Chương 5122 - Đây quả thật là một tin tốt!
Tôn Hà đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, phàn nàn: “Con đúng giờ đấy!”
An Lương cười nói: “Mẹ, con là người có khái niệm về thời gian rất tốt, chắc chắn không thể trễ được.”
Tôn Hà bất lực nhìn An Lương, lại phàn nàn: “Tốt hay xấu con nghe không hiểu, đúng không?”
“Lời mẹ nói tất nhiên đều là lời tốt rồi!” An Lương lấy lòng.
Tôn Hà ngoại trừ bất lực, chỉ có thể im lặng với “đứa con tự thân mình sinh ra”, sau đó mới bảo: “Vào bếp lấy bát đĩa và đũa.”
Tôn Hà và An Thịnh Vũ không thuê bảo mẫu cũng như không sử dụng robot Guardian mô hình gia đình thế hệ thứ hai, việc nấu ăn vẫn do Tôn Hà đích thân làm.
Mặc dù trước đó An Lương đã sắp xếp cho họ một robot Guardian mô hình gia đình thế hệ thứ hai. Nhưng cuối cùng Tôn Hà lại đẩy về với lý do không quen.
An Lương ngoan ngoãn đi vào bếp, cầm trên tay bát đĩa và đũa cho một gia đình ba người rồi dò hỏi. “Mẹ ơi, mẹ quên con rồi à?
An Lương thấy nồi cơm nguội, nên không biết Tôn Hà có phải đã quên nấu cơm không.
Thiên Không Cảnh, tòa nhà 1, số 3203, gia đình họ An.
Trong bếp, An Lương vừa định bưng nồi cơm vào phòng ăn thì nhận ra nồi cơm nguội lạnh, không hề có cảm giác hơi nóng bốc lên.
Tôn Hà quên nấu ăn à?
Vừa hỏi, An Lương vừa mở nắp nồi cơm ra xem Tôn Hà có phải đã quên bật nồi cơm không.
Tuy nhiên, trong nồi cơm thậm chí không có lấy một hạt gạo.
Tôn Hà đáp: “Cơm trong lò nướng. Đây là một trò mới mà bố con nghĩ ra. Ông ấy thích ăn cơm bí đỏ nên mẹ chỉ mua một quả bí ngô nhỏ và để vào trong lò nướng cơm.”
An Lương sau đó đi kiểm tra lò nướng, đúng như dự đoán, trong lò có một quả bí ngô hình tròn, anh đeo găng tay chống bỏng và lấy quả bí ngô ra.
An Lương phát hiện phía trên quả bí hở một lỗ, anh đoán rằng mẹ mình đã khoét rỗng hạt bí và cùi bên trong, sau đó cho gạo và nước vào, đậy kín lại, cuối cùng cho vào lò nướng.
Như vậy là món cơm nướng bí ngô đơn giản đã hoàn thành.
An Lương không thể không thở dài: “Bố, đây đúng là một sáng kiến hay!”
Tôn Hà trợn mắt: “Ông ấy chỉ biết mở mồm ra sai bảo người khác thôi!”
An Lương nhân cơ hội lại hỏi: “Mẹ, con bố trí một con robot mô hình gia đình cho mẹ nhé?”
An Lương thuận tiện nói cho biết: “Robot Guardian mô hình gia đình của công ty bọn con rất dễ sử dụng. Hiện nó đang ở thế hệ thứ hai và rất thiết thực về mặt thực tế.”
Mặc dù robot Guardian mô hình gia đình thế hệ thứ hai đã được trang bị nhiều cấu hình khác nhau, bao gồm nhiều loại áo giáp chống đạn khác nhau, khung lõi siêu cacbua cũng đã được giảm xuống khung hợp kim nhôm, nhờ đó giảm trọng lượng.
Cấu hình đơn giản và giảm trọng lượng như vậy phù hợp hơn với vị trí của robot Guardian mô hình gia đình, giúp robot Guardian mô hình gia đình dễ dàng ngồi trên ô tô gia đình, đi thang máy, v.v.
Tuy nhiên, cấu hình đơn giản như vậy làm giảm hiệu quả chiến đấu của robot Guardian mô hình gia đình thế hệ thứ hai, đặc biệt là khi đối mặt với súng ống.
Dẫu là như thế, An Lương vẫn muốn đặt hai con robot Guardian mô hình gia đình bên cạnh bố mẹ mình để tăng cường lực lượng bảo vệ.
Tôn Hà trực tiếp từ chối: “Mẹ không thích robot. Chúng trông rất đáng sợ, bố của con cũng không thích chúng.”
“Được.” An Lương không thuyết phục nữa.
Vì Tôn Hà và An Thịnh Vũ không chấp nhận robot, nên anh đành tăng cường các biện pháp phòng vệ an ninh xung quanh.
Ngoài ra, Thịnh Khánh hiện là thành phố duy nhất ở Hạ Quốc triển khai hệ thống quản lý thành phố thông minh. Chỉ cần An Thịnh Vũ và Tôn Hà ở Thịnh Khánh thì không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
An Lương bưng cơm nướng bí đỏ vào phòng khách, An Thịnh Vũ đã vào bếp phụ bưng chén đĩa, địa vị trong gia đình của ông ấy không ủng hộ cho việc ông ấy ngồi đợi trên sô pha.
Một lúc sau, sáu món ăn và một món canh được bày ra trên bàn ăn.
Trong số đó có món thịt ba chỉ yêu thích của An Lương với rau muối, vây ngâm tiêu, xúc xích cay, thịt heo nấu chín hai lầnchính thống của Thịnh Khánh, trứng bách thảo, một phần rau xào và cuối cùng là canh thịt viên sốt cà chua.
Hầu như tất cả những món này đều là món ăn An Lương yêu thích và đều do chính Tôn Hà làm.
An Lương thở dài nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã vất vả!”
Tôn Hà trợn mắt nhìn An Lương: “Con cũng biết me vất cả sao, nếu không có việc gì thì hãy bớt về và chăm chỉ học tập mỗi ngày!”
An Lương bất lực, sau khi được nhận vào đại học, đãi ngộ của gia đình trực tiếp tuột dốc, anh có cách gì cơ chứ?
“Chuyện là.. mẹ à… bây giờ đã là tháng sáu rồi, trường của bọn con cho nghỉ hè hơi sớm, tháng này đã nghỉ hè rồi.” An Lương nhanh chóng nói.
Tôn Hà thản nhiên đáp: “Ngày nghỉ thì nghỉ, ngày nghỉ còn muốn mẹ ở nhà nấu cơm cho con à?”
“Đã là sinh viên đại học rồi, hoặc là tự nấu, hoặc là tự tìm cách.” Tôn Hà nói thêm.
“Con có rất nhiều bạn bè cơ mà, sao không đi tìm họ chơi vào ngày nghỉ đi?” Tôn Hà bổ sung.
“...” An Lương không nói nên lời, sau đó nhìn An Thịnh Vũ.
An Thịnh Vũ hoàn toàn không nhìn An Lương, ông ấy mở bí ngô và lấy cơm nướng ra.
“Bố, tình hình công ty gần đây thế nào rồi?” An Lương nhanh chóng đổi chủ đề.
An Thịnh Vũ trả lời: “Tình hình công ty rất tốt, việc kinh doanh đang phát triển thuận lợi, đặc biệt là việc kinh doanh ở Tây Ban Nha đang diễn ra rất suôn sẻ.”
“Ngoài ra, dự án của Đế Đô đang được bộ phận đặc biệt xây dựng rất thuận lợi. Thời gian xây dựng ban đầu là vào tháng 5 năm 2022 sẽ hoàn thành. Hiện tại bọn họ ước tính lại và chắc chắn sẽ hoàn thành trong năm nay.” An Thịnh Vũ nói thêm.
“Dự án Đế Đô” mà An Thịnh Vũ đề cập đương nhiên là trụ sở mới của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.