Hôm nay đại nạn đã qua, đến thời kỳ xây dựng lại đất hoang, đã có người bắt đầu giở trò.
Có dã tâm thì có thể hiểu được, mọi người đều dựa vào thực lực là được.
Biết rõ quan hệ hai thành phố phức tạp, sư trưởng Tiêu lại thừa dịp tới cửa làm loạn.
Ông ta nói chuyện gì với mấy người thành phố Hoa thế?
Khương Ninh như có điều suy nghĩ, nhưng rất nhanh thu lại cảm xúc, gõ cửa phòng khám.
Tưởng Quan Sơn mở cửa, quan sát hồi lâu mới mở miệng: “Đồng chí Khương?”
Khương Ninh khẽ chào hỏi: “Trưởng ban Tưởng, đã lâu không gặp.”
Tưởng Quan Sơn cũng không kinh ngạc khi cô đến, mà quan tâm nói: "Đồng chí Khương, năm đó xảy ra chuyện gì, chúng tôi còn tưởng rằng đồng chí và đồng chí Hoắc gặp nạn.”
Hai bên đều biết rõ mà còn cố hỏi, nhưng dù sao cũng phải chừa lại cho nhau chút mặt mũi.
Khương Ninh thành thật giải thích: “Năm đó trong lúc vô tình biết được tin tức của bạn bè, tôi đã ra ngoài tìm kiếm trong tình thế cấp bách, không ngờ tàu ngầm gặp trục trặc trên biển, trôi theo dòng hải lưu đến Bắc Cực, sau khi đất liền nổi lên mới rời đi, đi lòng vòng mới đến thành phố Phượng."
“Thì ra là thế, an toàn là tốt rồi.” Tưởng Quan Sơn cảm khái nói: "Cô và đồng chí Hoắc đều là nhân tài hiếm có, nếu ở lại thành phố Hoa, thành phố Hoa tuyệt đối sẽ không chỉ có thành tựu hôm nay.”
“Trưởng ban Tưởng nói đùa, thành phố Hoa đông đúc nhân tài, thiếu ai chứ không thiếu chúng tôi.”
Tưởng Quan Sơn đón cô vào cửa, vui vẻ nói: "Lãnh đạo, viện trưởng Mã, xem ai đến này.”
Khương Ninh cũng không ngờ là Mã Quang Niên cũng tới.
Hơn hai năm không gặp, tóc bạc của ông ấy càng nhiều thêm, thân thể vẫn gầy gò như trước.
Ánh mắt Khương Ninh mờ cả đi: “Thầy.”
Tiệc chiêu đãi ngày hôm qua chỉ dành cho các lãnh đạo cấp cao trong quân đội, từ trước đến nay Mã Quang Niên không thích tham gia náo nhiệt, nên đã sớm nghỉ ngơi ở nhà khách.
Ông ấy tới hỗ trợ y tế, không ngờ thành phố Phượng tốt hơn vô số lần so với ông ấy tưởng tượng.
Nghe nói căn cứ có trồng cây thuốc, ông ấy sớm đã đi theo khảo sát cùng Tham mưu Tư, ai ngờ lại gặp phải nạn bướm đêm.
Thầy trò gặp nhau, hai người ai cũng vô cùng xúc động.
Khương Ninh tiến lên, nhiệt tình ôm lấy Mã Quang Niên.
Không thể không thừa nhận, cô có thể đi đến ngày hôm nay, dù là tư tưởng hay là lề lối, ít nhiều đều chịu ảnh hưởng của Mã Quang Niên.
Ở trong lòng cô, ông ấy vừa là thầy vừa là ba.
Ngoại trừ làm nghề y ngồi khám bệnh bắt mạch ra, Mã Quang Niên gần như không nghe chuyện bên ngoài, sáng nay trên đường khảo sát ông ấy mới biết Khương Ninh đang ở thành phố Phượng, hơn nữa còn là con gái ruột của thủ trưởng Cố, mà vườn trồng thuốc được khảo sát là của cô.
Mã Quang Niên không phải người nói nhiều, học trò của mình tốt là được, không uổng công mấy năm nay ông ấy nhớ nhung.
Có ông ấy ở đây, đoàn bệnh nhân Tham mưu Tư không cần lo lắng.
Sự thật cũng như thế, viện trưởng đưa tới những đơn thuốc cần thiết, triệu chứng dị ứng của bọn họ đã giảm nhẹ không ít.
Tham mưu Tư mắt sưng đỏ đang được chườm nóng.
Ông ấy còn nhớ rõ, năm đó nếu không phải Khương Ninh cho ông ấy thuốc trợ tim khẩn cấp ở trên phà, không biết bản thân có thể chống đỡ được hay không.
Khi nhận được tin hòn đảo tạo ra rơi xuống đáy biển, Tham mưu Tư bảo Tưởng Quan Sơn bí mật điều tra.
Chuyện này căn bản không tốn bao nhiêu thời gian, chân tướng cũng đã rõ ràng, ông ấy phái người đi tìm.
Ông ấy tiếc nuối hai người trẻ tuổi vì lý do gì đó đã không cho ông ấy cơ hội, sau đó tập trung với tướng soái của năm căn cứ lớn, tập hợp ngày càng nhiều người sống sót đến thành phố Hoa.
Mục tiêu cuối cùng không thay đổi, nhưng gia tăng theo nhánh quân đội, phức tạp hóa là sự thật không thể chối cãi.
Tham mưu Tư hoàn toàn buông bỏ chấp niệm.
Không ngờ ông ấy sẽ bất ngờ gặp lại cô ở thành phố Phượng.
Ông ấy đánh giá Khương Ninh, dưới quần áo phòng hộ thấy không rõ, nhưng tất cả những gì cô làm cho căn cứ Phượng Thành rất có phong thái hổ phụ sinh hổ nữ.
Tham mưu Tư tiếc khi cô không lựa chọn thành phố Hoa, nhưng thành phố Phượng cũng là lựa chọn tốt nhất, đều là mạch nhánh của Hoa Hạ, không cần phải phân chia lẫn nhau.
Ông ấy hỏi: “Thủ trưởng Cố thế nào?”
Khương Ninh đau đầu: “Ông ấy vừa mới trị liệu xong lại bận việc rồi.”
Tham mưu Tư cười ha ha: “Ông ấy à, tính tình từ trẻ đến già chưa từng thay đổi, căn bản là không chịu chấp nhận tuổi già đâu.”