Khoảng nửa giờ sau, con chó trở nên cảnh giác, không lâu sau liền nghe thấy giọng nói của Trương Siêu và những người khác.
Chẳng bao lâu, họ đã đến điểm hẹn và nhìn thấy thêm tận ba bao cá, Trương Siêu ngạc nhiên nói: "A Ninh, những con cá này từ đâu ra vậy?"
“Trong lúc mọi người không ở đây, tớ đã tìm kiếm dọc bờ hồ nên nhặt được rất nhiều cá.”
Khương Ninh ngẩng đầu hỏi: “Giao dịch có thành công không?”
Nhắc đến chuyện này, Trương Siêu vừa vui vừa buồn: “Bọn họ muốn cá, nhưng ăn không nhiều đến thế. Hai cân cá chỉ có thể đổi được một cân gạo, nhiều nhất chỉ có thể đổi lấy hai trăm cân gạo mới, còn lại phải dùng thứ khác để trao đổi."
Ai cũng biết, đồ hiếm và đắt thì càng quý, cá vốn dĩ rẻ hơn thịt lợn.
Khi lương thực ngày càng khan hiếm, hiển nhiên nước lên thì thuyền lên, thoáng cái đã dễ dàng thu được tám trăm cân cá vào tay.
Khương Ninh mở miệng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Các mặt hàng khác bao gồm thuốc, đồ hộp, muối, dầu, quần áo và các mặt hàng linh tinh khác.
Hoắc Dực Thâm sẵn lòng quyên góp: “Ai cần lương thực gấp thì tôi có thể nhường phần của mình để đổi lấy thuốc, đồ hộp, hoặc dầu muối.”
Khương Ninh không nói gì, 1803 nhất định rất cần lương thực, dù sao ba người đều là thùng cơm.
Nhà họ Chung lại càng túng thiếu hơn. Vì vậy, phần của họ được chia đều cho 1803 và nhà họ Chung.
Nhà họ Chung muốn gạo thì có thể mua một nửa, dù sao người một nhà cũng cần phải ăn cơm.
Khương Ninh hỏi điểm mấu chốt: “Có còn bắt cá nữa không?”
"Bắt chứ, sao lại không bắt cho được."
Lãng phí thực phẩm sẽ bị sét đánh.
Mẹ Chung đã có ý định: "Nếu bọn họ không cần thì chúng ta tự làm để ăn, làm cá chiên, cá giòn, cá khô hay cá muối đều được."
Nói tóm lại, có hàng trăm cách để ăn nó.
Khi trở về đi đường tắt, mẹ Chung phát hiện trong thung lũng có một diện tích lớn sắn dây hoang dã. Tới lúc đó có thể đào ra, nghiền nát rồi rửa sạch, bột sắn dây tinh luyện có thể chống đỡ cơn đói bụng.
Khương Ninh: "..."
Trí tuệ của con người quả thực là vô cùng vô tận.
Sau khi bàn bạc, máy đánh cá lại được bật lên.
Trong khi đánh bắt cá, Trương Siêu cau mày nói: "Sao lại cảm thấy cá ít đi nhỉ?"
Khương Ninh hít sâu một hơi: "..." Không phải tôi, tôi không có!
Hoắc Dực Thâm mở miệng: "Sóng siêu âm có ảnh hưởng tới cá. Khi chúng cảm thấy được nguy hiểm thì sẽ bỏ chạy theo dòng nước."
Đúng vậy, cầu lợi tránh hại mà thôi, dù sao đã bắt nhiều như vậy, ăn cũng không hết, còn phải lo làm sao để xử lý.
Sau nhiều lần mở máy và bắt được hơn nghìn cân cá, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi ăn uống.
Trương Siêu toàn thân nồng nặc mùi cá tanh, khiến cho chính bản thân cũng muốn ói: "Chúng ta xử lý những con cá này trước đi, sau đó sẽ nghĩ biện pháp sạc pin lại."
Mọi người đều không phản đối, sau khi no bụng liền khiêng cá xuống núi.
Tìm được lối tắt nên lần này tốc độ khá hơn nhiều.
Sau mấy chuyến qua lại, toàn bộ cá được chuyển về biệt thự chất thành đống, trừ đi số cá đã đổi vẫn còn hơn nghìn cân.
Không thể mang về tiểu khu được, nhà họ Chung nhất định sẽ bị nhắm tới ngay lập tức.
Khương Ninh trao đổi ánh mắt với Trương Siêu, sau đó đề nghị xử lý cá trong biệt thự.
Nhà họ Chung cầu còn không được: "Quả là một ý kiến hay."
Vì vậy Khương Ninh và mẹ Chung ở lại mổ cá, còn bốn người đàn ông thì mang cá đi giao dịch.
Sau khi đưa cho mẹ Chung một con dao mổ lợn, Khương Ninh ngồi xổm xuống, cạo vảy cá, moi ruột, chặt thành từng khối...
Cola ngoạm một con cá mập mạp vào miệng rồi chạy sang một bên vui vẻ gặm nhấm.
Khí gas nấu thịt vụn lần trước còn sót lại trong biệt thự, tuy không còn nhiều nhưng chắc chắn sẽ đủ để chiên cá.
Khương Ninh lấy cớ đi tìm vật tư để lấy bếp ga, dầu, muối các loại từ ống lò sưởi trên tầng hai ra.
Mẹ Chung vô cùng kinh ngạc, vui vẻ nói: “Mấy người trẻ tuổi các cô quả thật rất giỏi tìm đồ."
Tuy không còn nhiều dầu lắm nhưng cũng đủ để chiên vài mẻ trước khi bọn họ trở về.
Mẹ Chung một bên chiên rán, Khương Ninh ở một bên tiếp tục giết cá.
Mùi cháy sém quá nồng, từng miếng cá trong nồi đều đã chín kỹ, nhưng mẹ Chung vẫn chưa có ý định vớt lên.
Khương Ninh uyển chuyển nói: “Khô quá hẳn là không ăn được nữa nhỉ?”
“Cần phải làm bay hết hơi nước. Thời tiết này dễ bị ẩm mốc nên để lâu không bảo quản được.”
Chiên ngập dầu không tốt cho sức khỏe nhưng làm no bụng và sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Ngoài ra, việc tích trữ cũng là một vấn đề lớn.
Khương Ninh có quyền lựa chọn nên đương nhiên cô sẽ không ăn đồ chiên quá... kỹ: "Cola thích ăn cá, nên tôi chỉ ăn đồ chiên vừa đủ thôi."
Mẹ Chung kinh ngạc, nhiều cá như vậy làm sao ăn hết được?