Lửa bập bùng, cả người Khương Ninh lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ khuôn mặt được quấn khăn.
Hoắc Dực Thâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Triệu Toàn uống nước sôi, cơ thể cứng đờ dần ấm lên: "Hai người biết sửa máy bay không?"
Khi ngang qua Bắc Cực, anh ta nhìn thấy một con tàu lớn ở bên bờ băng, trên tàu treo cờ đỏ sao vàng.
Đây là tàu của Hoa Hạ, số lượng người sống sót hẳn là không ít.
Bờ biển Bắc Cực tập trung người sống sót của các nước, hơn nữa môi trường sống quá khắc nghiệt, anh ta phải nhanh chóng bay trở về tàu của quân đoàn, để quân đội đến đây đón người.
Lời này nói ra, hai người đều không biết trả lời thế nào.
Anh ta là không quân mà còn không biết sửa trực thăng, hai người đang đốt phân cá sấu để sưởi ấm thì làm sao biết được?
Triệu Toàn cũng nhận ra mình sơ suất: "Xin lỗi, tôi sốt ruột quá."
Anh ta kể lại chuyện có rất nhiều người sống sót của Hoa Hạ bị kẹt lại ở Bắc Cực.
Khương Ninh hơi nhíu mày: "Anh không về đúng giờ, tàu quân đoàn sẽ nhanh chóng tìm đến chứ?"
Triệu Toàn lo lắng chính là điều này.
"Bắc Cực rất lớn, không có tọa độ chính xác, tìm dọc theo bờ biển rất khó."
Đất liền bị nhấn chìm, không có cảng nước ngoài tiếp tế, trong khi nhiên liệu, đồ ăn và nước ngọt trên tàu của quân đội đều có hạn.
Nếu đi đường vòng nhiều, nhiên liệu cạn kiệt hoặc xảy ra sự cố khác, rất có thể ngay cả họ cũng không thể trở về.
Vì tiết kiệm thời gian và nhiên liệu nên mới để trực thăng ngang qua Bắc Cực.
Quan trọng hơn là, trên tàu quân đội chỉ có 200 quân nhân, đổ bộ lên Bắc Cực rộng lớn để tìm kiếm người còn sống sót rất nguy hiểm.
Thảm họa thiên nhiên đã xảy ra mười năm, rất nhiều người sống sót đã không còn tính người.
Theo quan sát của Triệu Toàn, ở Bắc Cực ít nhất cũng có tới mấy nghìn người còn sống sót, khi thấy người Hoa được đưa đi, bọn họ mất bình tĩnh mất kiên nhẫn, rất có thể sẽ đổ xô lên, quân nhân có thể chống đỡ được bao lâu?
Bất kể vì lý do gì, Triệu Toàn cũng không muốn tàu của quân đội cập bến ở Bắc Cực.
Khương Ninh cảm thấy hơi có lỗi nhưng chỉ có thể nói thật: "Xin lỗi, chúng tôi không biết sửa trực thăng."
Triệu Toàn suy nghĩ một chút, rồi dò hỏi: "Lúc tôi trở về, tôi thấy cách chỗ hai người không xa có mấy tàu quân đội và thuyền chở hàng bị đóng băng, bên đó có căn cứ không?"
Khương Ninh gật đầu: "Trước đây đó là căn cứ chung của quân đội các nước do Đại bàng hói cầm đầu, sau đó bị gấu Nga phá hủy và chiếm đóng."
"Quân đội Đại bàng hói?"
Thấy anh ta nhíu mày, Khương Ninh cảm thấy có gì đó không ổn: "Ừ, có vấn đề gì sao?"
Triệu Toàn bật cười: "Quân đội Đại bàng hói có căn cứ, cách căn cứ Hoa Thành hơn hai ngàn hải lý, hai tháng trước, các nhà ngoại giao quân sự của họ còn đến căn cứ thành phố Hoa một chuyến."
Khương Ninh kinh ngạc: "Gấu Nga nói là quân đội của Đại bàng hói, còn xây cả pháo đài dưới đáy biển, cách vài hôm hai bên lại đánh nhau, hẳn là không sai."
"Pháo đài dưới đáy biển?" Triệu Toàn đang mang nhiệm vụ trong lúc bay, anh ta nhanh chóng hiểu ra vấn đề: "Đúng vậy, họ đúng là quân đội của Đại bàng hói nhưng chỉ là một nhánh của bộ quân đội, hơn nữa còn là quân phản bội."
Hóa ra là quân phản bội, trách không được lại yếu như vậy, hại cô còn suýt nữa tưởng mình vô địch thiên hạ.
Khương Ninh bỗng nhiên thấy hứng thú: "Sao họ lại trở thành quân phản bội?"
Triệu Toàn cũng không rõ lắm, nhưng một trong những nhiệm vụ khi xuất phát là giúp Đại bàng hói tìm tàu quân đội và thuyền chở hàng, thậm chí còn đưa ra cả kiểu dáng cụ thể.
Quân đội cấp cao đàm phán thế nào, bí mật không thể công khai.
Nhưng khi biết quân phản bội của Đại bàng hói xây dựng pháo đài dưới lòng đất, Triệu Toàn cũng đoán được phần nào.
Ngôi Nhà Mới của Hoa Hạ là xây dựng trên biển, lấp biển xây đảo để trở về đất liền, còn kế hoạch của Đại bàng hói lại là xây dựng pháo đài dưới đáy biển.
Nhưng tàu của quân đội và thuyền chở hàng chở vật liệu đã thừa cơ có gió lốc trên biển mà chạy mất...