"Á?!"
Hoàn toàn sụp đổ.
Như vậy thiếu gia chủ còn có thể đi đến Lãm Nguyệt lâu để chăm sóc những cô nương không có gì che thân nữa không?
…
“Mở rộng tông môn…”
Lý Trường Thọ hơi trầm ngâm: “Với thực lực của Lãm Nguyệt tông chúng ta hiện tại, trong số các tông môn tam lưu, đã không còn yếu nữa, hẳn là ngang bằng tầm trung”.
“Ít nhất về mặt chiến lực cao cấp là như vậy”.
“Ở địa bàn này hiện tại, đúng là có tư cách chiếm giữ nhiều linh sơn hơn”.
Nơi này vốn là ‘miền quê hẻo lánh’, cũng không tìm ra được mấy tông môn cường đại, có trưởng lão Chỉ Huyền cảnh trấn giữ, há chẳng phải là uy phong lẫm liệt hay sao.
“Nhưng nếu khai chiến với người khác, e rằng cũng chẳng dễ dàng đến vậy”.
Hắn nhìn Lâm Phàm, cười khổ nói: “Trừ khi tông chủ bằng lòng nới lỏng lệnh cấm của tông môn, nếu không…”
Lệnh cấm của tông môn là gì?
Khi giao thủ với người khác, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nghiền xương thành tro.
Nếu muốn cướp đoạt địa bàn của người ta, chẳng phải phải san bằng cả tông môn của đối phương hay sao, hơn nữa còn phải nhanh chóng, gọn gàng?
Còn phải cao hơn đối phương ít nhất ba cảnh giới mới được ra tay…
Bản thân hiện tại cũng không thể đáp ứng được điều kiện này!
“Theo ý của tông chủ, nếu tùy tiện gây thù chuốc oán như vậy, thì quá nguy hiểm”. Trần Nhị Trụ thở dài.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, và ta lo ngại về những rủi ro trong này nhiều hơn các ngươi".
Nhưng Lâm Phàm lại không hề sắc mặt, nào đâu biết quy củ do chính hắn đặt ra?
"Vì thế, ta không thể ra tay".
"Không ra tay?"
"Phải chăng là... mua? Hiện nay chúng ta đã có tiền, linh sơn thường thì không quá đắt".
Đoạn Nhị Nương sững sờ: "Nhưng điều cấm tông môn 32 có quy định, tiền bạc không nên để lộ".
Lâm Phàm vẫn gật đầu: "Ta cần trí kế, dụ hổ giết sói".
"Sau đó ta chỉ cần hưởng lợi thôi".
Mấy vị trưởng lão nghe mà đầu óc quay mòng, nhưng Lâm Phàm vẫn không vội giải thích ngay, mà quay sang Tô Tinh Hả cười hì hì: "Trưởng lão, mấy hôm trước nghe nói ngươi bảo Bát Kiến Môn, Đào Hoa Tông, Kim Ưng Tông đã kết minh phải không?".
"Phải, Tông chủ".
Tô Tinh Hả gật đầu: "Ta nghe ngóng được, ba tông này trước kia mâu thuẫn với ta, nay nghe nói lão tông đột phá nên họ rất lo, vì thế kết minh để phòng ngừa ta trả thù".
"À~"
Lâm Phàm hiểu ra: "Thế thì thế của ba tông này ra sao?"
"Gần kề Lãm Nhạc Tông, ba tông này có tới hai mưới bẩy ngọn linh sơn, trong đó có tới hai mưới ngọn tài sản phong phú hơn chúng ta".
Đại trưởng lão không có nhiều khúc chiết cùng tâm tư cẩn thận, Lâm Phàm hỏi gì thì hắn đáp nấy.
"Hai mươi bảy ngọn."
Lâm Phàm trầm ngâm: "Phấn đấu trong vòng một tháng, đem hai mươi bảy ngọn linh sơn này toàn bộ chiếm lấy."
"Bọn chúng liên minh, đồng thời khai chiến với bọn chúng, chúng ta không có nhiều phần thắng." Đại trưởng lão do dự.
"Cho nên, phải vuốt hổ vồ thỏ."
Lâm Phàm mi mắt cụp xuống: "Còn nhớ không, mưa đêm một tháng trước?"
"Tìm cách sao chép lại một lần."
"Chỉ là, mục tiêu đổi thành Bát Kiếm Môn cùng ba tông khác."
Năm vị trưởng lão nhất thời giật mình.