Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ ( Dịch )

Chương 92 - Chương 1823: Phụ Thân, Có Thể 2 - Chương 1834: Cổ Trần, Thuật Định Thân

Chương 1823: Phụ thân, có thể 2

Xuy.

Một kiếm bay ra, bóng người hóa thành một đoàn sương máu, trực tiếp bị một kiếm giết chết nhanh chóng.

Diệp Chiến Thiên quay đầu, ánh mắt lướt qua sáu người còn lại: “Nghịch thiên thôn phệ.”

Ngay sau đó.

Công kích mà sáu người phóng thích bị Diệp Chiến Thiên cắn nuốt vào thể, vòng xoáy sóng khí cuồn cuộn mênh mông, không chỉ cắn nuốt công kích của bọn hắn mà còn muốn cắn nuốt thân ảnh sáu người.

Nhìn thấy cảnh này.

Diệp Trường Sinh cười nói: “Phụ thân cũng không thuần túy, vốn tưởng rằng phụ thân chỉ là kiếm tu đơn thuần, thì ra hắn cũng không gì không làm được.”

Dứt lời, hắn lẳng lặng nhìn đại chiến trên không trung, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, thân ảnh biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lại, hắn đã đi tới bên cạnh Diệp Chiến Thiên.

“Phụ thân, ta sẽ giúp ngươi một tay.”

Diệp Chiến Thiên nói: “Trường Sinh, ngươi không cần ra tay, ta có thể.”

Diệp Trường Sinh nói: “Phụ thân, bọn hắn đã bị ngươi khống chế, ta vừa lúc tới chém giết, một kiếm một người, một kiếm một người.”

Diệp Chiến Thiên gật gật đầu, cười nói: “Chủ ý này không tệ, vậy bắt đầu đi!”

Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. (Hai an hem cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận, đủ để thấy vai trò to lớn của quan hệ máu mủ với việc nâng cao tinh thần binh lính trên chiến trường.)

Diệp Trường Sinh thúc dục chín phi kiếm, bắn tới phía sáu người. Khương Thiên Hoán lộ vẻ sốt ruột, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Chiến Thiên lại mạnh mẽ như vậy.

Giờ phút này hắn ta không bận tâm nhiều như vậy, vội vàng mở miệng nói: “Rút lui, không cần dây dưa với cha con bọn hắn!”

Xuy.

Xuy.

Kiếm khí tàn sát bừa bãi giống như sao bang xẹt qua không trung, ba người lúc này chôn mình dưới cổ kiếm.

Ba người Khương Thiên Hoán, Khương Thương Lan còn có Khương Thiên Long may mắn đào thoát, một luồng phân thân bị phá hủy, ba người trên đường chạy trốn vứt đầy phù văn rơi xuống, hiển nhiên là lo lắng hai cha con Diệp Trường Sinh sẽ đuổi theo.

Ba linh giới rơi vào trong tay Diệp Trường Sinh, nhìn phù văn bay tới, hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, phù văn bắn xuống, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.

“Phù tổ chi thể?”

“Trường Sinh, có cái gì ngươi không làm được?”

Diệp Chiến Thiên trầm giọng nói.

Diệp Trường Sinh cười nói: “Có gì mà phụ thân không làm được?”

Hai tên tự luyến.

Diệp Chiến Thiên nói: “Trường Sinh, ngươi không thể so sánh với phụ thân, phụ thân chính là cường giả mười kiếp, mỗi một đời đều tu luyện công pháp khác nhau, cho nên hiểu tương đối nhiều.”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu, không nói gì nữa, cũng không nói cho Diệp Chiến Thiên kiếp trước hắn cũng là người vô cùng mạnh mẽ, có thể chính là cường giả đỉnh cao vũ trụ.

“Phụ thân, sao phụ thân đột nhiên tới tìm con, mẫu thân ở nơi nào?”

Diệp Chiến Thiên nói cho hắn biết chuyện Vũ Trụ Cấm Viện phái người vây công bọn hắn: “Mẫu thân ngươi có thai, không cách nào đến đây, phụ thân đến đây bảo vệ ngươi.”

Diệp Trường Sinh bình tĩnh nhìn Diệp Chiến Thiên: “Phụ thân, ngươi rất lợi hại!”

Diệp Chiến Thiên đương nhiên biết Diệp Trường Sinh đang ám chỉ điều gì: “Mẫu thân ngươi vẫn muốn sinh cho ngươi một muội muội.”

Diệp Trường Sinh nói: “Muội muội rất tốt, sau này ta có thể bảo vệ nàng.”

Nói đến đây, hắn dừng lại rồi tiếp tục nói: “Phụ thân không cần lo lắng an nguy của ta, Vũ Trụ Cấm Viện và các thế lực khác không giết được ta.”

“Mẫu thân cần phụ thân ở bên cạnh, cho nên phụ thân vẫn nên trở về đi!”

Diệp Chiến Thiên dõi mắt nhìn ra xa, ánh mắt rơi vào chỗ sâu trong hố đen: “Nơi này ẩn chứa mấy hơi thở nguy hiểm, để phụ thân bồi ngươi đi hết nơi này.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Cũng tốt!”

Ngay sau đó, thân ảnh của hắn từ trên cao bay xuống, xuất hiện bên cạnh ba người Hoàng Cửu: “Nơi này vô cùng hung hiểm, các ngươi về cổ bảo trước đi.”

Ánh mắt Hoàng Cửu lóe lên, xẹt qua hư không, phát hiện người vây công Diệp Trường Sinh đã biến mất không thấy: “Diệp công tử, những người đó đi đâu rồi?”

Diệp Trường Sinh nói: “Thế giới cực lạc!”

Hoàng Cửu: “...”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Đã chết rồi.”

Hoàng Cửu sợ hãi, không thể tin: “Đã chết rồi sao?”

“Có ba người chạy trốn.” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Có điều, rất nhanh bọn hắn cũng sẽ chết.”

“Hố đen Phóng Trục chính là một âm mưu, nơi này căn bản cũng không có cơ duyên, chỉ để Phóng Trục Chi Thần săn giết tu sĩ trong thành. Sau khi trở về các ngươi hãy để cho Tộc trưởng dẫn người đi công chiếm nơi của Phóng Trục Chi Thần, từ nay về sau Hoàng Tộc các ngươi chính là chủ nhân của thành Phóng Trục.”

Hoàng Cửu nhẹ nhàng gật đầu: “Ta nhớ kỹ, vậy trở về cổ bảo.”

Hoàng Phong Lưu và Hoàng Đại Bảo kính sợ nhìn Diệp Trường Sinh, đồng thanh nói: “Diệp công tử bảo trọng.”

Diệp Trường Sinh xuất hiện trong hư không, đi tới bên người Diệp Chiến Thiên: “Phụ thân, chúng ta đi thôi!”

Đang di chuyển về phía trước.

Diệp Chiến Thiên trầm giọng nói: “Trường Sinh, lúc trước ta kiểm tra một chút thì phát hiện ở trung tâm có thần thú mạnh mẽ ẩn nấp.”

Chương 1824: Phụ thân, có thể 3

Diệp Trường Sinh nói: “Là Ngục Thiên Thần Mông.”

Diệp Chiến Thiên biến sắc: “Thì ra ngươi đã phát hiện ra nó từ lâu.”

Diệp Trường Sinh nói: “Phụ thân, nơi này tổng cộng có ba con thần thú, theo thứ tự là Ngục Thiên Thần Mông, Vũ Trụ Thần Nghĩ và Chấn Thiên Lôi Thú.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới lãnh địa của Ngục Thiên Thần Mông. Đột nhiên một trận kịch liệt run rẩy truyền đến, bóng dáng khổng lồ che trời xuất hiện trước mặt hai người, chính là Ngục Thiên Thần Mông.

Diệp Trường Sinh nói: “Phụ thân, ngươi tới đi.”

Diệp Chiến Thiên cười nói: “Vẫn nên giao cho ngươi, ta không cần thần thú, bên người ta có lão Hắc và lão Bạch là đủ rồi.”

Diệp Trường Sinh lại nói: “Phụ thân, thần thú bên người ta cũng rất nhiều, cho nên vẫn là ngươi đến, Ngục Thiên Thần Mông này rất thích hợp với phụ thân.”

Diệp Chiến Thiên thấy không vặn được Diệp Trường Sinh: “Được rồi, vậy phụ thân sẽ thu nó, hai thần thú còn lại giao cho ngươi.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Chúng ta đồng thời bắt đầu, xem tốc độ thu phục của ai nhanh hơn.”

Trong hư không.

Diệp Chiến Thiên nhìn theo Diệp Trường Sinh rời đi, một tiếng rống chấn động trời đất truyền ra, ông vội vàng quay đầu nhìn qua, phát hiện Ngục Thiên Thần Mông đang tấn công về phía mình.

Bịch.

Ông bay ngược ra sau, không gian trước mặt bị Ngục Thiên Thần Mông nện nổ tung, sau khi một kích thất bại, Thần Mông lại càng trở nên nóng nảy.

Hiển nhiên nó coi Diệp Chiến Thiên là kẻ địch xâm lược lãnh địa.

“Chờ một chút, chúng ta nói chuyện một chút!”

Diệp Chiến Thiên nhìn Ngục Thiên Thần Mông, chậm rãi mở miệng nói.

Ông biết Thần Mông trước mắt là thần thú hiếm có trong vũ trụ, chắc chắn có được linh trí mạnh mẽ, có thể tùy tiện biến thành hình người.

Trao đổi với nó cũng không thành vấn đề.

Nhưng Ngục Thiên Thần Mông không để ý tới ông, lại một lần nữa phát động công kích mạnh mẽ. Nó giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện hai vũ khí lớn, tức giận đập phá trời đất.

Diệp Chiến Thiên nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, Ngục Thiên Thần Mông này nghe không hiểu lời ông nói, hay căn bản nó cũng không muốn trò chuyện?

Xem ra không thể hiện ra thực lực, Thần Mông sẽ cho rằng ông rất yếu.

Ngay sau đó.

Luân Hỗn Chân Thân xuất hiện sau lưng ông, bóng người màu trắng như tiên như thần, một kiếm từ trên cao chém xuống, Thần Mông vội vàng dùng vũ khí trong lòng bàn tay ngăn cản.

Ầm.

Ầm.

Tiếng nổ tung truyền ra, vũ khí hóa thành bột mịn, thân ảnh Thần Mông liên tiếp lui về phía sau, lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.

Ngục Thiên Thần Mông phát ra một tiếng rên rỉ, cúi đầu nhìn bàn tay nổ tung, ngửa mặt lên trời điên cuồng rống một tiếng khiến chim sợ hãi bay thẳng lên, hoảng hốt mà chạy bừa.

Thú uy khủng bố vô cùng, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thế giới, ở sau lưng Ngục Thiên Thần Mông xuất hiện một không gian thật lớn.

Không gian thần thú?

Diệp Chiến Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra không gian sau lưng Ngục Thiên Thần Mông. Sắc mặt ông hơi đổi, thì ra Trường Sinh đã sớm biết nó có không gian thần thú, khó trách sẽ nói nó rất thích hợp với ta.

Không gian thần thú bao phủ xuống, vây kín Diệp Chiến Thiên. Trong lúc nhất thời, trong không gian xuất hiện trăm con Ngục Thiên Thần Mông.

Chúng vung nắm tay thật lớn, trở nên vô cùng nóng nảy, tựa hồ muốn xé Diệp Chiến Thiên thành mảnh nhỏ.

Diệp Chiến Thiên rối rắm, không gian thần thú là sân nhà của Ngục Thiên Thần Mông, nếu ông không phá vỡ không gian thì sẽ luôn bị trói buộc, nhưng nếu phá vỡ không gian thì Thần Mông sẽ bị thương không nhẹ.

Về sau ông còn muốn nó đi theo mình lăn lộn, nếu không cẩn thận đánh chết nó, vậy thì có chút được nhiều hơn mất.

Lúc này.

Giọng nói của Diệp Trường Sinh từ ngoài không gian thần thú truyền đến: “Phụ thân, ngươi còn chưa giải quyết được sao?”

Sắc mặt Diệp Chiến Thiên hơi đổi: “Trường Sinh, ngươi nhanh như vậy đã trở về, đừng nói cho ta biết là ngươi đã thu phục được một con thần thú.”

Diệp Trường Sinh nói: “Phụ thân, không phải một con, mà là hai con!”

Diệp Chiến Thiên: “...”

Quả thực khó có thể tin, Trường Sinh làm sao có thể nhanh như vậy, chẳng lẽ hai thần thú đều không phản kháng?

Phải, ông đoán đúng rồi.

Diệp Trường Sinh đi thu phục Vũ Trụ Thần Nghĩ và Chấn Thiên Lôi Thú. Chúng đúng là không có bất kỳ phản kháng nào, dường như đang chờ Diệp Trường Sinh đến.

“Trường Sinh, ngươi chờ một chút, phụ thân rất nhanh sẽ kết thúc.”

“Phụ thân, có cần ta giúp ngươi không?”

“Không cần, một con thần thú, ta dễ dàng giải quyết.”

Dứt lời, trăm Thần Mông đồng thời đánh ra công kích, một đòn này là chuẩn bị cho Diệp Chiến Thiên nổ to đầu.

Xuy.

Xuy.

Kiếm khí bao trùm như tia chớp bắn ra, trực tiếp nghiền nát công kích của Thần Mông, ngay cả không gian thần thú cũng xuất hiện từng vết nứt.

Diệp Chiến Thiên nhìn trăm Thần Mông biến mất, cả người bay lên, rơi xuống trên vai Ngục Thiên Thần Mông: “Nếu ta giết ngươi, một kiếm là đủ rồi.”

Giọng nói Ngục Thiên Thần Mông nặng nề vang lên: “Vậy ngươi giết ta đi!”

Chương 1825: Hệ thống điên cuồng ban thưởng

Diệp Chiến Thiên: “...”

Thì ra ngươi biết nói chuyện.

Ngục Thiên Thần Mông nói: “Không biết nói chuyện chính là câm điếc!”

Diệp Chiến Thiên tức giận: “Đi theo ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi, còn có thể giúp ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể.”

Ngục Thiên Thần Mông quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh: “Ta muốn đi theo hắn.”

Diệp Chiến Thiên giật mình: “Vì sao lựa chọn Trường Sinh?”

Ngục Thiên Thần Mông nói: “Bởi vì hắn mạnh hơn ngươi, hơn nữa hắn có thể dễ dàng giải trừ phong ấn trong cơ thể ta.”

Diệp Chiến Thiên nói: “Hắn là con trai ta, ngươi hiểu ý không?”

Ngục Thiên Thần Mông lắc đầu: “Không thể nào, sao hắn có thể là con trai của ngươi được.”

Diệp Chiến Thiên tiện tay vung lên, linh khí bao phủ bốn phía biến mất: “Trường Sinh, ngươi lên đây!”

Diệp Trường Sinh xuất hiện bên cạnh ông: “Phụ thân, muốn ta hỗ trợ sao?”

“Không cần.” Diệp Chiến Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào trên người Thần Mông: “Có nghe thấy không, hiện tại ngươi có thể ở lại bên cạnh ta chứ?”

Trong mắt Ngục Thiên Thần Mông lộ ra vẻ nghi hoặc, không thể hiểu được vì sao Diệp Trường Sinh lại là con trai của Diệp Chiến Thiên, chuyện này là không thể nào.

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Diệp Chiến Thiên nói: “Trường Sinh, trong cơ thể thần thú mà ngươi thu phục có phải cũng có phong ấn không?”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Một phù văn phong ấn mà thôi, tiện tay là có thể giải trừ.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Phụ thân muốn ta giúp nó giải trừ phong ấn?”

Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh Ngục Thiên Thần Mông, lòng bàn tay đặt lên người nó, một phù văn phong ấn từ trong cơ thể bay ra, trong nháy mắt tiến vào trong cánh tay hắn.

Diệp Chiến Thiên nhận thấy được phong ấn trong cơ thể Ngục Thiên Thần Mông biến mất: “Sau này ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không ép ngươi ký khế ước.”

“Thật sự không cần ký khế ước!”

Ngục Thiên Thần Mông lẳng lặng nhìn Diệp Chiến Thiên: “Không cần thì không cần, ngươi luôn nhắc tới nó làm cái gì.”

Ngay sau đó, màn máu xuất hiện trên không trung, Ngục Thiên Thần Mông nói: “Đây là khế ước bình đẳng, thế nào?”

Diệp Chiến Thiên tiện tay vung lên, màn máu bị xua tan: “Không cần, nếu là khế ước bình đẳng, một chút ý nghĩa cũng không có, ngươi giữ lại là được.”

Ngục Thiên Thần Mông nói: “Ngươi là muốn ta ký khế ước chủ tớ sao?”

Diệp Chiến Thiên nói: “Còn có khế ước chủ tớ sao? Theo ý ngươi, ta không thích ép buộc người khác.”

Diệp Trường Sinh nhìn hết thảy sự việc, trầm mặc không nói. Hắn tin Diệp Chiến Thiên có thể trị Ngục Thiên Thần Mông ngoan ngoãn.

Ngục Thiên Thần Mông lần thứ hai phóng thích một giọt máu: “Khế ước chủ tớ là ranh giới cuối cùng của ta.”

Diệp Chiến Thiên nhanh chóng ký khế ước: “Thật ra ta chỉ muốn ngươi ở lại bên cạnh, khế ước hay gì cũng không quan trọng.”

Ngục Thiên Thần Mông: “...”

Ai là gian xảo nhất? Diệp Chiến Thiên gian xảo nhất.

Ai không biết xấu hổ nhất? Cha con Diệp gia không biết xấu hổ nhất.

Thực lực mạnh mẽ đến biến thái, làm người còn âm hiểm, giả dối, thử hỏi kẻ địch phải sống thế nào đây?

Kế tiếp, hai cha con nói cười đi ra ngoài hố đen Phóng Trục. Trong lúc đi về phía trước, bên tai Diệp Trường Sinh truyền đến âm thanh của hệ thống.

[Đinh, chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành thành công nhiệm vụ hệ thống, tiến vào hố đen Phóng Trục, đạt được một phần thưởng của hệ thống.]

Diệp Trường Sinh không chút do dự: [Nhận phần thưởng ngay.]

[Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được thẻ truyền thừa Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.]

Cái này...

Diệp Trường Sinh hơi bối rối, lại một lần nữa bị chấn động bởi phần thưởng của hệ thống. Hắn biết sự mạnh mẽ của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, thẻ truyền thừa Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, có thể tự mình sử dụng, cũng có thể cho những người khác sử dụng.]

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Diệp Trường Sinh trầm tư. Hiện giờ mình hoàn mỹ như thế, thần thể, huyết mạch đều vô địch.

Nếu hắn sử dụng Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai thì quả thực chính là lãng phí, một chút công dụng cũng không có.

Tâm thần hắn vừa động, thẻ truyền thừa Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai kẹt ở lòng bàn tay, bất ngờ đã biến thành một viên dược màu vàng.

Không thể không nói, chức năng của hệ thống mạnh mẽ, chơi vẫn là hoa.

Diệp Trường Sinh thu đan dược vào trong một cái bình ngọc, giơ tay đưa cho Diệp Chiến Thiên: “Phụ thân, bình ngọc này giao cho người, bên trong là lễ vật ta cho đứa nhỏ trong bụng mẫu thân. Chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì uống vào là được.”

“Trường Sinh, ngươi vẫn nên giữ đan dược này lại thì hơn, vì phụ thân đã chuẩn bị cho đứa nhỏ một vài thứ rồi.”

Nói đến đây, ông dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Năm đó phụ thân đã bỏ lỡ Trường Sinh ngươi, vẫn cảm thấy nợ ngươi.”

Diệp Trường Sinh đặt bình ngọc ở trong tay Diệp Chiến Thiên: “Phụ thân, tâm tư của người ta đều hiểu rõ, chuyện nơi này đã chấm dứt, phụ thân có thể khởi hành trở lại bên cạnh mẫu thân.”

Diệp Chiến Thiên có chút không nỡ: “Trường Sinh, thời gian chúng ta ở bên ngươi quá ít.”

Chương 1826: Hệ thống điên cuồng ban thưởng 2

Diệp Trường Sinh nói: “Phụ thân, ngươi và mẫu thân ở đâu, chờ ta bận xong, đi đón các người về nhà.”

Diệp Chiến Thiên nói: “Phàm Vũ Trụ.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Ta nhớ kỹ, phụ thân không cần lo lắng cho con, lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, không phải ta vẫn bình yên vô sự sao?”

Diệp Chiến Thiên lại nói: “Trường Sinh, ngươi nhất định phải cẩn thận Vũ Trụ Cấm Viện, trước khi đến thành Phóng Trục, ta đã đi qua Hư Vô Chi Địa một lần.”

“Thực lực và nội tình của Vũ Trụ Cấm Viện rất mạnh. Ngươi không nên một mình đối mặt với bọn hắn.”

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt cười: “Ta làm việc cũng không lỗ mãng, phụ thân nhanh chóng khởi hành đi.”

Cuối cùng Diệp Chiến Thiên vẫn rời đi.

Chỉ để lại Diệp Trường Sinh một mình lơ lửng trên không, nhìn theo Diệp Chiến Thiên biến mất ở bầu trời.

Chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ có huynh đệ tỷ muội.

Nhà.

Trong đầu Diệp Trường Sinh đột nhiên xuất hiện từ này, nhà thể hiện sự ấm áp, là bến đỗ hạnh phúc.

Hắn lắc đầu: “Ta không xứng!”

Ít nhất hiện tại hắn thật đúng là không xứng, không cần hỏi vì sao, hỏi chính là không xứng.

...

Giờ khắc này.

Trong thành Phóng Trục.

Hai người Hoàng Hoàng, Cửu Sắc đã tấn công tiên cung của Phóng Trục Chi Thần, ngoại trừ người Hoàng Tộc còn có Môn chủ Long Bác và cường giả của Khí Kiếm Môn.

Hiện tại trong thành Phóng Trục chỉ còn lại Hoàng Tộc, Khí Kiếm Môn và Mộ Thần Tông, về phần Tội Ác Thần Tông đã bị Diệp Trường Sinh xóa bỏ.

Không có đám người Khương Thương Lan, Chu Nguyên, thế lực còn sót lại của Phóng Trục Chi Thần quả thực không chịu nổi một kích.

Thật ra không biết, sau khi Khương Thương Lan rời khỏi hố đen, hắn ta đã mang cường giả dưới trướng đi, còn lại chỉ là một vài người dựa vào Khương Thương Lan.

Mấy người đó ở trước mặt đám người Hoàng Hoàng, Cửu Sắc, Long Bác, quả thực là không chịu nổi một kích.

Sau khi tiến vào tiên cung, đập vào mắt là một mảnh hỗn loạn, giống như bị người cướp bóc một phen.

Long Bác nói: “Thành Phóng Trục không còn Phóng Trục Chi Thần, thời đại của hắn đã kết thúc.”

Hoàng Hoàng cười nói: “Tất cả đều nhờ Diệp công tử, vừa nghĩ đến Khương Thương Lan tàn sát nhiều tu sĩ như vậy, thật muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn.”

Sắc mặt Long trầm xuống: “Sau lưng Khương Thương Lan có Hỗn Độn Thiên Thần Tộc ủng hộ, chính bọn hắn đã biến thành Phóng Trục thành nơi chướng khí mù mịt, hiện giờ hết thảy đã yên ổn, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên tĩnh ở đây.”

Hoàng Hoàng nói: “Kết cấu vũ trụ biến hóa quá nhanh, sau này thành Phóng Trục cũng sẽ không thái bình, Hắc Ám Cấm Khu có dị động, một khi phong ấn của Hắc Ám Thần Tộc bị phá vỡ, người gặp nạn đầu tiên vẫn là thành Phóng Trục.”

Long Bác tự nhiên biết Hắc Ám Cấm Khu nguy hiểm. Bọn hắn ở thành Phóng Trục nhiều năm, Hắc Ám Cấm Khu vẫn bình tĩnh, nhưng gần đây đột nhiên lại có dị động, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự khó có thể đoán trước.

Đúng lúc đó.

Thân ảnh Diệp Trường Sinh xuất hiện trước tiên cung, đám người Hoàng Hoàng, Cửu Sắc, Hoàng Cửu vội vàng tiến lên.

Hoàng Hoàng trầm giọng nói: “Đa tạ Diệp công tử ra tay đánh bại Phóng Trục Chi Thần, cho thành Phóng Trục sự thái bình.”

Diệp Trường Sinh cười nói: “Tộc trưởng Hoàng Tộc khách khí rồi.”

Hoàng Hoàng quay đầu nhìn về phía Long Bác: “Long huynh, vị này chính là Diệp công tử.”

Long Bác ôm quyền: “Môn chủ Khí Kiếm Môn Long Bác, gặp qua Diệp công tử.”

Ánh mắt Diệp Trường Sinh dừng trên người Long Bác, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, người này rõ ràng là một vị kiếm tu, vì sao thế lực lại gọi là Khí Kiếm Môn?

Vốn là người xa lạ, hắn cũng lười hỏi.

“Cửu Sắc, ngày mai chúng ta rời khỏi thành Phóng Trục!”

Cửu Sắc gật đầu: “Cũng nên xuất phát, mấy ngày nay Hắc Ám Cấm Khu có dị động, nếu không đi, sợ chậm thì sinh biến.”

Hoàng Hoàng nghe được hai người nói chuyện, sắc mặt hơi đổi: “Diệp công tử muốn đi tới Hắc Ám Cấm Khu?”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta vốn muốn đi tới Hắc Ám Cấm Khu, chỉ là đi ngang qua thành Phóng Trục mà thôi.”

“Cửu Sắc, ngươi không nói cho Tộc trưởng Hoàng Tộc mục đích này của chúng ta sao?”

Cửu Sắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Không có.”

Hoàng Hoàng vội vàng nói: “Diệp công tử, Hắc Ám Cấm Khu phong ấn Hắc Ám Thần Tộc, năm tháng vô tận trôi qua, nơi đó vẫn bị bóng tối bao trùm, bất kỳ sinh linh nào tiến vào trong đó đều sẽ bị bóng tối cắn nuốt.”

Nói đến đây, ánh mắt hắn rơi vào trên người Cửu Sắc: “Lão Cửu, ngươi không nói cho Diệp công tử Hắc Ám Cấm Khu có bao nhiêu hung hiểm sao?”

Cửu Sắc nói: “Không cần, lúc trước Trường Sinh đã giao thủ với Hắc Thiên Tử, Hắc Thiên Tử thất bại chạy trốn đến Hắc Ám Cấm Khu, Trường Sinh lúc này mới đuổi theo.”

Hoàng Hoàng: “...”

Long Bác: “...”

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tu sĩ trẻ tuổi như Hoàng Cửu đương nhiên không biết sự mạnh mẽ của Hắc Thiên Tử, nhưng mọi người nghe được Hắc Thiên Tử chạy về Hắc Ám Cấm Khu, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.

Chương 1827: Có thể, có thể?

Hắc Ám Cấm Khu là nơi tu sĩ vũ trụ không dám đặt chân tới. Thành Phóng Trục cách Hắc Ám Cấm Khu không quá xa, cho dù là Khương Thương Lan cũng không dám nhúng chàm Hắc Ám Cấm Khu.

Thật ra.

Trước khi rời khỏi hố đen, Diệp Trường Sinh cũng đã lập kế hoạch chu đáo cho hành trình kế tiếp, đầu tiên là đi tới Hắc Ám Cấm Khu, sau đó trở về Hỗn Độn Thế Giới.

Sau đó lại trở lại Trường Sinh Vũ Trụ, sau đó dẫn dắt tất cả tu sĩ Trường Sinh Vũ Trụ, phi thăng đến Đại Thiên Vũ Trụ.

Hợp nhất toàn bộ lực lượng cùng một chỗ, hắn chuẩn bị tuyên chiến với Vũ Trụ Cấm Viện, có chút ân oán cũng đã đến lúc chấm dứt.

Đợi đến khi hoàn toàn tiêu diệt Cấm Viện Vũ Trụ, hắn sẽ tính toán đi Phàm Vũ Trụ đón cha mẹ và đứa nhỏ mới sinh về nhà.

Thuận đường cũng tìm mấy vị tức phụ rời đi về, từ nay về sau sống cuộc sống không xấu hổ không xấu hổ.

Suy nghĩ một chút, chuyến đi là khá dày đặc.

Đột nhiên, hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía thành Phóng Trục, sắc mặt biến đổi: “Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.”

Hoàng Hoàng nói: “Diệp công tử nói cái gì xuất hiện?”

Diệp Trường Sinh nói: “Hoàng Tộc trưởng, người để lại phong ấn nguyền rủa trên người ngươi xuất hiện.”

Hoàng Hoàng tức giận không kìm được: “Bọn hắn còn dám vào thành, lần này lão phu muốn bọn hắn có tới mà không có về.”

Dứt lời, thân ảnh hắn chợt lóe, bay về phía thành Phóng Trục, những người khác theo sát phía sau.

Cửu Sắc đi tới bên cạnh Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, muốn quản sao?”

Diệp Trường Sinh nói: “Xuống xem một chút đi, năm nay người thiện lương như ta đã không còn nhiều lắm.”

“Thật hâm mộ Hoàng Tộc trưởng bọn hắn có thể quen biết ta!”

Cửu Sắc: “...”

[Chủ nhân, chúng ta có thể có chút mặt mũi không, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, ngươi sẽ quản bọn hắn hả?]

[Hệ thống, ngươi cái người này thật sự không hiểu ta, ta chính là kẻ hiền lành bại hoại!]

[Chủ nhân, nhìn dáng vẻ khoác lác của ngươi, ta thật sự muốn cười!]

Diệp Trường Sinh: [...]

[Hệ thống, có phải ngươi bị rối loạn lo âu xã hội không?]

Rối loạn lo âu xã hội?

Mắc chứng rối loạn lo âu xã hội nhưng vẫn có thể trao đổi với mọi người?

Hệ thống cảm thấy bị xúc phạm.

Giờ phút này.

Trong thành Phóng Trục.

Trên đường lớn hỗn loạn, những người áo đen giống như ma quỷ, điên cuồng thu hoạch tu sĩ trong thành, máu bắn tung tóe, xác chết ở khắp mọi nơi, giống như luyện ngục nhân gian.

Hoàng Hoàng, Long Bác dẫn người xuất hiện, nhìn tu sĩ vội vàng chạy trốn, bọn hắn lập tức tấn công những người áo đen.

Hết đòn tấn công này đến đòn khác bay ra, hào quang bùng nổ và lan rộng, người áo đen bị bắn ra, khí tức tử vong đáng sợ quét qua.

Hoàng Hoàng nhìn chăm chú, phát hiện trên đỉnh lầu các cách đó không xa có một bóng người đứng thẳng tắp như thương, người này chính là người đã đánh bại hắn ngày đó và để lại phong ấn nguyền rủa trên người hắn.

Kẻ thù gặp nhau mắt tóe lửa.

Ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ thì Long Bác bên cạnh trầm giọng nói: “Hoàng huynh, người của Mộ Thần Tông.”

Hoàng Hoàng nhìn về phía cuối đường lớn, ánh mắt rơi vào trên người một người: “Lạc Thiên Thu, sao có thể là hắn?”

Dứt lời, trên đình lại xuất hiện một bóng người khác, sắc mặt Hoàng Hoàng thay đổi: “Mộ Quỷ, không thể nào, Mộ Quỷ đã chết, tại sao hắn lại xuất hiện?”

Nhưng bóng dáng xuất hiện tiếp theo lại khiến hai người bọn hắn khiếp sợ, bởi vì những bóng người trước mặt đều là những cường giả trước kia của thành Phóng Trục.

Nói chính xác hơn là những cường giả này đã chết.

Trong số những người này có cường giả của Khí Kiếm Môn, cũng có cường giả của Hoàng Tộc. Những người đã chết đột nhiên lại xuất hiện, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này.

Lạc Thiên Thu đi tới trước mặt hai người: “Khương Thương Lan đã chạy trốn, từ nay về sau thành Phóng Trục sẽ là địa bàn của Mộ Thần Tông chúng ta, hai người các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?”

Hoàng Hoàng trong nháy mắt có thể nhìn ra trong cơ thể Lạc Thiên Thu có một phong ấn nguyền rủa: “Lạc Thiên Thu, Mộ Thần Tông các ngươi thế mà nguyện ý làm quân cờ của người khác.”

Lạc Thiên Thu cười nói: “Người thường đi đến nơi cao, chỉ cần có thể dẫn Mộ Thần Tông lên đỉnh cao, cho dù bán linh hồn, ta cũng sẽ không do dự.”

“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa? Ta sẽ đưa các ngươi lên đường.”

“Giết!”

Ra lệnh một tiếng, đám người Mộ Quỷ chen nhau tấn công về phía Phượng Hoàng và Long Bác.

Ầm.

Ầm.

Tiếng nổ mạnh truyền ra, sóng xung kích khuếch tán làm lầu các biến thành đống đổ nát.

Hai người Hoàng Hoàng bị đánh bay ra ngoài, vầng sáng linh khí trên người bị phá vỡ, sau khi cố gắng ổn định thì phun ra một ngụm máu.

Hiển nhiên, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của đám Quỷ Mộ kia.

Hoàng Hoàng quay đầu nhìn Long Bác: “Bọn hắn bị khống chế, bọn hắn chỉ là con rối bị nguyền rủa mà thôi.”

Nhiều năm qua, Mộ Thần Tông luôn ẩn nấp, ai cũng cho rằng bọn hắn đã suy bại, không ai nghĩ rằng Mộ Thần Tông không nhàn rỗi chút nào.

Chương 1828: Có thể, có thể? 2

Thế mà bọn hắn lại dám bí mật trộm cắp rất nhiều thi thể như vậy, đồng thời cũng luyện chế thành con rối bị nguyền rủa.

Có thể thấy, Mộ Thần Tông đã chuẩn bị cho hôm nay rất lâu rồi.

Xoạt.

Xoạt.

Mộ Quỷ lại dẫn người tấn công Hoàng Hoàng, hai bóng người bay lên không trung, xuất hiện trong hư không.

Hoàng Hoàng biết nếu tiếp tục chiến đấu thì thành Phóng Trục sẽ bị san bằng.

Lúc này.

Lão tổ Hoàng Tộc, Khí Kiếm Môn dẫn người xuất hiện. Khi nhìn thấy bóng dáng trong hư không thì lúc đầu mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Ngay sau đó, bọn hắn đã nhận ra được mánh khóe, biết rằng cường giả đã từng mạnh mẽ trong gia tộc đã bị luyện chế thành một con rối bị nguyền rủa.

Tất cả mọi người đều không chút do dự ra tay ngay, đã là con rối bị nguyền rủa thì còn quan tâm hắn có phải trưởng lão trong tộc làm gì, giết là xong.

Nếu không, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn

Trong hư không.

Cửu Sắc đứng bên cạnh Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, ta sẽ đi giúp lão Hoàng trước, nếu không lát nữa hắn sẽ bị người đánh chết.”

“Đi thôi!” Diệp Trường Sinh khẽ nói, bóng dáng lóe lên, hắn đi tới trước mặt người áo đen đang đứng trên lầu các: “Thiên Chú Tộc, nguyền rủa trên người mọi người trong thành đều bắt nguồn từ ngươi.”

Người áo đen hơi nheo mắt lại, nhìn Diệp Trường Sinh: “Phải thì thế nào?”

Diệp Trường Sinh nói: “Không sao, ta chỉ hỏi thôi.”

Người áo đen nói: “Đừng hỏi một cách mù quáng, bằng không ngươi sẽ giống như bọn hắn.”

Xoẹt.

Một thanh kiếm bay ra, lập tức xuyên thủng mi tâm của người áo đen.

Một luồng linh hồn thoát ra, kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh, kiếm của hắn quá nhanh.

Không kịp chuẩn bị chút nào, trong tích tắc hắn ta đã bị một thanh kiếm giết chết, người áo đen nổi giận đùng đùng: “Sao ngươi lại ra tay với ta!”

Diệp Trường Sinh nói: “Thấy ngươi không vừa mắt, lý do này đã đủ chưa?”

Người áo đen chết lặng, không thể tin được Diệp Trường Sinh lại kiêu ngạo như vậy: “Dám làm kẻ thù của Thiên Chú Tộc ta, bất kể ngươi là ai, ngươi đều sẽ chết rất thảm hại.”

Xoẹt.

Một kiếm khác bay ra, nhanh như tia chớp, đánh vỡ linh hồn thể của người áo đen.

Nói nhảm nhiều quá.

Ngay sau đó.

Một giọt máu xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Trường Sinh, linh khí bao bọc hóa thành vô số đạo, từng câu bùa chú kỳ lạ xuất hiện, giống như một cơn mưa bất chợt từ trên trời rơi xuống.

Mưa máu rơi xuống, chui vào cơ thể của người áo đen trên đường lớn, trong chốc lát, phong ấn nguyền rủa trong cơ thể mọi người được giải trừ.

Tất cả bọn hắn đều mờ mịt đứng trên đường lớn, ngay sau đó bọn hắn nhìn về phía Diệp Trường Sinh, lần lượt khom người thi lễ.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, chính Diệp Trường Sinh đã giúp bọn hắn giải trừ phong ấn, đồng thời, lời nguyền trong cơ thể mấy Mộ Quỷ và những người khác cũng biến mất.

Không còn phong ấn nguyền rủa, bọn hắn ngay lập tức mất đi sự sống và trở thành xác chết một lần nữa.

Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn Cửu Sắc: “Đi thôi!”

Hai người đạp không rời đi, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thành Phóng Trục. Trong khi bọn hắn rời đi, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân, có đánh dấu thành Phóng Trục ngay không?]

[Đinh, nhắc nhở chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thành Phóng Trục, được hệ thống ban thưởng tín ngưỡng lực, có nhận luôn không?]

Tâm thần Diệp Trường Sinh khẽ động, hắn không chút do dự: [Đánh dấu ngay.]

[Đinh, chúc mừng chủ nhanh đã đánh dấu thành công thành Phóng Trục, nhận được một Quang Minh Thần Cách.]

Diệp Trường Sinh lại nói: [Nhận ngay tín ngưỡng lưc.]

[Đinh, chúc mừng chủ nhân có được ngàn vạn tín ngưỡng lực, lĩnh ngộ thần thông tín ngưỡng – Tịnh Hóa Vạn Giới.]

Hệ thống vừa dứt lời, Diệp Trường Sinh nhíu mày, nhanh chóng kiểm tra hai phần thưởng mà hệ thống đưa ra.

Quang Minh Thần Cách, không biết sau khi dung hợp sẽ được thần thông gì.

Tịnh Hóa Vạn Giới, sử dụng nó có thể làm suy yếu sự tấn công, uy áp, thực lực của kẻ thù, đồng thời có thể xua đuổi mọi trói buộc.

Diệp Trường Sinh nhếch môi cười, hiển nhiên rất hài lòng với hai phần thưởng này.

Cửu Sắc quay đầu lại nhìn: “Trường Sinh, ngươi nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Diệp Trường Sinh nói: “Không có, chỉ là ta có chút hưng phấn khi nghĩ rằng mình sẽ đến Hắc Ám Cấm Khu ngay bây giờ.”

Cửu Sắc: “...”

Đúng là một người kỳ lạ, những người khác luôn thận trọng khi đến những nơi nguy hiểm, nhưng Diệp Trường Sinh lại rất phấn khích.

Lúc này.

Trên hư không.

Từng bóng người đột nhiên buông xuống, chặn đường đi của hai người. Diệp Trường Sinh trong nháy mắt nhận ra nữ tử áo trắng trong đám đông chính là người bị hắn đánh bay ra ngoài trong lúc tham gia tuyển chọn thi đấu.

Lúc đó, hệ thống yêu cầu hắn ngăn cản nữ tử này tiến vào hố đen Phóng Trục, hiện tại thì hay rồi, người ta đã tìm tới cửa.

Một lão giả áo trắng tiên phong đạo cốt đi tới trước mặt Diệp Trường Sinh: “Lão phu Đường Cửu Môn của Thiên Tiên Tộc, gặp qua Diệp công tử.”

Chương 1829: Tiến vào Hắc Ám Cấm Khu

Diệp Trường Sinh sững sờ: “Đường trưởng lão, có chuyện gì sao?”

Đường Cửu Môn trầm giọng nói: “Lão phu đặc biệt đến cảm tạ Diệp công tử.”

Dứt lời, Đường Thủy Lạc bên cạnh nói: “Trưởng lão, vì sao?”

Diệp Trường Sinh nói: “Đường trưởng lão không cần đa lễ.”

Đường Thủy Lạc trừng mắt nhìn Diệp Trường Sinh: “Đừng ngắt lời, có thể chứ?”

Diệp Trường Sinh nói: “Có thể, có thể, ngươi cứ nói!”

Trong hư không.

Đường Cửu Môn quay đầu nhìn Đường Thủy Lạc, nghiêm nghị quát lớn: “Không được vô lễ với Diệp Công Tử.”

Đường Thủy Lạc lộ vẻ ủy khuất: “Trưởng lão, nếu không phải vì hắn, ta đã tiến vào hố đen Phóng Trục rồi.”

Đường Cửu Môn nói: “Tiến vào hố đen Phóng Trục? Nếu tiến vào, bây giờ ngươi đã là một cỗ thi thể rồi.”

Sắc mặt Đường Thủy Lạc thay đổi: “Trưởng lão...”

Đường Cửu Môn nói tiếp: “Hố đen Phóng Trục là âm mưu của Khương Thương Lan – Phóng Trục Chi Thần, cũng là cách để Hỗn Độn Thiên Thần Tộc có được huyết mạch mạnh mẽ.”

“Lão phu vừa nhận được tin Hỗn Độn Thiên Thần Tộc săn giết vô số người tu luyện để thu được huyết mạch của bọn hắn thông qua ba nơi thành Phóng Trục, Trụy Lạc Chi Môn và và thành Thiên Đường.”

“Về phần Hỗn Độn Thiên Thần Tộc có âm mưu gì, cho tới bây giờ vẫn chưa ai biết. Nhưng Hỗn Độn Thiên Thần Tộc đã trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, đã có lực lượng liên kết chống lại bọn hắn rồi.”

Đường Thủy Lạc sợ hão, nàng không ngờ rằng hóa ra hố đen Phóng Trục lại là nơi Hỗn Độn Thiên Thần Tộc săn giết tu sĩ.

“Còn không mau nhận lỗi với Diệp Công Tử!”

“Đường trưởng lão khách khí rồi.”

“Ta không cần xin lỗi, ta còn có việc, đi trước.”

Diệp Trường Sinh khẽ nói.

Đường Cửu Môn vội vàng nói: “Diệp công tử, Thủy Lạc chính là hy vọng của Thiên Tiên Tộc ta, nếu không nhờ ngươi giúp nàng tránh được tai họa, Thiên Tiên Tộc chúng ta đã tổn thất rất lớn.”

“Nếu Diệp Công Tử không chê, ngươi có thể đến Thiên Tiên Tộc ta làm khách.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta xin nhận lòng tốt của Đường trưởng lão, ta quả thật có chuyện quan trọng phải làm.”

Đường Thủy Lạc thấy Diệp Trường Sinh từ chối lòng tốt của trưởng lão: “Trưởng lão, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” (Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.)

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Đạo quả nhiên là khác biệt, ta là võ giả, ngươi là loại Đạo gì, khó nói, khó nói.”

Dứt lời, bóng dáng hắn đã đi xa, Đường Cửu Môn nhìn bóng lưng rời đi của hắn: “Diệp Công Tử, ngươi muốn đi đâu?”

“Hắc Ám Cấm Khu.”

Giọng nói vang vọng trong không trung, sắc mặt Đường Cửu Môn và những người khác đều nhanh chóng thay đổi. Biết Diệp Trường Sinh đang đi đến Hắc Ám Cấm Khu, bọn hắn chỉ có thể tránh xa, bởi vì nơi đó không phải nơi bọn hắn có thể tới.

Đường Thủy Lạc nhìn Diệp Trường Sinh biến mất, bỗng nhiên cảm thấy hơi tội lỗi.

Nàng luôn tu luyện trong gia tộc, tự xưng là thiên tư trác tuyệt, không ai trong thế hệ trẻ có thể so sánh được.

Nhưng khi gặp Diệp Trường Sinh, nàng mới biết suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.

Để so sánh, chỉ đơn giản là khác nhau một trời một vực.

Đường Cửu Môn nói: “Đây chính là Diệp Trường Sinh.”

Đường Thủy Lack không rõ ý của hắn: “Lời này của trưởng lão có ý gì?”

Đường Cửu Môn lại nói: “Trong vũ trụ, người có thể tùy tiện dám tiến vào Hắc Ám Cấm Khu cũng chỉ có Diệp Trường Sinh, ngươi không hiểu hắn, khi nào hiểu được, ngươi sẽ từ từ phát hiện làm sao có thể có một người bất khả chiến bại như vậy.”

Đường Thủy Lạc sững sờ: “Ý của trưởng lão là Diệp Trường Sinh bất khả chiến bại?”

Đường Cửu Môn gật đầu: “Loại bất khả chiến bại toàn diện cũng là tồn tại mà tất cả các thế lực lớn trong vũ trụ đều muốn làm quen.”

Không thể không nói, hắn đã tông kết được Diệp Trường Sinh rất toàn diện.

Trong vũ trụ có bao nhiêu thế lực muốn giết chết Diệp Trường Sinh, có bao nhiêu thế lực muốn thiết lập quan hệ tốt với hắn.

Tuy nhiên, Diệp Trường Sinh quá lạnh lùng, dáng vẻ luôn là người sống chớ lại gần.

Nhưng thật ra, Diệp Trường Sinh cũng không lạnh lùng mà hắn rất bình dị, gần gũi, hiền lành, là người am hiểu đạo lý.

Những người cảm thấy hắn lạnh lùng đều là những người sợ hắn, dù sao tu vi cũng không cùng trình độ, bọn hắn vẫn có chút kinh nể.

Bởi vì những người mạnh mẽ luôn nằm ngoài tầm với.

...

Bên ngoài Hắc Ám Cấm Khu.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh và Cửu Sắc xuất hiện. Hắc Ám Cấm Khu này có chút đặc biệt, nói thế nào nhỉ, chính là một quả cầu màu đen khổng lồ.

Loại rất, rất, rất đen.

Nó lơ lửng trên không trung, tản ra linh khí màu đen cuồn cuộn.

Thần thức của Diệp Trường Sinh bao phủ trong Hắc Ám Cấm Khu, sắc mặt hơi thay đổi, quả cầu đen này rất kín, linh lực thậm chí không thể thăm dò vào bên trong.

Sắc mặt Cửu Sắc trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Hắc Ám Cấm Khu trước mặt: “Trường Sinh, nơi này còn đáng sợ hơn lúc trước ta tới.”

Diệp Trường Sinh nói: “Đúng vậy, nhưng càng nguy hiểm, ta càng hưng phấn.”

Chương 1830: Tiến vào Hắc Ám Cấm Khu 2

Sao nghe câu này lại giống như càng la hét, ta càng... hưng phấn, cùng ý sao?

Cửu Sắc lại nói: “Hay là chúng ta quan sát trước rồi làm quen với hoàn cảnh xung quanh?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu: “Cửu Sắc, cứ nhìn chằm chằm vào một quả cầu màu đen, ngươi có thể nhìn thấy cái gì không?”

“Chúng ta đã dám đánh Hắc Thiên Tử mà còn sợ tiến vào Hắc Ám Khu sao?”

Cửu Sắc cười khổ nói: “Trường Sinh, Hắc Ám Cấm Khu này do Hắc Ám Thần Tộc phong ấn, còn gọi là Nghịch Thiên Tà Thần tộc.”

“Tà Thần Tộc từng là một chủng tộc rất mạnh trong vũ trụ, khi đó bọn hắn...”

Diệp Trường Sinh xua tay: “Đừng nói nữa, ta không thích nghe loại chuyện này nhất, lúc nào cũng nói mạnh mẽ cỡ nào, sau đó bị phong ấn, đây cũng gọi là mạnh sao?”

Cửu Sắc: “...”

Trong lúc nhất thời, Cửu Sắc không nói nên lời.

Bởi vì những gì Diệp Trường Sinh nói rất có lý, thật ra cho tới giờ vẫn chưa biết rốt cuộc là ai đã phong ấn Tà Thần Tộc.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh lóe lên, càng ngày càng gần quả cầu màu đen: “Cửu Sắc, chúng ta đi vào!”

Cửu Sắc sững sờ, vẻ mặt mờ mịt: “Trường Sinh, ta còn chưa tìm được lối vào, chúng ta làm sao đi vào?”

Diệp Trường Sinh giơ tay chỉ: “Khe hở lớn như vậy, ngươi nói cho ta biết ta có thể vào được không?”

Cửu Sắc gãi gãi đầu, sao hắn không thấy ở đó có một khe hở? Ngay khi hắn chuẩn bị nhắc nhở Diệp Trường Sinh, người ta đã bước vào Hắc Ám Cấm Khu rồi.

Hắn vội vàng đến chỗ Diệp Trường Sinh tiến vào, cố gắng tiến vào Hắc Ám Cấm Khu nhưng lại bị một nguồn linh khí đánh bay ra ngoài.

Nơi này có khe hở hả?

Nếu có thì sao ta lại không vào được?

Cửu Sắc bị chấn động hơi choáng váng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta không nhắm trúng?”

Ta đã thử hai lần liên tục, mặt cũng đụng đến sưng lên nhưng quả thật không thể đi vào.

Xoa xoa hai má, hắn chỉ có thể đợi ở ngoài Hắc Ám Cấm Khu. Đột nhiên, một loạt tiếng thét chói tai vang lên từ trong Cấm Khu.

Thảm như vậy?

Âm thanh này không giống như của Trường Sinh, chắc ta nghĩ nhiều rồi.

Lúc này.

Trong Hắc Ám Cấm Khu, Diệp Trường Sinh đang đấm vài con quái nhỏ, tiếng thét là của mấy con Ác Long.

Hắn nắm chặt lấy da thịt, nhấc vảy rồng lên, rút gân rồng ra, suýt chút nữa cũng biến thành Tiểu Na Tra.

Điều khiến Diệp Trường Sinh bất ngờ là... Vị trí lúc này của hắn chỉ là bên ngoài Hắc Ám Cấm Khu, những sinh vật như Ác Long chỉ có thể trà trộn vào bên ngoài Hắc Ám Cấm Khu?

Hắn không dám nghĩ đến trung tâm sẽ có sinh linh mạnh mẽ gì.

Không quan tâm nhiều như vậy, trước tiên hắn đánh chết Ác Long rồi nói tiếp, số lượng thật đúng là không ít.

Đột nhiên, hai con Ác Long trốn thoát rồi tiến sâu vào Cấm Khu, Diệp Trường Sinh không chút do dự đuổi theo, Hỗn Độn Cửu Dực xuất hiện sau lưng hắn.

Ác Long bay lượn trong Cấm Khu, nó sợ hãi đến mức kêu gào thảm thiết, như muốn nói, ngươi có thể đừng đuổi theo không, ta rất sợ.

Trong bóng tối vô tận.

Diệp Trường Sinh cố ý giảm tốc độ, theo sát phía sau Ác Long, chơi trò ngươi đuổi ta chạy.

Những Ác Long này đã quen với tình hình trong Hắc Ám Cấm Khu, Diệp Trường Sinh biết đi theo chúng có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Ít nhất chắc chắn rằng rồng sẽ không đi đến những nơi rất nguy hiểm.

Quả nhiên.

Hai con Ác Long đột nhiên sà xuống rồi chui vào một đầm nước, dường như có ý định trốn trong đầm nước để trốn thoát.

Tuy nhiên, chúng đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Trường Sinh. Sau khi Ác Long tiến vào đầm nước, một ánh lửa cũng rơi vào trong đó.

Chốc lát, đầm nước đã khô cạn, hai con Ác Long gần như bị chôn vùi trong biển lửa, giờ phút này đã sợ đến mức hấp hối.

Chúng thậm chí còn không có sức chạy trốn, cho nên chỉ có thể mặc cho Diệp Trường Sinh chém giết.

Bóng dáng Diệp Trường Sinh lơ lửng trên không trung, xuất hiện trước mặt hai con Ác Long: “Ta sẽ không giết các ngươi, đừng sợ.”

Ô ô.

Ô ô.

Ác Long phát ra một tiếng rên rỉ be bé, như muốn nói, tại sao chúng nó trốn trong Hắc Ám Cấm Khu mà vẫn nguy hiểm đến tính mạng?

Trước kia, chúng luôn cho rằng sẽ không có tu sĩ Nhân Tộc nào tiến vào Hắc Ám Cấm Khu nên chúng tuyệt đối an toàn.

Bây giờ chúng mới hiểu, Hắc Ám Cấm Khu chỉ ngăn cản được kẻ yếu, cường giả thật sự vốn không hề sợ hãi.

Diệp Trường Sinh lại nói: “Hai người các ngươi có thể nói chuyện.”

Một con Ác Long vội vàng nói: “Có thể, có thể nói, rất tốt, công tử muốn hỏi cái gì, chúng ta nhất định biết gì nói nấy.”

Ngay khi Diệp Trường Sinh chuẩn bị mở miệng hỏi, hai làn khói đen bắn xuống, Ác Long lập tức bị giết chết.

Bọn hắn quay đầu nhìn về phía bóng tối, ngay sau đó lại giơ tay lên chém một kiếm.

Một bóng người ngã xuống, bị ánh kiếm chia làm hai, Diệp Trường Sinh nhìn bóng dáng trước mặt đang thay đổi: “Điểu nhân?”

Bóng dáng trước mặt hắn phủ đầy lông vũ màu đen, miệng nhọn, trông vô cùng xấu xí.

Đây là loài kỳ lạ gì thế?

Chương 1831: Tiến vào Hắc Ám Cấm Khu 3

Đúng lúc này, trong bóng tối có một làn sóng linh lực dao động, Diệp Trường Sinh chăm chú nhìn qua, phát hiện vô số bóng đen xuất hiện, tất cả đều có bộ lông màu đen.

Kẻ kỳ lạ sà xuống điên cuồng tấn công về phía Diệp Trường Sinh, cho dù biết mình không phải là đối thủ của Diệp Trường Sinh, hắn ta vẫn không chùn bước.

Không có linh hồn sao?

Xuy.

Xuy.

Ánh kiếm lần lượt bắn ra, kẻ kỳ lạ rơi xuống, mùi máu tươi tràn ngập trong không gian.

Diệp Trường Sinh rõ ràng cảm giác được khi mùi máu xuất hiện sẽ có mấy trăm hơi thở mạnh mẽ bao vây hắn.

Những sinh linh này tới chắc vì mùi máu tánh.

Trước khi tiến vào Hắc Ám Cấm Khu, Diệp Trường Sinh vẫn luôn cho rằng trong Cấm Khu không có nhiều sinh linh, hắn chưa từng nghĩ rằng sinh linh ở đây không hề ít hơn bên ngoài.

Hơn nữa chúng đều rất mạnh mẽ.

Bóng dáng hắn lóe lên, biến mất trong bóng tối. Trước hết hắn phải rời khỏi đại chiến này, bằng không tiếp theo sẽ là một cuộc giết chóc.

Không phải hắn sợ giết chóc, chẳng qua Diệp Trường Sinh cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian vào những sinh linh này.

Trong khi tiến về phía trước.

Hắn đột nhiên có một suy nghĩ to gan, ánh kiếm xuất hiện, chín thanh cổ kiếm xuất hiện, bắn ra bốn phía.

Cùng lúc đó lại có một kiếm khí chấn động trời đất như muốn chém đôi Hắc Ám Cấm Khu.

Đây không phải là đánh rắn động cỏ sao?

Chắc hẳn có rất nhiều người không hiểu tại sao Diệp Trường Sinh lại làm như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là khiến Hắc Ám Cấm Khu trở nên hỗn loạn, để Diệp Trường Sinh có thể thừa dịp thu hoạch một phen.

Đương nhiên, đây là một chút mạo hiểm, cũng rất có thể làm kinh động đến phong ấn của Hắc Ám Thần Tộc.

Ngay sau đó.

Diệp Trường Sinh đến một hòn đảo, nơi này có cung điện nguy nga hùng vĩ, không khó nhìn ra trước kia trên đảo hẳn là có rất nhiều người sinh sống.

Bây giờ hòn đảo bị màn đêm vĩnh hằng bao phủ, cung điện giống như một con thú ngủ đông, xuất hiện trong bóng tối càng thêm bí ẩn.

Đi đến trước một cung điện, hắn dừng lại. Cung điện trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, điều này cho thấy những sinh linh khác không dám đến đây.

Nếu không, bất kỳ sinh linh nào cũng có thể phá hủy cung điện.

“Nhân loại, ngươi thật sự có thể đến đây, rất nhiều năm qua, ngươi là người là Nhân Tộc đầu tiên đến đây.”

Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn truyền đến, Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Các hạ không phải là nhân loại sao?”

“Ta là Thần, chí cao vô thượng của Thần Tộc.”

“Nhân loại, trong cơ thể ngươi có huyết mạch Thần Ma Tộc, tương lai ngươi sẽ trở thành một vị Thần thật sự.”

“Vào đi, để ta cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trên người ngươi.”

Giọng nói vang vọng bên tai Diệp Trường Sinh, cửa cung điện trước mặt tự động mở ra, Diệp Trường Sinh tiến lên đi vào đại sảnh.

Ba bức tượng đá sống động như thật xuất hiện trước mặt hắn, tản ra hơi thở mạnh mẽ.

Một tượng đá đột nhiên mở mắt ra: “Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu: “Không biết, ta đánh bậy đánh bạ mới tiến vào đây, còn xin các hạ nói rõ.”

Tượng đá mở miệng nói: “Nhân loại, ngươi không thành thật!”

Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi biết mà vẫn hỏi, các hạ chỉ là một tàn hồn còn sót lại, nếu không phải trốn trong tượng đá thì đã bị phân tán từ lâu rồi.”

“Bây giờ ta hỏi cái gì, các hạ hãy trả lời cái đó, ta có thể cân nhắc đưa ngươi ra khỏi đây.”

Tượng đá mỉm cười: “Đã vào đây mà ngươi còn muốn ra ngoài, đúng là ngây thơ.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ừm, nghe ý của ngươi là không muốn hợp tác, vậy ta sẽ rời đi trước.”

“Nhân tiện, ta nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất đừng nghĩ đến việc đoạt xá, nếu không ngươi sẽ hối hận.”

Tàn hồn thấy Diệp Trường Sinh chuẩn bị rời đi thì đóng cửa đại sảnh lại ngay: “Ngươi rất thông minh, biết ta muốn đoạt xá.”

Diệp Trường Sinh không nói gì, Quang Minh Thần Cách trong cơ thể bay ra, hắn tiếp tục đi về phía cửa.

Lần này, tàn hồn không ngăn cản hắn rời đi, nhìn bóng lưng Diệp Trường Sinh rời đi: “Ta là Thần, làm sao có thể bị hắn uy hiếp?”

Thật ra, hắn thật sự muốn đoạt xá Diệp Trường Sinh, nhưng khi nhìn thấy Quang Minh Thần Cách, hắn đã sợ.

Thần bị khuất nghẹn.

Khi Diệp Trường Sinh rời khỏi đại sảnh, hắn lại đến trên hòn đảo, trong hư không xuất hiện mười linh hồn thể đều nhìn hắn chằm chằm.

Những linh hồn thể này rất thèm muốn thân thể của Diệp Trường Sinh, bởi vì bất kể là ai có được thân thể của Diệp Trường Sinh, bọn họ đều có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Bịch.

Bịch.

Nhìn linh hồn thể lao tới, Diệp Trường Sinh phóng thích ra thần thông Tịnh Hóa Vạn Giới, mười linh hồn thể bị đánh bay ra ngoài, trở nên rất yếu.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm vang lên, mười linh hồn thể bị cổ kiếm xuyên thủng, cắn nuốt ngays.

Diệp Trường Sinh nhìn Vẫn Thần Kiếm trong tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi thì sau lưng truyền đến giọng nói của tàn hồn kia.

“Khoan đã!”

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Nói cái gì!”

Tàn hồn nói: “Ngươi muốn biết cái gì, ta tuyệt đối biết gì nói nấy.”

Chương 1832: Người canh giữ mộ - Cửu Vô Địch

Diệp Trường Sinh nhếch môi, hắn lại đi vào trong cung điện: “Hắc Ám Thần Tộc bị phong ấn ở đâu?”

“Ngươi và mười linh hồn thể xuất hiện vừa rồi là ai?”

Tàn hồn nói: “Chúng ta là tu sĩ cùng thời đại, đều tiến vào Hắc Ám Cấm Khu tìm kiếm cơ duyên.”

“Trong Hắc Ám Cấm Khu, ngoài những linh hồn thể kia ra thì còn có người của Liệp Thần Cung, có điều bọn hắn cũng là linh hồn thể.”

“Về phần Hắc Ám Thần Tộc bị phong ấn, bọn hắn đang ở trong tháp Tà Thần ở nơi sâu nhất trong Cấm Khu.”

Vẻ mặt Diệp Trường Sinh hơi nghi ngờ, Hắc Ám Thần Tộc còn được gọi là Tà Thần Tộc, tại sao bọn hắn lại bị tháp Tà Thần phong ấn?

Trong cung điện.

Diệp Trường Sinh nhìn tàn hồn trước mặt: “Ngươi ở đây một mình chắc rất cô đơn nhỉ?”

Tàn hồn nói: “Ngươi không muốn giết ta?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Sao có thể gọi là giết, ta chỉ giúp đỡ người khác, để ngươi không cô đơn nữa.”

“Bụi về với bụi, đất về với đất, thật tốt!”

Tàn hồn vội vàng nói: “Ngươi không phải người như vậy, ta đã nói hết cho ngươi những điều ta biết, vì sao ngươi không thể tha cho ta?”

“Ra tay với một tàn hồn, ngươi thắng cũng không vẻ vang gì.”

Đây là thần?

Thần có huyết mạch chí cao vô thượng sao?

Đối mặt với cái chết thì ai cũng sợ hãi đến mức vội vàng gọi ông nội.

Không thú vị.

Diệp Trường Sinh nói: “Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi.”

Tàn hồn nghi ngờ nhìn Diệp Trường Sinh: “Ngươi muốn đến tháp Tà Thần à? Ra khỏi điện rẽ trái, đi thẳng về trước là đến.”

Hắn chỉ mong Diệp Trường Sinh nhanh chóng rời đi.

“Một mình hưởng thụ cô đơn đi!”

Bóng dáng Diệp Trường Sinh biến mất, giọng nói vang vọng trong đại sảnh, tàn hồn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, hắn suýt chút nữa đã khóc, mở miệng chửi ầm lên: “Nhân loại, ngươi thật độc, quá tàn nhẫn.”

“Tại sao lại đối xử với ta như thế?”

“Đối xử với một tàn hồn như vậy, lương tâm ngươi không đau sao?”

Sở dĩ tàn hồn tức giận như vậy là bởi vì khi Diệp Trường Sinh rời đi, hắn đã để lại một phù văn trên cửa cung điện.

Điều này có nghĩa là gì?

Tàn hồn sẽ bị phong ấn trong cung điện mãi mãi, trừ khi có người lấy phù văn này đi.

Hắn giống Tôn Ngộ Không bị giam dưới Ngũ Hành Sơn, trừ khi có Đường Tăng xuất hiện lấy phù văn cho hắn.

Tàn hồn chưa bao giờ nghĩ rằng, vật đổi sao dời, hiện giờ nhân loại lại như vậy?

...

Phía bên kia.

Diệp Trường Sinh đã đến trước tháp Tà Thần, đây là một tòa tháp khổng lồ cao chọc trời, đen kịt sáng bóng.

Xung quanh tòa tháp khổng lồ có rất nhiều hung thú mạnh mẽ ẩn nấp, chúng đang bao vây Diệp Trường Sinh.

Ngay lúc Diệp Trường Sinh chuẩn bị ra tay chém giết hung thú, cửa tháp Tà Thần mở ra khiến người ta thấy tê dại cả đầu.

Tháp Tà Thần có thể tự động mở ra, vì sao tu sĩ Nghịch Thiên Tà Thần Tộc không rời đi?

Trong lòng Diệp Trường Sinh đầy nghi hoặc, hắn biết nếu muốn tìm đáp án thì nhất định phải vào tháp, nhưng ngoài ra thì còn có vấn đề.

Đó chính là cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa phát hiện ra hơi thở của Hắc Thiên Tử, chẳng lẽ hắn ta không chạy trốn vào Hắc Ám Cấm Khu?

Tiến vào tháp.

Đi vào tầng thứ nhất.

Nơi này vô cùng sáng ngời, như thể mặt trời giữa trưa, hắn vừa mới đi từ trong bóng tối tiến vào ánh sáng nên thấy hơi chói mắt.

“Ngươi đến rồi.”

Một giọng nói vang vọng bên trong tòa tháp.

Diệp Trường Sinh sững sờ: “Các hạ là ai, ngươi biết ta sao?”

Lời vừa rơi xuống, một bóng người rơi xuống không trung, nhìn Diệp Trường Sinh: “Giống, thật sự quá giống.”

Ánh mắt Diệp Trường Sinh sáng lên, có lẽ người trước mặt đã biết thân phận của hắn, vội vàng nói: “Các hạ cảm thấy ta giống ai?”

Người tới lắc đầu: “Không giống, không giống.”

Diệp Trường Sinh: “...”

Ngươi có ý gì, trêu đùa hắn?

“Các hạ là ai?”

Người đến trầm giọng nói: “Tại hạ là người canh giữ tháp, xếp thứ chín, mọi người gọi là Cửu Vô Địch.”

Cửu Vô Địch?

Người kỳ lạ, tên cũng kỳ lạ.

Lại còn xếp thứ chín, ta đứng đầu đây.

Diệp Trường Sinh nói: “Các hạ có biết ta không?”

Cửu Vô Địch lắc đầu: “Không biết, ngươi rất giống với bằng hữu của ta, nhưng ngươi không phải là hắn.”

Diệp Trường Sinh vội vàng hỏi: “Bằng hữu trong miệng ngươi có thân phận gì?”

Cửu Vô Địch nói: “Đạo tặc hái hoa đứng đầu vũ trụ, Đạo Phi Nho.”

Diệp Trường Sinh: “...”

Sao hắn có thể giống đạo tặc hái hoa đứng đầu vũ trụ chứ?

Lão đầu này cố ý, hắn không cần phải quan tâm.

Cửu Vô Địch lại nói: “Đúng là Đạo Phi Nho là đạo tặc hái hoa đứng đầu vũ trụ, nhưng hắn còn có rất nhiều thân phận, trong đó lợi hại nhất chính là đứng đầu.”

“Nói cho ngươi biết, ngươi có thể không biết thực lực của hắn mạnh bao nhiêu.”

Nói đến đây, hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Giống như ngươi, có thể đánh một trăm. Không, có thể là một ngàn.”

Nghe tiếng.

Diệp Trường Sinh sững sờ, biểu thị hắn không tin, thật sự có người trong vũ trụ có thể đánh bại một ngàn hắn sao?

Nếu như không phải khoe khoang không được thưởng thì hắn đã thưởng cho lão đầu này rồi.

Chương 1833: Người canh giữ mộ - Cửu Vô Địch2

Cửu Vô Địch nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ không tin. Thật ra, ta có thể hiểu được. Tu sĩ vũ trụ luôn có ba ảo giác, ta có ngộ tính rất cao, võ công có thể đạt tới đỉnh cao, ta thật sự sẽ vô địch.”

Có phải ngươi đang nhằm vào ta không?

“Ngươi đang nói ta sao? Nhưng đây không phải là ảo giác, nó là thật.”

Diệp Trường Sinh khẽ nói.

Cửu Vô Địch lắc đầu: “Quên đi, chúng ta hãy nói về những thứ ngươi thấy hứng thú.”

“Ngươi có tò mò thân phận của ta không, thần mâu của ngươi không thể kiểm tra thân phận của ta, đừng nói cho ta biết rằng ngươi không tò mò.”

“Ta không thích người nói dối.”

Diệp Trường Sinh đột nhiên nghiêm túc nhìn Cửu Vô Địch, biết tên này cũng mắc bệnh xã hội, từ khi nhìn thấy mình hắn đã nói không ngừng.

“Nói cho ta biết thân phận của ngươi là gì?”

Cửu Vô Địch nói: “Người canh giữ tháp, ta không nói cho ngươi biết.”

Sắc mặt Diệp Trường Sinh thay đổi: “Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao?”

Cửu Vô Địch mỉm cười nói: “Dù sao cũng không thông minh, nếu không phải ta nhận ra nhầm người, ngươi đã không có cơ hội tiến vào đây.”

Lão già này hẳn là có bệnh, hắn đã ở trong tháp quá lâu, phỏng chừng có gì đó không đúng.

“Các hạ là người canh giữ tháp, ngươi có thể nói cho ta biết là ai đã phong ấn Nghịch Thiên Tà Thần Tộc không?”

Cửu Vô Địch nói: “Đạo Phi Nho, hắn phong ấn, ta canh giữ, những người khác đều tự do.”

Câu này hẳn là sự thật, Diệp Trường Sinh lựa chọn tin hắn: “Tại sao các ngươi lại phong ấn Tà Thần Tộc.”

“Lúc trước ta đã giao thủ với Hắc Thiên Tử, hắn trốn ở đây sao?”

Cửu Vô Địch hơi giơ cánh tay lên, con quạ đen lơ lửng trên lòng bàn tay hắn: “Ngươi đang nói hắn?”

Sắc mặt Diệp Trường Sinh hơi thay đổi, thì ra lão đầu trước mắt có chút thủ đoạn, chẳng trách hắn chưa từng tìm được hơi thở của Hắc Thiên Tử, hóa ra là bị lão đầu che giấu.

Quạ Đen không hoảng sợ chút nào khi nhìn thấy Diệp Trường Sinh, ánh mắt có chút khiêu khích, như muốn nói ngươi đến đánh ta đi.

Đánh ta đi.

Có người làm chỗ dựa là trâu bò.

Diệp Trường Sinh nhìn Cửu Vô Địch, người sau trầm giọng nói: “Ta không quan tâm hận thù giữa ngươi và Tiểu Hắc.”

“Nhưng ngươi đã làm Tiểu Hắc bị thương, ta yêu cầu ngươi bồi thường một ít tài nguyên, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Bồi thường?

Diệp Trường Sinh nói: “Nếu ta từ chối thì sao?”

Cửu Vô Địch vẫn im lặng: “Đừng tưởng rằng ngươi có được thần phách của Hắc Ám Cấm Kỵ Thiên Thần thì ta sẽ không đánh ngươi.”

“Nếu ngươi từ chối, vậy ta sẽ cưỡng đoạt, hai tòa tháp trong cơ thể ngươi rất tốt, kiếm kia cũng không tệ.”

“Đúng rồi, chín cánh sau lưng ngươi cũng không tệ, ngươi có thể lấy được chín cánh của Hỗn Độn Thiên Thần Tộc, ngươi còn có chút bản lĩnh.”

Dứt lời, hắn bước từng bước về phía Diệp Trường Sinh, quạ đen trong lòng bàn tay phát ra tiếng kêu.

Như thể muốn nói, ngươi xong, ngươi xong rồi.

Xùy.

Diệp Trường Sinh tức giận đánh ra một kiếm, bóng người bay ngược về phía sau, nới rộng khoảng cách giữa hắn và Cửu Vô Địch.

Lão đầu này quá không bình thường, khiến người ta có cảm giác kỳ quái nên hắn cũng không dám chủ quan.

Xùy.

Một thanh kiếm bay ra, trực tiếp đánh vào Cửu Vô Địch.

Diệp Trường Sinh lựa chọn ra tay trước để xem thực lực của Cửu Vô Địch thế nào.

Thần mâu của hắn không có hiệu quả với Cửu Vô Địch, lão đầu này dường như có thể biết tất cả bí mật của hắn, thậm chí cả Thần tháp Tử Dương và tháp Ngục Kiếm trong cơ thể.

Diệp Trường Sinh chưa từng gặp người như vậy, hắn đành phải thận trọng, không biết Cửu Vô Địch có phát hiện ra hệ thống hay không.

Chủ nhân, ngươi coi ta là gì hả, nếu mặt hàng này có thể tìm được ta, ta sẽ lập tức khiến mình nổ tung.

Hệ thống châm chọc.

Diệp Trường Sinh không có thời gian cãi nhau với hệ thống. Hắn từ từ ổn định thân ảnh đang bay ngược, nhưng lại phát hiện ánh kiếm trước mặt biến thành hư vô, chẳng biết Cửu Vô Địch đã xuất hiện trước mặt hắn lúc nào.

Hai người gần trong gang tấc, Cửu Vô Địch đánh một chưởng lên người hắn. Diệp Trường Sinh lại bay ra phía sau, thân thể đụng mạnh vào tháp Tà Thần.

Cửu Vô Địch nói: “Ngươi quá yếu, thậm chí còn không có một phần trăm thực lực của Đạo Phi Nho, trừ ngoại hình tương tự thì ngươi còn cách hắn quá xa.”

Diệp Trường Sinh ổn định thân thể, phát hiện trên ngực có dấu vết nổ tung, máu không ngừng tràn ra.

Đã rất lâu rồi hắn chưa bị thương, cảm giác này thật sướng.

Dù sao hắn cũng không tin Cửu Vô Địch có thể đánh chết chính mình.

Bịch.

Bịch.

Chín phi kiếm xuất hiện, mang theo mười vạn kiếm quang bắn xuyên về phía Cửu Vô Địch, động tác người sau như nước chảy mây trôi, chậm rãi giơ tay lên: “Dừng!”

Dứt lời, chín thanh phi kiếm trước mặt đột nhiên dừng lại, Diệp Trường Sinh phát hiện mình hoàn toàn không khống chế được chín thanh kiếm.

Lúc này, Cửu Vô Địch lại nói: “Nơi này đã bị cấm, công kích của ngươi cũng không có tác dụng gì với ta.”

“Nhưng ta có thể tấn công theo ý muốn, bởi vì ta kiểm soát mọi thứ ở đây, có phải ngươi cảm thấy không ngờ không?”

Chương 1834: Cổ Trần, thuật Định Thân

“Cho nên sống chết của ngươi chỉ dựa vào một lời nói của ta.”

Sắc mặt Diệp Trường Sinh hơi thay đổi, hắn phát hiện trong không trung không có chút linh khí nào, hắn không ngờ Cửu Vô Địch còn có thủ đoạn như vậy, có thể làm được cấm pháp.

“Ngươi không giết được ta.”

Cửu Vô Địch mỉm cười nói: “Ngươi quá tự tin, ta sẽ lấy ra hai tòa tháp trong cơ thể ngươi, sau đó từ từ tra tấn ngươi.”

“Dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian, khi linh hồn, xương cốt, máu thịt của ngươi đều bị quạ đen nhỏ ăn thịt, nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn, đi ra ngoài tìm thêm tài nguyên cho ta.”

Diệp Trường Sinh có thể hiểu được, sở dĩ Hắc Thiên Tử có thể rời khỏi tháp Tà Thần Tháp đều do Cửu Vô Địch chỉ điểm.

Mục đích là để hắn ta khỏi cấm Hắc Ám Cấm Khu, tìm tài nguyên để hắn ta trở nên mạnh mẽ hơn, lão đầu này thật sự có chút thủ đoạn.

Hắc Thiên Tử xuất hiện ở Cửu Tầng Khư hẳn là vì bảo vật tối cao của Hắc Ám Cấm Kỵ Thiên Thần, sau đó giao cho Cửu Vô Địch.

Thấy chín kiếm không thể đả thương Cửu Vô Địch, Diệp Trường Sinh đứng dậy, tiến lên phía trước, đánh một quyền về phía Cửu Vô Địch.

Nơi này bị cấm pháp, vậy thì lấy thân thể chống lại.

Ầm.

Một đòn va chạm, Cửu Vô Địch lùi lại hai bước: “Thân thể của ngươi rất tốt, ta đột nhiên đổi ý.”

“Ta sẽ để ngươi ở tháp Tà Thần và biến ngươi thành người canh giữ tháp mới, sau đó ta có thể rời đi.”

Như thể cảm thấy ý tưởng của mình rất tốt, Cửu Vô Địch vô cùng hài lòng gật đầu: “Luyện thiên, phược hồn!”

Hai tay hắn ta kết ấn, hoa văn kỳ lạ bay về phía Diệp Trường Sinh, lập tức bao phủ trên người hắn.

Diệp Trường Sinh cảm nhận được trong cơ thể mình xuất hiện một phong ấn đang chuẩn bị trói buộc thần hồn của hắn, cũng như một nguồn sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đang công kích thần thức của hắn.

Cửu Vô Địch có ý định phá hủy thần thức của hắn, đầu tiên biến mình thành con rối, sau đó trói hồn để sử dụng hắn.

Có lẽ ngày xưa Quạ Đen cũng bị Cửu Vô Địch làm vậy.

Đáng tiếc là luyện thiên phược hồn của hắn ta không có tác dụng gì với Diệp Trường Sinh, sau khi hai đòn tấn công tiến vào cơ thể và thần thức, ban đầu chúng có tác dụng, nhưng rất nhanh đã bị Diệp Trường Sinh cắn nuốt.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy ai có linh lực mạnh hơn mình. Với công kích tiến vào trong cơ thể, nó lập tức biến thành hư vô dưới sự ngăn cản của bốn linh khí và Hỗn Độn Thiên Mệnh Kiếm.

Thấy Diệp Trường Sinh an toàn, sắc mặt Cửu Vô Địch hơi thay đổi: “Trong cơ thể ngươi vẫn còn bí mật.”

“Lão phu thật sự càng ngày càng hưng phấn.”

Ngay khi hắn chuẩn bị tấn công lần nữa, một giọng nói vang lên bên tai Diệp Trường Sinh: “Ta có thể giúp các hạ đánh bại hắn, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu.”

“Sau khi ngươi giết Cửu Vô Địch, hãy mở tháp Tà Thần và thả ta ra ngoài.”

Diệp Trường Sinh biết người nói chuyện chính là tu sĩ Nghịch Thiên Tà Thần Tộc, người này có thể truyền âm cho mình trong tình huống này, thực lực cũng không yếu.

Ngay sau đó.

Giọng nói đó lại xuất hiện trong đầu Diệp Trường Sinh, nói là khẩu quyết của thuật Định Thân, hắn còn chưa đồng ý sau khi giải quyết Cửu Vô Địch thì sẽ thả bọn hắn đi mà.

Đây là một người chân thành.

Diệp Trường Sinh vừa muốn thi triển thần thông thuật Định thân thì giọng nói lại vang lên, nói với Diệp Trường Sinh rằng hắn nhất định phải chờ đúng thời cơ.

Thần thông thuật Định Thân này cũng chỉ giữ chân được cường giả như Cửu Vô Địch trong thời gian một chén trà mà thôi, cho nên hắn muốn Diệp Trường Sinh tận dụng thật tốt.

Nhưng thật sự không biết, Diệp Trường Sinh hoàn toàn không sợ Cửu Vô Địch, hắn chỉ là tò mò thân phận và thực lực của lão đầu này, còn có người đứng đầu trong miệng hắn ta.

Đứng đầu và đứng thứ chín, vậy thì chắc chắn có người thứ hai đến thứ tám. Rốt cuộc thế lực gì lại có nhiều cường giả như vậy, còn có thể vẫn luôn phong ấn Nghịch Thiên Tà Thần Tộc.

Giờ khắc này.

Cửu Vô Địch dường như cảm nhận được điều gì đó: “Cố Trần, đừng bận tâm vô ích, ngươi thật sự cho rằng hắn có thể cứu các ngươi sao?”

“Thời thế đã khác, cho dù bây giờ ngươi đi ra cũng chỉ có thể chết, không bằng lúc nào cũng bị phong ấn ở đây.”

Ngươi nghe lời này xem, nếu người của Tà Thần Tộc được thả ra đều sẽ chết, vậy thì còn để hắn canh giữ bên trong làm gì?

Thực sự cho rằng người khác là kẻ ngu sao?

Diệp Trường Sinh biết người dạy hắn pháp quyết chính là Cố Trần, nhìn dáng vẻ Cửu Vô Địch, hắn ta dường như rất kiêng kỵ.

“Cố Trần, ta sẽ giết hắn, dập tắt hy vọng của ngươi.”

Cửu Vô Địch bắt đầu tấn công, so với trước kia thì càng mạnh mẽ. Lần này Diệp Trường Sinh không ngăn cản, mặc cho công kích rơi vào trên người hắn.

Ầm.

Bình Luận (0)
Comment