Khương Ninh ngạc nhiên: "Các cô có quan hệ với căn cứ Hoa Thành sao?"
Cô còn tưởng rằng Cố Đình Lâm không biết tọa độ của căn cứ Hoa Thành nên mới chọn nơi này để dừng chân ổn định cuộc sống.
Nơi đó là căn cứ sống sót mới của Hoa Hạ, nếu như ông đã biết thì vì sao lại không đi?
"Hơn một năm trước vô tình liên lạc được." Nhân viên công tác giải thích: "Lúc đó tàu chiến được bọn họ cử ra ngoài gặp trục trặc nên bị dòng hải lưu cuốn trôi, chúng tôi nghĩ cách để sửa lại, còn cho họ cả nhiên liệu khan hiếm nên bọn họ mới có thể trở về địa điểm xuất phát một cách thuận lợi."
Nhân viên công tác đăng ký thông tin xong bèn an ủi: "Căn cứ Hoa Thành ở xa lắm, có thể cô sẽ phải chờ rất lâu đấy, khi nào có tin tức chúng tôi sẽ thông báo sau."
Khương Ninh nói cảm ơn, ba người rời khỏi trung tâm phục vụ.
Hoắc Dực Thâm phân tích: "Điều kiện của căn cứ Hoa Thành rất tốt, hơn nữa còn cử hạm đội để đi tìm người sống sót, nhóm của Trương Siêu rất có thể là ở bên kia rồi."
Khương Ninh hy vọng như vậy.
Trời vẫn còn sớm, hơn nữa khu vực trung tâm không lớn nên ba người đi về phía khu trồng trọt ở phía Nam.
Điều bất ngờ là đất đai ở khu trồng trọt lại rất tốt, vừa nhìn đã biết là do sự vất vả ủ phân mới được như thế.
Bên trái trồng một loạt khoai tây, ở giữa là khoai lang, bên phải là cải thìa, cải thảo, rau diếp thơm vân vân.
Khương Ninh nhìn thấy người làm vườn là người mặc quân phục một màu thì cô mới nhận ra đây là khu trồng trọt của quân đội, họ đang bón phân và xới đất cho khoai lang.
Đội trưởng đứng ở ngoài đồng, cầm phân chuồng đã khuấy xong tự làm mẫu: "Chú ý đây này, đừng làm rơi phân bón vào rễ cây, cẩn thận kẻo đốt ruộng đấy."
Vãi... đạn, giọng nói này!
Khương Ninh ngỡ mình đang nghe nhầm, cô vô thức nhìn sang đó.
Chỉ nhìn thấy góc nghiêng thôi nhưng dáng người rắn rỏi, mồ hôi rơi dọc theo khuôn mặt kia.
Đừng bảo là chỉ nhìn mỗi nửa gương mặt, có đốt thành tro cô cũng nhận ra.
Vẻ mặt của Khương Ninh thay đổi trong chớp mắt, cô sợ đến nỗi quay người rời đi.
Người lính tinh mắt: "Đội trưởng, bên kia có người nhìn chúng ta."
Đội trưởng vẫn đang cầm phân chuồng trong tay, gã ta vừa quay người lại chỉ thấy ba bóng dáng đang vội vàng chạy đi.
Hành tung kỳ lạ chắc chắn là có quỷ trong lòng.
Đội trưởng nhìn chăm chăm, sau đó gã ta thấy kinh ngạc đến nỗi rơi cả thùng phân, vội vàng đuổi theo: "Chị ơi!"
Khương Ninh cảm thấy như có ma chạy theo sau, chân như bôi dầu mà trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Đội trưởng đuổi theo đến ngã rẽ, chẳng thấy bóng dáng nào cả.
Lạ thật, chẳng lẽ gã ta nhìn nhầm rồi sao?
Nửa tiếng sau, Khương Ninh chui ra từ nhà kho bằng gỗ mục, chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới thở phào.
Mẹ ơi, dường như cô chưa bao giờ nhếch nhác như hôm nay cả.
Đáng sợ thật đấy.
Ra khỏi nhà kho bằng gỗ, cô phủi mấy chiếc lá vụn trên đầu, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi mà đi về phía trước.
Chưa đi được bao xa, đột nhiên xuất hiện bóng dáng sau bức tường gạch bùn, chìa tay ra chặn đường cô lại: "Chị ơi!"
Khương Ninh vội che mũi lại, giơ chân đá.
Cậu ba nhà họ Dung linh hoạt né tránh, cười hì hì nói: "Chị, trốn tôi làm gì vậy."
Khương Ninh vô cùng ghét bỏ: "Cả người toàn là phân, né xa tôi ra chút đi!"
Cậu ba nhà họ Dung phủi bụi trên người: "Sợ gì chứ, đây là tro cỏ cây được chất từ nước tiểu thôi, cũng có phải phân đâu."
Khương Ninh lườm gã ta: "Sao cậu lại ở đây?"
"Nhớ chị đó, vậy nên tôi mới vượt biển đến tìm chị nè."
Tuy cợt nhả nhưng gã ta vẫn không quên chào hỏi với Hoắc Dực Thâm: "Chào anh rể."
Gã ta cười xán lạn với Đậu Đậu: "Tiểu Đậu, trông càng xinh hơn rồi."
Ba người đứng chung với nhau, đồng loạt khinh bỉ gã ta.
Không hổ là cậu ba nhà họ Dung, mỗi lần gặp nhau là gã ta còn nghèo hơn lần trước.
Lần trước là vận chuyển gạch, lần này là tay không cầm phân.
Cậu ba nhà họ Dung rất tổn thương: "Chị à, chị là chị của tôi mà, sao lại khinh thường nhân dân bộ đội con em vậy."
Ha ha, vu oan này.
Khương Ninh chẳng mấy kiên nhẫn: "Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"