Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, món quà sinh nhật của Hoắc Dực Thâm rất chân thành.
Một trận biển động lớn như vậy, Khương Ninh suýt nữa thì chết, mãi vẫn chưa bình phục được.
Khi họ ra khỏi phòng, đã gần trưa.
Đậu Đậu đi tuần tra về, cười rạng rỡ nhảy tới chỗ cô: "Chị dâu, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Mười năm, từ một cô gái đáng yêu trở thành một cô gái có thân hình cao ráo.
Cola và Bạch Tuyết quẫy đuôi đi tới.
Cả ba đứa nhóc rầm rì ở trong tổ, rồi từ từ bò ra.
Khương Ninh kinh ngạc phát hiện, bọn chúng mở mắt hết rồi.
Đồng tử của Đại Bảo giống chó con, đồng tử của Nhị Bảo và Tam Bảo giống Bạch Tuyết, ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn.
Chúng là con lai, nhan sắc vô cùng xinh đẹp, cảm giác ăn đến béo mập mới mới thấy thích.
Kể từ khi căn cứ liên hợp bị phá hủy, cuộc sống ở Bắc Cực đã trở nên thoải mái hơn nhiều, gần đó lại có thêm một hộ gia đình nữa đến.
Hai bên đều có đề phòng, không ai dám tiếp cận, cách đó hơn một kilomet, dùng tuyết dựng thành nhà tuyết để ở, coi như nước sông không phạm nước giếng.
Đậu Đậu kể lại những gì cô bé đã học được trong quá trình tuần tra: “Anh, chị dâu, gia đình mặc áo choàng trắng đang hòa hợp với người Nga rồi. Vừa nãy người Nga đi xe trượt tuyết tới, hình như đang trao đổi đồ vật.”
Một nhóm cường hào địa chủ gồm khoảng năm mươi người, bọn họ tiêu thụ rất nhiều vật tư, nhìn ai cũng vô cùng giàu có, tiếp cận gấu Nga là chuyện hết sức bình thường.
Muốn an toàn thì phải nộp kinh phí hoạt động.
Ở Bắc Cực không phải có gió to thì là tuyết lớn, trời lạnh cóng không có việc gì làm nên Đậu Đậu muốn làm một chiếc bánh cho Khương Ninh.
Trong không gian có nguyên liệu làm bánh, Khương Ninh tìm thấy được hết.
Thế là, Đậu Đậu dành nửa ngày trời, làm phôi bánh, đánh kem, cuối cùng làm ra được một chiếc bánh kem trái cây đầy tinh xảo.
Mùi bánh nướng rất thơm, nhưng cửa thông gió nằm ở mái nhà, hơn nữa hàng xóm cách khá xa, nên mùi không bị toả ra nhiều.
Cuộc sống bình thường quá lâu, đôi khi cũng nên thêm chút trang trọng.
Khương Ninh tìm thấy một bộ trang phục gợi cảm phù hợp với nữ giới, không những trang điểm nhẹ nhàng, mà còn làm tóc cho bản thân nữa.
Quanh năm cô luyện tập, có thân hình đẹp, eo không có mỡ thừa, lộ ra vẻ mảnh mai.
Khương Ninh khá hài lòng với cơ thể của mình.
Khi bước ra, đừng nói Hoắc Dực Thâm không thể rời mắt, ngày cả chó con cũng bị thu hút: “Gâu!”
Đậu Đậu chưa từng thấy cô trang điểm bao giờ, vô cùng kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị đẹp quá.”
Nếu đổi lại là người khác, thì chắc cũng bị hớp hồn mất.
Hoắc Dực Thâm định thần lại: “Ngồi xuống, ăn cơm thôi.”
Một ngày sinh nhật, mà ai cũng có việc để làm.
Hoắc Dực Thâm đích thân xuống bếp, làm bò bít tết, còn có rượu vang đỏ đã ủ sẵn.
Chiếc khăn trải bàn được phủ lên trên, trên bàn bày dao dĩa, đĩa, nến.
Rượu vang đỏ lắc lư, ánh nến lần lượt xuất hiện.
Đậu Đậu thắp nến lên trên bánh nói: “Chị dâu, ước nguyện đi.”
Ước nguyện của năm thứ mười trong thiên tai, cũng giống như ước nguyện của năm đầu tiên.
Mong rằng những người cô quan tâm, đều khỏe mạnh vui vẻ trải qua thiên tai.
Cho dù không thể gặp nhau, cũng mong họ ở một nơi nào đó trên thế giới này được bình an.
Ước nguyện xong rồi cắt bánh, tay nghề của Đậu Đậu không tệ, mùi vị của bánh vô cùng ngon.
Trái cây được hái từ mảnh đất đen, đã vừa miệng lại còn tươi.
Khương Ninh thích ăn kem tươi, ngày ngày luyện tập cũng không sợ béo, không nhịn được mà ăn hai miếng lớn.
Uống rượu vang đỏ, ăn bò bít tết, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Cô mơ hồ có một loại ảo giác, rằng là thiên tai dường như chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô hạnh phúc mỹ mãn.
Ăn bò bít tết xong, có một bữa tiệc hải sản nữa.
Cua hoàng đế, tôm, trai, mực v.v…
Sợ Khương Ninh làm bẩn quần áo, Hoắc Dực Thâm bóc sạch bỏ vào bát cô: “Ăn từ từ thôi.”
Lòng Đậu Đậu sinh ra ngưỡng mộ, trong lòng có một sự khao khát không thể giải thích được, ai biết được giây tiếp theo trong bát của cô bé cũng có.
“Cảm ơn anh.”
Có người yêu, có em gái, còn có chó con, khiến Hoắc Dực Thâm không thể thoả mãn hơn.
Ăn uống no say xong, Khương Ninh ngồi trên sofa ăn hoa quả cho đỡ mệt, mở show giải trí giết thời gian.
Hoắc Dực Thâm ngồi xuống bên cạnh cô: “Năm nay em có dự định đón Tết không?”
Khương Ninh không do dự: “Có.”