Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 1582: Nếu Thuyền Chìm?

Chương 1582: Nếu thuyền chìm?

Trước đó An Lương nhận được một phần khen thưởng, phần thưởng này gọi là hiệu ứng cánh bướm.

'Hiệu ứng cánh bướm.'

'Chỉ một con bướm nho nhỏ vẫy cánh cũng có thể tạo một hồi sóng to gió lớn.'

'Ký chủ có thể ước nguyện với hiệu ứng cánh bướm, thông qua động lượng thay đổi cực nhỏ từ đó gây nên kịch biến liên tiếp sau này.'

'Ghi chú: Hiệu ứng cánh bướm giới hạn trong phạm vi biển.'

Quan trọng hơn là sau khi An Lương tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đã tăng khen thưởng hiệu ứng cánh bướm lên một cấp bậc.

'Hiệu ứng cánh bướm cuồng phong sóng lớn: Điều kiện tiên quyết: Ước nguyện khen thưởng hiệu ứng cánh bướm.'

'Thông qua nguyên lý hiệu ứng cánh bướm, ký chủ có thể gây ra thời tiết khắc nghiệt ở một vùng biển bất thường có đường kính từ 200 đến 300 km, một thời tiết cực đoan cuồng phong sóng lớn.'

'Ghi chú: Giới hạn cách xa bờ biển nước Hạ vượt qua 300 km ở ngoài sử dụng.'

...

Vốn dĩ An Lương không muốn sử dụng phần khen thưởng này, bởi vì một phần khen thưởng này An Lương thấy rất mạnh, nếu có thể giữ phần thưởng này lại, An Lương nhất định phải giữ phần thưởng này lại, cuối cùng phần thưởng này chính là một con át chủ bài.

Hiện tại quốc gia Bạch Đầu Ưng phải đưa sản phẩm cao su cho khu vực Bảo Tỉnh, An Lương quyết định mở con át chủ bài này ra.

Dù sao quốc gia Bạch Đầu Ưng dùng tàu vận tải của hải quân để vận chuyển, vậy có nghĩa là không có thương vong vô tội.

An Lương cúp máy với Hoàng Quốc Tường.

An Lương chủ động nói:

“Cái tên lão Lôi kia lại muốn ném nồi cho tôi!”

“Chủ yếu là ngày thường anh cứ ném nồi cho chú Hoàng, lúc có cơ hội, chú Hoàng đương nhiên muốn ném nồi cho anh.” Triệu Uyển Hề cười đáp lại.

Đương nhiên An Lương không thể nào thừa nhận điểm này. An Lương chính là vua ném nồi!

Làm một cái nồi không dính, ném nồi là không có khả năng ném nồi, muốn ném nồi cũng là ném nồi người khác.

Triệu Uyển Hề thuận miệng nói: “Nguy cơ bên Bảo Tỉnh giải quyết sao?”

Trong lòng An Lương nghĩ đến chuyện hiệu ứng cánh bướm, anh quyết định ném nồi cho Hoàng Quốc Tường.

“Từ lý luận trên mà nói đã giải quyết xong, chỉ cần sau khi tàu của quốc gia Bạch Đầu Ưng đến, dựa theo đạo lý mà nói sẽ không thành vấn đề.”

“Nhưng mà…”

An Lương nói ra biến chuyển:

“Vừa nãy lão Hoàng đã nói ra một việc này, cái đó giải thích anh ta chắc chắc có ý tưởng gì đó với việc này, anh suy đoán lão Hoàng chắc sẽ không để một con tàu này thuận lợi đến Bảo Tỉnh.”

Triệu Uyển Hề phủ định đáp lại:

“Chắc chắn anh đã đoán sai, đó chính là tàu vận tải thuộc hải quân của quốc gia Bạch Đầu Ưng, chú Hoàng không có khả năng nhằm vào tàu như vậy ở ngoài biển, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”

An Lương tiếp tục ném nồi:

“Nếu lão Hoàng thật sự có ý tưởng đó?”

“Ví dụ như nói chuẩn bị hải tặc gì đó…”

An Lương thuận miệng nói suy đoán. Triệu Uyển Hề cười khẽ.

“Em cười s cái gì?” An Lương biết rõ hỏi.

Dùng hải tặc đi chặn tàu vận tải của hải quân của quốc gia Bạch Đầu Ưng lại, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Nói nữa, dù cho hải tặc thật sự đi chặn tàu vận tải thuộc hải quân của quốc gia Bạch Đầu Ưng lại, tàu vận tải thuộc hải quân của quốc gia Bạch Đầu Ưng lại có thể không có vệ sĩ sao?

Triệu Uyển Hề liếc mắt nhìn An Lương một cái, lập tức thay đổi một đề tài khác:

“Chờ lát nữa có muốn ăn cơm cùng nhau không?”

An Lương từ chối: “Xin lỗi, lát nữa anh còn phải đi đón Trần Tư Vũ.”

Triệu Uyển Hề hừ nhẹ một tiếng, cô đứng dậy rời đi ngay.

An Lương cũng không quan tâm cô ta, sau khi Triệu Uyển Hề rời khỏi, An Lương yên lặng liên hệ Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng để đọc hướng dẫn sử dụng phần thưởng hiệu ứng cánh bướm.

Nói đúng ra có lẽ hiệu ứng cánh bướm là cuồng phong sóng lớn!

Trong khi sử dụng phần thưởng này, An Lương phát hiện phần thưởng này thật sự rất mạnh.

Không chỉ bởi vì nó sử dụng phương pháp cực kỳ đơn giản, chỉ cần An Lương giả thiết mục tiêu mơ hồ cũng có thể thực hiện thông qua Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng.

Ví dụ như nói An Lương giả thiết làm phần thưởng hiệu ứng cánh bướm cuồng phong sóng lớn này nhằm vào tàu vận tải vận chuyển sản phẩm cao su của quốc gia Bạch Đầu Ưng đến Bảo Tỉnh, phần thưởng này dưới sự hỗ trợ của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng là có thể thuận lợi tiến hành, hoàn toàn không cần An Lương tiếp tục chú ý.

Ban đầu An Lương còn nghĩ anh phải tự mình tìm vị trí tàu, sau khi tìm được vị trí rồi, còn cần tự mình thiết lập các vấn đề chi tiết.

Ví dụ như nói vị trí tàu ở đâu, vị trí tương ứng có thể khiến cuồng phong sóng lớn hay không, còn có thời tiết khu vực tương ứng có thể khiến cuồng phong sóng lớn hay không, cũng như khả năng chống lại gió và sóng của con tàu, toàn bộ đều không cần An Lương lo lắng.

Quan trọng hơn là phần thưởng này sau khi giả thiết mục tiêu, chắc chắn mục tiêu sẽ lật tàu! Chỉ có thể nói Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng quá đỉnh!

Sau khi An Lương thiết lập xong phần thưởng hiệu ứng cánh bướm, trong lòng anh âm thầm cười xấu xa, nếu phần thưởng hiệu ứng cánh bướm này thật sự làm chìm tàu vận tải thuộc hải quân của quốc gia Bạch Đầu Ưng, đó không phải lại thuận lợi ném nồi cho Hoàng Quốc Tường sao?

Dù sao có vấn đề cứ ném cho Hoàng Quốc Tường!

Chương 1583: Rơi vào vùng giông bão!

Ai bảo chuyện này do Hoàng Quốc Tường nói cho anh? An Lương cũng không có năng lực xử lý việc này.

Có năng lực xử lý việc này nhất định là Hoàng Quốc Tường, An Lương thậm chí có thể tra một chút có phải Hoàng Quốc Tường đang nắm giữ vũ khí thần bí kỳ quái gì không?

Về phần chính An Lương có bị nghi ngờ không? Hoàn toàn không có bất kỳ nghi ngờ nào!

Dù sao An Lương cũng không phải Long Vương tái thế, không thể khống chế mưa to gió lớn được, càng không phải Thái Ất Thần Châm. Cho nên dựa vào cái gì mà nghi ngờ An Lương?

Không hề nghi ngờ An Lương chỉ cần chờ đợi tin báo tàu vận tải của quốc gia Bạch Đầu Ưng chìm nghỉm là được rồi đúng không?

Sau khi tàu vận tải của quốc gia Bạch Đầu Ưng chìm, khu vực Bảo Tỉnh không có sản phẩm cao su bổ sung tương ứng, lại khiến nảy sinh một loạt vấn đề tiếp theo, vậy thì có liên quan gì đến An Lương?

Rõ ràng là vấn đề của Hoàng Quốc Tường!

Đáng thương cho Hoàng Quốc Tường hoàn toàn không biết bản thân sắp bị ném nồi, cái này có thể coi như người đang ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống đi?

Gần ba giờ chiều.

Bên trong quán trà Vân Đoan, An Lương nhìn lướt qua đồng hồ, anh gửi một tin nhắn cho Lương Tuyết để xem Lương Tuyết có còn ở trong Đế Đô hay không, nếu Lương Tuyết ở Đế Đô thì trước khi anh đi sẽ đến gặp Lương Tuyết.

'An Lương: Em vẫn còn ở Đế Đô à?'

'Lương Tuyết: Chào anh, anh An, tôi là La Tố Phân, Tuyết Tuyết đang quay phim.'

'An Lương: Quay trong Đế Đô hay ở bên ngoài?'

'Lương Tuyết: Trong phim trường Dịu Dàng ở Đế Đô.'

'Lương Tuyết: Anh An, anh có việc gì không, nếu có thì tôi sẽ giúp anh nói lại với Tuyết Tuyết.'

'An Lương: Không có gì, lát nữa tôi bớt chút thời gian qua đó thăm.'

'Lương Tuyết: Vâng, anh An, mong anh nói sớm chút, tôi tới đón anh.'

'An Lương: Không sao.'

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương thầm lên kế hoạch trong lòng rằng trước khi rời khỏi Đế Đô, anh sẽ đến tổ làm phim kiểm tra lại một chút, tuy vị trí của diễn viên nhỏ Lương Tuyết này rất rõ ràng, nhưng dù gì cũng là người phụ nữ của mình, vẫn phải quan tâm như lúc trước.

Trên đại dương bao la mênh mông rộng lớn, một chiếc tàu vận tải khổng lồ đang từ từ chạy, bên trên tàu vận tải chất đầy những thùng hàng lớn, bên trong những thùng hàng này đương nhiên là các sản phẩm từ cao su.

Chiếc tàu vận tải khổng lồ này là tàu vận tải của hải quân quốc gia Bạch Đầu Ưng, nó đang dồn hết sức lực chạy tới khu Bảo Tỉnh để giảm bớt nguy cơ khan hiếm sản phẩm từ cao su của Bảo Tỉnh.

Trong phòng điều khiển, thuyền trưởng Lawrence đang hút thuốc.

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy báo cáo tình hình.

“BOSS, thời tiết hơi bất thường, dựa theo kinh nghiệm của tôi, tình hình này có chút giống cảnh tượng trước khi có giông bão.”

Hogan cũng từng là nhân viên lái tàu bậc ba, kinh nghiệm khí tượng học của anh ta cũng vô cùng phong phú.

“BOSS, tôi tán thành cách nhìn của Jimmy, trước mắt thì tình hình thời tiết thực sự có vấn đề.”

Thuyền trưởng Lawrence dò hỏi: “Tình hình vệ tinh khí tượng phản hồi lại thì sao?”

Jimmy đáp lại: “Tạm thời chúng tôi không nhận được tin gì từ vệ tinh khí tượng, tôi nghi ngờ là thiết bị trên thuyền có vấn đề, nhưng sau khi kiểm tra lại thì không phát hiện ra vấn đề gì cả.”

Lawrence trầm mặc suy tư mấy giây: “Liên lạc với tổng bộ thông qua điện thoại vệ tinh, kêu tổng bộ giúp chúng ta xác nhận thông tin thời tiết.”

Jimmy trả lời: “Điện thoại vệ tinh của chúng ta cũng bị trục trặc, tôi nghi ngờ là dây anten của vệ tinh bị hư rồi, nhưng thay dây anten vệ tinh mới thì vẫn không hiệu quả.”

Thuyền phó Hogan nói tiếp: “Kiểm tra cẩn thận hệ thống dây anten vệ tinh xem có phải đường dây có vấn đề hay không.”

Jimmy buồn rầu đáp lại: “Mới kiểm tra rồi, không có bất cứ vấn đề gì hết. Toàn bộ hệ thống dây anten vệ tinh đều bình thường, tất cả đường dây cũng không có vấn đề, nhưng mà thông tin của vệ tinh lại xuất hiện vấn đề.”

Thuyền trưởng Lawrence mở miệng: “Jimmy, Hogan, hai người đoán thử xem, nếu như xuất hiện thời tiết xấu thì chúng ta có bị ảnh hưởng không?”

Jimmy trả lời trước tiên: “Trước mắt là không cách nào xác định được. Dựa theo thông tin từ vệ tinh trước khi chúng ta xuất phát, có lẽ bây giờ hành trình của chúng ta phải là trời yên biển lặng, đó là lý do vì sao chúng ta chở một lượng lớn hàng hóa...”

Jimmy nói tiếp: “Lỡ như gặp phải thời tiết cực kỳ xấu, trong tình trạng chúng ta quá tải thì rất có khả năng là sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ.”

Hogan tán thành: “Đúng đó BOSS, bây giờ lượng hàng hóa chúng ta mang theo rất lớn, nếu gặp nguy hiểm thì có khả năng sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”

Thuyền trưởng Lawrence gảy tàn thuốc, thông qua kính cửa trong phòng điều khiển, nhìn sắc trời càng lúc càng tối đen ở bên ngoài, ông ta thở dài một tiếng: “Xác suất gặp thời tiết xấu cao không?”

Jimmy và nhân viên lái tàu bậc hai Hogan nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt, cuối cùng là nhân viên lái tàu bậc ba, trưởng phòng khí tượng Jimmy trả lời: “Tạm thời không xác định được.”

Jimmy nói: “Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, tôi cho rằng có tỉ lệ xuất hiện thời tiết xấu, dù sao thì chúng ta đang ở ngoài biển, hơn nữa tôi đã cảm nhận được sự thay đổi khí áp rồi.” Jimmy nêu rõ.

Hogan gật đầu khẳng định: “Tôi cũng cảm nhận được khí áp đang thay đổi.”

Thuyền trưởng Lawrence trưng cầu ý kiến: “Hai người có đề xuất gì không?”

Chương 1584: Hiệu ứng cánh bướm: cuồng phong sóng lớn

Lúc này đây Hogan nói trước: “Vì hệ thống vệ tinh bị trục trặc, chúng tôi không biết được thông tin khí tượng, xét theo tình huống bất thường như thế, cá nhân tôi đề nghị tăng vận tốc lên, nhanh chóng lao ra khỏi khu vực giông bão này.

Bình thường giông bão trên biển đều hoạt động trong một khu vực, trong hoạt động hàng hải hiện đại, kết hợp với vệ tinh khí tượng, trên cơ bản là có thể vượt qua khu vực bão tố.

Ai rảnh rỗi đâu mà đi sâu vào khu vực bão tố?

Tuy về mặt kỹ thuật đóng thuyền của hiện đại vượt xa thuyền cổ đại, các trang thiết bị phòng ngừa lật thuyền nhiều không kể xiết, kể cả thiết bị thần cấp ngừa lật thuyền như vây giảm lắc cũng có, nhưng vẫn không ai tình nguyện đi đối đầu trực tiếp với bão tố cả.

Rõ ràng là có thể an toàn đi vòng qua, tại sao phải đi tìm đường chết?

Chỉ có điều chiếc thuyền chở hàng của quốc gia Bạch Đầu Ưng đã bước vào khu vực giông bão, hơn nữa bão tố sắp thành hình rồi, dựa theo tốc độ chậm chạp của thuyền chở hàng, muốn phá tan khu vực bão tố thì thật sự là khó khăn vô cùng.

Bây giờ hy vọng duy nhất là dựa vào trọng tải khổng lồ của thuyền chở hàng, thiết kế chống gió hiện đại, cùng với cách lắp đặt chắc chắn, và cả vật liệu tốt nữa, từ đó có thể miễn cưỡng đối đầu được với bão tố.

Kết quả cuối cùng là gì thì chỉ có thể cầu xin thượng đế!

Đúng thật là nền khoa học kỹ thuật của nhân loại rất phát triển, nhưng vẫn sợ hãi khi đứng trước đại dương.

Đại sương còn bí ẩn hơn mặt trăng nữa!

Nhân loại có 12 người đã đến mặt trăng, nhưng chỉ có ba người vào được đến rãnh biển Mariana, chỗ sâu nhất của đại dương.

Nhân loại gần như vẽ được hết bản đồ trên mặt trăng, nhưng thăm dò dưới đáy biển cũng chỉ được một chút, thậm chí còn thấp hơn 10%.

Chiếc thuyền thời hiện đại khi đối mặt với cuồng phong sóng biển, cũng không nhất định là tuyệt đối an toàn. Đứng trước sức mạnh thiên nhiên to lớn, có đôi khi đồ công nghệ cao lại chẳng chịu nổi một đòn như món đồ chơi. Chiếc thuyền chở hàng của quốc gia Bạch Đầu Ưng này gặp phải sức mạnh to lớn của tự nhiên!

Thuyền trưởng Lawrence quyết định làm theo đề xuất của Hogan, ông ta ra lệnh: "Chạy hết tốc lực về phía trước!"

Lái chính Jeff lặp lại mệnh lệnh của thuyền trưởng Lawrence, còn bảo toàn thể thuyền viên chấp hành mệnh lệnh của thuyền trưởng.

Vì tiết kiệm nhiên liệu và đảm bảo khả năng tiết kiệm nhiên liệu nhất, thuyền chở hàng vốn đang chạy chầm chậm đột nhiên tăng tốc để vội vàng thoát khỏi khu vực giông bão.

Nhưng mà tốc độ đi của bão tố quá nhanh!

Không hề trải qua tình huống bình yên trước cơn bão, mà là bão tố lập tức tiến tới!

Giọt mưa lớn cỡ hạt đậu lũ lượt rơi xuống, trong nháy mắt liền biến thành mưa rào tầm tã, nhìn từ cửa sổ phòng điều khiển cũng không thấy rõ tình huống bên ngoài, đến cả cần gạt nước cũng không có tác dụng gì hết.

Cần gạt nước có tác dụng gì trước mưa rào tầm tã?

Vừa mới gạt qua thì lập tức lại bị mưa bao trùm, chẳng thể giữ được dù chỉ một giây đồng hồ.

Nói thật, chỉ là cơn mưa rào tầm tã thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến con thuyền chở hàng của hiện đại hết, sao mà thuyền hiện đại có thể khuất phục trước mưa được?

Nhưng thông thường trời mưa chỉ là bước đầu tiên.

Bước thứ hai là cuồng phong!

Nhân viên lái tàu bậc hai Jimmy báo cáo tình hình thời tiết: "BOSS, trước mắt sức gió đã đạt đến cấp sáu, hơn nữa vẫn đang mạnh lên nhanh chóng!"

Gió cấp sáu đã là sức gió rất mạnh rồi.

Sức gió ở cấp bậc này đạt tốc độ 10,8 mét một đến 13,8 m/s, nó có thể tạo nên cơn sóng cao 3 mét trong vùng biển rộng, sóng cao nhất có thể đạt tới 4 mét, đối với thuyền đánh cá của ngư dân bình thường thì loại sóng này rất nguy hiểm.

Lúc này đây con thuyền chở hàng của hải quân quốc gia Bạch Đầu Ưng vận chuyển sản phẩm từ cao su, đương nhiên sẽ không sợ cơn sóng biển như thế.

Nhưng sức gió vẫn đang không ngừng mạnh lên...

Chỉ vài phút sau, nhân viên lái tàu bậc hai Jimmy tiếp tục báo cáo: "BOSS, sức gió đạt đến cấp bảy rồi, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, dự đoán trong hai phút nữa sức gió sẽ đạt đến cấp 8."

Trong mắt thuyền trưởng Lawrence lên vẻ lo lắng.

Đúng thật là nhân viên lái tàu bậc hai Jimmy rất thành thạo về mặt khí tượng!

Như nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy dự đoán, trong một phút 50 giây, sức gió đã tăng lên cấp 8, nhưng vẫn chưa kết thúc.

Sắc mặt của nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy rất khó coi: "BOSS, chúng ta gặp vấn đề rồi, tốc độ gió đang tăng lên rất nhanh, có thể chúng ta sẽ bị cuốn vào cơn bão, nếu tôi đoán đúng thì khoảng ba phút sau, sức gió có thể đột phá lên cấp chín, trong năm phút nữa sẽ đạt đến cấp 10."

Nếu sức gió đạt đến cấp 10 thì tốc độ gió có thể đạt từ 24,5 mét đến 28,4 m/s.

Người bình thường không có khái niệm rõ ràng về tốc độ này, dù sao thì cũng chỉ hơn 20 mét mà thôi, có vẻ rất bình thường?

Nhưng nếu đổi thành 89km đến 102km một giờ thì sao?

Sức gió cấp này có thể bật ngã cây cối, tạo nên những hư tổn vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa ở trên biển còn có thể nhấc lên con sóng lớn cao ít nhất là 9 mét.

Nếu nói mưa to không ảnh hưởng gì đến thuyền hiện đại thì cơn sóng lớn kia có thể tạo thành tổn thất cho thuyền hiện đại.

Đặc biệt là con sóng cao 9 mét!

Chương 1585: Mắt thấy tàu chìm rồi!

Tất cả đều giống hệt như những gì Jimmy dự đoán, trong gần bốn phút, sức gió đã lên đến cấp 10, cả chiếc thuyền chở hàng không chịu được mà nghiêng ngả, còn vang lên những tiếng kim loại bị bóp méo nữa.

Đó là tiếng chốt thùng hàng bị biến dạng! Vẻ mặt của thuyền trưởng Lawrence u ám.

Biểu cảm của lái chính Jeff cũng không tốt, anh ta biết rõ mọi người đang gặp phải một vấn đề rất lớn, bọn họ xông vào cơn bão trong tình huống như thế thì thật là không ổn chút nào.

Nhân viên lái tàu bậc hai Hogan đã thắt dây an toàn để tránh phát sinh tình huống bất ngờ trong khi thuyền đang rung lắc.

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy đang coi thông tin khí tượng, trên thuyền có thiết bị đo tốc độ gió, thông qua thiết bị đo tốc độ gió có thể xác định được tình huống cơ bản.

"Lại có thêm một tin xấu!"

Ánh mắt của nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy lộ ra vẻ khủng hoảng: "Tốc độ gió tăng lên quá nhanh, không có vẻ gì là suy giảm, dựa theo tình huống trước mắt mà phán đoán thì chúng ta đang tiến vào khu vực đang hình thành bão tố."

"Vậy là xong rồi!" Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Lái chính Jeff chửi bới: "Cả ngành khí tượng đều là đồ ngu, bão trên biển mà cũng không dự đoán trước được, nếu có thể an toàn về nhà, tôi nhất định phải đánh bẹp cái đầu heo của bọn họ!"

Hogan bắt đầu yên lặng cầu nguyện.

Thuyền trưởng Lawrence bắt đầu ghi chép nhật ký thuyền trưởng, ông có cảm giác không may, nếu sức gió tiếp tục tăng lên thì chiếc thuyền của bọn họ có khả năng sẽ tiêu tùng…

Người ta thường nói: Nước lửa vô tình!

Nhưng gió lớn thì có tình sao?

Ở trong buồng lái của tàu vận tải của hải quân quốc gia Bạch Đầu Ưng, bầu không khí lúc này tương đối nặng nề, hơi thở tuyệt vọng tràn ngập. Dù sao thì mọi người cũng đều là những tay hàng hải lão luyện, tất cả mọi người đều rất rõ ràng việc tiến vào khu vực bão thì có hậu quả như thế nào.

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy vẫn đang giữ vững công việc, anh ta tiếp tục kiểm tra số liệu tương quan của dụng cụ đo tốc độ gió, trước khi anh ta báo cáo số liệu mới nhất thì một loạt tiếng kim loại biến dạng liên tiếp truyền đến!

Trong lòng mọi người đều “lộp bộp” một tiếng!

Lái chính Jeff do dự nói: “Có lẽ là đinh ghim cố định thùng đựng hàng đã bị hỏng rồi, một bộ phận thùng đựng hàng.”

“Đùng!”

“Coong!”

Một loạt tiếng kim loại va chạm liên tiếp truyền đến.

Giống như lái chính Jeff đã dự đoán, quả thực đinh cố định thùng đựng hàng đã gãy rồi, đồng thời gây nên phản ứng dây chuyền, một số lượng lớn thùng đựng hàng bị mất đinh cố định, không chỉ bị rơi xuống biển mà một phần thùng đựng hàng ở trên tàu còn bị lăn lộn.

“Ầm!”

Buồng lái có thể cảm nhận được rõ ràng vụ va chạm.

“Nguy rồi!”

Lái chính Jeff lo lắng nói: “Khoang chứa hàng đã hoàn toàn mất kiểm soát.”

Thuyền trưởng Lawrence lo lắng trả lời: “Không cần để ý! Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến khoang chứa hàng, hiện giờ là lúc cần lo cho sự an toàn của chúng ta!”

Thuyền trưởng Lawrence tiếp tục nói: “Trách nhiệm của lần này hoàn toàn là vấn đề của Bộ ngành Khí tượng, vậy mà họ lại phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy, tất cả trách nhiệm đều là của Bộ ngành Khí tượng, đường biển của chúng ta không có bất kỳ vấn đề gì cả!”

Hogan quả quyết đồng ý: “Tôi ủng hộ Boss, trách nhiệm lần này đúng là của Bộ ngành Khí tượng.”

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy lên tiếng: “Sức gió đã lên đến cấp 12, chính thức tiến vào phạm trù bão.”

“Ngoài ra còn có tin tức tệ hơn nữa, tốc độ gió vẫn không hề giảm bớt!”

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy nói những điều khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Sức gió cấp 12 đã có thể tạo ra những con sóng lớn có độ cao 14 mét, những con sóng lớn như thế đối với chiếc tàu vận chuyển này mà nói thì quả thực vô cùng nguy hiểm.

Chưa đầy một phút sau khi nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy báo cáo xong, bọn họ đã phát hiện thân tàu vận chuyển phát ra âm thanh nặng nề của kim loại vặn vẹo biến dạng, đó chính là sức mạnh vặn vẹo của thân tàu rẻ quạt đang chống cự với sóng lớn.

“Mọi người à, hãy tự cầu nguyện cho mình đi!”

Thuyền trưởng Lawrence dặn dò rồi tiếp tục viết nhật ký của thuyền trưởng, thế nhưng tay cầm bút của anh ta đã không nhịn được mà run rẩy.

Trong lòng thuyền trưởng Lawrence oán trách, chết tiệt! Tại sao lại xảy ra tình huống như thế này! Rõ ràng là không nên như thế này! Bộ ngành Khí tượng chết tiệt! Hệ thống truyền tin Vệ Đường chết tiệt!

Thuyền trưởng Lawrence vẫn còn băn khoăn chuyện lớn của quốc gia Bạch Đầu Ưng, nếu như lần này tàu thực sự bị chìm thì anh ta cũng phải viết ý nguyện của mình vào nhật ký của thuyền trưởng, anh ta lựa chọn hóa thành hệ thống tin nhắn m Binh!

Người chết thì không có vấn đề gì, nhưng mà phong thư hệ thống tin nhắn thì nhất định phải gửi đi.

Nếu như An Lương biết được suy nghĩ của thuyền trưởng Lawrence thì anh nhất định sẽ bảo thuyền trưởng Lawrence tự tin lên một chút và bỏ chữ “nếu như” đi, thuyền lần này chắc chắn sẽ bị chìm, An Lương anh nói, Long Vương tới cũng không được!”

Chương 1586: Thật sự chìm rồi!

Chỉ vỏn vẹn hai phút sau, âm thanh kim loại phát ta từ tàu vận chuyển đã càng ngày càng to, sắc mặt nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy tuyệt vọng mà nói: “Xong rồi, thôi xong rồi, tốc độ gió đã lên đến 48,6m/s, mặc dù tốc độ tăng đã chậm lại rồi, nhưng chúng ta không thể nào chống nổi nữa, lần này thực sự tiêu rồi!”

Tốc độ gió 48,6m/s có nghĩa là tốc độ hơn 170 km một giờ, sức gió là cấp 15 cũng có nghĩa là cấp bậc của một cơn bão lớn!

Nhân viên lái tàu bậc ba Jimmy vừa dứt lời thì trong buồng lái của tàu vận chuyển cũng phát ra báo động màu đỏ. Lái chính Jeff bèn báo cáo ngay lập tức: “Boss, bên trong khoang thuyền bị rò rỉ nước rồi!”

Thuyền trưởng Lawrence thở dài đáp lại: “Thử xem xem ai có thể sửa chữa được không.”

Trên thực tế thì trong loại thời tiết gay go như thế này, trong cái hoàn cảnh tròng trành như thế này thì làm sao mà có thể tiến hành sửa chữa đây? Nhưng mà nếu như không sửa chữa thì bọn họ chỉ có một con đường chết!

Ở trong hệ thống truyền tin, lái chính Jeff gào thét: “Khoang thuyền bị rò rỉ, khoang thuyền bị rò rỉ, mau nhanh sửa chữa, sửa chữa khẩn cấp.” Thế nhưng lái chính Jeff vừa gào thét xong thì toàn bộ buồng lái trực tiếp chìm trong bóng tối.”

Tất cả mọi người đều hiểu rõ đây là tình cảnh hệ thống điện lực bị gián đoạn!

Thế nhưng chỉ một giây sau, đèn đã sáng trở lại, nhưng lại không có một ai có cảm giác vui mừng, bởi vì hiện giờ hệ thống điện lực dự phòng đang hoạt động, nó chỉ có thể duy trì hệ thống chiếu sáng của toàn bộ con tàu mà thôi.

Nếu như tiến vào khoang tuabin thì sẽ phát hiện tuabin đã ngừng hoạt động rồi, toàn bộ con tàu đã bị mất nguồn phát sinh động lực và cũng đã mất hệ thống điện lực chính. Nếu như trong trường hợp có động lực thì bọn họ vẫn còn một chút hy vọng sống, thế nhưng dưới tình trạng đã bị mất động lực rồi, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ một hy vọng nào cả.

Thực tế thì lúc này tàu vận chuyển bị mất điện lực cũng vậy, bởi vì mất điện lực mà chức năng điều chỉnh tự động của vây cá giảm giao động cũng bị mất đi tác dụng mà không có cách nào tạo ra lực bẩy cân bằng được, cảm giác xóc nảy trong nháy mắt cũng càng trở nên dữ dội hơn.

Nếu như ở trong tình huống chưa mất đi động lực thì thông qua vây cá giảm giao động, tàu vận chuyển còn có thể miễn cưỡng đảm bảo cân bằng, thế nhưng hiện giờ vây cá giảm giao động đã ngừng hoạt động rồi, tính ổn định của tàu vận chuyển hoàn toàn không có cách nào đảm bảo được.

Mọi người trong buồng lái đều cảm nhận được rất rõ ràng, mặc dù vừa nãy tàu vận chuyển cũng rất lắc lư tròng trành nhưng nguy cơ tàu lật là tương đối nhỏ, nhưng hiện giờ nguy cơ bị lật tàu đã lập tức tăng lên vô số lần rồi.

Trong khi mọi người đang âm thầm cầu nguyện thì một cột sóng lớn đánh tới, dưới tình huống không có vây cá giảm giao động hỗ trợ, con tàu vận chuyển đến từ quốc gia Bạch Đầu Ưng này khi đối mặt với sức mạnh to lớn của tự nhiên thì giống như một chiếc thuyền đồ chơi vậy!

Nó dễ dàng bị con sóng khổng lồ này đánh đổ, sau đó chậm rãi chìm xuống.

Tàu…

Thật sự bị chìm rồi!

Khu vực Bảo Tỉnh.

Tin tức buổi tối đang đưa tin về cơn bão.

“Chào buổi tối các bạn khác giả, tôi là Lý Thục Lan, chào mừng các bạn đón xem và cập nhật thông tin.” Lý Thục Lan nói lời chào.

“Đầu tiên, chúng tôi đưa tin tức liên quan đến một cơn bão, cơn bão Bassoon 1 đã được hình thành ở ngoài biển Thái Bình Dương, trước mắt đã đạt đến bão cấp độ ba tiêu chuẩn. Tuy nhiên, xét từ tình huống trước mắt thì có vẻ như nó sẽ không đổ bộ vào bất kỳ khu vực nào của Bảo Tỉnh chúng ta, rất có khả năng nó sẽ trực tiếp tiến về Nhật Bản.” Lý Thục Lan nói rõ tình hình.

Bảo Tỉnh thường xuyên bị bão ghé thăm, vậy nên có thể nói là ghét cay ghét đắng bão.

Hiện giờ cơn bão đang hình thành ngoài biển khơi kia dự tính sẽ không đổ bộ vào Bảo Tỉnh, đối với Bảo Tỉnh mà nói thì đó là chuyện tốt nhất, bởi vì Bảo Tỉnh đã không thể nào chịu được bất kỳ dằn vặt nào nữa rồi!

Thế nhưng tin tức sáng sớm ở bên quốc gia Bạch Đầu Ưng đã sôi động lên, quốc qua Bạch Đầu Ưng đã có báo cáo tin tức về tai nạn đắm tàu của tàu vận chuyển, đồng thời cũng chỉ trích Bộ ngành Khí tượng không hành động.

Hiển nhiên là An Lương không quan tâm đến mấy tin tức này, thậm chí anh còn không đi tìm kiếm những nội dung liên quan, dù sao thì An Lương không có lý do và lập trường để tìm hiểu được tin tức tương ứng.

An Lương đang ăn tối cùng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương ở phòng số 8806 của chung cư quốc tế Vân Cảnh! Ở khu vực Bảo Tỉnh, Lôi Thiên Long lại mở livestream lần nữa.

Sau khi Lôi Thiên Long bắt đầu livestream thì hàng nghìn người nhanh chóng xông vào phòng phát sóng trực tiếp của anh ta, đồng thời cũng gửi tin nhắn bình luận ‘Hôm nay Lôi Thiên Long muốn livestream tin tức tốt gì vậy?’

Chương 1587: Lương ca không biết lỗ vốn, người khác phải làm sao đây?

Có người đoán mò, có thể Lôi Thiên Long sẽ tỏ vẻ bản thân anh ta là một hóa thân của Long Vương, hắn đã ngăn cản cơn bão Bassoon lần này tiến vào Tỉnh Bảo.

‘Lầu trên giống như quỷ vậy! Lôi Thiên Long, đừng có mà giả vờ chết, mau nói tin tức tốt nhanh đi!'

Lôi Thiên Long nhìn bình luận bạo phát trên màn hình, thấy mọi người đều rất vui vẻ, anh ta thở dài một hơi: “Các bạn khán giả à, hôm nay không có tin tức tốt!”

Lôi Thiên Long nhanh chóng nói: “Chẳng lẽ không có ai trong các bạn đọc tin tức buổi sáng của quốc gia Bạch Đầu Ưng bên kia à?”

Trong màn bình luận xôn xao đều tới tấp biểu thị mình vẫn chưa xem tin tức.

Lôi Thiên Long lại thở dài lần nữa: “Tôi sẽ cho các bạn xem những tin tức này, sau khi các bạn xem xong sẽ biết được hiện giờ là chuyện lớn không ổn!”

Nói xong, Lôi Thiên Long ngay lập tức lôi những tin tức liên quan về quốc gia Bạch Đầu Ưng ra hiệu cho khán giả kiểm tra.

“Tự các bạn xem đi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích cặn kẽ.” Lôi Thiên Long nói rõ.

Sau hơn một phút, Lôi Thiên Long bắt đầu giải thích: “Theo thông tin có được từ tin tức bên quốc gia Bạch Đầu Ưng kia thì con tàu vận chuyển mà quốc gia Bạch Đầu Ưng cử đi vận chuyển các chế phẩm cao su tới nước ta đã bị chìm trong cơn bão này.”

“Đây chính là một tin tức vô cùng xấu!” Lôi Thiên Long nhổ nước bọt.

“Thời đại năm 2020 rồi, vậy mà vẫn có chuyện vận tải đường biển va chạm với cơn bão, tôi cảm thấy Bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng nên tự sát tập thể để chuộc tội!” Lôi Thiên Long không nhịn được mà độc mồm.

Theo lời chửi rủa của Lôi Thiên Long, khán giả trong phòng livestream không nhịn được mà nhanh chóng gửi bình luận trên màn hình.

‘Lần này tàu bị chìm rồi, có phải quốc gia Bạch Đầu Ưng sẽ không giúp đỡ chúng ta nữa đúng không?’

‘Số chế phẩm cao su mà chúng ta sử dụng trong một năm đã bị lật tàu rồi, chúng ta có thể tự chèo thuyền đi vớt được không?’ Lẽ nào đây là mật mã tài nguyên mới.

'Có lý đấy!'

‘Xin hỏi streamer làm thế nào để thuê thuyền, tôi muốn đi vớt các chế phẩm cao su!’

‘Tài nguyên tự do chính là ở ngày hôm nay!’

‘Lên lên lên! Kho báu của chúng ta ở trong biển!’

Lôi Thiên Long nhìn những bình luận như mưa đạn càng ngày càng không thiết thực ở trên màn hình thì nhất thời não của anh ta không xoay chuyển được, đây là cái tình huống quỷ quái gì vậy?

Lẽ nào vấn đề quan trọng không phải nên là con tàu vận chuyển các sản phẩm cao su của quốc gia Bạch Đầu Ưng đã bị chìm rồi, giá cả của các sản phẩm cao su ở Bảo Tỉnh của bọn họ không thể giảm xuống được, sau đó thì giá cả của các mặt hàng khác cũng không thể giảm xuống, giá hàng vẫn như cũ là tình huống quan trọng nhất hiện tại cơ mà nhỉ? Tại sao những cư dân mạng này không hề lo lắng một chút nào thế nhỉ?

“Có phải các bạn không hiểu ý của tôi đúng không?” Lôi Thiên Long nói lại ý kiến của mình một lần nữa, nhưng những cư dân mạng lại hoàn toàn không hề quan tâm, ngược lại, bọn họ lạc quan cho rằng quốc gia Bạch Đầu Ưng đã giúp đỡ lần đầu rồi thì có phải cũng nên giúp lần thứ hai không?

Suy nghĩ như vậy nghe có vẻ chẳng có vấn đề gì cả.

Con tàu đã bị chìm rồi, lại gửi một con tàu khác để vận chuyển chế phẩm cao su đi đến Bảo Tỉnh, đó không phải là giải quyết được vấn đề của Bảo Tỉnh rồi sao?

Lẽ nào có gì không ổn ư?

Tuy nhiên, trên thực tế lại có vấn đề lớn!

Bảo Tỉnh là bố của quốc gia Bạch Đầu Ưng à?

Bảo Tỉnh cần các chế phẩm cao su thì quốc gia Bạch Đầu Ưng nhất định phải giúp Bảo Tỉnh à? Dựa vào đâu cơ chứ?

Trước đây quốc gia Bạch Đầu Ưng giúp đỡ Bảo Tỉnh thực ra không phải là giúp đỡ miễn phí, chỉ là một hoạt động kinh doanh bình thường thôi. Nhưng mà hiện giờ vấn đề là tàu đã chìm rồi, vậy thì vấn đề bồi thường vật chất của con tàu đó phải giải quyết như thế nào đây?

Để cho một mình quốc gia Bạch Đầu Ưng tự chịu sao?

Vậy thì rốt cuộc là chính phủ của quốc gia Bạch Đầu Ưng gánh chịu hay là các nhà sản xuất chế phẩm cao su tương ứng sẽ gánh chịu đây?

Nếu như là các nhà sản xuất chế phẩm cao su tương ứng phải chịu lỗ thì họ sẽ mất trắng một khoản hàng, tương đương với việt tổn thất một số tiền lớn, họ sẽ không nghĩ cách lấy lại số tiền này ư?

Còn về việc để cho chính phủ quốc gia Bạch Đầu Ưng gánh chịu ư? Nằm mơ đấy à?

Trước cái vấn đề bồi thường không giải quyết được thì còn nghĩ đến việc để cho quốc gia Bạch Đầu Ưng tiếp tục hỗ trợ Bảo Tỉnh, đó cũng là đang nằm mơ.

Khả năng duy nhất chính là chính quyền địa phương Bảo Tỉnh chịu lỗ đợt này, sau đó lại mua vật tư tương ứng của quốc gia Bạch Đầu Ưng, như vậy mới có thể giải quyết được khủng hoảng giá cả ở Bảo Tỉnh.

Tuy nhiên, chính quyền địa phương Bảo Tỉnh cũng không có tiền, nếu như muốn gánh chịu khoản chi này thì chính quyền địa phương Bảo Tỉnh cũng khó có lý do chính đáng.

Suy cho cùng thì không phải ai cũng là Lương ca, người khác mua đồ không phải là tiêu tiền sao? Lương ca mua đồ còn có thể kiếm tiền đó!

Còn về chuyện ai bị lỗ vốn ư?

Tất nhiên là Lương ca không lỗ vốn rồi!

Còn ai chịu lỗ thì liên quan quái gì đến An Lương?

Chỉ có điều vấn đề của Tỉnh Bảo lại quay về điểm ban đầu: “Cuộc khủng hoảng giá cả không có cách nào giải quyết được!

Chương 1588: Lẽ nào đang ăn phân à?

10 giờ đêm, ngoài biển Thái Bình Dương.

Cơn bão Bassoon đang di chuyển hướng về phía Nhật Bản, ở khu vực mà nó tạo ra, trên mặt biển có một số lượng lớn thùng đựng hàng trôi nổi, phạm vi phân bố của những thùng đựng hàng này đã vượt quá hai trăm hải lý.

Những chiếc thuyền kỳ quái này hầu như đều cải trang thành thuyền đánh cá, bọn họ có năng lực cơ động cực kỳ nhanh chóng, dù sao thì lúc ăn trộm cá thì phải chạy nhanh mới không bị bắt.

Thế nhưng lần này không phải là ăn trộm cá mà là làm việc tốt, giúp làm sạch rác rưởi đang trôi nổi trên biển cả.

Những chiếc thùng đựng hàng nằm rải rác ở trên mặt biển này đối với đại dương mà nói thì quả thực đúng là rác rưởi trôi nổi, những chiếc thuyền đánh cá kỳ quái này giúp làm sạch rác rưởi trôi nổi trên mặt biển chính là đang làm việc tốt.

“Anh Hoa, phía trước còn có một cái nữa!” Phạm Đồng Văn nói lớn.

Nguyễn Hoa quát khẽ: “Câm miệng! Chúng ta phải lặng lẽ làm việc, giá cả của những thứ đồ này vô cùng cao, trước tiên chúng ta thu thập chúng lại, sau đó thì nghĩ cách cho tới Bảo Tỉnh!”

Nguyễn Hoa và Phạm Đồng Văn đều là người Việt Nam, vận may của bọn họ vô cùng tốt, ngay cả mở hai hòm ra cũng đều là "áo mưa" an toàn, bây giờ ở bên Bảo Tỉnh kia, nếu như nghĩ biện pháp đưa "áo mưa" an toàn đi vào thì lợi nhuận đã vượt quá việc kinh doanh "bột mì".

Mấu chốt là "áo mưa" an toàn không trái pháp luật!

Cho dù là bị bắt được thì cũng chỉ cần cầm ra được giấy tờ chứng minh cư trú của Bảo Tỉnh là có thể chính đáng mà tỏ vẻ mình có rất nhiều bạn gái, chuẩn bị thêm một chút "áo mưa" an toàn thì có vấn đề gì sao?

Lẽ nào tuần tra của Bảo Tỉnh còn muốn quản lý chuyện kiểu này sao? Vậy thì có phải quản hơi bị nhiều rồi không?

Giá cả của những sản phẩm cao su khác cũng không kém là bao, dù sao thì cũng là sản phẩm cao su, chỉ cần nghĩ biện pháp đưa vào Bảo Tỉnh rồi thì nhất định có thể kiếm được tiền.

Chính bởi vì có thể kiếm được tiền mà sau khi những người sinh sống ở các vùng biển gần đó nghe được tin tức ngầm bèn vội vàng tới giúp xử lý vớt những rác rưởi trôi nổi trên biển.

Các bên liên quan của quốc gia Bạch Đầu Ưng cũng biết được tình hình như vậy, nhưng bọn họ đều lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt mà làm ngơ.

Bởi vì đối với biển cả mà nói thì những vật thể trôi nổi này quả thực đúng là rác rưởi, nhưng khiến các bên liên quan của quốc gia Bạch Đầu Ưng điều động lực lượng đến trục vớt, như vậy không phải là sẽ tốn thời gian, tốn công sức, còn tốn cả tiền bạc hay sao?

Vì vậy cho nên họ dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt mà để cho những ngư dân ở vùng biển gần đó giúp giải quyết vấn đề.

Gần 8 giờ sáng ngày hôm sau.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương lại hoang mang hoảng hốt mà đi ra ngoài.

Trong phòng đàn số 9 của học viện m nhạc Quốc gia.

Tôn Mẫn Chi nhìn Trần Tư Vũ lại đến muộn, bà ấy chẳng biết nên nói điều gì mới phải nữa, ngày hôm qua Trần Tư Vũ đến sớm đã tạo cho Tôn Mẫn Chi một ảo giác, khiến cho Tôn Mẫn Chi cảm thấy hình như Trần Tư Vũ cũng có thể đúng giờ.

Kết quả là hôm nay Trần Tư Vũ lại chứng nào tật nấy. Trần Tư Vũ đang chuẩn bị tìm một cái lý do.

Tôn Mẫn Chi đã nói trước một bước: “Mau luyện đàn đi, ai da!”

Trần Tư Vũ vội vàng bước tới luyện đàn piano, Mộc Tâm Mỹ đã bước sang một bên, cô còn hạ thấp giọng trêu chọc: “Suýt nữa là mình tin cậu rồi, tốt xấu gì thì cậu cũng nên kiên trì hai ngày, kết quả là được đúng một ngày.”

Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn Mộc Tâm Mỹ, cô luôn bị An Lương bắt nạt, cô phải làm gì đây cơ chứ, cô cũng rất tuyệt vọng đó!

Việc đi muộn của Ninh Nhược Sương không phải là vấn đề lớn, bởi vì Ninh Nhược Sương đều chỉ tập nhảy một mình, không có giáo viên một mình dạy cô ấy, đương nhiên là cũng không có chuyện giáo viên chuyên môn kiểm tra việc đến muộn rồi.

Trong phòng số 8806 của chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương vừa ăn bữa sáng, vừa lướt xem Weibo, trên Weibo đã có chuyện tàu vận chuyển của quốc gia Bạch Đầu Ưng viện trợ cho Bảo Tỉnh bị lật…

An Lương vừa mới nhìn thấy tin tức thì chụp màn hình lại, sau đó anh gửi cho Hoàng Quốc Tường ở trong phần mềm bảo mật thông tin của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, đồng thời anh cũng bấm gọi số của Hoàng Quốc Tường.

Loại chuyện này An Lương muốn trực tiếp bỏ rồi! Chỉ có chủ động mới có thể lấy lại sức!

Đợi đến khi Hoàng Quốc Tường nhận điện thoại thì An Lương đã lên tiếng chỉ trích trước: “Lão Hoàng, anh còn dám nói anh không biết võ công ư?”

“Hả?” Hoàng Quốc Tường vẫn còn choáng váng: “Chuyện gì thế?”

“Đùa à?” An Lương mắng: “Anh giả vờ đấy à?”

“Không phải, tôi thật sự không hiểu ý của cậu!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Thật sự không hiểu cũng được!” An Lương nhổ nước bọt: “Có phải anh vẫn chưa xem ảnh chụp màn hình Weibo mà tôi vừa mới gửi cho anh đúng không?”

“Ừm, tôi đang bận việc.” Hoàng Quốc Tường trả lời.

“Tôi đoán anh quả thực rất bận!” An Lương có ý riêng mà nói.

“Cậu đợi một chút, để tôi xem qua ảnh mà cậu gửi trước rồi tôi sẽ lập tức gọi lại cho cậu ngay.”

Hoàng Quốc Tường cúp điện thoại, sau đó ngay lập tức mở ngay phần mềm bảo mật thông tin của Cục Điều tra An ninh Quốc gia ra.

Hoàng Quốc Tường xem bức ảnh do An Lương gửi tới, đây là tin tức của quốc gia Bạch Đầu Ưng được đăng tải trên Weibo. Trong tin tức báo con tàu vận chuyển các sản phẩm cao su mà quốc gia Bạch Đầu Ưng gửi tới cho Bảo Tỉnh đã gặp phải một cơn bão, sau đó thì bị lật ở trong cơn bão đó.

Đây…

Chính Hoàng Quốc Tường cũng phải giật mình!

Cái tình huống quỷ quái gì thế này!

Thời đại năm 2020 rồi mà vận chuyển hàng hóa đường biển còn có thể gặp phải bão ư? Bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng là ăn phân đấy sao?

Tình huống như thế này dường như đã quay trở lại 50 năm trước, giống như là không có vệ tinh khí tượng thời tiết tồn tại vậy.

Nhưng quốc gia Bạch Đầu Ưng rõ ràng là quốc gia phát triển vệ tinh khí tượng sớm nhất, các loại vệ tinh khí tượng nhiều không kể xiết, cho nên là Bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng thật sự là đang ăn phân đó à?

Chương 1589: Ai cõng nồi?

Đối mặt với tình huống tàu vận chuyển hàng của quốc gia Bạch Đầu Ưng bị chìm, Hoàng Quốc Tường lập tức hỏi thăm Bộ ngành Khí tượng của nước Hạ.

“Chủ quản Lưu, tôi là Hoàng Quốc Tường.”

Hoàng Quốc Tường liên hệ với Lưu Bình, trưởng phòng giám sát bão của Tổng cục Khí tượng.

“Xin chào, Hoàng…”

Lưu Bình vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì đã bị Hoàng Quốc Tường ngắt lời: “Về cơn bão Bassoon kia thì các cậu có phát hiện ra nó không vậy?”

Hoàng Quốc Tường dò hỏi. Lưu Bình hơi nghi ngờ, vấn đề này là có ý gì đây?”

“Đương nhiên là chúng tôi đã thấy nó, mặc dù nó được tạo ra với tốc độ cực kỳ nhanh nhưng vệ tinh khí tượng của chúng tôi cũng rất tiên tiến, nửa giờ trước khi nó được hình thành thì chúng tôi đã phát hiện ra nó rồi, đồng thời chúng tôi cũng đã phát thông báo báo động cơn bão.” Lưu Bình nói rõ.

“Thông báo báo động cơn bão của chúng tôi cũng đã được ghi lại.” Như để chứng minh cho ý kiến của mình, Lưu Bình còn nói thêm.

“Xin đừng lo lắng, cơn bão Bassoon không liên quan gì lớn đến chúng ta cả, trước mắt nó đang di chuyển về phía Nhật Bản, nếu không ngoài ý muốn thì có lẽ là từ Thái Bình Dương tiến vào Nhật Bản, sau đó tiến vào Hàn Quốc rồi chầm chậm tan đi.” Lưu Bình nói thêm.

Hoàng Quốc Tường nghe lời giải thích của Lưu Bình mà trong lòng lại càng thấy khó hiểu hơn, lẽ nào tập thể bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng đã uống say rồi à?

Nếu không thì Bộ ngành Khí tượng của nước Hạ đã phát hiện ra chuyện này trước nửa giờ mà Bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng lại không có cách nào phát hiện được?

Đó là chuyện không thể nào xảy ra được!

Thế nhưng tại sao một con tàu quan trọng như vậy của quốc gia Bạch Đầu Ưng lại trúng chiêu cơ chứ?

Trên thực tế thì nguyên nhân căn bản là do hệ thống vệ tinh truyền tin đã xảy ra trục trặc, từ đó dẫn đến việc có thể tiếp nhận được vệ tinh truyền tin, đương nhiên là cũng chẳng có cách nào tránh trước được cơn bão cả.

“Được rồi, chủ quản Lưu, tôi đã biết rồi, cảm ơn cậu nhé.” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Không cần khách sáo.” Lưu Bình trả lời.

Hoàng Quốc Tường trực tiếp cúp điện thoại, anh ta tiếp tục suy nghĩ về tình hình, nhưng tiếng chuông điện thoại của An Lương đã cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Quốc Tường, anh ta lại nghe điện thoại một lần nữa.

An Lương vẫn đi thẳng vào vấn đề như cũ: “Lão Hoàng, có phải chúng ta cùng một phe không?”

Hoàng Quốc Tường im lặng.

“Hôm qua anh nói với tôi là có một chiếc tàu vận chuyển vật tư hỗ trợ Bảo Tỉnh đang tiến đến Bảo Tỉnh, sau đó thì hôm nay chiếc tàu này lại bị chìm, lão Hoàng, có phải là do anh động chân động tay hay không?” An Lương quang minh chính đại úp nồi.

Hoàng Quốc Tường mắng: “Chính cậu đã gửi tin tức đến, cậu không tự mình xem à?”

Hoàng Quốc Tường tiếp tục bổ sung thêm: “Đó là một cơn bão! Bão đánh chìm tàu đấy! Không phải có trong tin tức sao?”

“Trước đây tôi đã từng xem một bộ phim, bên trong có một loại vũ khí thời tiết, bây giờ khoa học và công nghệ tiên tiến như vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải các anh có loại vũ khí như vậy hay không.” An Lương tiếp tục úp nồi.

“Lão Hoàng, anh đừng giả vờ nữa, thật là nhàm chán, chúng ta đều là người cùng một hội, rốt cuộc thì tình hình là thế nào?” An Lương giả vờ hỏi với vẻ đầy tò mò.

Hoàng Quốc Tường vẫn nói như cũ: “Tôi thật sự không biết tình hình như thế nào cả, tôi vừa mới hỏi Bộ ngành Khí tượng, kết quả là Bộ ngành Khí tượng cho biết trước nửa tiếng thì bọn họ đã xác định được sự hình thành của cơn bão này rồi, đây rõ ràng là vấn đề của Bộ ngành Khí tượng của quốc gia Bạch Đầu Ưng còn gì nữa.”

An Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cơn bão này không phải là vô cớ mà phát sinh, vẫn là có chứng cứ dựa theo, vậy nên anh hoàn toàn không dính chút tình nghi nào nhỉ?

“Tôi miễn cưỡng tin vậy!” An Lương lén bỏ đi hiềm nghi của mình rồi tiếp tục phát huy phong cách vua úp nồi.

Hoàng Quốc Tường nói: “Nếu như chúng tôi có thứ vũ khí như vậy thì còn cần phải nhắm vào Bảo Tỉnh một cách rắc rối như vậy làm gì?”

“Dứt khoát ném liên tiếp các thiên tai đến Bảo Tỉnh thì không phải Bảo Tỉnh đã quỳ xuống từ lâu rồi hay sao?” Hoàng Quốc Tường nói thêm.

An Lương giả bộ trầm ngâm: “Hình như đúng là như vậy thật! Vậy nên tình huống lần này là như thế nào?”

“Không biết được, tôi ở bên này sẽ điều tra trước, sau khi có kết quả thì sẽ báo cho cậu biết.” Hoàng Quốc Tường trả lời.

Hoàng Quốc Tường cảm thấy mình quá khổ rồi, nếu như không biết rõ chuyện bên trong thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ xem liệu có phải có vũ khí thời tiết gì đó hay không?

“Được thôi!” An Lương trả lời.

Sau khi cúp máy, khóe miệng của An Lương nhếch lên một nụ cười, lần này lại là vua úp nồi thắng rồi, mặc dù không phải là Hoàng Quốc Tường cõng nồi nhưng cái nồi này tuyệt đối không thể nào là An Lương đội được.

Chương 1590: Lần đầu đi thăm trường quay!

An Lương đang trong tâm trạng vô cùng tốt gửi một tin nhắn Wechat khác cho Lương Tuyết, hôm nay anh chuẩn bị tới thăm trường quay, vừa hay buổi trưa Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương sẽ tự ăn cơm ở trường, buổi trưa anh đi tới chỗ Lương Tuyết bên kia thăm trường quay.

‘An Lương: Các em còn ở khu Ôn Nhu hay không, hôm nay anh qua đó thăm trường quay.’

‘Lương Tuyết: Xin chào anh An, tôi là La Tố Phân, chúng tôi vẫn đang ở trong studio của khu Ôn Nhu.’

‘Lương Tuyết: Bao giờ thì anh An qua đây vậy?’

‘An Lương: Đợi một lát nữa tôi sẽ tới.’

‘An Lương: Tôi nghe nói rằng thăm trường quay gì đó đều phải mang theo đồ uống đúng không?’

‘An Lương: Cô thống kê một chút giúp tôi xem có bao nhiêu người.’

‘Lương Tuyết: Được ạ, cảm ơn anh An, anh vui lòng đợi một lát.’

‘An Lương: Tính tất cả mọi người vào nhé, không phân biệt địa vị cao thấp, chỉ cần là người của đoàn làm phim thì có bao nhiêu tính bấy nhiêu.’

‘An Lương: Nếu như những người khác cũng có trợ lý thì tính cả trợ lý của bọn họ nữa.’

‘Lương Tuyết: Không vấn đề gì, anh vui lòng đợi một lát.’

Trong vòng chưa đầy năm phút sau, La Tố Phân đã trả lời lại tin nhắn.

‘Lương Tuyết: Tính cả các nhân viên trợ lý thì có tất cả 62 người.’

‘An Lương: Không vấn đề gì, tôi sẽ đến vào buổi sáng.’

‘An Lương: Tôi sẽ đi giải quyết việc đồ uống thăm trường quay trước, lát nữa tôi làm xong thì sẽ liên lạc lại với cô.’

‘Lương Tuyết: Vâng, cảm ơn anh An.’

An Lương không trả lời lại tin nhắn nữa, anh dùng app điện thoại trực tiếp đặt hàng ở cà phê Starbucks, đặt trước 70 cốc cà phê siêu nóng, chia làm ba hương vị bao gồm latte, mocha và flat white Đây là ba hương vị phổ biến của Starbucks, về cơ bản thì phù hợp với mọi sự lựa chọn, đồng thời anh cũng gọi thừa thêm mấy cốc để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Thấy rằng muốn đi thăm trường quay mà còn mang theo 70 cốc cà phê Starbucks, hiển nhiên là An Lương không thể tự đi một mình được, anh trực tiếp để cho các nhân viên của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa xuất hiện, tất cả đều là những nhân viên an ninh đã xuất hiện trước sứ quán Tây Ban Nha.

Thân phận của những nhân viên an ninh này đã bị lộ, trên cơ bản thì đã chuyển đến chỗ sáng rồi.

Sau khi quyết định chọn cà phê Starbucks làm thức uống thăm trường quay, An Lương lại cân nhắc một chút và quyết định lại bổ sung thêm phần thưởng cho chuyến thăm trường quay.

Đây là lần đầu tiên đến thăm trường quay, đương nhiên cũng phải hoành tráng một chút đúng không?

Lần này khi đi thăm trường quay, An Lương chọn đi vào buổi trưa cho nên ngoại trừ cà phê Starbucks, An Lương còn chọn một nồi lẩu thức ăn ngoài mang đi.

Dựa theo mức chi phí gọi cho một trăm người ăn, năm người được một phần, ước chừng phải chuẩn bị 20 phần, xem đó như bữa trưa, cải thiện bữa ăn của đoàn phim một chút.

Dù sao cũng là lần đầu tiên đi thăm trường quay, long trọng một chút thì có vấn đề gì nhỉ?

Gần 11 giờ trưa, An Lương ngồi trên chiếc Rolls-Royce Ghost đến thành phố quay phim cổ trang ở khu Ôn Nhu, hai chiếc Audi A8L cùng đi theo, còn có thêm tám nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đi cùng.

Ở khu quay phim cổ trang của khu Ôn Nhu, bên ngoài studio [Truyền Thuyết Cổ Thần], cô trợ lý La Tố Phân đang chờ An Lương. Rolls-Royce dừng ở trước mặt La Tố Phân, nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mở cửa xe cho An Lương. An Lương đeo một chiếc kính mắt phẳng, đeo thêm một cái khẩu trang rồi xuống xe, vì anh sợ bị paparazzi chụp lén.

Đây là thành phố quay phim cổ trang, có quỷ mới biết nó đang ẩn giấu bao nhiêu phóng viên giải trí, nhỡ bị chụp phải thì sao? Vì thế An Lương phải đeo kính và khẩu trang cẩn thận.

Như vậy, thứ nhất, cho dù có bị chụp lén, cũng không phải vấn đề quá lớn.

Dù sao bây giờ công ty đầu tư An Tâm cũng nắm giữ một ít lực lượng truyền thông, mặc dù không thể yêu cầu bên kia xóa bỏ nội dung, nhưng cố ý gây rối, làm dời đi tầm mắt cũng không thành vấn đề.

“Cô trợ lý à!” An Lương chào.

La Tố Phân vội vàng chạy chậm lại đây.

“Xin chào anh An.”

“Ừ, dẫn đường đi.” An Lương yêu cầu.

La Tố Phân liên tục gật đầu, cô vừa dẫn đường, vừa nói:

“Anh An tới vừa đúng lúc, sáng hôm nay tên Bặc Ri tới, anh ta vẫn cứ luôn quấy rầy Tuyết Tuyết.”

“Hử?”

An Lương sửng sốt một chút. Đây là tình huống như thế nào?

Lương Tuyết là do An Lương đích thân đưa vào hạng mục của điện ảnh và truyền hình Hoan Du, hơn nữa còn do ông chủ của điện ảnh và truyền hình Hoan Du là Chu Thao đích thân sắp xếp vào hạng mục [Truyền Thuyết Cổ Thần], dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ còn có người không biết Lương Tuyết là người có quan hệ sao?

Càng quan trọng đó chính là dù người khác có không biết Lương Tuyết là người có quan hệ, vậy chẳng lẽ đạo diễn cũng không biết?

Chương 1591: Vẫn còn có người không biết Lương ca?

“Cái tên đáng ghét nào?” An Lương dò hỏi.

La Tố Phân đáp lại:

“Tôi không rõ lắm, nghe nói là người bên Nhật Bản, nhưng người đó nói tiếng Hạ vô cùng chuẩn cho nên tôi cũng không chắc anh ta là như thế nào.”

La Tố Phân tiếp tục nói:

“Anh ta cũng đến đây thăm trường quay, là bạn của là nữ phụ số ba - Lâm Viện, nhưng sau khi anh ta thấy Tuyết Tuyết, lại vẫn cứ luôn hỏi thăm chuyện của Tuyết Tuyết.”

“Đạo diễn không can thiệp vào sao?” An Lương truy hỏi.

La Tố Phân phủ nhận:

“Đạo diễn Dương quen biết anh ta, tôi nghe mấy tin bên lề của đoàn phim nói rằng đạo diễn Dương đang nịnh bợ anh ta, muốn anh ta đầu tư quay một bộ điện ảnh.”

An Lương hừ nhẹ một tiếng, ông đạo diễn của Truyền Thuyết Cổ Thần này nhất định là tư tưởng xảy ra vấn đề chưa đủ ba lần.

La Tố Phân dẫn An Lương đi vào studio.

Từ xa, An Lương đã thấy được một người người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh nói cái gì đó với Lương Tuyết, tuy rằng thái độ Lương Tuyết hoàn toàn không thèm để ý, nhưng người trẻ tuổi kia vẫn cứ có hứng nói hừng hực.

Giá trị nhan sắc của Lương Tuyết cao đến 96 điểm, trong cấp bậc vạn dặm chọn một cũng là sự tồn tại rất mạnh, cô ấy có thể hấp dẫn người khác cũng rất bình thường, An Lương không cảm thấy có vấn đề gì.

Có vấn đề chính là cái người trẻ tuổi kia, anh ta thiếu sự quan sát.

“Tuyết Tuyết!” La Tố Phân cao giọng gọi.

Lương Tuyết nhìn qua, khi thấy An Lương đeo khẩu trang và kính mắt, cô lập tức cười tươi, còn đi về phía An Lương.

Người trẻ tuổi ở bên cạnh Lương Tuyết kia nhìn thấy nụ cười của Lương Tuyết, trong lòng anh ta sinh ra một khát vọng mãnh liệt. Lương Tuyết đi đến trước mặt An Lương, xinh xắn dò hỏi:

“Sao anh lại tới đây?”

“Đương nhiên là lại đây thăm em rồi!”

An Lương trả lời, sau đó nhìn về phía một người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, vậy mà người kia lại đang đi tới đây.

“Tên kia là ai?”

“Shimizu Yuki, người Nhật Bản, nghe anh ta tự mình giới thiệu nói là con trai chủ tịch công ty điện lực Kyoto, trước mắt đang du học ở Đế Đô.”

Lương Tuyết nói đơn giản rõ ràng tóm tắt tin tức mấu chốt.

Công ty điện lực Kyoto?

A!

Thú vị đấy!

An Lương còn chưa làm phiền gì đến bọn họ, kết quả người ta làm phiền An Lương trước?

Trước kia An Lương nhận một nhiệm vụ, cần nhằm công kích vào việc công ty điện lực Kyoto Nhật Bản và nhà máy điện hạt nhân Fukushima làm ô nhiễm nước.

An Lương chưa bắt đầu hành động, kết quả con trai chủ tịch công ty điện lực Kyoto muốn xử anh trước?

“Trợ lý à, cô đi phát cà phê trước đi.” An Lương phân phó.

Hai gã nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa xách túi cà phê Starbucks giấy đi về trước một bước, An Lương bổ sung:

“Bọn họ sẽ đi theo cô, giúp cô xách cà phê.”

La Tố Phân liên tục gật đầu đáp:

“Được.”

An Lương tự mình chọn một ly Latte rồi hỏi:

“Em uống cái gì? Có Latte, Mocha và cả Flat White.”

“Mocha.”

Ánh mắt Lương Tuyết sáng ngời đưa ra lựa chọn.

“Em cũng không sợ lượng calo cao?” An Lương trêu chọc nói một câu.

Lương Tuyết làm nũng đáp lại:

“Gần đây đóng phim rất mệt, sẽ không mập lên.”

An Lương lấy một ly mocha đưa cho Lương Tuyết, thuận miệng dò hỏi:

“Em cảm thấy bộ phim này như thế nào?”

Trước khi Lương Tuyết trả lời, Shimizu Yuki con trai chủ tịch công ty điện lực Kyoto đã mở miệng trước.

“Xin chào, tôi là Shimizu Yuki, xin hỏi anh là?”

An Lương không khỏi nở nụ cười.

Nói một câu mạnh miệng, khi Shimizu Yuki hỏi cái vấn đề này ra, đã có nghĩa rằng Shimizu không có cách nào đánh với An Lương!

Dù sao thì ở trong giới Đế Đô còn có người không biết đến Lương ca? Nếu không biết, vậy chính là gió tầng thấp!

Studio Truyền Thuyết Cổ Thần trong khu Ôn Nhu.

Shimizu Yuki chủ động tự giới thiệu, lại dò hỏi thân phận của An Lương.

“Tôi là Vân Hải Dương, là bạn trai Lương Tuyết, xin hỏi anh có chuyện gì không?” An Lương hỏi lại.

Vân Hải Dương chân chính đang đi học chèo thuyền, hoàn toàn không có ý thức được bản thân bị mạo danh, anh ta đang ở trên internet xem xét tình huống ở Bảo Tỉnh, cảm thán Bảo Tỉnh đang nước sôi lửa bỏng!

Shimizu Yuki nghe thấy An Lương tự giới thiệu là bạn trai Lương Tuyết, hơn nữa lúc Lương Tuyết không phản bác, trong lòng anh ta ngầm không thoải mái, nhưng anh ta nghĩ tới một kế độc.

“Chào anh, anh Vân, rất vui khi được gặp anh.” Shimizu Yuki khách khí nói.

An Lương không có ý gỡ khẩu trang xuống, anh thuận miệng đáp lại:

“Anh đúng là nên vui, dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều may mắn gặp được tôi!”

“!”

Shimizu Yuki câm nín nhìn An Lương, anh ta chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ như thế! Lương Tuyết bên cạnh xuýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Đối mặt với trêu chọc của ông chủ An cửa hàng tang lễ, Shimizu Yuki liếc nhìn Lương Tuyết, cố nén khó chịu mở miệng:

“Anh Vân, gần đây tôi chuẩn bị đầu tư một bộ điện ảnh, tôi cho rằng cô Lương Tuyết vô cùng thích hợp nhận vai nữ chính cho nên tôi hy vọng mời cô ấy tham gia.”

An Lương trêu chọc đáp lại:

“Chắc không phải là cái đề tài nóng bỏng ở Kyoto của mấy người chứ?”

“Tuy rằng tôi vô cùng thích xem phim hành động tình yêu nóng bỏng của Kyoto mấy anh, nhưng loại điện ảnh như vậy, tôi cảm thấy diễn viên bản địa mấy anh mới có thể diễn xuất ra tinh túy.” An Lương tiếp tục trêu chọc.

Shimizu Yuki tự nhiên nghe hiểu được An Lương trêu chọc, giẫm đạp lên sự nóng bỏng của Kyoto!

Chương 1592: Đây là một tên tội phạm vờ vịt!

“Đương nhiên không phải!”

Shimizu Yuki nghiêm trang nói:

“Tôi là fan võ hiệp nước Hạ các anh, tôi hy vọng sản xuất được một bộ phim võ hiệp, bước đầu đổ vào ít nhất…!”

Khi Shimizu Yuki vừa mới nói xong, đạo diễn Dương Minh Tu của Truyền Thuyết Cổ Thần đã đi tới, ông ta quen biết An Lương, khách khí thăm hỏi:

“Xin chào, anh An, hoan nghênh đến chỉ đạo công tác.”

An Lương đáp lại với vẻ chế giễu:

“Tôi là một người ngoài nghề chỉ đạo công tác cái gì?”

Đối mặt với lời đáp lại mang theo gai nhọn của An Lương, nét mặt Dương Minh Tu có điểm thất vọng, ông ta biết rằng Lương Tuyết đi bài quan hệ với Chu Thao, nhưng Chu Thao không thuật lại sự việc kỹ càng tỉ mỉ nên Dương Minh Tu cho rằng An Lương là thân thích gì đó với Chu Thao.

Shimizu Yuki đứng một bên âm thầm nhíu mày, bởi vì vừa rồi An Lương tự giới thiệu là “Vân Hải Dương”.

Nhưng Dương Minh Tu lại gọi An Lương là “Anh An”, cho nên vừa nãy An Lương đang coi mình là khỉ mà chơi đùa sao?

Tuy rằng trong lòng Shimizu Yuki ngầm khó chịu, nhưng anh ta phát hiện An Lương và Dương Minh Tu phát sinh xung đột thì âm thầm nở nụ cười. Anh ta cho rằng An Lương không biết tốt xấu, không ngờ lại dám phát sinh xung đột với đạo diễn, càng quan trọng hơn là Lương Tuyết vẫn còn ở trong đoàn phim Truyền Thuyết Cổ Thần.

Vậy không phải là tự tìm khó chịu cho mình sao?

“Tôi nên gọi anh là anh Vân, hay là anh An đây?” Shimizu Yuki cố ý dò hỏi.

An Lương cười mà không nói.

Shimizu Yuki khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ.

“Anh An, tôi đã xác định với đạo diễn Dương.”

“Ý định bước đầu hợp tác, chờ sau khi Truyền Thuyết Cổ Thần quay chụp xong, chúng ta sẽ khởi động hạng mục điện ảnh võ hiệp.”

Shimizu Yuki cố ý gọi An Lương là ‘Anh An’, biểu thị rằng anh ta bỏ qua ý kiến của An Lương.

Trước khi An Lương trả lời, Shimizu Yuki tiếp tục nói:

“Có lẽ trong lòng anh An sẽ hoài nghi thực lực của tôi rằng tôi có thể lấy ra 1 ức tệ đầu tư hay không, tôi có thể chắc chắn đáp rằng, về phương diện tài chính là không thành vấn đề!”

Tên Shimizu Yuki này thế mà tỏ vẻ có tiền ở trước mặt An Lương?

Shimizu Yuki tiếp tục nói:

“Bố tôi là chủ tịch công ty điện lực Kyoto, 1 ức tệ đầu tư là tiền của nước Hạ, chứ không phải yên Nhật bọn tôi, hơn nữa còn có thể đề cao dự toán, này đối với phim võ hiệp mà nói, hẳn là một chế tác lớn.”

Shimizu Yuki thể hiện thân phận của mình.

“Anh An, đây là một cơ hội rất khó kiếm, nếu anh thật sự yêu cô Lương Tuyết thì tôi tin rằng anh sẽ không để cô Lương Tuyết từ bỏ cơ hội này, đúng không?”

Shimizu Yuki dùng đến “Thuật độc sát mang danh nghĩa tình yêu”.

Nếu quan hệ giữa Lương Tuyết và An Lương không đủ thân mật, như vậy một chiêu này còn rất có khả năng giải quyết được An Lương nhưng Shimizu Yuki đã phạm vào một sai lầm!

Ngay cả tình huống của đối thủ ra sao Shimizu Yuki cũng không biết, lại dám phát động công kích trước, điều này quá không có lý trí! Thật ra cũng không thể trách Shimizu Yuki.

Bởi vì dưới góc nhìn của Shimizu Yuki, điều kiện anh ta đưa ra đã là thứ đa số mọi người đều không thể tưởng tượng ra được. 1 ức tệ nước Hạ đầu tư một bộ phim võ hiệp?

Nếu dự toán không đủ, còn có thể tăng thêm?

Điều kiện như vậy đúng thật là đại đa số mọi người không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa là trường hợp đại đa số người ở trong ngành giải trí đều sẽ khuất phục.

Nhưng đại đa số không có nghĩa là tất cả!

An Lương ở ngoài cái “đại đa số” đó, Lương Tuyết cũng vậy, cũng ở ngoài cái “đại đa số” đó.

“Em có đồng ý tham gia bộ điện ảnh của vị Canh Suông Cây Nhỏ đây không?”

An Lương nhìn về phía Lương Tuyết.

Shimizu Yuki nghe thấy An Lương gọi tên của anh ta thành “Canh Suông Cây Nhỏ”. Anh ta cắn chặt răng, tạm thời không phát tác, mà là chờ đợi Lương Tuyết lựa chọn.

Nếu Lương Tuyết lựa chọn tham gia, vậy anh ta có thể nhục nhã An Lương một trận! Nhưng mà Lương Tuyết không chút do dự từ chối:

“Tôi không muốn.”

“Vì sao?” Shimizu Yuki không nhịn được hỏi.

“Bởi vì anh không hiểu điện ảnh nước Hạ!” Lương Tuyết cười nhạo nói:

“Cái năm này mà đi quay phim võ hiệp, tôi cảm thấy đầu óc anh có vấn đề!”

An Lương tán thành gật đầu.

Năm 2020 mà không ngờ còn có người muốn quay phim võ hiệp, lại còn là phim võ hiệp chế tác lớn, chẳng lẽ đây không phải lừa đảo sao?

Sợ là mang danh đầu tư đi gạt người đi?

Việc trong giới giải trí, tình huống đại khái sẽ phát sinh là ‘tối hôm qua ở trên giường anh cũng không nói như vậy’! Cho nên việc Shimizu Yuki nói, vứt não đi nghe một chút thì được.

Đối mặt với sự chế giễu của Lương Tuyết, Shimizu Yuki không mở miệng nói chuyện tiếp, đạo diễn Dương Minh Tu của Truyền Thuyết Cổ Thần đáp lại trước.

“Cô hiểu nền điện ảnh của nước Hạ sao?” Dương Minh Tu nhìn Lương Tuyết.

“Nếu không dựa vào quan hệ thì ngay cả đoàn làm phim cô cũng không thể tiến vào, cô đã từng quay điện ảnh sao, cô hiểu nền điện ảnh của nước Hạ không?”

Chương 1593: Xin lỗi, Lương ca thật kiêu ngạo!

An Lương nghi ngờ nhìn về phía Dương Minh Tu, dường như bộ dáng người nãy cũng không quá thông minh nhỉ? Đối mặt với sự chỉ trích của Dương Minh Tu, Lương Tuyết hơi tức giận, vẻ mặt của cô ấy đầy sự không vui. Trong lòng Shimizu Yuki cười thầm, anh ta đã sớm mua chuộc được Dương Minh Tu, tất nhiên đối phương sẽ về phe anh ta.

“Anh An, cô Lương Tuyết, tôi vừa nói rồi, tôi và đạo diễn Dương đã đạt được thỏa thuận nhất trí hợp tác, chờ đến khi đạo diễn Dương quay xong Truyền Thuyết Cổ Thần, chúng tôi sẽ cùng nhau bắt đầu công việc của phim điện ảnh võ hiệp.” Shimizu Yuki giải thích.

“Đúng không?” An Lương cười nhạo một tiếng.

“Nếu đã đạt được thỏa thuận nhất trí hợp tác, vậy thì không cần quay Truyền Thuyết Cổ Thần nữa, bây giờ đã có thể bắt đầu công việc quay của phim điện ảnh võ hiệp!”

Sau khi nói xong, An Lương lười để ý đến Shimizu Yuki, cũng không muốn để ý đến Dương Minh Tu nữa, anh trực tiếp gọi điện đến cho Chu Thao của Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du.

Không đến nửa phút sau, điện thoại đã được nhận, giọng nói của Chu Thao truyền đến.

“Xin chào, anh An.”

An Lương đi thẳng vào vấn đề, nói: “Xin chào, tổng giám đốc Chu, tôi đang ở studio Truyền Thuyết Cổ Thần, tôi phát hiện việc mấy người chọn đạo diễn có chút vấn đề, hãy đổi đạo diễn đi!”

Dương Minh Tu đứng bên ngẩn cả người, đây là tình huống gì vậy? Trực tiếp mở miệng đòi đổi đạo diễn sao?

Còn không nói theo lẽ thường?

Chu Thao nghe An Lương nói, ngay cả nguyên nhân ông ta cũng không hỏi đã trực tiếp đáp lại: “Không thành vấn đề, tôi lập tức đi sắp xếp, bây giờ sẽ đổi một đạo diễn đáng tin cậy hơn qua đó.”

“Được!” An Lương đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sắc mặt Dương Minh Tu không ngừng thay đổi, không đến nửa phút sau, Dương Minh Tu nhận được một cuộc điện thoại, Chu Thao tự mình gọi điện thoại đến cho ông ta.

“Dương Minh Tu, cuối cùng thì ông đã làm cái quái gì vậy, tự mình quay về cho tôi, bàn giao công việc lại cho phó đạo diễn, tôi sẽ phái người qua đó tiếp nhận.” Chu Thao tức giận mắng.

Dương Minh Tu liên tục đáp lại:

“Vâng, tổng giám đốc Chu, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”

“Ngu xuẩn!” Chu Thao mắng một tiếng.

“Trước đó tôi đã nói với ông như thế nào, tôi nói ông phải quan tâm đến Lương Tuyết nhiều hơn một chút, mẹ nó ông không hiểu tiếng người sao?”

“Khi ông trở về tôi sẽ tìm ông tính sổ!”

Sau khi Chu Thao mắng xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Dương Minh Tu buông điện thoại xuống, ông ta nhìn An Lương với ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng hạ giọng mở miệng nói: “Rất xin lỗi, tôi...”

An Lương trực tiếp ngắt lời Dương Minh Tu: “Làm theo sự sắp xếp của tổng giám đốc Chu đi.”

“Vâng.”

Dương Minh Tu xoay người rời đi, ông ta chuẩn bị để cho phó đạo diễn tạm thời tiếp quản đoàn làm phim, còn ông ta tự mình quay về.

Coi như ông ta đã biết, lần này ngã đau rồi!

Shimizu Yuki kinh ngạc nhìn An Lương, đối phương thật sự đã dùng một cuộc điện thoại đơn giản để giải quyết đạo diễn của Truyền Thuyết Cổ Thần sao?

Đây...

Đột nhiên Shimizu Yuki cảm thấy mình đã đụng đến ván sắt rồi!

Anh ta không nhịn được dò hỏi lần nữa: “Rốt cuộc anh là ai chứ?”

“Dù sao cũng không phải là xã trưởng của công ty điện lực Kyoto.” An Lương trêu chọc.

“Anh!” Shimizu Yuki tức giận nhìn An Lương.

“Đúng rồi, tôi nghe nói công ty điện lực Kyoto của các anh chuẩn bị xả 120 vạn tấn nước thải nhiễm phóng xạ xuống biển, xin hỏi các anh có thấy lương tâm bất an không?” An Lương chuyển đề tài.

Shimizu Yuki thấy An Lương dò hỏi, anh ta thu lại cảm xúc cá nhân, đáp lại bằng ngôn ngữ máy móc: “Liên quan gì?”

Về chuyện này, đầu tiên phải phản bác bằng một câu trả lời hợp lý.

“Công ty điện lực Kyoto của chúng tôi không xả nước thải bị nhiễm phóng xạ xuống biển, chúng tôi đã xử lý nó, đa số nguyên tố phóng xạ đã được loại bỏ, chỉ có nước đã qua xử lý và chứa nguyên tố tritium mới được thải ra biển.” Shimizu Yuki giải thích.

“Tritium là là đồng vị của hidro, tritium tự nhiên ẩn chứa trong nước biển, nước đã trải qua tinh lọc sẽ không gây nguy hiểm khi đi vào biển, cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ môi trường sinh thái dưới biển, vào đó thì tự nhiên tritium sẽ bị suy giảm trong biển.” Shimizu Yuki bổ sung thêm.

“Công ty điện lực Kyoto chúng tôi đã kiểm tra đầy đủ, hơn nữa lại hoàn thiện phân tích lý luận, hành động của chúng tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.” Shimizu Yuki chân thành nói.

Sau khi An Lương nghe xong thì nở nụ cười: “Phân tích lý luận sao?”

“Nếu phân tích lý luận có ích thì còn cần thực nghiệm làm gì?”

An Lương cười lạnh: “Anh Shimizu Yuki, theo như lời anh nói, tôi đã nhận thức đủ sự không biết xấu hổ của công ty điện lực Kyoto.”

“Đúng rồi, thân phận xã trưởng của công ty điện lực Kyoto mà anh lấy làm tự hào, không biết đông đảo quần chúng hóng chuyện có biết hay không?”

An Lương cười như không cười nhìn Shimizu Yuki.

Sắc mặt Shimizu Yuki hơi thay đổi, vấn đề này khiến anh ta đau cả chân.

Rõ ràng là thân phận mà anh ta lấy làm tự hào, nhưng bây giờ lộ ra chuyện công ty điện lực Kyoto chuẩn bị xả nước thải nhiễm phóng xạ xuống biển, thân phận đó của anh ta hẳn là không phải chuyện gì tốt đẹp.

“Tôi khuyên anh hãy nhanh chóng trở lại Nhật Bản, nếu không lỡ như anh bị người bảo vệ môi trường kích động lên đánh, không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?” An Lương tốt bụng nhắc nhở.

Nhưng Shimizu Yuki nghe rằng, đây là một lời uy hiếp nghiêm trọng!

“Được, được, được, việc anh uy hiếp, tôi sẽ nhớ kỹ, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Shimizu Yuki nói một lời tàn nhẫn.

An Lương mỉm cười đáp lại: “Anh nói đúng, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại!”

An Lương có nhiệm vụ nhắm vào công ty điện lực Kyoto, tất nhiên bọn họ sẽ gặp lại. Chỉ là lần gặp mặt tiếp theo, có khả năng sẽ không thể tốt đẹp như vậy nữa...

Chương 1594: Ra tay trước để chiếm lợi thế?

Shimizu Yuki ảo não rời khỏi studio Truyền Thuyết Cổ Thần, đúng lúc đó, lẩu mà An Lương đặt trước cũng đã đưa đến, trợ lý La Tố Phân phối hợp với nhân viên của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phát xuống dưới.

Sắp xếp như vậy có thể nói là đã cho Lương Tuyết đủ mặt mũi.

Suy cho cùng thì trong trường hợp thăm trường quay bình thường, đồ uống đóng chai phổ thông từ ba đến năm tệ mới là xu hướng chủ yếu chứ không phải là trực tiếp mua hẳn những ly cà phê Starbucks size lớn.

Còn về việc tặng nồi lẩu bên ngoài ư? Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng thấy bao giờ!

Lương Tuyết và An Lương, thêm cả La Tố Phân cùng nhau chia sẻ một phần lẩu thức ăn ngoài. An Lương lại hỏi lần nữa: “Em cảm thấy Truyền Thuyết Cổ Thần như thế nào?”

Lương Tuyết trả lời: “Chung quy mà nói thì ổn, vẫn là phong cách của Điện ảnh và Truyền hình Hoan Du như cũ, chắc chắn là không có vấn đề gì trong việc kiếm lời.”

An Lương trêu chọc đáp lại: “Thực ra thì kiếm được lời hay không không quan trọng, quan trọng là có vui vẻ hay không.”

Lương Tuyết ngẩn người ra, sau đó gật đầu khẳng định: “Ngoài việc hôm nay phát sinh một chút sự cố ngoài ý muốn thì vẫn luôn rất vui.”

La Tố Phân ở một bên lên tiếng hỏi: “Anh An, thật sự sẽ đổi đạo diễn sao?”

“Chẳng lẽ cô cho rằng là giả ư?” An Lương hỏi ngược lại.

Hai mắt La Tố Phân tỏa sáng mà nói: “Một khi thật sự thay đổi đạo diễn thì những tháng ngày tới của chúng tôi sẽ tốt hơn rồi, ngay cả đạo diễn cũng có thể thay đổi, những người khác hẳn là sẽ đều thành thật hơn một chút nhỉ?”

“Khụ khụ!”

Lương Tuyết ho khan để nhắc nhở La Tố Phân cần phải khiêm tốn một chút.

An Lương không để ý mà đáp lại: “Nếu như có người không thành thật thì cô chỉ cần gửi tin nhắn cho tôi, dù sao thì cô cũng có thể lấy được điện thoại từ Lương Tuyết mà, có đúng không?”

La Tố Phân xấu hổ nói: “Anh An, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp đỡ Tuyết Tuyết giải quyết chuyện công việc mà thôi.”

An Lương cười cười mà không nói gì.

Nửa giờ đồng hồ sau, Lương Tuyết đẩy La Tố Phân ra rồi hạ thấp giọng mà nói: “Chiều hôm nay có lẽ sẽ không quay phim, chúng ta đi đâu chơi đây?”

An Lương trả lời: “Anh chỉ đến đây để thăm trường quay, không có ý tứ nào khác cả, em cứ tập trung đóng phim đi.”

An Lương khống chế được bạn học Tiểu An.

Là một người chiến thắng nhân sinh, khả năng kiểm soát của An Lương vô cùng tốt.

Suy cho cùng thì ngay cả bạn học nhỏ của mình còn không khống chế được thì làm sao có hy vọng có nghị lực kiên định để làm những việc khác được? Đàn ông phải tàn nhẫn một chút!

Không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn phải đối xử tàn nhẫn với mình!

Lương Tuyết hiểu rõ ý tứ của An Lương, cô ấy tiếp tục hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà em muốn đi chơi với anh.”

An Lương nhướng mày, anh cũng hiểu được ý của Lương Tuyết, diễn viên nhỏ này là ăn được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa đây sao?

“Vậy thì chúng ta đi dạo quanh thành phố?” An Lương hỏi ngược lại.

Lương Tuyết lắc đầu: “Thế thì quá xa rồi, chúng ta ở trong khu Ôn Nhu.”

“Được thôi.” An Lương đáp lại.

Hai người lựa chọn khu phong cảnh hồ Nhạn Tê, bên kia có một khách sạn Đông Phương gần hồ, thuộc loại khách sạn năm sao cao cấp xa xỉ, giá của phòng thương gia đã lên tới 7000 nhân dân tệ cho một đêm.

Lúc tiến hành đăng ký nhận phòng, đương nhiên là phải chọn thẻ căn cước của Lương Tuyết, đồng thời chỉ đăng ký thẻ căn cước của Lương Tuyết mà thôi.

Bằng không thì chẳng lẽ còn muốn lấy thẻ căn cước của An Lương ra đăng ký ư? Điều đó là chuyện không thể!

Một trong những quy tắc của một người đàn ông tốt chính là lúc đăng ký phòng khách sạn tuyệt đối không được sử dụng thẻ căn cước của cả hai người.

Gần một giờ đồng hồ sau, ở trong phòng thương gia, Lương Tuyết dựa sát vào lồng ngực của An Lương, cô ấy nhẹ giọng nói: “Có anh thật là tốt.”

An Lương khẽ vuốt ve lưng của Lương Tuyết, anh trả lời: “Lần sau mà gặp phải chuyện tương tự thì cứ nói thẳng cho anh biết.”

“Ừm!” Lương Tuyết ngoan ngoãn đáp lại.

“Tình huống của hôm nay là biết được anh muốn đến, đồng thời sau khi anh nói với Tố Phân đang ở trên đường rồi thì tên đó mới xuất hiện, vậy nên em mới không nói tình hình cho anh biết.”

An Lương nói thêm: “Anh thấy hơi ghét tên đó, sau này sẽ xử lý anh ta…”

“Hả?” Lương Tuyết nghi hoặc, còn có thể xử lý thế nào nữa?

An Lương không hề giấu diếm: “Tất nhiên là nhằm vào công ty điện lực Kyoto rồi. Công ty điện lực này nghe tên có vẻ như là đang hoạt động ở chính phủ Nhật Bản, nhưng trên thực tế chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, chúng ta có thể tùy ý mà nhắm vào nó!”

Đúng vậy!

Công ty điện lực Kyoto là một doanh nghiệp tư nhân!

Đã là một doanh nghiệp tư nhân thì việc An Lương nhằm vào nó có vấn đề gì sao?

Thế nhưng trước đó, An Lương còn chưa nhằm vào công ty điện lực Kyoto thì Shimizu Yuki đã chuẩn bị chĩa mũi nhọn vào An Lương, bởi vì anh ta càng nghĩ càng giận, anh ta cảm thấy suy nghĩ không thông suốt, muốn đi tìm An Lương gây phiền toái.

Shimizu Yuki là một bậc thầy tinh thông văn hóa của nước Hạ, anh ta đã từng nghe được điển tích người nào ra tay trước thì người đó chiếm lợi thế. Vậy nên Shimizu Yuki lựa chọn trở thành người ra tay trước!

Chương 1595: Đối phó với ông chủ lớn ư?

Sau khi Shimizu Yuki trở về nội thành Đế Đô thì gọi bạn bè đến dự tiệc, vì để bạn bè tụ tập lại, Shimizu Yuki đã cố ý mời một số cô gái của tổ tạo không khí.

“Anh Dũng Đào, hôm nay người bạn rất có năng lực mà anh nói sẽ đến chứ?” Shimizu Yuki hỏi dò.

Lương Dũng Đào khẳng định đáp lại: “Yên tâm đi, nhất định sẽ đến mà, anh Năng đã đồng ý với tôi rồi, chắc chắn là sẽ không cho chúng ta leo cây đâu.”

Shimizu Yuki hạ thấp giọng nói: “Vậy thì xin kính nhờ anh!”

“Việc nhỏ ấy mà!” Lương Dũng Đào cười đáp lại.

“Chỉ là một tên bạn trai nho nhỏ của một diễn viên nhỏ, chỉ cần anh Năng ra tay thì có thể nhẹ nhàng giúp anh giải quyết.”

Trong lòng Shimizu Yuki thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta đã từng nghe được “anh Năng” trong lời của Lương Dũng Đào, anh ta biết gia đình của đối phương là một thành viên trong trung tâm chính quyền của Đế Đô, vậy nên lần này chuyện muốn dạy dỗ An Lương một trận hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?

“Shimizu, anh Năng đến rồi, chúng ta đi ra chào đón một chút nào!” Lương Dũng Đào hô gọi.

Tại lối vào của khách sạn lớn Hồng Đồ, một chiếc xe McLaren 720S màu đen than đậu lại ở trong bãi đậu xe VIP, các nhân viên an ninh ngay lập tức cầm gậy giao thông đi qua để thiết lập hàng rào tránh va chạm.

Lương Dũng Đào tiến đến nghênh đón, Shimizu Yuki cũng đi theo sau.

Mặc dù Shimizu Yuki là con trai của chủ tịch công ty điện lực Kyoto, nhưng công ty điện lực Kyoto lại không phải là sản nghiệp dòng họ của gia đình Shimizu.

Công ty điện lực Kyoto là một doanh nghiệp tư nhân, bố của Shimizu Yuki, ông Shimizu Masaki cũng chỉ là chủ tịch của công ty điện lực Kyoto mà thôi, số cổ phần mà ông ta nắm giữ thậm chí còn chưa tới 1%.

Về phần Shimizu Yuki nói cái gì mà cầm 1 ức nhân dân tệ đi quay phim võ hiệp? Hoàn toàn là lời ba hoa!

Khi Shimizu Yuki còn du học ở nước Hạ, anh ta nhận ra rằng bản thân là người Nhật Bản, lại thêm cái thân phận con trai của chủ tịch công ty điện lực Kyoto vô cùng hữu ích, anh ta có thể ngụy trang thành một tên công tử nhà giàu cao cấp nhất.

Thế nhưng trên thực tế, Shimizu Yuki lại thật sự không phải là một công tử nhà giàu hàng đầu!

“Anh Năng, lại mua xe mới à?”

Lương Dũng Đào hâm mộ mà nhìn chiếc McLaren 720S, giá của chiếc xe McLaren 720S này đã vượt quá 400 vạn!

Lưu Năng cười đáp lại: “Gần đây đã kiếm được một ít tiền nên tự thưởng cho chính mình. Nhóc con nhà cậu gần đây vẫn còn chạy lên núi bày sạp ư?”

Lương Dũng Đào trả lời một cách khẳng định: “Ừm! Thứ bảy cuối tuần chạy lên núi, từ thứ hai đến thứ sáu thì bày sạp khắp nơi, chỉ có điều là Carrera cấp hơi thấp một chút, hiệu quả bày sạp cũng không được tốt.”

Xe của Lương Dũng Đào là Porsche Carrera 911, thuộc loại siêu xe hạng nhập môn, trong mắt người bình thường thì quả thật là một chiếc xe thể thao rất đỉnh, nhưng ở trong hàng ngũ bày sạp thì lại kém thú vị hơn một chút.

Lưu Năng cười mắng: “Cái tên nhóc nhà cậu lại đang điên cuồng ám chỉ, đợi đến thứ sáu tôi sẽ cho cậu mượn nó, nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được phép làm loạn trong xe, tiêu một chút tiền để đi khách sạn, có hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu!” Lương Dũng Đào cười ha hả.

“Tôi cũng nghĩ rằng không thể được mà, không gian trong xe McLaren quá nhỏ rồi, chắc chắn là phải đến khách sạn.”

“Cái tên nhóc nhà cậu vẫn là nên coi chừng một chút vấn đề an toàn.” Lưu Năng nhắc nhở.

Mặc dù là loại bạn bè không tốt nhưng Lương Dũng Đào đúng khẩu vị, Lưu Năng mới nhắc nhở đối phương.

“Cảm ơn anh Năng đã nhắc nhở, thời đại này nhất định phải mang theo "áo mưa" đi ra ngoài, dù sao thì trong một môi trường ẩm ướt xa lạ, không có "áo mưa" thì đừng ra khỏi cửa, có đúng không?” Lương Dũng Đào nói.

“Tôi nôn ra đấy, cái tên nhóc nhà cậu đúng thật là có vấn đề, suýt chút nữa là tôi không nhịn được nữa mà liên lạc với phòng tuần bộ!” Lưu Năng nói đùa.

Lương Dũng Đào cũng không tiếp tục nhây nữa, anh ta chủ động giới thiệu với Lưu Năng: “Anh Năng, tôi giới thiệu với anh một người bạn, vị này là Shimizu Yuki đến từ Nhật Bản, bố của anh ta là chủ tịch của công ty điện lực Kyoto.”

Lưu Năng liếc nhìn Shimizu Yuki, anh ta khẽ khàng gật đầu, thậm chí còn không có ý định bắt tay. Shimizu Yuki thì lại vô cùng nịnh nọt mà thăm hỏi: “Xin chào anh Năng!”

“Ừm!” Lưu Năng đáp lại một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhìn sang Lương Dũng Đào.

“Hôm nay là ván cờ gì, có những ai ở đây?”

“Hôm nay là ván cờ của đội Shimizu Yuki, ngoài tôi ra thì còn có Tiểu Ngũ và người nước ngoài, hai người còn lại thì là bạn của Shimizu Yuki.” Lương Dũng Đào nói rõ.

Lương Dũng Đào tiếp tục nói: “Hôm nay chủ yếu là giới thiệu một chút để Shimizu Yuki và anh Năng quen biết nhau, thuận tiện thì xin anh Năng giúp một chuyện, cái tên nhóc này bị bạn trai của một diễn viên trẻ bắt nạt, anh ta muốn nhờ anh Năng giúp một chút.”

Lưu Năng không nói là giúp, cũng chẳng nói là không giúp, anh ta trả lời cái này: “Người nước ngoài mà lại có thời gian ra ngoài chơi à?”

Người nước ngoài tên là Bob, anh ta cũng không phải thật sự là người nước ngoài, chỉ là bởi vì tên của anh ta giống như người nước ngoài, vậy nên biệt danh của anh ta là “Người nước ngoài” mà thôi.

Chương 1596: Đối phó với ông chủ lớn ư? (2)

“Anh ta chia tay rồi, tôi biết anh ta và bạn gái anh ta không đi được lâu, bạn gái của anh ta quản quá chặt, thậm chí còn không cho chúng tôi thời gian để ăn cơm, chúng tôi đi quán bar chơi, bạn gái anh ta cũng không cho phép.” Lương Dũng Đào mắng.

“Đừng tán gẫu mấy cái này có hay không, dựa theo tính cách của tên nhóc người nước ngoài kia thì sau khi chia tay, hiện tại e là anh ta hạnh phúc đến mức muốn hát lên ấy chứ!” Lưu Năng nói.

Lương Dũng Đào cười lớn nói: “Anh Năng siêu đỉnh! Đoán quá chuẩn rồi, cái tên nhóc này quả thật rất vui vẻ, tối nay chúng tôi đã hẹn trước ở quán bar Tân Nghệ, anh Năng đi cùng chứ?”

“Không vấn đề gì!” Lưu Năng trả lời.

Shimizu Yuki tìm thấy cơ hội đón lời, anh ta bèn nhanh chóng lên tiếng: “Anh Năng, anh Dũng Đào, việc Tân Nghệ hôm nay để tôi thu xếp cho!”

Lưu Năng liếc nhìn Shimizu Yuki, người này coi như biết điều hiểu chuyện, anh ta khẽ gật đầu: “Được thôi! Hôm nay sẽ cho cậu một cơ hội vậy!”

“Cảm ơn anh Năng!” Shimizu Yuki cảm kích nói.

Shimizu Yuki ở phía trước dẫn đường, anh ta đưa Lưu Năng và Lưu Dũng Đào tới một phòng bao riêng.

Lưu Năng bước vào phòng bao riêng thì nhìn thấy “Tiểu Ngũ” và “Người nước ngoài” mà Lưu Dũng Đào vừa mới nói ban nãy.

Anh ta mỉm cười chào hỏi hai người: “Người nước ngoài, chúc mừng cậu!” Lưu Năng cố ý chúc mừng nói.

Bob bùi ngùi xúc động đáp: “Lần này chia tay với Tưởng Mộng Mộng quả thực là quá tốt rồi, điều quan trọng hơn là cô ta đã chủ động đề nghị việc chia tay, tôi thực sự cười vui chết mất!”

Tiểu Ngũ ở một bên nhổ nước bọt: “Mau nhanh chóng thu lại cái vẻ mặt của một tên đàn ông rác rưởi lại đi!”

Sau khi Lưu Năng và những người bạn chào hỏi nhau thì lại giới thiệu nhau một phen, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt. Gần 1 tiếng đồng hồ sau, các món ăn đã được ăn gần hết, rượu cũng đã hết hơn nửa chai, Shimizu Yuki nhìn Lưu Năng: “Anh Năng, tôi muốn nhờ anh giúp một việc!” Shimizu Yuki chủ động lên tiếng.

Lưu Năng thản nhiên đáp lại: “Cậu nói tình hình trước đi”

Shimizu Yuki giản lược nói rõ một chút tình huống.

Lưu Năng cũng không hoàn toàn tin tưởng Shimizu Yuki, anh ta thuận miệng hỏi: “Diễn viên nhỏ kia tên là gì thế, bạn trai của cô ta tên là gì, cậu có biết thân phận của đối phương không?”

Shimizu Yuki trả lời: “Diễn viên nhỏ đó tên là Lương Tuyết, còn bạn trai của cô ta có hai cái tên, tôi cũng không biết cái tên nào mới là thật nữa.”

“Một trong hai cái tên là Vân Hải Dương, cái tên còn lại thì tôi cũng không biết rõ, chỉ biết là họ An, có người gọi anh ta là anh An.” Shimizu Yuki nhanh chóng nói rõ.

“Khụ khụ khụ!” Lưu Năng suýt chút nữa là bị sặc. Vân Hải Dương ư?

Anh An?

Mẹ kiếp!

Lưu Năng cảm thấy bản thân mình dường như đã phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm!

“Khụ khụ!”

Lương Dũng Đào cũng ho ra vài tiếng, mặc dù anh ta không phải là người ở trong vòng tròn Đế Đô nhưng cũng quanh quẩn ở rìa của vòng tròn Đế Đô, làm sao mà anh ta lại chưa từng nghe qua cái tên lớn Vân Hải Dương cơ chứ?

Còn về phần anh An…

Không phải là ông chủ lớn ở hậu trường đó sao?

Lương Dũng Đào nhìn Lưu Năng, Lưu Năng khẽ gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu ra hiệu cho Lương Dũng Đào đừng nói gì cả.

Trong phòng bao của khách sạn Hồng Đồ Đại, Shimizu Yuki nhìn Lưu Năng và Lương Dũng Đào bằng ánh mắt kỳ lạ, hai người này ho cái gì vậy?

Lưu Năng ậm ừ đáp: “Rượu có hơi làm người khác sặc, gọi quản lý đến đây xem, có phải là rượu giả không?”

Lương Dũng Đào cũng đồng ý: “Tôi cũng thấy có vấn đề!”

Quản lý của khách sạn Hồng Đồ Đại tên là Tân Hữu Dương, ông ta biết Lưu Năng và Lương Dũng Đào, hai bên cùng cụng ly, rồi đi lướt qua, chuyện nhỏ cũng tan thành mây khói.

Sau khi Tân Hữu Dương rời khỏi phòng bao, Lưu Năng nói: “Chuyện nhỏ nhặt như này, ngày mai tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho cậu!”

Shimizu Yuki vui vẻ nói cảm ơn: “Cảm ơn anh Năng, tôi kính anh một ly!”

Lưu Năng nâng cốc và cụng ly với Shimizu Yuki, cậu ta nhấp một ngụm, Shimizu Yuki uống hai ngụm rượu trắng. Quy tắc kính rượu là như vậy!

Khi địa vị của hai bên có sự chênh lệch lớn, nếu kính rượu, tất nhiên phải uống toàn bộ, còn đối phương có uống hay không, uống bao nhiêu, thì phải xem đối phương có muốn nể mặt hay không mà thôi.

Nửa tiếng sau, mọi người đều gọi lái xe hộ, rồi đến bàn đã đặt trước ở bar Tân Nghệ, sau đó cùng nhau kết thúc.

Ngồi ở vị trí phó lái của Mclaren 720S, Lưu Năng ra hiệu cho tài xế lái xe đừng vượt quá tốc độ và lái êm một chút, anh ta liên lạc với Tiền Tiểu Cương bằng điện thoại, Lưu Năng là đàn em của Tiền Tiểu Cương, mối quan hệ của cậu ta và Tiền Tiểu Cương là tốt nhất.

Lưu Năng: “Anh Cương Tử, có đó không?”

Tiền Tiểu Cương: “Có việc gì thì nói đi, cậu không nói có việc gì, sao anh biết anh có đây không?”

Lưu Năng: “Em vừa tham gia một bữa cơm, gặp phải một việc.”

Lưu Năng nhanh chóng gửi tin đi.

Lưu Năng: “Theo lời của Shimizu, hình như Lương ca đã giả làm Vân Hải Dương, sau đó tên Shimizu Yuki này muốn đối phó với Lương ca, em nên giải quyết như thế nào đây?”

Tiền Tiểu Cương: “Cậu đợi một lát, để anh hỏi tình hình.”

Tiền Tiểu Cương: “Lần này cậu làm khá tốt, giữ vững đối phương nhé.”

Lưu Năng: “Nên làm, nên làm mà, em cũng là một thành viên của Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh mà!”

Tiền Tiểu Cương: “Chú ý đừng phá hỏng việc, anh sẽ liên hệ với Lương ca trước.”

Lưu Năng: “Không thành vấn đề.”

Chương 1597: Sắp xếp trúng thưởng là được!

Tại phòng 8806, căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh.

An Lương thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo dùng để chơi bời với cô diễn viên trẻ trước đó đã được đưa đến phòng giặt là của căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh xử lý, tránh bị Trần Tư Vũ ngửi được mùi lạ.

Bởi vì mối quan hệ của An Lương và Ninh Nhược Sương đã được phơi bày, mà Trần Tư Vũ lại biết rõ mùi của Ninh Nhược Sương. Trần Tư Vũ vẫn đang tập đàn, Ninh Nhược Sương tất nhiên là đang tập yoga.

Tiền Tiểu Cương vừa gửi tin nhắn cho @An lương trong nhóm chat bạn thân Đế Đô.

‘Tiền Tiểu Cương: @An Lương: Lương Ca, cậu loạn thật đấy!’

‘Tiền Tiểu Cương: @Vân Hải Dương: Hải Dương, cậu có biết không, cậu bị Lương ca mạo danh đó, sau đó còn dùng thân phận của cậu để cua gái!’

‘Vân Hải Dương: ???’

‘Lý Tồn Viễn: Kinh hãi vậy!’

‘An Lương: ???’

‘An Lương: Chuyện gì vậy, tôi có chút mơ hồ rồi đó.’

‘Tiền Tiểu Cương: Shimizu Yuki.’

‘An Lương: …’

‘An Lương: Cương Tử, cậu biết chuyện này qua kênh máng nào vậy?’

Tiền Tiểu Cương nhanh chóng giải thích mọi chuyện.

‘An Lương: Người này có chút thú vị đấy, vậy mà ra tay trước để chiếm lợi thế, hơn nữa còn biết tìm thế lực bản thổ giải quyết vấn đề.’

An Lương cũng giải thích chuyện studio Truyền thuyết Cổ Thần.

‘Lý Tồn Viễn: Lương ca trâu quá đấy!’

‘Vân Hải Dương: Lương ca, cậu thật sự không lo bị “lật xe” à?’

‘An Lương: Các cậu sẽ không thật sự cho rằng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương không biết tôi còn có bạn gái khác chứ?’

‘Lý Tồn Viễn: Vãi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Phục rồi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Huấn luyện viên, dạy cho tôi với, chiêu này tôi vẫn chưa học được, tại sao lại khai phá thêm kỹ năng mới vậy?’

‘Vân Hải Dương: Phải không vậy? Các cô ấy không biết à?’

‘An Lương: Đây gọi là tâm chiếu bất tuyên(1)!’

(1:Tâm chiếu bất tuyên: có nghĩa là trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.)

‘An Lương: Tôi làm rất cẩn thận, hơn nữa sẽ không mang về nhà, tất nhiên các cô ấy cũng sẽ bằng lòng giả vờ không biết.’

‘An Lương: Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ dạy chiêu này cho các cậu, nói về việc Shimizu Yuki trước đi, các cậu có đề xuất gì không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Thằng ranh này dám giờ trò mánh khóe, vậy quất chết cậu ta đi!’

‘Vân Hải Dương: Đồng ý!’

‘Lý Tồn Viễn: Lương ca có cách gì không?’

Lý Tồn Viễn không đồng ý với ý kiến của Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương, trực tiếp bóp chết đối phương tất nhiên là cách rất sảng khoái, nhưng những rắc rối sau đó vẫn sẽ đến liên tục không ngừng.

Tại sao phải dùng ngọc để đụng vào lọ sành chứ? Chỉ là một Shimizu Yuki thôi mà?

Ngay cả tìm người giúp cũng chỉ tìm được loại tầng lớp như Lưu Năng, vậy dựa vào cái gì mà phải dùng thủ đoạn như vậy để nhằm vào anh ta?

Lưu Năng thuộc cấp thấp nhất trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, trên cơ bản chỉ nhỉnh hơn Ngô Chính Phong một chút mà thôi, khoảng cách giữa Lưu Năng và Tiền Tiểu Cương có thể được hình dung như sự khác biệt giữa mây và bùn.

Lý Tồn Viễn tất nhiên cũng không tán thành với cách trực tiếp tiêu diệt đối phương.

Tốt xấu gì cũng là con trai của chủ tịch công ty điện lực Kyoto, nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những rắc rối sau đó thật sự rất lớn.

‘An Lương: Đối phương không phá vỡ quy tắc, tôi cũng không muốn phá vỡ quy tắc, cứ để cho Lưu Năng sắp xếp, cho đối phương trúng thưởng ở quán bar, rồi cho người truyền tin gửi cho anh ta thông tin trúng thưởng.’

‘Tiền Tiểu Cương: Được!’

‘Vân Hải Dương: Cách này hay đó!’

‘Vân Hải Dương: Nếu tôi trúng thưởng, tâm trạng của tôi sẽ sụp đổ mất!’

‘An Lương: Cho nên các cậu chú ý một chút!’

‘An Lương: Mặc dù hoa dại rất thơm, nhưng ngộ nhỡ hoa dại có độc thì sao?’

‘Lý Tồn Viễn: Hình như rất có lý!’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi không hái hoa dại nữa rồi, tôi đang đi trên con đường đúng đắn mà Lương ca đã chỉ dẫn!’

‘Tiền Tiểu Cương: Trước đây nhỏ tuổi không hiểu biết, luôn muốn gì được nấy, hiện tại đã có hai người bạn gái, tôi mới biết bản thân thật sự không chịu được.’

‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca, làm sao mà cậu có thể chịu được vậy?’

‘An Lương: Đừng hỏi nữa! Hỏi nữa thì chính là thiên phú dị bẩm!’

Chiến sĩ song thiên phú sao có thể chịu nổi ư? Hỏi thừa!!!

‘An Lương: Cương Tử, việc về Shimizu Yuki để cho cậu xử lý, không có vấn đề gì chứ?’

‘Tiền Tiểu Cương: Yên tâm, 100% không có vấn đề!’

‘An Lương: Vậy thì được.’

Khi nhóm chat bạn thân Đế Đô đang bàn luận về phong hoa tuyết nguyệt, Hoàng Quốc Tường đang xem tin tức đến điên đầu, anh ta suy nghĩ xem có nên gửi tin này cho An Lương hay không.

Dù sao thì cũng là một chuyện rất rắc rối.

Trụ sở chính của cục điều tra an ninh quốc gia.

Hoàng Quốc Tường đang do dự, không biết có nên gửi tin nhắn cho An Lương không, cục điều tra an ninh quốc gia bọn họ đã chặn và thu được một tình báo cơ mật, hơn nữa còn là thông tin nhằm vào công ty đầu tư An Tâm.

Chương 1598: Lại có thể bắn một phát vào lưng đồng hương?

Qua gần 10 phút suy nghĩ thận trọng, cũng đã tham khảo ý kiến của chuyên gia tâm lý học Chu Thế Văn, Hoàng Quốc Tường mới đưa ra quyết định gọi cho An Lương, sau khi kết nối, Hoàng Quốc Tường mở miệng trước.

“An Lương, báo cho cậu một tin xấu.” Hoàng Quốc Tường mở miệng nói.

“Anh không thể báo tin tốt cho tôi à?” An Lương trả lời.

Hoàng Quốc Tường đáp: “Chỉ có tin xấu, tôi biết làm sao giờ?”

“Rốt cuộc cậu có muốn nghe hay không?” Hoàng Quốc Tường nói thêm.

“Anh đã gọi đến rồi, tôi còn không nghe được sao?” An Lương bất lực đáp.

Hoàng Quốc Tường nói: “Cục điều tra an ninh quốc gia chúng tôi đã chặn được một tin tức cơ mật, một chuyên gia cố vấn của quốc gia Bạch Đầu Ưng đề nghị đưa công ty đầu tư An Tâm các cậu vào danh sách điều tra cơ mật.”

“Danh sách điều tra cơ mật là gì?” An Lương hỏi ngược lại.

Hoàng Quốc Tường giải thích: “Danh sách điều tra cơ mật là điều tra bí mật, có thể chọn bất kỳ phương thức nào để điều tra. Tất cả những nơi như cục điều tra liên bang, cục tình báo trung tâm, thậm chí là cục điều tra an ninh quốc gia của đối phương, đều nhằm hết vào để điều tra.”

An Lương chế giễu: “Những việc thế này mà các anh không quản được sao?”

“Nước Hạ chúng ta có một câu tục ngữ: Chỉ có ngàn ngày làm giặc, chứ nào có ngàn ngày phòng giặc?

Hoàng Quốc Tường trả lời: “Đối phương chắc chắn sẽ cử nhân viên cơ mật tiến hành điều tra.”

“Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa các cậu có thể xử lý việc này chứ?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

Nhưng An Lương không trả lời câu hỏi này.

“Các anh đã điều tra được chuyên gia cố vấn của đối phương là người nào chưa?” An Lương dò hỏi.

“Chuyên gia cố vấn đó tên là Du Tiểu Xuân, nhắc mới nhớ, đây là đồng hương của cậu.” Hoàng Quốc Tường trả lời.

An Lương lười chế giễu: “Có tư liệu của đối phương không?”

“Cậu định làm gì à?” Hoàng Quốc Tường tò mò hỏi ngược lại.

“Anh đoán xem?” An Lương cũng hỏi ngược lại.

Hoàng Quốc Tường nhắc nhở An Lương: “Tôi nghĩ cậu nên biết, nếu như cậu dùng quy tắc ngoài đối phó với ông ta, cậu sẽ phá vỡ quy tắc trước, ông ta cũng có thể phá vỡ quy tắc, hiểu chứ?”

“Mặc dù tôi không biết công ty bảo vệ Nhân Nghĩa có át chủ bài nào, nhưng tôi biết sau khi quốc gia Bạch Đầu Ưng phá vỡ quy tắc, sẽ rất khó đối phó.” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở thêm.

Về điểm này không cần Hoàng Quốc Tường nhắc nhở, tự An Lương biết rõ. Dù sao thì cũng là quốc gia Bạch Đầu Ưng!

Sau khi dùng sức mạnh để phá vỡ quy tắc, thì quốc gia Bạch Đầu Ưng cũng có thể, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại.

“Anh yên tâm, tôi chỉ là muốn biết rõ người này thôi, không có ý khác.” An Lương trả lời.

Hoàng Quốc Tường đáp: “Đợi một chút, tôi sẽ gửi tư liệu cho cậu ngay.”

“Không thành vấn đề.” An Lương trả lời.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương nhận được tư liệu Hoàng Quốc Tường gửi trong phần mềm thông tin bảo mật của cục điều tra an ninh quốc gia.

An Lương liền bắt đầu xem tư liệu của đối phương.

Vị Du Tiểu Xuân này đúng là đồng hương của An Lương, ông ta cũng là người Thịnh Khánh, nhưng lớn tuổi hơn An Lương rất nhiều.

An Lương là 00s tiêu chuẩn, nhưng vị Du Tiểu Xuân này là 60s, trong tư liệu thể hiện rõ Du Tiểu Xuân này là phần tử tri thức cao cấp, hiện nay là thành viên cố vấn cao cấp của quốc gia Bạch Đầu Ưng, chịu trách nhiệm ra sách lược liên quan đến Nước Hạ.

Ví dụ như lập ra các dự án giới hạn du học sinh trao đổi văn hoá giữa Nước Hạ và quốc gia Bạch Đầu Ưng, còn đặt ra các phương án chia rẽ ý thức Nước Hạ, đồng thời công khai chỉ trích Nước Hạ ăn cắp thành tựu nghiên cứu khoa học, quyền sở hữu trí tuệ và các lý luận nghiên cứu… của quốc gia Bạch Đầu Ưng.

Đồng thời còn vu khống hãm hại Nước Hạ giành được cơ mật nòng cốt của quốc gia Bạch Đầu Ưng thông qua các cuộc công kích mạng internet. Tóm lại, Du Tiểu Xuân này chính là một tên giặc bán nước!

Trong tư liệu còn tỏ rõ Du Tiểu Xuân đề nghị điều tra cơ mật các thông tin liên quan đến công ty đầu tư An Tâm, nguyên nhân lớn nhất là vì công ty đầu tư An Tâm đã tấn công Tesla.

Vì thế đã tạo ra một cú ngã cho Tesla.

Theo suy tính của Du Tiểu Xuân, tổn thất do công ty đầu tư An Tâm tấn công Tesla tạo nên không chỉ là khiến Tesla rơi xuống đất. Mà còn cả việc khiến cho Tesla bỏ lỡ cơ hội trở thành thương hiệu xe ô tô năng lượng mới số một toàn cầu.

Việc này đã tạo nên tổn thất thực tế đối với quốc gia Bạch Đầu Ưng!

Cho rằng công ty đầu tư An Tâm đã từng tấn công các công ty thương mại khác của quốc gia Bạch Đầu Ưng, thêm hành vi tấn công Tesla lần này, đương nhiên Du Tiểu Xuân sẽ đề nghị điều tra cơ mật công ty đầu tư An Tâm.

Một khi có cơ hội, sẽ giải quyết triệt để công ty đầu tư An Tâm!

Sau khi An Lương xem xong tư liệu, anh thầm cảm thán trong lòng, thủ đoạn của vị đồng hương này có chút độc ác. Rõ ràng là không xung đột lợi ích trực tiếp, mà lại muốn giải quyết triệt để công ty đầu tư An Tâm.

An Lương đang suy nghĩ xem có nên học tập Shimizu Yuki hay không? Gọi là ra tay trước thì chiếm ưu thế, ra tay sau thì gặp tai hoạ.

Vị đồng hương này đã chuẩn bị ra tay với anh, vậy anh có nên dứt khoát ra tay trước giải quyết vị đồng hương này không? Có câu nói rằng: Đồng hương, đồng hương, bắn một phát sau lưng!

Cảm giác vị đồng hương Du Tiểu Xuân này đã bắn vào lưng An Lương một phát.

Nhưng An Lương cũng có điều băn khoăn, như trước đó Hoàng Quốc Tường đã từng nói, nếu như anh dùng sức mạnh phá vỡ quy tắc trước để đối phó Du Tiểu Xuân, vậy cũng đừng trách quốc gia Bạch Đầu Ưng cũng sẽ dùng sức mạnh phá vỡ quy tắc.

Khi An Lương còn đang do dự, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đã nhắc nhở…

Chương 1599: Ra sức tấn công đồng hương, phần thưởng đã đến?

‘Nhiệm vụ đặc biệt: Ra sức tấn công đồng hương!’

‘Nội dung nhiệm vụ: Đối mặt với một phát súng sau lưng của đồng hương, hãy đánh đòn phủ đầu vào đối phương!’

‘Nhắc nhở đặc biệt: Kí chủ hãy ưu tiên xử lý mối nguy trước mắt.’

Mối nguy trước mắt?

An Lương thầm suy nghĩ, anh có thể có mối nguy trước mắt gì chứ? Có câu thường nói, người không biết lo xa, ắt có hoạ gần.

Nhưng An Lương không lo xa, cũng không có hoạ gần. Đợi đã!

Đột nhiên An Lương nhớ đến tên Shimizu Yuki ra tay trước thì chiếm ưu thế kia, người này muốn đối phó anh, có lẽ chính là mối nguy trước mắt nhỉ?

Shimizu Yuki đã đặt trước một bàn lớn bên hồ ở quán bar Tân Nghệ, Lưu Năng ngồi ở vị trí trung tâm, cậu ta đã nhận được phản hồi của Tiền Tiểu Cương, đồng thời tự mình tiến hành sắp xếp theo lời Tiền Tiểu Cương.

An Lương đã phân phó, để cho Shimizu Yuki trúng thưởng, thì nhất định phải trúng thưởng.

Tiền Tiểu Cương đã gửi phần thưởng đến, đồng thời cũng đã trao đổi trước với Lưu Năng, đợi một lát nữa sẽ gửi phần thưởng này cho Shimizu Yuki.

Lương Dũng Đào ngồi ở bên trái Lưu Năng, vì âm thanh trong quán bar quá ầm ĩ nên đã đưa điện thoại cho Lưu Năng, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn ‘Anh Năng, hôm nay chúng ta có chọn các em gái trong nhóm tạo không khí không?’

“Nói nhảm!” Lưu Năng lớn tiếng đáp.

Trong phạm vi tình hình kinh tế cho phép, đến quán bar sao lại không chọn các em gái trong nhóm tạo không khí? Có ai đến quán bar chỉ để uống rượu sao?

Một số người đến KTV đều sẽ chọn hát cùng!

“Được, vậy tôi đi sắp xếp chút!” Lương Dũng Đào đáp.

Lưu Năng chỉ gật đầu, cậu ta cũng không có ý định xen vào việc sắp xếp.

Phần thưởng do Tiền Tiểu Cương sắp xếp sẽ tự tìm cơ hội, đối phương sẽ quan sát tình hình bên Lưu Năng, sau đó tìm cơ hội thích hợp, giao phần thưởng cho Shimizu Yuki.

Đối diện với sắp xếp như vậy, thực sự Shimizu Yuki rất khó né tránh. Dù sao thì ôm ấp yêu thương trong quán bar thì có mấy ai có thể chống cự?

Quan trọng hơn là Lưu Năng cũng sẽ có sắp xếp của riêng mình, đợi lát nữa sau khi lên rượu, Lưu Năng sẽ uống với Shimizu Yuki, ít nhất cũng làm cho Shimizu Yuki phát run nhỉ?

Shimizu Yuki trong trạng thái chếch choáng càng khó chống cự lại những cái ôm ấp yêu thương! Một chốc sau, rượu đã được mang ra bàn.

Shimizu Yuki hạ quyết tâm, anh ta chọn một cô gái, đồng thời chủ động rót rượu cho Lưu Năng, kính rượu với cậu ta.

Lần này Lưu Năng không từ chối.

Hơn nữa còn cạn thêm một ly. Tình huống này khiến cho Shimizu Yuki thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trước đó Lưu Năng đã đồng ý giúp, nhưng vẫn luôn cảm thấy Lưu Năng chỉ là miễn cưỡng, qua loa với anh ta, cho đến khi Lưu Năng cạn ly với anh ta, Shimizu Yuki mới cảm thấy có cơ hội.

“Anh Năng, chúng ta uống thêm ly nữa.” Shimizu Yuki lại chủ động rót rượu cho mà Lưu Năng cũng không từ chối.

Hai người uống một ly lại thêm một ly, tửu lượng của Lưu Năng rất tốt, không phải là cái tên chuyên uống rượu giả như Hoàng Tuấn Phong kia, chỉ nửa tiếng sau, Lưu Năng đã rót cho Shimizu Yuki uống đến say khướt.

Sau khi uống thêm một ly nữa, Shimizu Yuki chủ động mở miệng: “Thật xin lỗi, anh Năng, tôi đi vệ sinh một lát.”

Lưu Năng làm động tác mời, tỏ vẻ Shimizu Yuki cứ tuỳ ý.

Shimizu Yuki tỏ ý xin lỗi lần nữa, rồi mới đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Shimizu Yuki giải phóng áp lực, sau đó bước đến bồn rửa định rửa mặt, xoa dịu cơn say, lúc anh ta rửa mặt thì phát hiện bên cạnh có một mỹ nữ cũng đang rửa mặt.

Dưới tác dụng của cồn rượu, anh ta không nhịn được chủ động chào hỏi: “Này, người đẹp!”

Mỹ nữ đang rửa tay, thuận miệng trả lời: “Xin chào, anh đẹp trai.”

“Người đẹp ở bàn nào vậy? Lát nữa uống rượu cùng nhé?” Shimizu Yuki chủ động hỏi.

Mỹ nữ cũng không ngại ngùng, người đẹp trong quán bar, xác suất ngại ngùng tương đối ít.

“Bàn 77, anh đẹp trai ở bàn nào?” Mỹ nữ hỏi lại.

Shimizu Yuki hiểu ý của đối phương. Đối phương hỏi bàn chính là là muốn xác định thực lực của anh ta, anh ta trực tiếp trả lời: “Bàn 999.”

Quả nhiên mắt mỹ nữ sáng lên, cô ta chủ động nói: “Lát nữa tôi sẽ sang đó cùng uống với anh đẹp trai một ly.”

“Vậy tôi sẽ đợi người đẹp!” Shimizu Yuki trả lời.

Anh ta thầm suy nghĩ trong lòng, đợi lát nữa nhìn thấy Đại Thần Long Armand de Brignac trên bàn tiệc, đồng thời là còn là Armand de Brignac đều đã mở, tối nay sẽ ổn sao?

Sau khi Shimizu Yuki trở lại, anh ta cũng không nói chuyện ở phòng vệ sinh trước đó, phòng khi đối phương không qua đây thì sao?

...

Nhưng lo lắng này không cần thiết!

Chưa đầy 3 phút sau, cô nàng vừa rồi gặp ở bồn rửa trong phòng vệ sinh đã qua đây, đối phương cầm một ly rượu, chủ động chào hỏi với Shimizu Yuki.

“Xin chào, anh đẹp trai!” Cô nàng chủ động chào hỏi.

Shimizu Yuki trả lời: “Xin chào, người đẹp, tôi là Shimizu Yuki, đến từ Nhật Bản, hiện đang học ở Đế Đô, còn cô thì sao?”

Đối phương thuận miệng trả lời: “Tôi là Tiểu Nam.”

Shimizu Yuki cũng không so đo khi đối phương không nói tên thật, dùng tên thật trong quán bar mới kỳ lạ đấy!

Về việc Shimizu Yuki dùng tên thật, tất nhiên là để làm nổi bật thông tin đến từ Nhật Bản, từ đó cộng thêm điểm cho bản thân, anh ta rất biết lợi dụng ưu thế của mình.

Lưu Năng ở một bên vỗ vỗ vào vai Shimizu Yuki: "Ồ, tên nhóc cậu được đấy! Cậu tiếp mỹ nữ nhé, tôi cùng Đào Tử nói chuyện phượt chút.”

“Được, cảm ơn anh Năng.” Shimizu Yuki vừa trả lời, vừa lấy chai rượu Armand de Brignac mới mở nhưng chưa uống được bao nhiêu.

“Tiểu Nam, chúng ta đi sang chỗ các cô đi?” Shimizu Yuki có ý định muốn sang bàn đối phương xem thử tình hình.

Chương 1600: Phần thưởng thẻ thần!

Trong quán bar có rất nhiều yêu ma quỷ quái, ví dụ như ngồi chực ở các bàn, như tiếp thị, giả làm các cô gái đi bar, còn có đủ thứ kỳ quái khác.

Shimizu Yuki chỉ muốn làm rõ xem Tiểu Nam là tình huống gì.

Ngồi chực ở bàn không sao, uống chực rượu cũng không vấn đề gì, thậm chí là tiếp thị cũng không có gì to lớn, chỉ cần đêm nay ổn, những vấn đề khác đều là chuyện nhỏ.

Tiểu Nam không từ chối: “Được thôi!”

“Vừa lúc tôi còn có ba người bạn nữa, chai Armand de Brignac của anh, cũng coi như đủ.” Tiểu Nam rất thẳng thắn chỉ rõ chai Armand de Brignac mà Shimizu Yuki đang cầm.

Tình huống này khiến Shimizu Yuki thầm nở hoa trong lòng, bởi vì Tiểu Nam này biểu hiện rất có tác phong thành phố, vậy tỷ lệ thành công tối nay cao hơn rồi nhỉ?

Hai người cùng đến bàn 77.

Như Tiểu Nam đã nói, quả nhiên còn có ba người bạn ở bên này, tất cả đều là nữ. Đối diện với chai Armand de Brignac mà Shimizu Yuki đang cầm, ba cô gái rất hoan nghênh.

Sau khi giới thiệu với nhau, Shimizu Yuki chủ động rót rượu mời bốn cô gái, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Shimizu Yuki tự nhận kỹ thuật nói chuyện cũng có chút trình độ, thông qua nói chuyện anh ta biết được bốn chị em Tiểu Nam là bạn thân, trong đó Tiểu Nam là nhà thiết kế thời trang, công việc của ba người còn lại cũng đã hỏi rất rõ ràng.

Sau khi uống xong chai Armand de Brignac, Shimizu Yuki rất hào phóng chọn một bộ Tiểu Thần Long, khiến cho bốn cô gái reo hò, hơn nữa còn chụp ảnh liên tục, hiển nhiên là muốn chia sẻ lên vòng bạn bè.

Biểu hiện hư vinh như vậy làm cho Shimizu Yuki cảm thấy tối nay có lẽ còn kinh hỉ bất ngờ khác? Tuy nhiên, căn bản Shimizu YuKi không hề biết rằng, những người này đều là phần thưởng do Tiền Tiểu Cương sắp xếp.

Đêm khuya gần 11 giờ, Shimizu Yuki tiễn Lưu Năng và những người khác trước, anh ta ở lại với Tiểu Nam, đã trong trạng thái ôm ấp thân mật.

Shimizu Yuki rất đắc ý đưa Tiểu Nam đến khách sạn, hơn nữa còn "lái" trong nguy hiểm, bất chấp mưa gió.

Sau khi màn lái xe nguy hiểm, bất chấp mưa gió của Shimizu Yuki kết thúc, An Lương nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

‘Ting!’

‘Chúc mừng kí chủ đã giải quyết mối nguy trước mắt, và thu được phần thưởng đặc biệt.’

‘Phần thưởng đặc biệt: Một thẻ đạo cụ [Đe dọa tài sản].’

‘Đe dọa tài sản: Ký chủ có thể chọn bất kỳ người nào để làm mục tiêu, từ đó tạo nên một sự cố tử vong ngoài ý muốn, nhưng ký chủ cần phải bỏ ra số tiền tương ứng để làm chi phí.’

‘Số tiền tương ứng phải bỏ ra sẽ dựa vào những mục đích khác nhau mà ký chủ chọn rồi hình thành nên những chi phí khác nhau. Độ khó tạo ra sự cố ngoài ý muốn càng cao, chi phí phải bỏ ra càng nhiều.’

‘Đặc biệt nhắc nhở, sự cố ngoài ý muốn tương ứng là sự cố ngoài ý muốn tuyệt đối, không tồn tại bất kỳ tình huống siêu nhiên, tình huống không hợp lý nào.’

‘Ký chủ hãy sử dụng cẩn thận!’

An Lương xem phần thưởng mà Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng dành cho, thẻ đạo cụ "Đe dọa tài sản" này lại là một thẻ thần. An lương âm thầm trao đổi với Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, anh thử chọn Hoàng Quốc Tường làm đối tượng "đe dọa tài sản", từ đó kiểm tra xem chi phí tương ứng phải bỏ ra.

Khi sự lựa chọn của An Lương đã hoàn thành, thẻ đạo cụ "Đe dọa tài sản" đã phản hồi dữ liệu.

Nếu giải quyết Hoàng Quốc Tường thông qua thẻ đạo cụ "Đe dọa tài sản", lại cần phải tiêu tốn 1000 ức? Xem ra Hoàng Quốc Tưởng này quả nhiên không đơn giản!

Nhưng An Lương cũng không tò mò về thân phận của Hoàng Quốc Tường, biết hay không biết thân phận của anh ta cũng không có vấn đề gì, ngược lại biết càng ít càng tốt.

An Lương cũng không thử chọn người khác nữa, anh trực tiếp thiết lập tên của Du Tiểu Xuân làm đối tượng của "Đe dọa tài sản".

Một chốc sau, thẻ đạo cụ "Đe dọa tài sản" đã phản hồi lại thông tin, nếu đối tượng là Du Tiểu Tiền, chi phí tương ứng chỉ có một ức…

Nếu đã như vậy.

Rẻ?

‘Xin hỏi có chắc chắn thiết lập [Du Tiểu Xuân] làm đối tượng Đe Dọa Tài Sản hay không?’

‘Cảnh báo! Sau khi thiết lập, sẽ không thể thay đổi, cũng không thể ngăn chặn, mong ký chủ hãy lựa chọn cẩn thận.’

Hữu nghị nhắc nhở, vốn chi phí tương ứng với thẻ đạo cụ "Đe dọa tài sản", mong ký chủ hãy đầu tư vào từ thiện trong vòng một tháng, nếu quá hạn sẽ bị nghiêm phạt chi phí gấp 10 lần.

Ơ?

Lần đầu tiên An Lương phát hiện Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng cũng có hình phạt? Nhưng độ mạnh của hình phạt này…

Không đau không ngứa!

An Lương lặng lẽ hỏi có thể đưa chi phí tương ứng vào Tổ chức Quốc tế về Bảo tồn Thiên nhiên không, dù sao thì nước phù sa không thể chảy sang ruộng người khác, đã muốn làm việc, lợi ích phải đem về.

Đối diện với câu hỏi như vậy, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng biểu thị đồng ý! Việc tốt như vậy còn có gì mà do dự chứ?

An Lương trực tiếp xác định Du Tiểu Xuân là đối tượng Đe dọa tài sản! Chỉ là một tên giặc bán nước mà thôi!

Chết thì chết!

Nhưng sau khi Du Tiểu Xuân chết rồi, thực ra vẫn còn phiền phức.

Quốc gia Bạch Đầu Ưng nhất định sẽ điều tra, cho dù Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đã giải thích đặc biệt rõ ràng sẽ thuộc về sự cố tử vong ngoài ý muốn 100%, nhưng sự cố ngoài ý muốn thì cũng không thể ngăn được năng lực liên tưởng của nhân loại.

Khả năng nhân loại giỏi nhất là liên tưởng!

Du Tiểu Xuân này vừa đề xuất nhằm vào công ty đầu tư An Tâm, sau đó người không còn nữa, nói không chừng sẽ liên tưởng đến công ty đầu tư An Tâm, đúng chứ?

Đối với tình huống này, với tư cách là vua của giới quăng nồi, trong chốc lát An Lương lập tức nghĩ ra cách làm thế nào để ném nồi, hơn nữa còn không để bản thân liên quan đến chuyện này!

Chương 1601: Lúc này, Lương ca là ảnh đế Oscar!

An Lương là vua ném nồi!

Bởi vì An Lương luôn thích đứng sau hậu trường điều khiển, không thích bị lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu có thể ném nồi, đương nhiên là phải ném nồi cho người khác rồi.

Ví dụ như tình huống lần này, An Lương liền nghĩ đến đối tượng ném nồi đương nhiên là Hoàng Quốc Tường! Với tư cách là tay sai vác nồi của An Lương, Hoàng Quốc Tường vác nồi quá ổn, căn bản không tồn tại nguy hiểm lật xe nào.

Hoàng Quốc Tường nắm nguồn tài nguyên khổng lồ, có nghĩa là Hoàng Quốc Tường có thể làm được rất nhiều việc, mà rất nhiều người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng được.

Dưới tình huống như vậy, để cho Hoàng Quốc Tường gánh tội, lẽ nào lại không ổn?

An Lương nghĩ sẵn trong lòng, anh mở phần mềm thông tin bảo mật của cục điều tra an ninh quốc gia ra rồi gửi tin nhắn cho Hoàng Quốc Tường.

‘An Lương: Lão Hoàng, Du Tiểu Xuân người này có độc!’

Hoàng Quốc Tường trả lời tin nhắn chỉ trong vài giây.

‘Hoàng Quốc Tường: Người này thực sự có độc!’

‘Hoàng Quốc Tường: Những việc nhằm vào quốc gia chúng ta, đều là do người này làm.’

‘An Lương: Cho nên đây là tên giặc bán nước hàng thật giá thật?’

‘Hoàng Quốc Tường: Chính xác là tên giặc bán nước!’

‘An Lương: Nếu đã như vậy, các anh không định làm gì sao?’

‘An Lương: Dựa vào sức mạnh mà các anh nắm được, chắc là có thể sắp xếp ông ta một cách thần không biết quỷ không hay nhỉ?’

‘Hoàng Quốc Tường: Dựa vào sức mạnh mà công ty Nhân Nghĩa các cậu nắm được, cũng có thể sắp xếp ông ta chứ?’

Đối diện với câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương phủ nhận không chút do dự.

‘An Lương: Không không không, anh quá đề cao sức mạnh công ty Nhân Nghĩa rồi, hơn nữa, công ty Nhân Nghĩa là công ty Nhân Nghĩa, nó liên quan gì đến An Lương tôi?’

‘Hoàng Quốc Tường: Mặc dùng tôi không phải là người trẻ tuổi, nhưng tôi cũng hiểu sức mạnh của internet.’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi không đề cao sức mạnh mà công ty Nhân Nghĩa nắm được, trên thực tế, là tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của nó.’

‘Hoàng Quốc Tường: Dựa vào điều tra của chúng tôi, công ty Nhân Nghĩa An Toàn vừa tồn tại lại không tồn tại.’

‘Hoàng Quốc Tường: Hoạt động của nó rất bí mật, chúng tôi muốn điều tra những thông tin liên quan đến nó cũng rất khó.’

‘Hoàng Quốc Tường: Từ thông tin không chắc chắn, thêm một số suy đoán hợp lý, chúng tôi nhận định rằng công ty Nhân Nghĩa An Toàn không chỉ hoạt động ở Thái Lan, trên thực tế ở Việt Nam, Indonesia, Malaysia, thậm chí là Singapore, đều có dấu tích hoạt động của công ty Nhân Nghĩa An Toàn.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu là một tên nguy hiểm.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu nắm rất nhiều tài sản, hơn nữa còn nắm chắc tổ chức nguy hiểm như công ty Nhân Nghĩa An Toàn, trước đó tôi vẫn luôn do dự, có nên nói với cậu chuyện Du Tiểu Xuân hay không?’

An Lương không quan tâm đến việc điều tra của Hoàng Quốc Tường, nếu Hoàng Quốc Tường nói không điều tra, An Lương mới cảm thấy có vấn đề!

Nói thẳng là đang điều tra, thực ra cũng không có vấn đề gì.

‘An Lương: Anh do dự điều gì?’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi do dự, sau khi nói với cậu, cậu sẽ trả lời như thế nào.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu còn nhớ lão Tiết không?’

‘An Lương: Là người mà anh nợ 800 vạn sao?’

‘An Lương: Anh ta vẫn rất giàu có.’

‘Hoàng Quốc Tường: …’

‘Hoàng Quốc Tường: Nếu lão Chu thấy được lời đánh giá của cậu, có lẽ anh ta sẽ tự kỷ đấy.’

‘An Lương: Có sao nói vậy, lão Chu kia không phải là mắc chứng tự kỷ sao?’

‘Hoàng Quốc Tường: Đừng chuyển chủ đề, trước đây lão Chu đã từng nói, nếu tôi nói chuyện Du Tiểu Xuân cho cậu, có lẽ cậu sẽ đến chỗ Du Tiểu Xuân gây chuyện.’

‘An Lương: Chúng ta có thể nói về luật cơ bản không?’

‘An Lương: Anh vừa mới nói rằng anh đã điều tra phạm vi hoạt động của công ty Nhân Nghĩa An Toàn, trong lịch sử trò chuyện cũng có tin nhắn tương ứng, phạm vi hoạt động của công ty Nhân Nghĩa không bao gồm quốc gia Bạch Đầu Ưng.’

‘An Lương: Cho dù tôi muốn tìm phiền phức ở chỗ Du Tiểu Xuân, thì tôi nên làm như thế nào?’

‘An Lương: Câu nói của anh lại đã nhắc tôi một khả năng.’

‘An Lương: Du Tiểu Xuân là tên giặc bán nước.’

‘An Lương: Có phải các anh hận không thể nhanh chóng trừ khử ông ta không?’

‘An Lương: Cho nên vấn đề là!’

‘An Lương: Có phải anh cố ý nói việc này với tôi, để cho tôi biết có sự việc như vậy, sau đó các anh động thủ giải quyết ông ta.’

‘An Lương: Du Tiểu Xuân này vừa đề xuất muốn điều tra cơ mật công ty đầu tư An Tâm, sau đó ông ta lập tức bị thủ tiêu, nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy công ty đầu tư An Tâm có vấn đề.’

‘An Lương: Lão Hoàng, cái nồi này của anh có vấn đề đấy nhé!’

‘An Lương: Chúng ta là người nhà đó!’

‘An Lương: Cái nồi vừa đen vừa lớn thế này mà anh cũng đội cho tôi à?’

???

Đây…

Hoàng Quốc Tường bị sốc trước lý luận mà An Lương đề ra.

Bởi vì Hoàng Quốc Tường cảm thấy An Lương nói rất hợp tình hợp lý, hơn nữa còn có lý có cơ sở.

Bình Luận (0)
Comment