Ivan mang không ít thuốc đến, trong đó có thuốc mê thuốc tê đủ cả, đều là lấy từ căn cứ liên hợp.
Khương Ninh tiêm thuốc đặc hiệu trước, sau đó tiêm thuốc mê, rồi rửa sạch vết thương đang mưng mủ, khử trùng rồi khâu lại.
"Ivan, muốn giữ được chân thì phải kiêng khem, không được ăn thịt uống rượu, nếu được thì ăn thật nhiều rau cải vào."
Khương Ninh điều chỉnh liều dùng thuốc của anh ta, sau đó dùng năm kg rau cải để đuổi khéo, dặn dò hai ngày sau quay lại thay thuốc.
Đóng cửa phòng, cô kể cho hai anh em chuyện xảy ra ở căn cứ.
"Nếu thuận lợi, Triệu Toàn đã trở về tàu chiến trên biển."
Khương Ninh mệt rồi, quay về nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hoắc Dực Thâm nhận ra, tâm trạng cô không tốt lắm, ghen tị với những người có thể về nhà.
Không chỉ Khương Ninh, tâm trạng Đậu Đậu cũng rõ ràng là buồn bã, chỉ là giả vờ không sao mà thôi.
Hoắc Dực Thâm vỗ vai cô bé.
Đậu Đậu rất hiểu chuyện: "Anh, em không sao đâu."
Có được thì phải có mất, nếu lúc đầu không rời đi, có lẽ tình hình còn tệ hơn cũng nên.
Bắc Cực ngoài lạnh ra thì không có gì không tốt.
Hoắc Dực Thâm về phòng, muốn khuyên giải Khương Ninh vài câu, ai ngờ tâm trạng cô đã hồi phục.
Lời đến miệng, không nói nữa.
Hai ngày sau, Ivan đến thay thuốc.
Anh ta không quên kể tin cho hai người: "Dương và Hà đã đi rồi."
Tổng cộng có hơn ba mươi người Hoa Hạ ở căn cứ, tất cả đều chọn rời đi.
Ivan rất hào phóng, mỗi người cho năm cân khoai tây và ba cân thịt hải cẩu, còn cho họ đi cùng đội đi săn, trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Nếu mọi chuyện thuận lợi, ngày kia họ có thể đến được cảng cập bờ, theo những người may mắn còn sống sót khác trở về đất nước của các bạn."
Nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn hai người nợ ân tình mà thôi.
Khương Ninh dứt khoát đáp ứng anh ta: "Ivan, cảm ơn sự giúp đỡ của các anh, nếu không họ không thể về nhà."
"Ha ha ha, ai bảo chúng ta là bạn chứ."
Người Hoa rời khỏi Bắc Cực, họ cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
...
Hai ngày sau.
Bắc Cực, gió nổi tuyết rơi.
Bờ biển chật ních người, mặc những chiếc áo bông cũ nát, tay chân đầy những vết thương do lạnh cóng.
Có người quấn da thú, có người ôm chặt chiếc bao rách thủng lỗ chỗ trong lòng.
Đôi mắt đờ đẫn vô hồn, thỉnh thoảng nhìn về phía biển cả mênh mông.
Con tàu không xa cắm một lá cờ đỏ sao vàng.
Lá cờ đã phai màu và rách nát nhưng vẫn tung bay trong gió lạnh.
Trên tàu cũng tập trung không ít người may mắn còn sống sót, người đàn ông trung niên trên mũi tàu hét lớn: "Đồng bào ơi, đừng chen lấn, đừng hoảng sợ, đất nước đã hứa sẽ đến đón chúng ta về Ngôi Nhà Mới, nhất định sẽ nói được làm được.
Mọi người hãy trông chừng hành lý của mình, càng đến lúc về nhà càng phải chú ý an toàn, đừng để lạc mất đồng đội, tạo cơ hội cho kẻ khác."
Ông ấy đứng trên tàu, nhìn xuống đám đông đen nghịt bên dưới, lông mày càng nhíu chặt.
Nhân viên bên cạnh lo lắng nói: "Đội trưởng, cộng thêm cả số người Nga hôm qua được đưa đến, chúng ta không quá ba trăm người, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy."
Chu Chí Kiệt cảm thấy không ổn: "Môi trường Bắc Cực quá khắc nghiệt, biết được Hoa Hạ xây dựng Ngôi Nhà Mới, còn đặc biệt phái người đến đón, ai mà không muốn rời khỏi nơi quỷ quái này."
Không nói đến những người da màu khác, những nước phương Đông khác cũng có không ít người trôi dạt đến Bắc Cực.
Cùng màu da và khuôn mặt, bình thường vừa đề phòng vừa đoàn kết, quan hệ chung sống khá nhạy cảm.
Ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt trong đám đông, bọn họ căn bản không phải người Hoa, giờ lại trà trộn vào đám đông muốn đánh cược một phen.
"Bọn họ muốn giả mạo để lên tàu?"
Chu Chí Kiệt lo lắng trong lòng: "Giả mạo thì không sao, tôi lo bọn họ nhân lúc hỗn loạn trộm đi hành lý của đồng bào, hoặc là những thứ có thể chứng minh mình là người Hoa."
Nói xong, ông ấy lại lớn tiếng nhắc nhở đồng bào chú ý an toàn, đề phòng kẻ xấu trộm cắp.
"Đội trưởng, không chỉ có rất nhiều người phương Đông đến, còn có mấy nhóm người nước ngoài, trên người đều giấu vũ khí."