Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 117

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 117 -

“Chị, em biết." Đậu Đậu giơ tay trả lời: “Cá là do Cola bắt được, Cola không cho các anh chị ăn.”

Hả? Còn có chuyện như vậy à!

Vẻ mặt Khương Ninh đầy khó hiểu, chó con đáng yêu như vậy, sao nó có thể bá đạo như thế chứ.

“Gâu!" Cola kéo ống tay áo của cô, kéo cô đến trước bàn ăn.

Một chậu cá chiên giòn thơm ngon đầy ặc, ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.

Chó con đứng chống trên bàn ăn, móng vuốt đẩy đẩy chậu thịt cá lớn dịch về phía trước: Sen, ăn!

Khương Ninh mù mịt, nhìn về phía đám người Trịnh Vỹ Lệ.

Mấy người Trịnh Vỹ Lệ cũng không dễ dàng gì, ướp xong cá mà Khương Ninh vẫn chưa trở về, bọn họ nghĩ không thể cái gì cũng dựa vào cô, vì thế ba người cân nhắc nửa ngày, cuối cùng lấy cá ra rán.

Ai ngờ ánh mắt Cola lộ ra sự nguy hiểm, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng cá, ai cũng không cho đụng vào.

Chính nó cũng chảy nước miếng, nhưng vẫn không cho đụng vào.

Tầng 18 vẫn khá là dân chủ, dù sao cá cũng là do Cola bắt được, hơn nữa bây giờ nó là trùm chó có kỹ năng sinh tồn out cấp, cũng không ai dám đắc tội nó.

Có thèm, cũng phải ráng chịu đựng.

Trương Siêu thèm bật khóc: "Cậu ăn nhanh lên, chúng tớ sắp chết đói rồi.”

Khương Ninh phát ra tiếng cười không mấy tốt bụng: "Cola nhà chúng ta chính là tuyệt như vậy, biết chăm sóc chủ nhân rồi.”

Cola phấn khởi: "Gâu!”

Mắt chó tỏa sáng lấp lánh, giống như đang nói với cô: Sen, em nuôi chị!

Khương Ninh cầm miếng cá rán lên ăn, giòn xốp, tươi, thơm, ngon!

Thật không dễ dàng mà, 1803 cuối cùng cũng xuất sư.

Nhìn chú chó con vui vẻ, Khương Ninh đột nhiên bày trò đùa: "Cola, tao đã ăn rồi, kế tiếp đến phiên ai đây?"

“Gâu, gâu!” Chó con liều mạng vẫy đuôi, nước miếng chảy ra.

Khương Ninh hiểu ý, bỏ một miếng vào trong bát chó: "Tiếp theo thì sao?”

Chó con cắn ống quần Đậu Đậu.

Từng người một, Trịnh Vỹ Lệ, Trương Siêu, Lục Vũ, cuối cùng mới là Hoắc Dực Thâm.

Chó con rất hài lòng với sắp xếp của mình, bắt đầu ăn!

Hoắc Dực Thâm xếp cuối cùng: "...”

So không lại Khương Ninh thì anh có thể hiểu, chó con thích con nít thì cũng có thể hiểu, nhưng thân là huấn luyện viên của nó, lúc dạy học đúng là hơi nghiêm khắc một chút, nhưng chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ anh đều có khen thưởng, trăm triệu lần không ngờ tới...

Thế mà anh sống thành… bộ dạng chó con ghét nhất.

Hoắc Dực Thâm không hiểu, có chút nghi ngờ cuộc đời.

Mọi người cười ha ha, Trịnh Vỹ Lệ bưng cháo đã nấu xong ra, bắt đầu ăn!

Thảo luận xong nhiệm vụ ngày mai, ngáp một cái rồi ai nấy về nhà.

Được hưởng thụ sự độc sủng bá đạo của chó con, tâm trạng Khương Ninh cực kỳ tốt, cô lấy từ không gian ra hai bồn tắm thông minh có nước nóng, rắc cánh hoa hồng khô lên, mở nhạc thư giãn, nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian ngâm mình vui vẻ.

Cola nằm ngửa trong bồn tắm nhìn bong bóng trên đỉnh đầu, nghiêng đầu nhìn về phía con sen bên cạnh, trong đôi mắt chó đầy những ngôi sao sáng ngời.

Ờ thì, nó cũng là con chó con từng tắm nước ngâm cánh hoa rồi.

Tắm xong, quấn chăn ngủ thoải mái.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng điện xèn xẹt: "Khương Ninh, dậy chưa?"

Mí mắt không mở ra được, giọng nói trầm thấp đứt đoạn.

Kể từ khi Cola đến, chất lượng giấc ngủ của cô ngày càng tốt hơn.

Đồng hồ báo thức vang lên, Khương Ninh bị đánh thức, rạng sáng bốn giờ rưỡi.

Mơ hồ rời giường thay quần áo, bộ đàm lại vang lên xèn xẹt.

Hẳn là Hoắc Dực Thâm nhắc nhở đã đến giờ xuất phát.

Cô lật qua lật lại tìm kiếm, sửng sốt không phát hiện bộ đàm ở đâu.

Lạ thật, nằm đâu rồi?

Thấy chó con nằm bất động trong ổ chó, Khương Ninh oán giận nói: "Cola, đừng giả ngu, mau tìm giúp tao.”

Chó con nằm không nhúc nhích, tư thế lười biếng xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment