Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1136 - Chương 1137

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1137 -

Vu Trường Chinh nói như vậy cũng khiến mọi người tỉnh táo lại, khả năng container rơi ở trong nước mà không bị nước vào rất thấp.

Chỉ là nếu gặp phải thì bọn họ cũng có thể tiện tay vớt lên.

Nhưng mà, bọn họ nhanh chóng thống nhất ý kiến với nhau, cho đến bây giờ, ba ngàn thùng lưu trữ cũng đã tìm được hơn một trăm thùng rồi. Nếu như dùng tọa độ toàn cầu để tìm thật sự quá mất công.

Việc thùng lưu trữ thất lạc càng lâu thì việc trục vớt càng thêm bất lợi.

Căn cứ không thể ngồi yên chờ chết, bọn họ phải chủ động đi tìm thùng lưu trữ.

“Có thể để những nhân viên của Kế Hoạch Helios lái tàu ngầm ra ngoài tìm, ghi được tọa độ rồi thì điều động đội trục vớt.”

Nếu như phân công hợp tác thì vừa tiết kiệm nhiên liệu vừa có thể tăng hiệu suất.

Với ý kiến này thì Vu Trường Chinh không thể phản đối nữa.

Sau khi họp xong, Vu Trường Chinh vội vàng rời đi, sư trưởng Tiêu cùng cấp bậc đuổi theo, vừa đi vừa trêu chọc: “Lão Vu, lần này danh tiếng của anh lại tăng thêm rồi.”

Vu Trường Chinh ậm ừ cho qua: “Chỉ phục vụ cho căn cứ mà thôi, chủ yếu là do cơ thể của thủ trưởng Cố không tốt, tôi mới tạm thời làm thay, không cần phải được ghi công.”

“Kỹ thuật của đội trục vớt vô cùng giỏi, căn cứ cần nhân tài về phương diện này, anh không tính mở rộng sao?

Khóe miệng Vu Trường Chinh khẽ nhếch môi lộ ra ý cười: “Lão Tiêu, nhóm mò vớt đặc biệt phụ thuộc vào thủ trưởng, chính tôi cũng không làm được, nếu anh rảnh rỗi như vậy thì tự đến hỏi ông ấy thử đi?

Sư trưởng Tiêu bị nghẹn họng: “Tôi cũng chỉ muốn phát triển căn cứ thôi mà.”

“Ôi trời, họp đến mức quên cả uống thuốc rồi.” Vu Trường Chinh vỗ vỗ đầu: “Lát nữa lại phải nghe vợ lải nhải mất thôi.”

Ông ta phất phất tay, vội vàng trở về phòng làm việc lấy thuốc.

Buổi tối, Khương Ninh lười nấu cơm, cô lấy sườn hấp, cháo gà tiềm thuốc bắc, thịt kho, rau xào từ trong không gian ra.

Trên bàn ăn vô cùng phong phú, Thư Tuyết Tình vô cùng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt Cố Đình Lâm lại rất bình tĩnh, bà ấy hiểu chuyện nên cũng không hỏi.

Dưới ánh đèn, cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Hơn mười năm, họ chưa được ăn ngon như vậy, đây rõ ràng là sự hưởng thụ chưa từng có, Thư Tuyết Tình càng vui vẻ hơn nữa là Cố Đình Lâm đang cười.

Trong lòng Khương Ninh cũng đã chấp nhận người ba này.

Bà ấy cảm thấy vui thay cho Lão Cố, nút thắt trong lòng ông ấy cuối cùng cũng đã được cởi ra.

Cơm nước xong, Khương Ninh đưa cho Thư Tuyết Tình một hộp trái cây: “Mỗi ngày hai người ăn một chút nhé, hết rồi lại đến chỗ cháu lấy tiếp.”

Cố Đình Lâm không về vội, ông ấy ngồi xuống nói chuyện với con gái và con rể, quân đội sẽ tổ chức đội ngũ tìm tọa độ của những thùng lưu trữ bị thất lạc, đến lúc đó nhóm mò vớt có thể sẽ bận rộn hơn.

Căn cứ cần phát triển gấp, nhưng đại dương quá nguy hiểm, Cố Đình Lâm không muốn hai người chịu áp lực quá lớn: “Bản thân phải đảm bảo an toàn, nếu cảm thấy không được, ba sẽ nghĩ cách bác bỏ.”

Tập thể sẽ phát triển thử nhưng cũng không thể dựa vào sức người để ngăn cơn sóng dữ.

Nếu như mất đi cô… Cố Đình Lâm không muốn khiến bản thân phải hối hận, thà rằng cứ chậm rãi phát triển còn hơn.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Trước tiên cứ thu thập tọa độ, còn chuyện có trục vớt được hay không thì con sẽ tính tiếp.”

Khương Ninh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cô lại lên tàu.

Mấy ngày nay cậu ba nhà họ Dung bận muốn điên đầu, gã ta phải sắp xếp cho nhân viên vận chuyển vật tư trong thùng lưu trữ, hoàn toàn bỏ lỡ thời gian ăn cơm chùa.

Đừng thấy bình thường gã ta hay cà lơ phất phơ, lúc làm việc cũng rất được việc.

Khương Ninh đứng từ xa nhìn một chút, nhưng cũng không tiến đến quấy rầy.

Cô đến tàu vận chuyển, nhóm Hoàng Mậu, Trương Lệ đang giúp vận chuyển vật tư, sau khi tàu vận chuyển rời đi thì bọn họ lại bận việc của mình. Bọn họ đang bàn thế nào để sửa chữa container.

Thấy Khương Ninh đến, các đội viên đều rất vui: “Chị Ninh.”

Không có người ngoài ở đây, Khương Ninh lấy ra máy khoan, máy cắt, may hàn, và nguồn điện ra.

Đây đều là những thứ mà đội viên đang thiếu, cũng khá đúng lúc.

“Chị Ninh, vật tư chị và đội trưởng Hoắc được chia sẽ xử lý thế nào ạ?”

Khương Ninh tùy ý nói: “Giữ lại mấy mét vải mình cần dùng, còn lại thì đổi thành điểm cộng, mọi người có cần thùng container không? Nếu không cần thì tôi đưa cho ai cần.”

Bình Luận (0)
Comment