An Lương khẽ gật đầu: “Anh biết. Vì thế mà anh dẫn hai em đến để anh có thể mua nhà với tư cách là bọn em.”
“Hả?” Hạ Như Ý đơ ra một lúc.
Hạ Hòa Tâm trực tiếp hiểu được ý tứ của An Lương. Xem ra tối qua, khi An Lương ở nhà của bọn họ, lời nói của Thái Vũ San đã có tác dụng như vậy.
An Lương nắm tay Hạ Như Ý trước, sau đó lại đưa tay ra hướng về phía Hạ Hòa Tâm, Hạ Hòa Tâm trừng mắt nhìn An Lương, nhưng vẫn chủ động đưa tay ra nắm lấy tay của An Lương.
Nhân viên an ninh bên ngoài của sàn giao dịch bất động sản Nam Hồ Viện nhìn thấy An Lương tay trái tay phải đều đang nắm lấy hai người đẹp, đã vậy còn là một cặp song sinh, trong mắt anh ta ngoài ghen tị thì cũng chỉ có ghen tị. Nhưng thấy An Lương lái chiếc Lamborghini Urus, các nhân viên an ninh cho rằng chuyện này không có gì sai cả!
Trong sàn giao dịch bất động sản Nam Hồ Viện, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ vừa bước vào thì có một nhân viên bán hàng nữ ngay lập tức bước tới chào đón: “Người đẹp, xin chào.”
Với tư cách là một nhân viên kinh doanh bất động sản, Phùng Lệ Bình rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết An Lương và hai chị em nhà họ Hạ không giàu thì cũng là đại gia, không chỉ vì cả ba người họ đều mặc trang phục Louis Vuitton, mà còn vì sự kết hợp ăn ý của cả ba người họ!
Hai chị em nhà họ Hạ trông giống như sinh đôi vậy, hơn nữa cặp song sinh này có dáng người rất đẹp, nhan sắc lại cao. Bây giờ cặp song sinh này còn được một người đàn ông nắm lấy cả hai bên cùng một lúc, chứng tỏ người đàn ông này không hề đơn giản.
Nếu tổ hợp này mà xuất hiện trong sàn giao dịch bất động sản, chắc chắn không phải chỉ đến để xem!
Phùng Lệ Bình là một người lão luyện trong sàn giao dịch bất động sản, đối mặt với sự kết hợp của An Lương và hai chị em nhà họ Hạ, tất nhiên cô phải nhiệt liệt chào đón bọn họ.
“Xin chào.” An Lương trả lời: “Có thể giới thiệu sơ qua nhà bên công ty cô không?”
“Vâng.” Phùng Lệ Bình nhanh chóng giới thiệu: “Nam Hồ Viện của chúng tôi tọa lạc tại bờ Tây của Công viên Nam Hồ, rìa khu dân cư cách Công viên Nam Hồ không quá 100 mét, có thể tận hưởng được toàn bộ vẻ đẹp của Công viên Nam Hồ, đây chính là ưu điểm tốt nhất của chúng tôi!”
Đây quả thực là ưu điểm tốt nhất của Nam Hồ.
Nếu sống ở Nam Hồ Viện, tương đương với việc có được một khu vườn rộng ở phía sau, chưa kể còn được bảo vệ an toàn và mở cửa suốt 24/24.
“Cơ sở vật chất xung quanh Nam Hồ Viện của chúng tôi cũng rất tốt, giao thông đi lại thuận tiện, cách đường Xuân Tây ở Trung tâm Thiên Phủ chỉ 20 km và chỉ mất nửa tiếng để đến đường Xuân Tây.” Phùng Lệ Bình giới thiệu,
Khi Phùng Lệ Bình đang giới thiệu, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ nhìn vào mô hình 3D thu nhỏ của Nam Hồ.
Hạ Như Ý nói: “Có vẻ như nó thực sự rất gần với Công viên Nam Hồ!”
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Em biết cái này, quả thực vừa đi ra thì chính là Công viên Nam Hồ.”
Phùng Lệ Bình vội vàng trả lời: “Chúng tôi đã mở năm cổng ở bên hông Công viên Nam Hồ của Nam Hồ Viện, bao gồm cả đường dành cho xe ô tô. Chủ nhân của bất kỳ tòa nhà nào cũng có thể dễ dàng vào Công viên Nam Hồ.”
An Lương đang xem mô hình 3D thu nhỏ, Nam Hồ Viện không có nhà nhỏ, chỉ có bốn kiểu nhà, hai kiểu nhà ba phòng ngủ, hai kiểu nhà bốn phòng ngủ, được phân ra làm hai loại: kiểu thông thường và kiểu sang trọng.
Kiểu thông thường là kiểu thiết kế nhà ở thế hệ trước, còn kiểu sang trọng là kiểu thiết kế nhà ở thế hệ mới. Ví dụ: mỗi phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng, và hai trong số các phòng sẽ có phòng thay đồ riêng.
“Hòa Tâm, Như Ý, hai em đến xem bố cục căn hộ đi.” An Lương nói.
Sàn giao dịch bất động sản Nam Hồ Viện.
An Lương bảo Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý xem thử mô hình 3D thu nhỏ, cậu không bảo hai chị em nhà họ Hạ chọn một căn hộ cụ thể, mà trực tiếp chọn luôn một căn hộ bốn phòng ngủ kiểu sang trọng.
Đập tiền cũng có sự khác nhau, nếu như đang trong lúc đập tiền, phải làm thế nào để người bị đập cảm thấy vui vẻ như tắm gió xuân, thay vì cảm thấy nhục nhã vì tiền. Đó cũng là một kiểu học vấn. Tiền quả thực có thể giải quyết nhiều vấn đề, nhưng cũng không thể giải quyết nhiều vấn đề.
Ngay cả Jack Ma cũng từng nói, ngoài vấn đề tiền bạc, trái tim cũng chúng ta cũng có những tủi thân.
Mỗi lần An Lương đập tiền, cậu đều làm đâu ra đó, lần nào cũng khiến đối phương như đón gió xuân, hoàn toàn không cảm thấy An Lương đang dùng tiền để làm nhục người khác, thậm chí còn nảy sinh ra cảm giác An Lương rất tốt bụng, hiểu ý người, ra tay giúp đỡ khi khó khăn.
Ví dụ như tình huống hiện tại, An Lương biết rõ tình hình của hai chị em nhà họ Hạ, cậu không muốn khiến cho hai chị em nhà họ Hạ phải bối rối. Nếu để hai chị em nhà họ Hạ chọn căn hộ, bọn họ sẽ chọn như thế nào đây?
Nếu bọn họ chọn căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng, bọn họ sẽ lo lắng liệu An Lương có nghĩ bọn họ tham lam không?
Chương 1203: Đập tiền cũng có sự khác nhau!Tuy nhiên, nếu bọn họ chọn một căn hộ ba phòng ngủ bình thường, bọn họ sẽ cảm thấy hơi tệ một chút.
Suy cho cùng, với những yêu cầu cứng nhắc về nhà ở của hai chị em nhà họ Hạ, nếu là căn hộ ba phòng, sẽ xảy ra tình trạng Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng ở trong một phòng. Tuy là chị em sinh đôi nhưng có đôi lúc bọn họ cũng cần không gian riêng nữa, đúng chứ.
An Lương trực tiếp chọn căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng, tránh cho hai chị em nhà họ Hạ cảm thấy khó khăn khi phải chọn lựa, bảo bọn họ xem thử căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng, từ đó có thể giành được thiện cảm tốt trong âm thầm.
Nó cũng giống như tặng quà sinh nhật cho bạn gái vậy. Nếu đã là chuyện không thể nào tránh khỏi, vậy thì tại sao không thể lựa chọn cách giải quyết vui vẻ hơn? Chỉ cần trong phạm vi kinh tế mà bản thân có thể chấp nhận được, vậy thì hãy chọn cách khiến bản thân vui vẻ.
Nếu không, trong những ngày tồi tệ, cứ phải làm những chuyện rắc rối e là chỉ khiến bản thân càng thêm phiền muộn, thật sự không sợ chia tay sao?
Chi bằng dứt khoát lạnh lùng và tàn nhẫn.
Phùng Lệ Bình nhìn thấy An Lương chọn căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng, hai mắt cô sáng lên, chủ động giới thiệu: “Các vị, đây là căn hộ bốn phòng ngủ cao cấp của chúng tôi, áp dụng ý tưởng thiết kế căn hộ tiện nghi theo xu hướng mới nhất. Mỗi văn phòng đều có phòng vệ sinh riêng, và hai trong số bốn phòng ngủ còn có phòng thay đồ riêng nữa.”
“Tổng diện tích của căn hộ này là 228 mét vuông, diện tích bên trong là 212 mét vuông. Diện tích không gian chung rất nhỏ, khá tiết kiệm chi phí.” Phùng Lệ Bình nói thêm: “Đồng thời, tất cả đồ nội thất và thiết bị gia dụng của căn hộ này đều sử dụng thương hiệu nổi tiếng, hơn nữa chúng tôi hứa sẽ bảo hành 10 năm!” Phùng Lệ Bình giải thích.
Toàn bộ Nam Hồ Viện đều là những căn phòng được trang trí rất tinh tế, thuộc về đẳng cấp bao luôn cả nội thất, thiết bị gia dụng.
“Dẫn chúng tôi đến xem phòng mẫu đi.” An Lương nói.
“Được rồi.” Phùng Lệ Bình trả lời không do dự, sau đó nói thêm: “Các vị, chúng ta có thể đi bộ đến đó không, vừa hay giới thiệu một chút toàn cảnh khu dân cư và Công viên Nam Hồ ở bên ngoài cho mọi người.”
“Không thành vấn đề.” An Lương trả lời.
Dưới sự hướng dẫn của Phùng Lệ Bình, cả ba bọn họ bước đến mục tiêu. Môi trường ở khu dân cư Nam Hồ Viên khá yên tĩnh và tỷ lệ phủ cây xanh cũng khá cao. Giống như Phùng Lệ Bình đã giới thiệu trước đó, bên ngoài khu dân cư này là công viên.
Chưa đến 5 phút sau, Phùng Lệ Bình, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ đã đến Tòa nhà số 3 Nam Hồ Viện, cô giới thiệu: “Năm tòa nhà này là những tòa nhà từ số 1 đến số 5 của Nam Hồ Viện. Tất cả đều là ‘lâu vương’. Từ căn hộ bốn phòng ngủ bình thường nhìn ra chính là Công viên Nam Hồ, toàn bộ Công viên Nam Hồ được coi như là trung tâm của khu dân cư này!”
Trong thang máy của tòa nhà số 3, Phùng Lệ Bình nhấn tầng 14. Chọn phòng mẫu không có gì sai.
Vì một vài vấn đề, giá bán của tầng này thấp hơn một chút, chưa kể phải giảm giá đến mức cuối cùng mới có thể bán, nên được chọn làm phòng mẫu cho người ra vào tham quan.
Trong phòng 1401, An Lương đi thẳng đến ban công.
Trên ban công phòng khách, nhìn gần về phía Công viên Nam Hồ, y như Phùng Lệ Bình đã nói, toàn bộ Công viên Nam Hồ có tầm nhìn tuyệt đẹp từ phía ban công.
“Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý, hai em cứ xem qua căn hộ này, nếu ưng ý thì hai em cứ thẳng tay mà mua một căn.” An Lương nói.
Phùng Lệ Bình mừng thầm trong lòng. Sự phán đoán của cô ấy quá chính xác, kiểu kết hợp như thế này quả nhiên là đi mua nhà!
“Người đẹp, tôi sẽ dẫn hai người đi xem bố cục của căn hộ, hai người có thể thoải mái đặt câu hỏi.” Phùng Lệ Bình chủ động mời.
Hạ Hòa Tâm và Hạ như Ý cũng không khách sáo, trong lòng của bọn họ đã có quyết định, hiển nhiên sẽ không khách sáo, đi theo Phùng Lệ Bình để xem bố cục của căn hộ.
Ý tưởng thiết kế nhà ở tiện nghi thế hệ mới nhất này khiến Hạ Hòa Tâm và Hạ như Ý khá hài lòng. Đặc biệt là mỗi phòng ngủ đều có một phòng vệ sinh riêng biệt nên thiết kế này thực sự tuyệt vời! Dù sao thì người trong gia đình mà sử dụng chung một phòng vệ sinh, điều đó ít nhiều đều gây bức xúc và bất tiện.
Có nhà vệ sinh riêng là để tránh những vấn đề như vậy.
Còn về phòng thay đồ riêng, vậy thì càng dễ nắm được suy nghĩ của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý. Dù gì trong tủ đồ của con gái lúc nào cũng có tình trạng thiếu đồ. Sẽ thật tuyệt nếu có một phòng thay đồ riêng phải không?
“Người đẹp, hai cô có suy nghĩ gì về loại hình căn hộ này?” Phùng Lệ Bình hỏi thăm dò.
Trước sự hỏi thăm của Phùng Lệ Bình, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nhìn nhau. Sự hiểu ngầm giữa hai chị em bọn họ rất cao. Chỉ cần nhìn nhau là cả hai đã phán đoán được suy nghĩ của nhau.
Hạ Hòa Tâm nói trước: “Tuy rằng có một số vấn đề nhỏ nhưng tổng thế mà nói thì rất hài lòng.”
Hạ Như Ý đồng ý: “Ừm, trừ mấy vấn đề không đáng kể ra thì chúng tôi rất thích.”
“Vậy…” Phùng Lệ Bình nén vui mừng: “Chúng ta trở lại sàn giao dịch bất động sản bàn về giá cả được không?”
Chương 1204: Hai người có đem chứng minh thư không?Hạ Hòa Tâm hỏi trước: “Giá của căn hộ này là bao nhiêu?”
“Giá của căn hộ này thay đổi tùy theo các tầng khác nhau. Ví dụ, tầng 14 hiện tại của chúng tôi có giá là 3,7 vạn một mét vuông.” Phùng Lệ Bình nói.
“Nếu là tầng 15, cũng chính là căn này nhưng lầu trên, giá sẽ lên tới 4 vạn một mét vuông.” Phùng Lệ Bình nói thâm.
“Lầu 18 trở lên thì phải tăng giá một chút, 4,1 vạn một mét vuông.” Phùng Lệ Bình bổ sung.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý lại nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt của đối phương, tính theo diện tích là 228 mét vuông, cho dù lấy giá rẻ nhất là 3,7 vạn một mét vuông thì tổng giá tiền cũng đã vượt hơn 800 vạn!
Nếu dựa theo giá 4,1 vạn một mét vuông, vậy tổng giá tiền hơn 900 vạn?
“Chờ một chút, chúng tôi phải thảo luận lại đã.” Hạ Hòa Tâm trả lời.
Phùng Lệ Bình mỉm cười gật đầu, cô không lo lắng về việc đối phương chê đắt, cho dù hai chị em nhà họ Hạ có vô tình lộ ra thái độ chê đắt, nhưng Phùng Lệ Bình biết người trả tiền chính là An Lương. Phùng Lệ Bình đã nhận ra đồng hồ của An Lương là Patek Philippe, mặc dù không biết nó giá bao nhiêu, nhưng chỉ cần biết Patek Philippe rất đắt là được.
Trên ban công phòng khách, An Lương đang nhìn về Công viên Nam Hồ, bờ Tây của Công viên Nam Hồ cách bờ Đông hơn 1 nghìn mét, nhìn phong cảnh từ cửa sổ như thế này quả thực rất đẹp. An Lương nhìn hai chị em nhà họ Hạ đi tới, cậu chủ động hỏi: “Hai người cảm thấy thế nào?”
Hạ Hòa Tâm nói trước: “Ngoại trừ một số vấn đề nhỏ, nhìn chung thì tốt nhưng giá quá đắt. Giá một mét vuông là 3,7 đến 4,1 vạn, nếu tính giá của cả căn hộ thì hơn 800 vạn.”
Hạ Như Ý đồng ý: “Thực sự là quá đắt!”
Khóe miệng An Lương nhếch lên, đây chỉ là Thiên Phủ mà thôi.
Nếu là ở Đế Đô, chỉ cần trong 5 bước, căn hộ này có gấp 5 lần cũng chẳng phải vấn đề.
“Trên lầu còn tầng nào vẫn đang chờ bán?” An Lương hỏi: “Tầng trên cùng của bên cô có phải có một khu vườn trên mái?”
Phùng Lệ Bình vội vàng trả lời: “Xin lỗi, thưa anh, tất cả các tầng trên cùng của chúng tôi đã được bán hết, những tầng trên cùng của tòa số 1 đến tòa số 5 đều đã được bán rồi.”
“Lầu 16 và lầu 17, lầu 21 và lầu 27 ở tòa nhà số 3. Toàn bộ đều đang chờ bán. Ngoài ra, căn phòng mẫu này cũng đang chờ bán, toàn bộ khu vực tầng dưới cũng đang chờ bán.” Phùng Lệ Bình nói.
“Có ưu đãi không?” An Lương hỏi thẳng: “Hãy nói ưu đãi lớn nhất. Nếu phù hợp, chúng ta ký hợp đồng ngay. Nhân tiện, tôi sẽ thanh toán đầy đủ, xử lý cũng rất đơn giản.”
“Nếu thanh toán đầy đủ, chúng tôi sẽ giảm 2%, hơn nữa tặng tài sản 3 năm.” Phùng Lệ Bình giải thích.
“Chỗ để xe thì sao?” An Lương hỏi.
“Mỗi chủ sở hữu được quyền mua hai chỗ đậu xe thông thường. Giá rất rẻ, chỉ cần 15 vạn một chỗ. Nếu muốn mua thêm chỗ thứ ba cần thêm 30 vạn, chỗ thứ tư là 50 vạn. Nhiều nhất chỉ có thể mua được 4 chỗ đậu xe.” Phùng Lệ Bình nói.
“Vậy thì mua thêm hai chỗ đậu xe nữa, cũng thanh toán đầy đủ, có giảm giá nhiều hơn không?” An Lương hỏi.
Phùng Lệ Bình cân nhắc một lúc, sau đó trả lời: “Nếu anh mua thêm hai chỗ đậu xe, chúng tôi sẽ tặng thêm 3 năm phí quản lý chỗ đậu xe.”
Nếu mua chỗ đậu xe thì không cần trả tiền gửi xe, thực ra hàng tháng vẫn sẽ trả phí quản lý chỗ đậu xe nhưng giá cái này rất rẻ, thường chỉ vài chục đến hơn trăm tệ mà thôi.
“Hòa Tâm, Như Ý, hai em thích tầng mấy?” An Lương hỏi.
Nghe An Lương hỏi, người vui nhất không phải là Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, mà là Phùng Lệ Bình đứng ở bên cạnh, bởi vì câu hỏi này của An Lương có nghĩa là muốn mua nhà phải không?
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói ra cùng một câu trả lời: “Bọn em thích tầng 22!”
An Lương sửng sốt!
Sự thấu hiểu giữa hai chị em bọn họ lại cao đến vậy sao?
Vậy khi hai chị em bọn họ học chuyên ngành tự động hóa, xin hỏi phải nên làm thế nào?
An Lương lập tức đồng ý: “Trước tiên hãy lên tầng 22 xem tình hình, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ trở lại sàn giao dịch bất động sản để ký hợp đồng!”
“Không thành vấn đề.” Phùng Lệ Bình trả lời.
Bốn người bọn họ lại lên tầng 22. Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vẫn đang kiểm tra tình hình toàn bộ căn hộ, An Lương đứng trên ban công phòng khách nhìn về phía Công viên Nam Hồ. Tầng càng cao thì cảnh quan càng rộng, phong cảnh so với tầng 14 đẹp hơn nhiều.
An Lương nhìn lướt vài cái, sau đó trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha kiểm tra thông tin công việc trên điện thoại.
Không tới nửa tiếng sau, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý trở lại chỗ An Lương, An Lương hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm!” Hạ Hòa Tâm ngồi bên trái An Lương.
“Tổng thể mà nói thì không có vấn đề gì.” Hạ Như Ý ngồi bên phải An Lương.
“Được! Vậy thì mua căn hộ này!” An Lương trả lời lại, anh nói đùa: “Hai em có mang theo chứng minh thư chưa?”
Hai chị em bọn họ bất giác đỏ mặt, gật đầu.
Ơ? Tiết tấu này là sao? Không nắm bắt đúng trọng tâm rồi?
An Lương đang nghĩ đến việc sau khi thanh toán tiền nhà xong, cậu sẽ đưa hai chị em nhà họ Hạ kiểm tra lại căn phòng?
Chương 1205: Tiến thêm một bước với hai chị em sinh đôi!Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cập nhật.
‘Phần thưởng đặc biệt [Lựa chọn của số phận]: Hệ thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp cho tổ hợp lỗi nhận dạng giữa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, nếu có rủi ro từ cấp độ không xác định, nó sẽ buộc làm sai lệch thông tin hiển thị ở cấp độ không xác định.’
‘Tất cả các tính năng đặc trưng của Hạ Như Ý sẽ được hiển thị dưới dạng Hạ Hòa Tâm.’
‘Nhật ký cập nhật này bị ẩn.’
Sàn giao dịch bất động sản Nam Hồ Viện.
An Lương xác nhận đã mua căn hộ số 2201, tòa nhà số 3, Nam Hồ Viện, căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng, với diện tích xây dựng là 228 mét vuông, diện tích bên trong của căn hộ là 212 mét vuông.
Tổng giá căn nhà là 934,8 vạn, chiết khấu 2%, tổng giá sau chiết khấu là 916,104 vạn, số tiền được giảm là 18,696 vạn.
Tương đương với giá của một chỗ đậu xe!
An Lương cũng yêu cầu mua thêm hai chỗ đậu xe, tức tính thêm 30 vạn, giá chỗ đậu xe không có chiết khấu cho nên tổng giá sẽ là 946,104 vạn.
“Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý lấy thẻ chứng minh thư ra đi. Với lại, khi hai em ký hợp đồng, hãy điền tên của hai em vào căn hộ này, được chứ?” An Lương vươn tay ra hiệu cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đưa chứng minh thư.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ngoan ngoãn lấy chứng minh thư ra đưa cho An Lương, anh nhân tiện xem qua ảnh chụp chứng minh thư của hai người bọn họ, mặc dù cũng rất đẹp nhưng không giống như người đẹp thuộc dạng vạn dặm có một.
“Hai vị mỹ nữ, hai người ký vào đây.” Phùng Lệ Bình ra hiệu cho hai chị em họ Hạ ký tên. Bởi vì là thanh toán đầy đủ cho nên trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hoàn thành tất cả các thủ tục trong vòng chưa đầy 30 phút.
An Lương đưa biên lai thanh toán 946,104 vạn cho Hạ Hòa Tâm: “Hai em hãy giữ cho kỹ.”
“Nhân tiện, Tiểu Phùng. Khi nào mới có thể lấy giấy chứng nhận quyền sử dụng đất?” An Lương hỏi.
“Nhiều nhất là một tháng, nhanh nhất là một tuần.” Phùng Lệ Bình trả lời.
Cô không quan tâm đến việc bị An Lương gọi là Tiểu Phùng. An Lương là đại gia mua nhà. Muốn gọi Phùng Lệ Bình như thế nào thì cứ gọi.
Phùng Lệ Bình nói tiếp: “Khi nào giấy chứng nhận quyền sử dụng đất được gửi xuống thì chúng tôi sẽ liên lạc với hai người đẹp thông qua điện thoại và tin nhắn.”
“Vậy thì được.” An Lương trả lời.
Phùng Lệ Bình đưa cho An Lương một túi giấy đựng tài liệu: “Đây là tất cả thông tin của căn hộ số 2201, tòa nhà số 3. Bao gồm thẻ từ ra vào, chìa khóa và thẻ điều khiển hệ thống thông minh trong nhà, và cả hướng dẫn sử dụng các thiết bị liên quan, v.v.”
“Được!”An Lương cầm lấy túi giấy kraft, trực tiếp đưa cho hai chị em nhà họ Hạ.
Phùng Lệ Bình tiếp tục đưa hai tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, còn có danh thiếp của văn phòng quản lý tài sản, nếu có bất cứ chuyện gì có thể liên lạc với chúng tôi. Hai người đẹp có thể đi đổi mật khẩu cửa chính.” Phùng Lệ Bình nhắc nhở.
An Lương nhận lấy danh thiếp, đưa cho Hạ Hòa Tâm.
Gần 12 giờ, mọi chuyện vặt vãnh đều đã xong xuôi, An Lương đề nghị bọn họ đi xem lại căn hộ lần nữa, tiện thể đổi mật khẩu của cửa chính.
Hạ Hòa Tâm dường như nhìn thấu tâm tư của An Lương, cô không từ chối lời đề xuất của An Lương: “Đúng lúc bọn em cũng cần quay video một chút, có gì gửi cho mẹ xem.”
Ba người bọn họ lại đến căn hộ số 2201, tòa nhà số 3. Việc đầu tiên là dùng thẻ điều khiển hệ thống thông minh trong nhà để đổi mật khẩu của cửa chính, đây cũng là điều mà Phùng Lệ Bình đề nghị.
Hai chị em nhà họ Hạ đã đổi mật khẩu cửa, bọn họ sẵn tiện nhập dấu vân tay vào.
Hạ Hòa Tâm nói trước: “An Lương, mật khẩu của nhà bọn em…”
An Lương trực tiếp ngắt lời Hạ Hòa Tâm: “Em không cần phải nói cho anh biết, căn hộ này là anh tặng cho hai em, tức là của hai em.”
Trong lòng Hạ Hòa Tâm chợt cảm động, An Lương rõ ràng là một tên xấu xa, vì lần nào Hạ Hòa Tâm cũng nhìn thấu những thủ đoạn của An Lương, nhưng thủ đoạn của An Lương lại cao minh như vậy, cho dù có bị nhìn thấu đi nữa thì cũng là âm mưu được phơi ra ngoài ánh sáng một cách quang minh chính đại.
Ví dụ như bây giờ, tặng cho bọn họ căn hộ, An Lương đã nói rõ sẽ giải quyết tình trạng nhà ở cho gia đình bọn họ, bọn họ làm sao có thể không nhận lấy?
Dù sao, sự việc này đã khiến gia đình bọn họ nảy sinh mâu thuẫn!
Hạ Hòa Tâm bước đến bên cạnh An Lương, cô nói nhỏ: “Cảm ơn anh!”
Sau khi cảm ơn, Hạ Hòa Tâm nhấc ngón chân lên, hôn lên mặt An Lương. Hạ Như Ý có chút do dự, nhưng sau đó vẫn học theo chị mình, bước đến bên cạnh An Lương nói lời cảm ơn.
An Lương ngẫm nghĩ, bây giờ hai chị em nhà họ Hạ đã tự mình bước đến cửa, cậu có thể ôm trái ôm phải Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý mà không cần phải do dự. Sau khi hôn Hạ Hòa Tâm lần đầu, lần tiếp theo cậu không hôn lên mặt nữa, cậu trực tiếp hôn vào môi của Hạ Hòa Tâm.
Vị dâu?
Đây chính là nụ hôn đầu của Hạ Hòa Tâm!
Trước sự hung hăng của An Lương, Hạ Hòa Tâm không phản kháng. Trái lại hơi đơ đơ.
Hạ Như Ý đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng, cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị An Lương giữ chặt, cô muốn chạy đi đâu?
Vài phút sau, An Lương buông Hạ Hòa Tâm đang thở hổn hển, cậu không dừng lại mà lôi kéo Hạ Như Ý vào chỗ nguy hiểm, tình huống này khiến Hạ Như Ý có chút sững sờ, những thắc mắc ban đầu của cô đã biến mất rồi sao?
Tên xấu xa này vừa hôn chị của cô mà?
Hạ Như Ý không có thời gian để suy nghĩ, cô đã chấp nhận cuộc xâm lược từ An Lương, cô chưa từng trải qua điều gì như vậy trước đây. Điều này khiến cho tâm trí của Hạ Như Ý trống rỗng, sau đó hành động lại theo bản năng.
Chương 1206: Lật bài, tôi chính là báo hoa mai!Lúc An Lương đang hôn Hạ Như Ý, ngoài mặt thì ấm áp nhưng trong lòng lại bối rối, được chứ?
Anh vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon của Hạ Hòa Tâm, cẩn thận cảm nhận nhịp đập của trái tim cô, để tránh tình huống lật ngược tình thế.
Mặc dù anh có thể phán đoán ra được, hai chị em bọn họ chấp nhận ngang hàng nhau thông qua hành động cùng nhau ngồi ở hàng ghế phía sau. Nhưng ai biết được nếu thực xảy ra, bọn họ liệu có chấp nhận được không?
Tuy nhiên, anh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì khi anh đang hôn Hạ Như Ý, Hạ Hòa Tâm không có bất cứ phản ứng tranh chấp nào.
Sau khi Hạ Hòa Tâm lấy lại bình tĩnh, cô cảm thấy An Lương đang bắt nạt Hạ Như Ý. Cô hừ một tiếng.
Dù sao thì tình huống như thế này, bọn họ đã đoán ra được từ sớm rồi nhỉ?
Căn hộ số 2201, tòa nhà số 3, Nam Hồ Viện.
Trong căn phòng, An Lương đang ôm hai chị em nhà họ Hạ, cậu buông Hạ Như Ý ra. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Như Ý, cậu lại hôn một cái, sau đó không chút khách khí hôn lên mặt Hạ Hòa Tâm.
“Hừ!” Hạ Hòa Tâm hừ nhẹ.
Hạ Như Ý đánh An Lương một cái: “Quả nhiên Giai Giai nói không có sai, anh là tên khốn!”
“Giai Giai?” An Lương khó hiểu.
“Là một người bạn thân của bọn em, Khang Ngọc Giai. Cô ấy đã nói từ cách đây rất lâu, anh thích chị của em, cũng thích luôn cả em, đúng không?” Hạ Như Ý nói.
Đầu tiên An Lương nhìn Hạ Như Ý, sau đó lại nhìn Hạ Hòa Tâm, rồi mới trả lời: “Nguyên nhân chính là hai em quá giống nhau. Anh không thể phân biệt được ai là ai, nên rất dễ xảy ra mấy chuyện như vậy.” An Lương nói tiếp: “Nếu anh chọn Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý ở bên người khác, anh sẽ thấy như bị cướp đi vậy!”
“Hừ!” Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cùng hừ một lúc.
“Anh quá đểu!” Hạ Như Ý nói.
Hạ Hòa Tâm cũng đồng tình: “Anh cứ tự kiếm lý do cho mình đi!”
Trước sự bắt bẻ của hai chị em nhà họ Hạ. An Lương nói: “Được rồi, trước đây anh sống ở trong rừng!”
“Ở trong rừng?” Hạ Như Ý nghi ngờ nhìn An Lương.
Hạ Hòa Tâm cũng nghi ngờ.
“Anh là báo hoa mai! Lớn nhỏ gì cũng ăn!” An Lương nhếch mép cười, sau đó lại hôn Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý cũng không phản kháng gì.
Vài phút sau, An Lương buông cả hai người ra: “Không phải hai em định quay video à?” An Lương nói tiếp: “Anh sẽ đi hỏi bạn bè để sắp xếp hoãn lương giữ chức cho dì.”
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý tò mò hỏi: “Quán ăn riêng thật sự có thể kiếm được tiền sao?”
“Nếu không thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.
Hạ Như Ý nói: “Em tưởng anh cố tình làm vậy vì bọn em.”
“Em nói đúng, quả thực thì anh vì hai em mới đề xuất ra ý kiến mở quán ăn riêng, quán ăn riêng thực ra có thể kiếm tiền. Chẳng qua anh vẫn chưa nói, sức ảnh hưởng của anh ở bên đây chiếm một vai trò nhất định, ví dụ như xoay nguồn khách hàng, và cả thúc đẩy tuyên truyền thị trường dịch vụ ăn uống cao cấp, v.v.. Những vấn đề bên này anh sẽ giúp xử lý.” An Lương nói.
“Anh bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào?” Hạ Như Ý tò mò hỏi.
“Từ lần đầu tiên em giả quỷ dọa anh, đã bị anh nhìn thấu rồi.” An Lương mỉm cười trả lời.
Hạ Như Ý nói: “Quả nhiên anh đã có âm mưu từ sớm!”
“Đúng rồi!” An Lương cười, gật đầu thừa nhận.
“Anh quá đểu!” Hạ Như Ý hờn dỗi.
“Anh có thể xác định em là Hạ Như Ý rồi, tính cách của Hạ Hòa Tâm dịu dàng hơn!” An Lương trêu ghẹo.
Hạ Như Ý hừ nhẹ, một giây sau cô nhìn An Lương đầy trìu mến, dùng một giọng nói dịu dàng nói với An Lương: “Dịu dàng như vậy sao?”
“Hả?” An Lương giả vờ khó hiểu.
Hạ Hòa Tâm cũng hợp tác, đổi giọng trong trẻo hơn: “An Lương, anh xem xem em là ai?”
“Chuyện này…” An Lương cũng hợp tác trưng ra bộ mặt nghi ngờ: “Rốt cuộc là sao?”
Hai chị em nhà họ Hạ nhìn An Lương đang hồ đồ, cả hai đều bật cười.
An Lương cố ý làm mặt lạnh, sau đó ôm lấy hai chị em bọn họ: “Anh không quan tâm hai em ai là ai, dù sao cũng đều là của anh!”
Nói xong, An Lương lại hôn mỗi người một cái: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa. Hai em mau chóng quay video đi. Đã qua 12 giờ rồi, chúng ta còn phải đi ăn cơm.”
“Ừm!” Hạ Hòa Tâm trả lời một cách dịu dàng.
“Được rồi.” Hạ Như Ý cũng trả lời lại.
An Lương đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu gửi tin nhắn cho nhóm bạn bè ở Đế Đô.
‘An Lương: @Vân Hải Dương: Hải Dương, giúp tôi với!’
‘Vân Hải Dương: ???’
‘An Lương: Gửi cho tôi thông tin liên lạc của người có tiếng nói trong hệ thống giáo dục Thiên Phủ, tôi muốn sắp xếp hoãn lương giữ chức cho mẹ của bạn gái tôi.’
‘Vân Hải Dương: Không phải chứ?’
‘Vân Hải Dương: An Lương, cậu cũng có bạn gái ở Thiên Phủ?’
‘An Lương: Tôi chưa nói điều đó sao?’
‘Vân Hải Dương: Chưa!’
‘Lý Tồn Viễn: Chưa!’
‘Tiền Tiểu Cương: Chưa!’
‘An Lương: Tôi nhớ tôi đã nói rồi, mấy cậu đừng có làm trò với tôi, Triệu Uyển Hề cũng biết rồi, sao các cậu lại không biết được?’
‘Tiền Tiểu Cương: Triệu Uyển Hề cũng biết sao, được đấy!’
‘Lý Tồn Viễn: Ngẫm nghĩ xem có vấn đề gì?’
‘Vân Hải Dương: Có phải là Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý không?’
‘An Lương: Thấy không, mọi người chỉ đang giả vờ!’
‘Vân Hải Dương: Chúng tôi chỉ ghen tị mà thôi.’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi không hề, dạo này tôi sắp thành công rồi, cách làm của An Lương quả thực rất tốt!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi đã thành công!’
‘Tiền Tiểu Cương: Khi nào An Lương đến Đế Đô làm việc, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.’
‘Lý Tồn Viễn: ???’
‘Vân Hải Dương: Đệch?’
‘An Lương: Tiểu Cương đại ca thật đỉnh!’
‘An Lương: Trước tiên nói chuyện chính đi đã, Vân Hải Dương, chuyện hoãn lương giữ chức đối với cậu chắc chỉ là chuyện nhỏ mà nhỉ?’
‘Vân Hải Dương: Chuyện nhỏ, chỉ cần một câu!’
‘An Lương: Tốt!’
‘An Lương: Khi nào cậu thu xếp xong rồi hãy nói cho tôi biết.’
‘Vân Hải Dương: Không thành vấn đề.’
‘Vân Hải Dương: @Tiền Tiểu Cương: Tiểu Cương, cậu không có nói đùa chứ?’
‘Tiền Tiểu Cương: Dĩ nhiên là không!’
‘Tiền Tiểu Cương: Hãy chấp nhận đi!’
‘Lý Tồn Viễn: Tôi vẫn đang cố gắng, dự kiến sẽ sớm có kết quả!’
‘Vân Hải Dương: Huấn luyện viên, dạy tôi đi!’
‘An Lương: Lý Thiến? Tiểu Ngư?’
‘An Lương: Dạy không nổi!’
‘An Lương: Làm phiền rồi, cáo từ!’
‘Tiền Tiểu Cương: Dạy không nổi, đi trước đây!’
‘Lý Tồn Viễn: Người trong cuộc vẫn quan trọng hơn. Tạm biệt, Vân Hải Dương!’
Chương 1207: Chỉ thích một người?Khi An Lương đang trò chuyện với nhóm bạn ở Đế Đô, hai chị em nhà họ Hạ đang chụp ảnh và quay video.
Nguy cơ đang xảy ra trong gia đình hai chị em nhà họ Hạ thực sự khá nghiêm trọng. Dù sao, cả Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều không có chỗ để sống trong nhà. May mắn là bây giờ đang trong thời gian đi học, nếu sau này nghỉ hè thì sao?
Vì chuyện ăn ở trong nhà, Thái Vũ San và Hạ Hiểu Đông đã cãi nhau không ít.
Sau mỗi cuộc cãi vã, Thái Vũ San đều tìm kiếm sự an ủi và thấu hiểu từ hai chị em nhà họ Hạ.
Nhưng vấn đề tồi tệ hơn đã đến rồi!
Trong quá trình xảy ra tranh cãi, không có ai là người sai, cũng không có ai bới móc được điểm lý luận của đối phương.
Thái Vũ San sai sao?
Có vẻ Thái Vũ San hơi tuyệt tình và không hiếu thuận, nhưng Thái Vũ San cũng chỉ là vì con gái mà thôi, hơn nữa phương pháp bà đưa ra để giải quyết quả thực có hiệu quả.
Hạ Hiểu Đông sai sao?
Hạ Hiểu Đông cũng chỉ là vì hiếu thuận với mẹ mà thôi. Giải pháp mà ông đưa ra chính là, khi Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nghỉ hè, ông sẽ ngủ trên sô pha trong phòng khách, còn mẹ ông và Thái Vũ San thì ngủ trong phòng ngủ chính. Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vẫn sẽ ngủ trên chiếc giường hai tầng của bọn họ.
Đây quả thực là một giải pháp tạm thời.
Nhưng nếu nhìn theo góc độ trước mắt mà nói, đây là cách tốt nhất Hạ Tiểu Đông có thể nghĩ ra và có thể làm được.
Đinh Tiểu Hoa cũng không sai!
Lần trước Đinh Tiểu Hoa đã lật bài với Thái Vũ San, bà ấy bảo có thể đi viện dưỡng lão, thậm chí bằng lòng đi viện dưỡng lão, nhưng Hạ Hiểu Đông đã cưỡng chế lại.
Còn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý?
Bọn họ có gì sai?
Mặc dù bọn họ rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là những sinh viên năm nhất bình thường mà thôi, bọn họ còn có thể làm được gì?
Không ai sai cả, mỗi người đều có lý do của riêng mình, đây mới là rắc rối lớn nhất.
Hiện thực luôn luôn vô lý như vậy!
Bởi vì thế giới hiện thực là một thế giới đa chiều, không phải là một thế giới 2D đơn giản, càng không tồn tại kiểu không đúng thì sai, có rất rất nhiều chuyện không thể nào phân định “đúng và sai”, bao gồm hoàn cảnh của An Lương và hai chị em nhà họ Hạ.
An Lương sai sao?
Ai cũng có tình yêu với cái đẹp, tại sao cậu lại sai?
Nói như thể trong thế giới thực không có tên cặn bã nào?
An Lương vẫn không phải là tên cặn bã!
Lý do khiến Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý chụp ảnh và quay video thực ra là vì những nguy cơ đang xảy ra trong gia đình của bọn họ. Căn hộ này có thể giải quyết vấn đề, có thể tạo lại sự bình an trong gia đình của bọn họ.
Hai người bọn họ đều gửi ảnh và video vào nhóm nhỏ của hai chị em và mẹ bọn họ.
‘Hạ Hòa Tâm: [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]’
‘Hạ Như Ý: [Video] [Video] [Video]’
Hai chị em họ Hạ chụp ảnh phòng ngủ chính và cảnh Công viên Nam Hồ từ ngoài phòng ngủ gửi vào trong nhóm.
‘Thái Vũ San: Hai đứa đến nhà của An Lương à?’
‘Thái Vũ San: Không phải cậu ấy là người Thịnh Khánh à?’
‘Thái Vũ San: Nhà cậu ấy cũng có một căn ở Thiên Phủ sao?’
‘Thái Vũ San: Nhà của những người có tiền quả khác biệt, mỗi căn phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng, lại có cả hai phòng thay đồ riêng.’
‘Thái Vũ San: Ở bên ngoài là Công viên Nam Hồ?’
‘Thái Vũ San: Phong cảnh như thế này cũng quá đẹp!’
‘Thái Vũ San: Hai đứa chú ý một chút, đừng để thiệt thòi!’
Tuy nhiên, lời nhắc nhở của Thái Vũ San đã quá muộn. Cho dù là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý, nụ hôn đầu tiên đều là của An Lương, được không?
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nhìn thấy lời nhắc nhở của Thái Vũ San, hai người bọn họ nhìn nhau, hình như cả hai đều đỏ mặt khi nghĩ đến điều gì đó.
‘Thái Vũ San: Căn hộ này rộng bao nhiêu vậy?’
‘Thái Vũ San: Trang trí rất đẹp.’
‘Thái Vũ San: Nhà bếp vừa lớn vừa sáng sủa, còn có điều hòa trung tâm, như vậy khi nấu nướng vào mùa hè sẽ rất thoải mái.’
‘Thái Vũ San: @Hạ Hòa Tâm @Hạ Như Ý: Hai đứa đâu rồi?’
‘Hạ Hòa Tâm: [Hình ảnh]’
‘Hạ Như Ý: [Hình ảnh]’
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý lần lượt gửi ảnh hợp đồng mua nhà và ảnh toàn bộ biên lai vào trong nhóm.
‘Thái Vũ San: ???’
‘Thái Vũ San: Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của hai đứa?’
‘Thái Vũ San: Hơn 900 vạn, thanh toán đầy đủ?’
‘Thái Vũ San: Rốt cuộc là sao?’
Thái Vũ San thực ra cũng lờ mờ đoán được câu trả lời, nhưng nhìn thấy biên lai thanh toán hơn 900 vạn, bà vẫn cảm thấy rất khó tin. Dù sao cũng là hơn 900 vạn lận đấy!
Thái Vũ San hiểu rất rõ về khái niệm hơn 900 vạn.
‘Hạ Hòa Tâm: Hôm nay anh ấy đột ngột đưa bọn con đến để mua nhà.’
‘Hạ Như Ý: Toàn bộ số tiền vừa được thanh toán, hơn nữa còn trực tiếp dùng tên của bọn con để đứng tên, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cũng là tên của bọn con.’
‘Hạ Hòa Tâm: Anh ấy đặc biệt chọn một căn hộ bốn phòng ngủ, anh ấy cũng biết vấn đề của gia đình chúng ta.’
‘Hạ Như Ý: Bố và mẹ ở chung một phòng, bà ở một phòng, con và chị mỗi người một phòng.’
‘Hạ Như Ý: Căn phòng này thực sự rất tốt, hệ thống điều khiển thông minh rất tiên tiến, từ điều hòa trung tâm đến hệ thống không khí trong lành, thiết bị sưởi ấm dưới sàn và hệ thống chiếu sáng, tất cả đều có thể được điều khiển bởi hệ thống thông minh.’
‘Hạ Như Ý: Mẹ ơi, chắc là anh ấy đã đặc biệt để ý những gì mà mẹ đã nói ngày hôm qua.’
‘Hạ Hòa Tâm: Con cũng thấy vậy.’
‘Thái Vũ San: Căn hộ hơn 900 vạn, cậu ấy trực tiếp trả hết toàn bộ số tiền, lại còn tặng cho hai đứa?’
‘Thái Vũ San: Liệu có vấn đề gì không?’
‘Hạ Hòa Tâm: Mẹ!’
‘Hạ Như Ý: Mẹ lo quá rồi, cái đồng hồ mà trước đó anh ấy đeo có giá hơn 1700 vạn đấy.’
‘Thái Vũ San: ...’
‘Thái Vũ San: Hôm qua sau khi các con đi, mẹ có lên mạng kiểm tra, Kế hoạch phát triển ở Tây Thành của Thịnh Khánh là một dự án rất lớn, nhà của cậu ấy ở Thịnh Khánh, bọn họ giỏi vậy sao?’
‘Hạ Hòa Tâm: Trước đó, bọn con có đi Thịnh Khánh chơi, anh ấy làm việc trong công ty của gia đình anh ấy, chắc rất là giỏi.’
‘Hạ Như Ý: Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, căn phòng này anh ấy bảo là tặng cho bọn con, không thể nào có vấn đề gì đâu.’
‘Hạ Hòa Tâm: Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất sẽ có nhanh nhất là một tháng, mẹ không cần phải lo lắng, có thể kiểm tra trên mạng mà.’
‘Thái Vũ San: Hạ Hòa Tâm, Hạ Như Ý, nói thật đi, rốt cuộc cậu ấy thích ai trong hai đứa?’
An Lương chỉ thích một trong hai người họ ư?
Chương 1208: Tôi không phải tên ngốc, được chứ?Câu hỏi của Thái Vũ San đã làm khó Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, An Lương lớn nhỏ đều muốn ăn, nhưng bọn họ sao có thể nói với Thái Vũ San như vậy?
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý biết về tình hình của An Lương, nhưng Thái Vũ San lại không biết, Thái Vũ San không thể hiểu được, đúng không?
“Chị ơi, hay là nói chị đi?” Hạ Như Ý nói.
“Dù sao thì, người luôn được công khai với bên ngoài đều là chị.” Hạ Như Ý nói thêm.
Hạ Hòa Tâm cũng không từ chối, như Hạ Như Ý đã nói, những điều được công khai ra bên ngoài chính là Hạ Hòa Tâm và An Lương là người yêu của nhau, hiện tại không thể hấp tấp thay đổi thành Hạ Như Ý được, đúng không?
Đó cũng đâu quá đáng lắm?
‘Hạ Như Ý: Lúc trước cậu ấy nói, anh ấy thích chị gái, vì chị ấy có tính cách dịu dàng!’
‘Thái Vũ San: Vậy tại sao căn hộ này lại viết tên của cả hai đứa?’
‘Hạ Hòa Tâm: Đó là chủ ý của con, con muốn tặng một nửa cho Như Ý.’
‘Thái Vũ San: Vì mối quan hệ của hai đứa tốt như vậy, vậy thì cứ theo cách của hai đứa mà xử lý đi.’
‘Hạ Hòa Tâm: Nhân tiện, mẹ ơi, căn hộ này được trang trí rất tinh tế, bọn con có thể ở luôn vì có đầy đủ đồ dùng, bố với mẹ tính khi nào dọn qua đây?’
‘Thái Vũ San: Bố với mẹ cũng phải chuyển qua đó sao?’
‘Thái Vũ San: Mẹ tưởng cậu ấy mua cho hai đứa.’
‘Hạ Hòa Tâm: Anh ấy nói tặng căn hộ này cho bọn con, là thuộc về bọn con.’
‘Hạ Hòa Tâm: Hơn nữa, khi anh ấy mua căn phòng này, anh ấy vốn đã nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình chúng ta, đặc biệt là tình trạng của bà nội.’
‘Hạ Hòa Tâm: Chỗ này đi ra ngoài là tới Công viên Nam Hồ, rất thích hợp cho người già nghỉ dưỡng.’
‘Hạ Như Ý: Vâng, mẹ, căn hộ ở đây rất tốt, các chi tiết được thiết kế rất tiện dụng, ngay cả phòng tắm cũng có hệ thống sưởi ấm dưới sàn!’
Trong phòng vệ sinh được ngăn cách làm hai khu ướt và khô, khu khô có hệ thống sưởi ấm dưới sàn để tránh bị lạnh sau khi ra khỏi khu vực tắm.
‘Thái Vũ San: Chủ nhật tuần sau, đợi bố mẹ nghỉ thì chúng ta cùng nhau đi xem phòng.’
‘Thái Vũ San: Mẹ vẫn phải làm việc với bố của hai đứa, tư tưởng của ông ấy quá truyền thống, mẹ sợ ông ấy sẽ không thể chấp nhận một điều như vậy.’
‘Hạ Hòa Tâm: Mặc kệ bố, bọn con sẽ đón bà qua đây.’
‘Hạ Hòa Tâm: Thang máy ở đây rất thoải mái, bà nội lên xuống cũng thuận tiện, không cần phải leo cầu thang như chỗ chúng ta ở bây giờ.’
‘Hạ Như Ý: Đúng vậy!’
‘Hạ Như Ý: Con thấy leo tận 4 lầu vất vả quá.’
‘Hạ Như Ý: Bà chắc còn vất vả hơn?’
‘Hạ Như Ý: Hơn nữa, chỗ cũ của chúng ta không có gì vui, bà nội suốt ngày không chịu ra ngoài chơi nữa.’
Điều này quả thực không sai.
Nếu không, Đinh Tiểu Hoa sẽ không ngồi xem những bộ phim truyền hình lớn hơn tuổi của An Lương suốt ngày.
‘Hạ Hòa Tâm: Điểm yếu của bố là bà nội, chỉ cần bà nội thích bên này hơn, bố sẽ thỏa hiệp.’
‘Hạ Như Ý: Bà nội chắc chắn cũng sẽ thích nơi này. Môi trường ở đây thực sự rất tốt!’
‘Hạ Như Ý: Từ ban công phòng khách nhìn ra là có thể thấy Công viên Nam Hồ, thật sự rất thoải mái!’
Thái Vũ San không biết phải nói gì, dù sao cũng là căn hộ hơn 900 vạn, còn có thể không thoải mái sao? Không thoải mái sao có thể bán tới 900 vạn được chứ?
‘Hạ Hòa Tâm: Mẹ, bọn con đi trước đây, hơn 12 giờ rồi, bọn con vẫn chưa ăn trưa nữa.’
‘Hạ Như Ý: Cả buổi sáng ngồi xử lý chuyện mua nhà, con đói quá rồi!!’
‘Thái Vũ San: Đi đi!’
‘Thái Vũ San: Mẹ cũng đang xử lý vấn đề thiết kế quán ăn riêng, mẹ đang trao đổi với nhà thiết kế.’
‘Thái Vũ San: Có vẻ sau này phải chăm chỉ làm việc hơn, như vậy mới xứng đáng với bạn trai của Hòa Tâm.’
‘Hạ Hòa Tâm: Mẹ!’
‘Thái Vũ San: Mẹ bận tí đây!’
Trong phòng khách, An Lương đang ngồi trên sô pha, anh nhận được tin nhắn của Vân Hải Dương, vụ tạm dừng lương giữ chức của Thái Vũ San đã được xử lý êm đẹp, dù sao cũng chỉ cần một câu nói.
‘Vân Hải Dương: An Lương, chúng tôi dự định tổ chức một cuộc đua xe từ thiện tại Đường đua Quốc tế GoldenPort. Cậu tham gia không?’
‘An Lương: Chính xác là khi nào?’
‘Vân Hải Dương: Hiện vẫn chưa xác định được, có thể là cuối tháng, hoặc có thể là tháng sau.’
‘Vân Hải Dương: Mục đích chính là mở cửa bán vé cho mọi người, vì vậy phải chọn vào ngày nghỉ lễ.’
‘Vân Hải Dương: Nhân tiện, có một chuyện rất buồn cười, có người đề xuất là Tiết Thanh Minh!’ (1)
(1) Tiết thanh minh, là một ngày lễ nhằm thể hiện bổn phận, báo hiếu của cháu cháu tưởng nhớ đến công lao của tổ tiên.
‘An Lương: ...’
‘An Lương: Cuộc đua xe vào Tiết Thanh Minh…’
‘An Lương: Đề xuất này cũng ra trò đấy!’
Đua xe Tiết Thanh Minh?
Nóng lòng muốn gặp lại tổ tiên rồi sao?
‘An Lương: Như vậy đi, tạm hoãn một thời gian, chúng ta đợi tới ngày Quốc tế Lao Động sau đó tổ chức lớn hơn một chút.’
‘An Lương: Bên Công ty Ước mơ Tương lai đang lên kế hoạch sử dụng pin Graphene để biến đổi một số loại ô tô điện, bao gồm Taycan của Porsche, Model-S và Model-X của Tesla, và các loại ô tô điện nội địa của chúng ta. Tổ chức một cuộc quyết đấu giữa các ô tô điện với nhau, dùng phiên bản pin Graphene và phiên bản thường để thi tài.’
‘Vân Hải Dương: Ồ!’
‘Vân Hải Dương: Kế hoạch quảng bá này rất phù hợp!’
‘Vân Hải Dương: Sau khi quảng bá như vậy, giá trị thị trường của Công ty Ước mơ Tương lai chắc chắn sẽ tăng gấp đôi một lần nữa!’
‘Vân Hải Dương: Tôi sẽ nói với những người khác trước.’
‘An Lương: Ừm!’
Khi An Lương đang trò chuyện, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đến phòng khách, bọn họ ngoan ngoãn ngồi hai bên trái phải cạnh An Lương.
An Lương để điện thoại xuống, anh lại ôm Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.
“Hai em đã nói với dì chưa?” An Lương hỏi.
Chương 1209: Ủy viên đời sống ra tay?Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều gật đầu và giải thích tình hình.
“Còn có một vấn đề quan trọng khác!” Hạ Hòa Tâm giải thích về vấn đề bạn gái công khai: “Bọn em đã nói với mẹ, anh là bạn trai của em, anh không được sơ sẩy, biết không?”
An Lương trả lời lại một cách bất lực: “Anh đâu phải là tên ngốc đâu?”
“Hừ!” Hạ Hòa Tâm liếc mắt nhìn An Lương.
“Hừm!” An Lương khịt mũi, cậu rút tay về, kéo Hạ Hòa Tâm qua, quay đầu cúi xuống hôn cô.
Phòng khách của căn hộ số 2201, tòa nhà số 3, Nam Hồ Viên.
Trên ghế sô pha, An Lương vòng tay ôm Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, lúc này cậu đang hôn Hạ Hòa Tâm.
Lần này Hạ Hòa Tâm đã có chút kinh nghiệm, Hạ Hòa Tâm thử đáp lại An Lương, hiển nhiên trong lòng cô cũng thích An Lương, nếu không, cô làm sao có thể đáp lại An Lương?
Suy cho cùng, nếu không thích một người, cơ thể sẽ cảm thấy ghét bỏ và từ chối theo bản năng!
An Lương cũng không coi trọng cái này, coi nhẹ cái kia. Cậu rất có kinh nghiệm trong chuyện xử lý mọi việc một cách công bằng, vì vậy sau khi hôn Hạ Hòa Tâm, anh cũng hôn Hạ Như Ý.
Khoảng 10 phút sau, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều nép vào vòng tay anh.
Hạ Như Ý đột nhiên đánh anh: “Thật chiếm dụng, anh là tên khốn nạn!”
Hạ Hòa Tâm cũng đồng tình: “Anh quả thực là một tên khốn nạn!”
An Lương cười hê hê, cậu không quan tâm đến những biệt danh vô thưởng vô phạt này.
“Hai em đói chưa, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
“Anh muốn ăn gì?” Hạ Hòa Tâm hỏi ngược lại.
Hạ Như Ý không nói gì, hiển nhiên là để cho An Lương quyết định.
An Lương suy nghĩ một lúc sau đó mới trả lời: “Gà rút xương thơm cay thì sao?”
“Có một quán gà rút xương thơm cay tên là Câu Chuyện Cũ, gần nhà của hai em.” An Lương nói thêm.
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Không thành vấn đề, bọn em cũng thích quán gà rút xương thơm cay Câu Chuyện Cũ. Nhưng lát nữa khi qua đó, anh nhớ đàng hoàng một chút, chủ quán có biết bọn em, còn biết cả bố và mẹ của bọn em nữa.”
“Hê, em thật là, vừa nãy anh đã nói rồi, anh không phải là một tên ngốc, chắc chắn sẽ không bị lộ.” An Lương nói.
“Hừ!” Hạ Hòa Tâm hừ nhẹ, cô còn liếc An Lương một cái.
An Lương nhìn dáng vẻ dỗi hờn của Hạ Hòa Tâm, cậu không nhịn được, lại kéo Hạ Hòa Tâm qua.
“Ưm...”
Hạ Hòa Tâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị An Lương hôn, mấy phút sau, Hạ Như Ý đương nhiên cũng không trốn tránh.
Hạnh phúc nhân đôi này quả thực là quá vui!
1 giờ 15 phút trưa, An Lương dẫn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đến sàn giao dịch bất động sản, An Lương đã đỗ xe ở đó.
Nhưng lần tới, cậu có thể trực tiếp đỗ xe ở nhà xe của tòa nhà số 3.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vẫn ngồi ở hàng ghế sau, sau màn biểu hiện của An Lương trước đó và sau khi An Lương hôn bọn họ, bây giờ bọn họ càng không thể trở lại quy tắc mỗi người sẽ ngồi ở ghế lái phụ một lần như trước đây.
Hơn 20 phút sau, An Lương đã lái xe đến quán gà rút xương thơm cay Câu Chuyện Cũ.
Trong quán gà rút xương thơm cay Câu Chuyện Cũ, Chu Gia Khang nhìn thấy Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý còn có An Lương đang đi vào cùng lúc với nhau, ông chủ động chào hỏi: “Tiểu Hạ, đã lâu rồi hai đứa không đến!”
Hạ Hòa Tâm trả lời: “Chú Chu. Hôm nay có còn sụn gà không ạ?”
“Vẫn còn.” Chu Gia Khang trả lời lại, sau đó nhìn An Lương gật đầu chào hỏi. An Lương cũng gật đầu đáp lại.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đi chọn món ăn, Chu Gia Khang nhỏ giọng nói với An Lương: “Này chàng trai, chú cho cháu biết một bí mật, trong hai người bọn họ, tính cách sôi nổi chính là Hạ Như Ý, tính cách dịu dàng chính là Hạ Hòa Tâm, chỉ cần thông qua hai điều này là có thể phán đoán ra được ai là ai.”
An Lương cười thầm trong lòng, bí mật này sao anh lại không biết được? Quan trọng hơn, bí mật này đã sai!
“Cảm ơn ông chủ Chu.” An Lương cũng nhỏ giọng nói, cậu còn giả vờ rất phiền não: “Thực ra cháu đang yêu đương với Hạ Hòa Tâm, vấn đề lớn nhất chính là đôi khi thật khó để phân biệt ai là ai trong hai chị em bọn họ.”
“Những gì chú vừa nói với cháu chính là cách để phân biệt, cháu quan sát kỹ là được.” Chu Gia Khang cho rằng mình có thể phân biệt được.
“Vâng, cháu cảm ơn lần nữa!” An Lương lễ phép trả lời.
“Không có gì.” Chu Gia Khang đáp lại.
An Lương xoay người đi tới một cái bàn sạch sẽ, anh không kén ăn, để mặc Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý chọn món là được, anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn.
Phùng Kiệt của Vũ Nguyệt đã gửi một tin nhắn cho An Lương.
‘Phùng Kiệt: Giám đốc An, bệnh viện thú cưng đầu tiên đã được thông qua thành công.’
‘Phùng Kiệt: Biểu hiện của Bạch Nguyệt rất tốt. Bạch Nguyệt phụ trách toàn bộ quá trình. Tôi đang đứng ở một bên quan sát.’
‘An Lương: Vậy thì tốt!’
‘An Lương: Nhân tiện, còn chuyện kia thì xử lý như thế nào?’
Sau khi An Lương gửi tin nhắn, anh chuyển khung trò chuyện để kiểm tra tin nhắn Bạch Nguyệt đã gửi.
‘Bạch Nguyệt: An Lương, việc tiếp nhận bệnh viện thú cưng đã diễn ra rất thuận lợi.’
‘Bạch Nguyệt: Vào buổi chiều, bọn mình sẽ cố gắng bắt những con chó mèo đi lạc ở trường, sau đó gửi chúng đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra.’
‘Bạch Nguyệt: Ngoài ra, bọn mình đã liên hệ với các sinh viên Học viện Công nghệ Thông tin, bọn họ đồng ý giúp bọn mình tạo một trang web nhận nuôi thú cưng miễn phí.’
‘Bạch Nguyệt: Đợi trang web nhận nuôi hoàn thành, bọn mình có thể chụp ảnh những chú chó mèo này, đưa lên trang web và cố gắng chờ người nhận nuôi chúng.’
‘An Lương: Làm tốt lắm!’
‘An Lương: [Giơ ngón cái]’
An Lương lại chuyển khung sang cuộc trò chuyện của Phùng Kiệt, Phùng Kiệt đã trả lời tin nhắn.
‘Phùng Kiệt: Chuyện kia cũng đã được xử lý xong.’
‘Phùng Kiệt: Mọi thứ đều được thực hiện theo chỉ thị của giám đốc An.’
‘An Lương: Không tệ!’
Sau khi An Lương trả lời, cậu gửi tin nhắn cho cố vấn Vạn Vân Phi. Ủy viên đời sống đã lâu không sủi bọt, lần này cậu sẽ ra tay…
Chương 1210: Hoạt động trồng cây xanh!Quán gà rút xương thơm cay - Câu Chuyện Cũ.
An Lương đang gửi tin nhắn cho cố vấn Vạn Vân Phi.
‘An Lương: Thầy Vạn, em có một chuyện muốn nói với thầy.’
‘Vạn Vân Phi: Có chuyện gì vậy?’
‘An Lương: Thứ năm tuần sau là Tết trồng cây. Em muốn tổ chức hoạt động trồng cây xanh cho các bạn tham gia. Siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt sẽ tài trợ toàn bộ hoạt động trồng cây ở núi Tây Hoang.’
‘An Lương: Bao gồm cây non, dụng cụ trồng cây tương ứng, xe đưa đón, xe chở nước và tất cả các vật liệu cần thiết liên quan.’
‘Vạn Vân Phi: Vũ Nguyệt không cần làm quảng cáo gì sao, chẳng hạn như biểu ngữ hay làm nhà tài trợ gì đó?
‘An Lương: Không cần đâu ạ.’
‘An Lương: Vũ Nguyệt bây giờ đã là siêu thị cao cấp nổi tiếng nhất ở các trường đại học gần đó, không cần phải quảng cáo vào lúc này.’
‘Vạn Vân Phi: Vậy thì...’
‘An Lương: Chỉ là Tết trồng cây mà thôi. Là sinh viên đại học trong thời đại mới, chúng ta nên đóng góp vào hoạt động công ích - bảo vệ môi trường, đồng thời thêm màu xanh cho thế giới.’
‘Vạn Vân Phi: Vậy ý của em là ngày thứ Năm đó phải có thời gian rảnh cả ngày để ra ngoài sao?’
‘An Lương: Nếu như có thể.’
‘Vạn Vân Phi: Chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với trưởng khoa và cố gắng thương lượng hợp tác.’
‘An Lương: Vâng ạ.’
‘…Tinh!’
‘Tết trồng cây sắp đến, xin Ký chủ hãy thêm một chút sức sống cho thế giới thịnh vượng này và đóng góp bảo vệ môi trường cho thế giới tươi đẹp này.’
‘Nhiệm vụ bảo vệ môi trường: Trồng cây gây rừng’
‘Nội dung nhiệm vụ: Ký chủ đã khởi động nhiệm vụ trồng cây gây rừng. Vào ngày Tết trồng cây, xin Ký chủ hãy dẫn một nhóm có số lượng tối đa là 100 người tham gia hoạt động trồng cây gây rừng.’
‘Phần thưởng nhiệm vụ: Đánh giá toàn diện dựa theo số lượng người tham gia, số lượng cây được trồng và sự hài lòng chung của hoạt động.’
‘Lưu ý 1: Nếu số lượng người vượt quá 100 người, vẫn chỉ tính 100 người.’
‘Lưu ý 2: Xin Ký chủ hãy chuẩn bị tốt các biện pháp phòng ngừa an toàn, để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trong quá trình trồng cây.’
…
Ban đầu, An Lương chỉ đơn thuần là muốn dẫn các bạn đi trồng cây vào Tết trồng cây, để coi như là Ủy ban đời sống đang tổ chức hoạt động mà thôi.
Có ai nghĩ là sẽ kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đâu?
Tổng số sinh viên của Lớp Tài chính 3 - Khóa 2019 chỉ có 41 người. Số người tối đa của nhiệm vụ này là 100 người, vậy là có thể kéo thêm người?
Chắc chắn là phải kéo thêm người!
An Lương suy nghĩ một lát, sau đó gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá phòng 307.
‘An Lương: Có ai ở đó không?’
‘Trầm Thế Trung: ?’
‘Lữ Văn Sơn: Có.’
‘Mã Long: Có chuyện gì vậy?’
‘An Lương: Lớp 1 và Lớp 2 của chúng ta có bao nhiêu người?’
‘Trầm Thế Trung: Trong Lớp Tài chính 1 và Lớp Tài chính 2 của chúng ta sao?’
‘An Lương: Đúng vậy.’
‘Trầm Thế Trung: Hình như cũng xêm xêm nhau mà nhỉ?’
‘Lữ Văn Sơn: Lớp 1 có 40 người, Lớp 2 có 40 người, Lớp 3 của chúng ta có 41 người.’
‘Mã Long: Cậu biết rõ vậy sao?’
‘Lữ Văn Sơn: Tôi có anh em trong hai lớp kia.’
‘Lữ Văn Sơn: An Lương, cậu hỏi cái này để làm gì?’
‘An Lương: Lát nữa nói, chuyện vẫn chưa chắc chắn, tôi té trước đây.’
An Lương lập tức gửi tin nhắn cho Vạn Vân Phi.
‘An Lương: Thầy Vạn, trong lớp của bọn em chỉ có 41 người. Em thấy quy mô hơi nhỏ, cho nên chúng ta gộp luôn cả Lớp 1 và Lớp 2 với nhau. Toàn bộ sinh viên năm nhất Khoa Tài Chính của chúng ta đều sẽ tham gia!’
‘Vạn Vân Phi: Đúng lúc thầy định nói với em chuyện này!’
‘Vạn Vân Phi: Trưởng khoa cũng vừa nghĩ, nếu như Lớp 3 của chúng ta vắng tiết vào thứ Năm thì sẽ học bù vào ngày thứ Bảy, nhưng chỉ có Lớp 3 của chúng ta học bù, về chuyện học bù thì giáo viên bảo sẽ chiếm thời gian nghỉ ngơi của bọn họ.’
‘Vạn Vân Phi: Nếu toàn bộ Khoa Tài chính đều tham gia, thì vào thứ Năm, các giáo viên của Khoa Tài chính có thể nghỉ ngơi và dạy bù vào ngày thứ Bảy…’
‘An Lương: Thật là trùng hợp!’
‘An Lương: Thầy Vạn, thầy thử thương lượng với giáo viên của Lớp 1 và Lớp 2 đi?’
‘An Lương: Hoạt động lần này là tự nguyện, muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia cũng không miễn cưỡng. Tốt nhất nên hoàn thành đăng ký trước trong ngày hôm nay. Vũ Nguyệt bên em sẽ sắp xếp bố trí xe đưa đón, cây non, dụng cụ trồng cây và các chuyên gia hỗ trợ.’
‘An Lương: Nếu giáo viên của các lớp khác muốn tham gia, bọn họ có thể tham gia cùng nhau.’
‘An Lương: Đương nhiên, thầy Vạn nhất định sẽ tham gia, đúng không?’
‘Vạn Vân Phi: Thầy tất nhiên phải tham gia hoạt động này, thầy chỉ sợ những tình huống bất ngờ xảy ra.’
‘An Lương: Thầy yên tâm, mỗi bạn đăng ký tham gia đều sẽ được Vũ Nguyệt mua luôn cả bảo hiểm tai nạn.’
‘An Lương: Bên em cũng sẽ bố trí các chuyên gia từ công ty làm vườn đi cùng, bao gồm hướng dẫn chúng ta cách đào hố, cách trồng cây, cách lấp đất và tưới nước.’
‘An Lương: Tình trạng khô cằn ở núi Tây Hoang rất nghiêm trọng. Vũ Nguyệt bên em dự định sẽ thực hiện kế hoạch này trong 3 năm, mỗi lần đến Tết trồng cây sẽ tổ chức hoạt động một lần. Khi bọn em tốt nghiệp, bọn em có thể đã thay đổi một phần của núi Tây Hoang.’
‘Vạn Vân Phi: Kế hoạch này rất tốt. Thầy sẽ báo với trường, trường nhất định sẽ ủng hộ cho em.’
‘An Lương: Vậy em đi thông báo trong nhóm lớp một chút, để lớp trưởng thống kê tình hình đăng ký?’
‘Vạn Vân Phi: Không thành vấn đề. Thầy cũng sẽ giải thích tình hình với trưởng khoa và trường, sau khi có sự đồng ý, thầy sẽ nói chuyện với cố vấn của Lớp số 1 và Lớp số 2.’
‘Vạn Vân Phi: Sau khi mọi việc được giải quyết xong, thầy sẽ lập một nhóm trò chuyện, mời cố vấn của hai lớp còn lại, lớp trưởng và cả em để giám sát hoạt động lần này.’
‘An Lương: Vâng!’
Chương 1211: Trải nghiệm khi có ít con trai trong lớp là như thế nào?Khi Vạn Vân Phi đi xử lý, An Lương gửi tin nhắn trong nhóm lớp trước.
‘An Lương: @All: Ai có ở đây thì hú một tiếng?’
‘Bạch Tinh Tinh: Hú?’
‘Bạch Tinh Tinh: Run rẩy lo sợ, vốn dĩ đang định nói “có”, nhưng đại lão Ủy ban đời sống lại kêu hú, tủi thân ngồi hú.’
‘Trần Nhạc: Hú.’
‘Tiểu Yến: Hú.’
‘Ngụy Lệ Duyệt: Hú hú hú?’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Các cậu phê thuốc à!’
An Lương: Tôi nói trước một chuyện.’
‘An Lương: Thứ Năm là Tết trồng cây. Là sinh viên đại học trong thời đại mới, Ủy ban đời sống đã quyết định dẫn dắt mọi người đi trồng cây ở núi Tây Hoang. Dự kiến cứ mỗi năm, đến dịp Tết trồng cây, chúng ta sẽ tiến hành hoạt động này trong suốt sự nghiệp đại học của chúng ta trong tương lai. Để chúng ta có thể để lại một điều có ý nghĩa trong sự nghiệp đại học của chúng ta.’
‘An Lương: Toàn bộ hoạt động được tài trợ bởi Vũ Nguyệt...’
An Lương giải thích tình hình cho Vạn Vân Phi, sau đó lại nói thêm lần nữa.
‘An Lương: Sự kiện này dựa trên nguyên tắc đăng ký tự nguyện, nếu bạn không muốn tham gia thì không cần đăng ký.
‘An Lương: @Bạch Tinh Tinh: Lớp trưởng, cậu phụ trách thống kê một chút nhé?’
‘An Lương: Hạn chót đăng ký là trước 9 giờ tối nay.’
‘Bạch Tinh Tinh: Không thành vấn đề, Ủy ban đời sống đã sắp xếp công việc, lớp trưởng nhỏ bé như tôi phải tuân theo rồi.’
‘An Lương: Haiz! Lớp trưởng đừng có tự chê chính mình nữa, tôi mới là Ủy ban đời sống nhỏ bé, chuyện này đành nhờ vào lớp trưởng. Tôi chuồn đi trước đây, tôi còn chưa ăn cơm trưa!’
‘Bạch Tinh Tinh: Cung tiễn đại lão Ủy ban đời sống!’
‘Trần Nhạc: Đại lão đi thong thả!’
An Lương đặt điện thoại xuống, hai chị em sinh đôi đang ngồi đối diện trước mặt An Lương. Hạ Hòa Tâm hỏi: “Chuyện của anh đã xử lý xong chưa?”
“Rồi!” An Lương gật đầu, “Chuyện về hoạt động trong lớp ấy mà, anh là Ủy ban đời sống của lớp, vừa mới sắp xếp hoạt động Tết trồng cây vào thứ Năm tuần sau.”
Hạ Như Ý tỏ vẻ hứng thú, nói: “Bên anh còn có hoạt động Tết trồng cây nữa sao?”
An Lương giải thích ngắn gọn, cuối cùng nói thêm: “Trồng cây gây rừng cũng tính là hoạt động sao?”
Hạ Như Ý trả lời lại một cách khẳng định: “Tất nhiên!”
Cô ấy nói thêm: “Trường của bọn em không có những hoạt động này, ngay cả liên hoan còn chưa tổ chức lần nào.”
“Thảm vậy sao?” An Lương nói.
“Ừm!” Hạ Như Ý trả lời một cách bất lực.
Hạ Hòa Tâm nói: “Lớp bọn em có 40 người, chỉ có 3 người là nam. Các ý kiến về tổ chức hoạt động khá là rối rắm.”
An Lương hiểu ra trong giây lát.
“Tự dưng thấy ghen tị với ba người đó ghê!” An Lương thở dài.
Hạ Như Ý nói: “Anh ghen tị cái gì?”
Hạ Như Ý nói tiếp: “Dù số lượng con trai trong lớp khá ít, nhưng độc thân vẫn là độc thân, chứ không phải vì số lượng ít thì có thể bỏ qua khuyết điểm của đối phương.’
Lý luận này không sai!
Lẽ nào vì số lượng con trai trong lớp ít nên mặc kệ đối phương có tẻ nhạt, có ngu ngốc, có điên khùng sao?
Giống như Hạ Như Ý đã nói, người độc thân thì vẫn độc thân!
Ví dụ như An Lương, điều kiện của cậu rất tốt, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vẫn chưa bỏ chạy mà?
“Khoa Tài Chính của bọn anh thì thảm hơn một chút. Số lượng con gái rất ít. Lớp bọn anh có 41 người, và chỉ có 12 người là con gái thì phải?” An Lương nói.
“Anh không biết lớp của anh có bao nhiêu con gái sao?” Hạ Như Ý thản nhiên hỏi.
“Nếu anh nói không biết, em có tin không?” An Lương hỏi ngược lại.
“Tin.” Hạ Như Ý trả lời: “Tên khốn như anh chắc là chê bọn họ không đẹp đúng không?”
“Ha ha ha!” An Lương không nhịn được cười. “Tuy rằng em nói thật, nhưng không phải cảm giác đó!"
Hạ Như Ý hờn dỗi: “Anh đã thừa nhận rồi, em không được nói sao?”
“Được, được, được.” An Lương trả lời.
Khi An Lương vừa trả lời thì màn hình điện thoại di động sáng lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, Vạn Vân Phi đã gửi tin nhắn bảo rằng Trường và Khoa Tài Chính đều đồng ý với hoạt động trồng cây gây rừng của An Lương, hơn nữa còn ủng hộ giúp cậu thay đổi tiết học, lại còn tiến hành tuyên dương công khai trên nhóm của học viện.
Dù sao, An Lương đã đề xuất, xuyên suốt sự nghiệp đại học trong tương lai, cậu sẽ dẫn dắt sinh viên cải tạo lại núi Tây Hoang, đây là hoạt động bảo vệ môi trường rất tốt, xứng đáng để quảng bá Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Vạn Vân Phi đã tạo một nhóm wechat và giải thích trước về những hoạt động liên quan đến trồng cây gây rừng trong nhóm wechat.
An Lương đã gửi tin nhắn trong nhóm.
‘An Lương: Thầy Lưu, thầy Lục, chào hai thầy.’
‘An Lương: Lớp trưởng Cố, lớp trưởng Hầu, chào hai cậu.’
‘An Lương: Thầy Vạn đã giải thích những thông tin liên quan rồi, em sẽ không nhắc lại nữa. Em xin cảm ơn sự hỗ trợ của thầy Lưu và thầy Lục, đồng thời cảm ơn sự giúp đỡ của lớp trưởng Cố, lớp trưởng Hầu.’
‘Lưu Sâm: Em An Lương khách sáo quá!’
‘Lục Nham: Kế hoạch này của An Lương rất hay. Chúng ta quả thực nên đóng góp vào hoạt động công ích - bảo vệ môi trường. Thầy sẽ tham gia hoạt động Tết trồng cây.’
‘Lưu Sâm: Thầy cũng sẽ tham gia!’
Lưu Sâm là cố vấn của Lớp 1, và Lục Nham là cố vấn của Lớp 2.
Lớp trưởng Lớp 1 là Cố Phương, từ thông tin của wechat có thể xác định đây là con gái; Lớp trưởng Lớp 2 có tên là Hầu Kim Thành. Người này có hơi tự luyến, bởi vì cậu ta sử dụng ảnh của chính mình để làm ảnh đại diện.
‘Cố Phương: @An Lương: Hôm nay phải thống kê thông tin đăng ký sao?’
‘Hầu Kim Thành: Câu hỏi tương tự.’
‘An Lương: Ừm, trước 9 giờ tối nay phải hoàn thành thống kê thông tin đăng ký, số lượng người cụ thể càng tốt, vì sẽ liên quan đến việc sắp xếp xe đưa đón, số lượng cây non và dụng cụ trồng cây, v.v.’
‘Cố Phương: Được rồi, tôi sẽ bắt tay vào xử lý ngay.’
‘Hầu Kim Thành: Không sao, trước 9 giờ tôi sẽ thống kê xong!’
‘An Lương: Cảm ơn!’
Chương 1212: Tâm lý ghét người giàu?An Lương trả lời tin nhắn xong, nhìn hai chị em nhà họ Hạ đang ăn gà rút xương thơm cay, anh nói đùa: “Hai người từ từ ăn, tốt bụng thì để lại cho anh một ít!”
“Đây, cái này cho anh!” Hạ Như Ý gắp một miếng khoai tây cho An Lương. Hạ Hòa Tâm cũng cắt một miếng củ sen cho anh.
“Anh muốn ăn thịt!” An Lương nói một câu nhưng lại có hai nghĩa.
Nhưng cho dù là Hạ Hòa Tâm hay Hạ Như Ý, cả hai đều rất hiểu ý của An Lương, hai chị em bọn họ cùng nhau hừ một tiếng, nhưng không trả lời lại ý của An Lương.
An Lương xem thông tin của hai chị em nhà họ Hạ thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, độ thiện cảm của bọn họ đã đột phá khỏi ràng buộc, từ 79 điểm tăng vọt đến 85 điểm.
Ở độ cao này, nếu An Lương muốn ăn ai thì cũng không có gì khó khăn cả. Nhưng nếu muốn ăn cả lớn lẫn nhỏ thì sẽ xuất hiện vấn đề.
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ cho anh ăn cả lớn lẫn nhỏ dễ dàng như vậy sao?
An Lương suy nghĩ, anh có thể tham khảo Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, trước tiên hãy tìm cơ hội đánh bại từng người một, giải quyết từng người một, sau đó mới tính đến vấn đề song phi.
Hơn 2 giờ chiều, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ đã ăn xong món gà rút xương thơm cay. Anh hỏi: “Hai em có muốn về nhà không?”
Dù gì cũng đã tới cửa nhà, không về nhà chẳng lẽ phải nói đừng đi?
“Đúng lúc anh cũng muốn nói với mẹ của hai em một tiếng, chuyện hoãn lương giữ chức của dì đã giải quyết ổn thỏa.” An Lương nói thêm.
“Vậy thì chúng ta cùng trở về một lát.” Hạ Như Ý nói trước. Hạ Hòa Tâm gật đầu.
Trước tiên, An Lương thanh toán tiền ăn, giá của quán gà rút xương thơm cay - Câu Chuyện Cũ rất rẻ, ba người ăn hết 130 tệ, hương vị rất ngon, nguyên liệu lại tươi mới.
Lúc mọi người bước ra khỏi quán gà rút xương thơm cay - Câu Chuyện Cũ, An Lương không lái xe, dù sao cũng chỉ cách đó 200 mét, cứ coi như đi dạo cho tiêu hóa sau khi ăn vậy, An Lương và hai chị em bọn họ đến nhà họ Hạ.
Thái Vũ San và Đinh Tiểu Hoa vẫn ở nhà, còn Hạ Hiểu Đông không có ở nhà. Trong lòng An Lương rất tò mò, cuối tuần Hạ Tiểu Đông cũng không ở nhà sao?
Thực tế thì, Hạ Hiểu Đông chọn làm gia sư bán thời gian vào thứ Bảy và Chủ nhật để trợ cấp thêm cho gia đình, hoặc để giảm bớt xung đột trong gia đình.
Khi Thái Vũ San mở cửa và nhìn thấy An Lương, bà ấy đã chào đón anh rất nhiệt tình: “Tiểu An, cháu qua đây sao không nói trước cho dì biết, để dì chuẩn bị đồ ăn ngon trước.”
An Lương mỉm cười trả lời: “Dì ơi, không cần phiền vậy đâu, bọn cháu đã đi ăn ở quán Câu Chuyện Cũ rồi, tiện đường nên ghé qua đây.”
“Nhân tiện, dì ơi, việc hoãn lương giữ chức của dì đã được xử lý, dì đã nhận được thông báo chưa?” An Lương hỏi.
Thái Vũ San gật đầu khẳng định.
“Dì đã nhận được giấy thông báo, ngày mai dì không cần phải đến trường nữa. Đúng lúc dì có thể yên tâm xử lý việc trang trí quán ăn riêng. Dì đã thảo luận với Công ty Xây dựng Dung Thụ. Khi nào bọn họ cải tạo, dì sẽ tự qua đó để xem.”
“Vậy thì phiền dì rồi!” An Lương trả lời.
“Nhân tiện, Tiểu An, cháu…” Thái Vũ San do dự một chút, nhưng vẫn hỏi: “Cháu mua nhà cho Hòa Tâm sao?”
“Vâng!” An Lương gật đầu đáp: “Sáng nay bọn cháu đã qua bên Nam Hồ Viện mua một căn hộ, nội thất được trang trí rất tinh tế.”
An Lương nói thêm: “Nếu chiều nay dì không có việc gì, bây giờ chúng ta có thể qua đó xem một chút.”
“Bây giờ? Cháu có thời gian không?” Thái Vũ San hơi xúc động.
“Đương nhiên là có thời gian.” An Lương đáp lại rồi nhìn Đinh Tiểu Hoa nói: “Chúng ta có thể đưa bà qua đó xem, Công viên Nam Hồ bên đó rất tuyệt.”
Hạ Như Ý đồng ý: “Đúng vậy, mẹ. Chúng ta đưa bà qua đó đi!”
Trước đó, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đã đề nghị giải quyết Hạ Hiểu Đông bằng cách thuyết phục Đinh Tiểu Hoa, để tránh Hạ Hiểu Đông vì thể diện mà làm khổ bản thân, từ chối nhận quà của An Lương.
Thái Vũ San xúc động hơn, bà ấy gật đầu và nói: “Được!”
Hạ Như Ý mỉm cười: “Con đi qua nói với bà.”
Chưa đầy 2 phút sau, Hạ Như Ý đưa Đinh Hiểu Hoa qua, cô ấy nói: “Đã xong! Chúng ta đi thôi.”
“Ừm!” An Lương đi trước.
Mọi người đi tới quán gà rút xương thơm cay Câu Chuyện Cũ, Chu Gia Khang cũng bước ra chào hỏi, sau đó không khỏi thở dài khi nhìn mọi người lên chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ: “Ông Hạ kỳ này phất rồi!”
Trước đây, Chu Gia Khang nghĩ rằng bạn trai của hai chị em nhà họ Hạ chắc chắn là một anh chàng không giàu thì cũng là đại gia.
Xem ra bây giờ quả nhiên là như vậy!
Khoảng gần 30 phút sau, An Lương lại trở về Nam Hồ Viện, lần này anh lái xe đến hầm đậu xe của tòa nhà số 3 và đậu ở vị trí dành cho căn hộ số 2201 mà anh vừa mua. Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý dẫn Thái Vũ San cùng Đinh Tiểu Hoa tham quan toàn bộ căn hộ, An Lương đang kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động của mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong nhóm “Lập kế hoạch trồng cây gây rừng”, An Lương nhận được tin nhắn từ Cố Phương và Hầu Kim Thành, cả hai đều đã hoàn thành thống kê đăng ký trước thời hạn.
‘Cố Phương: Số người đăng ký của Lớp số 1 chúng tôi là 22 người. Danh sách cụ thể tôi sẽ gửi bằng tài liệu.’
‘Cố Phương: [Danh sách đăng ký Lớp Tài chính 1 - Khóa 2019]’
‘Hầu Kim Thành: Số người đăng ký của Lớp số 2 chúng tôi ít hơn hai người, tổng cộng chỉ có 20 người.’
‘Hầu Kim Thành: [Danh sách đăng ký lớp Tài chính 2 - Khóa 2019]’
‘Hầu Kim Thành: Số lượng người đăng ký tự nguyện hơi ít, hay là chúng ta bắt đăng ký?’
An Lương nhìn số người đăng ký chỉ có một nửa, trong lòng anh thầm đoán, lẽ nào mấy tên con trai Lớp 1 và Lớp 2 có tâm lý thù ghét người giàu?
Chương 1213: Quan hệ hữu nghị với trường ngoài?Thực tế, An Lương đã đoán đúng!
Rất nhiều tên con trai ở lớp Tài Chính số 1 và số 2 không thích An Lương, vì An Lương quá rạng rỡ ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ. Cho đến nay, trên nhóm của Học viện vẫn còn bài viết An Lương đã bước vào cảnh giới lục địa thần tiên tầng năm.
Vì sự rạng rỡ của An Lương nên hầu hết các tên con trai Lớp Tài Chính số 1 và số 2 đều không thích An Lương, dù biết An Lương là đại gia nhưng bọn họ vẫn không có ấn tượng tốt về An Lương, thậm chí còn có tâm lý chán ghét.
Loại tâm lý này được gọi là thù ghét người giàu!
Đại đa số người bình thường đều có tâm lý kỳ quặc như vậy, giống như núp giữa người bình thường, mọi người đều tầm thường như nhau, mới có thể yên tâm giống nhau.
Khi những người giàu có bước vào vòng của những người bình thường, phản ứng đầu tiên của hầu hết những người bình thường không phải là nịnh bợ và đeo bám, mà là chán ghét và cùng nhau đuổi người đó đi. Giống như một vị phụ huynh nào đó lái siêu xe để đưa con đến trường, sau đó đã bị xóa khỏi nhóm Hội phụ huynh.
Ví dụ khác, một sinh viên nọ cầm cây dù hiệu Rolls-Royce đến trường, nhưng bị các bạn trong lớp tẩy chay tập thể và chán ghét. Đây đều là những biểu hiện cơ bản của tâm lý thù ghét người giàu.
Hầu hết các tên con trai trong Lớp Tài Chính số 1 và số 2 Khóa 2019 cũng có tâm lý này. Dù An Lương có thực sự tuyệt vời, kể cả khi An Lương có sự nghiệp thành công, dù chuyện An Lương đang làm là chuyện tốt, nhưng bọn họ cũng sẽ không tham gia, bọn họ muốn tẩy chay An Lương mà thôi.
Chỉ tiếc là, bọn họ còn quá trẻ!
Suy nghĩ của bọn họ vẫn quá ngây thơ!
Ngoài việc mọi người đều có điểm chung là thân phận sinh viên trong một môi trường học tập ra, một khi bọn họ tốt nghiệp, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp gỡ với An Lương.
Suy cho cùng, việc một người bình thường quen biết với một đại gia là điều gần như không thể. Chỉ có thể xảy ra trong trường học!
Ví dụ như Lữ Văn Sơn, chẳng hạn như Mã Long, hay là bạn học cùng lớp của An Lương, mặc dù mối quan hệ của An Lương với những người bạn học không hẳn là đặc biệt thân thiết.
Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó, Lữ Văn Sơn, Mã Long, và thậm chí cả bạn học cùng lớp của An Lương mà gặp nguy hiểm, An Lương gần như sẽ ra tay giúp đỡ.
Hoạt động trồng cây gây rừng lần này là một cành ô liu do An Lương ném ra.
Trong suốt sự nghiệp đại học của mình, cứ mỗi lần đến Tết trồng cây, An Lương sẽ thực hiện hoạt động trồng cây gây rừng, đây là cơ hội để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với An Lương.
Chỉ khi bước vào xã hội, bọn họ mới biết trân quý cơ hội hiếm có này.
Dù sao sau này khi ra xã hội, bọn họ sẽ biết được việc tham gia hoạt động chung cùng với một đại gia, thậm chí là có thể trò chuyện với đối phương, rốt cuộc khó có đến cỡ nào.
Những người có tư duy hẹp hòi như thù ghét người giàu, hầu như không thể thành công.
Vì tư tưởng thù ghét người giàu nên bọn họ hầu như không nghĩ đến việc tại sao người khác lại giàu, chứ chưa nói đến việc bọn họ phải làm như thế nào để trở nên giàu có.
Hầu hết những người thù ghét người giàu chỉ biết oán hận rằng: Chẳng qua là do anh ta biết lựa chỗ đầu thai, nhà anh ta ra sao ra sao. Những lý luận này thật là ấu trĩ!
Điều kiện gia đình của người khác tốt, đó không phải là do ông bà tổ tiên của bọn họ đã làm việc chăm chỉ để có được sao? Ông bà tổ tiên của những người thù ghét người giàu không có được giàu sang sung túc, cho nên ngồi đó trách trời kêu đất?
Trong tương lai, con cháu của bọn họ cũng oán trách bọn họ vì đã không nỗ lực chăng?
Cho dù có phá sản xong đột nhiên giàu có trở lại, người khác thì bảo là may mắn, bằng không thì đã bị phá sản sao lại may mắn như vậy?
‘An Lương: @Bạch Tinh Tinh: Lớp của chúng ta đâu?’
An Lương muốn xem tình trạng đăng ký của lớp số 3.
‘Bạch Tinh Tinh: Ngoài bản thân Ủy viên đời sống không đăng ký, toàn bộ những người còn lại đều đăng ký.’
‘An Lương: …’
‘An Lương: Vậy được rồi, tôi sẽ đăng ký ngay, lớp trưởng giúp tôi sắp xếp nhé.’
‘Bạch Tinh Tinh: Được rồi, tôi sẽ bổ sung ngay.’
An Lương tính nhẩm trong lòng, Lớp số 1 có 22 người, Lớp số 2 có 20 người, Lớp số 3 có 41 người, tổng cộng chỉ có 83 người, tính thêm cả cố vấn thì chỉ có 86 người, vẫn không đạt đến giới hạn 100 người.
An Lương ngẫm nghĩ, hay là tạo một mối quan hệ hữu nghị với trường khác?
Ví dụ như lớp của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý?
Lớp của hai chị em bọn họ tổng cộng có 40 người, trong đó có 3 người là con trai. Kiểu quan hệ hữu nghị với trường khác chắc là sẽ được đón nhận thôi nhỉ?
Chương 1214: Chiêu thức cuối: Phần thưởng thêm!‘An Lương: Vậy thì hãy ngưng việc đăng ký này luôn đi!’
‘An Lương: Tôi sẽ liên hệ với các bạn ở Học viện Sư Phạm phía đối diện, mời một lớp trong Học viện Sư Phạm phía đối diện, chúng ta sẽ tạo một mối quan hệ hữu nghị với trường khác.’
‘Hầu Kim Thành: @An Lương: Đại lão Ủy viên đời sống quá đỉnh!’
‘Hầu Kim Thành: Học viện Sư Phạm có rất nhiều gái, ngồi đợi đại lão Ủy viên đời sống sắp xếp!’
‘An Lương: Lớp trưởng Hầu, tôi cảm thấy cậu sắp tàn đời rồi, có ba vị cố vấn trong nhóm đấy!’
‘Hầu Kim Thành: …’
[Hầu Kim Thành thu hồi tin nhắn.]
Ha ha ha, cậu ta quá thành thật!
‘Vạn Vân Phi: @An Lương: Em có thể xử lý được không?’
‘Vạn Vân Phi: Nếu em cần sự giúp đỡ từ trường, chúng tôi có thể giúp em liên hệ.’
‘An Lương: Cám ơn thầy Vạn, lát nữa em sẽ liên lạc với bên đó, nếu không xử lý được, em sẽ nhờ thầy Vạn giúp đỡ.’
‘Vạn Vân Phi: Ừm!’
Đúng lúc này, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý dẫn Thái Vũ San và Đinh Tiểu Hoa trở lại phòng khách.
An Lương nói: “Hòa Tâm, hoạt động trồng cây gây rừng mà anh đã nói, bên anh dự định sẽ tạo một mối quan hệ hữu nghị với trường khác, lớp của em có hứng thú tham gia không?”
“Hả?” Hạ Hòa Tâm sững người trong giây lát.
An Lương giải thích tình hình chi tiết, sau đó nói tiếp: “Số điện thoại của cố vấn bên em là bao nhiêu, anh sẽ giải thích tình hình cho họ.”
Hạ Hòa Tâm đưa số điện thoại của cố vấn Thang Tú Lan cho An Lương, cô ấy giới thiệu ngắn gọn tên của cố vấn và nói rằng cố vấn rất dễ nói chuyện.
An Lương lập tức bấm số gọi qua, chuẩn bị giải thích về chuyện tạo mối quan hệ hữu nghị với trường khác.
Chuyện tạo mối quan hệ hữu nghị với trường khác diễn ra suôn sẻ, giống y như Hạ Hòa Tâm giải thích, cố vấn Thang Tú Lan rất dễ nói chuyện. Sau khi An Lương mô tả chi tiết hoạt động Tết trồng cây, Thang Tú Lan nói rằng không có vấn đề gì.
Những hoạt động như vậy rất phù hợp với Học viện Sư phạm!
Bên cạnh đó, Vũ Nguyệt còn tài trợ toàn bộ và sẽ mua bảo hiểm tai nạn cá nhân, mọi lo lắng đã được giải quyết, lẽ nào hoạt động như vậy còn không tham gia?
Lớp Giáo Dục 6 của Học viện Sư phạm Thiên Phủ đã đăng ký xong rồi, bao gồm cả Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, tổng cộng có 40 người đăng ký.
Mặc dù tổng số người đã vượt qua chỉ tiêu, nhưng chi phí tăng thêm này không là vấn đề gì cả.
An Lương gửi thông tin về số người cho Phùng Kiệt, để Phùng Kiệt xử lý các vấn đề tiếp theo, bao gồm mua cây non, dụng cụ trồng trọt, cho thuê xe đưa đón, thuê xe chở nước, mua bảo hiểm và thuê chuyên gia, v.v.
Sau khi An Lương gửi tin nhắn xong, anh hỏi: “Dì ơi, bà ơi, hai người có hài lòng với căn hộ này không?”
Thái Vũ San trả lời đầu tiên: “Hài lòng, rất hài lòng!”
Đinh Tiểu Hoa đồng ý: “Có thang máy thì tốt. Leo cầu thang mệt quá.”
An Lương thầm cười trong lòng: “Quả thật có thang máy thì tốt hơn."
"Bà ơi, hay là hôm nay mọi người dọn qua đây ở luôn đi?" An Lương nói tiếp.
Đinh Tiểu Hoa im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Hôm nay không được, bà sẽ về nhà thuyết phục Hiểu Đông.”
Thái Vũ San giải thích: “Bố của Hạ Hòa Tâm tên là Hạ Hiểu Đông.”
“Vâng, vậy chúng ta đi dạo Công viên Nam Hồ một chút nhé?” An Lương đề xuất.
“Được đấy.” Đinh Tiểu Hoa trả lời.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong nháy mắt, đã đến Tết trồng cây ngày 12 tháng 3.
Lúc 8 giờ sáng, bốn chiếc xe khách 37 chỗ ngồi tạm dừng bên vệ đường ở phía ngoài Học viện Kinh tế Thiên Phủ. Các sinh viên Khoa Giáo Dục 6 của Học viện Sư phạm Thiên Phủ đã đến từ trước.
Các sinh viên Khoa Tài chính - Khóa 2019 của Học viện Kinh tế Thiên Phủ đã đăng ký cũng đã đến, bọn họ đang lên xe khách dưới sự hướng dẫn của Ủy ban các lớp.
Vì là xe 37 chỗ nên Học viện Sư Phạm cần phải chia ra một nhóm người, Lớp Khoa Tài Chính 3 cũng phải chia ra một nhóm người.
Cuối cùng, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, còn có các bạn cùng phòng của bọn họ là Khang Ngọc Giai, Từ Nặc, và lớp trưởng Lâm Lâm cũng đã tách ra, đi chung xe với nhân viên.
Ba người ở trong phòng ký túc xá của An Lương cũng tách ra để lên xe nhân viên, còn có thêm một số sinh viên lớp Tài Chính 3.
Sau khi xe khởi động, An Lương đã thành lập nhóm “Quan hệ hữu nghị trồng cây gây rừng 2020”, đồng thời cũng thêm lớp trưởng của các lớp vào trong nhóm, sau đó yêu cầu lớp trưởng thêm những bạn cùng lớp đã tham gia hoạt động trồng cây gây rừng vào nhóm.
Đợi mọi người đều đã tham gia nhóm, An Lương lại thêm cố vấn vào nhóm. Cuối cùng, anh gửi tin nhắn.
‘An Lương: @All: Trước hết, xin cảm ơn các bạn đã tham gia hoạt động công ích - bảo vệ môi trường lần này. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì ủng hộ sự nghiệp bảo vệ môi trường.’
‘An Lương: Thứ hai, tôi sẽ nói về sự ủng hộ của Vũ Nguyệt đối với hoạt động lần này.’
‘An Lương: Trong hoạt động lần này, lấy lớp học làm một đơn vị, cứ mỗi cây xanh được trồng, Vũ Nguyệt sẽ tặng 1.000 điểm thành viên, trồng một trăm cây sẽ nhận được 100.000 điểm thành viên.’
‘An Lương: Tôi tin rằng có người hiểu rõ tác dụng tích điểm Vũ Nguyệt. Cứ 100 điểm Vũ Nguyệt là có thể đổi lấy hàng hóa trị giá 1 tệ ở Vũ Nguyệt.’
‘An Lương: Trong hoạt động lần này, lớp đứng nhất về số cây được trồng sẽ nhận được điểm Vũ Nguyệt gấp 5; Lớp đứng thứ hai sẽ nhận được điểm Vũ Nguyệt gấp 3; Lớp đứng thứ ba sẽ nhận được điểm Vũ Nguyệt gấp 2 và lớp cuối cùng sẽ không có nhân gì cả.’
Chương 1215: Thủ đoạn cao siêu!‘An Lương: Chúng tôi đã bố trí tổng cộng sáu chuyên gia từ công ty làm vườn để giúp các bạn trồng cây. Hơn nữa, đối với mỗi cây được trồng, biển tên lớp sẽ được treo lên. Đồng thời, Camera IP từ xa cũng sẽ được lắp lên. Các bạn có thể đăng nhập bằng điện thoại thông qua địa chỉ tương ứng để kiểm tra những cây con mà các bạn đã trồng.’
…
Điểm này, An Lương đã tham khảo chương trình Ant Forest.
‘An Lương: Các bạn ở Lớp số 1 và Lớp số 2 bình tĩnh đừng manh động. Số lượng người của các bạn quả thực ít hơn, nhưng bạn có thể làm việc chăm chỉ hơn.’
‘An Lương: Hôm nay chúng ta sẽ trồng cây cả ngày, Vũ Nguyệt sẽ cung cấp cơm đùi gà vào buổi trưa.’
‘An Lương: Đã đến lúc thể hiện chiến công của cuộc đua rùa và thỏ. Chỉ cần các bạn chăm chỉ, các bạn có thể đánh bại những lớp có nhiều người như chúng tôi.’
‘Cố Phương: Có ma mới tin nổi cậu!’
‘Hầu Kim Thành: Các anh em Lớp số 2, đừng nói nhiều, hãy làm ngay đi!’
‘Hầu Kim Thành: Vị trí thứ nhất được gấp 5 lần. Trồng một cây tương đương với việc kiếm được 50 tệ. Chúng ta còn chờ gì nữa?’
‘Lâm Lâm: Các chị em, đừng tỏ ra yếu đuối! Chúng ta có thể làm được!’
‘An Lương: Các bạn quá ngây thơ. Vũ Nguyệt chúng tôi dám đặt ra phần thưởng như thế này, chắc chắn là có chiêu trò, được chứ?’
‘An Lương: Lớp chúng tôi có số người đông nhất, số người của Học viện Sư phạm cũng giống vậy, chẳng kém gì với số người của bên chúng tôi, toàn là con gái. Số người của Lớp số 1 và Lớp số 2 chỉ có một nửa, Lớp số 3 của chúng tôi không phải nắm chắc phần thắng rồi sao?’
‘An Lương: Vậy các bạn có hiểu cách thức này chưa?’
‘An Lương: Các anh em Lớp số 3 đâu, chiêu trò đã quá rõ ràng, chúng ta sẽ không thua, phải không?’
‘Mã Long: Tôi sẽ không bao giờ thua!’
‘Lữ Văn Sơn: Không thể thua!’
‘Thần Thạch Trung: Đảm bảo thắng!’
‘Trần Nhạc: Lên, lên, lên!’
‘Lưu Cường; Lớp số 3 sẽ chiến thắng!’
‘Hầu Kim Thành: Ủy viên đời sống của Lớp số 3 quá ngông cuồng, các anh em Lớp số 2 của chúng ta, có phải đã muốn vả mặt bọn họ thật đau không?’
‘Hầu Kim Thành: Dù sao tôi cũng không thể nuốt trôi cục tức này, hôm nay tôi nhất định sẽ đấu một ván!’
An Lương cố ý nói ra cái gọi là “chiêu trò”, lập tức khơi dậy quyết tâm chiến thắng của các lớp khác, lỡ như bọn họ thắng thì sao?
Tết trồng cây, gần 9 giờ sáng.
Bốn chiếc xe khách 37 chỗ ngồi, một chiếc xe chở nước và một chiếc xe địa hình của lực lượng an ninh y tế đã cùng nhau đến núi Tây Hoang.
Khi bọn họ đến nơi, nhân viên của Công ty Vườn ươm cây giống đã lái chiếc xe chứa cây non đến chân núi Tây Hoang. Có tổng cộng 3.000 cây non, An Lương và những sinh viên khác có thể trồng bao nhiêu thì trồng, những cây non còn lại sẽ do nhân viên Công ty Vườn ươm cây giống trồng bù.
Chân núi Tây Hoang.
Sáu chuyên gia từ Công ty Vườn ươm cây giống đang dạy sinh viên cách trồng cây, bao gồm cách chọn vị trí trồng cây, cách đào hố, cách lấp đất và tưới nước, tất cả đều chứa đựng rất nhiều kiến thức.
Sau buổi dạy đơn giản, các bạn sinh viên bắt đầu trồng cây, mọi người đều rất nhiệt tình.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý chủ động từ chối sự giúp đỡ của An Lương, điều này khiến An Lương phải nhìn bằng con mắt khác, vốn dĩ anh cho rằng hai chị em bọn họ muốn anh giúp đỡ, kết quả lại chủ động từ chối.
An Lương hiển nhiên sẽ đầu tư đóng góp một viên gạch cho Lớp Tài Chính 3 trong hoạt động lần này.
Hoạt động trồng cây gây rừng đang diễn ra sôi nổi ở đây. Những sinh viên không tham gia, một vài người bắt đầu ghen tị trong lòng, vì đã có người tiết lộ chuyện Vũ Nguyệt tài trợ tích điểm.
Thực tế, các sinh viên Lớp Tài Chính số 1 và số 2 đang tham gia hoạt động trồng cây gây rừng cũng phàn nàn, bọn họ phàn nàn về sự thiếu tinh thần làm việc nhóm và ý thức tôn vinh tập thể của những sinh viên không tham gia trong nhóm trò chuyện của lớp.
Dù sao thì, hoạt động công ích mà cũng không tham gia, có hợp lý không?
Mâu thuẫn trong nhóm trò chuyện của Lớp Tài Chính số 1 và số 2 xảy ra rất gay gắt, cuối cùng cố vấn phải đứng ra làm dịu tình hình.
Thủ đoạn nhỏ của An Lương là đang muốn cô lập những kẻ chống đối anh. Những người đó có tư cách gì để chống đối anh?
Phải nói rằng những người này thực sự rất đáng thương!
Thời gian trôi qua vội vàng.
Hoạt động trồng cây gây rừng đang diễn ra thuận lợi, hộp cơm đùi gà mà Vũ Nguyệt cung cấp cho bữa trưa được mọi người đón nhận nhiệt tình, các bạn sinh viên rất tích cực lao động.
Gần 4 giờ chiều.
An Lương thông báo hoạt động trồng cây gây rừng đã thành công mỹ mãn, anh cầm loa phóng thanh nói: “Cảm ơn sự tự nguyện tham gia của các bạn sinh viên và các thầy cô cố vấn. Hoạt động công ích trồng cây gây rừng đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành thuận lợi.”
“Trước tiên, tôi xin công bố kết quả. Đúng như thông tin mà tôi đã nói trước đây. Lớp Tài Chính 3 của Học viện Kinh tế Thiên Phủ chúng tôi đã trồng được 842 cây và xếp thứ nhất!” An Lương nói.
“Xếp thứ hai là các cô gái đến từ Lớp Giáo dục 6 của Học viện Sư phạm Thiên Phủ. Ồ, lớp của bọn họ chỉ có ba sinh viên là nam, mọi người có thấy ghen tị không?”An Lương trêu chọc.
Các bạn sinh viên đang mệt mỏi cũng rất thích thú trước lời nói đùa của An Lương, bọn họ cười nói cực kỳ vui vẻ.
Chương 1216: Cố ý nhắm vào?“Các sinh viên Lớp Giáo dục 6 của Học viện Sư phạm Thiên Phủ xếp thứ hai với 788 cây. Đây là một kết quả đáng kinh ngạc vì lớp chúng tôi có tới 29 nam sinh, nhưng chỉ dẫn trước bọn họ 54 cây mà thôi. Quả thực khiến người ta sững sờ!” An Lương cảm thán.
“Xếp thứ ba là các bạn sinh viên Lớp Tài Chính 2. Các bạn ấy chỉ có 20 người nhưng thành tích đạt được là 569 cây. Nếu dựa theo số lượng cây trồng trên bình quân đầu người thì các bạn ấy đứng đầu nhé!” An Lương khen ngợi.
“Cuối cùng là các bạn sinh viên Lớp Tài Chính 1jh, các bạn ấy hơi kém may mắn. Thành tích trồng cây của các bạn ấy là 565 cây, gần bằng với sinh viên Lớp 2. Có chuyện đặc biệt cần phải nói một chút, Lớp 2 có 16 sinh viên nam và 4 sinh viên nữ, Lớp 1 có 11 sinh viên nam và 11 sinh viên nữ. Bọn họ đều tạo nên kỳ tích…” An Lương nói chi tiết.
“Vì vậy, ngày hôm nay không có vị trí thứ hai, không có vị trí thứ ba và thứ tư. Tất cả chúng ta đều ở vị trí thứ nhất. Tất cả điểm Vũ Nguyệt của chúng ta đều sẽ tăng gấp 5 lần. Cảm ơn tất cả các bạn sinh viên đã đóng góp cho hoạt động công ích - bảo vệ môi trường!” An Lương đã thốt ra những câu nói khiến tất cả mọi người phấn khích.
An Lương đã sử dụng thủ đoạn cao siêu để đưa tầm quan trọng của hoạt động trồng cây gây rừng này lên một tầm cao hơn.
“Điểm Vũ Nguyệt tương ứng với từng lớp sẽ được chia vào tài khoản của từng học sinh tham gia. Xin mọi người hãy theo dõi tài khoản công cộng của Vũ Nguyệt, tự mỗi người hãy đăng ký trở thành thành viên của Vũ Nguyệt, sau đó gửi số điện thoại di động của mình cho tài khoản công cộng của Vũ Nguyệt. Nhân viên của Vũ Nguyệt sẽ cấp số điểm tương ứng cho các bạn sau khi xác minh thông tin danh tính của các bạn.” An Lương bổ sung.
Hạn ngạch của phần thưởng lần này không hề thấp!
Lấy Lớp 6 - Khoa Giáo dục của Học viện Sư phạm Thiên Phủ làm ví dụ, bọn họ trồng được 788 cây, số điểm cơ bản sẽ là 788.000 điểm. Sau khi tăng gấp 5 lần thì được 3.940.000 điểm, kế đó chia đều cho 40 người, số điểm mà mỗi một người có thể nhận được là 98.500 điểm, tương đương 985 tệ, được chứ?
Đương nhiên, điểm này là trường hợp sau khi tăng gấp 5 lần, nếu không cũng chưa tới 200 tệ.
Vũ Nguyệt cũng sẽ không tổn thất quá nhiều, vì Vũ Nguyệt có lãi, thêm nữa những điểm này có thể biến sinh viên trở thành khách hàng của Vũ Nguyệt, cho nên cuối cùng vẫn sẽ kiếm lại được.
Còn về gì mà thua lỗ? Nghĩ nhiều quá rồi.
“Nhân tiện, còn một chuyện cuối cùng!” An Lương cầm lấy loa phóng thanh, lớn tiếng nói.
Tết trồng cây, 4 giờ chiều, dưới chân núi Tây Hoang.
An Lương cầm lấy cái loa phóng thanh, bảo rằng còn có một chuyện cuối cùng.
“Nhà tài trợ Vũ Nguyệt của chúng ta đã đặt lẩu tại quán lẩu “Ngon Lại Tới” ở đường Nam Phong 3. Buổi tiệc chính thức bắt đầu lúc 6 giờ 30 phút. Tất nhiên, nếu các bạn đến sớm và nếu bạn bè đều đầy đủ, có thể bắt đầu ăn trước và ăn được nhiều hơn.” An Lương nói đùa.
Cái gọi là “bạn bè đều đầy đủ” là một cách nói khác rằng có tám người trong một bàn, nhân viên phục vụ quán lẩu “Ngon Lại Tới” sẽ thay An Lương giải thích.
“Ồ! Suýt nữa thì quên mất!”An Lương nói tiếp.
“Xét thấy ngày mai có tiết, buổi liên hoan hôm nay của chúng ta sẽ không được cung cấp bất kỳ đồ uống có cồn nào, mà chỉ cung cấp đồ uống không cồn. Tôi hy vọng các bạn sinh viên chú ý.”An Lương nói đầy ẩn ý. “Cho dù các bạn muốn tự mình bỏ tiền ra để mua đồ uống có cồn, nhân viên quán cũng sẽ nhắc nhở bạn rằng: Quý khách, hôm nay không được!”
Một số chàng trai hiểu biết cười nhếch mép, mẹ kiếp, quý khách hôm nay không được!
Bốn chiếc xe khách chở sinh viên rời khỏi núi Tây Hoang, nhân viên của Công ty vườn ươm sẽ ở lại trồng lại những cây non còn lại.
Ở Học viện Kinh tế Thiên Phủ, những sinh viên không tham gia hoạt động công ích - trồng cây gây rừng đương nhiên cũng biết về bữa liên hoan ăn lẩu tối nay, bọn họ còn biết rằng tất cả sinh viên tham gia hoạt động công ích - trồng cây gây rừng ít nhất cũng sẽ nhận được 1000 điểm Vũ Nguyệt.
Tình huống này khiến một số sinh viên không tham gia có cảm thấy chơi vơi, thậm chí còn cho rằng An Lương cố tình nhắm vào bọn họ, có người còn đăng bài phốt An Lương trên nhóm của Học viện.
Trên đường trở về, Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ngồi cùng nhau, An Lương cách bọn họ một lối đi.
Vốn dĩ An Lương đang nói chuyện với Hạ Hòa Tâm về việc trồng cây vừa nãy, Trầm Thế Trung nhắc nhở: “An Lương, cậu lên nhóm của Học viện xem đi, có người ở Lớp số 2 đang nhắm vào cậu.”
“Ồ?” An Lương nhướng mày nói: “Hòa Tâm, để anh lên nhóm của Học viện xem trước đã.”
Hạ Hòa Tâm gật đầu.
An Lương mở nhóm của Học viện trên điện thoại di động ra, quả nhiên trang đầu tiên là bài viết bóc phốt cậu.
…
Chương 1217: An Lương quả thực rất sĩ diện![An Lương, Ủy ban sinh hoạt của lớp Tài Chính 3, cố ý nhắm vào chúng tôi, phải không?]
Trước tiên nói sơ qua tình hình. Hôm nay là Tết trồng cây. Sinh viên năm nhất của Khoa Tài chính - Khóa 2019 chúng tôi có một hoạt động, đó là lên núi Tây Hoang để trồng cây gây rừng.
Hoạt động này được tổ chức bởi An Lương, Ủy viên đời sống của Lớp Tài chính 3 - Khóa 2019, hơn nữa đã được báo trước là đăng ký tham gia với tư cách tự nguyện.
Vì trong Khoa gửi thông báo thứ Năm và thứ Bảy có điều chỉnh, tiết học của thứ Năm sẽ được bù vào thứ Bảy, cho nên thứ Năm cũng tương tự như là ngày nghỉ ngơi cho thứ Bảy. Tôi không đăng ký tham gia hoạt động trồng cây gây rừng này, tổng cộng có hơn một nửa số người trong lớp chúng tôi không tham gia.
Lớp Tài Chính 1 - Khóa 2019 cũng có một nửa số người trong không tham gia.
Tình huống như vậy chắc khiến An Lương của Khoa Tài Chính rất khó chịu, phải không?
Suy cho cùng, cậu ta tự hào mình là một đại gia, lại rất có tiền, nhiều người trong chúng tôi không cho cậu ta thể diện, nên chắc trong lòng cậu ta cảm thấy không thoải mái, vì thế cậu ta đã cố ý phát nhiều phần thưởng cho những người đã tham gia, có phải là muốn nhắm vào chúng tôi?
Cậu ta muốn chúng tôi cảm thấy hối tiếc? Tôi chỉ có thể nói rằng quả nhiên là người có tiền!
Nghiêm túc mà nói, nếu vị đại lão này báo trước sẽ phát tiền, tôi tin rằng tất cả mọi người đều sẽ đi, dù gì không có ai lại không thể sống mà không có tiền nhỉ?
Xin hỏi vị đại lão này, hoạt động lần tới sẽ diễn ra khi nào và sẽ có những phần thưởng gì được không? Tôi nhất định sẽ đăng ký tham gia!
…
Trên nhóm của học viện, tất cả mọi tài khoản đều được xác định danh tính thật, An Lương đang kiểm tra thông tin của đối phương, Tôn Hiểu Phong, Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019.
An Lương vẫn còn ấn tượng về người này!
Khi Bạch Nguyệt đứng ra chứng minh cho An Lương, hắn đã chửi lại Bạch Nguyệt, tên này đúng thuộc kiểu người điển hình: Thích mắng chửi người khác. Hơn nữa, hắn còn ra vẻ tự cao tự đại.
An Lương xem qua bình luận:
Đồng Trạch Nghĩa, Lớp Kinh tế 1 - Khóa 2018: Tôi có nghe nói về đàn em An Lương đã lâu, chỉ dựa vào việc cậu ấy tổ chức hoạt động trồng cây gây rừng này có thể chứng tỏ phẩm chất của cậu ấy không tệ.
Đồng Trạch Nghĩa, Lớp Kinh tế 1 - Khóa 2018: Nói thêm một câu! Tôi đã đi nghe ngóng! Hoạt động trồng cây gây rừng lần này, đàn em An Lương hình như tự bỏ tiền túi ra, tốn hơn 50 vạn. Những người ở cảnh giới này liệu có rảnh mà đi nhắm vào một kẻ thích chửi người như cậu không?
Lý Đình, Lớp Quốc tế Thương mại 1 - Khóa 2018: Bạn gì ơi, bạn thực sự có vấn đề với suy nghĩ của mình!
Uông Văn, Lớp Tài Chính 1 - Khóa 2019: Lớp bên cạnh không thể chịu đựng được nữa!
Triệu Cương, Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019: Những người trong lớp đã không chịu nổi rồi, mấy cái lý luận não tàn này cũng dám đăng lên để lôi kéo sự chú ý à? Thực sự không sợ việc bị lộ mình có chỉ số IQ thấp và nhân phẩm tồi tệ sao?
Hầu Kim Thành, Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019: Là lớp trưởng, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi xin cậu dùng não một chút đi!
An Lương nhìn thấy mọi người đều đang mắng chửi lại Tôn Hiểu Phong, trong lòng cậu cảm thấy yên tâm!
Cậu mỉm cười, nói: “Thân Sĩ, đầu óc của tên này có vấn đề, mọi người đều biết!”
Trầm Thế Trung trả lời: “Tôi cũng đang chửi nó đây!”
“Tôi vẫn nên trả lời lại cậu ta một chút!” An Lương nói.
An Lương không phải là kiểu người bị đánh cũng không đánh lại, bị chửi cũng không chửi lại. Nếu tên Tôn Hiểu Phong này muốn nhảy ra để đối chất với cậu, vậy thì An Lương cũng sẽ dạy dỗ hắn ta cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Dù gì An Lương cũng là một bậc thầy chướng khí, được chứ?
Bài viết vô thưởng vô phạt của Tôn Hiểu Phong cùng lắm cũng chỉ là loại chướng khí cấp nhập môn mà thôi, An Lương có thể chửi lại khiến đối phương phải câm miệng!
An Lương suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp trả lời dưới bài viết của Tôn Hiểu Phong.
An Lương, Lớp Tài Chính 3 - Khóa 2019: Trước tiên, em xin cảm ơn đàn anh Đồng Trạch Nghĩa vì những lời nhận xét đúng đắn của anh.
Thứ hai, @Tôn Hiểu Phong, Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019 nói rằng chuyện này là muốn nhắm vào cậu ta?
Nể tình là bạn cùng khóa nên tôi sẽ trả lời cậu, bất kể là tôi có thực sự nhắm vào cậu hay không, nếu cậu dễ bị nhắm như vậy, há chẳng phải cậu quá yếu rồi sao?
Còn về chuyện cậu bảo gì mà cậu cho tôi thể diện? Thể diện của cậu lớn quá!
Cậu là ai?
Hình như tôi đâu có quen cậu.
Xin lỗi, chắc là do cậu quá bình thường.
Ngoài việc tìm kiếm cảm giác tồn tại trên mạng và thể hiện IQ sinh viên đại học bây giờ rốt cuộc có thể thấp đến mức độ nào ra, tôi e rằng những người như cậu không thể nào thu hút được sự chú ý của mọi người, phải không?
Còn về vấn đề phát tiền không phát tiền gì đó, đó là hành động của nhà tài trợ Vũ Nguyệt, đây là hoạt động công ích của chúng tôi. Hoạt động công ích, cậu hiểu không?
Còn một điều nữa, Vũ Nguyệt quả thực là do tôi thành lập, mà các bạn sinh viên Khoa Tài Chính của Học viện Kinh tế thì không thể nào nhìn thấu những điều đơn giản như vậy được, đúng không?
Cuối cùng tôi muốn nói rõ một điều, liên quan đến chuyện hoạt động lần tới.
Vào Tết trồng cây năm sau, chúng tôi vẫn sẽ tổ chức hoạt động trồng cây gây rừng, rất hoan nghênh các bạn sinh viên tham gia.
Cậu không cần phải lo lắng rằng tôi sẽ ghi thù với cậu, bởi vì cậu gần như không hiểu cái gì gọi là khoảng cách giữa cảnh giới với tầng lớp. Từ bài viết của cậu, tôi thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc sống của cậu trong nháy mắt.
Tại sao một người bình thường như cậu lại không thể chăm chỉ học tập, cứ phải "lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy"? Thừa nhận người khác tài giỏi hơn, thực sự khó đến vậy sao?
…
Chương 1218: An Lương quả thực rất sĩ diện! (2)Tuy nhiên, ngay sau khi An Lương phản hồi bài viết, bài viết của Tôn Hiểu Phong đã bị quản trị viên xóa và một thông báo mới được đăng trên nhóm của Học viện.
…
[Thông báo về việc xử lý những rắc rối do Tôn Hiểu Phong, Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019 gây ra]
Tôn Hiểu Phong của Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019 đã gây rối trên nhóm của Học viện, và cố tình vu khống bạn cùng khóa, hành vi xấu đó đã gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sau cuộc thảo luận của lãnh đạo Học viện, Tôn Hiểu Phong, sinh viên của Lớp Tài Chính 2 - Khóa 2019 đã bị xử lý kỷ luật.
Tôi hy vọng rằng em Tôn Hiểu Phong sẽ nghiêm túc hối hận về điều đó, và hy vọng rằng các sinh viên khác cũng lấy đó mà làm gương, Internet không phải là nơi không có pháp luật!
Các em sinh viên hãy tiết chế lời nói và việc làm của mình, tạo môi trường Internet lành mạnh.
…
An Lương nhìn thấy bài thông báo này, cậu chỉ có thể âm thầm tán thưởng những vị lãnh đạo của Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Trầm Thế Trung hiển nhiên cũng phát hiện ra tình huống này, cậu ta hét lên: “Con mẹ nó! An Lương, cậu cũng đỉnh quá đi”
“?” Cả Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều nghe thấy tiếng hét của Trầm Thế Trung, bọn họ cùng nhau nhìn An Lương, cho thấy bọn họ đang tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.
An Lương thản nhiên nói: “Vừa rồi có người đăng bài trên nhóm của Học viện để bôi nhọ anh, anh vừa mới chửi lại. Kết quả là bài viết đã bị xóa, tên bôi nhọ anh thì bị nhà trường đưa ra thông báo xử lý kỷ luật.”
Mặt của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đầy dấu chấm hỏi, còn có thể như thế này sao?
Trầm Thế Trung cười nói: “Cái tên bôi nhọ An Lương có vấn đề về não. Trước tiên, không nói về chuyện sau khi An Lương tốt nghiệp cậu ta sẽ trở thành nhân vật đặc biệt ‘Cựu sinh viên nổi tiếng’, mà chỉ mỗi hoạt động công ích trồng cây gây rừng lần này cũng đã là một chuyện tốt để cho Học viện quảng bá.”
“Cái tên đó lại bôi nhọ chuyện này, hoàn toàn là tự mình tìm đường chết mà!” Trầm Thế Trung chế nhạo.
Chuyện quả thực là như vậy!
Học viện Kinh tế Thiên Phủ đã tỏ rõ thái độ rồi, khoa đã phối hợp, học viện cũng phối hợp, các môn học cũng được điều chỉnh học bù sang thứ Bảy, vậy mà vẫn có người vẫn không hiểu động thái này của Học viện sao?
Học viện Kinh tế Thiên Phủ rõ ràng muốn sử dụng hoạt động này như một hoạt động tuyên truyền. Vậy mà vẫn có người muốn bôi nhọ hoạt động lần này?
Chỉ có thể nói rằng đầu óc người đó không tỉnh táo!
“Nhưng mà thể diện của An Lương quả thực rất cao, xóa bài thì thôi đi, còn trực tiếp xử lý kỷ luật thì thật là bất ngờ!” Trầm Thế Trung cảm thán.
“Mới đăng có hơn 10 phút, phía Học viện đã trực tiếp xử lý kỷ luật, chỉ có thể nói rằng, Học viện thật sự rất nể mặt An Lương.”
An Lương cười cười, không nói gì.
Hẳn là Học viện Kinh tế Thiên Phủ cũng biết ít nhiều tình hình thực tế của An Lương, phải không?
Suy cho cùng, luôn có một số sinh viên khi tốt nghiệp Học viện Kinh tế Thiên Phủ sẽ hoạt động trong lĩnh vực kinh tế. Đương nhiên, bọn họ biết Công ty Đầu tư An Tâm đã làm gì trước đây, và An Lương có thể hô mưa gọi gió như thế nào trong lĩnh vực tài chính.
Như Trầm Thế Trung đã nói, khi An Lương tốt nghiệp cũng là lúc Học viện Kinh tế Thiên Phủ coi An Lương là một cựu sinh viên danh tiếng, Học viện Kinh tế Thiên Phủ sao có thể cho phép một thằng hề nhảy nhót khiến An Lương chán ghét?
Nếu không phải do lo lắng quá, Học viện Kinh tế Thiên Phủ thậm chí còn định thuyết phục Tôn Hiểu Phong lui binh.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý ngồi ở bên cạnh nghe, bọn họ đột nhiên cảm thấy năng lực của An Lương thật sự rất lớn.
Dù sao đối với Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, bọn họ đã hiểu rõ hơn thái độ của Học viện, cả Học viện cũng rất ưu ái An Lương, vậy năng lực của An Lương mạnh đến mức nào nữa đây?
An Lương phát hiện ra thái độ kỳ lạ của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, cậu nói đùa với một nụ cười trên môi: “Bây giờ hai em có phải thấy anh rất là đỉnh không?”
Hai chị em nhà họ Hạ cùng nhau gật đầu.
“Đúng vậy, anh ngửa bài rồi, anh quả thực rất đỉnh!” An Lương không phủ nhận, cậu trực tiếp ngửa bài.
Thế nhưng, hai chị em nhà họ Hạ lại thở phào nhẹ nhõm, An Lương này vẫn là An Lương mà bọn họ quen biết, là tên khốn xấu xa kia!
Lúc 4 giờ 47 phút chiều, bốn chiếc xe buýt dừng lại ở cổng Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Hầu hết tất cả các sinh viên tham gia hoạt động công ích trồng cây gây rừng đều chọn trở về ký túc xá để tắm rửa. Dù sao thì, sau một ngày bận rộn, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, đặc biệt là con gái, bọn họ đương nhiên cần phải quay trở lại ký túc xá để đi tắm và thay quần áo của bọn họ.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý cũng phải trở về ký túc xá tắm rửa trước, An Lương cũng làm như vậy. Trên đường trở về ký túc xá, An Lương nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Chính vì sự thay đổi trên nhóm của Học viện đã khiến các sinh viên này hiểu ra một chuyện, hóa ra Học viện thực sự đang giúp đỡ An Lương!
Chương 1219: Phần thưởng kỳ quặc?Ở ký túc xá, An Lương không khách sáo, anh là người đi tắm trước. Tốc độ tắm của con trai rất nhanh, chỉ trong vài phút là có thể giải quyết xong.
Trong khi An Lương đang tắm, cậu kiểm tra phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
'Tinh!'
‘Nhiệm vụ bảo vệ môi trường: Trồng cây gây rừng.’
‘Tình trạng nhiệm vụ: Đã hoàn thành.’
‘Số người tham gia trồng cây: 100.’
‘Số cây con đã trồng: 2764.’
‘Hệ số hài lòng toàn diện: 100’
‘Phần thưởng hoàn tiền cuối cùng: 2764 vạn.’
‘Nhắc nhở đặc biệt: Số tiền của phần thưởng lần này nhận được từ thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, thông qua tài khoản đầu tư cá nhân của ký chủ ở Công ty Đầu tư An Tâm…’
An Lương bỏ qua lời nhắc nhở đặc biệt, bởi vì sau khi đọc quá nhiều lần, An Lương đã sắp thuộc lòng rồi, được chứ?
Số tiền được hoàn lần này hơn 2.700 vạn?
Không tệ!
Trên thực tế, tổng tiêu hao của hoạt động công ích trồng cây gây rừng lần này cũng chưa tới 100 vạn, lợi nhuận này quá hời, nhất định phải khen ngợi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.
‘Chúc mừng Ký chủ đã đạt được đánh giá tối đa cho hệ số hài lòng toàn diện!’
‘Phần thưởng đặc biệt bổ sung: [Nguy Cơ - Cơ Hội]’
‘Xin Ký chủ hãy kiên nhẫn chờ, [Nguy Cơ - Cơ Hội] vẫn chưa bắt đầu.’
???
Nguy Cơ - Cơ Hội?
Phần thưởng kiểu gì đây?
Nhưng mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không giải thích, chỉ nói rằng nó chưa bắt đầu, An Lương đương nhiên cũng không nghiên cứu kỹ, dù sao cũng chưa bắt đầu hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đương nhiên sẽ nhắc nhở khi nó bắt đầu.
Không đến 10 phút sau An Lương đã tắm rửa xong, anh nói: “Tiếp theo là ai?”
“Quý Ông, cậu trước đi.” Lữ Văn Sơn đáp.
Trầm Thế Trung từ chối: “Tôi đang trò chuyện, chơi cùng với mấy em gái, tạm thời không đi được.”
Mã Long cũng từ chối: “Đang xem video, cậu tắm trước đi!”
Lữ Văn Sơn không nói nhiều, bước luôn vào phòng tắm.
An Lương mặc quần áo trước, sau đó gửi tin nhắn trong nhóm “Lập kế hoạch trồng cây gây rừng”, nhóm này có bốn cố vấn và cả bốn lớp trưởng các lớp cho hoạt động lần này.
‘An Lương: @all: Cảm ơn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các thầy cô và sự nỗ lực chăm chỉ của mỗi bạn lớp trưởng.”
‘An Lương: Danh thiếp của Vũ Nguyệt.’
‘An Lương: Xin các thầy cô hãy bấm theo dõi Vũ Nguyệt, và đăng ký làm thành viên của Vũ Nguyệt, Vũ Nguyệt sẽ tặng cho mỗi thầy cô 20 vạn điểm.’
‘An Lương: Khi bốn bạn lớp trưởng nhận được liên lạc của nhân viên Vũ Nguyệt, vui lòng nộp thông tin ban cán sự tham gia hoạt động lần này.’
‘An Lương: Bốn bạn lớp trưởng sẽ nhận thêm 5 vạn điểm Vũ Nguyệt, tất cả các ban cán sự bao gồm cả bản thân các bạn nhận được 3 vạn điểm Vũ Nguyệt.’
‘An Lương: Tôi là Ủy viên đời sống nên cũng sẽ nhận được phần thưởng tương ứng!’
‘Bạch Tinh Tinh: Đại lão Ủy viên đời sống nói đúng!’
‘Bạch Tinh Tinh: Cảm ơn Ủy viên đời sống, sắp tới tôi sẽ ủng hộ quầy ăn nhẹ của Vũ Nguyệt. Atiso Vân Đoạn của Vũ Nguyệt thực sự rất ngon.’
‘Lâm Lâm: Cảm ơn Ủy viên đời sống rất nhiều!’
‘Hầu Kim Thành: Cảm ơn An Lương!’
‘Hầu Kim Thành: Trước đây chúng tôi rất ghen tị với Lớp số 3, lần này chúng tôi cũng đã cùng chung sức với An Lương, cảm kích không ngừng!’
‘Cố Phương: m thầm chờ đợi phúc lợi của lớp trưởng, âm thầm hạ quyết tâm, năm sau tiếp tục làm lớp trưởng!’
‘Vạn Vân Phi: Cảm ơn em, An Lương.’
Ban đầu, những cố vấn khác rất ngại, nhưng sau khi thấy Vạn Vân Phi cảm ơn, bọn họ cũng cảm ơn.
Thu nhập của cố vấn không cao, bọn họ cũng biết Vũ Nguyệt là siêu thị cao cấp, bọn họ cũng biết điểm Vũ Nguyệt có thể sử dụng như tiền mặt, 20 vạn điểm tương đương với 2.000 tệ tiền mặt.
Phần thưởng này không nhiều, và nó hoàn toàn hợp pháp hợp quy tắc.
‘An Lương: Đợi lát nữa liên hoan, em nhờ các thầy cô và các bạn lớp trưởng hợp tác, em hy vọng rằng hoạt động hôm nay sẽ có một kết thúc viên mãn.’
‘Hầu Kim Thành: Xin cậu cứ yên tâm, An Lương, Lớp số 2 chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm đứt dây!’
‘Cố Phương: Lớp số 1 cũng không có vấn đề gì!’
‘Lâm Lâm: Chúng tôi có một vấn đề. Có rất nhiều sinh viên nam của Học viện Kinh tế thêm wechat của các sinh viên nữ bên lớp chúng tôi. Xin hỏi, phải giải quyết vấn đề này như thế nào?’
‘An Lương: Còn có chuyện như vậy sao?’
‘An Lương: Tôi chỉ có thế bảo rằng những anh chàng này rất là tinh thông!’
‘An Lương: Bọn họ biết Học viện Sư phạm của cậu có rất ít sinh viên nam, cho nên cạnh tranh thấp. Quả nhiên là sinh viên của Học viện Kinh Tế, hiểu rất rõ về sự khác biệt trong cạnh tranh.’
‘Lâm Lâm: …’
‘Hầu Kim Thành: Đừng nói nữa, tôi cũng phải đi kết bạn wechat, lớp trưởng Lâm, cậu thấy chúng ta thêm bạn được không, sau này có gì trao đổi kinh nghiệm làm lớp trưởng?’
‘Lâm Lâm: …’
‘An Lương: Trong bốn bạn lớp trưởng chỉ có mỗi lớp trưởng Hầu là con trai, thật ghen tị!’
‘An Lương: Tôi phải té trước đây. Buổi liên hoan bắt đầu lúc 6 giờ 30 nhé mọi người!’
Chương 1220: Ăn gì bổ nấy?6 giờ tối.
Quán lẩu “Ngon Lại Tới” trên đường Nam Phong 3 rất sôi động, các bạn sinh viên tham gia hoạt động từ trồng cây gây rừng hôm nay vui vẻ ăn lẩu, mặc dù không có đồ uống có cồn nhưng các loại đồ uống khác hoàn toàn không giới hạn.
Những tên con trai mặt dày, điều kiện cũng ổn của Học viện Kinh tế đã bắt đầu theo đuổi các cô gái bên Học viện Sư Phạm, phải nói rằng buổi tiệc liên hoan cho hoạt động công ích trồng cây gây rừng này hình như đã biến chất?
Tuy vậy, hoạt động bị biến chất thế này càng vui hơn!
Có điều, An Lương cảm thấy khó xử.
Vì Bạch Nguyệt và hai chị em nhà họ Hạ lại gặp nhau, mặc dù hai bên vừa nói vừa cười nhưng An Lương lại cảm thấy kỳ quái, đây là tình huống quỷ quái gì vậy?
Hệ thống, có ở đó không?
Năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” có phải bị hư rồi không? Tại sao không có cảnh báo nguy hiểm?
Thực tế, Bạch Nguyệt không có hy vọng xa vời nào cả, hai chị em nhà họ Hạ cũng không coi Bạch Nguyệt là mối đe dọa.
Dù gì sau khi hai chị em nhà họ Hạ đưa ra quyết định, bọn họ không nghĩ Bạch Nguyệt lại có mối đe dọa nào cả, bọn họ không phải là tổ hợp của cộng một bằng hai, bọn họ là tổ hợp của một cộng một lớn hơn hai!
“Đây, miếng cật heo mà anh thích!” Hạ Như Ý nhúng miếng cật heo, đưa cho An Lương.
???
Không…
Cô gái này có ý gì? Ám chỉ người Hạ Quốc như cậu sùng bái “ăn gì bổ nấy”, ví dụ như ăn xiên que phải ăn cật dê, ăn lẩu thì phải ăn cật heo, còn có cái gì mà canh pín bò v.v.. Những món này đều ủy thác cho hy vọng tươi đẹp “ăn gì bổ nấy”.
Cho nên Hạ Như Ý gấp cho cậu một miếng, lẽ nào đang ra hiệu cho cậu sao?
Khang Ngọc Giai trưng bộ mặt đầy ẩn ý. Đầu tiên, cô ấy nhìn An Lương, sau đó nhìn là Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Cô ấy hạ giọng nói: “Đại lão, có phải bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu được một đạo lý?”
“Cái gì?” An Lương khó hiểu.
“Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn thì biết là nhịn không được!” Khang Ngọc Giai nói đầy ẩn ý.
“…” An Lương nhìn Khang Ngọc Giai không nói nên lời.
Cô gái này quả thực quá độc!
Từ Nặc cũng nhếch mép: “Đại lão, cậu phải nỗ lực hơn nữa. Cậu xem hai người họ, có một người đang điên cuồng ám thị cho cậu chứng tỏ đã không hài lòng với cậu, cậu phải bù đắp cho tốt vào.”
“…” An Lương lại cứng họng. Chiến sĩ song thiên phú không ổn?
May mắn thay, điểm ngoại hình của Khang Ngọc Giai và Từ Nặc tương đối thấp, An Lương chỉ nhớ tên của bọn họ. Nếu không, An Lương sẽ phải hỏi tên bạn cùng phòng của hai chị em nhà họ Hạ.
An Lương không chỉ có thể nhớ tên bạn thân của bạn gái mình mà còn có thể nhớ được tên bạn cùng phòng của bạn gái mình!
“Hừ!” Hạ Hòa Tâm hừ hừ với Khang Ngọc Giai và Từ Nặc.
“Hai người mau đàng hoàng lại đi! Bây giờ con trai của Học viện Kinh tế đang đầy ra đấy, hai người biểu hiện như vậy, có ai dám cưa cẩm hai người nữa?”
Cả Khang Ngọc Giai và Từ Nặc đều nhìn Hạ Hòa Tâm không nói nên lời.
Lâm Lâm đang ăn, trước đây cô ấy biểu thị phải giảm cân, nhưng bây giờ cô ấy là người ăn nhiều nhất.
Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh nghe thấy, hiểu mà cũng không hiểu lắm, có lẽ cô đã lờ mờ đoán được đáp án, lỗ tai của cô đỏ lên, trong lòng có chút chua xót, nhưng cô biết mình không đấu lại được.
Dù gì bản thân Bạch Nguyệt cho rằng Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý đều rất đẹp, cao ráo, trắng trẻo, dáng người chuẩn, mấu chốt là hai chị em bọn họ rất giống nhau.
Trong hoàn cảnh như vậy, bản thân Bạch Nguyệt cũng sẽ bất giác mà lựa chọn Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, huống chi là An Lương?
Vì vậy, Bạch Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng cô không còn cách nào khác. Chỉ có thể lặng lẽ quan sát, còn phải giả vờ như mình không sao, hoàn toàn không dám để lộ một chút cảm xúc của mình ra.
Bởi vì cô sợ, nếu để lộ một chút cảm xúc nào đó của mình ra, sau đó bị Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý phát hiện, bọn họ sẽ ghen tuông rồi bắt An Lương phải rời xa cô.
Bạch Nguyệt chỉ muốn có cơ hội được âm thầm nhìn An Lương như bây giờ là được rồi! Còn những hy vọng xa vời hơn?
Hình như không liên quan gì đến cô!
An Lương vừa ăn miếng cật heo, vừa trừng mắt nhìn Hạ Như Ý. Cô gái nhỏ này thật biết khiêu khích, xem ra nên tìm thời gian để trừng trị cô ấy, để cô ấy biết được sự mạnh mẽ của chiến sĩ song thiên phú.
Chỉ sau khi biết được thực lực của chiến sĩ song thiên phú, cô ấy mới không dám khiêu khích nữa.
Ngay sau khi An Lương ăn xong miếng cật heo, điện thoại di động của anh vang lên, An Lương liếc nhìn ID người gọi, thật không ngờ là Hoàng Quốc Tường, anh vuốt màn hình để trả lời.
“A lô, lão Hoàng, có chuyện gì vậy?” An Lương chủ động hỏi, sau đó lại nói: “Hòa Tâm, em nhúng miếng cật heo cho anh đi.”
Hạ Như Ý sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “An Lương, anh lại nhận lầm rồi sao?”
Được thôi!
Đó không phải là thái độ thường ngày của An Lương sao?
Hạ Như Ý không phản bác hay sửa sai, cô theo lời dặn của An Lương, nhúng miếng cật heo.
Chương 1221: Những nhân tài chủ chốt giá trị vạn ức!Hoàng Quốc Tường nói đùa: “Đang ăn lẩu sao?”
“Ừm, tôi đang ăn lẩu.” An Lương trả lời: “Lão Hoàng, anh ăn chưa?”
“Chưa!” Hoàng Quốc Tường trả lời: “Tôi đang xử lý gói hàng của cậu, hôm nay mới có thể xử lý một cách triệt để.”
“Chậm như vậy sao? Trước đó anh bảo cách ngày là đến mà!” An Lương khó hiểu.
“Cậu nghĩ nó đơn giản?” Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
“Rất nhiều người đang theo dõi gói hàng này. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp cậu hoàn thành công việc này. Cậu vẫn cảm thấy chậm?”
“Haiz!”An Lương thản nhiên nói: “Tôi nghĩ nó đơn giản theo cách nhìn của anh.”
“Nó thực sự rất khó, được chứ?” Hoàng Quốc Tường lại phàn nàn: “Ngay cả bây giờ, mọi người vẫn đang theo dõi gói hàng này. Gói hàng này của cậu rốt cuộc là sao, tại sao nhiều người lại theo dõi nó vậy?”
Gói này là chìa khóa để đặt nền móng cho ngành công nghiệp chip!
Gói này đến từ Công ty Samsung của Hàn Quốc, thuộc về đội ngũ kỹ thuật nòng cốt của Công ty Samsung, theo thông tin phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, người này có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp chip.
Ít nhất hãy để chiếc máy quang khắc của An Lương đạt đến trạng thái tốt nhất một cách triệt để, cuối cùng tạo ra một con chip 7 nano!
“Được rồi, được rồi. Anh đã nói nhiều như vậy, còn không phải là muốn lợi ích sao. Ngày mai tôi sẽ đến Đế Đô. Chúng ta thảo luận xem nên phân chia lợi ích như thế nào?” An Lương trả lời.
“Vậy thì tốt!” Hoàng Quốc Tường trả lời lại một cách hài lòng.
“Được rồi, tôi ăn lẩu trước đã, ngày mai tới Đế Đô chúng ta sẽ bàn sau.”An Lương cúp máy sau khi trả lời.
Hạ Như Ý thấy An Lương cúp máy, cô thản nhiên hỏi: “Ngày mai anh đi Đế Đô sao?”
“Ừm, còn có việc phải giải quyết.” An Lương trả lời.
Dù gì thì bọn họ cũng là những nhân tài chủ chốt với giá trị hàng vạn ức, An Lương phải đối xử cẩn trọng!
Đã gần 8 giờ tối.
An Lương và hai chị em nhà họ Hạ đi dạo trong Học viện Kinh tế Thiên Phủ, vì ở học viện nên An Lương chỉ nắm tay một người, cậu nắm lấy tay của Hạ Hòa Tâm.
An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ ra sân trường, cứ đi mà không có mục đích.
“Hai em học lái xe không?” An Lương đề xuất.
“Khi hai em chuyển đến Nam Hồ Viện, sẽ thuận tiện hơn nếu hai em có thể lái xe.” An Lương nói thêm.
Hạ Như Ý hỏi trước: “Lái xe có khó không?”
An Lương mỉm cười trả lời: “Nó rất đơn giản.”
Cậu tiếp tục nói thêm: “Trước đây khi chúng ta ở Happy Garden, hai em cũng đã chơi qua xe điện đụng. Trên thực tế, xe hộp số tự động rất giống với xe điện đụng. Đi đi đi, chúng ta ra bãi đậu xe, anh sẽ giải thích cặn kẽ cho hai em.”
An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đến bãi đậu xe ngoài trời.
Trong bãi đậu xe ngoài trời, An Lương mở hết cỡ cửa xe Lamborghini Urus, bật đèn pin của điện thoại di động lên, cậu bắt đầu giải thích.
“Này, nhìn xem, bàn đạp dài bên phải là chân ga. Sau khi khởi động xe, hai em có thể khởi động công suất bằng cách đạp ga, và bàn đạp ngắn bên trái là phanh.” An Lương giới thiệu.
Hạ Như Ý nghi ngờ: “Tại sao phải thiết kế chân ga và phanh cùng một phía? Tại sao không thiết kế phanh và chân ga riêng biệt, một chân đạp ga và một chân đạp phanh, không phải sẽ phản ứng nhanh hơn sao?”
“Em nói có lý, nhưng còn có những loại xe hộp số sàn. Bên trái là bàn đạp điều khiển của ly hợp. Nó cũng cần phải chiếm một vị trí.” An Lương nói.
“Vấn đề khác là do thói quen. Hầu hết mọi người đều quen với việc điều khiển chân ga và phanh bằng chân phải, và hầu hết chân phải của mọi người linh hoạt hơn, giống như cầm đũa vậy, đột nhiên đổi qua tay trái cầm đũa, có phải sẽ cảm thấy không quen không?” An Lương bổ sung.
“Điều quan trọng nhất là các tiêu chuẩn thiết kế và sản xuất ô tô được quy định như vậy!” An Lương nói lý do quan trọng nhất.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Xe hộp số tự động tương đương với xe điện đụng, chỉ là không thể va chạm. Khi học thì nên trực tiếp học xe hộp số tự động đơn giản, dù sao thì hai em cũng không thể lái xe hộp số sàn.” An Lương giải thích.
“Anh sẽ nhờ giám đốc Phùng của Vũ Nguyệt giúp hai em xử lý vấn đề này, để trường dạy lái xe sắp xếp thời gian phù hợp với hai em và chọn huấn luyện viên nữ để giảng dạy, đồng thời cung cấp một chiếc xe huấn luyện chỉ để làm dịch vụ giảng dạy cho hai em.” An Lương nói thêm.
Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý vui vẻ trong lòng, bọn họ thích cảm giác được An Lương sắp xếp rõ ràng, lại có cảm giác như được yêu thương chiều chuộng, bao bọc trong sự ngọt ngào.
“Hai em nên học lái xe một cách nghiêm túc, đừng trở thành nữ tay đua trên mạng!” An Lương nói đùa
“Không đời nào!” Hạ Như Ý hừ hừ.
Hạ Hòa Tâm cũng trả lời: “Bọn em sẽ cố gắng.”
An Lương liếc quanh bãi đậu xe, phát hiện không có ai, cậu ôm chầm lấy hai chị em nhà họ Hạ: “Ngày mai anh sẽ đi Đế Đô. Công việc ở đó quan trọng hơn. Không biết lúc nào anh mới về.”
“Ừm, anh đi giải quyết công việc trước đi, bọn em sẽ chăm chỉ học lái xe.” Hạ Hòa Tâm trả lời một cách rất hiểu chuyện.
Hạ Như Ý nói thêm: “Mẹ em cũng phải theo dõi việc sửa sang lại quán ăn riêng.”
“Ừm, chuyện quán ăn riêng cứ giao cho dì ấy, anh rất yên tâm.” An Lương thực sự thấy yên tâm. Vì Thái Vũ San quan tâm quán ăn này hơn cả cậu quan tâm, được chứ?