Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 96 - Đa Phần Lúc Nào Ta Cũng Thông Minh Hơn Người (2)

Lãm Nguyệt Tông.

Lưu Tuân lại một lần nữa tới đây, dâng tặng linh dược và nguyên liệu, nhìn thấy số đan dược thu được đầy đủ, hắn mừng rỡ khôn xiết, không khỏi hỏi: "Lâm huynh, không biết ngươi có từng nghe về lăng mộ của Thôn Hỏa Đạo Nhân không?"

"Ngươi nói gì, mộ phần của Thôn Hỏa Đạo Nhân?"

Lâm Phàm trừng mắt, "Ta chưa nghe đến bao giờ, hãy kể ta nghe xem."

Lưu Tuân cũng chẳng quanh co, lập tức kể lại mọi thông tin mà gia tộc Lưu gia đã thu thập được.

Hắn lại nói, "Thật ra đây cũng không phải là bí mật gì. Hiện nay, bất kỳ thế lực nào có chút hiểu biết hay có đệ tử đi xa đều đã biết."

"Nhưng Lãm Nguyệt Tông hiện tại lực lượng yếu kém, tin tức truyền đến chậm cũng là điều bình thường."

"Song, nếu các ngươi hứng thú, cũng có thể thử vận may."

"Cơ duyên này, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, không ai biết sẽ thuộc về kẻ nào. Biết đâu, Lãm Nguyệt Tông của các ngươi sẽ có vận may ấy thì sao?" Hắn tùy ý cười nói.

Tất nhiên, hắn chỉ nói vậy.

Trong lòng hắn lại chẳng nghĩ như thế.

Thôn Hỏa Đạo Nhân vốn không phải hạng tầm thường, nếu xét trong hiện tại, trong Thất Cảnh đều là kẻ đứng đầu, thậm chí từng vượt cấp giết chết kẻ ở Bát Cảnh, dù kẻ đó ở Bát Cảnh chỉ là hạng yếu kém, nhưng dù sao vẫn là Bát Cảnh.

Hư mộ của cường giả thời thượng cổ như thế, kẻ muốn đoạt lấy không biết bao nhiêu mà kể.

"Nhưng vẫn có nguy hiểm."

Thấy Lâm Phàm không nói gì, Lưu Tuân giải thích: "Cửu đại thánh địa quá đỗi siêu phàm, hẳn là không coi trọng, các tông môn nhất lưu cũng chẳng chắc đã để vào mắt, nhưng các tông môn nhị lưu, các thế lực khác thì đại đa số sẽ không bỏ lỡ."

"Cho nên, đến lúc đó hẳn sẽ hỗn loạn, cũng rất nguy hiểm."

"Nhưng..."

"Nguy cơ và cơ hội luôn song hành. Nếu Lãm Nguyệt Tông các ngươi hứng thú, có thể phái vài đệ tử cùng Lưu gia ta đi xem xét.

Với cường giả Lưu gia ta bảo hộ, chẳng ai dám ra tay với các ngươi. Nếu may mắn, các ngươi còn có thể thu hoạch được bảo vật.

Nhưng nhớ kỹ, đừng tự tìm đường chết mà đụng vào những di vật truyền thừa."

Thấy Lâm Phàm trầm ngâm, Lưu Tuân chẳng vội, chỉ nhấp trà, bình thản chờ đợi.

Trong lòng hắn ta vô cùng đắc ý.

Tin tức đại trà này, tiết lộ ra cũng chẳng gây tác hại gì.

Lúc đó, nếu mang theo người Lãm Nguyệt Tông đi cùng cũng không sao, chỉ cần bọn họ không tự tìm đường chết thì ai động tới họ? Cho nên chẳng có nguy hiểm nào.

Mà hành động này lại có thể lấy lòng Lâm Phàm, ta nghĩ rằng, lần tới khi hắn lấy ra đan dược, cho dù phẩm chất không cao hơn thì số lượng cũng sẽ nhiều hơn~

Một vốn bốn lời, sao có thể không làm?

Hừ!

Phụ thân luôn bảo ta đần độn, thực ra ta đâu hề đần.

Đa phần thời gian, ta đều thông minh vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment