Lúc tuyết tan, Đậu Đậu còn bảo các nhân viên rải hạt giống cỏ dại.
Lúc vừa bắt đầu thời tiết vẫn ổn, hơn nữa đất đã ướt, cho nên tỷ lệ cỏ dại nảy mầm khá cao, sau đó hệ thống lọc nước biển đã được lắp xong, thị chính tổ chức sắp xếp nhân viên trồng cây tưới nước.
Cho nên, hai mươi mẫu đất nông trường đã trở nên xanh biếc.
Mà đất vừa được xử lý, các công nhân đang đào hố trồng cây giống, đồng thời cũng không quên trồng xen kẽ các loại cây thuốc hoặc cây nông nghiệp dễ sống.
Mỗi lần Khương Ninh trở về, thấy mọi thứ không ngừng thay đổi, nhanh đến mức ai cũng có thể nhận thấy.
Cô đứng ở sườn núi, nhìn nông trường rộng mấy chục mẫu, Khương Ninh tin tưởng những ngày tháng sau này sẽ trở nên tốt hơn.
Đến tối bọn họ mới trở về, Cố Đình Lâm đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi.
Ông rất tin tưởng vào tài nấu nướng của mình, chuẩn bị lấy lại mặt mũi.
Đến bây giờ Khương Ninh vẫn còn bóng ma tâm lý, nhưng làm gì có ai không muốn thấy ông vui vẻ.
Trước khi đến nhà bên cạnh, ba người rất ăn ý uống nước trước.
Cuối cùng lúc ngồi vào bàn cơm, chà, mùi thức ăn thơm ngát dường như có thể chấp nhận được.
Thư Tuyết Tình rất vui vẻ: “Ba của mấy đứa có thể quản lý tốt ba trăm nghìn quân nhân, nấu cơm thì có là gì đâu chứ, trước kia là do không nắm được bí quyết thôi, bây giờ đã không sao rồi.”
Vâng vâng vâng, biết bà ấy rất kiêu ngạo rồi, nhưng mà… Thôi vui vẻ là được.
Cơm nước xong, Thư Tuyết Tình thu dọn chén đũa, ba người vào phòng làm việc để bàn công việc.
Người tính cũng không bằng trời tính, không ngờ phế tích dưới đáy biển bị đánh thất lạc khắp nơi, có thể tìm được bao nhiêu dầu hỏa và các sản phẩm hợp chất khác thì thật sự khó nói.
Khương Ninh nhắc đến chuyện các đội viên muốn tự chia dầu hỏa và dầu thô.
Cố Đình Lâm cũng không có ý kiến gì: “Đều là tài nguyên quý giá, họ muốn trữ cũng rất dễ hiểu, chờ khi nào căn cứ có nhu cầu thì lại lấy thêm cũng không muộn.”
Trong tay có đồ tốt, trong lòng cũng không lo lắng.
Muốn được người ta xem trọng, phải xem trong tay mình có gì.
Đây cũng là đê để Hoắc Dực Thâm tiến vào bộ quân đội, Khương Ninh muốn vào bệnh viện, mà Đậu Đậu thì có kế hoạch kiểm soát lương thực và dầu hỏa.
Trong lòng Khương Ninh cũng hiểu rõ, sở dĩ những người quản lý thay đổi cách nhìn với bọn họ, không những là vì e dè trước thân phận của Cố Đình Lâm, mà cũng là vì trong tay mình có thuốc có thể cứu người.
Dù bọn họ chưa nói, nhưng Tiêu Uy và Vu Trường Chinh chính là ví dụ tốt nhất.
Tính cách khác nhau, cách xử sự cũng khác nhau, Cố Đình Lâm sẽ không thường xuyên nhúng tay vào hoặc hướng dẫn, người trẻ tuổi có cách làm của riêng mình, ông muốn cho bọn họ không gian phát triển, ông chỉ phụ trách việc hỗ trợ cho bọn họ mà thôi.
Ngày hôm sau, nhóm Hoàng Mậu đến hái cây bông vải: “Chị Ninh, rất nhiều đội phải đến giao nhận vật tư trên tàu vận chuyển, hôm nay sẽ không đến.”
Khương Ninh gật đầu: “Tôi biết, chồng tôi cũng đi.”
Tự nhiên các đội viên bị nhét cơm chó vào mồm.
Bọn họ không cần làm nhiệm vụ, ở nông trường vừa hái bông vải vừa nói chuyện, Trương Lệ hâm mộ nói: “Chị Ninh, tình cảm của chị và đội trưởng Hoắc tốt thật đấy.”
“Yên tâm, em cũng có thể tìm được một người đàn ông của đời mình thôi.”
Hoàng Mậu bĩu môi: “Chị Ninh, sau khi Trương Lệ giàu lên, bây giờ đàn ông theo đuổi cô ấy xếp hàng dài đến hai dãy phố.”
Căn cứ có tổng cộng hơn mười ngàn người, trừ đi tuổi tác chênh lệch quá lớn và người đã có bạn đời, số lượng người xếp hàng cả hai con phố đúng là rất khá.
“Nói bậy bạ không à, tôi là người thô thiển giống anh sao?” Trương Lệ giơ tay vờ như muốn đánh cậu ấy: “Dáng vẻ này của anh cũng được phụ nữ xếp hàng theo đuổi đến ba dãy phố đấy.”
Lời vừa dứt, các đội viên cũng vô cùng tò mò: “Từ khi nào mà Mậu Mậu được mọi người hoan nghênh như vậy thế?”
Lập tức, không khí xung quanh trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Hoàng Mậu sợ Trương Lệ thêm dầu vào lửa, cậu ấy quyết định nói thật: “Lần trước tôi vô tình phát hiện có mấy cô gái đi theo, vì vậy mới nhờ cô ấy giải quyết phiền phức giúp, không ngờ cô ấy lại hiểu lầm tôi là tên háo sắc, mắng tôi đến nửa tiếng, còn bắt tôi phải nhìn lại mình trong gương, nói là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”
Quả thật, phụ nữ còn sống rất ít, nhất là người ở độ tuổi chưa lập gia đình, chắc chắn sẽ được rất nhiều người ưa thích.
Từ trước đến giờ chỉ có các cô gái ấy chọn người ta, đừng nói là đàn ông bình thường, ngay cả quân nhân cấp bậc thấp các cô gái ấy cũng không thèm xem vào mắt, bọn họ muốn chọn người ưu tú.
Nhưng gần đây lại xuất hiện mấy đối thủ rất mạnh không ai ngờ tới…