Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ ( Dịch )

Chương 73 - Chương 1444: Hóa Thành Long Côn, Đứng Đầu Vạn Cổ

Chương 1444: Hóa thành Long Côn, đứng đầu vạn cổ

Tàng Thất lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Diệp huynh, ngươi cũng biết một đường đi tới đây, bần tăng không phải đang tu luyện thì chính là tu luyện trên đường.”

"Những năm nay bần tăng đã trải qua những chuyện gì?”

"Kết quả một thân tu vi vẫn yếu như vậy, luôn nghĩ muốn đánh một chầu với ngươi, nhưng như thế nào cũng không làm được.”

Diệp Trường Sinh nói: “Hòa thượng, mục tiêu của ngươi không cần là ta, bằng không thì ngươi sẽ mệt đến kiệt sức.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Mọi người đều biết ta là một người rất nhanh.”

“Nhất là về mặt tu luyện, ngươi có thể để mục tiêu của mình thấp một chút, trước tiên hãy đột phá đến cấp Quy Khư.”

Tàng Thất: “…”

Bần tăng vẫn có suy nghĩ xuống nghỉ ngơi trước, để mình ngừng một chút.

Dục tốc bất đạt.

Nghỉ ngơi thích hợp một chút cũng có thể chứ.

Diệp Trường Sinh nói: “Hòa thượng, ngươi định nghỉ ngơi bao lâu?”

Tàng Thất suy tư: “Nửa năm.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Nửa năm, đội sản xuất lừa cũng không dám nghỉ ngơi giống như ngươi.”

"Ngươi biết nửa năm có ý nghĩ thế nào không?”

Nói đến đây, hắn chậm rãi đưa ray ra, lòng bàn tay xuất hiện một cuốn sách cũ: "Chớ nghỉ ngơi, cho ngươi quyến sách tu luyện này.”

Mắt Tàng Thất sáng lên, Diệp Trường Sinh cho sách cổ, vậy chắc chắn là đồ siêu tốt.

[Phật Pháp: Từ nhập môn đến tinh thông]

Nhìn sách cổ trong lòng bàn tay, Tàng Thất muốn cười khổ cũng không được, vốn tưởng rằng được cho sách chí cao vô thượng gì, trăm triệu lần không nghĩ tới Diệp Trường Sinh lại cho hắn cuốn sách về Phật Pháp bình thường như thế.

Khi mới bắt đầu học hắn đã học sách này rồi, chẳng lẽ hiện tại còn phải tiếp tục tu luyện sao?

Diệp Trường Sinh nói: “Hòa thượng, ngươi hãy nghiên cứu sách Phật Pháp này một lần nữa, ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.”

Khuôn mặt Tàng Thất hiện lên vẻ nghi ngờ, đưa tay lật xem sách cổ trong tay, vẻ mặt lại trở nên hưng phấn.

Bản Phật Pháp này có ít đồ nha.

Trong đó có ghi chép về bảy môn đại thần học.

Hư ảo bản nguyên.

Phật phá Tam Sinh.

Đại Phạm Bàn Nhược.

Tâm dục vô ngân.

Tuế nguyệt chi đạo.

Thái Thượng Phật Kinh.

Phật bản thị đạo.

Diệp Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Tàng Thất: “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, có thể lập địa thành Phật hay không thì phải hoàn toàn dựa vào giác ngộ của ngươi.”

Tàng Thất gật đầu: “Diệp huynh, bần tăng đột nhiên lại yêu ngươi.”

Diệp Trường Sinh nhận ra được tầm mắt của Tàng Thất: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngay sau đó, hắn vội vàng đuổi theo Mộc Thất An.

Hòa thượng khủng bố, chớ tới.

Hắn luôn cảm thấy ánh mắt Tàng Thất nhìn hắn hơi là lạ.

Hi Khinh La thấy Diệp Trường Sinh đưa cho Tàng Thất Phật Pháp chí cao vô thượng thì trên mặt hiện lên một ít không vui.

Nàng chỉ muốn học tập bí thuật tăng cao tu vi của Diệp Trường Sinh nhưng nam nhân này thật sự quá keo kiệt.

Đi vào Côn Bằng Tộc.

Mộc Thất An vội vàng cho người đi chuẩn bị phòng, tiên tổ từng nói Diệp Trường Sinh là chủ nhân của Côn Bằng Tộc, chỉ có đi theo hắn thì Côn Bằng Tộc mới trở lại đỉnh cao.

Lời của tiên tổ giống như thánh chỉ.

Mộc Thất An và người trong tộc đều ghi nhớ khắc sâu lời nói này trong tâm khảm, hiện tại trong lòng bọn họ, sự tồn tại của Diệp Trường Sinh như thần linh.

Vừa rồi Diệp Trường Sinh còn ban thưởng cho bọn hắn huyết mạch và bảo thuật cũng đã đủ chứng minh điều này.

Tinh huyết Côn Bằng.

Bảo thuật Côn Bằng.

Cho dù bên trong Côn Bằng Tộc cũng không có, Diệp Trường Sinh vung tay lên đã ban thưởng cho bọn họ, quả thực là hào phóng không giống bình thường.

Thật ra không biết, Diệp Trường Sinh đã giữ lại cho mình thần thông bản mệnh mạnh mẽ thật sự của Côn Bằng Tộc.

Về đến phòng, Diệp Trường Sinh ngồi xếp bằng, ba giọt máu tinh khiết Côn Bằng xuất hiện trước mặt hắn, theo máu tiến vào cơ thể, sức mạnh mạnh mẽ từ trên người hắn phun ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn tiếp nhận truyền thừa thần thông bản mệnh của Côn Bằng Tộc, một sự đau đớn xé rách truyền đến khiến thân thể giống như lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.

Hóa thân Côn Bằng?

Bịch.

Bóng dáng hắn biến mất ở trong phòng, lên như diều gặp gió, đi về phía cửu tiêu tiên khung.

Tinh huyết Côn Bằng bắt đầu dung hợp với Long Huyết trong cơ thể hắn, máu trong kinh mạch như nước sôi, vô cùng cuồng bạo, bá đạo.

Thân thể đạt đến cực hạn, lúc nào cũng có thể phá vỡ giới hạn.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, có thể hóa thân Lon Côn, có lập tức hóa hình hay không?]

Long Côn?

Còn mạnh hơn Côn Bằng sao?

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, Long Côn chính là Thần Long và Côn Bằng dung hợp mà ra, chiếm lực đứng đầu vạn cổ.]

[Chủ nhân trước tiên hóa hình chẳng qua chỉ tương đương với chiến lực của Long Côn còn nhỏ, cấp bậc của chủ nhân không ngừng tăng lên thì sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng.]

Diệp Trường Sinh không chút do dự trực tiếp hóa hình, một Long Côn nổi lên với gió, lên chín vạn dặm như diều gặp gió.

Trong sách có nói, Côn Bằng hóa mưa bay xuống trời, gió thổi chín vạn dặm chấn động biển, vỗ lên mặt nước rộng bao la.

Chương 1445: Hóa thành Long Côn, đứng đầu vạn cổ 2

Trong “Tiêu Dao Du” có ghi lại “Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn to lớn không biết đến mấy ngàn dặm. Hóa làm chim tên là Bằng, lưng Bằng dài không biết ngấy ngàm vạn dặm. Tức giận mà bay, cánh nó như đám mây che trời.”

Diệp Trường Sinh không nghĩ tới lĩnh ngộ thần thông bản mệnh của Côn Bằng Tộc thì chính mình là hóa thân thành Long Côn, đây chính là thần thú còn mạnh hơn Côn Bằng.

Cho dù là công kích hay phòng ngự thì đều là tồn tại mạnh mẽ nhất trong vũ trụ.

Hiện tại chỉ là Long Côn còn nhỏ mà đã có lực phá hoại như vậy sau khi hóa hình, ngươi nó có khiến người khác sợ hãi không?

Giờ khắc này, tu sĩ Côn Bằng Tộc dưới sự dẫn dắt của Mộc Thất An đều đang đứng ngạo nghễ trên dãy núi, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn Long Côn chao liệng trên cửu thiên.

Bịch.

Bịch.

Mộc Thất An quỳ xuống.

Những người khác trong tộc cũng nhanh chóng quỳ xuống đất. Côn Bằng chính là tồn tại thần thánh nhất trong tộc bọn hắn nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở đây, mọi người đều tưởng rằng tiên tổ phù hộ.

Bịch.

Diệp Trường Sinh lại hóa thành người, đứng trên đỉnh vạn mây, mọi người không dám tin vào hai mắt của mình.

Mộc Thất An điên cuồng nuốt nước miếng: “Diệp công tử, là Diệp công tử, hắn lại hóa thân thành thần thú Côn Bằng.”

“Diệp công tử là hi vọng của Côn Bằng Tộc chúng ta, chúng ta nhất định phải thể chết cũng theo.”

Trong hư không, Diệp Trường Sinh không biết suy nghĩ của nhóm người Mộc Thất An, vẫn đắm chìm trong sự vui sướng khi hóa thân thành Long Côn.

Sau khi cắn nuốt tinh huyết Côn Bằng, cấp bậc của hắn đã đột phá một bước nhỏ, thực lực lên đến cấp Quy Khư tầng thứ tám, lại có thêm phân thân loạn cổ, hóa thân Côn Bằng, dường như lại mạnh hơn một chút.

Trở lại Côn Bằng Tộc, hắn vừa mới tung bay nhảy xuống thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong viện, người tới không phải ai khác, chính là Hi Khinh La.

Sao nàng lại tới đây?

Vì một bí thuật mà đuổi theo không bỏ?

Nếu là bí thuật bình thường, nể mặt Hi Huyền, hắn sẽ không chút do dự truyền cho Hi Khinh La.

Cho dù Phần Huyết Cuồng Hóa hay Thần Ma Biến thì đều có yêu cầu với thân thể và huyết mạch, căn bản Hi Khinh La không thể tu luyện được.

Ánh mắt Hi Khinh La lấp lánh: “Ngươi lại mạnh lên.”

Diệp Trường Sinh nói: “Hi cô nương tìm ta có chuyện gì?”

Hi Khinh La nói: “Chính là chuyện bí thuật kia.”

Khát vọng, mong muốn.

Ánh mắt của nàng không lừa được người khác.

Vẻ mặt Diệp Trường Sinh nghiêm nghị: “Hi cô nương, sao ngươi lại cố chấp như thế? Bí thuật kia không thích hợp với ngươi.”

“Ta thấy ngươi sắp đột phá, vậy thì cho người bình linh dịch này, hẳn là có thể giúp ngươi đột phá cấp bậc.”

Hi Khinh La thu hồi linh dịch, còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Trường Sinh đã đi về phía Ninh Tuyền Cơ.

Ninh Tuyền Cơ xử lý Quý Cửu Giới chắc hẳn sẽ có ít tin tức có giá trị từ linh hồn hắn.

“Hố đen bản nguyên không có trên người hắn mà ở Đại Thiên Thế Giới, Hỗn Độn Thư Viện.”

Hỗn Độn Thư Viện?

Thì ra thế lực sau lưng Quý Cửu Giới là Đại Thiên Vũ Trụ.

Muốn có được toàn bộ hố đen bản nguyên thì phải đến Đại Thiên Vũ Trụ.

Diệp Trường Sinh thầm nghĩ.

Ninh Tuyền Cơ lại nói: “Bên trong linh hồn hắn, ngoại trừ Hỗn Độn Thư Viện ra thì còn có một thế lực khác, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ ra tay với ngươi thôi.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Huyết Quỷ Tông, nghe tên đã thấy không giống tông môn nghiêm chỉnh gì.”

Hi Khinh La ở bên cạnh trầm giọng nói: “Huyết Quỷ Tông là một nhánh của Huyết Thần Điện ở Đại Thiên Vũ Trụ, tông môn này thu thập huyết mạch mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, cho dù tu sĩ nhân loại hay là thần thú, hung thú, chỉ cần có huyết mạch mạnh mẽ thì ai đến bọn hắn cũng không từ chối.”

“Cuối cùn thì chiếm những huyết mạch này làm của riêng để tăng thực lực bản thân, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn ti tiện.”

Nói đến đây, nàng ngừng một chút mới tiếp tục: “Ở Đại Thiên Thế Giới có bốn thế lực không nên trêu vào, Kiếm Điện, Thái Thượng Cung, Huyết Thần Điện và Mộ Thần Môn.”

“Hai thế lực đầu là vì mạnh mẽ, còn hai thế lực sau quá mức quỷ dị, một cái đoạt máu, một cái trộm mộ, đơn giản chính là người thần tức giận.”

Nghe tiếng.

Diệp Trường Sinh xem như hiểu rõ vì sao Huyết Quỷ Tông sẽ tìm đến hắn, ai bảo hắn có huyết mạch mạnh mẽ.

Ưu tú luôn khiến người ta phiền não như vậy.

Ninh Tuyền Cơ lãnh đạm nói: “Ta xuống nghỉ ngơi trước, khi nào đi Đại Thiên Vũ Trụ thì nhớ cho người đến thông báo cho ta.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Nữ nhân này… Thật hiểu ta.”

Hi Khinh La nói: “Ngươi muốn đi Đại Thiên Vũ Trụ?”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Thế giới bên ngoài tuyệt vời bao nhiêu, tiến vào dạo một vòng!”

Hi Khinh La lại nói: “Bây giờ ngươi đi Đại Thiên Vũ Trụ thì còn quá sớm, quá nguy hiểm.”

“Không sợ nguy hiểm, không sợ đau.” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Đầu ta cứng, không có việc gì.”

"Ý ta đã quyết, không cần khuyên.”

Chương 1446: Đầu ta cứng, không có việc gì.

Chớp mắt mấy ngày đã qua.

Diệp Trường Sinh củng cố tu vi, quyết định trước khi đi thì đi xem Mộc Thất An một chút, định giao Côn Bằng Tộc lại cho hắn, cũng không thể nhờ vả không.

Sau khi rời phòng, Mộc Thất An dẫn theo một người trẻ tuổi xuất hiện ở trong viện thì chợt thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện, hai người vội vàng tiến lên nghênh đón.

Mộc Thất An khom người vái chào: “Chủ nhân dự định muốn rời đi sao?”

Có quyết định như vậy, các ngươi đến đây là có chuyện gì?

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói xong, tầm mắt rơi vào trên người người trẻ tuổi, biết người này với Mộc Thất An có quan hệ mật thiết.

Mộc Thất An vội vàng nói: “Chủ nhân là hi vọng của Côn Bằng Tộc, còn xin chủ nhân có thể ban cho Tiểu Huyền một giọt tinh huyết Côn Bằng.”

“Người này vẫn luyên tu luyện chăm chỉ trong tộc, nhưng tư chất lại có chút khiếm khuyết nên con đường tu luyện không có thành tích gì, xin chủ nhân ban cho hắn một hồi cơ duyên.”

“Khí thế người trẻ tuổi không thể quá mạnh. Trên đời chưa bao giờ có chuyện một bước lên trời, căn cơ hắn không ổn, tâm cảnh khiếm khuyết, cho dù ta hắn một giọt tinh huyết Côn Bằng thì cũng không có tác dụng lớn với hắn. Mộc Tộc trưởng vẫn nên dẫn hắn trở về đi."

Diệp Trường Sinh liếc mắt một cái đã nhìn ra được Mộc Huyền trước mắt tâm thuật bất chính, cho dù dạng người này cố gắng hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.

Cách cục và tâm cảnh đã xác định cuộc đời hắn, không có hành động gì lớn.

Mộc Thất An khom người nói: “Chủ nhân, lão phu đường đột.”

Diệp Trường Sinh nói: “Đi gọi những người có tinh huyết Côn Bằng tới, ta có chuyện muốn nói.”

Mộc Thất An nhìn Mộc Huyền, hai người vội vàng rời khỏi viện nhỏ, qua một nén nhang, ba bóng người đã xuất hiện ở trong viện.

Diệp Trường Sinh nhìn về phía người trẻ tuổi kia: “Ngươi tên là gì?”

Người trẻ tuổi cung kính nói: “Hồi chủ nhân, ta gọi Mộc Thần.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Ngươi đi theo ta!”

Ngay sau đó.

Hắn dẫn Mộc Thần biến mất không thấy.

Hai người tiến vào trong Thương Khung Thần Cung, Diệp Trường Sinh lại nói: “Sau này ngươi hãy tu luyện ở đây, ta sẽ giúp ngươi đạt tới cấp Quy Khư, về sau Côn Bằng Tộc sẽ giao cho ngươi.”

“Ngươi có thể dẫn Côn Bằng Tộc đi đến đỉnh cao không?”

Mộc Thần lắc đầu: “Chủ nhân, ta không muốn ở lại Côn Bằng Tộc.”

Diệp Trường Sinh hơi ngoài ý muốn: “Không ở lại Côn Bằng Tộc, vậy ngươi định đi nơi nào?”

Bịch một tiếng, Mộc Thần đã quỳ xuống đất: “Ta muốn ở lại bên cạnh chủ nhân, mong ngươi thành toàn.”

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Ở lại Côn Bằng Tộc thì ta sẽ không có cách nào khiến mình thật sự trưởng thành, chỉ có ở bên cạnh chủ nhân thì mới có thể trở thành người giống như tiên tổ.”

"Ngươi khẳng định muốn ở lại bên cạnh ta?”

Diệp Trường Sinh nhìn Mộc Thần hỏi.

Mộc Thần gật đầu: “Khẳng đinh.”

Diệp Trường Sinh nói: “Cho ngươi năm năm, nếu ngươi có thể dẫn Côn Bằng Tộc dừng chân ở Đại Thiên Thế Giới, ta sẽ đích thân tới cửa dẫn ngươi rời đi.”

“Ngươi có thể không?”

“Có thể.” Mộc Thần kích động không thôi, cảm giác máu trong cơ thể đều đang sôi trào, đừng nói năm năm, cho dù năm mươi năm thì hắn đều nguyện ý.

Diệp Trường Sinh gọi Diệp Thập Vạn: “Dẫn hắn xuống tu luyện.”

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại thì bay xuống một tòa tiên cung.

Thái Sơ và An Lạc Nhi xuất hiện cách đó không xa, hai nàng không bế quan tu luyện mà ngồi ngay ngắn trong tiên cung.

Hơi thở như gió, tóc xanh tung bay.

Tầm mắt hai nàng rơi vào trên người Diệp Trường Sinh, từ từ đứng dậy đi về phía hắn.

Diệp Trường Sinh nhìn về phía Thái Sơ: “Nương tử, ngươi biết Mộc Cửu Thiên không?”

Thái Sơ nhẹ nhàng gật đầu: “Biết, hắn là người của Côn Bằng Tộc, vì sao đột nhiên tướng công lại hỏi về hắn?”

Diệp Trường Sinh nói: “Chúng ta từng gặp một lần.”

Vẻ mặt Thái Sơ thay đổi: “Vậy tướng công đã nhớ lại trận đại chiến kia rồi sao?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu: “Không có, nhưng ta biết chiến trường cổ cấm kỵ và Quân Dịch An."

Chiến trường cổ cấm kỵ!

Thái Sơ rơi vào trong hồi ức, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Trận đại chiến kia vẫn luôn ở trong đầu ta, nhưng lại mãi không thể ghép hình ảnh vào với nhau.”

Nghe tiếng, Diệp Trường Sinh biết tình huống của Thái Sơ giống hắn, trí nhớ trong đầu hắn còn thiếu một phần.

“Nương tử, nghĩ không ra thì đừng cố, không sớm thì muộn chúng ta sẽ lại tiến vào chiến trường cổ cấm kỵ, đến lúc đó sẽ biết được tất cả.”

“Đi, ta dẫn hai ngươi đi tu luyện.”

Không biết vì sao, từ sau khi có thể hóa thân thành Long Côn, Diệp Trường Sinh phát hiện hắn luôn nghĩ đến việc luyện võ công.

Kỳ lạ.

Thật sự quá kỳ lạ.

...

Mặt trời lên cao.

Ánh nắng chiếu lên cửa sổ rơi trên mặt đất, Diệp Trường Sinh từ trong tiên cung đi ra, cả người tinh thần tỏa sáng, vui vẻ đầy mặt, không có một sự mỏi mệt nào.

Thường nói: Từ xưa hào kiệt yêu núi cao, không thấy tiếng ngựa đạp đồng bằng.

Chương 1447: Hóa thân Long Côn, ta nuốt…

Câu này không sai chút nào.

Núi cao.

Thật là thơm.

Ngay sau đó, thân ảnh hắn xuất hiện bên cạnh Niết Bàn Thăng Huyết Trì, thấy Mộc Thần đang tăng huyết mạch trong Thăng Huyết Trì, nhìn dáng vẻ này là biết Diệp Thập Vạn cho Mộc Thần cái đầu rồng, tất cả mọi chuyện trong Thần Cung đều được hắn xử lý rõ ràng.

Diệp Thập Vạn nói: “Thiếu chủ, tiểu tử này có tiềm lực, có nghị lực, là một hạt giống tốt.”

Diệp Trường Sinh nói: “Vậy thì hãy bồi dưỡng thật tốt.”

Mấy ngày kế tiếp, Mộc Thần một mực tu luyện trong Thần Cung, tu vi của hắn tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn cách cấp Quy Khư một khoảng không nhỏ.

Diệp Trường Sinh để lại cho hắn một ít Trụ Hà thần thủy: “Trong khoảng thời gian này, thân thể và huyết mạch ngươi chiếm được đều tăng lên rất nhanh, tương lai cấp bậc sẽ nước chảy thành sông, không cần nóng vội, như vậy sẽ dễ dàng tổn thương thân thể.”

“Đi, rời khỏi nơi này trước!”

Ba người rời khỏi Thần Cung, xuất hiện trong Côn Bằng Tộc, trong không khí quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm.

Diệp Trường Sinh biến sắc: “Huyết Quỷ Tông?”

Ngay sau đó, biển máu trên hư không sôi trào, che khuất bầu trời, giống như từng con rồng máu tàn phá bừa bãi.

“Huyết Quỷ Tông tới, lại có chuyện làm rồi.” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói xong, một bóng dáng xinh đẹp đi tới bên cạnh hắn, Ninh Tuyền Cơ nói: “Có người Côn Bằng Tộc cấu kết với Huyết Quỷ Tông, nơi này đã bị Huyết Quỷ Tông bố trí đại trận khát máu.”

Diệp Trường Sinh nói: “Đại trận khát máu rất lợi hại sao?”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Có đại trận khát máu tồn tại, thực lực của Huyết Quỷ Tông sẽ tăng lên trên diện rộng.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Vậy ngươi nói nếu Huyết Quỷ Tông có máu tẩm bổ, bọn hắn sẽ biến thành cái gì?”

Ninh Tuyền Cơ không hiểu: “Thành cái gì?”

Diệp Trường Sinh nói: “Ma quỷ!”

Biển máu che trời, khuếch tán vô tận.

Sóng to gió lớn điên cuồng tàn phá bừa bãi.

Ban đầu còn định dùng sóng cả mạnh mẽ nhưng hôm nay thấy từ này lại không nghĩ tới biển rộng.

Diệp Trường Sinh ngẩng đầu nhìn đại trận trên hư không: “Rất dọa người.”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Huyết Quỷ Tông có chuẩn bị mà đến, có muốn ta ra tay trấn áp bọn họ hay không?”

Diệp Trường Sinh nói: “Vì sao lúc trước ngươi không trực tiếp ra tay mà phải chờ ta xuất hiện?”

“Hành động tranh công này của ngươi thật đáng nghi!”

Ninh Tuyền Cơ: “…”

Tranh công.

Vì sao bỗng nhiên nàng muốn đánh người như vậy chứ?

Côn Bằng Tộc có gian tế, nếu không phải vì ngươi bắt được người này, ngươi sẽ không thể xem được tình cảnh như bây giờ.

Ngay cả cơ hội để Huyết Quỷ Tông bày trận cũng không có.

“Về sau sẽ còn gặp tình huống như vậy, không cần hỏi ta, trực tiếp ra tay là được.”

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Nữ nhân cũng cần tâm ngoan thủ lạt.”

Nói đến đây, hắn bay lên trời, xuất hiện trong đại trận khát máu: “Huyết Quỷ Tông, các ngươi còn không ra tay?”

Bịch.

Bịch.

Ba bóng người từ trong đại trận bay ra, bóng hình xinh đẹp đứng lơ lửng giữa không trung, uy áp mạnh mẽ bao phủ trên người Diệp Trường Sinh.

Huyết Quỷ Tông chỉ có nữ tử sao?

Ba người này đều mặc quần áo màu đỏ, thân thể được phác họa đến vô cùng nóng bỏng, yêu dã.

Không thể không nói, người đến tuổi này đều tràn đầy vẻ thành thục.

Cũng chính là thời điểm chất lỏng béo khỏe nhất.

Vô cùng ngoan, không thể không nếm, không đúng, không thể không giết.

Ánh mắt Thánh nữ Huyết Quỷ Tông – Nhan Bích La lấp lánh, đánh giá Diệp Trường Sinh trước mắt, hiển nhiên là bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn.

Thời đại này còn có thiếu niên tuấn tú như vậy, nhất định phải làm hắn, không đúng, nhất định phải đạt được hắn.

Nhan Bích La lạnh nhạt nói: “Diệp Trường Sinh là kẻ địch của Huyết Quỷ Tông, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”

“Cân nhắc ở lại bên cạnh ta, ngươi có thể không cần phấn đấu nhiều năm.”

Lão bà vô sỉ.

Nhờ hắn có tâm chí kiên định không thì suýt chút nữa đã bị sắc đẹp lừa gạt.

Đừng nhìn người này còn trẻ, thật ra vô cùng già.

Diệp Trường Sinh nhìn Nhan Bích La: “Chỉ bằng ngươi mà muốn cật của con gà, đừng có mơ.”

Lúc này.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Nhan Bích La, người tới không phải ai khác, chính là Mộc Huyền. Hắn ta nhìn Diệp Trường Sinh, trong mắt đều tràn đầy ngọn lửa tức giận.

Mộc Huyền nói: “Nhan Thánh nữ, Diệp Trường Sinh có thể hóa thân Côn Bằng, lại có được huyết mạch thuần túy nhất của Côn Bằng, nếu giết hắn lấy máu, Thánh nữ đại nhân sẽ có thu hoạch to lớn.”

Nhan Bích La liếc mắt nhìn Mộc Huyền, khi Diệp Trường Sinh còn chưa xuất hiện, nàng ta nhìn Mộc Huyền tuổi trẻ có sức sống, nhưng hiện tại nàng ta chỉ muốn đạt được Diệp Trường Sinh.

Dù sao nhan sắc đã quyết định thắng thua, Mộc Huyền trực tiếp bị nghiền ép.

“Mộc Huyền, ngươi yên tâm, đã đồng ý cho ngươi Côn Bằng tinh huyết, ta sẽ làm.”

Mộc Huyền run lên, thấy Nhan Bích La có chút si mê nhìn Diệp Trường Sinh, trong nháy mắt hắn ta đã lên cơn giận dữ.

Ban đầu Nhan Bích La còn gọi hắn ta là Tiểu Huyền Huyền, cũng bởi vì Diệp Trường Sinh xuất hiện mà trong nháy mắt hắn ta đã bị thất sủng.

Chương 1448: Hóa thân Long Côn, ta nuốt… 2

Tên Diệp Trường Sinh này thật sự là quá khinh người.

Dáng dấp đẹp trai thì có thể hung hăng càn quấy sao?

Cho dù hắn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không có cách nào, ai bảo hắn ta đánh không lại Diệp Trường Sinh.

Nhan Bích La lại nói: "Diệp Trường Sinh, ta thật sự không muốn ra tay với ngươi, tại sao phải chấp mê bất ngộ?”

Trong giọng nói đều đầy sự trìu mến, đơn giản Diệp Trường Sinh là nam nhân mà nàng ta muốn.

Càng nhìn càng thích.

Càng nhìn càng muốn đánh ngã hắn.

Nàng ta chính là như vậy, với đồ vật và người mà mình thích cho tới bây giờ sẽ không giữ lại bất cứ điều gì.

Trần trụi.

Diệp Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn đại trận khát máu bao phủ trên hư không: “Ngươi ỷ vào đại trận này sao?”

Xùy.

Ánh kiếm xé rách hư không.

Một kiếm mở trở, đại trận bị chôn vùi, bị ánh kiếm chia làm hai.

Đại trận hỏng rồi.

Mong muốn cắn nuốt huyết mạch để nâng cao thực lực của mình đã không còn hi vọng rồi.

Chỉ như vậy?

Mà các ngươi cũng muốn giết ta?

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Nhan Bích La và Mộc Huyền nhận ra được nguy hiểm, quay đầu nhìn lại phía sau, bóng lớn che trời đã bao trùm bọn hắn.

Diệp Trường Sinh đi ra từ trong bóng lớn, trong nháy mắt, trong mắt họn hắn tràn ngập chấn động, hoảng sợ, mờ mịt, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Vì sao lại đột nhiên xuất hiện hai Diệp Trường Sinh?

Mộc Huyền không tin vào hai mắt của mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Trường Sinh đang đứng ở ngay phía trước.

Sau khi liên tục xác định lại, hắn ta kêu thảm một tiếng, có quỷ!

Xùy.

Một kiếm mở trời từ trên cao hạ xuống.

Mộc Huyền hoảng sợ vạn phần, cố gắng thoát khỏi ánh kiếm vì nó không công kích hắn ta.

Bịch.

Nhan Bích La hóa thành một đoàn sương mù, tan biến dưới ánh kiếm nhưng Mộc Huyền thì không có may mắn như vậy.

Kiếm khí khuấy động tràn ngập trong không trung.

Đối mặt với ánh kiếm này, căn bản hắn ta không thể né tránh.

Ánh kiếm tiêu tán, Mộc Huyền cũng không thấy đâu.

Khụ khụ.

Tiếng ho nhẹ truyền đến, Diệp Trường Sinh theo tiếng nhìn lại, phát hiện Nhan Bích La xuất hiện cách đó không xa, trên người nàng ta đầy vết kiếm, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Chật vật đến cực điểm.

Ngươi lại còn sống.

Diệp Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.

Dưới một kiếm của hắn thế mà còn thoi thóp được: “Ta phải nghiêm túc.”

Nhan Bích La vội vàng nói: "Huyết Quỷ Vệ kết trận, chém giết Diệp Trường Sinh.”

Vốn định giữ lại một mạng của Diệp Trường Sinh nhưng hắn lại khiến mình bị thương nặng như vậy, nếu vừa rồi mình không sử dụng bí thuật của Huyết Quỷ Tông thì đã chết dưới ánh kiếm rồi.

Không thể ý vào việc ta thích ngươi mà ngươi có thể đánh ta đến chết.

Bịch.

Bịch.

Bóng dáng Huyết Quỷ Vệ di chuyển, tốc độ vô cùng nhanh, tấn công về phía Diệp Trường Sinh.

Ba người Ninh Tuyền Cơ, Hi Khinh La, Diệp Thập Vạn ngăn Huyết Quỷ Vệ trước mắt lại, Diệp Thập Vạn nói: “Thiếu chủ chớ động, giao cho chúng ta.”

Diệp Trường Sinh: “…”

Muốn ra tay một lần mà cũng khó như vậy?

Thần thức hắn bao phủ trên vùng trời Côn Bằng Tộc, thân ảnh lóe lên, bay thẳng lên đỉnh Cửu Tiêu.

Không biết bao lâu, bên trong hư không vô tận, Diệp Trường Sinh ngừng lại: “Ra đi!”

Một nam tử mặc áo đỏ đi ra từ hu không: “Thần hồn thật mạnh mẽ, cách xa như vậy mà ngươi có thể nhận ra được sự tồn tại của ta.”

Người của Huyết Quỷ Tông.

Tại sao phải trêu chọc ta, ngại sống lâu sao?

Nam tử áo đỏ híp mắt lại: “Nơi nào có huyết mạch mạnh mẽ, nơi đó có Huyết Quỷ Tông.”

“Muốn trách thì phải trách huyết mạch của ngươi quá mạnh.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Ý ngươi là huyết mạch của ta quá mạnh là sai sao?”

Nam tử áo đỏ gật đầu: “Ngươi không xứng có được huyết mạch này.”

Diệp Trường Sinh nói: “Huyết Quỷ Tông các ngươi không khỏi quá bá đạo.”

Nam tử áo đỏ nói: “Từ xưa đến nay Huyết Quỷ Tông đều làm việc như thế, ngươi có thể không phục, nhưng ngươi phải chết.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Không biết các hạ có thể để lại tên để ta chết được nhắm mắt không?”

"Thỏa mãn ngươi.” Vẻ mặt nam tử áo hồng hờ hững: “Tông chủ Huyết Quỷ Tông – Huyết Cô Mộc.”

“Được, ta biết rồi, ngươi đi đi!” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Vẻ mặt Huyết Cô Mộc ngây ra, lẳng lặng nhìn Diệp Trường Sinh, giống như đang nói, ta là tới giết ngươi.

Ta tới giết ngươi, không biết sao?

Diệp Trường Sinh lại nói: “Trở về Huyết Quỷ Tông chờ đi, rất nhanh ta sẽ tới diệt tông.”

Diệt tông?

Huyết Cô Mộc lạnh nhạt nói: “Diệp Trường Sinh, sợ là ngươi không rõ tình cảnh của mình rồi, ta giết ngươi là việc dễ như trở bàn tay.”

“Đều đi ra đi!”

Ra lệnh một tiếng, trăm bóng người xuất hiện bao vây Diệp Trường Sinh.

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt bình tĩnh: "Đây chính là cường giả của Huyết Quỷ Tông các ngươi sao? Tới hết rồi đúng không?”

Huyết Cô Mộc nói: “Thế nào, sợ sao?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu cười: “Sợ hãi, không có, nếu các ngươi đã tới rồi thì ta đỡ phải đi một chuyến đến Huyết Quỷ Tông.”

Chương 1449: Thời đại này thật không biết xấu hổ, còn không cho phép nói

Ngay sau đó.

Thân ảnh hắn lóe lên, hóa thân thành Long Côn bay lượn quanh đỉnh Cửu Thiên, nhìn xuống phía dưới, trăm bóng người nhỏ bé như sâu kiến.

"Ta nuốt…”

Cái quỷ gì đây?

Diệp Trường Sinh là hung thú sao?

Huyết Cô Mộc nhìn Long Côn che khuất bầu trời, đầu óc đều ngừng hoạt động.

Hóa thân Côn Bằng.

Từ trước đến nay chưa có ai.

Cho tới bây giờ hắn ta cũng chưa từng nghe nói Côn Bằng Tộc có người có thể hóa thân Côn Bằng.

Chủ yếu là hắn ta nhận được tin tức Diệp Trường Sinh là một kiếm tu nghiêm chỉnh, nhưng sao hắn có thể biến thân chứ?

Kiếm tu này không đứng đắn.

Trăm người hoảng hốt, thân ảnh run run, cả đám đều hóa đá.

Ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.

Ngang.

Ngang.

Rống to chấn động Cửu Tiêu, không gian lau động nghiền nát.

Long Côn đáp xuống cắn trời nuốt đất, trực tiếp hút toàn bộ bọn hắn vào trong miệng.

Con mẹ nó!

Miệng Long Côn giống như một vực sâu vô tận, trăm người Huyết Cô Mộc rơi xuống, giãy dụa, gào thét, kêu rên.

Nghiệp chướng.

Rốt cuộc bọn hắn trêu chọc gì vậy?

Giờ khắc này, cuối cùng bọn hắn đã hiểu rõ một đạo lý, thời đại này nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin được tin tức của bất cứ ai.

Đã nói là kiếm tu, lại biến thành Côn Bằng đáng sợ như vậy.

Bọn hắn bị chết oan.

Bọn hắn bị chết thảm.

Diệp Trường Sinh chao liệng trên cửu thiên, xuyên qua vạn biển mây, ngay khi trăm người vào thì bụng hắn lại có cảm giác.

Bịch.

Hắn biến lại thành người, đứng ở hư không vô tận, phát hiện bên trong đan điền xuất hiện một trăm vòng xoáy linh khí.

Thú vị.

Chính mình cắn nuốt trăm tên tu sĩ, sau khi vào cơ thể lại hóa thành vòng xoáy linh khí trong nháy mắt, những linh khí này có thể tăng cao tu vi.

Dường như hắn lại phát hiện một phương pháp tăng tu vi.

Thì ra đây mới là phương pháp sử dụng Long Côn chính xác.

Diệp Trường Sinh ngồi khoanh chân bắt đầu luyện hóa trăm vòng xoáy trong cơ thể, dưới sự dẫn dắt của khí Hồng mông, vòng xoáy linh khí hợp hai thành một.

Linh khí hùng hồn cuồn cuộn tràn ngập trong cơ thể hắn, cấp bậc từ Quy Khư cao nhất trực tiếp đột phá đến Thái Thủy tầng thứ hai.

Mặc dù chỉ tăng lên hai cấp bậc nhỏ nhưng Diệp Trường Sinh đã vô cùng vô cùng vô cùng hài lòng.

Tùy tiện cắn nuốt trăm người đã có thể tăng hai cấp bậc nhỏ, vậy nếu cắn nuốt ngàn người, vạn người thì sao?

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, không nên dùng phương pháp này, sẽ dễ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của ngươi.]

Diệp Trường Sinh nói: [Ngươi lại biết.]

Hệ thống nói: [Ta còn biết rất nhiều, biết chủ nhân rất yếu còn tự xưng là vô địch, một chút mặt mũi cũng không cần.]

Diệp Trường Sinh nói: [Hệ thống, ngươi tốt nhất đừng đắc ý, cẩn thận không ta giết ngươi.]

Giết hệ thống tế trời, pháp lực vô biên.

Hệ thống: [...]

Thời đại này thật không biết xấu hổ, còn không cho phép nói.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh lóe lên, xuất hiện trên Côn Bằng Tộc, lúc này đại chiến đã kết thúc.

Mọi người Côn Bằng Tộc thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện thì vội vàng bao vây tiến lên, dồn dập quỳ xuống đất thi lễ, Mộc Thất An trầm giọng nói: “Đa tạ chủ nhân ra tay giúp Côn Bằng Tộc ta tránh thoát kiếp nạn này.”

Diệp Trường Sinh hơi hơi đưa tay, Mộc Thất An lơ lửng trong không trung: “Mộc Huyền cấu kết với Huyết Quỷ Tông, đừng nói với ta là ngươi không biết rõ tình hình.”

“Làm người phải biết thỏa mãn, tự gây nghiệt, không thể sống.”

Mộc Thất An còn muốn mở miệng nói rõ lý do, đáng tiếc căn bản Diệp Trường Sinh cũng không cho hắn cơ hội, thân thể bị nghiền nát, trực tiếp hóa thành một dòng máu.

Làm người của Côn Bằng Tộc, quan trọng nhất là trung thành, ai dám phản bội thì sẽ có kết cục như hắn.

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói xong, tầm mắt rời vào trên người Mộc Thần: “Từ giờ phút này, Mộc Thần sẽ là Tộc trưởng của Côn Bằng Tộc.”

"Nơi này có ba giọt Côn Bằng tinh huyết, ba bảo thuật Côn Bằng, về sau ngươi giữ ở bên người tu luyện, dùng để bồi dưỡng đệ tử trong tộc.”

Mộc Thần khom lưng vái chào, hai tay hướng lên: "Đa tạ chủ nhân ban thưởng.”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Ta muốn rời đi, ngươi theo ta đi một đoạn!”

Mọi người Côn Bằng Tộc quỳ trên mặt đất, tầm mắt nhìn về phía Mộc Thần, chỉ thấy hắn đi theo bên người Diệp Trường Sinh, đi tới chân trời vô tận.

Trong khi tiến lên.

Lòng bàn tay Diệp Trường Sinh xuất hiện một viên linh giới: “Ngươi hãy giữ miếng linh giới này lại bên người, đừng quên ước định của chúng ta, ta sẽ chờ ngươi ở Đại Thiên Vũ Trụ.”

Mộc Thần nói: “Chủ nhân yên tâm, năm năm sau ta nhất định sẽ làm được!”

Diệp Trường Sinh khoát tay áo: “Chờ ngươi.”

Hắn tiêu sái rời đi.

Trên Trụ Côn.

Diệp Trường Sinh đứng ngạo nghễ trên boong thuyền, hai bên lần lượt là ba người Diệp Thập Vạn, Ninh Tuyền Cơ, Hi Khinh La.

Ninh Tuyền Cơ mở lời nói: “Muốn đi Đại Thiên Vũ Trụ, vẫn nên đi Huyết Quỷ Tông trước.”

Diệp Trường Sinh nói: “Đại Thiên Vũ Trụ, ta đã diệt Huyết Quỷ Tông.”

Chương 1450: Thời đại này thật không biết xấu hổ, còn không cho phép nói 2

Ninh Tuyền Cơ không có chút nào ngoài ý muốn: “Khó trách trên người ngươi có mùi của bọn họ, rất khó ngửi.”

Diệp Trường Sinh: “…”

Mùi gì?

Nàng cũng có thể ngửi được sao?

Ninh Tuyền Cơ lại nói: “Ta đi bế quan.”

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt nàng rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: “Không định để ta tiến vào Thần Cung sao?”

Diệp Trường Sinh nói: “Thực lực bây giờ của ngươi còn cần tu luyện trong Thần Cung sao?”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Ai mà chẳng thích hoàn cảnh tu luyện tốt chứ?”

Không biết xấu hổ.

Nhìn Ninh Tuyền Cơ tiến vào Thần Cung, Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Hi Khinh La: “Ngươi không đi tu luyện sao?”

“Không cần.” Hi Khinh La lắc đầu: “Cái này cho ngươi.”

Diệp Trường Sinh nhìn huyền thạch mà nàng đưa tới: “Vật gì đây, nếu là tín vật đính ước thì ta không thể nhận.”

Hi Khinh La: “…”

Ngươi cũng quá tự luyến.

Tổ gia gia ta nói, nếu như ngươi quyết định đến Đại Thiên Vũ Trụ thì để ta đưa ngươi miếng huyền thạch này.

Xem ra ngươi khăng khăng muốn đi Đại Thiên Vũ Trụ.

Diệp Trường Sinh nhận huyền thạch, thân ảnh lóe lên, tan biến trên boong thuyền, khi xuất hiện lại thì đi vào đỉnh lầu các, nhẹ nhàng bóp nát huyền thạch.

Phanh.

Một bức tranh xuất hiện ở trước mặt hắn, người trong bức họa chính là Hi Huyền.

Huyền thạch này có chút thú vị.

Giống với một đoạn phim mà Hi Huyền ghi chép cho hắn.

Hi Huyền trong hình nhắc nhở hắn, nếu không đi đến cấp Thiên Mệnh thì tốt nhất đừng đến Đại Thiên Thế Giới.

Mặt khác nói cho hắn biết Cửu Tinh Vũ Trụ sẽ cử hành một thịnh hội vũ trụ, hi vọng hắn có thể lấy được vị trí đầu tiên trong thịnh hội vũ trụ này.

Lấy được vị trí đầu tiên.

Nghe giống như hết sức thú vị.

Hắn không thể bỏ qua chuyện náo nhiệt như vậy.

Căn bản không phải vì Hi Huyền tăng ban thưởng, chỉ đơn giản là muốn tham gia thịnh hội để có nhiều bằng hữu hơn.

Hắn chỉ có một yêu cầu khi kết giao bằng hữu, khen ta, liều mạng khen.

Diệp Trường Sinh trở lại boong thuyền, quay đầu nhìn về phía Hi Khinh La: “Ngươi biết thịnh hội Cửu Tinh Vũ Trụ là gì không?”

Hi Khinh La nói: “Ngươi nói là đại hội vũ trụ đạo thống?”

Diệp Trường Sinh nói: "Có phải là đại hội tỷ thí hay không?”

Hi Khinh La gật đầu: “Đúng vậy, ngươi muốn tham gia sao?”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta ưu tú như vậy, nếu tham gia sẽ khiến thịnh hội này lu mờ ảm đạm.”

Hi Khinh La: “…”

Nói với ngươi như vậy đi, yêu cầu dự thi đại hội vũ trụ đạo thống cực kỳ hà khắc, trừ cái đó ra, nếu có thể đạt được vị trí đầu tiên của đại hội vũ trụ đạo thống sẽ tương đương với có được nước cờ đầu đến Đại Thiên Vũ Trụ.

Đương nhiên, ngươi cũng có thể trực tiếp đến Đại Thiên Vũ Trụ, tựa như ngươi là đệ tử Kiếm Điện, sau lưng có Kiếm Điện, nghe qua vô cùng lợi hại.

Một khi ngươi tiến vào Đại Thiên Vũ Trụ mà bị bại lộ thân phận đệ tử Kiếm Điện của mình thì sẽ không ngừng có kiếm tu tìm ngươi khiêu chiến.

Chính là sinh tử chiến.

Ngươi còn không thể từ chối, đây là quy củ của Đại Thiên Vũ Trụ.

Thế nhưng nếu ngươi có được một lệnh bài của đại hội đạo thống, sau khi tiến vào Đại Thiên Vũ Trụ, sẽ có rất nhiều thế lực ném cành ô liu ra cho ngươi.

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Có người đạt được vị trí thứ nhất toàn hạng mục không?”

Hi Khinh La biến sắc: “Toàn chức chi vương? Cho đến tận hôm nay, đại hội vũ trụ đạo thống chỉ có một toàn chức chi vương, nhưng đó là chuyện đã rất lâu rồi.”

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ có người thứ hai.”

Boong thuyền.

Hi Khinh La lẳng lặng nhìn Diệp Trường Sinh, người sau nói: “Sao, ngươi đang hoài nghi ta?”

“Ta không nghi ngờ ngươi!” Hi Khinh La lạnh nhạt nói: “Bởi vì ngươi có thể đứng đầu toàn mục.”

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Ngươi đã dự định muốn tham gia đại hội vũ trụ đạo thống, vậy thì để ta nói quy củ cho ngươi biết đi!”

Đầu tiên, muốn tham gia đại hội vũ trụ đạo thống, ngươi nhất định phải đến từ một tông môn.

Thứ hai, cấp bậc của người dự thi nhất định phải đạt đến Thái Thủy Vương là cấp bậc thật sự mà không phải sử dụng bí thuật cưỡng ép tăng cấp bậc.

Cuối cùng, người dự thi phải được đại hội vũ trụ đạo thống ban phát đạo thống lệnh.

Trước mắt ba yêu cầu này, một cái ngươi cũng không có.

Diệp Trường Sinh gật đầu, yêu cầu thứ nhất và thứ hai với hắn cũng không phải rất khó, nhưng cái cuối cùng là đạo thống lệnh kia thì làm sao mới đạt được?

Hi Khinh La lại nói: “Ngươi không cần lo lắng đạo thống lệnh, chờ ngươi đến Thái Thủy Vương là có thể tham gia khảo thí do Vũ Trụ Đạo Thống Phủ tổ chức, thông qua khảo thí thì ngươi có thể có đạo thống lệnh.”

Thì ra là thế.

Vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Việc cấp bách bây giờ là tăng cấp bậc.

Hiện tại hắn là Thái Thủy tầng thứ hai, cách Thái Thủy Vương còn một đoạn.

Diệp Trường Sinh nói: "Trong huyền thạch, Hi Huyền có nói đạt được vị trí đầu của toàn bộ hạng mục thì có thể tiến vào không gian vũ trụ đại đạo, đúng chứ?”

Chương 1451: Không dám nỗ lực, sợ ngươi tự ti

Hi Khinh La gật đầu: “Đúng là như thế.”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Ngươi biết nơi nào trong vũ trụ có khí đen tử vong không?”

Hi Khinh La lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Trường Sinh tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi biết nơi nào có thể nâng tốc độ tăng cao cấp bậc không?”

Cái này thì ta biết một chỗ.

Có điều thật sự quá hung hiểm, sợ ngươi tiến vào sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Trường Sinh nói: “Nói đi, nơi nào?”

Hi Khinh La nói: “Bát Tinh Vũ Trụ, Tử Vong Trụ Đình, gia nhập nơi đó đi lịch luyện với bọn hắn, hành tẩu ở vô tận tinh vực.”

Diệp Trường Sinh lắc đầu: “Ta không thích phương thức tu luyện này, tăng lên quá chậm, ta thích tốc độ cao.”

Tốc độ cao?

Chân mày Hi Khinh La cau lại: “Ngươi nghĩ gì vậy? Không muốn nỗ lực còn muốn tăng cấp bậc, làm sao có thể?”

Diệp Trường Sinh nói: “Không dám nỗ lực, sợ ngươi tự ti.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Xem ra ngươi cũng không hiểu vũ trụ nhiều, ta vẫn nên đi hỏi người khác thì hơn.”

“Chờ một chút!” Hi Khinh La trầm giọng nói: “Có một chỗ có thể tăng cao tu vi nhanh chóng, ngươi dám đi không?”

Diệp Trường Sinh cười không nói, ở vũ trụ này không có nơi nào mà hắn không dám đi, chỉ có hắn có nguyện ý đi hay không thôi.

[Chủ nhân có thể dừng lại bệnh giả vờ trâu bò hay không? Ngươi đi Đại Thiên Vũ Trụ sao, ngươi đi bên ngoài cấm địa sao, ngươi đi thời không hư vô sao?]

Âm thanh của hệ thống truyền đến.

Diệp Trường Sinh nói: [Không phải bức ta giết ngươi tế trời chứ?]

Hệ thống: [Ngươi trâu, yếu như vậy còn cảm thấy mình rất mạnh, hệ thống ta ưu tú như vậy làm sao lại có dạng chủ nhân bày đặt như ngươi chứ.]

[Thật mất mặt.]

Diệp Trường Sinh: […]

Da hệ thống càng ngày càng ngứa, thiếu đánh!

Hi Khinh La nói: “Thượng Cổ Linh Quật, đi chứ?”

Diệp Trường Sinh nói: “Dẫn đường!”

Hi Khinh La lại nói: “Thượng Cổ Linh Quật ở bên ngoài Cửu Tinh Vũ Trụ, chúng ta cũng cần một thời gian mới đến được đó, trong khi đó thì ngươi hãy tranh thủ nâng cao tu vi đi!”

Diệp Trường Sinh gật đầu, tan biết trên boong thuyền, khi xuất hiện lần nữa đã đi vào tầng cao nhất của thần tháp Tử Dương.

Một mình lẳng lặng ngồi đó hóng gió bên bờ sông.

“Lão ca, có chuyện phiền lòng sao?" Giọng nói của Trụ Nhất truyền đến từ phía sau, Diệp Trường Sinh quay người nhìn lại: “Ngươi không phải bế quan sao?”

Bế quan, xuất quan.

Một cấp bậc mà thôi.

Trụ Nhất nhìn Trụ Hà bình tĩnh trước mắt: “Ca, ngươi có chuyện gì phiền não thì hãy nói cho ta biết.”

“Cái khác thì ta có thể không được, nhưng hóa giải phiền não thì đứng thứ nhất đó!”

Diệp Trường Sinh nói: “Cũng không có phiền não gì, chỉ đang nghĩ đến việc tăng cấp bậc.”

Trụ Nhất kinh ngạc nói: “Tăng cấp bậc? Ta chỉ muốn nói đại ca thật vẽ vời thêm chuyện, cho tới bây giờ cấp bậc cũng không phải nhìn tiêu chuẩn ngươi mạnh hay yếu. Lại nói bây giờ chúng ta đang ở bên bờ sông, đại ca muốn tăng cấp bậc còn không phải đơn giản sao?”

Nói đến đây, hắn trực tiếp lôi kéo Diệp Trường Sinh nhảy vào trong Trụ Hà: “Đại ca, chắc ngươi không biết dưới đáy Trụ Hà là gì, ta dẫn ngươi đi dạo.”

Hai người xuống đáy sông, một đường đi xuống dưới, đột nhiên vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, Diệp Trường Sinh biến sắc, vòng xoáy dưới đáy sông mạnh mẽ như thế nhưng mặt sông lại bình tĩnh như gương, thật sự là kỳ lạ.

"Trụ Nhất, ngươi từng vào vòng xoáy này rồi sao?”

Trụ Nhất gật đầu một cái: “Đương nhiên, không có việc gì nên vào chơi, có thể lướt sống, siêu cấp thoải mái.”

Bịch.

Bịch.

Hai người đâm đầu vào trong vòng xoáy, Diệp Trường Sinh bị mạnh mẽ cắn nuốt, bị dòng nước chảy xiết bao vây, giống như đáy sông đang thầm nói.

Đến cùng đến nơi nào thì hắn cũng không biết.

Trụ Nhất một bên thì chơi đến hưng phấn, chạy tới chạy lui trong dòng sông, dường như không bị bất cứ thứ gì trói buộc.

Rất nhanh.

Dòng sông chậm lại, hai người xuất hiện trong một không gian kỳ dị, Diệp Trường Sinh tập trung ngừng lại, có vô vàn sách cổ.

Trừ cái đó ra còn có vô số đan dược, phù văn, thần binh, đạo triện, thần văn.

Rốt cuộc đây là đâu?

Trụ Nhất nói: “Đại ca, những thứ kia cũng không tệ, ngươi có thể tùy tiện sử dụng, tăng cao tu vi còn không phải chuyện đơn giản sao?”

Diệp Trường Sinh không gấp gáp tăng cao tu vi mà quan sát tòa không gian trước mắt này, hắn phát hiện toàn không gian trước mắt này không chỉ có một tầng này.

Nếu tới rồi thì dứt khoát tìm hiểu ngọn ngành.

Xem đến cùng không gian thần bí này là nơi nào, tại sao lại xuất hiện dưới đáy Trụ Hà?

Nơi bí ẩn không biết luôn hấp dẫn người ta nhất.

Thăm dò, thăm dò, lại thăm dò sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.

Nếu người khác tới chỗ này cũng sẽ điên cuồng.

Dù sao cũng không có nhiều người bình tĩnh giống Diệp Trường Sinh khi đối mặt với nhiều chí bảo như vậy.

Tâm lý với tố chất thật ra cũng chẳng liên quan gì.

Bởi vì trong không gian thần bí chỉ có một mình hắn, không tranh không đoạt, cần gì phải gấp gáp?

Chương 1452: Thư viện của Vũ Trụ Cấm Viện

Cho dù Trụ Nhất hay hắn cũng không có bất cứ suy nghĩ gì với chí bảo, vô vàn sách cổ, còn không bằng mạch nước ngầm ở dưới đáy sông.

Không có chuyện còn có thể hừng hực sóng.

Diệp Trường Sinh đi dọc theo giá sách cao ngất, một đường đi thẳng về phía trước, đến phần cuối hành lang uốn lượn quả nhiên còn có một cánh cửa.

Dời bước tiến lên, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa sắt ra.

Kẽo kẹt.

Tiếng vang truyền ra, cửa sắt từ từ mở ra.

Cửa sắt này rất nặng, rất nặng, rất nặng.

Cũng may sức Diệp Trường Sinh lớn, đổi lại là người khác thì có thể không đẩy ra được.

Tình huống gì đây?

Chỉ mở ra một ít khe hở như vậy sao?

Một người có thể đi qua sao?

Cửa sắt đột nhiên ngừng lại, chỉ có một khe hở chật hẹp.

Cọ.

Hắn không ngừng cọ.

Nghiêng người tiếp tục cọ.

Công phu không phụ lòng người.

Cuối cùng cũng đi vào được.

Quá mệt mỏi.

Lần đầu tiên cảm thấy qua một cánh cửa sẽ mệt mỏi như vậy.

Phanh.

Tiếng vang thật lớn truyền ra, Diệp Trường Sinh vội vàng quay người nhìn lại, cửa sắt tự động đóng lại.

Kín kẽ.

Diệp Trường Sinh biến sắc, lòng bàn tay xuất hiện một đám lửa bắt đầu xem xét không gian.

Không có vật gì?

Tình huống gì đây?

Tầng này trống không, ngay cả linh khí cũng không có?

Thường nói: Khi thượng đế đóng một cánh cửa lại vì ngươi thì nhất định sẽ mở một cánh cửa sổ ra cho ngươi.

Nhưng sao hắn đến nơi này thì hoàn toàn bị đóng kín?

Không nên nha.

Rõ ràng hắn cảm nhận được tầng phía trên còn có sóng linh khí vô cùng mạnh mẽ, nhất định có cách ra ngoài.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, vị trí trước mắt là tầng thứ hai của thư viện trong Vũ Trụ Cấm Viện, tầng này ghi lại công pháp tu luyện chí cao vô thượng nhất Cấm Viện -–Cấm Kỵ Luyện Thiên Công.]

Tầng thứ hai của thư viện Vũ Trụ Cấm Viện?

Vậy nơi chứa đầy sách cổ với chí bảo là tầng thứ nhất?

Diệp Trường Sinh quả thật không nghĩ tới thư viện của Vũ Trụ Cấm Viện lại ở dưới đáy Trụ Hà, lần này lại phát tài rồi.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, bảo vật này không thể bại lộ, bằng không thì chủ nhân sẽ bị giết tế trời!]

[Mặt khác, tòa thư viện này có chín tầng, trước mắt chủ nhân chỉ có thể đến tầng thứ tư, từ tầng thứ năm trở đi sẽ ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, có thể dễ dàng hủy diệt một toàn tinh vực.]

Diệp Trường Sinh gật đầu, rơi vào trầm mặc.

Vũ Trụ Cấm Viện.

Cái tên này không lạ lẫm chút nào.

Hi Huyền không chỉ một lần đề cập đến nơi này.

Khó trách Vũ Trụ Cấm Viện lại giải tán, không có tòa thư viện này, thực lực của Cấm Viện chắc chắc ào ra… Ngàn dặm.

[Hệ thống, làm sao mới có thể đạt được Cấm Kỵ Luyện Thiên Công?]

[Chính mình ngộ!]

Diệp Trường Sinh: […]

Khó trách không có một ít linh khí nào, thì ra là cất giấu một bộ công pháp.

Diệp Trường Sinh chậm rãi dời bước tiến lên, nhấc tay vuốt ve vách tường trước mặt, đúng lúc này, một màn kinh người đã xảy ra.

Trên vách tường đột nhiên xuất hiện ánh sáng, đồ đằng kỳ dị bắt đầu biến ảo, giống như có được sức mạnh sinh mệnh, sinh động như thật, trôi nổi trong không gian.

Hắn trực tiếp ngồi khoanh chân, tập trung nhìn chăm chú vào ký tự vặn vẹo và bức họa trước mặt, trong lúc nhất thời, ánh sáng vàng trong không gian bắn nhanh, sáng chói chói mắt.

Vố số ký tự vây quanh xoay tròn Diệp Trường Sinh giông như bay lượn trong dòng thời không, mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo văn.

Ánh sáng bao phủ, tràn ngập trong mỗi một tấc không gian.

Diệp Trường Sinh nín thở ngưng thần, rơi vào trong minh tưởng…

Hư không vô tận.

Một vòng xoáy che trời xuất hiện, bốn phía tinh vực đều bị vòng xoáy bao phủ trong đó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

Bóng người từ trong vòng xoáy đi ra, khí chất thanh nhã, tay áo bay lượn, mặt hắn trầm như nước nhìn xuống phía dưới.

“Hơi thở của thư viện?”

“Vì sao lại ít như thế?”

Vừa dứt lời, từng bóng người từ trên cao bay xuống xuất hiện bên người nam tử.

Vẻ mặt mọi người vô cùng cung kính, lần lượt khom người vái chào: “Bái kiến chủ nhân.”

Nam tử nói: “Các ngươi cũng đã nhận ra?”

Một lão giả nói: “Hơi thở của thư viện Cấm Viện khi có khi không, rất khó xác định ở nơi nào.”

Nam tử nói: “Phái người đi thăm dò, cho dù có đạp đổ mỗi một góc vũ trụ cũng phải tìm được thư viện.”

Lão giả vội vàng nói: “Chủ nhân yên tâm, ta đã phái người đi.”

Nam tử lại nói: “Bên ngoài Hư Vô, ta phát hiện sinh linh mới, thực lực của bọn hắn vô cùng kinh khủng.”

“Có điều ta với bọn hắn có quan hệ, còn cần chút thời gian mới có thể dẫn bọn hắn buông xuống.”

“Trong khoảng thời gian này, các ngươi nhìn kỹ chút, kế hoạch của ta không thể xuất hiện bất cứ sai sót nào.”

Lão giả gật đầu: “Chủ nhân yên tâm, mở hố đen vũ trụ có chút vấn đề, chúng ta đều đang nghĩ cách giải quyết, công tử bên Kỷ Nguyên đã bắt đầu buông xuống, Loạn Cổ Kỷ Nguyên cũng buông xuống thành công, Loạn Cổ Cấm Đế vẫn còn tiếp tục hợp tác với chúng ta.”

Chương 1453: Thư viện của Vũ Trụ Cấm Viện 2

Nam tử hết sức hài lòng gật đầu: "Nói cho công tử, người kia trở về, mau sớm diệt trừ hắn, chớ để hắn tiến vào Đại Thiên Vũ Trụ.”

“Vật đổi sao dời, hắn đã không còn tư cách làm đối thủ của ta, nhưng nếu không trừ hắn, chung quy vẫn là mối đe dọa.”

Lão giả nói: “Chủ nhân yên tâm, hắn trưởng thành không nổi, người của Phán Quyết Đường đã ra tay.”

“Hắn không còn sống lâu nữa!”

Nam tử nói: “Rất tốt, tìm được thư viện, ta sẽ xuất hiện!”

Dứt lời, vòng xoáy vô tận tan biến, nam tử cũng không thấy đâu.

Mọi người khom người vái chào, cung tiễn nam tử rời đi, dừng lại trong chớp mắt, bọn hắn cũng tan biến tại chỗ.

...

Bên ngoài Thượng Cổ Linh Quật.

Boong thuyền.

Hi Khinh La đứng ngạo nghễ, nhìn tinh vực trước mắt, đã qua lâu như vậy mà sao Diệp Trường Sinh còn chưa đi ra?

Bế quan lâu như vậy, còn nói chính mình không muốn nỗ lực.

Đến nơi rồi mà ngươi còn chưa từng đi ra, chỉ có thể chờ đợi thôi.

Lúc này.

Một bóng người xuất hiện, bay xuống bên ngoài Trụ Côn: “Sao Trụ Côn của Diệp tiểu hữu lại trong tay ngươi?”

Hi Khinh La nhìn Thiên Đệ Cửu: “Ngươi biết Diệp Trường Sinh?”

Thiên Đệ Cửu nói: “Đương nhiên, trả lời vấn đề của ta.”

Hi Khinh La nói: “Ngươi cảm thấy Diệp Trường Sinh không cho phép thì ta có thể xuất hiện trên Trụ Côn sao?”

“Diệp tiểu hữu ở đâu?”

“Ta nói hắn đang bế quan, ngươi tin không?” Hi Khinh La lạnh nhạt nói.

Vẻ mặt Thiên Đệ Cửu có chút đề phòng, bởi vì ông không nhìn thấu tu vi của Hi Khinh La, cho nên có chút không yên lòng.

Đương nhiên ông cũng không tin Hi Khinh La có thể hạ gục được Diệp Trường Sinh.

Bịch.

Một bóng người xuất hiện trên boong thuyền, người vừa tới không phải ai khác, chính là Diệp Thập Vạn.

Thiên Đệ Cửu nhìn Diệp Thập Vạn, người sau nói: “Thì ra là Thiên tiền bối, mời đến lầu các, Thiếu chủ đang bế quan.”

Hi Khinh La nói: “Ngươi biết hắn.”

“Thiên tiền bối có thể coi là bằng hữu của Thiếu chủ.” Diệp Thập Vạn gật đầu: “Thiên tiền bối, phu nhân của Thiếu chủ chúng ta không ở cùng một chỗ với ngươi sao?”

Thiên Đệ Cửu nói: “Tiểu thư nhà ta tiến vào Thượng Cổ Linh Quật.”

Nói đến đây, sự lo lắng trong lòng ông cũng biến mất. Hiện tại Diệp Trường Sinh đã đến bên ngoài Thượng Cổ Linh Quật, tiểu thư nhà ông sẽ không có nguy hiểm gì.

Hi Khinh La nhìn Thiên Đệ Cửu, tiểu thư của hắn là đạo lữ của Diệp Trường Sinh? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu nữ nhân?

Dưới đáy Trụ Hà.

Tầng hai thư viện Vũ Trụ Cấm Viện, Diệp Trường Sinh ngồi khoanh chân, tắm gội trong ánh sáng vàng, hơi thở cả người siêu phàm, vô cùng thần thánh.

Từng ký tự xoay tròn như bay cưỡng ép tiến vào trong não, nhìn qua vô cùng đau đớn.

Nhưng khóe miệng Diệp Trường Sinh lại hiện lên ý cười, cuối cùng cũng học xong Cấm Kỵ Luyện Thiên Công, ta mẹ nó sao có thể ưu tú như thế?

Hắn từ từ đứng lên, toàn bộ vòng xoáy màu vàng quanh quẩn trên người từ từ chui vào trong cơ thể.

̀m.

Tiếng nổ lớn vang lên, vách tường trước mắt biến mất trong nháy mắt, một cánh cửa kết giới xuất hiện.

Diệp Trường Sinh biết sau cánh cửa này là tầng thứ ba của thư viện, lần này không cần cọ xát, thân ảnh hắn lóe lên trực tiến tiến vào.

Rất thuận lợi.

Dễ chịu.

An nhàn.

Đây là cảm giác khi Diệp Trường Sinh tiến vào tầng thứ ba của thư viện, linh khí nồng nặc bao vây lấy hắn.

Đây là cảm giác gì?

Thỏa mãn.

Siêu cấp thỏa mãn.

Hắn cũng không vận hành công pháp, những linh khí này căn bản không để ý tới cảm thụ của hắn, trực tiếp điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn.

Chính Diệp Trường Sinh cũng không hiểu gì.

Rất nhanh hắn đã cười.

Vô cùng vui vẻ.

Linh khí tràn vào trong cơ thể là khí Hồng Mông, vì sao may mắn luôn chăm sóc ta như vậy?

Nhất định tác giả cố ý viết ta ưu tú như vậy.

Diệp Trường Sinh không gấp gáp đi tới tầng thứ tư mà ngồi khoanh chân bắt đầu luyện hóa linh khí trong cơ thể.

Hắn muống tăng cấp bậc.

Điên cuồng… Đột phá.

Tầng ba thư viện toàn là khí Hồng Mông, hắn định dùng hết, một giọt cũng không để lại.

Còn cách Thái Thủy Vương một bước xa.

Hắn từ từ đứng lên, đột phá Thái Thủy Vương dường như rất đơn giản, cũng không phải khó như vậy.

Rèn sắt khi còn nóng, tích cực muốn đột phá.

Diệp Trường Sinh không chút do dự, thân ảnh lóe lên đi về phía tầng thứ tư, sau khi tiến vào, một hơi thở quen thuộc nhào tới trước mặt hắn.

Thần phách màu vàng kim.

Sao hồn phách của ta lại xuất hiện ở đây?

Lúc trước đã có hai thần phách màu vàng, giờ lại có thêm một thần phách nữa, vậy thì hắn đã có ba cái.

Diệp Trường Sinh hơi xúc động, đi tới phía thần phách màu vàng kim, khi thân thể hắn tiếp xúc với thần phách, thần phách trực tiếp chui vào trong cơ thể.

Từ hai hợp làm một với thân thể hắn.

Lại mạnh lên rồi?

Một sợ thần phách trở về, hắn phát hiện thần hồn và thân thể đều đang thay đổi mạnh, chẳng qua hình ảnh vỡ nát trong đầu vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

Chương 1454: Thượng Cổ Linh Quật

Tầng thứ tư này cũng chỉ có một sợi thần hồn, còn đâu cũng chẳng có gì.

Thần hồn nguyên bản thuộc về mình, Diệp Trường Sinh nội liễm thần tâm, đi về phía tầng thứ năm.

Hệ thống nói chỉ có thể đi tới tầng thứ tư nhưng hắn vẫn nghĩ nên thử một lần.

Khi đến cửa vào tầng thứ năm, Diệp Trường Sinh vừa mới chuẩn bị tiến vào, một nguồn sức mạnh trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

Mẹ nó.

Không thân thiện như thế?

Không cho vào thì không cho vào, sao còn đánh người chứ?

Diệp Trường Sinh cũng rời đi không quay đầu lại.

Hắn làm việc không thích dùng sức mạnh.

Ngay sau đó.

Hắn tới tầng một lấy tất cả đan dược đi, nhưng những chí bảo khác thì tạm thời để lại.

Ngược lại thư viện này là của hắn, có cầm hay không thì đều giống nhau.

Trụ Nhất thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện: “Đại ca, tu vi tăng lên rất nhiều nha, ta đã nói tăng tu vi rất đơn giản mà.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta phải rời đi, ngươi tiếp tục ở lại đây sao?”

Trụ Nhất gật đầu một cái: “Ta ở trong này chơi, cảm giác rất không tệ nên chưa muốn đi ra.”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Trụ Nhất, nếu ngươi tiến vào thư viện thư đừng đi tầng thứ năm, rất nguy hiểm.”

Trụ Nhất giật mình: “Nguy hiểm sao? Ta đi thử một lần.”

Dứt lời.

Thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.

Diệp Trường Sinh vừa muốn đứng lên đuổi theo thì một tiếng kêu thảm thiết đã truyền đến, âm thanh này là của Trụ Nhất.

Thì ra không phải chỉ hắn không có cách nào tiến vào tầng thứ năm, ngay cả Trụ Nhất cũng không thể tiến vào.

Điều này càng khiến hắn tò mò với tầng thứ năm, rốt cuộc là sức mạnh gì mà có thể ngăn cản cả Trụ Nhất?

A.

A.

A.

Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa truyền đến, Diệp Trường Sinh lắc đầu: “Thật là một đứa trẻ cố chấp.”

Rời khỏi thần tháp Tử Dương.

Diệp Trường Sinh xuất hiện trong Thần Cung, không dừng lại chút nào, thân ảnh lại rời khỏi Thần Cung.

Boong thuyền.

Hi Khinh La thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện, hoa dung thất sắc: “Ngươi… Cấp bậc của ngươi!”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta đã nói không thể nỗ lực, bằng không ngươi sẽ tự ti.”

Hi Khinh La kinh ngạc mở miệng giống như có thể nhét được nắm đấm: “Sao ngươi lại đột phá?”

Diệp Trường Sinh nói: “Nước chảy thành sông, một chữ, trượt.”

Hi Khinh La bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải là ngươi.”

Nàng ở Đại Thiên Vũ Trụ nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe nói có người đột phá nhanh như vậy, đơn giản là vượt khỏi giới hạn của tu sĩ nhân loại.

Tầm mắt Diệp Trường Sinh rơi vào trên người Thiên Đệ Cửu: “Thiên tiền bối, tại sao ngươi lại ở đây?”

Thiên Đệ Cửu nói: “Tiểu thư nhà ta tiến vào Thượng Cổ Linh Quật, ta ở đây chờ, vừa lúc gặp được.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Ngươi nói Doanh Doanh tiến vào Thượng Cổ Linh Quật rồi?”

Thiên Đệ Cửu gật đầu: “Đi vào được một thời gian rồi, ngoại trừ tiều thư nhà ta, tu sĩ của Thượng Cổ Linh Tộc cũng tiến vào.”

Diệp Trường Sinh gật đầu, xem ra tất cả mọi người đang ngó chừng cơ duyên trong Thượng Cổ Linh Quật, hắn cũng không thể lạc hậu được.

“Thiên tiền bối, ngươi ở đây chờ, ta đi tìm Doanh Doanh.”

Vừa dứt lời, thân ảnh hắn lóe lên, hóa thành vệt sáng tiền vào trong Thượng Cổ Linh Quật.

Hi Khinh La nhìn bóng lưng Diệp Trường Sinh rời đi, tốc độ hắn trưởng thành có chút… dọa người.

“Rốt cuộc may mắn của hắn tới từ đâu?”

Một bên, Diệp Thập Vạn nói: “Hi cô nương, ngươi vẫn không hiểu rõ Thiếu chủ nhà ta, nếu như chỉ dựa vào may mắn thì Thiếu chủ muốn thực lực làm gì?”

Thiên Đệ Cửu gật đầu, phụ họa nói: “Trong rất nhiều chuyện, Diệp tiểu hữu đều dựa vào may mắn, thế nhưng nữ nhân thì hắn dựa vào thực lực.”

Diệp Thập Vạn nói: “Còn có kiếm đạo, Thiếu chủ luôn luôn có thực lực, mọi người đều biết kiếm của Thiếu chủ rất nhanh, bá đạo như vậy.”

“Một khi người nhân thì sẽ rất khó dâng lên sự mãnh liệt, nhưng Thiếu chủ lại làm được, đã nhanh còn mãnh liệt.”

Hi Khinh La nghe được lời nói của hai người, luôn cảm giác bọn hắn hình dung Diệp Trường Sinh ít nhiều có chút không tưởng tượng được.

Nếu Diệp Trường Sinh ở đây, hắn sẽ chỉ nói một câu, sống làm người, ta rất xin lỗi.

Trong Thượng Cổ Linh Quật.

Hai tay Diệp Trường Sinh đặt sau lưng, một đường hướng về phía trước, dưới thần thức bao phủ, hắn tìm kiếm tung tích của Hắc Doanh Doanh.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Ninh Tuyền Cơ.

Diệp Trường Sinh mở ra Thần Cung, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện bên người hắn, đúng là mẹ nó đẹp như tiên nữ.

"Không phải ngươi muốn bế quan sao?”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Nơi này cũng được, có thứ ta muốn.”

Diệp Trường Sinh nói: “Thật là đúng dịp, nơi này cũng có thứ ta muốn.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Ngươi đã tới, vậy phải bảo vệ ta an toàn.”

Thừa dịp còn có thể dùng nàng thì dùng nhiều thêm mấy lần.

Ninh Tuyền Cơ lẳng lặng nhìn Diệp Trường Sinh, giống như đang nói, mặt mũi ngươi để đâu rồi, tu vi tăng nhanh như vậy còn muốn ta bảo vệ ngươi.

Nam nhân… Ha ha.

Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi có ý kiến?”

Chương 1455: Rốt cuộc nhân tính vặn vẹo, hay là…

Ninh Tuyền Cơ nói: “Không có, ta bảo vệ ngươi.”

Diệp Trường Sinh cười nói: “Nghe giọng điệu này của ngươi mà xem, thật giống như ta ép buộc ngươi.”

Ninh Tuyền Cơ: “…”

Ngừng một lát, nàng mở lời nói: “Phía trước có người, đi xem một chút.”

Diệp Trường Sinh nói: “Cùng tiến lên.”

Bịch.

Bịch.

Thân ảnh Diệp Trường Sinh vô cùng phiêt dật, vô cùng khí chất, cho dù bay lượn đơn gairn cũng mê người như vậy.

Hắn phóng thích thần thức bao phủ trong Thượng Cổ Linh Quật, phát hiện người phía trước không phải là Hắc Doanh Doanh.

Từ trên hơi thở của một tên đại hán vạm vỡ, khí huyết của bọn hắn hết sức nhiều, linh khí có chút hỗn loạn.

Tình huống này… Không phải có bệnh thì chính là chịu sự sợ hãi ghê gớm nào đó.

Qua trong giây lát.

Hai người ngừng lại, trôi nổi trong không trung, mười bóng dáng phía trước cuống quýt tới, xem ra phía sau giống như bị đuổi giết.

Diệp Trường Sinh híp mắt lại, nhìn về phía sau: “Thú vị.”

Cứu mạng.

Cứu mạng.

Tiếng gọi ầm ĩ truyền ra, tầm mắt mười người đồng loạt rơi vào trên người hai người Diệp Trường Sinh, dường như thấy được hi vọng.

Theo bọn hắn nghĩ, mặc kệ hai người Diệp Trường Sinh không ra tay cứu giúp thì sự xuất hiện của hai người họ đều có lợi với bọn hắn.

Ít nhất ác linh sau lưng cũng có nhiều lựa chọn hơn, sẽ không chỉ công kích bọn hắn.

Diệp Trường Sinh nhìn Ninh Tuyền Cơ, hai người đồng thời lao về một bên: “Các ngươi tiếp tục.”

Bóng dáng ác linh dừng lại, quay đầu, mắt nhìn Diệp Trường Sinh, tiếp tục đuổi mười người phía trước.

Đây…

Mười người ngây ra, đây là sao?

Sao ác linh lại đuổi theo bọn hắn, rốt cuộc nhân tính vặn vẹo, hay là…

Ác linh này thật thú vị.

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói xong.

Ninh Tuyền Cơ nói: “Tuy là ác linh nhưng lại có linh trí cực cao, biết chúng ta là người mà nó không thể chọc nổi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Chủ yếu là ngươi quá mạnh.”

Ninh Tuyền Cơ gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy, bằng không thì nó nhất định sẽ tấn công ngươi.”

Dứt lời.

Mười người kia lại trở về: “Cứu mạng.”

“Công tử cứu mạng, chúng ta có thể dẫn công tử đi tìm linh tuyền, còn có truyền thừa và chí bảo bên trong Thượng Cổ Linh Quật.”

Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn mười người: “Chúng ta đi thôi!”

Mười người này coi hắn là kẻ ngu sao?

Ngay cả ác linh trước mắt cũng không đối phó được mà dám nói chuyện truyền thừa và chí bảo trước mặt hắn.

Lại còn dẫn hắn đi tìm truyền thừa và chí bảo, xưa nay hắn không cần người dẫn đi.

Bao nhiêu lần mấy vạn năm người khác cũng không lấy được cơ duyên, chỉ cần hắn xuất hiện đã có được.

Hắn tìm truyền thừa và chí bảo là dựa vào may mắn.

Thật ra không có quan hệ gì với đánh dấu của hệ thống, không có quan hệ gì.

Hai người rời đi không lâu, sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thảm.

Ninh Tuyền Cơ nói: “Vì sao không cứu bọn họ?”

Diệp Trường Sinh hỏi lại: “Tại sao phải cứu? Việc không liên quan đến mình thì đừng dính vào, ngươi dám cam đoan cứu được bọn hắn thì bọn hắn sẽ không ra tay với ta sao?”

“Xưa nay ta không xen vào chuyện của người khác, chỉ quan tâm đến người bên cạnh ta.”

Ninh Tuyền Cơ gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Hai người tiếp tục tiến lên, tốc độ vô cùng nhanh, Ninh Tuyền Cơ có chút ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại nhanh như vậy?”

Diệp Trường Sinh nói: “Nhanh sao? Nếu không phải vì lo cho tâm trạng của ngươi, ta có thể nhanh hơn.”

Hai người đang nói chuyện tốc độ nhưng sao cứ thấy là lạ.

Diệp Trường Sinh lại nói: “Ngươi phát hiện được chí bảo gì mà muốn đích thân ra tay?”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Không nói cho ngươi.”

Sợ ta cướp sao?

Không sợ, ngươi cướp không qua ta.

Vậy hãy thử một chút, ta rất nhanh.

Thử một chút thì thử một chút.

Đối thoại kết thúc, hai người yên lặng không nói, đi vào khu vực trung tâm của Thượng Cổ Linh Quật, trước mắt xuất hiện một tòa núi khổng lồ cao vút trong mây.

Sinh động như thật, nguy nga bá đạo.

Giống như thần linh trên cửu thiên.

Ninh Tuyền Cơ mở lời nói: "Nơi này đã từng có rất nhiều cường giả, cho dù bọn hắn để lại dấu vết thì cũng là Quỷ Phủ Thần Công, đạo vận do trời sinh, cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ.”

"Trong vùng vũ trụ này, đây có thể là nơi ta coi trọng.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Có đúng không? Ta đây phải cố gắng tranh cướp được tất cả, không để lại cho ngươi cái gì.”

Thật ra hắn không thấy hiếm lạ gì với truyền thừa và chí bảo, ngược lại cũng không ai có nhiều như hắn.

Một tòa thư viện của Vũ Trụ Cấm Viện, bên trong có vô số chí bảo và truyền thừa, hắn không bao giờ thiếu những vật này.

Vào trong này quan trọng nhất là tìm kiếm Hắc Doanh Doanh.

Nàng có thể là nữ nhân đầu tiên mà hắn luyện võ cùng, mặc dù bị động nhưng đã có quan hệ vợ chồng.

Chủ động làm người ta thích.

Bị động làm người khó quên.

Đột nhiên, mấy bóng người xuất hiện trước mặt hai người, uy áp mạnh mẽ hạ xuống, một lão giả trầm giọng nói: “Nơi này là địa điểm cũ của Thượng Cổ Linh Tộc, hai vị vẫn nên rời đi đi!”

Chương 1456: Rốt cuộc nhân tính vặn vẹo, hay là… 2

Diệp Trường Sinh nói: “Các hạ đừng hiểu lầm, chúng ta tới đây chỉ vì tìm một người.”

Lão giả nói: “Tìm người nào?”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Một nữ nhân, không biết các hạ có gặp qua không?”

Lão giả híp đôi mắt lại, trong đầu xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp: “Ngươi đến tìm Hắc Doanh Doanh?”

“Ngươi có quan hệ gì với nàng?”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Ngươi biết Hắc Doanh Doanh ở đâu không, cô nương này trộm đồ của ta, ta nhất định phải tìm được nàng.”

Nghe tiếng.

Sắc mặt lão giả thay đổi, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu: “Các hạ có thể đuổi tới đây, vậy thì đồ vật mà Hắc Doanh Doanh trộm của ngươi rất quan trọng.”

Diệp Trường Sinh nói: “Rất quan trọng, nếu các ngươi biết nàng ở đây thì nói cho ta biết, ta lập tức đi tìm nàng.”

Lão giả nói: “Cô nương này cướp đi truyền thừa Trụ Linh Thần, đã bị chúng ta bao vây ở chỗ sâu trong Linh Quật, chờ chúng ta chém giết nàng thì sẽ đưa đồ trả lại cho công tử.”

Diệp Trường Sinh cười nhạt một tiếng, dời bước đi tới phía lão giả, thấy thế, tu sĩ Thượng Cổ Linh Tộc tiến lên bao vây lão giả.

Lão giả đề phòng: "Công tử muốn làm gì?”

Diệp Trường Sinh nói: “Không có việc gì, giết ngươi chơi thôi.”

Xùy.

Một kiếm bay ra, ánh đỏ lóe lên, kiếm khí như trăng tàn chém qua trên người mấy người.

Vẻ mặt tám người ngây ra, tình huống gì đây, không phải Hắc Doanh Doanh trộm đồ của hắn sao? Vì sao Diệp Trường Sinh lại ra tay với bọn hắn?

Bịch.

Bịch.

Từng bóng người lướt qua, linh khí trong hư không bị rút khô trong nháy mắt, một giọt cũng không còn.

Máu tươi bắn tung tóe, mọi người đều thần tử đạo tiêu.

Trong chốc lát.

Chỉ còn lại lão giả đang run lẩy bẩy trong kiếm khí, kiếm tu này quá nhanh, thật đáng sợ.

“Rốt cuộc các hạ là ai, không phải Hắc Doanh Doanh trộm đồ của ngươi ư?”

Diệp Trường Sinh nói: “Nàng… Trộm trái tim của ta.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Doanh Doanh là nữ nhân của ta, cho nên các ngươi chết không oan.”

Lão giả: “…”

Qua loa.

Chủ quan.

“Lão phu là người của Thượng Cổ Linh Tộc, ngươi giết tu sĩ trong tộc ta, chắc chắn vạn kiếp bất phục.”

Diệp Trường Sinh lắc đầu, một kiếm chém xuống: “Nói nhiều.”

Kiếm đến.

Thân ảnh lão giả bị chia làm hai.

Diệp Trường Sinh không chút do dự tiến đến chỗ sâu nhất trong Linh Quật, Thượng Cổ Linh Tộc dám ra tay với nữ nhân của hắn.

Hắc hắc.

Lại có thể làm một vố lớn.

Ninh Tuyền Cơ đuổi theo, quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Trộm tim ta, sao ngươi lại ác tâm vậy?”

Ác tâm?

Ngươi không hiểu tình yêu.

Ngươi chưa từng trải qua cảm giác được yêu.

Khóe miệng Diệp Trường Sinh ngậm ý cười xấu xa.

Ninh Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Nếu như có thể, ta thật sự muốn đánh chết ngươi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Suy nghĩ này của ngươi rất tốt, có thể thử một lần.”

Một bên khác.

Sâu trong Linh Quật.

Ngàn người của Thượng Cổ Linh Tộc bao vây Hắc Doanh Doanh, một nam tử áo trắng nhìn xuống dưới, hai mắt bễ nghễ: “Ngươi thật sự rất mạnh, đáng tiếc gặp phải chúng ta, vẫn nên ngoan ngoãn giao truyền thừa ra.”

Hắc Doanh Daonh nói: “Ra tay, quá phí lời.”

Sắc mặt nam tử áo trắng chìm xuống: “Không phải bức ta lạt thủ tồi hoa(*)!”

(Lạt thủ tồi hoa(*): không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)

“Lạt thủ tồi hoa... Đến, ngươi đến phá cho ta nhìn một chút!” Một giọng nói từ cửu thiên hạ xuống.

Bóng người che trời xuất hiện trên vùng trời tượng Cự Linh.

Nam tử áo trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không, một ánh bạc giống như ngân hà cửu thiên trút xuống.

Xùy

Kiếm đến.

Cường giả Thượng Cổ Linh Tộc chết dưới ánh kiếm, linh khí nồng nặc biến mất không thấy trong nháy mắt.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh xuất hiện trên pho tượng khổng lồ, tay áo nhẹ nhàng tung bay theo gió, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Hắc Doanh Doanh.

“Nương tử, ta đến rồi!”

Vẻ mặt Hắc Doanh Doanh hơi chấn động: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Diệp Trường Sinh nói: “Đương nhiên là tới vì nương tử.”

Bịch.

Thân ảnh hắn từ trên cao bay xuống, xuất hiện bên người Hắc Doanh Doanh, người sau mở lời nói: “Chú ý xưng hô của ngươi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ ngươi không phải nương tử của ta?”

Hắc Doanh Doanh: “…”

Nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Diệp Trường Sinh chơi xỏ lá.

Sao da mặt người này lại dày như vậy?

Diệp Trường Sinh lại nói: “Nương tử chớ động, giao những người này cho ta.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Ninh Tuyền Cơ: "Giết bọn hắn.”

Ninh Tuyền Cơ: “…”

Hắn nói chuyện yêu đương nhưng lại sai sử mình giết người.

Làm người thật sự quá đáng.

Ai bảo nàng không có lý do gì để từ chối chứ.

Nam tử áo trắng nói: “Hắc Doanh Doanh, cho dù có hai người tới giúp ngươi thì ngươi cũng phải chết.”

̀m ầm.

̀m ầm.

Chỉ một thoáng, bóng tối buông xuống xua tan đi vạn mây, không gian bị ma khí bao trùm, bóng dáng xinh đẹp của Ninh Tuyền Cơ xuất hiện trên không trung.

“Ma Phệ!”

Ma khí cuồn cuộn sôi trào bao bọc trên người mọi người, bọn hắn điên cuồng giãy dụa, mong muốn thoát khỏi trói buộc.

Chương 1457: Thượng Cổ Linh Tuyền

Bịch.

Bịch.

Từng linh hồn rời khỏi thân thể bị ma khí cắn nuốt trong nháy mắt, nam tử áo trắng chưa kịp giãy dụa mấy lần đã biến thành một mịn biến mất.

Mỗi lần ra tay đều hung tàn như thế sao?

Diệp Trường Sinh bị Ninh Tuyền Cơ làm cho chấn động không nhỏ, dường như nàng đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự mạnh mẽ của Ma Tộc.

Một đường tới đây hắn cũng gặp phải Ma Tộc, giết không ít Ma Tộc.

Nhưng Ma Tộc có thể mạnh mẽ như Ninh Tuyền Cơ thật sự là lần đầu mới thấy.

Ma Phệ vừa mới buông xuống, nếu là hắn, trừ khi vận hành Phạm Thiên Tạo Hóa Công thì có thể hút lẫn nhau với Ninh Tuyền Cơ.

Hoặc là vận hành Cấm Kỵ Luyện Thiên Công để hoàn toàn luyện hóa, kiếm đạo không phải có công dụng rất lớn trước mặt Ma Phệ.

Bởi vì cho dù là kiếm đạo hiện giờ của hắn cũng không cách nào ở trong không gian Ma Phệ mà một kiếm có thể chém giết Ninh Tuyền Cơ.

Ngay sau đó, ma khí tiêu tán, mọi thứ lại trở về ban đầu.

Ninh Tuyền Cơ đi đến bên người Diệp Trường Sinh: “Các ngươi tiếp tục, ta đi tìm cơ duyên.”

Diệp Trường Sinh nhìn Hắc Doanh Doanh: “Mối nguy đã được giải trừ, tất cả Thượng Cổ Linh Quật sẽ thuộc về chúng ta.”

Hắc Doanh Doanh liên tục bước đi thẳng về phía trước: “Không phải thuộc về chúng ta, mà là thuộc về ta.”

Đều là người một nhà, cái gì mà ta với ngươi?

Hắc Doanh Doanh nói: “Ngươi biến.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Biến(*) rồi? Có phải lại trở nên đẹp trai hay không?”

(Biến(*) ở đây nghĩa là thay đổi.)

Hắc Doanh Doanh biết nói gì cũng không đúng, mỗi một lần đều sẽ bị Diệp Trường Sinh vô sỉ đáp lại, đây cũng không phải lần đầu nàng biết.

“Đi nhanh lên, vị ma tu kia thật không đơn giản, dùng chút mưu kế mà toàn bộ đã rơi vào trong tay nàng.”

Diệp Trường Sinh lôi kéo tay ngọc của Hắc Doanh Doanh đuổi tới phía trước, tâm thần hắn khẽ động: [Hệ thống, không cần đánh dấu Thượng Cổ Linh Quật sao?]

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, có lập tức đánh dấu Thượng Cổ Linh Quật hay không?]

Như vậy cũng được sao?

Diệp Trường Sinh không chút do dự: [Lập tức đánh dấu Thượng Cổ Linh Quật.]

[Đinh, chúc mừng chủ nhân đã thành công đánh dấu Thượng Cổ Linh Quật, đạt được Thượng Cổ Linh Tuyền.]

Chỉ như vậy?

Chủ nhân, ngươi phải học cách biết thỏa mãn.

Diệp Trường Sinh giật mình: “Nương tử, ngươi còn muốn tìm cơ duyên gì?”

Hắc Doanh Doannh nói: “Nơi này là Thượng Cổ Linh Quật, khắp nơi đều có cơ duyên, có thể đạt được cái gì thì đều dựa vào may mắn của mình.”

Khắp nơi đều có cơ duyên?

Diệp Trường Sinh cảm giác hình như hệ thống đang hố hắn.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, tốt nhanh mau chóng luyện hóa Thượng Cổ Linh Tuyền, bằng không tự gánh lấy hậu quả.]

Nghe được câu này, một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng, Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Nương tử, ngươi đi tìm kiếm cơ duyên, ta muốn yên tĩnh.”

Hắc Doanh Doanh có chút không hiểu gì, nhưng nàng không dừng lại, đuổi theo phía Ninh Tuyền Cơ rời đi.

Diệp Trường Sinh đưa mắt nhìn nàng rời đi, ngồi khoanh chân, vừa muốn luyện hóa Thượng Cổ Linh Tuyền thì từng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trực tiếp khóa chặt người hắn.

Mẹ nó.

Trực tiếp nói ra tên một loại thực vật, hệ thống thật sự hại người rất nặng.

Hắn không làm gì, nhưng vì sao nhiều hơi thở kinh khủng tới vây quanh hắn như vậy?

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, những sinh linh này đều sinh hoạt trong Thượng Cổ Linh Tuyền, chúc ngươi may mắn!]

Thần đặc biệt chúc ngươi may mắn.

Thì ra hắn đạt được linh tuyền thì những sinh linh này không có chỗ nương thân, không giết chết hắn mới là lạ chứ.

Hệ thống, ta hoài nghi ngươi đang cố ý.

Chủ nhân, giữ lấy hai chữ hoài nghi đi.

Mẹ nó, quá chân thật.

Diệp Trường Sinh không dừng lại chút nào, thân ảnh biến mất tại chỗ, nhưng mặc kệ hắn xuất hiện ở đâu thì những sinh linh kia đều sẽ phát hiện ra.

Linh tuyền kề bên người, trốn không thoát.

Vì sao phải trốn?

Linh tuyền do ta lấy được bằng thực lực của mình, bọn hắn muốn cướp lại sao, vậy thì đánh chết ta đi.

Diệp Trường Sinh ngừng lại, đứng thẳng tắp, chờ sinh linh khủng bố xuất hiện.

Ngay sau đó, từng bóng người từ trên cao bay xuống vây hắn lại, một tráng hán dáng người khôi ngôi nói: "Giao linh tuyền ra.”

Diệp Trường Sinh nói: “Không giao, ngươi đánh chết ta đi!”

Tráng hán: “…”

Lão giả tóc trắng bên cạnh nói: “Công tử, chúng ta không có ác ý, linh tuyền là nơi chúng ta sinh hoạt, còn xin công tử giơ cao đánh khẽ cho chúng ta một con đường sống.”

Nói đến đây, ông dừng một chút rồi tiếp tục: “Nếu công tử không cho chúng ta đường sống, vậy chúng ta chỉ có thể liều chết đánh một trận.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Bịch một tiếng, lão giả tóc trắng trực tiếp quỳ xuống: "Công tử giơ cao đánh khẽ, cho chúng ta một con đường sống.”

Tráng hán vội vàng tiến lên, cố gắng muốn đỡ lão giả tóc trắng đứng dậy: “Bạch lão, linh tuyền thuộc về chúng ta, sao phải quỳ trước hắn?”

Bạch Thế Kính nói: “Linh tuyền không thuộc về chúng ta, vốn là vật không chủ, hiện tại lại thuộc về công tử trước mắt này, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Chương 1458: Thượng Cổ Linh Tuyền 2

Tráng hán yên lặng không nói.

Nếu linh tuyền thuộc về bọn hắn, vì sao lại rơi vào trong tay Diệp Trường Sinh, hơn nữa còn đột nhiên biến mất.

Khó hiểu.

Lão đầu này…

Võ Bất Tam nói: “Bạch lão, có ngươi ngươi quá tầm thường hay không, ta nói trực tiếp giết hắn.”

Bạch Thế Kính lắc đầu: “Chỉ cần có thể sống sót, tầm thường thì có gì đáng sợ?”

Thân ảnh Võ Bất Tam lóe lên, một kiếm mở trời từ trên cao đánh xuống, hiển nhiên là muốn một chiêu này đưa tiễn Diệp Trường Sinh.

Bạch Thế Kính muốn ngăn cản, đáng tiếc đã muộn.

Diệp Trường Sinh nhìn Võ Bất Tam trước mắt: “Yêu nghiệt, ta đã nhìn ra ngươi không phải người từ lâu, còn học nhân loại chơi đao, ngươi cũng không sợ chém chính mình sao?”

Một đao hạ xuống nhưng dưng lại trên đỉnh đầu Diệp Trường Sinh, phịch một tiếng, lưỡi đao nát vụn, trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Bạch Thế Kính đi tới bên người Võ Bất Tam: “Ai bảo ngươi động thủ, nhìn công tử đã biết là cao nhân.”

“Ngươi ra tay với công tử là muốn hại chết chúng ta sao?”

Răn dạy một tiếng, ông nhìn Diệp Trường Sinh, vội vàng nói: “Công tử chớ trách, tính tình Bất Tam lỗ mãng, hắn không có ác ý.”

Diệp Trường Sinh nói: "Không sao, rất nhanh hắn sẽ chết!”

Vừa dứt lời, một ánh kiếm đặt trên cổ Võ Bất Tam, kiếm vào nửa tấc, máu tươi nhỏ xuống.

Đây…

Kiếm thật nhanh.

Nếu không phải Diệp Trường Sinh khống chết sức lực tốt, Võ Bất Tam đã bị xuyên thủng.

Thủ pháp sắc bén, rất hung tàn.

Diệp Trường Sinh nhìn Võ Bất Tam: “Không phải ngươi muốn giết ta sao?”

Bịch.

Võ Bất Tam trực tiếp quỳ xuống: “Công tử, ta không biết nói chuyện, mong công tử thông cảm.”

Bạch Thế Kính vội vàng phụ họa: “Công tử, ngươi hãy cho Võ Bất Tam một cơ hội, giữ hắn lại thật sự có hiệu quả.”

Diệp Trường Sinh nói: “Để làm gì?”

Bạch Thế Kính nói: “Công tử có điều không biết, bản thể của Võ Bất Tam là Thông Thiên Hoàng Kim Hống, đã từng là một trong tứ đại thần thú của Thượng Cổ Linh Tộc, hắn hiểu rất rõ Thượng Cổ Linh Tộc, công tử muốn cái gì thì hắn đều có thể dẫn công tử đi.”

Thông Thiên Hoàng Kim Hống?

Không nghĩ tới lại là nhân vật hung ác.

Chỉ là thực lực hơi yếu.

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói xong

Bạch Thế Kính lại nói: “Công tử có điều không biết, trong cơ thể chúng ta đều có phong ấn cho nên không thể phát huy được tu vi, chỉ có thể ngồi trong linh tuyền kéo dài hơi tàn.

“Người nào phong ấn các ngươi?” Diệp Trường Sinh hỏi.

Bạch Thế Kính rơi vào trong hồi ức.

Đã rất lâu trước đây, chủ nhân của chúng ta cũng chính là Tộc trưởng của Thượng Cổ Linh Tộc, hắn dẫn đầu toàn tộc đi tham gia một trận đại chiến cấm kỵ.

Về sau, toàn tộc ngã xuống, không một ai trở về.

Chúng ta đều là sinh linh của Thượng Cổ Linh Tộc, vốn định đến tìm hiểu thực hư, nhưng ngay khi chúng ta bước ra khỏi Thượng Cổ Linh Tộc thì một bóng người đột nhiên buông xuống bố trí phong ấn trong cơ thể chúng ta, căn bản hắn không thể giết chúng ta.

Nhưng sau khi người này phong ấn xong thì bảo chúng ta ở lại Thượng Cổ Linh Quật, tương lai sẽ có người dẫn chúng ta rời đi.

Bạch Thế Kính chậm rãi mở miệng nói xong, tầm mắt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: “Ta nghĩ công tử hẳn là người có duyên với chúng ta.”

Đừng lôi kéo làm quen.

Bạch Thế Kính: “…”

Ngươi nói đại chiến cấm kỵ có phải xảy ra ở chiến trường cổ cấm kỵ không?

Con ngươi Bạch Thế Kính mở to, vẻ mặt hơi chấn động: “Công tử biết chiến trường cổ cấm kỵ sao, vậy nhất định là người có duyên.”

Nói đến đây, ông dừng một chút rồi tiếp tục: “Chiến trường cổ cấm kỵ mà công tử nói đến là tên sau này khi trận chiến kia kết thúc.”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu, không nghĩ tới Thượng Cổ Linh Tộc cũng tham gia trận đại chiến kia, hắn cảm giác thời gian mình biết đáp án không còn xa nữa.

“Người phong ấn ngươi là nam hay nữ?”

Bạch Thế Kính nói: "Một nữ nhân, dung nhan tuyệt thế.”

Lại là nữ nhân.

Phong ấn mà không giết.

Nữ nhân này có chút thú vị.

Diệp Trường Sinh không có hứng thú gì với thân phận của nữ nhân này, nhìn Võ Bất Tam nói: “Ngươi biết tất cả chí bảo ở Thượng Cổ Linh Quật sao?”

Nam nhân nên quan tâm đến đồ có tác dụng.

Cả ngày nghĩ đến nữ nhân… Thì có gì thú vị chứ?

Võ Bất Tam điên cuồng nuốt nước miếng: “Biết, trừ truyền thừa Trụ Linh Thần ra, chí bảo của hắn vẫn còn đó.”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Lúc trước ta gặp được mấy người trong Linh Quật tự xưng là Thượng Cổ Linh Tộc, có quan hệ với các ngươi không?”

Võ Bất Tam nói: "Bọn hắn cũng xứng xưng là Thượng Cổ Linh Tộc sao, một đám lừa người lấy tiếng thôi.”

“Thượng Cổ Linh Tộc chỉ còn lại mười người chúng ta, có điều rất nhanh, công tử cũng sẽ là người của Thượng Cổ Linh Tộc.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi có ý gì?”

Một bên, Bạch Thế Kính vội vàng nói rõ lí do: “Công tử không nên hiểu lầm, ý của Bất Tam là chẳng mấy chốc công tử sẽ đạt được truyền thừa mạnh nhất của Thượng Cổ Linh Tộc.”

Chương 1459: Ta không tin

Diệp Trường Sinh ve vẩy ống tay áo, ánh kiếm trước mắt tan biến: “Đứng dậy, dẫn đường đi!”

Rất nhanh.

Dưới sự dẫn dắt của mười người, Diệp Trường Sinh đi vào trên một tòa tượng đá khổng lồ, ngay phía trước có một đại trận.

Võ Bất Tam nói: “Trận này là đại trận hộ tộc của Thượng Cổ Linh Tộc, đại điện Linh Tộc ở ngay sau trận pháp này.”

Diệp Trường Sinh biết hắn cách chí bảo càng ngày càng gần: "Vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian mở đại trận ra.”

Võ Bất Tam lắc đầu: “Ta không được.”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Cái gì cũng không được, vẫn phải ta tự mình tới.”

Hắn nín thở tập trung, nhìn đại trận trước mắt, đại trận hộ tộc của Thượng Cổ Linh Tộc chắc chắn sẽ không đơn giản.

Người có thể bành trướng, nhưng không thể tự phụ.

Thượng Cổ Linh Tộc có thể tham gia đại chiến cấm kỵ đủ để chứng minh ở thời đại kia, bọn hắn vô cùng mạnh mẽ.

Xem xét tường tận hồi lâu, Diệp Trường Sinh ngồi khoanh chân, rơi vào trong minh tưởng.

Đại trận trước mắt quả nhiên vô cùng mạnh mẽ, người có thể bố trí đại trận này chắc trình độ trận pháp đã đến mức cao nhất.

[Chủ nhân, Cửu Trọng Huyễn Linh trận khó như vậy mà ngươi không thỉnh giáo ta sao? Nhất định phải tự mình mở ra.]

Diệp Trường Sinh nói: [Hệ thống, ngươi chính là chướng ngại vật trên đường tiến bộ của ta.]

Hệ thống: […]

Chủ nhân, không phải ta xem thường ngươi, nhưng với trình độ trận pháp của ngươi, muốn mở trận này ra thì không đến một năm nửa năm thì không thể.

Một năm nửa năm?

Ngươi xem thường ai vậy?

Tối đa một tháng là ta có thể giải quyết nó.

Hệ thống nói: [Bổn hệ thống có thể mở đại trận này chỉ qua mấy hơi thở.]

Diệp Trường Sinh nói: [Ta không tin.]

Hệ thống lại nói: [Phép khích tướng, bổn hệ thống mới không bị mắc lừa đâu.]

Diệp Trường Sinh lại nói: [Ta không tin.]

Hệ thống: […]

Diệp Trường Sinh tiếp tục nói: [Ta không tin!]

̀m.

̀m.

Tiếng nổ vang trời truyền ra, Cửu Trọng Huyễn Linh trận run rẩy kịch liệt, vô số linh khí tràn ra ngoài, điên cuồng tàn phá bừa bãi trên người mười người Bạch Thế Kính.

Trong lúc nhất thời, chín cột sáng bay thẳng lên trời, linh khí đầy trời như sóng to gió lớn muốn hủy diệt phương thế giới này.

Hệ thống nói: [Hiện tại tin tưởng rồi chứ!]

Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng lên, quay người nhìn về phía nhóm người Võ Bất Tam: “Không phải mở rồi sao? Rất đơn giản.”

Võ Bất Tam: “…”

Bạch Thế Kính: “…”

Trong lòng bọn họ càng chắc chắn Diệp Trường Sinh là người có duyên mà bọn họ tìm kiếm, cho dù khi bọn hắn ở thời mạnh nhất thì cũng cần ít nhất một tháng mới có thể mở tòa đại trận này ra.

Diệp Trường Sinh lại có thể mở đại trận trong thời gian ngắn như vậy.

Võ Bất Tam vội vàng nói: “Công tử, truyền thừa ở bên trong, chúng ta đi thôi.”

Thân ảnh Diệp Trường Sinh lóe lên tiến vào trong đại trận, căn bản không phản ứng lại hệ thống.

Chí bảo, ta tới rồi.

Hệ thống: [Ngươi gạch chéo cái gì.]

Luôn cảm thấy mình bị Diệp Trường Sinh đùa bỡn.

Trực tiếp bị đối phương chơi xỏ.

Vẫn bị nghiền ép về IQ.

Ô ô.

Thất bại.

Thù này ta nhớ kỹ.

Nhìn lần sau ta có hố chết ngươi không.

Cung điện nguy nga hùng vĩ, quỷ phủ thần công, tượng đá khổng lồ còn cao lớn hơn lúc trước thấy bên ngoài vô số lần.

Đứng ở trên có thể hái sao hái trăng.

Mọi người bay đến trước cung điện, Võ Bất Tam trầm giọng nói: “Công tử, truyền thừa mạnh nhất của Thượng Cổ Linh Tộc ở trong đó.”

Diệp Trường Sinh phóng thích thần thức, đi vào cung điện trước mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong, trong đại điện không có một hạt bụi, trên đài cao trước mắt có ba quyển trục ở đó.

Hắn từ từ đưa tay ra, quyển trục bay xuống trong tay, mở một quyển trong đó ra: “Thượng Cổ Linh Tăng, buồn phiền vô địch.”

Đây là truyền thừa của Linh Tăng, không thích hợp với ta, đưa cho Tàng Thất đi.

Lại mở một quyển trục khác, Thượng Cổ Cấm Linh, Linh Thí Thiên, chủ tu thương pháp, trận pháp.

Diệp Trường Sinh gật gật đầu, mở ra truyền thừa cuối cùng, Thượng Cổ Tạo Linh Thần, chủ tu rèn đúc, kiếm đạo.

Không sao.

Hai quyển này vô cùng thích hợp với hắn.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa, ngoài điện truyền đến tiếng đánh nhau, hắn thu hồi quyển trạch lại.

“Hạ thủ lưu tình.”

Ninh Tuyền Cơ theo tiếng nhìn lại, tầm mắt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: “Bọn hắn ở cùng một chỗ với ngươi?”

Diệp Trường Sinh nói: “Xem như thế đi, không thể giết bọn hắn, ta giữ lại còn có tác dụng lớn.”

Uy áp trên người Ninh Tuyền Cơ tản đi, đi đến bên người Diệp Trường Sinh: “Bản thể bọn hắn thật không đơn giản.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Ta biết.”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Ngươi không lo lắng sao?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Lo lắng cái gì, bọn hắn sẽ không tổn thương ta.”

Mười người Bạch Thế Kính, Võ Bất Tam chậm rãi đứng lên: “Công tử, nàng là ai?”

Diệp Trường Sinh nói: “Tiểu Ninh… Là bằng hữu của ta.”

Võ Bất Tam gật đầu: “Công tử, làm phiền nói cho bằng hữu của ngươi rằng lần sau có thể ra tay nhẹ chút không, suýt chút nữa khiến ta tàn phế.”

Chương 1460: Đệ Nhất Tuyết

"Công tử đạt được truyền thừa trong điện rồi?”

Diệp Trường Sinh nói: “Đạt được, còn muốn đi nơi khác không?”

Võ Bất Tam giật mình: “Còn có một nơi, ta dẫn công tử đi qua.”

Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Ninh Tuyền Cơ: “Ngươi tới đây tìm gì?”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Đã bị ngươi nhanh chân đến trước.”

Diệp Trường Sinh cười nói: “Vậy thì thật ngượng ngùng, lại nhanh hơn ngươi.”

Ninh Tuyền Cơ chẳng thèm ngó tới: “Không quan trọng, vốn cho rằng có chí bảo, sau khi tới đây mới phát hiện là rác rưởi.”

“Ngươi thích thì giữ lại đi!”

Rác rưởi?

Hơi quá đáng rồi đấy.

Diệp Trường Sinh còn chưa kịp nói gì thì Bạch Thế Kính ở bên cạnh đã tức giận nói: “Cô nương, đừng tưởng ngươi mạnh mẽ thì có thể nói lung tung, nơi này chính là nơi thần thánh nhất của Thượng Cổ Linh Tộc chúng ta.”

“Các ngươi nói láo!” Ninh Tuyền Cơ trầm giọng: “Nơi thần thánh nhất Thượng Cổ Linh Tộc các ngươi chẳng lẽ không phải cung điện phía sau vách núi sao?”

Bạch Thế Kính biến sắc, mắt lộ vẻ đề phòng: “Ngươi quả nhiên hướng về đó.”

Ninh Tuyền Cơ lạnh nhạt nói: “Có phải có bí mật gì không thể cho ai biết hay không?”

Bạch Thế Kính nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Công tử, nơi đó hung hiểm vạn phần, là nơi Thượng Cổ Linh Tộc phong ấn ma tu, đừng đi tới đó, một khi bị ma khí vào cơ thể sẽ chết trong nháy mắt.”

Khóe miệng Diệp Trường Sinh nhấc lên ý cười, không nghĩ tới Thượng Cổ Linh Tộc còn có nơi như vậy: “Dẫn ta đi.”

Bạch Thế Kính lại nói: “Công tử, nơi phong ấn ma tu không đơn giản, là Thượng Cổ Minh Ma.”

Đừng lo lắng.

Có ta ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bởi vì ta là khắc tinh của Ma Tộc.

Diệp Trường Sinh nghĩ đến sau khi hắn cắn nuốt Thượng Cổ Minh Ma, tu vi có thể đột phá đến Thái Thủy Vương hay không?

Vẻ mặt Ninh Tuyền Cơ nghiêm nghị: “Giao Thượng Cổ Minh Ma cho ta, có thể chứ?”

Diệp Trường Sinh nói: “Đi xem trước.”

Hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của Thượng Cổ Minh Ma với Ninh Tuyền Cơ.

Ninh Tuyền Cơ chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một đạo kiếm khí: “Vật này cho ngươi, Thượng Cổ Minh Ma cho ta.”

Kiếm khí này…

Diệp Trường Sinh nhìn chằm chằm kiếm khí ngưng tụ thành kiếm nhỏ trước mắt: “Kiếm khí này là…”

Ninh Tuyền Cơ nói: “Hàn Vũ Kiếm Kinh, đã từng là một trong ba kiếm đạo Linh Nguyên đứng đầu của kỷ nguyên Hàn Võ. Sau khi ngươi luyện hóa nó thì kiếm đạo sẽ bay vọt về chất, tu vi đột phá cũng rất đơn giản.”

Bịch.

Diệp Trường Sinh lấy Hàn Vũ Kiếm Linh đi: “Thượng Cổ Ma Minh là của ngươi.”

Đoàn người đạp không lướt nhanh, bay tới cung điện phía sau vực sâu.

Đỉnh điện cổ cao vút trong mây, một bóng dáng xinh đẹp đứng ngạo nghễ giống như tiên tử trong tranh, dung hợp với hư không vô tận.

Không phải ai khác, chính là Hắc Doanh Doanh.

Diệp Trường Sinh bay xuống bên cạnh Hắc Doanh Doanh: “Nương tử, sao ngươi đến đây?”

Hắc Doanh Doanh nói: “Đến xem.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Nơi này hung hiểm, nương tử vẫn nên ở bên cạnh ta, đề phòng bất trắc.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Ninh Tuyền Cơ, tiếp tục nói: "Ngươi hãy biểu diễn đi.”

Ninh Tuyền Cơ lao xuống phía dưới, phóng tới đáy vực sâu, rất nhanh đã bị vô tận ma khí cắn nuốt.

Hắc Doanh Doanh nói: “Ngươi rất tốt với nàng?”

Diệp Trường Sinh giật mình: “Có phải nương tử ghen hay không?”

Hắc Doanh Doanh nhìn Diệp Trường Sinh: “Ngươi quá tự luyến.”

Lúc này.

Bạch Thế Kính tiến lên, tất cung tất kính: “Công tử, lão phu có thể trò chuyện hai câu với vị cô nương này không?”

Hắc Doanh Doanh nói: “Ngươi muốn trò chuyện gì?”

Bạch Thế Kính nói: “Cô nương đạt được truyền thừa Trụ Linh Thần?”

Phải thì sao?

Hắc Doanh Doanh lạnh nhạt nói.

Bạch Thế Kính lại nói: “Cô nương không nên hiểu lầm, lão phu không có ý gì khác, chẳng qua nhận ra trên người cô nương có huyết mạch của Thượng Cổ Linh Tộc, xin hỏi cô nương có phải là hậu duệ của Thượng Cổ Linh Tộc không?”

Hắc Doanh Doanh nói: "Không phải, huyết mạch của ta hết sức phức tạp, có được huyết mạch Thượng Cổ Linh Tộc cũng chẳng có gì lạ.”

Mặt Bạch Thế Kính hiện vẻ thất vọng: “Lão phu đường đột, cô nương thứ lỗi.”

Hắc Doanh Doanh quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Bọn hắn thần phục ngươi rồi?”

Diệp Trường Sinh nói: “Còn chưa, ta không có ý định nhận bọn hắn, chủ yếu là quá yếu.”

Bạch Thế Kính: “…”

Ông tự xưng là Huyền Xà mạnh nhất cửu thiên thập địa, chư thiên vạn giới, sinh tại hỗn độn, lớn ở thượng cổ, cho dù Thần Long cũng phải nhường ông ba phần.

Ông thật sự vô cùng yếu sao?

Nếu không phải có phong ấn đáng chết kia, ông chính là một vị cường giả.

“Phong ấn mở ra, ta đi xuống xem một chút.”

Hắc Doanh Doanh lạnh nhạt nói xong đã nhảy xuống.

Nương tử, cẩn thận hố đen.

Giọng nói Diệp Trường Sinh truyền ra, bóng người đã tiến vào trong ma khí, đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp từ trên cao bay xuống xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy người tới, mười người Bạch Thế Kính run lẩy bẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ nữ tử trước mắt phong ấn bọn hắn sao?

Bình Luận (0)
Comment