, trò này rất vui. Lệ Phong tham gia chứ?”
Lệ Phong gật đầu: “Tham gia.”
Tiền Tiểu Cương lại nhìn Lý Tồn Viễn: “Tồn Viễn, cậu chơi không?”
“Được, làm thôi!” Lý Tồn Viễn đồng ý một cách tự nhiên.
Vân Hải Dương phàn nàn: “Tôi còn chưa lên xe nữa mà!”
Tiền Tiểu Cương mỉm cười trả lời: “Hải Dương, cậu có thể xin vận may của cậu đừng có đến hại chúng tôi nữa được không. Chúng tôi cùng nhảy với cậu, ngay cả súng cũng không tìm được.”
Lý Tồn Viễn tán thành: “Hải Dương, cậu nên đi hại người khác đi!”
Vân Hải Dương chỉ có thể nhìn An Lương: “An Lương, chúng ta có thể đấu thêm hai ván không?”
An Lương vừa gật đầu, vừa đưa ra lời mời Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự: “Anh Nghị Lực, anh Tường Tự, bốn người chúng ta thành lập thành một đội đi.”
Khi nghe lời mời của An Lương, Lâm Nghị Lực và Diệp Tường Tự đương nhiên đồng ý. Bốn người bọn họ lại lựa bốn chỗ ngồi liên tiếp trong quán net cà phê, sau đó bắt đầu trò chơi sinh tồn với tổ đội bốn người.
“Chúng ta trực tiếp nhảy xuống cảng đi, nơi này có nhiều khu, vật tư cũng nhiều, chỉ cần chúng ta có thể giết sạch và ra ngoài, gần như có thể đoạt được giải quán quân.” Vân Hải Dương đề xuất.
Lâm Nghị Lực tán thành: “Hải Dương nói không sai, chúng ta trực tiếp nhảy xuống cảng đi, vật tư ở đó khá nhiều, chỉ cần có thể thoát ra ngoài, cơ hội giành quán quân của chúng ta rất cao.”
Diệp Tường Tự không nêu ý kiến phản đối, An Lương đương nhiên không có ý kiến khác.
Vậy là bốn người lựa chọn nhảy dù xuống cảng, nhưng kết quả là trên bầu trời ở khu vực cảng có vô số những chiếc dù cũng rơi xuống, dày đặc tựa như bồ công anh nở rộ, ít nhất cũng phải có hơn mười đội lựa chọn nhảy vào cảng.
Tệ hơn nữa, hai trong số các đội đã dẫn trước An Lương và những người khác.
Khi nhóm của An Lương đáp xuống đất, đối phương đã cầm vũ khí lao tới giết nhóm của An Lương, bọn họ đúng chuẩn là kiểu vừa rơi xuống đất đã thành hộp xác.
Trận thứ hai càng tệ hơn, rõ ràng bọn họ là đội đầu tiên đáp xuống cảng trước, nhưng bọn họ không có súng, chỉ có áo chống đạn, mũ bảo hiểm, thuốc và phụ kiện súng. Do đó, bọn họ đã bị giết bởi những người khác.
Kết quả của trận thứ ba cũng giống như vậy, rõ ràng là bọn họ đáp xuống trước, nhưng đội đến sau lại tìm được vũ khí lợi hại hơn, dễ dàng đánh bại bọn họ.
Trong vòng thứ tư, cuối cùng bọn họ đổi địa điểm đáp dù, chọn một khu nhà nhỏ hẻo lánh, tuy nhiên không lấy được súng. Dẫu thành công tìm được phương tiện, nhưng đã bị đội khác xử lý luôn cả người lẫn xe trong lúc đang di chuyển.
“Chuyện là… An Lương, Hải Dương, tôi còn có chút chuyện, phải về nhà trước đây!” Lâm Nghị Lực bày tỏ ý định rút khỏi đội.
Diệp Tường Tự tán thành: “Ngại quá, An Lương, Hải Dương, sắp 10 giờ rồi, tôi cũng phải về nhà đây, kẻo người nhà lại lo lắng.”
An Lương nhìn hai người bọn họ và cười nhạt, anh nói một cách dứt khoát: “Có phải mọi người đều câm nín trước vận xui của Hải Dương không?”
“Khụ, khụ!”
“Cái đó...”
Cả hai cùng nhau bối rối nhìn Vân Hải Dương.
Vân Hải Dương phàn nàn: “Không công bằng! Trò chơi hỏng này không công bằng!”
An Lương trả lời: “Hải Dương, liệu có khả năng là do cậu xui xẻo quá không?”
“...” Vân Hải Dương không nói nên lời.
Nói dối không hại người, sự thật mới là con dao sắc bén!
An Lương đứng dậy đi về phía Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương, nhóm của bọn họ vẫn đang trong trận, An Lương kiểm tra thông tin ở góc trên bên phải màn hình, hiện tại còn lại 39 người, cụ thể còn bao nhiêu đội thì không rõ.
Lý Tồn Viễn, Tiền Tiểu Cương, Lưu Năng và Lệ Phong đều sống sót và chiếm được địa thế thuận lợi. Lý Tồn Viễn lựa chọn làm bậc thầy súng nhắm, khi An Lương đang đứng sau lưng Lý Tồn Viễn, Lý Tồn Viễn đã giết một đối thủ bằng hai phát súng bang bang liên tiếp, cậu ta đang thủ chỗ hồi sinh.
Cơ chế hồi sinh trong [Người sống sót] vừa là điều tốt vừa là điều xấu.
Bởi vì cơ chế hồi sinh chỉ cần một người trong đội bốn người sống sót, thì sẽ có cơ hội cứu tất cả mọi người. Nhưng cũng bởi vì cơ chế hồi sinh, nếu một người trong đội bốn người bị giết chết, có khả năng khiến những người khác cũng bị loại.
“Chết tiệt, Tồn Viễn, cậu gian lận đấy à?” Vân Hải Dương phàn nàn, “Người khác ném toàn bom khói, sao cậu biết hắn đang ở đâu?”
Lý Tồn Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình và trả lời: “Trước khi ném bom khói, tôi biết được vị trí mà đồng đội của hắn đã chết, nên ngắm vào vị trí mà người ứng cứu đang núp, nếu may mắn thì bắn trúng thôi!”
Vân Hải Dương phàn nàn: “Vậy ra cậu diễn kịch với tôi trong cuộc nội chiến câu lạc bộ trước đó?”
“Đó là do xui thôi!” Lý Tồn Viễn thở dài, “Tôi đang nghi ngờ liệu có phải vì cùng đội với cậu, cho nên mới bị tiểu đội A1.pha-9 phát hiện ra không.”
“...” Vân Hải Dương lại không nói nên lời.
Vết đâm này quá chí mạng!
Quận Ulagansky của vùng lạnh Siberia tại nước Nga xa xôi.
Nó cách biên giới Hạ Quốc chưa tới 200 km, mặc dù thuộc về vùng nông thôn nghèo khó của nước Nga, nhưng cũng đủ gần Hạ Quốc, vì vậy cũng coi như thông tin thông suốt.
Tại nhà của một thanh niên tên là Kumar Allah, cậu ta triệu tập ba người bạn là Giacomo, Zeander và Jerome lại.
“Mọi người, tôi có ý này!” Kumar chỉ vào màn hình máy tính và nói.
“Đây là một trò chơi bắn súng hoàn toàn mới, hơi giống với [Counter-Strike], nhưng phần thưởng của nó rất phong phú. Mỗi trận đấu nhóm bốn người, nếu giành được giải nhất, chúng ta có thể nhận được phần thưởng là hơn 50 rúp.” Kumar giải thích.