Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh hợp tác, Hứa Khai Thái ở bên cạnh ra hiệu: Thả, thả, tiếp tục thả...
Quá trình này kéo dài liên tục hơn mười phút vẫn không xong, thể lực của họ cũng bị tiêu hao kha khá.
Sang phải, đúng rồi, sang phải một chút, ôi, không móc được...
Sang trái, sang trái, đúng rồi, dùng sức móc, ôi...
Họ cứ lặp đi lặp lại như vậy, không biết đã thử bao nhiêu lần, đến khi mệt mỏi sắp mất hết niềm tin thì dường như cuối cùng họ cũng móc được.
Khương Ninh dùng sức thu vào không gian.
Nó đã được thu vào rồi nhưng áp suất dưới nước quá lớn, thùng lưu trữ vừa mới thu vào không gian thì đã rơi ầm xuống.
Ruộng thuốc của cô ơi! Khương Ninh thầm than khóc trong lòng.
Thật sự không bơi nổi nữa, cả ba vội vàng kéo sợi dây.
Các thành viên trong đội hồi hộp chờ đợi, sau khi nhận được tín hiệu thì ba chân bốn cẳng kéo họ lên: "Mọi người thế nào rồi?"
Ba người mệt mỏi đến nỗi không nói nên lời.
Mấy người giúp họ tháo trang bị lặn: "Mọi người có cần bình dưỡng khí không?"
Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, cơ thể cô mới bình phục lại.
Thấy sắc mặt cô đã bình phục, Trương Lệ mới dám hỏi: "Chị Ninh, có lấy được thùng lưu trữ không?"
Khương Ninh gật đầu.
Mọi người reo hò, kích động nói: "Chị Ninh, đội trưởng Hoắc, đội trưởng Hứa, mọi người giỏi quá."
Vui mừng xong, họ không dám làm phiền nữa: "Nước nóng và khăn đã chuẩn bị xong rồi, mọi người tắm rửa nghỉ ngơi một chút, những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi."
Hoắc Dực Thâm ngủ được vài tiếng, sau đó rón rén đi để không đánh thức Khương Ninh rồi anh triệu tập các thành viên trong đội họp.
Lần làm nhiệm vụ này chỉ trục vớt được một thùng lưu trữ thì họ sẽ quay về căn cứ trước hay tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo?
Thực ra các thành viên trong đội đều không có ý kiến gì, dù sao người trục vớt là Khương Ninh, họ chỉ là phụ họa mà thôi. Bọn họ cầm phần thưởng trong tay còn thấy xấu hổ.
"Sức khỏe của chị Ninh có chịu được không?"
Trương Lệ quan tâm, cau mày phân tích: "Trước thiên tai, độ sâu trung bình của đại dương là hơn 3000m, bây giờ tạm thời vẫn chưa biết được nhưng chắc không chênh lệch nhiều nhưng tỷ lệ trục vớt thực sự không cao."
Đây cũng là tiếng lòng của các thành viên khác, khả năng độ sâu của đại dương ở nhiệm vụ tiếp theo sẽ nhỏ hơn 300m là bao nhiêu?
Hứa Khai Thái rất kiên định: "Độ sâu trung bình của đại dương là bao nhiêu, trước khi thành lập đội chúng ta đã thảo luận rồi, căn cứ phát triển cần thùng lưu trữ. Cho dù chỉ có một phần chục nghìn hy vọng, chúng ta đều phải thử."
Hoắc Dực Thâm hơi nhíu mày: "Tiếp tục nhiệm vụ nhưng không thể chỉ trông chờ vào thùng lưu trữ, những tài nguyên khác cũng không thể bỏ qua."
Đợi đến khi Khương Ninh tỉnh lại thì cuộc họp đã kết thúc.
Ngày hôm sau, Khương Ninh lấy 2688 ra, hai chiếc tàu ngầm hợp tác, cùng nhau thăm dò các tài nguyên khác.
Hai ngày sau, tàu ngầm hạt nhân phát ra sóng âm phản xạ liên lạc với 2688, phát hiện vật cản công nghiệp khổng lồ dưới đáy biển, độ sâu thích hợp để trục vớt.
2688 bơi tới thăm dò, có vẻ như là phế tích của thành phố.
Toàn bộ thành phố sụp đổ, chìm xuống biển.
Độ sâu hơn một trăm mét, lần này do Hoàng Mậu và những người khác dẫn đầu, lặn xuống biển để thăm dò thủ công.
Phải mất nửa tiếng sau, họ mới nổi lên.
Giả thiết của Khương Ninh không sai, đó là phế tích nằm dưới đáy biển.
Bên trong có rất nhiều thùng chứa lớn, rất có khả năng là thùng chứa dầu.
Dựa vào tọa độ, trước đây đây là Ả Rập - quốc gia sản xuất dầu mỏ, một quốc gia mà dầu còn rẻ hơn nước.
Chắc hẳn Hoàng Mậu và những người đã không nhìn nhầm.
Đống đổ nát kia rất lớn, những gì họ nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hiếm khi nào vùng biển lại nông như vậy, nếu như đã thăm dò được rồi thì biết đâu bên trong lại có dầu?
Ngay cả khi không có, kéo thùng chứa về để làm sắt vụn thì cũng có thể tái chế.
Khương Ninh cũng nghĩ vậy: "Được, vậy thì thử trục vớt lên xem."
Đống đổ nát rất nguy hiểm nên phải có người hỗ trợ lẫn nhau.
Khương Ninh thu hết hai chiếc tàu ngầm, tất cả mọi người đều xuống biển.
Vùng biển này nước chảy không xiết, nước rất trong, ánh nắng xuyên qua nước biển chiếu xuống, lấp lánh ánh sáng.
Những thùng chứa khổng lồ bám đầy bùn, những chiếc xe hơi sang trọng bị cá tôm vây quanh, những viên gạch vụn bức tường đổ, những bộ xương cốt...