Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 631 - Chương 4772 - Lời Khen Không Mất Tiên Mua!

Chương 4772 - Lời khen không mất tiên mua! Chương 4772 - Lời khen không mất tiên mua!Chương 4772 - Lời khen không mất tiên mua!

An Lương cảm thán: "Ba bạn trai cũ trong cùng một trường, như thế không ngượng à?"

"Chỉ cần mặt dày thì không sao cả." Hạ Như Ý đáp.

"Sinh viên Nhậm Dĩnh thú vị đấy!" An Lương thở dài.

Tại bãi đậu xe ngoài trời bên cạnh tòa dạy học số 2, An Lương và Hạ Như Ý cùng nhau bước vào khoang ngồi của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi.

"Chị gái em đang đợi chúng ta ở bên ngoài tòa dạy học số 7, chúng ta bay thẳng qua bên phía đó đón chị ấy đi." Hạ Như Ý chủ động nói.

An Lương trả lời với giọng khẳng định: "Được."

Mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đã bay đến tòa dạy học số 7, đón thành công Hạ Hòa Tâm, sau đó bay đến quán ăn gia đình Vừa Lòng Đẹp Ý. Trên đường đi, Hạ Như Ý nói với Hạ Hòa Tâm về việc An Lương vừa mới bị người khác bắt chuyện.

"Cô gái Nhậm Dĩnh kia buồn cười quá!" Hạ Như Ý không nhịn được, bắt đầu cười.

"Hả?" Hạ Như Ý nhìn An Lương.

An Lương trả lời: "Cô gái đó không có cơ hội nào cải"

Khoảng nửa giờ sau, mô tô bay phiên bản nhiêu chỗ ngồi đáp xuống một bãi đậu xe tạm thời bên đường bên ngoài quán ăn gia đình Vừa Lòng Đẹp Ý.

Cả Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều lộ ra sự hạnh phúc trong đôi mắt của bọn họ.

"Anh cũng không phải loại người thích nhặt giẻ rách, loại giẻ rách cỡ nào cũng phải nhặt đâu." An Lương nói đùa, đương nhiên anh có thể hiểu được ẩn ý của hai chị em nhà họ Hạ, nên trực tiếp nói lại.

Hai chị em nhà họ Hạ đi xuống trước, sau khi An Lương bước xuống, anh gọi lại: "Chờ đã."

Hạ Hòa Tâm cũng cảm thấy hành vi của Nhậm Dĩnh quá buồn cười, cô đáp lại: "Có lẽ cô gái đó tưởng rằng bản thân có cơ hội."

"Hai em còn cần quà sao?" An Lương giả vờ ngạc nhiên.

"Anh đã chuẩn bị quà cho chú và cả dì." An Lương đáp.

Hạ Như Ý lập tức nhõng nhẽo: "Bọn em không có quà sao?"

An Lương đi tới khoang đựng đồ của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, anh mở khoang đựng đồ và lấy từ bên trong ra hai túi giấy kraft.

Hai chị em nhà họ Hạ tay trong tay đi phía trước, An Lương đi phía sau xách hai túi giấy kraft. Ba người cùng nhau đi qua cổng của quán ăn gia đình Vừa Lòng Đẹp Ý, lúc này một nhân viên tiếp khách với nhan sắc trăm dặm có một bước đến chào hỏi.

"Rồi, rôi, đương nhiên anh cũng chuẩn bị quà cho cả hai người, lát nữa sau khi uống xong anh sẽ đưa cho hai người." An Lương đáp.

Hạ Như Ý vui vẻ trả lời: "Cám ơn anh rể."

"Hừ!" Hạ Như Ý khit mũi,'Anh rể, anh thay đổi rồi!"

"Chào tổng giám đốc An." Hàn Tín chủ động chào hỏi. Ba người cùng nhau đi tới phòng ăn số 1. Đàm Yến, người phục vụ phòng, gõ cửa trước rồi bước vào, cô ấy lễ phép nói: "Tổng giám đốc An, món ăn hôm nay đã chuẩn bị xong."

An Lương và Hàn Tín thực sự biết nhaul

"Không phải cô gái đó quen biết với anh à?" An Lương cố ý trêu chọc, hỏi ngược lại.

Khi ba người họ xuyên qua bức tường bình phong và dọc theo bờ hồ để đi về phía phòng ăn số 1, Hạ Như Ý thấp giọng nói: "Cô gái tiếp khách kia cũng muốn làm quen với anh sao?"

Đương nhiên, chỉ là An Lương biết cô gái đó tên Hàn Tín, Hàn Tín biết anh tên An Lương, chỉ vậy thôi.

An Lương khẽ gật đầu: "Xin chào."

"Chờ một chút." An Lương ra hiệu cho Đàm Yến đợi một lúc, sau đó nhấc điện thoại di động liên lạc với Hạ Hiểu Đông thông qua cuộc gọi thoại WeChat. Tất nhiên An Lương có thông tin liên lạc của Hạ Hiểu Đông, đó không phải là điều nên làm sao?

Chưa đầy 10 giây, cuộc gọi thoại được bắt máy, Hạ Hiểu Đông lên tiếng trước: "An Lương, cháu tới rồi à?

"Vâng, chú Hạ, bọn cháu đã đến rồi, chú tới đâu rồi?" An Lương hỏi.

"Chú sắp đến rồi, cùng lắm là 10 phút nữa. Đường đang bị kẹt xe, chú không có lái xe, chú chạy xe điện công cộng qua đây.' Hạ Hiểu Đông giải thích.

"Được, chú Hạ, chú cẩn thận." An Lương vội vàng nhắc nhở.

"Được, lát nói tiếp." Hạ Hiểu Đông trực tiếp cúp điện thoại.

An Lương đặt điện thoại xuống, anh ra lệnh: "10 phút sau hãy lên món."

Đàm Yến trả lời với giọng khẳng định: "Được, tổng giám đốc An, tôi sẽ nói với phòng bếp trước."

Tâm 7,8 phút sau, Hạ Hiểu Đông đi vào phòng ăn số 1, mang theo hai bình rượu.

Hạ Hiểu Đông đặt hai vò rượu lên bàn, ông ấy giới thiệu: 'Rượu ngon ủ 10 năm ở nhị tế tửu thành, là rượu thật ủ 10 năm, không phải là những loại rượu lâu năm nhưng có pha trộn đâu."

Một số loại rượu được gọi là 10,20 và thậm chí 60 năm tuổi thực sự không được ngâm trong ủ trong nhiều năm, mà chỉ được pha trộn với một lượng nhỏ rượu nên đã được hầm trong những năm đó.

Giống như loại mà Hạ Hiểu Đông mang tới, loại này thực sự là loại rượu được ủ 10 năm, còn là loại khá hiếm.

"Vậy thì đây chắc hẳn là rượu ngon!" An Lương khen ngợi.

Đối với một người hiểu rõ lòng người như An Lương, anh đương nhiên hiểu những lời này của Hạ Hiểu Đông, ông ấy muốn khoe loại rượu ngâm mười mấy năm này, An Lương sao có thể keo kiệt lời khen ngợi?

Thực ra rất nhiều người không hiểu được chân lý này, khen ngợi người khác có ích lợi gì?

Khen ngợi người khác không mất tiền, chỉ cần nói vài câu tử tế là có thể lấy lòng người khác, có gì sai?

Chỉ tiếc là có rất nhiều người cảm thấy khen ngợi người khác chỉ khiến bản thân chịu thiệt thòi.

"Hai vò rượu này bao nhiêu nhỉ?" An Lương hạ thấp giọng nói.

Nhìn từ bề ngoài, An Lương đoán chừng hai vò rượu này ít nhất phải bốn cân? Theo tửu lượng của Hạ Tiểu Đông, An Lương không có ý coi thường tửu lượng của Hạ Tiểu Đông, nhưng tửu lượng của Hạ Tiểu Đông thực sự rất kéml Trong tình huống bình thường, Hạ Hiểu Đông chỉ cần uống nửa cân là đã say khướt và bắt đầu nói những điều vô nghĩa, bắt đầu xưng hô anh em với An Lương, giao Hạ Hòa Tân và Hạ Như Ý cho An Lương chăm sóc.
Bình Luận (0)
Comment