Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1031

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1031 -

Một lũ ngu ngốc!

Đầu óc không biết suy nghĩ, chỉ nhìn thấy được cái lợi trước mắt.

Ivan tức giận đến mức không nói nên lời, cùng lắm thì anh ta cắt chân đi.

Phòng họp im lặng đến mức không thể im lặng hơn.

Đội trưởng suy nghĩ vài phút: "Giao máy bay cho họ."

Giúp người thì phải giúp cho trót, đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên, Ivan lại lên tiếng: "Tôi đưa những người Hoa may mắn còn sống sót ở căn cứ đi đi."

Đã đưa trực thăng quý giá nhất rồi, lại đưa thêm một ít vật tư cho những người may mắn còn sống sót ở căn cứ, để đội tìm kiếm hộ tống họ đến bờ biển Bắc Cực.

Đã làm thì phải làm cho đẹp, để Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm thấy, họ rất có thành ý.

Đội trưởng không có ý kiến: "Cậu đi sắp xếp đi."

Ivan thở phào nhẹ nhõm: "Đội trưởng yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này, để những người may mắn còn sống sót của các nước khác đều thấy chúng ta thân thiện và hòa bình như thế nào, đảm bảo sau này họ sẽ một lòng một dạ đi theo chúng ta."

Đội trưởng đồng ý, cứ làm như vậy đi!

Triệu Toàn lo lắng chờ đợi, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Khoảng một tiếng sau, Ivan vội vã đi ra: "Khương, tôi đã phải mất chín trâu hai hổ mới thuyết phục được đội trưởng đồng ý."

Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

"Nên làm thôi, ai bảo chúng ta là bạn bè cơ chứ." Ivan cười hào sảng: "Ngoài ra, tất cả những người may mắn còn sống sót người Hoa Hạ ở căn cứ cũng có thể rời đi, chúng tôi sẽ điều một đội quân nhân hộ tống họ đến đầu Bắc Cực, để đồng bào của mọi người có thể trở về an toàn."

Câu trả lời này, Khương Ninh đã sớm đoán được nhưng trong lòng vẫn rất cảm động, ôm chầm lấy anh ta.

Máy bay tiêm kích cần đủ diện tích mới có thể cất cánh.

Bọn Tây lông được giao việc thực hiện nhiệm vụ cũng khá tốt, lập tức cử người lên tàu chiến dọn dẹp đường băng.

Ivan cũng rất mưu mô, cố ý gọi những người Hoa may mắn còn sống sót đến dọn dẹp.

Nhìn thấy Triệu Toàn mặc quân phục không quân, trước ngực treo huy hiệu năm sao, mấy chục người may mắn còn sống sót đều kinh ngạc ngẩn người.

Những khuôn mặt tê liệt và già nua, đầu tiên là choáng váng cùng kinh ngạc, đôi mắt đục ngầu nhanh chóng phủ một lớp sương mù.

Ivan nói lớn: "Các bạn, đất nước của các bạn đã xây dựng căn cứ an toàn, anh ấy đến đón các bạn về nhà..."

Nói một tràng dài, đại loại như tình hữu nghị giữa hai nước trường tồn, cảm ơn những người Hoa may mắn còn sống sót đã đổ mồ hôi sôi nước mắt giúp xây dựng căn cứ, vân vân.

Nói còn hay hơn cả hát.

Cả hai bên đều hiểu rõ, chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

Thời tiết Bắc Cực lạnh giá, những người may mắn còn sống sót muốn khóc cũng không khóc được, nhiều người cắn chặt môi.

Không phân biệt được là sự thật, hay là vẫn đang nằm mơ.

"Thưa các đồng chí, tôi là người của căn cứ Hoa Thành phái đến, khi băng qua Bắc Cực, máy bay gặp sự cố, may nhờ các đồng chí và những người bạn nước Nga thân mến đây giúp đỡ, tôi mới có cơ hội trở về."

Nhìn những đồng bào chịu nhiều sương gió, Triệu Toàn cũng xúc động: "Các đồng chí yên tâm, tàu chiến của đất nước đã đến phạm vi Bắc Cực, vài ngày nữa sẽ đưa các đồng chí về nhà."

Nhiều người may mắn còn sống sót ngẩng đầu, cố không để nước mắt rơi xuống, sẽ làm mặt bị đông cứng mất.

Sau khi cảm xúc lắng xuống, họ tích cực dọn dẹp đường băng.

Hà Thiên Minh cũng có mặt trong số đó, ông nhìn người đứng cạnh Triệu Toàn.

Mặc dù toàn thân quấn kín chỉ hở đôi mắt nhưng vẫn có thể nhận ra ngay đó là Khương Ninh.

Thật sự là cô ấy, vẫn như mấy năm trước, âm thầm giúp đỡ sau lưng nhưng không cần bất cứ sự đền đáp nào.

Căn cứ an toàn? Chắc là bình minh mà cô ấy đã nói trước đó.

Cửa khoang máy bay từ ra từ từ, một chiếc máy bay tiêm kích đã được tiếp đầy nhiên liệu được đẩy ra ngoài.

Đường băng đã được dọn sạch, máy bay đã vào vị trí, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment