Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 31 - Ngang Ngược Sợ Lỗ Mãng, Lỗ Mãng Sợ Liều Mạng (2)

Mà các vị trưởng lão của cả ba tông môn kia đều đang hận Lâm Phàm thấu xương.

"Thằng nhãi con này đúng là không biết trời cao đất rộng, tưởng mình lên được chức tông chủ thì oai phong lắm, bây giờ hắn mới nói vài ba câu đã khiến cho sự tình phát triển vô cùng khó xử đến mức như này, chúng ta dĩ nhiên là đã đâm lao phải theo lao, vậy phải làm thế nào cho đúng đây?"

"Tên khốn kiếp, sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ phải lột da rút gân hắn, luyện hồn hắn để đốt đèn trời!"

"Đừng mất công mắng chửi hắn nữa, bây giờ ba tông môn chúng ta phải lập tức đồng tâm hiệp lực nghĩ ra phương án làm sao để giải quyết vấn đề này cho thoả đáng đây."

"···"

Trưởng lão của ba tông môn kia sử dụng thần hồn để truyền âm cho nhau qua lại cả nửa ngày nhưng đều không thể nghĩ được ra nổi một cái phương án nào hợp lý.

Cho dù là Kim Ưng Tông trưởng lão ngày thường tung hoành ngang ngược, nhưng giờ phút này hắn cũng không thể ngang ngược nổi.

Chính mình kể cả là một kẻ ngang ngược nhưng Lãm Nguyệt Tông này lại là một đám lỗ mãng, thậm chí là liều mạng a!

Đệ tử hai bên đều đang chờ mong, vốn hiểu biết của bọn họ không nhiều lắm, tất cả đều hi vọng các trưởng lão nhà mình thi triển thần uy.

Chỉ có Tiêu Linh Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đang trở nên nghiêm túc, chuẩn bị sẵn tư thế cho thời khắc giao chiến.

Thỉnh thoảng còn nhìn về phía bóng lưng của Lâm Phàm, trong mắt tràn đầy sự nhu hòa cùng khâm phục.

Chỉ vì hai tên đệ tử ngoại môn bị đánh một chút mà thậm chí không ngại trở mặt với cả ba tông môn khác.

Có một người tông chủ như thế, những người đi theo Lãm Nguyệt Tông làm sao có thể không nguyện trung thành cho được?

Còn về phần Phương Khôn và Tả Thanh Thanh, bọn họ cũng đã bị dọa đến mức choáng váng, bối rối khiến chân tay cuống cả lên.

Họ cũng đang ở tình thế khó xử.

Đương nhiên là họ cũng muốn nghe theo lệnh của tông chủ đi lên cho mấy tên đệ tử của Kim Ưng Tông kia mấy cái bạt tai, nhưng rồi họ lại lo lắng sẽ chỉ vì thoả mãn ý muốn của mình mà gây thêm tai họa cho tông môn...

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không còn đủ kiên nhẫn nói: "Còn đứng đó thất thần làm gì? Không nghe thấy lệnh của bản tông chủ sao?"

Hắn quyết liệt ép hai người họ phải tiến lên đánh trả.

Tuy rằng trong tông quy có viết rõ ràng là không cho phép chủ động đi gây sự, trêu trọc địch nhân nếu không có biện pháp diệt cỏ tận gốc, thậm chí nếu người khác tìm tới cửa để gây sự thì vẫn phải nhẫn nhịn, nhưng đó cũng còn phải tùy từng tình huống.

Hơn nữa thù hận giữa hai bên đều đã nảy sinh, không phải chỉ cần nhẫn nhịn là bọn họ liền có thể bỏ qua.

Với lại ba cái tông môn này... vừa nhìn là đã biết không có một chút uy lực nào.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không phải sợ đầu sợ đuôi như thế, cho dù tông môn có là loại kém trong những tông môn hạng ba thì cũng không đến mức như vậy!

Nếu đã như vậy thì ta còn sợ quái cái gì.

Ở trước mặt các ngươi, Lãm Nguyệt Tông ta chính là kẻ lỗ mãng, ngươi xem ta có dám đánh ngươi hay không!

Dưới sự ra lệnh của Lâm Phàm, hai người tự nhiên là đã có chỗ dựa nên cảm thấy có chút an tâm, đành nhắm mắt làm bừa bước nhanh tiến lên phía trước.

Trưởng lão Kim Ưng tông bắt đầu trở lên khẩn trương, cả giận quát: "Các ngươi dám ư?"

Nhưng giờ phút này đã đâm lao thì phải theo lao, hắn cũng không dám lấy mạng của mình đi cản đám lỗ mãng Lãm Nguyệt Tông này, chỉ có thể quát lớn nói: "Vốn là các ngươi có lỗi, gieo xuống ân oán trước, chúng ta tới cửa là để đòi bồi thường, đòi giải thích!"

"Ngươi lại dám để cho đệ tử ra tay?"

"Có gì mà không dám?!"

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng: "Đã là tới cửa để đòi giải thích, vậy tại sao các ngươi không đợi bọn ta đến giải thích mà lại động thủ, vừa mới đến sơn môn của Lãm Nguyệt Tông bọn ta liền không nói hai lời ngay lập tức hành hung môn hạ đệ tử của ta, việc này làm sao ta có thể bỏ qua cho được?"

"Muốn đòi bồi thường? Được, ta sẽ bồi thường cho các ngươi, nhưng đấy là chuyện sau khi bọn ngươi bồi thường cho việc hành hung đệ tử bọn ta trước đã."

"Ngươi nếu như không phục thì cứ việc xuất thủ, để xem Lãm Nguyệt Tông chúng ta có dám đem xác của ngươi chôn ở ngay chỗ này hay không!"

Trưởng lão Kim Ưng tông tức đến run rẩy.

Phương Khôn và Tả Thanh Thanh thì đã hoàn toàn hiểu ra.

Đúng vậy, ngươi muốn đòi bồi thường, vậy thì cứ việc đòi a.

Tự nhiên đánh chúng ta làm cái gì?

"Bốp, bốp!!!"

Hai người ôm hận ra tay, tiếng bạt tai vang dội vô cùng, truyền ra rất xa, rất xa.

Đệ tử Kim Ưng Tông bị đánh nhất thời cả hai mắt đều nổ như đom đóm, miệng mũi chảy máu ào ào, cả hàm răng đều đã lung lay.

"Tên khôn này ngươi dám?!"

Hắn nổi giận, vốn định ra tay đánh trả lại Phương Khôn và Tả Thanh Thanh thì lại thấy mấy vị trưởng lão của nhà mình chỉ im lặng không lên tiếng, nhất thời sợ hãi.

Hắn cũng không phải một tên người mới, đương nhiên biết được các trưởng lão nhà mình ngày thường đều chú trọng đến uy nghiêm của bản thân, giờ phút này lại đều ngầm chấp nhận việc đệ tử của mình bị đánh, việc này đại biểu cho cái gì thì ai cũng biết.

Bình Luận (0)
Comment