Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 1143 - Chương 1144

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 1144 -

Vừa dứt lời, họ thấy Hứa Khai Thái đi ra từ tàu ngầm hạt nhân, theo bản năng cúi người chào: "Tổng huấn luyện viên Hứa!"

Chỉ cần là thành viên của tổ tàu ngầm quân khu phía Nam, dù không phải là học trò của Hứa Khai Thái thì ai cũng biết đến ông ấy.

Ở căn cứ Hoa Thành, Hứa Khai Thái chính là nhân vật trọng yếu của tổ tàu ngầm, huống hồ phần lớn các thành viên trong đội đều là từ quân khu phía Nam đến.

Chỉ là sau khi ông ấy đi làm nhiệm vụ thì mãi không thấy về, các thành viên trong đội đều cho rằng ông ấy đã hy sinh, còn từng buồn bã một thời gian dài.

Giờ đây, người vẫn còn sống sờ sờ ở ngay trước mắt.

Có ba người vẫn là học trò của ông, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt họ: "Huấn luyện viên."

Tàu sân bay đón người Hoa kiều ở Bắc Cực trở về, ở thành phố Hoa lập tức có tin đồn rằng quân đội phía Nam đã tìm được chỗ và họ đã xây dựng căn cứ Phượng Thành ở trên đất liền.

Phía chính phủ cũng không chính thức công khai tin tức này, chủ yếu là mọi người bàn tán riêng.

Trong đó, người của căn cứ quân sự phía Nam trước đây lại chiếm đa số.

Cho dù tin tức là thật thì hẳn là việc xây dựng căn cứ mới rất khó khăn.

Lòng họ trăm mối ngổn ngang, hy vọng có một ngày nào đó có thể gặp lại đồng đội.

Tàu ngầm hạt nhân rất lớn, Hứa Khai Thái gọi các học trò đến tụ tập: "Các cậu đi làm nhiệm vụ à?"

Các học trò gật đầu: "Thưa huấn luyện viên, chúng em ra ngoài tìm người may mắn còn sống sót."

Hứa Khai Thái quan tâm hỏi: "Thành phố Hoa bây giờ phát triển thế nào?"

"Khá tốt, căn cứ đã lấp biển xây đảo thành công, bây giờ có hơn năm chục nghìn người. Một bộ phận lớn đã chuyển đến đất liền cách đó hơn ba trăm hải lý để sinh sống, chả cá và giòi vẫn đủ ăn, chỉ là thời tiết xấu nên khó trồng trọt, tạm thời không thể tự túc lương thực được."

Chả cá và giòi?

Hoàng Mậu và những người khác suýt nữa thì nôn ra.

Từ giản dị đến xa hoa thì dễ thế nhưng từ xa hoa đến giản dị mới khó.

Trước đây, thậm chí bọn họ còn không phải ăn giòi nhưng khi đi làm nhiệm vụ thì được ưu đãi, khoai tây và khoai lang vẫn đủ ăn. Hơn nữa, nhờ chị Ninh giúp đỡ, thỉnh thoảng họ còn được ăn sủi cảo, bánh bao và cơm.

Họ đã để lại hơn chục cuộn vải, cả đời này không phải lo chuyện quần áo.

Tuy thành phố Phượng có khởi đầu thấp nhưng cuộc sống đang cải thiện nhanh chóng.

Thành phố Hoa có nền tảng tốt nhưng có vẻ phát triển chậm hơn.

Nghe họ nói, thành phố Hoa bây giờ là một hòn đảo, vùng đất liền gần nhất cách đó hơn ba trăm hải lý.

Hoàng Mậu không khỏi cảm thán, nhờ một người mà cả thành phố đã thay đổi.

Cảm giác xúc động này không thể diễn tả bằng lời.

Cậu ấy là người có lòng nên cũng vội gọi Trương Lệ giúp đỡ, nấu một nồi canh rong biển, rán hai đĩa bánh ngô muối: "Mau đến đây, nếm thử đi."

Thành phố Hoa có trồng lúa mì nhưng số người ở căn cứ đông, thành viên tổ tàu ngầm hai tháng mới được ăn một lần, đây vẫn là đãi ngộ tương đối tốt.

Khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngô, từng người thèm nhỏ dãi nhưng không ai dám động đũa.

Đồ ăn này là thứ rất quý.

Tâm trạng Hứa Khai Thái có phần phức tạp: "Nếm thử đi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn."

Các học trò lúc này mới cầm đũa nhưng không ai nỡ nuốt chửng mà nhai kỹ, thưởng thức hương vị trên đầu lưỡi.

Khương Ninh hỏi: "Bệnh viện ở căn cứ thế nào rồi?"

"Cũng ổn, có vườn trồng cây thuốc, cũng có thiết bị dụng cụ, còn có đào tạo và tuyển chọn bác sĩ."

Khương Ninh giả vờ ngạc nhiên: "Bác sĩ nào giỏi thế, lại có thể dẫn dắt học trò?"

"Hình như là vị giáo sư họ Mã, cũng là người ở tỉnh Quảng Đông phía Nam, tôi từng đến khám bệnh, là một ông lão rất tốt bụng."

Mã Quang Niên vẫn còn sống, Khương Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tin rằng ông ấy sẽ sớm đào tạo ra một nhóm học trò có y thuật cao siêu.

Sau khi quen biết, đội viên của hai bên trao đổi nhiều hơn, Hoàng Mậu hỏi: "Ngoài thủ trưởng Cố thì các thủ trưởng ở quân khu khác đều đã đến đủ chưa?"

"Ngoài một vị đã mất vì bệnh tật thì những vị khác đều đã đến."

Cán bộ chủ chốt đã đến đủ, toàn thể thành phố Hoa nhất trí phát triển xây dựng, Trương Lệ và những người khác vừa mong đợi vừa tò mò: "Những người ở căn cứ quân sự phía Nam của chúng ta trước đây sống ở đó thế nào?"

Biểu cảm của đối phương có chút phức tạp nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Rất tốt."

Bình Luận (0)
Comment