Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 92 - Chương 1718: Hoàn Toàn Là…

Chương 1718: Hoàn toàn là…

Đối diện với câu hỏi của Aphrora, An Lương suy nghĩ nên nói năng như thế nào.

Nói thẳng?

Có hơi quá tàn nhẫn!

Tình hình kinh tế của nước Nga thực sự chính là một đống phân, cho dù từ năm 2016 đang bắt đầu hồi phục từ từ nhưng cũng chỉ có vỏn vẹn thời gian ba năm lại bị đả kích.

Bởi vì thế yếu của nước Nga thực sự quá nhiều.

Nguồn kinh tế chủ yếu của nước Nga có ba phương diện lớn, thứ nhất là ngành năng lượng, dựa vào việc xuất khẩu dầu mỏ và khí thiên nhiên nhận được từ ¼ đến 1/3 tỷ trọng GDP tiền vốn.

Tỷ trọng GDP này cực kỳ quá đáng!

Dù gì thì An Lương cảm thấy tỷ trọng thu nhập này là để làm trò hề.

Chuyện hài hước hơn là nước Nga không có quyền định giá dầu mỏ và khí thiên nhiên, hoàn toàn do nước Mỹ và các đàn em của nước Mỹ quyết định giá cả.

Lúc giá của dầu mỏ và khí thiên nhiên giảm xuống, nước Nga sẽ rất khó chịu.

Vậy nên nước Nga bắt đầu khôi phục kinh tế từ năm 2016 chính là một trò đùa, nước Mỹ chỉ cần điều chỉnh nhẹ giá cả dầu mỏ, là đã có thể dạy dỗ nước Nga cách làm người.

Đứng trước tình hình như vậy, nước Nga chỉ có thể ăn hiếp hàng xóm Châu u.

Bởi vì EU cần nhập khẩu dầu mỏ và khí thiên nhiên từ nước Nga, bọn họ thường bị nước Nga bắt chẹt, hai bên có thể nói là tích oán đã lâu, không biết lúc nào thì sẽ lật bàn.

Dù gì nước Nga bị nước Mỹ chơi xấu trên thị trường dầu mỏ quốc tế, quay lưng lại chơi xấu hàng xóm khu vực Châu u, điều này ai mà chịu được?

Không phải là ăn hiếp người đó sao?

Các hàng xóm Châu u đã sớm chịu đủ bắt nạt của nước Nga, bọn họ cũng có suy nghĩ của mình.

Ngoại trừ sự ỷ lại kinh tế quái thai của xuất khẩu dầu mỏ và khí thiên nhiên, nguồn thu nhập kinh tế lớn thứ hai của nước Nga, những năm gần đây cũng xuất hiện vấn đề lớn.

Nguồn kinh tế lớn thứ hai của nước Nga là vũ khí công nghiệp nặng.

Thị trường buôn bán đắt nhất nhất trước kia Ấn Độ hiện tại đã từ bỏ nước Nga, quay lưng đầu quân vào đội hình của nước Mỹ, hơn nữa lén lút làm tự nghiên cứu gì đó.

Ngoại trừ Ấn Độ, hiện tại cũng không có người mua vũ khí cao cấp của nước Nga, chỉ mua một số sản phẩm cơ bản, còn là vật ngon giá mềm mới mua.

Đã là vật ngon giá mềm thì làm sao có thể kiếm nhiều tiền chứ? Thu nhập lớn thứ ba là nông nghiệp. Nước Nga là nước nông nghiệp, không ngờ tới chứ?

Thế nhưng nông nghiệp trong thương mại gần như nằm ở vị trí thấp nhất, giá trị cộng thêm của nó quá thấp, giá trị kinh tế tạo ra cũng quá thấp, hoàn toàn không thể bù đắp tổn thất hạ giá của dầu mỏ và khí thiên nhiên. Càng không thể bù đắp tổn thất trên thị trường vũ khí.

Cộng thêm sự đổ vỡ của ngành công nghiệp nặng, và sự thiếu thốn của ngành công nghiệp nhẹ, kinh tế của nước Nga là sao có thể tốt được, nếu những trường hợp như trên còn có thể khắc phục được thì nước Nga có một vấn đề lớn không thể khắc phục.

Dân số!

Diện tích quốc gia của nước Nga gần 1710 vạn km vuông, suýt nữa là gấp đôi nước Hạ, nhưng dân số của nước Hạ là 14 ức, dân số của nước nga là 1,46 ức.

Về cơ bản là tình hình gấp 10 lần!

Số lượng nhân khẩu thưa thớt, diện tích lãnh thổ khổng lồ, cộng thêm từng chiến tranh lạnh với nước Mỹ, dẫn đến dân số của nước Nga phân bố cực kỳ phân tán.

Ngoại trừ dân số phân tán, còn tồn tại vấn đề dân số phân bố không đồng đều.

Lấy dãy núi Ural làm đường chia cắt, 450 vạn km vuông bên Châu u có 1,15 ức dân số, còn phía đông của dãy núi Ural hơn 1250 vạn km vuông chủ có hơn 3000 vạn người.

Khái niệm số liệu không dễ hiểu, đổi cách nói khác thì dễ hiểu hơn!

Mức độ tập trung dân số của Châu u là ngoại trừ Bắc Cực, Châu u là thấp nhất, đừng nói đến khu vực phía đông có diện tích gần như gấp ba bốn lần phía tây, dân số càng gần như chỉ có ¼ phía tây, dân số phân bố càng thưa thớt hơn.

Bên nước Nga thường xuất hiện trường hợp là lái xe một hai tiếng đồng hồ cũng không thể nhìn thấy một bóng người!

Lấy số liệu thống kê năm 2019 làm ví dụ, thành phố có dân số trên trăm vạn của nước Nga theo số liệu công bố chính thứ là 15 cái, nhưng tình hình thực tế e rằng chỉ có 5 cái đầu thật thôi, thậm chỉ cái thứ 5 cũng có thế là giả.

Thế nhưng ở nước Hạ, vào năm 2019, thành phố có số dân trên trăm vạn có tận 130 cái, vượt qua cả thế giới phương tây!

Mật độ phân bố dân số quyết định hoàn cảnh thương nghiệp, chỉ có mật độ dân số đủ lớn, mới có thể có đủ nhiều nguồn cầu, mới có thể hình thành hoàn cảnh thương nghiệp ổn định.

Thành phố có hoàn cảnh thương nghiệp tốt của nước Nga chắc là chỉ có thủ đô Moscow thôi nhỉ?

Còn về cố đô Saint Petersburg, dân số chỉ có khoảng 500 vạn, hơn nữa cách thủ đô Moscow tận 650km, hoàn toàn không thể hình thành quần thể thành phố.

Thành phố lớn thứ ba là Novosibirsk, dân số giảm đến 150 vạn, hơn nữa cách thủ đô và cố đô đều vài nghìn km.

Điều này…

Các thành phố khác gần như đều có thể bỏ qua không tính?

Trong trường hợp phân bố dân số như vậy, ngoại trừ thủ đô có hoàn cảnh thương nghiệp không tồi, hoàn cảnh thương nghiệp của Saint Petersburg hơi tệ một chút, còn về các thành phố khác, bao gồm cả thành phố lớn thứ ba Novosibirsk, thực sự là một đống phân!

Đối với tình hình kinh tế như vậy của nước Nga, cùng với hoàn cảnh kinh tế, đứng trước câu hỏi của Aphrora, An Lương thực sự cần suy nghĩ lời ăn nói cẩn thận mới có thể không làm tổn hại lòng yêu nước của đối phương.

Hay là nói thẳng: Nước Nga các cô chính là một đống phân?

An Lương sợ câu nói này truyền đến tai vị đại đế kia, e là anh phải đón nhận khiêu chiến từ người già 68 tuổi?

May là không phải là vua roi ngựa lớn hơn một tuổi nữa, nếu không đối đánh năm roi xuống, An Lương sợ rằng đụng phải đơn kiện nhân mạng hình sự…

Chương 1719: Suy nghĩ vấn đề toàn diện!

Sau khi suy tính thận trọng một phen An Lương mới đáp lại Aphrora.

“Tình hình kinh tế của nước Nga bên cô ấy à, tuy rằng tạm thời hơi khó khăn, nhưng không gian phát triển trong tương lai rất lớn.” An Lương đưa ra một nhận xét không tồi.

Nói tóm lại là: Tương lai có thể trông cậy vào!

Còn về việc tương lai có thể phát triển lên hay không? Thế thì không liên quan đến việc của An Lương rồi.

Dù gì theo An Lương được biết, hễ dùng đến tương lai có thể trông cậy vào để hình dung, tỷ lệ thành công trong tương lai tự động giảm đi 50%.

Aphrora nhấp nhẹ một ngụm hồng trà, cô nhẹ nhàng đáp: “Anh An khách sáo thật!”

An Lương cười không nói gì.

“Thực ra tình hình kinh tế của nước Nga chúng tôi rất tệ hại, không chỉ là áp lực bên ngoài khổng lồ, phát triển nội bộ cũng rất khó khăn, cộng thêm giá cả của thị trường dầu mỏ và khí thiên nhiên bị phương tây thao túng, tình hình của quốc gia chúng tôi càng thêm khó khăn.” Aphrora nói rõ tình hình.

An Lương vẫn cười không nói gì. Lời này tiếp như thế nào chứ?

Không lẽ nói: Cô nói đúng, quốc gia của cô đúng thật rất khó khăn, làm phiền rồi, xin phép?

“Anh An, anh có hứng thú đầu tư ở quốc gia chúng tôi không?” Aphrora nhìn về phía An Lương.

Trong lòng An Lương cười thầm, thì ra Aphrora có mục đích này, hèn gì năng lực dự đoán nguy hiểm không có bất kỳ cảnh cáo gì, bởi vì mời mọc An Lương đầu sẽ không uy hiếp đến An Lương, ngược lại còn sẽ mang đến cơ hội mới cho An Lương.

Sự thật là, giống như An Lương đã phân tích, tình hình của nước Nga tương đối tồi tệ. Nhưng nước Nga cũng có cơ hội.

Chẳng hạn như là dầu mỏ và khí thiên nhiên!

An Lương nhìn thấy cơ hội tiến thân vào ngành công nghiệp năng lượng.

Nghĩ đến nước Hạ ngày nào cũng la làng việc lỗ vốn, An Lương cảm thấy mình cũng muốn có một cơ hội lỗ vốn, kiếm tiền hay không không quan trọng, quan trọng là muốn trải nghiệm thử cảm giác lỗ vốn trong ngành công nghiệp năng lượng.

Giống như lượng bán ra của nước Canada rất lớn, vậy mà kinh doanh như vậy cũng lỗ vốn được, An Lương nể thật!

“Bên cô muốn hợp tác như thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.

Aphrora đáp lại: “Anh An muốn hợp tác gì, chỉ cần thực hiện được cùng có lợi chắc là hầu hết hợp tác đều không có vấn đề.”

“Hửm?” An Lương ngây người ra một chút.

Hợp tác cùng có lợi không phải là quá đơn giản sao? Xin hỏi là giao dịch vũ khí cũng được ư?

Cuối cùng An Lương không có hỏi ra, loại kinh doanh này không phù hợp với anh.

“Chỉ cần là kinh doanh anh An cảm thấy có hứng thú, chỉ cần có thể hợp tác cùng có lợi, chúng tôi đều có thể hiệp thương.” Aphrora nói lại lần nữa.

“Dầu mỏ và khí thiên nhiên được không?” An Lương hỏi.

“Đương nhiên là được!” Aphrora khẳng định đáp lại.

“Nhưng quốc gia chúng tôi và quốc gia bên anh có hợp tác chính thức, tồn tại đường ống dẫn dầu, lượng hợp đồng mỗi năm là 1500 vạn tấn.” Aphrora tiếp tục nói: “Anh An có thể suy nghĩ đổi một ngành nghề khác không?”

An Lương tất nhiên biết hợp tác của nước Hạ với nước Nga.

Nhưng An Lương không có kế hoạch cạnh tranh ác tính, anh chỉ là dự định lấy một ít dầu thô ở nước Nga chuyển đến Thái Lan, để bên Thái Lan xử lý dầu thô này trở thành dầu thành phẩm, rồi bán ra ở thị trường Đông Nam Á.

Về mặt vận chuyển, An Lương hoàn toàn có thể lựa chọn vận tải biển.

2/3 dầu thô trên toàn cầu đều được vận chuyển qua vận tải biển, tuy rằng gia tăng thêm phí vận chuyển, nhưng An Lương có thể thông qua hợp tác này xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nước Nga, sau này quan hệ thân cận rồi thậm chí còn có thể dựa vào nước Nga tiếp xúc với lĩnh vực vũ khí nữa!

Đồ tốt.

Lĩnh vực vũ khí của nước Nga trước giờ tương đối mạnh, chỉ cần quan hệ đến nơi, chỉ cần có tiền, không chừng có thể lấy được một ít, ngoài ra đi vận tải biển đối với An Lương mà nói không phải là chuyện phiền phức!

Dưới sự bảo vệ của công ty Nhân Nghĩa An Toàn, đi vận tải biển hoàn toàn không lo vấn đề cướp biển, ngược lại còn giảm đi một phần phí bảo hiểm.

Đợi đường biển đi quen rồi, có thể còn…

Nói chung là hợp tác với nước Nga có lợi nhiều hơn có hại, An Lương đồng ý hợp tác với nước nga.

“Nếu hợp tác của chúng ta đặt ở khu vực Đông Nam Á thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.

Aphrora hơi ngây người ra chốc lát, sau đó lắc đầu lần nữa, “Lượng cầu bên đó quá ít, hơn nữa chi phí vận chuyển không rẻ, hoàn cảnh thời thế cũng rất phức tạp.”

“Ngoài ra bên đó sản lượng dầu cực kỳ nhiều, còn có một nước thành viên OPEC, bọn họ hoàn toàn không thiếu dầu!” Aphrora nói rõ.

Khu vực Đông Nam Á đúng thật không thiếu dầu!

Từ nước Nga vận chuyển vượt ngàn dặm đại dương qua đó, sau khi cộng dồn tiền vốn, hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào về giá.

Thêm nữa Aphrora nghĩ sai rồi!

An Lương hoàn toàn không quan tâm dầu đó có kiếm tiền hay không, cho dù là lỗ vốn thì đã làm sao?

An Lương bắt đầu học được xem xét vấn đề toàn diện, một dự án lỗ vốn thì lỗ vốn, trong phạm vi toàn diện, các dự án khác có thể kiếm được tiền về, hơn nữa có thể vì dự án lỗ kiếm được nhiều tiền hơn, thế không phải được rồi sao?

Tại sao cứ phải so đo được mất của một dự án chứ?

“Khu vực Đông Nam Á đúng là không thiếu dầu, nhưng chúng tôi cũng có thể mua dầu.” An Lương bình tĩnh nói.

Aphrora im lặng một chút, “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh An, nếu lượng dầu anh An mua vào quá ít, về cơ bản không có giúp ích gì với chúng tôi.”

“300 vạn tấn thì sao?” An Lương nói ra một con số.

Tổng giá trị của 300 vạn tấn dầu thô, trong trường hợp giá cả lên xuống, một năm là khoảng 10 ức đô la Mỹ.

Cho dù những dầu thô này bán lỗ vốn, lỗ cuối cùng của An Lương cũng sẽ không vượt quá 1 ức đô la Mỹ, nhưng anh sẽ nhận được tình bạn của nước Nga.

“Nhiều vậy?” Aphrora ngây người ra.

Lượng nhập khẩu một năm của nước Hạ mới 1500 vạn tấn, An Lương tương đương là một hơi ăn hạn ngạch 20%!

Chương 1720: Kế hoạch một công đôi chuyện!

Trong quán TWG của SKP, Aphrora ngây người ra nhìn An Lương, cô cảm thấy mình đánh giá thấp An Lương rồi, bởi vì An Lương mở miệng là 300 vạn tấn dầu.

Đó là 1/5 lượng nhập khẩu tổng thể của nước Hạ đó!

“Anh An, anh thực sự muốn mua nhiều dầu thô như vậy sao?” Aphrora hỏi.

“Đương nhiên!” An Lương khẳng định đáp lại.

Thực ra An Lương muốn dùng dầu thô này để kiếm tiền cũng không có vấn đề.

Chẳng hạn như xây một kho trữ dầu ở Thiên Cẩm, lấy khu vực Thiên Cẩm làm trung tâm, rồi gia nhập bộ ba doanh nghiệp dầu mỏ nhà nước cùng bọn họ hưởng thụ niềm vui của việc lỗ vốn.

Gia nhập bộ ba doanh nghiệp dầu mỏ nhà nước cũng không phải chuyện gì không thể, trên thực tế vào ngày 18 tháng 7 năm 2018, chính quyền trung ương nước Hạ đã tuyên bố mở cửa thị trường tương ứng rồi.

Bao gồm việc cho phép doanh nghiệp dầu mỏ có vốn đầu tư nước ngoài tiến hành đầu tư kinh doanh tại nước Hạ.

Trước ngày 17 tháng 8 năm 2018, doanh nghiệp dầu mỏ có vốn đầu tư nước ngoài đầu tư trạm xăng dầu có hạn chế cực kỳ lớn, đến mức lượng trạm xăng dầu vượt qua con số 30 thì bắt buộc phải do tư bản nước Hạ giữ cổ phần.

Thế nhưng lệnh cấm này đã được dỡ bỏ hoàn toàn vào ngày 17 tháng 8 năm 2018.

Ngay hôm dỡ bỏ lệnh, công ty BP doanh nghiệp kinh doanh dầu mỏ tư nhân lớn nhất thế giới đã tuyên bố sẽ xây dựng hơn 2000 trạm xăng dầu tại nước Hạ, có thể nói là khiến cho bộ ba doanh nghiệp dầu mỏ nhà nước cực kỳ đau đầu.

Dù gì công ty BP thực sự quá lớn mạnh, nó đứng thứ 8 trong top 500 doanh nghiệp mạnh nhất trên thế giới năm 2020.

. . .

Được thôi!

Xếp hạng này không có gì hay ho!

Bởi vì xếp hạng của anh cả bộ ba doanh nghiệp dầu mỏ nhà nước xếp hạng nhì, anh ba xếp hạng tư, chỉ có em út xếp hạng 64. Mỗi hạng 8 cỏn con?

Ngoại trừ em út trong bộ ba doanh nghiệp dầu mỏ nhà nước, anh cả và anh ba đều ở trên cao đó!

Đến đầu tư nước ngoài còn có thể kinh doanh độc lập toàn bộ trạm xăng dầu trong nước, người nước Hạ chính gốc như An Lương sao lại không thể chứ?

Trong trường hợp nếu mua vào 300 vạn tấn dầu thô, An Lương hoàn toàn có thể gia nhập vào ngành công nghiệp năng lượng, trải nghiệm một chút niềm vui của lỗ vốn.

Đợi đến khi An Lương gia nhập ngành công nghiệp năng lượng, sau này việc đổ xăng của trực thăng, đổ xăng của du thuyền, thế là hoàn toàn không đau lòng nữa được chứ?

“Thậm chí tôi còn có thể để lại công tác xử lý dầu thô ở nước Nga của cô, xây dựng công xưởng xử lý tương ứng ở nước Nga bên cô, cung cấp vị trí công việc của bên cô.” An Lương bổ sung.

An Lương nói thêm nữa: “Thậm chí là vấn đề vận chuyển, tôi cũng có thể để cho nước Nga bên cô xử lý.”

Nếu giao việc vận chuyển cho nước Nga điều đó có nghĩa là nước Nga lại có thể lời thêm một khoản, cũng cấp thêm nhiều vị trí công việc lần nữa, cùng với việc xách động các dây chuyền sản xuất xung quanh.

Lấy vận tải biển làm ví dụ, vận tải biển cần thuyền.

Sau khi doanh nghiệp vận tải biển kiếm tiền của An Lương, thuyền của họ lại cần tu sửa, lại xách động sự phát triển của các doanh nghiệp xung quanh, đồng thời cung cấp nhiều vị trí công việc hơn.

Càng nhiều vị trí công việc mang đến càng nhiều thu nhập, sau đó lại kích thích chi tiêu ăn uống, chi tiêu sinh hoạt, cùng với các ngành nghề này nọ đều được kích thích.

Thông qua hai dây chuyên sản xuất chính là xử lý dầu thô và vận chuyển dầu thô, chỉ cần mỗi năm có lượng xử lý 300 vạn tấn, ít nhất có thể cung cấp hàng nghìn vị trí công việc, các ngành sản xuất xung quanh lại sẽ cung cấp thêm nhiều vị trí công việc nữa, cuối cùng sẽ mang đến sức sống cho thành phố.

Giống như thành Bạch Hạc nổi tiếng của nước Hạ, là một thành phố dạng tài nguyên khoáng sản, sau khi hết tài nguyên khoáng sản, dây chuyền sản xuất chính đứt gãy, thành Bạch Hạc tất nhiên cũng lụi tàn.

Việc mà bây giờ An Lương làm, chính là đặt một dây chuyền sản xuất quan trọng tại nước Nga, tuy rằng không thể xách động một thành phố, nhưng có thể thay đổi cuộc sống của nhiều người.

Aphrora chần chừ nhìn An Lương, bởi vì điều kiện mà An Lương đề ra quá tốt! Đằng sau điều kiện tốt như vậy, An Lương lại muốn nhận được cái gì?

Aphrora từng nghĩ đến mình, nhưng cô biết An Lương có bạn gái, hơn nữa bạn gái cực kỳ xinh đẹp, cô đúng thật xinh đẹp, nhưng cũng không thể khiến cho An Lương trả giá nhiều đến vậy?

Aphrora hít một hơi thật sâu, “Anh An, anh muốn nhận được gì?”

An Lương cố tình cười như không cười nhìn Aphrora.

Aphrora bị An Lương nhìn đến mức hơi hơi cúi đầu xuống.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản.” An Lương đáp lại: “Cô biết công điện lực Tokyo của Nhật Bản không?”

Aphrora bắt đầu hơi ngơ ra, khiến cô trông có vẻ ngờ nghệch đáng yêu.

Aphrora không hiểu ý của An Lương lắm, bởi vì tính nhảy cóc của chủ đề An Lương quá lớn đi, lúc nãy còn đang nói đến việc 300 vạn tấn dầu thô, bây giờ lại nhảy đến chủ đề của công ty điện lực Tokyo rồi?

Tính nhảy cóc của chủ đề như vậy thực sự quá lớn, Aphrora cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu.

“Anh An, tôi không hiểu ý của anh lắm.” Aphrora chần chừ nhìn An Lương.

“Mỗi năm nước Nga bên cô xuất bao nhiêu dầu thô cho Nhật Bản?” An Lương hỏi.

Nhật Bản là nước tiêu thụ dầu mỏ lớn thứ ba, nhưng bản thân Nhật Bản gần như không sản xuất dầu thô, trước đó Nhật Bản từng ỷ lại cực nhiều vào dầu mỏ khu vực Trung Đông, bây giờ đang tích cực mở rộng kênh mới.

“Khoảng 700 vạn tấn.” Aphrora nói ra số liệu ngay.

Bố của cô là Bộ trưởng Bộ Sinh thái và Tài nguyên thiên nhiên, cô cực kỳ hiểu rõ những thông tin này.

“Tôi có một kế hoạch một công đôi chuyện, cô muốn nghe thử không?” An Lương mỉm cười.

“Tôi rất có hứng thú!” Aphrora đáp lại.

Nếu có thể một công đôi chuyện, thế thì tốt nhất rồi nhỉ?

Chương 1721: Nhiệm vụ từng bị gác lại!

An Lương từng gác lại một nhiệm vụ quan trọng.

‘Nhiệm vụ đặc biệt: Tạo thành công kích dư luận với kế hoạch xả nước thải nhiễm phóng xạ của Nhật Bản.’

‘Nội dung nhiệm vụ: Mời ký chủ kiếm chuyện với kế hoạch liên quan đến xả nước thải ô nhiễm của Nhật Bản trên phương diện dư luận, từ đó cố gắng ngăn chặn chính phủ Nhật Bản xả nước thải nhiễm phóng xạ ra biển.’

‘Phần thưởng nhiệm vụ: Một phần thông tin năng lượng quan trọng’

An Lương đã từng nhận được phần thưởng Một phần thông tin năng lượng quan trọng , anh vẫn luôn thấy phần thứ ba là thông tin rất quan trọng, nhưng nhiệm vụ này hơi khó.

Công ty điện lực Tokyo của Nhật Bản đã trở thành tình hình heo chết ko sợ nước sôi, bởi công ty điện lực Tokyo vì xử lý vấn đề nhà máy điện hạt nhân Fukushima đã đầu tư liên tục 2000 ức đô la Mỹ vào đó.

Tệ hơn là nhà máy điện hạt nhân bây giờ trở thành một hố đen không đáy, cho dù có đổ thêm 2000 ức đô la Mỹ, vẫn có khả năng không thể giải quyết vấn đề của nhà máy điện hạt nhân Fukushima.

Xét đến trường hợp như vậy, công ty điện lực Tokyo đúng thật là heo chết không sợ nước sôi. Nếu không sao có thể nói ra lời điên cuồng như xả nước thải nhiễm phóng xạ vào biển?

Trước đó An Lương thầm tài trợ tiền vốn cho các tổ chức bảo vệ môi trường, đả kích dư luận với công ty điện lực Tokyo, công ty điện lực Tokyo lại làm sao có thể để tâm chứ?

Công ty điện lực Tokyo của bây giờ đã nằm đó cho tuỳ ý chửi. Chửi thì chửi đi!

Để lấy được thông tin năng lượng quan trọng thứ ba, An Lương tất nhiên không bỏ lỡ nhiệm vụ quan trọng này, bây giờ anh nghĩ ra được một ý hay.

“Chắc cô từng nghe nói qua về sự cố an toàn của nhà máy điện hạt nhân Fukushima của công ty điện lực Tokyo.” An Lương nhìn Aphrora.

Aphrora gật đầu: “Tôi biết rất nhiều chi tiết của sự cố an toàn nhà máy điện hạt nhân Fukushima, vì bên chúng tôi cũng có một sự cố an toàn trạm điện.”

“Nhà máy điện hạt nhân Chernobyl.” An Lương tiếp lời.

“Đúng vậy.” Aphrora khẳng định, “Tuy rằng khu vực hiện tại đang ở của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl đã không ở quốc gia chúng tôi, nhưng quốc gia chúng tôi vẫn rất quan tâm vấn đề này.”

Đây không phải là nước Nga có đạo nghĩa quốc tế gì, mà là nếu nước Ukraine không xử lý tốt, nước Nga cũng phải xui xẻo!

“Về chuyện của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl, cô biết bao nhiêu?” An Lương hỏi.

Aphrora hỏi ngược lại: “Anh An muốn biết cái gì?”

“Chẳng hạn như khu vực Chernobyl cần bao lâu mới có thể trở lại bình thường, tình hình hiện tại của nhà máy điện Chernobyl, cùng với thái độ của nước Ukraine với khu vực Chernobyl.” An Lương tiếp tục nói rõ.

Aphrora suy nghĩ một chút mới bắt đầu đáp lại.

“Về vấn đề khu vực Chernobyl cần bao lâu mới có thể trở lại bình thường, thực sự là mỗi người một cách nói, có người nói là 24100 năm, bởi vì 24100 năm là chu kỳ bán phân rã của Plutoni.” Aphrora nói rõ.

“Nhưng vào năm 2010, có 150 người già vi phạm lệnh cấm của chính quyền Ukraine sinh sống ở ven vùng Chernobyl.” Aphrora bổ sung.

“Hiện tại tình hình của Chernobyl vẫn rất tồi tệ, còn có hơn 190 tấn phóng xạ tồn tại nguy hiểm chết người, lò phản ứng số 4 kế hoạch ban đầu đầu tư vào năm 2008, vì thiếu hụt tiền vốn, độ khó thi công quá lớn, tính an toàn nhân viên v.v., kéo đến năm 2018 mới hoàn thành triệt để.” Aphrora tiếp tục nói rõ.

“Ngoại trừ lò số 4 ra, rủi ro an toàn của lò số 1 cũng càng ngày càng lớn, thiết bị chống phóng xạ của lò số 2 và lò số 3 cũng cần sửa chữa, nhưng cần một nguồn tiền vốn đầu vào khổng lồ.” Aphrora nói thêm.

“Lấy lò phản ứng số 4 làm ví dụ, tổng đầu tư 15 ức Euro, ngân hàng phát triển Châu u đầu tư 7 ức, ngoài ra có 45 quốc gia cung cấp ủng hộ tiền vốn, cuối cùng mới xây dựng hoàn thành lò phản ứng số 4.” Aphrora đưa ra ví dụ nói rõ.

“Ukraine chơi chiêu bắt cóc hoàn cảnh, một khi vấn đề của lò số 4 bộc phát ra, ngoại trừ Ukraine thì cả liên minh Châu u cũng đều xui xẻo cùng. Xét đến trường hợp như vậy, cả liên minh Châu u chỉ có thể bóp mũi trả tiền cho Ukraine.” Aphrora cười lên.

“Nếu không ô nhiễm hạt nhân của lò số 4 bộc phát ra, nước Ukraine đúng thật sẽ chịu thiệt, nhưng ô nhiễm hạt nhân kia theo gió mùa và dòng khí tuần hoàn, cuối cùng sẽ làm ô nhiễm cả Châu u.” Trong mắt Aphrora tràn đầy nét cười.

“Để tránh trường hợp như vậy xảy ra, liên minh Châu u còn có thể làm gì chứ?” Aphrora thẳng thắn cười phá lên.

An Lương cảm thán: “Công ty điện lực Tokyo là có gì học nấy.”

Công ty điện lực Tokyo muốn xả nước thải ô nhiễm vào biển, đó là kéo cả thế giới chết cùng, vậy nên công ty điện lực Tokyo là định tống tiền cả thế giới sao?

Nhưng công ty điện lực Tokyo không thể nào thành công.

Người ơi, thời đại thay đổi rồi!

Nhà máy điện hạt nhân Chernobyl của Ukraine là vấn đề sự cố an toàn năm 1986, cho dù lúc đó là tai nạn, hay là nguyên nhân gì khác, dù gì bây giờ cũng đã là sự thật cố định, vậy nên mới có thể tống tiền như chốn không người.

Bây giờ công ty điện lực Tokyo khống chế rất tốt nước nhiễm phóng xạ, nếu muốn chủ động xả ra biển… Không phải muốn ăn đập sao?

Tai nạn và chủ động là hai khái niệm khác nhau, khi công ty điện lực Tokyo thực sự xả nước thải ra biển sẽ gặp phải cản trở cực kỳ khổng lồ.

Vấn đề duy nhất là công ty điện lực Tokyo có chó cùng dứt giậu hay không?

Chương 1722: Liên minh Châu u cũng khổ quá!

An Lương cảm thấy công ty điện lực Tokyo chắc không dám xả nước thải vào biển trước, làm một thao tác tiền trảm hậu tấu.

Bởi vì nếu thao tác như vậy, kết quả lớn nhất là bị chính quyền các nước trên thế giới đàn áp, cuối cùng sẽ kiện đến công ty điện lực Tokyo phá sản.

“Chính quyền Ukraine là vừa yêu vừa hận đối với khu vực Chernobyl và nhà máy điện hạt nhân Chernobyl.” Aphrora tiếp tục nói.

“Thực ra từ hồi năm 2000, nước Ukraine đã có công ty du lịch lén lút sắp xếp du khách vào khu vực cấm gần nhà máy điện hạt nhân Chernobyl du lịch, chính quyền địa phương lấy được lợi ích thêm từ việc này.” Aphrora tiết lộ thông tin bí mật.

“Vào năm 2010, quy mô của du khách mở rộng thêm một bước, quy mô của dây chuyền lợi ích đã cực kỳ khổng lồ.” Aphrora tiếp tục tiết lộ bí mật.

“Mãi đến năm ngoái, chính quyền nước Ukraine xác định thời cơ chín muồi, công khai với bên ngoài nói rằng một phần khu vực cấm gần nhà máy điện hạt nhân Chernobyl mở cửa làm du lịch.” Trong giọng điệu của Aphrora mang chút chế giễu.

“Điều kiện kinh tế của Ukraine cũng rất tệ, hơn nữa chính quyền và đám phản động đánh qua đánh lại, bây giờ có một kênh đào có thể kiếm tiền, nước Ukraine tất nhiên sẽ không bỏ qua.” Aphrora rõ ràng hơi xem thường nước Ukraine.

“Đúng rồi, hiện tại nước Ukraine lại đang chơi xấu, đang thử tống tiền các nước Châu u, ngoại trừ lò số 4 các lò còn lại đều cần thao tác củng cố chống phóng xạ, dự kiến cần 30 ức Euro tiền vốn.” Aphrora tiết lộ nhiều thông tin hơn.

“Dù gì nước Ukraine là không lấy ra được tiền này, kết quả cuối cùng cũng là các quốc gia của Châu u sắp xếp chuyên gia qua để đánh giá rủi ro, nếu rủi ro thực sự quá lớn, thế thì bóp mũi mà chịu, dù gì chiêu này nước Ukraine đã từng thành công rồi.” Aphrora nói rõ.

An Lương đột nhiên cảm thấy Châu u khá khổ!

Người đời đều biết Châu u lớn mạnh, nhưng lại có bao nhiêu người biết Châu u lúc nào cũng bị ức hiếp?

Đúng vậy!

Châu u lúc nào cũng bị ức hiếp!

Có sao nói vậy, Châu u bị ức hiếp thời gian dài hơn và khổ hơn so với nước Hạ.

Lấy hệ thống dẫn đường làm ví dụ, hệ thống dẫn đường có thể nói là một trong những điều cơ bản của quốc gia hiện đại hoá, nước Mỹ có GPS, nước Hạ có hệ thống Bắc Cực Tinh, Châu u vốn dĩ cũng có hệ thống định vị Galileo, nhưng Châu u bị ức hiếp thảm khốc.

Lúc liên minh Châu u xây dựng Galileo, thực ra tính năng của Galileo đã tân tiến hơn GPS của Mỹ, sau đó vấn đề là ở đây, nước Mỹ cảm thấy hệ thống Galileo của liên minh Châu u là một mối uy hiếp.

Thế là nói thẳng với liên minh Châu u, yêu cầu liên minh Châu u ngưng công tác tổ chức của hệ thống Galileo, nếu không nước Mỹ sẽ phóng vệ tinh phá tan hệ thống Galileo.

Châu u đứng trước sự ức hiếp như vậy, không phải cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng?

Chính là bởi vì có chuyện như vậy mới có hợp tác sau này của Châu u với nước Hạ, kế hoạch ban đầu là công tác nghiên cứu lần hai hệ thống Galileo.

Nhưng nước Mỹ lại nói Châu u không nhân đạo, đâm sau lưng nước Mỹ một nhát, yêu cầu Châu u chấm dứt hợp tác với nước Hạ.

Châu u lại bị ức hiếp rồi!

Sau khi Châu u bị ức hiếp, cảm thấy không thể tự mình chịu uất ức, thế là nói với nước Hạ, liên minh Châu u bọn họ không chơi nữa, các kỹ thuật hứa hẹn cho nước Hạ cũng không cho nữa, để nước Hạ tự chơi.

Không làm gì được nước Mỹ, còn không làm gì được nước Hạ sao?

Liên minh Châu u thậm chí còn có khoái cảm trả đũa sau khi ức hiếp nước Hạ!

May mà nước Hạ tự lực tự cường tự mình làm ra hệ thống Bắc Cực Tinh, chuyện như vậy khiến cho Châu u cảm thấy rất không thoải mái, thế là nó đi tìm nước Mỹ kháng cáo.

Liên minh Châu u hỏi nước Mỹ, hệ thống Bắc Cực Tinh của nước Hạ còn tân tiến hơn hệ thống Galileo, càng dẫn trước cả thời đại so với hệ thống GPS, tại sao nước Mỹ không kiếm chuyện với nước Hạ?

Bom vệ tinh đã nói đâu?

Không lẽ là nói xạo sao?

Nước Mỹ chỉ có thể âm thầm nói rằng nước Hạ cũng có bom vệ tinh, nếu như bọn họ phóng bom vệ tinh, thế thì chắc chắn nước Hạ sẽ phản kích.

Đứng trước câu trả lời như vậy, liên minh Châu u chỉ biết khóc, nói trước là làm đồng minh, nói trước là mọi người cùng một nhà, cuối cùng vẫn là ai mạnh người nấy có quyền sao?

Châu u vừa bị nước Mỹ ức hiếp sau khi về nhà, lại một lần nữa bị nước Mỹ ức hiếp, khu vực Châu u về cơ bản không có dầu mỏ và khí thiên nhiên, bọn họ muốn có dầu mỏ và khí thiên nhiên chỉ có hai đường lối, thứ nhất là nhập khẩu từ nước Nga, thứ hai là nhập khẩu từ nước Azerbaijan.

Sau đó nước Nga làm một thao tác bất ngờ, họ nhập dầu mỏ và khí thiên nhiên với giá cao hơn giá thị trường của nước Azerbaijan, sau đó lũng đoạn thị trường rồi bán ra cho liên minh Châu u với giá cao.

Hoàn toàn là xem liên minh Châu u như một con heo mập để làm thịt!

Năm ngoái nước Nga và liên minh Châu u chính là vì vấn đề này mà suýt nữa đã đánh nhau, bây giờ là tình hình va va chạm chạm, liên minh Châu u cũng mạnh miệng mua rất nhiều dầu mỏ và khí thiên nhiên của nước Nga.

Ấy mà liên minh Châu u năm ngoái lại bị nước Ukraine tống tiền, nói rằng một là cho tiền, hai là mọi người cùng chết.

An Lương cảm thấy liên minh Châu u khả năng lớn là phải cho tiền nhỉ? Dù gì nước Ukraine là thực sự không có tiền.

Không có tiền thì có nghĩa là không thể giải quyết vấn đề của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl, tất nhiên chỉ có thể kéo theo mọi người cùng chết.

Trong tình hình như vậy, liên minh Châu u còn có thể làm gì chứ? Thành ngữ nước Hạ nói hay lắm: Đồ ngọc thì không đụng với đồ gốm!

Liên minh Châu u bọn họ là đồ ngọc cao quý, nước Ukraine là đồ gốm tệ hại, vậy nên An Lương cảm thấy khả năng lớn là liên minh Châu u sẽ tiêu tiền để tránh tai nạn.

Trong trường hợp như vậy, An Lương cảm thấy kế hoạch của mình ổn rồi nhỉ?

Chương 1723: Phương án hợp tác đôi bên cùng có lợi!

Về vấn đề nhà máy điện hạt nhân Fukushima, An Lương vẫn luôn cảm thấy đây là một nút thắt chết thuộc vòng tuần hoàn chết không lời giải.

Cái gì mà áp đảo dư luận tổ chức bảo vệ môi trường, cái gì mà hé lộ từ nhà báo nổi tiếng, cái gì mà kêu gọi khiển trách, tất cả đều không có tác dụng. Bởi vì ô nhiễm phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân Fukushima chính là một cái động không đáy, không ai biết rốt cuộc còn cần thêm 1000 ức đô la Mỹ, hay là 2000 ức đô la Mỹ, thậm chí là nhiều tiền vốn hơn nữa mới có thể khiến nước nhiễm phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân Fukushima được trong lành.

Tình hình như vậy không phải là vòng tuần hoàn chết không lời giải sao?

Thế nhưng sự xuất hiện của Aphrora khiến cho An Lương nhìn thấy ánh sáng giải quyết vấn đề.

Nếu vận chuyển nước thải nhiễm phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân Fukushima đến khu vực cấm của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl để dự trữ thì sao?

Dù gì trong khu vực cấm của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl đã bị nhiễm phóng xạ rồi, dự trữ thêm một ít nước thải nhiễm phóng xạ cũng không có vấn đề nhỉ!

Quan trọng hơn là ô nhiễm hạt nhân của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl là do phóng xạ Plutoni tạo thành, kỳ phân huỷ của nó lên đến 24100 năm, đối với loài người mà nói biên độ thời gian này quá dài, gần như có thể dùng vĩnh cửu để hình dung.

Nước thải nhiễm phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân Fukushima tạo ra, đại khái chỉ cần 60 năm là có thể giải quyết vấn đề.

Vấn nên tổng hợp hai cái lại, nước thải nhiễm phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân Fukushima vận chuyển đến dự trữ ở khu vực cấm của nhà máy điện hạt nhân Chernobyl thì có thể một công đôi chuyện rồi nhỉ?

Còn về việc nước Ukraine không đồng ý?

Nước Nga và liên minh Châu u sẽ cùng yêu cầu Ukraine đồng ý.

Bởi vì nước Nga và Châu u còn sẽ cùng yêu cầu công ty điện lực Tokyo của Nhật Bản đồng ý, hơn nữa chi trả một khoản phí dự trữ khả quan cho nước Ukraine.

Chi phí này chắc chắn sẽ thấp hơn công ty điện lực Tokyo tự giải quyết vấn đề, hơn nữa sau khi Ukraine nhận được khoản phí dự trữ khả quan này, vừa hay có thể dùng để xây dựng thiết bị chống phóng xạ cho lò số 1, lò số 2 và lò số 3.

Thế thì liên minh Châu u sẽ không bị Ukraine tống tiền nữa nhỉ?

Nước Nga cũng có thể cho Nhật Bản mua nhiều dầu thô hơn trong cuộc giao dịch này, Nhật Bản lại có thể giảm đi sự ỷ lại của dầu mỏ với khu vực Trung Đông.

Phương án này tổng hợp lại có thể nói là điển hình của hợp tác nhiều bên cùng có lợi! Mỗi người đều có điều tốt, mỗi người đều có lợi ích của riêng mình. Nhưng Aphrora phát hiện ra một vấn đề!

An Lương lại có điều tốt gì chứ?

Trong kế hoạch khổng lồ này, mỗi quốc gia đều có lợi ích của mình, thế nhưng dường như không có lợi ích của An Lương?

Aphrora hỏi thẳng: “Tôi có một câu hỏi, anh An, anh có thể lấy được lợi ích gì chứ?”

“Hai lợi ích!” An Lương thẳng thắn nói.

“Thứ nhất, tôi có thể có được tình hữu nghị của nước Nga bên cô, thêm gắn kết mối quan hệ của chúng ta, từ đó làm nền tảng cho hợp tác bước tiếp theo.” An Lương nói rõ.

Aphrora thừa nhận cách nói này.

“Thứ hai, tôi mong rằng có thể góp sức cho môi trường tự nhiên của Trái Đất.” An Lương chân thành nói.

An Lương tiếp tục bổ sung: “Nếu chúng ta không giải quyết chuyện này, lỡ như một đêm trăng thanh gió mát nào đó công ty điện lực Tokyo đột nhiên mất não, xả nước thải nhiễm phóng xạ bọn chúng dự trữ vào biển, thế thì phải làm sao?”

“Từ đó về sau, đại dương bị ô nhiễm, e rằng rất lâu rất lâu sau chúng ta cũng không thể ăn hải sản rồi.” An Lương than thở.

Lý do này, Aphrora bày tỏ nghi ngờ, nhưng cô lại không nghĩ ra được điểm phản bác.

“Không lẽ thực sự là lý do không đáng tin này sao?” Trong lòng Aphorara thầm suy đoán.

“Đúng rồi, Aphrora, bất kể kế hoạch này có thể thành công hay không, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình, mỗi năm mua vào 300 vạn tấn dầu thô từ nước Nga bên cô, hơn nữa xử lý tại nước Nga bên cô rồi để nước Nga của cô vận chuyển dầu thành phẩm qua.” An Lương hứa hẹn nói.

Aphrora đáp lại: “Cảm ơn anh An, tôi sẽ nhanh chóng nói chuyện này với bố tôi, hơn nữa nói cả kế hoạch mà anh An vừa mới đề ra cho bố tôi luôn.”

“Ừm!”

An Lương vừa gật đầu, vừa giơ tay trái lên xem thời gian.

Aphrora cực kỳ hiểu rõ văn hoá của nước Hạ, cô vừa thấy động tác của An Lương đã biết ý của anh, cô chủ động nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh An, tôi về trước đây, sau này sau khi có kết quả, cho dù là kết quả gì tôi cũng đều sẽ phản hồi lại cho anh.”

An Lương gật đầu đáp: “Được!”

Hai người chia tay ở quán TWG, An Lương tất nhiên là về căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh, anh dự định ngày mai về nhà, hôm nay dặn dò kỹ càng con mèo lớn Đế Đô về việc học tập nghiêm túc.

Ít ra phải dặn dò hai lần chứ?

Nếu không An Lương lo rằng cô sẽ không nhớ!

Sau khi Aphrora chia tay với An Lương, cô không quay về trường mà âm thầm đến lãnh sự quán của nước Nga, vừa nãy cô không nói đùa, cô đúng thật tính cố gắng nhanh nhất nói cho bố cô biết kế hoạch của An Lương.

Tuy rằng kế hoạch của An Lương miêu tả nghe có vẻ rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều quốc gia, nhưng trên thực tế suy nghĩ kỹ càng một chút thì hình như thực sự có tính khả thi, hơn nữa mỗi bên đều có thể có được lợi ích.

Dưới tiền đề hợp tác đôi bên cùng có lợi, từ nước Nga dẫn đầu, có thể thực sự có thể thực hiện được kế hoạch mà An Lương miêu tả nhỉ?

Tệ hơn thì…

An Lương không phải đã nói trước ý muốn mua vào 300 vạn tấn dầu thô sao, hơn nữa đồng ý giao cho nước Nga xử lý, còn có vận chuyển, đó cũng là một hợp tác tương đối không tồi!

Chương 1724: Thành ý và kỹ thuật mới!

Lãnh sự quán nước Nga ở Đế Đô.

Aphrora nói chuyện với Vasilevichy Konev Kobel bố của cô thông qua đường truyền an toàn bảo mật, Aphora nhanh chóng nói rõ suy nghĩ và kế hoạch mà An Lương đề ra.

“Bố, bố cảm thấy kế hoạch này như thế nào?” Aphrora hỏi.

Vasilevichy Konev khẳng định đáp lại: “Kế hoạch không tồi!”

“Nếu thực sự tiến hành theo kế hoạch, chúng ta và Châu u, còn có Ukraine và Nhật Bản, tất cả đều có thể nhận được lợi ích không tồi, nhưng anh ta có lợi ích gì?” Vasilevichy hỏi ngược lại.

Aphrora lặp lại một lần hai điểm lợi ích mà An Lương nói ra.

“Con tin không? Vasilevichy hỏi.

Aphrora im lặng một chút: “Con cảm thấy có thể tin tưởng, sức mạnh của anh ấy ở nước Hạ rất lớn, tuy rằng gia đình anh ấy không làm vị trí cao trong chính quyền trung ương nước Hạ, nhưng đối tác hợp tác của anh ấy đều cực kỳ có quyền thế.”

“Con thực sự không thể đoán được anh ấy có mục đích gì.” Aphrora bổ sung.

“Anh ấy có một công ty an ninh, chủ yếu hoạt động ở khu vực Đông Nam Á, khu vực Châu Phi cũng có sức mạnh nhất định, sau khi anh ấy có mối quan hệ tốt với chúng ta, có thể sẽ để chúng ta cung cấp vũ khí.” Vasilevichy nói ra một khả năng trong đó.

“Vậy chúng ta từ chối hợp tác của anh ta sao?” Aphrora chần chừ.

“Tại sao phải từ chối chứ?” Vasilevichy cười phá lên: “Kế hoạch anh ta đề ra thực sự có tính khả thi, sau khi chúng ta nghiên cứu kỹ một lượt mới suy nghĩ đến cách thức chấp hành.”

“Đúng rồi, anh ta thực sự muốn mua 300 vạn tấn dầu thô sao?” Vasilevichy hỏi.

“Chắc là sẽ mua ạ?” Aphrora hỏi ngược lại.

Vasilevichy suy nghĩ một hồi, mới đáp lại: “Bên chúng ta sẽ xử lý kế hoạch trước, đợi sau khi chúng ta xác định kế hoạch cụ thể, con mới liên hệ với đối phương?”

“Để anh ta thấy thành ý của chúng ta sao?” Aphrora hiếu kỳ.

“Ừm!” Vasilevichy khẳng định đáp lại.

“Đúng rồi, anh ta có từng nhắc đến, anh ta sẽ thiết lập xưởng luyện dầu ở thành phố nào không?”

“Không.” Aphrora đáp lại: “Nhưng chắc là thành phố gần biển, hơn nữa có cảng, anh ta chuẩn bị vận chuyển dầu thành phẩm qua vận tải biển.”

“Ha ha, nhóc con này thú vị đó.” Vasilevichy cười ha ha: “Đúng rồi, nhóc này có nghiêm túc với con gái nhà chúng ta không?”

“Bố!” Aphrora hừm hừm nói: “Con cúp máy trước đây!”

“Được, bên bố có kết quả rồi sẽ thông báo cho con.” Sau khi Vasilevichy đáp lại thì ông ta cúp máy.

. . .

Trụ sở chính công ty điện lực Tokyo ở Nhật Bản.

Một người trung niên đang báo cáo tình hình trong văn phòng của giám đốc công ty điện lực Tokyo.

“Thưa giám đốc, nhà đất xung quanh nhà máy điện hạt nhân Fukushima, vì nguyên nhân ô nhiễm hạt nhân, bây giờ gần như là miễn phí, chúng ta có thể mua lại số nhà đất này, sau đó xây thêm nhiều lon dự trữ nước thải nhiễm phóng xạ.” Người trung niên báo cáo nói.

“Sato Kun, anh biết xây lon dự trữ mới cần bao nhiêu tiền vốn không?” Shimizu Masaki giám đốc của công ty điện lực Tokyo hỏi ngược lại.

Sato Miku là chuyên gia của công ty điện lực Tokyo, đối với đề nghị xả nước thải nhiễm phóng xạ ra biển, Sato Miku luôn là phe phản đối, hơn nữa là phe phản đối kiên định.

Shimizu Masaki không để thời gian cho Sato Miky nói, ông ta tiếp tục nói: “Sau tai nạn xảy ra ngày 12 tháng 3 năm 2011, chúng ta đã tiêu tốn hơn 2000 ức đô la Mỹ để xử lý sự cố an toàn lần này.”

“Anh chỉ biết xả nước thải nhiễm phóng xạ vào biển có rủi ro ô nhiễm, nhưng anh có từng nghĩ rằng, nếu chúng ta tiếp tục xây lon dự trữ mới, tiếp tục dự trữ nước thải nhiễm phóng xạ mới, lỡ như có ngày bị động đất lớn lần nữa thì sao?” Shimizu Masaki hỏi Sato Miku.

Vào ngày 11 tháng 3 năm 2011, Nhật Bản xảy ra động đất cấp 9, từ đó dẫn đến nhà máy phát điện hạt nhân Fukushima xảy ra vấn đề, hoàn toàn thuộc về vấn đề thiên tai.

“Nhưng cũng không thể xả nước thải nhiễm phóng xạ vào biển chứ?” Sato Miku cố gắng cãi theo lý lẽ: “Tôi có thể nghiên cứu kỹ thuật mới hơn cho công ty, tôi có thể…”

“Được rồi!” Shimizu Masaki cắt ngang Sato Miku: “Chuyện này không cần phải nói nữa.”

Ánh mắt của Sato Miku rất phức tạp, ông ta hiểu rõ ý của Shimizu Masaki, quản lý cấp cao của công ty điện lực Tokyo e là chuẩn bị tìm một thời cơ thích hợp lén lén lút lút xả một phần nước thải nhiễm phóng xạ ra biển, từ đó tiến hành quan sát?

Nếu ảnh hưởng tương đối nhỏ, thế thì chắc là bọn họ sẽ làm chuyện này với quy mô lón.

Sato Miku rời khỏi phòng làm việc của Shimizu Masaki, bởi vì sự cố chấp của Shimizu Masaki, Sato Miku cũng không nói cho Shimizu Masaki biết, ông ta đã có phát triển đột phá trên kỹ thuật này.

Nhưng bây giờ Sato Miku quyết định giấu chuyện này, ông cảm thấy công ty điện lực Tokyo hiện tại đã thay đổi rồi, không phải là công ty điện lực Tokyo mà ông quen thuộc nữa.

Ông không muốn kỹ thuật của mình để lại trong một công ty như vậy!

Nếu có người giải quyết vấn đề nước thải nhiễm phóng xạ của công ty điện lực Tokyo, mình… Sato Miku thầm thở dài, muốn giải quyết vấn đề này làm sao có thể đơn giản như thế chứ?

Nhưng mà Sato Miku cảm thấy mình có thể nhẫn nại chờ đợi!

Bởi vì năm nay Sato Miku mới 44 tuổi, trong lĩnh vực nghiên cứu thuộc tuổi tác tương đối trẻ, ông ta còn đợi được.

Chương 1725: Bạch Nguyệt thực sự trưởng thành rồi!

Thứ sáu, ngày 8 tháng 5.

9 giờ sáng, An Lương rời khỏi Đế Đô.

Giống như Vân Hải Dương có thuộc tính sát thủ xe đua kỳ lạ, thì An Lương có thuộc tính kỳ lạ tuyệt duyên với nữ tiếp viên hàng không, Lý Tịch Nhan cũng có thể gặp được tiếp viên hàng không xinh đẹp, nhưng An Lương lại chưa từng gặp.

Không phải nói nhất định phải là mức độ vạn người có một trên 90 điểm gì đó, ít ra cũng có người ở mức nghìn người có một mức 80 điểm chứ?

Kết quả và vẫn không có!

May mà An Lương đã sớm không ôm hi vọng, anh lựa chọn đi ngủ.

Khoang thương gia tất nhiên có dịch vụ gọi dậy, ngủ một giấc đến hẳn Thiên Phủ.

Hơn 11 giờ trưa, An Lương an toàn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thiên Phủ, anh gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt, bảo Bạch Nguyệt ăn cơm chung tại căng tin số 2.

Trong học viện kinh tế Thiên Phủ, Bạch Nguyệt vốn dĩ đang học trên lớp sau khi nhận được tin nhắn của An Lương, cô bất giác lộ ra nét cười.

Nguỵ Lệ Duyệt bên cạnh phát hiện điểm kỳ lạ của Bạch Nguyệt, thế là hạ giọng xuống hỏi: “Đại lão uỷ viên đời sống về rồi sao?”

Bạch Nguyệt không che giấu, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”

Trong lòng Nguỵ Lệ Duyệt thầm thở dài, cô biết Bạch Nguyệt thích An Lương, nhưng thế thì sao chứ? Người thích An Lương trong học viện kinh tế Thiên Phủ này quá nhiều!

Bạch Nguyệt trong quá khứ là chú vịt xấu xí, hoàn toàn không có tư cách gì cả, nhưng Bạch Nguyệt bây giờ đúng thật là thay da đổi thịt, không chỉ là sự thay đổi về vẻ bề ngoài, còn có sự thay đổi trong nội tâm.

Bạch Nguyệt ngày trước tự ti và cô độc, bây giờ đã dần trở nên tự tin, đặc biệt là sau khi phụ trách quỹ hỗ trợ động vật, tính cách của Bạch Nguyệt ngày càng cởi mở, hơn nữa ngày càng tự tin, cả hội chứng sợ giao tiếp xã hội ngày trước cũng đã biến mất.

Thế nhưng cho dù là như vậy, Nguỵ Lệ Duyệt vẫn cảm thấy Bạch Nguyệt không có cơ hội.

Nguỵ Lệ Duyệt là người hiểu chuyện, An Lương ngày cách ngày không ở trường, nếu nói An Lương không có bạn gái ở thành phố khác, Nguỵ Lệ Duyệt là người đầu tiên không tin.

Dù gì lúc ở Thiên Phủ, An Lương cũng biểu hiện quá rõ ràng rồi, anh vừa muốn Hạ Hoà Tâm, vừa muốn Hạ Như Ý, còn không có bất kỳ che giấu nào, trong trường hợp như vậy, Bạch Nguyệt làm sao có thể thắng?

Nguỵ Lệ Duyệt rất muốn khuyên Bạch Nguyệt rút lui từ sớm, chỉ cần không có hi vọng, thì sẽ không có thất vọng, nhưng Nguỵ Lệ Duyệt biết rằng mình không có lập trường khuyên nhủ, trong thế giới tình cảm, khuyến cáo của người khác gần như không phát huy bất kỳ hiệu quả gì.

Nếu không sao có câu không thấy quan tài không đổ lệ?

Đương nhiên rồi, còn có rất nhiều người thấy quan tài rồi vẫn chưa đổ lệ.

Tại sân bay quốc tế Thiên Phủ.

An Lương lựa chọn đích thân lái Lamborghini Urus về học viện kinh tế Thiên Phủ, ở bên Thiên Phủ, An Lương thích tự mình lái xe hơn, từ đó trông có vẻ khiêm tôn hơn.

Cho dù các bạn học biết anh có tiền, nhưng rất nhiều người không có khái niệm với đồng tiền, không thể hiểu được sự khác biệt của 1 ức và 1000 ức, bởi vì cho dù là 1 ức, hay là 1000 ức, đối với hầu hết người mà nói đều quá xa vời.

Trong cảm giác mơ hồ này, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy An Lương có tiền, nhưng sẽ không cảm thấy có gì hay ho, thậm chí còn có một cảm giác, có thể trong tương lai bọn họ cũng có thể đi đến độ cao của An Lương.

Đây chắc có lẽ là lòng kiêu ngạo của thời học sinh?

Nếu An Lương ngồi Mercedes Benz hoặc là Rolls Royce Phantom, để tài xế lái xe gì đó, thì sẽ ngay lập tức có cảm giác xa cách, khiến cho các bạn học của anh nhận ra khoảng cách với An Lương. An Lương không thích tình hình như thế.

Ít ra trong lúc đi học thì không thích, anh đến để học tập, không phải để khoe khoang, anh chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh học tập mà thôi.

Điều này không có gì chứ?

. . .

Gần 12 giờ trưa, An Lương đến căng tin số 2 trước, anh chọn trước 5 món mặn 1 món canh đợi Bạch Nguyệt, lượng của món ăn nhà ăn tương đối ít, hai người chọn 5 món mặn 1 món canh không hề xa xỉ, hơn nữa đồ ăn của nhà ăn về cơ bản là sắp xếp cho một người.

An Lương tiện tay chụp một tấm hình gửi cho Bạch Nguyệt, hơn nữa gửi tin nhắn.

‘An Lương: Căng tin số 2, vị trí cũ.’

‘Bạch Nguyệt: Nhận được.’

12 giờ 8 phút, Bạch Nguyệt đến vị trí cũ trong căng tin số 2, trên trán cô có vài hạt mồ hôi, hơi thở cũng hơi gấp, cộng thêm 12 giờ tan học, bây giờ mới qua 8 phút, rõ ràng là cô chạy qua mà.

Trong lòng An Lương thầm thở dài.

EQ của An Lương rất cao, nếu không sao có thể làm đàn ông tốt?

An Lương hiểu cực kỳ rõ tâm tư của Bạch Nguyệt, nhưng An Lương vẫn luôn tạm gác chuyện của Bạch Nguyệt sang một bên.

Bạch Nguyệt không giống với những người khác!

“Chạy nhanh quá làm gì chứ?” An Lương tuỳ ý nói.

Bạch Nguyệt lén nhìn An Lương một cái, cô đáp lại: “Nếu ăn cơm cũng không chạy nhanh một chút thì còn có chuyện gì có thể chạy nhanh một chút chứ?

“Hình như cũng đúng nhỉ!” An Lương cười phá lên.

Tan học chạy đến nhà ăn, đúng thật là một chuyện vui lớn ở thời học sinh.

Bạch Nguyệt vừa ăn cơm vừa báo cáo việc của quỹ cứu trợ động vật, trong tình trạng công ty đầu tư An Tâm cung cấp 1 ức tiền vốn, quỹ cứu trợ động vật phát triển rất nhanh.

Dù gì thì cũng có tiền rồi, không phải sao?

Thường có câu: Không bột đố gột nên hồ.

An Lương vừa nghe vừa gật đầu, lâu lâu đưa ra một số câu hỏi, Bạch Nguyệt đều có thể trả lời lưu loát. Nhìn thấy Bạch Nguyệt như vậy, trong lòng An Lương thầm cảm thán, Bạch Nguyệt thực sự trưởng thành rồi!

Chương 1726: Mọi chuyện sẵn sàng, gió đông cũng đến rồi!

1 giờ rưỡi trưa.

An Lương gửi tin nhắn trong nhóm wechat của anh và hai chị em nhà họ Hạ.

‘An Lương: @Hạ Hoà Tâm: @Hạ Như Ý: Cục cưng lớn, cục cưng nhỏ, anh về rồi, các em đang ở đâu đó?’

‘Hạ Hoà Tâm: ?’

‘Hạ Như Ý: Buồn nôn quá!’

‘An Lương: Các em đang ở trường không?’

‘Hạ Hoà Tâm: Hình ảnh

‘Hạ Hoà Tâm: Đang làm thủ tục dạy thực tập ở trường.’

‘An Lương: Lúc nào qua đó?’

‘Hạ Hoà Tâm: Ngày mốt, tuần sau.’

‘Hạ Như Ý: Chị à, chị phải cẩn thận một chút.’

‘An Lương: ?’

‘’An Lương: Không lẽ dạy thế còn có rủi ro gì sao?’

‘Hạ Hoà Tâm: Không có không có, chỉ là bên trường sắp xếp căn hộ chung cư một người.’

‘An Lương: Vậy là trong khoảng thời gian dạy thế ở bên trường sao?’

‘Hạ Hoà Tâm: Ừm!’

‘Hạ Như Ý: Em bắt đầu lo cho chị rồi, lỡ như…’

‘An Lương: Anh cũng bắt đầu lo lắng rồi!’

‘An Lương: Lỡ như giáo viên nam trẻ trong trường hoặc là lãnh đạo trong trường có ý nghĩ gì, không phải rất nguy hiểm sao?’

‘Hạ Hoà Tâm: ???’

‘Hạ Như Ý: ???’

‘Hạ Như Ý: Không phải là anh nguy hiểm hơn sao?’

‘Hạ Như Ý: Em cảm thấy, chắc chắn anh sẽ lén lút chuồn qua đó!’

‘An Lương: Thế thì em hiểu lầm anh rồi, anh không phải loại người như vậy.’

‘Hạ Như Ý: Anh đoán xem em có tin không?’

‘An Lương: Không đoán!

‘An Lương: Anh có mang quà từ Đế Đô về cho hai em, Như Ý có ở trường không?’

‘Hạ Như Ý: Em đang ở thư viện nè, đang xem tâm lý học giáo dục.’

Hai chị em nhà họ Hạ một người thì tâm lý học giáo dục, một người nghiên cứu tâm lý học hành vi, đúng là có độc!

‘An Lương: Anh qua tìm hai em ngay.’

‘Hạ Như Ý: Chiều nay anh không đi học à?’

‘An Lương: Thời gian anh không đi học nhiều mà, chiều nay hai em có học không?’

‘Hạ Như Ý: Chiều nay chị không học, em thì thôi, chiều nay em trốn học vậy!’

‘An Lương: ?’

‘Hạ Như Ý: Toàn tiết học nhàm chán mà, tất cả đều là tiết học tâm lý học giáo dục, tất cả em đều biết.’

‘An Lương: Được rồi!’

‘An Lương: Anh qua trước.’

‘Hạ Hoà Tâm: Em sắp xử lý xong thủ tục dạy thế thực tập, anh đến thư viện trước, lát nữa em qua.’

‘An Lương: Được.’

‘An Lương: Như Ý, em ở chỗ nào của thư viện?’

‘Hạ Như Ý: Bên cạnh cửa sổ tầng hai.’

‘An Lương: Được.’

An Lương lái Lamborhgini Urus đến học viện kinh tế Thiên Phủ, anh ở bên đó tất cả đều nhận diện khuôn mặt, đến cả vào thư viện cũng có thể nhận diện khuôn mặt.

Ở tầng hai thư viện, An Lương tìm thấy Hạ Như Ý, cô đúng là đang xem sách liên quan tâm lý học giáo dục.

An Lương thực sự khá thích thái độ cố gắng học tập của Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm, bọn họ không vì sau khi quen An Lương, thì từ bỏ học tập, ngược lại vẫn cố gắng học tập, từ đó gia tăng kiến thức nội hàm của mình.

An Lương ngồi hẳn bên cạnh Hạ Như Ý, đưa tay ra ôm Hạ Như Ý.

Hạ Như Ý ép sát vào tai An Lương nhõng nhẽo nói: “Anh rể, anh đang làm gì đó?”

“…” An Lương câm nín nhìn Hạ Như Ý, con yêu tinh nhỏ này lại học được chiêu trò mới?

Bây giờ thì để cô đắc ý một chút, đợi Hạ Hoà Tâm ra ngoài thực tập dạy thế, An Lương mới dạy dỗ con yêu tinh nhỏ này!

“Đúng rồi, anh rể à, anh có quà gì đó?” Hạ Như Ý vẫn nói nhẹ nhàng sát bên tai An Lương.

An Lương liếc nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh còn có sinh viên khác, anh chỉ có thể tạm thời gạt bỏ ý niệm dạy dỗ yêu tinh nhỏ này ngay lúc này.

“Em đoán xem?’ An Lương đáp lại.

Hạ Như Ý bắt đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không đoán được.”

“Một phần quà liên quan đến việc học tập của hai em.” An Lương cho gợi ý.

Hạ Như Ý nhõng nhẽo ôm bắp tay An Lương, Thiên Phủ của tháng 5, nhiệt độ ban ngày đã hơn 25 độ, hôm nay càng mang nhiệt độ 26 độ.

Hạ Như Ý mặc chiếc áo hoodie mỏng manh, kết quả mà cô nhõng nhẽo ôm An Lương còn phải nói sao?

An Lương lấy từ túi đeo chéo Louis Vuitton ra chiếc bút máy hàng tặng của Patek Philippe Maison Đế Đô, anh đưa hộp bút máy của Hạ Như Ý.

“Nè, một cây bút máy!” An Lương cười bổ sung: “Có phải liên quan đến việc học của hai em không?”

Hạ Như Ý nhận chiếc hộp bút máy, cô nhìn logo chữ thập Calatrava trên hộp bút máy, cô cũng không phải gà mờ, cô nhận ra logo này, đó là hiệu của đồng hồ đeo tay An Lương.

“Bút máy của Patek Philippe sao?” Hạ Như Ý hỏi.

An Lương không hề bất ngờ với việc Hạ Như Ý nhận ra được logo của Patek Philippe, anh cố tình chọc ghẹo nói: “Đúng vậy, của Patek Philippe, anh mua một chiếc đồng hồ đeo tay cho chị em, vừa hay cửa hàng bọn họ tặng một cây bút máy, vậy nên bút máy lại có thể trở thành quà của em.”

“Hứ!” Hạ Như Ý hứ nhẹ một tiếng.

Lần này An Lương lại ép sát vào tai Hạ Như Ý nói nhỏ: “Không phải em gọi anh rể sao, đương nhiên phải phân biệt đối xử rồi, tránh trường hợp Hoà Tâm ghen tuông mà.”

Sau khi nói xong, An Lương tiện thể cắn nhẹ tai của Hạ Như Ý.

Mặt Hạ Như Ý đỏ lên, cô liếc yêu An Lương một cái, hạ giọng xuống nói: “Em phải méc cho chị biết.”

An Lương giả vờ lo lắng: “Vậy hay là tặng đồng hồ đeo tay cho em, bút máy tặng cho Hoà Tâm, như vậy thì sao?”

Như vậy hình như không có vấn đề?

Chương 1727: Bởi vì tham lam mà thôi!

Trong thư viện của học viện sư phạm Thiên Phủ.

An Lương ôm eo nhỏ của Hạ Như Ý chọc ghẹo con yêu tinh nhỏ này.

Đứng trước sự chọc ghẹo của An Lương, Hạ Như Ý liếc yêu An Lương một cái, cô đáp lại: “Em thấy được đó, chỉ cần anh không sợ em nói cho chị biết.”

Thực ra Hạ Như Ý đã sớm biết tỏng chiêu trò của An Lương!

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm hai người ngang hàng với nhau, bọn họ phát hiện An Lương cũng đang tuân thủ quy tắc của bọn họ, An Lương lúc nào cũng đối xử công bằng với hai người.

Chỉ cần Hạ Hoà Tâm có, chắc chắn Hạ Như Ý cũng có, ngược lại cũng vậy.

Bây giờ An Lương nói mua một chiếc đồng hồ đeo tay cho Hạ Hoà Tâm, đưa quà tặng làm quà cho Hạ Như Ý, Hạ Như Ý đã biết tỏng chiêu trò của An Lương.

“Em cảm thấy anh sợ bị méc sao?” Tay An Lương ôm Hạ Như Ý bóp nhẹ một cái.

Hạ Như Ý đỏ mặt dựa vào người An Lương, cô nhỏ tiếng nhắc nhở: “Xung quanh còn có bạn học khác nữa.”

An Lương hạ giọng xuống: “Nếu không có bạn học khác thì được sao?”

Hạ Như Ý không trả lời, cô chỉ dựa vào người An Lương mà thôi.

Trong lúc mập mờ này, Hạ Hoà Tâm đến thư viện, tất nhiên cô nhìn thấy tình hình An Lương ôm Hạ Như Ý, nhưng cô cũng không để tâm.

Lúc Hạ Như Ý không ở đó, An Lương cũng đối xử với cô như vậy. Hạ Hoà Tâm bước thẳng đến trước mặt An Lương và Hạ Như Ý.

An Lương và Hạ Như Ý tất nhiên phát hiện Hạ Hoà Tâm.

An Lương không làm bậy trong thư viện, anh kêu gọi: “Hoà Tâm đến rồi, đi đi đi.”

An Lương thả Hạ Như Ý ra, anh kêu gọi hai chị em rời khỏi thư viện, An Lương bước ở phía trước, hai chị em nhà họ Hạ bước ở phía sau, Hạ Như Ý đang nhỏ tiếng kể cho Hạ Hoà Tâm nghe chuyện vừa nãy bị An Lương trêu ghẹo.

Tới bãi giữ xe ngoài trời của học viện sư phạm Thiên Phủ, An Lương ho một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chị em: “Được rồi được rồi, hai chị em các em đừng nói chuyện thì thầm nữa, chúng ta đến bên Quốc Kim đi dạo một chút.”

“Hửm?” Hạ Hoà Tâm thắc mắc nhìn sang An Lương.

Hạ Như Ý cũng thắc mắc tương tự: “Đến bên đó làm gì?”

“Công ty bên anh có chút việc cần xử lý, tiện thể mua vài bộ quần áo đôi.” An Lương tuỳ ý đáp lại.

Hạ Như Ý hỏi vặn: “Anh muốn mua quần áo đôi với ai chứ?”

An Lương vò nhẹ tóc của Hạ Như Ý: “Đừng ngốc nữa, tất nhiên là em, còn có chị em.”

“Hứ!” Hạ Như Ý hứ nhẹ.

Hạ Hoà Tâm liếc An Lương một cái: “Tham lam thật!”

“Bởi vì tham lam, con người mới có tiến bộ.” An Lương đáp lại.

“Lý lẽ bậy!” Hạ Hoà Tâm không thèm tin lý lẽ bậy của An Lương.

Chủ yếu là vì An Lương quá nhiều lý lẽ bậy, hơn nữa lý lẽ bậy của An Lương đều nhìn có vẻ đúng đắn, quá có sức thuyết phục.

“Lên xe lên xe, tài xế lão làng lái xe đây!” An Lương kêu gọi hai chị em nhà họ Hạ.

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm vẫn chọn ngồi ghế sau, từ đó bày rõ ý hai chị em ngang hàng ngang vế với nhau.

An Lương lái xe đưa hai chị em đến trung tâm thương mại Quốc Kim, trên đường đi, Hạ Như Ý đặt Tuyết Trà trước, cô hỏi An Lương: “Chúng em đang gọi đồ uống ở Tuyết Trà, anh muốn uống gì?’

An Lương đáp lại: “Nước cam là được.”

“Ừm, dạ vâng.” Hạ Như Ý gọi nước cam ép cho An Lương, cô và Hạ Hoà Tâm đương nhiên vẫn là nước uống kiểu phô mai.

. . .

Trong trung tâm Quốc Kim ở đường Xuân Tây.

An Lương nắm tay Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm đến quán Tuyết Trà, lấy đồ uống của ba người, lúc An Lương đang bưng nước uống, tất nhiên không nắm tay hai chị em nữa.

“Đúng rồi, lựa chọn quần áo đôi, các em thích thương hiệu nào?” An Lương tuỳ ý hỏi.

“Anh quyết định là được.” Hạ Hoà Tâm đáp lại.

Hạ Như Ý đồng tình: “Ừm ừm!”

An Lương suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định chọn một trong hai Louis Vuitton hoặc là Gucci.

Còn về những cái khác?

Những cái khác có gì mà lựa chọn chứ?

Quần áo nam của nhà Dior có kiểu kỳ lạ không nói nên lời, một khi mặc vào, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, chắc là do An Lương không phải là nam sinh dễ thương đáng yêu?

Armani là một thương hiệu thần kỳ có thể khiến trang phục hàng vạn đồng biến thành phong cách hai ba trăm tệ.

Balenciaga dường như lúc nào cũng ủng hộ người mập, phong cách nhà họ lúc nào cũng rộng rãi rộng rãi rộng rãi hơn, đúng là lựa chọn hàng đầu của người mập.

Quần áo nam của Chanel có điểm giống kỳ lạ với nhà Dior, nhà thiết kế quần áo nữ dường như cũng uống phải rượu giả, về tổng thể mà nói ngoài túi xách ra, dường như không có lựa chọn.

Còn về Givenchy và Versace, hai thương hiệu này… đại khái có cảm giác thuộc về thế kỷ trước?

Còn có cảm giác hơi quê mùa?

Dù gì kêu An Lương lựa chọn Givenchy và Versace gì đó, anh cảm thấy không thể chấp nhận được.

Đặc biệt là Givenchy, An Lương cũng nghi ngờ nhà thiết kế của bọn họ có phải bị đầu độc bởi tư tưởng nông thôn phi chủ đạo?

Còn về Loro Pianna, tuy rằng nó là thương hiệu có định vị cao nhất của tập đoàn LVMH, thuộc thương hiệu đích thực mà các quý cô yêu thích, nhưng quần áo mùa hạ của nhà bọn họ thiếu đi thiết kế thời thượng.

Vậy nên cuối cùng An Lương chọn con trai ruột Louis Vuitton dưới trướng tập đoàn LVMH.

Nhân viên Louis Vuitton bên trung tâm thương mại Quốc Kim Thiên Phủ tên là Đường Tinh, cô ấn tượng sâu đậm với An Lương và hai chị em nhà họ Hạ, chủ yếu là trước đó chị họ Dương Doanh Doanh của hai chị em nhà Hạ quá kiếm chuyện.

Lúc ba người An Lương bước đến, Đường Tinh khách sáo chào hỏi ngay: “Anh An, hai cô Hạ, chào mừng quý khách.’

An Lương gật đầu nhẹ, trong mắt Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm đều chớp qua nét bất ngờ.

Lúc bước vào cửa hàng Louis Vuitton, Hạ Như Ý hạ giọng xuống hỏi: “Cô nhân viên này lại còn nhớ mặt chúng ta sao?”

Chương 1728: Lời phàn nàn không hài lòng?

Trong cửa hàng Louis Vuitton, trung tâm thương mại Quốc Kim đường Xuân Tây.

Đứng trước câu hỏi của Hạ Như Ý, An Lương cũng nhỏ tiếng đáp lại: “Tại sao lại cảm thấy cô ấy sẽ không nhớ các em?”

“Những người nhân viên này ma mãnh lắm, chắc chắn bọn họ nhớ được khách hàng.” An Lương tuỳ ý nói.

Sự thật cũng là như vậy!

Nhân viên của cửa hàng vật tư xa xỉ thông thường đều sẽ ghi nhớ nghiêm túc với khách hàng từng mua hàng.

Dù gì cũng là khách hàng từng mua hàng, từ khách hàng tiềm năng trở thành khách hàng đã mua hàng, điều đó có nghĩa là lần mua hàng tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

“Các em xem có thích gì không, anh trả lời tin nhắn công ty một chút.” An Lương giơ nhẹ điện thoại lên.

Trên thực tế là tin nhắn nhóm bạn thân Đế Đô gửi cho An Lương, nói rằng công tác xây dựng của khu biệt Di Long đã bắt đầu, bước làm việc đầu tiên là dỡ bỏ tất cả khu biệt thự Di Long.

Lúc An Lương đang nói chuyện trong nhóm bạn thân Đế Đô, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đang chọn quần áo đôi, bọn họ lựa chọn kỹ càng, lâu lâu lại hỏi Đường Tinh.

Đường Tinh kiên nhẫn giải thích mỗi câu hỏi cho hai chị em, từ nguyên liệu đến công nghệ, từ xu hướng thịnh hành đến cách giặt giũ, nói chung hai chị em nhà họ Hạ có câu hỏi gì, Đường Tinh đều sẽ kiên nhẫn giải đáp.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm chọn được 3 bộ quần áo đôi, tất cả đều là gam màu nhạt, tổng giá trị lên đến 135.600 tệ.

An Lương tiện tay dùng một tấm Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm - Sơ Cấp, anh đoán được trước là hoàn tiền gấp ba lần. Bởi vì An Lương cảm thấy Chúc Phúc Hòa Bích có thể khiến anh nhận được hệ số ngẫu nhiên cao nhất.

Kết quả đúng thật là gấp ba lần.

Vậy nên quần áo cặp của ba người không những lấy trắng, còn lời ngược lại hơn một vạn.

Hiệu quả của Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm - Sơ Cấp chính là khiến người ta thoải mái, cho dù tiền không nhiều, nhưng tâm trạng cực kỳ vui sướng. Dù gì mua đồ thêm rồi, còn kiếm tiền ngược lại, có thế không sướng sao?

Ba người An Lương xách túi mua sắm bước ra khỏi cửa hàng Louis Vuitton, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đều không có bệnh công chúa, bọn họ không quăng hết tất cả túi mua sắm cho An Lương.

“Đúng rồi, An Lương, về bên quán ăn nhà làm, mẹ em có một vấn đề muốn nghe thử ý kiến của anh.” Hạ Hoà Tâm mở miệng nói.

“Vấn đề gì?” An Lương tuỳ ý hỏi ngược lại.

“Bên quán ăn nhà làm xuất hiện một số nhận xét tệ, chủ yếu là nhận xét tệ về giá, và môi trường dùng bữa.” Hạ Hoà Tâm nói rõ tình hình trước tiên.

Hạ Hoà Tâm tiếp tục nói: “Mẹ nói có phải làm một chế độ hội viên, tiến hành một số ưu đãi với hội viên không?”

An Lương không trả lời thẳng vấn đề, anh hỏi ngược lại: “Môi trường dùng bữa cũng có nhận xét tệ?”

Quán cơm gia đình Hoà Tâm Như Ý có môi trường dùng bữa cực kỳ tốt!

Bố cục trong động có tĩnh có cảm giác như bồng lai tiên cảnh, An Lương cũng cảm thấy không thể kén chọn, lại còn có người phàn nàn môi trường dùng bữa không tốt?

Cố tình đúng không!

“Ừm!” Hạ Hoà Tâm khẳng định đáp lại: “Hôm lễ quốc tế lao động có hai phàn nàn về môi trường dùng bữa, tất cả đều đến từ sảnh, nói rằng môi trường dùng bữa ở sảnh quá ồn ào, đề nghị chúng em làm một phòng nửa mở ở sảnh.”

An Lương tiếp tục hỏi: “Hai khách hàng phàn nàn này đều gọi món gì rồi?”

“Chờ chút, em xem thử lịch sử trên wechat.” Hạ Hoà Tâm đáp lại.

Trong thời gian chưa đến một phút, Hạ Hoà Tâm tiếp tục nói: “Khách hàng phàn nàn đầu tiên là hai người, một nam một nữ, chắc là tình nhân ăn cơm, gọi một phần gan heo ngâm tiêu, một phần đậu que rang khô, một phần canh đậu hũ cải trắng.”

An Lương đáp lại: “Anh nhớ gan heo ngâm tiêu là 188 tệ, đậu que rang khô và canh đậu hủ cải trắng đều là 68 tệ, cộng thêm phí phụ thu của hai người, tổng cộng là 364 tệ, đúng chứ?”

Hạ Hoà Tâm đáp lại: “Đúng vậy.”

“Chi tiêu của đơn này về cơ bản là chi tiêu thấp nhất của quán Hoà Tâm Như Ý rồi nhỉ?” An Lương hỏi.

Hạ Như Ý ở bên cạnh tiếp lời: “Trước đó em từng xem số liệu doanh thu của quốc tế lao động, đơn này là giá đơn thấp nhất trong cả lễ quốc tế lao động.”

“Đơn còn lại thì sao?” An Lương hỏi.

Hạ Hoà Tâm tiếp tục nói rõ tình hình: “Đơn còn lại thì giá cao hơn rất nhiều, bọn họ gọi thịt bò kho gia truyền, thịt heo xào xắt sợi, thịt heo nấu chín hai lần, rau xào, đậu que rang khô, cùng với một phần canh cà mây.”

“Bàn này bao nhiêu người?” An Lương hỏi bổ sung.

“Bốn người.” Hạ Hoà Tâm bổ sung. “Tổng chi tiêu của bàn này là 1808 tệ.”

“Bốn người…” An Lương trầm ngâm hai giây: “Tất cả đều là nam sao?”

Hạ Hoà Tâm xem xét lịch sử trên wechat: “Ừm, tất cả đều là nam, hơn nữa ăn mặc rất chỉnh chu.”

“Thế thì chắc là yến tiệc thương mại.” An Lương cười nói: “Yến tiệc thương mại ở mức độ 1808 tệ thực ra là tương đối thấp, nhưng bởi vì là yến tiệc thương mại, yêu cầu của bọn họ với môi trường cực kỳ cao.”

Chuyện yến tiệc thương mại, nếu có phòng riêng, điều đó tất nhiên tốt hơn, đúng chứ?

Còn về phàn nàn của đơn đầu tiên, nói thẳng ra, thực ra là vấn đề chi tiêu vượt cấp. Cặp đôi hẹn hò mà chọn chi tiêu đơn giá thấp nhất, về cơ bản đã nói rõ vấn đề.

Trong trường hợp chi tiêu vượt cấp như vậy, mức kỳ vọng của người tiêu dùng quá cao, từ đó nảy sinh tâm lý khó chịu.

Chẳng hạn như trong trường hợp thu nhập tháng 2000 tệ, nếu chi tiếu 500 tệ để ăn cơm, thể thì tương đương với ¼ lương tháng, đối với người như vậy mà nói, anh ta mong rằng chi tiêu ăn uống 500 tệ có thể mang đến phục vụ kiểu vua chúa.

Nhưng trường hợp thực tế có thể không?

Nếu là người có lương tháng hơn 1 vạn, chi tiêu ăn uống 500 tệ là ăn uống tốt hơn vào cuối tuần mà thôi, hoàn toàn không kỳ vọng quá nhiều, kỳ vọng lớn nhất là mùi vị ngon hơn một chút.

Nếu môi trường dùng bữa tốt hơn một chút, đó chính là niềm vui bất ngờ!

“Các em thấy có cần giảm giá không?” An Lương hỏi hai chị em nhà họ Hạ.

Chương 1729: Giảm giá? Nghĩ hay lắm!

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đều tỏ ra không biết có nên giảm giá hay không.

An Lương cũng không tiếp tục hỏi bọn họ, hai người họ học chuyên ngành sư phạm, không phải chuyên ngành kinh tế.

“Giảm giá không có bất kỳ ý nghĩa gì!” An Lương đặt nền tảng trước.

Giảm giá?

Không thể nào!

Nghĩ hay lắm!

“Lý do?” Hạ Hoà Tâm hiếu kỳ hỏi.

“Mâu thuẫn gốc giữa khách hàng phàn nàn và quán ăn Hoà Tâm Như Ý không phải vấn đề giá cả, dù gì chỉ có hai lời phàn nàn về môi trường dùng bữa.” An Lương nói rõ.

“Mâu thuẫn gốc của hai lời phàn nàn này là giá trị kỳ vọng quá cao, phục vụ mà quán ăn Hoà Tâm Như Ý cung cấp hơi lệch lạc so với kỳ vọng của bọn họ, vậy nên mới xuất hiện tình hình phàn nàn.” An Lương bổ sung.

“Cho dù chúng ta lựa chọn hạ giá, bọn họ vẫn không phải khách hàng mục tiêu của chúng ta.” An Lương đưa ra phán đoán.

An Lương tiếp tục nói thêm: “Vừa nãy các em ở trong cửa hàng Louis Vuitton, hình như hỏi rất nhiều câu hỏi, nhân viên cửa hàng đều kiên nhẫn giải đáp, đúng chứ?”

Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý cùng gật đầu, vừa nãy hai người họ đúng thật là hỏi rất nhiều câu hỏi.

“Tiểu Đường kiên nhẫn đáp lại, là bởi vì giá cả trang phục của Louis Vuitton rất đắt đỏ, ý định mua hàng của các em cực kỳ cao, hoa hồng của cô ta cũng cực kỳ cao, vậy nên cô ta kiên nhẫn trả lời.” An Lương nói rõ nguyên nhân.

“Nếu lúc nãy lúc hai em hỏi, Tiểu Đường không quan tâm hai em, hai em có còn mua không?” An Lương hỏi lần nữa.

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm đồng thời lắc đầu.

Hạ Như Ý mở miệng: “Thế thì đến cửa hàng Gucci rồi!”

“Đúng vậy.” Hạ Hoà Tâm cũng đồng tình.

“Vậy nên tại sao chúng ta phải giảm giá?” An Lương hỏi ngược lại.

“Chúng ta đã làm việc chúng ta nên làm, vấn đề không ở chúng ta, mà ở bản thân khách hàng.” An Lương bổ sung: “Giống như hai em hỏi nửa ngày ở Louis Vuitton mà lại không mua, các em cảm thấy Louis Vuitton sẽ trả giá với hai em như các cửa hàng tư nhân, thông qua cách giảm giá để khiến hai em nghĩ lại không?”

Đáp án đương nhiên là phủ định.

“Louis Vuitton sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù các em không mua cũng không sao, đơn giá của nó để đó, đơn giá cao như vậy ủng hộ nó trong việc có thể cung cấp phục vụ tốt hơn.” An Lương bổ sung.

“Các cửa hàng vật xa xỉ, châu báu, xe sang đều có thái độ phục vụ khá tốt, thực chất là đơn giá cao của chúng khiến cho chúng được lợi, từ đó đẩy được chất lượng phục vụ tối ưu.” An Lương nói thêm.

“Giảm giá đơn thuần hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, trên sự thật là định vị càng thấp càng dễ gặp phải khách hàng kén cá chọn canh, bởi vì tầng lớp càng thấp, càng dễ nảy sinh so sánh, tầng lớp càng cao càng dễ tha thứ.” An Lương nói những lời nói thật không mấy dễ nghe.

“Vấn đề phàn nàn mà chúng ta gặp phải, anh cảm thấy có thể làm ngược lại, nâng cao đơn giá, chủ động sàng lọc khách hàng, sàng lọc đi những khách hàng như loại đơn thứ nhất ra.” An Lương nói rõ.

“Còn về loại khách hàng như đơn thứ hai, về cơ bản bọn họ đều sẽ không quay lại, chúng ta cũng không cần lo lắng.” An Lương hoàn toàn phủ định việc giảm giá.

Giảm giá thực sự không giải quyết được vấn đề!

Lấy thương hiệu Cadillac xe hơi tổng thống Mỹ làm ví dụ, Cadillac trước đó có thể xem như là logo của siêu xe, Cadillac bây giờ đã xuống giá đến mức gần như cùng tầng lớp với Honda và Toyota.

Đừng nói cạnh tranh với top ba Mercedes Benz, BMW, Audi, cho dù là Lexus ở bậc hai cũng không thể so sánh dược, từ đó khiến cho thương hiệu bị chôn vùi.

Quán ăn Hoà Tâm Như Ý nếu giảm giá, thì phí dùng phòng riêng cao cấp của bốn phòng riêng kia phải duy trì như thế nào? Giám giá chính là uống rượu độc để giải khát!

“Đúng rồi, tỷ lệ xoay vòng bàn của bên quán ăn hiện tại như thế nào?” An Lương hỏi.

Sảnh lớn của quán ăn chỉ có 16 bàn, cộng thêm bốn cái phòng riêng, tỷ lệ xoay vòng bàn quyết định thu nhập của quán ăn.

Hạ Hoà Tâm đáp lại: “Tỷ lệ xoay vòng bàn của sảnh cũng được, vào buổi tối, về cơ bản tỷ lệ ngồi bàn vượt quá mức 200%.”

Tỷ lệ ngồi bàn 200% có nghĩa là, trong thời gian kinh doanh buổi tối, một cái bàn nhận liên tục hai lượt khách.

“Thế khá tốt mà!” An Lương đáp lại: “Em nói với dì một chút, nói rằng quán ăn Hoà Tâm Như Ý bắt đầu tăng giá từ ngày 20 tháng 5, biên độ tăng để bọn họ tự nhắm chừng, ít nhất trên 10%.”

An Lương cười bổ sung: “Ngày 20 tháng 5 cũng khá được, đúng chứ?”

Hạ Như Ý nhanh chóng tính toán: “Biên độ trăng trên 10%, thế thịt bò quay 888 tệ, không phải gần 1000 tệ rồi sao?”

An Lương đáp lại: “Anh cảm thấy 999 tệ thích hợp hơn, nhìn có vẻ chúng ta rất tốt tính.”

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm liếc nhìn An Lương một cái, giá 999 tệ còn rất tốt tính?

“Anh đúng là gian thương!” Hạ Như Ý hừm hừm một tiếng.

An Lương giơ nhẹ túi mua hàng trong tay: “Nếu không làm gian thương, thì làm sao có thể mua mua mua cho hai em, vậy nên chỉ có thể bị ép làm gian thương kiếm tiền sống qua ngày!”

An Lương lại một lần nữa nhận được cái liếc nhìn của hai chị em nhà họ Hạ, nhưng đối với An Lương mà nói, liếc nhìn của hai người họ hoàn toàn không có lực sát thương, ngược lại là tình thú riêng giữa cặp tình nhân.

An Lương đưa Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đến tầng 88 của tòa nhà số 1 trung tâm Quốc Kim, hai chị em nhà họ Hạ đã từng đến đây ngày trước, lần này An Lương đưa hai người họ bước về phía phòng làm việc của mình.

Chương 1730: Không chỉ Bạch Nguyệt!

Văn phòng của An Lương cực kỳ trung tính, không có văn phòng thư ký, càng không có cửa giấu trong tủ áo, có phòng nghỉ trong bóng tối và phòng tắm gì đó.

Đối với những người nói gì mà, có việc thì thư ký làm, không có việc thì cười ha ha, An Lương chỉ muốn nói thời đại thay đổi rồi! Bây giờ là năm 2020 rồi, còn phải mơ về 30 năm về trước sao?

Trong thời đại mới này, chiêu trò của các ông chủ đã thay đổi từ lâu, thư ký chính thức về cơ bản đều là nhân tài tinh anh có thực lực lại chịu khổ.

Còn về loại thư ký ngày trước, bây giờ đã chuyển đổi thành “trợ lý cuộc sống”.

Dù gì thư ký có thể tiếp xúc quá nhiều thông tin bí mật của công ty, một khi xử lý không tốt mối quan hệ với thư ký, không phải là tự tìm phiền phức sao?

Vậy nên văn phòng của An Lương thực sự không làm những thiết kế màu mè kia, chỉ đơn giản là văn phòng mà thôi.

Ở khu vực tiếp khách trong văn phòng của An Lương, An Lương quăng túi mua hàng của Louis Vuitton xuống, lấy hai chiếc đồng hồ Patek Philippe 4948R-001 từ túi đeo chéo Louis Vuitton ra.

“Nè, quà anh mang từ Đế Đô về.”

An Lương lấy Patek Philippe 4948R-001 ra, đeo cho Hạ Hoà Tâm trước, rồi cũng đeo cho Hạ Như Ý.

“Đúng rồi, còn có hai cây bút máy.” An Lương lấy bút máy ra luôn.

“Cảm ơn.” Hạ Hoà Tâm cảm ơn.

Hạ Như Ý nhõng nhẽo nói: “Cảm ơn anh rể.”

“Ồ?” An Lương nhếch mày, yêu tinh nhỏ này lại bắt đầu rồi?

Trên sô pha của khu vực tiếp khách, An Lương ngồi ở giữa, Hạ Hoà Tâm ngồi bên trái, Hạ Như Ý ngồi bên phải, phòng làm việc chỉ có ba người họ, Hạ Như Ý còn dám trêu chọc anh?

An Lương không hề khách sáo ôm Hạ Như Ý, rồi hôn lấy cô.

Hạ Như Ý vốn dĩ hơi sợ hãi, nhưng phút sau bị An Lương hôn lấy đã hoàn toàn thả lỏng ra, còn chủ động ôm lấy An Lương đáp lại.

Hạ Hoà Tâm ở bên cạnh nhìn đến mặt đỏ ửng, nhất thời cô cũng không biết nên làm gì.

Rời khỏi sao?

Trong lòng cô không cam tâm.

Nếu cô rời khỏi, không phải là tác hợp cho An Lương và Hạ Như Ý sao?

Hơn nữa, An Lương còn ôm lấy cô đó, cô muốn rời khỏi cũng không chạy thoát được. Ngoài ra Hạ Hoà Tâm cũng biết rằng, An Lương sẽ không buông tha cho cô.

Kết quả cũng đúng thật là như vậy.

An Lương dạy dỗ Hạ Như Ý trước, rồi dạy dỗ Hạ Hoà Tâm một phen mới hài lòng ngửa người dựa vào sô pha, anh vẫn trái ôm phải ấp mà ôm lấy Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm.

“Như Ý, sau này em còn nghịch ngợm nữa không?” An Lương hừm hừm nói.

Hạ Như Ý hứ nhẹ: “Em còn muốn!”

“Em còn muốn sao?” An Lương cười đểu.

Hạ Như Ý hiểu ngay nghĩa bóng trong lời của mình, nhưng cô cũng không nhận thua: “Em cứ còn muốn đó, anh xem qua kịch bản đó chưa?”

“Anh không giống như kịch bản!” An Lương tự tin nói.

Muốn! Muốn nữa muốn nữa!

Tình hình của kịch bản này không có hiệu lực với chiến sĩ có song thiên phú, lực chiến của chiến sĩ song thiên phú rất mạnh mẽ.

“Tuỳ anh nổ!” Hạ Như Ý hứ nhẹ.

Tính thật của Hạ Hoà Tâm hiền dịu hơn, cô chỉ dựa vào vai của An Lương, nghe An Lương cãi nhau với Hạ Như Ý.

“Rồi em sẽ biết thôi.” An Lương ám thị điên cuồng.

Hạ Như Ý áp sát vào tai An Lương: “Anh tới đi!”

Yêu tinh nhỏ này!

An Lương cảm thấy chuyện này có thể chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựng được!

Nhưng nhìn lại Hạ Hoà Tâm ở bên cạnh, An Lương cảm thấy nhịn được.

An Lương nghỉ ngơi với hai chị em nhà họ Hạ một chút, anh vỗ nhẹ hai người.

“Hai em nghỉ ngơi ở văn phòng của anh một chút, anh đi xử lý việc của công ty.”

“Được.” Hạ Như Ý đồng ý.

Hạ Hoà Tâm gật đầu.

An Lương lần lượt hôn hai người lần nữa, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng, đến văn phòng của Phạm Bình.

Trước đó Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng gợi ý ba người nhân tài, Bao Hữu Trung nguyên tổng giám đốc điều hành của ngân hàng HSBC chi nhánh Hồng Kông, Hác Thông Minh nguyên chuyên viên định phí bảo hiểm của ngân hàng Citibank chi nhánh Hồng Kông, Louis Simon nguyên giám đốc tài chính của JPMorgan Chase của Wall Street, tất cả đều đến trụ sở chính của công ty đầu tư An Tâm.

Phạm Bình đã tiến hành trao đổi sơ bộ với bọn họ, kết quả cực kỳ hài lòng.

Ba người đều là phần thưởng nhân tài của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp, có thể không hài lòng sao?

An Lương bước vào văn phòng của Phạm Bình, Phạm Bình giới thiệu ngay ba người cho An Lương, hai bên bắt đầu trao đổi về việc xây dựng ngân hàng ở Ma Cao.

Trong văn phòng của An Lương, Hạ Hoà Tâm và Hạ Như Ý đều đang xem xét đồng hồ Patek Philippe 4948R-001 trên tay.

“Chị, chiếc đồng hồ đeo tay này khá đẹp đó!” Hạ Như Ý khen ngợi.

Hạ Hoà Tâm gật đầu, cô khẽ thở dài: “Vậy nên bây giờ làm như thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?” Hạ Như Ý thắc mắc hỏi ngược lại.

“Về anh ấy, chúng ta rốt cuộc làm thế nào?” Hạ Hoà Tâm suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

“Hả?” Hạ Như Ý thắc mắc: “Còn có thể làm thế nào, chúng ta chia sẻ là được rồi!”

Hạ Hoà Tâm nhìn Hạ Như Ý: “Em đồng ý?”

“Không lẽ chị không đồng ý sao?” Hạ Như Ý hỏi ngược lại.

Hạ Hoà Tâm lắc đầu: “Em hiểu ý của chị.”

Hạ Như Ý im lặng.

Gần 10 giây sau, Hạ Như Ý mới tiếp tục nói.

“Anh ấy chắc không có quan hệ với Bạch Nguyệt, tuy rằng Bạch Nguyệt nhìn có vẻ thích anh ấy, nhưng anh ấy không bước ra bước đó.”

“Không chỉ Bạch Nguyệt.” Hạ Hoà Tâm thản nhiên nói.

Hạ Như Ý cười nói: “Không chỉ Bạch Nguyệt thì không chỉ Bạch Nguyệt thôi, dù gì chúng ta cũng không biết, theo cách làm tròn trong số học, thế thì coi như không có!”

Hạ Hoà Tâm bị Hạ Như Ý chọc cười rồi: “Em thực sự không để tâm sao?”

“Chị có để tâm không?” Hạ Như Ý hỏi ngược lại.

Chương 1731: Lý lẽ bậy của chia sẻ!

Công ty đầu tư An Tâm, lầu 88 của toà số 1 trung tâm Quốc Kim.

Trong văn phòng của An Lương, hai chị em nhà họ Hạ đang trao đổi về vấn đề chia sẻ.

Đứng trước câu hỏi của Hạ Như Ý, Hạ Hoà Tâm nhất thời lâm vào hoang mang: “Chị không biết câu trả lời.”

“Chị, em từng đọc được một câu nói rất thú vị.” Hạ Như Ý nói.

“Câu nói gì?” Hạ Hoà Tâm hỏi.

“Câu nói về đàn ông bình thường nên cảm ơn chế độ một vợ một chồng.” Hạ Như Ý nói rõ: “Nếu không phải có chế độ một vợ một chồng, nếu không phải trong thời đại thái bình này, e rằng có rất nhiều đàn ông bình thường đều đang ế đó!”

Hạ Như Ý tiếp tục nói: “Thực ra trong thời đại đỉnh cao hiện tại, bởi vì sự phát triển cao độ của thông tin liên lạc tạo thành từ mạng Internet, chia sẻ cũng không phải chuyện ít gặp gì.”

“Trong video Tik Tok và Cap Cut không phải có nhiều trường hợp tương tự sao?” Hạ Như Ý nói rõ.

Hạ Hoà Tâm nhíu mày: “Hầu hết đều là giả chứ?”

“Nếu chúng ta và anh ấy lên Tik Tok và Cap Cut, có phải cũng sẽ bị người khác xem là giả, chỉ là kịch bản không?” Hạ Như Ý hỏi ngược lại.

Hạ Hoà Tâm suy nghĩ một chút, theo sức mạnh hiện tại An Lương có, e rằng sẽ bị dẫn dụ thành hướng của kịch bản.

Thực ra trước đó Hạ Hoà Tâm đã phát hiện ra vấn đề, bọn họ quen với An Lương ồn ào trong trường, nhưng ngoại trừ trường của hai bên, trên mạng xã hội lại không hề có thông tin của bọn họ?

Điều này thực ra là Thiên Cơ Thần Toán số 4 âm thầm cống hiến.

Thiên Cơ Thần Toán quản lý khống chế thông tin của của mạng Internet, thông qua hệ thống trí tuệ nhân tạo mạng đối nghịch tạo sinh GAN-AI kiểm tra thông tin liên quan đến An Lương, một khi có liên quan, sẽ chịu sự quản lý.

Về câu nói chia sẻ của Hạ Như Ý, nếu bị An Lương biết được, thậm chí anh còn có cả một bài lý lẽ bậy.

Giống như Hạ Như Ý nói, trong thời đại hiện tại, thông tin liên lạc phát triển cao độ, từ đó khiến cho ánh mắt nhiều người trở nên khắt khe hơn, rõ ràng là người rất tầm thường, tâm cũng trở nên tham hơn!

Đại khái là mặt 5 điểm, trang điểm cộng 1 điểm, photoshop cộng 1 điểm, filter cộng thêm 1 điểm, cuối cùng cảm thấy con trai 10 điểm mới sánh vai được.

Tình trạng như vậy tạo nên sức cạnh tranh của đàn ông bình thường giảm xuống đáng kể.

Bởi vì chịu sự đầu độc của thông tin mạng Internet, thà chia sẻ cũng không muốn tìm một người đàn ông tầm thường. Đối với đàn ông tầm thường mà nói, cho dù nói “anh yêu em” trên hôn lễ thực ra cũng không có can đảm.

Đàn ông bình thường có tình yêu gì chứ?

Chỉ có trai đẹp như An Lương mới có tình yêu!

Nếu không Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương, còn có trai tồi kiểu Tiền Tiểu Cương cũng có tình yêu. Nhưng tiêu chí thống nhất của bọn họ là có tiền có thời gian.

Nếu không dựa vào cái gì mà có được tình yêu?

Lấy loại nghề nghiệp như tiểu thuyết gia làm ví dụ, người theo nghề này hầu hết đều không có ngày nghỉ, mỗi ngày đều phải làm việc với thời gian dài, thậm chí đến bệnh cũng không dám bệnh.

Trên mạng bóc phốt cuộc đối thoại của người làm nghề tiểu thuyết gia khiến người ta cực kỳ đau lòng.

Trong đó có một đoạn là: “Bố Lỗ: Viết tiểu thuyết đúng là không phải việc của người làm, đến hê hê hê tôi cũng muốn nhanh và nhanh nữa, dù gì còn chưa chạy chữ xong.”

“Thiệp Hải: Bạn gái tôi nói với tôi, cả ngày tôi chỉ biết chạy chữ, cô ấy cũng đã đi chơi với người khác rồi, tôi còn đang chạy chữ.”

Tình trạng giống như vậy rất nhiều!

Chẳng hạn như dân lập trình gì đó, cũng là thành phần chịu thiệt hại nặng nề. Tình yêu về bản chất là cần có sự chăm sóc.

Khi không có tiền cũng không có thời gian thì biết tại sao những cô em kia thà chia sẻ tình yêu cũng không muốn quen với người tầm thường.

Đặc biệt là các cô em xinh đẹp. Bọn họ thực sự ngốc nghếch sao?

Đó chính là lý thuyết bánh kem và phân chó.

Rốt cuộc là thà mấy người chia sẻ bánh kem, hay là một người độc hưởng phân chó? Câu trả lời còn phải nói nhiều sao?

Vấn đề mà Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm gặp phải cũng là vấn đề tương tự, Hạ Như Ý hiểu sớm hơn một chút, Hạ Hoà Tâm cũng hiểu rồi, nhưng còn đang do dự mà thôi.

“Chị à, chị nghĩ nhiều thật đó!” Hạ Như Ý lấy ví dụ nói rõ: “Chị có từng nghe chuyện của Trịnh Phương lớp số 4 không?”

Hạ Hoà Tâm thở dài: “Chị biết.”

Trịnh Phương khoa giáo dục của học viện sư phạm Thiên Phủ bọn họ là hoa khôi, cô ấy từ chối một anh chàng đẹp trai và quen với bạn học cùng lớp, kết quả đổi lại sự không trân trọng của đối phương.

“Bạn trai cô ấy không học tập, ngày nào cũng chơi game, còn không bên cạnh cô ấy, cũng không có chí cầu tiền gì, đúng chứ?” Hạ Hoà Tâm nói.

Hạ Như Ý khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa nghe nói điều kiện gia đình của bạn trai cô ấy cũng không tốt lắm, còn lúc nào cũng thích một số câu nói tiêu cực, nói cái gì mà một số người vừa ra đời đã đạt đến điểm đích của cuộc đời, một số người nỗ lực cả đời cũng không bằng điểm xuất phát của người ta gì đó.”

Hạ Hoà Tâm nhíu mày.

“Vậy nên độc hưởng như vậy lại có ý nghĩa gì chứ?” Hạ Như Ý than thở.

Hạ Hoà Tâm cũng thở dài.

Độc hưởng như vậy đúng thật không có ý nghĩa!

Hạ Như Ý tiếp tục nói: “Dù gì em không để tâm anh ấy có bạn gái khác, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với em là được.”

Nói đến đây, Hạ Như Ý nhìn Hạ Hoà Tâm: “Chị à, anh ấy đối xử với chúng ta chưa đủ tốt sao?”

Hạ Hoà Tâm nhớ lại những việc An Lương đã làm cho bọn họ, cô gật đầu nhẹ: “Chị hiểu rồi!”

“Thế chị nhường cho em trước thì sao?” Hạ Như Ý gan dạ nói.

Hạ Hoà Tâm sau khi nghĩ rõ từ chối thẳng thừng: “Ưu tiên chị gái!”

“Hứ!” Hạ Như Ý hứ nhẹ: “Em sẽ không nhường chị đầu!”

“Nhưng cơ hội của chị tốt hơn.” Hạ Hoà Tâm cười nhẹ, cô sắp phải đi thực tập dạy thế rồi, trường còn sắp xếp cho cô căn hộ một mình, cô cảm thấy đã là thiên thời địa lợi rồi nhỉ!

Chương 1732: Thao tác nhổ lông dê cấp chí tôn mạnh nhất!

Trong văn phòng của An Lương, sau khi Hạ Hoà Tâm nghĩ thông, hai chị em đang chụp hình đồng hồ đeo tay, sau đó gửi trong nhóm hội chị em bà tám của bọn họ.

‘Hạ Như Ý: Hình ảnh

‘Hạ Như Ý: Quà của bạn trai mang về từ Đế Đô, các cậu xem thử?’

‘Khang Ngọc Giai: @Hạ Hoà Tâm: Em cậu soán ngôi rồi!’

‘Từ Nặc: Không kiêng nể gì hết?’

‘Lâm Lâm: Chỉ có một mình tôi cảm thấy đồng hồ đeo tay này rất đẹp sao?’

‘Hạ Hoà Tâm: Hình ảnh

‘Hạ Hoà Tâm: Mình cũng có mà.’

‘Từ Nặc: Vậy nên không kiêng nể gì hết là đại ca uỷ viên đời sống bên kia à!’

‘Từ Nặc: Phân tích từ thảm trải sàn mà các cậu chụp hình, các cậu đang ở chung một căn phòng.’

‘Từ Nặc: Hạ Như Ý buổi chiều không có ở trường.’

‘Từ Nặc: Hình như tôi phát hiện ra một vấn đề?’

‘Khang Ngọc Gia: Vậy là hai chị em cũng toi rồi?’

‘Lâm Lâm: Các cậu đúng thật là không quan tâm đồng hồ đeo tay này?’

‘Lâm Lâm: Mình đã tìm được thông tin của mẫu đồng hồ đeo tay này.’

‘Lâm Lâm: Hình ảnh

‘Khang Ngọc Giai: Không quan tâm chút nào!’

‘Khang Ngọc Giai: Dù gì cũng không mua nổi, có đẹp đến mấy cũng không có ý nghĩa.’

‘Từ Nặc: Mình cảm thấy nó rất đẹp, mình cũng biết nó là Patek Philippe, nhưng giá của nó khiến mình chết tâm ngay, đó là vật mà cả đời mình cũng không mua nổi.’

Ý của Từ Nặc không phải là cả đời cũng không kiếm được hơn 60 vạn, mà là nói có hơn 60 vạn cũng sẽ không mua mẫu đồng hồ này.

Tầng lớp làm công ăn lương ai lại đi mua loại đồng hồ đeo tay này chứ? Điên rồi sao?

Cho dù có cắn răng mua, không lẽ không sợ người khác nói là hàng giả?

‘Hạ Như Ý: Vị trí: Đường Xuân Tây, trung tâm Quốc Kim

‘Hạ Như Ý: Chúng tôi ở trong văn phòng của anh ấy, các cậu nghĩ cái gì đó!’

‘Hạ Hoà Tâm: Chúng tôi là quan hệ tình nhân đơn thuần.’

‘Khang Ngọc Giai: Tôi tin rồi?’

‘Khang Ngọc Giai: Đồng hồ đeo tay 60 vạn, còn có hai mặt dây chuyền nhỏ 10 vạn, cậu nói cho chúng tôi biết, các cậu là tình cảm nam nữ bình thường?’

‘Từ Nặc: Gần đây các cậu còn đang học lái xe, chắc là sau khi các cậu học xong, anh ta sẽ mua xe cho các cậu nhỉ?’

Hạ Như Ý và Hạ Hoà Tâm nhìn nhau một cái, suy đoán này không sai, trước đó An Lương đã từng nói, hơn nữa để bọn họ tuỳ ý lựa chọn, cho dù là xe đẳng cấp như Ferrari cũng không có vấn đề.

Ngoài ra bạn cùng phòng của hai người họ không biết một chuyện, An Lương còn mua cho bọn họ một căn bất động sản gần nghìn vạn nữa! Nghĩ đến vậy, chia sẻ có gì không tốt?

‘Từ Nặc: Hai vị đại gia, khi nào các cậu đãi ăn cơm?’

‘Khang Ngọc Giai: Đúng đúng đúng, ăn ké cơm đại gia!’

‘Hạ Như Ý: Đợi anh ấy không ở Thiên Phủ, chúng tôi mới đãi.’

‘Hạ Hoà Tâm: Ừm!’

‘Từ Nặc: Bắt đầu đợi rồi nha!’

‘Khang Ngọc Giai: Đợi chung.’

‘Lâm Lâm: Mình cũng muốn đợi.’

Trong văn phòng của Phạm Bình, sau khi An Lương trao đổi với ba người nhân tài mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng cho, về cơ bản đã xác định được việc xây dựng ngân hàng ở Ma Cao.

Hiện tại An Lương đã lấy được giấy phép ngân hàng, chỉ cần nhân tài và tiền vốn đến nơi thì có thể ngay lập tức bắt đầu đăng ký xây dựng ngân hàng.

Theo ý nguyện của An Lương, tên của ngân hàng xây dựng ở Ma Cao được đặt là Ngân hàng An Tâm nước Hạ , tên tiếng anh đăng ký là Xia Dynasty An Xin Bank , viết gọn lại là An Xin Bank , viết tắt là XAX .

Logo đăng ký chính là viết tắt tiếng anh “XAX” màu đỏ của nước Hạ.

An Lương rất thích từ viếtt ắt “XAX”, bởi vì từ viết tắt này có cảm giác nhe nanh múa vuốt, tràn đầy cảm giác xâm lược và công kích, tượng trưng cho ngân hàng An Tâm có thể công thành chiếm đất trong lĩnh vực ngân hàng.

Đồng thời tên này cũng tràn đầy chính xác và lý trí.

Treo hẳn “Nước Hạ" ở trước tiên làm tên, bày rõ đây là ngân hàng đến từ nước Hạ, đồng thời cũng đề rõ lập trường của mình.

Quan trọng hơn là mượn thế!

Treo tên “Nước Hạ” rồi, nếu trong trường hợp không đi sâu vào tìm hiểu, thậm chí còn tưởng là ngân hàng nhà nước của nước Hạ đó!

Dù gì An Lương đăng ký tới 300 ức đô la Mỹ làm tiền vốn ban đầu, tiền vốn đăng ký khổng lồ như vậy, cộng thêm treo danh “Nước Hạ", nói không chừng có thể xưng bá vương trong Ma Cao, sau này sức cản đi vào Hồng Kông sẽ thấp hơn.

Còn về việc vào nội địa nước Hạ?

Thế thì càng dễ hơn rồi nhỉ!

Chuyện nhổ lông dê làm một lời nhiều này, An Lương đúng là quen quá rồi, anh chính là người chơi bậc chí tôn của nhổ lông dê, khi treo một cái tên đã có thể thực hiện nhiều lợi ích, An Lương không hề do dự ra tay.

Sau khi đặt tên ngân hàng xong, An Lương cũng xác định tình hình vị trí công việc của ba người.

Bao Hữu Trung nguyên tổng giám đốc điều hành của ngân hàng HSBC chi nhánh Hồng Kông được uỷ phái làm tổng giám đốc điều hành, hơn nữa đảm nhiệm pháp nhân, phụ trách công việc đăng ký và xây dựng của cả ngân hàng An Tâm.

Louis Simon nguyên giám đốc tài chính JPMorgan Chase của Wall Street được uỷ phái làm giám đốc tài chính, cũng chính là CFO, anh ta phụ trách công việc tài chính của ngân hàng An Tâm, hơn nữa báo cáo công việc trực tiếp với An Lương.

Hác Thông Minh nguyên chuyên viên định phí bảo hiểm của ngân hàng Citibank chi nhánh Hồng Kông được uỷ phái làm giám đốc nghiên cứu, là một chuyên viên định phí bảo hiểm, anh ta sẽ thông qua kết quả nghiên cứu định phí đưa ra sản phẩm tài chính liên quan thích hợp với ngân hàng An Tâm.

Chương 1733: Phần thưởng mới: Ngân hàng sinh lợi độc lập!

An Lương tạo lại hai nhóm công việc trên wechat, một nhóm công việc của ngân hàng An Tâm, một nhóm quản lý cấp cao tổng hợp của đầu tư An Tâm và ngân hàng An Tâm, từ đó tiện lợi cho hai bên trao đổi.

Nhưng đây cũng là tạm thời mà thôi.

Bởi vì An Lương đã dặn dò công ty Nhân Nghĩa An Toàn phát triển ứng dụng thông tin liên lạc bảo mật mới, từ đó tránh xảy ra việc lộ bí mật từ các ứng dụng thông tin liên lạc.

Dù gì bây giờ không giống như ngày trước, doanh nghiệp dưới trướng An Lương ngày càng nhiều, đúng thật là anh cần một một ứng dụng bảo mật thông tin liên lạc thuộc về mình.

“Giám đốc Bao, về việc của ngân hàng An Tâm, anh cần khoảng bao lâu mới có thể hoàn thành?” An Lương hỏi.

Bao Hữu Trung đáp lại: “Nhiều nhất là ba tháng!”

“Ba người chúng tôi đều có vòng người quen của riêng mình, chúng tôi có thể kéo đến rất nhiều người trong ngành, vậy nên nhiều nhất là ba tháng đã có thể hoàn thành công việc xây dựng ngân hàng An Tâm, hơn nữa đưa tất cả công việc vào quỹ đạo.”

May mà là nhân tài của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng cho, nếu không An Lương sẽ phun vào mặt anh ta!

“Được!” An Lương nhìn thời gian một cái.

“Thế thì đăng ký ngân hàng An Tâm vào ngày 20 tháng 5, sau đó vào ngày 8 tháng 8 chính thức khai trương, lấy một điềm tốt, không có vấn đề gì chứ?” An Lương đưa ra hạn chế thời gian.

“Không có vấn đề!” Bao Hữu Trung đáp lại đảm bảo.

“Được!” An Lương gật đầu.

‘Tinh!'

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra thông tin thông báo mới…

‘Tinh!’

‘Chúc mừng ký chủ sắp thành lập cơ quan tài chính quan trọng Ngân hàng , chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng đặc biệt: Tích cát thành tháp !’

‘Tích cát thành tháp: Sau khi ngân hàng An Tâm nước Hạ thành lập, tiền vốn mà khách hàng dự trữ trong ngân hàng, sau khi thông qua sự điều phối thống nhất của ngân hàng An Tâm nước Hạ, sẽ nhận được tỷ lệ sinh lời 10%, từ đó cung cấp lợi nhuận cho ngân hàng An Tâm nước Hạ.’

Phần thưởng tích cát thành tháp này, đúng thật là hiệu quả tích cát thành tháp.

Sau khi điều phối thống nhất tiền vốn mà khách hàng gửi vào ngân hàng, nhẹ nhàng là có lãi suất 10% mỗi năm.

Theo lãi suất gửi năm hiện tại, cho dù là kỳ hạn 5 năm, lãi suất của năm mới nằm ở mức khoảng 4%, điều đó có nghĩa là An Lương có thể nhận thêm 6% lãi suất.

Tuy rằng tỷ suất sinh lời của công ty đầu tư An Tâm cao hơn, nhưng cũng không thể để tiền vốn dự trữ của của ngân hàng An Tâm cho công ty đầu tư An Tâm làm việc chứ?

Thực ra thao tác như vậy sớm đã có người chơi qua rồi! Chẳng hạn như đế quốc Minh Nhật trong bóng tối!

Lúc đế quốc Minh Nhật lớn mạnh nhất, quy mô tài sản lên đến ba vạn ức nhân dân tệ, nhưng rất nhiều người hoàn toàn chưa nghe qua đế quốc tài chính này.

Bởi vì đế quốc tài chính này hoàn toàn nằm trong bóng tối.

Lúc mới đầu, đế quốc Minh Nhật nắm giữ ngân hàng thành phố Bảo Thương, từ đó thực hiện mục đích hiện tại mà An Lương lập ra ngân hàng An Tâm, để cơ quan tài chính có được sự ủng hộ của ngân hàng.

Nhưng đế quốc Minh Nhật không giữ quy tắc như An Lương.

Lúc Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng thông báo có phần thưởng mới, An Lương đã thầm quyết định, tiền vốn của khách hàng ngân hàng An Tâm là tiền vốn của khách hàng, không thể chuyển hẳn đến công ty đầu tư An Tâm.

Tuy rằng có nhiều cách lách được sự giám sát của pháp luật, chẳng hạn như công ty đầu tư An Tâm xây dựng một công ty vỏ bọc, rồi thông qua công ty vỏ bọc vay vốn từ ngân hàng An Tâm.

Bởi vì ngân hàng An Tâm cũng do An Lương đang nắm giữ, vay vốn của những công ty vỏ bọc tất nhiên có thể thông qua dễ dàng.

Đầu tư An Tâm thì có thể thông qua các công ty vỏ bọc này thêm một bước, chuyển dời tiền vốn tương ứng đến đầu tư An Tâm.

Thao tác như vậy, hoàn toàn lách khỏi sự giám sát của pháp luật, hơn nữa lúc điều tra cũng là hợp tình hợp pháp hợp lý, dù gì ngân hàng An Tâm có quyền cho vay vốn, những công ty vay vốn kia lại có quyền tự do kinh doanh.

Thế nhưng An Lương muốn giữ quy tắc!

Cho dù công ty đầu tư An Tâm có đảm bảo thu nhập năm ở mức 15% của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương cũng muốn giữ quy tắc tách tỷ suất sinh lời của đầu tư An Tâm và ngân hàng An Tâm ra.

Con người bắt buộc phải đặt giới hạn cho mình.

Nếu một người không có giới hạn thì người đó sẽ ngày càng điên cuồng.

Hôm nay dùng tiền vốn của ngân hàng An Tâm, ngày mai có nghĩ cách nhận được tiền vốn từ đó làm ra việc quá đáng hơn hay không?

Dục vọng của con người mãi mãi vô tận! Hơn nữa không có giới hạn!

Bây giờ chỉ là tham vọng trong lĩnh vực tài chính, tương lai có phải mở rộng đến các lĩnh vực khác?

Lấy đế quốc Minh Nhật làm ví dụ, sau khi đế quốc Minh Nhật lấy được ngân hàng Bảo Thương, đã điên cuồng dùng cách công ty vỏ bọc để lấy tiền vốn của ngân hàng Bảo Thương, từ đó nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài.

Đế quốc Minh Nhật chính là trường hợp điển hình cho việc không có giới hạn, tốc độ mở rộng của đế quốc Minh Nhật quá nhanh, nhanh chóng trở thành đế quốc tài chính siêu khổng lồ hơn vạn ức.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng đế quốc Minh Nhật sẽ trường tồn mãi mãi, lúc tài sản của đế quốc Minh Nhật từ 1 vạn ức bứt phá đến 3 vạn ức, nó đã đột phá lĩnh vực tài chính.

Thế nhưng đế quốc Minh Nhật thực sự vô địch rồi sao? Đương nhiên là không!

Sau khi đế quốc Minh Nhật mất đi giới hạn, mở rộng không kiêng dè ai, cuối cùng bước quá giới hạn của pháp luật, cho dù quy mô tài sản hơn 3 vạn ức, nhưng vẫn sụp đổ.

Chương 1734: Cống hiến

Tất nhiên An Lương biết sự sụp đổ của đế quốc Minh Nhật, An Lương không hề mong rằng tương lai của bản thân cũng là trường hợp như thế, vậy nên An Lương có giới hạn của chính mình.

Quân tử có việc nên làm, có việc không làm.

Trong văn phòng của Phạm Bình, An Lương xác định xong tất cả nền tảng của công việc, anh nhìn thời gian một chút, sắp đến 5 giờ rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước một bước.” An Lương đứng dậy: “Lão Phạm, anh chiêu đãi đàng hoàng mấy người giám đốc Bao.”

Phạm Bình tiếp lời: “Không có vấn đề!”

An Lương rời khỏi văn phòng của Phạm Bình, quay về phòng làm việc của mình, hai chị em nhà họ Hạ vẫn còn đợi anh ở văn phòng.

Lúc An Lương quay về văn phòng của mình, hai chị em nhà họ Hạ còn đang chơi điện thoại, An Lương lại một lần nữa ngồi vào giữa hai người, một trái một phải ôm lấy hai người.

Hạ Hoà Tâm mở miệng trước: “An Lương, mẹ hỏi anh, tối nay đến bên Hoà Tâm Như Ý ăn cơm không?”

Hạ Như Ý bổ sung: “Bên đó đã để lại sẵn phòng riêng số 1.”

“Nếu đã để sẵn phòng riêng số 1, thế thì tối nay chúng ta qua đó được rồi, đồ ăn bên đó đúng là ngon thật, hợp với khẩu vị của anh.” An Lương cười nói.

“Việc của công ty anh xử lý xong chưa?” Hạ Như Ý hỏi.

An Lương khẳng định đáp lại: “Về cơ bản đã hoàn thành.”

An Lương chỉ chịu trách nhiệm điều khiển hướng phát triển, còn về vấn đề chi tiết cụ thể thì do những người còn lại chịu trách nhiệm xử lý.

Nếu ẩn dụ doanh nghiệp thành một con tàu, An Lương chỉ phụ trách chỉ dẫn phương hướng, nhưng cụ thể lái tàu như thế nào thì là chuyện của người khác.

“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát chứ?” Hạ Như Ý hỏi thêm.

“Không có vấn đề.” An Lương khẳng định gật đầu: “Vừa hay bây giờ còn chưa kẹt xe!”

Bây giờ vừa mới 5 giờ, còn chưa phải giờ cao điểm tan làm, giờ này đến quán ăn Hoà Tâm Như Ý vừa thích hợp, tránh chút nữa kẹt xe khiến người ta nghi ngờ cuộc đời.

Mức độ kẹt xe của Thiên Phủ đúng thật không nghiêm trọng như ở Thịnh Khánh, nhưng Thiên Phủ cũng kẹt xe được chứ? Nếu có phương tiện bay trong nội thành thì tốt rồi!

Tình hình giao thông các đô thị lớn và siêu đô thị của nước Hạ đều không mấy lý tưởng.

Lấy Đế Đô làm ví dụ, dân số vượt quá 2150 vạn người, chỉ trong Tam Đạo đến Lục Đạo đã hơn 1200 vạn người, trong tình hình như vậy có thể không kẹt xe sao?

Rồi lấy Thịnh Khánh làm ví dụ, Thịnh Khánh nhỏ bé có dân số vượt quá 3100 vạn người, cộng thêm hoàn cảnh địa lý đặc biệt tạo thành quy tắc tuyến đường giao thông tệ hại, kẹt xe có vấn đề sao?

Dân số của Thiên Phủ tuy rằng chỉ có hơn 1650 vạn, nhìn có vẻ dân số ít hơn rất nhiều so với Thịnh Khánh, cộng thêm Thiên Phủ nằm ở vị trí đồng bằng, quy hoạch tuyến đường tương đối tốt, nhưng Thiên Phủ thì không kẹt xe sao? Thiên Phủ chào mừng bạn!

Dân số của Ma Đô cũng có trên 2400 vạn người, lúc An Lương đến Ma Đô, vẫn cảm thấy Ma Đô cũng kẹt xe.

Xếp hạng kẹt chắc là: Thịnh Khánh thứ nhất, Đế Đô cũng không phải dạng vừa, chắc chắn xếp ở vị trí thứ hai, hơn nữa còn thường xuyên có thể tranh hạng nhất với Thịnh Khánh.

Thiên Phủ chắc chắn là hạng ba!

Tuy rằng Ma Đô cũng kẹt xe, nhưng trong các thành phố mà An Lương thường đi, nó may mắn xếp ở hạng tư không kẹt xe nhất.

Trong các đô thị và siêu đô thị, An Lương cảm thấy có phương tiện bay trong nội thành thành phố, đó chắc là chuyện hạnh phúc nhất nhỉ?

Nhưng những thứ này chỉ nghĩ thôi, nếu không nằm mơ cũng được, trong mơ cái gì mà không có?

5 giờ rưỡi chiều.

An Lương lái Lamborghini Urus đến quán ăn Hoà Tâm Như Ý.

Bởi vì đến sớm, vị trí đỗ xe tạm thời bên đường còn có chỗ trống, nếu đến trễ một chút thì chắc chắn phải dừng trong bãi đỗ xe bên trong đạo quán Thanh Cung ở đối diện.

Định vị của quán Hoà Tâm Như Ý cực kỳ cao, thông thường khách hàng chịu chi đến quán ăn Hoà Tâm Như Ý, hầu hết đều không để tâm vị trí đỗ xe tạm thời thu phí cao bên đường.

Vị trí đỗ xe tạm thời đáng lẽ vắng vẻ, bây giờ cứ đến giờ cơm, hoàn toàn là tình hình đầy chỗ, đây cũng xem như là cống hiến mà quán ăn Hoà Tâm Như Ý làm được nhỉ?

“Chào giám đốc An, chào hai cô Hạ.” Hàn Hân phụ trách đón khách chủ động chào hỏi.

An Lương gật đầu nhẹ rồi giơ tay lên ngăn chặn sự dẫn đường của Hàn Hân.

Đợi sau khi đến phòng riêng số 1, Hạ Như Ý mới ép sát vào tai An Lương nói khẽ: “Chị gái đón khách cũng khá xinh đẹp đó.”

Nhan sắc của Hàn Hân đạt đến mức 78 điểm, trong mức độ trăm người có một thuộc mức thượng hạng. An Lương cười hơ hơ búng đầu Hạ Như Ý một cái.

Bởi vì đến sớm, quán ăn Hoà Tâm Như Ý còn chưa có đến hai bàn khách hàng, Thái Vũ San cũng đến phòng riêng số 1 gặp mặt chào hỏi với An Lương, tiện thế hỏi về việc có giảm giá khuyến mãi không.

An Lương nhanh chóng nói rõ tình hình từ chối hạ giá, hơn nữa còn phải tăng giá, cuối cùng thuyết phục được Thái Vũ San. Theo môi trường dùng bữa của quán Hoà Tâm Như Ý, cùng với hương vị đồ ăn tương ứng, việc gì phải hạ giá? Chưa đến 7 giờ, An Lương và hai chị em nhà họ Hạ ăn tối xong đã đi về, đối với quán ăn Hoà Tâm Như Ý mà nói, thời gian chưa đến 7 giờ còn sớm, phòng riêng số 1 dọn dẹp lại còn có thể dùng thêm một lần, đó là phòng riêng có phụ phí tận 3000 tệ đó!

Chương 1735: Trở nên hung hãn mắng cả chính mình?

Toà số 3 ký túc xá nữ học viện sư phạm Thiên Phủ.

Lamborghini Urus đậu ở bên đường, An Lương xách sáu cái túi mua hàng Louis Vuitton từ cốp xe ra cho hai chị em nhà họ Hạ, các bạn nữ đi ngang thấy tình hình như vậy, trong lòng ngoài cảm giác ngưỡng mộ, chắc cũng chỉ có thể là ghen tỵ thôi nhỉ?

Lúc An Lương đưa hai chị em nhà họ Hạ đến dưới toà ký túc xá, lại một lần nữa gặp cô quản lý ký túc xá kẻ địch lớn nhất của bạn trai.

Đối phương bình tĩnh nhắc nhở: “Bạn học, ký túc xá nữ cấm nam sinh bước vào.”

An Lương gật đầu nhẹ, ngỏ ý mình biết: “Dạ vâng, thưa cô, em chỉ đưa đến dưới tòa.”

Đối phương không lên tiếng.

Hạ Như Ý suýt nữa cười ra tiếng, cô quản lý ký túc xá này của bọn họ đúng thật là…

“Được rồi, anh mau về đi, ngày mai chúng em lại đến tìm anh.” Hạ Như Ý nhõng nhẽo nói.

Hạ Hoà Tâm đồng tình: “Mau về đi.”

“Được.” An Lương gật đầu.

Chưa đến 15 phút sau, An Lương quay về học viện kinh tế Thiên Phủ, anh đậu xe xong xuôi ở bãi giữ xe ngoài trời, tiện tay gửi tin nhắn trong nhóm phòng ký túc 307.

‘An Lương: Các chó con, bố các con về rồi đây!’

‘Trầm Thế Trung: ?’

‘Mã Long: Cậu là…?’

‘Lữ Văn Sơn: Không hổ danh là Lương ca, nổi điên lên đến chính mình cũng chửi!’

‘Lữ Văn Sơn: Xin hỏi ngài chính là chó bố sao?’

‘An Lương: …’

Tên Lữ Văn Sơn này thật bệnh hoạn, lúc nào cũng có thể tìm được các điểm kỳ lạ.

‘Trầm Thế Trung: Lương ca ngầu thật!’

‘Mã Long: Tính như vậy, rốt cuộc là chúng ta lỗ, hay là anh Lương lỗ nhỉ?’

‘Lữ Văn Sơn: Dù gì thì tôi không lỗ, tôi là bố của các cậu, các cậu là con trai của tôi.’

‘Trầm Thế Trung: Cút đi!’

‘Mã Long: Đi đi đi, cậu và tôi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt.’

‘An Lương: Các con trai à, tôi sắp đi ngang qua siêu thị nhỏ, có cần mang về cho các cậu một chai nước ngọt không?’

‘Lữ Văn Sơn: Bố à, con muốn Coca Cola.’

‘Mã Long: Sự tồi tệ của vô tri!’

‘Mã Long: Bố à, con muốn Pepsi.’

‘Trầm Thế Trung: Phiền bố mang giúp con một lon Red Bull.’

‘Trầm Thế Trung: @Lữ Văn Sơn: @Mã Long: Giá của Reb Bull đắt hơn một chút.’

An Lương nhìn tin nhắn vui vẻ trong nhóm ký túc xá, anh lộ ra nụ cười, những tên này vẫn nhoi như trước, anh thích bầu không khí như vậy, không thích kiểu bạn cùng phòng nghe lời anh răm rắp.

Người nghe lời răm rắp dưới tay anh quá nhiều rồi, nếu trong cùng phòng cũng là thái độ như vậy, thế thì khác gì với nhân viên dưới tay anh chứ?

Phòng ký túc xá 307.

An Lương xách nước ngọt và Red Bull mua từ siêu thị tiện lợi về, bản thân anh cũng chọn nước ngọt, ván này anh đứng về phe Mã Long, nước ngọt tất nhiên là chọn Pepsi!

“Thân sĩ, hôm nay cậu lại ở phòng ngủ sao, không ra ngoài chơi à?” An Lương tuỳ ý hỏi.

“Chớp mắt tháng sau là thi cuối kỳ rồi, tôi cảm thầy tôi vẫn nên học hành đàng hoàng, tránh bị rớt môn bẽ mặt.” Trầm Thế Trung nói.

Học viện kinh tế Thiên Phủ thuộc tuýp “trường tốt” nghỉ sớm học trễ.

Thời gian thi cuối kỳ đã công bố ra rồi.

Thời gian cụ thể là 22 tháng 6 đến 24 tháng 6, xét đến 25 tháng 6 là tết Đoan Ngọ, sáng 24 tháng 6 thi xong là nghỉ luôn, mọi người ai về nhà nấy ăn tết Đoan Ngọ.

Sắp xếp như vậy cũng nhân đạo quá đi chứ!

Học viện sư phạm Thiên Phủ kia thì khổ hơn nhiều, ngày 10 tháng 7 bọn họ mới nghỉ hè.

“Lương ca, lần này cậu thi, chắc cũng sẽ có áp lực nhỉ?” Trầm Thế Trung hỏi.

Lữ Văn Sơn tiếp lời trước một bước: “Tôi cảm thấy Lương ca không có áp lực.”

An Lương gật đầu: “Tôi mà có áp lực gì chứ, chắc chắn sẽ qua mà.”

Theo tình hình hiện tại của An Lương, anh mà tốt nghiệp thì sẽ trở thành cựu sinh viên nổi tiếng của học viện kinh tế Thiên Phủ.

Học viện kinh tế Thiên Phủ chỉ là trường học loại 2, cũng không phải đại học Thanh Hoa gì đó, cũng không phải đại học Đế Đô gì đó, dựa vào cái gì mà làm khó kỳ thi cuối kỳ của An Lương?

An Lương và Trầm Thế Trung, cùng với Lữ Văn Sơn thảo luận việc thi cuối kỳ, Mã Long ở bên cạnh nhíu mày cầm điện thoại nhắn tin, An Lương cảm thấy Mã Long không ổn.

Anh hạ giọng xuống hỏi: “Văn Sơn, Quán Quân sao vậy, lại thất tình rồi sao?”

Tình hình của Mã Long nhìn có vẻ như hơi giống bộ dạng của thất tình.

Lữ Văn Sơn lắc đầu phủ định: “Lần này không phải là thất tình.”

Trầm Thế Trung hạ giọng xuống nói: “Dương Đào bạn thân kiêm bạn học cấp ba của cậu ta ở lớp Thương Mại 2 kế bên, chúng tôi từng cùng nhau ăn khuya, chơi bóng rổ, tính cách cũng được, người khá thẳng thắn.”

“Trước đó người này bị chìm vào cá cược trên mạng, vừa mới đầu ăn được chút tiền, còn mời cậu ấy ăn khuya, sau này bắt đầu thua tiền, bây giờ thua không ít, đang mượn tiền khắp nơi để trả nợ.” Trầm Thế Trung bổ sung nói.

An Lương nhíu mày: “Thứ như cá cược trên mạng có bệnh, nó giống như bạch phiến vậy, thực sự là một miếng là nghiện rồi.”

Chương 1736: Đặt bẫy cao siêu nhất!

Cá cược trên mạng chắc là cách đặt bẫy cao siêu nhất trên lịch sử loài người!

Bởi vì tất cả chiêu trò của cá cược trên mạng, tất cả đều rõ ràng đặt dưới ánh sáng, tất cả chiêu trò của nó đều là rõ ràng minh bạch, hoàn toàn không sợ bị người khác phát hiện.

Chẳng hạn như hầu hết mọi người đều biết rằng cá cược trên mạng là cái bẫy, nhưng thế thì sao chứ?

Chẳng hạn như hầu hết mọi người cũng biết cá cược trên mạng lúc đầu có thể kiếm tiền, thế nếu kiếm được tiền rồi chạy, có phải là phá giải được chiêu trò của cá cược trên mạng rồi không?

Nếu có suy nghĩ như vậy, chỉ có thể nói quá ngây thơ!

Tại sao nói cá cược trên mạng là cách đặt bẫy cao siêu nhất trên lịch sử loài người, đó là bởi vì trong tích tắc mà một người nào đó tham gia vào cá cược trên mạng, cả cái bẫy đã hoàn thành, kết quả đã được định sẵn rồi, người đặt bẫy đã nhận được thắng lợi.

Bởi vì cá cược trên mạng là chiêu trò nghệ thuật khống chế tâm lý!

Chẳng hạn như một người tham gia cá cược trên mạng, vào ngày đầu tiên tham gia ăn được 100 tệ, ngày thứ hai lại ăn được 100 tệ, ngày thứ ba ăn được 200 tệ, sau đó lấy thẳng tất cả ra không chơi nữa, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng sau đó thì sao?

Cá cược trên mạng là chiêu trò nghệ thuật khống chế tâm lý, người tham gia đã hoàn thành kết quả bị khống chế tâm lý trong vô thức. Lúc người tham gia tưởng rằng ăn trắng một khoản tiền, thực ra cả trò chơi đã kết thúc, người tham gia đã thua thảm hại.

Giống như trước đó An Lương đặt bẫy vậy, anh hoàn toàn không để tâm 300 vạn tấn dầu thô nhập khẩu từ nước Nga có thể kiếm tiền hay không, thứ anh muốn là lợi ích của cả bàn, mà không phải cân đo đong đếm lợi nhuận của mỗi dự án.

Cá cược trên mạng cũng tương tự như vậy.

Cảm giác thỏa mãn sinh ra trong phút giây mà người tham gia ăn tiền mới là điểm quan trọng thắng lợi của người đặt bẫy. Tiền đầu tư vào ban đầu quan trọng không?

Hoàn toàn không quan trọng!

Cá cược trên mạng thực sự chính là bạch phiến, chỉ cần nếm được một miếng, chỉ cần Dopamin sinh ra trong phút giây ăn tiền có kích thích đến người tham gia, người tham gia sẽ như rơi vào vực thẳm.

Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao trên thế giới hiện thực rất nhiều người giàu có tại sao lại đến Ma Cao thậm chí là Las Vegas tham gia cá cược, không phải bọn họ không có tiền, không phải bọn họ không có thú vui khác, mà là mức độ vui vẻ tạo ra từ Dopamin tiết ra khi tham gia cá cược quá cao!

Theo nghiên cứu, nếu đặt lượng Dopamin tiết ra từ trò chơi Liên Minh Huyền Thoại làm tiêu chuẩn 100%, bạch phiến có thể đạt đến độ cao 500%, nhưng cá cược có thể nhẹ nhàng đạt đến mức độ 500%, thế nhưng đây không phải là mức độ cao nhất của cá cược.

Theo bề nổi của số liệu thí nghiệm, mức độ Dopamin tiết ra thậm chí có thể đạt đến độ cao 1200%.

Từ đó có thể thấy độ nguy hiểm của cá cược!

Cá cược trên mạng là cách đặt bẫy cao siêu nhất, chính là bởi vì nguyên nhân của các số liệu này, không ai có thể khống chế bản thân, cho dù nhận thức rõ ràng sự tồn tại của vấn đề nhưng vẫn không thể khống chế bản thân.

Tình hình như vậy trong ngành Panchinko của Nhật, sớm đã được minh chứng qua.

“Dương Đào này bây giờ là nghiện rồi, trước đó Quán Quân gom góp cho anh ta 1000 tệ, bây giờ đối phương xem cậu ta là cọng cỏ cứu mạng, cậu ấy không biết nên xử lý như thế nào.” Trầm Thế Trung than thở nói.

Phòng ký túc xá 307.

Sau khi Trầm Thế Trung nói xong tình hình của Mã Long, anh ta bổ sung hỏi: “An Lương, cậu thấy đối phương có cứu được không?”

“Không cứu được rồi!” An Lương lắc đầu.

Sau khi lún vào chuyện như vậy, hầu hết mọi người đều không cứu được. Dù gì những người này không biết gì về nghệ thuật khống chế tâm lý!

Sau khi nếm được vị ngọt đầu tiên, tâm ma đã được thả ra, thì làm sao có thể quay đầu? Trừ khi ngộ ra chân lý, nếu không làm sao có thể quay đầu?

Trên tin tức thường có phát sóng, rõ ràng là gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đột nhiên bùng nổ, nguyên nhân chính là cá cược trên mạng, không lẽ còn không thể nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề?

“Quán Quân, bạn của cậu thực sự lún vào rồi sao?” An Lương tăng âm lượng lên hỏi.

Mã Long im lặng một chút, mới gật đầu: “Đúng vậy! Tên ngốc đó hoàn toàn lún sâu vào rồi!”

“Sâu cỡ nào?” An Lương hỏi tiếp.

“Ant Credit Pay của Ali Pay, còn có các dịch vụ vay vốn của các doanh nghiệp mạng xã hội lớn như công ty Hùng Chưởng, công ty QQ, công ty Sơn Lộ Lâm, tất cả đều bị cậu ta mượn qua hết, lẻ tẻ cộng lại khoảng hơn 30 vạn!” Mã Long nói rõ.

Mã Long tiếp tục bổ sung: “Điều kiện gia đình của nhà cậu ta rất bình thường, bố mẹ đều là công nhân phổ thông, khoản tiền này trừ khi bán nhà, nếu không rất khó có thể trả được.”

Hoàn toàn đừng tưởng rằng lãi suất vay vốn của các doanh nghiệp mạng xã hội lớn này rất thấp, thực ra là cực kỳ cao.

Lấy Ant Credit Pay làm ví dụ, tính toán lãi suất khác nhau theo người dùng khác nhau, lãi suất năm đạt 10,95% đến 14,60%%, lãi suất vay vốn năm của ngân hàng mới chỉ 4,75% thôi!

“Tôi đang khuyên cậu ta thôi đi, để cậu ta hoàn toàn quay đầu, nói chuyện với nhà, sau đó thay đổi triệt để làm lại từ đầu.” Mã Long nói thêm.

An Lương lắc đầu: “Lời khuyên của cậu không có bất kỳ ý nghĩa nào.”

Mã Long thở dài: “Đúng thật là như vậy!”

“Bảo vệ bản thân mình đi!” An Lương đáp lại: “Loại người này không cứu được, cậu ta đã hoàn toàn mất đi mọi giới hạn, sẽ chỉ nghĩ cách kiếm được tiền tiếp tục cá cược mà thôi.”

Mã Long gật đầu: “Tôi cũng phát hiện vấn đề như vậy.”

Bốn người lại nói chuyện một chút xoay quay cá cược trên mạng, kết luận cuối cùng chính là giống như trước đó An Lương từng nói, cá cược trên mạng tương đương với bạch phiến, nếm miếng đầu tiền là đi toi rồi, vậy nên chắc chắn đừng tham gia.

Bình Luận (0)
Comment