Cuối cùng, với sự trợ giúp của chó con, Khương Ninh chiến thắng một cách không mấy vẻ vang.
Bị chó con mà mình huấn luyện phản bội, Hoắc Dực Thâm cũng không tức giận, ngược lại còn xoa đầu nó, nói: “Rất tốt, sau này nếu có người bắt nạt cô ấy, mày phải bảo vệ cô ấy.”
Vừa nãy Cola phát điên lên, Khương Ninh có hơi lo lắng: “Anh có bị cắn không?”
“Không bị.” Hoắc Dực Thâm khen Cola: “Chó có thể phân biệt tốt xấu giỏi hơn cả người, Cola nó có chừng mực.”
Khương Ninh cũng cảm thấy đúng, chó con có thể cảm nhận được hơi thở toả ra từ trên cơ thể của con người.
Hoắc Dực Thâm không có ý xấu, cho nên không bị tấn công.
Ngày tháng cứ trôi qua, bằng mắt thường có thể thấy thực lực của Khương Ninh đã tăng lên rất nhanh.
Biết cô luyện tập với Hoắc Dực Thâm, Trịnh Vỹ Lệ cũng hăng máu, ngày nào cũng đấu luyện với Trương Siêu và Lục Vũ, phòng 1803 thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào khóc.
Bị đánh nhiều rồi, Trương Siêu trở nên thịt dày da thô, vòng eo nhỏ nhắn của Lục Vũ hoàn toàn biến mất.
Cơ thể khoẻ mạnh rồi, nhóm hai người chịu đánh tràn đầy tự tin: “A Ninh, hay là chúng ta so tài một chút đi?”
Khương Ninh mỉm cười nói: “Được.”
Phòng 1803 có trải thảm chống trượt, Khương Ninh một địch hai, Trịnh Vỹ Lệ làm trọng tài, Đậu Đậu và Cola đóng giả làm khán giả.
Trịnh Vỹ Lệ thổi còi: “Một, hai, ba, bắt đầu!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Khương Ninh một bên đánh ngã sang một bên, một bên nâng gối đánh vào bụng.
Động tác gọn gàng dứt khoát, vô cùng mạnh mẽ.
Hai người ngã xuống một cách vô cùng vinh quang, gào thét ở trên thảm chống trượt.
Sau đó, không có… sau đó.
Trương Siêu ôm bụng, đau đến chảy cả nước mắt: “Cậu, cậu ỷ mạnh hiếp yếu.”
Khương Ninh cạn lời: "Đã tận thế luôn rồi ai còn quan tâm cái này nữa.”
Đang định kêu gào cổ vũ cho chị, ai ngờ vừa bắt đầu đã kết thúc, Đậu Đậu có chút không thể chấp nhận được, đứng dậy chạy về nhà: “Anh, chị một đấm đã đánh bại hai anh rồi.”
Sử dụng động tác mà anh dạy đó, giỏi quá!
Trương Siêu bị đánh: “...”
Lục Vũ bị đánh: “...”
Khoảng cách giữa người với người, sao lại lớn đến như vậy? Bọn họ mất mặt quá!
Trịnh Vỹ Lệ rất tức giận: “Đánh không thắng tôi thì cũng thôi đi, ngay cả một chiêu của A Ninh mà các anh cũng không đỡ được?”
Đừng nói gì nữa, vẫn là cô ấy quá nhân từ!
Bắt đầu từ hôm nay, Cola ở cầu thang vượt chướng ngại vật bao nhiêu vòng, thì bọn họ cũng phải đi chừng ấy vòng.
Sắc mặt của hai người tái mét lại, chó con một ngày chạy tám mươi vòng, sao bọn họ có thể so sánh được!
“Các anh đánh không thắng A Ninh cũng thôi đi, hiện tại còn chịu thua Cola à?”
Không phải vậy, Cola nó không phải là chó con bình thường, nó là con chó vô cùng đáng sợ!
Lúc này mới bao lâu, ngay cả cơ bắp cũng phát triển.
Trịnh Vỹ Lệ không quan tâm, chỉ cần luyện tập không chết thì sẽ phải luyện đến chết.
Tầng 18 hừng hực khí thế, mà các tầng khác lại càng ngày càng ghen ghét.
Tầng 18 đi ra ngoài, bọn họ ghen tị.
Tầng 18 không đi ra ngoài, bọn họ càng ghen tị.
Lâu như vậy cũng không đi ra ngoài, chắc chắn có rất nhiều lương thực.
Bọn họ đói đến sắp chết, nhưng tầng 18 lại thoang thoảng mùi thơm.
Nhưng không có ai dám đi lên chiến đấu một mình, vì thế họ tìm đến Hạ Chí An, ép ông ta đến tầng 18 thương lượng để họ giao ra một ít lương thực.
Hạ Chí An còn lâu mới chịu đi làm mấy cái chuyện gây thù với người ta, nhưng chịu đói mãi cũng không phải là cách, con nhỏ ở trong nhà đều biến thành búp bê đầu to rồi.
“Tầng trưởng, chúng ta đi thương lượng với họ đi, nếu bọn họ không nể mặt thì chúng ta tìm người ở bên ngoài đến diệt trừ hết bọn họ luôn!”
“Đúng vậy, sao lại có loại thiếu đạo đức như vậy chứ, chúng ta mỗi ngày đều phải uống nước mưa để đỡ đói, bọn họ ở trên tầng thì ăn cá ăn thịt, hôm kia nướng thịt cừu, hôm qua ăn lẩu, còn để người khác sống không?”
Nướng em mày ấy!
Hạ Chí An chửi mắng ở trong lòng, ông ta ở tầng 13 còn không ngửi thấy mùi, sống ở tầng 7 có thể ngửi thấy mùi sao?
Muốn đổ thêm dầu vào lửa cũng không tìm lý do chính đáng!