Triệu Mục Thần đánh giá Phong Thanh Dương hồi lâu, nhìn bộ dáng của hắn ta cũng không giống như đang gạt người: "Xem ra sự tình không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”
"Có điều, lúc này đây các thế lực vì đạt được kiếm lệnh nên đã phái ra không ít cường giả, bọn họ hẳn là có thể san bằng Vạn Yêu Sơn."
Lúc này.
Ánh mắt Dạ Thương Uyên xẹt qua trên người mọi người trước mắt: "Nếu các ngươi đã tới Vạn Yêu Sơn ta, vậy đều lưu lại đi!”
Lại một cường giả A Tị Tông nhảy ra: “Giết người A Tị Tông ta, Vạn Yêu Sơn các ngươi xong rồi.”
Dạ Thương Uyên nói: "A Tị Tông, chưa từng nghe nói qua, thế nhưng đầu óc tu sĩ của tông môn các ngươi hình như đều không tốt lắm, ta đề nghị các ngươi lần sau đi ra đừng để lại đầu óc ở tông môn.”
“Ngươi cảm thấy thực lực của mình có thể đại chiến mấy hiệp với ta?”
Cường giả A Tị Tông không nói gì, đạp không lướt đi, một đạo Liệt Hỏa Chiến Đao từ trên cao chém xuống.
Nhìn thấy cảnh này.
Dạ Thương Uyên nhẹ nhàng vung vung cánh tay, sóng khí bay ra ngoài, rất nhẹ nhàng, ngay sau đó, trong mắt cường giả trước mắt xuất hiện tuyệt vọng.
Ầm.
Lại nổ tung.
Ngươi nói có dọa người hay không?
Thấy thế, mọi người hít một ngụm khí lạnh...
Phong Thanh Dương nói: "Đại nhân, cấp bậc của Dạ Thương Uyên là gì?”
Triệu Mục Thần nói: "Ít nhất là Đại Chúa Tể tầng thứ bày.”
Phong Thanh Dương: "..."
Không nên.
Vậy hắn ta không kém Dạ Thương Uyên bao nhiêu, vì sao hắn lại khủng bố như vậy.
Triệu Mục Thần lại nói: "Hắn là Thần Yêu Sư, hắn am hiểu nhất chính là tinh thần lực công kích!”
Lúc này.
Trong đám người.
Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp xoay người nhìn về phía Diễm Xích Vũ: "Không phải ngươi nói mình rất mạnh sao? Tại sao không ra tay?”
Diễm Xích Vũ chững chạc đàng hoàng: "Cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta nói rất mạnh, không phải là tu vi.”
Cô nương hơi bối rối: "Vậy ngươi nói là..."
Diễm Xích Vũ thấy hai gò má cô nương đỏ ửng: "Hiểu không? Cô nương này có chuyện xưa.”
Cô nương, ngươi nên rụt rè.
Đừng nhìn xuống, ta sợ quá.
Nữ tử lại nói: "Chờ đại chiến chấm dứt, chúng ta cùng nhau du sơn ngoạn thủy, hoa tiến nguyệt hạ thì như thế nào?”
Diễm Xích Vũ nói: "Ta thích mây chấn.”
...
A Tị Tông có hai người bị giết liên tiếp, hoàn toàn an tĩnh lại.
Dạ Thương Uyên nhìn Phong Thanh Dương: "Đã lâu không gặp, xuống luận bàn.”
Phong Thanh Dương nói: "Dạ Thương Uyên, vậy mà ngươi chưa chết.”
Dạ Thương Uyên nói: "Chết rồi, có điều lại sống lại, có kinh ngạc hay không, có bất ngờ hay không?”
"Thời gian trôi qua, ngươi ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có sao?"
Nói đến đây, ông dừng lại rồi tiếp tục: "Có vẻ như trong những năm qua ngươi không có gì ngoại trừ hèn hạ.”
Thân ảnh Phong Thanh Dương phiêu dật như tiên, đạp không tiến lên: "Dạ Thương Uyên, ta sẽ cho ngươi chết một lần nữa.”
Dạ Thương Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền.”
Khí thế giữa hai người đối chọi gay gắt, tựa như mũi kim đấu với cọng râu, tiện tay sẽ bộc phát một hồi đại chiến kinh thiên.
Giờ khắc này.
Diệp Trường Sinh xuất hiện bên cạnh Dạ Thương Uyên: "Lão đầu, sau khi đánh hắn tàn phế thì giao cho ta.”
Dạ Thương Uyên cười nói: "Nếu Diệp công tử có yêu cầu, lão phu tự nhiên thỏa mãn.”
Diệp Trường Sinh quay đầu, nhìn về phía Dạ Vị Ương: "Dạ cô nương, chờ ta giết hắn, ngươi lại chặt hắn thành cặn bã, để giải hận trong lòng.”
Dạ Vị Ương nói: "Ta hiểu rồi.”
Có cần tàn nhẫn như vậy không?
Phong Thanh Dương nghe được ba người nói, cả người đều không tốt: "Dạ Thương Uyên, ta sẽ không động thủ với ngươi.”
Nói đến đây, thân ảnh của hắn lại trở lại bên cạnh Triệu Mục Thần: "Diệp Trường Sinh, ngươi đã ở đường cùng, nhiều người đến giết ngươi như vậy, xem ngươi có thể chạy trốn đến nơi nào.”
Dạ Thương Uyên nói: "Diệp tiểu hữu, bọn họ muốn giết ngươi?”
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Ta quá khó khăn, thực lực quá yếu, cả ngày bị người bắt nạt, lão đầu, ngươi phải giúp ta.”
Sắc mặt Dạ Thương Uyên biến đổi: "Diệp tiểu hữu yên tâm, có lão phu ở đây, ai cũng không thể đả thương ngươi.”
Nói đến đây, ông giật mình, tiếp tục nói: "Diệp tiểu hữu, ta có thể tin ngươi bị người bắt nạt, nhưng thực lực yếu... Có phải ngươi đang trêu chọc ta không?”
Lúc này.
Vân Thánh Thần tiến lên: "Thương Uyên huynh, Diệp tiểu hữu là ân nhân của chúng ta, không cần nói nhảm nữa, ta muốn bọn họ chết.”
“Thánh Thần, tính tình của tngươi thật nóng nảy!” Dạ Thương Uyên trầm giọng: "Thật ra, ta cũng nghĩ như vậy.”
Bịch.
Bịch.
Hai mươi tổ tiên của hai tộc ma yêu xuất hiện, xếp thành một hàng, hơi thở cuồng bạo mênh mông bắn ra, hiển nhiên tính toán liên thủ đánh một trận.
Vân Thánh Thần trầm giọng nói: "Giết, một người cũng không lưu.”
Âm thanh vang vọng bầu trời, chấn động tai.
"Chờ một chút!" Diễm Xích Vũ từ trong đám người đi ra: "Đừng nóng vội, ta không phải cùng một phe với bọn họ.”
Sắc mặt ba người Diệp Đãng Thiên, Hoa Ảnh Vũ, Ngao Hoàng thay đổi, xuất hiện bên cạnh Diễm Xích Vũ, người sau nói: "Đừng động thủ, người một nhà, người một nhà.”
Chương 1029: Các ngươi nói đúngDiệp Trường Sinh nói: "Dạ lão đầu, bọn họ là người của ta.”
Trong đám người.
Cô nương kia: "..."
Đã nói sẽ cùng nhau mây chấn, cảm giác thế giới lại lừa gạt nàng.
Vạn Yêu Sơn.
Bốn người Diệp Đãng Thiên xuất hiện bên cạnh Diệp Trường Sinh, người sau nói: "Sao các ngươi lại tới đây.”
Diễm Xích Vũ nói: "Biết được chủ nhân gặp nguy hiểm, chúng ta đã chạy tới trước, thấy chủ nhân bình an vô sự, thật sự là quá tốt.”
Ngao Hoàng nói: "Thiếu chủ, con chim này rất xấu.”
Diệp Trường Sinh nhìn Diễm Xích Vũ: "Ngươi lại làm gì vậy?”
Diễm Xích Vũ nói: "Chủ nhân, ngài đừng hiểu lầm, ta làm tất cả đều vì ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Kẻ địch trước mắt, chúng ta trước tiên chống địch, chuyện còn lại sau này nói sau.”
Vân Thánh Thần nói: "Diệp tiểu hữu, mang theo người của ngươi lui ra sau, cẩn thận đại chiến trong chốc lát sẽ có máu tươi văng tung tóe trên người các ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Tiền bối, thật sự không cần chúng ta hỗ trợ?”
Vân Thánh Thần lắc đầu: "Tiểu hữu nghỉ ngơi, chút chuyện nhỏ này, chúng ta làm được.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Lão Hắc, Xích Vũ, vậy các ngươi cũng đừng ra tay.”
Vân Thánh Thần đi tới bên người Dạ Thương Uyên: "Bắt đầu hoạt động gân cốt.”
Dứt lời.
Hai người mạnh mẽ xông về phía trước, sau lưng mang theo vô số uy áp, thức lực Đại Chúa Tể bắn ra tràn ngập trong mỗi một tấc không gian.
Vạn mây bắt đầu khởi động, biến ảo khó lường.
Hai ảo ảnh xuất hiện trên không trung, bao phủ trên người bọn họ, một pho tượng dị ma hung thần ác sát, tản mát ra khí tử vong ngập trời.
Một pho tượng dị yêu, chín đầu khiếu thiên, thân dài vạn trượng, che khuất bầu trời.
Tập trung nhìn lại, ở sau lưng Vân Thánh Thần là một con yêu long chín đầu, long uy kinh khủng mênh mông bắn ra.
Giờ khắc này.
Vân Thánh Thần cầm trong tay một thanh Kình Thiên Cương Xoa, thân khoác một thân áo giáp Long Lân, hơi thở cả người trong nháy mắt thay đổi.
Tựa như một vị chiến thần diệt thiên.
Yêu long chín đầu sau lưng hít vào thở ra long tức, trên người có vô số thần văn màu tím quanh quẩn, khủng bố như vậy.
Khiến mọi người sợ hãi.
Theo hai người ra tay, hai mươi tổ tiên khác của hai tộc ma yêu cũng vọt tới.
Bóng tối che trời, giống như một đêm vĩnh hằng giáng xuống.
Hai mươi bóng lớn ma yêu xuất hiện, tất cả đều thể hiện khí phách của vương bá.
Nhìn thấy cảnh này.
Trong hư không.
Trong mắt mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.
Triệu Mục Thần nói: "Thanh Dương, bọn họ là ai?”
Phong Thanh Dương nói: "Đại nhân, ta biết phần lớn những người này, nhưng bọn họ đều đã chết.”
"Có một nửa ta cũng không biết, không biết bọn họ từ đâu mà đến."
Đúng lúc này.
Một lão giả lưng còng đi tới bên cạnh Phong Thanh Dương. “Giới Chủ, Thần Yêu Các, những người này hẳn là đi ra từ trong Thần Yêu Các.”
Sắc mặt Phong Thanh Dương thay đổi: "Thần Yêu Các? Họ đang tìm một người có duyên?”
Triệu Mục Thần nói: "Cái gì Thần Yêu Các, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Thanh Dương nói: "Đại nhân, trên Chiến Trường Vạn Tộc vẫn lưu truyền, ở Vạn Yêu Sơn có một tòa Thần Yêu Các.”
"Trong Thần Yêu Các này cất giấu linh hồn của tổ tiên hai tộc ma yêu. Trăm năm trước, khi Dạ Thương Uyên chết, lại có tin đồn, chỉ cần gặp được người có duyên, Thần Yêu Sư có thể sống lại."
"Vừa rồi nhìn thấy Dạ Thương Uyên, ta đã nghĩ đến có phải hắn sống lại hay không, nhưng căn bản không có người đi hai tộc ma yêu..."
Nói đến đây, ánh mắt hắn ta rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: "Chẳng lẽ người có duyên là hắn?”
Mọi người: "..."
Lão giả lại nói: "Giới Chủ, người xông giết ở phía trước hẳn là Thánh Thần tổ tiên của yêu tộc, thân mang yêu long chín đầu, cầm kình thiên cương xoa, điều này đều được ghi chép trong cổ tịch của hai tộc ma yêu.”
Triệu Mục Thần nói: "Nói cách khác, tổ tiên Thánh Thần cũng sống lại.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại rồi tiếp tục: "Ta hiểu, ta hiểu!”
Phong Thanh Dương nói: "Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Mục Thần lại nói: "Cửu Thiên Lôi Kiếp vừa rồi chính là do những người này sống lại gây ra, từ thái độ của những người này với Diệp Trường Sinh, không khó nhìn ra bọn họ vô cùng vô cùng vô cùng cảm kích Diệp Trường Sinh.”
“Nếu như không phải Diệp Trường Sinh khiến bọn họ sống lại, ngươi cảm thấy một nhân tộc có thể được hai tộc ma yêu kính trọng sao?”
Phong Thanh Dương nói: "Đại nhân, có phải hai tộc ma yêu để Diệp Trường Sinh cắn nuốt vũ trụ bản nguyên hay không.”
Triệu Mục Thần gật đầu: “Không phải là không thể, một lần sống lại nhiều người như vậy, sợ là chỉ có vũ trụ bản nguyên mới có thể làm được.”
"Sự tình còn phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta, cũng may đã thông báo cho Tông chủ.”
...
Ầm.
Ầm.
Từng tiếng nổ vang lên vang vọng trong hư không, một hồi kiếp nạn kinh thiên buông xuống.
Hai người Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên dẫn đầu cường giả hai tộc ma yêu tung hoành đi về phía trước, nơi đi qua, tu sĩ vạn tộc không ai có thể ngăn cản mũi nhọn của bọn họ.
Chương 1030: Các ngươi nói đúng (2)Máu nhuộm bầu trời, sát khí ngập trời.
Dạ Vị Ương nhìn đại chiến trước mắt: "Diệp công tử, đa tạ!”
Diệp Trường Sinh nói: "Sao Dạ cô nương lại nói ra lời này, chúng ta cũng chỉ trợ giúp lẫn nhau, ngươi giúp ta mạnh mẽ, ta giúp ngươi trưởng thành.”
Dạ Vị Ương gật đầu: "Diệp công tử có hứng thú cùng đi giết Phong Thanh Dương hay không?”
Diệp Trường Sinh cười nói: "Được, cùng nhau.”
Bóng dáng xinh đẹp của Dạ Vị Ương chợt lóe, hóa thành một tia sáng lướt nhanh về phía Phong Thanh Dương, Diệp Trường Sinh theo sát phía sau.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt Diễm Xích Vũ hâm mộ: "Cái này là song phi sao? Không đúng, song túc song phi?”
Ngao Hoàng nói: "Không có học thức thật đáng sợ, vậy cũng gọi là song túc song phi hả? Cái này gọi là nam nữ phối hợp..."
Diễm Xích Vũ nói: "Chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không, thật hâm mộ chủ nhân, mỗi lần đều có thể gặp được mỹ nhân cực phẩm như vậy.”
Diệp Đãng Thiên nói: "Giúp cái gì, xem chiến đấu ở khoảng cách gần thật tốt.”
“Các ngươi nói đúng!” Ngao Hoàng lên tiếng phụ họa, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng vọt tới phía Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, ta đến giúp ngươi.”
Diễm Xích Vũ: "..."
Diệp Đãng Thiên: "..."
Hoa Ảnh Vũ: "..."
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Hai người Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên dẫn theo tổ tiên hai tộc ma yêu ra tay, hắc ám che khuất bầu trời, bóng lớn ma yêu cuồng bạo hung tàn tàn sát bừa bãi trên không.
Nhìn bộ dáng bọn họ thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó.
Thân ảnh tu sĩ vạn tộc không tự giác lui về phía sau, không biết bao nhiêu người đã sợ tới mức tè ra quần.
Nhóm người Vân Thánh Thần có được thực lực Đại Chúa Tể, ở bất kỳ một thế lực nào cũng là tồn tại đỉnh cao.
Nhưng thực lực như vậy cũng không phải là chỗ đáng sợ nhất của bọn họ.
Bọn họ lần lượt có được thân thể ma yêu, hơn nữa truyền thừa ma yêu mạnh mẽ, cho dù cũng là Đại Chúa Tể nhưng cũng phải kém bọn họ một bậc.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ lớn truyền ra, bầu trời sụp đổ, tựa như tận thế buông xuống.
Máu tươi tràn ngập, che khuất bầu trời.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ vạn tộc đã chôn dưới công kích của bọn họ.
Phong Thanh Dương nhìn đại chiến trước mắt, sắc mặt trở nên tự nhiên, đúng lúc này, hai hơi thở nguy hiểm truyền đến, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người Dạ Vị Ương và Diệp Trường Sinh.
"Ngăn... Ngăn bọn họ lại!”
Ra lệnh một tiếng, cường giả Chiến Giới nhao nhao ra tay, đạp không lướt nhanh xông về phía trước.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đi tới bên cạnh Phong Thanh Dương: “Giới Chủ, giao Diệp Trường Sinh cho ta, ta nhất định phải rửa sạch nhục nhã.”
Giọng nói này... Không phải ai khác, chính là Sở Hà.
Sau khi tái tạo thân thể lại đạt được hai đạo truyền thừa, hiện tại Sở Hà hăng hái, lửa giận chôn sâu trong đáy lòng hoàn toàn bộc phát.
Hắn muốn giết Diệp Trường Sinh.
Hắn muốn cho tu sĩ Chiến Trường Vạn Tộc biết, ai mới là tồn tại mạnh nhất.
Thật ra không biết.
Suy nghĩ của Sở Hà vô cùng nguy hiểm.
Sẽ khiến hắn ta càng chạy càng xa trên con đường chết.
Hắn ta xưa đâu bằng nay, chẳng lẽ thực lực của Diệp Trường Sinh vẫn như lúc ở Trảm Thiên Đài sao?
Bịch.
Thân ảnh Sở Hà chợt lóe, biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã đi tới trước mặt Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh đánh giá Sở Hà: "Dạ cô nương, ta gặp được người quen, những người khác giao cho ngươi trước.”
Dạ Vị Ương nói: "Yên tâm, ta chịu đựng được.”
Diệp Trường Sinh nói: "Bại tướng dưới tay ta.”
Mắt Sở Hà muốn nứt ra, tức giận không kìm được: "Diệp Trường Sinh, trận chiến ngày xưa, ta đích xác bại trong tay ngươi, nhưng lúc này ngươi chắc chắn phải chết.”
Diệp Trường Sinh nói: "Phải không? Ngươi bắt đầu biểu diễn đi.”
So với khi ở trên Trảm Thiên Đài, cấp bậc của hắn tăng lên không nhiều lắm, cũng chỉ là một cấp bậc lớn.
Sở Hà chẳng lẽ là mù sao? Hắn ta không thấy sao?
Còn muốn đánh một trận với hắn, không phải tự tìm đường chết à.
Thật ra Diệp Trường Sinh không muốn bắt nạt hắn ta, nhưng hắn ta cố ý muốn chết, ai, ta quá khó khăn.
Ngay sau đó.
Thân ảnh Sở Hà vọt về phía trước, khí băng sương sau lưng xuất hiện, một bóng thú thật lớn xuất hiện.
Lục Sí Băng Tằm.
Đây là đại hung trùng, tu luyện trong Huyền Băng Quật ở sâu trong Chiến Trường Vạn Tộc, có điều hiện tại nó đã nhận Sở Hà làm chủ.
Hung trùng này hung tàn đến cực điểm.
Diệp Trường Sinh nhìn Lục Sí Băng Tằm xuất hiện trên hư không: "Đây là lá bài tẩy của ngươi?”
Trong lúc nói chuyện, kiếm Thần Phạt xuất hiện trong tay, phóng thích Thần Ma Kim Thân, uy áp Thần Ma khủng bố hạ xuống.
Rất hiển nhiên, Diệp Trường Sinh không để Sở Hà vào mắt, ngay cả Võ Ý Chân Thân cũng không phóng thích.
Lúc này.
Ngao Hoàng xuất hiện bên người Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, một người một trùng này giao cho ta đi!”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Thiếu chủ, ta nuốt tiểu trùng này, thực lực có thể tăng vọt.”
Chương 1031: Ta muốn cấp bậc này để làm gìDiệp Trường Sinh gật đầu: "Ngươi đến!”
Dù sao lão Hắc vô địch giới này, hắn cũng không lo lắng chút nào.
Ngang.
Ngang.
Rồng ngâm rít gào cửu thiên, Ngao Hoàng trực tiếp phóng thích ra bản thể, bay lên trời, vọt tới phía Lục Sí Băng Tằm.
Nhìn thấy cảnh này.
Diệp Trường Sinh giật mình, bị sự khủng bố của Ngao Hoàng làm cho chấn động.
Mẹ nó.
Nuốt sống?
Hắc Long dài ngàn trượng bay lượn trên bầu trời, long uy chấn thế, khủng bố như vậy.
Sắc mặt Sở Hà đột nhiên biến đổi, không thể tin nhìn Ngao Hoàng, không nghĩ tới bản thể của hắn vậy mà là một con hắc long.
Lục Sí Băng Tằm không kém, nhưng so với lão Hắc thì không đáng nhắc tới.
Giờ khắc này.
Ba người Diệp Đãng Thiên, Hoa Ảnh Vũ, Diễm Xích Vũ xuất hiện, đi tới bên cạnh Diệp Trường Sinh, nhìn đại chiến trong hư không.
Diễm Xích Vũ nói: "Chủ nhân, loại chuyện nhỏ như giết người này hãy giao cho chúng ta là được.”
Hoa Ảnh Vũ nói: "Thiếu chủ, ta dung hợp vạn đạo kiếm thể, đã củng cố cấp bậc hồi lâu, giết những người này vẫn rất đơn giản.”
Diệp Đãng Thiên phụ họa: "Tiểu tử, không phải ngươi nói ta là gánh nặng sao? Hôm nay cho ngươi biết, ta rốt cuộc mạnh bao nhiêu.”
Nghe tiếng.
Diệp Trường Sinh nói: "Các ngươi đừng như vậy, không thể cho ta cơ hội ra tay sao?”
Diễm Xích Vũ mạnh mẽ lướt về phía trước về phía trước: "Chủ nhân, lần sau... Lần sau ngươi đến!”
Hắn cũng không thể bị Ngao Hoàng cướp danh tiếng.
Diệp Trường Sinh nhìn ba người gia nhập cuộc chiến, xuất hiện bên cạnh Dạ Vị Ương, khẽ thở dài một tiếng: "Ta chỉ đơn giản muốn nhìn uy lực thần thông sáng thế, các ngươi cũng không cho ta cơ hội?”
Nếu như về sau nhóm người Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên đều ở lại bên cạnh hắn, vậy có phải hắn sẽ không bao giờ cần ra tay nữa hay không.
Ta muốn cấp bậc này để làm gì?
Im lặng trong chớp mắt.
Hắn khoanh chân ngồi: "Các ngươi đại chiến, ta đột phá.”
Dù sao cũng không có việc gì làm.
Lúc này.
Giọng nói Diệp Thập Vạn truyền đến: "Thiếu chủ, để ta đi ra ngoài, không xong rồi, ta muốn phóng thích.”
Diệp Trường Sinh hơi chấn động: "Thập Vạn, đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thập Vạn nói: "Thiếu chủ, ta đã cắn nuốt toàn bộ cửu thiên lôi kiếp trong Thần Cung, cấp bậc tăng lên quá nhanh, cả người tràn ngập lực lượng, ta phải đập chết mấy kẻ địch, để cho mình bình tĩnh lại.”
Cách bình tĩnh của ngươi có phải hơi đặc biệt không?
Tâm thần Diệp Trường Sinh vừa động, Thương Khung Thần Cung, một đạo sấm sét xuất hiện, ngay sau đó, một con lôi long bay lượn bay lên trời.
Phía trên.
Diệp Thập Vạn cầm trong tay hai cây chùy lớn, lôi đình lực ngập trời quanh quẩn trên người hắn, nơi đi qua, hư không hóa thành một mảnh biển lôi.
Ánh sáng vạn trượng, rực rỡ chói mắt.
Diệp Trường Sinh tập trung, ánh mắt dừng trên người Diệp Thập Vạn: "Tiên Thiên tầng thứ một trăm?”
Đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ một trăm, còn không đột phá?
Quả thật là quái vật.
Thật không biết, hắn có thể tu luyện cấp Tiên Thiên tới tầng thứ bao nhiêu.
...
Đại chiến bắt đầu.
Không gian bị lún, thi thể rơi xuống.
Diệp Trường Sinh không bị đại chiến ảnh hưởng chút nào, đắm chìm trong tu luyện.
Trên Chiến Trường Vạn Tộc, cường giả các thế lực thương vong hơn phân nửa, bọn họ hoảng hốt chạy bừa về phía sau, cường giả hai tộc ma yêu khủng bố khiến bọn họ ý thức được, nếu tiếp tục ở tại chỗ này, kết cục chỉ có một, chính là chết.
Mọi thứ phát triển đến bây giờ đã hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ.
Tổn thất thảm trọng như thế, đừng nói bọn họ làm Diệp Trường Sinh bị thương, ngay cả bên cạnh hắn cũng không thể tới gần.
Ma yêu tộc xuất hiện, biến số này hơi lớn.
Họ không thể chịu đựng được.
Thật sự là muốn chết.
Mọi người đạp không lướt đi, cố gắng trốn thoát.
Giờ khắc này.
Sở Hà đã chết.
Lục Sí Băng Tằm có khế ước với hắn ta đã trở thành khẩu phần lương thực của Ngao Hoàng.
Đám người Phong Thanh Dương, Triệu Mục Thần dưới sự tấn công của Dạ Vị Ương, Diễm Xích Vũ cũng liên tiếp bại lui.
Còn có phần lớn tu sĩ vạn tộc tự biết không cách nào gia nhập đại chiến trước mắt, bọn họ tự giác rời đi.
Sống sót, không cẩu thả mới là vương đạo.
Con người, tự biết quý lấy mình.
Những người rời đi này mới là những người thật sự thông minh.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ tung truyền ra, đám người Phong Thanh Dương bay ngược ra sau, nhìn không gian nghiền nát, thần văn vô tận bao trùm, ở trong mắt bọn họ lóe ra kiêng kỵ nồng đậm.
Khuôn mặt Dạ Vị Ương như sương hàn, giọng nói lạnh lẽo: "Phong Thanh Dương, năm đó ngươi hại chết tỷ tỷ ta, ngươi nên nghĩ đến kết cục của mình.”
Phong Thanh Dương nói: "Tỷ tỷ ngươi chết chỉ có thể trách nàng ngu xuẩn, ta chưa từng yêu nàng.”
“Nhân tộc há lại yêu một nữ tử yêu tộc?”
Lời này nói không đúng.
Đổng Vĩnh.
Hứa Tiên.
Ninh Thải Thần.
Ba người này ngươi hiểu rõ.
Người cuối cùng ngay cả quỷ cũng không buông tha.
Dạ Vị Ương lẳng lặng nhìn Phong Thanh Dương, giống như đang nói, thối, cặn bã nam.
Phong Thanh Dương xoay người nhìn về phía Triệu Mục Thần, phát hiện hắn ta dưới sự tấn công của Diệp Đãng Thiên đã rơi vào thế hạ phong.
Chương 1032: Ta muốn cấp bậc này để làm gì (2)Vốn định cầu xin giúp đỡ.
Dạ Vị Ương nói: "Phong Thanh Dương, làm sai phải bị trừng phạt.”
Phong Thanh Dương nói: "Ngươi không giết được ta.”
Giờ khắc này.
Diễm Xích Vũ đi tới, nhìn Dạ Vị Ương: "Cô nương, ta xem thường nhất chính là người đùa bỡn tình cảm.”
"Đừng sợ, ta ở phía sau ủng hộ ngươi."
Dạ Vị Ương nói: "Làm phiền.”
Trên thân ảnh Phong Thanh Dương bắn ra thần quan, gió lốc kiếm khí che trời xuất hiện: "Một con chim còn muốn làm anh hùng.”
Diễm Xích Vũ biến sắc: "Lão tử là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, ngươi có hiểu không? Ta ghét nhất người khác nói ta là chim.”
"Ngươi là chim, ngươi vốn là chim!" Phong Thanh Dương khinh thường.
Diễm Xích Vũ lóe lên bay về phía trước, thần hỏa khủng bố xuất hiện, những thần hỏa kia cực kỳ có lực xuyên thấu, bắn tới phía Phong Thanh Dương.
"Xem thường một con Phượng Hoàng, ngươi phải vì sự ngu xuẩn của mình mà trả giá bằng mạng sống."
Theo bóng người tiến về phía trước, Luyện Ngục Phượng Hoàng xuất hiện che khuất bầu trời, không gian trong nháy mắt sôi trào.
Hóa thành một biển lửa.
Bịch.
Phượng minh cửu thiên, tương ứng với thân rồng ngàn trượng của lão Hắc, Diễm Xích Vũ lao xuống phía dưới, trong lòng bàn tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây thương lửa.
Một thương xuyên qua, giống như thiên thạch từ ngoài trời xẹt qua.
Đốt trời nấu biển, kinh khủng như vậy.
Trời đất phát ra tiếng nổ vang khủng bố, tựa như trời lở đất nứt, bầu trời run rẩy lay động.
Nhìn thấy một màn này, Phong Thanh Dương híp mắt, biết mình khinh thường Diễm Xích Vũ, không khỏi hít sâu một hơi.
Diệp Trường Sinh cũng quá biến thái.
Vì sao tu sĩ bên cạnh hắn, một người so với một người càng thêm khủng bố.
Hắc Long, Hỏa Phượng, kiếm tu, còn có Diệp Thập Vạn biến thái này.
Đáy lòng Phong Thanh Dương hơi sợ hãi, nhưng hắn ta biết không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải kiên trì đến khi viện quân đến.
Bịch.
Bịch.
Từng đạo kiếm khí bay ra, tựa như sóng lớn nuốt trời, cắn nuốt về phía Diễm Xích Vũ.
Diễm Xích Vũ thẳng tiến không lùi, không chút chấn động: "Kiếm tu, ở trong mắt ta... chỉ có duy nhất một mình chủ nhân, những kiếm tu khác chỉ là con kiến hôi.”
Diệp Đãng Thiên: "..."
Hoa Ảnh Vũ: "..."
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ vang lên nhấc lên sóng khí khủng bố, Diễm Xích Vũ ngừng lại, tập trung nhìn về phía trước.
Phong Thanh Dương bay ngược ra ngoài, thần văn bao phủ bắt đầu tiêu tán, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diễm Xích Vũ, người sau trầm giọng nói: "Cô nương, cùng nhau ra tay, ngươi tấn công phía trên, ta tấn công phía dưới.”
Dạ Vị Ương giật mình, không rõ trong lời nói của Diễm Xích Vũ có ý gì, ngay sau đó, hai má nàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Công kích còn có thể như vậy.
Thương lửa trong tay Diễm Xích Vũ bay ra, giống như đạn pháo đánh tới phía chân thứ ba của Phong Thanh Dương.
Công kích này... Hơi tao.
Có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự, quả thực chính là không ra bài theo lẽ thường.
Dạ Vị Ương rốt cục hiểu được câu kia của Diễm Xích Vũ, ngươi đánh trên, ta đánh dưới là có ý gì.
Đúng lúc này.
Trên cửu thiên.
Một giọng nói bá đạo chấn động bầu trời hạ xuống. “Người nào đạt được vũ trụ bản nguyên, giao ra, bản Tông chủ tha cho ngươi không chết.”
Âm thanh vang vọng, chấn động tai, bao phủ trên Chiến Trường Vạn Tộc.
Ngay sau đó.
Một ánh sáng xuất hiện, tựa như ban ngày chiếu rọi, từng bóng người tắm trong thần quang, từ trên cao bay xuống.
Ra sân một khối này, tuyệt đối là vương giả.
Người tới không phải ai khác, chính là Tông chủ Vạn Tượng Tông, Bao Vạn Tượng.
Hắn chính là ba ba kim chủ phía sau Phong Thanh Dương, không đúng, người ủng hộ phía sau.
Cùng đi tới còn có cường giả Vạn Tượng Tông, bọn họ xuất hiện ở trên không trung, đám người Triệu Mục Thần, Phong Thanh Dương vội vàng đi tới.
Ánh mắt Bao Vạn Tượng rơi vào trên người hai người: "Phế vật, chuyện gì còn có thể giao cho các ngươi.”
Triệu Mục Thần khom người một cái: "Tông chủ, tổ tiên của hai tộc ma yêu sống lại, thực lực của bọn họ tăng vọt, bằng không chúng ta sẽ không bại.”
"Ta chỉ xem kết quả." Bao Vạn Tượng lạnh giọng nói: “Các ngươi biết người nào chiếm được vũ trụ bản nguyên không?"
Triệu Mục Thần lắc đầu: "Hồi tông chủ, không biết.”
Bao Vạn Tượng cực kỳ thất vọng, nhìn Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên xuất hiện trước mặt: "Thực lực không tệ? Nói cho ta biết, vũ trụ bản nguyên ở nơi nào, sau đó thần phục ta, có thể không giết các ngươi.”
Vân Thánh Thần nói: "Nhân tộc chỉ tu cấp bậc, không tu đầu óc sao? Hiện tại tu sĩ nhân tộc đều ngu xuẩn như vậy?”
Dạ Thương Uyên nói: "Vân huynh, cái này cũng không thể trách hắn, ngươi xem bộ dáng của hắn có giống người thông minh không?”
Tâm đau.
Bao Vạn Tượng cũng không tức giận, chậm rãi mở miệng nói: "Cùng nhau ra tay, ta muốn đánh hai người các ngươi.”
Vân Thánh Thần lắc đầu, thân ảnh chợt lóe, yêu long chín đầu lao xuống, tiếng rồng ngâm truyền ra, mở miệng lớn cắn nuốt về phía Bao Vạn Tượng.
Kình Thiên Cương Xoa tản mát ra hàn quang nhiếp nhân, một kích xuyên qua rơi xuống.
Chương 1033: Tay xe Đại Chúa TểThấy vậy.
Bao Vạn Tượng đánh một quyền ra ngoài, nghênh đón yêu long chín đầu và Kình Thiên Cương Xoa, một tiếng ầm vang lên.
Hai người mang theo khí thế không thể ngăn cản, dùng phương thức bá đạo điên cuồng nhất va chạm cùng một chỗ, không gian bị chôn vùi hóa thành hư vô.
Dưới sóng xung kích quét ngang, giống như khai thiên liệt địa.
Ngay sau đó.
Sóng khí biến mất, không gian khôi phục bình tĩnh.
Triệu Mục Thần đi tới bên người Bao Vạn Tượng: “Tông chủ, những người này giao cho cường giả tông môn, vũ trụ bản nguyên hẳn là ở trên người hắn.”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta giơ tay chỉ thẳng lên người Diệp Trường Sinh: "Tông chủ, người này là đệ tử Kiếm Điện, lại là người của Thần Ma Tộc, hắn còn là người có duyên của hai tộc ma yêu, có thể khiến những người này sống lại là kiệt tác của hắn.”
“Hồi sinh tàn hồn chắc chắn sẽ có thiên kiếp!” Bao Vạn Tượng trầm giọng, nhìn Triệu Mục Thần lại nói: "Không phải ngươi không biết sao?”
Triệu Mục Thần sợ hãi: "Tông chủ, ta...”
Bao Vạn Tượng nói: “Được rồi, chỉ cần lấy được vũ trụ bản nguyên, bản Tông chủ sẽ không truy cứu ngươi.”
Dứt lời.
Thân ảnh của hắn ta biến mất tại chỗ, nhanh chóng vọt tới phía Diệp Trường Sinh.
Vừa mới buông xuống Chiến Trường Vạn Tộc, ánh mắt trong nháy mắt bị hấp dẫn bởi hai người Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên có tu vi cao nhất.
Giờ khắc này.
Bao Vạn Tượng phát hiện thì ra Diệp Trường Sinh mới là ngôi sao chói mắt nhất trên Chiến Trường Vạn Tộc, cấp bậc của hắn không phải cao nhất, nhưng trên người hắn có nhiều bí mật nhất.
Mỗi một thân phận đều vô cùng mạnh mẽ.
Người như vậy há có thể là hạng người tầm thường?
Huống hồ, Bao Vạn Tượng mang trong mình vạn tượng thần mâu, có thể thấy được một phần nhân quả trên người Diệp Trường Sinh, trong nháy mắt hắn ta đã xác định vũ trụ bản nguyên ở trên người Diệp Trường Sinh.
Điều này khiến Bao Vạn Tượng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Vì sao vũ trụ bản nguyên lại nhận Diệp Trường Sinh làm chủ? Theo hắn ta biết, vũ trụ bản nguyên trên Chiến Trường Vạn Tộc đại biểu cho thuộc tính hỏa hỏa.
Diệp Trường Sinh là một kiếm tu.
Chẳng lẽ trong cơ thể hắn cũng có thuộc tính hỏa hỏa?
Vân Thánh Thần thấy Bao Vạn Tượng rời đi: "Lão Dạ, ngăn hắn lại, chớ để hắn quấy rầy Diệp tiểu hữu tu luyện.”
Bóng người Dạ Thương Uyên chợt lóe lên nghênh đón, rất nhanh hai người đã giao chiến cùng một chỗ: "Chỉ có vậy thôi sao? Ngay cả một người của ta cũng không thể đánh bại, còn muốn đánh hai người chúng ta, có phải ngươi đánh giá quá cao chính mình hay không?”
Bao Vạn Tượng nói: "Phải không?”
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ vang chấn động trời, quanh quẩn trên bầu trời, hơi thở trên người Bao Vạn Tượng bắt đầu tăng vọt, trong nháy mắt đạt tới Đại Chúa Tể đỉnh phong.
"Bây giờ đã đủ chưa?"
Sắc mặt Dạ Thương Uyên thay đổi, đề phòng nhìn Bao Vạn Tượng, hai tay kết ấn, vô số cột lửa hướng thẳng về phía bầu trời.
“Vũ trụ vạn hỏa, quy nhất!”
Dứt lời, ngọn lửa bốc cháy, thiêu đốt bầu trời
Ngọn lửa xuất hiện, vạn mây bị khô cạn.
Vô số cột lửa bọc trên người Bao Vạn Tượng, hắn ta bước từng bước đi tới phía Dạ Thương Uyên.
Không gian run rẩy, dưới chân xuất hiện một vùng biển lửa.
Sắc mặt Diễm Xích Vũ hơi biến đổi: "Hiệu lệnh vạn hỏa? Tên này trời sinh thân thể đã có Thần Hỏa.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Muốn cắn nuốt Hồng Liên Đế Diễm của ta, ngươi nghĩ hay lắm.”
Dứt lời.
Ngọn lửa trên người hắn đã biến mất.
Không có thần hỏa vẫn có thể đánh bại Phong Thanh Dương.
Ầm.
Ánh lửa vạn trượng chém vào trên người Dạ Thương Uyên, ở trước mặt ông xuất hiện một ảnh vượn vô cùng khổng lồ, thân thể vượn khổng lồ tựa như hoàng kim rèn đúc, vung cánh tay tấn công về phía ánh lửa.
Ngay sau đó.
Dạ Thương Uyên bay ngược ra ngoài, ảnh vượn khổng lồ trước mặt vỡ vụn, trong nháy mắt hóa thành hư vô.
Hơi... mạnh.
Tổn thất một Cự Viên Thần Ấn lại không thể ngăn cản Bao Vạn Tượng.
Vân Thánh Thần nhanh chóng xông lên, ý đồ muốn ngăn cản Bao Vạn Tượng, lại bị một lão giả Vạn Tượng Tông ngăn lại.
Lão giả híp mắt, nhìn Vân Thánh Thần trước mắt: "Tông chủ làm việc, chớ có nhúng tay vào, nếu không, chết.”
Cùng lúc đó, một nữ tử xuất hiện ở bên người lão giả, hai người ngăn Vân Thánh Thần lại, uy áp khủng bố bao phủ tới.
Xu thế của Vân Thánh Thần không giảm, Kình Thiên Cương Xoa trong tay bay ra ngoài: "Ngăn cản ta, xem ta có đâm ngươi hay không.”
Rất hiển nhiên, ông không để hai người này vào mắt chút nào, giờ phút này... Ông chỉ muốn bảo vệ Diệp Trường Sinh, ai dám đả thương hắn mảy may, giết không tha.
Cho dù máu nhuộm Chiến Trường Vạn Tộc, ông cũng không tiếc.
Bịch.
Kình Thiên Cương Xoa bay tới, xuyên qua lão giả và nữ tử, trong hư không chỉ còn lại một luồng phân thân của Vân Thánh Thần.
Mà bản thể của ông đã cách Bao Vạn Tượng không xa.
Lúc này.
Dạ Thương Uyên ngừng lại, cúi đầu nhìn sang một bên, Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng lên: "Dạ lão đầu, ngươi đừng nhúc nhích, để ta đến.”
"Diệp tiểu hữu, hắn là cường giả Đại Chúa Tể đỉnh phong."
Chương 1034: Đập đầu ngươi nổ tungDiệp Trường Sinh gật đầu, một quyền nghênh đón, va chạm cùng một chỗ với ánh lửa mà Bao Vạn Tượng phóng thích.
Dạ Thương Uyên vội vàng nói: "Tiểu hữu, ngươi là kiếm tu, tốt nhất nên dùng thủ đoạn mạnh nhất.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: "Không cần, một đôi tay là đủ rồi.”
Dạ Thương Uyên thấy Diệp Trường Sinh đi về phía trước: "Diệp tiểu hữu, ngươi muốn làm gì?”
Diệp Trường Sinh nói: "Biểu diễn cho các ngươi tuyệt chiêu - tay xé Đại Chúa Tể!”
Ầm.
Ầm.
Diệp Trường Sinh tiện tay đánh một kích, quyền lệ và ánh lửa mà Bao Vạn Tượng phóng thích va chạm cùng một chỗ.
Tiếng nổ lớn kinh thiên, không gian lung lay sắp đổ.
Thân ảnh Bao Vạn Tượng đi về phía trước ngừng lại, híp mắt nhìn Diệp Trường Sinh, khóe miệng hơi giật giật.
Không nghĩ tới uy lực một quyền của Diệp Trường Sinh có thể phá hủy công kích của hắn ta.
Hắn ta bắt đầu một lần nữa đánh giá tu sĩ trước mắt chỉ là Chúa Tể tầng thứ tám này.
Diệp Trường Sinh bá đạo mà đứng, ánh mắt rơi vào trên người Bao Vạn Tượng, vốn tưởng rằng mình có thể nằm cũng thắng.
Một đường đi tới bây giờ đã trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, thật vất vả mới có cơ hội thoải mái, không đúng, thật vất vả mới có cơ hội không cần ra tay, Bao Vạn Tượng thế mà muốn đánh lén hắn.
Nam nhân này không chú ý.
Bao Vạn Tượng nói: "Vũ trụ bản nguyên ở trên người ngươi, giao ra đi!"
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi đi lên đã hỏi tôi muốn đồ, ta cũng không phải ba ba của ngươi, vì sao phải cho ngươi.”
"Cho dù ta là ba ba của ngươi, cũng sẽ không nuông chiều ngươi."
Bao Vạn Tượng chấn động: "Ba ba? Ý ngươi là sao?”
Diệp Trường Sinh cười nói: "Nghịch tử, chịu chết đi!”
Dứt lời.
Sau lưng hắn xuất hiện một vầng mặt trời đỏ, ngọn lửa vô tận lan tràn, chói rọi hư không như ban ngày.
Ầm.
Một quyền đánh tới phía Bao Vạn Tượng.
Quyền lệ giống như thiên thạch xẹt qua hư không, mang theo vô số thần hỏa, nơi đi qua, không gian hoàn toàn sôi trào.
Đại Nhật Phần Thiên Quyền.
Bao Vạn Tượng nhìn quyền lệ khủng bố đập tới, thân ảnh lui về phía sau, ở trên mặt hắn ta hiện lên vẻ khó tin.
Hắn ta có được Thần Hỏa Đạo Nguyên Thể, đã là vạn hỏa bất xâm từ lâu, thế nhưng dưới quyền lệ của Diệp Trường Sinh, một cảm giác nóng rực hủy diệt tập kích khắp toàn thân.
Thật là thần hỏa đáng sợ.
Diệp Trường Sinh nhìn Bao Vạn Tượng lại phát động tấn công, đột nhiên một cảm giác áp bách mạnh mẽ bao phủ xuống.
Bầu trời nổ tung, dấu tay che trời xuất hiện.
Giữa các ngón tay có thần hỏa lượn lờ, thần văn khủng bố như vậy khiến người ta hít thở không thông.
Giống như bàn tay khổng lồ của chư thiên thần phật đè xuống.
Như Lai thần chưởng.
Tốc độ vô cùng nhanh, trực tiếp đánh lên người Bao Vạn Tượng.
Ngay sau đó.
Bao Vạn Tượng biến mất tại chỗ.
Huyễn hóa thành hai phân thân, một bóng dáng nghênh đón Đại Nhật Phần Thiên Quyền, một bóng dáng bay lên không, đánh vào trên Như Lai thần chưởng.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ vang lên, một mảnh biển lửa.
Diệp Trường Sinh và hai Bao Vạn Tượng giống như chôn ở trong biển lửa, bay lên mà đến Như Lai thần chưởng đang hạ xuống.
Trên đó xuất hiện một cái động, nghĩ đến Bao Vạn Tượng chính là đi tới từ cái động này.
Không hổ là Đại Chúa Tể, là một người lão luyện xuyên động.
Lúc này.
Hai người tựa hồ xuất hiện ở một chiều không gian khác, thân ảnh lơ lửng mà đứng, đánh giá đối phương.
Sức mạnh vũ trụ bản nguyên trong cơ thể Diệp Trường Sinh bắn ra, hai ngọn lửa Thái Dương Thần Hỏa và Tâm Diễm Hỗn Độn quanh quẩn trên người hắn.
Lan tràn vô biên, bao phủ vạn dặm.
Mà thân thể của hắn giống như được hắc kim rèn đúc, cả người tản ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Vẻ mặt Bao Vạn Tượng ngưng trọng, ánh mắt đề phòng, không dám khinh thường Diệp Trường Sinh nữa, bởi vì hắn ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người yêu nghiệt như vậy.
Bịch.
Thân ảnh Diệp Trường Sinh chợt lóe, tấn công về phía Bao Vạn Tượng, sóng khí quanh thân hóa thành bão táp bao trùm toàn trường.
Không xuất kiếm, tay không.
Bao Vạn Tượng thầm kinh hãi, đạp không lướt đi nghênh đón, tuy rằng thực lực của Diệp Trường Sinh khiến hắn ta rung động, nhưng bễ nghễ thiên hạ nhiều năm, hắn ta tin tưởng vững chắc có thể đánh bại Diệp Trường Sinh.
Ầm.
Ầm.
Hai người ngươi tới ta lui, chiến đấu cùng một chỗ.
Trong lúc nhất thời.
Trên hư không.
Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Yêu nghiệt là gì?
Chính là Diệp Trường Sinh.
Không Kiến nhìn bóng dáng hai người biến mất trong hư không, quay đầu nhìn về phía Nhậm Ngã Cuồng: "Tên điên, không phải ngươi muốn luận bàn với hắn sao?”
Nhậm Ngã Cuồng há hốc miệng: "Hòa thượng, có phải ngươi nhớ lầm hay không, ta chưa từng nói như vậy?”
Không Kiến: "..."
Nhậm Ngã Cuồng lại nói: "Hòa thượng, ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng sẽ không sợ hắn, ta nói lời điên cuồng đã quen rồi, chính mình nói cái gì đã quên từ lâu rồi.”
Chương 1035: Đập đầu ngươi nổ tung (2)“Hòa thượng, trận đại chiến này rất nhanh sẽ kết thúc, ngươi nghĩ đi nơi nào?”
Không Kiến nói: "Ta muốn bái sư.”
Nhậm Ngã Cuồng giật mình: "Đừng chọc ta nữa, ai có thể làm sư phụ của ngươi?”
Ánh mắt Không Kiến rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: "Hắn!”
Nhậm Ngã Cuồng nói: "Hòa thượng, ngươi nghiêm túc sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ đi với ta đến di tích Thánh Chiến.”
Không Kiến nghiêm túc nói: "Lúc nào đến di tích Thánh Chiến cũng không muộn, nhưng nếu bỏ lỡ chuyện bái sư, về sau sẽ không còn nữa.”
Nhậm Ngã Cuồng nói: "Vì sao?”
Không Kiến chậm rãi nói: "Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, ta, thích.”
...
Phía bên kia.
Vân Thánh Thần ngừng lại, ông biết Diệp Trường Sinh không cần ông ra tay tương trợ.
Dạ Thương Uyên lộ vẻ chấn động: "Diệp tiểu hữu! Chẳng phải ngươi nói mình rất yếu sao? Ngươi có hiểu lầm gì về yếu không?”
Triệu Mục Thần đang bị Diệp Đãng Thiên, Hoa Ảnh Vũ tấn công, đã là nỏ mạnh hết đà, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Sinh: "Thì ra tất cả đều do hắn mà ra.”
Từ lúc vũ trụ bản nguyên xuất hiện, ai gây ra dị tượng và lôi kiếp xuất hiện lúc trước, không cần nói cũng biết.
Giờ khắc này.
Hối hận nhất chính là Phong Thanh Dương.
Hiện tại Diệp Trường Sinh thể hiện thiên phú càng mạnh, hắn ta càng hối hận.
Ngày đó hắn ta có cơ hội kết thiện duyên với Diệp Trường Sinh, lại bởi vì tham lam mà bỏ lỡ một cơ hội.
So với sự chật vật của Triệu Mục Thần, hắn ta bị ba người Dạ Vị Ương, Diễm Xích Vũ, Diệp Thập Vạn tấn công, đã bị đánh mất hết mặt mũi.
Diễm Xích Vũ cầm trong tay một cây thương lửa, chỉ thẳng lên người Phong Thanh Dương: "Tốt nhất là thúc thủ chịu trói, bằng không, cẩn thận ta điểm huyệt của ngươi.”
Diệp Thập Vạn nói: "Không phải Thiếu chủ lưu ngươi một mạng, ta đã đập đầu ngươi nổ tung từ lâu rồi.”
Phong Thanh Dương: "..."
Không được.
Phong Thanh Dương oai phong ở Chiến Giới vạn năm, độc bá Chiến Trường Vạn Tộc, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ chật vật như thế.
Lúc trước vũ trụ bản nguyên trong cơ thể bị rút ra, khiến cho thực lực của hắn ta giảm xuống ngàn trượng.
Bằng không, đối mặt với ba người Diễm Xích Vũ, Diệp Thập Vạn, Dạ Vị Ương, hắn ta cũng không cần bị động như thế.
Diễm Xích Vũ quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Thập Vạn: "Thập Vạn, ngươi càng ngày càng biến dị.”
Diệp Thập Vạn nói: "Đây là Thiếu chủ ban thưởng.”
Diễm Xích Vũ lại nói: “Thập Vạn, với thực lực của ngươi bây giờ, đánh chết hắn cần mấy chùy?”
Diệp Thập Vạn nhìn Phong Thanh Dương: "Hai chùy, hay là ba chùy?”
Diễm Xích Vũ lắc đầu: "Ta không tin.”
Phong Thanh Dương nhìn Diệp Thập Vạn đi về phía hắn ta, tâm tính nổ tung, giống như đang nói, hai người các ngươi như vậy thật sự không tốt.
Diệp Thập Vạn đi về phía trước trăm thước, thân ảnh ngừng lại: "Xích Vũ, ngươi mạnh mẽ hơn ta, nếu không ngươi đến thử một lần."
Diễm Xích Vũ gật đầu: "Có thể.”
Khóe miệng Dạ Vị Ương nhấc lên ý cười, hiển nhiên bị hai người nói chuyện chọc cười: "Cùng nhau đi.”
Diễm Xích Vũ nói: "Dạ cô nương thích nhiều người, vậy thì cùng nhau đi, chúng ta trước tiên đánh hắn một đợt.”
Bịch.
Bịch.
Ba người đạp không lướt đi, nhanh chóng vọt tới phía Phong Thanh Dương, sắc mặt người sau thay đổi, lòng bàn tay xuất hiện ba tấm phù văn, tiện tay vung lên, sóng khí khủng bố nhấc lên, tấn công về phía ba người Dạ Vị Ương.
Ngay sau đó.
Hắn ta xoay người chạy trốn, dưới chân xuất hiện một tòa chiến xa cổ xưa, tốc độ vô cùng nhanh, bay ra ngoài Chiến Trường Vạn Tộc.
Diễm Xích Vũ chĩa thương lên: "Ngươi chạy trốn ở trước mặt ta, sao ta có thể báo cáo với chủ nhân.”
"Trốn đi, trốn đi, cửu thiên thập địa, ta vẫn có thể bắt được ngươi."
Dứt lời.
Hắn phá vỡ phù văn ngăn cản, hóa thành bản thể, một ánh lửa xẹt qua bầu trời...
...
Phía bên kia.
Triệu Mục Thần và các cường giả khác của Vạn Tượng Tông sẽ không có cơ hội như Phong Thanh Dương, dưới sự công kích của Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên, Ngao Hoàng, Diệp Đãng Thiên, Hoa Ảnh Vũ, bọn họ thương vong thảm trọng.
Nhìn cường giả Vạn Tượng Tông lần lượt ngã xuống, Triệu Mục Thần kéo thân thể tàn, hoảng hốt chạy trốn.
Quả thực chính là chạy trối chết.
Những người này vẫn cao cao tại thượng, bễ nghễ vạn vật, cho rằng mình chính là Chúa Tể một phương.
Ai ngờ, sau khi đến Chiến Trường Vạn Tộc, bọn họ lại bị đánh thảm không đành lòng nhìn.
Bịch.
Diệp Đãng Thiên hóa thành một đạo kiếm quang, xuyên về phía Triệu Mục Thần, kiếm khí xuyên qua ba ngàn dặm.
Triệu Mục Thần sợ hãi vạn phần, đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng người xuất hiện, không phải ai khác, chính là Bao Vạn Tượng.
“Tông chủ, cứu ta!”
Bao Vạn Tượng lao xuống phía dưới, cách Triệu Mục Thần càng ngày càng gần, người sau cho rằng được cứu, nhưng đúng lúc này, một màn kinh người đã xảy ra.
Phanh.
Thân thể Bao Vạn Tượng đột nhiên từ một phần bị chia làm hai, giống như bị cứng rắn xé rách ra, máu tươi bắn tung tóe, hình ảnh không thể miêu tả.
Một bóng người xuất hiện trong sương máu, Diệp Trường Sinh đi ra, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Chương 1036: Muốn đi mà khó như vậy sao?Nụ cười này trực tiếp khiến Triệu Mục Thần sợ đến choáng váng.
Diệp Trường Sinh nhìn Triệu Mục Thần ngây ra như phỗng: "Kích thích không, tay xé Đại Chúa Tể, ngươi có muốn thử hay không?”
Triệu Mục Thần bùm bùm quỳ xuống: "Diệp công tử, tha cho ta một mạng, ta có thể trung thành với ngươi.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: "Không cần ngươi trung thành, ta chưa bao giờ thiếu cấp dưới.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Đáng chết, tay này xé Đại Chúa Tể thế mà còn nghiện, ngươi nói sao làm bây giờ?”
Triệu Mục Thần run rẩy, trong lòng sợ hãi vạn phần, phải biết rằng trong mắt hắn ta, Bao Vạn Tượng là không thể địch lại.
Quả thực chính là thần thoại bất bại.
Nhưng cường giả siêu cấp như vậy lại bị Diệp Trường xé thành mảnh nhỏ, ngay cả linh hồn cũng bị xé nát.
Thật mẹ nó tàn nhẫn!
Giờ khắc này.
Triệu Mục Thần muốn dập đầu một lần với Diệp Trường Sinh, không đúng, dập một vạn cái cũng được, chỉ cần hắn có thể buông tha cho mình.
Diệp Trường Sinh di chuyển về phía Triệu Mục Thần, tiện tay vung lên, sóng khi tràn vào trong cơ thể hắn ta.
Triệu Mục Thần vốn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết, nhưng sau khi phát hiện sóng khí nhập thể, tựa hồ cũng không có gì khác thường.
Diệp Trường Sinh đi tới bên cạnh hắn ta, giơ tay lên vỗ vỗ trên vai hắn ta: "Đừng sợ.”
Dứt lời.
Thân ảnh hắn chợt lóe, xuất hiện ở bên người Ngao Hoàng, một tiếng ầm nổ tung truyền ra ở sau lưng hắn ta.
Triệu Mục Thần biến thành bột mịn biến mất.
Tại sao lại như vậy?
Thật ra không biết, Diệp Trường Sinh sử dụng sức mạnh cấm kỵ - nổ tung, thân thể Triệu Mục Thần căn bản không chịu nổi sức mạnh cấm kỵ phá hư.
Lúc này.
Nhóm người Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên, Dạ Vị Ương, Diệp Thập Vạn vây quanh bên cạnh Diệp Trường Sinh, người sau trầm giọng nói: "Đại chiến sắp kết thúc, Vân lão, Dạ lão, các ngươi có tính toán gì?”
Dạ Thương Uyên nói: "Diệp tiểu hữu, Vạn Tượng Tông sẽ bại bởi vì bọn họ khinh địch, nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt.”
Diệp Trường Sinh nói: "Lời này của Dạ lão giải thích như thế nào”
Dạ Thương Uyên nói: "Vạn Tượng tông là một trong những thế lực phụ thuộc của Vô Thủy Cung, kẻ địch thật sự của hai tộc ma yêu chúng ta là Vô Thủy Cung.”
"Chắc tin tức chúng ta sống lại đã truyền đến Vô Thủy cung, kẻ địch thật sự lập tức sẽ tới."
Vân Thánh Thần nói: "Diệp tiểu hữu, hiện tại đã giải trừ uy hiếp của Phong Thanh Dương, hiện tại ngươi có thể rời đi, nếu lần này đại chiến với Vô Thủy Cung mà chúng ta có thể may mắn sống sót, ngày sau nhất định báo đại ân của Diệp tiểu hữu.”
Diệp Trường Sinh nói: "Vân lão, không có ý định để ta ở lại giúp các ngươi sao?”
Vân Thánh Thần nói: "Không cần, để Diệp tiểu hữu bị cuốn vào trong đó, không phải điều mà lão phu nguyện ý nhìn thấy.”
Diệp Trường Sinh gật gật đầu: "Vậy chúc các ngươi may mắn.”
Nói xong, hắn không chút do dự rời đi...
Vân Thánh Thần: "..."
Dạ Thương Uyên nói: "Vân huynh, thực lực của Diệp tiểu hữu mạnh mẽ, để cho hắn ở lại giúp chúng ta chẳng phải tốt hơn sao?”
"Chúng ta vừa mới sống lại, tu vi còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nếu lúc này Vô Thủy Cung buông xuống, phần thắng của chúng ta thật sự không lớn."
Vân Thánh Thần nói: "Chuyện của mình tự mình làm, vì sao liên lụy Diệp Tiểu Hữu, hắn giúp chúng ta rất nhiều.”
Dạ Thương Uyên nói: "Thật ra, ta rất tò mò thực lực của Diệp tiểu hữu, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào, tay có thể xé Đại Chúa Tể.”
Vân Thánh Thần híp mắt. “Có thể cắn nuốt vũ trụ bản nguyên, hắn còn có gì không làm được.”
"Mặt khác, chân thân Chúa Tể của Bao Vạn Tượng và thần cách trong cơ thể đều bị đánh nát, thân thể bị xé nát một chút cũng không kỳ quái."
"Thân thể Diệp tiểu hữu kia nên mạnh mẽ đến trình độ nào." Dạ Thương Uyên hỏi.
“Không biết!” Vân Thánh Thần trầm giọng nói: "Trước tiên trở về Vạn Yêu Sơn, thương lượng ngăn cản chuyện Vô Thủy Cung.”
Đúng lúc này.
Cửu Thiên.
Từng đạo phi kiếm xuyên qua hạ xuống, tựa như thiên ngoại lai kiếm, lơ lửng trong hư không, kiếm uy khủng bố lan tràn, bao phủ trên người mọi người.
Bịch.
Bịch.
Tàn ảnh tựa như quỷ mị, xẹt qua không trung, ngạo nghễ đứng trên phi kiếm, người tới quần áo bay múa, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
Diệp Trường Sinh ngừng lại, nhìn người trước mắt: "Muốn đi mà khó khăn như vậy sao?”
Vốn không muốn tham dự vào ân oán giữa hai tộc ma yêu và Vô Thủy Cung, nhưng hiện tại bị ngăn lại, Diệp Trường Sinh biết không có một hồi đại chiến, tuyệt đối không thể thoát thân.
Trên hư không.
Vân Thánh Thần, Dạ Thương Uyên dẫn theo tu sĩ hai tộc ma yêu xuất hiện bên người Diệp Trường Sinh, nhìn tu sĩ ngạo nghễ đứng trên phi kiếm, trong mắt bọn họ lóe ra vẻ đề phòng.
Dạ Thương Uyên nói: "Diệp tiểu hữu, ngươi không đi được.”
Diệp Trường Sinh nói: "Tới thật nhanh, không cho ta cơ hội.”
Dạ Thương Uyên lại nói: "Chúng ta liên lụy Diệp tiểu hữu.”
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt: "Là phúc không phải họa, là họa trốn không thoát. Ta là người chưa bao giờ gây chuyện, dù sao thực lực của chúng ta cũng yếu.”
Chương 1037: Xúc động không, cảm động không"Nhưng người trêu chọc ta đều đã chết, ngươi nói có kỳ lạ không?"
Dạ Thương Uyên: "..."
Lúc này.
Vân Thánh Thần nhìn mọi người trước mắt: "Nếu đã tới, vậy hãy thanh lý ân oán quá khứ một lần đi!”
“Tu sĩ hai tộc ma yêu các ngươi hiện tại có thể rời đi!” Một giọng nói từ hư không hạ xuống.
Vân Thánh Thần ngẩng đầu nhìn lại, kiếm khí che trời xuất hiện, một bóng đen nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt ông: "Vân Thánh Thần, lần này lão phu không tới tìm ngươi.”
“Hàn Đạo Phong, lại là ngươi!” Sắc mặt Vân Thánh Thần ngưng trọng, nhìn nam tử áo đen trước mắt nói.
Hàn Đạo Phong mở lời nói: "Ngươi có thể sống lại, chẳng lẽ lão phu sẽ chết sao? Năm đó ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện tại ngươi vẫn không thắng được ta.”
"Ngươi đi đi, ta có thời gian lại giết ngươi, lần này ta tới Vạn Yêu Sơn không phải vì ngươi."
Nói đến đây, ánh mắt lão ta chợt lóe, dừng ở trên người Diệp Trường Sinh: "Ta tới vì hắn.”
Diệp Trường Sinh nói: "Lão đầu, hình như ta không biết ngươi.”
Hàn Đạo Phong cười nói: "Không biết, nhưng vũ trụ bản nguyên ở trên người ngươi, cho nên ngươi nhất định phải chết.”
"Không nên tính toán giãy dụa, không ai có thể cứu ngươi ở trong tay ta."
“Thì ra ngươi tới vì vũ trụ bản nguyên!” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt bình tĩnh: "Nếu ngươi muốn, ta cho ngươi là được, cần gì phải gióng trống khua chiêng như vậy.”
Dạ Thương Uyên vội vàng nói: "Diệp tiểu hữu, không thể cho hắn vũ trụ bản nguyên.”
Hàn Đạo Phong tiện tay vung lên, sóng khí nuốt trời trực tiếp xốc bay Dạ Thương Uyên ra ngoài, thân thể bị hủy, chỉ còn lại có một đạo linh hồn.
Vân Thánh Thần quay đầu nhìn Dạ Thương Uyên, truyền âm để ông rời đi, không ai hiểu rõ sự khủng bố của Hàn Đạo Phong hơn ông.
Giờ khắc này.
Diệp Đãng Thiên xuất hiện bên cạnh Diệp Trường Sinh: "Tiểu tử, đây chính là một nhân vật ngoan độc, tu vi đã qua Đại Chúa Tể.”
Diệp Trường Sinh nói: "Trên Đại Chúa Tể là cấp bậc gì?”
Diệp Đãng Thiên nói: "Vĩnh Hằng.”
Nói đến đây, ông dừng một chút, tiếp tục nói: "Người này là tu sĩ mấy vạn năm, ta ở thời kỳ đỉnh phong có thể đánh một trận với hắn.”
Diệp Trường Sinh nói: "Ta biết, linh hồn bị thương, ta hiểu.”
Diệp Đãng Thiên xấu hổ cười: "Tiểu tử, ta nói thật cho ngươi biết, cho dù là thời kỳ đỉnh phong của ta cũng đánh không lại hắn.”
"Ta biết!" Diệp Trường Sinh nói: "Lão Hắc, còn ngươi thì sao, hẳn là không thành vấn đề đi!”
Ngao Hoàng nói: "Thiếu chủ yên tâm, một chút vấn đề không có.”
Hàn Đạo Phong đánh giá Diệp Trường Sinh: “Ta biết thân phận khác của ngươi, lão phu chỉ cần vũ trụ bản nguyên.”
Diệp Trường Sinh tiện tay vung lên, sóng khí mênh mông tràn đầy bay ra ngoài: "Cho ngươi.”
Hàn Đạo Phong híp mắt, khóe miệng nhấc lên ý cười: "Rất tốt, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Dứt lời.
Lão ta chậm rãi giơ tay lên, khống chế vũ trụ bản nguyên bay tới, ngay khi lão ta cắn nuốt sóng khí vào thân thể.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Sóng khí màu vàng đen trong lòng bàn tay Hàn Đạo Phong đột nhiên hóa thành một thanh kim kiếm, xuyên qua người Hàn Đạo Phong.
“Ngươi hố ta!”
Thái Dương Kim Kiếm, bên ngoài có khí vũ trụ bản nguyên bao bọc bên trong ẩn chứa Thái Dương Thần Hỏa, một kích này có uy lực rất lớn.
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi muốn thì ta cho ngươi, là ngươi không dùng được, vậy cũng không thể trách ta.”
Hàn Đạo Phong nhìn chăm chú vào Thái Dương Kim Kiếm bay về phía Diệp Trường Sinh, tức giận không thể kìm chế: "Giết hắn.”
"Ta muốn hắn vạn kiếm xuyên tâm mà chết."
Ra lệnh một tiếng.
Cường giả của Vô Thủy Cung nhao nhao ra tay, kiếm khí mênh mông tràn đầy che khuất bầu trời, Chiến Trường Vạn Tộc trong nháy mắt hóa thành một tòa kiếm trủng.
Diệp Trường Sinh nói: "Lão Hắc, Thập Vạn, động thủ đi.”
Ngao Hoàng, Diệp Thập Vạn không chút do dự trực tiếp giết tới, một bên, Diệp Đãng Thiên mở lời nói: "Tiểu tử, vì sao không cho ta ra tay, ta vẫn có thể đánh những người này. ”
“Được rồi!” Diệp Trường Sinh lại nói: "Vậy ngươi lên đi!”
Diệp Đãng Thiên, Hoa Ảnh Vũ đạp không lướt đi, nghênh đón cường giả Vô Thủy Cung. Giờ khắc này, Vân Thánh Thần đi tới bên người Diệp Trường Sinh: "Diệp tiểu hữu, ngươi rút trước, ta đến ngăn cản Hàn Đạo Phong.”
Diệp Trường Sinh nói: "Vân lão, ta không có ý định đi, ở lại kề vai chiến đấu với các ngươi
"Xúc động không, cảm động không."
Vân Thánh Thần nói: "Diệp Tiểu Hữu, Hàn Đạo Phong không phải Bao Vạn Tượng, hắn quá mạnh.”
Diệp Trường Sinh nhìn Hàn Đạo Phong, thấy vết kiếm trên người lão ta đang khép lại: "Hắn rất mạnh, nhưng ta là người thích khiêu chiến.”
"Có khó khăn phải lên, không có khó khăn thì tạo ra khó khăn để lên."
Vẻ mặt Vân Thánh Thần nghiêm túc: "Diệp tiểu hữu, kiếm đạo của hắn đã mạnh nhất trong những người mà ta gặp.”
"Phải không?" Diệp Trường Sinh giật mình: "Vậy ta càng muốn thử một lần.”
Muốn nói kiếm đạo, ngoại trừ Diệp Tu Duyên, mấy sư phụ Kiếm Điện, hắn thật sự chưa từng bội phục ai.
Dù sao trình độ kiếm đạo của hắn cũng phát triển mạnh mẽ, là một kiếm vô địch tồn tại, kiếm đãng cửu thiên, kiếm tru vạn giới.
Chương 1038: Đầu ta cứngNghe tiếng.
Vân Thánh Thần chấn động, như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Trường Sinh.
Hắn biết Diệp Trường Sinh rất mạnh, nhưng Hàn Đạo Phong trước mắt chính là Vĩnh Hằng Chúa Tể, đã không ở cùng một cấp độ với bọn hắn.
“Diệp tiểu hữu, hắn là Vĩnh Hằng Chúa Tể, không thể lỗ mãng!”
“Vĩnh Hằng Chúa Tể?” Diệp Trường Sinh lẩm bẩm: "Thì ra trên Đại Chúa Tể là Vĩnh Hằng Chúa Tể.”
Võ đạo thật sự vô tận.
Đáng thương ta vẫn là cấp Chúa Tể, khi nào mới có thể đạt tới đỉnh cao võ đạo?
Quên đi, cho dù như là cấp Chúa Tể, ta cũng có thể cứng rắn đánh một trận với Vĩnh Hằng Chúa Tể.
Người nên biết đủ.
Người khác không biết, dù sao Diệp Trường Sinh rất hài lòng với hiện tại.
Lúc này.
Cường giả Vô Thủy Cung vây quanh, kiếm quang giống như mặt trời giữa trưa, lan tràn vô biên, bao phủ trên người Diệp Trường Sinh.
"Chơi kiếm, ta sẽ làm cho các ngươi rất thoải mái." Diệp Trường Sinh nói xong, ba kiếm trong hộp kiếm sau lưng đồng loạt bay ra, mang theo vạn đạo kiếm quang mà đi.
Vân Thánh Thần nói: "Diệp tiểu hữu, những người này giao cho ngươi, ta đi chém giết Hàn Đạo Phong.”
Diệp Trường Sinh nói: "Vân lão, Hàn Đạo Phong giao cho ta.”
Dứt lời.
Hắn biến mất tại chỗ, kiếm khí mênh mông vô cùng bao trùm, chỉ thẳng ở trên người Hàn Đạo Phong.
Nhìn kiếm đạo trước mắt, khuôn mặt Hàn Đạo Phong hiện lên vẻ tức giận: "Ngươi chết chắc rồi.”
Vũ trụ kiếm đạo - già thiên.
Dứt lời, vô số kiếm khí xuất hiện, kiếm ảnh trải dài mười vạn dặm tuôn trào mà đến, giống như thác kiếm Cửu Thiên khuynh đảo.
̀m.
̀m.
Hai kiếm khí gặp nhau trên không trung, đối chọi gay gắt, không gian vỡ vụn, kiếm khí cuồn cuộn như rồng, bầu trời rơi vào một mảnh vệt trắng.
Vòng xoáy đáng sợ bao phủ trên người hai người, kéo dài vạn dặm.
Lực công kích của Diệp Trường Sinh dần dần bị kiếm khí của Hàn Đạo Phong nghiền ép, kiếm khí che trời sau lưng lão ta càng thêm bá đạo khủng bố.
Bịch.
Một bóng người bay về phía sau, không phải ai khác, chính là Diệp Trường Sinh.
Trên người hắn tản ra ánh sáng vàng đen, từng vết kiếm xuất hiện, ngay sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Diệp Trường Sinh thầm kinh hãi.
Thì ra thực lực cấp Vĩnh Hằng Chúa Tể chính là như vậy, quả nhiên hơi khủng bố.
Một kích va chạm, trong nháy mắt hắn đã rơi vào thế yếu.
Cấp bậc chênh lệch quá lớn đã không phải hắn có thể vượt cấp khiêu chiến được.
Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, biết rõ kế tiếp sẽ là một hồi ác chiến, nhưng đúng lúc này, trên hư không lại có hai người xuất hiện bên người Hàn Đạo Phong.
"Cung chủ, lão Cung chủ bảo chúng ta đến giúp ngươi một tay."
Hàn Đạo Phong nói: "Nông lão, Lâm lão, làm phiền các ngươi.”
Hai người Nông Minh, Lâm Tiểu Lệ lạnh nhạt cười, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh. Nông Minh nói: "Cung chủ, vũ trụ bản nguyên ở trên người hắn, Vô Thủy Cung chúng ta nhất định phải có.”
Hàn Đạo Phong gật đầu: "Hai vị lão tổ không tới, bản Cung chủ cũng có thể đánh bại hắn, hiện tại có lão tổ hai tộc tương trợ, như hổ thêm cánh, giết hắn dễ như trở bàn tay.”
Diệp Trường Sinh nhìn ba người trước mắt, tâm tình không phải rất tốt đẹp. Khá lắm, trực tiếp phái ba gã Vĩnh Hằng Chúa Tể đến đây.
Họ cũng quá bắt nạt người khác.
Ta yếu như vậy, sao lại không biết xấu hổ xuất động nhiều cường giả như vậy?
Còn có thể đánh nhau thật tốt hay không.
Nông Minh nói: “Tiểu tử, giao vũ trụ bản nguyên ra, bằng không phút chốc sẽ cho ngươi lên đường.”
Diệp Trường Sinh nói: "Lão già chết tiệt như ngươi rất xấu, mặt đâu, lớn tuổi như vậy mà bắt nạt ta, các ngươi không biết xấu hổ sao?”
Nông Minh nói: "Bắt nạt? Vô Thủy Cung chúng ta bắt nạt ngươi, có phải ngươi không phục hay không.”
Diệp Trường Sinh: "..."
Có đạo lý.
Nếu như mình phỏng chừng so với những người này còn quá đáng, nhân tính chính là như thế.
Hàn Đạo Phong mở lời nói: "Nông lão, cẩn thận kẻ này, hắn rất giả dối, ta suýt chút nữa đã bị hắn lừa.”
Nông Minh nói: "Cung chủ yên tâm, thực lực ở trước mặt là tuyệt đối, tất cả âm mưu chính là bong bóng.”
“Thần phược!”
Khi âm thanh hạ xuống, không gian bắt đầu run rẩy lay động, từng linh khí màu đen từ dưới chân Nông Minh bay ra.
Giống như linh xà đi khắp trong hư không, quấn quanh Diệp Trường Sinh.
Giờ khắc này.
Trong không gian, thần lực vô hình nghiền ép xuống, đỉnh núi Thái Sơn ép xuống cũng chỉ như thế.
Hàn Đạo Phong, Lâm Tiểu Lệ nhao nhao ra tay, kiếm khí và phù văn bay múa đầy trời, dung hợp cùng một chỗ, quanh quẩn trên người Diệp Trường Sinh.
Hư không luân hãm.
Thân ảnh Diệp Trường Sinh biến mất dưới sự tấn công của ba người.
Trong lúc nhất thời, ba lực công kích hội tụ cùng một chỗ, vặn vẹo thành một bay thẳng về phía bầu trời giống như lối đi nối liền với trời đất.
Nông Minh nói: “Cung chủ, dưới một kích liên thủ của ba người chúng ta, hắn chắc chắn phải chết, hiện tại chỉ chờ lấy đi vũ trụ bản nguyên.”
Chương 1039: Đầu ta cứng (2)Lâm Tiểu Lệ nói: "Cứ kết thúc như vậy sao, ta còn chưa đánh đủ, vốn tưởng rằng người có được vũ trụ bản nguyên là nhân vật lợi hại.”
Nói đến đây, lão ta thất vọng lắc đầu: "Không nghĩ tới hắn yếu như vậy, một ít khiêu chiến...”
Lời nói trong miệng còn chưa nói hết, con ngươi lão ta phóng to nhìn thẳng về phía trước: "Cái này...”
Nông Minh hoảng sợ nói: "Quả nhiên không đơn giản, hắn thế mà đi ra.”
Đúng vậy.
Đi ra.
Diệp Trường Sinh từ trong vòng xoáy công kích của ba người bước từng bước một đi ra, sau lưng xuất hiện võ ý chân thân vạn trượng, bên cạnh người có một thanh cổ kiếm màu vàng lơ lửng.
Sát ý.
Vô số sát ý.
Giờ khắc này.
Hai mắt Diệp Trường Sinh trở nên đỏ thẫm, tựa hồ có một ngọn lửa sôi trào trong mắt hắn, tu vi đã tăng lên tới cấp Đại Chúa Tể.
Hàn Đạo Phong trầm giọng: "Hai vị lão tổ, các ngươi sơ suất rồi.”
Lâm Tiểu Lệ nói: "Như vậy mới thú vị, một kích không chết, vậy thì hai kích, thẳng đến khi đánh chết hắn mới thôi.”
Bịch.
Lão ta hóa thành một luồng tàn ảnh bay về phía Diệp Trường Sinh, tay cầm một quyển cổ điển, chậm rãi giơ tay lên, vô số phù văn nối liền cùng một chỗ hóa thành một đạo phù văn chi long cắn nuốt Diệp Trường Sinh.
̀m.
̀m.
Từng phù văn va chạm trên người Diệp Trường Sinh, nương theo tiếng nổ vang ra, khóe miệng Lâm Tiểu Lệ nhấc lên ý cười.
Dưới sự công kích của phù văn cổ điển của lão ta, hình thần câu diệt là nhẹ.
Nhưng...
Hắn đang di chuyển.
Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Phù văn của lão ta có uy lực thật lớn lại không cách nào lay động Diệp Trường Sinh?
Ngay khi ba người khiếp sợ, Diệp Trường Sinh mạnh mẽ như đằng long, đi qua nơi nào, phù văn đầy trời hóa thành bột mịn.
“Lâm lão, mau rút lui!” Hàn Đạo Phong khai báo.
Lâm Tiểu Lệ muốn lui về phía sau, lại phát hiện di động đều có chút khó khăn, lão ta... Chân lão ta hơi mềm.
Nhìn Diệp Trường Sinh cách lão ta càng ngày càng gần, Lâm Tiểu Lệ biết không cách nào rút đi, lần nữa thúc dục phù văn cổ điển.
̀m.
Một nắm tay thật lớn đập tới, thần hỏa quanh quẩn cuồng bạo va chạm cùng một chỗ với phù văn cổ điển của Lâm Tiểu Lệ.
Tiếng nổ tung truyền ra, một bóng người bay ngược ra ngoài, chính là Lâm Tiểu Lệ.
Nhìn phù văn cổ điển bị hủy trong lòng bàn tay, Lâm Tiểu Tung rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi, không thể tin nhìn Diệp Trường Sinh.
Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc sức mạnh gì có thể phá hủy cổ điển của lão ta?
Diệp Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, kiếm Thần Phạt trong tay dung hợp với Thái Dương Kim Kiếm: "Thẩm phán!”
Sáng thế thần thông - Thẩm phán!
Đây là ngày đó sau khi hắn dung hợp hắc khí sáng thế, lĩnh ngộ một đạo thần thông kiếm kỹ, trước kia cấp bậc quá thấp không cách nào phóng thích.
Bây giờ.
Hắn rất tò mò, uy lực một kiếm này mạnh cỡ nào.
Kiếm đến.
Bầu trời nổ tung giống như hỗn độn sơ khai.
Thân ảnh Lâm Tiểu Lệ bị chôn dưới kiếm quang.
Hàn Đạo Phong, Nông Minh đạp không xông lên, lao tới phía Lâm Tiểu Lệ, đáng tiếc tất cả đã quá muộn.
Phốc phốc.
Diệp Trường Sinh phun ra một ngụm máu, tay hắn cầm kiếm Thần Phạt chống đỡ thân thể: [Nhắc nhở chủ nhân, bị động vô địch mất hiệu lực, không thể sử dụng trong vòng một tháng.]
Mất hiệu lực?
Đây là lần đầu tiên Diệp Trường Sinh gặp phải tình huống này.
Có vẻ như nó có liên quan đến vết thương của mình.
Mới vừa rồi lợi dụng bị động vô địch ngăn cản công kích phù văn cổ điển của Lâm Tiểu Lệ khiến Lâm Tiểu Lệ bị đánh bay ra ngoài, hắn cũng bị thương nặng, lúc này mới dẫn đến bị động vô địch mất đi hiệu lực.
Không được.
Chỉ có thật sự vô địch mới được.
Hàn Đạo Phong thấy Diệp Trường Sinh phun máu tươi: "Nông lão, hắn đã đến cực hạn, lập tức lấy tính mạng của hắn!”
Nông Minh lướt nhanh đi về phía trước, khống chế linh khí của Thần Phược Ma, lại một lần nữa tấn công Diệp Trường Sinh.
“Đả thương chủ nhân, xem ta có đâm chết ngươi không!” Giọng nói của Diễm Xích Vũ truyền đến mang theo Phong Thanh Dương bay đến trước mặt Diệp Trường Sinh: "Chủ nhân, người giao cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Xích Vũ, đừng lỗ mãng!”
Diễm Xích Vũ nói: "Chủ nhân yên tâm, ta chính là châm nam nhân, không đúng, chân nam nhân, đánh hắn rất thoải mái.”
“Không, ăn một thương của ta!”
Thần hỏa bắn ra chỉ thẳng vào Nông Minh.
Diệp Trường Sinh nhìn Phong Thanh Dương, không chút do dự giơ tay lên đánh một kiếm tiễn hắn ta đi, hắn không có thời gian lãng phí trên người Phong Thanh Dương.
Hàn Đạo Phong còn đang như hổ rình mồi, thời khắc chuẩn bị lấy tính mạng của hắn.
Lúc này.
Kiếm quang che trời lần thứ hai xuất hiện, Hàn Đạo Phong xông lên phía trước kiếm quang, mang theo kiếm khí vạn trượng mà đến.
“Vũ trụ kiếm đạo - Diệt thế!”
“Tài quyết!” Diệp Trường Sinh thúc dục hắc khí sáng thế trong cơ thể, một kiếm chém ra ngoài.
Ngược lại, dưới kiếm khí che trời của Hàn Đạo Phong, ánh kiếm của hắn rất nhỏ bé.
̀m.
̀m.
Tiếng nổ vang lên, hủy thiên diệt địa.
Chương 1040: Ta đi ngang qua, ngươi tiếp tụcHai bóng người đồng thời bay ngược ra sau, kiếm quang bắn ra giống như một tia chớp, trong nháy mắt quét ngang chư thiên.
Diệp Trường Sinh chậm rãi ổn định thân ảnh, không gian dưới chân xuất hiện từng dấu vết nổ tung giống như mạng nhện.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Đạo Phong: "Hình thức mà thôi, một chút lực sát thương cũng không có, ngươi không xứng làm một gã kiếm tu.”
Diệp Trường Sinh phát hiện một vấn đề trên kiếm đạo của Hàn Đạo Phong, cũng không phải thần thông kiếm đạo càng hoa lệ mênh mông thì uy lực lại càng lớn.
Kiếm kỹ của Diệp Tu Duyên rất đơn giản, nhưng lại có thể dễ dàng phá hủy tất cả.
Hàn Đạo Phong cúi đầu nhìn bả vai, phát hiện một vết kiếm xuất hiện: "Thần thông kiếm đạo thật sắc bén.”
Nói đến đây, lão ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Lực bộc phát của ngươi không tệ, chính là không quá bền bỉ…”
"Sau một hồi đấu đá, cả người yếu ớt không được, đây có thể là bệnh, phải trị!"
Mẹ nó.
Nhục nhã ta sao?
Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh.
Ngươi mới mềm yếu.
Lão tử đầu to, đầu nhỏ đều cứng.
Hàn Đạo Phong tiếp tục: "Ngươi đã hết biện pháp, thúc thủ chịu trói, như vậy ta có thể cân nhắc giữ ngươi toàn thây.”
Nói đến đây, lão ta chậm rãi giơ cánh tay lên, lòng bàn tay nắm một viên huyền thạch: "Tiểu tử, chỉ cần ta bóp nát nó, Vô Thủy Cung sẽ có cường giả cuồn cuộn không ngừng buông xuống, ngươi cảm thấy mình sẽ có phần thắng sao?”
Thật không phải là người.
Rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, còn muốn gọi người, quá mẹ nó bắt nạt người.
Diệp Trường Sinh nói: "Muốn mạng thì một cái, đến lấy, ta sợ ngươi cái gì?”
Diệp Trường Sinh hơi hồ nghi.
Hàn Đạo Phong bị hắn đả thương nhưng thực lực không ảnh hưởng quá lớn, vì sao không tự mình động thủ.
Ngược lại còn phải tiếp tục gọi người.
Chẳng lẽ là vì thể hiện Vô Thủy Cung mạnh mẽ sao?
Mọi thứ chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Phanh.
Hàn Đạo Phong bóp nát huyền thạch trong lòng bàn tay: “Ngươi nhất định phải chết, vũ trụ bản nguyên chỉ có thể thuộc về Vô Thủy Cung.”
Diệp Trường Sinh nói: "Lão đầu, ta khinh thường ngươi, ngay cả dũng khí đánh một trận với ta cũng không có, ngươi muốn cấp bậc kia có ích lợi gì.”
Hàn Đạo Phong lạnh lùng cười: "Cứng rắn chống chọi là chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, sau lưng ta có vô số cường giả, vì sao không lợi dụng chứ?”
"Đây chính là chỗ tốt của quyền lực, ngươi còn trẻ, sẽ không hiểu."
Dứt lời.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh Hàn Đạo Phong, không phải ai khác, chính là Lâm Tiểu Lệ.
"Cung chủ, ngươi đã phát ra tín hiệu, lão phu rút lui trước, trở về tái tạo thân thể."
Hàn Đạo Phong gật đầu: "Đi đi.”
Một vị Vĩnh Hằng Chúa Tể, đối với Vô Thủy Cung mà nói không phải có thể tùy tiện tổn thất.
“Ngươi, chết chắc rồi!” Lâm Tiểu Lệ nhìn Diệp Trường Sinh, xoay người biến mất trên hư không.
Diệp Trường Sinh chỉ có thể nhìn lão ta rời đi, biết rõ nhổ cỏ không nhổ tận gốc sẽ có hậu hoạn vô cùng, nhưng có Hàn Đạo Phong ngăn cản nên không thể chém giết Lâm Tiểu Lệ.
Ngay sau đó.
Hắn khoanh chân ngồi, trực tiếp bắt đầu tu luyện, không sai, chính là tu luyện, rất nhanh đã chữa trị thân thể bị thương.
Đột nhiên.
Một gốc cây cổ thụ che trời xuất hiện, bao phủ sau lưng Diệp Trường Sinh, khí sinh mệnh khủng bố tựa như gió lốc quanh quẩn trên người hắn.
Khí sinh mệnh từ lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, đang điên cuồng tẩm bổ kỳ kinh bát mạch của hắn.
Nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt Hàn Đạo Phong vô cùng nóng rực, vô cùng tham lam nhìn Diệp Trường Sinh, không nghĩ tới trong cơ thể hắn ngoại trừ vũ trụ bản nguyên, lại còn có một gốc cây Sinh Mệnh.
Khó trách căn bản đánh không chết được hắn.
Giá trị của cây Sinh Mệnh này không hề thua kém vũ trụ bản nguyên.
Thật ra không biết.
Trong cơ thể Diệp Trường Sinh có rất nhiều chí bảo như cây Sinh Mệnh, hắn chỉ biểu hiện ra phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Mưa bụi thôi.
Hàn Đạo Phong lẩm bẩm: “Chí bảo trên người ngươi đều sẽ thuộc về ta.”
Giờ khắc này.
Trên hư không.
Đại chiến vẫn còn tiếp tục.
Diễm Xích Vũ và Nông Minh quyết chiến cùng một chỗ, ngươi tới ta lui, đánh khó phân thắng bại, Nông Minh không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng lão ta rõ ràng cảm giác được Diễm Xích Vũ càng đánh càng mạnh, dương như hắn đang cố ý áp chế thực lực.
Nông Minh cảm thấy hoảng sợ, từng công kích lướt ra, thân ảnh hai người xông thẳng về phía bầu trời đều có thể đánh tới ba mươi ba tầng trời.
Ba người Diệp Đãng Thiên, Diệp Thập Vạn, Hoa Ảnh Vũ đang rơi vào loạn chiến với cường giả Vô Thủy Cung, giờ phút này, người duy nhất chiếm thế thượng phong chỉ có một mình Ngao Hoàng.
Mỗi một đạo công kích của hắn rơi xuống, tất có người chôn mình dưới móng rồng của hắn.
Liên tiếp chém giết trăm người, Ngao Hoàng bay lên trời, long uy khủng bố che khuất bầu trời, thân ảnh chợt lóe, rơi xuống không trung trên cây Sinh Mệnh.
“Thiếu chủ, ngươi bị thương rồi?”
Chương 1041: Ta đi ngang qua, ngươi tiếp tục (2)Diệp Trường Sinh truyền âm nói: "Không sao, một chút vết thương nhỏ, tình huống của ngươi như thế nào?”
Ngao Hoàng nói: "Giết trăm người, rất đã nghiền, cấp bậc của ta có thể phải đột phá, hơn nữa ta nhớ được Di Thất Diện Vị ở nơi nào rồi.”
"Chờ trận đại chiến này chấm dứt, lão Hắc dẫn Thiếu chủ đi."
Khuôn mặt Diệp Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, không nghĩ tới Ngao Hoàng nhớ lại được vị trí của Di Thất Diện Vị, nói cách khác hắn rất nhanh có thể đi tìm phụ thân.
"Lão Hắc, ngươi trước tiên đột phá trên cây Sinh Mệnh, trong chốc lát còn có một hồi đại chiến."
Ngao Hữ nói: "Thiếu chủ, thực lực của ta không thể tăng lên, nếu đột phá nhất định phải lập tức rời đi Thiếu chủ.”
“Phiến tinh vực này vẫn quá nhỏ yếu, không cách nào thừa nhận lực lượng của ta, còn có Hỏa Phượng Hoàng kia cũng đang áp chế tu vi, bằng không hắn sẽ vô cùng mạnh mẽ, có lẽ hắn cũng không muốn rời khỏi Thiếu Chủ!”
Diệp Trường Sinh chậm rãi mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn Diễm Xích Vũ: "Lão Hắc, mỗi lần các ngươi đột phá cấp bậc, có phải thực lực biến hóa rất lớn hay không?”
Ngao Hoàng gật đầu: "Tu vi hiện tại của chúng ta là vô địch ở đây, nhưng gặp phải những tu sĩ trước mắt này, giết bọn họ còn hơi phí sức trắc trở, nhưng nếu đột phá đến cấp bậc tiếp theo sẽ là một trời một vực với hiện tại.”
"Một hơi thở có thể thổi chết bọn họ."
"Đầu lưỡi có thể liếm chết bọn họ."
"Một móng rồng có thể đè chết bọn họ."
Diệp Trường Sinh vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta biết rồi.”
Liếm?
Quá mẹ nó có cảm giác hình ảnh.
"Lão Hắc, chờ sau khi đi tới Di Thất Diện Vị, ngươi hãy rời đi trước, lưu lại bên người ta đối với tu vi của ngươi không có trợ giúp, cũng không cần tiếp tục lưu lại."
Ngao Hoàng nói: "Thiếu chủ, ta muốn ở lại bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Không cần, ta có tay, có thể tự mình chiếu cố chính mình, không thể trì hoãn ngươi tu luyện. Dù sao sau này ngươi muốn đi xa hơn với ta, ngươi cũng sẽ là con rồng mạnh nhất vũ trụ.”
Ngao Hoàng gật đầu: "Lão Hắc trước cảm ơn Thiếu chủ.”
Hàn Đạo Phong nhìn Ngao Hoàng trong hư không, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, vì sao Thần Thú mạnh mẽ như vậy lại đi theo Diệp Trường Sinh?
Hiện tại ánh mắt Thần Thú đều thấp như vậy sao?
̀m.
̀m.
Tiếng nổ lớn truyền đến giống như thiên lôi cuồn cuộn.
Bầu trời bị xé ra một vết thương, một tòa cung điện lăng không rơi xuống, phía trên, vạn đạo đồ đằng thần thú quấn quanh, sống động như thật, tản ra uy áp khủng bố.
Nhìn thấy Vô Thủy Thiên Cung bay xuống, khóe miệng Hàn Đạo Phong nổi lên một nụ cười cuồng ngạo, xoay người vội vàng lướt nhanh về phía cung điện.
Đạp không mà đi, rơi xuống trước cung điện, lão ta khom người một cái: "Tôn nhi bái kiến gia gia.”
Người tới không phải ai khác, chính là gia gia của Hàn Đạo Phong! Hàn Vô Địch.
Cũng là lão Cung chủ của Vô Thủy Cung, người này là kỳ tài ngút trời, nghiền ép thiên kiêu của một thời đại.
Đứng thứ nhất Vô Thủy Cung.
Cho dù là Vô Thủy Cung có đông đảo lão tổ, ở trước mặt lão ta cũng ảm đạm thất sắc, một mình gánh vác một thế lực, cũng chính bởi vì lão ta xuất hiện mới đẩy Vô Thủy Cung lên con đường đỉnh cao.
Hàn Vô Địch hơi giơ tay lên, ý bảo Hàn Đạo Phong đứng dậy: "Phong Nhi, ngươi bị thương.”
Dứt lời.
Lão ta cong tay búng ra, ánh sáng bạc bắn ra tiến vào trong cơ thể Hàn Đạo Phong, người sau chỉ cảm giác được một dòng nước ấm xẹt qua kinh mạch, Thái Dương Kim Kiếm trong cơ thể Diệp Trường Sinh để lại vết thương bắt đầu khôi phục trong nháy mắt.
“Phong Nhi, ngươi bóp nát huyền thạch, truyền tin tức trở về là gặp phải phiền toái gì?” Hàn Vô Địch trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Hàn Đạo Phong rơi vào trên người Diệp Trường Sinh. “Gia gia, vũ trụ bản nguyên ở trên người này, trên người hắn còn có vô số chí bảo. Ngoài ra, hai Thần Thú mạnh mẽ trong hư không kia đều gọi hắn là chủ nhân.”
Con ngươi Hàn Vô Địch vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu Diệp Trường Sinh: "Người này không đơn giản.”
"Trong cơ thể hắn có vũ trụ bản nguyên, còn có huyết mạch Thần Ma, đã lâu không thấy huyết mạch Thần Ma Tộc thuần khiết như vậy."
Hàn Đạo Phong mở lời nói: "Gia gia, hắn là dòng chính của Thần Ma Tộc sao?”
Hàn Vô Địch gật đầu: “Dòng chính khẳng định là dòng chính, có điều Thần Ma Tộc đã không còn như xưa, Vô Thủy Cung chúng ta không sợ bọn họ.”
"Kiều Nhân Phong, ngươi đi giết hắn."
"Không cần lo lắng, Hắc Long kia, ta thu, vừa lúc thiếu một tọa kỵ, nó rất thích hợp."
Ngao Hoàng không biết Hàn Vô Địch muốn cưỡi hắn, nếu biết chắc chắn sẽ giết chết lão ta.
Bịch.
Kiều Nhân Phong đạp không mà đi, hóa thành một luồng kiếm quang chỉ thẳng vào người Diệp Trường Sinh, kiếm khí tựa như mặt trời.
Khủng bố như vậy.
Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng lên: "Lại là một gã kiếm tu?”
Bịch.
Hắn tiện tay vung lên,hộp kiếm Thiên Cực sau lưng bay ra ngoài, nghênh đón công kích của Kiều Nhân Phong.
Chương 1042: Ta đi ngang qua, ngươi tiếp tục (3)Kiếm khí kích động, bầu trời sụp đổ.
Diệp Trường Sinh hành tẩu trong hư không sụp đổ, cây Sinh Mệnh sau lưng nhập thể, quần áo bay múa mà lên, hai mắt bễ nghễ bá đạo.
"Đốt chát đi! Calo, không đúng, đốt cháy đi, lửa giận!”
Một bước.
Một bước.
Từng bước sinh kiếm, đi qua chỗ nào, dưới chân cũng để lại một đoàn kiếm trận.
Hắn điên cuồng thúc dục máu vàng đen trong cơ thể, ngưng tụ lại với nhau.
Tại sao lại làm thế?
Bởi vì chỉ có ngưng tụ máu đen vàng mới có thể thúc dục nguồn sức mạnh thần bí trong cơ thể hắn, Diệp Trường Sinh vô cùng vô cùng vô cùng rõ ràng.
Sức mạnh thần bí còn mạnh mẽ hơn hai khí hỗn độn, âm dương nhiều, nguồn sức mạnh thần bí này đã cứu hắn vài lần.
Giờ khắc này.
Hắn muốn thao túng nguồn sức mạnh này, chém giết tất cả cường giả Vô Thủy Cung trước mắt, nếu có thể dùng nguồn sức mạnh này phóng thích Thái Dương Kim Kiếm, tuyệt đối là tồn tại vô địch.
Có thể không đủ bù đắp cấp bậc nhưng lại dễ dàng chém giết mọi người Vô Thủy Cung trước mắt.
Hàn Vô Địch xuất hiện khiến Diệp Trường Sinh cảm thấy áp lực, đối phương không giết hắn, thề không bỏ qua.
Nhà dột còn gặp mưa, thuyền chậm lại bị ngược gió.
Đúng lúc này.
Trên hư không lại có người xuất hiện.
Hàn Vô Địch xoay người nhìn về phía người tới: “Thì ra là Chiến huynh của Trảm Long Điện.”
Chiến Huyền Đình nói: "Gặp qua Vô Thủy Chiến Tổ, biệt lai vô dạng.”
Hàn Vô Địch đi thẳng vào vấn đề: "Không biết vì sao Chiến huynh đến đây?”
Rất hiển nhiên, lão ta lo lắng Trảm Long Điện có cùng mục tiêu với bọn họ.
Chiến Huyền Đình nói: "Không cầu cái gì khác, chúng ta có thể mang con rồng này đi!”
Hàn Vô Địch cười nói: "Lão phu cũng không thiếu một tọa kỵ, nếu Chiến huynh muốn, vậy giao cho ngươi.”
Chiến Huyền Đình gật đầu: "Đa tạ, Trảm Long Điện nợ Vô Thủy Cung các ngươi một nhân tình, ngày sau có gì cần, Hàn huynh cứ việc mở miệng.”
Hàn Vô Địch nói: "Khách khí rồi.”
Giờ khắc này.
Ngao Hoàng nhận thấy được hơi thở trên người Chiến Huyền Đình: "Thiếu chủ, những người này hướng về phía ta.”
“Thiếu chủ, ta dẫn bọn họ đi trước!”
Dứt lời, hắn huyễn hóa thành bản thể, bay lượn Cửu Thiên, tiến vào trong vạn mây: "Đến đây, chiến một trận trên Cửu Thiên!”
Chiến Huyền Đình mang theo cường giả Trảm Long Điện rời đi, hóa thành từng đạo tinh mang bắn về phía Ngao Hoàng.
Ánh mắt Hàn Vô Địch dừng ở trên người Kiều Nhân Phong: "Kiều trưởng lão, ngươi đang chờ cái gì, giết hắn, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này.”
"Nơi này linh khí mỏng manh, ở chỗ này lão phu rất không thoải mái."
Mẹ nó.
Thực sự có thể giả vờ.
Lại còn linh khí thưa thớt không thoải mái, như vậy sao không đi đến đỉnh vũ trụ, chỗ có linh khí nồng đậm ấy.
Xem dáng vẻ muốn tìm đường chết kìa.
Diệp Trường Sinh khinh thường nhất loại người thích giả vờ bức bách này, nhìn xem hắn khiêm tốn cỡ nào, cho tới bây giờ cũng là người không giả vờ bức bách.
Còn những người này, thật sự là đê tiện vô sỉ.
Biết rõ Chiến Trường Vạn Tộc có vũ trụ bản nguyên nhưng lại chậm chạp không ra tay, khống chế Phong Thanh Dương làm quân cờ, giúp họ thu thập vũ trụ bản nguyên.
Thực lực bọn họ thực lực mạnh như vậy, sao không tự mình đến lấy đi?
Kiêng kỵ vũ trụ bản nguyên khủng bố nên không dám đi thử.
Bây giờ mình đạt được vũ trụ bản nguyên lại muốn tới cướp đoạt, thật sự là rất xấu.
Chỉ biết bắt nạt một người thành thật như hắn.
Thẩm phán!
Theo âm thanh truyền ra, thân ảnh Diệp Trường Sinh hư ảo, một ánh sáng thái dương xẹt qua bầu trời.
Thân ảnh Kiều Nhân Phong bay ngược ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Vô Thủy Thiên Cung, một nửa thân thể bị hủy hoại trong chốc lát.
Hàn Vô Địch nói: "Bản nguyên chi kiếm?”
“Vô Thủy kiếm trận, lâm!”
Bịch.
Bịch.
Mười kiếm quang phá cửu thiên hạ xuống, phía trên, mười bóng người ngạo nghễ đứng, uy áp Vĩnh Hằng Chúa Tể hội tụ cùng một chỗ nghiền ép ở trên người Diệp Trường Sinh.
Ta mẹ nó, Vô Thủy Cung này là thế lực gì, động đậy tí là hơn mười Vĩnh Hằng Chúa Tể, hơi mạnh mẽ.
“Khải!” Hàn Vô Địch trầm giọng: "Giết hắn!”
“Ai dám động đến hắn, ta một kiếm, giết!” Một giọng nói mênh mông giống như tiên âm Cửu Thiên quanh quẩn trên bầu trời.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ trên cao bay xuống, mái tóc đen như mực buông xuống, khuôn mặt thanh nhã, giống như bước ra khỏi bức tranh.
Luận khí chất tiên tư, không hề thua kém Diệp Trường Sinh.
Khiến mọi người cảm thấy lạnh lùng và xa xôi, như thể từ chối xa cách mọi người ngàn dặm.
Nam tử mở miệng, giọng nói ôn hòa lại mang theo vài phần đạm mạc, giống như gió mát nước chảy: "Thiếu chủ, chúng ta lại gặp mặt."
Diệp Trường Sinh nhìn Diệp Tu Duyên: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Diệp Tu Duyên nói: "Ta đi ngang qua, ngươi tiếp tục."
Nói đến đây, hắn dừng lại rồi nói: "Thiếu chủ, người muốn giết ngươi, ta xem ai dám động đến!"
…
Trên hư không.
Diệp Tu Duyên đứng về phía Trường Sinh, vẻ mặt vân đạm phong khinh, lạnh lùng cao ngạo khiến người ta có cảm giác khinh thường tất cả.
Chương 1043: Người nào động, người đó chếtKhông phải Diệp Tu Duyên coi trời bằng vung, thực lực mạnh mẽ không cho phép hắn khiêm tốn.
Siêu phàm mà cao ngạo.
Tiên tư tú dật, cô lãnh sở trần, phong thái nhẹ nhàng tuyệt thế.
Diệp Trường Sinh nhìn Diệp Tu Duyên, mấy năm không gặp, khí chất sắp vượt qua ta rồi.
Lần đầu tiên Diệp Trường Sinh có áp lực với nhan sắc này.
Lúc này.
Hàn Vô Địch đánh giá Diệp Tu Duyên: "Các hạ là ai, muốn nhúng tay vào chuyện Vô Thủy Cung của ta sao?”
Diệp Tu duyên nói: "Vô Thủy Cung? Sau hôm nay, không còn Vô Thủy Cung nữa, ta nói.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút, bình tĩnh tự nhiên: “Thần Ma Tộc, Diệp Tu Duyên."
Thần Ma Tộc?
Hàn Vô Địch nói: "Thần Ma Tộc ngược lại có mấy vị cường giả, nhưng bên trong cũng không có các hạ, trước muốn nhúng tay vào chuyện của Vô Thủy Cung ta, vậy phải xem ngươi có thực lực hay không.”
Diệp Tu duyên nói: "Thực lực?”
Xuy.
Một kiếm bay ra, kiếm du Cửu Thiên, mênh mông cuồn cuộn, nơi đi qua, hư không tận táng.
Vẻ mặt Hàn Vô Địch đề phòng nhìn chăm chú vào kiếm quang trên hư không, ngay sau đó, tu sĩ Vô Thủy Cung bên cạnh lão ta lần lượt táng thân dưới kiếm.
Một kiếm xuyên thể, hình thần câu diệt.
Một kiếm, siêu phàm.
Động một tí đã chém giết mười người là Đại Chúa Tể.
Hàn Đạo Phong hoảng sợ: "Gia gia, tu vi người này cực kỳ cao thâm.”
Hàn Vô Địch nói: "Một phàm nhân, không, hắn hẳn là thần thể trong truyền thuyết kia, xem ra chúng ta gặp phải phiền toái lớn.”
Diệp Tu Duyên quay đầu nhìn Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, động thủ, muốn giết ai thì giết người đó.”
Diệp Trường Sinh không chút do dự, thân ảnh chợt lóe, vô số kiếm quang chỉ thẳng lên người Hàn Đạo Phong.
Nhìn thấy cảnh này.
Hàn Vô Địch nói: "Phong Nhi, ngươi đi giết hắn, cướp lấy vũ trụ bản nguyên, về phần Diệp Tu Duyên, giao cho ta.”
Hàn Đạo Phong gật đầu, một bước đạp trời, mang theo chân thân Vĩnh Hằng nghênh đón, uy áp khủng bố rơi vào trên người Diệp Trường Sinh.
Thấy vậy, Diệp Tu Duyên nói: "Người nào động, người đó chết.”
Dứt lời.
Hắn biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, Hàn Vô Địch cũng ra tay, tốc độ nhanh đến hít thở không thông, hiển nhiên là muốn ngăn cản Diệp Tu Duyên.
Bịch.
Diệp Tu Duyên thẳng tiến không lùi, nơi đi qua, không gian xoay chuyển, càn khôn điên đảo, kiếm khí ngập trời xông thẳng lên bầu trời.
Hàn Vô Địch đánh một chưởng về phía Diệp Tu Duyên, bóng người trước mắt vỡ vụn, đợi sai khi lão ta phát hiện, vội vàng xoay người nhìn lại.
Kiếm khí ngập trời tràn vào trong cơ thể Hàn Đạo Phong, cả người trong nháy mắt nổ tung, kiếm khí từ trong cơ thể lão ta bắn ra.
̀m.
Tiếng nổ vang lên, Hàn Đạo Phong hóa thành một đoàn sương máu tràn ngập trong không trung.
Bóng dáng Diệp Trường Sinh dừng lại, nhìn kiếm khí trước mắt, chỉ thấy Diệp Tu Duyên từ trong kiếm khí đi ra.
"Thiếu chủ, ngươi tiếp tục giết, người nào động, người đó chết."
Khí bá vương.
Diệp Trường Sinh lại bị chấn động.
Hàn Vô Địch thấy cháu trai bị giết, mắt sắp nứt ra, giận dữ nhìn Diệp Tu Duyên: "Giết tôn nhi của ta, ta tất sẽ giết ngươi.”
Diệp Tu Duyên gật đầu: "Nào, ta vô địch, ngươi tùy ý.”
Nghe tiếng.
Diệp Trường Sinh nói: "Tu Duyên, người này tên là Hàn Vô Địch.”
Diệp Tu Duyên nói: "Bình thường tên có hai chữ Vô Địch sẽ chết tương đối nhanh.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Ta cũng cảm thấy đúng, Tu Duyên, ngươi giết hắn thì cần mấy kiếm?”
Diệp Tu Duyên nhìn Hàn Vô Địch: "Một kiếm là đủ rồi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Hắn chính là cường giả Vĩnh Hằng Chúa Tể.”
Diệp Tu Duyên lạnh nhạt nói: "Thiếu chủ, ta đã nói rồi, ta giết người cũng không nhìn tu vi.”
Có thực lực thật tốt.
Hàn Vô Địch thấy hai người trò chuyện, trên mặt tức giận càng đậm, giống như đang nói, các ngươi có thể tôn trọng ta hay không?
“Vô Thủy chưởng!”
Một chưởng đánh tới phía Diệp Tu Duyên, trên bàn tay quanh quẩn khí màu đen nồng đậm, ẩn chứa hơi thở hủy diệt cực kỳ mãnh liệt.
Thật là một bàn tay khủng khiếp.
Một chưởng che trời, duy ngã độc tôn.
Thân ảnh Hàn Vô Địch lơ lửng không ngừng huyễn hóa, vô cùng to lớn, giống như thiên thần viễn cổ từ trên trời buông xuống.
Thấy vậy.
Diệp Tu Duyên lạnh nhạt nói: "Lực hủy diệt hắc ám?”
Trong lúc nói chuyện, hắn di chuyển về phía trước, bóng dáng chưởng lớn vỗ vào trên người hắn...
Trong lúc nhất thời.
Năm ngón tay xuyên thấu qua người hắn, Diệp Tu Duyên xuyên qua bàn tay lớn che trời, trên người hắn quanh quẩn kiếm khí nhàn nhạt.
Nơi đi qua, bàn tay lớn che trời bắt đầu từng tấc sụp đổ, hóa thành bột mịn biến mất trên bầu trời.
Sắc mặt Hàn Vô Địch thay đổi, thân ảnh lướt nhanh về phía sau, Diệp Tu Duyên bày ra thực lực khiến lão ta sợ hãi.
Tung hoành vũ trụ nhiều năm, đã gặp qua vô số cường giả thiên kiêu nhưng mạnh mẽ như Diệp Tu Duyên mới lần đầu tiên gặp được.
Kiếm quang màu bạc càng ngày càng mạnh, giống như như tinh thần nổ tung bao phủ trên người lão ta.
Thân ảnh Hàn Vô Địch biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một luồng phân thân, trong chớp mắt, phân thân bị kiếm khí nuốt chửng.
Chương 1044: Người nào động, người đó chết (2)Mà lão ta lại xuất hiện trên chiến xa cổ xưa, lòng bàn tay xuất hiện một quyển trục màu máu, tiện tay vung lên, quyển trục xuất hiện bay ra ngoài, mở ra trên không trung.
Khí huyết sát ngập trời lan tràn, trên bầu trời giống như treo một dòng sông máu.
Tối tăm không có mặt trời.
Quyển trục mở ra, cảnh tượng xuất hiện trên hư không tựa như hải thị thận lâu, có tinh thần nhật nguyệt, cung điện lâu vũ, núi non trùng điệp.
Đột nhiên.
Một ảnh lớn che trời xuất hiện, khí huyết sát chính là đến từ trong cơ thể hắn, bóng người như ma đạp sương máu mà đi.
Hàn Vô Địch khom người một cái, vô cùng cung kính: "Làm phiền Chúa Tể Huyết Ma ra tay.”
Giọng nói của Chúa Tể Huyết Ma như tiếng chuông trời: "Ngươi cũng không dễ dàng, lần này ta giúp ngươi.”
Dứt lời.
Ánh mắt đỏ thẫm của hắn dừng lại trên người Diệp Tu Duyên: "Vô Thủy Phàm Thể, thời đại này còn có thiên kiêu như ngươi.”
Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Diệp Trường Sinh: "Khặc khặc, máu Thần Ma nồng đậm, ngươi cũng rất tốt.”
Diệp Trường Sinh thấy Chúa Tể Huyết Ma nhìn hắn, thỉnh thoảng liếm liếm môi, có ý gì, hắn đây là muốn ăn ta sao?
Ăn thịt người cũng không tốt đâu.
Thật tàn nhẫn.
Ta cũng không phải Đường Tăng.
"Thiếu chủ, ngươi lui ra sau, ta muốn đại khai sát giới." Diệp Tu Duyên đột nhiên mở miệng: "Đừng để người bị máu bắn tung tóe.”
Diệp Trường Sinh nói: "Tu Duyên, ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Diệp Tu Duyên nói: "Cho ta thời gian hai kiếm, giải quyết được.”
Diệp Trường Sinh yên tâm gật gật đầu: "Vậy ngươi bận rộn, ta ở một bên quan sát chiến đấu.”
Chúa Tể Huyết Ma đạp không mà đi, mỗi một bước hạ xuống, biển máu che trời nhấc lên sóng biển thật lớn: "Huyết Ma, Chúc Cửu.”
Diệp Tu Duyên nói: "Phàm kiếm, Diệp Tu Duyên.”
Chúc Cửu nói: "Đã lâu không ra tay, ngươi có thể chết trong tay ta, hẳn là cảm thấy vinh hạnh.”
"Bắt đầu đi!" Diệp Tu Duyên trầm giọng: "Ta đang rất gấp.”
Chúc Cửu cười lạnh một tiếng: "Huyết hải vô biên.”
Theo lời nói, biển máu sôi trào giống như một con rồng giận dữ cuồng bạo, nuốt thiên phệ nhật, bao phủ trên người Diệp Tu Duyên.
Hai tay Diệp Tu Duyên chắp sau lưng, không sợ hãi chút nào: "Vạn kiếm trảm!”
Ngay sau đó.
Một kiếm quang từ Cửu Thiên hạ xuống, chém vào trên người Chúc Cửu...
Một kiếm.
Trăm kiếm.
Ngàn kiếm.
Vạn kiếm.
Một kiếm mạnh hơn một kiếm.
Hủy thiên, diệt khung.
Đây mới là kiếm tu, kiếm kỹ thật khủng bố.
Diệp Trường Sinh tự nhận mình chưa bao giờ thiếu thần thông kiếm đạo, nhưng Diệp Tu Duyên với vạn kiếm trảm này thật sự khiến hắn rất động tâm.
Trong nháy mắt vạn kiếm hủy diệt mạnh mẽ, lợi hại.
Chúc Cửu nhìn biển máu trước mặt bị kiếm quang chém nát: "Thú vị, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Diệp Tu Duyên nói: "Sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Diệp Tu Duyên xuất hiện một thanh trường kiếm toàn thân sáng ngời: "Diễn!”
Một kiếm chém ra, vạn cổ tinh thần mênh mông, giống như dưới một kiếm quang hoa, trong nháy mắt trở nên ảm đạm phai mờ.
Làm cho trời đất run rẩy.
Làm chư thiên thần ma hoảng sợ.
Một kiếm phong hoa này, không gian ngưng đọng, thời không dừng lại, vạn đạo thần phục, vũ trụ hoảng sợ.
Vạn linh lui ra.
Trong nháy mắt.
Diệp Trường Sinh nhìn kiếm quang tiên khung, cả người hơi thất thần, không thể tin được Diệp Tu Duyên có thể phóng thích kiếm đạo thần thông khủng bố như vậy.
Biết, Diệp Tu Duyên vô địch.
Không biết trình độ kiếm đạo của hắn lại đạt được thành tựu như thế.
Tự thẹn không bằng.
Ít nhất, trình độ kiếm đạo hiện tại của hắn không thể giống Diệp Tu Duyên.
Diệp Trường Sinh cảm thấy tò mò, thần thông kiếm đạo khủng bố như vậy, vì sao Diệp Tu Duyên lại đặt tên - Diễn?
Vĩnh Hằng bất diệt?
Ánh mắt Chúc Cửu lộ vẻ sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Hàn Vô Địch: "Ngươi hố ta?”
Hàn Vô Địch ngây ngốc, tuyệt đối không ngờ Diệp Tu Duyên lại mạnh mẽ như vậy: "Chúa Tể Huyết Ma, sao ta có thể hãm hại ngươi, ta chưa từng nghĩ tới hắn lại mạnh mẽ như vậy.”
“Huyết độn!” Chúc Cửu để lại một luồng phân thân: "Mang ta rời đi!”
Dứt lời.
Biển máu trên hư không biến mất, chỉ để lại kiếm khí cổ xưa bất diệt, Hàn Vô Địch nhìn quyển trục bay tới, vừa muốn thu vào trong linh giới, một giọng nói mênh mông vô cùng truyền đến.
"Chớ động, nếu không chết."
Hàn Vô Địch theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Tu Duyên ngạo nghễ đứng trên kiếm quang, tóc dài như mưa, mắt như sao, tư thế tiên tư vô song tản ra hàn khí bức người.
Không dám nhúc nhích.
Thật sự không dám nhúc nhích.
Giờ phút này, vô số kiếm quang trên Cửu Thiên đều nằm trong tay Diệp Tu Duyên, trong lòng Hàn Vô Địch rõ ràng, chỉ cần mình thu quyển trục, sợ trong nháy mắt sẽ chôn vùi dưới kiếm quang.
Trong lúc nhất thời, trong không khí tràn ngập bất an, hơi thở sợ hãi, chuyện đã đến nước này, đương nhiên Hàn Vô Địch sẽ không để ý nhiều như vậy.
Cho dù lão ra có thể sống sót hay không cũng không rõ.
Diệp Tu Duyên tiện tay vung lên, quyển trục màu máu bay về phía Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, quyển trục này không tệ, đưa cho ngươi.”
Chương 1045: Người nào động, người đó chết (3)Diệp Trường Sinh nói: "Vậy ta sẽ không khách khí.”
Diệp Tu Duyên quay đầu nhìn Hàn Vô Địch: "Ra tay, ta nhường ngươi ba chiêu.”
Cái này...
Thương tổn không lớn, xúc phạm rất mạnh.
Hàn Vô Địch từng là người nghiền ép một thời đại, chưa từng bị người ta khinh thường như vậy?
Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn.
Im lặng trong chớp mắt.
Lòng bàn tay Hàn Vô Địch xuất hiện vài đạo minh văn, tiện tay vung lên, bay về phía Diệp Tu Duyên.
̀m.
̀m.
Tiếng nổ vang lên, minh văn bốc cháy giống như một vầng mặt trời chói chang treo trên bầu trời, từng lực hủy diệt lan tràn ngăn cản Diệp Tu Duyên.
Theo minh văn thiêu tàn, trong hư không, dường như bình chướng thái dương hắc động biến mất, mọi người ngưng thần nhìn lại, phát hiện Hàn Vô Địch biến mất không thấy.
Lão ta ngồi chến xa biến mất.
Trốn sao?
Vậy mà để cho lão ta chạy trốn.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng.
Giờ khắc này.
Diệp Tu Duyên đi trong hư không, bay xuống bên cạnh Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, ta phải đi rồi.”
Diệp Trường Sinh nói: "Đi đâu!”
"Vũ Trụ Thần Môn." Diệp Tu Duyên nói: "Thiếu chủ yên tâm, lần này đi, Vô Thủy Cung sẽ không còn, cho hắn chạy trước một lát.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Đi Vũ Trụ Thần Môn làm gì?”
Diệp Tu Duyên nói: "Lấy một thanh kiếm.”
Diệp Trường Sinh giật mình: "Lấy thực lực của ngươi bây giờ còn cần kiếm sao?”
Diệp Tu Duyên lắc đầu, cười nói: "Không phải cho ta, là cho ngươi.”
Cho hắn sao?
Diệp Trường Sinh hơi ngoài ý muốn: "Kiếm gì, ta tự mình đi lấy.”
Diệp Tu Duyên nói: "Kiếm Trấn Trụ, không phải ta không thể có kiếm này, ta có chút chuyện xưa với kiếm này.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, giơ tay đưa một quyển sách cổ cho Diệp Trường Sinh: "Thiếu chủ, Vạn kiếm trảm và Diễn đều ghi lại ở bên trong, Thiếu chủ có thời gian có thể nhìn một chút.”
Diệp Trường Sinh nói: "Không cần, ta đã ghi nhớ. Chỉ là tò mò, vì sao kiếm cuối cùng của ngươi lại đặt tên là Diễn?”
Diệp Tu Duyên nói: "Đại đạo chí giản, ngộ ở tự nhiên, trong lòng có kiếm, kiếm sẽ vô địch. Khi tất cả mọi thứ bắt đầu, tất cả mọi thứ là đơn giản nhất, sau khi tiến hóa mới trở nên phức tạp.”
"Mà một kiếm cuối cùng của ta chính là sau khi diễn hóa mới xuất hiện, lập tức lấy tên là Diễn."
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Tốt!”
Thân ảnh Diệp Tu Duyên chợt lóe, biến mất tại chỗ, trên hư không truyền đến giọng nói của hắn: "Không tiễn!”
Diệp Tu Duyên rời đi.
Kiếm quang tung hoành trên hư không sụp đổ, trong nháy mắt hóa thành hư vô.
Tất cả mọi thứ đã được khôi phục như ban đầu.
Trên Chiến Trường Vạn Tộc.
Chỉ còn lại nhóm người Diệp Đãng Thiên, Diễm Xích Vũ và tu sĩ hai tộc ma yêu, những người khác đã chạy mất dạng từ lâu.
Đừng nói bọn họ có thể tham dự đại chiến vừa rồi, ngay cả tư cách nhìn cũng không có.
Quá sợ hãi.
Lúc này.
Diễm Xích Vũ, Diệp Đãng Thiên, Ngao Hoàng, Hoa Ảnh Vũ, Diệp Thập Vạn, Vân Thánh Thần, Dạ Vị Ương đi tới bên cạnh Diệp Trường Sinh.
Vân Thánh Thần nói: "Diệp tiểu hữu, không nghĩ tới bên người ngươi còn có cường giả khủng bố như vậy.”
“Ngươi nói Tu Duyên à!” Diệp Trường Sinh nhìn Vân Thánh Thần: "Hắn cũng chỉ là một trong những tùy tùng của ta, thực lực cũng không tính là mạnh nhất."
Vân Thánh Thần: "...."
Dạ Thương Uyên nói: "Lúc này may mắn có Diệp tiểu hữu, nếu không hai tộc ma yêu chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục.”
Diệp Trường Sinh nói: "Không sao, bọn họ đến vì vũ trụ bản nguyên thì chính là kẻ địch của ta.”
"Hiện tại đại chiến kết thúc, chúng ta phải rời khỏi Chiến Trường Vạn Tộc, Vân lão, Dạ lão có tính toán gì trong tương lai chưa, có muốn rời đi với ta hay không?"
Vân Thánh Thần nói: "Chúng ta xin nhận ý tốt của Diệp tiểu hữu, hai tộc ma yêu hai tộc còn có sứ mệnh còn dang dở, hiện tại đã thoát khỏi khốn cảnh, chúng ta chuẩn bị rời khỏi Vạn Yêu Sơn.”
Diệp Trường Sinh nói: "Cũng tốt, chúng ta có duyên gặp lại.”
Vân Thánh Thần gật đầu: "Tiểu hữu yên tâm, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Ngay sau đó.
Tu sĩ hai tộc ma yêu theo sát sau lưng Vân Thánh Thần rời đi, đi về phía trước, Dạ Thương Uyên nói: "Lão Vân, vì sao không ở lại bên cạnh Diệp tiểu hữu?”
Vân Thánh Thần nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc, ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta hôm nay có tư cách ở lại bên cạnh hắn sao?”
Dạ Thương Uyên trầm mặc không nói.
Phía bên kia.
Diệp Trường Sinh nhìn mọi người: "Đi thôi, về Chiến Giới trước.”
Đại chiến kết thúc, đi đâu?
Hắn vẫn cảm thấy con đường phía trước hơi mờ mịt, tính toán trước tiên tiến vào Chiến Giới, sau đó theo lão Hắc đi tìm phụ thân hắn.
Đoàn người cưỡi gió bay lên, lướt nhanh về phía Chiến Giới.
Vào Chiến Giới.
Đám người Diệp Trường Sinh bay xuống đường dài, giờ phút này, trong thành không một bóng người, trên đường dài vô cùng vắng vẻ.
Diệp Đãng Thiên nói: "Tiểu tử, người nơi này đều chạy trốn.”
Diệp Trường Sinh híp mắt, nhìn về phía cuối con đường dài: "Đi ra đi.”
Dứt lời.
Một bóng người xuất hiện trên đường dài, dáng người vẫn khôi ngô như vậy, người tới không phải người khác, chính là chiến vô song.
Chương 1046: Không thể coi là thậtDiễm Xích Vũ nói: "Là nàng, cô nương này lại không đi.”
Chiến Vô Song xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh: “Diệp công tử có gặp Giới Chủ không?”
Diệp Trường Sinh nói: "Phong Thanh Dương sao? Chết rồi.”
Chiến Vô Song biến sắc: “Người nào giết Giới Chủ?”
Diệp Trường Sinh nói: "Ta giết.”
Chiến Vô Song nói: "Diệp công tử cũng bởi vì Giới Chủ ép ngươi vào Vạn Yêu Sơn nên giết hắn sao?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu: "Giết thì giết, ta còn cần phải giải thích với ngươi?”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi ta chính là người đứng đầu Chiến Giới, nếu ngươi nguyện ý lưu lại, ta hoan nghênh, nếu không muốn, lập tức rời đi.”
Chiến Vô Song nói: "Chiến Thành là nhà của ta, ta sẽ không rời đi.”
Thật ra, sở dĩ nàng quan tâm cái chết của Phong Thanh Dương cũng không phải muốn báo thù cho lão ta. Phong Thanh Dương đã từng đồng ý với nàng, chỉ cần giúp lão ta lấy lại đủ vĩ trụ bản nguyên thì sẽ trả Chiến Thành lại cho Chiến gia.
Hiện tại Phong Thanh Dương đã chết, Diệp Trường Sinh trở thành người đứng đầu Chiến Giới, vậy có thể lấy Chiến Thành về hay không phải xem Diệp Trường Sinh có mở miệng hay không.
Chiến Vô Song đã nhắc với trưởng lão trong tộc nhiều lần, vũ trụ khởi động lại thì thời đại khác sẽ bắt đầu, đây sẽ là một thời đại hoàn toàn mới.
Chiến gia cần gì phải rối rắm ở vị trí chủ thành, nhưng gia chủ Chiến gia chủ nói cho nàng biết rõ rành, Chiến Thành xưa nay đều thuộc về Chiến gia, tuyệt đối không thể mất ở trong tay hắn.
Con người chính là ngu ngốc như vậy.
Con người chính là chấp nhất như vậy.
Chiến Vô Song thấy Diệp Trường Sinh muốn đi, vội vàng nói: "Diệp công tử, ta có một yêu cầu quá đáng.”
"Cứ nói!"
"Có thể giao Chiến Thành cho Chiến gia quản lý hay không?" Giọng nói Chiến Vô Song khẽ run, hỏi.
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi muốn, cho ngươi.”
Dù sao hắn cũng sẽ không ở lại Chiến Giới, một tòa thành trì mà thôi.
Chiến Vô Song vội vàng khom người một cái: "Đa tạ Diệp công tử.”
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi xứng đáng, mới vào Chiến Giới, ngươi giúp ta không ít.”
Chiến Vô Song nói: "Mời Diệp công tử vào Chiến gia ta một lần.”
Diệp Trường Sinh khoát tay áo: "Không cần, chúng ta sẽ không dừng lại ở đây quá lâu.”
Dứt lời.
Hắn di chuyển về phía trước, bên tai truyền đến âm báo của hệ thống: [Đinh, chúc mừng chủ nhân đã thành công chém giết Phong Thanh Dương, trở thành người đứng đầu Chiến Giới mới, đạt được một gói quà phần thưởng thế lực của hệ thống.]
Diệp Trường Sinh không rung động chút nào: "Lão Hắc, Xích Vũ, các ngươi định khi nào sẽ rời đi?”
Ngao Hoàng nói: "Trước tiên ta dẫn Thiếu chủ đi Di Thất Diện Vị, sau đó sẽ rời đi một khoảng thời gian.”
Diễm Xích Vũ nói: "Chủ nhân, ta không có ý định rời đi!”
Diệp Trường Sinh nói: "Xích Vũ, ngươi vẫn đè nén chính mình như vậy, có thể hay không tốt lắm hay không?”
Diễm Xích Vũ nghiêm túc nói: "Sẽ không cảm thấy áp lực, ta có biện pháp giải quyết.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Đã như vậy, vậy chúng ta đi, lão Hắc, ngươi đến dẫn đường, đi tới Di Thất Diện Vị.”
Đúng lúc này.
Hai bóng người từ trên cao bay xuống xuất hiện trên đường dài, cách Diệp Trường Sinh không xa, người tới không phải ai khác, chính là Không Kiến và Nhậm Ngã Cuồng.
Không Kiến tiến lên, chắp tay trước ngực: "A di đà Phật, tiểu tăng đã gặp Diệp thí chủ.”
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi biết ta?”
Bịch bịch.
Không Kiến trực tiếp quỳ xuống đất.
Diệp Trường Sinh nói: "Hòa thượng, ngươi làm gì vậy?”
Không Kiến nói: "Xin Diệp thí chủ thu bần tăng làm đồ đệ.”
Diệp Trường Sinh: "..."
Hòa thượng, ngươi tu Phật pháp, ta là kiếm tu, hai chúng ta khác chuyên môn.
Không Kiến nói: "Sư phụ ở trên, đồ nhi chỉ cầu sư phụ truyền cho ta đạo chưởng pháp từ trên trời giáng xuống.”
"Ngươi muốn học Phục Ma Đại Ba Chưởng? Không đúng, Vạn Phật tát? Cũng không đúng, ngươi muốn học Như Lai Thần Chưởng?”
Diệp Trường Sinh nhìn Không Kiến, không nghĩ tới hắn lại vì một đạo thần thông mà bái mình làm thầy, hòa thượng này thật đúng là một võ si.
Tiếp theo, hắn nhìn Nhậm Ngã Cuồng: "Ngươi cũng đến bái sư sao?”
Nhậm Ngã Cuồng nói: "Không, ta đến với hắn.”
Không thấy nói: "Sư phụ, tên điên muốn khiêu chiến với ngươi, nhưng hiện tại hắn không dám.”
Diệp Trường Sinh nói: "Ngươi muốn khiêu chiến với ta?”
Nhậm Ngã Cuồng lắc đầu: "Không có, không có, chỉ là nói đùa, không thể coi là thật, không thể coi là thật.”
Không Kiến còn đang quỳ.
Hắn rất thành kính, chính là muốn bái Diệp Trường Sinh làm thầy, không vì cái gì khác, chỉ vì một đạo chưởng pháp.
Diệp Trường Sinh hơi giơ tay lên, ý bảo Không Kiến đứng lên: "Hòa thượng, ngươi thật sự muốn bái ta làm sư phụ?”
Không Kiến nói: "Nếu sư phụ không tin, bần tăng lại dập cho ngươi mấy cái.”
Người thực tế.
Diệp Trường Sinh nói: "Dập đầu thì không cần, ta muốn nghe suy nghĩ thật sự của ngươi.”
Không Kiến suy nghĩ trong chớp mắt, ngu ngơ cười nói: "Sư phụ có hậu trường cứng rắn, bần tăng nhìn đại chiến Vạn Yêu Sơn, cảm thấy đi theo sư phụ có tiền đồ.”
Diệp Trường Sinh nói: "Không phải ngươi nên thanh tâm quả dục, không cầu danh lợi, không màng phú quý sao?”