Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ (Dịch Full)

Chương 61 - Chương 641: Ngoại Đạo Băng Diệt

Chương 641: Ngoại đạo băng diệt

---

Đông!

Một bóng người rơi xuống, toàn thân đẫm máu.

Đó là Chân Tổ ngoại đạo, thế mà bị đánh rơi.

“Giết!”

Chỉ nghe một tiếng quát lớn, một người lao xuống từ trong hư vô, huy động song quyền tấn công Chân Tổ, nắm đấm rơi như mưa.

Mộc Phàm dường như biến thành người khác, dữ dội dọa người.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

“Đế Tôn?”

Nhóm chúa tể chí cao ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, hắn đuổi theo Chân Tổ ngoại đạo đánh cho bằng được, đánh cho đối phương văng máu thịt từa lưa.

Tràng diện kia, nhìn thôi cũng ớn hết cả người.

Răng rắc!

Nện xuống một quyền, sọ não Chân Tổ ngoại đạo lõm, truyền đến từng đợt tiếng xương nứt ghê răng.

“Ngươi cho rằng có nhiều thì ngầu sao?”

Mộc Phàm rống to, bắt lấy một cái cánh, hai tay dùng lực, chân giẫm lên lưng Chân Tổ mà kéo một cái.

Roẹt một tiếng.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hù cho đám cường giả ngoại đạo hoảng sợ không thôi.

Bọn chúng thấy, Chân Tổ của chúng bị Mộc Phàm cứ thế mà nhổ từng cái cánh một, máu phun xa mấy vạn mét.

Tình cảnh đáng sợ dọa chết đứng tất cả mọi người.

Không người nào dám tin tưởng, Chân Tổ ngoại đạo cường đại vô địch, thế mà bị Mộc Phàm đánh thành dạng này, đến cùng vừa mới nãy đã có chuyện gì xảy ra trong dòng sông hư vô?

“Nhìn ta bứt sạch cánh của ngươi.”

Mặt Mộc Phàm ngoan độc, nói dứt câu lại rút thêm một cái cánh, dòng máu phun không ngừng.

Hắn hung tàn vô cùng, trong nháy mắt một ngàn cái cánh đã bị vặt đứt.

“Thằng khốn, cút mau.”

Chân Tổ ngoại đạo tức giận đến phát run, điên cuồng gào thét, lực lượng đại đạo ngoại đạo bạo phát, hất bay Mộc Phàm.

Nhưng vừa bị hất bay là Mộc Phàm đã lách mình đuổi theo, lần nữa bắt lấy hai cái cánh kéo một phát dứt khoát.

“Xem xem ngươi giấy kiểu gì.”

Mộc Phàm quyết tâm chơi liều, một tay đánh cho Chân Tổ ngoại đạo ngao ngao kêu thảm, một tay rút cánh của nó, làm cho hơi thở nó không ngừng suy sụp.

Theo từng cái cánh bị bứt xuống, Chân Tổ ngoại đạo vốn đang cường đại vô địch, giờ lại không ngừng suy yếu đi.

Vô địch Chân Tổ, thế mà bị đánh thành dạng này, quả thực không thể tin được.

Trong lòng đám đạo tổ ngoại đạo, hình tượng vô địch của Chân Tổ ngoại đạo đột nhiên sụp đổ, niềm tin bị đánh tan, trong lúc nhất thời chiến lực giảm mạnh, sĩ khí không còn.

Bành!

Một búa bổ tới, một tên chí tổ ngoại đạo né tránh không kịp, bị bổ thành thịt nát bay ra.

Bàn Tôn thừa cơ chém chết một chí tổ ngoại đạo, đánh thức tinh thần đám ngoại đạo còn lại.

“Đáng chết!”

“Tại sao có thể như vậy?”

Ngoại đạo cường giả ào ào nộ hống, không thể tin tưởng, càng không thể tiếp nhận kết quả này.

Chân Tổ vì sao bị đè đánh, không hề có lực hoàn thủ?

Trước đó không phải còn thế lực ngang nhau sao, vì sao chỉ chớp mắt thì bị đánh ngược?

Kỳ thật, không chỉ chúng nó nghi hoặc, đến cả Chân Tổ ngoại đạo cũng một mặt kinh dị, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Mộc Phàm lại tự dưng cường đại như thế.

Thật ra rất dễ hiểu, Mộc Phàm lại một lần nữa đột phá.

Trước đó mượn dùng lực lượng hệ thống, mấy lần trước còn không có gì, nhưng đến lần này thì Mộc Phàm lại mơ hồ lĩnh ngộ lực lượng huyền bí của hệ thống.

Từ đó thu được tiến bộ, để tu vi của hắn liên tục tăng lên, chiến lực tăng mạnh.

“Kí chủ, ngươi ăn cắp bản quyền của bản hệ thống, cần trả phí độc quyền.”

Lúc này, trong đầu hắn truyền đến giọng hệ thống chua ngoa vòi vĩnh.

Nghe hệ thống nói vậy, Mộc Phàm lại cười rất vui vẻ.

“Hệ thống, ngươi nằm mơ đi, còn đòi phí độc quyền, ta lĩnh ngộ đương nhiên thuộc về ta, mỗi lần mượn lực lượng của ngươi mượn ta đều nạp phí đủ mà.”

Mộc Phàm trong lòng đắc ý đáp lời.

Ầm ầm!

Mộc Phàm đấm liên tục, đánh cho Chân Tổ ngoại đạo không hề có lực hoàn thủ.

Đây chính là chỗ cường đại chân chính của hệ thống, mới ngộ ra một tia huyền diệu của lực lượng, mà thực lực toàn phương vị của Mộc Phàm đã tăng vọt.

Cảm giác này quá sung sướng.

Cảm giác vô địch thật khiến người ta trầm mê, Mộc Phàm chính là như vậy, đối mặt Chân Tổ ngoại đạo, thế mà trực tiếp ngộ đạo.

Chuyện này khiến hệ thống đắng lòng, bởi vì nó không có cách nào thu phí.

“Ngộ tính của ngươi rõ ràng không có cơ hội lĩnh ngộ, vì sao ngươi có thể lĩnh ngộ?”

Hệ thống vẫn là không cách nào lý giải, tính toán không ra.

Mộc Phàm lấy cười nói: “Đừng ngốc, ngươi ta hòa làm một thể, ta dùng lực lượng của ngươi nhiều, đến bước cần gì ngộ tính.”

“Ba ngàn đại đạo tập hợp vào một thân, chú tạo Thiên Đế đạo vô địch thuộc riêng về ta, vạn đạo thần phục.”

“Hệ thống à, lực lượng của ngươi cũng không ngoại lệ.”

Nói đến đây, Mộc Phàm cười, nụ cười kia khiến hệ thống cảm giác rét căm căm, quá đê tiện.

“Giao tiền, phí độc quyền, ba trăm ngàn sợi ngụy đại đạo.”

Hệ thống xụ mặt nói ra.

“Không có cửa, cửa sổ cũng không có.”

Mộc Phàm lập tức đáp trả, muốn thu tiền, không có cửa.

Đây là thứ chính hắn tân tân khổ khổ lĩnh ngộ tới, vốn dĩ không cần giao tiền.

“Rống!”

Đột nhiên, Chân Tổ ngoại đạo gào thét một tiếng, ba ngàn đôi cánh sau lưng đã bị thiếu một nửa, máu phun ra ngoài, muốn dừng cũng không được.

Hơi thở của nó cực độ suy sụp, đã yếu một nửa.

Điều này đại biểu nó không còn vô địch, một nửa số cánh bị bứt đi, ba ngàn đại đạo chí bảo dung hợp trong thân thể nó cũng chịu ảnh hưởng.

“Dùng ba ngàn chí bảo dung luyện chân thân, ngươi cho rằng đã có thể vô địch?”

Mộc Phàm nhe răng cười, hai tay vạch một cái, sau lưng hiển hiện một lưỡi dao sắc bén, vạn đạo chi lực hội tụ ngưng kết, tản ra lực lượng đáng sợ.

“Vạn đạo chi lực?”

Chân Tổ ngoại đạo kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Mộc Phàm đánh xuống một đao.

Phốc!

Một tiếng vang trầm, lưỡi dao sắc bén xẹt qua thân thể, cắt Chân Tổ ngoại đạo thành hai nửa.

Thân thể bị phân liệt hai nửa, còn chưa kịp khép lại, một nửa thân thể đã bị Mộc Phàm giam cầm lại, Đại Đạo Thanh Liên, ba ngàn Thần Thụ, Đại Thiên chí bảo, Thiên Đế Đỉnh trấn áp lấy nó.

Ông!

Thiên Đế Đỉnh một hơi hút lấy một nửa thân thể đối phương, nửa còn lại đã mất đi khả năng khôi phục.

“A! Ngươi đến cùng là ai?”

Chân Tổ ngoại đạo rốt cục nhịn không được điên cuồng gào thét.

Theo vũ trụ chung cực xuống, nó vốn là vô địch mới đúng, nhưng đụng phải Mộc Phàm, chỉ có thể nó, bi kịch.

“Ngươi nhất định cũng là từ phía trên xuống đây.”

Chân Tổ ngoại đạo vừa kinh vừa sợ, gào thét liên tục, nửa thân thể còn lại kiên trì tìm cách chữa trị, nhưng sức mạnh lại một lần nữa suy yếu hơn một nửa.

Đến một bước này, nó đã hết dám phản kháng Mộc Phàm, bị trấn sát là chuyện sớm hay muộn.

Vốn là không cách nào ma diệt nó, bởi vì sinh linh thuộc vũ trụ chung cực là không cách nào ma diệt.

Nhưng có một điểm mấu chốt, hệ thống cũng xuất thân từ vũ trụ chung cực sở hữu lực lượng tuyệt đối có thể diệt sát nó, cho nên chỉ có thể nói, vận khí nó không tốt.

Mộc Phàm vừa vặn ngộ ra được sự huyền diệu của hệ thống, đè đánh Chân Tổ ngoại đạo.

“Chân Tổ ngoại đạo, ngươi cùng đường rồi.”

Hắn bước từng bước một tới chỗ đối phương, sau lưng ngưng tụ lấy vạn đạo chi lực, hòa làm một thể, thân thể tản ra một cỗ uy áp vô địch.

Oanh!

Khí thế đánh tới, Chân Tổ ngoại đạo bị bức phải liên tiếp lui về phía sau.

“Vạn đạo hợp nhất, ngươi thế mà ngưng luyện vạn đạo, không có khả năng.”

Rốt cục, Chân Tổ ngoại đạo như ý thức được điều gì, phát ra từng đợt nộ hống.

Nó không cam tâm.

“Vạn đạo quy nhất, chém chết ngoại đạo!”

Mộc Phàm hét lớn một tiếng, hai tay vạch một cái, vạn đạo chi lực hội tụ hóa thành một thanh kiếm, trong nháy mắt đánh xuống.

Phù một tiếng, thân thể Chân Tổ ngoại đạo bong tróc nứt vỡ ra, hóa thành bột phấn tiêu tán vào hư vô.

“Không”

Chân Tổ ngoại đạo phát ra từng tiếng gào thét thê lương.

Nó giãy dụa, phản kháng, đáng tiếc, lực lượng của vạn đạo hợp nhất là thứ không gì có thể chống đỡ.

Mộc Phàm mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Chân Tổ ngoại đạo tàn lụi.

“Tiêu biến hết sẽ rất đáng tiếc, để cho ta luyện hóa bổ sung thích hợp hơn.”

Hắn ngữ khí bình tĩnh nói xong câu, khiến cho Chân Tổ ngoại đạo trợn trừng hai mắt, tức đến không buồn kêu rên.

“Ngươi nằm mơ.”

Chân Tổ ngoại đạo gào thét một tiếng, thân thể đột nhiên bộc phát ra hào quang sáng chói, xuyên qua hư vô, phảng phất muốn xông phá gông xiềng của cổ lộ để trở về vũ trụ chung cực.

Nhìn thấy vậy, mặt Mộc Phàm lộ vẻ vẻ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Muốn về vũ trụ chung cực, sợ là ngươi nghĩ nhiều, ngoan ngoãn lưu lại, bị ta luyện hóa.”

“Hệ thống, luyện ý chí của nó.”

Mộc Phàm hung ác, câu thông hệ thống hòng luyện hóa Chân Tổ ngoại đạo.

“Kí chủ, căn nguyên trên người ngươi không đủ.” Hệ thống nhàn nhạt đáp.

Nghe nói như thế, Mộc Phàm tức miệng mắng to: “Ngươi ngu đột xuất à, hiện tại còn quản có đủ hay không, ngươi luyện nó xong, chúng ta chia đôi sổ sách.”

“...” Hệ thống không nói gì.

Có kí chủ dạng này, không có tiền lại muốn nó giúp đỡ, hơn nữa còn đòi chia đôi sổ sách.

Nhưng làm sao cảm giác giống như rất có đạo lý, tựa hồ, vẫn là hệ thống kiếm lời.

“Ngươi nghĩ thông suốt chưa, ta ngộ ra huyền cơ của ngươi rồi, không có ngươi ta cũng có thể luyện hóa nó, chỉ là hao tổn thời gian quá lâu, nhưng nếu vậy thì ngươi chẳng vơ vét được cái gì.”

“Phải biết, ta hiện giờ không cần nạp tiền nữa, ta trực tiếp thôn phệ căn nguyên đối phương cũng có thể tự nuôi Đế đạo của ta.”

Mộc Phàm mỗi chữ mỗi câu, nghĩa chính ngôn từ, nói câu nào cũng là thật.

Không sai, nói chung là Mộc Phàm hiện tại không cần nạp tiền để hệ thống trợ giúp nữa.

Hệ thống trầm mặc không nói.

“Đinh, bắt đầu luyện hóa.”

Cuối cùng, hệ thống vẫn là làm ra lựa chọn, ra tay luyện hóa căn nguyên ý chí Chân Tổ ngoại đạo.

Nó ỷ nó đến từ vũ trụ chung cực tồn tại, ý chí vô địch, coi như bị chém chết cũng có thể một lần nữa phục sinh tại chung cực trong vũ trụ.

Cho nên nó muốn quay về vũ trụ chung cực, như thế chính mình liền có thể lần nữa hoàn mỹ trở về, tái chiến Mộc Phàm.

Đáng tiếc nó không biết trên thân Mộc Phàm còn có một cỗ lực lượng khác, chính là hệ thống.

“Đây là cái gì?”

Chân Tổ ngoại đạo hoảng sợ kêu to, phát ra một tiếng rú thảm.

Đám Chúa Tể, cường giả ngoại đạo đang có mặt ào ào nhấc mắt nhìn qua, nhất thời bị dọa toàn thân run rẩy.

Chỉ thấy thân thể Chân Tổ ngoại đạo dần dần hòa tan, ý chí vô địch thế mà bị một cỗ lực lượng thần bí bắt giữ, luyện hóatại chỗ.

“A! Ngươi là…”

Chân Tổ ngoại đạo nói còn chưa dứt lời thì hoàn toàn biến mất.

Không hề có một chút năng lực phản kháng nào, bị hệ thống luyện hóa biến thành tro bụi.

Chân Tổ chí thượng vô địch ngoại đạo, tới từ vũ trụ chung cực, kết quả thế mà bị Mộc Phàm rồi luyện hóa.

Một tên đáng thương, gặp Mộc Phàm, cuối cùng chết thảm.

“Thanh lý cổ lộ, chém chết hết thảy lực lượng ngoại đạo.”

Mộc Phàm quay người, thanh âm đạm mạc truyền khắp toàn bộ cổ lộ, đánh thức vô số cường giả và sinh linh ngoại đạo.

Giờ khắc này, ngoại đạo hỏng mất.

“Giết!”

“Còn không trốn!”

Cổ lộ sôi trào, lực lượng bên phía ngoại đạo không ngừng sụp đổ, rú thảm, nguyên một đám tranh nhau chen lấn chạy trốn.

Giờ khắc này, bên trong cổ lộ là cuộc thảm sát từ một phía, ngoại đạo không ngừng sụp đổ.

Chương 642: Giết vào vũ trụ chung cực

---

Vô số cường giả vẫn lạc, thi thể, huyết dịch, hài cốt, thậm chí cả đại đạo đang không ngừng vỡ nát, rải khắp ngõ ngách cổ lộ.

“A!”

“Không cam tâm!”

“Bọn ta không cam lòng!”

Ở cuối cổ lộ, từng tên chí tổ ngoại đạo lần lượt bị giết, trước khi chết chúng phát ra từng đợt kêu rên, lộ ra sự không cam lòng sâu đậm.

Vốn dĩ phe bọn chúng mới là bên chiến thắng, khi Chân Tổ chí thượng giáng lâm, bọn chúng đáng lẽ đã nắm chắc mười phần chiến thắng, giờ lại thua.

Mà còn thua đến rối tinh rối mù, đến cả Chân Tổ cũng bị chém chết.

Cuối cộ lộ, Mộc Phàm một thân một mình ngồi xếp bằng, toàn thân tản ra uy áp cường đại, vạn đạo chi lực không ngừng tụ tập trên người hắn.

Trong cơ thể hắn có một cỗ căn nguyên ngoại đạo đang không ngừng bị luyện hóa, hấp thu.

Đó là căn nguyên của Chân Tổ ngoại đạo, dồi dào cuồn cuộn, giúp cho Mộc Phàm thu hoạch được một lần tăng cấp lớn không tưởng.

Sau khi thôn phệ xong căn nguyên ngoại đạo khổng lồ của Chân Tổ, thực lực của Mộc Phàm được đẩy đến một cái trình độ kinh người, đạt đến thứ cực hạn chưa ai khám phá ra.

“Đây là cấp bậc gì?”

Mộc Phàm mơ màng tỉnh lại, cả người đắm chìm trong cảm ngộ kỳ diệu khi đột phá.

“Kí chủ, đây là cấp bậc siêu việt đại đạo, cảnh giới chung cực chí thượng duy nhất của vạn đạo, xưng là Vô Thượng cảnh.”

Trong đầu truyền đến tiếng tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Mộc Phàm khẽ chuyển di chú ý, hắn cảm ứng được trong linh hồn hắn có sự hoạt động của một cỗ ý chí khác.

Rốt cuộc hắn cũng có lần gặp đầu tiên với hệ thống.

“Hệ thống, đây chính là ngươi?” Mộc Phàm tò mò hỏi.

Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Có thể nói vậy, kí chủ, ngươi đang nhìn thấy bản hệ thống, chúc mừng kí chủ, ngươi đã phát triển đến Vô Thượng cảnh.”

“Bản hệ thống năm đó cũng thuộc cấp độ, ở vào nửa bước Vô Vô chi cảnh.”

Hệ thống nói một phen khiến Mộc Phàm sững sờ.

“Cái gì gì cơ, Vô Vô chi cảnh?”

Mộc Phàm đầy dấu chấm hỏi trong đầu, mẹ nó, Vô Thượng cảnh không phải đã tối cao cấp, vì sao còn có một cái Vô Vô chi cảnh?

“Vô Thượng cảnh, là đỉnh của đỉnh của vũ trụ chung cực, trên lý luận là đã không có cao cấp hơn.”

Hệ thống sâu kín giải thích.

Nó nói ra: “Chính là bởi vì không có đường, cho nên, Vô Thượng cảnh trong vũ trụ chung cực hợp lực truy tìm cấp bậc cường đại hơn.”

“Vô Vô chi cảnh cứ thế mà sinh ra, bản hệ thống năm đó đã bước ra một bước kia, nhưng lại gặp phải đánh lén, bị vây săn cuối cùng vẫn lạc.”

Hệ thống một lời nói, để Mộc Phàm trầm mặc.

Vốn là đạt tới cực hạn, vô thượng chí cao, không có cao hơn.

Nhưng đám Vô Thượng cảnh không cam lòng nên đã hợp lực, tìm kiếm con đường siêu thoát, cuối cùng còn thật sự đến được một bước kia.

Mà người thứ nhất đạt được bước đó chính là hệ thống, cho nên đám Vô Thượng cảnh còn lại ghen ghét hại nó vẫn lạc.

“Xem ra, địch nhân của ngươi là toàn bộ Vô Thượng cảnh có trong vũ trụ chung cực?”

Mộc Phàm trong lòng lạnh lẽo, có chút không biết nói gì.

Hệ thống, không phải mi có hơi nhiều kẻ thù à?

Chẳng phải là ai thuộc Vô Thượng cảnh đều là địch nhân, cái đậu má, nói thẳng ra, bước tiếp là đang cắm đầu vào chỗ chết.

Một mình ta thì đánh thế nào bọn nó?

“Kí chủ đừng sợ, lực lượng Vô Vô cảnh, ngươi không phải đã lĩnh ngộ à, giết tới, chém chết hết thảy Vô Thượng, giẫm lên thi thể của bọn nó mà đạp phá một bước cuối cùng.”

Hệ thống dùng ngữ khí kiên định mà nói.

Lời nói này khiến Mộc Phàm nhiệt huyết sôi trào.

“Ngươi nói lực lượng của ngươi là Vô Vô chi cảnh lực lượng?” Mộc Phàm kinh hãi không thôi.

Hóa ra, lực lượng hệ thống lại là Vô Vô chi cảnh, trách không được vô sở bất phá.

“Ý ngươi là, ta đã lĩnh ngộ được chỗ ảo diệu của Vô Vô chi cảnh?” Mộc Phàm ngơ ngác hỏi một câu.

Thật khiến người ta chấn phấn mà.

Mộc Phàm lĩnh ngộ được điểm huyền bí của lực lượng hệ thống, tất nhiên tương đương với việc nắm giữ bí mật của Vô Vô chi cảnh.

“Cho nên, kí chủ ngươi là kí chủ duy nhất có thể ngộ ra Vô Vô chi cảnh, ngươi cần phải cảm thấy kiêu ngạo.”

Hệ thống ê chề mà nói.

Mộc Phàm nghe xong, đầu óc hơi choáng váng, hắn hỏi: “Theo ý tứ trong lời này của ngươi, ta không phải kí chủ duy nhất của ngươi?”

“Bản hệ thống chưa bao giờ nói qua ngươi là kí chủ duy nhất.”

“Suốt trong vô số kỷ nguyên đến nay, bản hệ thống tổng cộng chọn lựa qua 3.681 vị kí chủ, hơn phân nửa đều chết ở nửa đường, có một phần nhỏ có thể đi đến cuối cổ lộ.”

“Nhưng đều không ngoại lệ, đều bị tồn tại thuộc vũ trụ chung cực giáng lâm giết chết.”

Hệ thống nói đến đây, Mộc Phàm trong lòng lạnh lẽo, có loại xúc động muốn hành hung nó, quá hố.

“Duy chỉ có kí chủ ngươi, thành công chém chết đối thủ, từ đó đoạt được thắng lợi trên cổ lộ tranh phong, cho nên, kí chủ ngươi là duy nhất.”

Hệ thống thản nhiên nói.

Mộc Phàm trợn trắng mắt, mắng: “Duy nhất cái đầu mi, hiện tại ngươi ta đã ở vào cùng một cấp bậc, ngươi tách ra nhanh dùm cái được không?”

“Lão tử đã nhịn vô số năm, bên người có một đống lớn nữ nhân ăn được nhưng lại phải treo mỏ, ngươi nói xem chuyện này là sao?”

Lời nói này hệ thống không phản bác được.

“Kí chủ, chỉ có tiến vào vũ trụ chung cực mới có thể thoát ly, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng, ngươi đã không cách nào ở lại cổ lộ lâu hơn.”

Hệ thống nhàn nhạt nhắc nhở, đánh thức Mộc Phàm.

Ánh mắt của hắn đảo qua, quả nhiên như hệ thống nói, hắn đã không cách nào lưu lại cổ lộ, nhất định phải nhanh đánh vỡ cổ lộ bước vào chung cực.

Bởi vì tại thời điểm hắn bước vào bước này, chung cực cổ lộ đang không ngừng sụp đổ, hắn sơ sót một cái thôi là sẽ khiến tất cả mọi người mai táng cùng.

Hắn nhìn qua chiến trường vẫn đang còn hỗn loạn.

Bàn Tôn và đám Chúa Tể nhận thấy ánh mắt hắn.

“Gặp qua Đế Tôn!”

Đám Bàn Tôn đến trước mặt hắn, thần sắc kính trọng lễ bái.

Không vì cái gì khác, cũng bởi vì Mộc Phàm đã chém chết Chân Tổ ngoại đạo, thế là đã đáng giá cho bọn họ kính trọng.

“Ta, đã không cách nào tiếp tục lưu lại, sau đó sẽ đánh phá cổ lộ, bước vào chung cực.”

Mộc Phàm chậm rãi mở miệng, nói ra một câu kinh người.

“Đế Tôn, ngài có thể đánh phá cửa vào vũ trụ chung cực rồi sao?”

Vận Mệnh Chúa Tể kinh hỉ.

Mộc Phàm khẽ vuốt cằm, khẳng định nói: “Không sai, nơi này đã không thể thừa nhận lực lượng của bổn tọa, không đi nữa thì sẽ khiến các ngươi bị chôn vùi theo.”

“...”

Đám Chúa Tể tập thể im lặng, có chút dở khóc dở cười.

Chuyện này là sao, Đế Tôn không đi, bọn họ sẽ bị chết lây, loại lực lượng này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.

Chỉ có Bàn Tôn mang sắc mặt nghiêm túc, như có điều suy nghĩ, dường như ngộ đến cái gì.

“Vô Thượng cảnh, thì ra là thế.”

Bàn Tôn hiểu rõ, nhẹ nhàng cười nói: “Đế Tôn, ngươi đi đầu một bước, chúng ta giải quyết sự tình sau lưng xong liền sẽ đi theo Đế Tôn, giết vào vũ trụ chung cực.”

“Đi thôi.”

Mộc Phàm khoát khoát tay, để bọn người Bàn Tôn đi xử lý vấn đề phía sau.

Ngoại đạo tuy đã bị đánh tan, nhưng còn không có trừ tận gốc, nhất định phải trừ tận gốc mới có thể an ổn rời đi.

Bọn họ đã không cần lo chuyện tìm đường bước vào vũ trụ chung cực, bởi vì Mộc Phàm sẽ mở ra cửa vào vũ trụ chung cực.

Cũng chỉ có hắn có thể mở ra, những người khác là không thể nào.

“Thiên Đế!”

Lúc này, Dao Trì, Hằng Nga, Nữ Oa, Tiểu Linh, Tiểu Ách lòng có cảm giác, quay người lại, kinh hô nhìn phía cuối cổ lộ.

Các nàng thấy bóng người Mộc Phàm, điểm một ngón phá vỡ cổ lộ, sức mạnh cường đại không cách nào tới gần.

Hắn không cách nào tiếp tục lưu lại, nhất định phải tiến vào vũ trụ chung cực.

“Trẫm, tại vũ trụ chung cực chờ các ngươi đến.”

Mộc Phàm nhàn nhạt mở miệng, nói ra những lời này.

Đây là ly biệt, không cách nào mang bọn người Dao Trì tiến vào vũ trụ chung cực, bởi vì không đủ mạnh mà đi lên sẽ hóa thành bột mịn.

Vũ trụ chung cực, chỉ có Vô Thượng cảnh mới có thể đặt chân, Chúa Tể cũng không thể đi lên, bởi vì đó là một loại hạn chế của vũ trụ chung cực.

Liền xem như mở sẵn cửa vào, ngươi chưa đạt điều kiện, đi lên sẽ bị pháp tắc của vũ trụ chung cực nghiền nát.

Bàn Tôn là người duy nhất có thể cùng Mộc Phàm đi lên, nhưng hắn không vội.

“Dao Trì, Thiên giới giao cho ngươi quản lý, căn cơ Thiên Đình chính là đây.”

Nói xong, Mộc Phàm đưa tay đâm vào thể nội, móc ra một vũ trụ Thiên giới to lớn giao cho Thiên Hậu Dao Trì.

Đó là vũ trụ bị phân tách từ nội vũ trụ của hắn, Thiên giới, thuộc về vũ trụ siêu duy, bên trong gánh chịu lấy tất cả sinh mệnh của nội vũ trụ.

Hắn không có cách nào mang sinh mệnh khác theo đi, cho nên chỉ có thể giao cho Thiên Hậu Dao Trì xử lý.

Coi như có thể mang đến, Mộc Phàm cũng không mang theo, bởi vì hắn còn chưa biết khi bước vào vũ trụ chung cực sẽ gặp được cái gì, có thể khiến hắn vẫn lạc hay không.

Dù sao, hệ thống có quá nhiều địch thủ.

Để cho an toàn, Mộc Phàm chọn đi một mình, giết vào vũ trụ chung cực.

“Đã xử lý tốt, hệ thống, chúng ta lên đường đi.”

Mộc Phàm nghiêm mặt, trong lòng câu thông hệ thống.

“Kí chủ, suy nghĩ cho kĩ, ngươi có duy nhất một cơ hội, chọn lưu lại, bản hệ thống có thể giúp ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này, vĩnh hằng bất diệt, tương lai tùy theo lĩnh ngộ của ngươi còn có thể bước vào Vô Vô chi cảnh, khai mở một phương vũ trụ chung cực.”

Hệ thống dùng thanh âm nghiêm túc mà chăm chú hỏi thăm.

Mộc Phàm giữ im lặng, đột nhiên cười nói: “Ngươi và ta, ta đến được bước này là dựa vào ngươi, mặc dù ta tựa như là làm việc cho ngươi, nhưng sự thật khó nghe, không có hệ thống ngươi thì ta không thể đến một bước này.”

“Đi thôi, giết tới, ngươi ta liên thủ chém chết hết thảy địch nhân, đây chẳng phải là nguyên nhân thực sự ngươi từng bước một bồi dưỡng ta sao?”

Mộc Phàm bật cười, từng bước một đạp phá cổ lộ.

Tấm lưng kia lộ ra một loại cao ngạo, có khí phách vô địch thẳng tiến không lùi.

“Vậy liền đánh đi.”

Hệ thống cười ha ha, bộc phát ra từng đợt hào quang sáng chói, bao vây lấy thân thể Mộc Phàm, hai cỗ lực lượng hợp làm một.

Oanh!

Trong chốc lát, cổ lộ rung động, vô số sinh linh, cường giả ngẩng đầu lên nhìn qua.

Đám Bàn Tôn yên lặng nhìn, bóng người quyết không quay đầu kia, vung quyền đánh xuyên cổ lộ, mở ra một con đường tối tăm chưa khai phá.

Cái kia chính là cửa vào, thông hướng vũ trụ chung cực.

Chỉ khi đạt tới cấp độ như Bàn Tôn này, mới có thể bước vào vũ trụ chung cực.

Ông!

Mộc Phàm xuyên qua màng chắn vũ trụ chung cực, đả thông một cái thông đạo, một cỗ lực lượng thần bí đáng sợ tràn vào bên trong cổ lộ.

Đó là một cỗ căn nguyên lực lượng đến từ vũ trụ chung cực.

“Pháp tắc chung cực!”

Ánh mắt Bàn Tôn sáng lên, hét lớn một tiếng, đánh thức đám Chúa Tể và cường giả đang có mặt.

Chỉ cần hấp thu những chung cực pháp tắc này thì có thể không ngừng tấn thăng, cuối cùng bước vào Vô Thượng cảnh, tiến vào vũ trụ chung cực.

“Bái tạ Đế Tôn!”

Đám Chúa Tể, bao quát Bàn Tôn, cùng nhau bái tạ một phen.

Oanh!

“Giết!”

Cuối cổ lộ, Mộc Phàm hét lớn một tiếng, một bước đạp phá thông đạo, huy quyền đánh nát màng chắn vũ trụ chung cực, bước vào trong.

Cái bóng người cường thế, vô địch kia khắc sâu trong thâm tâm vô số cường giả, không cách nào ma diệt.

Đế Tôn mở ra cửa vào vũ trụ chung cực, tạo tiền đề cho vô số cường giả sau này làm nên thành tựu chung cực.

Chương 643: Vô thượng, duy nhất (đại kết cục)

---

Vũ trụ chung cực, điểm cuối của hết thảy.

Bên trong làn sương mù mông lung, một bóng người Phá Hư mà đến.

Bành!

Hư vô nổ tung, Mộc Phàm cường thế phá vỡ vách ngăn chung cực.

“Ngươi rốt cuộc đã đến!”

Vừa mới tới, hắn liền nghe thấy một thanh âm truyền đến.

Mộc Phàm tập trung chú ý, ngắm nhìn bốn phía, đồng tử co rụt lại, trong lòng cố nén một câu chửi tục kém chút đã thốt ra.

Bởi vì, vây quanh hắn là một đoàn ngưới lít nha lít nhít vô cùng khủng bố, một vòng nối tiếp một vòng, vây hắn đến mức nước chảy không lọt.

“Đậu phộng, hệ thống, ngươi hố ta thảm rồi.”

Trong lòng Mộc Phàm mắng to không thôi.

Hắn nhìn qua biển người bốn phía, đừng đề cập có bao nhiêu phiền muộn.

Đây không phải mấy người, không phải mấy trăm, mà chính là hơn mấy ngàn vạn, nhiều đến mức tê cả da đầu.

Hơn vạn kẻ địch Vô Thượng cảnh, vây quanh Mộc Phàm, tràng diện một lần xấu hổ.

“Kí chủ, đừng sợ, trước sau gì cũng phải đánh, đánh thắng, bản hệ thống cho ngươi mở hậu cung chúc mừng, đánh thua lại làm lại từ đầu.”

Trong đầu truyền đến thanh âm của hệ thống, mang theo một chút hưng phấn.

Mộc Phàm lại một mặt táo bón, đen mặt nhìn qua đám địch nhân, kém chút đã tức giận lật bàn quay đầu là bờ.

Một đánh mười, một địch trăm, thậm chí một người đánh một ngàn Vô Thượng cảnh hắn cũng không có vấn đề gì, không thèm sợ.

Nhưng ngươi bảo hắn đánh mười ngàn, có chút quá mức nha.

Mấu chốt nhất là, trong đó có hai tên rõ ràng lộ ra cảm giác nguy hiểm, thậm chí tản ra một loại cảm giác tương tự hắn, đã lĩnh ngộ lực lượng hệ thống.

“Hệ thống, con em ngươi, ngươi nói là chỉ có duy mỗi mình ngươi lĩnh ngộ được Vô Vô chi cảnh mà?”

Mộc Phàm ráng nén giận, nhìn chòng chọc vào hai thân ảnh mơ hồ kia.

Hai người kia hiển nhiên là đã bước ra một bước mới, nửa bước Vô Vô cảnh.

“Kí chủ, đi qua vô số năm, hai bọn chúng đã từng chiếm được một tia căn nguyên của ta, cho nên lĩnh ngộ được vấn đề.”

“Có điều, coi như bước vào nửa bước Vô Vô cảnh, kí chủ vẫn có thể chém chết bọn họ, tin tưởng mình, tin tưởng bản hệ thống.”

“Đạp lên thi hài bọn chúng, đạp phá vô thượng đỉnh phong, thành tựu Vô Vô chi cảnh chính thức, siêu thoát chung cực nào.”

Hệ thống nói xong, đột nhiên phóng ra một cỗ hào quang cường đại.

Mộc Phàm giật mình, cảm giác được sức mạnh to lớn trong thể nội, hệ thống thế mà trao cho hắn toàn bộ lực lượng.

“Kí chủ, đánh đi, dùng lực lượng của ta chém chết chúng nó, thành tựu Vô Vô chi cảnh, hoặc là bị bọn họ chém chết.”

Hệ thống nói như vậy càng khiến Mộc Phàm sợ hãi.

“Ngươi không phải nói có thể tách ra sao, vì sao còn đưa hết căn nguyên lực lượng cho ta?”

Mộc Phàm kinh hãi mà hỏi.

Hệ thống trầm mặc nửa ngày, thăm thẳm nói ra: “Bản hệ thống không có hình thể, trừ phi ngươi chém chết hai bọn chúng mới có thể giải thoát ta.”

“Là sống, haychết, phải xem kí chủ ngươi.”

Hệ thống nói xong thì im bặt, toàn bộ hạch tâm hệ thống trao hết lực lượng, không giữ lại chút nào mà rót vào thể nội Mộc Phàm.

Mộc Phàm kinh hãi, thầm mắng một tiếng thứ lừa đảo.

Đây là hố hắn chứ còn gì, trước thì nói cả hai đồng tâm hiệp lực đánh, giờ lại bảo trông cậy hết vào hắn.

“Chung cực giam cầm.”

“Chung cực chôn vùi.”

“Chung cực mạt sát!”

Đột nhiên, cường giả bốn phía ào ào xuất thủ, trong nháy mắt đánh ra lực lượng cường đại, muốn chôn vùi Mộc Phàm.

Chẳng buồn bắt chuyện một câu, vừa thấy mặt đã muốn phanh thây nhau chính là đây.

“Giết!”

Không kịp suy nghĩ nhiều, Mộc Phàm chỉ có thể phản kích.

Oanh!

Đại chiến mở ra.

Vũ trụ chung cực chấn động, vạn đạo chi lực sôi trào, vô thượng chi lực trùng trùng điệp điệp, bao phủ hết thảy, hủy diệt hết thảy tồn tại.

Loại lực lượng, cho dù là Bàn Tôn đi lên, cũng sẽ bị đả diệt trong khoảnh khắc.

Trách không được hắn không có lên ngay, có lẽ đã sớm ước định cẩn thận cùng hệ thống, thậm chí cáo tri đối phương nơi này có nguy hiểm không nên lên vội.

Duy chỉ có Mộc Phàm không thể không tới, dù sao cũng là địch nhân của hệ thống, hắn không lên đây, người ta sẽ đi xuống giết hắn.

Vậy còn không bằng trực tiếp giết đi lên.

Rầm rầm rầm.

Hơn vạn tên Vô Thượng cảnh đánh tới, Mộc Phàm một người, khó có thể chống đỡ nhiều như vậy.

Trong lúc nhất thời bị đè đánh, toàn thân thương tích, một lần tiếp lấy một lần bị đánh nát, kém chút đã bị giết tại trận.

Nhưng hắn như cũ cắn răng kiên trì, không ngừng phản kích, bắt kịp thời cơ ngay lúc nguy cấp mà thuế biến đột phá, ngoan cường kiên trì được.

“Chém!”

Một kiếm vung ra, một tên Vô Thượng cảnh phía trước hắn nứt thành hai nửa, lực lượng cường đại nhanh chóng đan xen, muốn phục hồi.

Nhưng Mộc Phàm sao có thể để yên cho nó phục sinh?

“Giết!”

Mộc Phàm rống to, bùng nổ sát thương, một kiếm tiếp lấy một kiếm, chém cho đối phương rã thành bụi bặm, hoàn toàn biến mất.

Mà chính hắn cũng hứng chịu rất nhiều công kích, thân thể rách nát, mấp mô, bị đánh đến không thành hình người.

“Giết!”

Mộc Phàm giết đỏ cả mắt, hoàn toàn liều lĩnh, chỉ có tử chiến đến cùng.

Một trận chiến này, ngươi không chết thì là ta vong, không có con đường thứ hai.

Dung hợp lực lượng cường đại của hệ thống, chiến lực Mộc Phàm liên tục tăng lên, càng đánh càng thành thạo.

Phốc!

Rất nhanh, lại có một Vô Thượng cảnh bị chém chết, huyết vẩy hư vô.

“Không ai có thể ngăn cản ta.”

Mộc Phàm điên cuồng, giống như sát thần, một tay cầm kiếm, một tay cầm đỉnh, trên đầu lơ lửng Đại Đạo Thanh Liên, huy động toàn lực không giấu át chủ bài, giết đến huyết nhục bay tán loạn.

Đại chiến càng ngày càng thảm liệt, Mộc Phàm một lần lại một lần bị trọng thương, nhiều lần kém chút đã bị miểu sát.

May có hạch tâm hệ thống rót căn nguyên vào, lần lượt kéo hắn về, tiếp tục tái chiến. Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2

Cứ như vậy, Mộc Phàm nghênh đón trận đấu thảm thiết nhất, gian nan nhất.

Trận chiến này kéo dài vô số tháng năm, một tên tiếp lấy một tên Vô Thượng cảnh bị trảm sát, thi thể phiêu phù ở trong vũ trụ chung cực.

Hắn toàn thân nhuốm máu, khí thế cả người đạt đến đỉnh phong, vũ trụ chung cực cũng phải run rẩy, bốn phía phiêu đãng vô số thịt nát, thi thể.

“Đánh đi!”

Hai mắt Mộc Phàm cháy màu lửa nóng, chiến ý hừng hực, cả người ngưng tụ vạn đạo chi lực vô thượng, ép cho không gian ù ù rung động.

Chiến trận vẫn đang còn dang dở, vốn có hơn mười ngàn Vô Thượng cảnh, bị giết đến thất linh bát lạc, mà cánh tay Mộc Phàm gãy mất một đoạn, chân thiếu một bên

Đầu hắn cũng đã bị chẻ thành hai khúc, ánh mắt điên cuồng.

Trình độ kinh khủng bực này, có thể hiểu trận chiến này khốc liệt đến mức nào.

Mộc Phàm chiến đấu ròng rã vài vạn năm, toàn thân vết thương chồng chất, không có một chỗ hoàn hảo.

Nhưng khí thế của hắn lại càng ngày càng cường đại, dường như ẩn ẩn siêu việt trói buộc vũ trụ chung cực, bước vào một loại tầng thứ cao hơn.

Đối diện, còn thừa lại gần một nửa Vô Thượng cảnh, dưới sự chỉ huy của hai tên nửa bước Vô Vô cảnh, lần nữa phát động tấn công.

“Chém chết hắn.”

Ra lệnh một tiếng, tất cả cường giả tiếp tục đánh tới.

“Hệ thống, ta tận lực.”

Mộc Phàm trơ mặt nhìn địch nhân đang giết tới, trong lòng rất bình tĩnh.

Hắn đã tận lực.

Nhưng nhìn theo tình cảnh trước mắt, hắn đang ở thế bại.

Vài vạn năm chém giết khiến hắn kiệt quệ, đã không có cách nào tiếp tục tái chiến.

“Dùng thân thể tàn phế của ta, giết sạch tất cả địch nhân, ta thành toàn ngươi.”

Mộc Phàm đột nhiên mắt nhắm lại, hơi thơ nguội lạnh.

Ý chí của hắn đang nhanh chóng biến mất.

“Chủ nhân, nghỉ ngơi thật tốt, còn lại giao cho ta.”

Trong đầu truyền tới một thanh âm thanh thúy, hệ thống xuất hiện.

Nó dùng trạng thái đỉnh phong làm chủ thân thể tàn phế của Mộc Phàm, trực tiếp thay thế Mộc Phàm, khí thế trong nháy mắt cất cao mấy chục lần hơn.

“Chủ nhân của ta đã mệt mỏi, tiếp đến, để ta tới tiễn biệt các ngươi.”

Mộc Phàm đột nhiên mở mắt, một loại sức mạnh đáng sợ hơn bao giờ hết tràn ngập thể nội, hội tụ, hạch tâm thuộc về hệ thống chính thức tiếp quản thân thể Mộc Phàm.

“Ngươi còn chưa có chết?”

Hai tên nửa bước Vô Vô cảnh bỗng nhiên biến đổi sắc mặt.

“Diệt!”

Như biến thành một người khác, Mộc Phàm đưa tay điểm ra một chỉ.

Bành!

Đám Vô Thượng cảnh còn lại toàn bộ nổ tung, hóa thành vô số thịt nát, rồi lại hội tụ, bị hắn một miệng nuốt vào.

Hệ thống hung tàn hơn, một chiêu giết sạch Vô Thượng cảnh.

“Một đám tôm tép nhãi nhép, ngày xưa dám bày kế hại ta, hiện tại, ta trả đủ cho các ngươi.”

Hệ thống lạnh lùng nói xong, bóng người nhoáng một cái, đột nhiên hóa làm một bóng người uyển chuyển hoàn mỹ không một tì vết, yên lặng nhìn thân thể giập nát có thể thấy bằng mắt của Mộc Phàm.

Trên mặt nàng lộ ra một tia phức tạp, nhẹ nhàng an ủi qua gương mặt tàn khuyết của hắn, có chút cảm giác đau lòng khó hiểu.

“Chủ nhân, từ hôm nay trở đi, ta chính thức gọi ngươi chủ nhân, chờ ta giải quyết hai tên phế vật kia, sẽ giúp ngươi phục sinh.”

Hệ thống vừa nói xong, cả người tản mát ra khí chất vô địch.

“Vô Vô chi cảnh?”

Phía địch chỉ còn lại hai tên, sắc mặt chúng đại biến, liếc nhau, cùng nhau gật đầu làm ra một loại quyết đoán nào đó.

“Ngươi đừng mơ tưởng được siêu thoát chung cực, tất cả cùng nhau mai táng đi.”

Oanh!

Nói xong, hai tên nửa bước Vô Vô cảnh đột nhiên tự hủy, dung nhập vũ trụ chung cực, trong nháy mắt kích hoạt vật gì đó.

Hệ thống sững sờ, lẩm bẩm nói: “Vì diệt ta, các ngươi nhọc lòng, thế mà muốn hủy luôn cả vũ trụ chung cực?”

“Thôi, vậy cứ thế mà đặt dấu chấm hết đi.”

Hệ thống nói xong, bóng người nhoáng một cái dung nhập thân thể tàn phế của Mộc Phàm, trong nháy mắt mở hai mắt ra.

“Đánh vỡ chung cực, vô cực vô đạo.”

Oanh!

Nhất kích đánh ra, vạn đạo chung cực, toàn bộ vũ trụ chung cực đột nhiên tan rã, sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ mà không ngừng biến mất.

Vũ trụ chung cực bị hủy, đánh vỡ chung cực, mới có thể chân chính siêu thoát chung cực.

Giờ khắc này, thân thể tàn khuyết của Mộc Phàm cũng không trụ được nữa.

“Chủ nhân, chúng ta, phải chết.”

Trong đầu truyền đến thanh âm thanh thúy của hệ thống, mang theo vẻ đau thương.

“Bại?”

Bên trong thức hải, Chân Linh còn sót lại của Mộc Phàm có chút im lặng.

Hắn mắng to: “Ngươi quá hố mà, hố chết người coi như xong, thế mà còn tự hố chết mình, ngươi nói ngươi có ích gì không, không phải vô địch sao?”

“Nhìn xem hiện tại, cả ngươi ta đều phải chết.”

Mộc Phàm có chút buồn bực, ta đã chết bà nó rồi, ngươi còn lôi Chân Linh ta về, về để làm gì, để báo ta biết thua trong gang tấc, con bà nó muốn bao nhiêu nhục có bấy nhiêu nhục.

“Chủ nhân, vũ trụ chung cực đã bị phá vỡ, chúng ta chỉ có thể thoát ly vũ trụ chung cực, nhưng ta không thể xác định sau khi thoát ly sẽ còn sống đã chết hay siêu thoát thành công.”

Hệ thống bình tĩnh nói.

“Ngươi đi đi, dù bại, nhưng địch nhân của ngươi đã chết sạch hết, vũ trụ chung cực cũng đã không tồn tại, ở lại người của ta không có ý nghĩa.”

Mộc Phàm đột nhiên làm ra quyết định, Chân Linh phát sáng, bài xích hạch tâm hệ thống.

Bạch!

Thân thể tàn phế của Mộc Phàm chấn động, tách ra một bóng người mờ ảo, chính là bản tôn của hệ thống.

Nàng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, hắn thế mà vứt nàng ra.

“Lăn, ngươi đã hố ta một đời này, còn muốn gạt ta đời sau?”

“Không có cửa đâu.”

Mộc Phàm nói xong, thân thể nổ tung, thể nội bay ra một mảnh vũ trụ to lớn, bù lấp vào vũ trụ chung cực đang sụp đổ.

Giờ khắc này, nội vũ trụ của hắn vốn chỉ còn thiếu một bước, khi thay thế vũ trụ chung cực vốn có thì trong nháy mắt tấn thăng thành công, hóa thành một phương vũ trụ chung cực hoàn toàn mới.

Mà thân thể Mộc Phàm triệt để tiêu tán, một tia Chân Linh lặng yên lóe lên một cái rồi biến mất, biến mất nơi phía bên ngoài vũ trụ chung cực.

“Chủ nhân, ngươi muốn vứt bỏ bản hệ thống, ngươi suy nghĩ nhiều, khởi động hệ thống chung cực, lần nữa cưỡng ép trói buộc kí chủ.”

Cái bản tôn mông lung kia của hệ thống đột nhiên cười một tiếng, bóng người lặng yên lóe lên, đuổi theo Chân Linh của Mộc Phàm, cùng biến mất vào khoảng mênh mông phía ngoài vũ trụ chung cực.

Không qua quá nhiều năm, vũ trụ chung cực hoàn toàn mới rốt cục nghênh đón vị tấn thăng giả thứ nhất.

Không phải Bàn Tôn, mà là Thiên Hậu Dao Trì.

Nàng đi vào vũ trụ chung cực, nhìn lấy bàng đại vũ trụ trống rỗng, quen thuộc có, lạ lẫm có.

Khi nàng nhận ra đây là nội vũ trụ của Mộc Phàm, nàng ngây ngẩn cả người.

Đáng tiếc, mênh mông vũ trụ chung cực, cũng tìm không được bất kỳ tung tích nào của Mộc Phàm, dù là một vệt hơi thở cũng không có.

Duy có vùng đất hoang vu xa xôi trong vũ trụ chung cực, còn lưu lại tình cảnh đại chiến ngày xưa, chỗ đó tán lạc vô số hài cốt cường đại.

“Thiên Đế.”

Một ngày kia, Dao Trì tìm được một thanh đoản kiếm, chính là Thiên Đế Kiếm.

Nàng thẫn thờ, Thiên Đế Kiếm đại biểu cho Thiên Đế, bây giờ kiếm gãy, Thiên Đế cũng biến mất không thấy gì nữa, phải chăng đại biểu cho Thiên Đế đã vẫn diệt?

“Thiên Đế, ngươi là đồ tồi!”

Dao Trì muốn điên rồi, cầm lấy Thiên Đế Kiếm đã gãy giơ thẳng lên trời bi phẫn hét lớn một tiếng.

“Ngươi lại lừa ta.”

Thiên Hậu Dao Trì phát điên bay vọt phá nát ranh giới vũ trụ chung cực, thấy được vô số hài cốt, thịt nát, còn có một số huyết dịch chưa từng tiêu tán.

Tay nàng cầm Thiên Đế kiếm đã gãy nát, không ngừng tìm kiếm tung tích Thiên Đế.

Về sau, không ngừng có người đột phá vũ trụ chung cực, bước vào Chung Cực chi địa, thành tựu Vô Thượng cảnh.

Đáng tiếc không ai thu được tin tức về vị Đế Tôn Mộc Phàm kia,, hắn cứ như vậy hư không tiêu thất.

Có người nói Thiên Đế đã đã siêu thoát chung cực, đạp phá vô thượng, tiến nhập một cái tầng thứ cao hơn.

Chỉ có bọn người Thiên Hậu Dao Trì, và cả Thiên Đình, là thủy chung tin tưởng Thiên Đế vẫn còn, một ngày nào đó sẽ tìm được hắn.

Đáng tiếc chờ đợi ròng rã vô số năm, Thiên Đế cũng không một lần xuất hiện.

Đã trải qua vô số năm tìm kiếm, nếm thử, rốt cục, Thiên Hậu Dao Trì, Hằng Nga, Nữ Oa, Tiểu Ách, Tiểu Linh, Tiểu Ngả hợp lực tìm được địa phương ngày xưa Mộc Phàm thoát ly chung cực.

Dựa vào Thiên Đế tàn kiếm, rốt cục trảm phá giới hạn chung cực, thoát ly vũ trụ chung cực.

“Các ngươi đã tới.”

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền đến, khiến cho nhóm Dao Trì vừa mới thoát ly vũ trụ chung cực tinh thần chấn động, vui mừng quá đỗi.

“Thiên Đế?”

Đám Dao Trì ngạc nhiên nhìn lấy bên ngoài vũ trụ chung cực, một thân ảnh quen thuộc chứa ý cười nhìn lấy các nàng, dường như đã chờ đợi vô số năm ở chỗ này.

“Đi thôi.”

“Mộc Phàm” quỷ dị cười một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng quái dị, đáng tiếc bọn người Dao Trì quá hưng phấn, không ai phát giác ra dị dạng.

Cuối cùng, “Mộc Phàm” nhẹ nhàng vung tay, mang theo đám người Dao Trì, Nữ Oa chỗ biến mất không thấy gì nữa.

(Hết trọn bộ) !

Bình Luận (0)
Comment