Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1099 - Chương 1100

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1100 -

Hoắc Dực Thâm muốn cho Khương Ninh một mái nhà, một nơi có thể an tâm tận hưởng cuộc sống, mà không phải lang thang khắp nơi không có điểm dừng.

Mặc dù hai người không đưa ra kế hoạch tạo thần, nhưng lại há có thể thật sự che giấu được Cố Đình Lâm.

Ông đã bắt tay vào bày bố giúp Khương Ninh một tay.

Sở dĩ trước đó tìm Hoắc Dực Thâm, cũng là vì muốn tìm hiểu ngọn ngành của hai người.

Tất cả ba vợ trên thế giới đều giống nhau, luôn hy vọng con rể có thể đủ mạnh mẽ để che mưa chắn gió cho con gái mình, làm bến đỗ cả đời của cô ấy.

Lần này chỉ là chiến đấu trước chiến tranh, chỉ cần Hoắc Dực Thâm đồng ý, Cố Đình Lâm lại nói chuyện tâm sự với con gái thì sẽ không có vấn đề gì nữa.

Khương Ninh chẳng hề phản đối nói: “Ông ấy định sắp xếp anh đến bộ phận gì?”

“Vẫn chưa nói.” Nhưng muốn công danh thăng tiến thì không phải chuyện đơn giản.

Khương Ninh nào có thể không hiểu được, Cố Đình Lâm đang trải đường bắc cầu cho hai người.

Buổi tối, đồ ăn vừa dọn lên bàn thì vua ăn chực đã đúng giờ đến: “Chị, anh rể.”

Gã ta mang theo số thuốc được tìm thấy trên tàu chở hàng qua đây: “Tôi vừa làm xong nhiệm vụ.”

Đậu Đậu có thể nói được cái gì cơ chứ, chỉ đành lặng lẽ bày nhiều thêm một bộ chén đũa.

Cậu ba nhà họ Dung mặt mày tươi cười, nhóc con Tiểu Đậu đúng là thông minh.

Vua ăn chực đúng là không biết khách sáo chút nào, mở miệng liền nịnh hót: “Chị, tài năng nấu nướng của chị đúng là siêu đỉnh, tôi ăn một miếng cũng có thể sống thêm được ba năm.”

Khương Ninh không nể tình mà vạch trần: “Là anh rể cậu làm đó.”

“Chà, chị và anh rể tình cảm thật, không những vậy mà càng ngày càng có tướng phu thê, đến cả tài năng nấu nướng cũng khó mà phân biệt được.”

Khương Ninh: “...”

Hoắc Dực Thâm: “...”

Sau khi tâng bốc xong, cậu ba nhà họ Dung liền trở lại vấn đề chính: “Chị, thủy tinh đã bắt đầu được vận chuyển đến vườn trồng trọt ở khu vực phía Nam rồi, anh cả tôi đã tìm mấy người thông thạo nghề mộc, muốn xây dựng nhà kính thủy tinh trong suốt thì vẫn còn thiếu mấy vật liệu, có điều trong căn cứ có rất nhiều người sống sót cũng sẽ ra ngoài nhặt ve chai và vơ vét đồ đạc, có mấy đồ vật miễn cưỡng vẫn có thể trao đổi được, đến lúc đó cho bọn họ lấy thảo dược đổi lấy lương thực cũng được.

Ngoài ra, cốt thép và thép tấm được tìm thấy trên tàu cũng có thể sử dụng để dựng nhà kính.

Bác thợ cả tính toán một lát liền vận chuyển mấy tấm thủy tinh về, gần như có thể dựng được 20 mẫu đất.

Khương Ninh không có ý kiến gì: “Ừm, cậu xem xét rồi quyết định là được, không cần cái gì cũng báo cáo đâu, chị thấy kết quả là được.”

“Chị yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ thật đẹp luôn.”

Sau khi ăn xong, Đậu Đậu liền vào phòng bếp rửa chén, cậu ba nhà họ Dung liền có dáng vẻ chỉ muốn ngồi đây không định rời đi.

Thấy Khương Ninh nhướn mày, gã ta liền nhanh chóng ngồi xuống nói: “Chị, hôm nay ở bến tàu tôi đã gặp được một người quen cũ, chị đoán xem là ai?”

Có vẻ bí ẩn, đoán chừng người này có chút liên quan đến cô, Khương Ninh không thèm để ý nói: “Là ai?”

“Hứa Khai Thái.”

Khương Ninh suy nghĩ trong đầu một lát, hoá ra là huấn luyện viên Hứa.

Từ lâu ông ấy đã lệ thuộc vào căn cứ Hoa Thành, làm sao lại có thể đến căn cứ Phượng Thành? Chẳng lẽ là đến tìm Cố Đình Lâm.

Khương Ninh chau mày hỏi: “Ông ấy đến đây để làm gì?”

Cậu ba nhà họ Dung quen biết Hứa Khai Thái là ở căn cứ Hoa Thành, dẫu sao lãnh đạo lớn của quân đội miền Nam không đến, cho dù tất cả căn cứ vẫn ổn về mọi mặt, nhưng phân nhóm khu vực vẫn còn rất phổ biến.

Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, ngay cả con chó cũng ở cùng nhau thì chớ càng nói đến loài người.

Nhưng kỳ lạ là, Hứa Khai Thái sau khi cùng Khương Ninh ra ngoài làm nhiệm vụ thì chưa đầy hai tháng đã biến mất, cũng không có quay lại nữa.

Ở trong vòng cũng không có bí mật gì, cậu ba nhà họ Dung nghe ngóng một chút liền biết được, Hứa Khai Thái đã đảm nhận nhiệm vụ ra khơi tìm kiếm các lãnh đạo của quân đội miền Nam.

Chỉ là, từ đó không còn dấu vết nào nữa…

Bình Luận (0)
Comment