Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1138 - Chương 1139

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1139 -

Cục trưởng Lăng đánh giá Khương Ninh một lượt, vẻ ngoài của cô lúc còn trẻ cho đến khi trưởng thành cũng không thay đổi gì nhiều cả, nhưng khí chất tỏa ra trên người đã khác biệt hoàn toàn.

“Vừa nãy cô ở trên tàu vận chuyển sao?”

Nhiều năm không gặp, ánh mắt của ông ấy vẫn sắc bén như cũ, không thể giấu giếm được điều gì.

Khương Ninh: “Vâng, mấy ngày trước có nghe đồng đội nói, lúc bọn họ đang tìm kiếm thùng lưu trữ thì gặp được đội ngũ người còn sống sót của thành phố Gia, tôi nghĩ chắc đó là mọi người.”

Cục trưởng Lăng gật đầu: “Cảm ơn các cô đã ra tay cứu giúp, nếu không chưa chắc bọn tôi đã có thể đến căn cứ.”

Khương Ninh có chút tò mò: “Căn cứ Hoa Thành là căn cứ cấp quốc gia, tại sao mấy người lại lựa chọn đến thành phố Phượng vậy?”

Cục trưởng Lăng mỉm cười: “Trực giác.”

Khương Ninh sửng sốt, sau đó thoải mái cười nói: “Căn cứ Hoa Thành tiên tiến hơn rất nhiều, nhưng trực giác của chú đúng rồi, nơi này có bạn cũ của chú, là người mà chú có thể trông chờ đấy.”

Cô vươn tay nhiệt tình nói: “Cục trưởng Lăng, chào mừng chú đến với thành phố Phượng.”

Làm gì có ai mà cục trưởng Lăng chưa từng quen biết chứ, nhìn dáng vẻ này của cô đoán chừng địa vị của người này ở thành phố Phượng cũng không thấp, không còn là người của năm đó nữa rồi.

Cô đã hoàn toàn lột xác.

Cục trưởng Lăng đưa tay ra bắt tay với cô.

Vừa buông ra, có một bóng người tới nói: “Cục trưởng Lăng.”

Ngay sau đó, bả vai bị ai đó đặt tay lên.

Cục trưởng Lăng quan sát một hồi lâu: “Cậu ba?”

Đây chính là người bạn cũ mà Khương Ninh nói sao? Hy vọng dấy lên lại bị dập tắt.

Nhưng mà, nhìn gã ta mặc quân trang như thành một người khác vậy.

Cậu ba nhà họ Dung nịnh bợ khắp nơi: “Chị, cục trưởng Lăng đến thành phố Phượng của chúng ta chẳng khác nào như hổ thêm cánh, những ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi.”

Cái miệng khua môi múa mép của gã ta không khép lại được: “Cục trưởng Lăng, hôm qua thị trưởng Hà nói chuyện với tôi còn nhắc đến ông đấy. Ông ấy nói ông là cánh tay lão luyện chủ chốt của đội an ninh hình sự, thành phố Phượng cần những người như vậy, ai ngờ hôm nay ông đến đây thật…”

Khương Ninh thắc mắc, rốt cuộc cậu ta làm thế nào mà có thể nói mấy lời không biết xấu hổ một cách tự nhiên thế cơ chứ?

Sau này còn nhiều cơ hội ở chung, cô chỉ trò chuyện đôi câu rồi lập tức rời đi.

Cục trưởng Lăng nhìn bóng dáng dần đi xa của cô như có điều suy nghĩ.

Về đến nhà, vừa khéo Hoắc Dực Thâm ở đây, Khương Ninh kể lại chuyện gặp được cục trưởng Lăng cho anh nghe.

Đối với người như ông ấy, cả hai đời Hoắc Dực Thâm đều từng tiếp xúc rồi, ông ấy là một người thi hành pháp luật một cách chính trực, không hề câu nệ.

Giao thiệp với nhau nhiều lần như vậy, từ trước đến nay anh luôn mắt nhắm mắt mở đối với chuyện của hai người.

Cho nên, cho dù là Khương Ninh hay Hoắc Dực Thâm đều vô cùng tán dương ông ấy: “Chắc chắn Hà Thiên Minh sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Mặc kệ thế nào đi nữa, chuyện gặp lại người quen cũ ở thành phố Phượng này cũng là một chuyện vui mà.

Từ đầu đến cuối, Khương Ninh đã gặp được ba nhóm người sống sót từ căn cứ Gia Thành, cô tin rằng có rất nhiều người còn sống, chỉ là phân tán ở nhiều nơi hẻo lánh trên thế giới, sau này sẽ càng ngày càng gặp nhiều hơn.

Vận chuyển thùng lưu trữ vật tư mất mười ngày mới hoàn thành, các thành viên trong đội cũng hoàn thành việc cải tạo container, hơn nữa còn vận chuyển tất cả trở về.

Mặc dù không có phòng bằng gạch đỏ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lều trại, rộng rãi và sáng sủa hơn nhiều.

Khuyết điểm duy nhất chính là nóng, đến lúc đó họ chỉ trải tấm phủ che trên nóc thùng cho mát là được.

Hơn nữa bọn họ còn phải ở trên biển trục vớt một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần trở về đoán chừng bọn họ cũng chẳng ở được bao lâu.

Thành viên trong đội đến trung tâm giao dịch đổi vật tư, dựa vào cơ sở cống hiến của họ, lần đầu tiên các đội viên đổi được bột mì và gạo.

Khoai lang, khoai tây, rau xanh, bọn họ cũng đổi được không ít.

Có điều là đừng có nghĩ đến thịt, họ chỉ có thể đổi đồ hộp với giá cao.

Đây cũng chính là phần thưởng hậu hĩnh khi làm nhiệm vụ, bình thường đúng là còn chẳng có ăn.

Bọn họ phải cố gắng hết sức mới có thể đổi được, ai ngờ Khương Ninh lại nhẹ nhàng xách đến một đống, măng ngọt đóng hộp, cơm thịt bữa trưa được đóng hộp, thịt xông khói, cá ướp muối.

Bình Luận (0)
Comment