Vu Nhân là con gái của Vu Trường Chinh, lúc thiên tai đến còn đang học ở nước ngoài.
Cô ấy có khả năng còn sống hay không, thật sự trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng con người mà, sống là phải có hy vọng.
“Sức khỏe của nó không tốt, lại sống một mình ở nước ngoài, nếu như có bản lĩnh như Khương Ninh, có lẽ hy vọng sẽ lớn hơn một chút.”
Ngoài việc hâm mộ ra, Vu Trường Chinh còn cảm ơn nữa.
Bà Vu đã nói tất cả mọi chuyện với ông ta, không có Khương Ninh cho thuốc đặc hiệu, ông ta thật sự không thể nào chống đỡ nổi.
Trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, nếu ngày nào đó ông ta không còn, e rằng vợ mình cũng sẽ mất đi niềm tin.
Cho nên, Khương Ninh đã cứu được hai mạng người.
“Nếu nói cảm ơn, chắc hẳn vợ chồng Khương Ninh nên nói cảm ơn với cậu mới đúng, nếu không có cậu hết lòng giúp đỡ, ngay cả cơ hội ra mặt hai đứa nó cũng không có.”
Trải qua vô số chuyện sinh tử, trong lòng Vu Trường Chinh hiểu rất rõ: “Lão Cố à, chúng ta đều đã già rồi, trách nhiệm trên vai vẫn phải giao cho những người trẻ, bọn nhỏ vẫn còn hăng hái, kế hoạch sẽ lâu dài hơn.”
“Điều chúng ta có thể làm, chính là chọn ra người thừa kế thích hợp, ngoài việc tin tưởng bọn nhỏ ra, còn phải hết sức giúp đỡ, để bọn nhỏ có thể tạo ra một tương lai tốt đẹp.”
Thật ra thì ông ta đã nhìn thấu được rồi, nếu không ông ta cũng sẽ không hết lòng ủng hộ kế hoạch của Cố Đình Lâm.
Dĩ nhiên, Khương Ninh và Cố Đình Lâm cũng phải có năng lực mới được, nếu không lại giống như Tiêu Uy vậy, bùn nhão không trát nổi tường…
Nhắc đến chuyện này, ông ta lại nhớ đến sư trưởng Tiêu đã tâm sự lung tung trong lúc mình đang hôn mê.
Sư trưởng Tiêu cũng không chịu thua, ông ta có chấp niệm rất lớn với quyền lực, luôn muốn nắm ở trong tay mình.
Bọn họ đã làm cộng sự nhiều năm, ông ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ này của sư trưởng Tiêu, nhưng về lâu về dài sẽ không có lợi với căn cứ.
Chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Hai người đóng cửa nói chuyện chừng hơn hai tiếng.
Lúc rời đi, Thư Tuyết Tình nhận lấy quà của vợ chồng Vu Trường Chinh, nhưng quà tặng lại cho hai vợ chồng ông ta càng nhiều hơn: “Đây là tấm lòng của cháu gái lớn, chăm sóc bản thân cho tốt, đến khi về hưu, anh và Lão Cố có thể uống trà câu cá, tôi và các chị em thì có thể đi nhảy quảng trường.”
Có đường, trà, trứng gà.
Trứng gà có trống ở trong, có thể ấp ra để nuôi.
“Khách sáo cái gì chứ, hai nhà chúng ta cũng không phải người ngoài.” Thư Tuyết Tình nhiệt tình kéo tay bà Vu: “Tuy tôi không phải mẹ ruột của A Ninh, nhưng hai vợ chồng nó vẫn rất tốt, đối xử với tôi như mẹ ruột.”
“A Ninh là đứa có ơn sẽ trả, hai nhà chúng ta thường tới lui thế này, đừng có khách sáo làm gì.”
Vợ chồng Vu Trường Chinh không từ chối được, chỉ đành nhận lấy.
Tiễn hai vợ chồng kia đi, Cố Đình Lâm vào trong nhà ngồi, rót cho Thư Tuyết Tình một ly trà nóng, lại cười nói: “Em thay đổi rồi.”
Trong lòng Thư Tuyết Tình đang rất vui vẻ: “Lão Cố, chúng ta bây giờ không phải người cô đơn, hai đứa nhỏ nhà mình lại vô cùng ưu tú, dù sao cũng phải có kế hoạch cho bọn nó, sao tôi có thể không thay đổi được chứ.”
“Ừ, vất vả cho em rồi.”
Khổ cực gì đâu chứ, ông vui vẻ là được rồi.
Từ khi A Ninh đến, ông cũng không như trước nữa, ông đã trở nên thả lỏng hơn, thậm chí còn quan tâm đến sức khỏe của mình hơn.
Cố Đình Lâm đã bỏ lỡ hơn mười năm, bây giờ ông sẽ sống cho mình thôi.
…
Thùng lưu trữ 2023 đã được mở, bên trong là những dụng cụ sản xuất thuốc thường dùng.
Vì bảo vệ bọn chúng, đã có mười lăm nhân viên Kế hoạch Helios đã hy sinh.
Nhìn vật tư ở trong thùng lưu trữ, trong lòng mọi người lại nặng nề, giống như chịu một cú đấm ở trong lòng.
Quân đội phái người đến, tiếp nhận di hài của những nhân viên Kế hoạch Helios, bọn họ là nhóm đầu tiên sắp xuất hiện trong danh sách bia tưởng niệm anh hùng liệt sĩ.