Chương 4991: Tết thiếu nhi? Kiếp nạn thiếu nhi!
Chương 4991: Tết thiếu nhi? Kiếp nạn thiếu nhi!Chương 4991: Tết thiếu nhi? Kiếp nạn thiếu nhi!
Nhìn thấy ngọn lửa thực sự sắp thiêu rụi mình, Tống Thiến bắt đầu hoảng sợ: "Cái này... đại sư An, em...
An Lương trực tiếp ngắt lời Tống Thiến: "Hôm nay có phá trời cũng không thể trốn thoát!"
Tống Thiến bỏ cuộc vùng vẫy: "Đại sư An, em thấy chúng ta có thể kéo thêm Tư Vũ và Sương Sương cùng nhau lên điểm!"
An Lương mỉm cười: "Anh thấy cũng ổn!"
Trân Tư Vũ nhìn chằm chằm vào Tống Thiến: "Hay nhỉ! Bản thân cậu không trốn thoát nổi, còn muốn kéo bọn mình xuống nước luôn phải không?”
Ninh Nhược Sương cũng có chút đỏ mặt đáp lại: "Thiến Thiến, cậu làm như vậy không tốt!"
"Mình như vậy cũng tốt, không thể nào để mỗi mình trúng chiêu được, đúng không?" Tống Thiến đáp lại.
An Lương đồng ý: "Chúng ta không thể để Thiến Thiến chịu đựng một mình được, phải không?"
"Hôm nay là ngày thiếu nhi, mẹ nói là ngày của trẻ em, em muốn đi khu vui chơi, chúng ta đi cùng nhau được không?" Cô bé nghịch ngợm bày tỏ mong muốn của mình.
Ngày hôm sau.
"Anh An, anh tỉnh rồi à?" Vân Hinh hỏi.
Mới hơn 7 giờ sáng, An Lương nhận được điện thoại của cô bé nghịch ngợm Vân Hinh, anh vẫn có chút bối rối!
Ngày 1 tháng 6, ngày thiếu nhi.
"Có chuyện gì vậy?" An Lương hỏi.
Đêm càng lúc càng tối và thời gian hạnh phúc sắp bắt đầu.
"Anh An, anh đi với em đi, em sẽ nghe lời." Vân Hinh nói với giọng dễ thương.
Cuộc thi piano quốc tế sắp bắt đầu vào tháng sau, Trân Tư Vũ không còn nhiều thời gian nữa nên ngay cả vào ngày sinh nhật của mình, Trân Tư Vũ cũng phải đến lớp, và phải đến sau 6 giờ mới kết thúc buổi học.
Cho nên ban ngày An Lương thật ra khá có thời gian.
An Lương vốn muốn từ chối, hôm nay không chỉ là ngày thiếu nhi mà còn là sinh nhật của Trần Tư Vũ. Nhưng hôm nay là thứ ba và Trần Tư Vũ phải đến lớp.
"Được rồi được rồi, cảm ơn anh An." Cô bé nghịch ngợm vui vẻ reo hò.
"Em đang ở nhà ông nội, chú Hải Dương cũng ở đây..." Cô bé nghịch ngợm trả lời.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc trước đi, anh sẽ đến đón em sau." An Lương đáp.
An Lương thở dài đồng ý: "Được rồi! Em đang ở đâu?"
Khi đứa trẻ nghịch ngợm cúp điện thoại, Vân Hải Dương đã gọi điện ngay lập tức và bày tỏ lời xin lỗi.
An Lương đáp lại: "Không sao đâu. Hôm nay Trần Tư Vũ có lớp và sẽ không về cho đến 6 giờ tối. Tôi sẽ đưa Hinh Hinh đến công viên giải trí vào buổi sáng và chuẩn bị sinh nhật cho Trần Tư Vũ vào buổi chiều." Có rất nhiều thành viên nữ trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có mối quan hệ tốt với Trân Tư Vũ, đặc biệt là Hồ Tiểu Ngư, trước đây cô ấy thường chơi với Trân Tư Vũ khi Trần Tư Vũ không quá bận rộn.
Tất nhiên, các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Bạch Ngọc Kinh đều biết về mối quan hệ giữa An Lương và Trần Tư Vũ, dù sao An Lương đã đưa Trần Tư Vũ tham gia nhiều hoạt động của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. .
Vân Hải Dương nói thêm: "Hôm nay có vẻ là sinh nhật của Trân Tư Vũ. An Lương đừng lo lắng và hãy đi cùng cô ấy đi. Hinh Hinh thì để tôi xử lý."
Do đó, Vân Hải Dương đã biết ngày sinh nhật của Trần Tư Vũ.
"Xin lỗi An Lương, chúng tôi không để ý rằng Hinh Hinh đã gọi cho cậu. Không ngờ con bé lại nhớ số điện thoại của cậu." Vân Hải Dương nói lời xin lỗi.
"Hải Dương, cậu cùng đi công viên giải trí đi?" An Lương đưa ra lời mời,'Cậu có thể dẫn theo Tiểu Ngư và Lý Thiến. Bọn họ cũng sẽ đón Ngày thiếu nhi mà nhỉ?"
Vân Hải Dương gãi đầu: "Cái này... có vẻ không tốt lắm?"
"Dù sao Hinh Hinh cũng ở cùng đó mà, tôi dẫn bọn họ đi, có vẻ không ổn lắm?" Vân Hải Dương do dự.
"Xem ra cũng có lý." An Lương đáp lại.
"Vậy đành nhờ vào An Lương, cảm ơn cậu!" Vân Hải Dương cảm ơn.
"Mau cút đi!" An Lương vừa cười vừa mắng.
Chưa đầy 15 phút, An Lương tắm rửa xong, ăn bánh mì và một ly sữa, sau đó dùng mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đi đến gia đình họ Vân.
Gia đình họ Vân.
Cô bé nghịch ngợm Vân Hinh đang thúc giục Vân Hi Nguyệt.
"Mẹ, nhanh lên. Anh An lát nữa sẽ qua đây đấy, lân nào mẹ cũng chậm chạp." Vân Hinh nhắc nhở Vân Hi Nguyệt.
Vân Hi Nguyệt đang nhanh chóng trang điểm: "Mẹ đã nhanh lắm rồi, con đừng hối."
Kết quả là khi chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi của An Lương hạ cánh xuống trạm hàng không của gia đình họ Vân, Vân Hi Nguyệt vẫn đang trang điểm.
An Lương từ cabin của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi xuống, đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh nghe thấy âm thanh của mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi, cô bé đã đi đến cửa sân.
"Anh An!" Vân Hinh vui vẻ chạy về phía An Lương.
An Lương đưa tay đỡ đứa trẻ nghịch ngợm, sau đó bế cô bé lên: "Em có một mình à?”"
"Chú của em ở đâu?" An Lương lại hỏi thêm.
"Chú Hải Dương đã bỏ trốn từ lâu rồi, chú ấy nói muốn đi qua chỗ của chị Tiểu Ngư." Cô bé nghịch ngợm trả lời.
An Lương cười toe toét, đứa trẻ nghịch ngợm này đúng là quá thật thài
Gọi Vân Hải Dương là "chú" và gọi Hồ Tiểu Ngư là "chị", chỉ có thể nói là xuất sắc!
"Mẹ còn đang trang điểm, mỗi lần ra ngoài, mẹ lúc nào cũng mất rất nhiều thời gian, thật đúng là phiền phức mài" Cô bé nghịch ngợm phàn nàn. Thế nhưng, đứa trẻ nghịch ngợm này lại không nhìn thấy Vân Hi Nguyệt đi tới.
An Lương nói một cách có chủ ý: "Em cảm thấy như vậy có tốt không?”
"Không tốt chút nào!" Vân Hinh trả lời,'Mẹ đúng là một người hay cằn nhằn!"
"Hinh Hinh!" Vân Hi Nguyệt không khỏi mất mặt.
'Ah?" Vân Hinh quay lại nhìn Vân Hi Nguyệt,'Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ nhanh thế?"
Vân Hi Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng thâm nói "đây là con mình sinh ra" rồi nhìn về phía An Lương, đầu tiên là nói xin lỗi: "Xin lỗi, An Lương, hôm nay lại làm phiền cậu rồi."
"Không sao đâu." An Lương mỉm cười đáp lại,'Em cũng rất thích đứa trẻ nghịch ngợm Hinh Hinh này."