Ong!
Đại đạo thanh liên bay tới, lơ lửng giữa không trung, tản ra sương mù mông lung.
Mộc Phàm ngồi ngay ngắn trên thanh liên, bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.
“Vận mệnh chi tử.”
“Quy linh giả!”
Thấy Mộc Phàm đến, biểu tình hai sinh vật cấp Bất hủ trở nên nghiêm túc, sự cảnh giác đạt tới mức cao nhất.
Vốn dĩ hai bên đang giằng co, nhưng khi thấy Mộc Phàm xuất hiện lập tức nhìn chằm chằm hắn.
Phải biết rằng, Mộc Phàm đã một mình giết hai tên Huỷ diệt giả cấp Bất hủ.
Chiến lực như thế tự nhiên gây cảnh giác.
“Vật ở nơi này thuộc về bổn tọa, những kẻ khác nhanh chóng rời đi.”
Mộc Phàm nhìn một vòng, mở miệng nói một câu.
Lời vừa ra, tất cả sinh vật đều phẫn nộ.
“Đáng chết!”
“Ngươi quá cuồng.”
Đông đảo cường giả kinh ngạc xen lẫn tức giận, Mộc Phàm vừa tới liền cường thế mở miệng.
Nhìn một đám phẫn nộ không phục, ánh mắt Mộc Phàm lạnh lẽo.
“Ngươi đừng tưởng rằng mình vô địch.”
Có sinh vật cấp Khái niệm nhảy ra, tức giận quát lớn.
Thật sự là quá cường thế, vừa tới liền muốn chiếm bảo vật, ngươi cho rằng mình vô địch sao?
“Ồn ào!”
Mộc Phàm hừ lạnh, giơ ngón tay điểm tới.
Phanh!
Sinh vật cấp Khái niệm này nổ tung, hóa thành thịt nát phiêu tán, bị một lực lượng vô hình kéo vào trong tay Mộc Phàm.
Một ngón tay hạ gục!
Sinh vật cấp Khái niệm vốn đã cường đại nhưng không ngăn nổi một ngón tay của Mộc Phàm, bị hạ gục tại chỗ.
Các sinh vật khác thấy vậy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, quay đầu chạy.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả cường giả cấp Khái niệm đã giải tán.
Chỉ còn lại có hai tên cấp Bất hủ với sắc mặt ngưng trọng, tràn đầy cảnh giác nhìn Mộc Phàm.
Dù rất kiêng kị Mộc Phàm nhưng vẫn không lựa chọn rời đi, hai cấp Bất hủ đứng chung một chỗ, âm thầm liên hợp với nhau.
“Như thế nào, các ngươi không muốn đi?”
Mộc Phàm lạnh nhạt đảo mắt nhìn, ánh mắt trở nên sắc bén, lộ vẻ lạnh lẽo.
Không đi chính là muốn cướp, là địch nhân.
“Dù ngươi giết hai Huỷ diệt giả cấp Bất hủ nhưng bọn ta cũng không sợ ngươi.”
Một sinh vật cấp Bất hủ mở miệng, trên đầu nó có ngọn lửa thiêu đốt.
Ngọn lửa này rất khủng bố, chỉ cần một đốm là có thể đốt chết cấp Khái niệm, vũ trụ đều sẽ bị đốt thành tro tàn.
Một sinh vật cấp Bất hủ khác đeo một đôi cánh xương, toàn thân có gai xương như con nhím.
Cấp Bất hủ cũng có phân chia mạnh yếu, mới vào cấp Bất hủ có bản chất khác một ít Bất hủ giả đạt tới cực hạn.
Mộc Phàm hiểu rõ điểm này, hai sinh vật cấp Bất hủ trước mắt đều là Bất hủ giả hàng đầu.
“Chúng ta tới trước mà ngươi lại muốn cướp đoạt, phải hỏi chúng ta có đáp ứng hay không.”
Chỉ thấy tên Bất hủ thứ hai nhẹ nhàng vỗ cánh xương, hừ lạnh nói.
Hai tên cấp Bất hủ tích tụ năng lượng cường đại, hiển nhiên đã chuẩn bị chiến đấu.
Bọn chúng không muốn từ bỏ bảo vật, đó chính là Đại đạo chí bảo, còn có một lượng lớn căn nguyên đại đạo.
Một kẻ được bảo, một kẻ được một lượng lớn căn nguyên đại đạo, đẹp cả đôi đường.
Cho nên, cả hai quyết định đối kháng với Mộc Phàm, nếu có thể giết chết thì tốt, nếu không thể thì đánh đối phương thối lui.
“Các ngươi không đi là muốn bị tiêu diệt sao?”
Mộc Phàm đứng trên thanh liên nhìn xuống hai kẻ bên dưới.
Một tên bốc lửa hừng hực, một tên xương cốt cót két, hơi thở cường đại, tràn đầy cảnh giác nhìn hắn.
“Nếu như vậy thì các ngươi liền chết đi.”
Mộc Phàm hừ lạnh, nói xong vỗ một chưởng.
Oanh!
Ánh sáng hội tụ, hóa thành một bàn tay to ù ù ép xuống.
Già thiên thủ, uy thế ngập tràn.
“Phá!”
Một tiếng rít gào vang lên, có biển lửa quét đến.
Cánh xương chấn động, thoát khỏi trói buộc của đại đạo, ngưng tụ vô số gai xương hung hăng bắn về phía bàn tay to.
Hai sinh vật cấp Bất hủ liên thủ, năng lượng đáng sợ năng đan xen đánh vào bàn tay to.
Chỉ nghe một tiếng “Đông”, bàn tay tan vỡ, tiêu tán.
“Tiệt thiên chỉ!”
“Liệt thiên quyền!”
Trong khoảnh khắc, Mộc Phàm liền thi triển hai chiêu cấm thuật, một ngón tay, một quyền, đồng thời oanh vào thân thể hai sinh vật cấp Bất hủ.
Ầm!
Hai sinh vật cấp Bất hủ bị đánh bay, thân thể rách nát, bộ dáng có chút chật vật.
“Hỏa phương pháp tắc, tẫn diệt vạn linh.”
“Tử vong pháp tắc, Tử thần quá cảnh!”
Hai sinh vật cấp Bất hủ đồng thời bùng nổ, một tên ngưng tụ ra ngọn lửa pháp tắc, tạo ra biển lửa ngập trời thiêu đốt.
Một tên thì thi triển tử vong pháp tắc, tựa như cầm một lưỡi hái đen nhánh trong tay cắt qua hư không, lưỡi hái tước đoạt sinh mệnh vạn vật.
Đối mặt với hai tuyệt chiêu, vẻ mặt Mộc Phàm chẳng gợn sóng, giơ tay ngưng tụ một lưỡi đao vô hình sắc bén.
Răng rắc!
Một đao xẹt qua, lưỡi hái Tử thần bị cắt thành hai đoạn, ngay sau đó đánh tan biển lửa.
Hai cổ pháp tắc chi lực bị bổ ra.
“Không tốt!”
“Là Khai thiên chi nhận.”
Nhìn thấy cảnh này, hai đại sinh vật cấp Bất hủ hô to, thầm than không ổn.
Đáng tiếc muốn tránh đã không còn kịp, lưỡi đao sắc bén cắt qua thân thể, chặt đứt một cánh xương, máu loãng phun trào.
Tên khác thì kích nổ ngọn lửa nhưng vẫn không ngăn được Khai thiên chi nhận, nháy mắt bị cắt thành hai khúc rơi xuống.
“A...”
“Đau chết ta.”
Hai sinh vật cấp Bất hủ kêu rên, thân thể nhanh chóng khôi phục nhưng đã trọng thương.
Mộc Phàm sừng sững trên thanh liên, thậm chí chưa động bước chân, chỉ lấy lực lượng bản thân trọng thương hai sinh vật cấp Bất hủ.
Hơn nữa còn là Bất hủ hàng đầu, có thể thấy được thực lực của hắn cường đại đến mức nào.
Thậm chí còn chưa dùng toàn lực.
“Không chịu nổi một kích.”
Mộc Phàm lắc đầu khinh thường.
Hành động này kích thích hai sinh vật Bất hủ.
“Tìm chết!”
“Liều mạng!”
Hai sinh vật rống giận, thời khắc mấu chốt không dám giữ lại gì, tung hết sức ngưng tụ bất hủ chi lực, pháp tắc chi lực, bí thuật, cấm thuật chồng chất.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, toàn bộ chiêu thức đều oanh về phía Mộc Phàm.
Cấp Bất hủ thông thường chắc chắn sẽ bị trực tiếp mạt sát.
Nhưng Mộc Phàm không bình thường, hắn đứng trên thanh liên, không chút sứt mẻ.
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang, năng lượng đáng sợ như nước lũ quét đến, hủy thiên diệt địa, tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất nơi này.
Khi tất cả bình ổn, hai sinh vật cấp Bất hủ chăm chú nhìn, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Chỉ thấy Mộc Phàm vẫn đứng trên Đại đạo thanh liên, toàn thân được một quầng sáng mông lung bao phủ.
Đây là phòng hộ đến từ Đại đạo thanh liên, phòng hộ do ba ngàn đại đạo ngưng kết thành tự nhiên không dễ bị phá vỡ.
“Nếu các ngươi đã hết lực, vậy an tâm lên đường thôi.”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói một câu rồi biến mất khỏi thanh liên.
Sắc mặt hai sinh vật cấp Bất hủ biến đổi, hoảng sợ xoay người, đáng tiếc phía sau không một bóng dáng.
“Bánh răng vận mệnh!”
Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh băng, hai sinh vật đồng thời ngẩng đầu.
Mộc Phàm xuất hiện phía trên, ngưng tụ ra bánh răng vận mệnh, hung hăng ép xuống.
Đông!
Hai sinh vật cấp Bất hủ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, năng lượng cường đại bùng nổ chống đỡ bánh răng to lớn.
Ca ca ca...
Bánh răng vận mệnh cuốn lấy vận mệnh vạn vật, tựa như nước lũ cuồn cuộn không thể ngăn cản, không thể nghịch chuyển, đối mặt với vận mệnh, vạn vật đều nhỏ bé.
“Không, bổn tọa không có khả năng bại...” Ngọn lửa sôi trào kèm theo tiếng gầm gừ truyền đến.
Đáng tiếc, dù không cam lòng, không tin nổi cũng chẳng có tác dụng gì, bại chính là bại.
Phanh!
Ngay sau đó, ngọn lửa nổ tung, sinh vật Bất hủ có ngọn lửa tán loạn, bị bánh răng vận mệnh mài mòn, nghiền ép.
“Ngao...” Sinh vật còn lại tản ra một cổ hơi thở bất hủ, xương cốt kêu leng keng, có từng vệt hoa văn bao quanh.
Cánh xương sau lưng chấn động, hóa thành vô số gai xương sắc bén hung hăng bắn về phía bánh răng vận mệnh.
Keng keng keng...
Chỉ tiếc, mặc kệ nó phản kháng như thế nào cũng không có tác dụng.
Dưới bánh răng vận mệnh, nó dần dần không chống đỡ nổi, thân thể bị mài mòn, nứt toạc, hóa thành bột phấn.
“Đi!”
Mắt thấy mình sắp phải ngã xuống, hai sinh vật cấp Bất hủ biết không thể tiếp tục ở lại.
Cả hai bộc phát lực lượng pháp tắc cường đại, muốn bỏ chạy.
“Muốn chạy, các ngươi sẽ phải tuyệt vọng.”
Mộc Phàm cười lạnh, lấy tay đâm vào hư vô, có hai bóng dáng mơ hồ bị năm ngón tay bắt lấy, kéo trở về sông dài.
Oanh!
Sóng to ngập trời, hai sinh vật cấp Bất hủ đang chạy trốn đột nhiên hét thảm một tiếng.
“Không...”
“Sao có thể?”
Bọn chúng hoảng sợ, rõ ràng đã chạy thoát rồi, vì sao chớp mắt lại dừng ở chỗ cũ, giống như căn bản không có chạy khỏi.
Mộc Phàm cười khinh, năm ngón co lại.
Răng rắc!
Chỉ nghe từng tiếng giòn vang, hai sinh vật cấp Bất hủ cứng đờ, ánh mắt dần dần trống rỗng, đã bị bóp nát chân linh.
Chân linh bất hủ ở trước mắt Mộc Phàm cũng không chịu nổi một kích.
“Lại là hai sinh vật cấp Bất hủ, không tệ, hắn là Hình Thiên cùng Thường Nga có thể đột phá.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu bắt đầu tinh luyện căn nguyên của hai sinh vật cấp Bất hủ, kiểm kê thu hoạch.
Cảnh tượng trấn sát hai sinh vật Bất hủ rơi vào trong mắt một ít sinh vật đang lặng yên quan sát dừng ở nơi xa xa, cả đám sợ hãi chạy tán loạn.
Không còn tên nào can đảm đối mặt với Mộc Phàm.
“Rốt cuộc cũng gom đủ.”
Sau khi kiểm kê xong, Mộc Phàm lộ vẻ mừng rỡ, hai sinh vật cấp Bất hủ mang theo hai triệu năm trăm ngàn tỷ vũ trụ.
Đã gom đủ mười triệu tỷ vũ trụ, có thể nạp để chứng đạo bất hủ.
“Chờ thêm một chút, nhìn xem Đại đạo chí bảo ở đây trước.”
Mộc Phàm hít sâu một hơi, đè nén sự kích động.
Hắn vẫn còn chính sự, trước mắt có một kiện Đại đạo chí bảo.
Ong!
Dẫm Đại đạo thanh liên bay đến, hai mắt Mộc Phàm sáng rực, nhìn về thâm cốc tĩnh mịch phía trước, tựa như một cái vực sâu.
Mộc Phàm yên lặng quan sát, đánh giá tình huống, nhanh chóng cảm ứng được một hơi thở không bình thường.
“Ngay bên dưới, có hơi thở của đại đạo nguyên linh.”
Mộc Phàm lộ vẻ vui sướng, quả nhiên có Đại đạo chí bảo.
Nhưng phía dưới có một đại đạo nguyên linh bảo hộ, muốn lấy đi thì trước hết cần chém chết đại đạo nguyên linh mới được.
“Cho nó ăn món khai vị.”
Mộc Phàm trịnh trọng giơ tay ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng nóng cháy, ẩn chứa năng lượng từ một trăm ngàn tỷ vũ trụ.
Hô!
Hắn vung tay, quả cầu năng lượng nhanh chóng bay vào thâm cốc.
Chương 606: Bất hủ, Đại đạo kiếm thai----
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh từ trong thâm cốc truyền đến.
Năng lượng cường đại đánh sâu nhấc lên bụi mù ngàn trượng, từ dưới thâm cốc truyền đến dao động năng lượng kịch liệt.
“Rống!”
Chỉ nghe một tiếng rít gào, có ánh sáng phóng tận trời, một bóng dáng khổng lồ từ trong thâm cốc vọt ra.
Trông như vượn to, trên thân có từng sợi xiềng xích đại đạo quấn lấy, kéo dài vào trong cốc.
“Đại đạo nguyên linh!”
Mộc Phàm đứng trên thanh liên nhìn thứ khủng bố này, đúng là một loại đại đạo nguyên linh, vô cùng hung hãn.
Hơn nữa trên thân có mười mấy sợi xiềng xích đại đạo liên kết với Đại đạo chí bảo trong thâm cốc.
Nguyên linh bảo hộ Đại đạo chí bảo.
Nó có thực lực cường đại, thậm chí vượt qua hai sinh vật cấp Bất hủ mà Mộc Phàm vừa chém giết.
“Thật là lợi hại, đáng tiếc, không cách nào diễn hoá ra ý thức thật sự, nếu có thể thì sẽ rất khủng bố.”
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán đánh giá đại đạo nguyên linh trước mắt, không phải là sinh linh, không có ý thức của chính nó.
Nếu xuất hiện ý thức thì chẳng khác nào là tồn tại cấp Bất hủ, ngươi nói có đáng sợ hay không?
“Hệ thống, ngươi nói đại đạo nguyên linh có thể diễn hóa sinh ra ý thức, từ đó trở thành Đại đạo sinh linh hay không?”
Mộc Phàm có chút tò mò hỏi.
“Trên lý luận thì gần như không có khả năng.”
Hệ thống nhanh chóng đáp lại một câu, sau đó nói tiếp: “Nhưng không phải là tuyệt đối, có khả năng sẽ có một ít đại đạo nguyên linh đạt tới trình độ nhất định, đột phá gông xiềng đại đạo, sinh ra ý thức.”
“Đại đạo nguyên linh như vậy mới là thứ đáng sợ nhất, thực lực tiếp cận đại đạo.”
Nghe lời này của hệ thống Mộc Phàm liền hiểu ra.
Oanh!
Đang nghĩ ngợi thì đại đạo nguyên linh đột nhiên vung nắm tay nện xuống, mặt đất nổ tung, bụi mù cùng vô số đá vụn vương vãi.
Mộc Phàm dẫm lên thanh liên né tránh, sương mù mông lung ngăn chặn sóng xung kích cường đại.
“Rất mạnh, nhưng thứ không có ý thức dù cường đại hơn nữa cũng vô dụng.”
Hắn lắc đầu, cũng không lo lắng gì nhiều.
“Rống...”
Đại đạo nguyên linh rít gào, hung uy cái thế, một quyền nối tiếp một quyền nện xuống, đánh đến mặt đất xung quanh không ngừng vỡ nát.
Ầm ầm ầm...
Nguyên linh cuồng bạo oanh kích, đuổi theo Mộc Phàm, nhưng xiềng xích trên thân nhanh chóng bị kéo căng khiến nó ngừng lại.
Nó chỉ có thể di chuyển trong phạm vi một ngàn mét quanh thâm cốc, không cách nào rời đi, đây là một loại trói buộc.
Có lẽ Đại đạo chí bảo trói buộc đại đạo nguyên linh để bảo hộ nó.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm đã xác định được nhiều thủ đoạn cùng biện pháp để giải quyết nó.
“Hệ thống, nạp vũ trụ, ta muốn đột phá.”
Lúc này, Mộc Phàm quyết định đột phá để giải quyết đại đạo nguyên linh trước mắt.
Dù sao cũng gom đủ cũng đủ số lượng vũ trụ rồi, không đột phá để mốc meo hết sao?
“Nạp đúng chỗ, bắt đầu thăng cấp.”
Tiếng hệ thống truyền đến, Mộc Phàm đột nhiên bộc phát một cổ hơi thở kinh thiên, dẫn động ba ngàn căn nguyên đại đạo trên hư không.
Giờ phút này, Mộc Phàm đột phá hàng rào, thân thể, tu vi, lực lượng đang tăng lên, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
Thực lực của hắn từ cấp Khái niệm tăng mạnh, đánh vỡ hàng rào bước vào cấp độ cao hơn.
Bất hủ!
Chứng đạo bất hủ, ngưng tụ bất hủ chi lực, xây dựng bất hủ chi khu, cô đọng bất hủ chi hồn.
Đây là huyền ảo của cấp Bất hủ, lấy năng lượng vô tận ngưng tụ thân thể bất hủ, dù trải qua vô số kỷ nguyên vẫn sẽ bất diệt.
Nhưng lúc đại đạo băng diệt, cấp Bất hủ cũng không cách nào duy trì sự bất hủ, cho nên vẫn sẽ chết.
Đại đạo không diệt, bất hủ vĩnh hằng.
Ngươi cho rằng đại đạo vĩnh hằng, nhưng sẽ có thời điểm vẫn diệt.
Muốn thật sự vĩnh hằng, nhất định phải siêu thoát đại đạo, ít nhất cần sánh vai đại đạo, trở thành tồn tại như đại đạo.
Nhưng đại đạo vẫn sẽ mục nát, chỉ có vượt qua đại đạo, áp đảo phía trên ba ngàn đại đạo mới có thể coi như là thật sự vĩnh hằng vô thượng.
Đây là nguyên nhân vì sao vô số cường giả phát điên theo đuổi đại đạo, tranh đoạt đại đạo.
Oanh!
Năng lượng cường đại quét tới, cả đại đạo nguyên linh cũng bị đẩy lui.
Cơ thể Mộc Phàm phát ra từng luồng ánh sáng, từng đạo quy tắc hội tụ, ngưng kết, hóa thành pháp tắc chi lực.
Từng sợi bất hủ chi lực diễn sinh trong cơ thể, lực lượng bàng bạc không ngừng tẩy rửa toàn thân, một trăm ngàn tỷ tế bào đồng thời sáng lên.
Dưới tác động của năng lượng cường đại, các vũ trụ trong cơ thể đồng thời lột xác, bắt đầu tan biến, phóng xuất ra lực lượng càng cường đại hơn.
Hủy diệt, tân sinh rồi lại hủy diệt, lại tân sinh, cứ tuần hoàn như vậy.
Dần dần, thân thể Mộc Phàm xảy ra thay đổi, trong cơ thể có một sợi lực lượng bất hủ, in dấu trong thân thể, dung nhập vào linh hồn.
Thân thể trọng tổ, linh hồn trọng tổ, bắt đầu xây dựng bất hủ chi khu, bất hủ chi hồn.
Keng keng keng...
Toàn thân Mộc Phàm được sương mù mông lung bao phủ, có bất hủ hoa văn ẩn hiện trên cơ thể.
Đinh!
“Thăng cấp xong!”
Tiếng hệ thống vang lên, Mộc Phàm bộc phát khí thế kinh khủng, bất hủ chi uy quét ngang tám phương, hư không chấn động.
Từng sợi xiềng xích lần lượt hiện lên, bị kéo căng phát ra tiếng ca ca ca đáng sợ.
Răng rắc!
Đột nhiên, một sợi xích căng đứt.
Ngay sau đó lại là một sợi khác căng đứt, tựa như phản ứng dây chuyền, các xiềng xích bị đứt đoạn.
Thân thể Mộc Phàm rốt cuộc bước vào cảnh giới Bất hủ, ba ngàn xiềng xích đại đạo cũng đứt.
Thành công tiến vào cấp Bất hủ.
Chỉ có liên tục phá vỡ trói buộc của đại đạo mới có thể không ngừng tiến bộ, mạnh lên.
Đây là cấp Bất hủ.
“Bất hủ, thì ra đây là bất hủ.”
Mộc Phàm lẩm bẩm, hiểu rõ chân lý cùng bản chất bất hủ.
Nghiêm khắc mà nói, đại đạo trói buộc không cho phép sinh linh tiếp tục đi tới, nhưng nếu có thể thoát khỏi đại đạo thì có thể tiếp tục đi tới.
Thông thường, trên thân các sinh linh, cường giả chỉ có một một hai sợi xiềng xích đại đạo trói buộc, dễ dàng thoát khỏi.
Nhưng Mộc Phàm đột nhiên phát hiện trên người mình có ba ngàn xiềng xích đại đạo quấn quanh.
Ba ngàn đại đạo cùng nhau trói buộc hắn.
“Mẹ nó, hệ thống, ta đột nhiên phát hiện hình như bị ngươi cho nhảy hố.”
Mộc Phàm ngây ngốc quan sát tình huống trong thân thể, vốn dĩ đã kéo đứt tất cả xiềng xích bên ngoài nhưng trong thân vẫn còn, xiềng xích thâm nhập vào cốt tủy, có mặt khắp thân thể.
Nhìn vô số xiềng xích mà da đầu hắn tê dại.
Kẻ khác một hai sợi là đủ rồi, nhưng hắn lại có ba ngàn sợi, càng khó mà thoát khỏi.
“Ký chủ, ngươi đi con đường vô địch, còn gian lận, đại đạo chắc chắn phải trói chặt ngươi rồi, không trói ngươi thì trói ai?”
Hệ thống lạnh nhạt đáp lại.
Nó nói: “Ba ngàn đại đạo trói buộc rất khó thoát khỏi, nhưng một khi thoát trói buộc thì ngươi có thể vô địch.”
“Tựa như hiện tại, vừa chứng đạo bất hủ rồi mà ngươi còn không cảm giác thực lực của chính mình mạnh đến mức thái quá thôi?”
Lời hệ thống nói làm Mộc Phàm muốn câm nín, cũng có đạo lý.
Nhưng kế tiếp mình nên thoát khỏi trói buộc như thế nào?
“Hệ thống, ngươi nói một chút coi, ta cần tốn bao nhiêu?”
Mộc Phàm hỏi.
Hệ thống đáp lại: “Ký chủ, tránh thoát đại đạo trói buộc vốn là chuyện của ngươi, ngươi không thể tự tránh thoát thì không có biện pháp thăng cấp.”
“Nhưng ngươi có thể nạp, tránh thoát trói buộc của một đại đạo cần nạp một sợi căn nguyên đại đạo hoàn chỉnh.”
Nghe hệ thống nói xong, Mộc Phàm câm nín.
Một sợi căn nguyên đại đạo hoàn chỉnh tương đương với mười vạn tia căn nguyên đại đạo.
Nhìn xem căn nguyên đạo đạo mà mình vừa nhận được, chỉ mấy chục tia nhưng vẫn là do bắt giữ một con đại đạo nguyên linh mới đạt được.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn đại đạo nguyên linh.
“Không có biện pháp, ta nghèo, phiền ngươi giúp ta gia tăng chút thu hoạch.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, giơ tay nhấn một cái.
Oanh!
Đại đạo nguyên linh hung hãn đáng sợ lại bị một chưởng ấn trên mặt đất, kêu thảm thiết, giãy giụa thế nào cũng không thể tránh thoát.
Giờ khắc này, Mộc Phàm ý thức được thực lực của chính mình cường đại tới mức biến thái.
Sau khi chứng đạo bất hủ, đã có thể quét ngang bất kỳ tồn tại cấp Bất hủ nào, mặc dù bị vây công cũng có ý nghĩa.
“Ta đã cường đại đến mức này sao?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đạp bộ đi tới trước đại đạo nguyên linh.
Hắn vươn một bàn tay ấn vào đầu nó.
Phanh!
Đại đạo nguyên linh nổ tung, hóa thành vô số căn nguyên phiêu tán.
Một con đại đạo nguyên linh cường đại lại bị Mộc Phàm đánh nổ một cách nhẹ nhàng, không hề có sức phản kháng, quả thực không thể tưởng tượng được.
“Nuốt!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm há mồm hút.
Hắn luyện hóa từng chút, đạt được hơn trăm tia căn nguyên đại đạo, xem như thu hoạch không tệ.
Xa xa không đủ.
“Lấy Đại đạo chí bảo trong thâm cốc đã, có lẽ phía dưới có nhiều căn nguyên đại đạo hơn.”
Mộc Phàm nói xong thu hồi Đại đạo thanh liên, nhẹ nhàng nhảy nhảy vào trong thâm cốc.
Tạm thời không cần dùng thanh liên, sau khi đột phá cấp Bất hủ, cơ thế sớm đã bất hủ, sức phòng ngự cường đại làm kẻ khác tuyệt vọng.
Keng!
Mới vừa rơi xuống liền bị một mũi nhọn khủng bố công kích, nháy mắt đánh trúng thân thể Mộc Phàm, phát ra từng tia lửa.
“Kiếm khí?”
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn, có kiếm khí vô tận bay múa, cắt vụn hư không, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Trong kiếm khí vô tận có một thanh kiếm đang thành hình, tản ra đạo vận chí cao vô thượng.
“Còn chưa có thành hình?” Mộc Phàm ngạc nhiên quan sát.
Chí bảo này vẫn đang ở trạng thái kiếm thai.
Dù chỉ là kiếm thai như vẫn vô cùng cường đại, thuộc cấp Đại đạo chí bảo.
“Đồ tốt, mỗi một đạo kiếm khí đều lá một tia căn nguyên đại đạo, lần này phát tài.”
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, nhìn kiếm khí vô tận xung quanh, dĩ nhiên đều do căn nguyên đại đạo diễn hóa thành, căn nguyên kiếm đạo.
Ngâm... !
Đột nhiên một tiếng kiếm ngân vang truyền đến, ngay sau đó, kiếm khí vô tận đồng thời bạo động, gào thét hướng tới Mộc Phàm.
Chương 607: Có kẻ đoạt bảo?Keng keng keng...
Trong thâm cốc, kiếm khí rập rạp tựa như kiếm hà cuồn cuộn đánh úp lại.
Nhưng kiếm khí vừa chạm vào thân thể Mộc Phàm liền phát ra tiếng kim loại giao nhau, có tia lửa bắn ra.
Mỗi một đạo kiếm khí đều bị thân thể cường đại của Mộc Phàm ngăn trở, thậm chí chưa vừa tới gần thân thể hắn đã bị chấn bay.
Thân thể Bất hủ cường hãn đến cực hạn, dù kiếm khí từ Đại đạo kiếm thai bắn ra cũng không cách nào gây tổn thương.
“Thật thoải mái, tựa như được xoa bóp toàn diện.”
Mộc Phàm vừa bước tới vừa hưởng thụ nói.
Ngâm!
Kiếm khí không có hiệu quả, đột nhiên trong chỗ sâu trong truyền đến một tiếng kiếm ngân vang dội.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang gào thét bay đến, nháy mắt đâm vào giữa hai chân mày Mộc Phàm.
Keng!
Mộc Phàm lấy tay chụp, nắm được kiếm thai, nó muốn xỏ xuyên qua đầu hắn nhưng bị nắm chặt rồi.
Đại đạo kiếm thai!
Hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn kiếm thai này, bề mặt nó có từng đường đạo văn, hơi thở mạnh mẽ, sắc bén.
Đại đạo kiếm thai còn chưa thành hình, uy lực đã cường đại thế này, một khi hoàn thiện nhất định sẽ cường đại hơn nhiều.
“Luyện!”
Mộc Phàm hét to, bắt bắt đầu luyện hóa kiếm thai.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra sức phản kháng của kiếm thai rất mạnh, nó chấn động kịch liệt, muốn thoát khỏi hắn tay, vô số kiếm khí trào ra, cắt vào bàn tay phát ra tiếng leng keng.
“Thật là lợi hại, dĩ nhiên không thể luyện hóa.” Mộc Phàm chấn động.
Bắt đầu luyện hóa mới phát hiện kiếm thai rất cường đại, kháng được luyện hóa.
“Còn muốn phản kháng, ngoan ngoãn bị ta luyện hóa đi.”
Mộc Phàm hừ lạnh, tăng cường lực lượng luyện hóa.
Ong!
Kiếm thai chấn động mạnh hơn, giống như cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng từ trong cơ thể Mộc Phàm có một cổ lực lượng vận mệnh cường đại trào ra cộng với một luồng số liệu bao vây lấy kiếm thai, bắt đầu luyện hóa.
Mộc Phàm dùng lực lượng cường đại nhất, cứng rắn luyện hoá, phá vỡ từng tầng phòng ngự của kiếm thai.
Rốt cuộc luyện hóa được một tầng, nhưng quá trình luyện hóa bắt đầu gian nan.
Thời gian trôi qua từng chút một, chung quanh trở thành biển kiếm khí, kiếm khí vô tận không ngừng va chạm với thân thể Mộc Phàm, tiếng leng keng liên miên không dứt.
Luyện hóa suốt mấy canh giờ mà Mộc Phàm chỉ luyện hóa được một nửa.
“Hệ thống, ngươi không muốn kiếm tiền sao, còn không nhanh hỗ trợ?”
Mộc Phàm thầm mắng một tiếng.
Răng rắc!
Mới vừa nói xong liền thấy đạo văn trên bề mặt Đại đạo kiếm thai đột nhiên đứt gãy.
Có một cổ lực lượng thần bí trợ giúp, Mộc Phàm nhẹ nhàng xâm nhập vàp hạch tâm của Đại đạo kiếm thai.
Lực lượng hệ thống quả nhiên rất cường thế, chớp mắt liền luyện hóa chín phần, phần hạch tâm hơi gian nan một chút.
Nhưng cũng nhanh chóng bị công phá, cuối cùng, Đại đạo kiếm thai đã bị Mộc Phàm luyện hoá hoàn toàn.
Ngâm!
Kiếm thai hơi hơi chấn động, phát ra từng tiếng ngân vang.
Chỉ thấy kiếm khí vốn đang công kích hắn nối nhau cuốn tới, ồ ạt tiến vào trong cơ thể Mộc Phàm.
“Một ngàn tám trăm tia căn nguyên đại đạo, không tồi nha.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, lần này thu hoạch lớn.
Không chỉ lấy được gần hai ngàn tia căn nguyên đại đạo mà được một Đại đạo kiếm thai.
Chỉ cần dựng dục lần nữa là có thể hóa thành một thanh Đại đạo kiếm cường đại.
“Kiếm thai này không tồi.”
Hắn tiện tay ném đi, kiếm thai lập tức bay vài vòng trên không, cuối cùng hóa thành một đạo kiếm quang đâm xuyên qua ngọn núi phía trước.
Răng rắc!
Ngọn núi bị tước mất một đoạn.
“Thật tốt, nếu dựng dục ra lưỡi kiếm, có lẽ có thể cắt đứt cả đại đạo.”
Mộc Phàm vui sướng không thôi, yêu thích không buông.
Hắn suy tư một lúc rồi cười nói: “Chờ gặp được Dao Trì, lấy Thiên Đế kiếm rồi dung nhập kiếm thai vào đó, Thiên Đế kiếm sẽ trở thành Đại đạo kiếm.”
Nói xong, Mộc Phàm thu hồi kiếm thai, thứ này không cần tiếp tục mài giũa, chỉ cần dung nhập vào một thanh kiếm là được.
“Xem xem Hình Thiên cùng Thường Nga lột xác thế nào rồi?”
Mộc Phàm lẩm bẩm, tâm thần chìm vào khu vực hỗn độn ở vũ trụ trong cơ thể.
Nơi đó có hai bóng dáng đang lột xác trong căn nguyên bất hủ.
Một là Hình Thiên, một là Thường Nga.
Cả hai đang trong quá trình lột xác, còn chưa tỉnh lại, nhưng Mộc Phàm biết, không bao lâu nữa là có thể hoàn thành lột xác thăng cấp.
“Tiếp tục tìm kiếm căn nguyên đại đạo, tranh thủ thoát khỏi sự giam cầm của ba ngàn đại đạo.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu.
Hai mắt hắn đảo một vòng, thân thể lơ lửng giữa không trung, xác định một phương hướng rồi nhanh chóng bay đi.
Ong!
Mộc Phàm lại thả ra Đại đạo thanh liên, muốn dùng nó để tiếp tục cảm ứng các Đại đạo chí bảo khác.
Nhưng lần này thất vọng rồi, Đại đạo thanh liên cũng không cảm ứng được bất kỳ thứ gì.
“Hệ thống, sao không cảm ứng được gì hết?”
Mộc Phàm có chút khó hiểu, trước đó dựa vào Đại đạo thanh liên tìm được kiếm thai, vì sao hiện tại không có phản ứng gì hết?
“Ký chủ, nói ngươi vụng về thật sự không sai, Đại đạo thanh liên có thể cảm ứng nhưng cũng có khoảng cách, quá xa thì không cảm ứng được rồi.”
“Trong phạm vi cảm ứng không có phản ứng tự nhiên là không có Đại đạo chí bảo.”
Hệ thống khinh bỉ nói, Mộc Phàm nghe mà nóng mặt.
Nhưng da mặt hắn dày, châm chọc lại một câu: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì đưa ra vị trí tất cả chí bảo nha.”
“Đơn giản, ký chủ nạp nha, nạp đúng chỗ mới có thể làm được.”
Hệ thống đáp lại.
Mộc Phàm đơ mặt, mắng: “Thứ hố người, nói đi, muốn nạp bao nhiêu?”
Hệ thống trả lời: “Ký chủ nạp mười tia căn nguyên đại đạo là có thể xác định vị trí một kiện Đại đạo chí bảo.”
“Hắc, chỉ có ngươi đen nhất.”
Mộc Phàm có chút khó chịu, hệ thống thật đen tối.
Trên người mình chỉ có gần hai ngàn tia căn nguyên đại đạo, xác định một vị trí mà lại cần tới mười tia.
Thứ này chính là bảo bối tốt, là thứ duy nhất có thể giúp cấp Bất hủ tấn chức.
“Nạp, tìm thêm vài món bảo vật.”
Mộc Phàm cắn răng nạp mười tia căn nguyên đại đạo, tìm thêm vài kiện Đại đạo chí bảo, mình không dùng cũng có thể cho người bên cạnh.
Đinh!
“Nạp đúng chỗ, bắt đầu xác định vị trí Đại đạo chí bảo gần nhất.”
Hệ thống vừa nhắc nhở, Mộc Phàm liền cảm giác đầu ong ong, một cảm giác huyền diệu khó giải thích xuất hiện.
Đột nhiên hắn cảm ứng được một hơi thở cường đại, khoá chặt vị trí kia.
“Chỉ thế này?” Mộc Phàm tỉnh lại, hơi không hài lòng.
Chỉ là xác định vị trí mà không hiện ra bảo vật cụ thể nên hắn bất mãn.
Nhưng đã nạp rồi, không cách nào lấy lại, nên nhanh chóng đi thu lấy Đại đạo chí bảo kia thôi.
Vèo!
Xác định phương hướng xong, Mộc Phàm tăng tốc.
Hắn bay giữa không trung, tựa như một tia sáng.
Lúc này, trên mặt đất có một bóng dáng đang ẩn nấp.
Sau khi Mộc Phàm bay qua mới lặng lẽ xuất hiện.
Đây là sinh linh có cánh đen nhưng lại không thể bay ở nơi này.
“Là hắn?”
Sinh linh này kinh hãi nhìn Mộc Phàm đang bay, cảm thấy khiếp sợ, khó tin.
Nó lẩm bẩm: “Sao hắn có thể bay, ta có cánh cũng không thể, hắn làm thế nào?”
Sinh vật có cánh này không bay nổi bởi vì bị đại đạo trói buộc.
Nhưng Mộc Phàm vừa bay ngang làm sinh vật vô cùng khiếp sợ, không dám đối mặt với Mộc Phàm nên trốn đi.
Còn may là Mộc Phàm một lòng tìm kiếm Đại đạo chí bảo, không để ý tới, nếu không thì đã sớm thuận tay giết nó rồi.
Lúc này, Mộc Phàm nhanh chóng xẹt ngang không trung, bên dưới là một vùng hoang vu, không có sự sống.
Hình như nơi này không có sinh mệnh, có vẻ kỳ quái.
"Sắp tới rồi.”
Bay khoảng một canh giờ, rốt cuộc Mộc Phàm cũng cảm ứng được hơi thở kia.
Hắn kích động, một kiện Đại đạo chí bảo sắp vào tay, tâm tình tự nhiên tốt rồi.
“A, không đúng.”
Nhưng Mộc Phàm nhanh chóng phát hiện có điểm không thích hợp.
Khi tới gần, Mộc Phàm nhận ra hơi thở này có chút bất thường.
Sao không giống Đại đạo kiếm thai, hình như có thêm dao động của sinh mệnh.
“Không sai, có dao động sinh mệnh, chẳng lẽ có kẻ nào đó nhanh chân đến trước?”
Sắc mặt Mộc Phàm trầm xuống, thầm mắng một tiếng.
Trước đó không phát hiện, hiện tại tới gần mới cảm ứng được dao động sinh mệnh này.
Mộc Phàm đứng ngồi không yên, bay nhanh hơn.
Hưu!
Mộc Phàm dừng trên một tảng đá ở đỉnh núi hoang.
Phía trước là một vực sâu không thấy đáy.
Miệng vực sâu có sương đen cuồn cuộn, tản ra hơi thở tử vong.
Nơi này tràn ngập hơi thở tử vong pháp tắc, có từng tia căn nguyên tử vong đại đạo ngưng kết.
“Là một bảo vật ẩn chứa tử vong đại đạo sao?”
Mộc Phàm nhìn thoáng qua liền biết chắc chắn bên trong cất giấu một kiện Đạo đạo chí bảo ẩn chứa tử vong pháp tắc.
Nhưng dưới vực sâu có một hơi thở sinh mệnh cường đại.
Bảo vật ngay bên dưới, vì sao lại có dao động sinh mệnh mà không có hơi thở bảo vật?
“Bị thu mất rồi sao?”
Mộc Phàm không chút do dự nhảy vào vực sâu.
Oanh!
Mới vừa tiến vào liền cảm giác tử vong pháp tắc hội tụ, hóa thành từng lưỡi đao tử vong bổ vào thân thể.
Đáng tiếc đều bị thân thể cường đại của Mộc Phàm chấn nát.
Hắn nhanh chóng rơi xuống, dưới vực sâu có sương đen dày đặc.
Keng!
Đột nhiên, có một tia sáng bắn tới, bị Mộc Phàm nắm lấy, nhìn kỹ thì là một lưỡi đao sắc bén.
Mộc Phàm hừ lạnh, răng rắc, lưỡi đao sắc bén bị bóp nát.
“Lăn ra đây!”
Hắn hét to, giơ tay vỗ một chưởng xuống vực sâu.
Chương 608: Tử linh cấp Bất hủĐông!
Dưới vực sâu có tiếng nổ mạnh, một cổ khí thế bùng lên.
Khí đen cuồn cuộn xông thẳng hư không, hơi thở tử vong đáng sợ tràn ngập, bao phủ phạm vi mười dặm.
“Kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của lão tổ?”
Một tiếng rít gào phẫn nộ từ dưới vực sâu truyền đến, uy áp khủng bố càn quét.
Mộc Phàm nhìn sương đen cuồn cuộn bên dưới, có tử vong pháp tắc đan xen, hóa thành một cái kén.
Bên trong kén có một quỷ ảnh ẩn hiện.
“Đây là... Đại đạo nguyên linh thành tinh, hay là bảo vật thành tinh...”
Trên mặt hắn có vẻ bất ngờ, quan sát cái kén kia, bên trong đang dựng dục một sinh mệnh.
Không, nói chính xác là một linh hồn.
“Hệ thống, nó là thứ gì, bảo vật hay nguyên linh?”
Mộc Phàm không thể không dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Đều không phải, nó chính là một tử linh cấp Bất hủ.”
“Tử linh?” Đồng tử Mộc Phàm co lại.
Thì ra là một tử linh cấp Bất hủ, nhưng sao nó lại ở bên trong, hình như hợp thể với Đại đạo chí bảo.
“Nó đang đoạt xá Đại đạo chí bảo, muốn dùng Đại đạo chí bảo làm thân thể, trở thành sinh mệnh càng cường đại hơn.”
“Nếu thành công, có thể tiếp cận rất gần với đại đạo, có cơ hội đánh sâu vào đại đạo.”
Hệ thống giải thích cho Mộc Phàm hiểu.
“Quả nhiên vẫn có kẻ trâu bò.”
Mộc Phàm suy tư gì đó, tiếp tục quan sát, bên trong kén có vô số tơ đen không ngừng đan xen, đó là tử vong pháp tắc.
Tử linh cấp Bất hủ kia đang đoạt xá Đại đạo chí bảo thuộc hệ tử vong.
Do căn nguyên đại đạo dựng dục mà thành, một khi đoạt xá thành công chẳng khác là một Đại đạo sinh linh.
“Tiểu tử, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của lão tổ, muốn chết.”
Từ trong kén màu đen có một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
Đây là tử linh cấp Bất hủ, một linh hồn cực kỳ cường đại.
Linh hồn có thể tu luyện đến cấp Bất hủ tuyệt đối khủng bố.
Oanh!
Quả nhiên, một cổ linh hồn lực cường đại đánh úp tới.
Mộc Phàm rùng mình, cũng dùng linh hồn lực hung hăng đáp lại.
Phanh phanh phanh...
Hai cổ linh hồn lực đáng sợ va chạm, tạo ra từng tiếng nổ mạnh.
Tựa như hàng tỉ vũ trụ phát nổ sinh ra sóng xung kích cường đại.
Mộc Phàm khôi phục bình thường, kén màu đen dưới vựa sâu chấn động kịch liệt.
“Đáng chết.” Tiếng rít gào truyền ra từ kén màu đen.
Nó bị quấy rầy, Mộc Phàm xâm nhập vào thời khắc mấu chốt, làm gián đoạn quá trình dung hợp.
“Linh hồn lực thật mạnh.” Mộc Phàm tán thưởng một câu.
Tử linh cấp Bất hủ này rất lợi hại, nhưng hắn cũng không kém, thân thể, linh hồn, tu vi đều cùng gia tăng.
Cho nên đối mặt với hồn thể cấp Bất hủ cũng không sợ hãi chút nào.
Vừa rồi va chạm đã đủ thuyết minh hết thảy, linh hồn của Mộc Phàm cường đại, bất hủ bất diệt, một ý niệm hóa thành thanh kiếm gào thét bắn tới.
Keng!
Hai cổ linh hồn lực lại va chạm, lần này kén màu đen chấn động, vô số tơ đen bắt đầu sôi trào.
Bị cản trở quá trình dung hợp, tụ linh cấp Bất hủ giận dữ hét to.
Tiếng hét bén nhọn đánh sâu vào linh hồn, bên ngoài cơ thể Mộc Phàm có một lá chắn linh hồn lực.
Keng keng keng...
Tiếng hét không ngừng đánh sâu vào nhưng lại bị Mộc Phàm ngăn trở một cách nhẹ nhàng.
Hắn quan sát cái kén màu đen, đột nhiên cười nói: “Thú vị, ngươi muốn đoạt xá Đại đạo chí bảo, lấy nó làm vật dẫn trở thành Đại đạo sinh linh, tiếp cận với đại đạo.”
“Đáng tiếc gặp phải ta, coi như ngươi xui xẻo.”
Mộc Phàm nói xong giơ tay đè xuống, năng lượng cường đại trào ra, hóa thành một bàn tay to hung hăng chộp lấy kén màu đen.
“A... Khốn nạn...” Kén màu đen chấn động, từng tiếng rống giận vang vọng.
Nhưng không thay đổi được gì, Mộc Phàm chụp được, năng lượng sôi trào.
Dưới công kích cường thế của Mộc Phàm, kén màu đen nhanh chóng tan vỡ.
Răng rắc!
Kén màu đen vỡ ra, vô số căn nguyên tràn ra, nhanh chóng phiêu tán.
“Không, căn nguyên của ta.”
Tử linh cấp Bất hủ linh phẫn nộ, rít gào nhưng lại không thể làm gì, căn nguyên vẫn cứ tràn ra
Đây là mạng sống của nó, căn nguyên trôi đi tự nhiên sẽ gây tổn thất lớn, quá trình dung hợp sẽ thất bại.
Điều này làm cho nó hận phát điên, hai con ngươi khủng nhìn bố xuyên qua vết rách, nhắm ngay Mộc Phàm.
“Tiểu tử, lão tổ không để yên cho ngươi.”
Chỉ thấy trong một luồng linh hồn lực cường đại bắn về phía Mộc Phàm.
Đây là tư thế muốn liều mạng.
Tử linh bất hủ đáng sợ thế nào, một niệm là có thể hủy diệt vạn vật.
“Quy linh!”
Mộc Phàm nhẹ nhàng giơ ngón tay điểm tới, trong khoảnh khắc, vật chất chung quanh đều hoá thành số liệu lưu động.
Ở chỗ này, hắn chính là chúa tể tuyệt đối, bất luận vật chất nào cũng sẽ hoá thành số liệu.
Bao gồm tử linh cấp Bất hủ, nó dần dần tan rã thành một dòng số liệu.
“Quy linh giả, ngươi là Quy linh giả?”
Tử linh cấp Bất hủ hoảng sợ kêu to, ra sức chống cự, quay đầu muốn đào tẩu.
Đáng tiếc muốn chạy đã chậm.
“Sông dài vận mệnh, trói buộc.”
Mộc Phàm lại điểm ngón tay, một dòng sông ánh sáng xuất hiện, nháy mắt quấn lấy tử linh cấp Bất hủ đang đào tẩu.
Sông dài vận mệnh cuồn cuộn nuốt chửng lấy nó, chìm chìm nổi nổi, không cách nào thoát khỏi.
“Sông dài vận mệnh, ngươi là Vận mệnh chi tử?”
Tử linh cấp Bất hủ linh hoảng sợ kêu to, rốt cuộc lộ vẻ tuyệt vọng.
Gia hỏa này không chỉ có năng lực thuộc về Quy linh giả, còn có năng lực của Vận mệnh chi tử, quả thực không thể tin được có loại quái thai thế này.
Có thể nắm giữ hai loại đại đạo pháp tắc đã không tồi, Mộc Phàm lại còn thi triển ra hai loại pháp tắc hoàn toàn khác biệt.
Đối mặt với lực lượng cường đại như thế, tử linh cấp Bất hủ kêu rên, đau khổ giãy giụa trong sông dài vận mệnh.
“Ngoan ngoãn bị giam cầm, luyện hóa thôi.”
Mộc Phàm bình tĩnh nói một câu, sau đó có một bánh răng ầm ầm nện xuống.
Chấn động mãnh liệt truyền đến, tử linh cấp Bất hủ linh tuyệt vọng, kêu rên càng thảm thiết hơn.
Bị phá huỷ con đường chứng đạo dung hợp, còn bị trấn áp ở chỗ này, sắp bị ma diệt luyện hóa, quá thê thảm.
“Không, lão tổ không phục.”
Tử linh kêu rên, cực kỳ không cam lòng.
Oanh, ca ca ca...
Dưới vận mệnh bánh răng, tử linh cấp Bất hủ bị mài nhỏ, cuối cùng hóa thành một cổ căn nguyên bất hủ thuần túy.
Cứ như vậy, một tử linh cường đại cấp Bất hủ đã bị Mộc Phàm ma diệt, luyện hoá.
Cổ căn nguyên cường đại này đủ để đào tạo ra một linh hồn cấp Bất hủ khác.
“Thứ này không có nhiều hiệu quả với ta, trước giữ lại.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đắc ý thu hồi cổ căn nguyên cấp Bất hủ.
Xử lý một tử linh cấp Bất hủ cũng thu hoạch được nhiều.
Không chỉ căn nguyên linh hồn mà còn có gia sản của đối phương, toàn bộ thành đồ trong túi Mộc Phàm.
“Để ta nhìn xem, Đại đạo chí bảo này là thứ gì.”
Giải quyết tử linh cấp Bất hủ xong, Mộc Phàm đi tới trước cái kén màu đen.
Vừa tới gần, đột nhiên có một cổ lực lượng cường đại đánh tới.
Oanh!
Mộc Phàm giơ tay vỗ nhẹ, đánh tan cổ lực lượng cường đại này.
Hắn kinh ngạc nhìn cái kén màu đen, bên trong vẫn còn một tia ý thức.
“Nga, thì ra ngươi đã ký thác chân linh vào bên trong, vừa rồi chỉ là ngụy trang, muốn nhân cơ hội đào tẩu sao?”
Mộc Phàm một quan sát chút liền hiểu ra tiền căn hậu quả.
Tử linh cấp Bất hủ đã ký thác chân linh vào Đại đạo chí bảo, muốn nhân cơ hội đào tẩu nhưng lại không nghĩ tới hồn thể cấp Bất hủ bị giết nhanh như vậy.
“Đáng chết, lão tổ liều mạng với ngươi.”
Cùng với một tiếng rít gào, tia chân linh còn sót lại sáng lên, điều động một phần căn nguyên của Đại đạo chí bảo, muốn tự bạo.
Không nói tới uy lực khi Đại đạo chí bảo tự bạo lớn thế nào, Mộc Phàm không muốn tổn thất một kiện chí bảo.
“Muốn tự bạo sao, ngươi suy nghĩ nhiều.”
Mộc Phàm cười lạnh, giơ tay ép xuống, một luồng lực lượng cường đại trào ra giam cầm cái kén màu đen.
Còn có từng sợi xiềng xích quấn quanh, khoá chặt.
“Diệt!”
Mộc Phàm xỏ tay xuyên qua kén màu đen, một tia chân linh còn sót lại bị mạt sát.
Tiêu diệt chân linh của tử linh cấp Bất hủ xong, Mộc Phàm mới nhẹ nhàng thở ra.
Không còn vấn đề nữa.
Bản thân kén màu đen do tử vong pháp tắc đan xen tạo thành, bảo vật bên trong chưa có thành hình, thiếu chút nữa bị tử linh cấp Bất hủ chiếm lấy để dựng dục bản thân.
May mà Mộc Phàm kịp ngăn chặn đối phương, không chỉ giết nó mà còn đoạt được căn nguyên tử vong pháp tắc.
Nếu muốn còn có thể lợi dụng cổ căn nguyên này khiến một sinh linh lột xác, hóa thành một tử thần cấp Bất hủ.
“Thu lại trước.”
Mộc Phàm thu lấy cổ căn nguyên này, ít nhất có hơn một ngàn tia căn nguyên đại đạo.
Thu hoạch khá tốt.
“Hệ thống, tiếp tục tìm kiếm căn nguyên đại đạo cùng bảo vật khác.”
Mộc Phàm vui vẻ, bắt đầu kêu hệ thống tiếp tục tìm kiếm Đạo đạo chí bảo.
Đinh!
“Nạp đúng chỗ, bắt đầu xác định vị trí.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, Mộc Phàm lại cảm ứng tiếp.
Hắn xác định được vị trí của chí bảo thứ hai, lần này ở cách xa hơn một chút.
“Xuất phát, tầm bảo.”
Mộc Phàm mở hai mắt, một bước bay lên không, lấy tốc độ cực nhanh xẹt ngang không trung.
Tốc độ hiện tại của Mộc Phàm nhanh hơn trước rất nhiều, hóa thành một tia sáng.
Hắn làm không ít sinh linh cường đại chú ý, sôi nổi hướng mắt nhìn.
“Tốc độ thật nhanh, có kẻ có thể thoát khỏi trói buộc của đại đạo sao?”
Lúc này, đám cường giả thấy tia sáng xẹt ngang không trung đều hoảng sợ.
Chương 609: Ba ngàn Đạo quảVù!
Một bóng dáng xẹt ngang hư không.
Nhanh chóng dừng phía trên một sơn cốc.
“Nơi này lại có sương mù, thật kỳ lạ.”
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn sơn cốc trước mắt bị sương mù bao phủ, che đậy, không nhìn thấy tình huống bên trong.
Muốn nhìn xuyên qua sương mù để quan sát nhưng lại cảm giác có một lực lượng vô hình cách trở.
Mộc Phàm suy tư gì đó, sương mù này có vấn đề, bên trong ẩn chứa đại đạo chi lực, cản trở bất kỳ sinh vật nào dò xét.
Không cần phải nói, chắc chắn nơi đây cất giấu chí bảo.
Bởi vì vừa rồi hệ thống đã định vị nơi này, còn bảo vật gì thì chưa biết.
“Sơn cốc này có thật nhiều hài cốt.”
Mộc Phàm nghiêm mặt, thấy quang sơn cốc có một ít hài cốt còn sót lại, không cần phải nói, chắc chắn là hài cốt của các sinh linh xâm nhập đã chết.
Nơi này có nguy hiểm.
Mộc Phàm không cảm ứng được hơi thở sinh mệnh bên trong, nhưng nghĩ tới có sương mù bao phủ, không cảm ứng được là đúng rồi.
Mộc Phàm đề cao cảnh giác.
Vèo!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một bóng dáng nhanh chóng tới gần.
Mộc Phàm lặng yên ẩn nấp.
Có kẻ khác tới thì tốt, hắn không cần tự đi thăm dò tình huống, cũng không dám tùy tiện xâm nhập.
Dù sao hắn thấy một ít hài cốt kia tản ra chút ánh sáng bất hủ, có nghĩa là lúc còn sống đều là cường giả cấp Bất hủ.
Nhất định phải cẩn thận, ai biết bên trong cất giấu thứ gì.
Không bao lâu, có một bóng dáng tới trước sơn cốc.
“Chính là nơi này.”
Đây là một Sáng thế chủ, toàn thân tản ra ánh sáng tạo hóa, hơi thở bất hủ tràn ngập.
Nó là một Sáng thế chủ cấp Bất hủ, bản thân rất cường đại, trên đầu có một bảo vật kỳ quái treo lơ lửng.
“Cấp Bất hủ thông thường cũng sẽ không có hơi thở cường đại thế này, nó là một Sáng thế chủ có tu vi cao thâm khó đoán, còn có Tạo hóa chí bảo.”
Mộc Phàm thì thầm trong lòng, nhìn ra sự cường đại của tên Sáng thế chủ này.
Hắn không xuất hiện, cũng không ngăn cản, muốn nhìn xem tên Sáng thế chủ cường đại này tiến vào sơn cốc sẽ phát sinh chuyện gì, gặp nguy hiểm thế nào.
“Hơi thở của Tạo hóa đại đạo.”
Sáng thế chủ bỗng nhiên kích động vì xác định được bên trong có hơi thở tạo hóa đại đạo.
Không sai, nó cảm ứng được hơi thở tạo hoá mới mò tới nơi này, có căn nguyên tạo hóa đại đạo.
Tạo hóa đại đạo mới là cội nguồn của Sáng thế chủ.
“Ánh sáng tạo hóa.”
Đột nhiên, nó thi triển một luồng sáng cường đại, bao vây lấy thân thể mình, sau đó bước từng bước vào sơn cốc quỷ dị trước mắt.
Thấy vậy, Mộc Phàm cũng lặng yên theo sau.
Có kẻ xung phong làm pháo hôi, tự nhiên không thể bỏ lỡ, huống hồ còn là một pháo hôi cấp Bất hủ.
Đối phó với mối nguy hiểm chưa biết trong sơn cốc, Mộc Phàm không chắc lắm, nhưng đối phó với tên Sáng thế chủ này thì không ngại.
“Sương mù thật quỷ dị.”
Phía trước, sắc mặt Sáng thế chủ cò chút nghiêm trọng, nhận ra sương mù xung quanh có mấy vấn đề.
Răng rắc, răng rắc!
Từng bước đi tới, hài cốt bị đạp lên phát ra từng tiếng đứt gãy răng rắc.
Hài cốt vẫn bất hủ nhưng giẫm lên lại giòn vỡ một cách nhẹ nhàng, có thể thấy được lực lượng bất hủ đã tan biến gần như không còn.
Cũng có thể nói là bị thứ gì đó ở nơi này hấp thu.
Hô!
Khi xuyên qua sương mù dày đặc, Sáng thế chủ bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Cả Mộc Phàm ở phía sau cũng ngây dại.
Cả hai đã tiến vào trong sơn cốc, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ngẩn.
“Này...”
Sáng thế chủ kinh hãi nói không nên lời.
Ở trước mắt có một gốc cây quỷ dị cắm rễ trong trung tâm sơn cốc, bốn phía vương vãi vô số hài cốt sinh vật.
Lúc ở bên ngoài lại không nhìn thấy cây này.
Cây này cao chín mươi chín trượng, trên thân cây ba ngàn cành khô, lá cây thưa thớt.
Toàn thân cây trong suốt, tản ra một hơi thở huyền ảo.
“Tạo hoá thần thụ?”
Sáng thế chủ mừng rỡ nhìn gốc cây trước mắt, kích động phấn khởi.
Hai mắt nó tỏa ánh sáng quan sát cây này, dĩ nhiên là một gốc Tạo hoá thần thụ, đây là bảo vật đại đạo thật sự.
Mộc Phàm cũng ngạc nhiên.
Hắn yên lặng quan sát, trên ba ngàn nhánh cây đều có từng viên trái cây với màu sắc khác nhau.
“Đạo quả?”
Mộc Phàm nói thầm một câu.
Ánh mắt hắn sáng lên.
Từng viên Đạo quả, bề mặt lập loè đạo văn, mỗi một viên Đạo quả đại biểu cho một đại đạo.
Mộc Phàm không nghĩ tới nơi này lại có một gốc Tạo hoá thần thụ ngưng kết ba ngàn Đạo quả thế này.
Đây chính là thứ tốt nha, mỗi một Đạo quả đều ẩn chứa đại tạo hóa, có thể làm một sinh linh chứng đạo bất hủ.
Thậm chí còn có thể giúp bản thân lột xác, càng tới gần đại đạo hơn.
Cho nên có thể nói Đạo quả chính là một loại tinh hoa đại đạo.
Đạo quả thông thường tuyệt đối không có tốt như ba ngàn Đạo quả trước mắt.
“Hệ thống, thật sự là ba ngàn Đạo quả sao?”
Mộc Phàm cảnh giác, âm thầm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Đúng vậy ký chủ, nó chính là Tam thiên tạo hoá thần thụ, hấp thu căn nguyên ba ngàn đại đạo, dựng dục ra ba ngàn Đạo quả.”
“Chẳng qua gốc Tạo hoá thần thụ này có chút vấn đề, đã thành tinh.”
Hệ thống vừa nói xong, sắc mặt Mộc Phàm tức khắc thay đổi.
Hắn kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Tạo hoá thần thụ trước mắt, hệ thống nói nó thành tinh sao?
Mẹ nó, loại đồ vật này thành tinh sẽ lợi hại đến mức nào? ??
Nhìn ba ngàn Đạo quả treo trên thân nó liền biết, nếu nó thành tinh, thật sự khủng bố tuyệt luân.
Có thể dựng dục ra ba ngàn Đạo quả có nghĩa là nó có thể sáng tạo ra ba ngàn ma thần cấp Bất hủ, bản thân nó không phải là một tồn tại tiếp cận đại đạo sao?
Thậm chí có khả năng sánh vai với đại đạo.
“Hệ thống, ngươi xác định nó thành tinh?”
Mộc Phàm cảm ứng thử, vẫn không phát hiện gì cả, không thể không hoài nghi hệ thống trục trặc.
Đáng tiếc, hệ thống sẽ không trục trặc đâu.
“Ký chủ, nó thật sự đã thành tinh, ngươi nghĩ vô số hài cốt sinh vật xung quanh từ đâu ra, chính là bị nó ăn đó.”
Hệ thống lạnh nhạt nói.
Mộc Phàm nghe xong cảm thấy nguy hiểm.
Mình không có biện pháp phát hiện sự tồn tại của đối phương, xem ra Tạo hoá thần thụ này có linh trí rất cao.
Nó hấp dẫn vô số sinh vật cường đại tới rồi cắn nuốt, hấp thu năng lượng, linh hồn của sinh vật mới thành tinh.
Nó vốn không có cách nào sản sinh ra linh trí, nhưng có lẽ là do hấp thu quá nhiều căn nguyên cùng linh hồn của linh linh do đó biến dị, sinh ra linh trí.
“Ha ha ha ha....”
Lúc này, tên Sáng thế chủ kia đột nhiên cười ha hả.
Nó phấn khởi nói: “Ba ngàn Đạo quả, thật tốt quá, dĩ nhiên là ba ngàn Đạo quả?”
Tên Sáng thế chủ này hưng phấn là biểu hiện rất bình thường, kẻ nào thấy ba ngàn Đạo Quả mà không hưng phấn chứ.
Một viên Đạo quả có thể tạo ra một sinh vật cấp Bất hủ, ba ngàn Đạo quả trước mắt có thể sáng tạo ra ba ngàn tồn tại cấp Bất hủ.
Có lực lượng thế này, sẽ trở thành bá chủ siêu cấp.
Gặp được cơ duyên, tạo hóa thế này, có thể không hưng phấn sao?
Cho nên Sáng thế chủ hưng phấn, lấy được ba ngàn Đạo quả trước mắt là có thể sáng tạo ra một thế lực khổng lồ.
“Ba ngàn Đạo quả là của ta.”
Nó điên cuồng vọt tới, thậm chí không thèm để ý vô số hài cốt xung quanh.
Đây là muốn đi hái ba ngàn Đạo quả.
Mộc Phàm nheo mắt lại, không hề động đây, ẩn giấu càng kỹ hơn.
Hắn biết rõ tên Sáng thế chủ này sẽ không thành công bởi vì Tạo hoá thần thụ có linh trí, cho nên chắc chắn sẽ bị tập kích.
Phanh!
Quả nhiên, Sáng thế chủ mới nhào tới đã bị một luồng sáng cường đại đánh văng ra.
Tạo hoá thần thụ sáng lên, một quầng sáng mông lung bao phủ lấy nó, hình thành một tầng phòng ngự.
“Lá chắn đại đạo?”
Sắc mặt Sáng thế chủ thay đổi, đang muốn tiếp tục.
Đột nhiên, dưới chân truyền đến một loạt tiếng động.
Oanh!
Trong phút chốc, vô số rễ cây ồ ạt trồi lên, nhanh chóng quấn lấy Sáng thế chủ.
Keng keng...
Sáng thế chủ bùng nổ lực lượng, dùng Tạo hóa chí bảo công kích nhưng lại không có thể tổn thương đám rễ cây này.
Mộc Phàm xem mà sắc mặt thay đổi, trở nên nghiêm túc, nhìn vô số sợi rễ tạo thành một cái lồng giam.
“Lồng giam đại đạo sao? ?”
Mộc Phàm rùng mình, nhìn chung quanh, rễ cây hóa thành một cái lồng giam, hoàn toàn phong tỏa hết đường lui.
“A....”
Lúc này, một tiếng hét thảm truyền đến, tên Sáng thế chủ kia kêu rên thảm thiết.
Thân hình bị vô số sợi rễ quấn chặt, rễ cây mạnh mẽ đâm vào thân thể nó, lan tràn toàn thân rồi hấp thu lực lượng, căn nguyên.
“Không, không... Không có khả năng.”
Sáng thế chủ hoảng sợ, tuyệt vọng rít gào.
Nó không ngờ Tạo hoá thần thụ này đã có linh trí, sao có thể?
Quả thực vi phạm quy tắc ba ngàn đại đạo, hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng đây là sự thật, Tạo hoá thần thụ trước mắt có linh trí, không biết là tự dựng dục hay là bị kẻ nào đoạt xá.
Mộc Phàm nghĩ đến tử linh trước đó đoạt xá Đại đạo chí bảo, không tránh khỏi khả năng Tạo hóa thần thụ cũng bị tồn tại cường đại đoạt xá.
Vèo!
Đột nhiên, một sợi rễ khủng bố hướng tới chỗ Mộc Phàm đang ẩn nấp.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm biết mình đã bị phát hiện, không thể tiếp tục ẩn nấp.
Nếu không thể ẩn nấp nữa thì không cần ẩn nấp nữa.
Mộc Phàm tung quyền, năng lượng cường đại bùng nổ, sợi rễ dập nát, hóa thành bột phấn phiêu tán.
Mộc Phàm lắc lắc cánh tay, bước từng bước đi tới.
“Cứu ta...”
Khi thấy Mộc Phàm, tên Sáng thế chủ kia mừng rỡ cầu cứu.
“Vận mệnh chi nhận, trảm!”
Mộc Phàm quơ tay, dòng sông ánh sang cuồn cuồn xuất hiện, hóa thành vô số lưỡi đao xoắn tới.
Phốc phốc phốc!
Chỉ trong nháy mắt, lồng giam bằng rễ cây đã bị phá hủy.
Mộc Phàm dẫm lên dòng sông vận mệnh bước thẳng đến Tạo hoá thần thụ, ngưng tụ bánh răng vận mệnh hung hăng nện xuống.
Chương 610: Tiêu diệt chân linh Tạo hóa thần thụOanh!
Tiếng nổ thật to truyền đến, Tạo hoá thần thụ đong đưa kịch liệt, nhánh cây lay động, phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Ca ca ca...
Có một bánh răng ù ù chuyển động, đánh tan ánh sáng, từ trên cao ép xuống.
Tạo hoá thần thụ bùng nổ lực lượng chống lại, nhưng không thể đẩy bánh răng vận mệnh ra.
“Mau, cứu ta...”
Lúc này, Sáng thế chủ đang bị vô số bộ rễ đâm vào thân thể lại phát ra tiếng cầu cứu.
Mộc Phàm liếc nhìn chút, lập tức mất đi hứng thú.
“Ngại quá, ngươi không còn tác dụng.”
Hắn lạnh nhạt nói một câu.
“Phốc!”
Sáng thế chủ nghe mà tức hộc máu, hơi thở uể oải, năng lượng, căn nguyên bị rễ của Tạo hoá thần thụ hấp thu.
Nó tuyệt vọng rống giận: “Vì sao ngươi thấy chết mà không cứu, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Phanh!
Mới vừa nói xong, thân hình liền nổ tung, vô số sợi rễ điên cuồng sinh trưởng, nháy mắt đã bị ăn sạch, chỉ còn lại một đám xương cốt.
Cả năng lượng trên xương cốt đều bị hấp thu sạch sẽ, không dư thừa tí nào.
Có thể nói là ăn sạch.
“Nói như thế nào cũng là căn nguyên của một Sáng thế chủ cấp Bất hủ, cho ngươi thì phí lắm.”
Mộc Phàm nheo mắt, hừ một tiếng.
Nói xong hắn liền giơ tay, có một lưỡi đao vô hình xẹt qua bộ rễ rập rạp kia.
Phụt!
Một đám rễ bị cắt đứt.
Đúng là những sợi rễ vừa hấp thu toàn bộ căn nguyên của Sáng thế chủ, còn chưa chuyển đến thân cây đã bị cắt đứt.
“Thu!”
Chỉ thấy Mộc Phàm tế Thiên Đế đỉnh ra, nháy mắt thu lấy đám rễ.
Chúng ẩn chứa toàn bộ căn nguyên, tạo hoá chi lực của Sáng thế chủ, tự nhiên không thể buông tha rồi.
Rầm!
Nhìn thức ăn bị cướp mất, Tạo hoá thần thụ phẫn nộ lay động, ba ngàn cành khô lao xao, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
“Lăn!”
Mộc Phàm hét to, một cổ ý chí cường đại hung hăng đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng oanh, Tạo hoá thần thụ chấn động kịch liệt, ý chí cường đại tựa như một thanh đao nhọn xỏ xuyên qua thân cây, đâm vào lõi của nó.
“A...” Một tiếng hét thảm truyền đến.
Mộc Phàm nheo mắt lại, hừ nói: “Rốt cuộc lộ ra linh trí, tuy rằng ngươi rất cường đại, có thể dựng dục ra ba ngàn Đạo quả.”
“Nhưng thành cũng do Đạo quả, bại cũng do Đạo quả, đây là điểm yếu lớn nhất của ngươi.”
Tạo hoá thần thụ nghe mà run bần bật, hiển nhiên bị nói trúng rồi.
Nhược điểm của nó chính là ba ngàn Đạo quả, bởi vì ngưng kết ra ba ngàn Đạo quả nên tiêu hao quá nhiều, thực lực suy giảm.
Trừ phi nó ăn hết ba ngàn Đạo quả mới có thể trở lại trạng thái đỉnh.
“Một gốc Tạo hoá thần thụ không nên sinh ra ý thức, tác dụng lớn nhất của ngươi chính là không ngừng dựng dục Đạo quả, đây là sứ mệnh.”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói.
Vù!
Vừa dứt lời liền biến mất, giơ tay ngưng tụ một quả cầu năng lượng mãnh liệt tàn nhẫn nện xuống.
Bùm!
Quả cầu năng lượng nổ mạnh, tầng phòng ngự bên ngoài Tạo hoá thần thụ rung động kịch liệt.
“Khai thiên!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm thi triển thức thứ chín trong Cửu thiên cấm thuật, Khai thiên.
Hắn giơ tay ngưng tụ Khai thiên chi nhận, tản ra uy thế khai thiên tích địa khủng bố, nhắm ngay tầng phòng ngự của Tạo hoá thần thụ mà chém.
Răng rắc!
Lá chắn tan vỡ.
Mộc Phàm lắc mình tới gần, trong tay ngưng tụ từng tia pháp tắc đáng sợ.
“Thời không tĩnh lặng, vận mệnh hư vô.”
Vừa tiến đến, Mộc Phàm liền thi triển thời không pháp tắc giam cầm chung quanh, tiếp theo có một luồng lực lượng vận mệnh đánh vào Tạo hoá thần thụ.
Keng!
Tiếng leng keng cùng với tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“A...”
Thân cây rung động, xuất hiện vết rách, có máu đỏ trào ra.
Rầm!
Tạo hoá thần thụ vùng vẫy thoát khỏi thời không giam cầm.
“Vận mệnh chi thư, Thiên Đế đỉnh, trấn áp!”
Lúc này có hai luồng sáng phủ xuống, đồng thời trấn áp Tạo hoá thần thụ.
Hai chí bảo liên thủ trấn áp, Tạo hoá thần thụ không thể thoát khỏi.
Ngâm...
Cùng với một tiếng kiếm ngân kinh thiên, pháp tắc sôi trào, trong tay Mộc Phàm có thêm một kiếm thai, sắc bén đến mức có thể trảm đứt đại đạo.
Giờ khắc này, Tạo hoá thần thụ khủng hoảng.
Năng lực và bảo vật của Mộc Phàm khiến nó sợ hãi.
“Trảm!”
Chỉ thấy Mộc Phàm vung kiếm thai trảm vào thân Tạo hoá thần thụ.
Phụt!
Thân Tạo hoá thần thụ xuất hiện lỗ hổng, lộ ra lõi cây bên trong do căn nguyên đại đạo tạo thành.
Đây là hạch tâm của Tạo hoá thần thụ, một khi bị phá huỷ, chân linh chắc chắn tan thành mây khói.
“Không...” Một tiếng rít gào vang lên, ngay sau đó có lực lượng cường đại bùng nổ.
Nó muốn cắn nuốt ba ngàn Đạo quả để khôi phục, thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm trước mắt.
“Tưởng bở.” Mộc Phàm hừ lạnh, lại tế ra một vật, ánh sáng đại đạo mông lung bao phủ, một đoá thanh liên xuất hiện.
Đại đạo thanh liên vừa ra, nháy mắt buông xuống ba ngàn đạo văn khóa chặt Tạo hoá thần thụ.
Lúc này, ba ngàn Đạo quả đột nhiên bị ánh sáng thanh liên bao phủ, lần lượt rời cành, bay vào trong thanh liên.
Mộc Phàm thu lấy ba ngàn Đạo quả, hoàn toàn cắt đứt hy vọng cuối cùng của Tạo hoá thần thụ.
Ong!
Vận mệnh chi thư, Thiên Đế đỉnh, Đại đạo thanh liên cùng tỏa ánh sáng giam cầm Tạo hoá thần thụ.
Lúc này, Mộc Phàm cầm Đại đạo kiếm thai trong tay, ngưng tụ mũi nhọn, dẫn động ba ngàn đại đạo pháp tắc trong hư không sôi trào.
Một cổ kiếm ý cường đại bùng nổ, hóa thành kiếm mang chém xuống.
Răng rắc!
Kiếm mang ẩn chứa lực lượng khủng bố có thể trảm đứt đại đạo, nháy mắt phá huỷ hoàn toàn phòng ngự của Tạo hoá thần thụ.
Lõi cây được bày ra trước mắt Mộc Phàm, chỉ cần đào nó ra, tiêu diệt chân linh bên trong là giải quyết xong.
“Tha mạng...”
Một tiếng xin tha rất nhỏ truyền đến.
Đó là chân linh của Tạo hoá thần thụ đang cầu xin.
“Xin lỗi, giữ ngươi lại chính là một sự uy hiếp.”
Mộc Phàm lắc đầu, không muốn giữ lại chân linh của nó.
Nhìn hài cốt đầy đất liền hiểu, có ít nhất mấy vạn sinh linh cường đại chết ở chỗ này, đều bị nó cắn nuốt.
Nếu cho rằng nó chỉ là một gia hoả nhỏ yếu đáng thương thì quá sai.
Gia hoả có thể cắn nuốt mấy vạn sinh linh cường đại tuyệt đối rất nguy hiểm, Mộc Phàm không muốn mang theo.
“Hệ thống, luyện hóa nó!”
Mộc Phàm kêu hệ thống luyện hoá mới an tâm.
“Đinh, nạp mười tia căn nguyên đại đạo, bắt đầu luyện hóa.”
Một lần luyện hóa lại cần tới mười tia căn nguyên đại đạo.
Nhưng hiện tại không so đo được nhiều như vậy, có ba ngàn Đạo quả, mình có thể bồi dưỡng ra ba ngàn thần ma cấp Bất hủ cường đại rồi.
Chờ rời khỏi nơi này là có thể sáng lập một thế lực lớn, không kém bất kỳ thế lực nào trong vũ trụ Cao duy.
Cho nên, thu hoạch lần này đã đủ lớn.
“A...” Từ trong lõi cây có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một gương mặt hiện lên, lộ vẻ dữ tợn, điên cuồng.
Nó tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm Mộc Phàm, đáng tiếc, dù có thù hận như thế nào cũng vô dụng.
Trước sức mạnh to lớn của hệ thống, chân linh của Tạo hoá thần thụ bị lau sạch, luyện hóa thành một luồng căn nguyên thuần tuý.
Thu lấy lõi cây, Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Tất cả khôi phục bình thường, Tạo hoá thần thụ mất đi ý thức liền bất động.
Vô số rễ cây cũng tan rã, biến mất.
Tạo hoá thần thụ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt.
Nó có thể khiến cho vũ trụ của hắn lột xác, thậm chí trực tiếp diễn hóa ra ba ngàn đại đạo hoàn toàn mới.
Nếu ba ngàn Đạo quả chưa bị hái xuống thì còn có thể tiếp tục dựng dục thành các sinh mệnh.
Đó chính là hỗn độn thần ma thuộc ba ngàn đại đạo.
“Chậc chậc, không tồi, trồng vào vũ trụ của ta có thể khiến nó thăng cấp, sinh ra ba ngàn đại đạo hoàn toàn mới.”
Mộc Phàm đắc ý vung tay lên, Tạo hoá thần thụ cùng đất đều bị đưa vào thế giới trong cơ thể hắn.
Oanh!
Vũ trụ trong cơ thể đột nhiên chấn động, vũ trụ nứt ra, giống như không chứa nổi Tạo hoá thần thụ.
Tuy rằng vũ trụ nứt ra nhưng không phải bị hủy diệt, Tạo hoá thần thụ tản ra căn nguyên tạo hoá.
Chỉ trong nháy mắt, vũ trụ đã khôi phục, diễn hóa thành một vũ trụ cao cấp hơn.
Mộc Phàm nhận thấy được vũ trụ của mình đang tiến hoá hướng tới vũ trụ Cao duy, hình như đã vượt qua vũ trụ Hạ duy.
Nhưng còn chưa phải là vũ trụ Cao duy, vẫn thua kém rất nhiều.
“Thì ra vũ trụ Hạ duy còn có thể thăng cấp thành vũ trụ Cao duy.”
Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra.
Hàng tỉ vũ trụ Hạ duy có cơ hội tiến hóa thành vũ trụ Cao duy, cứ như vậy, vũ trụ tấn chức mang đến chỗ tốt rất rõ ràng.
Hiện tại, vũ trụ trong cơ thể Mộc Phàm được sự trở giúp của Tạo hoá thần thụ đột phá thấp gông xiềng vũ trụ Hạ duy.
Đây là một sự tiến hóa.
Không bao lâu nữa, vũ trụ của Mộc Phàm sẽ trở thành một vũ trụ Cao duy thật sự.
Còn Tạo hoá thần thụ sẽ dựng dục ra ba ngàn pháp tắc đại đạo mới, hoàn thiện ba ngàn đạo đạo.
“Vũ trụ Cao duy không phải chỉ có một, thì ra là thế.”
Mộc Phàm hiểu ra, thấy rõ được sự huyền bí của vũ trụ Cao duy.
Thật ra không phải chỉ có một vũ trụ Cao duy, trong hàng tỉ vũ trụ Hạ duy sẽ có một ít vũ trụ có cơ hội tiến hóa thành vũ trụ Cao duy.
Vũ trụ Cao duy áp đảo phía trên vũ trụ Hạ duy, thống ngự hàng tỉ vũ trụ Hạ duy.
Vũ trụ của Mộc Phàm cũng sắp đạt tới cấp độ này.
Ầm ầm ầm...
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài có chấn động kịch liệt truyền đến khiến Mộc Phàm bừng tỉnh.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy, ba ngàn quầng sáng trong hư không đột nhiên tản ra vô số luồng sáng rơi xuống.
“Ký chủ, đừng đứng ngây ra chứ, ba ngàn căn nguyên đại đạo đang phân liệt, ngươi còn không đi đoạt?”
Mộc Phàm đang ngây ngốc đột nhiên nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Căn nguyên đại đạo phân liệt?”
Mộc Phàm tức khắc tỉnh táo lại, khoá chặt một đám căn nguyên lớn nhất rồi phóng lên cao.
Chương 611: Thu hoạch căn nguyênVèo vèo vèo...
Ánh sáng tản khắp không gian, từng luồng sáng lớn lớn nhỏ nhỏ phủ xuống.
Đó là ba ngàn căn nguyên đạo đạo phân liệt rơi rụng khắp nơi.
Mộc Phàm bay lên trời, đuổi theo một đám căn nguyên lớn nhất.
“Thiên Đế đỉnh, Đại đạo thanh liên, thu!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm tế Thiên Đế đỉnh cùng Đại đạo thanh liên ra, cả hai nhanh chóng phóng to.
Hắn nhanh chóng cướp đoạt, tế ra hai bảo vật, không ngừng thu gom căn nguyên đạo đạo rơi rụng..
Chỉ trong vài nhịp thở, ba ngàn căn nguyên đạo đạo ngừng phân liệt, không còn căn nguyên rơi xuống nữa.
Tới giờ phút này, Mộc Phàm mới dừng lại.
Hắn thu hồi Thiên Đế đỉnh cùng Đại đạo thanh liên, đứng trong không trung, cẩn thận xem xét thu hoạch.
Trong Thiên Đế đỉnh có một trăm mười tám đám căn nguyên không đồng đều, còn Đại đạo thanh liên thì thu được một trăm ba mươi sáu đám căn nguyên.
Những đám căn nguyên này, có lớn có nhỏ, giá trị liên thành, một đám căn nguyên nhỏ nhất cũng gồm một trăm tia căn nguyên đạo đạo.
“Chậc chậc, có phải lần này kiếm lớn hay không?”
Mộc Phàm đắc ý đếm kỹ thu hoạch của mình, thu hoạch ít nhất là hai mươi ba ngàn tia căn nguyên đạo đạo, còn thiếu tám vạn để ngưng tụ thành sợi căn nguyên đại đạo hoàn chỉnh.
“Đáng tiếc, chỉ phân liệt một chút, một số rơi rụng quá xa, không có biện pháp thu lấy."
Hắn có chút tiếc hận lắc đầu, căn nguyên đạo đạo rơi xuống xung quanh bị hắn thu gần hết.
Những tia khác cách quá xa, không có biện pháp thu lấy, chỉ có thể nhìn chúng biến mất.
“Hệ thống, bao lâu thì ba ngàn căn nguyên đạo đạo phân liệt một lần?”
Mộc Phàm nhìn ba ngàn quầng sáng trên hư không, nghĩ tới chuyện bao lâu phân liệt một lần, nếu phân liệt thêm vài lần thì mình có thể hấp thu càng nhiều.
Như vậy sẽ nhanh chóng thu gom đủ.
“Ký chủ đừng có mơ mộng.”
Hệ thống đả kích: “Một lần ba ngàn căn nguyên đạo đạo phân liệt cần tích luỹ rất dài dòng, có đôi khi phải chờ trên trăm triệu năm, có đôi khi chờ mười mấy kỷ nguyên.”
“Nhưng vận khí tốt có thể gặp được vài lần phân liệt, cho nên có thể nói là vận khí ký chủ quá kém, lần tiếp theo hẳn trăm triệu năm sau.”
Câu trả lời của hệ thống làm Mộc Phàm câm nín.
Động chút là trăm triệu năm, nghe mà muốn tuyệt vọng.
Nhưng tưởng tượng đến mình đã chứng đạo bất hủ, tự nhiên không thiếu thời gian, kẻ khác tốn mấy trăm kỷ nguyên mới có thành tựu như hắn, hắn còn muốn gì nữa?
“Thôi, trước để Hình Thiên, Thường Nga, Già Lam, Áo Lan hoàn thành lột xác rồi tính tiếp.”
Mộc Phàm lắc lắc đầu, vứt đi ý nghĩ xa vời trong đầu.
Muốn gom đủ trong khoảng thời gian ngắn là chuyện rất khó.
Trừ phi giết thêm một đám sinh linh, cường giả, nguyên linh hoặc là tìm thêm càng nhiều Đại đạo chí bảo.
Hiện tại vẫn nên giúp đám Hình Thiên, Thường Nga lột xác.
Có căn nguyên đạo đạo, lấy ra mấy chục tia căn nguyên là có thể giúp bọn họ lột xác, như vậy thì mình không cần ra tay nhiều nữa.
Đầu tiên là Hình Thiên, căn cứ tình huống của hắn, Mộc Phàm lựa chọn một viên Đạo quả thích hợp với Hình Thiên, tinh luyện ra một luồng đại đạo pháp tắc dung hợp vào thân thể hắn.
Đó là Đạo quả chứa pháp tắc chiến đấu cường đại, tinh luyện ra một luồng căn nguyên pháp tắc cũng không bị hao tổn, sau khi Hình Thiên hấp thu, luyện hóa sẽ có thể đột phá một cách hoàn mỹ.
Còn Thường Nga, bản thân nàng chính là Thái âm tinh ở vũ trụ sơ khai, đã trải qua một lần lột xác, hiện tại chỉ cần dung hợp thái âm pháp tắc, sau đó dung hợp thêm thái dương pháp tắc là được.
Thái âm thái dương, âm dương hợp nhất.
Già Lam dung nhập kim mộc thủy hỏa thổ, căn nguyên ngũ hành pháp tắc.
Áo Lan đã lột xác thành Tinh linh sơ tổ, trước đó đã dung hợp mộc hệ pháp tắc, sau đó lại dung hợp đủ ngũ hành pháp tắc, đạt tới ngũ hành hợp nhất, không ngừng diễn sinh.
Kể từ đó có thể lột xác một cách hoàn mỹ.
Mộc Phàm không tính dùng ba ngàn đạo quả để bồi dưỡng ra thuộc hạ cấp Bất hủ mà muốn dùng để dựng dục ra ba ngàn đại đạo hoàn chỉnh.
Ba ngàn Đạo quả bắt đầu hóa thành một đám căn nguyên đạo đạo, đại biểu cho ba ngàn đại đạo, đang giúp vũ trụ trong cơ thể tiến hóa lột xác.
Hình Thiên đột phá đầu tiên, dung hợp pháp tắc chiến đấu một cách hoàn mỹ.
Oanh!
Hình Thiên giơ rìu bổ ra lá chắn đại đạo, rốt cuộc chứng đạo bất hủ, hơi thở đạt tới đỉnh điểm, chiến ý hừng hực.
Vũ khí chứng đạo của Hình Thiên là một thuẫn một rìu, cả hai trở thành vũ khí bất hủ, có uy lực cường đại, chiến lực tăng lên một mảng lớn.
Hiện tại Hình Thiên có thể nhẹ nhàng chém giết cấp Bất hủ thông thường.
“Những người khác còn kém chút.”
Mộc Phàm nhìn đám Thường Nga, các nàng cần thêm chút thời gian mới có thể hoàn thành lột xác.
Hắn thả Hình Thiên ra.
“Tham kiến Thiên Đế!”
Hình Thiên vừa xuất hiện, cầm thuẫn rìu trong tay quỳ một gối, tràn đầy tôn kính hành lễ.
“Miễn lễ, đi thôi.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, mang theo tay đấm siêu cấp Hình Thiên bắt đầu tìm kiếm nhiều căn nguyên đại đạo hơn.
Ba ngàn căn nguyên phân liệt, hắn thu hoạch được không ít, nhưng với hắn mà nói vẫn chưa đủ.
Bởi vì trên người hắn có xiềng xích giam cầm từ ba ngàn đại đạo, không tích góp nhiều một chút thật sự không có biện pháp thoát khỏi.
Hơn nữa, cường giả cấp Bất hủ muốn đột phá nhất định phải cô đọng đại đạo pháp tắc, cô đọng cho đến tiếp cận đại đạo, bước vào đại đạo.
Nhưng Mộc Phàm không giống bình thường, hắn có ba ngàn đại đạo, cần phải lần lượt lĩnh ngộ, khắc hoạ, sau đó đề cao đại đạo pháp tắc.
Tương đương với chuyện Mộc Phàm cần ngưng tụ ba ngàn đại đạo pháp tắc hoàn chỉnh mới được, khống chế ba ngàn đại đạo sẽ cường đại đến mức nào, không ai biết được.
Oanh...
Đi không bao lâu, phía trước bỗng có từng tiếng nổ mạnh truyền đến, có cường giả đang chiến đấu.
Ý thức của Mộc Phàm đảo qua, tức khắc nhận thấy được hai sinh vật cường đại đang chiến đấu kịch liệt.
Bọn chúng đang tranh giành một đám căn nguyên đạo đạo.
“Cơ hội tốt, Hình Thiên, chém bọn chúng.”
Mộc Phàm không nói hai lời, nhanh chóng ra lệnh cho Hình Thiên.
Hai sinh vật có thực lực cường đại nhưng cũng chỉ là cấp Khái niệm, đối mặt với Hình Thiên đã chứng đạo, quả thực không chịu nổi một kích.
Phanh!
Hình Thiên đạp bộ mà đến, tiện tay bổ một rìu, hai sinh vật bị trọng thương bay ngược, nằm trên mặt đất.
Bọn chúng hoảng sợ nhìn chằm chằm Hình Thiên, chiến thần không đầu, chiến ý sôi trào khiến đại đạo pháp tắc cộng minh.
“Chiến thần cấp Bất hủ?”
Có sinh vật hoảng sợ kêu to, muốn chạy trốn.
“Chạy mau!”
Bọn chúng nó bị dọa vỡ mật, xoay người thi triển bí pháp chạy trốn.
Chỉ tiếc, đối mặt với Hình Thiên, căn bản không có khả năng chạy trốn, càng không nói đến còn có một tồn tại đáng sợ hơn.
Mộc Phàm chẳng thèm liếc nhìn hai sinh vật kia, tay nắm đám căn nguyên đạo đạo, quan sát xem có thể tinh luyện ra mấy chục tia căn nguyên.
“A...”
Lúc này, từ phương xa có tiếng hét thảm truyền đến, hư không nứt ra, hai sinh vật bỏ chạy đều bị một rìu đánh nát.
Hình Thiên nhẹ nhàng chém giết hai sinh vật cường đại nhưng lại không hài lòng, bởi vì không được thoả mãn thú vui chiến đấu.
“Bệ hạ, may mắn không làm nhục mệnh.”
Vừa quay về, Hình Thiên liền báo cáo, giao ra hai phần căn nguyên.
Mộc Phàm nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Ngươi giữ lại đi, tất cả chiến lợi phẩm mà ngươi lấy được đều thuộc về ngươi, không cần giao ra.”
“Tuân lệnh, đa tạ bệ hạ!”
Hình Thiên vừa nghe liền vui vẻ.
Mộc Phàm cũng muốn Hình Thiên có một ít của cải, suy xét xem có nên kiếm cho hắn một nữ chiến thần hay không, sau đó sinh thêm mấy tiểu chiến thần.
Nếu Hình Thiên biết ý tưởng của hắn, chắc chắn sẽ sợ tới mức chạy trốn.
Mới vừa chứng đạo bất hủ đã bị Thiên Đế chú ý, muốn cho tìm nữ chiến thần cho hắn, sinh một đống tiểu chiến thần?
“Bệ hạ, phía trước có chiến đấu.”
Không bao lâu, cả hai nhận ra phía trước có một trận chiến, dao động kịch liệt khiến cả hai chú ý.
Mộc Phàm giương mắt nhìn, quả nhiên cảm ứng được hai hơi thở cường đại đang va chạm.
Hơn nữa cũng không phải là sinh vật đơn giản, là hai tồn tại cực kỳ cường đại, hai sinh vật cấp Bất hủ sinh vật đang giao chiến kịch liệt, tranh đoạt căn nguyên đạo đạo.
“Đi, chúng ta tới xem.”
Mộc Phàm nói xong, bóng dáng loé lên, nhanh chóng lao đi.
Hình Thiên lập tức đuổi heo, đảo mắt liền tới gần chỗ hai sinh vật cấp Bất hủ đang đại chiến, thấy rõ hai cường giả.
Rất bất ngờ, một trong hai cường giả cấp Bất hủ này là một nữ thần.
Tay trái nàng cầm thuẫn, tay phải nắm một cây chiến thương, chiến ý sôi trào, sát khí cuồn cuộn, đánh đến khó phân thắng bại với đối thủ.
“Dĩ nhiên là một nữ chiến thần.”
Mộc Phàm Chậc chậc bảo lạ, đánh giá nữ tử đang chiến đấu kịch liệt, quanh thân có một cổ chiến ý nồng đậm.
Nàng sinh ra để chiến đấu và giết chóc, hiếu chiến giống như Hình Thiên.
Đối thủ của nữ chiến thần là một tên thần huỷ diệt, hai bên vừa chạm mặt liền đại chiến, đang tranh đoạt một kiện bảo vật.
Ánh mắt Mộc Phàm dừng ở kiện bảo vật kia, thì ra là Đại đạo chí bảo, còn có thêm hai luồng căn nguyên đạo đạo.
Trách không được mà hai cường cấp Bất hủ lại chiến đấu kịch liệt thế này.
Hai cường giả cấp Bất hủ đang chiến đấu cũng phát hiện Mộc Phàm cùng Hình Thiên đến, cả hai rùng mình, nháy mắt liền thu hồi ba phần thực lực.
Đây là đề phòng Mộc Phàm và Hình Thiên, vì cả hai cũng là tồn tại cấp Bất hủ.
“Hình Thiên, lên, làm thịt tên thần huỷ diệt kia.”
Mộc Phàm lạnh nhạt mở miệng.
Vừa nghe lời này, sắc mặt hai cường giả cấp Bất hủ đồng thời thay đổi.
Đặc biệt là tên thần huỷ diệt kia, vừa nghe Mộc Phàm nói muốn giết nó, tức khắc giận dữ.
“Tìm chết!”
Thần huỷ diệt quát to, hai tay nắm hai thanh kiếm vọt tới.
Keng keng!
Hai kiếm đánh xuống, lại bị Hình Thiên dùng thuẫn chặn, thuận thế vung rìu trong tay.
Đương!
Thần hủy diệt dùng hai kiếm chắn ngang song mới miễn cưỡng ngăn trở một kích đáng sợ của Hình Thiên, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Sắc mặt nó biến đổi, vừa giao thủ liền ý thức được đối phương quá khủng bố, cường đại hơn nữ chiến thần rất nhiều.
“Cùng liên thủ, nếu không ta với ngươi đều không thể sống.”
Thần huỷ diệt kinh hoảng, lập tức mở miệng đề nghị.
Nữ chiến thần nghe xong rùng mình, cảnh giác nhìn Hình Thiên cùng Mộc Phàm.
Nàng không có nói hiều, trực tiếp đâm một thương, cả hai liên thủ đối phó Hình Thiên và Mộc Phàm.
“Chiến!”
Hai đánh một, Hình Thiên hưng phấn rít gào, chiến ý sôi trào, không sợ hãi chút nào, vung thuẫn rìu ngang nhiên đón nhận công kích của hai cương giả cấp Bất hủ.
Chương 612: Tự đại, cuồng vọng?Ầm ầm ầm...
Đại chiến nổ ra, khói bụi cuồn cuộn.
Hình Thiên đại chiến hai đại cường giả cấp Bất hủ, dĩ nhiên càng đánh càng hăng, thậm chí đánh đến hai cường giả cấp Bất hủ liên tục bại lui.
Chuyện này làm hai đối thủ kinh hãi, hai đánh một dĩ nhiên vẫn không đánh nổi đối phương.
Còn chưa nói tới bên cạnh còn một gia hoả sâu không lường được.
Hình Thiên càng đánh càng khủng bố, chiến ý bò lên, ngay cả nữ chiến thần cấp Bất hủ nữ cũng kinh hoảng.
Chiến ý cường đại thế này mang đến cho nàng áp lực rất lớn.
“Không tồi, Hình Thiên dần dần quen thuộc với lực lượng bản thân sau khi đột phá, càng đánh càng mạnh.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu.
Không hổ là tay đấm mình coi trọng nhất, chiến lực đã đủ đảm nhiệm.
Hai đối thủ của Hình Thiên càng đánh càng kinh hãi, da đầu tê dại, tồn tại cường đại thế này mà chỉ là một tên tuỳ tùng.
Tên kia vẫn chưa ra tay, không thể ước lượng thực lực.
Mộc Phàm nhìn một hồi, tỏ vẻ hài lòng với Hình Thiên, Hình Thiên còn có thể tiếp tục đề cao chiến lực, chỉ cần không ngừng chiến đấu là được.
Hắn không lo lắng chuyện Hình Thiên bại trận, lười xem kết quả trận chiến.
“Hình Thiên, nhớ lưu nữ chiến thần một mạng.”
Hắn nhẹ nhàng phân phó một câu, Hình thiên vốn muốn bổ một rìu vào trán nữ chiến thần liền dừng lại.
Sau đó quay sang bổ rìu bổ vào tên thần huỷ diệt bên cạnh.
Oanh!
Thần huỷ diệt bại lui, một đường hộc máu, cực kỳ tức giận.
Nó sắp hỏng mất rồi, bởi vì một câu nói mà nó phải ăn một rìu đáng ra phải bổ vào nữ chiến thần.
Nữ chiến thần sửng sốt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, đâm tới một thương.
Đương!
Hình Thiên giơ tấm chắn, ra sức vung chiến phủ.
Ầm!
Nàng bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn vết máu, đã bị thương.
Hai tồn tại cường đại cấp Bất hủ liên thủ vẫn không đánh không lại, còn đánh như thế nào nữa, nhanh chuồn thôi.
Cả hai vừa đánh vừa lui, không dám đối cứng, chiến lực của Hình Thiên quá khủng bố.
Bên kia, Mộc Phàm một mình đi tới trước kiện bảo vật kia.
Nhìn hai luồng căn nguyên đại đạo, khóe miệng hắn cong lên, thu vào trong tay.
“Đáng chết!”
Thấy Mộc Phàm thu lấy hai luồng căn nguyên đại đạo, thần huỷ diệt càng tức giận hơn.
Nhưng không thể làm gì, cả tuỳ tùng của người ta cũng không đánh lại, còn tranh giành thế nào.
Nhìn thấy Mộc Phàm giơ tay chạm vào Đại đạo chí bảo, mắt hai cường giả cấp Bất hủ như muốn phun lửa.
“Các ngươi chờ đó.”
Thần huỷ diệt nổi giận gầm lên một tiếng, thừa dịp bị Hình Thiên đánh lui thi triển bí thuật bỏ chạy, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Dù không thể bay nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
“Muốn chạy, bệ hạ ra lệnh muốn lấy mạng ngươi.”
Hình Thiên rống to, vung rìu trảm mạnh tới.
Răng rắc!
Cơ thể thần huỷ diệt xuất hiện một rãnh to, thiếu chút nữa chia làm hai nửa, máu loãng phun trào.
“A... Bổn tọa không để yên cho các ngươi.”
Thần huỷ diệt rít gào thảm thiết, ra sức chạy trốn.
Đáng tiếc, Hình Thiên không tính buông tha nó.
Phanh!
Một tấm thuẫn nện xuống khiến thần huỷ diệt ngừng lại.
Không chờ nó tiếp tục chạy trốn, phía sau có tiếng xé gió truyền đến, chiến phủ vù vù trảm xuống.
“Không...” Thần huỷ diệt hoảng sợ kêu to.
Đầu nó bị rìu bổ ra, máu và óc văng tung toé, cảnh tượng thảm thiết.
Một cường giả cấp Bất hủ không dễ dàng chết như vậy.
Quả nhiên, thần huỷ diệt không chết, cái đầu nhanh chóng khôi phục.
Nó cầm hai thanh vũ khí trong tay mà rống giận, bùng nổ toàn bộ lực lượng trong cơ thể, biết không thể chạy nên trực tiếp liều mạng.
Keng keng keng...
Vũ khí của nó bổ tới nhưng lại bị thuẫn của Hình Thiên ngăn cản, hai bên va chạm kịch liệt.
Thần huỷ diệt tạm thời chặn được thế công của Hình Thiên.
Nữ chiến thần lắc mình tăng tốc bỏ chạy.
Nàng cũng rất sợ.
Đáng tiếc, nàng mới vừa mới chạy liền thấy phía trước có một bàn tay to ù ù chộp tới, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Keng!
Một thương đâm tới bàn tay nhưng chỉ phát ra tiếng leng keng.
Nữ chiến thần kinh hãi, giơ một tấm chắn ngăn trở, thân hình áp sát trên mặt đất, hoàn toàn bị giam cầm ở đó.
“Chạy cái gì mà chạy?”
Mộc Phàm chậm rãi xuất hiện, trong tay còn nắm một quầng sáng.
Bên trong quầng sáng này phong ấn một kiện bảo vật, đúng là Đại đạo chí bảo mà cả hai vừa mới tranh đoạt, hiện tại trở thành đồ của Mộc Phàm.
“Ngươi, buông ta ra.”
Nữ chiến thần phẫn nộ rống to, không ngừng bộc phát bất hủ chi lực trong cơ thể, chiến ý cuồn cuộn, muốn thoát khỏi giam cầm.
Đáng tiếc không đủ dùng trước mặt Mộc Phàm.
Oanh!
Hắn chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, lực lượng của nữ chiến thần tức khắc tiêu tán, vô lực phản kháng, cuối cùng bị giam cầm tu vi.
Là cường giả cấp Bất hủ mà bị giam cầm, đối với nàng mà nói quả thực chính là sỉ nhục.
Cả đời chinh chiến vô số trận, nữ chiến thần cấp Bất hủ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ bị trấn áp.
“Muốn giết cứ giết, đừng hòng khiến ta thần phục.”
Nàng cũng là kiên cường, không chịu khuất phục.
Mộc Phàm lắc đầu cười nói: “Ta không cần ngươi thần phục, ta thấy thực lực của ngươi không tệ, rất xứng đôi với thuộc hạ của ta.”
“Hơn nữa, bản thân ngươi lĩnh ngộ, tu luyện cũng là chiến đấu chi đạo, rất môn đăng hộ đối.”
Lời này có vẻ không ổn?
Nữ chiến thần hoảng sợ nhìn Hình Thiên đang đại chiến, đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, liền thấy Mộc Phàm cười tủm tỉm nói: “Ngươi xem, hai ngươi đi chiến đấu đại đạo, nếu kết hợp với nhau sinh mấy tiểu chiến thần, chắc chắn có thể kế thừa ưu điểm của các ngươi, thậm chí thành tựu tương lai vượt xa cả hai.”
“....” Nữ chiến thần ngây ngốc.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới tên trước mắt lại có ý tưởng như thế này.
Muốn nàng cùng tên kia tạo ra một đống tiểu chiến thần, đây là chuyện quái quỷ gì chứ?
“Hừ, tuyệt đối không khả năng.” Nữ chiến thần tỉnh táo lại, lửa giận bùng lên.
Nàng kiên quyết nói: “Hoặc là ta sinh với ngươi, hoặc là ngươi giết ta.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm hết chỗ nói luôn, liên quan gì đến hắn?
Hai chiến thần các ngươi cùng nhau nỗ lực tạo ra tiểu chiến thần không phải rất hoàn mỹ sao.
“Ta tuyệt đối không để ngươi thực hiện được.”
Nữ chiến thần không tiếc bất kỳ giá nào nữa, mình bị bắt rồi, chắc chắn không có kết cục tốt.
Còn sinh tiểu chiến thần sao?
Nàng tức giận đến muốn hỏng mất, không biết gia hoả thần bí cường đại trước mắt mạnh đến mức nào.
Tóm lại nàng là không có biện pháp phản kháng, hiện tại xem ra, chỉ cần tìm được cơ hội liền trực tiếp tự hủy thân thể cùng linh hồn, chân linh còn có thể sống lại lần nữa.
“Tốt nhất là ngươi nên thả ta ra, nếu không phụ thân ta nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh.”
Nàng bỗng nhiên mở miệng uy hiếp một câu.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nàng, dĩ nhiên còn có phụ thân?
Chuyện này rất đáng ngạc nhiên, là một tồn tại cấp Bất hủ mà phụ thân vẫn còn, vậy chắc chắn phụ thân nàng cũng là một tồn tại cường đại.
“Phụ thân ngươi là ai, kêu hắn tới là được, đúng lúc bắt luôn, giúp các ngươi đoàn tụ, cũng dễ thương lượng chuyện hôn sự của ngươi.”
Mộc Phàm bình tĩnh nói, hoàn toàn không để ý tới phụ thân đối phương là ai.
Nữ chiến thần ngây ra, chưa bao giờ gặp qua kẻ mặt dày vô sỉ như thế này.
“Phụ thân ta là một trong ba ngàn Đạo chủ, tiếp cận đại đạo, nếu ngươi thức thời liền ta thả ra, chúng ta xóa bỏ ân oán.”
Nữ chiến thần nghiêm túc nói.
Mộc Phàm nghe xong có vẻ hứng thú.
Hai mắt hắn sáng rực, quan sát nàng, kinh ngạc nói: “Phụ thân ngươi thật là Đạo chủ? Cường giả tiếp cận đại đạo?”
“Không sai, phụ thân ta là Lạc Tư, Chiến chủ.”
“Ta là nữ nhi của Chiến chủ, tốt nhất là ngươi nên thả ta.”
Nàng lời lẽ chính đáng cảnh cáo, dọn ra một phụ thân.
Một trong ba ngàn Đạo chủ, Chiến chủ.
Đây chính là tồn tại tiếp cận đại đạo, tu luyện chiến chi đại đạo đến mức tận cùng, thậm chí có thể đã cường đại ngang với đại đạo rồi.
Mộc Phàm suy tư gì đó, xem ra nàng nói thật.
Nhưng nếu thật thì càng không thể thả nàng đi, có lẽ có thể hấp dẫn Chiến chủ tới, đến lúc đó sẽ gặp tồn tại cấp Đạo chủ một lần.
Đạo chủ là một cấp độ cường đại, vượt qua Bất hủ, nhưng lại không bước vào cấp Đại đạo, chỉ là cấp bậc rất gần với đại đạo.
Giống như là ranh giới giữa Bất hủ cùng đại đạo.
“Thú vị, Đạo chủ sẽ mạnh đến mức nào đây?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đã có ý tưởng.
Keng!
Ngay sau đó, từng sợi xiềng xích pháp tắc cuốn tới, trói chặt nữ chiến thần, giam cầm nàng tại chỗ.
Chuyện này làm cho nàng phẫn nộ, đã báo ra tên phụ thân mà vẫn bị giam cầm, tên này không sợ phụ thân của nàng sao?
“Ngươi...” Nữ chiến thần tức giận đến run rẩy.
Mộc Phàm an ủi nói: “Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không làm gì ngươi, chờ phụ thân ngươi tới rồi tính.”
“Thật ra ta muốn gặp phụ thân ngươi một lần, xem xem Đạo chủ cường đại thế nào.”
Lời này có chút tự đại cuồng vọng, dĩ nhiên muốn khiêu chiến Đạo chủ?
“Ngươi sẽ chết rất khó xem.” Nữ chiến thần nổi giận đùng đùng nói.
Mộc Phàm xua xua tay: “Không cần phải nói, trước lúc đó, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta không ngại phong ấn tu vi của ngươi mãi mãi.”
“Ngươi dám?” Nữ chiến thần kinh hoảng xen lẫn tức giận hét to.
Hắn hỏi lại một câu: “Sao ta lại không dám?”
“Nghe lời thì ta liền cởi bỏ phong ấn cho ngươi, thẳng đến khi phụ thân ngươi tới mới thôi, nếu không nghe lời, ta lại phong ấn.”
Mộc Phàm lạnh nhạt cảnh cáo một câu.
Sau đó giải khai giam cầm, cũng chẳng sao cả, bởi vì hắn tự tin có thể trấn áp lần nữa nên không lo lắng chút nào.
Nữ chiến thần cảm giác khôi phục tự do, tu vi khôi phục, đang chuẩn bị bùng nổ, lại thấy ánh mắt cười như không cười của Mộc Phàm, lập tức gạt bỏ ý tưởng.
Gia hỏa này quá khủng bố, không thể đối kháng, có lẽ chỉ có phụ thân cấp Đạo chủ của nàng mới có thể trấn áp hắn.
“Hừ, ta vừa mới báo phụ thân, ngươi chờ bị trấn áp mãi mãi đi.”
Nữ chiến thần đứng một bên thở phì phò, không dám đi, bởi vì sợ bị trấn áp, cảm giác bị trấn áp không hề dễ chịu.
Mộc Phàm cũng không để ý tới nàng, bình tĩnh nhìn thần huỷ diệt đang bị nghiền ép phía trước.
Phanh!
Thần huỷ diệt đáng thương, mất đi sự trợ giúp của nữ chiến thần, nhanh chóng bị Hình Thiên bắt lấy, một rìu chặt mất đầu.
Cuối cùng, thần huỷ diệt bị chém giết, ngã xuống trong tay Hình Thiên.
“Ngươi giết nó sẽ giết Giết chóc chi chủ trả thù.”
Nữ chiến thần nhắc nhở một câu.
“Không sao, đừng nói là tên này, dù Giết chóc Đạo chủ đích thân đến ta cũng dám giết.”
Mộc Phàm bình tĩnh, thậm chí khinh thường tất cả.
Nữ chiến thần không biết nói gì nữa, chưa bao giờ gặp kẻ cuồng vọng như thế này.
Theo nàng thấy thì kẻ này chết chắc rồi.
Chương 613: Mai phục“Bệ hạ, may mắn không làm nhục mệnh!”
Hình Thiên nhanh chóng trở lại, mang theo một thi thể cùng hai thanh kiếm.
Mộc Phàm hài lòng gật đầu, nhìn mắt hai thanh kiếm, cũng không tồi, thu lại trước, sau này tặng kẻ khác.
Còn căn nguyên của tên thần hủy diệt cấp Bất hủ thì bị Mộc Phàm tinh luyện ra, thi thể tiêu tán biến mất.
“Thật nghèo, một cấp Bất hủ lại không có hàng tồn kho?”
Mộc Phàm có chút khinh thường nói, luyện hóa xong lại không lấy được căn nguyên nào khác, chẳng có một tia căn nguyên đại đạo nào.
Điều này làm cho hắn rất không hài lòng, mắng một tiếng quỷ nghèo.
Nữ chiến thần bên cạnh đơ ra, cạn lời, bi ai thay cho thần hủy diệt.
Ngươi bị giết, bị luyện hóa căn nguyên, cuối cùng còn bị mắng là quỷ nghèo, giết người tru tâm chính là như vậy.
“Ngươi không biết một khi lấy được căn nguyên đại đạo liền trực tiếp hấp thu, luyện hóa, tăng cường lĩnh ngộ đối với đại đạo và cảnh giới sao?”
Nàng không nhịn được mở miệng nhắc nhở, ngươi cho rằng giết kẻ khác là có thể đạt lấy?
Nàng thật sự lo lắng Mộc Phàm túng quẫn rồi giết mình luôn, kết quả phát hiện trên người cũng không có căn nguyên đại đạo, vẫn nên nói rõ.
Quả nhiên, Mộc Phàm nghe xong bừng tỉnh, mắng: “Lấy được liền ăn luôn sao, thật là, chẳng lẽ không biết nên để lại một chút để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào?”
“....” Nữ chiến thần chớp chớp mắt, không biết bình luận thế nào.
Để lại một chút?
Nàng không hiểu để lại một chút làm cái gì, lấy được mà không hấp thu tăng cường lĩnh ngộ đối với đại đạo và tu vi, giữ lại có ích lợi gì?
“Còn may là lão tử vừa mới thu lấy hai luồng căn nguyên đại đạo, coi như thu hoạch được chút.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, kiểm tra thu hoạch.
Hắn lấy ra một quầng sáng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của nữ chiến thần.
Vẻ mặt nàng có chút phức tạp, thứ này vốn nên thuộc về nàng nhưng thần hủy diệt đột nhiên nhảy ra cướp đoạt, sau đó Mộc Phàm lại làm thịt thần hủy diệt, trấn áp nàng.
“Hình như chí bảo này là một cây cung?”
Mộc Phàm suy tư gì đó nhìn quầng sáng phong ấn.
Chí bảo này chính là một cây cung tràn ngập hủy diệt, giết chóc.
“Nhưng còn chưa hoàn toàn thành hình, trên lý luận thì không có biện pháp dựng dục thành hình, không có khả năng xuất hiện.”
Cuối cùng, Mộc Phàm khẽ lắc đầu, nhận thấy cây cung này rất khó xuất thế, bởi vì sự tồn tại của nó không được đại đạo tán thành.
Cây cung này ẩn chứa lực lượng giết chóc, hủy diệt rất cường đại, đại đạo không cho phép nó xuất hiện.
Hiện tại gặp được Mộc Phàm chính cơ hội của nó, có lẽ có thể dựng dục thành công, nói chính xác là không cần dựng dục.
“Nếu không thì dung nhập vào Diệt thế cung, hoá thành Tịch diệt cung?”
Mộc Phàm nói rồi lấy Diệt thế cung ra, đánh vào trong quầng sáng này, bắt đầu dung hợp.
Ong!
Chỉ thấy Diệt thế cung nháy mắt hợp nhất với bóng cung bên trong, hình thành một Đại đạo chí bảo càng cường đại hơn, càng khủng bố hơn.
“Ngươi muốn nó xuất thế?”
Nữ chiến thần kinh ngạc hỏi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Nếu cây cung này xuất thế, chắc chắn không kẻ nào chắn nổi.
“Như thế nào, ngươi sợ?” Mộc Phàm buồn cười hỏi.
Nàng thẹn quá hóa giận: “Ta sợ sao? Cả đời chinh chiến mấy trăm kỷ nguyên, chưa bao giờ sợ hãi.”
“Mấy trăm kỷ nguyên?”
Mộc Phàm sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên cổ quái: “Thì ra ngươi đã sống mấy trăm kỷ nguyên, thật sự là một lão quái vật.”
“Ngươi mới là lão quái vật.” Nàng phẫn nộ hét lớn to.
Một nữ nhân bị gọi là lão quái vật, tất nhiên sẽ phẫn nộ rồi.
Mộc Phàm cười hắc hắc nói: “Ngươi nhìn đi, ta còn chưa tới một trăm triệu tuổi, so với ngươi thì ta vẫn còn trẻ đây.”
“....” Nàng há miệng thở dốc, đột nhiên nhắm mắt lại không nói nữa.
Lúc này, nàng tự bế.
Đúng vậy, vừa rồi không phát hiện, hiện tại mới nhận ra Mộc Phàm thật sự không đủ một trăm triệu tuổi, chuyện này khiến nàng chịu đả kích thật sâu.
Một gia hỏa không đến một trăm triệu tuổi lại có thể nhẹ nhàng trấn áp lão quái vật sống mấy trăm kỷ nguyên như nàng.
Có thể không mất mặt sao?
Mộc Phàm hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Nàng hừ một tiếng, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Ta là nữ thần chiến tranh Địch Mỹ Toa thuộc vũ trụ Cao duy Săn thú.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm chậc chậc nhìn nàng, khiến nàng không được tự nhiên.
Chỉ nghe Mộc Phàm nói: “Ngươi tên Địch Mỹ Toa, ta cho rằng ngươi tên Athena đây.”
“Athena là ai, dáng vẻ giống nhau sao?” Nàng tò mò hỏi.
Mộc Phàm lắc đầu cười nói: “Ta cũng chưa thấy qua, hẳn là rất giống đi.”
“Đi thôi, tiếp tục lên đường, đoạt thêm một chút căn nguyên đại đạo.”
Hắn nói xong bay vút đi.
Phía sau, Hình Thiên không rên một tiếng nhìn Địch Mỹ Toa, giống như đang nói, ngươi không đi, cẩn thận Thiên Đế bệ hạ.
Địch Mỹ Toa hung hăng trừng mắt trừng hắn một cái, hừ một tiếng, nhanh lắc mình đuổi theo, không dám chạy trốn.
Bởi vì nàng biết trốn không thoát, huống chi còn có một tên tuỳ tùng tận tâm trung thành, không có khả năng thoát khỏi.
Biện pháp duy nhất chính là chờ, chờ đợi cơ hội có thể chạy thoát.
“Hai ngươi đều đi chiến chi đạo, nên tâm sự để hiểu biết lẫn nhau.”
Trên đường, Mộc Phàm bình tĩnh nói.
Nhưng Địch Mỹ Toa không cảm kích chút nào, ngược lại nói: “Muốn tâm sự cũng là tâm sự với ngươi, ngươi thật sự muốn tìm hiểu ta thì tới nào, chúng ta liền sinh một nhãi con?”
“Phốc... Khụ khụ, coi như ta chưa nói.”
Mộc Phàm bị sặc, nữ thần này thật bưu hãn.
Nhìn bộ dáng hắn ăn thiệt thòi, Địch Mỹ Toa âm thầm đắc ý, xem ngươi còn dám xằng bậy nữa không?
Hình Thiên không rên một tiếng, thậm chí không nhìn thẳng, giống như không hề có cảm giác.
Nhìn Hình Thiên như rối gỗ, Mộc Phàm khẽ thở dài, xem ra ý tưởng bồi dưỡng tiểu chiến thần có chút khó thực hiện.
“Phía trước có điểm khác thường.”
Đi tới, Địch Mỹ Toa đột nhiên mở miệng cảnh cáo.
Mộc Phàm nghe xong giương mắt nhìn, trên mặt không chút biến hóa, nhưng trong mắt lại xuất hiện từng luồng sáng, hình như nhìn thấy cái gì.
“Nha, có kẻ mai phục?”
Hắn kinh ngạc nói một câu.
Là mai phục riêng bọn họ hay là mai phục tất cả sinh linh ngang qua.
Mặc kệ là loại nào, nếu đã mai phục thì tương đương với địch nhân, trực tiếp diệt sạch sẽ là được.
“Ba tên cấp Bất hủ, Hình Thiên, ngươi một đánh hai, Địch Mỹ Toa, tên còn lại là của ngươi.”
Mộc Phàm vừa tới gần vừa bình tĩnh an bài, căn bản liền không để vào trong mắt.
Ba sinh vật cấp Bất hủ, hắn có thể nhẹ nhàng diệt sát.
Nhưng hắn muốn mài giũa Hình Thiên nhiều hơn, cũng có thể nói rằng hắn lười ra tay.
Đã có tay đấm rồi còn phải tự mình ra tay thì quá mất mặt, đánh nhau thì để tiểu đệ ra sân.
“Hừ!” Địch Mỹ Toa hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt sự bất mãn.
Mộc Phàm thấy nàng bất mãn nói: “Trong ngươi có vẻ không hài lòng, vậy thôi, không cần ngươi ra sân, lát nữa sẽ ngươi không có thu hoạch.”
“Ta chưa nói là không đi, chỉ là không hài lòng với chuyện ngươi cho ta một tên, xem thường ta sao?” Nàng lập tức sửa miệng, vẻ mặt khó chịu.
Mộc Phàm hơi mỉm cười nói: “Biểu hiện thật tốt, giết đối thủ là ngươi có thể nhận được một phần căn nguyên đại đạo, nếu biểu hiện không tốt, không được khen thưởng.”
“Vậy ngươi nhìn kỹ nha.”
Hai mắt Địch Mỹ Toa tỏa ánh sáng, chiến ý tràn ra, chiến ý trong lòng bị mấy câu của Mộc Phàm kích thích.
Không có biện pháp nào khác, có phần thưởng.
Tuy rằng có vẻ không đáng tin cậy nhưng hắn là cường giả cấp độ cao, hẳn là sẽ giữ lời.
Bản thân nàng cũng rất hiếu chiến, có lợi ích sao lại không muốn đánh chứ?
“Chiến tranh tù lung!”
Đột nhiên, Địch Mỹ Toa vung thương, có ánh sáng phủ xuống, hóa thành một lồng giam, trực tiếp bao phủ mấy chục vạn dặm.
Không có Địch Mỹ Toa cho phép thì không thể thoát ra được, trừ phi tự đánh vỡ lồng giam.
Nhưng cường giả cấp Bất hủ có thể đánh vỡ không nhiều, có thể nói là nàng chưa từng gặp.
Mộc Phàm thì ngoại lệ rồi, hắn nhìn quầng sáng chung quanh, có từng đạo pháp tắc đan xen, bao phủ, muốn thoát ra cũng khó.
Chỉ là Mộc Phàm không để ý, với hắn mà nói thì chẳng có lồng giam gì cả, một ngón tay có thể nhẹ nhàng đâm xuyên rồi.
“Bị phát hiện!”
“Giết!”
Lúc này, ba sinh vật cấp Bất hủ ẩn nấp phía trước đồng thời vọt ra.
Ba bóng dáng kia có hơi thở cường đại.
Ba tên này vừa mới chặn giết một sinh vật khác, giờ lại gặp phải nhóm Mộc Phàm.
“Hắc hắc, các ngươi thức thời ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha.”
Tên cầm đầu cười dữ tợn, bộ dáng quái dị, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Địch Mỹ Toa.
“Muốn chết!”
Địch Mỹ Toa trừng mắt, trường thương gào thét, mũi nhọn đâm thẳng tới đầu đối phương.
Keng!
“Ai da, là một cô nàng nóng nảy, tới đây, ca ca xoa bóp cho ngươi.”
Sinh vật cấp Bất hủ này cười nói, thân thể đột nhiên mọc ra ngàn cánh tay cầm binh khí, năng lượng nó ngưng tụ làm kẻ khác phải hoảng sợ.
“Ha ha, đại ca, chúng ta cũng muốn.”
Lúc này, hai sinh vật còn lại cười to muốn xông tới.
Phanh!
Nhưng còn chưa vọt tới đã bị một lực lượng cường đại đánh bay ra ngoài.
Hình Thiên cầm thuẫn rìu chặn lại, lạnh lùng nói: “Đối thủ của các ngươi là ta, đệ nhất chiến thần dưới trướng Thiên Đế, Hình Thiên.”
“Giết!”
Hình Thiên rít gào, vung rìu đánh tới, lấy một địch hai, khiến đối thủ tan tác.
Một màn này khiến sinh vật ngàn tay hoảng sợ, hai huynh đệ của nó lại bị một tên không đầu nghiền ép.
“Đáng chết, sao có thể?”
Nó kinh ngạc xen lẫn tức giận, muốn đi hỗ trợ, kết quả bị Địch Mỹ Toa kiềm chế chặt chẽ, một tay chiến thương một tay chiến thuẫn, chiến ý hừng hực thiêu đốt, chiến đấu kịch liệt.
“Hả?”
Đang xem kịch, Mộc Phàm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn thuận tay vỗ một chưởng, không gian chung quanh không gian nổ tung, khí lãng cường đại thổi quét làm cả đám dừng lại.
“Thanh tẩy giả, mai phục ta?”
Mộc Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua không gian rách nát xung quanh, dĩ nhiên có vài bóng dáng mơ hồ giấu bên trong.
Nơi này có mấy tên Thanh tẩy giả âm thầm mai phục Mộc Phàm.
“Thanh tẩy giả?”
Địch Mỹ Toa cùng đối thủ đồng thời dừng lại, kinh hãi nhìn sang bên này.
Hình Thiên cũng ngừng tấn công, nhìn mấy bóng đen vây quanh Mộc Phàm mà bừng sát khí.
“Mở ra cơ chế thanh tẩy tối cao...”
“Ban thanh tẩy!”
Chỉ thấy năm bóng đen một tập trung năng lượng gì đó, lập tức bao phủ lấy Mộc Phàm.