Lính gác quan sát 360 độ phát hiện không có người trên thuyền đánh cá, không lẽ là chiếc thuyền ma trong truyền thuyết?
Bọn họ đang nghi ngờ và định tập trung hỏa lực vào thuyền đánh cá thì lại có thứ gì đó dần dần nổi lên từ dưới biển...
Chẳng lẽ là cá voi?
Không đúng, lại nhìn xem.
Khoảng cách tới gần hơn, bọn họ phát hiện ra đó là một chiếc tàu ngầm.
Còn là tàu ngầm của nhà máy quân sự phía nam đặc chế, mấy người lính gác lập tức reo hò ầm ĩ: "Lại có tàu ngầm tới đây."
Đúng thế, thành phố Phượng đã thành lập hơn hai năm nên dần dần cũng có mấy chục chiếc tàu ngầm tới đây.
Trạm canh gác trên biển vội vàng gõ tín hiệu.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đã được huấn luyện qua về tín hiệu nên lập tức trả lời: Người một nhà!
Bến tàu của thành phố Phượng là hoàn toàn tự nhiên, chưa xây dựng bến tàu ở dưới đáy biển nên tàu ngầm chỉ có thể xả nước rồi mới bỏ neo.
Độ sâu của thuyền đánh cá thấp nên có thể cập bờ.
Sau khi giao tiếp qua bằng tín hiệu, thuyền đánh cá được cho phép vào vịnh.
Hai người đậu xong tàu ngầm mới lái thuyền đánh cá đi tới.
"Đồng chí, chúng tôi đã là cư dân của thành phố Phượng, lúc trước chúng tôi đã từng tới đây để xem xét tình huống trong căn cứ, hiện giờ chúng tôi mang theo vật tư đến đây để sinh sống."
Các quân nhân ở trạm canh gác trên biển lúc này mới biết hai người này đều không phải là nhân viên kế hoạch Helios, bọn họ đều kinh ngạc nói: "Vậy sao hai người lại có tàu ngầm đặc biệt của quân đội phía Nam?"
Vậy nên Khương Ninh phải giải thích từ đầu tới đuôi.
Quân nhân biết được tình huống thì dùng bộ đàm liên lạc với nơi lưu trữ tin tức xác nhận, thật sự có tên của hai người, ngoài ra thân phận của hai người này cũng không hề đơn giản.
Con gái và con rể của thủ trưởng!
Bọn họ không chỉ bật đèn xanh cho thông hành mà còn hỗ trợ dỡ hàng.
Vật tư quá nhiều nên không dễ gì đưa hết vào bên trong thành phố.
Khương Ninh nhìn thấy có xe vận tải quân đội ở phía xa nên cười thương lượng với các quân nhân: "Đồng chí, xe của các anh có thể thuê được không?"
Cái này làm cho anh ta rất khó xử, xe thì không sao nhưng quan trọng là xăng còn quý hơn mạng, các chiến hữu đi khuân vác vật tư hỏa khí ở bên ngoài cả 1000km đều phải dùng hai chân, nếu không được cấp trên phê duyệt thì không ai dám lén sử dụng xe cả.
Dù cho thân phận của hai người có đặc biệt tới đâu thì chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh.
Cho nên anh ta từ chối: "Bến tàu có xe cút kít và xe đẩy tay, tôi có thể cho hai người mượn dùng."
Công cụ thô sơ như vậy thì phải chở đến khi nào mới xong chứ?
Khương Ninh nhận ra nỗi lo lắng của anh ta nên nói: "Tôi dùng xăng để trả phí được không?"
Quân nhân vừa cảnh giác vừa kinh ngạc: "Mấy người lấy xăng ở đâu?"
"Toàn bộ đều ở trên thuyền." Đằng nào cũng phải công khai nên Khương Ninh cũng không che giấu: "Chúng tôi đi từ Bắc cực tới đây, ở đó có mấy cái căn cứ lớn nhỏ của người sống sót, dạng vật tư gì mà chẳng có."
Vài người quân nhân lên thuyền xốc lên tấm bạt đã bị Khương Ninh làm cũ đi, bọn họ bị vật tư trước mắt mình làm cho kinh ngạc.
Chuyện này liên quan đến an toàn của căn cứ, một lượng xăng lớn như thế không thể đưa thẳng vào căn cứ được trừ khi hai người có thể đưa ra giấy phép liên quan đến ngành này.
Không có cách nào khác, bọn họ tiếp tục liên lạc qua bộ đàm.
Mọi người đợi hơn mười phút sau thì cấp trên trả lời: Đặc biệt phê chuẩn, tối nay sẽ bổ sung giấy tờ sau.
Xăng vừa mới được dỡ xuống nửa đường thì đến lúc đổi ca ở trạm gác, một đội lính khác đến thay ca.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Giọng nói đó có vẻ ngạc nhiên.
Khương Ninh cảm thấy ê răng, thực sự ám ảnh!
Cô nở một nụ cười giả tạo, nhìn cậu ba nhà họ Dung đang dẫn quân thay ca: "Không phải cậu đi nhặt phân trồng trọt sao?"
Nhặt phân thì nhặt, gã ta cũng không cảm thấy xấu hổ: “Kìa chị, tôi đang thay ca mà.”
Gã ta làm ruộng nửa đầu tháng, sau đó nghỉ hai ngày rồi tiếp tục bị điều đến vịnh để canh gác.
"Chị, anh rể, hai người đã đi đâu vậy?" Cậu ba nhà họ Dung nhìn chiếc Hummer phiên bản quân sự trên thuyền đánh cá, gã ta là một người cực kỳ mê xe địa hình nên lúc này không nhịn được: "Má ơi, đây là sư tử sa mạc của America, phiên bản giới hạn!”
Thình thịch, thịch, thịch!
Ôi, tim tôi đập nhanh quá không thể chịu nổi.
Đôi mắt của cậu ba nhà họ Dung sáng rực lên: "Chị, sao chị có được nó vậy!"
Khương Ninh trợn mắt nhìn gã ta rồi nói: "Lo chuyện của cậu đi, đừng có xía vào chuyện của người khác."
Đại bàng hói còn chưa chết, cô không thể đi rêu rao khắp nơi là mình cắt thận của người ta được.