Chương 4699 - Tôi nói một con số!
Chương 4699 - Tôi nói một con số!Chương 4699 - Tôi nói một con số!
Trên thực tế, quyền hạn tối đa của Blaze chỉ có 20%, nếu như vượt quá phần trăm nay, Blaize sẽ liên hệ tổng bộ, để tổng bộ ra quyết định.
"Không thành vấn đề." An Lương gật đầu.
Blaze ngay lập tức đứng dậy và rời khỏi phòng, ông ta đi đến cuối hành lang trên tầng hai, đeo tai nghe Bluetooth và liên lạc với Franklin Carroll, BOSS của tập đoàn doanh nghiệp.
Bây giờ là gần giữa trưa theo giờ Hạ Quốc, còn bên nước Mỹ đã là đêm khuya.
"BOSS, bên chúng tôi gặp phải một chút phiên phức." Khi cuộc gọi bắt máy, Blaze nhanh chóng nói.
"Tình huống cụ thể là thế này..." Blaze giải thích tình hình chỉ tiết,Đối phương đã bày tỏ giới hạn của mình, theo như phán đoán cá nhân tôi, đối phương chắc không nói dối đâu."
"Vậy ý của anh là đã đồng ý với bọn họ?" Franklin hỏi lại.
"Vâng, BOSS”" Blaze trả lời với giọng khẳng định.
Blaze ít nhiều cũng có nghe qua một số lời đồn vào Hoàng Kỳ ngàn năm, ông ta cảm thấy dùng 1 ức đô la Mỹ để mua cũng đâu có vấn đề gì đâu?
Franklin im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Chúng ta có thể đồng ý với điều kiện của đối phương, nhưng tôi cũng có một điều kiện."
"1 ức đô la Mỹ, với phí bảo hiểm tối đa là 10%." Franklin trả lời.
"Mua giá bao nhiêu?" Blaze hỏi.
"Trong tay đối phương có Hoàng Kỳ ngàn năm, tôi cần Hoàng Kỳ ngàn năm. Tồi cần anh ít nhất phải lấy được quyền mua 1 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm trong tay đối phương, tôi sẽ thương thêm 100 vạn đô la Mỹ cho anh. Nếu như anh nhận được quyền mua 10 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm, vậy thì phần thưởng thêm của anh sẽ là 1,000 vạn đô la Mỹ." Frankley nói thêm.
"Vâng, BOSS, tôi sẽ lập tức quay về và thương lượng với tổng giám đốc An." Blaze đồng ý không do dự.
"Khi chúng ta có sự hỗ trợ của đối phương, chúng ta có thể phát triển khu đất từ ô phố 52 đến ô phố 59; Nếu không có sự hỗ trợ của đối phương, chúng ta chỉ có thể phát triển khu đất từ ô phố 59 đến ô phố 62" Blaze phân tích rất hợp lý.
Trước khi Blaze trả lời, An Lương nói thêm: "Cho dù kết quả là gì, nó sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta trong dự án taxi thông minh Thắng Hành - Bình An, vậy nên không cần phải lo lắng."
Sau khi cúp máy, Blaze quay trở vào phòng.
An Lương nhìn Blaze, anh chủ động hỏi: "Vậy kết quả cuộc thương lượng của các ông là thế nào?”
Huống hồ chi còn có phí bảo hiểm 10%.
An Lương đáp lại một cách đùa cọt: "Câu tiếp theo của ông Blaze chắc sẽ nói [nhưng] phải không?”
Eric hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười!
"Tổng giám đốc An, BOSS của tập đoàn chúng tôi trên nguyên tắc đã đồng ý với tất cả điều kiện của cậu." Blaze là người đầu tiên tuyên bố lập trình của mình.
Blaze thâm "ực" một tiếng trong lòng, đối với người am hiểu tiếng Hạ Quốc như ông ta, bảo đảm không có gì của An Lương là một cách nói ngược. Nếu bọn họ không thể đạt được sự hợp tác trong dự án bất động sản ở ô phố 62 của Manhattan, e rằng dự án taxi thông minh Thắng Hành - Bình An sẽ có biến cối
"Tập đoàn của chúng tôi có một yêu cầu nhỏ, nhưng yêu cầu nhỏ này liên quan đến quyền riêng tư và bí mật thương mại, chúng tôi hi vọng...' Trong khi nói chuyện, Blaze nhìn Eric, ý tứ của ông ta rất rõ ràng, chính là ông ta không muốn nói cho Eric biết.
Blaze hít một hơi thật sâu, và nói: "BOSS của chúng tôi đồng ý với tất cả các điều kiện của cậu, đồng thời BOSS của chúng tôi cũng hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của tổng giám đốc An."
Trước đây, Công ty dược phẩm Amgen rất hiểu chuyện, gánh trách nhiệm thay cho An Lương rất nhiều lần, thái độ hiểu chuyện hiện giờ là cách làm cơ bản.
An Lương thầm hài lòng, Eric quá hiểu chuyện!
Nói xong Eric trực tiếp rời khỏi phòng, lúc đi xuống lầu còn cố ý phát ra tiếng bước chân lớn, như biểu thị mình đã rời đi khu vực lầu hai, không có khả năng nghe trộm.
"Ông Blaze?" An Lương nhìn Blaze.
Eric cũng hiểu chuyện, ông ta không có ý làm An Lương khó xử chút nào, đứng dậy nói: 'Xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh."
Blaze vẫn giữ thái độ rất khiêm tốn, trước đó ông ta nói có một "thỉnh cầu" nho nhỏ, giờ lại nói hi vọng có thể nhận được "sự giúp đỡ, hoàn toàn không có cái gọi là "điều kiện" hoặc "yêu cầu", bọn họ đã đặt mình vào thế yếu.
"Nói trước đi." An Lương ra hiệu cho đối phương nói chuyện cụ thể trước, chứ không hấp tấp đồng ý.
"BOSS của chúng tôi nghe nói rằng tổng giám đốc An có cất giữ một vài mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm. BOSS của chúng tôi sức khỏe không tốt, vì vậy ông ấy hi vọng có thể mua được ba mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm với giá 1 ức đô la Mỹ 1 mảnh." Trong khi nói chuyện, Blaze quan sát khuôn mặt của An Lương, để có thể hành động theo hoàn cảnh.
Tuy nhiên, vẻ mặt của An Lương rất bình tĩnh và không có bất kỳ thay đổi nào.
Triệu Uyển Hề thì tựa như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, cô ấy đang nghịch điện thoại di động.
An Lương không đồng ý cũng không từ chối, anh thản nhiên nói: "Tôi nhớ nước Mỹ các ông cũng có Hoàn Kỳ ngàn năm, đặc biệt là chính quyền liên bang, bọn họ ít nhất cũng giữ 30 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm, tại sao BOSS của các ông lại không tìm chính quyền liên bang Mỹ và đưa ra yêu cầu với bọn họ?”
Blaze lắc đầu kể khổ: "Tôi không biết chính quyền liên bang có Hoàng kỳ ngàn năm hay không, nếu dựa theo những thông tin phân tích của tổng giám đốc An, tôi nghĩ chính quyền liên bang không thể nào bán nó cho BOSS của chúng tôi được."
"Chính quyền liên bang nước Mỹ... hầy... theo cách nói của Hạ Quốc, đó chính là cái cần hiểu cũng hiểu mài!" Blaze tỏ ra khinh thường chính quyền liên bang nước Mỹ.
"Nếu chính quyền liên bang nước Mỹ thực sự sở 30 mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm, tôi đoán những tập đoàn doanh nghiệp lớn khác đã lấy sạch." Blaze suy đoán.